Tác giả: 32++
Chương 51: “ Sự thực thắng vu hùng biện”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Lúc này, ở trên giường Trương Giác đã cựa mình tỉnh dậy, điều này khiến cho Tôn Vũ rất vui mừng. Anh ta vội vàng đến bên giường của Trương Giác, rồi chăm chú nhìn người đẹp bằng ánh mặt tràn đầy yêu thương.
- Ồ! Đây là nơi nào vậy.
Trương Giác nhìn Tôn Vũ một chút rồi lại quay sang nhìn Triệu Vân mà lòng đầy thắc mắc, nghi vấn. Nhìn kĩ hai người này đều không phải là những người mà nàng quen biết cho nên nàng rụt rè, sợ hãi cố gắng thu mình lại ở một góc giường. Trong nàng như một con chim nhỏ thật đáng thương quá.
Tôn Vũ nhìn nàng như thế không khỏi nổi lên sự cảm thương cho một số phận nhỏ bé. Anh ta nhẹ nhàng nói:
- Trương Giác à, muội yên tâm đi, muội đã an toàn rồi, ta nhất định sẽ không đem muội giao cho quan phủ đâu
- Trương Giác? Ai là Trương Giác?
Nghe Tôn Vũ gọi mình là Trương Giác, cô gái đang co ro ở góc giường kia lại càng thêm hoang mang, sợ hãi, thân thể co rúm hơn nữa:
- Ta không phải là Trương Giác, ta tên là Trương Bạch Kỵ, người ở Cự Lộc cơ mà. Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta nhớ rõ ràng là ta đang ở nhà đọc sách cơ mà.
Nghe Trương Giác nói như vậy, Tôn Vũ cũng vô cùng hoang mang, rất nhiều những suy nghĩ đang hỗn độn trong đầu anh ta. Dương như nữ nhân này sau khi tỉnh lại đã hoàn toàn thay đổi thân phận rồi thì phải.
Tôn Vũ lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách, trên bìa có đề chữ : “ Thái bình yếu quyết”. Tôn Vũ dù đứng ở cách giường hơi xa một chút nhưng anh ta giơ quyển sách lên, vẫn đủ để cho cô gái kia đọc được dòng chữ ấy. Sau đó anh ta lại thấp giọng nói:
- Muội đã nhìn thấy quyển sách này bao giờ chưa
Trương Bạch Kỵ gật đầu xác nhận, nàng ta đáp:
- Ta đã thấy qua …Lúc ở nhà ta đã từng cầm quyển sách đó lên xem thử, không hiểu sao tự nhiên lại ngất đi, đến bây giờ tỉnh lại thì lại thì đã ở nơi này. Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây
Trong lời nói của Trương Bạch Kỵ tràn đầy sự lo âu, sợ hãi, nàng không ngừng đẩy chân, lùi mãi , co rúm nơi góc tường.
Tôn Vũ thở dài nói: “ Muội cứ yên tâm đi, ta đây không phải là người xấu đâu, ta sẽ không làm gì hại tới muội đâu. Người nhìn đứa đầy tớ của ta đây cũng giống người xấu lắm sao”
Trương Bạch Kỵ đang nhìn Tôn Vũ lại quay sang nhìn Triệu Vân một chút. Nàng ta thấy Triệu Vân đúng là không có vẻ gì là gian hiểm cả, nụ cười của nàng lại trong sáng vô ngần. Da trắng như tuyết, làn da ấy có đôi chỗ lại hơi tái đi trông có vẻ yếu ớt xanh xao. Rõ ràng dáng vẻ đó không phải là của người xấu rồi, ngược lại còn giống với dáng vẻ của người dễ bị kẻ xấu lợi dụng nữa chứ. Trương Bạch Kỵ thấy thế nên trong lòng cũng được an tâm một chút, nên nàng ta nhẹ nhàng nói:
- Tiên sinh à, chuyện của ta là thế nào đây.
Tôn Vũ trong lòng cũng nổi lên sự hiếu kỳ, nên liền quay sang hỏi Trương Bạch Kỵ:
- Quyển sách này, cô lấy được từ đâu thế.
Trương Bạch Kỵ vẫn ngồi ở góc giường nhưng đã đỡ sợ hãi hơn, nàng hồi tưởng lại một chút rồi trả lời Tôn Vũ :
- Nhà của ta ở Cự Lộc cũng có một chút của cải, cũng tạm gọi là một nhà giàu có, cho nên phụ thân cũng thường mua sách về cho ta đọc . Có một hôm, có một lão đạo sĩ không biết từ đầu lại đến Cự Lộc, ông ta tự xưng là Nam Hoa lão nhân và nói rằng mình có ba cuốn Thiên Thư, xin được bán cho cha ta . Phụ thân thấy ta là người thích đọc sách cho nên đã mua cuốn sách đó. Chính là cuốn “Thái bình yếu thuật” mà ngươi đang cầm trên tay ấy.
Trương Bạch Kỵ tiếp tục nói:
- Khi cha đưa quyển sách đó cho ta, ta liền mang nó đến hậu viện để đọc, vừa mới mở ra xem thì mắt đã tối sầm lại. Tỉnh dậy thì đã …thành ra thế này .. Tiên sinh, xin cho hỏi đây là nơi nào vậy.
Tôn Vũ nghe Trương Bạch Kỵ kể chuyện, lập tức trong đầu có sự suy luận, tính toán. Chỉ cần dựa vào những suy luận logic một cách đơn giản thì xem ra cô gái này quả đúng không phải là Trương Giác mà là Trương Bạch Kỵ rồi. Và có lẽ Trương Bạch Kỵ khi cầm cuốn “Thái bình yếu thuật trên tay” thì lập tức biến thành Trương Giác. Như vậy xem ra cuốn “Thái bình yếu thuật này đúng là một quyển sách yêu ma, mê hoặc người khác. Chỉ có điều không rõ là quyển sách này gặp ai cũng dở trò đó hay chỉ dở trò với một mình Trương Bạch Kỵ thôi. Nếu vậy thì Trương Bảo và Trương Lương cũng không phải là các em ruột của cô gái này rồi, bọn họ chắc chắn là chị em kết nghĩa mà thôi. Cũng có thể hai mụ “yêu ma” Trương Bảo và Trương Giác là do Nam Hoa “móc” ở đâu đó mà ra .
Nhưng đó mới chỉ là những suy đoán của Tôn Vũ mà thôi, còn nếu muốn khẳng định đúng sai thế nào thì phải thông qua rất nhiều lần làm các thí nghiệm khoa học thì mới có thể khẳng định tính đúng đắn của sự việc được. Tôn Vũ trước mắt động viên Trương Bạch Kỵ , khuyên nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, và hứa qua ít ngày nữa sẽ đưa nàng trở về quê nhà. Sau đó Tôn Vũ cáo lui, anh ta kéo Triệu Vân vào nhà chứa củi.
Dựa theo thực tế của cái thế giới kỳ quặc này thì nam nhân không thể nào sử dụng và đạt được trình độ võ tướng kĩ (các kĩ năng của võ tướng), cho nên Tôn Vũ phán đoán: Mình là một nam nhân nên khi cầm quyển “Thái bình yếu thuật” này trên tay dĩ nhiên sẽ không có phản ứng gì cả, tất cả đều vẫn bình thường như cầm những quyển sách khác mà thôi. Nhưng với nữ nhân thì sao, có phải tất cả nữ nhân đều sẽ gặp hiện tượng như thế hay chỉ một mình Trương Bạch Kỵ bị phản ứng thôi. Tôn Vũ muốn thử quyển thiên thư đó với Triệu Vân xem thế nào.
Tôn Vũ nghĩ vậy là làm luôn, hắn dẫn Triệu Vân vào trong nhà chứa củi, đem sợi dây trói nàng ấy lại, rồi nói với nàng:
- Tử Long ngoan nhé, tiên sinh mượn cô làm thí nghiệm một chút thôi, nếu như cô chịu khó nghe lời, làm đúng những điều tiên sinh ta nói thì đến tối tiên sinh đây sẽ cho cô ăn đồ ngon nhé.
Triệu Vân cũng không hề phản đối lời đề nghị của Tôn Vũ, nàng ngoan ngoãn gật đầu nói:
- Dạ vâng ạ.
Triệu Vân vừa mới cất lời đồng ý, Tôn Vũ đã lập tức tiến hành các công việc chuẩn bị cho việc thí nghiệm. Tôn Vũ lấy miếng vải nhét vào mồm Triệu Vân. Rút kinh nghiệm từ việc Trương Giác, sau khi xem quyển thiên thư đó xong, cô ta lại có khả năng phóng điện, mỗi khi cô ta nói chữ “Bắn” là lập tức điện được phóng ra, y như rằng khối người bị giật vì cái phản ứng quái vật đó. Tôn Vũ muốn làm được thí nghiệm dĩ nhiên là cần phải đảm bảo được khâu an toàn cái đã, cho nên mồm miệng của Triệu Vân phải được “kín” lại đã, rồi cả người cô ta cũng phải trói lại, nếu không chẳng may Triệu Vân lên cơn phóng điện thì Tôn Vũ có mà chết .
Triệu Vân ngoan ngoãn để cho Tôn Vũ trói chặt thân thể và lấy giẻ nhét vào trong miệng.
Sau đó Tôn Vũ lấy cuốn “Thái bình yếu thuật” ra đặt vào tay của Triệu Vân và hồi hộp chờ đợi sự đột biến.
Nhưng mọi thứ vẫn nguyên như cũ, ngay cả một cọng tóc, một sợi lông của Triệu Vân cũng không hề biến đổi một tý nào cả.
Ha! Thật là tốt quá đi, như vậy có nghĩa là Triệu Vân không hề bị phản ứng như Trương Giác, nhưng chỉ có trời mới biết có phải là do thể chất của Triệu Vân đặc thù nên kháng cự lại được “yêu thuật” đó hay không. Tôn Vũ trầm tư suy nghĩ, bản thân anh ta cũng là một nhà khoa học, cho nên anh ta hiểu rằng, để kiểm chứng một vấn đề khoa học thì không thể chỉ có kiểm chứng một lần mà phải trải qua trăm ngàn lần thí nghiệm, thí nghiệm trên nhiều đối tượng thì ta mới có thể đưa ra kết luận được.
Tôn Vũ thầm nghĩ kế tiếp mình nên tìm ai làm thí nghiệm đây. Người thí nghiệm phải là nữ nhân mà nên là người thân thiết nữa. Tôn Vũ nghĩ tới nghĩ lui và thấy rằng chỉ có Công Tôn Toản là đáp ứng được các tiêu chí này.
Chỉ có điều.. Nếu như trói cô ta, nhét giẻ vào mồm cô ta để làm thí nghiệm. Chuyện này … Liệu người như Công Tôn Toản có thể tin mình được hay sao.
Nghĩ tới đây Tôn Vũ cảm thấy toát cả mồ hôi. Anh ta thầm nghĩ: Công Tôn Toản là một muội muội dịu dàng, nàng ấy đối với bản thân mình tốt vô cùng tận, nếu như mình lên tiếng đề nghị chắc chắn muội ấy cũng sẽ đồng ý ngay thôi. Hơn nữa, ở thời hiện đại sau này, muốn tiến hành thí nghiệm trên thân thể con người thì nhất định chúng ta phải nhận được sự tự nguyện hợp tác của người đó.
Tôn Vũ đang rất quyết tâm, anh ta liền đi thăm dò ý kiến của Công Tôn Toản xem thế nào.
Tôn Vũ mặc dù đã quyết tâm lắm rồi nhưng khi bước vào căn phòng lớn của Công Tôn Toản anh ta vẫn cảm thấy thấp thỏm, đắn đo lắm. Khi vào phòng Tôn Vũ thấy Công Tôn Toản đang vui vẻ chải đầu. Thấy Tôn Vũ đến thăm người con gái này e thẹn, đỏ mặt:
- Huynh thấy thế nào, nhìn mái tóc của muội có đẹp không.
- Khụ! Khụ! Quả thực là trông rất đẹp mắt, hợp thời trang.
Thực ra thì Tôn Vũ đâu có để ý đến tóc tai thế nào đâu, anh ta đang nghĩ về vấn đề khác ấy chứ, nên cứ khen mấy câu cho xong. Rồi Tôn Vũ chuyển đề tài:
- Bá Khuê à, vừa rồi ta có nhặt được một cái bảo vật này, nhưng cách sử dụng thì còn chưa được rõ lắm, ta muốn nhờ muội giúp ta kiểm nghiệm có được không, muội đồng ý chứ.
Công Tôn Toản kiếm cớ gây ấn tượng với Tần Vũ bấy lâu nay còn chẳng có cơ hội, lần này Tần Vũ lại chủ động, nàng ta sướng quá còn gì, nên nàng ta đỏ mặt ngượng ngùng:
- Tất nhiên là muội đồng ý rồi, nhưng không biết phải kiểm nghiệm bằng cách nào đây.
Tôn Vũ cũng ngập ngừng vì những điều mà hắn sẽ nói ngay sau đây:
- Đó là huynh sẽ đem muội trói lại, lấy giẻ bịt miệng muội lại, sau đó đem bảo vật ấy đặt trên tay muội xem có phản ứng gì không . Đó chính là cách kiểm nghiệm.
Nói xong câu này, Tôn Vũ tự cảm thấy ý nghĩ và lời nói của mình quả thật là có điều quá đáng. Chưa nói ở thời cổ đại mà ngay cả thời hiện đại đi chăng nữa thì dù thế nào thì cũng không thể bịt miệng, trói chân trói tay của một nữ nhân được. Trừ phi nữ nhân đó bị điên thì còn có thể chấp nhận được, còn nếu là nữ nhân bình thường thì hành động như thế sẽ bị quy vào tội ngược đãi phụ nữ là cái chắc. Tôn Vũ nghĩ thầm: Hành động đó quả thực là độc ác, thậm chí không chừng muội ấy sẽ còn nghĩ mình là một tên dâm đãng, lừa phỉnh bắt trói nàng để làm điều xằng bậy. Đến lúc ấy nàng ta lại ra lệnh một tiếng : “ Đem tên háo sắc này xuống chém đầu”. thì mình đây đúng là mang tiếng mà không có miếng, chết oan uổng quá.
Tôn Vũ nghĩ đến khả năng đó nên cảm thấy sợ hãi mà rút lại lời đề nghĩ kia:
- Thôi! Thôi! Vừa rồi ta chỉ thuận miệng mà nói vậy thôi, muội không đồng ý cũng không sao cả .
Tôn Vũ nói xong, liền quay người định bỏ chạy như thể sợ Công Tôn Toản ra lệnh cho chém đầu ngay ấy chứ.
Nhưng Công Tôn Toản đã ngượng ngùng lên tiếng:
- Được mà! Được mà! ... Muội giúp huynh được mà.
Woa! Tôn Vũ khi nghe lời đống ý ấy thì cả người như dựng cả lên. Hắn thầm nhủ và cảm ơn người muội muội tốt bụng này, muội ấy quả nhiên là một người có tinh thần cống hiến, sẵn sàng hiến thân cho khoa học. Tôn Vũ sợ nàng thay đổi ý kiến liền vội vàng tiến gần tới chỗ Công Tôn Toản lấy ra sợi dây mà anh ta vừa mới trói Triệu Vân.
Lúc này khuôn mặt của Công Tôn Toản đỏ bừng, nụ cười gượng gạo, xấu hổ lắm, nàng thấp giọng nói:
- Tầm Chân à, xin huynh lỏng lỏng một tý nhé, đây là lần đầu tiên muội …”
Tôn Vũ nghĩ thầm, những người lần đầu tiên hiến thân làm người thí nghiệm cho khoa học thì chuyện hồi hộp, lo lắng cũng là chuyện bình thường thôi mà. Chỉ có điều nếu như trói lỏng một chút, đến khi quyển thiên thư kia gây đột biến, Công Tôn Toản lại trở thành Trương Giác thứ hai, phóng điện ầm ầm thì chết cha, cho nên anh ta nhất định sẽ phải trói chặt rồi. Tôn Vũ nghiêm túc nói:
- Trói chặt mới an toàn, ta sợ lỏng lỏng rồi muội lại trốn thoát mất.
Công Tôn Toản nghe vậy, khuôn mặt lại càng ngượng chín, đỏ như gấc, nàng cúi đầu thật thấp, có lẽ mặt chạm tới bộ ngực rồi cũng nên, có lẽ nàng làm như thế là muốn che giấu sự xấu hổ trên khuôn mặt:
- Huynh muốn muội … Muội trốn thoát làm gì cơ chứ! Thôi! Tùy huynh … Cũng được! Chẳng qua muôi không nghĩ huynh lại thích kiểu trói buộc bạo lực này.
Ối trời! Những lời này hình như có chút “vấn đề” thì phải. Tôn Vũ nghĩ thầm trong lòng: Nàng ta đang suy nghĩ chuyện quái gì thế nhỉ?
Tôn Vũ đã dành cả nửa đời người, hiến dâng cả tuổi thanh xuân của mình cho khoa học, cho nên những lời nói “ỡm ờ” kiểu ấy anh ta đúng là hơi “chậm hiểu”. Nhưng Công Tôn Toản đã nói đến mức ấy thì có là đầu đất cũng hiểu ra rồi. Tôn Vũ trong lòng sửng sốt và cảm thán: Ai dà! Không nghĩ rằng muội muội dịu dàng lại nghĩ ta trói muội ấy để “abcxyz’, thật là oan uổng quá.
Tôn Vũ than thầm trong lòng, làm sao bây giờ? Qua thái độ và cách nói kia thì rõ ràng Công Tôn Toản đang nghĩ rằng Tôn Vũ muốn “abcxyz” với nàng. Nhưng quả thật hắn đang vì khoa học mà. Biết giải thích sao bây giờ.
Tôn Vũ nghĩ thầm trong lòng: Hiện tại đúng là không thể dùng lời lẽ nào mà giải thích cho Công Tôn Toản hiểu được. Muội ấy nhất định là không tin mình làm những điều này vì khoa học, mà cứ đinh ninh rằng mình đang đòi “abcxyz” với muội ấy. Thôi! Cứ trói chặt để làm thí nghiệm đã, khi làm xong thí nghiệm nhất định muội ấy sẽ hiểu mình là người trong sạch mà thôi”
Thôi! Cứ làm đã, thực tế sẽ chiến thắng lời nói. Cứ làm. Tôn Vũ tặc lưỡi thầm nhủ trong lòng
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 52: “ Lại tiến hành thí nghiệm”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Côn Tôn Toản rất mực ngoan hiền, nàng nhất nhất nghe lời, bất kể là Tôn Vũ muốn làm gì trên thân thể nàng ta cũng được, nàng ta tuyệt không phản đối.
Khụ! Khụ! Tôn Vũ nhủ thầm trong lòng: Công Tôn Toản ơi là Công Tôn Toản muội ngẩng mặt, mở mắt ra mà nhìn ta có được không, xem ta có phải là kẻ háo sắc hay không? Trong lòng Tôn Vũ đã xác định rõ:
- Hơn nữa ta đâu có ý định ở rể nhà cô đâu.
Thật ra mà nói thì cách trói của Tần Vũ cũng hết sức đơn giản, trước hết là đem hai cánh tay trói vào với nhau, sau đó hai chân cũng làm như thế. Tôn Vũ quấn quấn vài vòng quanh cổ tay, cổ chân thế là xong.
Tôn Vũ sau khi trói xong, thì xoa xoa tay nói:
- Bá Khuê à! Cả miệng cũng phải bịt lại nữa, muội cho phép ta nhé.
Công Tôn Toản lúc này đỏ mặt đến mức như chảy hết cả máu qua ngoài da rồi. Trong lời nói của nàng thể hiện rõ sự ngượng ngùng xấu hổ đến vô cùng:
- Ngay cả miệng cũng phải nhét giẻ nữa sao? Muội cứ tưởng rằng, nam nhân thích nghe những âm thanh … ấy.
Khụ! Khụ! Công Tôn Toản đang nói đến chỗ “thích nghe âm thanh …” thì ngập ngừng không nói nữa. Cô ta định nói chữ gì nữa đây? Chẳng phải là chữ “giường” hay sao? ( Âm thanh giường chiếu) Tôn Vũ đến bây giờ thật sự là hoảng hồn, lạnh cả gáy, nhưng bất kể thế nào đi nữa, thì trước khi tiến hành làm thí nghiệm nhất định anh ta cũng phải kiếm giẻ nhét vào miệng của người muội muội này.
Phù! Thật là phiền phức quá đi thôi, người muội muội hiền dịu này mặc dù đã đồng ý và phối hợp với Tấn Vũ rất ăn ý nhưng không hiểu sao trong lòng anh chàng này vẫn cảm thấy có nhiều lấn cấn quá, so sánh với lúc làm thí nghiệm cho Triệu Vân thì làm thí nghiệm với Công Tôn Toản sao mà run run, tốn nhiều mồ hôi thế này. Tôn Vũ lấy ra cuốn “Thái bình yếu thuật” mở ra và đặt vào lòng bàn tay của người muội tử này.
- Mắt của muội phải mở ra và nhìn vào trong cuốn sách mà ta đặt ở tay muội đấy nhé.
Đột nhiên cánh cửa phòng lại được mở ra, lập tức có tiếng người quát to như sấm:
- A! Đồ dâm tặc, ngươi ở đây định giở trò gì với tỷ tỷ ta đấy hả?
Hả! Thì ra đây chính là giọng nói của Công Tôn Việt, cái “con mụ” phiền toái hay chọc ngoáy này chẳng phải đã dẫn quân trở về Bắc Bình rồi hay sao? Tại sao lại có mặt ở đây, đúng cái thời điểm quan trọng này cơ chứ. Tôn Vũ trong lòng cả kinh, quả thật tình huống lúc này thật eo le: Công Tôn Việt đạp cửa xông vào thì thấy Công Tôn Toản đang bị trói chân trói tay như người ta trói bánh chưng ấy, mà miệng bị nhét vải. Quan trọng hơn là Công Tôn Toản lại đang ở trên giường còn Tôn Vũ thì ở ngay cạnh đó. Chuyện này …
Công Tôn Việt chứng kiến cảnh đó dĩ nhiên là nghĩ ngay đến điều “đen tối”, nên vô cùng tức giận. Nàng ta rút ngay ra một thanh kiếm, chỉ thẳng vào mặt Tôn Vũ, rồi đâm thẳng về phía anh ta, miệng không ngừng chửi rủa:
- Dâm tặc kia, hãy xem kiếm.
Woa, lần này Công Tôn Việt đúng là làm thật, cô ta chém trực diện nhắm thẳng mặt Tôn Vũ quyết lấy mạng tên “Dâm tặc” này, chứ không thèm dọa cắt tai như lần trước nữa.Tôn Vũ thấy “con mụ hổ báo cáo chồn” này “lên cơn”, cũng không thèm đôi co gì, cứ thế mà tránh đường kiếm của Công Tôn Việt cho lành, sau đó thuận tay, nắm giữ tay của cô ta lại.
Công Tôn Việt vẫn như “la sát” giáng trần, tay giữ kiếm bị Tôn Vũ nắm chặt rồi thì cô ta lại chuyển kiếm sang tay kia, lại đâm lại chém. Tôn Vũ cũng nhanh chóng phản ứng, đưa nốt tay kia của mình ra đón đỡ và khóa chặt cánh tay đang cầm kiếm kia. Thế là cả hai tay của Công Tôn Việt đã bị Tôn Vũ khống chế. Nhưng Công Tôn Việt chưa cam tâm, cô ta còn giơ chân ra đòi đá Tôn Vũ nữa.
Ai dà! Cô ta là nữ nhân mà ra tay thật quá là tàn nhẫn độc ác. Tôn Vũ quả thật là bất đắc dĩ không còn cách nào để làm “con hổ cái” này im lặng cả nên đành đẩy Công Tôn Việt lên giường khiến cho nàng ta không còn đủ không gian để mà đá loạn xị lên nữa. Lúc này hắn mới giải thích:
- Nghe ta giải thích đã, không phải là như …
- Ngươi không phải cái gì hả?
Công Tôn Việt khẩn trương nói:
- Ngươi đã khi dễ tỷ tỷ ta, bây giờ lại còn muốn khi dễ cả ta nữa. Mau buông ta ra ngay.
Tôn Vũ vội vàng nói:
- Ta đâu có khi dễ tỷ tỷ của cô gì đâu chứ, chẳng qua cô ấy đang giúp ta làm một thí nghiệm nhỏ mà thôi.
- Bậy bạ! Nhất đinh là người nói dối, ngươi định lừa gạt tỷ ấy.
Công Tôn Việt vẫn tức giận bừng bừng :
- Ta như thế này mà bị ngươi lừa sao? Đừng hòng.
- Thật sự ta không lừa muội mà. Không tin muội thử hỏi tỷ tỷ của mình xem nào.
Tôn Vũ vội la lên như cầu cứu Công Tôn Toản giải oan cho mình.
Công Tôn Việt quay đầu nhìn lại Công Tôn Toản, thấy tỷ tỷ của mình đang bị nhét giẻ vào mồm, chỉ có biết ú ớ không thành lời. Cô ta lại càng giận dữ nói:
- Ngươi bảo hỏi tỷ tỷ của ta, ngươi xem ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta thế kia hả. Làm sao mà tỷ ấy trả lời được hả tên đồ ác ôn kia”.
“Khụ! Khụ!” Đúng là mọi bằng chứng đều đang chống lại Tôn Vũ, khiến anh ta khóc dở mếu dở:
- Cái đó có nguyên nhân của nó, muội nghe ta giải thích đã.
- Ta không nghe! Không thèm nghe gì cả.
Công Tôn Việt vật mình vật mẩy quyết cự tuyệt Tôn Vũ, nhưng Tôn Vũ đã giữ nàng ta thật chặt khiến cho nàng ta không thể làm được gì cả.
Bây giờ cho dù Tôn Vũ có giải thích thế nào đi nữa mà Công Tôn Việt không thèm nghe thì biết làm sao chứ. Mẹ khỉ! Cái cách mà Tôn Vũ đang khống chế Công Tôn Việt khiến cho nàng ta không giãy giụa cựa quậy được gì cả, chẳng phải cũng giống như người ta chuẩn bị làm thí nghiệm hay sao chứ. Đã thế thì làm thí nghiệm với cả “mụ” này luôn một thể, khi làm xong rồi thì bỏ miếng vải trong miệng ra, cởi trói cho cả hai luôn, lúc đó không càn giải thích tự nhiên bọn họ sẽ nhận ra mình trong sạch.
Tôn Vũ nghĩ là làm, lập tức lấy ra một đoạn dây thừng, nhanh chóng và cương quyết trói Công Tôn Việt lại.
Khi Tôn Vũ trói Công Tôn Việt, thì Công Tôn Toản ở bên kia cứ ư ứ, muốn nói mà không thể nói được, còn Công Tôn Việt thì cứ ngồi đó mà khóc tu tu như chết đến nơi vậy.
Khi mà Tôn Vũ đã trói Công Tôn Việt đâu vào đấy, thì Tôn Vũ lại phải đi kiếm mảnh vải để còn nhét giẻ vào miệng cô ta, để có gì bất trắc thì cô ta cũng không bắn ra điện nữa.
Khi nhìn thấy Tôn Vũ lấy ra một miếng vải, biết ngay là để nhét vào miệng của mình giống như tỷ tỷ của mình, thì Công Tôn Toản đột nhiên ngừng khóc, sắc mặt của nàng ta càng lúc càng trở nên tái nhợt, sau đó lặp bắp từng câu từng chữ:
- Ngươi … sao lại …Ngay cả ta ngươi cũng muốn làm nhục hay sao.
- Ngươi … Ngươi đúng là một kẻ ác ôn, ta đúng là đã nhìn lầm ngươi rồi.
Công Tôn Việt sợ Tôn Vũ sẽ nhét giẻ vào miệng của mính ngay lập tức, lúc ấy không còn cơ hội để nói để chửi rủa hắn nữa, cho nên nàng ta nói rất nhanh và nói rất nhiều như muốn chạy đua với thời gian:
- Ta cứ nghĩ ngươi là anh hùng hảo hán, cho nên dù ta biết tỷ tỷ ta thích ngươi nhưng ta vẫn len lén để ý tới ngươi, thậm chí còn nuôi ảo tưởng sẽ cùng tỷ tỷ thờ chung một chồng. Vậy mà …Ngươi lại là một kẻ dâm ô như thế, ta đúng là có mặt như mù, đã nhìn lầm người rồi.
Nghe những lời này Tôn Vũ sửng sốt, toát hết cả mồ hôi … Bàn tay cầm miếng vải để chuẩn bị khóa miệng của Công Tôn Việt bỗng run run, khiến cho miếng vải đó rơi ngay xuống đất. Chuyện này … Đối với chuyện được người khác tỏ tình thế này Tôn Vũ hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị tư tưởng nên anh ta hơi sốc. Thế giới này không phải là thế giới nữ quyền, “nữ tôn, nam ti” hay sao? Vậy mà lại có chuyện hai người phụ nữ lấy chung một chồng. Thế chẳng khác nào ở thế giới theo chế độ nam quyền: hai anh em có chung một vợ. Đấy chính là cách làm của những gia đình nghèo không đủ tiền cưới vợ mới phải làm như thế.
Công Tôn Việt tiếp tục nói:
- Đã vậy ta và ngươi hôm nay sẽ tiến hành một vụ trao dổi, nếu như hôm này ngươi làm ô nhục cả hai chị em ta thì nếu như ta không chết, ta chắc chắn sẽ giết ngươi. Nhưng nếu như ngươi chỉ làm trò đó với một mình ta, mà bỏ qua cho tỷ tỷ ta thì ta sẽ không truy cứu ngươi làm gì cả, coi như số ta xui xẻo, bị rắn cắn là được rồi. Tỷ tỷ ta đã thấy rõ bộ mặt dâm đãng thật sự của ngươi, nên ngươi sẽ không thể nào ở rể Công Tôn gia chúng ta được nữa. Chúng ta sẽ coi như chưa từng gặp ngươi bao giờ cả. Khụ! Khụ..
Ngất thôi! Tôn Vũ nghĩ thầm: Con mụ Công Tôn Việt này càng nói càng hàm hồ, càng liên thiên.
Những lời của nàng ta khiến cho mồ hôi Tôn Vũ càng túa ra. Không! Anh ta không thể để tình trạng này kéo dài được, nghĩ vậy Tôn Vũ liền nhét luôn miếng giẻ đó vào miệng của nàng, khiến cho nàng không thể nói được nữa, đỡ điếc tai, nhức đầu.
Như vậy là hai chị em nhà Công Tôn đã bị trói hết cả. Hô! Hô. Tôn Vũ rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ thì anh ta có thể bình tĩnh để làm thí nghiệm được rồi. Tôn Vũ tự tay chìa cuốn: “ Thái binh yếu thuật” ra hướng về phía Công Tôn Việt nói:
- Nhị tiểu thư à, đây chính là thí nghiệm thực sự của ta, khi ta làm xong thí nghiệm rồi ta sẽ thả các ngươi ra ngay mà.
Công Tôn Toản: “Ư!Ư”
Công Tôn Việt : “ Ư! Ư”
Tôn Vũ lau qua mồ hôi, rồi vội vàng đem cuốn “Thái bình yếu thuật” tới chỗ Công Tôn Toản, đặt nó vào ngay lòng bàn tay của nàng ta, sau đó anh chàng này quan sát kĩ càng thấy Công Tôn Toản không hề có phản ứng gì cả, mái tóc màu đen của Công Tôn Toản vẫn thế, không hề có sự thay đổi nào cả.
Ô hô! Không hề có phản ứng gì hay sao
Tôn Vũ lại cầm cuốn “Thái bình yếu thuật” đó đặt vào bàn tay của Công Tôn Việt, rồi lại quan sát và cũng chẳng thấy có biến đổi gì.
Nếu như thí nghiệm trên hai chị em nhà Công Tôn đều không có kết quả, như vậy xem ra thí nghiệm có thể kết thúc được rồi. Từ đầu đến giờ Tôn Vũ đã tiến hành thí nghiệm trên Triệu Vân, Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, cả thảy là ba người, nhưng đều không thấy có phản ứng gì. Anh ta phỏng đoán: Chẳng lẽ cuốn “Thái binh yếu thuật” lại chỉ có tác dụng với một mình Trương Bạch Kỵ thôi sao.? Mà cũng có thể là cái đồ chơi này bị khóa lại rồi chăng?
Sau khi làm thí nghiệm “xem sách” với hai chị em nhà Công Tôn kết thúc, Tôn Vũ liền bỏ miếng giẻ trong miệng bọn họ ra, sau đó suy nghĩ xem nên cởi trói cho ai trước đây, cuối cùng hắn quyết định cởi trói cho Công Tôn Toản trước. Bởi vì chỉ có trời mới biết Công Tôn Việt sau khi được cởi trói xong có điên điên khùng khùng chém người hay không.
Hai chị em nhà Công Tôn vừa mới được bỏ miếng vải trong miệng ra, chưa kịp để Tôn Vũ cởi trói đã lập tức phát thanh ầm ầm
Công Tôn Toản đỏ mặt, ngượng ngập, nói:
- Vậy là xong rồi sao. Thì ra thí nghiệm của huynh là như vậy. Thế mà muội cứ tưởng rằng …ai dà.
Công Tôn Việt thì sắc mặt tái nhợt đi, nàng ta giơ hai tay đang bị trói lên quệt mồ hôi:
- Xong rồi sao.
Tôn Vũ đáp:
- Xong rồi đấy! Cảm ơn hai cô.
- Ngươi chẳng phải là muốn vũ nhục hai chị em ta hay sao.
Công Tôn Việt quả thực là không thể tin được vào những việc mà Tôn Vũ đã làm là sự thật.
- Xì! Ta đã nói từ đầu là ta đang làm thí nghiệm rồi mà, ta đâu có ý vũ nhục các cô đâu.
Giọng điệu của Tôn Vũ đầy tức giận đáp trả.
Công Tôn Việt sắc mặt lại càng tái nhợt , lời nói lại càng giận dữ:
- Thật sự chỉ là thí nghiệm thôi sao? Ngươi có phải là đàn ông hay không hả? Một người đàn ông mà được ở vào hoàn cảnh ấy sẽ chỉ có làm cái thí nghiệm vớ vẩn ấy hay sao. Ngươi đúng là đồ bê đê.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 53: “ Tiếp tục làm thí nghiệm”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
- Ta ngất đây, Nhị tiểu thư à, có phải cô đã nhầm lẫn chuyện gì rồi hay không hả?.
Tôn Vũ nghe Công Tôn Việt nói như vậy không khỏi muốn tức điên:
-Lúc vừa vào tới đây cô liên tục nói ta vũ nhục cô, cho ta là kẻ dâm đãng, ác ôn nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không hề có động thủ một tí nào cả, thì cô lại nói ta không phải là đàn ông, cô thật là mâu thuẫn, vô lý quá đi.
Công Tôn Việt tức giận lắm, nhưng Tôn Vũ nói đúng nên cô ta ứ cả cổ họng, chỉ dấm dẳng mấy câu:
- Ta đây vừa mới … Những điều ta vừa nói với ngươi ta quên hết mất rồi,.
- Hắc! hắc!Cái gì mà quên mất chứ, chính cô vừa mới nói cái gì là hai chị em cùng thờ chung một chồng, khiến cho ta đây sợ đến thót cả tim, cứ giật mình thon thót. Đến bây giờ cô lại bảo quên mất không nhớ nhữn gì vừa nói. Cô đừng có cái kiểu bốc đồng, sồn sồn như vậy chứ.
Trong lòng Tôn Vũ thật sự buồn bực, bức bối, nên xả ra một tràng không thương tiếc
Không chỉ có Tôn Vũ được nghe những lời nói của Công Tôn Việt mà ngay cả Công Tôn Toản cũng ở đó, nàng ta cũng nghe thấy và cũng không có ý định sẽ cố tình quên những lời nói đó. Cho nên khi nghe thấy Công Tôn Việt vô lý như vậy, nàng cũng lên tiếng:
- Nhị muội à, lần trước tỷ có nhìn thấy muội đẩy Tôn Vũ ngã xuống đất có ý định cưỡng hôn Vũ ca, khi đó tỷ đã biết muội có thích hắn. Không sao cả, đại tỷ cũng đã sớm có ý này, hai tỷ muội chúng ta cùng lấy chung một chồng cũng có sao đâu.
“…”
Nghe những lời tâm sự giữa hai chị em nhà này, Tôn Vũ chỉ thiếu chút nữa là muốn ngất luôn. Anh ta thầm nghĩ: Nếu như đối chiếu sang thế giới nam quyền thống trị thì là hai nam nhân cùng lấy và cùng hưởng thụ một người vợ … Lại còn phân lão đại hay lão nhị lên trước nữa. Không biết là có phải có ý tứ này hay không.
Công Tôn Việt sắc mặt giờ đây lại chuyển sang trắng bệch, giọng nói nghe chừng buồn thảm lắm:
- Ta không còn mặt mũi nào để nhìn thấy mọi người nữa.
Công Tôn Toản vội vàng khuyên lơn nhị muội của mình:
- Nhị muội à, sau này ba người chúng ta sẽ là người một nhà, còn nói gì là không còn mặt mũi gì chứ. Đừng có ngại chuyện đó mà.
Tôn Vũ thầm nghĩ: Ai dà! Các nữ nhân này, sao mà đã nhanh chóng đi đến thống nhất quan điểm vậy hả. Hiện tại các ngươi nên hỏi ta :
- Rốt cuộc cái thí nghiệm cuối cùng này là gì hả” chứ không cần phải nói mấy cái chuyện lằng nhằng kia.
Tôn Vũ vô cùng tức giận và buồn bực thiếu chút nữa là uất mà ngất. Xem ra nữ nhân thảo luận đi tới thống nhất vấn đề bao giờ cũng dễ dàng hơn, khác hẳn với nam nhân chúng ta.
Tôn Vũ tháo sợi dây trói ở tay và chân ra cho hai nàng. Công Tôn Việt sắc mặt tái nhợt, hết quay phải nhìn Công Tôn Toản lại quay sang trái mà nhìn Tôn Vũ, trong miệng liên tục lẩm bẩm:
- Muội đúng là không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa rồi.
Miệng thì nói vậy nhưng đôi chân của cô ta không hề nhúc nhích, không hề có ý định bỏ đi
Công Tôn Toản nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của người muội muội này, đồng thời hướng về phía Tôn Vũ nói:
- Tầm Chân à, muội muội của thiếp cũng đã bày tỏ lòng mình như thế rồi … Muội cũng nên đem bệnh tình của chàng để nói cho muội ấy biết.
Tôn Vũ gật đầu.
Và thế là Công Tôn Toản đem chuyện Tôn Vũ bị mắc bệnh nan y và anh ta chỉ có thể sống nhiều lắm là được mười năm nữa cho Công Tôn Việt cùng nghe.
Sắc mặt của Công Tôn Việt vốn đã tái bây giờ lại càng tái nhợt hơn nữa. Sau khi nghe xong nàng ta lập tức giữ tay Tôn Vũ, nói:
- Vậy mà huynh còn có tâm tình làm thí nghiệm gì chứ Đến lúc nào rồi hả, muội sẽ cùng huynh đi về phía nam tìm Hoa Đà.
Ặc! Ặc. Đúng là bà chủ thứ hai với bà chủ thứ nhất tính cách không giống nhau cho lắm. Trong thâm tâm của Tôn Vũ cũng đang có suy nghĩ: Công Tôn Toản biết mình bị bệnh nặng nhưng một mực chờ ý kiến quyết định của mình, còn Công Tôn Việt thì vừa mới nghe thấy thế thôi đã sồn sồn, sắp lịch sắp việc quyết định thay cả cho mình.
- Dừng lại đã:
Tôn Vũ vội vàng kêu lên:
- Đi tìm Hoa Đà đường xa lặn lội, ta không đủ tiền, không có tiền thì đi làm sao được chứ.
- Tiền?
Công Tôn Việt nghe Tôn Vũ nói vậy thì như bừng tỉnh hiểu ra vấn đề:
Thảo nào, mỗi lần khi bàn tới chuyện xét công ban thưởng huynh lại một mực tham lam, mè nheo đòi thêm lại còn hỏi bổng lộc được bao nhiêu. Muội thật đúng là không chịu được sự càn dỡ của huynh. Công Tôn gia chúng ta giống người thiếu tiền hay sao? Huynh ở rể nhà ta thì dù có ăn chơi cả đời cũng sẽ không bao giờ hết tiền đâu.
Lại nói vấn đề ở rể này nữa rồi. Tôn Vũ buồn bực trong lòng suy nghĩ:
- Không được, ta phải nói rõ ràng với hai chị em nhà này, nếu không khi bọn họ giúp ta chữa khỏi bệnh rồi lại đem ta về ở rể thì khốn. Lúc ấy ta biết làm thế nào đây.
Tô Vũ ho mấy tiếng, rồi nói một cách chậm rãi, rành rọt:
- Xin lỗi hai muội nhé, ta không thể nào ở rể nhà Công Tôn gia được.
- Cái gì?
Hai chị em nhà Công Tôn ngỡ ngàng nhìn nhau khi nghe câu nói đó của Tôn Vũ. Công Tôn Việt vốn có “máu hổ báo cáo chồn” nên phản ứng ngay:
- Làm sao lại thế? Là huynh không tôn trọng Công Tôn gia hay là xem thường tỷ tỷ đấy hả.
- Không! Không có chuyện đó.
Tôn Vũ vội vàng giải thích:
- Ta không hề có ý xem thường Công Tôn gia, mà ta cũng rất thích muội muội … à, tỷ tỷ của cô. Thiếu chút nữa là Tôn Vũ đã nói ra mấy chữ “muội muội dịu dàng” rồi, cũng may mà anh ta kịp phanh gấp lại.
Công Tôn Việt nghe những lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, nghe chừng không được thoải mái cho lắm:
- Ta hiểu được, huynh thích tỷ tỷ ta chứ không thích ta , cho nên nếu như được lấy mình tỷ tỷ ta thì huynh mới chấp nhận ở rể Công Tôn gia phải không.
Nàng ta nói đến đây đột nhiên khóc tu tu, như cha chết, rồi lớn tiếng nói:
- Ta rút lui là được chứ gì?
Tôn Vũ nghe vậy muốn ngất luôn tại trận, người con gái này quả thật là ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Trong đầu Tôn Vũ đúng là điên mất thôi, thầm nghĩ: Người con gái này nếu theo đuổi lĩnh vực khoa học, thì dựa vào trí tưởng phong phú như thế tất sẽ trở thành một MariCurie thứ hai mất.
Công Tôn Toản ngồi ngay cạnh đó, thấy muội muội của mình đang xúc động và buồn chán, khóc lóc ầm ĩ nên nàng ôm Công Tôn Việt vào lòng, rồi nhẹ nhàng an ủi động viên nhị muội của mình: “ Muội muội đừng có xúc động như thế, nước chảy rồi đá cũng mềm cơ mà. Đúng rồi, muội và ta lớn lên cùng với nhau, chờ đến khi ta thành thân với huynh ấy xong, muội sẽ hóa trang thành ta, không mở miệng nói chuyện gì cả, lúc đấy thì mấy ai phân biệt được chứ. Thế rồi … gạo đã nấu thành cơm rồi, lúc ấy huynh ấy có muốn chối cũng không được đâu”
Công Tôn Việt ngừng than khóc, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ:
- Như vậy có được không hả tỷ tỷ?
Công Tôn Toản lại thì thầm mà nói:
- Có gì mà không được chứ, tỷ tỷ sẽ giúp đỡ muội là được chứ gì?
Tiếng nói của các nàng rất nhỏ, vốn dĩ chỉ hai người nghe rõ thôi nhưng Tôn Vũ lại có cỗ máy thông minh NM01 hỗ trợ nên đã nghe thấy tất cả cái bí mật “củ chuối” kia, thật chẳng khác nào Công Tôn Toản đang nói với Tôn Vũ. Tôn Vũ nghe xong giật mình thon thót, đúng là “choáng” thật, nữ nhân ở cái thế giới này thật là đáng sợ quá đi.
Tôn Vũ than thầm: Không được rồi, mọi chuyện phải nói cho rõ ràng mới được. Anh ta liền nói với chị em nhà Công Tôn:
- Các nàng có biết, ta đến từ một thôn nhỏ có tên gọi là Bắc Kinh hay không?
Hai chị em nhà Công Tôn gật đầu, họ biết điều này.
Tôn Vũ ngắc ngứ,từng chữ :
- Nhưng ở quê của ta, không có phổ biến chuyện ở rể như thế này.
Hai chị em nhà Công Tôn nghe vậy lấy làm kinh ngạc lắm.
Lúc này, đã cách quãng thời gian Vương Mãng soán ngôi nhà Hán và truyền quốc ngọc tỷ bị ném đi đâu mất chừng hơn hai trăm năm rồi. Và trong khoảng thời gian hai trăm năm này rất nhiều võ tướng kĩ cũng lần lượt xuất hiện. Sự xuất hiện của võ tướng kĩ đã khiến cho xã hội ngày càng đảo lộn từ chỗ nam tôn nữ ty (coi trọng đàn ông, coi thường đàn bà) nay chuyển thành nữ tôn nam ti. Nhưng có điều hai trăm năm thì chưa đủ để thay đổi hoàn toàn một kết cấu, quan niệm xã hội cũng như đảo lộn được địa vị của nam và nữ. Trong xã hội bây giờ vẫn có nhiều nam nhân quyết tâm không thèm ở rể danh môn mà chỉ cần lấy một cô vợ bình thường để giữ vững địa vị nam quyền của mình. Phong tục ở các địa phương cũng không đồng nhất với nhau, chuyện nam cưới nữ gả cũng bất đồng, có địa phương thì tất cả nam nhân khi đi lấy vợ đều phải ở rể còn có địa phương vẫn duy trì việc nữ nhân sau khi cưới phải tới ở nhà của nam nhân.
Hai chị em nhà Công Tôn khi nghe những lời này của Tôn Vũ liền đoán ngay rằng ở quê của Tôn Vũ không hề có phong tục ở rể rồi.
Công Tôn Việt nghe vậy vội vàng la lên:
- Ý của huynh là, huynh không thể ở rể mà chị em muội phải đến ở nhà huynh sao. Chị em muội đây đường đường là Công Tôn gia, danh trấn cả Hà Bắc này, nếu như cả hai chị em gả hết cả vào nhà huynh thì Công Tôn gia … chẳng phải là sẽ không còn có người thừa kế hay sao.
Công Tôn Việt cắn môi, buôn rầu nói:
- Với điều kiện như thế thì chỉ có một biện pháp để giải quyết mà thôi, đó là tỷ tỷ ta sẽ lấy huynh còn muội sẽ thừa kế cơ nghiệp của Công Tôn gia. Ôi! Ôi! Công Tôn gia nhất định phải có người thừa kế, hai tỷ muội chúng ta không thể cùng gả cho Tôn gia được, nhất định phải có một người ở lại để giữ cơ nghiệp. Công Tôn Việt nhận thấy rõ ràng là Tôn Vũ thích tỷ tỷ hơn mình, nên tự nhủ rằng: mình chỉ có con đường duy nhất là nhường tỷ tỷ mà thôi.
Công Tôn Toản thấy muội muội hy sinh hạnh phúc cho mình, sự hy sinh ấy quả thực là rất lớn lao. Vì thế trong lòng Công Tôn Toản tràn đầy sự cảm kích và yêu thương đối với muội muội của mình. Nàng vuốt ve mái đầu của đứa em, nhẹ nhàng nói:
- Muội muội à, tỷ là trưởng nữ, cơ nghiệp của Công Tôn gia nhất định phải là ta gánh vác, hay là muội cứ lấy Tôn huynh đi …
Hai chị em bọn họ đúng là tỷ muội tình thâm. Khi Công Tôn Toản nói xong cả hai cùng khóc tu tu lên. Rõ ràng là dù rất muốn nhưng hai chị em họ vì tình cảm chị em mà đều muốn đem thứ quý giá nhất để nhường nhịn cho nhau.
Chết mất thôi! Đúng là chết mất thôi sao mọi chuyển lại chuyển sang thế này rồi. Tôn Vũ đến điên đầu mất thôi, anh ta thầm nghĩ: Hai chị em nhà này định là Khổng Dung nhường lê hay sao hả? Còn muốn nhường tới nhường lui nữa chứ, đây không phải là đang gây sức ép cho mình hay sao.? Chỉ có điều … Trong sâu thẳm suy nghĩ và “dã tâm” của một người đàn ông mà nói, bao giờ họ cũng muốn mình có nhiều nữ nhân nhất và bản thân Tôn Vũ cũng muốn lấy luôn cả hai chị em nhà Công Tôn này.
Tôn Vũ thấy hai chị em nhà Công Tôn cứ thế nên vội vàng nói:
- Các muội cũng không cần phải làm khó nhau nữa, ở thôn Bắc Kinh của chúng ta, không bắt buộc, yêu cầu nữ nhân về ở nhà chồng. Ở chỗ chúng ta, nam nữ thành thân chỉ là một loại hình thức thôi, cũng tồn tại quan niệm, không nam nhân ở rể cũng không bắt buộc nữ nhân phải đến ở tại nhà chồng. Cho nên các muội hoàn toàn có thể tiếp tục làm gia chủ của Công Tôn gia. Khụ!Khụ!” (Manh nương tam quốc diễn nghĩa)
Vừa nghe được những lời này, hai chị em nhà Công Tôn mừng lắm lắm. Công Tôn Việt cười nói:
- Như thế thì không thành vấn đề rồi, còn chờ gì nữa, huynh mau mau đi chữa bệnh, nhà chúng ta có rất nhiều tiền huynh không cần lo vấn đề lộ phí gì cả.
Ặc … Cái nàng Công Tôn Việt này quả thật là hấp tấp hay là muốn lấy chồng rồi đây hả. “Máu” lắm thì cũng không cần lộ liễu như vậy chứ. Tôn Vũ có chút buồn buồn lắc đầu nói:
- Đừng nóng vội như thế, thí nghiệm này ta đã làm xong đâu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Lúc này trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, phong ba tán loạn, những con quạ đen cũng táo tác loạn xị ngậu cả lên. Trong kinh thành, lòng người ai nấy đều bàng hoàng, lại thêm những tiếng quang quác của bầy quạ trên bầu trời, ai nấy cũng đều dự cảm hôm nay sẽ là một ngày khủng khiếp lắm đây.
Bên trong đại điện của hoàng cung ở trong thành Lạc Dương quả thật đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Trong đại điện lúc này đầy rẫy những thi thể người chết, những thi thể này phần lớn là thái giám và cung nữ hoặc là thị vệ trong hoàng cung.
Nhiều đội binh lính mặc áo giáp màu đen đã lợi dụng đêm tối mà chuyển rất nhiều thi thể từ trong cung ném ra ngoài, trên nét mặt của đám binh lính này lộ ra đầy vẻ kiêu ngạo coi mạng người như cỏ rác. Dường như đối với bọn chúng việc chém giết cái đám thị vệ, thái giám trong cung là chuyện quá bình thường không cần tốn công sức.
Cảnh tượng trong cung lúc này là núi thây biển máu và đang ngồi trên long kỷ của thiên tử lúc này là một đứa bé trai mới chừng mấy tuổi. Trên người của nó đang mặc long bào biểu trưng cho hoàng đế, nhưng nét mặt và thần thái không hề có bất cứ chút khí thế uy nghiêm nào cả chỉ có sự khiếp đảm, hèn yếu. Đứa nhỏ này tên là Lưu Hiệp, còn gọi là Hán Hiến Đế.
Lúc này khuôn mặt của Hán Hiến Đế - Lưu Hiệp thất thần sợ hãi, hắn hoảng loạn nói:
- Đổng Trác, tại sao ngươi lại giết hết cung nhân
Đứng đối diện với Lưu Hiệp lúc này chính là ngự tỷ của hắn, trông mụ đúng là ngạo khí bức người. Tên ngự tẩu này ước chừng hai mươi lăm tuổi. Trên người mụ ta mặc một bộ áo giáp sắt, nhưng bên ngoài lại khoác một cái áo rộng thùng thình giống như quan văn, trên tay mụ ta cầm một thanh thiết kiếm, trên thiết kiếm máu tươi vẫn đang chảy ròng ròng. Mụ ta chính là gian tướng quyền khuynh thiên hạ _ Đổng Trác.
Đổng Trác nghe Hán Linh Đế nói như vậy thì lạnh lùng cười một tiếng, mụ ta giơ thiết kiếm lên, rồi lấy tay lau vệt máu trên đó, sau đó mụ ngạo nghễ nói:
- Lưu Hiệp, thiên hạ này … nên giao cho ta đi thôi, ngươi chỉ là một nam nhân yếu ớt không có võ nghệ, vậy thì có tư cách gì để chiếm lấy ngôi vị hoàng đế chứ? Thật ra thì cả thiên hạ này sớm đã nằm trong túi ta rồi. Ta bất quá thấy hôm này là ngày tốt cảnh đẹp trời nên ta muốn tiễn ngươi đi thôi.
Hán Hiến Đế bị những lời dọa nạt, ma quỷ của Đổng Trác làm cho sợ hãi toàn thân phát run phát rẩy cả lên, cậu bé co rúm lại trong một góc của long kỷ, thảm thiết nói:
- Ngươi muốn thiên hạ này thì trẫm đây sẽ cho ngươi, ta nhất định sẽ nghe theo tất cả những gì ngươi nói, thiên hạ này sớm đã là của ngươi rồi, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy.
Đổng Trác tiến lên phía trước một bước, giơ kiếm chỉ về phía Lưu Hiệp:
- Nhưng bây giờ trên tay ngươi vẫn đang cầm một đồ vật, đồ vật này sẽ khiến ta phải luôn luôn bất an lo lắng về sau này. Cái đồ vật đó đang trong tay ngươi kia, chỉ e một ngày nào đó ngươi có thể giải phá sự huyền bí trong đó, học được tuyệt nghệ của một thân võ tướng, đến lúc ấy chẳng phải là rất phiền toái hay sao.
Lưu Hiệp toàn thân run lên, hắn từ bên dưới ghế rồng mang ra một khối ngọc tỷ lớn, thanh âm của cậu bé run rẩy nói:
- Thì ra là …Ngươi muốn cướp đoạt truyền quốc ngọc tỷ.
- Ha, ha truyền quốc ngọc tỷ, đây chính là căn nguyên làm nên bản lĩnh của võ tướng trong thiên hạ.
Đổng Trác hai mắt sáng lên, cười nói:
- Người nào có nó, người nào có thể phá vỡ được sự huyền bí của bản lĩnh võ tướng này thì sẽ trở thành một thế lực mạnh mẽ nhất trong thiên hạ. Vật như vậy mà lại nằm trong tay hoàng gia các người thì đúng là đáng tiếc. Hiện tại, nó nên đổi chủ nhân đi thôi.
Lưu Hiệp bị Đổng Trác uy hiếp làm cho sợ hãi vô cùng, hắn ôm truyền quốc ngọc tỷ từ trên ghế rồng lăn xuống đất rồi núp ở một góc trong đại điện toàn thân run rẩy như sốt rét:
- Cái này .. Truyền thuyết đó chỉ là giả dối mà thôi, ngọc tỷ này đã truyền từ đời này qua đời khác trong hoàng gia ta bao đời này, mà không có ai tìm ra được bí mật của nó cả. Đổng Trác ngươi chẳng lẽ vì một cái truyền thuyết hư vô kia mà thí quân đoạt quốc để lại ác danh cho muôn đời sao.
Đổng Trác cười lạnh một tiếng nói:
. Cho dù không có ngọc tỷ ta cũng vẫn muốn thí quân đoạt quốc đấy. Hừ!
Mụ ta cầm thiết kiếm giơ lên, đi thẳng tới chỗ của Lưu Hiệp định chém vị tiểu hoàng đế này.
Chính trong thời khắc đó thì ở cửa đại điện truyền đến một tiếng quát rất lớn:
- Dừng tay.
Đổng Trác đang định động thủ thì bỗng nghe thấy tiếng quát gọi của ai đó, bà ta quay đầu nhìn lại thì thấy từ ngoài cửa đang đi vào hai người con gái, một người cao một người thấp. Người con gái cao thì chừng mười sáu tuổi, vóc người dong dỏng, mảnh khảnh, cô ta có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, bất cứ ai vừa mới nhìn thấy là cũng đã say mê, không thể tự kiềm chế bản thân được. Nàng ta mặc một bộ Nghê Thường Vũ Y (Bộ trang phục được các vũ công mặc khi múa điệu Nghê Thường) trông rất hoa lệ, mỗi động tác đều toát lên một vẻ phong vận quyến rũ.
Nàng ta chính là nghĩa nữ của Đổng Trác, tên gọi là Điêu Thuyền. Hai tiếng “Dừng tay” vừa rồi chính là Điêu Thuyền đã nói ra.
Còn người có vóc người thấp kia tuổi chừng mười hai tuổi, do tuổi còn nhỏ nên chưa ra dáng thiếu nữ cho lắm, chỉ thấy đó là một cô bé xinh xắn, đáng yêu mà thôi. Trên người của cô bé này mặc một bộ áo giáp đen, khoác trên lưng một cây Phương Thiên Họa Kích, bởi vì người thì thấp mà kích thì quá dài, dài tới tận quá cả đầu vai của nàng ta cả đoạn dài. Chiều dài của cây Họa Kích này có lẽ còn gấp đôi cả chiều cao của nàng. Nhưng người ta không dám cười đùa, trêu ghẹo nàng về sự mâu thuẫn, kệch cỡm đó, bởi vì từ người của nàng mơ hồ tỏa ra một cỗ sát khí cùng với bộ hắc giáp kia lại càng khiến cho người ta có cảm giác uy phong lẫm liệt.
Cái cô bé uy phong lẫm lẫm, này có lẽ khi lớn lên cũng không thể nói là sẽ xinh đẹp như Điêu Thuyền được. Chỉ có điều ngũ quan cũng coi như là có sáng sủa, nhìn được nhưng vẻ mặt thì lại lạnh nhạt, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì cả.
Nàng ta chính là Lữ Bố nghĩa nữ của Đổng Trác.
Khi đến gần nghĩa mẫu Điêu Thuyền liền lên tiếng nói:
- Nghĩa mẫu à, sao người lại muốn giết hoàng thượng. Người mà làm như thế thì sẽ mang tiếng là bất trung bất nghĩa. Con tuyệt đối không đồng ý với nghĩa mẫu đâu.
Lữ Bố ở bên cạnh của lạnh lùng nói:
- Tỷ tỷ không đồng ý với nghĩa mẫu thì con cũng không đồng ý đâu.
Đổng Trác nhìn thấy hai nghĩa nữ của mình đang đi vào trong đại điện, thực ra trong lòng của mụ ta cũng không mấy vừa lòng lắm, bởi Đổng Trác hiểu tính khí của hai cái đứa con “giời đánh” này là những đứa tính thẳng như ruột ngựa cho nên khi vào trong cung giết hoàng thượng bà ta mới không cho hai đứa nó đi theo chứ. Và Đổng Trác cũng không nghĩ rằng hai đứa nó lại tới đây.
Đổng Trác nhìn thấy hai cái đứa phá đám ấy lại có mặt ở đây cho nên ngạc nhiên hỏi:
- Ở bên ngoài thành Lạc Dương ta đã cho hai mươi vạn Tây Lương kỵ binh dàn quân không cho bất cứ người nào vào trong thành vậy tại sao các người lại mò được vào đây là thế nào hả.
Điêu Thuyền nghe nghĩa mẫu hỏi như vậy thì cười ngạo nghễ đáp:
- Chúng con đây có võ tướng kỹ, hai mươi vạn quân ấy thì đã là cái gì chứ. Cho dù là hai trăm vạn thì tụi con cũng chẳng coi là cái đinh gì cả.
Đổng Trác nghiêng đầu vừa nhìn Điêu Thuyền vừa suy nghĩ, bà ta cười ha hả nói:
- Thì ra là như vậy, giữ cửa thành là Hoa Hùng, Lý - Quách nhị tướng, Phàn Trù, Từ Vinh. Vậy một lũ đại tướng ấy lại chạy đi đâu rồi hả ta đã từng ra nghiêm lệnh không cho các con vào trong thành cơ mà.
Lữ Bố với bộ giáp đen và cây họa kích dài thườn thượt tiến lên phía trước một bước. Tiểu nha đầu này không thèm nói lấy một câu nào cả, chẳng qua là trên người lộ ra sát khi nhè nhẹ mà thôi.
Đổng Trác thoáng nhìn qua Lữ Bố là hiểu ngay, và cười nói:
- Là nghĩa mẫu đã suy nghĩ không chu đáo rồi, nếu như Phụng Tiên ngươi muốn xông vào thì cái đám tướng lĩnh toi cơm kia làm sao có thể khống chế nổi con chứ. Ha!Ha! Các con lúc nãy tiến vào ngăn ta giết hoàng đế làm gì hả? Muốn giết ta để giúp nhà Hán hả?
Điêu Thuyền cười ngạo nghễ nói:
- Đúng đấy! Đúng là ta muốn giết ngươi để giúp đỡ Hán thất đấy .. Muội muội ! Lên đi.
Lữ Bố lập tức nghe lệnh tiến lên phía trước nửa bước, một loại khí thế chiến đấu không biết từ đâu mà bùng lên dữ dội từ thân thể của con tiểu nha đầu này. Cái khí thế này thực là bức nhân. Lã Bố động thủ là lập tức trong đại điện này xuất hiện cuồng phong gào thét, càn quét tất cả, khiến cho tất cả các đồ đạc ở trong hoàng cung này đều đổ vỡ hết cả.
Cây họa kích dài đến hai trượng ở trên lưng Lữ Bỗ không biết bằng cách nào mà đã bay lên và như có ai đó điều khiển mà nằm gọn trong tay của cô ta rồi
- Chết đi! Quốc tặc Đổng Trác kia.
Điêu Thuyền thì nữ tính hơn nên tiếng mắng chửi của nàng mà nghe như hát hay vậy. Cô ta chỉ ngón ta thẳng về mặt Đổng Trác mà chửi. Cùng lúc đó, Lữ Bố ra đòn, họa kích được đâm ra quét thẳng cho Đổng Trác một đòn
Song Đổng Trác cũng không hề khiếp sợ, trên người mụ ta đột nhiên có ánh sáng của lam quang lấp lánh, có hai chữ “soán quốc” hiển hiện ra. Hai chữ này tản mát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, và trong nháy mắt đã bao trùm lên cả Điêu Thuyền và Lữ Bố. Chỉ thấy cây họa kích trên tay Lữ Bố khựng lại thế ra đòn bị dừng hẳn lại.
Trong nháy mắt sau đó.
- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Điêu Thuyền cùng với Lữ Bố cùng nhau quỳ xuống, ngẩng đầu hướng về phía Đổng Trác mà quỳ lạy, cúi đầu xưng thần với con mụ gian tặc này.
- Ha, ha, ha, ha, ha, ha.
Đổng Trác cười một cách cuồng dại:
- Trong thiên hạ này võ tướng kỹ mạnh nhất không phải là màu vàng hay màu ám kim mà chính là võ tướng kỹ màu lam “soán quốc” của ta.. Ha. Ha bất luận là kẻ nào ở trước mặt ta thì cho dù hắn có mạnh đến đâu thì cũng đều phải cúi đầu xưng thần mà thôi, không kẻ nào có thể chống lại ta được.
Đổng Trác cứ vậy cười một trận điên dại, đột nhiên mụ ta nhớ ra là mình chưa giết Hán Hiến Đế Lưu Hiệp cho nên mụ ta đột nhiên quay ngoắt lại, thì thấy ở cái góc mà Lưu Hiệp vừa mới đứng đã trống không, tiểu hoàng đế đã trốn đâu không tăm hỏi gì rồi.
- Hả! Như thế này mà cũng đòi là nam nhân đường đường chính chính hay sao hả? Lại thừa lúc ta cùng với Lữ Bố, Điêu Thuyền xung đột mà lẻn trốn đi.
Đổng Trác giận dữ vô cùng, mụ ta quay lại ra lệnh cho Lữ Bố và Điêu Thuyền:
- Hỡi các con, mau đi tìm Hán Hiến Đế Lưu Hiệp về đây cho ta, nếu cần lật hết ba tấc đất của thành Lạc Dương này thì cũng phải đem truyền quốc ngọc tỷ về đây cho ta ngay.
Tâm trí của Lữ Bố và Điêu Thuyền đã bị ma lực của con mụ Đổng Trác kia khống chế, cho nên trong mắt bọn họ thì giờ đây hoàng đế chính là Đổng Trác còn Lưu Hiệp thì lại biến thành một tên đại gian tặc cần phải diệt trừ.
Lữ Bố với cái bộ hắc khôi đầy sát khí lại vác theo cây họa kích cao gấp đôi người mình đi tìm Lưu Hiệp. Điêu Thuyền cũng đi theo ngay sau Lữ Bố, cả hai hành lễ rồi từ từ bước ra khỏi hoàng cung để thực thi nhiệm vụ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe