- Tiểu nha đầu muội, Tề Bắc ca ca nói chuyện xưa cũng là nói phét, muội không cảm thấy hắn ấu trĩ sao?
Phong Nhược Vân nói.
- Nhưng là muội cảm thấy được huynh ấy không nói phét.
Phong Nhược Vũ phản bác. Phong Nhược Vũ cười cười nhìn ánh mắt muội muội đầy ngây thơ nghĩ "Có lẽ là tự mình nghĩ nhiều, muội muội mặc dù tinh quái cái gì cũng biết, nhưng biết không đại biểu nàng hiểu."
- Muội nha, Tề Bắc sau khi đính hôn phải đi đến lãnh địa của hắn? Muội thích nghe chuyện xưa thì sau này tỷ mời một người ngâm thơ rong đặc biệt về kể cho muội.
- Tỷ, mau nhìn, Tề Bắc ca ca và Minh Nguyệt tỷ tỷ tới.
Tề Bắc kéo cánh tay nhỏ bé của Minh Nguyệt công chúa từ trên xe ngựa đi xuống, phía sau hai hàng cung nữ và thị nữ của Nặc Đức gia tộc đi theo sau hai người Minh Nguyệt, trên người bọn họ đều mang theo lẵng hoa vừa đi vừa tung cánh hoa bay lượn đầy trời, chỗ khách mời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu.
Đại Tế Tự từ trong thần điện của Nữ Thần Sinh Mệnh đi ra, khác khứa bắt đầu tụ lại chung quanh Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa, hai người tự nhiên là tiêu điểm chú y của mọi người. Đối mặt với những người thật lòng hoặc giả vờ chúc mừng, Tề Bắc từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười thản nhiên nhất nhất đáp lễ rất chu đáo làm người ta không thể khó chịu. Hiện tại trên người của hắn toái lên khí chất của con cháu đệ nhất thế gia. Minh Nguyệt công chúa rụt rè mỉm cười, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía khuôn mặt tươi cười của Tề Bắc, không biết tại sao nàng xem thấy hắn biểu hiện ra phong độ, cảm giác cảm thấy có chút không được tự nhiên, rõ ràng chính là một tên khốn kiếp cứ hết lần này tới lần khác giả làm quân tử.
Lúc này, Đại Tế Tự thần điện cầm lấy thần điển, mặt hướng về phía tượng thần Nữ Thần Sinh Mệnh, bắt đầu cất lời cầu phúc. Âm thanh Đại Tế Tự hơi khàn khàn đọc thành một loại tiết tấu kỳ lạ làm người ta hoàn toàn không hiểu lời cầu phúc, cả quảng trường bao gồm những người xem náo nhiệt ở vành đai cách ly quảng trường cũng yên tĩnh lại. Những âm thanh giống như hữu hình lọt vào trong lỗ tai Tề Bắc, làm hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như là ý niệm mình xuyên thấu thời không đi tới thế giới thần bí khác. Tại nơi đố có một đôi mắt trong như nước mùa thu đang nhìn hắn mang theo vẻ kinh ngạc. "Đó là ai? Trên đời này tại sao lại có đôi mắt xinh đẹp như vậy, long lanh như nước, trong sáng không một vẩn đục, một cái liếc mắt đủ để làm cho người khác cảm giác linh hồn được thăng hoa." Tề Bắc vừa nghĩ vừa tận lực mở to hai mắt muốn xem rõ ràng một chút. Đúng lúc này, một chấn động đã lôi Tề Bắc từ suy nghĩ trở về với thực tại.
- Ngươi làm gì mà sững sờ như vậy? Đại Tế Tự kêu chúng ta lên trên đó.
Minh Nguyệt công chúa khó hiểu nhìn hắn, mới vừa rồi hắn giống như bị mất hồn.
- A, mới vừa rồi có chút buồn ngủ.
Tề Bắc nhún nhún vai nắm tay Minh Nguyệt công chúa đi tới trước mặt Đại Tế Tự thần điện. Đại Tế Tự Thần điện là một lão giả có gương mặt hòa ái thân không nhiễm bụi trần, ánh mắt hièn hậu tràn đầy sinh cơ.
- Các ngươi là con của thần, Nữ Thần Sinh Mệnh chúc phúc cho hai ngươi có được cuộc sống vĩnh hằng.
Đại Tế Tự thần điện vừa nói vừa vươn tay cách không điểm điểm cái trán Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa, nhất thời một đạo quang hoa nhàn nhạt quét qua hai người. Ánh sáng đó khiến Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa đều cảm thấy thân thể giống như được rót thêm sức sống, từng lỗ chân lông cũng thư thái nở ra. Đây chính là ma pháp trong truyền thuyết, chỉ có số ít Đại Tế Tự ở Sinh Mệnh Thần Điện mới có Sinh Mệnh ma pháp, quả thật không tầm thường.
Kế tiếp, Đại Tế Tự thần điện cầm lấy một cái chén ngọc xanh biếc, trong chén có chất lỏng tản ra ánh sáng nhàn nhạt long lánh, đây chính là Sinh Mệnh Thánh Thủy, rất nhiều tín đồ muốn tìm cũng không được, nó có thể kéo dài tuổi thọ khu trừ bách bệnh. Tề Bắc lúc sinh ra đã được uống qua, sinh ở nhà đệ nhất đại quý tộc của Kim Diệp hoàng triều luôn có đặc quyền. Là lễ đính hôn hay là hôn lễ thì hai người cùng được uống Sinh Mệnh Thánh Thủy. Người bình thường đính hôn hoặc là cử hành hôn lễ ở Điện, chủ trì chỉ là Tế Tự bình thường, mà uống Sinh Mệnh Thánh Thủy thật ra chỉ là nước trong mà thôi.
- Dưới tượng Nữ Thần Sinh Mệnh, Nặc Đức Tề Bắc, ngươi nguyện ý cùng Minh Nguyệt Kim Diệp đi hết cả cuộc đời này không bao giờ chia ly không?
Đại Tế Tự Thần điện nhìn về Tề Bắc.
- Ta nguyện ý.
Tề Bắc trả lời, mặc dù loại này câu hỏi làm cho hắn có chút không được tự nhiên.
- Dưới tượng Nữ Thần Sinh Mệnh, Kim Diệp Minh Nguyệt, ngươi nguyện ý cùng Nặc Đức Tề Bắc đi hết cả cuộc đời này không bao giờ chia ly không?
- Ta...
- Nàng không muốn!
Minh Nguyệt công chúa đang định trả lời, một thanh âm âm trầm đột nhiên vang lên. Chúng tân khách nhất thời xôn xao, nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một thanh niên thân mặc ma bào màu tím anh tuấn ngạo nghễ đi tới. Tề Bắc híp mắt khóe miệng cười lạnh, quả nhiên nghi thức đính hôn này sẽ không bình yên.
- Ta tuyệt không dám khinh nhờn ý Nữ Thần Sinh Mệnh vĩ đại, chỉ muốn nói lời ngay ý thật mà thôi. Ở trước mặt Nữ Thần Sinh Mệnh nói láo mới là bất kính lớn nhất đối với Nữ Thần Sinh Mệnh. Chính miệng Minh Nguyệt công chúa đã nói với ta, nàng chẳng qua là vạn bất đắc dĩ nên mới cùng tiểu tử này đính hôn.
Phần Thiên lớn tiếng nói.
- Ai vậy ta, lá gan ghê gớm thật. Cho dù là một Ma Pháp Sư phải nhìn qua tình hình ở đây chứ.
- Chẳng lẽ hắn mới là người Minh Nguyệt công chúa yêu?
- Các ngươi biết cái gì, nói cho các ngươi biết hắn là đệ tử của Thông Thiên Sơn một trong Ngũ Đại Thánh Địa, đoán chừng cả bệ hạ lẫn Nặc Đức gia tộc cũng không dám làm gì hắn.
Tất cả các khách mời đều sôi nổi nghị luận, quả là một thói hư tật xấu của con người, không chỉ không lo lắng trái lại rất vui mừng. Tuy nhiên trên ghế sắc mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế và Nặc Đức gia chủ cũng không chút thay đổi, tựa hồ biến cố nảy sinh này không liên quan đến bọn họ.
- Ta nguyện ý! Ta nguyện ý cùng Nặc Đức Tề Bắc đính hôn.
Đúng lúc ấy, Minh Nguyệt công chúa mở miệng nói, âm thanh không lớn nhưng sử dụng ma pháp vang vọng khắp cả đại điện. Vẻ mặt Phần Thiên cứng đờ, đột nhiên cảm giác mình giống như một kẻ ngu làm trò cười cho kẻ khác. Kết quả là mọi người không ai thèm đếm xỉa đến hắn nữa. Đại Tế Tự Thần Điện mỉm cười đưa chén ngọc có Sinh Mệnh Thánh Thủy trên tay ra. Tề Bắc điềm tĩnh nhận uống một ngụm rồi lặng lẽ ói trở lại một ít đem chén ngọc đưa cho Minh Nguyệt công chúa.(Biện: vô sỉ vô sỉ quá, quá vô sỉ. Bất quá ta thích )Minh Nguyệt công chúa nhận lấy định muốn uống, lại nghe Phần Thiên nói:
- Sư muội, muội vừa mới vào Thông Thiên Sơn, có lẽ không biết đệ tử Thông Thiên Sơn không được sư phụ cho phép là không thể tự mình đính hôn.
Minh Nguyệt công chúa sửng sốt, Khải Đế cũng không nói có cái quy củ này với nàng, bất quá Khải Đế không biết chuyện tình nàng đính hôn. Nhưng Minh Nguyệt công chúa chỉ sững sờ trong chốc lát liền trực tiếp đem tánh mạng Thánh Thủy trong chén ngọc uống cạn.
- Sư muội, muội...
Phần Thiên không dám tin kêu lên, chiêu này vốn là đòn sát thủ của hắn, hắn tới đây náo động tự nhiên sẽ có chuẩn bị, và cũng đã liệu đến hoàng thất và Nặc Đức gia tộc có thể sẽ có phản ứng nhưng không ngờ rằng Minh Nguyệt công chúa lại phản ứng như vậy. Tề Bắc kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Nguyệt công chúa lại nhìn thoáng qua mặt Phần Thiên thấy tím xanh lẫn lộn, đột nhiên có chút đồng tình với người này.
- Muội quyết định chuyện tình sẽ không có gì thay đổi, xin sư huynh hiểu cho.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói.
Sỉ nhục! Phần Thiên từ khi xuất thế đến hiện tại cũng chưa từng có cảm giác bị sỉ nhục như thế này. Là đệ tử Thông Thiên Sơn một trong Ngũ Đại Thánh Địa, Phần Thiên có một loại cảm giác về sự ưu việt, nhưng hiện tại loại cảm giác về sự ưu việt này trở thành một cây gai trí mạng nhất trong lòng. hắn nhất thời không cách nào từ trong sỉ nhục tỉnh táo lại.
- Dát nột lôi, tác phỉ cổ lạp lạp...
Hai mắt Phần Thiên đỏ ngàu, đột nhiên niệm Ma Pháp chú ngữ dồn dập, đỉnh ma trượng lóe một đoàn lôi quang màu tím bắn tới Tề Bắc. Ma Pháp lôi hệ trung cấp Tử Lôi Phá, ở trong tay Phần Thiên chỉ cần thời gian một nhịp thở là có thể phóng thích ra. Phải biết rằng, Ma Pháp lôi hệ trứ danh bởi có lực công cường hãn đến kinh khủng, nhưng khuyết điểm là thời gian chuẩn bị tương đối dài. Chẳng hạn như nếu là Ma Pháp Sư lôi hệ bình thường thi triển Ma Pháp Tử Lôi Phá phải mất ba bốn nhịp thở hơn nữa chỉ có thể tạo ra nó to gần bằng nắm đấm, nhưng Phần Thiên phát ra Tử Lôi Phá lại có thể to bằng đầu người. Ánh mắt Tề Bắc bỗng trở nên lạnh như băng, ngạo khí ẩn dấu trong xương cốt hoàn toàn được giải phóng. Chỉ thấy thân hình Tề Bắc trong nháy mắt hóa thành một tàn ảnh tránh được đoàn Tử Lôi kia, hắc trường kiếm trong tay chấn động mang theo một đạo kim mang đâm thẳng tới cổ họng Phần Thiên.
- Lôi Quang Tráo.
Phần Thiên vung lên ma trượng trên người nhất thời bốc lên một vòng bảo hộ Lôi Quang Thiểm. Đấu khí màu vàng của Tề Bắc vừa chạm vào liền bị bắn ra. Ma Pháp Sư phải trở thành Ma Pháp Sư cao cấp, thì khi cận chiến thì không bao giờ bị người ta làm thịt. Bởi lúc đó Ma Pháp Sư có thể phóng vòng sáng Ma Pháp hộ thể mạnh ngang với Chiến sĩ vương phẩm có thể ngưng tụ đấu khí khôi giáp, nếu có chiến đấu với đấu sĩ cùng cấp. Vòng ánh sáng ma pháp hộ thể khó có thể phá hủy một cách dễ dàng được, cho nên bình thường Chiến sĩ vương phẩm cũng sẽ không muốn đắc tội với một Ma Pháp Sư cao cấp.
- Cuồng Long Trảm.
Ánh mắt Tề Bắc càng thêm lạnh như băng, đột nhiên quát to một tiếng, sáu vòng khí trong đan điền toàn bắt đầu điên cuồng xoay tròn, cùng lúc đó nội lực dưới đan điền cũng sôi lên, trào vào trong đan điền dung hợp cùng với năng lượng đấu khí. Hắc trường kiếm rung lên cực nhanh vang lên từng tiếng long ngâm, kim mang từ trên thân kiếm lóe lên trải dài hơn ba thước hóa hình dáng thành một chiếc đuôi rồng quật thẳng tới Phần Thiên. Phần Thiên cười lạnh, chiến sĩ trung cấp dùng đấu khí là chủ yếu, mà ngay cả chiến sĩ Vương phẩm nếu chỉ dùng duy nhất đấu khí cũng không thể đả thương nổi hắn. Nhìn kim quang đang quật đến, hắn căn bản không thèm né tránh, ma trượng vung lên ngưng tụ thành một hàng rào điện trùm xuống đầu Tề Bắc trùm.
