Quyển 2: Hội Nghị Y Học Ở A Cổ Lạp Sơn Chương 61: Lừa gạt thành công?
Nguồn : Sưu tầm
Cấm chú Thủy hệ --- Thủy Mạc Thiên Hoa, là phương pháp phòng ngự mạnh nhất trong ma pháp Thủy hệ. Tuy nó không có chút lực công kích nào nhưng nó có thể giúp người ta miễn dịch hoàn toàn với ma pháp Thủy hệ.
Không ai có thể hình dung được sức mạnh to lớn của Mai Lâm, những pháp sư cấp chín thông thường nếu muốn sử dụng cấm chú chỉ còn cách là đánh đổi bằng mạng sống! Nhưng trên đại lục vẫn còn một số ít các cao thủ có thể bảo toàn tính mạng sau thi triển lời nguyền. An Đông Ni chính là một trong số đó, nhưng đổi lại sẽ bị lão hóa nhanh chóng. Nhưng với Mai Lâm, vị pháp thần hộ quốc của vương quốc ma pháp Ai Nhĩ Sâm này, cái giá phải trả chỉ là mất đi pháp lực trong một thời gian ngắn.
Sử dụng cấm chú cấp mười ở A Cổ Lạp sơn cũng giống như đặt bom ở thủ đô nước nào đó trên trái đất vậy, ngang với việc xúc phạm sự tôn nghiêm của Long tộc. Tuy Long Hoàng không thể làm gì Mai Lâm, nhưng Sở Thiên thì không thể bỏ qua cơ hội để lừa gạt này!
“Thưa Long hoàng bệ hạ tôn kính, Mai Lâm a di sử dụng cấm chú cũng chỉ vì ta.” Sở Thiên tuy vẫn mang dáng vẻ của một thần côn nhưng ánh mắt lại có vài phần cảm động. Từ trước tới nay chưa có ai vô tư giúp đỡ hắn như thế, do đó vị trí của Mai Lâm trong lòng Sở Thiên đã cao ngang bằng với An Đông Ni. “Khi ta trị bệnh cho điện hạ không cẩn thận đã dung hợp với máu của ngài nên pháp lực của thần đã mang tính chất của ma pháp Long ngữ. Do vậy mà sức mạnh của Tế Tự cấp tám của thần cũng trở nên hữu danh vô thực. Mai Lâm a di chỉ vì an toàn về sau này của ta mới truyền cho ta ma pháp Thủy hệ phòng ngự…”
Sở Thiên không không những miệng nói mà trên gương mặt cũng thể hiện sự đau khổ, hơn nữa không ngừng cúi đầu than thở, “Ai, Không ngờ máu của bệ hạ lại lợi hại đến vậy, khiến ta mất hết tất cả ma pháp!” Nhưng bên trong Sở Thiên lại nghĩ, vì sức khỏe của bệ hạ mà ta đây mất hết ma pháp, vậy ngài cũng nên an ủi ta một chút chứ nhỉ?
Sở Thiên giải thích cho Long Hoàng về sự thực đã được làm méo mó đi chút ít, trong khi đó Mai Lâm lại kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Tiểu tử này vốn làm gì có pháp lực, làm sao có thể vì máu của Long Hoàng mà trở thành phế nhân chứ? Nhưng Mai Lâm lập tức hiểu ngay ý đồ của Sở Thiên, tiểu tử này, ngay cả Long hoàng cũng dám lừa gạt! Khà khà, giỏi hơn cả lão ngoan cố An Đông Ni rồi đấy…
“Ngươi nói vì dung hợp với máu của ta nên ngươi mất hết ma pháp ư?” Long hoàng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, rõ ràng là vẫn chưa bị chút mánh khóe của hắn lừa gạt, hạ giọng nói: “Thế tại sao bản bảo cáo Xích Diễm đưa ta nói rằng ngươi là một tên thiểu năng ma pháp?”
Xích Diễm đáng chết! Dù ngươi có là chị dâu tương lai đi nữa thì ta cũng phải tính sổ với ngươi! Sở Thiên chửi thầm trong bụng, nhưng thần sắc không hề thay đổi, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chẳng lẽ bệ hạ tin rằng sư phụ An Đông Ni có thể thu nhận một tên thiểu năng ma pháp làm đồ đệ sao? Lẽ nào ngài cho rằng thiểu năng ma pháp lại có thể chữa khỏi bệnh cho ngài?”
Thấy Long Hoàng vẫn còn bán tín bán nghi, Sở Thiên ra đòn mạnh hơn, “Chẳng lẽ bệ hạ tin rằng một người không có khả năng thiên phú lại có thể nắm rõ được thuật viễn cổ Tế Tự sao?”
Xích Diễm từng nói, Long Hoàng thích nghiên cứu lịch sử thời cổ đại, hơn nữa nghe nói mọi vũ kỹ và Tế Tự thuật lúc ấy đều cao siêu mà cũng khó hiểu, không phải thiên tài thì không thể luyện thành, cho nên Sở Thiên mới dùng cách này để kích thích Long Hoàng: “Ngài xem, đến những thủ thuật viễn cổ Tế Tự mà không ai hiểu, ta còn hiểu, ngài còn có thể nói ta là tên thiểu năng ma pháp sao?”
“Viễn cổ Tế Tự thuật?!” Long Hoàng vội vàng bay tới trước mặt Sở Thiên, nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Ngươi thật sự biết viễn cổ Tế Tự thuật sao?”
“Bệ hạ, thần có thể làm chứng cho Phất Lạp Địch Nặc!” Mai Lâm sau khi hiểu ý đồ của Sở Thiên đương nhiên phải giúp đỡ rồi, “Khi hắn chữa bệnh cho ngài cũng đã dùng thủ thuật đó!”
“Vậy ngươi thay xương cho Lôi Ưng cũng sử dụng viễn cổ Tế Tự thuật sao? Thì ra.…” Long Hoàng tuy đang hỏi Sở Thiên nhưng trông giống đang nói với chính mình hơn, rõ ràng là đã tin lời của Sở Thiên, “Xích Diễm, sao ngươi lại có thể phạm một sai lầm như thế này hả?”
“Ài~” Long hoàng thở dài một tiếng, rồi giơ tay nắm lấy thứ gì đấy trong không trung. Một quyển sách đen xuất hiện trong tay, “Phất Lạp Địch Nặc, không ngờ ngươi đã vì ta mà mất hết pháp thuật, nhưng vẫn còn may, theo như ta đã nghiên cứu thì có rất nhiều thuật viễn cổ không cần đến ma pháp. Quyển sách này ta tặng ngươi, coi như bồi thường!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Trong thư tịch này có gì? Đấu khí bí tịch? Ma pháp cấm chú? Hay là viễn cổ vũ kỹ? Sở Thiên cố gắng kiềm chế xúc động, run run nhận lấy quyển sách.
“Phất Lạp Địch Nặc, quyển sách này ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, tuy không hiểu nhưng có thể chắc chắn rằng trong đó ghi chép rất nhiều viễn cổ Tế Tự thuật cường đại. Hy vọng ngươi sẽ chăm chỉ nghiên cứu!” Long hoàng đạo mạo trang nghiêm nói.
Thì ra là vì xem không hiểu mới đưa cho lão tử! Sở Thiên chửi thầm trong bụng: lão thằn lằn vô sỉ! Đưa ta thứ bỏ đi này mà còn ra vẻ đường hoàng!
Sở Thiên nhìn quyển sách trong tay cười không nổi mà khóc cũng không xong. Bề ngoài của quyển sách trông cũng không tồi, toàn bộ các trang sách được dệt nên từ những sợi tơ vàng, những hàng chữ vàng mang đến một vẻ thần bí, nhưng điều khó có thể tin được là trên bề mặt đen tuyền của bìa ngoài có thêu vài chữ bằng chỉ vàng, mà mấy chứ ấy lại là loại chữ Giáp Cốt ở trái đất!!!
Thấy Sở Thiên cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách, Long Hoàng vội vàng nói thêm: “Loại chữ này mấy nghìn năm nay không có ai hiểu được, nhưng Phất Lạp Địch Nặc ngươi nếu đã học được viễn cổ Tế Tự thuật chắc sẽ hiểu được phải không?” Long hoàng vẫn thấy không an tâm, quyển sách này mình không hiểu nên mới tiện thể dùng để tống cổ Sở Thiên đi, nhưng nếu chẳng may hắn hiểu mà sách lại ghi chép rất nhiều bí kíp, như thế không phải Long Hoàng đây lỗ to rồi sao?
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên cười khổ: “Bệ hạ, thần cũng xem không hiểu, từ lúc học viễn cổ thuật thần chưa nhìn thấy loại chữ này bao giờ.”
“Thì ra ngươi cũng không hiểu!” Long Hoàng yên tâm rồi, nhưng vẫn tỏ vẻ khích lệ Sở Thiên, “Ta tin với khả năng và thiên phú của ngươi, sau này nhất định sẽ hiểu thôi…”
Sở Thiên bị Long hoàng đuổi đi một cách dễ dàng thì hội nghị y học ở A Cổ Lạp sơn tự nhiên cũng kết thúc. Ngày hôm sau, Sở Thiên nhận từ Khắc Lạp Khắc thương tích đầy mình toàn bộ ma sủng cũng như tùy tùng, và lên đường quay trở về Khải Tát.
Tinh linh trưởng lão Hách Nhĩ Hi và Khắc Lâm Tư đã rời đi trước đó, còn Mai Lâm do mất pháp lực nên ở lại A Cổ Lạp sơn vì lý do an toàn.
Phong ấn của Ba Bác Tát tuy vẫn chưa được mở nhưng sau khi nghe nói về nguyên nhân của cuộc chiến Long tộc thì không nói gì nữa, yên tâm tiếp tục làm công việc quản gia của mình, trông chờ một ngày An Đông Ni sẽ đem đến cho mình một bất ngờ thú vị.
Tất cả mọi người đều được sắp xếp ngồi trên con Boeing 747, nhưng Sở Thiên lại ôm Tiểu Bạch ngồi lên A Mạt Kỳ, còn NMD lại dùng cánh của mình để bay. Nhìn đội ngũ hùng hậu như vậy, Sở Thiên cười sung sướng. Lần đi A Cổ La Sơn này thu hoạch được cũng không ít, không những kết giao được với vài vị trưởng lão Long tộc mà còn tạo quan hệ được với Tinh linh tộc. Điều tuyệt vời nhất đó là thu nạp được vài con ma thú mạnh.
Sở Thiên ngồi trên lưng A Mạt Kỳ, một tay bế Tiểu Bạch, tay kia thì lật lật quyển thư tịch kỳ quái kia. Rõ ràng là Sở Thiên đã lừa Long Hoàng, tuy không được học về chữ Giáp Cốt nhưng do bị phim truyền hình và internet “hủy hoại” nhiều năm nên hắn có thể đoán được vài chữ! Ví dụ như trên bìa sách có ghi một câu: Tặng người ta yêu nhất! Mà người ký tên lại là nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 62: Sự trở về vinh quang (Thượng)
Nguồn : Sưu tầm
Khải Tát đế quốc, hoàng cung Bàng Bối thành
Tâm trạng hiện giờ của Lô Địch Tam Thế rất thoải mái, cực kỳ thoải mái. Vì mười ngày trước Xích Diễm nhận được tin tức từ A Cổ Lạp sơn, chỉ có một câu --- Tế Tự giỏi nhất Khải Tát, Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc, đã chữa khỏi bệnh cho Long Hoàng!
Sở Thiên chỉ biết lần này mình đã lập đại công, nhưng với thân phận của hắn thì vẫn chưa được biết việc này đối với Lô Địch Tam Thế - người luôn nung nấu tham vọng xưng bá đại lục, có ý nghĩa như thế nào! Tuy rằng Cự long tộc đứng ngoài những cuộc tranh chấp ở đại lục nhưng bọn họ không thể từ bỏ hoàn toàn bản tính tham lam. Nhưng bọn họ lại vì cái gọi là sự tôn nghiêm của Long tộc nên không muốn tranh giành thiệt hơn. Vì thế, có thể dùng rất nhiều lễ vật mua chuộc!
Trong chiến dịch Thái Thạch Bảo ba mươi năm trước, mọi người chỉ biết rằng một mình An Đông Ni cứu được toàn bộ đế quốc, nhưng tại sao An Đông Ni lại có cơ hội cứu Khải Tát?! Nước Lôi Tư quốc lực yếu kém làm thế nào mà có thể tiêu diệt hết sạch hàng ngàn pháp sư cao cấp của Khải Tát?! Những thiết kỵ sỹ Khải Tát bất khả chiến bại vì sao lại bỏ mạng đến hai mươi vạn quân?! Những nguyên nhân này dưới sự sắp xếp của những nhân vật cao cấp dần dần đã bị lãng quên.
Nhưng Lô Địch Tam Thế thì không thể quên được: Năm ấy, nước Thái Luân binh lực hùng hậu muốn thôn tính Khải Tát nên dùng số tiền thuế tích lũy trong mười năm của Lôi Tư kết giao với Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức! Thế là, trên chiến trường Thái Thạch bảo, hàng chục vạn tướng sỹ Khải Tát đã khốn khổ khi phát hiện địch thủ của họ tự nhiên có thêm hàng trăm con Cự long cao cấp!
Sức lực con người thì không thể nào so sánh được với một đại quân Long tộc có sự thống lĩnh của ba đầu Cự long cấp chín! Sức tấn công mạnh mẽ như vũ bạo trong nháy mắt đã phá tan tành hàng phòng thủ của Khải Tát! Nhưng những kỵ sỹ Khải Tát với ý chí chiến đấu đến chết cũng không lùi bước đã dùng máu thịt của mình giữ chân toàn bộ Cự long và hai mươi vạn quân Lôi Tư ở Thái Thạch Bảo! Không cho chúng tiến vào được biên giới dù chỉ một bước!
Mười ngày sau, Thái Thạch Bảo đã không còn được mấy quân Khải Tát sống sót, mà hoàng đế Khải Tát đời trước đã tặng toàn bộ quốc khổ cho A Cổ Lạp sơn, nên cho đã hoàn thành việc nhờ vả Long tộc, liền chuyển giao những chuyện còn lại cho quân đội Lôi Tư còn đợi ở xa, rồi rút binh về.
Thái Luân cũng bị thắng lợi làm mờ mắt, nên không ngăn cản Cự long rút lui. Nhưng hắn quên mất một việc quan trọng nhất: trong quá trình chiến đấu, Cự long tộc làm theo quy tắc giữa các ma thú, không tiêu diệt Khố Á Tháp cấp chín, sức mạnh cuối cùng của Khải Tát, mà chỉ làm hắn mất đi sức chiến đấu! Ngay lúc ấy, An Đông Ni đến Thái Thạch bảo, sử dụng cấm chú --- bài hát ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh…
Sau khi chiến tranh kết thúc, tuy tránh được nguy cơ mất nước nhưng nguyên khí của Khải Tát đã suy yếu nghiêm trọng, thậm chí không dám tuyên bố chân tướng của cuộc chiến cho dân chúng. Ngay cả với thân phận là Tế Tự hàng đầu cung đình, Sở Thiên cũng không có tư cách được biết! Vì nếu Khải Tát cho người khác biết kẻ thù của họ là Cự long tộc thì chắc chắn sẽ gây nên sự khủng hoảng khó có thể tưởng tượng nổi!
Ba mươi năm nay, phụ hoàng của Lô Địch Tam Thế phải mang mối hận mà rời bỏ trần thế. Nhưng Lô Địch Tam Thế trị quốc anh minh sáng suốt, khiến quốc lực Khải Tát một lần nữa vượt qua Lôi Tư, nhưng lại không dám khiêu chiến trước vì sợ rằng Cự long tộc lại nhúng tay vào! Điều đáng lo sợ chính là mối quan hệ khăng khít giữa A Cổ Lạp Sơn và Lôi Tư!
Mối nguy Cự long vẫn như cái gai trong mắt, khiến cho Lô Địch Tam Thế ăn ngủ không yên, nhưng giờ thì tất cả đã tan biến. Cự long tuy tham lam nhưng cực kỳ kiêu ngạo! Chúng tuyệt đối sẽ không ra tay với người có ơn với mình! Vì thế mà giờ đây Lô Địch Tam Thế có thể không chút do dự mà chuẩn bị chiến tranh, báo thù Lôi Tư!
Lô Địch Tam Thế chậm rãi bước trên dãy hành lang thông với đại điện, thư thái đùa nghịch với thanh đoản kiếm trong tay. Tiện thể hỏi Cách Lôi Minh ở đằng sau: “Lão thừa tướng, lần này Phất Lạp Địch Nặc lại lập được công lớn, ngươi nói xem nên thưởng hắn thế nào đây?’
“Bệ hạ!” Cách Lôi Minh vội tiến đến gần, cúi đầu hạ giọng nói: “Mặc dù Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc đã có công rất lớn, nhưng không thể thưởng nhiều, mà thưởng ít cũng không được.”
“Ồ, tại sao vậy?” Lô Địch Tam Thế rất hứng thú với câu trả lời của Lôi Cách Minh, dừng bước và hỏi đầy hứng thú: “Tại sao phần thưởng lại vừa không được nhiều vừa không được ít?”
“Khà khà, thần nghĩ bệ hạ chắc phải biết đáp án rồi chứ ạ?” Lôi Cách Minh cười. Sở Thiên là Tế Tự hàng đầu cung đình trẻ nhất đế quốc, nếu lần này mà luận công ban thưởng chỉ e mấy vị ở tổng cục chỉ huy phải nhường chỗ cho hắn rồi. Thế vẫn còn dễ tính, cùng lắm là cho Sở Thiên thay thế Đạt Mã Nhĩ! Nhưng sau này thì sao? Theo như tuổi tác hiện giờ của Sở Thiên, chỉ sợ hắn còn làm mưa làm gió trong triều đình Khải Tát vài chục năm nữa ấy chứ. Trong mấy chục năm này hắn lại lập đại công nữa thì sao? Chẳng lẽ Lô Địch Tam Thế phải nhường ngôi cho hắn?
Hơn nữa cuộc chiến giữa Khải Tát và Lôi Tư sắp nổ ra rồi, cái mà Lô Địch Tam Thế thiếu bây giờ là một lý do! Một khi có được cái lý do này thì một trận chiến giữa các cường quốc là không thể tránh khỏi! Là Tế Tự mạnh nhất Khải Tát, Hầu Tước Phất Lạp Địch Nặc đương nhiên cũng phải theo quân đội xuất chinh. Nghĩ đến đây, Cách Lôi Minh và Lô Địch Tam Thế không hẹn mà cùng cười, “Bệ hạ, tạm thời ta thăng tước cho Phất Lạp Địch Nặc, rồi bảo hắn lập công trạng để lên chức Đại thần ma pháp. Cách này ngài thấy hài lòng không?”
“Ha ha…!” Lô Địch Tam Thế gật đầu cười tán thưởng, nhưng hình như vẫn cố ý làm khó Lôi Cách Minh: “Dựa vào địa vị của Phất Lạp Địch Nặc thì hắn đã đủ tư cách biết được chân tướng chiến dịch Thái Thạch Bảo năm đó, việc đó hắn đương nhiên có thế nghĩ đến, trị khỏi cho Long Hoàng cũng ngang với việc mở ra chiếc cửa cho Khải Tát xưng bá Huyễn Thú đại lục. Chỉ tăng tước vị thôi, liệu hắn có chê ít quá không?”
“Đúng là có hơi ít, có điều…” Cách Lôi Minh nhìn về phái hậu viện, nơi ở của hoàng tộc, “Công chúa Sắt Lâm Na cũng đến tuổi lấy chồng rồi…”
“Cấp báo!!!” một thị vệ áo giáp vàng đột nhiên vội vàng chạy tới trước mặt Lô Địch Tam Thế, “Điện hạ, có rất nhiều ma thú đang tiến vào Bàng Bối thành!”
“Cái gì??!” Lô Địch Tam Thế đút mạnh thanh đoản kiếm vào bao, gằn giọng: “Cấm vệ quân Đế Đô đâu? Sao không ngăn cản bọn chúng?”
“Bẩm điện hạ, lũ ma thú đấy bay trên không trung!” Nói xong, hơi do dự, tên thị vệ bổ sung: “Bối Tư Đặc đại nhân đã lệnh cho trung đội Sư Thứu Đế Đô đi ngăn cản, nhưng…”
“Nhưng cái gì? Nói mau!” Cách Lôi Minh cũng mất hết kiên nhẫn, chuyện quan trọng như vậy sao lại ăn nói ấp úng thế chứ?! “Đừng dài dòng nữa, rốt cuộc tình hình như thế nào?”
“Nhưng hình như quân địch có ma thú bay cấp chín, dọa cho ba trung đội Sư Thứu bỏ chạy hết! Bối Tư Đặc đại nhân hạ lệnh cho toàn bộ ma thú cấp tám trở xuống sẵn sàng chiến đấu, đồng thời thỉnh cầu bệ hạ điều động Xích Diễm hoặc Khố Á Tháp!”
“Ma thú phi hành cấp chín ư?” Lô Địch Tam Thế vội vàng tháo chiếc vòng cổ xuống, hét vào viên đá ma pháp ở trên đó: “Tạp Nạp Tư, lập tức lệnh cho Xích Diễm đi ngăn cản đội ma thú ở Đế Đô!”
Có điều lệnh của Lô Địch Tam Thế hình như đến hơi muộn, trên bầu trời hoàng cung đã xuất hiện một đám mây xanh lục với vài mảng đen đen. “Già Thiên Vân Tước cấp bảy? Là đội không quân của Thú tộc!” Tình hình nguy cấp, Cách Lôi Minh không thể để ý đến lễ nghi nữa, kéo Lô Địch Tam Thế chạy đi, “Bệ hạ, hãy mau xuống mật thất!”
“Không cần!” Lô Địch Tam Thế hất Cách Lôi Minh ra, ngửa mặt lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Nếu quả thật là ma thú cấp chín thì trốn đi đâu cũng thế thôi!”
“Bệ hạ…!” Cách Lôi Mình cũng hết cách rồi. Thật ra đúng là như thế, dưới sự tấn công của ma thú cấp chín thì người thường gần như không có cơ hội trốn chạy nào hết.
“Hừ! Một con ma thú cấp bảy mà dám làm loạn ở đây!” cùng với tiếng nói ấy là một luồng sáng đỏ sẫm bao phủ lấy hoàng cung, đồng thời Xích Diễm thướt tha cũng xuất hiện trên bầu trời.
Last edited by Yasha; 11-10-2010 at 10:29 AM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 63: Sự trở về vinh quang (Hạ)
Nguồn : Sưu tầm
Sở Thiên nhìn hàng loạt ma thú cao cấp nối đuôi nhau bay lên không trung, nghe tiếng báo động vang dội khắp Bàng Bối thành, còn cả Xích Diễm sát khí đằng đằng, bất giác cười khó xử, hình như lần nay gây phiền phức to rồi!
Khi đi A Cổ Lạp sơn, Sở Thiên ngồi khí cầu Tế Bách Lâm nhưng khi về thì lại cưỡi A Mạc Kỳ, đằng sau còn có NMD và Boeing 747. Đáng lẽ ra bọn họ nên hạ cánh ở một chỗ kín đáo bên ngoài Bàng Bối thành, sau đó đi bộ đến gặp Lô Địch Tam Thế, nhưng vì mấy lời nói của Ba Bác Tát mà Sở Thiên đã thay đổi lộ trình.
Ba Bác Tát nói nhất định phải cho Lô Địch Tam Thế nhìn qua một chút các con ma thú của Sở Thiên. Dù sao thì sau này bọn chúng cũng được coi như sức mạnh của quốc gia rồi. Nếu đã phải đưa đi gặp bệ hạ thì sao lại phải hạ cánh ở ngoài thành? Trực tiếp bay đến hoàng cung không phải nhanh hơn sao? Sở Thiên ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng phải! Thế có phải tự gây phiền phức cho mình không?
Lúc Ba Bác Tát nêu ý kiến với Sở Thiên, hắn ngồi ở trên đầu con Boeing 747, còn Sở Thiên cưỡi A Mạt Kỳ lượn vòng xung quanh. Nhưng quả thật con Boeing 747 quá to, tuy hai người phải hét thay vì nói nhưng Tạp Đặc và ba vị pháp sư kia ngồi ở bụng con Boeing 747 không thể nghe được họ nói gì, nên đương nhiên cũng không ai nói cho Sở Thiên biết việc đưa một đoàn ma thú bay vào hoàng cung sẽ có hậu quả như thế nào!
Tạp Đặc và ba vị pháp sư cũng không hề dễ thở. Bốn người bọn họ phụ trách việc bảo vệ Sở Thiên, cho dù trên đường Sở Thiên không gặp nguy hiểm gì nhưng việc khí cầu Tế Bách Lâm rơi, gần một trăm con Sư Thứu mất mạng, hai sai lầm này mà chiếu theo quân quy nghiêm khắc của Khải Tát thì phải lãnh tội chết rồi. Vì thế bốn vị ngay sau khi vào khu vực không phận của Khải Tát đã tập hợp lại cùng trao đổi, liệu có nên bảo hầu tước Phất Lạp Địch Nặc nói giúp cho bọn họ hay không?
Khi bọn Tạp Đặc sắp có kết luận cuối cùng thì đột nhiên nghe thấy tiếng báo động ở Đế Đô, đợi đến khi họ hiểu ra có chuyện gì đồng thời nhắc nhở Sở Thiên thì Xích Diễm đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi.
“Là ngươi?” nhìn thấy phía trên đầu con chim ưng đen ấy là Sở Thiên đang ngồi, ánh mắt hung dữ của Xích Diệm lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc, “Sao ngươi lại…” Tin tức từ A Cổ Lạp sơn báo về rất đơn giản, chỉ nói Sở Thiên đã chữa khỏi bệnh cho Long hoàng, vì thế Xích Diễm không biết tí nào về những chuyện khác của hắn.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên làm mặt ảo não, ra vẻ vô cùng ân hận, “Ta chỉ muốn sớm được gặp bệ hạ thôi nào ngờ lại gây ra rắc rối lớn thế này!” Những lúc thế này chối cãi là hỏng hết chuyện, nên Sở Thiên chọn cách khác, xin tha thứ, như thế chắc chắn Lô Địch Tam Thế sẽ không làm khó dễ mình.
“Hứ!” Xích Diệm lạnh lùng nhìn Sở Thiên, rồi vẫy tay một cái, thu hồi lại ma pháp phòng ngự bên trên hoàng cung, “Ngươi tự đi mà giải thích với bệ hạ!” Nói rồi Xích Diệm quay người bay về hướng phủ Hầu tước Tạp Nạp Tư.
Không giúp ta à? Hứ! Sở Thiên cười gian, hét về phía bóng dáng Xích Diễm: “Những bức tượng điêu khắc trong bãi luyện võ của Tạp Nạp Tư đại ca hình như là rất đẹp…”
Xích Diễm vốn đang bay lượn rất từ tốn, khi nghe thấy những lời của Sở Thiên đột nhiên dừng lại, rơi tự do đến hơn mười mét mới ổn định lại. Nhưng Xích Diễm không hề quay đầu lại nhìn Sở Thiên, vẫn tiếp tục bay một cách uyển chuyển.
“A Mạc Kỳ, chúng ta xuống thôi!” Sở Thiên khổ não nói, Xích Diễm không sẵn lòng giúp đỡ, vậy chỉ còn cách tự mình đi hứng chịu nộ khí của Lô Địch Tam Thế mà thôi. “Boeing 747, ngươi đợi ta ở đây!” Sở Thiên tìm đến nửa ngày cũng không thấy có chỗ nào để Boeing 747 hạ cánh nên đành phải xuống trước.
“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, thì ra là ngươi!” Lô Địch Tam Thế cuối cùng cũng nhìn rõ người ngồi trên lưng A Mạt Kỳ, liền vui mừng cười lớn, những chuyện không vui ban nãy bay đi đâu hết. Từ trước tới nay Lô Địch Tam Thế luôn khoan dung độ lượng với công thần. Phất Lạp Địch Nặc giúp mình xử lý Cự long tộc, gây chút rắc rối có là gì đâu, “Hoan nghênh ngươi trở về!”
Phù~~ Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà bệ hạ không trách tội. Lúc này A Mạt Kỳ cũng đáp xuống đất, Sở Thiên nhảy xuống, bước nhanh tới trước Lô Địch Tam Thế, hành lễ xong, nói: “Bệ hạ, thần chỉ muốn sớm gặp lại điện hạ nên…”
“Không sao!” Lô Địch Tam Thế phẩy tay một cái, coi như bỏ qua chuyện này, rồi nói với Cách Lôi Minh: “Lão thừa tướng, ngươi đi giải quyết chuyện này đi!”
“Vâng thưa điện hạ!” Cách Lôi Minh nhìn Sở Thiên một cái rồi lãnh chỉ cáo lui. Ông ta cũng hiểu hiện nay Sở Thiên là công thần, đương nhiên không thể phạt hắn, nên đành phải cam chịu giải quyết hậu quả giúp hắn.
Phất Lạp Địch Nặc, vị này là…” Lô Địch Tam thế chỉ vào A Mạt Kỳ, cảm thấy con ma thú khí thế đầy mình này rất thú vị, thậm chí lòng tham cũng hiển hiện qua ánh mắt sáng rực. Cảnh tưởng ban nãy khi A Mạt Kỳ và Xích Diệm đối mặt với nhau, Lô Địch Tam Thế đã quan sát rất kỹ, một ma thú có thể ngang ngửa với Xích Diễm, như thế thể hiện ý nghĩa gì đó!
“A Mạc Kỳ, Biến dị Lôi Ưng cấp chín, chủ nhân là Phất Lạp Địch Nặc!” Ánh mắt A Mạt Kỳ quét một lượt nhìn Lô Địch Tam Thế đang đứng ở phía dưới bụng mình, lạnh nhạt nói.
Cấp chín? Chủ nhân là Phất Lạp Địch Nặc? Lô Địch Tam Thế cảm thấy máu đang ào ào dồn lên não. Một lúc sau, “Ha ha ha…” cuối cùng Lô Địch Tam Thế không kìm được mà cười sằng sặc. Từ khi kế thừa vương vị cho đến nay, Lô Địch Tam Thế chỉ có hai lần cười lớn một cách không kiêng dè gì. Một lần là lúc này đây, một lần là vào năm năm trước, khi được Tạp Nạp Tư thông báo đã có được Xích Diệm.
“Hừ! Có gì đáng cười chứ?” A Mạt Kỳ lạnh lùng nói, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, không để ý đến Lô Địch Tam Thế nữa. Nếu không có Sở Thiên ở đây e rằng A Mạt Kỳ đã xử cái tên Lô Địch Tam Thế dám cười mình kia thành cái sàng luôn rồi.
“A Mạt Kỳ! Sao nói năng vô lễ thế hả?! Mau tạ lỗi với bệ hạ!” Sở Thiên phát hoảng, tên này cái gì cũng tốt chỉ phải tội tính tình thô lỗ, ngoài bản thân mình ra nhìn ai cũng thấy không thuận mắt! Không ngờ hắn còn dám nói cả điện hạ.
“Xin lỗi, bệ hạ!” A Mạt Kỳ làm theo mệnh lệnh của Sở Thiên nhưng xem ra một chút thành ý cũng không có.
“Không sao, khà khà, A Mạt Kỳ tiên sinh quả nhiên khí chất phi phàm!” Lô Địch Tam Thế không hề tỏ ra giận dữ. Theo hắn thấy thì ma thú cấp chín tuyệt đối đủ tư cách nói những lời như thế với mình. Xích Diễm vì nể mặt Tạp Nạp Tư mà tôn trọng mình, nhưng Khố Á Tháp bình thường tính khí hắn còn nóng nảy hơn A Mạt Kỳ!
Ba con ma thú cấp chín! Quốc gia duy nhất trên đại lục này sở hữu ba con ma thú cấp chín! Hiện nay trong đầu Lô Địch Tam Thế chỉ còn cái ý nghĩ ấy, nếu ba mươi năm trước Khải Tát có được sức mạnh này thì Thái Thạch Bảo cũng không trở thành nơi an nghỉ của các thiết kỵ sỹ Khải Tát rồi.…Giờ đây, chỉ cần Long Hoàng không can thiệp vào, dù cho Lô Địch Tam Thế một lần nữa phải đối mặt với đội quân Long tộc thì cũng vẫn ngùn ngụt khí thế chiến đấu!
“Bệ hạ!” Sở Thiên gọi Lô Địch Tam Thế đang có chút hơi kích động, “Ngài có thể tìm nơi nào cho các con ma thú khác của thần đáp xuống không?” Nói rồi Sở Thiên chỉ chỉ lên trời.
Lô Địch Tam Thế nhìn theo hướng tay Sở Thiên chỉ, hai con mắt mở to hết cỡ: “Bọn chúng cũng là của ngươi sao?”
Last edited by Yasha; 11-10-2010 at 10:29 AM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 64: Lão tử không biết ma pháp
Nguồn : Sưu tầm
A Mạt Kỳ, NMD, Hãn Mã, AK47, vài trăm con Cuồng Lang, còn cả con Boeing 747 treo lủng lẳng tám con Phi Mao Thối xếp thành một hàng đứng nghênh tiếp Lô Địch Tam Thế đến kiểm duyệt.
Để giúp cho con Boeing 747 hạ cánh được Lô Địch Tam Thế đã phải tốn không ít công sức huy động quân đội dọn dẹp để có được một khu đất trống rộng trong hoàng cung. Nhưng dù vậy thì vẫn khá chật chội.
Sở Thiên giới thiệu từng con ma thú của mình, đồng thời cũng tổng kết lại những gì thu hoạch được trong chuyến đi A Cổ Lạp Sơn này. Tuy Lô Địch Tam Thế đã bị A Mạt Kỳ kích thích đến có phần miễn dịch rồi nhưng khi nghe Sở Thiên kể vẫn đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
“Việc kết đồng minh với Tinh linh tộc ngươi làm rất tốt! Con ma thú cấp tám kia và Tinh linh nữ nô ta sẽ giao cho gia tộc Phan Mạt Tư giải quyết! Ha ha ha…! Chỉ sợ từ nay trở đi Lôi Tư sẽ ăn ngủ không yên rồi!” Đã là những chuyện khiến đế quốc Lôi Tư không vui thì đều làm Lô Địch Tam Thế vô cùng vui sướng. Có điều vẫn còn một nghi vấn, “Ngươi cần giáo luyện tiễn thủ của Tinh linh tộc làm gì? Tuy nước ta kỵ binh là chính nhưng đâu phải thiếu cung thủ giỏi!”
Sở Thiên cười rồi nói ra những ý tưởng của mình về việc xây dựng lại đội cung kỵ binh. Cuối cùng còn bổ sung một câu “Nếu điện hạ thấy chúng vô dụng thì thần có thể thương lượng lại với Tinh linh tộc để đổi lấy thứ khác!”
“Không cần đổi!” Lô Địch Tam Thế suy nghĩ về ý tưởng của Sở Thiên rồi mắt bỗng sáng lên, “Đợi đến khi nhận được giáo luyện tiễn thủ của Tinh linh tộc ngươi sẽ phụ trách một đội kỵ binh như thế đi!” Từng ra chiến trường nên Lô Địch Tam Thế hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nếu thật sự có được một đội kỵ binh như thế thì sẽ rất có uy lực! Dù rằng thắng thua ở Huyễn Thú đại lục này phần lớn được quyết định bởi ma thú, nhưng dù sao có thêm một loại vũ khí cũng rất tốt!
“Điện hạ, thần là Tế Tự làm sao làm được chuyện này chứ?” Dù Sở Thiên có ý tưởng nhưng bảo một thú y xây dựng quân đội thì thật là quá hoang đường! “Thần chỉ có suy nghĩ vậy thôi chứ cụ thể thì thần không thể làm được đâu!”
“Ừm, suy nghĩ của ngươi rất tốt rồi, vậy thì để Tạp Nạp Tư huấn luyện, ngươi ở bên cạnh chỉ dẫn thêm cho hắn!”
“Đa tạ bệ hạ. Có điều thần vẫn còn một chuyện…” nói ra hết công lao xong Sở Thiên lại phô ra bộ dạng đau khổ, “Thần muốn từ chức thủ tịch Tế Tự cung đình hiện nay!” Tuy là nói vậy nhưng thật ra đây là kế lùi một bước để tiến hai bước của Sở Thiên, hắn muốn thăm dò phản ứng của Lô Địch Tam Thế. Sở đại thiếu gia ta đâu có muốn từ chức chứ! Cái chức vụ này có liên quan đến thu nhập hàng năm lên đến ngàn vạn kim tệ đấy!
“Ngươi nói sao?” Lô Địch Tam Thế kinh ngac nhìn Sở Thiên, cau mày nói: “Sao ngươi lại muốn từ chức?” Trước đây chỉ nghe thấy việc thăng quan sau khi lập công chứ làm gì có ai như tên Sở Thiên này, lập công xong muốn từ quan.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên lắc lắc cái đầu, khổ não nói: “Bệ hạ, trước đây tuy là ma pháp của thần bị mất ổn định do chịu ảnh hưởng máu của Xích Diễm, nhưng thần vẫn còn sức mạnh của một Tế Tự cấp tám, còn bây giờ thì…”
“Bây giờ làm sao?” Lô Địch Tam Thế cũng bị bộ dạng đau thương của Sở Thiên làm cho cảm động, “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
“Khi thần chữa bệnh cho Long hoàng, chẳng may lại dung hợp với máu của Long hoàng, bây giờ…” Khả năng diễn kịch của Sở Thiên thì khỏi nói rồi, thậm chí còn có cả nước mắt rơi, “Giờ…giờ đây ma pháp của thần bị biến thành thứ Long ngữ ma pháp mà con người không thể sử dụng được!”
“Không thể sử dụng ma pháp?!” Lô Địch Tam Thế có cảm giác như nữ thần Sinh Mệnh đang trêu đùa mình, có được một con ma thú cấp chín lại khiến mình mất đi một Tế Tự mạnh nhất đế quốc này! Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn, Lô Địch Tam Thế lấy lại được bình tĩnh. Thuật Tế Tự của Phất Lạp Địch Nặc tuy rất có tác dụng nhưng dùng ma lực của hắn để đổi lấy sự ủng hộ của Cự long tộc và một con ma thú cấp chín cũng rất đáng! “Phất Lạp Địch Nặc, không thể làm Tế Tự nữa cũng không sao, ngươi vẫn còn có A Mạt Kỳ mà!”
Nếu không có A Bạc Kỳ thì ta là vô dụng sao? Sở Thiên thầm cười nhạt, vậy cho ngài một điều bất ngờ trước đã vậy, “Bệ hạ, tuy thần không còn ma pháp nhưng vẫn có thể làm Tế Tự!”
“Vẫn có thể sao?” Lô Địch Tam Thế bị Sở Thiên làm cho hồ đồ rồi, không có ma lực thì không làm được các thuật Tế Tự, mà đã thế thì làm sao làm được Tế Tự?
“Khà khà, thần có thể sử dụng những thuật viễn cổ Tế Tự!” Sở Thiên nheo mắt cười, “Viễn cổ Tế Tự thuật chỉ chữa bệnh được cho ma thú nhưng lại không cần có ma lực! Bệnh của Long Hoàng là do thần sử dụng viễn cổ Tế Tự chữa!”
“Viễn cổ Tế Tự thuật chỉ có thể chữa cho ma thú? Khà khà…!” Lô Địch Tam Thế vỗ vỗ vai Sở Thiên cười: “Thế ngươi còn từ chức làm gì! Ta lệnh cho ngươi hãy làm tốt chức vụ thủ tịch Tế Tự cung đình này cho ta!” Với Lô Địch Tam Thế, tác dụng lớn nhất của Sở Thiên là có thể chữa khỏi cho các ma thú mà ma pháp thông thường không làm được, chỉ cần chữa được cho ma thú, có pháp lực hay không cũng chẳng sao hết!
“Cái này…” Sở Thiên cố tình làm ra vẻ do dự nghĩ một chút, rồi đành nói: “Thần tuân mệnh!”
Hà hà, Sở Thiên nhẹ nhõm rồi, sau này không còn cần tìm lý do che giấu nữa, hứ, lão tử đây không biết ma pháp đấy!
“À phải rồi, Phất Lạp Địch Nặc, lần này ngươi đã lập được đại công, ta sẽ trọng thưởng!” Sau khi xác định Sở Thiên vẫn còn có ích, kế hoạch của Lô Địch Tam Thế sẽ không có gì thay đổi, “Bây giờ ta nên gọi ngươi là Công tước Phất Lạp Địch Nặc rồi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Xin cảm tạ bệ hạ!” Sở thiên cười tít mắt tiếp nhận sắc phong của Lô Địch Tam Thế. Ở Khải Tát, Công tước chính là tước vị cao nhất chỉ đứng sau Thân vương mà thôi. Mà muốn có tước vị Thân vương thì phải có công mở rộng biên cương trên vạn lý mới được. Công tước đã là đỉnh cao nhất mà Sở Thiên có thể đạt được rồi!
“Ngoài ra, ngươi còn phải chuẩn bị một ít tiền.” Vẻ uy nghiêm của Lô Địch Tam Thế đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười thân thiện, “Ít nhất cũng phải năm mươi vạn kim tệ!”
Năm mươi vạn kim tệ? Sở Thiên bị con số này dọa chết khiếp rồi. Từ lúc đến vùng đất này, số tiền được cầm trong tay nhiều nhất cũng chỉ là mười mấy vạn! Huống hồ hắn không những phải lo cho nhiều ma thú như vậy mà còn phải tặng Đạt Mã Nhĩ mười vạn nữa. Tính ra thì Sở Thiên sắp nghèo rớt mồng tơi rồi!
“A a…!” Sở Thiên gượng cười, “Điện hạ, chuẩn bị nhiều tiền vậy làm gì ạ? Thần thật sự không có nhiều tiền như vậy!”
“Hừm, năm mươi vạn kim tệ, một xu cũng không được thiếu!” Tuy ngữ khí rất nghiêm khắc nhưng mặt Lô Địch Tam Thế vẫn cứ tươi cười, “Chi cho lễ đính hôn của một Công tước và công chúa đế quốc, năm mươi vạn kim tệ là nhiều sao?”
Công chúa? Sắt Lâm Na?! Sở Thiên cắn môi, tức tối nghĩ: Lôi Cát! Tiểu tử nhà ngươi mau trả ta tiền lợi nhuận đây!
Sự náo loạn ở Đế Đô đã nhanh chóng được Cách Lôi Minh dẹp yên, Lôi Địch Tam Thế cũng không vì thế mà làm khó Sở Thiên, nhưng hiện nay vị Công tước Phất Lạp Địch Nặc thật sự đã gặp rắc rối lớn rồi!
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên đứng ở khoảng đất trống trong nhà, bó tay nhìn diện tích nhà mình rồi nhìn con Boeing 747 không thể hạ cánh đang bay trên trời. Còn cả con Hãn Mã và đám Cuồng Lang đang chen chúc dưới đất kia nữa. “Ba Bác Tát, nhà ta còn bao nhiêu tiền, ta muốn mua một mảnh đất to một chút!”
“Ông chủ, ngài mua đất làm gì? Ba Bác Tát không hiểu ý của Sở Thiên, “Phủ đệ của ngài đủ to rồi mà!”
Sở Thiên chỉ lên con Boeing 747 trên trời, nói ai oán: “Ngay cả chỗ cho ma thú của ta đứng cũng không có, không mua đất thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cho bọn chúng sang một chiều không gian khác hả?”
“Chiều không gian khác là cái gì vậy ạ?” AK47 hiếu kỳ hỏi: “Sao chúng tôi lại phải sang chiều không gian khác?”
“Các ngươi không biết nó là gì sao?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
Last edited by Yasha; 11-10-2010 at 10:30 AM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y Chương 65 Thế giới ma thú
Nguồn : Sưu tầm
“Hi hi! Ông chủ thật biết đùa, tiểu thư ta đây từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói đến cái chiều không gian khác ấy!” xem ra AK47 còn kinh ngạc hơn cả Sở Thiên.
“Thế lần trước An Đức Sâm gọi ngươi từ đâu ra?” Sở Thiên loạn rồi, dù có thông minh hơn đi nữa thì cũng không ngờ được điều AK47 sắp nói.
“Thì từ nhà ta chứ đâu!” AK47 nói với vẻ cứ như điều ấy là đương nhiên phải vậy, thậm chí còn hơi ngại ngùng, “Người ta lại đang tắm, tự nhiên lại bị cái tên chết tiệt An Đức Sâm ấy gọi ra!”
“Nhà ư?” Sở Thiên thật sự trở nên hồ đồ rồi, ma thú cũng có nhà sao?
“Đúng thế, là nhà ta!” AK47 cười ngọt ngào, “Có điều chỗ này của ông chủ hơn đứt chỗ rách nát của ta, tiền cũng có nhiều nữa…”
“Chờ đã!” Sở Thiên đột nhiên phát hiện ra một vấn đề trước nay không để ý đến, ma thú cần tiền làm cái gì? “Tiền ta cho ngươi dùng vào việc gì?”
“Nữ nhân cần tiền thì đương nhiên là mua quần áo, đồ trang sức rồi!” AK47 nhìn Sở Thiên một cách lạ lùng, phát hiện ông chủ vốn rất thông minh sao hôm nay lại ngốc nghếch đến thế này?! “Ừm, là những thứ này đây.” Nói rồi, như làm ảo thuật, AK47 lấy ra từ trong không trung một dải lụa rồi khoác lên người.
“Thúc thúc à, tiền mà thúc cho, ta dùng để mua đồ chơi.” Hãn Mã ngây thơ cười với Sở Thiên rồi dùng cái mũi dài quét một đường, “Ùm!” một tiếng, một quả bóng da cao hơn cả Sở Thiên từ trên trời rơi xuống. Hãn Mã dùng mũi quấn lấy của bóng rồi tung lên chơi.
Sở Thiên đã bị sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế hạ gục triệt để. Ma thú cấp chín có thể biến thành hình dạng con người cần tiền để mua quần áo, đồ chơi còn có thể hiểu. Nhưng dưới cấp chín thì sao….
“Ông chủ, An Đông Ni tiên sinh không nói cho ông chủ biết điều này sao? Ba Bác Tát tiến đến, “giống như con người, ma thú cấp cao cũng có thế giới riêng của mình chứ!”
Sau đó, nhờ vào kiến thức của Ba Bác Tát và vài vị ma thú, cuối cùng Sở Thiên cũng hiểu tại sao lịch sử Huyễn Thú đại lục hiện nay lại được gọi là thời đại Ma thú.
Căn cứ vào sức mạnh ma thú được chia thành mười cấp, trong đó từ cấp bốn trở lên là có trí thông minhh, còn ma thú cấp bảy trở lên không những nói được tiếng người mà còn có trí thông minh không những không kém thậm chí còn vượt xa con người. Thật ra, ma thú cấp cao không thể gọi là ma thú nữa vì chúng đã trở thành một chủng tộc có trí tuệ thực sự!
Là một chủng tộc có trí tuệ, đương nhiên ma thú cấp cao sẽ có các hành vi giống như con người, đồng thời cũng có những quy tắc của mình. Ví dụ như ma thú cấp thấp bắt buộc phải tôn trọng ma thú cấp cao!
Có điều, trí tuệ của ma thú cấp cao chủ yếu là dùng để nâng cao sức mạnh. Tuy sức mạnh của chúng rất lớn nhưng lại không thể sản xuất ra những đồ sa sỉ. Cũng giống như AK47, ma thú cấp cao biết rằng đồ sa sỉ phẩm của con người là đồ tốt, nên chúng cũng muốn có.
Ma thú có trí tuệ và sức mạnh vô cùng lớn đã xuất hiện trên Huyễn Thú đại lục này hàng nghìn năm nay, đồng thời cũng bắt đầu sự tranh giành cướp đoạt với loài người và các chủng tộc có trí tuệ khác. Nhưng đáng tiếc, chúng lại không phải là đối thủ của con người. Dưới sự tấn công có tổ chức của con người, phần lớn ma thú cấp cao đã chịu khuất phục và lui về thâm sơn cùng cốc nơi con người ít khi đặt chân đến. Tuy nhiên nhu cầu với sa sỉ phẩm của chúng không hề giảm bớt. Thế là, giữa ma thú cấp cao và các loài có trí thông minh khác xuất hiện một mối quan hề kỳ lạ: Ma thú làm việc cho con người, giúp con người giành thắng lợi trong các cuộc chiến đấu, còn con người thì đưa tiền và những sa sỉ phẩm. Đấy chính là bản khế ước mà AK47 đã từng ký kết.
Có tiền rồi, ma thú tự nhiên sẽ có chỗ để tiêu, cho nên trên đại lục đã xuất hiện hàng loạt các thương nhân chuyên buôn bán với ma thú. Mà người đầu tiên nghĩ đến việc buôn bán với ma thú này là Khai quốc quân vương của vương quốc thương nghiệp Tư Khoa Đặc! Nhưng quần áo và trang sức của AK47, đồ chơi của Hãn Mã lại đều mua ở A Cổ Lạp Sơn. Ở đó do sự tồn tại của Long tộc nên sớm đã trở thành thị trường kinh tế phát triển, chỉ là Sở Thiên không biết mà thôi.
Trải qua hàng nghìn năm, mối quan hệ giữa con người và ma thú ngày càng trở nên phức tạp. Giống như gia tộc Phan Mạt Tư, họ buôn lậu ma thú, nhưng còn nguồn gốc của ma thú là ở đâu? Đáp án là một bộ phận là do con người thuần hóa, còn đa số là do những con ma thú cao cấp buôn bán kiếm lợi.
Trước nay Sở Thiên vẫn hiểu sai về ma thú trên Huyễn Thú đại lục này, đó là hắn luôn coi ma thú là động vật cấp dưới con người! Nhưng trên thực tế, ma thú cao cấp là một loài có trí thông minh ngang bằng với con người! Chúng có gia đình, bạn bè, thậm chí giống như Cự long ở A Cổ Lạp Sơn, chúng có cả vương quốc của mình.
AK47 vốn sống ở gần Mê Vụ hồ, sau đó tuy đã ký khế ước với An Đức Sâm, trở thành ma thú của hắn nhưng thường ngày vẫn về nhà ở, đợi đến khi An Đức Sâm gọi thì mới đi qua con đường không gian ma pháp trong tờ khế ước để đến chỗ An Đức Sâm.
“Thì ra lần đó là đường không gian ma pháp! Không phải chiều không gian khác!” Sở Thiên trước nay không biết xấu hổ lần đầu tiên đỏ mặt, “Nói như vậy thì nếu không ký khế ước thì không thể gọi đến bằng con đường ma pháp rồi?”
“Đúng thế ông chủ!” Ba Bác Tát làm trọn chức trách của một cố vấn pháp thuật, “Có điều, gọi qua đường ấy thì sẽ gây tổn thương không nhỏ cho ma thú! Vì thế trên đại lúc rất ít người dùng cách này. Tốt nhất thì ông chủ cũng không nên dùng!”
“Đúng thế, mỗi lần đi qua đó, lão nương ta suýt chút thì tuột mất lớp da đó!” AK47 giận dữ nói, rõ ràng đó là một nỗi lo dai dẳng.
“Vậy được, sau này ta cũng không dùng nữa!” Sở Thiên tiện thể lấy khế ước của AK47 từ trong nhẫn ra, rồi đưa cho mỹ nữ nhện “Cái này ngươi giữ đi!”
“Hi hi! Cảm ơn ông chủ!” AK47 bỗng dùng hai chân nhấc bổng Sở Thiên lên rồi hôn một cái rõ kêu lên mặt Sở Thiên, “Hi hi, lão nương hạnh phúc quá, có một ông chủ tốt thế này cơ mà!”
Sở Thiên trả khế ước cho AK47 không phải do xúc động nhất thời. Sở Thiên - người đến từ xã hội hiện đại vốn không tin vào việc chỉ dựa vào một tờ khế ước mà ràng buộc được một con ma thú cao cấp. Hồi đó, khi quyết đấu với An Đức Sâm, AK47 đã bị Đạt Mã Nhĩ uy hiếp bỏ cả chủ nhân mà tháo chạy. Điều đó cho thấy, tác dụng của khế ước không lớn như người ta tưởng! Do đó Sở Thiên chỉ tin vào một thứ, lợi ích! Chỉ có lợi ích gắn liền với chính mình mới có thể ràng buộc được ma thú cấp cao!
“Thế bây giờ Boeing 747 phải làm thế nào?” Tuy đã hiểu được chuyện của ma thú nhưng vấn đề đất đai thiếu thốn vẫn chưa được giải quyết, nên sau khi thoát khỏi nụ hôn thân thiết của AK47, Sở Thiên nhăn nhó hỏi mọi người, “Không thể nào cứ phải bay mãi như thế chứ?!”
“Ông chủ! Ngài có thể cứ để cô ấy ở bên ngoài thành trước” trầm lặng nãy giờ, NMD bỗng nhiên lên tiếng, thân hình vài chục mét uốn lượn trên không, một cái đầu rồng to lớn thò ra trước mặt Sở Thiên, “Rồi mua cho cô ấy một viên đá liên lạc, nếu có chuyện gì, với tốc độ của mình, Boeing 747 sẽ nhanh chóng có mặt bên ông chủ thôi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! NMD ngươi thật là thông minh!” thực ra thì cách này Sở Thiên cũng vừa mới nghĩ đến, có điều cũng có lúc nên để thuộc hạ biểu hiện chút chứ! Vỗ nhẹ lên cằm NMD, Sở Thiên rộng lượng nói: “Tiền ngày hôm nay tăng gấp đôi!”
“Đa tạ ông chủ!” sau khi bình tĩnh nói lời cảm ơn NMD lại bay trở về không trung. Việc này khiến Sở Thiên thấy không vui, trong số ma thú thì chỉ NMD là ít nói, thậm chí có khi không nói lời nào. Xem ra nó vẫn chưa thoát khỏi cái bóng đen ở A Cổ Lạp sơn.
“Ha ha ha…. Lão đại, huynh đệ đến rồi đây!” Khi Sở Thiên đang suy nghĩ xem mua đá ma pháp liên lạc cần bao nhiêu tiền thì một chuỗi tiếng cười không lẫn vào đâu được vang lên, nói cho Sở Thiên biết, thần tài Lôi Cát đến rồi.
Last edited by Yasha; 11-10-2010 at 10:30 AM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha