Hệ thống lần này không làm khó người, nói rất rõ ràng, May Mắn chính là xác suất rớt vật phẩm của ngươi, Phúc Duyên là khả năng gây ra nhiệm vụ ẩn của ngươi, Căn Cốt, chính là khả năng học được pháp thuật hoặc ngự kiếm thuật cao thâm của ngươi, Ngộ Tính, chính là chỉ năng lực lĩnh ngộ cùng thông suốt ngự kiếm thuật và pháp thuật của ngươi.
Lựa chọn Căn Cốt! Đây là điều mà Đường Hoa đã cân nhắc từ sớm. Lúc Công Chúa gần đi đã nói rất rõ ràng, cho nên người chơi còn lại cũng có đủ thời gian đặng mà cân nhắc. Về phần Công Chúa, cái mà nàng lựa chọn chính là Phúc Duyên. Nàng cho rằng trang bị tốt, phi kiếm tốt hoặc là pháp thuật tốt, đều không thể tách rời cùng Phúc Duyên.
* * * * * *
Mặc Tinh thì lựa chọn Ngộ Tính, vì theo ý nàng, mấy cái này giống như đánh nhau vậy, một cú đấm thẳng đơn giản nhất, có khi còn hơn võ thuật cao thâm nhất. Những chiêu thức phổ phổ thông thông phối hợp nhau, có thể đánh thắng những chiêu thức cao thâm rất thoải mái. Cho nên nàng cho rằng trọng yếu nhất chính là dung thông cùng lĩnh ngộ.
* * * * * *
Lúc hai người đang đi tìm trưởng thôn lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, lại bị một thầy bói mù trong thôn cản lại : “Vị đại tỷ này, nhìn ngươi thiên đình đầy ắp, ngộ tính cực cao...”
Đường Hoa ngắt ngang hỏi : “Ông làm sao biết được nàng thiên đình đầy ắp?”
“Ta nhìn.”
“Ông không phải người mù à?”
“Không mù dùng mắt nhìn, mù rồi dùng tâm xem.” Người mù duỗi tay ra : “Ngân phiếu năm mươi lượng, ta có thể chỉ điểm nơi tốt cho ngươi đi.”
“Năm mươi lượng...” Đường Hoa rống to một tiếng, tuy rằng hắn cũng cảm giác được người mù này có chút ý tốt, nhưng phải tiêu năm mươi lượng, tương đương với năm mươi vạn tiền Liên Bang a, có thể mua non nửa căn hộ...
Mặc Tinh cũng bị năm mươi lượng làm chấn động, nàng kéo kéo y phục Đường Hoa : “Chúng ta đi thôi.” Hai người vẫn còn chưa nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, vẫn đang dùng tiền Liên Bang so sánh với tiền ảo. Nhưng bọn họ lại không biết, ngươi có một vạn lượng vàng thì lại có thể hối đoái bao nhiêu tiền hành tinh M đây?
“Bốn mươi chín lượng.” Người mù nghiến răng quát : “Đây là giá cực rẻ rồi, nếu còn mặc cả, các ngươi đừng có mà hối hận.”
“Hai lượng.” Đường Hoa xắn tay áo nhìn chòng chọc như hổ đói : “Ông chỉ cần nói một câu nói liền có thể được hai lượng, hai đứa bọn ta có thể ngốc, nhưng không phải gà mờ như người ta.”
“Hai lượng? Đại ca ngươi đi cướp a.” Người mù rơi lệ đầy mặt nói : “Hai lượng bạc thì mua được cái gì? Bốn mươi tám lượng, ta đã rất nhân nhượng, trừ ta ra, không có ai biết được môn phái lánh đời kia.”
“Hai lượng rưỡi ...”
“Ây!” Người mù giận dữ nói : “Ông đây là hạ xuống từng lượng từng lượng, vậy mà ngươi cứ nửa lượng tăng lên, có phải không phúc hậu lắm không. Cút cút cút...”
“Hai mươi lăm lượng đưa ngài.” Mặc Tinh dùng phép toán đơn giản nhất để tính ra giá quy định của người mù, xìa ra một tờ ngân phiếu.
“Ừ!” Người mù rất vừa lòng nhìn nhìn ngân phiếu, Đường Hoa lúc này có loại cảm giác bị lừa.
“Truyền thuyết ở thôn trấn phụ cận Hàm Dương có một môn phái lánh đời, tuy rằng gần đây xuống dốc, nhưng vẫn không hổ là một môn phái lớn. Ngươi ngộ tính rất cao, lại có họ là Mặc, không cần phúc duyên cũng có thể đăng đường nhập thất. Dùng võ nhập đạo, có thể nói là hai lượng bạt ngàn cân.”
Mặc Tinh hỏi Đường Hoa : “Ông ta nói cái gì?”
“Ông ta nói thuộc tính cùng tên của ngươi cực kỳ thích hợp với môn phái ở phụ cận Hàm Dương, đến bên đó thuận tiện lăn lộn một chút cũng lợi hại hơn so với nhiều người luyện bán sống bán chết. Là ý này phải không?”
“Đúng đúng... bất quá môn phái này mấy ngày gần đây đang bàn bạc việc di dời, nên ngươi phải nhanh. Nếu không khi đi vào rừng sâu thì sương mù như biển, lại càng khó tìm hơn. Nhưng bởi vì kỳ môn thu đồ đệ rất nghiêm, như người bình thường không thể nhập, vậy...”
Người mù lật tay xuất ra một cái thẻ bài : “Hai mươi lăm lượng mua được một cái tín vật thiết yếu để nhập môn.”
Mặc Tinh suýt chút nữa bị sặc nước miếng, nếu mà hai mươi lăm lượng này không đưa, hai mươi lăm lượng trước cũng xài uổng.
Lại không ngờ, tên Đường Hoa vốn vẫn “keo kiệt” lại xìa ra một tờ ngân phiếu đập vào trên tay người mù : “Cho ngươi, ngươi tên lừa đảo chết tiệt.”
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, nguyện đánh nguyện chịu, nào lừa đảo ai?” Người mù cười hì hì tiếp nhận ngân phiếu đem tín vật giao cho Mặc Tinh.
“Ngươi làm vậy làm chi?” Mặc Tinh rất bất mãn Đường Hoa, nói : “Hắn đây không phải là vấn đề đòi bao nhiêu tiền, hắn đây là bắt bí, là bắt chẹt. Không được, ta muốn tìm hắn tính sổ.”
“Các ngươi hai đứa trời đánh, cả người mù cũng đi lừa...” Đằng sau Mặc Tinh truyền đến tiếng khóc bi thương của người mù : “Đáng thương lão phu cả đời mới kiếm được một cái tín vật, lũ trời đánh các ngươi...”
Đường Hoa che tay nhỏ giọng nói : “Ta đưa cho hắn một đồng.”
“A?” Mặc Tinh thật kinh ngạc : “Không phải hắn nhìn thấy được sao?”
“Nhìn được cái rắm, hắn đón tờ ngân phiếu kia của ngươi là mặt ngược, nên ta đoán...”
Mặc Tinh lui ra phía sau một bước, chỉ Đường Hoa : “Ngươi trở nên hư hỏng rồi.”
“Trở nên hư hỏng? Đúng à... Trước kia ta không lừa gạt người ta như vậy.” Đường Hoa gãi gãi đầu nghi hoặc tự hỏi : “Từ khi nào mà mình đã trở nên hư hỏng như vậy. Vả lại trước kia mình cũng sẽ không chú ý những chi tiết nhỏ này... Lẽ nào là gần đây bị NPC lừa thảm quá?”
Nói tới điều này, Đường Hoa lại hận đến nghiến răng, liền kể việc lúc hai người đi tiệm tạp hoá mua mì Dương Xuân đi. Hỏi hắn bao nhiêu, hắn trả lời một lượng. Đường Hoa liền nói mua một gói, rồi chuyển ngân phiếu qua, người ta đưa cho một gói mì. Nhưng Đường Hoa nhìn thoáng rồi nổi giận, ấy mình muốn mua chính là loại đóng gói tiêu chuẩn năm lạng, nhưng lão chủ tiệm này lại đưa cho mình gói hai lạng. Nhưng chủ tiệm nói : ngươi không hỏi ta gói năm lạng bao nhiêu tiền.
Lần đi mua thứ hai, Đường Hoa cẩn thận hơn, hỏi loại mì Dương Xuân năm lạng một gói một lượng bạc. NPC chủ tiệm lại đưa cho Đường Hoa một gói mì hai lạng tiếp. Đường Hoa lại tức lên quát hỏi. Chủ tiệm không nhanh không chậm đáp lại : ta bán đúng là loại mì nhãn hiệu “mì Dương Xuân năm lạng” mà.
Lần thứ ba, Đường Hoa lại đi mua, lần này hắn hỏi : một gói một lượng bạc, loại mì Dương Xuân mà đúng mì Dương Xuân đạt trọng lượng năm lạng. Lần này chủ tiệm không chơi xỏ nữa, rốt cục để cho Đường Hoa mua được hàng chính hãng.
Cho nên từ đó trở đi, Đường Hoa cũng dần dần từ một người phẩm đức tốt đều trở nên sa đoạ mất rồi... Phải biết rằng có một cái đạo lý rất đơn giản : học tốt ba năm, học xấu một giờ. Huống chi Đường Hoa lại chôn chân ở trong thôn tới năm ngày.
“Bồng Lai, Thục Sơn, Côn Lôn, Nga Mi, Thanh Thành, Đại Từ Ân tự, Huyễn Nguyệt Am, Thủy Nguyệt cung, Thánh Tôn Vũ Môn, Đại Từ Bi Minh Tông, Quỷ Cốc... vân vân đều là danh môn đại phái, trong đó Thục Sơn chia thành phái Tiên Kiếm, phái Tiên Hà, Côn Lôn chia thành phái Côn Lôn, phái Quỳnh Hoa, phái Bích Ngọc, phái Tử Thúy, phái Huyền Phố, phái Ngọc Anh, phái Lãng Phong, phái Thiên Dong, những môn phái khác cũng đều có chi nhánh, không cần phải nói tỉ mỉ từng cái. Những địa phương này lão phu đây có thể truyền tống ngươi đi. Còn những môn phái lánh đời, hoặc những cao nhân lánh đời khác, đều nhờ phúc duyên, lão phu cũng không thể biết được. Chọn lựa xong thì tiến vào pháp trận truyền tống bên cạnh ta.”
Nhiều cả trăm điều vậy sao? Chọn làm sao đây a? Đường Hoa rút ngân phiếu mười lượng ra cho trưởng thôn.
Trưởng thôn nhìn trái nhìn phải thấy không người, nhận lấy xong thì nhỏ giọng hỏi : “Học kiếm hay là học pháp? Hay là kiếm pháp song tu?”
“Nên thế nào?” Đường Hoa ghé sát vào tai trưởng thôn.
“Học kiếm đi Bồng Lai, học pháp đi Nga Mi, kiếm pháp song tu tìm Côn Lôn. Nhưng nếu như ngươi tăng căn cốt, ta đề nghị ngươi đi Thục Sơn.”
“Vì sao?”
“Thục Sơn có thầy giỏi a.” Trưởng thôn đáp sau khi lén lén lút lút nhìn chung quanh.
“Cám ơn lão trượng.”
“Đừng khách sáo, đến chơi thường xuyên nhé.”
“Vâng, gặp lại lão trượng sau.”
“Đi thong thả.”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
CHƯƠNG 12 : ĐƯỜNG THỤC SƠN
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Ngươi...” Mặc Tinh há hốc miệng chỉ vào Đường Hoa.
Đường Hoa khiêm tốn nói : “Mới lĩnh ngộ từ người mù kia.”
“Ngươi vậy mà lại đi hối lộ NPC... Ngươi đang đút lót đó có biết không?”
Đường Hoa ngẫm nghĩ rồi nói : “Nhưng chiêu này quả thật hữu hiệu.”
“Hừ! Ta mặc kệ ngươi, ta đi đây.” Mặc Tinh hơi có chút mất hứng chạy vào trong pháp trận xong lại chạy ra : “Có muốn ta đưa phi kiếm cho ngươi hay không?”
“Không cần, nơi ngươi đi là môn phái lánh đời, có khi chỉ có mình ngươi. Nơi ta đi chỗ nào mà chả một đống người?” Đường Hoa vẫy tay dặn dò : “Đừng mua lung tung a.”
“Biết rồi, đi đây.” Mặc Tinh đột nhiên dâng lên chút thương cảm, phải biết rằng thông tin trong Song Kiếm không có phát đạt. Tin ngắn cứ một tin một lượng bạc. Còn như nói chuyện phiếm trong hảo hữu hoặc trong bang hội... vậy phải có người bỏ ra vốn lớn mở kênh. Nếu không ngươi chỉ có thể chờ sau khi luyện thành ngự kiếm thuật cao siêu, rồi cứ bắn ra phi kiếm truyền thư.
“Đi thôi đi thôi.”
“Vậy ngươi có rảnh phải tới Hàm Dương tìm ta.”
“Biết rồi, đi đi!”
“Ừ...” Cuối cùng dường như Mặc Tinh đã có lau nước mắt, biến mất giữa pháp trận.
* * * * * *
Thục Sơn! Không còn sự lựa chọn nào nữa, dù sao đây cũng là tin tình báo mà hắn phải bỏ mười vạn tiền Liên Bang mới lấy được. Sau khi Đường Hoa chọn đến Thục Sơn, ánh sáng chớp nháy một trận, sau cùng cũng vĩnh biệt tân thủ thôn.
“Song kiếm đột kích đội, bốn chờ một, đến thì kêu lên.”
“Đơn kiếm tốc kích đội cần người, ba chờ hai, vị trí Đông Nam.”
“Phi kiếm đơn công cần tổ đội đi Thục Sơn.”
“Bộ binh cần được kéo, năm mươi lượng bạc.”
“Cần người oanh tạc, bốn chờ một.”
“Có ai vừa biết tăng máu, vừa biết cổ vũ không, thuê mua giá cao, tiền trước người sau.”
“Bộ binh có pháp bảo phòng ngự cần tổ đội.”
“Bay đơn có quần công cần tổ đội đi Thục Sơn.”
“Địa đồ phi kiếm Thục Sơn, địa đồ bộ binh Thục Sơn, một kim một tờ, vừa có các địa điểm phân bố quái vật, lại có các khu vực phân bố cơ quan. Là tình báo trọng yếu mà ta đây cùng bạn bè tử vong mất năm lần lấy được, tuyệt đối là thật.”
Đây là cảnh tượng náo nhiệt của một mảng chân núi Thục Sơn. Đường Hoa ra khỏi pháp trận, chỉ thấy trước mắt là một vùng người qua lại, cực kỳ náo nhiệt. Trên không trung ba mươi thước cao, cũng có hơn chục tên người chơi đang hò hét cần tổ đội hoặc cần người khắp nơi. Coi bộ số lượng phi kiếm thực sự là còn ít. Hiện giờ độ cao phi hành cao nhất của phi kiếm nhất giai chỉ có ba mươi thước, muốn ép buộc một mình bay tới Thục Sơn, cơ bản là không có khả năng.
Đường lên Thục khó, khó như lên trời.
“Đội bộ binh cảm tử Thục Sơn tuyển người, không sợ chết thì vào.”
Một thanh âm vang dội vang lên từ bên tai Đường Hoa. Đường Hoa nhìn thoáng qua, hoá ra là một hán tử uy mãnh.
“Ta!” Đường Hoa giơ tay. Đường Hoa tính lại vốn liếng của mình một chút. Song kiếm đột kích đội là không có phần mình, đơn kiếm tốc kích đội cũng vậy, thêm máu thì mình không biết, cũng không có pháp bảo phòng ngự. Cho nên tính đi tính lại, chỉ có thể là làm một tên bộ binh không sợ chết.
Vào đội, Đường Hoa thấy tên của đội trưởng, cũng tức là tên đại hán kia, quả thực là rất hợp với tư thái của hắn : Hổ Hoàng. Còn một người nữ tên là Hổ Nữu, phỏng chừng là hai anh em.
“Gọi ta là lão Hổ là được rồi, đây là em gái ta, kêu là Nữu Nữu cũng được, nhũ danh.” lão Hổ nói trong kênh đội ngũ, kênh đội ngũ chỉ cần ở trong khu vực nhất định, là có thể sử dụng tự do. Nhưng nếu như mà ngươi rời đội ngũ quá xa, sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ.
“Chào mọi người.” Hổ Nữu chào hỏi trước.
“Chào ngươi, gọi ta là Gia Tử là được.”
“Gia Tử, các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi tổ người cái đã.”
Tiếp qua vài phút, lại có một cô gái vào đội, tên viết : Pha Ly Tâm.
Cuối cùng chờ thêm mười phút sau, một người chơi nam nhập đội : Phong Hồn.
* * * * * *
“Ta với em gái ta đã chết hai lần rồi, cái buồi Thục Sơn này khó lên quá.” Lão Hổ vừa dẫn đội chạy về phía trước vừa nói : “Địa phương này lại có cấm chế, người nào lên Thục Sơn thành công thì không thể leo lên lần nữa. Các ngươi phải chuẩn bị tốt tư tưởng, chết, là chắc chắn sẽ.”
“Không có việc gì, bọn này trừ cái mạng nhỏ, hiện giờ không đáng một xu.” Đường Hoa sảng khoái đáp lại.
“Mệt chết chó!” lão Hổ la lên một câu tiếng Anh, trước khi bước vào đường Thục Sơn điêu khắc đầy pháp chú đạo gia.
* * * * * *
Con đường rộng bốn thước này khiến cho Đường Hoa tưởng như một con đường quốc lộ lượn vòng lên núi, bên tay trái là vực sâu vạn trượng, phía dưới biển mây lượn lờ. Bên tay phải là vách núi cao dựng đứng, trừ bỏ mọc đầy dây leo, thì cũng khắc đầy chú văn.
“Dừng!” Mới đi được mấy thước, lão Hổ giơ tay một cái ý bảo mọi người đứng lại, sau đó nói trong kênh đội ngũ : “Có 113.”
“113?”
“Lính tuần tra.”
Đường Hoa nhích nhích người hỏi : “Sao ta không thấy được vậy?”
“Khi ngươi nhìn thấy hắn, hắn cũng trông thấy ngươi ngay.”
Đường Hoa đang muốn đặt câu hỏi tiếp, lại có một đội ngũ khác đi vào đường Thục Sơn, bọn họ không để ý tới đội của Đường Hoa, trực tiếp đi về phía trước, nhưng vừa mới ngoặt qua Đường Hoa liền nghe thấy thanh âm của sắt thép...
“Được rồi!” lão Hổ phất tay một cái, dẫn dắt bốn người đi tới, qua chỗ ngoặt, Đường Hoa liền trông thấy hơn mười con dạ xoa cao chừng 50cm đang hướng lên trên núi, con dạ xoa đầu lĩnh đang ở mặt trước dẫn đường tên gọi : đội trưởng tuần tra Dạ Xoa. Về phần đội ngũ liều lĩnh kia, khẳng định là đã đi địa ngục du lịch rồi.
“Vì sao không lên cùng mọi người vậy?” Pha Ly Tâm hỏi, điều nàng hỏi cũng trùng hợp chính là điều mà Đường Hoa muốn hỏi.
“Trên đường Thục Sơn không thể nói chuyện, một khi nói chuyện sẽ làm tỉnh BOSS đang ngủ say. Nếu như một đám người xuất phát, thì phối hợp làm sao? Lại nói, nhiều người như vậy, ai chịu đi ở mặt trước nào?” Hổ Nữu giải đáp.
“Dừng!” lão Hổ giải thích : “Đằng trước có ba con bươm bướm, chúng ta chờ!”
“Chờ cái gì?” Mọi người hỏi.
“Chờ đột kích đội.”
Vừa nói xong, quả nhiên có một đội song kiếm đột kích đội bay qua đỉnh đầu của họ. Đường Hoa chìa đầu nhìn thoáng qua, đột kích đội trùng hợp đụng độ với mấy con bươm bướm cao chừng một thước, đang trôi nổi giữa không trung. Tên đội viên đột kích ở phía trước nhất bị bươm bướm chọt sơ một cái máu liền chỉ còn thừa một nửa, còn kèm theo giảm tốc độ.
Bốn gã đội hữu ở phía sau thấy vậy, liền đỡ thay công kích thứ hai cho đội trưởng. Sau đó là trên không trung năm đối ba đánh giết. Đây thấy được đội ngũ này là một đội cao thủ, mỗi người đều là lâm trận không hoảng, lợi dụng đầy đủ sự linh hoạt của phi kiếm phi hành, dùng biện pháp ba dẫn hai giết tiến hành du đấu.
Rất nhanh, con bươm bướm thứ nhất bị hai tên chủ lực công kích giết, hai con bươm bướm còn lại bởi vì nguyên nhân cừu hận, thuỷ chung truy đuổi hai tên này. Cái này là bệnh chung của các quái vật. Vì thế ba tên công kích thủ khác lại hợp lực đánh chết một con bươm bướm. Tiếp đó rất thoải mái...
“Cao thủ!” Đường Hoa nhìn theo bóng lưng đội cao thủ đằng xa tán thưởng.
“Cao cái rắm, bao gạo.” lão Hổ đứng bên cạnh nói : “Đi xa thêm một chút có quái có chỉ số thông minh, chúng nó không căn cứ cừu hận đi tìm đối thủ, mà là chuyên môn tìm đối tượng dễ hạ thủ nhất đặng hạ thủ. Mấy thằng huênh hoang này, cho rằng có hai cây phi kiếm là giỏi lắm ấy.”
Nữu Nữu cười nói : “Mọi người đừng để ý, anh của ta đang ghen tị đấy.”
“Ai ganh tỵ hử? Ta chỉ là đỏ mắt chút thôi.” lão Hổ phất tay một cái : “Nguy cơ giải trừ, các huynh đệ, mệt chết chó.”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cái kia là tổ ong Châu Lan, bộ binh chúng ta thì không có gì, một khi có người điều khiển phi kiếm bay qua trước mặt chúng, bọn chúng sẽ cùng nhau tấn công. Nếu như không có pháp bảo phòng ngự, đoạn đường này là nơi khó nhất đối với đột kích đội.
“Đây là trận nước độc, người chơi sẽ rụng máu từng giây, đối với đột kích đội thì không có vấn đề lớn, một nửa máu là xông qua. Bộ binh thì không ổn.” lão Hổ phân phó : “Toàn bộ lấy y phục che miệng mũi lại, nhìn thấy cây hoè ở đối diện không? Một hồi ta kêu chạy, toàn bộ mọi người nhắm mắt lại chạy qua. Ngàn vạn đừng mở to mắt, nếu không khí độc xông vào một cái, sẽ mù 10 phút.”
“Dừng! Ở chỗ này nhất định phải nghỉ ngơi, ta xem giờ một cái... ừ năm phút sau sẽ có một tảng đá khổng lồ lăn từ đỉnh núi xuống, chờ nó lăn qua rồi chúng ta mới có thể đi tiếp được.”
“Quái trên mặt đất trừ lính tuần tra thì coi như là ít. Nếu như gặp mấy con như bươm bướm, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đột kích đội đến bao vây tiễu trừ giúp chúng ta, sau đó thừa dịp chúng nó chưa có nảy mới thì chúng ta lại đi tới.”
Theo lương tâm mà nói, lão Hổ là một tên đội trưởng rất ưu tú, hắn ai hỏi cũng đáp. Hơn nữa còn rất chú ý đội hình cùng cảm xúc của đội viên. Nếu nói có khuyết điểm, thì là mỗi khi hắn thoáng thấy đột kích đội sẽ nghiến răng : “Nha, ngã chết ngươi.” Tuy nhiên câu này của hắn lại thường khiến cho trong đội ha ha cười to. Có lẽ cũng bởi vì câu nói này mà không khí đội ngũ khá là hoà hợp.
* * * * * *
“Được nửa đường rồi.” lão Hổ nhìn vách núi cụt nói : “Các ngươi xem, vách núi đối diện có một điểm sống lại, tới đó cho dù chết đi cũng không cần phải đi lại đoạn đường này.”
Đường Hoa nhìn lại, chỉ thấy vách núi cụt chỉ có bề rộng chừng hai thước, một bên có một bia đá nhỏ, trên có viết : Khuyết Nguyệt độ. Ở bờ vách bên Đường Hoa còn có một luồng sương khói trong suốt lượn lờ dâng lên.
“Bia này có viết, sương khói này là cấm chế phi hành, nơi này cũng là một bước khó nhất khó nhất trên đường Thục Sơn. Các bạn bè của ta vừa gửi tin, trừ người đi Côn Lôn cũng bầm dập mặt mũi, mấy chỗ như Bồng Lai tới rất thuận lợi.” lão Hổ nói : “Ta đoán có độ khó đến như vậy, đệ tử của Thục Sơn khả năng lác đác không nhiều.”
Pha Ly Tâm phụ họa : “Đây không phải khó, mà là căn bản không thể, cho dù là quán quân thế giới đến nhảy, ai có thể nhảy xa nổi hai mươi thước.”
Đường Hoa hỏi : “Lão Hổ, ngươi qua được chưa?”
“Chưa, nếu qua rồi, điểm sống lại của ta phải bên kia chứ. Lần thứ hai ta còn mang theo sào trúc, nhưng mà vẫn không qua được.”
“Chẳng lẽ là phải nhảy xuống dưới sao.” Đường Hoa hỏi.
Lão Hổ khinh bỉ liếc hắn một cái : “Ta nhảy lần nào, rớt lần đó.”
“Cảm giác như thế nào?”
Lão Hổ rùng mình một cái : “Sâu, khá là sâu.”
“Kia có một cái dây leo còn xanh.” Phong Hồn chỉ vào chỗ sương khói bên trên vách núi cụt, quả nhiên ở chỗ cao khoảng chiều cao ba người có một đoạn dây leo như ẩn như hiện.
Hổ Nữu nói : “Lần trước có thấy rồi, nhưng mà cao vậy sao với tới.”
“Không phải với không tới nhỉ.” Phong Hồn ha ha cười một tiếng, lại không nói tiếp.
Sau đó năm người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không ai mở miệng. Không khí hoà hợp trong đội ngũ đột nhiên biến mất tăm mất tích.
“Ta đến.” Đường Hoa mở lời đi đến ngồi xổm bên rìa vách núi.
“Kia... Thôi thì ta đến vậy.” Phong Hồn cười thoáng, leo lên trên bả vai Đường Hoa.
Đường Hoa hô : “Nữu Nữu qua trước.”
“Ai!” Hổ Nữu đáp một tiếng, leo lên bả vai Phong Hồn.
“Lên!” Đường Hoa đứng lên, Hổ Nữu với tay một cái bắt lấy dây leo, dây leo lướt đi rất nhanh, Hổ Nữu buông tay, người vững vàng đáp xuống vách núi bên kia. Dây leo quay ngược lại bên vách núi Đường Hoa.
“Pha Ly Tâm, lên!” Pha Ly Tâm do dự, nhưng cũng không khách sáo, làm rập khuôn đu tới bờ bên kia.
“Lão Hổ! Lên!”
So với hai cô gái, lão Hổ khá ngượng nghịu, có thể thấy hắn cực kỳ xấu hổ. Nhưng Thục Sơn đã kề trong giang tấc... Cho nên hắn rất muốn nói hai câu khách sáo, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
“Lên a!”
“...Được!” Rốt cục lão Hổ cũng dẫm lên bả vai hai người tới bờ bên kia.
* * * * * *
“Hẹn gặp lại!” Đường Hoa vẫy tay với bọn lão Hổ, sau một lần khách sáo để lảng tránh xấu hổ, ba người lão Hổ biến mất giữa biển mây.
“Kỳ thực hắn đã sớm biết cọng dây leo này.” Phong Hồn ngồi qua một bên gặm táo.
“Ừ, ta cũng đã sớm biết hắn có âm mưu.”
Câu trả lời của Đường Hoa khiến Phong Hồn có chút sửng sốt : “Ngươi làm sao biết được?”
“Hắn đã chết hai lần, lại dưới tình huống chưa nghĩ ra biện pháp gì mà vẫn tổ đội. Nếu không có âm mưu thì có vẻ nói không thông.”
“Vậy ngươi?”
“Hắn dù sao cũng dẫn ta tới đây, nếu không có hắn, ta dù có chết hai lần cũng chưa chắc tới nơi này nổi.”
“Ha ha! Tốt. Ta đi trước một bước đây.” Phong Hồn đi đến bên vách núi.
“Đi đâu?”
“Thục Sơn ta phỏng chừng đi không thành, sau khi sống lại ta đi Bồng Lai là hơn.” Phong Hồn cúi đầu xuống : “Nói thật, ta đã làm cây thang hai lần rồi. Chỉ đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không có hai người giống như ngươi trong đội ngũ, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!” Đường Hoa duỗi đầu nhìn nhìn vực sâu rồi than một câu : “Người bạn này thú vị thật.”
Hệ thống nhắc nhở : thoát ly trạng thái tổ đội. Vốn là Phong Hồn còn ở trong khu vực, đương nhiên là tổ đội cùng Đường Hoa, hiện tại khu vực này chỉ còn một mình Đường Hoa.
“Vì tân Trung Quốc... tiến lên.” Tráng sĩ họ Đường rốt cục cũng nghiến răng nhảy xuống dưới.
“Lại một đứa dốt nát.” Một luồng ánh sáng cuốn thân thể Đường Hoa đi mất.
* * * * * *
Chờ Đường Hoa mở được mắt ra, phát hiện mình đã đứng trước một toà đại điện khí vũ hiên ngang, chung quanh trái phải, thực sự là một cảnh sắc thần tiên. Những núi nhỏ trôi nổi giữa không trung, những thang lầu bằng đá bay bổng, bầu trời NPC dẫm kiếm bay tới bay lui, hết thảy mấy thứ này nói lên cái gì? Nói lên rằng mình đã đến Thục Sơn.
“Người mới, phải tập trung sức chú ý.” Một ông già NPC rất bất mãn việc Đường Hoa không để ý tới sự tồn tại của mình.
“A!” Đường Hoa hoàn hồn, vội nhìn trái nhìn phải. Hoá ra chỗ mình đứng đã có ba người chơi, mà đối diện với bọn họ thì có một ông già đang vuốt chòm râu vểnh của mình.
“Tên họ!” Ông già chỉ người chơi nữ đầu tiên hỏi.
“Thiên Sứ.”
“Thiên Sứ, ta thấy ngươi là óc làm bằng sứ. Đừng ấm ức, ta hỏi ngươi, ngươi có phi kiếm phải không?”
“Đúng vậy. Nhưng mà bên đó không phải không cho dùng hay sao?”
“Nói ngươi ngu tức là ngu thiệt. Ngươi không biết nhảy khỏi vách xong rồi dùng phi kiếm bay qua phía đối diện à?”
“A... vậy cũng được à?”
“Ngươi ngay thử cũng chưa thử, sao lại biết không được?” Ông già chỉ người chơi nam tiếp theo : “Tên họ.”
“Triêu Thiên Nhất Tiếu.”
“Cũng là đồ ngu, người sau.”
Người thứ ba vung cây quạt trong tay một cái, rất tao nhã hồi đáp : “Tam Thiếu Gia.”
“Ngu nốt, người sau.”
“Đông Phương Gia Tử.”
“Ừ, ngay cả cái tên cũng ngu như vậy.” ông già rất bất mãn nói : “Các ngươi... đều không dùng cái đầu, có cả trăm cái biện pháp có thể đi qua, vì đâu lại phải nhảy xuống vực tự sát đây?”
Đường Hoa cẩn thận hỏi : “Chẳng hạn như...”
“Chẳng hạn như ngươi có thể chờ nhân viên chấp nhận hy sinh trong đội ngũ tiếp theo, chẳng hạn như ngươi có thể tìm đá tảng từ từ chồng lên, chẳng hạn như ngươi có thể dùng dây leo trên vách đá cao... các ngươi làm ơn gặp chuyện thì động não đi được không, đứa nào cũng gà như quả cà.”
‘Xoẹt’, ba tên người chơi còn lại cùng nhìn về Đường Hoa.
“Nếu không phải bây giờ chưa gom đủ bốn cái danh ngạch... Ta là người tuyên bố nhiệm vụ sư môn của Thục Sơn, các ngươi hiện tại có thể vào đại điện bái sư, chính thức trở thành đệ tử Thục Sơn. Bất quá các ngươi vẫn nên nhớ, các ngươi là lũ dốt nát.” Nói xong ông già bỏ của chạy lấy người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
CHƯƠNG 14 : THỤC SƠN TỨ HIỆP
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Chào chào chào chào!”
“Chào chào chào chào!”
Bốn người bắt tay nhau khách sáo một lần, coi ra, bởi vì mấy câu chửi ngu của ông già mà bốn người tuy rằng không giao lưu nhưng cũng coi như là có chung mối thù, quan hệ giữa mấy người cũng được kéo gần thêm một bước.
Bốn người lại tâm sự, phát hiện bọn họ đều có vài điểm chung. Thứ nhất, đều lựa chọn Căn Cốt làm phần thưởng. Thứ hai, đều là làm thang cho người ta, đồng thời là kẻ bỏ mình cuối cùng.
Bốn người tiến vào đại điện, sau khi chọn xác định nơi một tên NPC trung niên, coi như là đã bái sư thành công.
Sau đó vầng sáng lưu động một trận, bốn người đều bị tròng vào một thân y phục màu vàng. Hơn nữa tặng kèm một thanh phi kiếm nhị giai không thuộc tính nhưng có thể bay. Cũng phải thôi, đều là đệ tử tiên gia, khiến cho người ta đi bộ thì chưởng môn còn mặt mũi nào, với lại đây là nhóm đệ tử đầu tiên, sao có thể quá xấu mặt được. Chẳng qua bên trong môn phái có cấm chế, cho nên phi kiếm của người chơi không thể phi hành ở phạm vi bên trong môn phái.
Phi kiếm nhị giai chuyên thuộc của Thục Sơn (không thể công kích), tốc độ 40, không thuộc tính.
Chỉnh đốn lại xong, mọi người hẹn nhau đi nhận nhiệm vụ sư môn, bởi vì quy định cấp 15 mới có thể rời môn phái xuống núi, hơn nữa ở trong núi thì không thể liên hệ với bên ngoài, cho nên năm cấp này chỉ có thể là làm nhiệm vụ sư môn. Mục đích chủ yếu nhất, toàn bộ mọi người đều hiểu rõ, là sợ bốn người tiết lộ đường tắt nhận đệ tử của Thục Sơn.
Ông già tuyên bố nhiệm vụ sư môn tên là Trung Hành, rốt cục không có nói nhảm cùng bọn người chơi nữa, đều phát nhiệm vụ một cách ngăn nắp nề nếp.
“Ta đi Kiếm Các lau sàn nhà.” Thiên Sứ nghiến răng : “Ta ở nhà chưa từng phải quét rác.”
Triêu Thiên Nhất Tiếu cười khổ : “Ta đi giặt quần áo, không biết có máy giặt hay không.”
“Ta oẹ! Ta đi nấu nước!” Đường Hoa than thở.
Thiếu Gia xoè cây quạt lên che nửa mặt thần bí nói : “Ta sâu sắc hoài nghi, mục đích hắn cứu chúng ta là bởi vì Thục Sơn không có tạp dịch.”
“Thiếu Gia, ngươi nhiệm vụ gì?” Ba người đồng thanh hỏi.
“Ta...” Thiếu Gia mặt xám xám nhỏ giọng nói : “Tưới đất.”
“Tưới đất là làm gì?” Ba người rất nghi hoặc hỏi.
“Không phải tưới nước, là tưới phân.” Thiếu Gia rất đau khổ hồi đáp, truy hỏi người ta vậy để làm chi.
“À...” Ba người kéo dài chữ à rồi cười phá lên.
* * * * * *
“Gia Tử, hoàn thành mau lên, giúp ta làm nhiệm vụ. Tập hợp đại điện.”
Nhất Tiếu chạy vào phòng bếp, hô một câu với Đường Hoa đang rửa rau củ. Nhiệm vụ sư môn là do rút thăm mà được cấp, có thể thất bại, nhưng không thể buông bỏ.
“Ngay đây!” Đường Hoa nhìn một đống rau củ đang phải rửa, nghĩ nghĩ, túm lấy một thùng nước xối xuống đống rau, nhìn thoáng nhiệm vụ : tiến độ hoàn thành 80%. Xạch! Đường Hoa dùng chân đá văng đống rau ra, lại xối một thùng nước, cam đoan miếng rau nào chưa dính nước thì đều ướt, lại nhìn thoáng nhiệm vụ, quả nhiên : tiến độ hoàn thành.
Hoá ra nhiệm vụ cũng có thể làm như này.
* * * * * *
“Nhiệm vụ là tầng chín Toả Yêu Tháp, tiêu diệt hai mươi con Mộc Linh. Mộc Linh là quái cấp 20, có trí tuệ, cho nên mong mọi người hỗ trợ.
“Khách sáo cái gì.” Thiếu Gia phất tay một cái, mở đội ngũ ra, tổ mọi người xong đem chức đội trưởng cho Nhất Tiếu, bốn người đùng đùng đi tới Toả Yêu Tháp.
Đến dưới Toả Yêu Tháp, sau khi đối thoại cùng đệ tử giữ cửa, bốn người được pháp lực đưa tới tầng chín.
“Các ngươi nói xem, đã qua hai ngày rồi, sao mà Thục Sơn vẫn chỉ có bốn người chúng ta?”
“Có tạp dịch rồi, còn cần nhiều người ăn cơm không làm chi.” Lời này là của Thiếu Gia. Mấy ngày nay bốn người đều đã lên tới cấp 12, vậy mà vẫn chưa thấy sư đệ sư muội của mình.
Tuy rằng Mộc Linh là quái cấp 20, nhưng mà bốn người hội đồng một con, không phải là vấn đề lớn. Đối với quái thuộc tính mộc, Hoả Chú của Đường Hoa rất có đất dùng võ, đánh ra một chiêu liền có thể mất 1/3 máu.
Nhiệm vụ rất nhanh là xong, nào giờ nhiệm vụ không phải là trọng điểm, phần thưởng của nhiệm vụ mới là trọng điểm. Bởi vì là lần hành động giết quái đầu tiên kể từ khi đến Thục Sơn, mọi người đều rất hiếu kỳ.
“Phi kiếm phụ pháp, đây là phi kiếm phụ pháp a.” Nhất Tiếu rất hưng phấn khoe ra phi kiếm, ba người còn lại trong mắt chớp đầy sao. Thuộc tính thì rác rưởi, bất quá công kích khá là cao. Hơn nữa kèm theo xác suất 5% khởi động pháp thuật quần công : Phong Quyển Tàn Vân, điều này khiến cho giá trị của thanh kiếm tăng lên gấp trăm lần.
“A! Ta cũng nhận được nhiệm vụ giết quái, hai mươi con Lôi Linh.” Đường Hoa thuận tay nhận lấy cái nhiệm vụ, vậy mà không phải là rửa rau trồng trọt tiếp...
“Không phải chứ.” Thiên Sứ và Thiếu Gia phẫn hận bất bình đồng thanh hét lớn một câu.
Nhất Tiếu thu thanh kiếm lại than một câu : “Sự thực vĩnh viễn là tàn khốc như vậy, các bạn, lên tháp.”
Thiếu Gia che miệng nói với Thiên Sứ : “Bọn mình không đi, bọn mình vì sao lại phải đi chứ?”
“Ừ ừ, không thèm đi, không thèm đi.” Hai người tuy rằng nói rất nhiều lời phẫn hận, nhưng lại vẫn đi lên tầng chín Toả Yêu Tháp.
* * * * * *
“Là phi kiếm phụ pháp thì ta chém hắn ngay.” Thiên Sứ nhìn nhìn Đường Hoa đang trả nhiệm vụ, nói với Thiếu Gia.
“Là phi kiếm phụ pháp thì ta tự chém mình ngay.” Thiếu Gia sửa lỗi cho Thiên Sứ.
Lại thấy Đường Hoa tay cầm một thanh kiếm nhìn trời gào lên : “... Cầm lộn rồi.”
“...” Thiên Sứ cùng Thiếu Gia ói ra một búng máu, lúc này có xung động muốn PK người thật, nhưng thấy Đường Hoa thò vào trong bọc moi rồi lại moi, tâm tình lại lập tức khẩn trương vạn phần. Phải biết rằng nếu như phi kiếm của Đường Hoa cũng là một thanh phi kiếm phụ pháp, tức là bọn họ rất có hy vọng nhận được phi kiếm phụ pháp. Bởi vì ở phương diện nhiệm vụ tạp dịch, bọn họ là hai người cực cực lười.
“Không có phi kiếm!” Đường Hoa cúi đầu, mặt như tro tàn đi đến trước mặt hai người.
“Ngươi thề?” Thiếu gia bình tĩnh hỏi.
“Ta thề.” Lại cúi đầu xuống thấp hơn.
Thiếu Gia vỗ vỗ vai Đường Hoa : “Không sao cả, không phải ai cũng chịu đi dẫm phân chó.”
“Ừ!” Đường Hoa bi thương nói : “Chỉ lĩnh ngộ một chiêu pháp thuật quần công.”
“@#$%&...” Thiếu Gia và Thiên Sứ đồng thời ngửa mặt lên trời chửi thề, ngón giữa ngón cái đều được dùng tới.
“Ya!” Đường Hoa đi qua đập tay cùng Nhất Tiếu.
Phần thưởng nhiệm vụ của Đường Hoa là : pháp thuật sơ cấp tăng lên một cấp, Hoả Túc của hắn từ cấp 2 tăng lên thành cấp 3, đồng thời hệ thống nhắc nhở lĩnh ngộ pháp thuật trong Hoả Túc : Tam Muội Chân Hỏa, pháp thuật công kích quần thể. Tuy rằng vẫn cần phải dậm chân mười giây, nhưng dù sao cũng đại biểu rằng mình đã có quần công.
“Trung Hành gia gia, nhiệm vụ, nhiệm vụ.” Thiếu Gia phẫn hận liếc nhìn Nhất Tiếu cùng Đường Hoa đang ăn mừng, vọt tới trước mặt Trung Hành : “Trời cao a, đất dày a, sao vẫn là tưới phân a! Ta nấu nước được không?”
“Ta đi lau bàn cho xong...” Thiên Sứ chạy đi trong nước mắt.
* * * * * *
Ngày thứ hai, Thiên Sứ nhận được nhiệm vụ giết quái, đạt được một pháp bảo phòng thân có thể tự thân tu luyện : một sợi dây lụa Hỗn Nguyên Lăng.
Tiếp đó...
Thiếu Gia điên rồi, hắn không nghỉ ngơi nữa, không làm biếng nữa, hắn liều mạng giặt quần áo, liều mạng nấu nước, liều mạng lau bàn, liều mạng tưới phân. Rốt cục dưới sự duy trì của tinh thần không sợ khổ không sợ mệt không sợ bẩn không sợ thối, Thiếu Gia nhận được nhiệm vụ như ao ước.
Pháp bảo hệ sét : Kinh Thiên Phiến, sau khi sử dụng sẽ hôn mê 5 giây nhiều đối tượng không lớn hơn bản thân 5 cấp, thời gian cooldown 30 phút. Kèm theo pháp thuật công kích đơn thể : Lạc Lôi Kích.
Trải qua mọi người phân tích cùng nhau : pháp thuật mà pháp bảo của Thiếu Gia cùng phi kiếm của Nhất Tiếu kèm theo là có thể phát động trong nháy mắt, nhưng không thể thăng cấp, là bao nhiêu uy lực thì là bấy nhiêu uy lực. Mà pháp thuật của Đường Hoa là loại hình thăng cấp, khi mà một loại pháp thuật thăng cấp đến một trình độ nhất định, thì có thể lĩnh ngộ một pháp thuật cao đẳng cấp tiếp theo. Nhưng hẳn cũng phải chịu hạn chế của đẳng cấp nhân vật. Chẳng hạn như trước khi ngươi tới cấp 20 thì không thể nào lĩnh ngộ pháp thuật mới.
Ngày thứ hai sau khi Thiếu Gia lấy được pháp bảo, cũng tức là khi mà Đường Hoa lên cấp 14, rốt cục cũng có người lên núi. Ừm... là một cô gái nhỏ có chút gầy yếu, nhưng mà diện mạo lại thật ổn.
Thiếu Gia xoè Kinh Thiên Phiến ra, bàn tay còn lại thì rờ cái cằm, đánh giá sư muội mới tới này. Cử động sắc lang này khiến cho cô gái nhỏ vốn hơi sợ hãi giờ lại càng cúi thấp đầu.
Đường Hoa đẩy đẩy Nhất Tiếu : “Anh hùng cứu mỹ nhân, cơ hội a!”
Không ngờ Nhất Tiếu lại đi qua cùng Thiếu Gia hai người đi lòng vòng đánh giá cô bé. Ngay cả Thiên Sứ cùng là nữ giới cũng hiếu kỳ nhìn chằm chằm nàng.
Kỳ thực bốn người không có ác ý, chẳng qua đều là tò mò một vấn đề chung : nàng đi lên bằng cách nào?
Thiếu Gia hỏi : “Họ tên.”
“Nhu Mễ.” Tiếng hồi đáp rất nhỏ.
“Đi lên bằng cách nào?”
“Đi bộ lên.”
“Đi qua chỗ... Ây! Gia Tử, chỗ kia gọi là cái gì... độ?”
“Khuyết Nguyệt độ!”
“Đúng, đi qua ...độ bằng cách nào?” Thiếu Gia không nhớ kỹ.
Cô bé nghi hoặc ngẩng đầu lên : “Đi qua chỗ Khuyết Nguyệt độ kia là đến truyền tống trận dưới chân núi... Các ngươi đi từ bên khác lên Thục Sơn sao?”
“A... ha ha!” Thiếu Gia gấp quạt rồi lại mở ra : “Sao lại thế được, bọn ta đang khảo sát ngươi đó mà.”
“Leo theo dây leo lên đến a. Các ngươi không phải cũng vậy sao?”
“Bọn này đương nhiên cũng vậy.” Bốn người đồng thời hồi đáp, trong lòng mắng thầm một câu: chết tiệt, hoá ra là đường ở phía trên.
Đường Hoa lại hỏi : “Ngươi làm sao với lấy dây leo được?”
“Ta bưng đá kê lên, là với tới được.” Nhu Mễ nghi hoặc hỏi lại : “Các ngươi không phải với tới bằng cách này sao?”
“Phải.. bọn này đương nhiên là làm vậy.” Nhất Tiếu nói với Đường Hoa : “Nha đầu này không phải thông minh loại thường đâu.”
“Từ đâu mà nhìn ra được?”
“Nếu nàng không thông minh, vậy hoá ra bọn mình là lũ dốt nát sao?”
“Ừ.” Đường Hoa gật đầu mạnh mẽ : “Nàng khá là thông minh.”
Vì thế Thục Sơn lại thêm một miệng ăn. Có lẽ là có tật giật mình, có lẽ là tiếc hương thương ngọc, Nhất Tiếu khá tốt với Nhu Mễ. Không chỉ nói cho nàng biết làm tạp dịch đến một mức nhất định sẽ được nhiệm vụ tốt, mà còn thường bỏ bê nhiệm vụ của mình đi phụ nàng nấu nước, quét rác.
“Là tình yêu!” Thiếu Gia theo làn gió thổi lưu lại một câu nghe rợn cả người.
Bất quá Nhu Mễ không bị xẹt điện với Nhất Tiếu, nàng thường xuyên bỏ lại Nhất Tiếu, giúp ba người Đường Hoa làm tạp dịch. Kết quả tạo thành cục diện Nhất Tiếu một mình giúp người ta làm nhiệm vụ, mũi thở phì phò căm tức nhìn bọn Đường Hoa.
Đẳng cấp của Nhất Tiếu vốn là cùng tiến với Đường Hoa, kết quả bởi vì Nhất Tiếu có yêu trong lòng, bị Đường Hoa lên cấp 15 trước.
Nếu như nói cấp 10 là bắt đầu hành trình, vậy cấp 15 mới là bắt đầu trò chơi.
Nhiệm vụ tự luyện phi kiếm (duy nhất) :
Thái Huyền Thiên Cương Kiếm : tổ hợp của bảy mươi hai thanh phi kiếm, có thể bày Thiên Cương Kiếm Trận, yêu cầu bảy mươi hai thanh Thái Huyền Kiếm Phôi trên thất giai. Tài liệu như sau... Trong đó một số tài liệu là BOSS rớt.
Hỗn Thiên Tru Tiên Kiếm : tổ hợp của bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm, có thể bày Tru Tiên Kiếm Trận, yêu cầu bốn mươi chín thanh Hỗn Thiên Kiếm Phôi thất giai, tài liệu như sau...
Truy Thiên Trục Nhật Kiếm : mười tám thanh phi kiếm, cần Truy Thiên và Trục Nhật Kiếm Phôi mỗi thứ mười tám thanh lục giai, tài liệu như sau...
Tuy rằng có một danh sách dài dằng dặc, nhưng Đường Hoa không xem tiếp, ánh mắt của hắn đã tập trung một trong bốn thanh phi kếm này, bởi vì không nhìn cũng biết, càng xuống dưới độ khó thu thập càng thấp, uy lực cùng những phương diện khác càng yếu.
Kiếm trận : sức một mình bày ra đầy trời kiếm trận. Đường Hoa cứ nhớ đến là lại chảy nước miếng. Tay vung một cái, phi kiếm bay lên trời, sau đó hóa thành bảy mươi hai thanh phi kiếm che trời lấp đất mà xuống, tuỳ ý xoắn nát địch nhân trong trận, một kiếm đi qua, máu loang vạn lý.
Nhưng nhìn thoáng qua bảng tài liệu được liệt kê rõ ràng, Đường Hoa liền có ý định đi tự sát. Kiếm trận, hay là ta phát huy tinh thần AQ không cần nữa vậy.
Lại nhìn hai thanh phi kiếm tổ hợp còn lại, tuy rằng yêu cầu tài liệu cùng kiếm phôi ít đi rất nhiều, nhưng cũng chỉ là so với cái trên mà thôi. Lấy cái nào đây? Rối rắm a...
Đường Hoa từ bấy đến nay không phải là một người không có chủ trương, lúc mà hắn không có chủ trương, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp ngốc để lấy chủ trương.
Tài liệu mà Truy Thiên Trục Nhật Kiếm yêu cầu tổng cộng 2798 chữ.
Tài liệu mà Thuần Dương Tinh Thần Kiếm yêu cầu tổng cộng 3121 chữ.
Đương nhiên là tuyển Truy Thiên Trục Nhật Kiếm!
* * * * * *
Nhận nhiệm vụ phi kiếm xong, tiếp theo là lựa chọn nguyên anh!
Tu luyện nguyên anh cũng là sự bắt đầu của việc phân chia nghề nghiệp.
Một viết : kiếm anh : tác dụng trừ bổ cấp pháp lực khôi phục sinh mệnh thì còn có thể gia tăng uy lực cùng sự linh hoạt của phi kiếm, cuối cùng còn có thể bám nguyên thần trên thân kiếm, lấy đầu kẻ địch ngoài ngàn dặm.
Hai viết : tiên anh : ngoài tác dụng bổ cấp pháp lực khôi phục sinh mệnh còn có thể gia tăng uy lực của pháp thuật cũng như làm giảm thời gian cooldown và thời gian chờ của pháp thuật.
Ba viết : nguyên anh : cũng là loại trung dung nhất, thích hợp cho người chơi song tu kiếm pháp. Có thể gia tăng uy lực và sự linh hoạt của kiếm, còn có thể gia tăng uy lực của pháp thuật cùng giảm thời gian cooldown, nhưng người mắt sáng thì biết là mức độ gia tăng khẳng định không lợi hại bằng tu thuần. Chính vì như thế, nguyên anh tăng thêm một điều : gia tăng thuộc tính ngũ hành.
Tu luyện nguyên anh, trừ cơ duyên trùng hợp, thì bắt đầu từ cấp 20, mỗi mười cấp được một lần cơ hội bế quan tu luyện... Cũng tức là sau cấp 20 thì sẽ có cơ hội một mình đứng ngẩn người ở bên trong phòng trống một ngày.
Đối với việc lựa chọn nguyên anh, Đường Hoa cũng khá là rối ren. Hắn muốn pháp thuật mạnh mẽ, lại muốn ngự kiếm tiêu dao, nhưng hắn lại không muốn tuyển cái thứ ba...
Lúc này hệ thống lại truyền đến thông báo : Lượng Thiên Xích đầy độ thuần thục, có thể tu luyện thăng cấp. Đường Hoa nhìn thoáng qua : gom hết linh lực mười lăm cấp mới tám vạn, kém cự ly một trăm vạn thiệt không phải chỉ là tí xíu. Nhưng mà dù sao cũng là ý trời, Đường Hoa quơ tay ra một cái, trên thân ánh sáng chớp lên, tiên anh coi như bắt được rồi.
Cấp 10 có thể học tập một môn kỹ năng nhập môn của Thục Sơn, sau đó nhất định phải sau cấp 20 trở lại Thục Sơn, lĩnh lấy nhiệm vụ kỹ năng nơi Trung Hành, hoặc là pháp thuật hoặc là kiếm quyết, còn như là loại kỹ năng nào hoặc là độ khó nhiệm vụ bao nhiêu, thì hoàn toàn dựa vào nhân phẩm. Bất quá trưởng thôn chẳng phải đã nói sao, Thục Sơn có danh sư.
Cho đến giai đoạn cấp 20 này thì mới có thể xuất hiện vú em vú anh, tay đỡ, tay đấm...
* * * * * *
Sau đó là nhiệm vụ cấm pháp. Ngoại trừ nhiệm vụ đánh chết Tà Kiếm Tiên một lần, còn có một danh sách tài liệu dài.
Cái này không có gì khó lựa, ngũ hành mỗi thứ một cái, tất nhiên là chọn lửa : Hồng Liên Địa Ngục.
* * * * * *
Cuối cùng là tới đại điện để rút thưởng, đó là đổi cái bọc mười sáu ô trên người thành túi Càn Khôn. Thấp nhất là bốn mươi chín, cao nhất là tám mươi mốt.
Không cần rối rắm, Đường Hoa rất vừa lòng về điểm ấy, đè xuống cần gạt máy quay thưởng, cái bọc không còn, đổi lại là túi Càn Khôn sáu mươi bốn ô vuông. Tuy rằng không phải là tốt nhất, nhưng vậy cũng là được rồi.
Chơi máy quay thưởng xong, đã thuận tay trúng được bốn món pháp bảo, nhưng mà đều là pháp bảo rác rưởi, không chỉ không thể tu luyện, chỉ cung cấp tác dụng hồi máu hồi pháp, mà tên cũng là đơn giản đáng sợ : noãn ngọc.
* * * * * *
Thiếu Gia, Nhất Tiếu, Thiên Sứ nhìn Đường Hoa đang bày bựa bay lượn vòng trên bầu trời ngoài sơn môn, trong lòng rất là chua xót. Đặc biệt là Nhất Tiếu, vốn rằng hắn là tên tốt nghiệp sinh thứ nhất, nhưng bởi vì bị lão Khâu bắn vào mông, thế là Đường Hoa ăn ốc trước.
Chỉ thấy Đường Hoa hai tay vung một cái, sau tám giây, Tam Muội Chân Hỏa phát ra, hơn mười cột lửa to một thước từ mặt đất vọt lên ba trượng cao, tuy rằng thanh thế không lớn, nhưng hiệu quả dũng mãnh, khiến tổ hợp mấy người ghen tỵ kia nghiến răng ken két : “Hắn cũng chỉ dám đánh đất trống.”
Quả thật, nói đến điểm ấy, Đường Hoa lại đau đớn liên hồi, tuy rằng phi kiếm nhị giai có thể bay lên cao năm mươi thước, nhưng mà hắn phát hiện trừ bọn quái trong tầng chín Toả Yêu Tháp, thì dã quái cấp 15 đổ lên đều biết đánh xa. Chẳng hạn như vượn núi ném đá, nhền nhện phun nọc độc, quái hình người thì có cung tiễn thủ. Giết quái một lần là phải ngồi xuống hồi máu. Phải nói thì xài tốt nhất vẫn là Hoả Chú, đối đơn không cần phải nói, dùng ra chỉ cần ba giây, hơn nữa ra tay cái là miễu sát. Nhưng ngươi có thể buông bỏ cho phép quần công có uy lực lớn hơn, lại có tiền đồ phát triển đồ sộ hay sao?
Đáp án hiển nhiên là phủ định, cho nên Đường Hoa chỉ có thể ném một cái pháp thuật, liền ngồi ngay xuống phi kiếm. Tuy nhiên hắn phát hiện sau khi có tiên anh thì không chỉ mức giới hạn máu cùng pháp tăng lên mấy lần, mà tốc độ hồi máu hồi pháp cũng là nhanh hơn thường. Đương nhiên nếu là có món pháp bảo phòng ngự kia của Thiên Sứ thì hay rồi...
-----------------------
*** sắc lang : con sói háo sắc
*** Nhu Mễ : gạo nếp
*** truyền tống trận : là một trận pháp có thể dịch chuyển sinh vật và đồ vật từ nơi này sang nơi khác trong nháy mắt.
*** lão Khâu bắn vào mông : lão Khâu ở đây là thần tình yêu Cupid – đọc theo phiên âm Hán Việt là Khâu Bỉ Đặc, chuyên bắn mũi tên ái tình khiến cho người ta yêu nhau.
*** ăn ốc trước : cái này là lấy theo câu “kẻ ăn ốc, người đổ vỏ” ấy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin