Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 01-04-2008, 11:15 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 5

Tuyệt xứ phùng sanh

Äinh Hạo chưa từng nghe nói danh hiệu này bao giá», hắn tò mò lặp lại :
- Hắc Nho?
Linh Khứu mỗ mỗ gật đầu nói :
- Không sai, là Hắc Nho.
- Một nhân vật như thế nào?
- Hành vi vương phức tự dụng (ngang bướng tự ý làm càn), công lực cao đến mức độ nào không ai biết được, vì chưa từng nghe nói y có địch thủ trên ba chiêu, hắc bạch lưỡng đạo nghe danh táng đởm, thấy bóng chạy dài. Lão thân chỉ gặp y một lần, đó là chuyện ba mươi năm trước...
- Nhân vật thế này, sao không nghe ngưá»i ta nói đến?
- Có thể y đã không còn tại thế, nói cho ngay y chết vì tính tình ngang bướng, đó là một khuyết điểm đáng tiếc.
- Lão chết như thế nào?
- Ngươi muốn nghe đoạn võ lâm bí sử này chăng?
- Thật vậy, nếu bà bà vui vẻ nói cho cháu nghe.
Linh Khứu mỗ mỗ trầm tư một hồi, hình như để chỉnh lý tư tưởng hoàn hảo trở lại, rồi thủng thỉnh nói :
- Cách đây hai mươi năm, thá»i đó Trung Nguyên võ lâm có tất cả chín môn phái, đồng thá»i lúc đó ma đạo hoành hành, má»™t số tá»± mệnh danh môn chánh phái đã tôn Chưởng môn Phương trượng Minh Äăng đại sư cá»§a Thiếu Lâm phái ở địa vị lãnh tụ võ lâm phát thiệp ước hẹn Chưởng môn nhân các phái tụ há»™ tại Thiếu Lâm tá»±, cùng nhau thương lượng há»™ đạo đại kế. Kết quả thông qua nghị quyết chín phái liên minh vẫn tôn Thiếu Lâm làm lãnh tụ, chế tạo ra má»™t Cá»­u Long lệnh phù.
- Æ ! Äây là thá»i võ lâm thạnh sá»±.
- Phải vậy, đương nhiên là lệnh phù đó giao cho Thiếu Lâm cất giữ, tất cả các môn phái Ä‘á»u tuyển chá»n ra má»™t đại biểu thưá»ng trú Thiếu Lâm, nếu có sá»± việc hành động thì minh chá»§ Minh Äăng đại sư trước tiên cùng các đại diện nghị tập, sau đó do Cá»­u Long lệnh phát lệnh, các môn phái tất phải tuân lệnh hành sá»±, không được kháng cá»±...
Äinh Hạo mê nghe đến ná»—i không há» chá»›p mắt. Linh Khứu má»— má»— dừng giây lát, lại nói tiếp :
- Nhá» vậy mà võ lâm yên tÄ©nh được má»™t thá»i gian, tà ma ẩn tích, trá»™m cướp thì biến mất, nhưng chưa được má»™t năm thì phát sinh má»™t việc bất ngá» làm chấn động cả giá»›i võ lâm...
- Là việc gì thế?
- Cá»­u Long lệnh bị mất cắp, các đại diện cá»§a các môn phái Ä‘á»u bị sát hại, cả đệ tá»­ Thiếu Lâm tá»± cÅ©ng biến mất mấy chục mạng...
- Kẻ nào hạ thủ?
- Hắc Nho!
Äinh Hạo ngạc nhiên rùng mình nói :
- Vậy thì Hắc Nho thuộc vỠnhân vật nhất lưu của tà ma ngoại đạo ư?
- Nói vậy cũng không đúng!
- Tại sao không đúng?
- Bình sanh y không có thành tích tà ác, ngược lại toàn là hành vi nghÄ©a hiệp, ngoại trừ y có tánh ngang bướng làm càn, y lại căm thù bá»n ác vô cùng, nếu nói là ác tính thì cả Ä‘á»i ngưá»i y chỉ có má»™t việc này thôi, lão thân hoài nghi mục đích Hắc Nho ăn cắp Cá»­u Long lệnh để làm gì? Cá»­u Long lệnh chỉ là má»™t miếng tín phù, bản thân nó không có giá trị, dù có lấy được cÅ©ng không thể ra lệnh sai khiến chín đại môn phái được, vả lại năm xưa chín phái há»™i tụ cÅ©ng chẳng phải chá»§ đích là đối địch vá»›i y...
- Sau đó chín phái làm thế nào?
- Cửu Long lệnh thủy chung chả tìm lại được mà sự kết minh của chín phái cũng giải tán luôn.
- Hắc Nho giết ngưá»i cướp lệnh phù là công khai chăng?
- Không phải công khai, mà là lén lút, cho nên lão thân nói rằng bị đánh cắp.
- Äã nói là lén lút, ai đã gặp y mà biết y ăn cắp lệnh phù?
- Y để lại danh hiệu.
- Nếu có ngưá»i khác mạo danh cá»§a y thì sao?
- Äúng vậy, ta cÅ©ng nghÄ© thế, nhưng đã lưu danh lại thì ai nấy Ä‘á»u cho là y đánh cắp lệnh phù và sát nhân, đồng thá»i ngoại trừ y ra không còn ngưá»i thứ hai nào có thể có võ công cao cưá»ng như thế, các đại diện cá»§a các môn phái tại Thiếu Lâm tá»± toàn là những nhân vật có tiếng tăm, vả lại cao thá»§ Thiếu Lâm tá»± chẳng phải ít, thế mà không làm kinh động tá»›i má»™t ngưá»i nào, há có thể tưởng tượng được ư? Lại nữa khi công án này truyá»n khắp giang hồ mà chẳng há» thấy Hắc Nho ra mặt giải thích...
- Căn cứ sự việc nói trên mà kết án Hắc Nho vậy?
- Chính thị như thế.
- VỠsau thế nào nữa?
- Cao thủ tinh nhuệ của chín đại môn phái xuất tận lực tìm kiếm Hắc Nho thanh toán nợ nần.
- Tìm được Hắc Nho ư?
- Không cần phải tìm kiếm, tin tức truyá»n khắp võ lâm, đúng giá» y đến nÆ¡i ước hẹn.
- A! Sau đó hỠgiải quyết thế nào?
- Äó là cái đêm tối tăm mù mịt, chín đại môn phái xuất động cao thá»§ gần cả sáu bảy trăm ngưá»i tá» tập tại Chung Linh Tú Cổ Linh, cá»™ng thêm má»™t số nhân vật hắc đạo nghe tin đổ xô đến, tổng số lên tá»›i ngàn ngưá»i. Hắc Nho quả nhiên y hẹn xuất hiện...
- Y không tranh luận ư?
- Chỉ nói má»™t câu giản dị là y không bao giá» lấy cắp lệnh phù, nhưng câu nói này không được các đại môn phái chấp nhận, thế rồi trận đấu khốc liệt mở màn, cả ngàn cao thá»§ ngưá»i này ngã gục ngưá»i kia kế tiếp luân phiên công kích. Hắc Nho là con ngưá»i chứ không phải thần thành, tinh lá»±c cá»§a con ngưá»i có giá»›i hạn, cuối cùng y bị trá»ng thương ngã gục...
- Tại sao y không tẩu thoát?
- Nếu phải chạy thì hà tất y phải đến làm gì, một võ sĩ ngang bướng như Hắc Nho, không bao giỠlùi bước trước bạo lực.
- Sinh mạng của y bèn kết liễu từ đó?
- Không sai, nhưng hắc bạch lưỡng đạo cÅ©ng phải chết Ä‘i vài trăm mạng ngưá»i, cao thá»§ tinh nhuệ cá»§a chín phái hầu như tiêu hết, trong đó có Chưởng môn nhân Hoa SÆ¡n, Thái Cá»±c bị vong mạng.
- Sự thật như vậy sao?
- Sau trận ác chiến, há» tìm gặp thể xác Hắc Nho, xác định Hắc Nho đã không còn hÆ¡i thở nữa, cÅ©ng đúng lúc đó má»™t trận mưa to sấm sét đổ xuống khiến những cao thá»§ sống sót tản Ä‘i mất. Nhưng căn cứ tin tức cá»§a má»™t số ngưá»i thu dá»n đấu trưá»ng đưa ra rằng trong lúc quét dá»n chôn cất xác chết không thấy thi hài cá»§a Hắc Nho, má»™t số ngưá»i phán Ä‘oán có thể bạn hữu hoặc môn nhân y mang thi hài Hắc Nho Ä‘i vá» nÆ¡i khác chôn cất.
- Hắc Nho có đệ tử môn nhân sao?
- Trong hai mươi năm trá»i chưa từng nghe nói y có môn nhân đệ tá»­ nào cả, tiểu oa nhi, khuya rồi, Ä‘i ngá»§ Ä‘i.
Linh Khứu mỗ mỗ mò vỠphía cuối thạch động, xếp bằng ngồi xuống lặng thinh không nói.
Tâm tư Äinh Hạo loạn động như phong ba, nhưng không còn đối tượng để nói chuyện vá»›i hắn, chẳng bao lâu cÅ©ng ngả lưng xuống thiếp Ä‘i.
Äống lá»­a ấy do không bá» thêm cá»§i vào, dần dần tắt lá» má» trong đêm khuya.
Ngày hôm sau, bình minh ló dạng, Äinh Hạo ăn uống xong xuôi mang theo ít lương khô xuất phát tìm kiếm Cá»­u Linh thảo, con Linh Khứu quái Ä‘iểu bay lượn trong không trung phía trên đỉnh đầu Äinh Hạo.
Hắn y theo chỉ dẫn cá»§a Linh Khứu má»— má»—, chuyên tâm tìm kiếm ở những khe núi ẩm thấp. Äi trong dãy núi hoang dại không có đưá»ng lối, đối vá»›i má»™t ngưá»i chẳng biết chút nào vá» võ công, thật là gian nan vất vả. Ngưá»i biết võ công chỉ má»™t cái nhún mình có thể nhảy qua con suối hoặc sÆ¡n lãnh má»™t cách dá»… dàng, đằng này hắn phải mất cả ná»­a ngày công phu má»›i thông qua được.
Cho đến mặt trá»i lặn, không biết hắn đã vòng quanh Ä‘i qua bao nhiêu sÆ¡n lãnh, suối nước, vẫn chưa tìm thấy được gì, á»· vào Linh Khứu quái Ä‘iểu há»— trợ nên hắn không lo sợ bị lạc đưá»ng.
Bóng tối âm u cá»§a đêm khuya bao phá»§ bầu trá»i, hắn trèo lên má»™t cây đại thá» dùng dây thừng buá»™c chặt thân mình, vất vả mà ngá»§ qua má»™t đêm.
Ngày hôm sau, hắn tuá»™t xuống cây đại thá», lại tiếp tục lên đưá»ng Ä‘i tìm kiếm linh thảo.
Mặt trá»i đứng bóng, hắn cảm thấy uể oải mệt má»i, bèn ngồi xuống má»™t tảng đá ở sưá»n núi, lấy lương khô từ trong túi xách ra ăn.
Bỗng hắn nhìn thấy trong bụi rêu xanh bên khe vách núi bỗng thò ra một chùm cỠvàng kim chói mắt cách hắn không xa mấy.
Hắn dụi mắt nhìn kỹ má»™t lần nữa, không khá»i thốt lên má»™t tiếng vui mừng vô tả, đó chính là Cá»­u Linh thảo mà hắn Ä‘ang tìm kiếm.
Hắn nhanh tay ném Ä‘i miếng thịt thá» khô Ä‘ang còn ăn dở, tung ngưá»i chạy tá»›i vách núi phía trước, đưa mắt nhìn, bất giác kinh ngạc há mồm đứng yên lặng.
Té ra đó là vách núi hụt chân, hắn thò đầu nhìn xuống vách núi, phía dưới sâu thăm thẳm, sương mù mỠảo, cây Cá»­u Linh thảo ấy má»c trong khe núi cách đỉnh núi độ hai trượng.
Căn cứ vào sức lực hắn, không cách nào có thể hái được cây Cửu Linh thảo đó.
Äã tốn gần cả hai ngày trá»i thá»i gian má»›i tìm kiếm được cây dược thảo này, hắn không thể bá» qua được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn quyết định mạo hiểm một phen, hắn chuẩn bị một ít dây leo, một đầu dây buộc chặt vào một cây to trên đỉnh núi, còn lại đầu kia dài khoảng ba trượng buộc vào lưng hắn, xong xuôi đâu đó hắn bấu chặt sợi dây từng đoạn một tụt xuống phía dưới.
Hắn chẳng dám nhìn xuống phía dưới, chỉ chú tâm vào chỗ hai tay bấu chặt dây thừng.
Tuột xuống dưới độ chừng một trượng ngoài, mồ hôi toàn thân toát ra như tắm, tim đập thình thịch một hồi, nếu sẩy tay một cái con như tan xác không còn gì nữa.
Con Linh Khứu lại bay đến lúc nào không hay dừng chân đậu trên sưá»n núi, cặp mắt đỠngầu đảo lia lịa chăm chú nhìn hắn.
Vách núi toàn những rêu xanh trơn trượt khó mà đặt chân bám vào được.
Thật khó khăn lắm hắn má»›i leo xuống được, tá»›i trước cây Cá»­u Linh thảo, bấy giá» hắn má»›i trông thấy rõ được cây kỳ thảo này gồm có chín nhánh rõ ràng, má»—i nhánh đưá»ng kính to bằng ngón tay, chiá»u dài độ ná»­a thước, màu vàng kim lấp lánh, tá»a ra má»™t mùi thÆ¡m thoang thoảng thật kỳ lạ.
Hắn hít mạnh một hơi dài, trấn định tinh thần, trầm tư giây lát, đoạn hắn dùng mũi chân đưa sát vách thăm dò, mong rằng có thể tìm được một chỗ an toàn có thể đặt chân để giúp cho đôi tay bớt mất sức, nhưng tìm mãi vẫn không ra một chỗ nào có thể đặt chân mượn lực, hai cánh tay đã tê buốt khó chịu.
Hắn không thể kéo dài tình trạng này nữa, bèn nghiến răng mím môi, một tay cầm chặt sợi dây thừng còn tay kia hắn đưa qua nắm chặt vào cây Cửu Linh thảo cả rễ bứng ra luôn.
Cây dược thảo đã vào tay nhưng cần phải hai tay mới ôm vững được, hắn ngại nếu cầm bằng một tay thì cây dược thảo sẽ gẫy đi, thế là công dã tràng vậy, nhưng không làm sao hơn được bèn há miệng kêu to :
- Linh Khứu, tiếp ta một tay.
Con Linh Khứu thật tinh khôn hiểu ý hắn, vá»— đôi cánh từ từ hạ xuống, Äinh Hạo vá»™i đưa tay tá»›i thì nó bèn dùng má» ngậm ngay cây Cá»­u Linh thảo bay lên sưá»n núi. Äinh Hạo cÅ©ng vá»™i vàng nắm chặt dây thừng dần dần leo lên.
Lúc này bàn tay hắn đã toét da chảy máu, leo lên độ khoảng một trượng, thì tay hắn đau nhức như dao cắt, hơi thở hổn hển, nhưng trong lúc thập tử nhất sanh há dám sơ ý, nghiến răng mím môi tiếp tục tiến lên.
Thình lình, dây thừng tuột ra.
- Ôi cha!
Vá»›i bản năng tá»± nhiên hắn há miệng la thất thanh kêu thảm má»™t tiếng, cả cái thân ngưá»i như sao xẹt rá»›t thẳng xuống phía dưới tuyệt cốc thăm thẳm không đáy, ý niệm hắn hoàn toàn tan biến và mất hẳn tri giác.
Một cơn đau kịch liệt thấu xương thêm vào thân thể lạnh buốt, khiến hắn phục hồi tri giác, dòng nước lạnh như băng tuyết xông vào mũi, hai chân hắn đạp tứ tung, hai cánh tay quơ loạn xạ, cuối cùng hắn bấu chặt vào tảng đá, tận dụng hết khí lực còn lại trèo lên tảng đá to lớn rồi ngất xỉu tại chỗ.
Không biết trải qua thá»i gian bao lâu tri giác hắn lại phục hồi lần nữa, phía trước tối mò chỉ có thể mÆ¡ mÆ¡ màng màng nhìn thấy chút ít bóng đá và ánh sáng phản chiếu cá»§a dòng nước, ngẩng đầu nhìn lên cÅ©ng thấy Ä‘en nghịt má»™t màu.
Toàn thân ướt đẫm, lạnh đến nỗi run rẩy, phải thật lâu hắn mới tỉnh táo lại, biết mình không bị rớt trong đầm nước, nếu hơi nghiêng vỠbên tảng đá thì coi như thịt nát xương tan rồi đâu còn gì nữa.
Hắn cố gắng chuyển động nhãn quang, mới gượng gạo nhìn thấy một cái đầm nước bốn năm trượng vuông trước mặt, mình đang ngồi bên cạnh đầm nước, đây là con suối nước tù, bên tai văng vẳng còn nghe tiếng nước chảy róc rách.
Hắn nằm trên tảng đá độ chừng ná»­a tiếng, cảm thấy khí lá»±c phục hồi đôi chút, má»›i chống tay đứng dậy lần mò từng bước xuống tảng đá lá»›n. Hắn nghÄ© thầm rằng mình may mắn còn sống sót, nhưng nếu không tìm được ngả để lá»n thì cÅ©ng đồng như chết vậy.
Linh Khứu thông hiểu nhân tánh chắc nó sẽ bay vỠbáo lại cho chủ nhân biết thì Linh Khứu mỗ mỗ sẽ tìm cách đến cứu mình.
Nhưng hai mắt bà mù lòa, mặc dù kiếm được linh dược cÅ©ng không thể chữa khá»i đôi mắt sáng lại trong vòng má»™t hay ná»­a ngày được.
Hắn nghÄ© thế thì hi vá»ng này quá mong manh, vả lại nÆ¡i đây là tuyệt cốc, không thể lên xuống mà làm gì có thể biết được mình rÆ¡i xuống tuyệt cốc còn có thể sống sót được?
Bỗng hắn nảy ra ý nghĩ rằng nơi đây có tiếng nước chảy, chắc chắn suối phải thông ra phía ngoài sơn cốc, men theo dòng nước mà đi may ra cũng tìm được sinh lộ cũng nên.
Thế rồi tinh thần hăng hái hắn dần dần lần mò theo dòng suối mà đi.
Trong tuyệt cốc toàn là những tảng đá gồ ghá», bước Ä‘i thật là gian nan vất vả, nhưng dưới sá»± thúc đẩy cá»§a mong muốn cầu sinh đã khiến hắn mạnh dạn tiến bước.
Äi má»™t Ä‘oạn đưá»ng nữa khi uể oải tận lá»±c hắn má»›i ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i, may mà trong ngưá»i còn chút lương khô mang theo không bị đánh mất, hắn lấy ra ăn chút ít, ăn xong khí lá»±c lập tức phục hồi.
Hắn lại tiếp tục Ä‘i độ chừng vài dặm nữa sương mù bắt đầu bắt đầu loãng ra có thể trông thấy mây trắng trá»i xanh má»™t cách lá» má» nhưng hai bên vách tuyệt cốc thẳng đứng cao chót vót, ngoại trừ có hai cánh bằng không thì đừng hòng bay lên được.
Cứ thế hắn tiếp tục dá»c theo con suối tiến bước Ä‘i mãi, Ä‘i mãi cho đến trá»i tối âm u vẫn chưa thấy được niá»m hi vá»ng ra khá»i tuyệt cốc, đành phải ngả lưng nằm tại chá»— qua đêm.
Äêm nay do vì uể oải cá»±c độ, nên hắn đã ngá»§ thật ngon giấc.
Hắn ngá»§ má»™t giấc ngon lành cho đến sáng má»›i thức dậy, tay chân lạnh cóng, sau má»™t hồi ma sát, hắn lại tiếp tục lên đưá»ng.
Chẳng mấy chốc trá»i đã sáng choang. Thình lình hình thế trước mắt thay đổi, đưá»ng suối phân ra hai ngả, chính giữa là má»™t ngá»n núi cao ngùn ngụt tận mây xanh, hắn dừng lại do dá»± không biết nên Ä‘i hướng nào.
Hắn bá»—ng sáng ý ra bèn trèo lên ngá»n núi ở giữa dòng suối, quan sát phương hướng địa thế cá»§a tuyệt cốc, lúc đó ra khá»i sÆ¡n cốc không khó.
à nghÄ© vừa thoáng qua hắn lập tức trèo lên ngá»n núi, may mà rặng núi này không mấy hiểm nguy, thẳng đứng như những nÆ¡i khác.
Tuy nhiên muốn trèo lên ngá»n núi cÅ©ng là má»™t vấn đỠkhó khăn cá»±c nhá»c, quẹo trái cua phải, bước di gập ghá»nh lởm chởm khôn tả xiết.
Mãi cho đến mặt trá»i đứng bóng hắn má»›i lên tá»›i đỉnh núi, phóng mắt nhìn xa, chỉ thấy những ngá»n núi xanh biếc trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp nối liá»n nhau vô biên vô tận, tuyệt đối chẳng há» nhìn thấy khói lá»­a, đảo mắt nhìn vá» hướng trước không khá»i cả kinh, mình Ä‘ang đứng trên ngá»n núi độc lập đưá»ng nước suối hai bên vách đá chảy vá» phía trước lại gặp nhau tại má»™t Ä‘iểm, vẫn không biết con suối thông đến nÆ¡i đâu.
Hắn ngồi phịch xuống tảng đá kêu trá»i kêu đất. Muốn tuá»™t xuống núi lần nữa, lại phải mất hÆ¡n ná»­a ngày công phu, hắn bèn thở dài nói :
- Thật là trá»i Ä‘oạn tuyệt đưá»ng sống cá»§a ta vậy!
Hắn vừa dứt lá»i, bá»—ng nghe má»™t âm thanh nói :
- Theo lão phu nghÄ© rằng trá»i không tuyệt đưá»ng ngưá»i ta vậy!
Äinh Hạo thất kinh kêu ồ má»™t tiếng, không ngá» trên tuyệt cốc này lại có ngưá»i ta sinh sống, lập tức nhảy tung mình lên đưa mắt dòm ngó xung quanh không thấy bóng dáng cá»n con nào, thầm nghÄ©: lạ nhỉ, ban ngày sáng tá» như vậy mà mình lại gặp ma ư? Rõ ràng có tiếng nói phát xuất từ con ngưá»i thật sá»±, nhưng ngưá»i thốt ra lá»i nói đó ẩn náu nÆ¡i đâu?
- Tiểu tử, ngươi ngớ ngẩn ra đó làm gì?
Äinh Hạo lần này nghe từng chữ má»™t thật rõ ràng, nhưng vẫn không nhận định được phương hướng phát ra tiếng nói.
Äinh Hạo muốn phát khùng luôn, hắn lại gặp phải hạng quái nhân lạ lùng nữa, nhưng dù sao có ngưá»i trong tuyệt cốc này thì vẫn còn hi vá»ng sống sót, hắn liá»n bắt chước giá»ng nói ngưá»i trong giang hồ :
- Lão tiá»n bối có thể cho tại hạ diện kiến chăng?
- Ngươi tên hỠlà gì?
- Vãn bối tên là Äinh Hạo.
- Làm thế nào đến được nơi đây?
- Trượt chân té xuống đầm nước, đã tìm đưá»ng ra cốc má»™t ngày đêm.
- Ngươi không phải ngưá»i giang hồ ư?
- Lão tiá»n bối nói thật phải, vãn bối chưa từng há»c võ.
- Tốt lắm, hồn kim phác ngá»c hạt giống luyện võ, có thể dạy dá»— được, ngươi qua đây.
Äinh Hạo ngạc nhiên nói :
- Lão tiá»n bối ở tại hướng nào?
- Ngươi đi thẳng tới tảng đá quẹo phải vòng vỠphía sau.
Äinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn, phía trước mặt độ chừng mưá»i trượng có má»™t tảng đá khổng lồ đứng sừng sững như cái thạch tháp, khoảng cách nhìn xa như vậy mà tiếng nói như ở gần kế bên chừng má»™t thước hÆ¡n, thật quá kinh ngưá»i vậy.
Lòng hắn tràn đầy lo lắng lẫn vui mừng bước đi nhủ thầm: chắc đối phương đã phát hiện ngay lúc mình leo lên sơn phong, nhưng cũng có thể đối phương bám sát bên cạnh mình mà mình không hay biết thôi.
Bằng không bốn chữ hồn kim phác ngá»c căn cứ ở đâu mà thốt ra, những số quái nhân này ai cÅ©ng có má»™t thông bệnh, ưa thích thu đồ đệ.
Hắn Ä‘i tá»›i tảng đá khổng lồ rồi quẹo bên phải liá»n thấy má»™t cá»­a động tối mò hiển lá»™ trước mắt, hắn thò đầu vào trong chẳng há» dòm thấy vật gì, không khá»i do dá»± dừng bước đứng lại.
- Cứ đi vào.
Trong thạch động lại vang lên tiếng nói lạnh như tiá»n vang Ä‘inh tai.
Äinh Hạo hÆ¡i rùng mình rợn óc, nhưng trải qua má»™t phen kiếp nạn, làm cho hắn mạnh bạo hÆ¡n nhiá»u bèn nghiến răng đánh liá»u rảo bước Ä‘i vào trong động, há»a phước bất kể, đến nước này rồi không còn con đưá»ng nào khác để lá»±a chá»n.
Äinh Hạo Ä‘i sâu vào trong động độ bốn năm trượng, không khí lành lạnh âm u khiến ngưá»i ta liên tưởng đến thế giá»›i loài ma, hắn không khá»i rùng mình giá»ng nói run lẩy bẩy :
- Lão tiá»n bối...
Ngưá»i trong động lạnh lùng nói :
- Ngươi nhát gan quá.
Câu nói khÆ¡i lại tánh khí thiếu niên cá»§a Äinh Hạo, hán không quản ba bảy hai mươi mốt rảo bước thẳng tiến.
- Äứng lại.
Âm thanh vang dá»™i trước mặt, Äinh Hạo vá»™i dừng bước định thần nhìn xem, phía trước mặt ẩn hiện má»™t bóng Ä‘en lù lù, trông không rõ hình thù đối phương, chỉ thấy hai chấm hàn quang lấp lánh chiếu sáng, Ä‘iá»u này khiến hắn hồi tưởng đến loài lang sói, cặp mắt lang sói trong đêm là thế đó.
- Tiểu tử đừng sợ, dần dần ngươi sẽ quen.
Bá»—ng có hai bàn tay sá» mó vào thân ngưá»i hắn, Äinh Hạo theo bản năng tá»± nhiên thụt lùi ra sau, nhưng đôi bàn tay cá»§a đối phương như có má»™t sức hút mãnh liệt khiến hắn không sao cá»±a quậy được.
Äá»™ng trung nhân sau má»™t hồi sá» mó kiểm soát toàn thân Äinh Hạo, bá»—ng nhiên phá ra má»™t tràng cưá»i Ä‘iên cuồng xen lẫn tiếng vang dá»™i ngược trong sÆ¡n động, làm rung động màng nhÄ© cá»§a Äinh Hạo, lùng bùng hai tai, thân thể như bồng bá»nh trên sóng gió ba đào má»™t hồi thật lâu má»›i dứt tiếng cưá»i nói :
- Trá»i đã giúp ta! Trá»i đã giúp ta!
Äinh Hạo không hiểu lá»i nói cá»§a đối phương muốn ám chỉ gì, nhưng trá»±c giác báo cho hắn biết đối phương cÅ©ng không phải ngưá»i có lai lịch tốt.
Äá»™ng trung nhân lại nói :
- Bây giỠhãy nhắm mắt lại, khi ta kêu ngươi mở mắt thì ngươi mới mở mắt.
Äinh Hạo y lá»i nhắm nghiá»n đôi mắt lại.
Äá»™ng trung nhân lại nói tiếp :
- Tiểu tá»­, toàn thân ngươi gân cốt siêu phàm thật là nhân tài trăm năm hiếm có, có thể được chân truyá»n cá»§a ta vậy.
Äinh Hạo thầm nghÄ© quả thật không sai, cÅ©ng câu nói quen thuá»™c đó, ý niệm vừa dứt, hắn nói :
- Lão tiá»n bối danh hiệu thế nào?
- Chưa đến lúc phải nói cho ngươi nghe danh hiệu của ta.
- à cá»§a lão tiá»n bối...
- Thu ngươi làm truyá»n nhân, đây là hồng phúc cá»§a hai bên, cả hai cùng được lợi.
- Nhưng mà... vãn bối không có ý tập võ...
- Tiểu tá»­, do lão phu quyết định chứ ngươi không còn con đưá»ng nào khác để lá»±a chá»n, đây là tuyệt cốc Vô Hồi cốc, danh đồn khắp thiên hạ, chính là nÆ¡i đây vậy chắc ngươi có nghe đỠcập đến chứ?
Äinh Hạo thất kinh, quả thật không má»™t ai ở chốn võ lâm mà không biết đến tuyệt địa Vô Hồi cốc này, nhưng tình tình ương ngạnh cá»§a hắn khiến hắn không mấy dá»… đầu phục, bèn kháng cá»± nói :
- Lão tiá»n bối, bái sư thu đồ đệ cần phải đôi bên tình nguyện...
Äá»™ng trung nhân lạnh lùng ngắt lá»i nói :
- Lão phu không cần biết điểm này, bây giỠngươi có thể mở mắt được rồi.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:24 PM.
  #7  
Old 01-04-2008, 11:15 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 6

Kỳ nhân trong động


Äinh Hạo mở to đôi mắt, tức thì thất kinh thụt lùi sau vài bước, ngồi trước mặt hắn là má»™t quái vật đầu to, râu ria xồm xoàm và đôi ngươi lấp lánh sáng ngá»i.
Nếu chưa có cuộc đối đáp với lão lúc nãy, quả thực hắn trông thấy lão thì phải kinh tâm táng đởm té xỉu ngay.
Äá»™ng trung nhân lạnh lùng nói :
- Hành lễ bái sư vậy.
- Ta không lạy.
Chống đối thế này, Äinh Hạo tưởng rằng lão quái vật sẽ đại phát lôi đình thịnh ná»™, nào ngá» hoàn toàn ngoài ý tiên liệu cá»§a hắn, Äá»™ng trung nhân chẳng những không giận há»n ngược lại ha há cưá»i to nói :
- Khá lắm, lão phu rất thích cái tính khí này của ngươi.
Äinh Hạo chắp hai tay lại nói :
- Vãn bối xin cáo từ.
Äá»™ng trung nhân gật đầu lông tóc bù xù nói :
- ÄÆ°á»£c, ngươi cứ Ä‘i, lúc muốn trở lại cứ trở lại.
Äinh Hạo nghÄ© thầm: Dù ta có chết cÅ©ng chẳng quay lại. Nhưng bá» ngoài hắn không há» biểu lá»™ Ä‘iá»u gì, quay ngưá»i bước ra khá»i động, Ä‘i ngay lập tức xuống núi.
Khi xuống tá»›i phía dưới tuyệt cốc, bóng chiá»u hoàng hôn đã chụp xuống. Hắn ăn hết số lương khô cuối cùng mà hắn mang theo trong ngưá»i, và lấy nước ở con suối để uống, Ä‘oạn tìm má»™t tảng đá tương đối sạch sẽ nằm nghỉ qua đêm.
Má»™t đêm quá dài vì mải thao thức trằn trá»c không chợp mắt được, hắn suy nghÄ© lung tung, ôn lại những ký ức từ lúc biết suy nghÄ© cho đến bây giá», câu nói ngưá»i mẹ lúc sanh tiá»n lại văng vẳng bên tai: “Con Æ¡i, đây là số mạng, đây là số mạng màâ€.
Số mạng! Số mạng này quá ư khổ Ä‘au! Từ bé hắn đã không tin cái thuyết định mệnh, nhưng bây giá» hắn phải tin vậy, hắn cảm thấy ác vận theo Ä‘uổi hắn luôn, thân thế bất minh đã đủ bi ai rồi, lại gặp phải tai há»a không ai hÆ¡n.
Hắn khao khát tuyệt nghệ, nhưng lại không có duyên gặp minh sư.
Trong khoảng thá»i gian gần đây như ông lão vô danh đã cứu sống hắn và Linh Khứu má»— má»— có thể xem là nhân vật chánh phái, nhưng đối phương lại không có ý định thu nhận đồ đệ, còn những ngưá»i kia toàn là hạng tà ma ngoại đạo.
Hắn không hối hận vì Linh Khứu má»— má»— tìm thuốc sảy chân té xuống tuyệt cốc, hắn thấy đó là má»™t việc đáng làm, tai há»a bất ngá» sụp xuống cuá»™c Ä‘á»i hắn, hắn phải gánh chịu, âu cÅ©ng là do số mệnh vậy.
...
Ná»­a tỉnh ná»­a mê ngá»§ má»™t giấc cho đến sáng, hắn thức dậy lại tiếp tục lên đưá»ng.
Äi độ chừng hai ba mươi dặm đưá»ng, dòng suối bị đứt ngang, thế vào đó phía trước mặt là má»™t bãi cát vàng kéo dài cả dặm đưá»ng cho đến tận cùng lại là những rặng núi cao ngất, dãy ná» nối tiếp dãy kia trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp mãi cho tá»›i tận đại dương, con đưá»ng tuyệt đến đây là hết.
Một tảng đá to lớn dựng đứng, phía trên có khắc chữ to lớn kinh tâm táng đởm :
“Trầm sa chi cốc, nhập giả tá»­â€.
Äinh Hạo thất kinh kêu thầm: Khổ quá, quả thật trá»i hại vậy!
Trầm sa chi cốc là như thế nào? Từng nghe ngưá»i nói rằng, tại ngoại đại sa mạc có thứ trầm sa, có thể nuốt chá»­ng nhân mã, nếu dậm chân vào phải trầm sa thì không cách nào rút khá»i, chả lẽ trầm sa cốc này là như vậy sao? NghÄ© thế hắn nhặt lấy cục đá ném vào đám cát trước mặt, tức thì cục đá biến mất. Thấy thế đầu tóc hắn dá»±ng đứng...
Tiến tới không lối thoát, thụt lùi thì lạy vị quái nhân đó làm thầy, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Tuyệt địa, quả thật không sai chút nào.
Hắn ngồi phịch xuống tảng đá, dòm ngó bãi cát vàng mỠmịt phía trước, ngơ ngẩn xuất thần.
Mặt trá»i đứng bóng chiếu soi tuyệt cốc, bãi cát vàng lấp lánh chói mắt, nhưng thâm tâm hắn thì tuyệt vá»ng âm u.
Bụng hắn đói như cào, trong cốc ngoại trừ đá cùng cỠdại, cây tạp và rêu xanh ngoài ra không còn vật gì lót dạ được, hắn thấy rằng cuối cùng sẽ chết vì đói.
Hắn quay đầu Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, cúi ngưá»i hùng hục uống chút nước suối, nhưng nước suối không thể cứu đói được.
Âm thanh Äá»™ng trung nhân văng vẳng bên tai :
- Lúc nào muốn ngươi cứ quay trở lại.
Bấy giá» câu nói này chứa đầy sá»± quyến rÅ© hấp dẫn nhưng tánh ngang ngạnh đã cản trở không để hắn trở lại hồi đầu, đương nhiên lòng mong má»i cầu sống cá»§a hắn rất mãnh liệt, hắn không thể cam lòng chịu chết, hắn phải sống tiếp... Bây giá» má»™t lần nữa khiêu chiến vá»›i tá»­ vong, nhưng hắn lại không chịu đầu phục, tư tưởng con ngưá»i lạ lùng như vậy đó.
Hắn có cảm giác sắp sửa phát khùng lên, đưa tay quơ một nắm cỠdưới suối bỠvào miệng nhau ngấu nghiến, vừa đắng lại vừa rít, thật sự không thể nào nuốt trôi được, hắn khạc nhổ ra, dùng nước suối súc miệng, hắn nghĩ không thể ngồi đây chỠchết, phải tìm thứ gì ăn được để lót dạ.
Thế rồi hắn thoăn thoắt tá»›i lui trong tuyệt cốc hy vá»ng rằng sẽ tìm được hoa quả hoang dại gì đó để ăn cho đỡ đói.
Äi tá»›i, Ä‘i tá»›i rồi lại trở vá» sÆ¡n cước ngá»n núi cô độc hồi nãy, chẳng tìm được thứ gì hÆ¡n ngoài đá cùng cây tạp...
Äầu óc choáng váng, tứ chi uể oải, mồ hôi toát ra ướt đẫm cả ngưá»i, hắn lại ngả lưng nằm xuống, chẳng bao lâu màn đêm lại bao phá»§ cả vùng tuyệt cốc.
Trong cơn mê man, hắn thấy bà mẹ bước lại gần, trợn mắt thè lưỡi, trên cổ có một vòng dây.
- Mẹ ơi! Con đi với mẹ vậy!
Hắn nhảy vá»t tá»›i, má»™t hồi Ä‘au nhức quá khiến hắn tỉnh giấc, đưa tay sá» vào chá»— Ä‘au, thấy máu còn rịn chảy.
Ảo ảnh tan mất Ä‘i, nhưng xung quanh vẫn tối mò, hắn hồi tưởng lại câu nói cá»§a bà mẹ trước khi tá»± vẫn: “Äi tìm Trúc Lâm Khách thì má»i việc sẽ sáng tá»â€.
Trúc Lâm Khách, Trúc Lâm Khách là ai? Äi đâu tìm?
Hắn toát mồ hôi lạnh, tí nữa quên mất việc quan trá»ng này.
Trở lại thôi, vì ngưá»i mẹ chết oan ta không thể chết Ä‘i được, ta phải Ä‘i tìm cho ra Trúc Lâm Khách.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngá»n núi cô liêu cao ngút tận mây xanh kia, lý trí Ä‘ang báo cho hắn mau tận dụng chút khí lá»±c còn lại lên núi ngay tức khắc đặng bái Äá»™ng trung nhân làm thầy, song cái tánh ngang ngạnh ấy lại lần nữa cản trở hắn, lúc hắn rá»i khá»i thạch động từng âm thầm thá» rằng chết cÅ©ng không quay đầu trở lại.
Hắn gượng gạo đứng dậy, cố gắng lê từng bước nặng nỠvỠphía sơn cốc một cách yếu ớt, hắn nghĩ thầm con Linh Khứu quái điểu sẽ bay xuống sơn cốc tìm kiếm tung tích mình.
Hắn vừa nghÄ© vừa cất từng bước nặng nhá»c, lê lết độ chừng bốn năm trượng bá»—ng mặt mày choáng váng, hai chân má»m nhÅ©n ngã quỵ xuống không còn đứng dậy nổi nữa.
Bây giỠdù hắn muốn quay đầu trở lại thạch động cũng không còn chút sức lực nào để leo lên cao phong đó.
Dần dần hắn thiếp đi trong trạng thái hôn mê.
Äêm khuya sương lạnh, ánh sáng lấp lánh những vì sao thưa trên bầu trá»i tuyệt cốc.
Äinh Hạo giật mình tỉnh giấc, cảm thấy thân ngưá»i ấm áp, mở mắt thấy mình nằm bên cạnh đống lá»­a cháy phừng phá»±c, dưới áng sáng chiếu soi cá»§a đống lá»­a hắn có thể nhìn thấy vách động đá núi lởm chởm, rùng mình má»™t cái nghÄ© thầm, chả lẽ mình đã trở vỠđến thạch động trên đỉnh núi ư?
Nghĩ thế hắn đảo mắt nhìn, quả thật lão quái vật lông tóc bù xù ngồi ngay đối diện.
Có lẽ sau khi mình bị ngất xỉu đã được Äá»™ng trung nhân cứu sống Ä‘em vá» nÆ¡i đây?
Không biết một nguồn khí lực từ đâu đến hắn đã đứng dậy một cách dễ dàng, rùng mình nói :
- Lão tiá»n bối đã cứu sống và mang vãn bối vỠđây?
- Äúng thế, bên cạnh ngươi có chút ít thức ăn, ngươi hãy dùng tá»± nhiên.
Äinh Hạo cúi nhìn thấy có con sÆ¡n kê nướng bên cạnh, hắn không má»™t lá»i khách sáo cầm cả con sÆ¡n kê nướng lên ăn ngấu nghiến, ăn xong tinh thần và khí lá»±c càng phục hồi hÆ¡n nữa. Äá»™ng trung nhân lạnh lùng :
- Ngươi với Linh Khứu mỗ mỗ liên hệ ra sao?
Äinh Hạo ngạc nhiên nói :
- Lão tiá»n bối muốn nói...
- Chiá»u nay, con thần Ä‘iểu Linh Khứu mà má»i ngưá»i trong chốn giang hồ Ä‘á»u biết đó, có bay vào trong cốc lục soát.
- A...
- Tìm ngươi chứ gì?
- Äúng vậy.
- Ngươi là môn hạ của mụ ấy?
- Không phải, chỉ quen biết thôi!
Dứt lá»i, hắn thuật lại sá»± tình cá» cho Äá»™ng trung nhân nghe tất cả. Äá»™ng trung nhân gật đầu nói :
- Lão phu không bắt ép ngươi, ngươi muốn đi thì cứ tự nhiên đi vậy.
Äinh Hạo ý nghÄ© chuyển nhanh, bá»—ng quyết nói :
- Vãn bối không đi đâu nữa.
- Ngươi bằng lòng tôn lão phu làm thầy ư?
- Bằng lòng, nhưng...
- Nhưng thế nào?
- Tuy là danh nghĩa thầy trò, nhưng sau này vãn bối không tuân lệnh, trái phép thầy của thầy thì sao?
- Thế nào là trái phép?
- Vãn bối sẽ không phục tùng những mệnh lệnh làm tổn thương đến thiên lý nhân đạo.
- ÄÆ°á»£c, ta bằng lòng Ä‘iá»u này, hiện giá» ngươi làm lá»… bái sư vậy.
Äinh Hạo vá»™i đứng dậy sá»­a mình đối diện vá»›i Äá»™ng trung nhân cung kính quỳ xuống lá»… ba lần, xá chín xá để bái sư.
Sau khi Äá»™ng trung nhân thá» lá»… xong, nghiêm giá»ng nói :
- Hiện giá» con là truyá»n nhân cá»§a thầy rồi, hãy nhá»› cho kỹ, từ nay vá» sau con cần phải cố gắng bắt chước thái độ, động tác, ngôn từ, âm thanh cá»§a thầy, Ä‘iểm này con làm được chăng?
Äinh Hạo tuy không Ä‘oán được dụng ý cá»§a Äá»™ng trung nhân, nhưng cảm thấy Ä‘iá»u này vô hại, nên gật đầu nói :
- Äiá»u này con làm được.
- Tốt lắm, bây giỠcon đi nghỉ, sáng sớm ngày mai bắt đầu luyện võ.
- Tuân lệnh.
Trong độc còn má»™t thạch động nhá» nữa, Äinh Hạo được chỉ định ở yên trong thạch động đó, bên trong động chỉ lót má»™t ít cá» khô, ngoài ra không còn vật gì khác.
Äinh Hạo ngả lưng nằm trên cá» khô nhắm nghiá»n mắt lại để cho đầu óc thảnh thÆ¡i không nghÄ© gì hết, vì suy nghÄ© lung tung chỉ tổ làm khổ tâm thôi.
Sáng sá»›m hôm sau, buổi ăn sáng cá»§a Äinh Hạo là vài trái hoa quả, ăn xong hắn theo Äá»™ng trung nhân Ä‘i ra sân trước thạch động. Äá»™ng trung nhân lấy ra ba viên thuốc màu đỠvảo Äinh Hạo uống vào và nói :
- Muốn làm nhân thượng nhân, thì con phải nếm mùi khổ trung khổ, con hiểu câu này chứ?
- Vâng, đồ đệ hiểu.
- Trước tiên thầy phải thay đổi cốt cách của con.
- Bây giá»...
Hắn chưa dứt lá»i, má»™t luồng nhiệt lưu xông thằng vào yết hầu làm tắt nghẽn tiếng nói, kế đó trong huyệt Äan Äiá»n nhiệt lưu chạy thông thẳng tá»›i tứ chi trăm mạch, toàn thân nóng như lá»­a đốt, gân cốt khó chịu.
Äá»™ng trung nhân hét to má»™t tiếng, vung chưởng đánh vào ngưá»i Äinh Hạo.
Tức thì thân hình hắn bị chấn động bay vá»t lên cao trong tiếng rú thất thanh té ngã ngoài ba trượng. Äá»™ng trung nhân phóng ngưá»i lướt tá»›i, bồi thêm má»™t chưởng, Äinh Hạo lại bay vá» chá»— cÅ©, má»™t bụm máu bắn vá»t ra tám thước.
- Sư phụ...
- Lão phu phải dạy cho ngươi má»™t bài há»c!
Dứt lá»i, lão vung chưởng đánh mãnh liệt, cứ thế thân ngưá»i Äinh Hạo bị chưởng phong lão đánh tá»›i đánh lui nhiá»u lần như vậy.
Äinh Hạo không còn má»™t cÆ¡ há»™i nào mà mở miệng thắc mắc, lòng đầy căm phẫn, tức tối khôn tả, không ngá» gặp phải ngưá»i Ä‘iên như thế, hôm nay chắc phải chết dưới tay lão thôi.
Lúc đầu còn có thể kêu thành tiếng, bị đánh năm sáu chưởng sau thì không thể kêu rú được nữa.
Trong tiếng ầm, ầm cá»§a chưởng phong, Äinh Hạo mất Ä‘i tri giác.
Äá»™ng trung nhân dừng tay lại móc ra ba viên thuốc màu xanh bá» vào miệng Äinh Hạo, sau đó xoay ngưá»i tá»± mình vào động nghỉ ngÆ¡i.
Äá»™ má»™t tiếng đồng hồ sau, Äinh Hạo thức tỉnh cảm thấy không còn Ä‘au nhức gì cả, ngược lại toàn thân cảm thấy thoải mái dá»… chịu vô cùng, lập tức nhảy vá»t đứng lên, hắn không khá»i kinh ngạc nhá»§ thầm: Phương pháp luyện công sao mà lạ thế?
Hắn còn Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn thì Äá»™ng trung nhân lại xuất hiện y như ban đầu lấy ba viên thuốc đỠbảo Äinh Hạo uống vào.
Äinh Hạo vẫn còn sợ hãi nói :
- Sư phụ lại đánh đòn nữa ư?
Äá»™ng trung nhân sắc mặt lạnh như tiá»n nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Cứ thế má»—i ngày Äinh Hạo bị đánh đòn Ä‘au Ä‘iếng, chết Ä‘i sống lại hai lần.
Äến tối thì Äá»™ng trung nhân truyá»n thụ cho phép thiá»n tá»a, theo ngày tháng trôi qua, chưởng lá»±c Äá»™ng trung nhân càng lúc đánh càng mạnh mà thá»i gian Äinh Hạo bị đánh hôn mê cÅ©ng càng lâu hÆ¡n. Cuối cùng hắn có thể chịu đựng mưá»i chưởng mà không ngất xỉu, ta có thể tưởng tượng được sá»± Ä‘au đớn đó ra sao rồi, Má»™t hôm, trước giá» luyện ná»™i công, Äinh Hạo không nín được nữa, há»i :
- Sư phụ, phương pháp luyện tập chịu đòn này còn phải luyện bao lâu nữa?
- Phải đúng một trăm ngày.
Äinh Hạo le lưỡi nói :
- Một trăm ngày?
Äá»™ng trung nhân nói :
- Äúng vậy.
- Không thể rút ngắn...
- Không được, đây má»›i là bước đầu nhập môn, thật sá»± luyện công còn phải má»™t thá»i gian nữa.
Äinh Hạo á»›n lạnh xương sống, nhăn nhó nói :
- Äồ đệ đành chịu vậy.
Äá»™ng trung nhân cưá»i ha hả nói :
- Ngươi không chịu cũng chẳng còn cách nào khác hơn, còn thứ khá hơn đang chỠđợi con vậy.
Äinh Hạo thật không thể tưởng tượng nổi cái khá hÆ¡n mà ông nói là cách luyện tập thảm khốc ra thế nào, không khá»i rùng mình nói :
- Phương pháp luyện công của thầy thật không thể tưởng tượng được.
- Võ công sau này của con cũng thật không thể tưởng tượng được.
Thấm thoát má»™t tháng lại trôi qua, Äinh Hạo cảm thấy tá»± thân có má»™t sức đỠkháng, chưởng lá»±c đối phương đánh vào thân có hiện tượng tá»± dá»™i ngược lại, không còn bị chấn động ra xa như trước, bây giá» hắn khi bị đánh má»™t chưởng, cùng lắm lùi lại bốn năm bước mà thôi.
Nội công tâm pháp của hắn cũng tiến bộ đến mức có thể ngự khí lưu hành trăm huyệt.
Vừa đúng chín mươi ngày không hÆ¡n không kém, Äá»™ng trung nhân tuyên bố công phu thay gân đổi cốt đã hoàn thành, kế đó phải phải phạt mao tẩy tá»§y, cách luyện này thật là tàn khốc vô nhân đạo, trước dùng dây đằng đánh má»™t trận nên thân, Ä‘au đớn đến đỗi Äinh Hạo kêu trá»i kêu đất, da toét thịt lở, sau đó ném vào hồ thuốc nước mà ngâm mình trong đó, nước thuốc cay đắng thấm vào chá»— lở da thịt y như bị lá»­a đốt.
Mưá»i ngày! Trong sá»± cảm thá» cá»§a Äinh Hạo mưá»i ngày như là mưá»i năm.
Trăm ngày sau, phương pháp luyện tập đổi má»›i, bây giá» sang chuyên tập ná»™i công, kỳ hạn cÅ©ng là má»™t trăm ngày, má»—i ngày phải tÄ©nh tá»a tám tiếng đồng hồ.
Hai tháng sau, thân hình ở thế ngồi chỉ cần dùng một khẩu khí tinh thuần thăng lên mặt đất ba tấc.
Giai Ä‘oạn luyện tập ná»™i công cÅ©ng đã hoàn tất, sau đó Äá»™ng trung nhân má»›i bắt đầu truyá»n thụ công phu chưởng chỉ, thân pháp, bá»™ pháp và những tạp nghệ khéo léo khác, bất giác má»™t năm đã trôi qua.
Năm thứ hai bắt đầu há»c kiếm thuật, thì giá» rảnh thì lại há»c thêm chữ nghÄ©a.
Äá»™ng trung nhân là ngưá»i kiến thức uyên bác, tất cả chữ nghÄ©a Ä‘á»u dùng khẩu truyá»n, thế mà Äinh Hạo vẫn thuá»™c bài làu làu.
Thầy trò sống chung má»™t khoảng thá»i gian sau Äinh Hạo dần dần tìm hiểu được sư phụ quái vật này ngoại trừ tánh tình cổ quái, ngoài ra lá»i ăn tiếng nói thể hiện là chánh phái, những tư tưởng nhận xét trước kia đối vá»›i lão hoàn toàn thay đổi hắn.
Hắn chỉ biết siêng năng khổ luyện, nhưng rốt cuá»™c công lá»±c đến cảnh giá»›i nào? Có thể đứng vững ở chốn giang hồ chăng? Hắn không há» há»i tá»›i.
Äồng thá»i, Äá»™ng trung nhân cÅ©ng lợi dụng cÆ¡ há»™i nhàn đàm, giảng giải má»™t số cấm kỵ, luật giang hồ và má»™t ít võ lâm bí sá»­ chưa từng nghe nói.
Thá»i gian thấm thoát qua nhanh, bất giác má»™t năm lại trôi qua, Äinh Hạo bây giá» là má»™t thanh niên mưá»i chính tuổi.
Má»™t hôm, hai thầy trò khảo cứu võ công má»™t hồi ở ngoài thạch động. Bá»—ng Äá»™ng trung nhân nghiêm túc há»i :
- Äinh Hạo, con đến đây bao lâu rồi?
Äinh Hạo cung kính nói :
- Nếu con nhá»› không nhầm, con đến đây đã được hai năm mưá»i ngày.
- Äúng vậy, con đã há»c hết tất cả sở há»c cá»§a thầy, con xuống núi vậy...
- Con... đã há»c hết sở trưá»ng cá»§a thầy thật ư?
- Con chỉ kém vá» kinh nghiệm và há»a hầu thôi, mà kinh nghiệm thì con phải tá»± há»c há»i ở đưá»ng Ä‘á»i, còn há»a hầu thì thầy sẽ giúp con thành tá»±u.
Äinh Hạo cặp mắt đỠhoe lưu luyến nói :
- Con... muốn hầu hạ thầy má»™t thá»i gian nữa.
Äá»™ng trung nhân cưá»i sang sảng nói :
- Hài nhi, trên Ä‘á»i này không có tiệc vui nào mà không giải tán, còn cần phải tìm má»™t nÆ¡i mà an thân lập nghiệp.
Äinh Hạo cúi đầu không nói lá»i nào, thá»i gian hai năm chẳng phải ít, nhưng hồi đầu tưởng lại tất cả như ngày hôm qua đây thôi.
Äá»™ng trung nhân lên giá»ng nói :
- Nam nhi đại trượng phu nói má»™t là má»™t, đừng tá» vẻ đàn bà con gái, ngày thưá»ng thầy dạy con thế nào?
Äinh Hạo thay đổi dáng vẻ nói :
- Con không dám quên lá»i thầy dạy, nhưng con đâu phải là bậc thánh nhân, hay gá»— đá.
Äá»™ng trung nhân mặc niệm má»™t hồi, quả thật con ngưá»i quý ở chá»— có lý trí và tình cảm, tuy nhiên cÅ©ng có hạng ngưá»i ngoại lệ, nhưng số ngưá»i đó rất ít, có má»™t số võ sÄ© bá» ngoài ra vẻ tình cảm lạnh lùng như ná»™i tâm thì khác hẳn.
Má»™t hồi lâu Äá»™ng trung nhân lại nói :
- Hai năm nay con không biết xuất thân lai lịch của thầy, con có thắc mắc chăng?
- Trước kia có nhưng bây giỠkhông cần thiết nữa rồi.
- Tại sao vậy?
- Há» tên là danh xưng cá»§a con ngưá»i, con nhận biết thầy thế thì đủ rồi, cần gì phải biết tên há»?
- Không sai, thật có lý, nhưng sư phụ vẫn phải nói cho con biết tên tuổi của thầy.
Äinh Hạo xúc động mạnh, nói đúng ra hắn vẫn rất mong muốn biết được tên tuổi sư phụ.
Äá»™ng trung nhân phất tay nói :
- Theo thầy vào thạch động.
- Tuân lệnh.
Hai thầy trò bước vào thạch động, Äá»™ng trung nhân xếp bằng ngồi thẳng ngưá»i, nói :
- Mặt hướng ra ngoài, ngồi xuống phía trước mặt thầy.
- Sư phụ...
- Äừng nói nhiá»u lá»i.
Äinh Hạo nghi vấn lung tung, vẫn y lệnh ngồi xuống.
Hai bàn tay Äá»™ng trung nhân bá»—ng nhiên phân ra đặt trên hai đại huyệt Mạng Môn và Thiên Äá»™t cá»§a Äinh Hạo, nói :
- Bảo nguyên thủ nhất, chú ý nhận lấy.
Äinh Hạo lập tức ý thức ngay là việc gì rồi, hấp tấp nói :
- Sư phụ, đồ nhi không yên...
- Nói bậy, chú ý nhận lấy, bằng không cả hai thầy trò Ä‘á»u vong mạng.
- Äồ nhi không thể...
- Chú ý, tinh khí thần tụ vỠmột nơi.
Hai luồng kình lưu má»™t nóng má»™t lạnh phân biệt theo hai huyệt Mạng Môn và Thiên Äá»™t từ từ nhập vào, Äinh Hạo không dám sÆ¡ ý, vá»™i vàng tập trung tâm trí, vận khởi ná»™i nguyên bản thân tiếp dẫn vào kinh mạch.
Kình lưu nóng lạng giao nhau, phát sanh xung kích tác dụng, cần phải dùng chân nguyên bản thân tiếp dẫn khiến hai luồng kình lưu dung hợp.
Khoảng chừng má»™t tiếng đồng hồ sau, Äá»™ng trung nhân thét nhẹ má»™t tiếng :
- Vận hàng tam thập lục chu kỳ!
Dứt lá»i lão vá»™i rút tay ra.
Äinh Hạo Ä‘i vào cảnh giá»›i vô ngã.
Lông tóc ông lão mồ hôi ướt sũng, con ngươi chiếu sáng lấp lánh bỗng nhiên trở thành âm u.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:22 PM.
  #8  
Old 01-04-2008, 11:15 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 7

Hoa Hoa hòa thượng


Bấy giá» hai luồng kình lưu hòa nhập vào bản thân chân nguyên cá»§a Äinh Hạo, lưu hành qua các huyệt mạch ba mươi sáu chu kỳ, cuối cùng dẫn xuống Äan Ä‘iá»n hợp nhất.
Äinh Hạo dần dần cảm thấy dá»… chịu, hít má»™t hÆ¡i dài, rồi đứng dậy má»™t cách thoải mái, quay đầu ra sau mà nhìn, bất giác thất thanh kêu lên.
Chỉ thấy má»™t trung niên tú sÄ© áo Ä‘en gương mặt lạnh như tiá»n đứng trước mặt hắn.
Äinh Hạo ngạc nhiên không kém ấp úng nói :
- Ngưá»i là...
Trung niên tú sÄ© áo Ä‘en cưá»i ha hả nói :
- Phải! Con ngạc nhiên lắm phải không?
- Thầy là...
- Äúng vậy, con hãy nhìn cho kỹ chân tướng cá»§a thầy.
Äinh Hạo ngÆ¡ ngẩn đứng sững chăm chú nhìn ông má»™t lúc khá lâu.
Trung niên tú sÄ© áo Ä‘en cÅ©ng tức là Äá»™ng trung nhân cất tiếng nói tiếp :
- Bây giá» thấy phải dặn con má»™t số vấn Ä‘á», sau này con xuống núi hành hiệp giang hồ phải dùng thân phận cá»§a thầy vậy.
- Thưa thầy, khi con dùng thân phận của thầy để xuất hiện giang hồ, thì con phải ăn mặc...
- Thì con phải hóa trang ăn mặc kiểu cách hiện giỠcủa thầy đây.
- Tôn hiệu của thầy là...
- Hắc Nho!
- Hắc Nho?
Äinh Hạo thất kinh kêu lên má»™t tiếng, đứng sững tại chá»—. Hắn quả thật không ngá» sư phụ, ông lão lông tóc bù xù cổ quái này chính là Hắc Nho cao thá»§ nhất lưu cá»§a năm xưa, hai năm trước hắn nghe Linh Khứu má»— má»— kể chuyện võ lâm bí sá»­, bà tôn sùng sư phụ là đệ nhất cao thá»§ võ lâm duy nhất trong má»™t trăm năm gần đây, không ngá» ngày hôm nay mình lại trở thành truyá»n nhân cá»§a lão.
- Hạo nhi, con ngạc nhiên lắm thì phải?
- Con... không ngỠvậy, con không nằm chiêm bao.
- Con có nghe nói vỠthầy bao giỠchưa?
- Vâng có, Linh Khứu má»— má»— có thuật lại cho nghe hầu như má»i ngưá»i đồn rằng sư phụ đã không còn tại thế.
- Há há há há, Hắc Nho dễ chết như thế sao? Hắc Nho thứ hai sẽ tái xuất giang hồ vậy.
Äinh Hạo cau mày nói :
- Sư phụ, thầy truyá»n toàn bá»™ chân lá»±c cho đồ nhi...
- Không phải toàn bá»™ chân lá»±c, mà chỉ truyá»n cho con tám thành và thầy lưu giữ lại hai thành công lá»±c, phần con cá»™ng thêm luyện tập và sá»± trợ giúp cá»§a thuốc men, công lá»±c cá»§a con đã trá»™i hÆ¡n thầy nhiá»u rồi.
- Sư phụ chỉ lưu giữ lại hai thành công lực?
- Hắc Nho cũ xưa kia đã chết, một ông lão ẩn thế nơi rừng hoang núi thắm, có hai thành công lực đủ sức giữ mình vậy.
- Sư phụ...
- Vô Hồi cốc này không ai dám vào, con cứ yên tâm.
- Ân tình sư phụ như biển cả, dù thân này có nát tan thành trăm mảnh cÅ©ng chẳng thể đáp Ä‘á»n.
- Con đừng nói thế, chỉ nhá»› lấy má»™t Ä‘iá»u là đừng để cho cái danh Hắc Nho há»ng Ä‘i là Ä‘á»n đáp Æ¡n thầy vậy.
- Äồ nhi thá» dù sống chết cÅ©ng phải bảo tồn thanh danh thầy.
- Vậy thì thầy yên tâm, bây giỠcon hãy ngồi xuống.
Hai thầy trò ngồi đối diện nhau trong thạch động.
- Hạo nhi, con còn Ä‘iá»u gì muốn nói thì hãy nói.
- Con thắc mắc năm xưa sư phụ bị thương tại Cổ Linh Chung Linh Tú Phong, đồn rằng thầy đã chết, làm cách nào thầy đã...
- Con còn nhớ lúc nhập môn, một trăm ngày thay đổi gân cốt và vỠsau thầy đã dạy con Quy tức pháp, con phối hợp hai phép này nghĩ xem...
- Con hiểu ra rồi...
- Con còn há»i gì nữa không?
- Lai lịch của sư phụ?
Hắc Nho gật đầu nói :
- Äiá»u này nên nói cho con rõ, thầy thì vô môn phái, năm xưa thật sá»± chỉ là ngưá»i há»c chữ, có lần du ngoạn ở Bắc Linh, thầy phúng Ä‘iếu trước lăng tẩm Lịch Äại Äế Vương, bá»—ng gặp động đất, té lá»t trong mật đạo may mà không chết lại ngẫu nhiên nhặt được má»™t cuốn bí kíp thượng cổ, thầy bèn bế môn khổ luyện năm năm trá»i, sau đó trở thành cao thá»§ nhất lưu có tiếng tăm ở chốn giang hồ, đó là lai lịch thầy vậy.
- A! Kỳ duyên cũng như con vậy.
- Äúng vậy, có duyên nợ thì thấy trò chúng ta phải hợp nhau thế này.
- Con còn việc này... không biết có nên há»i hay chăng?
- Con cứ việc há»i, không há» chi.
- Sự việc Cửu Long lệnh là thế nào?
- Äó là có ngưá»i mạo danh thầy đánh cắp Cá»­u Long lệnh.
- Tại sao năm xưa thầy không biện luận?
- Biện luận vô ích, ngoại trừ tìm ra được ngưá»i đánh cắp lệnh phù má»›i nói chuyện được.
- Sư phụ có truy tầm ư?
- Tất nhiên là có, nhưng không được manh mối nào thì sự việc năm xưa nổ tung ra.
- Nghe nói rằng năm xưa chín đại môn phái khẳng định việc đánh cắp lệnh phù là do thầy hành động, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng ngoại trừ thầy ra không còn cao thá»§ nào khác hÆ¡n...
- Ngưá»i không có má»™t bản lãnh khá, chắc chắn không dám mạo danh thầy.
- Ngưá»i mạo danh thầy đánh cắp lệnh phù, có mục đích gì chăng?
- Rất hiển nhiên, ý ngưá»i đó muốn làm tan rã sá»± liên minh cá»§a chín đại môn phái.
- Nói vậy là ngưá»i trong hắc đạo làm việc đó rồi.
- Äừng kết luận như vậy, trong giá»›i bạch đạo vẫn có má»™t số ngưá»i ôm ấp tham vá»ng không thể nào lưá»ng được.
- Trận đánh Cổ Linh, nghe nói tử thương tổn thất không ít?
Hắc Nho thở dài nói :
- Bất đắc dÄ© thầy phải giết ngưá»i tá»± vệ, sau khi thoát chết cảm thấy sát nghiệp quá nặng, cho nên thầy quyết tâm ẩn tích mai danh, thá» không tái xuất võ lâm nữa, nhưng hai mươi năm nay, đối vá»›i Cá»­u Long lệnh thầy cảm thấy thắc mắc không yên, may nhá» con đến tuyệt địa này, có thể giúp thầy hoàn thành tâm nguyện này, con bằng lòng làm sáng tá» bản án năm xưa cá»§a võ lâm này chăng?
Äinh Hạo hào khí xung thiên nói :
- Tất nhiên, đấy là bổn phận của con.
- Tốt lắm, thầy không biết nói gì hơn...
- Thầy đừng nói thế.
- Con phải nhá»›, trận đánh năm xưa là liên thá»§ quần hùng, trái lẽ võ đạo, thầy có cuốn sổ ghi danh những ngưá»i tham chiến năm xưa, con hãy y vào sổ đó từng ngưá»i má»™t thăm viếng, hãy nhá»› cho kỹ, cùng lắm chỉ phế võ công đối phương, không được giết ngưá»i đổ máu.
- Äồ nhi xin nhá»›.
- Lúc con hiện thân ra mặt phải dùng thân phận Hắc Nho.
- Tuân lệnh.
Hắc Nho bèn cởi cái áo Ä‘en trên mình ra, cả mặt nạ cÅ©ng lá»™t xuống, và lấy ra thêm má»™t cái áo lam, giao cho Äinh Hạo nói :
- Bên ngoài con mặc áo lam, bên trong thì con mặc áo đen. Khi hữu sự chỉ cần đeo mặt nạ vào và cởi áo ngoài ra là xong.
Äinh Hạo đưa hai tay sang nhận lấy, tim đập thình thịch :
- Vâng!
- Hắc Nho hành sự vào đêm tối, điểm này con phải nhớ lấy.
- Con xin nhá»›.
- Ngoại trừ con bị phân thây, ngược lại không ai có thể giết chết con được, năm xưa thầy sống sót cũng dựa vào điểm này vậy...
- Con hiểu được Ä‘iá»u này.
Hắc Nho đứng dậy bước vào trong tiểu thạch thất mang ra má»™t thanh trưá»ng kiếm màu sắc cÅ© kỹ và cái túi gấm, lá»›n tiếng nói :
- Quỳ xuống nhận kiếm.
Äinh Hạo vá»™i vàng quỳ xuống.
Giá»ng nói Hắc Nho thật nghiêm túc :
- Thanh kiếm này chỉ chém đầu võ lâm bại hoại, tà ma ngoại đạo, không để kẻ chánh đạo phải máu đổ thịt rơi.
- Äồ nhi thá» không quên lá»i giáo huấn cá»§a thầy.
- Hãy nhận kiếm.
Äinh Hạo đưa hai tay đón lấy thanh kiếm, đưa cao hÆ¡n đầu rồi đứng thẳng lên.
Hắc Nho lại trao cho cái túi gấm nói :
- Trong túi gấm có một số kim châu bảo thạch, để con dùng vào việc hành hiệp giang hồ, có cả một phần danh sách trong đó.
Äinh Hạo cung kính tiếp nhận.
- Bây giá» con vào trong thu gá»n đồ đạc lập tức hạ sÆ¡n.
- Sư phu, con phải Ä‘i ngay bây giá»...
- Hôm nay hoặc ngày mai không có gì khác biệt, con hãy đi vậy.
Äinh Hạo bùi ngùi luyến tiếc, nhưng hắn đã quá hiểu tính tình sư phụ, nói má»™t không hai, không làm gì hÆ¡n được đành bước vào tiểu thạch thất đã sống hai năm trong ấy, thay y đổi áo, lưng Ä‘eo bá»­u kiếm, túi gấm treo nghiêng trên vai, mặt nạ giấu kín trong túi trong, sau đó trở lại thạch động.
Hắc Nho ngồi ở đấy chỠđợi, vừa thấy Äinh Hạo bước ra, nói :
- Chuẩn bị xong chưa?
- Dạ xong rồi.
- Chúng ta đi vậy.
Äinh Hạo theo sau sư phụ ra khá»i động phi thân xuống núi.
Trong lòng chứa chan ná»—i niá»m Ä‘au thương ly biệt...
Căn cứ công lá»±c trước mắt cá»§a hắn, lên non xuống biển như là trò chÆ¡i trẻ con, nhưng Hắc Nho chân lá»±c mưá»i phần mất tám, hành động không nhanh lẹ như xưa, Äinh Hạo xem cảnh tượng đó không khá»i lòng Ä‘au như cắt, hắn biết nói gì bây giá»?
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau hỠđã xuống tận sơn cước.
Hắc Nho dẫn Äinh Hạo dá»c theo con suối Ä‘i được má»™t khoảng đưá»ng, dừng lại phía dưới sưá»n núi má»™t nÆ¡i tương đối ít hiểm hóc và quang đãng hÆ¡n, nói :
- Con Ä‘i đưá»ng này ra tuyệt cốc được rồi, căn cứ công lá»±c mưá»i ngón tay con bây giá», bấu chặt đá núi tiến lên không phải là chuyện khó.
Äinh Hạo ngậm ngùi nói :
- Bao giỠcon mới được phép vỠđây thăm thầy?
- Sau khi hoàn tất má»i việc hãy vá».
- Äồ nhi xin từ biệt sư phụ.
Dứt lá»i hắn quỳ xuống xá ba xá và lạy ba lạy.
- Äứng dậy Ä‘i con, Hắc Nho lại tái xuất giang hồ, há há...
- Sư phụ thận trá»ng!
Äinh Hạo vận khởi chân khí nhảy vá»t lên cao độ bốn năm trượng, nhanh nhẹn đưa mÅ©i chân ấn nhẹ vào chá»— đá nhô ra trên vách núi mượn sức má»™t lần nữa, lượn thân bay bổng lên cao, hai tay mưá»i ngón xòe ra bấu chặt vào vách núi, thân hình bám sát vào vách núi vững chắc đứng như trên mặt bằng.
Hắn ngoái đầu nhìn xuống thấy sư phụ vẫn đứng một chỗ ngẩng đầu nhìn ngó hắn.
Nhân vật oanh liệt má»™t thá»i mà sao bây giá» có vẻ cô độc và nhá» bé làm sao.
Äinh Hạo hít má»™t hÆ¡i nhẹ nhàng, khom lưng co giò, duá»—i chân nhún mạnh trên vách núi, hai tay thả lá»ng, bay bổng lên cao như má»™t con cò lượn trên không trung.
Cứ thế bay nhảy thay hơi đổi khí vài mươi lần cuối cùng lên tới đỉnh cốc.
Cúi đầu nhìn xuống, phía dưới mây mù lỠmỠkhông trông thấy gì cả.
Mặt trá»i lặn vá» hướng Tây.
Äinh Hạo dùng phép thiên lý truyá»n âm nhập mật hướng vá» phía dưới tuyệt cốc hô to :
- Sư phụ, con xin cáo từ, thận trá»ng, hẹn gặp lại.
Chỉ trong vòng hai năm, Äinh Hạo trở thành má»™t ngưá»i có võ công tuyệt thế, và hắn cÅ©ng trở là má»™t cái thế cao thá»§ sẽ khÆ¡i dậy má»™t trận phong ba võ lâm.
Hắn nhận rõ phương hướng ra núi, lượn thân bay như lằn sao xẹt.
* * * * *
Gió thổi từng cÆ¡n, khí trá»i lành lạnh.
Tại vùng núi Chung Linh Tú tại Cổ Linh, có má»™t thư sinh áo lam mặt mày thanh tú, Ä‘ang cúi đầu Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, dưá»ng như chẳng hỠđể ý tá»›i khí trá»i lạnh buốt.
Hắn chính là Äinh Hạo, ngưá»i vừa má»›i xuất hiện ở chốn giang hồ.
Hắn đến đây để phúng Ä‘iếu cái “Chiến trưá»ng†cách đây hai mươi năm sư phụ hắn đã từng dÅ©ng chiến vá»›i cả gần ngàn cao thá»§.
Mặt trá»i đứng bóng, nhưng ánh nắng thái dương cá»§a mùa đông chiếu soi trên ngưá»i hắn má»™t cách yếu á»›t, chẳng há» có cảm giác ấm áp.
Äang lúc hắn yên lặng mặc niệm, bá»—ng nhiên má»™t tiếng hét yêu kiá»u vang tá»›i.
- Äồ yêu quái, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám chá»c ghẹo lương gia phụ nữ ư?
Má»™t tiếng cưá»i sằng sặc cá»§a ngưá»i đàn ông khả ố nói :
- Tương kiến tức là hữu duyên, cầu cô nương mở cánh cửa phương tiện, bố thí cho tiểu tăng một lần vậy.
Äinh Hạo nghe nói trái tai, ngưá»i xuất gia mà ăn nói nham nhở, chá»c ghẹo con gái nhà lành thế thì là không giống ai.
Hắn vội phi thân vỠphía phát ra tiếng nói, thấy trên sân cỠgần nơi có một số mồ mả thấy thiếu nữ bạch y đang ngắm nhìn một bia đã cũ kỹ, và cách đó không xa có một hòa thượng ba mươi tuổi hơn đối diện với một thiếu nữ áo xanh.
Gã hòa thượng ăn mặc lòe loẹt, trên mặt nở nụ cưá»i khả ố, thoáng nhìn biết ngay là má»™t tên hòa thượng giá»›i luật bê bối.
Thiếu nữ áo xanh hai tay chống nạnh, căm phẫn nhìn hòa thượng ấy.
Gã hòa thượng cưá»i hi hí nói :
- Tiểu tăng cầu cô bố thí, vì sao cản đưá»ng?
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng gầm thét nói :
- Hòa thượng, biết Ä‘iá»u hãy cút Ä‘i.
- Mặc dù không bố thí, tiểu tăng cũng yêu cầu vị thí chủ kia nói một câu.
- Hòa thượng, mi không đủ tư cách.
- Há há, chả lẽ cô nương bằng lòng giúp tôi ư?
- Hắc hắc, ta rất thích giúp đỡ ngưá»i.
- A Di Äà Phật, tiểu tăng diá»…m phúc vô cùng.
- Hòa thượng mi cũng phỉ báng Phật, phạm giới, khẩu xuất dâm từ, chẳng sợ xuống ngục A Tỳ sao?
Gã hòa thượng bước tới hai bước vẻ mặt khao khát thèm thuồng nói :
- Nữ bồ tát, tiểu tăng vá»›i Diêm lão ngÅ© là bạn thâm giao, xuống địa ngục cÅ©ng chẳng sao. Tiểu tăng thỠông Phật Hoan Hỉ thiá»n, kết duyên vá»›i chúng sanh, chứng định vô ưu...
Thiếu nữ áo xanh cưá»i lạnh lùng ngắt lá»i gã hòa thượng nói :
- Hòa thượng, những hạng xuất gia tu hành như mi, Phật gia không nạp, Diêm vương không nhận, chỉ thích hợp hồn du mồ mả, phách tán hoang sơn.
Äinh Hạo không chịu đựng được nữa, tằng hắng má»™t tiếng, hiện thân phóng tá»›i.
Thiếu nữ áo xanh xoay đầu nhìn, thoạt tiên ngạc nhiên, sau đó Ä‘oan trang mỉm cưá»i nhìn Äinh Hạo nói :
- Công tá»­, ngưá»i đến thật đúng lúc.
Gã hòa thượng nhìn Äinh Hạo từ trên xuống dưới, cưá»i nham hiểm nói :
- Gã há»c trò nghèo kia, tránh cho xa má»™t chút, Ä‘i tìm thú riêng cá»§a ngươi Ä‘i.
Äinh Hạo lạnh lùng nói :
- Ngưá»i xuất gia phải có oai nghi tế hạnh cá»§a ngưá»i xuất gia, tại sao ăn nói bê bối đượm đầy vẻ phàm phu tục tá»­ vậy.
- Cha chả! Ngươi dám dạy dỗ Phật gia nhà ngươi ư? Phật gia chỉ ngại làm mất đẹp cái cảnh... bằng không...
- Bằng không thì thế nào?
- ÄÆ°a ngươi vá» tây thiên.
- Hứ! Mi tu ở chùa nào vậy?
- Tứ hải vân du, quảng kết thiện duyên.
Äinh Hạo phất tay nói :
- Khôn hồn thì đi cho sớm, bằng không đừng trách.
Gã hòa thượng tá» vẻ khi dể, bÄ©u môi nhìn Äinh Hạo nói :
- Gã há»c trò nghèo kia, ngươi lưng Ä‘eo kiếm, trông có vẻ oai phong lắm, thanh kiếm cá»§a ngươi chắc trừ tà được.
Äinh Hạo nói :
- Mi nói đúng lắm!
Gã hòa thượng căm phẫn vẫy tay đánh tá»›i má»™t chưởng vào ngưá»i Äinh Hạo.
Äinh Hạo lượn ngưá»i lách nhẹ, đã tránh khá»i má»™t chưởng kích tá»›i cá»§a gã hòa thượng má»™t cách khéo léo.
Gã hòa thượng thất kinh biến sắc, không thể nào tưởng tượng được tên thư sinh áo làm này có má»™t thân pháp nhanh nhẹn như vậy, trông cách ăn mặc bá» ngoài có vẻ má»™c mạc lịch sá»±, cặp mắt thì hÆ¡i có thần đôi chút, chẳng lẽ niên ká»· trẻ như thế kia đã đạt được cảnh giá»›i thần uy ná»™i uẩn (ý nói má»™t ngưá»i võ công siêu đẳng không biểu lá»™ trên gương mặt và cá»­ chỉ Ä‘i đưá»ng).
Äinh Hạo lạnh lùng nói :
- Hòa thượng, Phật môn không chứa chấp loại như mi được.
Dứt lá»i, hắn phất tay đẩy tá»›i má»™t chưởng nhẹ nhàng.
- Oa!
Gã hòa thượng thất thanh rú lên má»™t tiếng thảm khốc bay vá»t ra ba trượng hÆ¡n té phịch xuống đất, hồn lìa khá»i xác.
Äinh Hạo cả kinh, hắn không có ý định giết gã hòa thượng, không ngỠđối phương chẳng chịu được má»™t chưởng đánh nhẹ cá»§a mình, quả thật công lá»±c cá»§a mình cao cưá»ng đến thế ư?
Thiếu nữ áo xanh cũng kinh ngạc vội nói :
- Công tử võ công khá thật, tiểu tì thành kính cảm tạ ơn cứu giúp.
Nói xong ả chắp tay xá một xá.
Mặt Äinh Hạo á»­ng đỠgượng cưá»i nói :
- Không dám!
Thiếu nữ áo trắng bên cạnh bá»—ng xoay ngưá»i sang, Äinh Hạo thoáng nhìn tim đập mạnh sá»­ng sốt, thiếu nữ ấy có nét như tiên nữ, vẻ đẹp siêu trần thoát tục, tợ như hoa hé nụ, khiến cho ngưá»i trông thấy liá»n sanh ý niệm mê thích, đôi nhãn quang cá»§a Äinh Hạo say mê không dá»i Ä‘i nÆ¡i khác được, nhưng hắn không phải hạng ngưá»i si ái lả lÆ¡i, vì thấy thiếu nữ ấy có má»™t sắc đẹp tuyệt vá»i đến ná»—i khiến hắn ngÆ¡ ngẩn đứng sững.
Thiếu nữ áo trắng nói giá»ng oang oang :
- Tiểu Hương, chúng ta lên đưá»ng vậy.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:21 PM.
  #9  
Old 01-04-2008, 11:16 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 8

Cổ Mộ Quái Khách


Äinh Hạo nghÄ© thầm, ngưá»i đẹp này thật cao ngạo, mình vì chá»§ tá»› nàng mà phải giết ngưá»i, thế mà má»™t lá»i làm Æ¡n cÅ©ng chẳng có.
Äinh Hạo vốn cÅ©ng lạnh lùng ngạo nghá»… không kém, hắn xoay ngưá»i bước Ä‘i trong há»n trách không má»™t lá»i từ biệt.
- Công tử! Xin dừng bước.
Tỳ nữ Tiểu Hương bước tới, dịu dàng nói :
- Tiểu thư nhà tôi thỉnh giáo công tử tôn tánh đại danh?
Äinh Hạo lạnh lùng nói :
- Tại hạ há» Äinh, đơn tá»± là Hạo.
- Äinh thiếu hiệp, tiểu thư nhà tôi bảo tiểu tỳ cảm ta Æ¡n tình cứu giúp.
- Việc không đáng xin đừng bận tâm.
Nói xong, hắn toan cất bước...
Tiểu Hương cưá»i lợt lả lÆ¡i nói :
- Thiếu hiệp, sao ngưá»i không há»i thăm phương danh tiểu thư nhà tôi?
- Có cần thiết lắm không?
Tiểu Hương chá»›p mắt lia lịa, không mấy vui há»n dá»—i nói :
- Sao thiếu hiệp cao ngạo thế?
Äinh Hạo nào không muốn há»i danh há» cá»§a thiếu nữ đâu. Nhưng nhá» sá»± huấn luyện hun đúc cá»§a sư phụ Hắc Nho hai năm ròng, hắn đã được trình độ tá»± khắc chế mình.
Äây là phong cách Hắc Nho mà sư phụ từng lập lại nhiá»u lần, hắn bèn lạnh lùng nói :
- Cô nương bằng lòng cho biết phương danh thì tại hạ sẵn lòng nghe vậy.
Thiếu nữ áo trắng giá»ng nói càng lạnh nhưng băng tuyết vang lại :
- Tiểu Hương, mi thật oái ăm, sao chưa chịu đi ư?
Tiểu Hương le lưỡi làm mặt há», chăm chăm nhìn Äinh Hạo giây lát Ä‘oạn chuyển mình bá» Ä‘i.
Äinh Hạo cất bước Ä‘i, mà hình ảnh ngưá»i đẹp lảng vảng trước mặt, bên tai văng vẳng âm thanh lạnh lùng nhưng rất dá»… mến, hắn muốn quay đầu lại nhìn má»™t lần, nhưng tánh khí bướng không cho phép làm theo ý thích, nhưng thâm tâm hắn cảm thấy buồn bã như mất mát má»™t thứ gì vậy.
Hắn tự trách mình không nên có thái độ như lúc nãy đối với nữ phái nhất là một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh không chịu quay đầu tạ lễ.
Trên đưá»ng Ä‘i hắn thoáng nghÄ© đến tên hòa thượng bên bối ấy đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i hắn đã thương ngưá»i, ná»™i tâm cảm thấy áy náy khó chịu bất an.
Bá»—ng hắn thấy có má»™t ngôi cổ má»™ nằm ngang phía trước, hắn thả chân bước lại, xung quanh ngôi cổ má»™ rừng cá» dại má»c um tùm, bia má»™ thì tan nát, không chừng nÆ¡i đây là nÆ¡i chôn cất hài cốt cá»§a hoàng đế thá»i đại trước hoặc là dòng dõi quý tá»™c, những thạch tượng như sư tá»­, ngá»±a, voi mất đầu, cụt chân chá»— còn khuyết lăn ra tứ tán vô trật tá»±, hắn quét dá»n bàn thạch trước má»™ sạch sẽ, rồi thong thả ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i.
Hắn lặng lẳng nhìn cá» dại gò hoang, má»™ bia đổ nát, không khá»i cảm khái thở dài, nhưng ngưá»i nằm sâu dưới vùng đất lạnh thiên thu vÄ©nh việt tại đây Ä‘a phần là đế vương, công hầu, hiển nhiên Cá»± Hương, lúc sanh tiá»n oanh liệt má»™t thá»i, thế mà ngày nay làm bạn cùng vá»›i kiến, chuá»™t, hồ ly thật ra vinh hoa phú quí trên Ä‘á»i như mây bay gió thoảng. Công danh lợi lá»™c cÅ©ng chỉ như má»™t giấc chiêm bao, võ lâm hưng thịnh má»™t thá»i thì cÅ©ng đến thế mà thôi.
Gió bắc thổi càng mạnh càng lạnh buốt, trá»i đất phá»§ mịt má»™t màu xám đục.
Bây giá» hắn lại nghÄ© đến hai chữ từ lúc nãy lai lịch như thế nào? Nếu là quan thần thiên kim, phù thất bích ngá»c. Chắc chắn không thể đến chốn Cổ Linh rừng hoang vắng vẻ này.
Bá»—ng nhiên hắn tỉnh ngá»™ ra là mình đã làm má»™t việc thật buồn cưá»i, chỉ trông dáng vẻ ung dung cá»§a Tiểu Hương nữ tỳ áo xanh đối vá»›i gã hòa thượng, rõ ràng là có hậu thuẫn, chá»§ tá»› há» chắc là hạng cao thá»§ giang hồ dấu nghá» bất lá»™, mình làm việc ấy thật là bằng thừa.
Liá»n hồi tưởng lại lá»i dạy dá»— căn dặn nhiá»u lần lặp Ä‘i lặp lại cá»§a sư phụ, không khá»i cảm thấy thẹn thùng, rốt cuá»™c rồi mình vẫn còn non ná»›t, yếu lòng nhẹ dạ trước ngoại cảnh.
Äể xua Ä‘uổi hình ảnh thiếu nữ Ä‘ang làm xáo trá»™n trong tâm não, hắn lấy ra tập danh đơn mà sư phụ đã liệt khai, cẩn thận xem từng tên má»™t từ đầu đến cuối bá»—ng nhiên hùng khí phát sanh. Hắc Nho âm thầm cảnh giác cao độ bây giá» mình là đệ nhị Hắc Nho không được tá»± tiện Ä‘i sai nước cá» làm băng hoại thanh danh, như thế cả cõi Ä‘á»i phải ân hận...
Bá»—ng nhiên bên tai văng vẳng vá»ng vào âm thanh dây xích kéo lê sá»™t soạt phía dưới.
Äinh Hạo cả kinh bật ngồi dậy đảo mắt dòm ra xung quanh, chẳng phát hiện được gì cả, nghÄ© thầm: Lạ thay tiếng dây xích kéo ngày từ đâu phát ra?
Hắn lắng tai nghe ngóng lần nữa, nhưng lại lặng im không nghe thấy gì nữa.
Hắn quả quyết đây không phải là ảo giác, tự tin là mình không nghe lầm, rõ ràng mình nghe rõ từng tiếng một.
Chốc lát âm thanh ấy lại vang lên, hình như xa mà lại như gần, không làm sao biết được từ đâu vang tới.
Do tánh hiếu kỳ tò mò, hắn liá»n phi thân đến đỉnh má»™ đứng xem, ngoại trừ cá» dại mênh mông chẳng thấy bóng ma nào khác hÆ¡n, vậy thì lạ lắm rồi.
Hắn lại trở vỠbên cạnh bàn thạch, chăm chú lắng tai nghe ngóng.
- Sột soạt! Sột soạt!
Âm thanh bỗng vang lên, lần này hắn chú tâm nghe thật rõ ràng, âm thanh từ trong ngôi mộ cổ này vang tới.
Chẳng lẽ có ngưá»i bị khóa nhốt trong ngôi má»™? Hay là... nghÄ© đến ma, hắn không khá»i rùng mình. Cổ Linh là nÆ¡i quá»· địa có tiếng, nhiá»u sá»± quái lạ vô cùng, thuở còn bé đã nghe nói không ít những câu chuyện ma như vậy. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế, chẳng lẽ hồn ma như bóng quá»· xuất hiện thật sao?
Má»™t tiếng thở dài dưá»ng như từ phía dưới bàn thạch phát ra.
Tóc gáy Äinh Hạo dá»±ng đứng, bất kể công lá»±c hắn cao siêu thế nào, vá» phương diện kinh nghiệm giang hồ vẫn còn yếu kém, hắn không tin thuyết quá»· thần, nhưng những truyá»n thuyết hoang đưá»ng cổ quái đó ăn sâu vào tâm não hắn.
Hắn rùng mình hét to :
- Ngưá»i hay ma vậy?
Lạ thật, có tiếng ngưá»i đáp lại :
- Ta là ngưá»i mà.
Äinh Hạo thở phào, nhưng vẫn còn hoảng hốt không kém giá»ng nói run run :
- Ngươi ở đâu?
- Ở trong mộ!
- Cái gì, ở trong mộ?
- Không sai, ta bị ngưá»i ta nhốt trong huyệt má»™.
- Ngươi là ai?
- Khoan há»i đã, ngươi nhấc nổi bàn thạch đó, sẽ thấy cá»­a vào, gặp lão phu sau má»i việc sẽ sáng tá».
Äinh Hạo yên tâm, nghe nói vậy, chứng tỠđối phương là ngưá»i chứ không phải là ma quỉ.
Hắn đưa mắt nhìn bàn thạch rộng chừng bốn thước, dày nửa thước, dài sáu thước, có bốn chân bàn ước lượng phải trên cả ngàn cân.
Äinh Hạo vận khởi ná»™i lá»±c hét to má»™t tiếng “Lên†cả má»™t cái bàn thạch bay bổng rá»›t sang má»™t bên, lá»™ ra má»™t cá»­a huyệt bên trong huyệt có má»™t hành lang làm bằng gạch nghiêng nghiêng từng nấc Ä‘i xuống.
Hắn không dám mạo muội tiến vào đối diện với cửa huyệt nói :
- Ngưá»i ở chá»— nào?
- A! Ta đã nhín thấy ánh sáng mặt trá»i rồi. Lão phu ở dưới này, má»i ngươi cứ vào đây.
Äinh Hạo chấn tÄ©nh tinh thần lại, mạnh dạn bước xuống bá»±c thang đá, xuống tá»›i bá»±c thang cuối cùng, hắn trông thấy má»™t quái nhân tóc dài phá»§ lưng ở trần, Äinh Hạo á»›n lạnh không im lặng được nữa, há»i.
- Các hạ là ngưá»i?
Quái nhân thở dài một cái nói :
- Äúng, nhưng cÅ©ng gần giống như mà rồi.
Äinh Hạo không dám sÆ¡ ý, song chưởng vận công để phòng bất trắc từ từ tiến tá»›i.
Quái nhân lùi ra sau má»™t bước, phát ra tiếng sá»™t soạt cá»§a dây xích kéo lê trên mặt đất. Äinh Hạo má»›i để ý má»™t bên chân cá»§a quái nhân có buá»™c má»™t dây xích sắt nối dài sâu vào bên trong má»™.
Lão quái nhân mình trần, xương xẩu gầy guộc râu tóc xám tro, niên kỷ vào khoảng năm mươi.
ÄÆ°á»ng bên trong má»™ dài độ năm trượng tận cùng má»™t gian thạch thất rất sáng sá»§a. Quái nhân chăm chú nhìn Äinh Hạo hồi lâu, nói :
- Trông ngươi có vẻ là ngưá»i chánh đạo?
Äinh Hạo lạnh lùng nói :
- Các hạ vì sao bị nhốt trong mộ này?
- Má»i vào bên trong hãy nói, thế nào?
- ÄÆ°á»£c!
Sá»™t soạt. Sá»™t soạt. Quái nhân kéo sợi dây xích lết Ä‘i vào bên trong thạch thất, chỉ thấy ánh sáng lá» má» lấp lánh chiếu soi, năm cá»— quan tài bằng đồng để xếp hàng dá»c bên cạnh quan tài rải rác vài đống xương trắng sá» ngưá»i, khiến ai trông thấy phải kinh tâm táng đởm, chắc đó là những kẻ hy sinh chết theo.
Quái nhân ngồi trên cái u đất có lót gấm, trỠvỠmột bên nói :
- Má»i ngồi!
Äinh Hạo đảo mắt quan sát chung quanh má»™t lúc rồi thá»§ng thẳng ngồi xuống nói :
- Các hạ là ai?
Quái nhân cưá»i nhạt nói :
- Lão phu danh xưng là Toàn Tri Tử.
Äinh Hạo rùng mình, lúc sư phụ kể chuyện các nhân vật võ lầm cho mình nghe, từng đỠcập đến danh hiệu Toàn Tri Tá»­ này, đối phương không phải hạng ngưá»i tầm thưá»ng, hắn ạ má»™t tiếng nói :
- Các hạ có phải là Toàn Tri Tử mà lại có cái biệt hiệu võ lâm là Võ Lâm Vạn Sự Thông ư?
- Äúng vậy, không ngá» ngươi cÅ©ng đã nghe nói danh hiệu cá»§a lão phu.
- Các hạ tại sao bị nhốt tại đây?
- Vì cái mồm này.
- à các hạ thế nào?
- Mưá»i năm trước, lão phu sÆ¡ ý tiết lá»™ bí mật cá»§a má»™t ngưá»i, kết quả là bị nhốt ở trong cổ má»™ này...
Äinh Hạo thất thanh kêu lên :
- Các hạ bị nhốt đã mưá»i năm?
- Äúng mưá»i năm tròn.
- Ngưá»i đó là ai?
- Lãnh Diện thần ni đó là má»™t ngưá»i nhân vật trong giá»›i võ lâm không ai dám đụng độ.
Trong đầu óc Äinh Hạo thoáng hiện cái cảnh Lãnh Diện thần ni vá»›i Trưá»ng Miên Khách, hắn buá»™t miệng nói :
- Chính lão!
- Ngươi!... từng gặp quái vật ấy?
- Gặp lão một lần.
- Mụ làm cho lão phu thê thảm những mưá»i năm.
- Các hạ sao không chặt đứt dây xích để thoát thân.
- Chặt đứt dây xích? Há há há, ngươi nói quá dá»… dàng, loại dây xích này không phải sắt thưá»ng, dây xích này rèn đúc bằng loại sắt có tuổi độ ngàn năm, bất cứ loại binh Ä‘ao cổ quí này cÅ©ng chẳng chặt đứt đặng, má»™t đầu dây xích buá»™c trên cá»™t sắt cổ má»™ này, đầu kia buá»™c vào chân lão, dùng khóa sắt khóa chặt lại, ổ khóa lại dùng chấm hàn dính chặt, ngoại trừ chặt đứt mắt cá chân, ngoài ra không còn cách nào khác hÆ¡n.
Äinh Hạo cau mày nói :
- Lãnh Diện thần ni quả thật độc ác.
Chỉ trách mồm miệng lão phu không khéo nên gây ra tai há»a.
- Các hạ không căm thù lão ư?
- Căm hận thì làm gì lão?
- Các hạ làm thế nào sống qua đặng những chuá»—i ngày tháng mưá»i năm ròng rã này?
- Phía sau mật thất có nguồn nước, bên cạnh nguồn nước có nấm sữa má»c quanh năm, nhá» vậy lão phu sống đến hôm nay.
- Lãnh Diện thần ni có ý nhốt các hạ tại đây suốt Ä‘á»i ư?
- Không phải thế, trước kia mụ nói kỳ hạn tám năm, bảo lão phu tự kiểm điểm hối cải, đến kỳ hạ mụ đích thân tới phóng thích, không ngỠmụ đã trái hẹn quá hạn hai năm không hỠcó tin tức.
- Lão thần ni có thể chặt đứt dây xích này?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Äinh Hạo nghÄ©a khi hiển lá»™ trên mặt nói :
- Tốt lắm, tại hạ nếu gặp Lãnh Diện thần ni sẽ nhắc lão má»™t lá»i.
Toàn Tri Tử nói :
- Thành kính cảm tạ.
Äinh Hạo cúi ngưá»i bấu chặt dây xích lên, hai tay vận chân khí xiết mạnh má»™t cái, dây xích chẳng hỠđứt, cưá»i gượng buông dây xích xuống lắc đầu nói :
- Quả thật như vậy.
Toàn Tri Tử buồn bã, nói :
- Nếu chặt đứt dá»… dàng, lão phu sá»›m đã thoát khá»i nÆ¡i này rồi.
Äinh Hạo nhìn thân hình trần truồng cá»§a đối phương, cau mày nói :
- Các hạ không có y áo che thân ư?
- Có chứ để dành khi gặp ngưá»i má»i mặc, Äinh Hạo chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì nói :
- Các hạ danh kêu Toàn Tri Tử chắc vạn sự đểu hay?
Bộ mặt xương xẩu của Toàn Tri Tử co rút lại một lúc rồi nói :
- Chẳng phải lão phu tá»± phụ, sá»± kiện võ lâm mưá»i phần lão phu biết được tám chín phần.
- Tại hạ muốn há»i thăm má»™t ngưá»i.
- Ai?
- Trúc Lâm Khách.
- Trúc Lâm Khách?
- Không sai, các hạ biết ngưá»i này không?
- Biết chứ.
- Thế nào mới tìm được?
Toàn Tri Tá»­ bá»—ng trầm ngâm không nói năng gì gì cả. Äinh Hạo chỠđợi trong giây lát không nghe lão nói năng gì, không chịu được cất tiếng nói :
- Các hạ có Ä‘iá»u gì cố kỵ ư?
Toàn Tri Tử đắn đo nói.
- Năm xưa lão phu do ngôn tứ bất cẩn, đến ná»—i nhốt trong má»™ mưá»i năm, há không lấy đó làm gương.
- Các hạ nói phải lắm, nhưng việc này không quan hệ lợi hại gì cả.
- Äiá»u đó khó nói lắm.
- Các hạ từ chối nói ra ư?
- À, đúng rồi, lão phu chưa há»i lai lịch ngươi...
- Tại hạ há» Äinh tên Hạo.
- Thân thế?
- Cô nhi.
- Sư môn?
- Äiá»u này...
Äinh Hạo thật khó xá»­, hắn không thể nói ra tên Hắc Nho đó vì bản thân hắn phải dùng danh hiệu Hắc Nho xuất hiện nhưng cÅ©ng không thể nói rằng chẳng có sư môn, liá»n cứng miệng chẳng biết đáp sao.
Toàn Tri Tử lạnh lùng nói :
-Thế nào? Lão phu đâu có làm dáng làm điệu, quỷ ma giang hồ không thể chẳng ngừa.
Äinh Hạo đỠmặt ấp úng nói :
- Các hạ đừng hiểu lầm, quả thật sứ mệnh nan vi tại hạ không thể phụng cáo.
- Lão phu cũng không thể phụng cáo.
Äinh Hạo nóng ruá»™t không kém, nếu chàng tìm được Trúc Lâm Khách thì không rõ ràng thân thế bản thân thì cÅ©ng có thể liên quan đến cái chết mẫu thân, mà luật sư môn quyết không thể tiết lá»™ được, bây giá» lam thế náo thuyết phục đối phương? Không làm sao hÆ¡n được phải nói thật.
- Tại hạ nói thật, lúc tiên mẫu lâm chung, trăn trối lại tìm kiếm Trúc Lân Khách để đặng rõ thân thế của mình, Toàn Tri Tử gật đầu nói :
- Ta xem qua biết ngươi nói lá»i thật, nhưng lão phu vẫn không thể phụng cáo.
- Tại sao vậy?
- Äây là bí mật cá»§a ngưá»i khác, không thể tiết lá»™.
- Các hạ không còn muốn dùng danh hiệu Toàn Tri Tử nữa ư?
- Có thể vậy.
Äinh Hạo muốn phát Ä‘iên lên, buá»™t miệng nói :
- Nếu hôm nay tại hạ nhất định muốn biết thì lão nghĩ thế nào?
Toàn Tri Tử cau mày nói :
- Tiểu tử ngươi chả lẽ dùng võ lực ư?
Äinh Hạo bắt chước giá»ng nói đối phương.
- Có thể vậy.
- Ngươi chuẩn bị đối phó lão phu như thế nào?
Äinh Hạo đánh liá»u nói :
- Bằng má»i giá buá»™c lão phu phải nói ra sá»± thật.
Toàn Tri Tử tằng hắng một tiếng nói.
- Ngươi tưởng lão phu dá»… dá»a nạt ư?
- Tiểu tá»­, ngươi có thá»§ Ä‘oạn gì cứ thi thố ra? Äinh Hạo cúi nhìn cái u đất, phía trên được phá»§ bởi tấm thạch bạch ngá»c, thạch chất bạch ngá»c rắn chắc vô cùng, hắn vận công vào mưá»i ngón tay ghim vào ngá»c thạch tứ thì mưá»i ngón tay lún sâu vào tận bên trong ngá»c thạch.
Toàn Tri Tá»­ liá»n biến sắc, hoảng hốt nói :
- Quả thật ngươi có chút nghá», nhưng chẳng dá»a được lão phu.
Äinh Hạo rút mưá»i ngón tay lên má»™t cách nhẹ nhàng nói :
-Tại hạ không muốn dá»a ngưá»i, chỉ mong rằng biết được tin tức Trúc Lâm Khách nếu được như vậy thì hai bên không mất tình hòa khí.
Toàn Tri Tá»­ giá»ng nói dịu lại :
- Nếu ngươi tìm ngưá»i để phục thù, thì lão phu há chẳng phải hại má»™t mạng cá»§a bạn già ư?
Äinh Hạo nghe nói động lòng vá»™i há»i :
- Các hạ là lão bằng hữu của Trúc Lâm Khách ư?
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:20 PM.
  #10  
Old 01-04-2008, 11:16 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 9

Sát khí đêm khuya


Toàn Tri Tử nói :
- Äúng vậy, lão phu và Trúc Lâm khách là bạn tâm giao.
Äinh Hạo nóng lòng sốt ruá»™t nói :
- Lão có thể phụng cáo tung tích của ông ta.
- Ngươi tìm y quả thật chỉ là làm sáng tỠthân thế ngươi chăng?
- Äúng như thế.
- Ta nói thật cho ngươi biết tuy rằng ta không chắc chắn nắm vững trú xứ cá»§a Trúc Lâm khách nhưng ta có thể giá»›i thiệu cho ngươi má»™t nhân vật có thể làm thá»a mãn vấn đỠngươi há»i.
- Ai?
- Nhất bán, nhất bán (má»™t ná»­a) ông này làm bất cứ việc gì Ä‘á»u là nhất bán, cho nên bạn bè võ lâm tặng ông cái danh hiệu là Bán Bán Tẩu.
Äinh Hạo không khá»i ngạc nhiên, quả thật ở chốn võ lâm không có sá»± kiên lạ lùng nào mà chẳng có, ngưá»i võ lâm nói năng thưá»ng là trá»n vẹn, còn chắc ông này làm việc được ná»­a phần thì ngưng? Toàn Tri Tá»­ giá»›i thiệu mình Ä‘i tìm y để há»i thăm tung tích Trúc Lâm khách y cÅ©ng sẽ bán phần má»™t ná»­a tương cáo há không há»ng việc sao. ý nghÄ© vừa thoáng qua lại nói :
- Tại hạ Ä‘i tìm y chỉ há»i được má»™t ná»­a thì sao?
- Thật dá»… dàng, dÄ© kỳ nhân chi đạo trị kỳ nhân, chỉ cần ngươi đối xá»­ vá»›i ta thế nào ta đối xá»­ vá»›i ngươi thế ấy. Ngươi cÅ©ng “Nhất bán†ná»­a phần mà há»i y.
Äinh Hạo thông minh tuyệt đỉnh, nhất Ä‘iểm liá»n chợt hiểu, mỉm cưá»i nói :
- Tại hạ hiểu rồi. Phải đi đâu mới tìm được Bán Bán Tẩu.
- Ngươi đến Nhữ Châu thành ngoại, có một ngôi đế miếu hương khói náo nhiệt, y đang coi bói xem tướng ở ngay cổng miếu ấy.
- Äa tạ sá»± chỉ giáo, tại hạ sẽ cố gắng tìm gặp Lãnh Diện thần ni để các hạ sẽ được tá»± do.
- Tốt lắm, lão phu chỠđợi tin lành cá»§a ngươi, ra khá»i nÆ¡i đây xin ngươi đặt bàn thạch vá» chá»— cÅ© lại.
- Xin cáo từ.
Äinh Hạo chắp tay xá má»™t xá xoay ngươi ra khá»i huyệt đạo, đặt bàn thạch vá» nÆ¡i cÅ© trước kia.
Ngẩng đầu nhìn xem, mặt trá»i lặn vá» hướng tây, ngá»n núi Mang SÆ¡n nằm dưới mây mù như khói.
Äinh Hạo nghÄ© thầm :
- “Trá»i sắp tối, ta phải vá» thànhâ€
Bá»—ng nhiên má»™t bóng ngưá»i phất phÆ¡ lượn tá»›i như bóng quá»· hồn ma, căn cứ thân pháp bay lượn biết ngay công lá»±c thuá»™c loại thượng thừa.
Äinh Hạo vá»™i vàng nhanh nhẹn phi thân ẩn vá» phía sau mồ mả.
Trong chá»›p nhoáng ngưá»i đó đã đến dừng chân ngay tại chá»— Äinh Hạo vừa đứng lúc nãy.
Bấy giá» chàng có thể nhìn rõ đối phương là má»™t ngưá»i đàn bà trung niên mỹ lệ như hoan, luôn luôn đảo mắt nhìn ra xung quanh, hình như mụ Ä‘ang chỠđợi ngưá»i nào.
Màn đêm từ từ phá»§ xuống, bầu trá»i tối Ä‘en, khung cảnh lặng lẽ càng trở nên âm u.
Thiếu phụ đó có vẻ nóng ruột bực bội.
- GiỠnày còn chưa đến, chết mất hồn rồi.
Một câm thanh đinh tai nói :
- Äại muá»™i tá»­, ngươi chá»­i ta chăng?
Dứt lá»i má»™t ông lão áo xám tro, từ má»™t ngõ khác phi thân chạy tá»›i.
Thiếu phụ diá»…m kiá»u yêu kiá»u nÅ©ng nịu nói.
- ChỠngươi thì sao?
Ông lão ám xám tro cưá»i ha hả nói :
- Không dám làm sao cả, thật đáng chửi vậy.
- Vì sao ngươi tới trễ?
- Chỉ trước sau một bước mà.
- Ngươi hẹn ta đến nÆ¡i ma quái này có việc gì quan trá»ng lắm ư?
- Chuyện rất quan trá»ng.
- Äừng vòng vo tam quốc nữa cứ nói thẳng Ä‘i.
Ông lão áo màu xám tro liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói :
- Lãnh Diện thần ni chưa chết, em có biết không?
Thiếu phụ diá»…m kiá»u rùng mình, thất thanh :
- Thật không, lão yêu ni còn tại thế ư?
- Äúng vậy.
- Ai nói thế.
Hai năm trước Trưá»ng Miên Khách chết như thế nào em có biết chăng?
- Chẳng lẽ y... chết dưới tay Lãnh Diện thần ni?
- Không sai.
- Sao anh biết?
- Ná»­a tháng trước, anh đến Âm Dương cốc tại Thái Hành sÆ¡n tìm anh em Hắc Bạch Vô Thưá»ng, em Ä‘oán xem việc ra sao?
Äinh Hạo núp ở sau má»™ nghe thật rõ ràng, không khá»i rùng mình, hai năm trước đây tại Dược Vương miếu Lãnh Diện thần ni tìm kiếm quái nhân quan tài Trưá»ng Miên Khách đó là chính mình mắt thấy tai nghe không lẽ Trưá»ng Miên Khách không thoát khá»i tay Lãnh Diện thần ni. Căn cứ vào sá»± xưng hô hai ngưá»i này, chắc đúng là con ma trong Thiên Äịa bát ma rồi.
Thiếu phụ diá»…m kiá»u thất thanh nói :
- Việc ra thế nào?
- Cả hai cùng vỠchầu diêm vương.
- Ạ! Làm thế nào anh biết là Lãnh Diện thần ni chứ?
- Toàn thân ngưá»i chết có lá»— nhá» như kim châm, ngoài cây phất trần cá»§a yêu ni đó ra, còn giải thích thế nào nữa, vả lại có thể giết chết Hắc Bạch Vô Thưá»ng ở chốn giang hồ này có được bao nhiêu ngưá»i?
- Anh... hẹn em đến đây chỉ vì phụng cáo những việc này ư?
- Không sai, kế đó sẽ đến phiên Ngá»c Diện Huyá»n Hồ em vậy...
Äinh Hạo thất kinh té ra ông lão áo xám tro là Thiên Diện Nhân, thiếu phụ ấy là Ngá»c Diện Huyá»n Hồ.
Thiên Diện Nhân trầm kha nói :
- Äại muá»™i tá»­, Thiên Äịa bát ma tuy liệt danh chung nhưng mạnh ai nấy hành kỳ đạo, tư lợi tá»± dụng, bỉ thá»­ đố kỵ, chắc không bao lâu nữa sẽ bị Lãnh Diện thần ni từng ngưá»i má»™t há»§y Ä‘i...
- à của anh là muốn liên thủ đối kháng phải không?
- Có lẽ muộn rồi.
- Tại sao?
- Äá»™c Tâm Phật tịnh tá»a an cư, còn những ngưá»i kia hành tung bất minh, làm thế nào liên thá»§?
- Ngá»c Diện Huyá»n Hồ trầm ngâm má»™t hồi nói :
- Vậy phải làm sao bây gi�
- Ta... ta không làm vậy được.
- Äại muá»™i tá»­ nếu sợ buồn bã, ngu huynh sẵn sàng hầu hạ em.
- Hà hà nói cả nửa ngày ý của ngươi là vậy, xin lỗi ta không có thì giỠrảnh...
- Äại muá»™i tá»­ đừng hiểu lầm, huynh nói lá»i thành thật đấy.
- Lá»i thành thật cá»§a ngươi cÅ©ng y như gương mặt thiên biến vạn hóa cá»§a ngươi vậy.
- Thôi cũng được, bỠviệc này qua một bên, chắc em biết mục đích chính của Lãnh Diện thần ni là thế nào rồi chứ?
- Lão muốn thu thồi Thạch Vân Kiếm của Ban Nhược Am phải không?
- Anh muốn há»i em má»™t câu, xin chân thật đối đáp.
- Ngươi muốn há»i gì?
- Thanh Thạch Vân Kiếm đó hiện giỠở trong tay ngưá»i nào?
- Ngươi không lấy thanh kiếm ấy ư?
- Nếu có ta há»i làm gì nữa?
- Ngươi và ta không lấy kiếm ấy. Trưá»ng Miên Khách và Hắc Bạch Vô Thưá»ng thì vong mạng, còn lại ba ngưá»i, ngươi cứ Ä‘i há»i há».
Thiên Diện Nhân trầm tư một hồi nói :
- Như vậy chúng ta tự lo lấy vậy.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ phất tay nói :
- Hãy khoan.
- Äại muá»™i tá»­ còn lá»i gì phải nói?
- Ngươi biết ta đến Lạc Dương làm gì chăng?
- Không đoán biết nổi, thì muội cứ nói ra.
- Ta đến đây thăm viếng má»™t ngưá»i bạn cÅ© để thanh toán món nợ năm xưa...
- Ai?
- Thẩm Bá Vạn, phú ông giàu có một vùng.
- Vậy... thì huynh không hiểu nổi rồi, đại muội tử cùng phú ông đó nợ nần thế nào?
- Ngươi có biết Thẩm Bá Vạn là ai chăng?
- Thẩm Bá Vạn là Thẩm Bá Vạn, chứ còn là ai nữa.
- Hắn chính là Yên Vân Khách Thẩm Cang từng xưng bá ở chốn quan đông năm xưa, hiện giá» cải dạng là Thẩm Bá Vạn, ta tìm y cả mưá»i năm trá»i má»›i tìm gặp.
- Yên Vân Khách Thẩm Cang?
- Äúng vậy.
- Äinh Hạo tinh thần hăng hái, trong đơn danh sách liệt khai cá»§a sư phụ có đại danh Yên Vân Khách Thẩm Cang, không ngá» ngẫu nhiên tại đây được tin, thế thì có lẽ hắn là ngưá»i thứ nhất mình phải thăm viếng.
Thiên Diện Nhân vỗ tay cái bốp nói :
- Ta hiểu rồi, bạn thân của muội là Phấn Diện Tú Sĩ từng chết dưới tay hắn.
- Ngươi bằng lòng cùng ta đi một chuyến này?
- Em sợ đối phó không nổi hắn?
- Không phải vậy, ta sợ hắn trốn thoát.
- Bao giỠđi?
- Äi ngay bây giá».
- Vậy chúng ta đi ngay.
Thình lình trong bóng tối vang lên một âm thanh âm trầm mà có sức.
- Không dám làm nhá»c chân nhị vị, Thẩm má»— đến đây xin thá» giáo vậy.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ và Thiên Diện Nhân nhìn nhau, hai ngưá»i thuá»™c diện ma đầu nhất lưu, nhưng cả kinh không kém, đối phương đến gần như thế mà mình không hay biết gì, hành tung đã lá»t vào tay đối phương, coi như đã thua ngưá»i ta keo đầu.
Äinh Hạo ở trong bóng tối đã sá»›m chú ý bóng ngưá»i di động nhưng hắn lại không ngá» ngưá»i mà lưỡng ma muốn tìm lại chá»§ động tìm tá»›i.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ lạnh lùng hét :
- HỠThẩm kia hãy ra đây.
Má»™t bóng ngưá»i từ cái u đất phía sau nhảy ra, chầm chậm tiến tá»›i, dừng lại chá»— cách lưỡng ma chừng ba trượng.
Äinh Hạo vận khởi chân lá»±c nhìn xem liá»n ngÆ¡ ngác. Ngưá»i vừa xuất hiện này mình mặc áo Ä‘en râu tóc lẫn lá»™n niên ká»· vào khoảng sáu mươi, lão ta chính là ông lão đã cứu sống mạng mình cách hai năm trước kia, nếu không nhá» lão dù mình không làm mồi cho lang sói thì cÅ©ng đã trá»ng thương mà chết.
Lão chính là Yên Vân Khách Thẩm Cang, thật là một việc không thể ngỠđược.
Lão là một trong kẻ thù tham gia liên thủ tấn công sư phụ năm xưa, danh sách liệt khai của sư phụ giao phó có đại danh của lão, tuân theo sứ mệnh, nhẹ thì phải phế đi võ công của lão.
Nhưng, lão là ân nhân cứu mạng mình, không có lão thì mình chẳng có ngày hôm nay.
Äại trượng phu ân oán phân minh, làm sao bây giá»?
Sư mệnh bất khả từ.
Äại ân cứu mạng không thể không báo đáp.
...
Yên Vân Khách cưá»i ha há nói :
- Phương Tiểu Ngá»c, không gặp mặt đã mưá»i năm phong thái ngươi vẫn như xưa.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ tằng hắng má»™t cái nói :
- Thẩm Cang phí lá»i vô ích, mi biết mục đích ta tìm mi chứ gì?
Yên Vân Khách Thẩm Cang thản nhiên nhìn Thiên Diện Nhân nói :
- Äêm nay có phải là bản lại diện mục cá»§a các hạ.
Thiên Diện Nhân cưá»i nham hiểm nói :
- Chính thị, hỠThẩm mi trước khi nhắm mắt được trông thấy chân diện mục của ta, quả không uổng sống kiếp này.
- Chẳng biết xấu hổ phân lượng Thiên Diện Nhân ngươi được bao nhiêu mà tự hào thế?
- Thiên Diện Nhân căm phẫn nói :
- Thẩm Cang, ta sẽ cho mi bài há»c thá»­ nào.
- Các hạ chỉ trợ lá»±c giúp ngưá»i hay...
- Muốn hiểu sao cũng được.
- Tại hạ rất mong các hạ đừng xen vào thị phi này.
- Mi sợ ư?
- Ta nào sợ ai.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ khó chịu hét to :
- HỠThẩm kia, bây giỠtính sao?
Yên Vân Khách Thẩm Cang xoay ngưá»i lại, trầm ngâm nói :
- Theo ngươi muốn tính sao?
- Thiếu nợ trả tiá»n, thiếu mạng Ä‘á»n mạng.
- Phương Tiểu Ngá»c, sá»± kiện này... theo ta bá» qua cho rồi.
- Nói sao? BỠqua ư? Há há, bỠqua dễ dàng như vậy được ư?
- Nói cho đúng ra Phương Tiểu Ngá»c ngươi kinh lịch khá nhiá»u, hà tất để ý tên Phấn Diện Tú SÄ©..
- Äồ khỉ! Nói bậy.
- Äừng mở miệng mắng ngưá»i! Há» Thẩm ta nói má»™t là má»™t, năm xưa ta giết Phấn Diện Tú SÄ© tại vì hắn hiếp dâm lương gia phụ nữ vi phạm võ lâm đại kỵ, như vậy có đáng để ngươi báo thù cho hắn không?
- HỠThẩm kia, dù ngươi có nói đến khô cổ, cũng đừng hòng ta thay đổi ý kiến.
- Nói thế, phải ác đấu một trận ư?
- Äây là ước hẹn chết sống.
- Một mất một còn?
- Äúng vậy.
- Thế thì chúng ta đừng phí phạm thá»i gian nữa hãy ra tay thôi.
Hai bên ra tay tấn công với nhau bằng những chiêu thức lợi hại vô cùng.
Vù vù, những tiếng chưởng phong và chỉ lá»±c đánh ra làm tung tóe đất đá cả má»™t vòm trá»i Ä‘en nghịt.
Trong nháy mắt hai bên đã giao đấu trên hai mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Bá»—ng nhiên Ngá»c Diện Huyá»n Hồ nhảy tung ra công chiến nhanh như Ä‘iện xẹt, phất tay áo má»™t cái, đóm sáng lấp lánh bắn vá» phía Yên Vân Khách Thẩm Cang. Yên Vân Khách nhún chân bay bổng lên cao ba trượng, đốm sáng lấp lánh đó quẹt qua phía dưới theo vòng cung quay lại.
Yên Vân Khách vừa phất phơ hạ xuống, đốm sáng lấp lánh nhanh như cắt phi tới. Yên Vân Khách vội vàng nhảy lùi ra sau vài trượng, quát to một tiếng nói :
- Phương Tiểu Ngá»c, ngươi đành phóng xuất ná»™i đơn rồi vậy.
Äinh Hạo nghe nói kinh ngạc, đồn rằng Hồ Tiên đã luyện lâu năm thành kim đơn, con nữ ma đầu này tuy danh hiệu là Huyá»n Hồ nhưng y là con ngưá»i, chẳng hay cÅ©ng luyện được ná»™i đơn ư...?
Äốm sáng lấp lánh ấy hình như có con mắt vậy, cứ mãi bay lượn rượt theo Yên Vân Khách.
Yên Vân Khách dưá»ng như rất sợ hãi vật này, dùng thân pháp nhanh tốc như bóng ma lại má»™t lần nữa lùi ra vài trượng, không đợ đốm sáng ấy bắn tá»›i, hắn nhanh nhẹn nhảy vá» chá»— cÅ© lúc nãy.
Thân hình vừa vững thì vật lóng lánh lại trở vỠbắn tới.
Yên Vân Khách lại nhún mình nghiêng nghiêng bay bổng ra xa độ ba bốn trượng hơn.
Bây giá» Äinh Hạo nhìn rõ rồi, vật óng ánh ấy buá»™c liá»n vá»›i sợi dây do Ngá»c Diện Huyá»n Hồ khống chế, gần xa, phải trái trên dưới tùy ý Ä‘iá»u khiển.
Thân pháp cá»§a Yên Vân Khách đã đạt đến cảnh giá»›i huyá»n không hắn lê trên mặt đất, lượn xa hai trượng uốn éo cuốn mình lại bay bổng lên cao, thình lình biến không bán thế hai chưởng mãnh liệt đẩy tá»›i, má»™t luồng kình phong vù vù những tiếng gió như lôi đình hướng vào vật óng ánh ấy đụng tá»›i.
Bỗng nghe “Boong†một tiếng nổ vang dữ dội, vật chiếu sáng óng ánh ấy tan thành mảnh vụn rải rác rớt xuống đất bốc lên luồng khói xanh.
Äinh Hạo trông thấy á»›n lạnh xương sống, nhá»§ thầm loại ám khí quá độc ác.
Yên Vân Khách lại phóng mình tới phía trước.
- Hôm nay ta đã mở mắt, lần thứ nhất lãnh giáo Âm Lân Äạn cá»§a lão hồ ly ngươi.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ tằng hắng má»™t cái, hai bên lại tiếp tục ác chiến vá»›i nhau.
Vài mươi hiệp sau Ngá»c Diện Huyá»n Hồ dần dần xuống thế hạ phong, thá»§ nhiá»u hÆ¡n công chiêu, xuất thá»§ đã kém hÆ¡n trước nhiá»u.
Bỗng nhiên Thiên Diện Nhân rút thanh kiếm ra, rảo bước nhảy vào vòng chiến.
Cùng ở lúc này, bốn năm bóng ngưá»i từ nhiá»u hướng xuất hiên, má»™t trong số ngưá»i đó lướt tá»›i trước nói :
- Bằng hữu hai chá»i má»™t ư?
Thiên Diện Nhân dừng bước quay đầu lại, thoáng nhìn ngưá»i đó lạnh lùng cất tiếng nói :
- Té ra là Hà Hán đại hiệp, lâu lắm không gặp.
- Bi thá»­! Bi thá»­!
- Các hạ muốn chết thay cho hỠThẩm kia?
- Không dám.
- Vậy má»i vào.
Dứt lá»i gã Thiên Diện Nhân vung kiếm đánh ngang má»™t chiêu bằng mưá»i há»a hầu.
Hà Hán đại hiệp nhảy lùi tám thước tránh né đưá»ng kiếm má»™t cách hiểm nghèo, trưá»ng kiếm đã cầm trên tay đôi bên cùng nhau thi thố tuyệt chiêu ác đấu lẫn nhau.
Bên này Ngá»c Diện Huyá»n Hồ dần dần yếu thế, mồ hôi toát ra như tắm.
Thiên Diện Nhân rất rõ tình thế, nên y cần tốc chiến tốc thắng, đánh tá»›i tấp những chiêu liá»u mạng như vÅ© bão.
Hà Hán đại hiệp hình như thua Thiên Diện Nhân má»™t bá»±c, nhưng muốn trong thá»i gian đôi ba chiêu thức chiến thắng hắn cÅ©ng không phải là chuyện dá»….
Bấy giá», tình thế Ngá»c Diện Huyá»n Hồ rất là nguy hiểm.
Một tiếng thét dữ dội xen lẫn tiếng rú thảm thiết, Hà Hán đại hiệp chao đảo thụt lùi ra sau thất thanh kêu lên :
- Tử Mẫu kiếm.
“Phịch†má»™t tiếng té ngã ra đất, yết hầu rịn máu. Thiên Diện Nhân tiến tá»›i hai bước từ yết hầu cảu Hà Hán đại hiệp rút ra má»™t Ä‘oạn kiếm dài độ ba tấc, rồi xoay ngưá»i nhảy vá» phía Yên Vân Khách.
Thiên Diện Nhân ra tay tiếp chiến, tình thế lập tức đổi thay.
hết: Hồi 9, xem tiếp: Hồi 10

Nguồn: Vietkiem
ÄÆ°á»£c bạn: Má»t Sách đưa lên
vào ngày: 16 tháng 6 năm 2004
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:19 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àêâàðèóìíûå, çîîôèëû, êàáèíû, êðþ÷êîì, hac nho 4vn, îáðàçåö, ïðàâäà, ïðåññà, ïðèêîëüíûå, ïðèìåíåíèå, ïðîãðàììû, ñìåøàðèêè, òåòðèñ, ýëüäîðàäî
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™