- Phụt!
Một tiếng động vang lên, gương mặt Phần Thiên nhất thời ngưng trọng, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Mũi kiếm màu đen của Tề Bắc phá vỡ vòng hộ thể lôi quang, rồi từ từ đâm về cổ họng của hắn. Mà lúc này lưới điện do Phần Thiên phóng ra đã bao phủ ở trên người Tề Bắc, từng tiếng xoẹt xoẹt vang lên, khói xanh bốc lên ngùn ngụt. Nặc Đức Hoài An điên cuồng hét lên một tiếng muốn xông qua, nhưng bờ vai của hắn bị gia chủ Nặc Đức Kha Đế vung quải trượng ép xuống không thể nhúc nhích.
- Chớ vội.
Nặc Đức Kha Đế nói giọng khàn khàn, hai mắt lóe ra một tia tinh mang. Bên kia tiểu nha đầu Phong Nhược Vũ muốn xông tới, gấp đến độ rơi cả nước mắt nhưng bị tỷ tỷ Phong Nhược Vân kéo lại. Giữa điện, Phần Thiên chưa kịp thở một hơi liền hoảng sợ, hắn phát hiện Tề Bắc không chỉ có không có té xuống mà còn xuyên thấu qua vòng bảo vệ lôi quang, kiếm đã lia đến cổ họng của hắn rồi.
- Chết...
Tề Bắc hét lớn một tiếng lạnh như băng, kim mang trên mũi hắc trường kiếm nháy mắt bùng lên, chọc vào cổ Phần Thiên. Máu tươi văng khắp nơi. Ngay sau đó “Ầm” một tiếng, trên người Phần Thiên không ngừng bắn ra hàng vạn lôi xà về tứ phía. Tề Bắc bị đánh trúng, cả người văng đi như chiếc bao cát nặng nề dội xuống đất.
- Tề Bắc.
Nặc Đức Hoài An điên cuồng hét lên một tiếng, tung người lên đỡ lấy Tề Bắc bị cháy đen xì toàn thân. Sau khi lôi quang tiêu tán lộ ra bộ dáng của Phần Thiên đầy khiếp sợ nhất thời làm cho mọi người im lặng. Một Phần Thiên anh tuấn, là đệ tử Thánh Địa đầy cao ngạo, lúc này tóc tai bù xù, ánh mắt tán loạn, có một vết thương như vực thẳm kéo dài từ cổ của hắn lên bên trái gương mặt tuấn tú và dừng lại tại khóe mắt, da thịt lẫn máu tươi chảy ra như suối. Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm của Thông Thiên Sơn lại bị một chiến sĩ trung cấp đánh cho tàn tạ như thế khiến không ai dám tin vào mắt mình. Nhưng sự thật là như thế, mặc dù hiện không rõ Tề Bắc sống chết ra sao, bất quá chiến tích này cũng đủ cho hắn ngạo nghễ với đời. Đừng nói là Chiến sĩ trung cấp, nhất kể có là Chiến sĩ Vương phẩm e rằng cũng bị Phần Thiên dễ dàng thu thập.
- Không thể nào, không thể nào...
Phần Thiên thất hồn lạc phách lẩm bẩm tự nói. Tề Bắc cho hắn đả kích quả thực muốn tàn khốc hơn cả việc giết hắn, giống như đang ngạo nghễ tận trên mây nhìn xuống, đột nhiên bị người ta sút bay xuống dưới đất, lại còn hung hăng tới bồi thêm mấy phát nữa.
- Không thể nào!
Phần Thiên Giận quá hoá điên, thét lên một tiếng, dưới chân mang theo một trận điện quang, chui vào khoảng không biến mất không còn thấy gì nữa. Minh Nguyệt công chúa từ từ che dấu vẻ khiếp sợ, nàng nhìn người Nặc Đức gia tộc vây quanh Tề Bắc, đột nhiên trong lòng nổi lên một cảm giác khó hiểu, chỉ biết rằng đó là một cảm giác phức tạp. Nghi thức đính hôn đáng nhẽ được diễn ra hoàn hảo không ngờ lại biến hóa thành như vậy. Các tân khách cũng túm năm tụ ba lại với nhau to nhỏ bàn luận. Còn về tầng lớp dân thường, họ lúc này giống như đang đứng trước cái bếp khổng lồ, sắc mặt nóng phừng, khí huyết sôi trào.
- Tề Bắc hiện mới là Chiến sĩ trung cấp mà có thể đánh cho một Ma Pháp Sư Vương phẩm tẩu hỏa nhập ma sao?.
- Cái gì? Không phải Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm bình thường đâu. Đó là đệ tử của cái gì Sơn trong Ngũ Đại Thánh Địa đó.
- A! Tề Bắc đem Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm đánh cho thành tàn phế rồi! Ma Pháp Sư kia là là đệ tử nòng cốt của Thánh địa đó.
- Thật đó, Ngũ Thiếu một chiêu Khốn Long Thăng Thiên trực tiếp giết chết Ma Pháp Sư Thiên phẩm ngay lập tức. (Biên: Đúng là các bố chém gió, từ vương phẩm đã lên tận thiên phẩm rồi )
Tại Hoàng đô, sự việc xảy ra trong lễ đính hôn của Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa đã trở thành đề tài nóng hổi trong các quán trà, tửu lâu, phố lớn, ngõ nhỏ. Chỉ cần nơi nào có người tụ tập trong đó nhất định có một hai người nước chém văng cả nước bọt, vung tay vung chân chém phần phật.
Lúc này Tề Bắc cũng chậm rãi mở mắt ra, hiện tại toàn thân hắn đen sì, nếu không nhìn kỹ thật rất khó có thể hiện hắn đã tỉnh lại.
- Muội khóc làm rớt hết nước mũi xuống mặt ca rồi.
Tề Bắc nhe răng nói với Phong Nhược Vũ ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn, khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, âm thanh giống như hai khối pha lê ma sát với nhau tạo thành nhữ âm thanh chói tai.
- Không phải nước mũi, đó là nước mắt... A, Tề Bắc ca ca, ca không có chết.
Phong Nhược Vũ theo bản năng phản bác lại liền lập tức thất kinh kêu một tiếng, không dám tin nhìn Tề Bắc.
- Tiểu nha đầu, muội rủa ca à? Bổn thiếu gia được thần hộ thể nào có dễ dàng chết như vậy, chẳng qua là bị tên kia giật điện vào người bị tức thở một chút mà thôi.
Tề Bắc lảo đảo từ trong ngực Hoài An vừa đứng lên nói.
- Tiểu tử thúi, đệ liều mạng như vậy để làm gì? Đơn đả độc đấu đánh không lại thì chúng ta không biết quần đấu sao?
Đôi mắt Hoài An hồng hồng, hiển nhiên mới vừa rồi rơi lệ, chẳng qua là Đại lão gia không có thừa nhận thôi.
- Đây là cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân. Kẻ nào dám đoạt cục cưng của lão tử, lão tử cùng hắn liều mạng.
Tề Bắc nhếch khóe miệng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt công chúa. Bất quá ánh mắt của nàng lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh thật là khiến người ta hết sức khó chịu.
Rất nhiều người ở đây cho rằng Tề Bắc không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng (thành tật), nhưng không ngờ tới là tiểu từ này chỉ ngất đi trong chốc lát, lại khỏe mạnh tỉnh dậy, ngoại trừ những vết cháy đen như than trên người ra thì cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này, phụ thân của Tề Bắc, Nặc Đức Lôi Mông cùng với Đại Tế Tự của Thần điện đi tới. Đại Tế Tự của thần điện đi tới trước mặt Tề Bắc, hai tay đặt trên đỉnh đầu của hắn, đọc lên một chuỗi ma pháp chú ngữ mà mọi người nghe cứ như vịt nghe sấm, nhất thời một mảng quang hoa tràn đầy sức sống màu xanh nhạt bao phủ toàn thân hắn. Chuyện tình thần kỳ bắt đầu xảy ra, từng mảng từng mảng da cháy sạm, nám đen trên người Tề Bắc bị tróc ra, lộ ra da thịt vằ trắng vừa mềm (DG:dịch đoạn này cứ nghĩ đến đang ăn thịt nướng, nhât là gà nướng mọi), so sánh với thiếu nữ của thực còn trắng hơn mấy phần. Chẳng qua là lúc nãy toàn thân Tề Bắc đen sì nên xiêm y mặc trên người chỉ còn vài miếng vải nhưng cũng không thấy được gì. Mà hiện tại, hắn từ nám đen trở thành trắng, cảm giác khác hẳn với lúc trước. Ánh mắt của những cô gái xung quanh biến hóa tới mức có thể nhận thấy được. Họ như lang như hổ, muốn ngay lập tức đem Tề Bắc nuối trọn vào trong họng, không chừa da hay xương.
- Tề Bắc ca ca, hiện tại da dẻ của huynh so còn trắng hơn so với muội nha.
Phong Nhược Vũ sợ hãi than thở, vươn cánh tay nhỏ bé ra đặt trên lồng ngực Tề Bắc mà sờ sờ.
Phi lễ a...
Tề Bắc có chút lúng túng, hắn cũng không phải bị điên. Ngay lập tức cởi từ trên người một đệ tử trong tộc xuống một bộ xiêm y, che hết 'xuân quang' đang tiết ra ngoài, cũng không chú ý đến vẻ khiếp sợ trong mắt Đại Tế Tự. Nghi thức quan trọng nhất của đính hôn đã kết thúc, Tề Bắc cùng Minh Nguyệt công chúa đã ký hôn ước chính thức rồi, mà sau khi bị Phần Thiên hồ nháo một trận thì chẳng người nào có tâm tình làm tiếp việc gì. Nghi thức đính hôn cứ như vậy mà qua loa kết thúc.
…
…
Đêm khuya, trên ngọn núi thanh vắng, Phần Thiên đang đứng ở trên đỉnh núi. Miệng vết thương trên mặt đã đóng vảy nhìn vào quả thực dọa người, trên người hắn khắp nơi đều là máu nhưng cũng không rửa sạch, cứ như một cái cọc gỗ bình thường đứng sừng sững ở trên núi như vậy. Trong lòng hắn cuồn cuộn lên nỗi ô nhục, như thiêu đốt linh hồn của hắn. Trước mắt hắn không ngừng hiện lên những cảnh tượng sỉ nhục kia, điều này làm cho thần kinh của hắn đôi lúc điên cuồng, có khi còn mệ loạn. Khuôn mặt như dữ tợn của hắn vặn vẹo tới cực điểm.
- Tiểu Thiên, mọi biểu hiện của con từ nhỏ đến nay đều làm cho ta rất hài lòng. Nhưng có một điểm, đó là tất cả chuyện luôn quá thuật lợi, đến khi gặp một chút ủy khuất liền sụp đổ. Đối với cường giả mà nói thì đây chính là một khuyết điểm trí mạng.
- Gia gia, thuận lợi không tốt sao?
- Nhân sinh từ xưa tới nay đều khúc chiết, có trầm có bổng. Một người nếu lúc nào cũng gặp thuận lợi, làm việc gì cũng thành công đến khi thất bại rồi sẽ rất đau đớn. Thành công làm cho người ta kiêu ngạo, nhưng không nếm qua thất bại, sẽ không trở thành kẻ mạnh, chỉ có thể làm anh hùng trong nhất thời nhưng không thể cả đời là anh hùng. Tiểu Thiên, con hãy nhớ kỹ lời của gia gia. Nếu có kẻ nào đó làm cho con chịu nhục, ngàn vạn lần không được để cho sự nhục nhã đó khống chế con. Mà là con phải làm chủ được sự nhục nhã, không chế được nó, sau đó trả lại cho đối phương gấp trăm ngàn lần.
- Dạ!
Tâm trí lưu chuyển, Phần Thiên bỗng nhớ lại hai nắm trước, hắn cùng với gia gia của mình nói chuyện với nhau. Khí đó, Phần Thiên ở Thông Thiên Sơn bộc lộ tài năng ngút trời, cộng thêm gia gia của hắn thân phận là trưởng lão ở Thông Thiên Sơn, hắn coi trời bằng vung. Một ngày kia, gia gia của hắn đột nhiên tìm hắn nói cho hắn mấy câu y như bây giờ. Nhưng lúc đó lời vào tai phải, đi ra tai trái, Phần Thiên không thèm để vào trong lòng. Sau hôm ấy, gia gia của hắn vĩnh viễn không để ý đến hắn nữa. Chợt nhớ tới đoạn hội thoại này, làm cho Phần Thiên như bị đội một gáo nước lạnh, có chút hiểu được.
- Gia gia, con hiểu rồi.
Khuôn mặt vặn vẹo của Phận Thiên chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng vết thương trên mặt trông vẫn rất dữ tợn.
- Nặc Đức Tề Bắc, sỉ nhục sáng nay, chắc chắn ngày sau ta sẽ trả gấp trăm lần, nếu không lửa giận trong lòng ta khó dập tắt. Trước ta xem ngươi chỉ như là một con kiến hôi nhưng hiện tại ta đã đem ngươi xem thành một đối thủ.
Phần Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Từng câu từng chữ hắn thốt ra lạnh như băng, giờ này hắn tựa như thoát thai hoán cốt.
Lúc này Tề Bắc đang cởi trần nằm trên giường, Huyễn Ảnh mềm mại tựa như không có xương, hai tay đang đặt trên người hắn. Hắn không hề hay biết một kiếm kia không tổn thương nhiều đến Phàn Thiên, nhưng lại làm cho hắn sinh ra một bụng lửa giận. Bất quá, Tề Bắc như một kẻ không tim không phổi, cơ bản là sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện mệt óc như vây. Đối với hắn mà nói, Phần Thiên đã náo loạn buổi đính hôn của hắn, chỉ bấy nhiêu hai người đã là kẻ thù không đội trời chung. Nếu đã là địch nhân cần quái gì phải quan tâm thân phận khỉ gió của đối phương. Một khi hắn đã dám ra tay thì cũng không cần gì phải cố kỵ thân phận của đối phương nữa.
- Á, a, sảng khoái, bên trái, qua bên trái một chút, đúng, mạnh tay thêm một tí, bổn thiếu gia còn chịu được.
Tề Bắc thoải mái rên rỉ. Khuôn mặt Huyễn Ảnh đỏ bừng, nhịn không được nện cho lên người hắn một quyền, sẵng giọng:
- Thiếu gia, ngài không thể ngậm miệng lại sao?
- Huyễn Ảnh, muội sao có thể vô tình như vậy hả? Thân thể huynh đây đã hết bị thương đâu?
Tề Bắc u oán nói.
- Bị thương? Thiếu gia ngài đi soi gương đi, toàn thân ngươi, trên dưới một nốt rồi cũng không có.
Huyễn Ảnh hậm hực nói. Tề Bắc lật người lại, dùng bàn tay to lớn kéo tay Huyễn Ảnh lại, đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trước ngực mình nói:
- Tim của huynh bị thương, dĩ nhiên là nhìn bề ngoài thì không thấy rồi."
- Thiếu gia...
Huyễn Ảnh vẻ mặt e lệ.
- Hả?
Tề Bắc lặng lẽ đưa tay hướng một bên mông của Huyễn Ảnh mà đánh tới.
- Làn da của Thiếu gia của thực mịn màng, muội sờ vào có cảm giác như đang sờ vào làn da của một nữ tử.
Huyễn Ảnh cúi đầu nói, đôi mắt đẹp nhưng lóe lên một tia giảo hoạt. Bàn tay dê của Tề Bắc đang tính sờ lên mông của Huyễn Ảnh lập tức ngừng lại, gương mặt co quắp, tim gan của hắn của thực đã bị tổn thương...(DG:Tụi này quan niệm đàn ông phải to cao đen hôi, chứ trắng trẻo như các ộp pa thì là gay cmnr. Chú nào Fan K-Pop cứ ném đá, ca chấp tất. Lão biên nhớ đừng có xóa đoạn này đấy.)(Biên: Ây, Kpop toàn hàng giả là chủ yếu, ta đâu thích nên không đel. Nếu có gạch đá đến, dồn về cho lão )
- Ta muốn tắm nắng, ngay ngày mai ta tiến hành tắm nắng, trần truồng tắm nắng. Cái @#$%, quá đả kích người ta mà.
Trong lòng Tề Bắc nổi lên giông bão, khóc lóc hô to. Đúng lúc này, Kim Cương đẩy cửa vào, cất tiếng nói:
- Ngũ Thiếu, gia chủ ở bên kia cho người tới truyền lời, nói thiếu gia lâp tức qua từ đường gia tộc.
"Ngay bây giờ?" Tề Bắc ngồi dây, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. "Giờ này đã khuya rồi, lão đầu tử có việc gì gấp mà phải tìm ta?"
Tề Bắc mặc xong quần áo, liền đi qua từ đường gia tộc. Bên ngoài từ đường của gia tộc có rất nhiều thủ vệ canh gác nghiêm ngặt. Vừa thấy tình cảnh này, trong lòng Tề Bắc lập tức máy động. "Chẳng lẽ tên tiểu nhân kia đã đánh tới? Thông Thiên sơn đã có người tới làm chỗ dựa cho tiểu tử kia rồi. Cái @#@$! Có thấy xấu hổ hay không vậy? Đường đường là Vương Phẩm Lôi Hệ Ma Pháp sư đả thương bổn thiếu gia, đã như vậy lại còn có mặt mũi đi tìm người sau lưng."
Tiến vào bên trong từ đường, Tề Bắc nhận ra bên trong chỉ có gia chủ Nặc Đức Kha Đế, phụ thân Nặc Đức Lôi Mông và đại ca Nặc Đức Hoài An, cả ba người đều lộ ra vẻ mặt mang theo nghiêm túc.
- Tề Bắc, tới đây tế bái liệt vị tổ tông.
Nặc Đức Kha Đế khàn khàn nói. Tề Bắc dạ một tiếng, đi tới trước bài vị tổ tông quỳ xuống, cung kính lễ bái. Sau khi lễ bái liệt tổ, tiệt tông, Nặc Đức Kha Đế lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen đưa cho Tề Bắc nói:
- Đây là công văn cấp đất cho cháu, cháu hãy lập tức lên đường đi tới thành Tây Linh trước.
- Cái gì?
Tề Bắc há to mồm, nửa đêm bắt hắn lập tức rời đi. Nặc Đức Kha Đế không để ý đến Tề Bắc, mở miệng nói:
- Tiểu Cửu, Thập Tam, các ngươi đi ra đây.
Đột nhiên có hai người khoác áo đen xuất hiện quỷ dị đứng trước mặt Nặc Đức Kha Đế, cung kính nói:
- Tham kiến chủ nhân.
- Sau này ta không còn là chủ nhân của các ngươi nữa, Nặc Đức Tề Bắc mới là chủ nhân của các ngươi. Từ giờ về sau hãy đi theo hắn.
Thập Tam chính là người khi Tề Bắc vừa mới trở về Nặc Đức gia tộc đã đánh một trận với hắn, đây là một Chiến sĩ Vương phẩm. Mà Tiểu Cửu thì Tề Bắc chưa từng gặp qua, nhưng hắn cũng cho rằng người đó là một trong những thành viên của Ảnh vệ trong gia tộc Nặc Đức.
- Tề Bắc, cháu đừng nghĩ rằng cháu cân sức ngang tài với Thập Tam. Ngày đó hắn chỉ dùng nhiều lắm là năm thành thực lực, hơn nữa thứ mà Ảnh vệ am hiểu nhât là ẩn nấp, ám sát. Tiểu Cửu là Song hệ Ma Pháp Sư, Thổ hệ Vương phẩm và phong hệ cao cấp. Sau này bọn họ sẽ là Ảnh vệ của cháu, tuân theo bất cứ mệnh lệnh gì của cháu.
Nặc Đức Kha Đế nói.
- Gia gia...
Trong lòng Tề Bắc dâng lên một chút cảm động. Hắn vừa ở ngoài trở về gia tộc, cảm giác của hắn với gia gia hắn giống như người xa lạ, không có một chút tình thân máu mủ. Nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận được lão nhân được xưng là ‘lão cáo già Nặc Đức’ thật sự quan tâm hắn. Nặc Đức Kha Đế khoát tay áo, nói:
- Nói nhảm thì không cần nói nữa. Lôi Mông, Hoài An, giờ các ngươi dẫn nó đến Hắc giáp quân doanh chọn người. Trong vòng một canh giờ nhất định phải lên đường xuất phát.
Nhìn ba người phụ tử nối đuôi nhau rời khỏi từ đường, Nặc Đức Kha Đế đến trước bài vị tổ tông, thấp giọng nói:
- Các vị lão tổ tông, Kha Đế sợ rằng mình chỉ có thể chống đỡ được ba năm nữa. Hãn Mạc Tư bố trí đại cục, đem gia tộc Nặc Đức vây trong trùng trùng nguy khốn, muốn diệt gia tộc ta. Có lẽ Tề Bắc chính là lỗ hổng duy nhất, thằng nhóc con chết bầm này từ Vong Linh Sơn trở về mang theo thật nhiều điều thú vị. Hy vọng rằng lúc ta còn sống hắn có thể mang về cho gia tộc Nặc Đức vui mừng lớn hơn nữa.
Nặc Đức Kha Đế nói chuyện một mình, dần dần âm thanh hạ xuống tới mức độ không thể nghe thấy, tới mức chính hắn cũng không nghe thấy mình nói gì.
….
….
Vầng trăng như một lưỡi liềm treo trên cao, ẩn hiện giữa những tầng mây, lặng lẽ quan sát thế giới này, giống như hoàng hoa khuê nữ, e thẹn nấp sau rèm nhìn ra quan sát các chàng trai để tìm kiếm tình quân trong lòng. Khi vầng trăng đã ngủ yên trên bầu trời, không gian tĩnh mịch bỗng vang lên những tiếng vang:
Kẽo Kẹt..! Kẽo kẹt.
Một chiếc võng treo trên cái giá cao lớn, được móc lên giá bằng những dây mây rắn chắc. Minh Nguyệt công chúa ôm một con ấu thú độc giác đang ngủ say trong lòng. Theo nhịp đu đưa lên xuống của chiếc võng, một mái tóc dài tung bay nhảy múa trong gió, giống như nội tâm của nàng, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt điềm tĩnh được biểu hiện ra ngoài.
- Ngươi nói xem, có phải ta coi thường hắn hay không?
Minh Nguyệt công chúa lẩm bẩm nói một mình.
- Vâng!
Một âm thanh mơ hồ vang lên từ hư không. Tựa như xa cuối chân trời, nhưng cũng tựa như ngay trước mắt.
- Hắn có thực lực ngang ngửa với cường giả cấp bậc Vương phẩm sao?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm kia trầm mặc một lúc lâu rồi nói.
- Có lẽ có, mà có lẽ không.
- Ngươi cũng không thể nhìn thấu hắn hay sao?
- Nhìn không thấu.
- Cũng có người mà ngươi nhìn không thấu?
- Ta không phải là thần.
- Ngươi nói xem, phụ hoàng có để cho hắn đi hay không?
- Không biết.
- Ta không đoán được!
Âm thanh từ từ biến mất, không khí trở nên trầm mặc. Gió đêm vẫn ôn nhu xoa dịu lòng người cùng vạn vật, vầng trăng lưỡi liềm đã hoàn toàn trốn trong những đám mây lững lờ trôi, chỉ còn một quầng trăng nhạt nhạt tóa ra ánh sáng, xuyên qua làn mây đưa ánh sáng mờ ảo xuống dưới. Trong bóng đêm chiếc võng vẫn đang nhẹ nhàng đu đưa, nhưng người ngọc nằm ở trên không biết đã đi đâu, bóng dáng giống như tiêu thất trong màn đêm tăm tối.
…
…
Một chiếc xe ngựa bình thường, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi thành. Trên xe ngựa, ba người phụ tử Tề Bắc đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Phụ thân, đại ca! Xảy ra biến cố gì hay sao? Tại sao lại muốn con nửa đêm canh ba xuất hành?
Tề Bắc hỏi.
- Biến cố ở trong nghi thức đính hôn của con chính là một thùng thuốc nổ. Tên tiểu tử thúi này con nói xem, con thích làm anh hùng lắm sao? Con đả thương đệ tử của Thông Thiên Sơn, chẳng khác nào con cầm loa công bố cho toàn thế giới rằng, con có thực lực ngang với cường giả Vương Phẩm. Vậy tới lúc con trưởng thành thì sẽ lợi hại đến mức nào nữa? Vốn trước đây bệ hạ đã ngầm đồng ý phong đất thành Tây Linh cho con. Nhưng khi xảy ra sự việc như thế này, thả con ra ngoài thì hắn khó mà có được cuộc sống an nhàn.
Phụ thân của Tề Bắc là Nặc Đức Lôi Mông vừa tự hào vừa lo lắng nói.
- Con trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào thế?
Tề Bắc nhún vai.
- Thành Tây Linh mặc dù hỗ loạn, nhưng đó cũng là cơ hội. Nơi đó ngoài tầm tay với của hoàng thất, ở bên đó dù con có náo động thế nào thì cũng không có người quản. Bây giờ con đã lộ ra thực lực, sợ rằng ngay sáng ngày mai, bệ hạ sẽ gặp mặt con, đem con lưu lại đây hoặc là sẽ điều con đến nơi mà hắn có thể giám thị được. Vì vậy con phải xuất phát trước hừng đông.
Nặc Đức Lôi Mông nói.
- Một buổi tối con cũng không thể đi được quá xa được. Liệu Hãn Mạc Tư có cho người chặn đường con lại không?
Tề Bắc nhíu mày hỏi.
- Đây là lộ trình đã được tính toán sẵn cho con đi. Gia tộc đã bố trí một đội nhân mã khác để làm rối loạn quan sát. Cho dù có tìm đúng phương hướng lộ tuyến của con, gia tộc cũng sẽ phái tử sĩ xuất hiện để chặn lại. Chỉ cần vào tới tỉnh Tây Lộc, bệ hạ cũng chỉ còn nước bỏ qua.
Nặc Đức Lôi mông đưa cho Tề Bắc một tờ bản đồ bằng da dê. Tề Bắc vừa mở bản đồ ra nhìn, không khỏi sửng sốt, lộ tuyến hắn muốn đi cũng là con đường lớn người ta vẫn đi. Nhưng nhưng ngay sau đó, Tề Bắc vỗ đùi, bội phục nghĩ: "Lão đầu tử không hổ là Nặc Đức chi hồ, (Cáo già Nặc Đức, đã nói ở đoạn trên, giờ để Nặc Đức chi hồ nghe cho hay),thật thật giả giả, giả giả thật thật. Các đội nhân mã tứ tán khắp nơi, nếu Hãn Mạc Tư có phát hiện được sợ rằng cũng sẽ cho đội ngũ trên đường lớn này là giả.
Bên ngoài doanh trướng của Hắc giáp quân đóng ba đội nhân mã. Ba đội nhân mã này theo Nặc Đức Hoài An đến đây báo cáo công tác, mấy ngày nữa cũng phải nhổ trại hành quân. Lúc này, ba đội, một ngàn hai trăm người giống như một ngàn hai trăm cây tùng. Xếp thành phương trận thẳng đứng, sát khí như đập vào mặt. Nặc Đức Hoài An thân mặc một bộ hổ giáp màu đen, đứng phía trên cùng, hướng tay về phía Hắc giáp quân sĩ lớn tiếng nói:
- Trong các ngươi sẽ chọn lựa ra hai trăm năm mươi người, theo đệ đệ của ta là Nặc Đức Tề Bắc Tử tước, đi đến vùng đất hắn được phong chính là thành Tây Linh. Huynh đệ nào được chọn, sẽ ly khai khỏi Hắc Giáp quân, trở thành tư binh của Nặc Đức Tề Bắc Tử tước, theo hắn chinh chiến nơi thành Tây Linh hỗn loạn.
Rất nhiều binh lính sau khi giải ngũ, có một số gia nhập vào đội ngũ tư binh của quý tộc. Nhưng Hắc giáp quân nổi tiếng thiên hạ thì lại ngoại lệ, bởi vì mỗi thành viên của Hắc giáp quân đều muốn đối mặt với tàn khốc của chiến tranh. Và cũng chỉ có Hắc giáp quân mới thà chết trên sa trường còn hơn là đào ngũ. Nhìn chung mà nói thì bọn họ là bề ngoài là quân đội của Kim Diệp hoàng triều, nhưng trên thực tế thì bọn họ thật ra là quân đội của Nặc Đức gia tộc, có thể xem như là tư binh của Nặc Đức gia tộc. Cho nên đi theo Nặc Đức Tề Bắc, đối với bọn họ cũng không sinh ra phản kháng. Hơn nữa, Nặc Đức Tề Bắc danh tiếng như mặt trời ban trưa. Sống sót trong Vong Linh Sơn tám tháng, một mình một kiếm chống lại Vong Linh đại quân, giải cứu quân sĩ Hắc giáp quân. Trong buổi đính ước hôm qua, đánh bại đệ tử của Thánh Địa là một Ma Pháp Sư Vương phẩm. Ở trong quân đội sùng bái nhất là cường giả, mà điều này ở trong Hắc giáp quân thì lại càng nồng đậm. Nặc Đức Hoài An vừa nói xong, trong ánh mắt nhiều binh sĩ đã lộ ra vẻ nóng rực. Tề Bắc tiến lên trước, ánh mắt quét qua Hắc giáp quân sĩ đứng thẳng tắp theo theo từng hàng, mở miệng nói:
- Ta nói thật với các ngươi, ở mảnh đất thành Tây Linh ta được phong cực kỳ vô cùng hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát nổi. Các thế lực lớn nhỏ chiếm cứ, chỉ cần ở lại đó một ngày là cũng có thể thấy máu. Không cẩn thận thì chính mình sẽ phải bỏ mạng bất cứ lúc nào. Nhưng bồn thiếu gia có thể đảm bảo cho các ngươi một điều, chỉ cần Tề Bắc ta không chết, nhất định mỗi người theo ta sẽ được quang tông diệu tổ(1).
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, các ngươi có nguyện theo ta hay không?
Ánh mắt Tề Bắc dừng trên người Hỏa liệt và Thiết Đầu.
- Nguyện vì Tử tước đại nhân quên tính mạng phục vụ.
Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu cất bước đi ra, mạng của bọn họ là do Tề Bắc cứu , đi theo Tề Bắc đi, bọn họ không có ý kiến gì.
- Những người còn lại, hai người các ngươi hãy chọn đi. Sau nửa canh giờ cả đội lên đường.
Tề Bắc nói.
*********************
(1) Làm rạng rỡ tổ tông
Bên trong đại trướng của Nặc Đức Hoài An, Tề Bắc đang cầm bút điên cuồng viết những nét rồng bay phượng múa. Không lâu sau, Tề Bắc ném bút đi, cầm phong thư lên, đưa cho Hoài An, nói:
- Đại ca, lần này đi vội vàng, đệ cũng có chuyện chưa kịp làm. Phong thư này đệ để ở chỗ huynh. Sau khi đệ đi, huynh hãy phái người bí mật đưa cho Lan Lăng hầu, tuyệt đối không để ai biết?
"Lan Lăng hầu?"Trong lòng Hoài An có chút nghi ngờ. Bất quá Tề Bắc không muốn nói, hắn cũng không nhiều lời. Huynh đệ trong nhà, hắn tuyệt đối tin tưởng. Vì vậy, hắn không hai lời mà lập tức đáp ứng.
Sau nửa canh giờ, Hoả Liệt và Thiết Đầu đã chọn đủ người. Còn hai huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh thì luôn theo bên người Tề Bắc.
- Phụ thân, đại ca, bảo trọng.
Tề Bắc tiến lên ôm lấy Nặc Đức Lôi Mông và Nặc Đức Hoài An một lần. Rồi bước lên chiếc xe ngựa, cùng với hai trăm năm mươi Hắc Giáp quân như một thương đội nhỏ, đi theo toàn bộ hành trình của Tề Bắc. Vào trong xe, hắn lập tức quay vén rèm xe lên, nhìn lại phía Hoàng thành lại càng ngày càng nhỏ trước mắt hắn, bỗng trong tim hắn nh có một ngọn lửa thiêu đốt.
- Sẽ có một ngày, Tề Bắc ta sẽ khiến cả thiên hạ phải kính phục để trở về.
Tề Bắc thầm nghĩ. Có lẽ sẽ có một ngày, sách sử sẽ ghi lại là: Trong một ngày, trời không trăng không sao, tất cả mọi thứ đã bị mây che phủ thì có một thiếu niên từ Kim Diệp hoàng đô đi ra, bước vào thế giới mênh mông ngoài đó. Từ đó, ngao du biển rộng, rồng bay lên chín tầng trời.
…
…
Bình minh lên, con đường lớn nhất của Hoàng thành lại hết sức vắng lặng. Tại Lan Lăng hầu phủ, quản gia cầm một phong thư tới gõ cửa phòng Lan Lăng hầu.
- Chuyện gì?
Lan Lăng hầu ra mở cửa, lúc này hắn vừa mới tu luyện xong, nên cũng không tức giận cho lắm.
- Hầu gia, có một người mặc áo choàng đưa mang đến đây một phong thư. Nói là có lien quan đến sống chết của Hầu gia.
Quản gia nơm nớp lo sợ dâng thư lên. Lan Lăng hầu dung đấu khi bao phủ cả bàn tay, nhận lấy phong thư, phất tay cho quản gia lui ra. Mở phong thư ra nhìn, con ngươi Lan Lăng hầu nhất thời co rút lại, hai tay run lên, mém làm rơi cả bức thư.
- Đám rối sau phòng ngủ, ,Nam Vô Nhai, Vô Thiên Tôn Giả ở dưới mật thất. Tối nay giờ Tý, hướng Tây Bắc, cách Hoàng đô năm trăm dặm. Tại trấn Lam Hà, quá hạn tự chịu trách nhiệm.
Trong thư chỉ vẻn vẹn vài chữ nhưng lại làm cho Lan Lăng hầu hồn phi phách tán, cổ họng nghẹn lại.
"Ngày đó, ngoại trừ cường giả thần bí cứu đi Nam Vô Nhai, giết chết Vô Thiên Tôn Giả, thì không còn ai khác biết chuyện này, hắn tìm ta để làm gì?" Lan Lăng hầu hít sâu mấy hơi, bình phục nhịp tim đập loạn."Hắn là một cường giả rất mạnh, muốn giết ta đã sớm làm. Hắn tìm ta, chắc ta còn có giá trị lợi dụng."Lan Lăng hầu trong lòng thầm nghĩ, cũng không còn sợ hãi nữa mà lại vô cùng mừng rỡ. Vô Thiên Tôn Gia chết rồi, chuyện tình Nam Vô Nhai không chừng lúc nào cũng sẽ tới đầu hắn. Nếu có thể ôm một cây cổ thụ, thì sẽ không có gì tốt hơn. Phân tích đến đây, Lan Lang hầu lập tức thay đổi quần áo, lặng lẽ ra khỏi Hầu phủ. Thúc ngựa hướng trần Lam Hà cách hoàng đô chừng năm trăm dặm.
Mặt trời từ từ mọc lên phía đường chân trời, Hoàng đô cũng bắt đầu náo nhiệt. Lúc này, một đội cấm vệ quân vây quanh phủ Nặc Đức gia tộc, tuyên đọc ý chỉ Hãn Mặc Tư đại đế.
- Nặc Đức gia chủ, bệ hạ có chỉ, thăng Nặc Đức Tề Bắc làm nhất đẳng Tử Tước, lấy ba thành Khai Dương, Bá Thanh, Minh làm vùng đất được phong. Sau khi tiếp nhận thánh chỉ lập tức bái kiến bệ hạ.
Trong lúc đọc chiếu chỉ, quan viên này cũng rất cung kính với Nặc Đức Kha Đế. Đối mặt với gia chủ đệ nhất thế gia của Kim Diệp hoàng triều, coi như hắn là tâm phúc của Hãn Mặc Tư đại đế thì cũng không dám tuỳ tiện lỗ mãng.
-Ai, không nghĩ tới ngũ tôn nhi của ta lại được bệ hạ thưởng thức như vậy, sớm biết thì đã giữ hắn ở lại.
Nặc Đức Kha Đế thở dài nói.
- Hả? Nặc Đức Tử Tước đã đi đâu rồi?
Quan viên nội phủ kinh ngạc hỏi.
- Tiểu tử kia có tâm ý, muốn lập tức tới đất phong. Cho nên sau khi đính hôn xong, nó liền rời đi. Thật là thẹn với sự ưu ái của bệ hạ, có lẽ nó không có được phúc phận này rồi.
Vẻ mặt Nặc Đức Kha Đế tiếc hận nói.
- Vậy… hạ quan phải trở lại thông bẩm cho bệ hạ. Cáo từ.
Trong lòng Quan viên nội phủ kinh hãi, vội vã rời đi.
Trong cung, Hãn Mặc Tư đại đế nhận được bẩm báo của quan viên nội phủ, vỗ mạnh vào mặt bàn, mấy cuộn văn chương phía trên bị chấn văng xuống đất.
- Lão hồ ly giỏi lắm.
Hãn Mặc Tư đại đế nghiến răng nghiến lợi nói.
- Lập tức Cho quân đội đi rà soát xem đêm qua có thương đội lớn nhỏ nào rời đi, nếu thấy tung tích Nặc Đức Tề Bắc, lập tức chặn lại.
Hãn Mặc Tư đại đế từ lửa giận tỉnh táo lại, liền hạ lệnh. Trên mọi con đường, người dân vẫn đang hăng hái sôi nổi bình luận về lễ đính hôn của Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa thì lúc này cuộc chiến ngầm đã bắt đầu khởi động. Hoàng thất và Nặc Đức gia tộc lần này đang đọ sức, hiển nhiên nếu đi sai một nước cờ, sẽ làm cho mình bị hủy diệt.
Tại Miên Nguyệt cung, Minh Nguyệt công chúa và tỷ muội Phong gia đang ngồi cùng với nhau.
- Tề Bắc ca ca đi rồi? Sao lại nhanh như vậy?
Phong Nhược Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói.
- Tỷ cũng vừa biết.
Minh Nguyệt công chúa lộ ra vẻ rất bình tĩnh, từ ánh mắt của nàng thì không thấy bất kỳ tâm tình dao động nào. Tựa như đang nói đến một chuyện hoàn toàn không liên qua đến mình. Phong Nhược Vân cũng không có tiếp lời. Người thông minh như nàng hoàn toàn có thể suy đoán ra nguyên nhân trong đó.
- Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ là hôn thê của hắn. Hắn cũng không có từ biệt sao?
Phong Nhược Vũ căm giận bất bình nói. Ai cũng thấy được, nàng không phải cam lòng vì Minh Nguyệt công chúa mà là vì mình. "Hắn đi rồi mà chưa chào mình, thật là tức chết đi được."
Từ biệt? Chuyện của bọn họ như vậy mà còn nói tới chuyện từ biệt sao? Trong lòng hai người cũng hiểu tại sao Tề Bắc không tới từ biệt. Chẳng qua là, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Minh Nguyệt công chúa cũng có một chút phiền muộn. Thế giới của hai người nháy mắt giao nhau rồi lại đi về hai hướng ngược nhau làm trong lòng nàng có chút đối lập. Phong Nhược Vũ líu ríu quở trách Tề Bắc nhưng Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân lại lâm vào suy nghĩ riêng của mình. Đúng lúc này, một cung nữ chạy vào, trên mặt nàng mang theo vẻ kinh hoàng, lắp bắp nói:
-Công… công chúa… Phần Thiên công tử tới.
Phong Nhược Vân kéo Phong Nhược Vũ đi, nói:
- Minh Nguyệt, chúng ta cũng đến lúc phải về rồi. Nếu như rảnh rỗi thì có thể tới cứ điểm Hoàng Kim tìm tỷ.
- Nhất định! Hai người đi đường cẩn thận.
Minh Nguyệt công chúa gật đầu. Phong gia tỷ muội xuất cung, vừa vặn nhìn thấy Phần Thiên đi vào. Đôi mắt đẹp của mỗi người dều hiện lên vẻ kinh hãi, cũng hiểu tại sao cung nữ kia có vẻ kinh hoàng như vậy rồi. Nguyên lai là mặc dù Phần Thiên đổi đã một ma bào sạch sẽ, không còn dáng vẻ chật vật như hôm qua, nhưng trên cổ của hắn từ má trái đến khoé mắt có một vết sẹo dài màu đỏ trông giống như một con rết đang bò trên mặt hắn, nhìn thấy chỉ thấy trong long rét lạnh
- Tỷ tỷ, loại ngoại thương này đến Phong gia cũng có linh dược để phục hồi lại như cũ chứ chưa cần nói đến Thông Thiên Sơn. Mà nếu cở đó coi như không có thì cũng có thể đến gặp Tế Tự của Quang Minh thần điện dung pháp thuật hồi phục là được. Hắn là đệ tử Thông Thiên Sơn, Tế Tự Quang Minh thần điện hẳn cũng phải cho hắn ít mắt mũi chứ?
Phong Nhược Vũ nói nhỏ.
- Không phải không thể mà là không muốn.
Phong Nhược Vân nhớ tới con ngươi âm tàn của Phần Thiên. Trong lòng khẽ lắc đầu, xem ra trong lòng hắn đã hận Tề Bắc khắc sâu vào linh hồn rồi.
hôm nay 1 bi nhé. ta toàn post chiều chiều cho tối các lão đọc Luận đàm, báo lỗi, ném gạch, chém gió Vô Thượng Long Ấntại đây Tham gia dịch Vô Thượng Long Ấn
Đã có 74 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby