Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1948: Đại địch liên thủ
Dich : Samus
Nguồn : TTV
"Nguyên Sát, sao lại là ngươi! Ngươi phái hóa thân xuống linh giới khi nào thế! Nếu ta nhớ không lầm thì trong danh sách Thánh tổ phủ xuống linh giới không hề có ngươi, Hậu Kỳ càng không có tư cách để chân thể phủ xuống."
Ma tộc trong cổ kính bất ngờ là một thiếu niên thanh tú mặc huyết sắc trường bào, nhưng vẻ mặt dường như không tốt lắm, đúng là hóa thân Huyết Quang Thánh tổ thống lĩnh đại quân đánh Thiên Uyên thành.
"Huyết Quang, ta chỉ để một hóa thân phủ xuống trợ giúp Lục Cực, không thống lĩnh đại quân, cũng không có ý định để chân thân phủ xuống, cho nên không tính là vi phạm hiệp nghị ban đầu của mọi người, ngươi có gì để chỉ trích."
Lam sắc cung trang nữ tử mặt không chút thay đối trả lời.
"Hừ. có giải thích thế nào thì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Việc này tạm thời không nói đến, nếu ngươi phái hóa thân trợ giúp Lục Cực thì tại sao lại đến khu vực do bổn tọa phụ trách, ngươi cũng nên giải thích thỏa đáng, đừng nói là chỉ bảo cảm ứng trong chiến thuyền của bổn tọa báo sai."
Huyết Quang trong lòng giận dữ, nhưng đối với nữ tử này rõ ràng có chút kiêng kỵ, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng chất vấn.
"Không sai, hiện tại ta đúng là đang ở khu vực ngươi quản lý, hơn nữa còn đang đuổi giết một tên tu sĩ Nhân tộc, nhưng đây cũng là lệnh của Lục Cực, hơn nữa đối với đại quân Thánh tộc cũng có lợi, cho nên ngươi không cần quan tâm."
Thần sắc nữ tử hòa hoãn, nói.
"Đuổi giết tu sĩ Nhân tộc? Lấy thần thông truyền tống của hai thủ hạ đại thạch ma của ngươi, ngoại trừ Đại Thừa Kỳ thì nào có ai có thể chạy thoát khỏi ngươi đuổi giết. Nếu người này có liên quan tới đại quân Thánh tộc thì bổn tọa cũng không thể ngồi yên, nếu cần thì ta sẽ phái hóa thân khác lập tức hội họp cùng ngươi, giúp ngươi một tay."
Huyết bào thiếu niên ánh mắt chợt lóe. thâm ý sâu sắc nói một câu.
"Nói như thế thì ngươi vẫn còn lo lắng về bổn tọa rồi! Hóa thân khác, ta cũng nghe người ta nói qua một chút. Huyết Quang, ngươi không ngờ lại để ba hóa thân mượn thân thể phủ xuống linh giới, không sợ bản thể của ngươi tại Thánh giới gặp chuyện không may sao? Huống hồ hiện tại mới phái người, không cảm thấy đã quá muộn sao! Chờ hóa thân ngươi chạy tới, bổn tọa đã sớm giải quyết xong."
Nữ tử chớp đôi mắt đẹp. cười lạnh một tiếng, nói.
"Chuyện của ta, Nguyên Sát ngươi không có tư cách xen vào, về phần hóa thân khác, bọn họ hẳn là cách ngươi không xa, đại khái hơn nửa ngày liền hội họp cùng ngươi. Ta vừa mượn Càn Khôn Bàn từ Độc Long, vừa lúc có thể trợ giúp ngươi một tay."
Huyết bào thiếu niên thản nhiên nói một câu.
"Cái gì, Càn Khôn Bàn! Độc Long đưa bảo vật này cho ngươi mượn, hắn luôn giữ nó như tính mạng mà."
Nữ tử biến sắc, rốt cục lộ ra vẻ giật mình, nói.
"Hắc hắc, chỉ cần trả giá đủ lớn thì Độc Long sao lại không cho mượn. Quan trọng là lai lịch tu sĩ hiện giờ ngươi đang đuôi giết thế nào? Có thể chạy thoát từ tay ngươi, xem ra cũng là tồn tại cực kỳ quan trọng trong Nhân tộc! Ngươi lập tức liên lạc với mấy đại hóa thân của ta. Ta sẽ nói bọn họ mai phục phía trước, bất ngờ ra tay ngăn cản."
Huyết bào thiếu niên đột nhiên chuyển để tài, nói.
"Ngươi ra tay cũng được, nhưng người này tại hạ giới từng đắc tội với ta. Sau khi bắt phải giao cho ta xử lý, nếu không ta nguyện tốn nhiều thời gian cũng muốn một minh xử lý việc này.”
Nữ tử nghe vậy thần sắc vừa động, nhưng sau khi hơi trầm ngâm liền ngưng trọng nói.
"Từng đắc tội với ngươi ở hạ giới? Đúng là có chút ý tứ! Ta dường như có nghe nói qua, một tia phân hồn của Nguyên Sát ngươi tại hạ giới bị một Nhân tộc tu sĩ giết, không phải là tên tu sĩ hiện tại đang chạy trốn chứ. Ha ha, nếu là thế thì đúng là rất trùng hợp!"
Huyết bào thiếu niên sau khi ngẩn ra, vẻ mặt liền lộ ra một tia châm chọc, nói.
"Ngươi nếu cố ý cười cợt bổn tọa thì không cần nói thêm gì nữa."
Ngọc dung nữ tử trầm xuống, phất tay lên, hắc quang chớp động, định cắt liên lạc thông qua cổ kính.
"Chậm đã, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng sau khi việc này chấm dứt. ngươi phải giúp ta làm một việc, hơn nữa từ nay về sau phải lập tức rời khỏi khu vực do ta phụ trách."
Huyết bào thiếu niên bổng nhiên quát khẽ, nói.
"Giúp ngươi chuyện gì?"
Nữ tử có chút ngoài ý muốn, pháp quyết đang định đánh theo đó mà ngừng lại.
"Rất đơn giản, cũng là giúp ta đối phó một tên tu sĩ Nhân tộc mà thôi."
Thiếu niên không chần chờ nói.
"Ngươi không phải đã có ba đại hóa thân phủ xuống sao. Như thế nào còn muốn bổn tọa giúp, ngươi định thế nào. không phải muốn nhờ khối hóa thân này của ta đi đối phó tồn tại Đại Thùa Kỳ Nhân tộc chứ!"
Lam sắc cung trang nữ tử giật mình, hỏi một câu.
"Hắc hắc, đi đối phó với tồn tại Đại Thừa Kỳ Nhân tộc? Trí tưởng tượng của ngươi đúng là phong phú, cho dù ngươi muốn tìm cái chết thì bổn tọa cũng không nỡ bỏ mấy khối hóa thân kia. Yên tâm đi, chỉ đối phó một tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ Nhân tộc mà thôi, chỉ là kẻ này có rất nhiều bảo vật, mà ta thì mặc dù có vài đại hóa thân mượn thể phủ xuống, nhưng vẫn không mang theo bảo vật, cho nên không làm gì được người này. Có đạo hữu giúp đỡ thì không thành vấn đề."
Huyết bào thiếu niên cười cười, nói.
"Chỉ là một tu sĩ Hợp Thể Kỳ thì đúng là không vấn đề gì, cứ quyết định như vậy đi, ngươi đem cách liên lạc với mấy hóa thân kia nói ra đi."
Lam bào nữ tử sau khi nghe xong, trong lòng thả lỏng, không chần chờ nói.
Huyết bào thiếu niên hiển nhiên đáp ứng, sau đó điểm một ngón tay lên cổ kính, một đoạn ngân sắc phù văn từ trong kính tuôn ra.
Cùng lúc đó, Hàn Lập đang bay ở phía truớc không hề biết hai cừu gia Ma tộc đã vô liên thủ với nhau. Hắn đang một bén bay đi, một bên ngưng trọng đau khổ suy tư, nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra cách thoát thân nào.
Cái này cũng khó trách.
Không lâu trước đó hắn vừa mới ra tay đánh nhau với mấy hóa thân của Huyết Quang Thánh tổ, vô luận là khí cụ bày trận hay các loại pháp khí phù triện đều tiêu hao bảy tám phần, hiển nhiên cảm thấy thủ đoạn không đủ. Huống hồ, mặc dù hắn cảm giác nữ tử Ma tộc phía sau nguy hiểm, nhưng chưa chính thức đánh nhau, đối với thần thông của đối phương thế nào thì vẫn còn mù tịt, không khỏi cảm thấy bó tay bó chân.
Hàn Lập tự định giá một hồi lâu, cân nhắc tất cả chuyện liên quan tới thực lực nữ tử. Dù sao chỉ có biết người biết ta mới nắm chắc thắng lợi.
Trong lòng tự định giá như thế, tứ sí côn bằng lúc này từ cơ thể bắn ra vô số linh quang, hóa thành vô số phù triện, trận kỳ, trận bàn, bố trí thành mười mấy pháp trận cạm bẫy lớn nhó không giống nhau, sau đó tiếp tực bay đi.
Kết quả, sau một lát Hàn Lập mơ hồ nghe thấy phía sau phát ra tiếng nổ liên tiếp, pháp trận cạm bẫy liên mất đi liên lạc với thần niệm.
Trong lòng Hàn Lập có chút trầm xuống.
Lấy tốc độ bài trừ cạm bẫy hắn lưu lại thì xem ra thần thông đối phương tuyệt đối lợi hại hơn dự đoán vài phần, không phải Ma tôn bình thường có thể sánh bằng, bộ dáng cũng không kém ba đại hóa thân của Huyết Quang bao nhiêu.
Hơn nữa khí tức của đối phương giống như đã từng quen thuộc, khiến trong lòng hắn mơ hồ sợ hãi, mơ hồ nhớ tới một đại địch kiêng kỵ đã lâu.
Chẳng lẽ đối phương thật sự là hóa thân của tên nào đó?
Nếu nói như thế, lấy đại cừu giết phân hồn đối phương năm đó tại Nhân giới, đối phương đuổi giết không tha cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Hàn Lập sau khi tự định giá. Rốt cục nhớ tới khí tức nữ tử phía sau có chút tương tự với phân hồn Nguyên Sát Thánh tổ bị phong ấn tại Nhân giới năm đó, trong lòng hoảng sợ, có vài phẩn thấp thỏm không yên.
Bất quá, nếu biết thần thông đối phương không nhỏ, lại có thể là đại Ma tộc đối đầu với mình, hắn càng không thể dừng lại đại chiến với đối phương, chỉ thúc dục pháp lực trong cơ thể bay đi.
Hắn đã nghĩ ổn thỏa, cho dù thạch điện nọ có thể thuấn di thì pháp lực hao phí vượt xa phi hành bình thường, thời gian dài thì kẻ đầu tiên không thể kiên trì được chính là đối phương. Cho nên trong lòng Hàn Lập thả lỏng, quyêt định, không tiếc hao tổn nguyên khí cũng muốn đua pháp lực với đối phương.
Thòi gian tiếp theo, hắn không ra tay thử nghiệm nữa mà chi lấy ra một ít đan dược, cầm hai khối cực phẩm linh thạch trong tay bắt đầu hấp thu linh khí và luyện hóa dược lực.
Mà thạch điện sau khi không ngừng thuấn di thì vẫn đuổi sát phía sau.
Hai bên như sao băng đuổi trăng, truy đuổi trên trời cao vạn trượng suốt nửa ngày.
Bọn họ bay qua một vùng đất đai khô cằn và một sa mạc, bay đến bầu trời một đầm lầy đầy bụi cây thấp lùn, bầu trời vô cùng trong xanh, ngoại trừ vài đám mây trắng và mặt trời đang tỏa ánh nắng gay gắt thì không còn thứ gì lọt vào tầm mắt.
Trước đó, Hàn Lập cảm giác thấy tần suất thuấn di của thạch điện phía sau bắt đầu dần giảm đi, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nhưng đúng lúc này, trong thần niệm của hắn đột nhiên truyền đến một tiếng nói yếu ớt: Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Chủ nhân cẩn thận, phía trước hình như có khí tức của kẻ địch!"
Tiếng nói không lớn, hơn nữa lại ngọng nghịu giống như giọng đứa bé.
Hàn Lập nghe vậy kinh ngạc, độn quang dừng lại, đồng thời vội vàng hỏi một câu:
"Ai đó? Chẳng lẽ là...."
"Chủ nhân không nhận ra ta sao, ta là Báo Lân, vừa mới tinh lại, ta sắp ngủ tiếp đây. Nhưng phía trước đích xác có ké địch, ta có thể cảm nhận rõ ràng khi tức bọn họ tràn ngập ác ý với chủ nhân."
Đứa bé kia dường như vô cùng lo lắng, sau khi vội nói vài câu liền ngáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Báo Lân Thú? Khí tức đầy địch ý?"
Hàn Lập kinh nghi.
Báo Lân Thú đã sớm ngủ say mấy trăm năm, hiện tại lại đột nhiên ngoài ý muốn tinh lại, có thể nói tiếng người, hiển nhiên khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng khí tức địch ý mà con thú này nói đến là gì? Vì sao lúc trước hắn không phát hiện ra?
Tâm niệm sau khi nhanh chóng chuyển động, cự bằng nhất thời đảo mắt về phía trước, đồng thời thần niệm chi lực khổng lồ như thủy triều quét về bốn phía.
Nhưng hư không phụ cận trống rỗng, không có dấu hiệu khả nghi khiến Hàn Lập không khỏi trâm ngâm. Đồng thời, cùng lúc đó trong một pháp khí thần bí, ba đạo huyết sắc nhân ảnh đứng ngang hàng, nhìn vào tấm đá lớn đang trôi nôi trước mặt. Bề mặt tấm đá bất ngờ hiện lên hình ảnh một ngán sắc cự bằng cả người lập lòe điện hồ. Cự bằng này có bốn cánh, đang nhìn xung quanh đánh giá gì đó, trong đôi mắt màu vàng nhạt tràn đầy vẻ hoài nghi.
"Thật sự không nghĩ tới tu sĩ Nhân tộc mà Nguyên Sát truy giết lại chính là hắn. Hắc hắc, đúng là tốn biết bao công sức không tìm thấy, không ngờ vô tình lại gặp hắn ở đây!"
Đạo huyết ảnh ờ giữa bỗng nhiên âm u cười một tiếng, trong giọng cười tràn ngập ý tức giận.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1949: Chặn lại
Dich : Samus
Nguồn : TTV
Huyết ảnh này đúng một huyết bào thiếu niên khuôn mặt thanh tú.
"Đừng vội cao hứng! Đừng quên điều kiện ban đầu với Nguyên Sát!"
Một tên huyết ảnh khuôn mặt giống như đúc, thản nhiên nói.
"Hừ, nếu mục tiêu truy đuổi của Nguyên Sát giống chúng ta thì điều kiện ban đầu hiển nhiên phải thay đối một chút. Người có thể giao cho nàng ta, nhưng bảo vật trên người thì chúng ta không đồng ý giao."
Thiếu niên ở giữa hừ lạnh một tiếng, không chút do dự trả lời.
"Nói như thế thì sợ rằng Nguyên Sát không chịu bỏ qua. Bảo vật cũng có thể chia cho một nửa, nhưng Trấn Ma Tỏa và Tử Ngôn đỉnh thì chúng ta phải lấy trước tiên."
Huyết ảnh khác lắc đầu, nói.
"Chia một nửa! Tiểu tử Nhân tộc này rõ ràng mang trọng bảo trên người, các ngươi đồng ý bỏ qua sao."
Thiếu niên ở giữa nhếch miệng, nói.
"Không bỏ cũng không được, chớ quên sau lưng Nguyên Sát còn có Lục Cực làm chỗ dựa, hiện tại không phải thời cơ tốt để trêu chọc tới ả!"
Huyết ảnh kia cười lạnh một tiếng, nói.
"Uh, Lục Cực đúng là phiền toái lớn!"
sắc mặt thiếu niên khẽ biến, lộ ra vài phần kiêng kỵ.
"Được rồi! Các nguơi đừng mơ tưởng nữa! Lúc này đây không biết có bắt được hắn hay không, dường như hắn đã phát hiện ra chúng ta, nghĩ rằng muốn mai phục thì hơn phân nửa không có khả năng."
Gã huyết ảnh cuối cùng mở miệng, nói, bộ dáng có vài phần ngưng trọng.
"Phát hiện ra chúng ta, không thể nào! Chúng ta đã dùng Càn Khôn Bàn che giấu tất cả, trừ phi hắn có tu vi Đại Thừa Kỳ, nếu không tuyệt đối không thể cảm nhận được, nhiều lắm là chi nghi ngờ một chút mà thôi! Nguyên Sát lại đang đuổi sát phía sau không tha, hắn không thể nào dậm chân tại chổ."
Sắc mặt thiếu niên ở giữa trầm xuống, nhìn hình ảnh trên vách tường không tin, nói.
"Có đúng thế không, nhưng ta lại cảm thấy.... Không tốt, hắn đang làm gì thế kia?"
Gã huyết ảnh cuối cùng lắc đầu định nói gì đó nhưng sau một khắc bỗng nhiên thất kinh la lên.
Hai người khác sau khi thấy rõ động tác của Hàn Lập trên vách tường, sắc mặt đồng dạng đại biến.
Chỉ thấy côn bằng do Hàn Lập biến thành đột nhiên há miệng phun ra một lôi cầu kim quang chói mắt, chợt lóe liền hóa lớn hơn trượng.
Cự bằng hướng về phía ba người, bộ dáng có vẻ như đang nhếch miệng, lôi cầu một chút liền háo thành kim hồ chói mắt bắn tới.
Tiếng sét đánh vang lên!
Xung quanh vách tường đều là kim hồ lượn lờ, sau một tiếng vỡ vụn giòn tan liền hóa thành một cổ phấn mịn tan biến.
"Đúng là hắn đã phát hiện ra Càn Khôn Bàn, nếu không thể dụ lại đây thì chi có thể ra tay mạnh mẽ ngăn lại!"
Thiếu niên ở giữa quát một tiếng.
Hai người còn lại hiển nhiên không ý kiến, đều bắt quyết niệm chú. Tiếng chú ngữ xé gió lập tức quanh quẩn trong không gian. Đồng thời, sau khi lôi cầu hóa thành cự võng bao phủ phía trước, trong lôi quang chớp động, một thứ gì đó hiện ra trong mây mù trên trời cao.
Thứ này lớn hơn trăm trượng, toàn thân trong suốt, hình tròn, phảng phất như một cái ngọc bàn thật lớn trôi nổi giữa hư không. Viên bàn phát ra bạch sắc quang mang, một cái pháp trận lớn không tiếng động hiện ra.
Nếu lúc trước Hàn Lập không dừng độn quang lại thì sợ rằng đã đâm đầu vào trong cấm chế này.
Hắn ngay cả khi luôn thong dong, mắt thấy cảnh này trong lòng cũng giật mình!
Lúc này cự đại ngọc bàn quay tròn, một tầng bạch sắc quang mạc bay ra, sau vài lần chớp động liền hóa thành quang bích nhìn như vô biên vô hạn, đem đường đi phía trước hoàn toàn ngăn chặn. Nhưng côn bằng do Hàn Lập biến thành vào lúc này đột nhiên hướng mặt đất lăn một vòng.
Một cổ hà quang huyễn lệ chợt lóe lên, ngân sắc cự bằng biến mất không thấy mà thay vào đó là một cự điểu đầu phượng, toàn thân là linh vũ dài. Xem bộ dáng thì có vài phần giống với chân linh Thiên Phượng trong truyền thuyết.
Đúng là Hàn Lập thúc dục Kinh Chập Quyết, hóa thành Thiên Phượng.
Cự điểu vừa hiện thân, liền hót một tiếng trong trẻo, vỗ hai cánh. Nhất thời hư không trước người ba động, một khe hở hiện lên trong sương mù. Thân hình cự điểu vừa động, lập tức chợt lóe biến mất vào bên trong.
Sau một khắc, phía sau bạch sắc quang mạc chợt lóe một khe hở, cự điểu qủy dị từ đó bay ra, thân hình lần nữa lăn một vòng nữa.
Ngân sắc điện hồ thoáng hiện đan xen vào nhau!
Hàn Lập lại biến thân thành ngân sắc cự bằng.
Cụ bằng thoáng vỗ bốn cánh, liền phát ra tiếng xé gió biến mất tại chỗ.
Ở phía xa cách đó hơn trăm trượng vang lên tiếng sét đánh. thanh sắc điện hồ lượn lờ, cự bằng lần nữa hiện thân ra. Tiếp theo, thân hình vừa động liền hóa thành một đạo thanh bạch quang ti tiếp tục bắn đi.
Từ khi cự đại ngọc bàn thả ra quang mạc cho đến khi Hân Lập biến thân Thiên Phượng trực tiếp phá vỡ không gian bỏ chạy, thoạt nhìn như hoa cả mắt, nhưng trên thực tế chỉ trong phút chốc.
Ba đại hóa thân Huyết Quang Thánh tổ trong ngọc bàn thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt há mồm.
"Không thể nào! Dưới cấm chế của Càn Khôn Bàn, hắn sao có thể dễ dàng thuấn di chạy thoát, nhất định là có chỗ nào đó sai lầm! Chăng lẽ trên người hắn có bảo vật khắc chế Càn Khôn Bàn?"
Một gã huyết ảnh sau khi tỉnh táo lại. nhất thời có chút gấp gáp, nói.
"Không phải, là do mói vừa rồi hắn biến thân. Các ngươi đã quên rằng Càn Khôn Bàn ngay cả khi vô cùng huyền diệu trên phương diện cấm không, không thể nào cấm chế được thiên phú phá không chi lực của Thiên Phượng. Tiểu tử này rõ ràng mới vừa rồi thi triển ra biến thân chi thuật của loại Thiên Phượng nào đó."
Thiếu niên ở giữa tinh táo phân tích, nói.
"Nếu như thế thì biến thân chi thuật của tiều tử này quá nhiều rồi, cho dù liên thủ với Nguyên Sát thì muốn bắt giữ hắn chi sợ cũng không phải chuyện dễ dàng."
Một gã hóa thân Huyết Quang cuối cùng, sắc mặt âm trầm, nói.
Mà đúng lúc này, hư không phía sau chợt lóe bạch quang, một tòa thạch điện hùng vĩ xuất hiện, khí thế hung hãn đuổi theo phía bên này.
"Đi, chúng ta trước tiên đuổi theo cái đã!"
Đồng tử trong mắt thiếu niên ở giữa có chút co lại, không hề do dự, nói.
"Đúng là không thể để tiểu tử này chạy thoát, nếu không sau này cũng không nhất định có thể chặn được. Đi!"
Hai đại hóa thân khác cũng gật đầu, nói.
Vì thế toàn thân ba người chợt lóe huyết quang, trong nháy mắt liên kết làm một, đem pháp lực cuồng chú vào cự đại pháp bàn. Ngọc bàn phát ra tiếng “vù vù”, bề mặt không ngừng lưu chuyển phù văn, hóa thành một đoàn bạch quang nhanh chóng đuổi theo.
Ở một nơi cách bọn hắn muời mấy dặm, Nguyên Sát ngồi ngay ngắn trên ghế đá. nhìn thấy cảnh phía xa, ngọc dung cực kỳ khó coi!
"Đúng là phế vật! Ba đại hóa thân liên thủ, đã mai phục mà vẫn không thể ngăn được Hàn tiêu tử nọ, xem ra bổn tọa phải tự mình ra tay mới được."
Nữ tử có chút tức giận, nói nhỏ vài câu sau đó ra lệnh một tiếng, lần nữa thúc dục thạch điện đuổi theo.
Hàn Lập đang bay phía trước, trong lòng đang âm thẩm kêu khổ.
Mặc dù địch nhân trong ngọc bàn cổ quái kia còn chưa lộ diện, nhưng mới vừa rồi đối phương thúc dục bảo vật mơ hồ tản ra huyết quang khiến hắn rất dễ dàng nhận ra kẻ đã giao thù trước đó không lâu.
Kể từ đó, hai đại địch Ma tộc cũ mới đồng thời tìm tới cửa. Hàn Lập hiển nhiên đã dập tắt ý định đánh nhau với đối phương, chỉ toàn tâm thúc dục cự bằng bay về phía xa.
Hai ngày sau, ngân sắc cự bằng lọt vào vòng vây của mười mấy tên trung giai Ma tộc. Đám Ma tộc này mặc chiến giáp đủ màu, miệng phun ma khí huy động vũ khí trong tay, không biết sống chết công kích về phía cự bằng. Nhưng sau một khắc, cự bằng sau khi hót một tiếng xé gió, một tầng kim sắc điện hồ từ trong cơ thể bắn ra.
Nơi tiếng sét đánh trôi qua, tất cả ma tộc đều phi hôi yên diệt, hóa thành một cổ khói xám biến mất vào hư không.
Cự bằng không đám trì hoãn, lần nữa vỗ bốn cánh bay đi.
Sau một lát, ngọc bàn và thạch điện phát ra tiếng rít dài, cũng trước sau bay tới, bộ dáng không chút dừng lại.
Năm ngày sau, hơn trăm tên ma tộc đang điều động hơn một ngàn đê giai ma thú chắn trước mặt ngân sắc cự bằng. Lúc này đây, cự bằng không nói hai lời đâm thẳng vào trong đàn thú, trên người chợt lóe thanh quang, vô số thanh sắc kiếm khí tuôn ra. Vô luận là đê giai ma thú hay Ma tộc đều bị kiếm khí chém nát bấy.
Cừ bằng chớp một cái liền trực tiếp xuyên thủng huyết vụ bay đi.
Đúng lúc này, ngọc bàn và thạch điện cũng bay đến cách đó hơn ngàn dặm.
Mười ngày sau, trên bầu trời một vùng núi non xám trắng, một kim mao cự viên cao hơn trăm trượng, tay không xông vào đại quân hơn trăm tên Ma tộc tinh nhuệ và hơn mười con siêu cấp cự thú.
Cự viên huy động hai tay, vô luận là Ma tộc hay siêu cấp ma thú, cơ hồ trong nháy mắt đều bị kim quang diệt sát, căn bản không thể chống cự. Kỳ quái chính là đám Ma tộc này dường như đã nhận được lệnh, mặc dù trong chốc lát chỉ còn hơn phân nửa nhân thủ, nhưng lại gắt gao cuốn lấy cự viên không tha, bộ dáng không màng đến sống chết.
Tại một nơi khác, không trung vang lên tiếng xé gió, hai đạo bạch quang cơ hồ đồng thời hiện lên bắn về phía chiến đoàn bên này.
Kim mao cự viên gầm lên giận dữ, há miệng phun ra một phiến âm ba màu vàng nhạt khiến hư không gần đó vặn vẹo mơ hồ.
Trong nháy mắt, tất cả Ma tộc, ma thú tham gia đều bị kim sắc âm ba cuốn lấy rồi thân thể bạo liệt ra mà chết.
Kim mao cự viên đột nhiên giẫm chân hóa thành một đoàn kim quang bay lên, nhưng giữa không trung vang lên một tiếng sét đánh liền hóa thành một ngân băng bốn cánh bay đi.
Nửa tháng sau, Hàn Lập khôi phục hình người đứng lơ lửng trên một hồ nước, hung hăng nhìn hai gã ma tộc tôn giả hình dáng kỳ lạ trước mặt.
Một tên đầu đen, hai tay có màng, dưới nách mọc ra xúc tu thô to không ngừng huy động. Tên cuối cùng hai mắt sáng như đèn, trên tay cầm cương xoa, trên người toàn lân phiến lập lòe ngân quang.
Hàn Lập sau khi hít một hơi sâu, hai taỵ hư không trảo một cái, hai tiếng “ầm ầm” phát ra, hai ngọn núi một xanh một đen bất ngờ xuất hiện, trực tiếp phất lên ném về phía hai gã ma tộc.
Cách hồ nước hơn vạn dặm, ngọc bàn và thạch điện một trước một sau hiện ra, hướng vị trí Hàn Lập bay đến.
Hai tháng sau, trên hư không một ao đầm quái dị bốc khí nóng ngùn ngụt, ngân sắc cự bằng bị hơn mười tên huyết sắc Ma tộc cả người phát ra quang mang gắt gao cuốn lấy không tha.
Vô luận cự bằng thả ra ngân sắc điện hồ không ngừng cuồng kích, hay trực tiếp dùng móng vuốt chụp xé, huyết ánh giống như bất tử chi thân, liền lập tức khôi phục như thường, sau đó nhe rằng cười.
Trong trời cao hơn ngàn dặm, ngọc bàn và thạch điện chợt lóe, lần nữa hiện ra.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1950: Chật vật
Dich : Samus
Nguồn : TTV
Hàn Lập hiển nhiên cũng cảm ứng được truy binh phía sau đang đến gần, lúc này cự bằng hót lên một tiếng, từ trên người đột nhiên bay ra vô số kim hoa. Mỗi một đóa đón gió biến lớn như miệng bát, đúng là giáp trùng kim quang chói mắt.
Đây là Phệ Kim trùng thành thục mà Hàn Lập giữ lại, một hơi thả ra mấy ngàn con.
Kim sắc huyết ảnh ngay cả khi phảng phất là bất tử chỉ thân, nhưng bị nhiều Phệ Kim trùng như vậỵ trong nháy mắt bao phủ, chỉ vài lần hô hấp đã bị cắn nuốt không còn, ngay cả tí cặn bã cũng không lưu lại.
Hàn Lập biến thành cự bằng lại hót một tiếng, tất cả linh trùng liền bay trở về!
Tiếng sét đánh nổi lên!
Cự bằng sau khi vỗ bốn cánh, hóa thành một đạo ngần hồ biến mất tại chỗ. Mà tại chân trời thì liên tiếp vang lên tiếng ầm ầm, ngần hồ như ẩn như hiện chớp động vài lẩn liền biến mất không thấy bóng dáng.
Sau thời gian một chén trà nhò, ngọc bàn và thạch điện gào thét bay đến, thoáng một cái đông thời dừng lại ở hư không gần đó.
Quang mang chợt lóe, hai đạo nhân ảnh hiện lên trên bầu trời. Một người vóc dáng thướt tha, một người toàn thân huyết quang mờ ảo. Đúng là hóa thân Nguyên Sát và Huyết Quang.
Mặc dù hai người đều nhìn phụ cận một lần. nhưng thần sắc lại khác nhau. Lam sắc cung trang nữ tử vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng đôi mắt đẹp lại chuyển động, ẩn hiện vẻ tức giận. Huyết bào thiếu niên thì sắc mặt xanh mét. ánh mắt không còn chút tức giận.
"Tiểu tử này thật đúng là khó giải quyết, ngay cả huyết quang tinh vệ của ta cũng không thể ngăn cản hắn được chút nào. Xem ra hắn thật sự có ý định dây dưa kéo dài với ta và ngươi."
Huyết Quang oán hận, nói.
"Hừ, cận vệ của ngươi không phải được xưng là bất tử chỉ thân sao, không ngờ lại bị vài đầu linh trùng giết chết, đúng là vô dụng!"
Nguyên Sát hừ lạnh một tiếng, nói.
"Nguyên Sát, ngươi bớt châm chọc lại đi, ta không tin ngươi không nhìn ra lai lịch của đám linh trùng đó! Cận vệ của ta cho dù tu luyện Huyết Thân ma công thì sao có thể ngăn cản được thượng cổ hung trùng thôn phệ."
Huyết Quang không tức giận trả lời.
"Bổn tọa hiển nhiên cũng nhìn ra. bất quá nếu sổ lương Phệ Kim Trùng này lên đến mười vạn, trăm vạn thì bổn tọa còn kiêng kỵ vài phần, nhưng nếu chỉ có chút Phệ Kim trùng như thế thì sao có thể chạm tới ta và ngươi. Cùng lắm thì tới lúc đó dùng bảo vật thuộc tính mộc vây khốn chúng lại là xong."
Nữ tử thản nhiên nói.
"Bảo vật thuộc tính mộc, ta cũng có hai kiện trong người. Nhưng ngươi có thể khẳng định trên người tiểu tử này chỉ có nhiêu đó linh trùng sao? Vạn nhất hắn khu sử mười mấy vạn linh trùng thì ta không thể ứng phó được. Hơn nữa tiểu tử này không biết còn có bao nhiêu đòn sát thủ chưa thi triển ra. Nếu chúng ta cứ từng bước áp bức như thế. sẽ không rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương chứ!"
Khóe miệng Huyết Quang co quắp một chút, nói.
"Mười mấy vạn Phệ Kim trùng! Ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Thôi được, cho dù Hàn tiểu tử nọ thật sự có nhiều linh trùng như vậy trong người, ngươi cho rằng hắn có thể khu sử toàn bộ được sao? Mười mấy vạn Phệ Kim trùng, lấy bản thể của ta và ngươi thì trong khoảnh khắc cũng tiêu hao hết thần niệm. Yên tâm đi, mới vừa rồi có lẽ tiểu tử này đã vận dụng linh trùng đến cực hạn. Nếu có thể dễ dàng đem ra đối địch thì lúc trước chẳng phải hắn đã sớm lấy ra đối phó ta và ngươi rồi sao, cần gì chờ đến bây giờ. Nhưng thật ra thần thông tiểu tử này cũng không tệ. chúng ta phải cẩn thận hơn một chút. Huyết Quang, ngươi không định từ bỏ đấy chứ? Nếu như thế thì chỉ cần một mình bổn tọa truy đuổi cũng được. Ngươi chỉ cẩn điều động thủ hạ phong tỏa đường chạy trốn về cứ điểm Nhân tộc của hắn."
Nữ tử nhếch miệng, cười lạnh nói.
"Bổn tọa cũng đoán như thế mà thôi, nếu đạo hữu đã tin như thế thì ta hiển nhiên đi theo tới cùng."
Sắc mặt huyết bào thiếu niên khẽ biến, nhưng lập tức cười nói.
Vị Thánh tổ Ma tộc này liên tiếp tổn hại mất mát hai kiện trọng bảo vì Hàn Lập, sao có thể thật sự chịu buông tha dễ dàng như vậy chứ.
"Bất quá ngươi cũng biết, ngay cả khi ta thống lĩnh đại quân Thánh tộc ờ khu vực này, nhưng cũng không thể điều động tất cả binh lực đi vây bắt tiểu tử đó. Nếu xảy ra sai sót thì ta không cách nào nói chuyện với những người khác."
Đôi mắt Huyết Quang chớp động, bỗng nhiên nói.
"Ngươi, nói vậy là ý gì, cứ nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng."
Nữ tử nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nói.
"Ha ha, không có gì, nếu không thể trong thời gian ngắn bắt được tên tu sĩ Nhân tộc này thì ta và ngươi cũng nên tính toán chuyện lâu dài. Đạo hữu sao không điêu động một số tinh nhuệ bên Lục Cực lại đây, như vậy tiểu tử này có chắp cánh cũng khó bay. Lấy giao tình của ngươi và Lục Cực, chút chuyện ấy hẳn không thành vấn để."
Huyết Quang nhìn thẳng nữ tử, chậm rãi nói.
"Điều động nhân thủ bên Lục Cực? Uh, như vậy cũng là một cách tốt. Được, ta có thể đáp ứng, nhưng trong lúc này người của ngươi phải gắt gao cuốn lấy tiêu tử đó, không để hắn có thời gian nghỉ ngơi, càng không để hắn nhân cơ hội chuồn mất."
Ánh mắt nữ tử chớp động vài cái. không biết nghĩ gì, liền đáp ứng.
"Nguyên Sát đạo hữu vên tâm. ta sẽ điều động lực lượng, đem đường tới Thiên Uyên Thành và vài cứ điểm lớn của Nhân tộc trong khu vực ngăn lại, khiến hắn không thể hội họp với những người khác, hoàn toàn trở thành chim sợ cành cong."
Huyết Quang mừng rỡ cam đoan nói.
"Uh, như thế thì tốt. Trước khi nhân thủ Lục Cực đến, ngươi và ta cứ đuổi theo với khoảng cách không xa cũng không gần, chờ khi tiểu tử này sức cùng lực kiệt, chúng ta lại ra tay, hẳn là có thể dễ dàng bắt giữ hắn!”
Nữ tử lạnh lùng nói.
"Điểu này hiển nhiên! Kỳ thật, lấy thần thông của ta và ngươi, phi hành thế này chỉ tổn chút nguyên khí, như thế nào mà lại không bắt được tiểu tử này chứ."
Huyết Quang cười cười nói.
"Được rồi, chúng ta đi thôi. Độn tốc tiểu tử này quả thực không chậm, nếu không đi thi có thể hắn sẽ chạy thoát khỏi phạm vi cảm ứng của ta và ngươi."
Nguyên Sát ngẩng đầu nhìn phía xa một chút, đột nhiên nói.
"Điều này hiển nhiên, bất quá nếu lại đi về phía trước thì ta đã điều động hơn bảy đợt nhân thủ chờ nơi đó, hẳn là có thể tiêu hao vài lần sức lực của hắn."
Huyết Quang gật đầu, vẻ mặt lộ ra một tia quỷ dị, nói.
Nguyên Sát nghe thế thì không nói thêm gì, thân thể mềm mại khẽ động, trực tiếp hóa thành một đoàn bạch quang bay về phía thạch điện. Về phần Huyết Quang thì tay bắt quyết, sau một tiếng "phanh" trầm muộn truyền ra thân hình liền hóa thành một đoàn hắc khí bay vào trong ngọc bàn. Sau một khắc, thạch điện và cự đại ngọc bàn lưu chuyển linh quang, cùng gào thét bắn đi. Phương hướng bay tới của hai người đúng là phương hướng Hàn Lập bỏ chạy lúc trước.
Cùng lúc đó, Hàn Lập ở cách xa hơn vạn dặm, mặc dù cự bằng nhanh như chớp bay đi, nhưng trong lòng lại vô cùng âm trầm!
Hiện tại, đã qua hai tháng hắn không ngừng bị Ma tộc đuổi giết, nhưng lại không nghĩ ra cách nào hữu hiệu để đối phó với hai đại địch phía sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đường đi hắn đã đánh lui ba bốn chục đợt công kích của kẻ địch. Đám Ma tộc này phần lớn là đê giai Ma tộc hoặc ma thú, nhưng cũng có lực lượng tinh nhuệ của đại quán Ma tộc, thậm chí còn có hai đợt công kích còn có Ma tôn tham dự.
Nếu là lúc bình thường, cho dù số lượng Ma tộc không ít nhưng sao đáng để hắn lưu tâm. Nhưng dưới tình huống ở phía sau có hai đại địch đang dòm ngó, hắn sao dám dây dưa với địch nhân, chỉ có thê không ngừng thi triển thủ đoạn sét đánh, một kích tiêu diệt tất cả những ngăn trở này. Mà làm như thế cũng khiến pháp lực và thần niệm của hắn dọc đường đi không ngừng tiêu hao rất nhanh.
Nếu không phải hắn mang theo vô số đan dược bổ sung linh lực thì chỉ sợ đã sớm không thể chống đỡ, nhưng cứ như thế này thì trước sau sẽ khó mà an an ổn ổn được.
Một thân pháp lực dưới luân phiên kịch chiến chỉ còn không tới năm thành lúc toàn thịnh, mà thần niệm chi lực sau khi bất đắc dĩ vận dụng mấy ngàn Phệ Kim trùng thì cũng chỉ còn lại hơn một nửa.
Điều này khiến trong lòng Hàn Lập càng thêm âm trầm.
Mà hai đại địch ớ phía sau cũng không tốt cho lắm, dường như bị những thủ đoạn cường ngạnh của hắn liên tiếp chấn nhiếp, nhất thời không có dũng khí tự mình ra tay, chỉ điều động thủ hạ cản đường mà thôi.
Cứ như vậy, ngược lại khiến hắn tạm thời không có nguy hiểm.
Nhưng loại tình hình này rõ ràng không thể kéo dài, chờ khi bọn hắn phát hiện hắn sức cạn lực kiệt hoặc thật sự điều động lượng lớn nhân thủ vây giết thì mạng nhỏ này hiển nhiên không thể giữ được nổi rồi.
Hàn Lập hiển nhiên sẽ không ngồi chờ loại chuyện này phát sinh, dọc đường đi cơ hồ thi triển đủ loại thủ đoạn, nghĩ muốn làm truy binh phía sau dao động. Nhưng vô luận Huyết Quang hay là Nguyên Sát đều truy đuổi không tha.
Hắn cho dù giảo hoạt thế nào thì nhiều lắm cũng chỉ bỏ xa được hai người hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi tới gần.
Điều này khiến Hàn Lập âm thầm kêu khổ không ngừng.
Nếu phía sau chỉ có một tên đuổi theo thì có lẽ hắn còn có thể lợi dụng khinh suất của đối phương mà tìm cách thoát thân. Nhưng hai người liên thủ bù đắp cho nhau, loại ý nghĩ này chỉ có thể là mơ ban ngày. Hơn nữa hắn càng đến gần Thiên Uyên thành thì lại càng gặp nhiều kẻ địch hơn.
"Không được, không thể để điều này tiếp diễn! Rõ ràng đổi phương biết ta muốn trở về Thiên Uyên thành, không biết đã bố trí bao nhiêu nhân thủ ngăn chặn. Cứ đi như vậy thì chưa đến gần Thiên Uyên thành pháp lực đã khô kiệt hết mà chết. Phải thay đổi phương hướng mới được!"
Hàn Lập một bên điều động pháp lực còn sót lại trong cơ thể luyện hóa đan dược vừa ăn vào, một bên cảm thấy lo âu thầm nghĩ.
"Mặc dù hướng khác khẳng định cũng có người chặn lại, nhưng lực lượng hẳn là ít hơn nhiều. Bất quá, cũng không thể để lộ ý đồ, phải khiến phía sau bị mê hoặc, tạm thời thoát khòi đối phương thì mới có thời cơ thở dốc."
Tâm niệm Hàn Lập xoay chuyển, âm thầm nghĩ.
Sau khi quyết định như thế, nhất thời hắn lại phải đau khổ nghiên cứu thủ đoạn hành động cụ thể. Không biết là do bị áp bức hay thật sự do tâm cơ linh hoạt, không bao lâu sau hắn liền nảy ra một chủ ý.
Trong ngọc bàn phía sau, ba hóa thân Huyết Quang đứng trước vách tường không nhúc nhích. Hai trong số ba hóa thân thì đang nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức, mà hóa thân thứ ba thì mắt nhìn hình ảnh trên vách tường không chớp mắt.
Đột nhiên, hóa thân thứ ba biến sắc, cất một tiếng "ồ" đầy kinh ngạc!
Thanh âm truyền đó vào trong tai hai người khác, khiến thần sắc bọn họ vừa động mà mở mắt ra.
Chỉ thấy hình ảnh trên vách tường, nguyên bổn Hàn Lập đang hóa thân thành cự bằng, đột nhiên thoáng cái khôi phục hình người, hơn nữa độn quang dừng lại, nhưng hai tay lại bắt đầu bắt quyết, thân hình theo đó mà hơi mơ hồ đi, rồi liền huyễn hóa ra tám đạo thân ảnh giống nhau như đúc.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1951: Thoát xác
Dich : Samus
Nguồn : TTV
Mấy thân ảnh "Hàn Lập" thoáng cái liền bắn ra bốn phương tám hướng.
"Hừ, chỉ có chút tài mọn mà cũng dám qua mặt bổn tọa!"
Một gã Huyết Quang hóa thân sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói.
Tiếp theo chỉ thấy hắn bắt quyết, sau lưng chợt lóe hôi quang, một cự đại ma ảnh hắc quang mờ ảo nhất thời hiện lên. Trên đẩu ma ảnh mọc hai sừng, sau lưng có xúc tu thật lớn không ngừng vũ động, sau khi phát ra tiếng gầm khiến người ta kinh hãi, giữa ngực đột nhiên chợt lóe huyết quang, một con mắt thật lớn hiện lên. Con mắt chiếm nửa diện tích lồng ngực, sâu trong mắt là bích quang khiến người ta vừa nhìn liền nổi da gà.
Hóa thân Huyết Quang hét lớn một tiếng!
Nhất thời một đạo bích quang từ trong mắt bắn ra, chợt lóe liền nhập vào vách tường không thấy bóng dáng. Sau một khắc, hai mắt Huyết Quang hóa thân nhắm lại, thanh quang trên mặt không ngừng chớp động.
"Hai thật sáu giả, hẳn là có một cái hóa thân, hơn nữa thực thể cũng thay đổi phương hướng, chạy về hai hướng trái phải."
Một lát sau, hắn liền khẳng định nói.
"Xem ra hắn đã phát hiện ý đồ của chúng ta, nghĩ muốn lần nữa ẩn nặc chạy trốn. Tăng tốc độ Càn Khôn Bàn lên, không thể để tiểu tử này chạy mất!”
)
Một gã huyết ảnh khác lạnh lùng nói.
"Điều này hiển nhiên, bất quá..."
Một gã Huyết Quang hóa thân khác gật đầu. nhưng đang định nói gì thì đột nhiên vách tường chớp động linh quang, đổi thành hình ảnh Nguyên Sát đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
"Hai tên là thật, mỗi bên phụ trách một tên, một khi tìm được bản thể thì lập tức thông báo cho nhau biết!"
Nữ tử vẻ mặt không chút thay đôi, ngay sau khi kết nối liên lạc với ba người liền không khách khí nói.
"Được, cứ làm như đạo hữu nói!"
Một Huyết Quang hóa thân đáp ứng nói.
Nguyên Sát gật đầu, tay áo huy động, vách tường liền trờ lại mờ mịt. Cơ hồ cùng lúc đó, thạch điện phát ra tiếng “vù vù”, vô số phù văn từ đó tuôn ra, hình thành một truyền tống pháp trận thật lớn bên dưới. Thạch điện ớ trung tâm pháp trận, chỉ xoay vòng vài lần liền chợt lóe biến mất.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Một hóa thân Huyết Quang thản nhiên nói.
Tiếp theo ba người bắt quyết, huyết quang ngoài thân đại thịnh. Sau một khắc, cự đại ngọc bàn phát ra bạch quang chói mắt, lập tức phát ra tiếng xé gió, độn tốc gia tăng gấp mấy lần.
Bên kia, mấy tên "Hàn Lập" hoặc bay lên không hoặc ngự khí bắn đi, trong nháy mắt mắt hư không chỗ đó không còn bất cứ ai.
Cách nơi đây hơn mười dặm, một đám tinh nhuệ hơn ngàn tên nguyên bổn đang đứng mai phục, nhưng sau một lát liền nhận được lệnh, lúc này như ong vỡ tổ hành động. Bọn họ chia làm hai hướng, phân biệt đuổi theo hai tên "Hàn Lập" đã được xác định.
Mà nơi Hàn Lập đứng lúc đầu, vô luận đám Ma tộc. Nguyên Sát hay Huyết Quang đều không có chút hứng thú xem xét. Sau thời gian một chén trà nhỏ, phía dưới hư không nơi mấy tên "Hàn Lập" chia ra bay đi, sau một hòn đá xanh nhìn không bắt mắt, một đoàn tử sắc quang hà chợt lóe, một đạo ngân sắc nhân ảnh quỷ dị hiện lên.
Không ngờ là một gã "Hàn Lập"!
Gã "Hàn Lập" này khí tức cả người giống như không có, trong phút chốc hiện thân liền nhắm hai mắt thả thân niệm ra ngoài, đem phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh đảo qua, sau khi xác định không có bất cứ tên Ma tôn nào, sắc mặt lúc này mới hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn không nói hai lời một tay lật lại, trong tay bỗng nhiên hiện ra một tấm da, sau khi phủ lên người, trong nháy mắt liên biến thành một đầu hôi sắc cự lang bình thường, sau đó hóa thành một đạo hôi quang chạy về phía trước.
Xem phương hướng thì bất ngờ giống như lúc ban đầu, vẫn là chạy về hướng Thiên Uyên thành.
Sau thời gian một bữa cơm, trên hư không một phiến rừng rậm, một gã "Hàn Lập" đang hóa thành một đạo thanh hồng phá không bay qua. Phía sau hắn không tới vài dặm là một tòa thạch điện khí thế hung hãn theo sát không rời.
Lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi thật lớn cao chừng vạn trượng, phía trên đầy cỏ cây xanh biếc, cảnh sắc vô cùng đẹp. Gã "Hàn Lập" này vừa thấy ngọn núi này hai mắt sáng ngời, trực tiếp phóng về phía ngọn núi. Sau vài lần chớp động liền quỷ dị biến mất trong núi.
Trong tiếng rít, thạch điện chớp cái xuất hiện trên đỉnh núi, sau khi lượn vài vòng, đủ loại phù văn hiện lên, trong nháy mắt ngưng kết thành một tòa ngũ sắc quang trận thật lớn.
Quang trận vừa hình thành liền phát ra tiếng “vù vù”, trung tâm ngưng kết ngũ sắc quang hà, hình thành một quang cầu thật lớn đường kính hơn mười trượng.
Một tiếng “hừ” lạnh từ trong thạch điện truyền ra, cự đại quang cầu chợt lóe liền thoát khỏi quang trận, mang theo thanh thế kinh người rơi xuống đỉnh núi. Chỉ thấy ngũ sắc linh quang điên cuồng chớp động!
Trong nháy mắt khi quang cầu vừa tiếp xúc đỉnh núi liền vô thanh vô tức chui vào trong núi đá, trên mặt đất chỉ lưu lại một cái hố khồng lồ.
Cái hố vô cùng lớn, rộng hơn trăm trượng, miệng hố tỏa ra hắc quang, từ trong hố tòa ra nhiệt độ cực nóng.
Qua thời gian vài lần hô hấp, một tiếng nổ trời rung đất chuyển từ trong lòng núi truyền lên. Mặt đất run rẩy, vô số đạo quang trụ thô to từ bề mặt ngọn núi phun ra, trong nháy mắt đã xuyên thủng cả ngọn núi thành vô số lỗ. Ngọn núi theo đó mà ầm ầm sụp đổ, vô số đá vụn bay tán ra ra bốn phía, hình thành một đống đổ nát thật lớn. Tại trung tâm đống đổ nát là một cái hố to mười mấy mẫu, sâu hơn mười trượng. Trung tâm hố chỉ là khoảng không, tại đó giống như tất cả đều trực tiếp hóa thành không khí.
Lúc này, quang trận trên không trung chớp động một trận, từ đó phun ra hơn trăm đạo quang trụ thô to tiếp tục bắn xuống đống đổ nát dưới đất.
Ngoại trừ tiếng nổ từ dưới đất mơ hồ truyền đến thì không còn gì dị thường.
Lúc này, thạch điện ở trên cao mới dần hạ xuống, khi cách đống đổ nát hơn trăm trượng mới dừng lại. Thạch điện chợt lóe bạch quang, Nguyên Sát với vẻ mặt hoài nghi đột nhiên xuất hiện, hơn nữa ánh mắt chớp động, không ngừng nhìn xuống phía dưới.
"Tiểu tử nọ mới vừa rồi trốn trong núi, hẳn không thể chạy ra khỏi phạm vi công kích. Nhưng sao lại giết chết dễ dàng như thế, xem ra cái ta truy đuổi chỉ là một khối hóa thân mà thôi. Bất quá cho dù là hóa thân thì cũng phải có hài cốt lưu lại mới đúng. Chẳng lẽ xảo hợp ỡ trung tâm công kích, nên ngay cả thi thể cũng không sót lại chút nào."
Nguyên Sát quan sát một lát, nhướng mày thì thào nói vài câu.
Tiếp theo nữ tử này nghĩ gì đó. nhẹ nhàng vươn ngón tay ngọc điểm một cái lên giữa trán rồi nhắm hai mắt lại. Nhất thời bốn phía ba động, một cổ thẩn niệm chi lực cực kỳ khổng lồ cuồn cuộn tuôn ra bốn phía.
Thẩn niệm này kiểm tra vô cùng cẩn thận, cơ hồ mỗi một tấc trong đống đổ nát đều xem xét kỹ càng. Nhưng, nữ tử này vẫn không phát hiện ra điều gì!
"Xem ra đúng là ta đã quá đa tâm!"
Nguyẻn Sát mở mắt thở dài một hơi, nói.
Mà đúng lúc này, đột nhiên từ trên người nàng truyền đến một trận ba động dị thường. Nữ tử này biến sắc, tay áo phất lên, một đoàn hắc quang bay ra, sau một cái chớp động liền hóa thành một tấm kính cổ kính. Cổ kính sau khi xoay một vòng, liền lơ lửng trước người nàng.
Một lát sau, mặt kính chợt lóe, khuôn mặt huyết bào thiếu niên hiện ra.
"Nguyên Sát đạo hữu, ngươi không cần phải đuổi theo tiểu tử bên kia nữa. Tên kia mười phần chỉ là hóa thân mà thôi, tên mà ta truy đuổi bên này chẳng những giết hơn phán nửa nhân thủ ta phái đi ngăn cản, mà còn một hơi xông qua ba vòng phong tỏa. Lợi hại như thế thì có lẽ là chân thân! Cũng may hiện tại hắn bị ta dùng Càn Khôn Bàn phong tỏa lại, nhưng tiểu tử nọ không biết thi triển loại ẩn nặc thuật nào, trong thời gian ngắn ta không thể tìm ra. Hơn nữa ba người chúng ta phải liên thủ thì mới thao túng được việc phong tòa, không cách nào tự mình đi ra làm việc này, nên phiền Nguyên Sát đạo hữu lại đây giúp một chút."
Thần sắc Huyết Quang hóa thân ngưng trọng nói.
"Tên kia là chân thân? có lẽ là thế. Tên ta truy đuổi bên này đã giải quyết xong, đích xác không giống như bán thể! Ta cũng nên qua bên đó, ngàn vạn lần không được để Hàn tiểu tử nọ chạy thoát."
Nữ tử nghe lời ấy, thần sắc không chút hoài nghi gì, lúc này lạnh giọng nói hai câu rồi lập tức thu cổ kính lại, cả người trực tiếp hóa thành một đạo bạch hồng bắn đi.
Sau vài lần chớp động, Nguyên Sát liền lần nữa về trong thạch điện, tiếp đó liền bắt đầu thi pháp thúc dục thạch điện ầm ầm phi hành bay đi. Trong chốc lát, noi này ngoại trừ tiếng gió nhẹ thổi qua đống đổ nát thì không còn bất cứ tiếng gì nữa.
Qua hai canh giờ sau, trong một góc của đống đổ nát, trên bề mặt một khúc gỗ bình thường đột nhiên lưu chuyển một tầng lục quang, sau khi hơi mơ hồ đi liên hóa thành một gã thanh niên da xanh. Khuôn mặt gã thanh niên này giống Hàn Lập như đúc, trên người tản ra mộc linh khí tinh thuần cực kỳ.
Đúng là linh khu của Hàn Lập!
Linh khu sau khi vừa khôi phục hình người, lập tức vỗ lên thiên linh cái, một đoàn lục quang từ đó bay ra, bên trong mơ hồ bao phủ một nữ đồng, nhưng sắc mặt nữ đồng lúc này lại có chút tái nhợt mà ngồi xếp bằng phía trên linh khu bắt quyết không nhúc nhích. Sau một hồi lâu, nữ đồng hít sâu một hơi, nét mặt khôi phục một chút huyết sắc.
"Công tử đúng là không tính sai! Lợi dụng nguyên hình của Chi tiên chi thể linh khu ẩn thân giữa đám cây cối quả nhiên có thể đánh lừa được kẻ nọ. Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, cứ dựa theo an bài lúc đầu, trước hết tìm một nơi ẩn nấp, chờ sau này nghĩ cách hội họp với công tử. Hy vọng lúc này đây công tử có thể thoát được đại kiếp lần này."
Nữ đồng sợ hãi nhìn hố to cách đó không xa, có chút buồn bã nói.
Tiếp theo, thân hình nàng thoáng một cái hóa thành một đoàn lục khí nhập vào trong linh khu. Sau một khắc, linh khu mở hai mắt ra, vẻ mặt không chút thay đổi. Sau khi xác định phương hướng một chút liền bay thẳng lên trời rồi lại chọn tiếp một hướng nào đó mà bay đi.
Bên kia, hơn trăm tên Ma tộc tinh nhuệ đang vây quanh một cự đại ngọc bàn lơ lửng trên không trung một ngọn núi, thần sắc ngưng trọng không ngừng nhìn xuống phía dưới.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1952: Giương đông kích tây
Dich : Samus
Nguồn : TTV
Cự đại ngọc bàn hóa thành một mặt trời chói mắt, từ phía trên tỏa ra linh quang đỏ đậm bao phủ nghiêm ngặt sơn cốc bên dưới. Trong xích (đỏ) quang, vô số ngán sắc phù văn không ngừng chớp động, dường như ẩn chứa lực lượng thẩn bí nào đó.
Trong ngọc bàn, ba gã hóa thân Huyết Quang sóng vai đứng cùng một chỗ, tay bắt quyết, ngoài thân chớp động huyết quang nhìn vách tường trước mặt không chớp mắt. Trong vách tường hiện lên hình ảnh vô số xích hồng quang cầu đang tìm kiếm thứ gì đó khắp sơn cốc, vô luận trên trời hay dưới đất, quang cầu đểu không gặp chút trở ngại, bay lượn khắp nơi.
Hình ảnh trên vách tường cũng tùy theo từng khỏa quang cầu du động mà biến ảo không ngừng, nhưng ngoại trừ một số hòn đá, cây cối và một số dã thú chưa khai mở linh trí ra thì không còn bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt.
Sắc mặt ba gã hóa thân hiển nhiên càng trở nên âm trầm, nhưng vẫn thúc dục quang cầu tiếp tục tuần tra từng ngõ ngách. Không bao lâu sau, chân trời phía sau truyền đến tiếng xé gió, một đoàn bạch quang từ trên cao bắn nhanh đến.
Đúng là Nguyên Sát khống chế thạch điện bay đến nơi đây.
Thạch điện sau khi chớp lên vài cái, liền gào thét bay tới cách ngọc bàn hơn ngàn trượng rồi dừng độn quang lại. Cơ hồ cùng lúc đó, vách tường trên ngọc bàn chợt lóe bạch quang, một thân ảnh yểu điệu hiện ra.
"Nguyên Sát đạo hữu, ngươi rốt cục đã tới."
Huyết Quang hóa thân ở giữa vừa thấy hình ảnh nữ tử xuất hiện, lúc này lộ vẻ tươi cười nói.
"Không cần nói nhảm, tiểu tử đó thật sự bị các ngươi vây trong sơn cốc sao?”
Sau khi Nguyên Sát liếc mắt nhìn ba người một lần. liền thản nhiên nói.
"Đúng thế, ta sao dám gạt đạo hữu, tiểu tử nọ sau khi bị ta đuổi theo liền chui xuống đất muốn đào tẩu, kết quả bị ta nhân cơ hội dùng Càn Khôn Bàn phong tỏa khiến hắn không thể chạy ra ngoài. Bất quá cũng không biết hắn dùng loại thuật ẩn nặc nào, trong lúc nhất thời ta không thể nào tra ra được, cho nên mới làm phiền Nguyên Sát đạo hữu."
Một gã Huyết Quang hóa thân khác lạnh lùng trả lời.
"Uh, nếu như thế thì tốt, ta sẽ tự mình thi triển ma nguyên bức tiểu tử này ra."
Nguyên Sát gật đầu đồng ý.
"Không cần vội, để một người trong chúng ta đi cùng đạo hữu đến sơn cốc, cũng có thể thay đạo hữu hộ pháp, phòng ngừa tiểu tử nọ nhân cơ hội đánh lén."
Gã Huyết Quang hóa thân cuối cùng lạnh lùng nói.
"Hộ pháp? Hừ, không phải là muốn giám thị bổn tọa đó chứ?"
Nữ tử nghe vậy không vui chút nào, ngược lại sắc mặt âm trầm.
"Ha ha! Nguyên Sát đạo hữu đừng hiểu lầm! Tiểu tử nọ quỷ kế đa đoan, hơn nữa còn có vài món trọng bảo trong người, nên đề phòng vẫn hơn."
Huyết Quang hóa thân ờ giữa cười hắc hắc nói.
"Tùy ngươi thôi, muốn phái người đi cùng thì bổn tọa cũng không ngăn cản, nhưng tốt nhất là không nên có chủ ý gì, nếu không vạn nhất xảy ra sai lầm gì thì đừng trách ta không nể tình."
Ánh mắt nữ tử sau khi chớp động vài lân. mặt không chút thay đôi nói.
Tiếp theo, nữ tử không đợi Huyết Quang trả lời mà trực tiếp bắt quyết biến mất trên vách tường.
"Tốt rồi! Cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm. Ngươi đi giám sát nữ tử này, một khi thật sự tìm được tiểu tử nọ thì lập tức báo cho hai người chúng ta biết, quyết không thể để tiểu tử nọ rơi vào tay Nguyên Sát trước."
Huyết Quang hóa thân ở giữa thu lại vẻ tươi cười, âm trầm nói với một hóa thân khác.
"Yên tâm, ta sẽ tùy cơ ứng biến. Tiểu tử nọ ngay cả khi hiện tại pháp lực không đủ, nhưng không có khả năng dễ dàng bị Nguyên Sát bắt được. Bất quá trước khi tiểu tử này xuất hiện, các ngươi ngàn vạn lần cũng không thể buông lỏng cấm chế của Càn Khôn Bàn, phòng ngừa tiểu tử này nhân cơ hội bỏ chạy."
Tên hóa thân kia gật đâu, nhưng lại lo lắng dặn dò hai câu.
Hai người còn lại hiển nhiên gật đầu nói phải.
Cùng lúc đó, thạch điện phía xa đột nhiên truyền ra tiếng nổ ầm ầm, vô số phù văn chớp động, thạch điện liền chia ra làm hai, lần nữa biến thành hai cự đại thạch nhân. Còn về phần nữ tử kia lại đứng trên đầu một thạch nhân, tay bắt quyết, mang theo hai thạch nhân bay về phía trung tâm sơn cốc.
Ngọc bàn ở phía bên kia cũng bay ra một đạo huyết quang, bên trong mơ hồ có một đạo huyết ảnh, cũng chợt lóe liền bắn nhanh xuống phía dưới.
Chỉ một lát sau, Nguyên Sát và một huyết bào thiếu niên liền hạ xuống giữa đống đá vụn tại một chỗ cao cao trong sơn cốc.
"Chính là nơi này! Thạch trưởng lão, hai ngươi biến thân đi."
Nguyên Sát đánh giá khắp nơi một chút, liền ra lệnh cho hai gã thạch nhân bên cạnh.
"Vâng. Nguyên Sát đại nhân!"
Hai thạch nhân ong ong đáp.
Tiếp theo, hai tên này xoay một vòng trên mặt đất, ngoài thân phóng ra hôi bạch chi quang, trong nháy mắt hóa thành hai cột đá cao hơn trăm trượng, bề mặt khắc một số hoa văn phù chú, nhìn có vẻ vạn phần thần bí.
"Thạch Lôn đồ đằng! Hắc hắc, thật sự không nghĩ ra hai thủ hạ của ngươi cũng tu luyện được đến mức này."
Huyết bào thiếu niên thấy cảnh này, không khòi lấy làm kỳ quái nói.
"Bọn họ trong Thạch Ma tộc mặc dù tu vi không thể xếp vào ba hạng đầu, nhưng cũng đủ để xếp trong mười hạng đầu, nếu chút chuyện ấy mà không thể làm được thì trong Thánh giới ta cần gi phải che chở cho bọn họ nhiêu năm như vậy chứ."
Nguyên Sát không chút khách khí nói.
"Hắc hắc, nếu ta cũng có Thạch Ma trưởng lão tu vi cao thâm như thế thì hiển nhiên cũng sẽ che chở. Được rồi, không nói đến việc này nữa, đạo hữu gọi đồ đằng ra chẳng lẽ định dùng nó gia tăng uy lực của ma nguyên?"
Huyết bào thiếu niên sờ căm, khẽ cười hỏi.
"Nếu ngay cả Càn Khôn Bàn cũng không thể phát hiện bóng dáng Hàn tiểu tử thì chỉ dùng ma nguyên cũng không nhất định tìm được, nhưng có Thạch Lôn đồ đằng thì không cần lo ngại."
Nguyên Sát thản nhiên trả lời, dường như không có ý tứ giấu diếm.
Huyết bào thiếu niên nghe nói thế liền gật đầu đứng ở một bên không nói gì nữa. Nguyên Sát đồng dạng cũng không muốn nói nhiều, lúc này thân hình vừa động liền xuất hiện ở giữa hai cột đá. Bạch quang chợt lóe, một bãi đá từ dưới đất bỗng nhiên ùn lên, nâng nữ tử lên cao mấy chục trượng.
Nguyên Sát hít sâu một hơi, một tay bắt quyết, tay kia phất lên, mười mấy cây hắc sắc tiểu kỳ bay ra, sau khi tự hành xoay một vòng liền rơi xuống mặt đất bên cạnh bãi đá, vững vàng cắm trên đó. Nữ tử quát một tiếng, một đạo hắc quang từ sau lưng hiện ra, vặn vẹo một cái liền biến thành ma tướng ba đầu sáu tay thật lớn.
Ma tướng này mặc một kiện chiến giáp phát ra hắc quang, cả người tản ra sát khí trùng thiên khiến người ta kinh hãi, sáu con mắt đỏ bừng, bộ dáng không chút cảm tình. Từ trong miệng nữ tử truyền ra tiếng chú ngữ xé gió, đột nhiên phất tay đánh ra bốn phía mười mấy đạo pháp quyết, chợt lóe liền nhập vào hư không biến mất. Hắc sắc tiểu kỳ theo đó mà phát ra một trận thanh âm “vù vù”, hắc quang chợt lóe biến lớn lên, chỉ chốc lát liền biến thành cự vật cao mấy chục trượng.
Lúc này, ma tướng sau lưng Nguyên Sát đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, sáu cánh tay phất lên trời cao. Sáu đoàn hắc sắc quang cầu hiện lên trong lòng bàn tay, hóa thành sáu luồng khói đen hội tụ lên trời cao.
Trong khoảnh khắc, một đoàn ma vân hình thành giữa không trung rồi nhuyễn động biến thành hình ảnh phi cầm tẩu thú đủ loại, phảng phất bản thân tự đã có sẵn linh tính.
Nguyên Sát thấy cảnh này, chú ngữ trong miệng dừng lại, giơ một ngón tay ngưng trọng điểm lên phiên kỳ. Đám phiên kỳ đang lưu chuyển hắc sắc hà quang chợt “vù vù” hóa thành mười mấy luồng hắc khí phóng lên không trung.
Trong nháy mắt, ma vân không ngừng cuồng trướng trên trời cao mà phát ra từng tiếng “ầm ầm” trầm muộn, cơ hồ bao phủ hơn phân nửa sơn cốc.
Thần sắc Nguyên Sát nghiêm nghị lại, hai mắt chợt lóe hàn quang, đột nhiên há miệng phun ra một đoàn tinh huyết về phía ma vân trên không trung. Tinh huyết đón gió hóa thành từng điểm huyết vũ, chớp một cái liền nhập vào trong ma vân.
Lúc này, hai cột đá biến thành đồ đằng cũng thả ra từng vòng ngũ sắc quang hoàn. Quang hoàn phát ra linh quang đảo qua ma vân một lần, khiến ma vân lần nữa phân ra.
Không lâu sau, trong ma vân chợt lóe huỵết quang, vô số tơ máu hiện lên, chúng nó đan xen với ma vân rồi quay cuồng ngưng tụ ra vô số đoàn hắc khí to bằng nắm tay. Hắc khí sau khi nhuyễn động một trận liền trực tiếp hóa thành vô số đầu quạ đen. Đám quạ đen vừa hiện ra liền đồng loạt kêu lên, số lượng khoảng hơn vạn con khiến người ta nhìn thấy không khòi rợn tóc gáy.
"Đi!"
Nguyên Sát phất tay một cái, thấp giọng phát ra một tiếng trong tréo nhưng lại băng hàn thấu xương.
Đám quạ đen đang bay lượn khắp nơi trên cao theo đó mà bắn xuống sơn cốc bên dưới. Mà nữ tử thì đứng trên bãi đá nhắm hai mắt lại, dùng một ngón tay điểm lên trán, yên lặng cảm ứng điều gi đó.
Còn Huyết Quang hóa thân ờ một bên mắt thấy đàn quạ thì thần sắc hơi động, ngoài ra không thấy có bất cứ cừ động nào khác.
Đám quạ phảng phất vô hình, vô luận là núi đá, cây cối hay sông ngòi, bùn đất đều có thể xuyên qua.
Chỉ một lát liền dò xét sâu dưới đất mấy ngân trượng nhưng bộ dáng xem ra vẫn không có thu hoạch gì cả. Sau đó, đám quạ lại được Nguyên Sát triệu hồi rồi đổi hướng bay về nơi khác.
Đúng lúc này, đột nhiên trên người huyết bào thiếu niên phát ra tiếng kêu.
Thiêu niên ngân ra, vội vô bên hông một cái.
Một tinh quả cầu to cỡ trứng gà lập tức bắn nhanh ra, thoáng cái liền hóa thành một quang mạc trong suốt. Trong quang mạc, huyết quang chợt lóe, hai gã hóa thân khác đang sóng vai đứng.
"Không xong rồi! Nhanh kêu Nguyên Sát đạo hữu trở về. Chúng ta vừa nhận được tin một tên Hàn tiểu tử khác đột nhiên xuất hiện chỗ chúng ta bố trí, sau khi đánh tan mấy đạo phòng tuyến, lại đánh chết hai trợ thủ cấp Ma tôn của ta liền bỏ chạy về hướng Thiên Uyên Thành rồi."
"Tên Hàn tiểu tử này không ngờ dùng tới Huyền Thiên tàn bảo, lại thả ra Phệ Kim trùng, có lẽ chính là bản thể. Trước mắt chỉ là một khối hóa thân, chúng ta đều bị hắn dùng kế kim thiền thoát xác lừa gạt, mới vừa rồi chúng ta đã truyền lệnh, không tiếc đại lớn chặn tiểu tử này lại. Hiện tại chúng ta đuổi theo thì vẫn có thể đuổi kịp."
Hai khối Huyết Quang hóa thân trên mặt vừa sợ vừa giận, dồn dập thay nhau nói.
"Cái gì, có loại chuyện này sao! Nguyên Sát đạo hữu, ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Lập tức thu pháp, chúng ta lập tức ròi khỏi nơi đây, không cần quan tâm đến khối hóa thân kia nữa."
Huyết bào thiếu niên sau khi nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vội vàng quay người lại nói với nữ tử trên bãi đá