Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 01-04-2008, 11:19 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 15

Lãnh Diện Thần Ni



Äôi nhãn quang cá»§a Lãnh Diện Thần Ni khiến ngưá»i trông thấy phải á»›n lạnh, chăm chăm nhìn Äinh Hạo hồi lâu, bằng giá»ng Ä‘iệu lạnh như băng đá nói:
– Má»™t võ sÄ© quí tài trí dÅ©ng được hoàn bị, ngưá»i có dÅ©ng không sợ hãi, ngưá»i có trí tuệ không mê muá»™i.
Hai câu nói này lá»t vào tai Äinh Hạo như Äá» hồ quân Ä‘inh có ý Ä‘em lá»i chân chính nhắc nhở, những lá»i ấy như giá»t cam lá»™ rưới vào phá tan màn vô minh u ám.
Hắn run lập cập chợt tỉnh, vầng mây mê muá»™i liá»n tan biến ngay, khôi phục trở lại tánh khí nghiêm nghị vốn có cá»§a hắn, trong lòng cảm kích nhân vật thần bí này chẳng ít, hắn nghÄ© thế bèn hướng vá» phía Lãnh Diện Thần Ni nghiêm túc mà nói:
– Äa tạ sá»± chỉ dẫn ra khá»i dòng mê.
Trong tiểu kiệu vang ra má»™t tiếng tằng hắng lạnh lẽo. Lãnh Diện Thần Ni xoay mình đối diện vá»›i tiểu kiểu. Huyết Ảnh Phu Nhân giá»ng nói run run:
– Thần Ni dạo này vẫn khá»e chứ?
Lãnh Diện Thần Ni giá»ng nói lạnh như băng tuyết:
– Năm xưa hậu đãi, không lúc nào quên được!
Huyết Ảnh Phu Nhân run sợ nói:
– Sư thái đến đòi nợ ư?
– Äúng vậy!
– Cứ ra tay tự nhiên.
– Trước hết ta mong ngươi thành thật cho biết má»™t vấn Ä‘á»...
– Vấn đỠgì?
– Chấn Am chi bảo (Thạch Vân Kiếm) của bổn Am có phải ở trong tay nhà ngươi?
– Không có!
– Thật vậy chứ?
– Dựa vào tiếng tăm bản phu nhân, không đến nỗi không dám thừa nhận.
– Vậy thì lá»t vào tay ai?
– Không biết!
– Năm xưa bá»n Thiên Äịa Bát Ma các ngươi đột kích Ban Nhược Am đánh bần ni rÆ¡i xuống sÆ¡n cốc. Thạch Vân Kiếm rÆ¡i vào tay các ngươi, mà mi nói không biết có tin được chăng?
– Nói cho hay bản phu nhân cũng đang tìm thanh bửu kiếm thất lạc này.
– Lá»i nói đến đây đã xong, mi chuẩn bị tá»± vệ.
Giá»ng nói lạnh lẽo, chứa đầy sát khí, bầu không khí hiện trưá»ng trở nên hồi há»™p vô cùng, hai bên Ä‘á»u là cao thá»§ có hạng đương kim võ lâm, hạng ngưá»i tầm thưá»ng trong giang hồ muốn gặp mặt há» cÅ©ng đã khó khăn chứ đừng nói có dịp chứng kiến hai bên giao đấu.
Phương Bình quay đầu lại nhìn Äinh Hạo nói:
– Ngươi chuẩn bị khoanh tay?
Äinh Hạo động lòng chẳng biết phải nói thế nào, Phương Bình há»i câu này, chứng tỠđối vá»›i Lãnh Diện Thần Ni có sợ hãi cố kî, đồng thá»i cÅ©ng ám chỉ Huyết Ảnh Phu Nhân có lẽ không thể địch nổi Lãnh Diện Thần Ni.
Luận nguồn gốc, ngưá»i yêu Nam Thiên Nhất Kiá»u Tô Thiên Thiên cá»§a phụ thân lúc sanh tiá»n là đệ tá»­ môn hạ cá»§a Thần Ni, thì quan hệ này cÅ©ng chẳng cần nói, mà phía Huyết Ảnh Phu Nhân thì có chút kỳ lạ...
Ngươi dù sao đi nữa, hắn cũng chẳng có lý do nào cần phải ra tay nhúng vào trận đấu này.
Cặp mắt băng tuyết cá»§a Lãnh Diện Thần Ni lướt vá» hướng Äinh Hạo, nói từng chữ má»™t:
– Tốt hơn hết ngươi đứng vòng ngoài.
Äinh Hạo cÅ©ng giá»ng nói lạnh như băng giá không kém:
– Thần Ni khuyến cáo hay là cảnh cáo tại hạ?
– ý ngươi hiểu sao?
– Nếu là lá»i khuyến cáo thì tại hạ chấp nhận, bằng ngược lại là cảnh cáo thì ta phải xét lại.
– Ngươi rất tự phụ?
– Ta không tự phụ vậy!
– Ngươi có quan hệ gì với h�
– Äiá»u này Thần Ni đừng quan tâm làm gì.
– Tốt lắm, vậy bần ni cảnh cáo ngươi, đừng xen vào.
Äinh Hạo ngạc nhiên, ở thế cỡi trên lưng cá»p, vì danh dá»± phải dành lại khẩu khí này má»›i xong, bèn lạnh lùng nói:
– Nói vậy Thần Ni buộc tại hạ xuất thủ?
– Ngươi có bao nhiêu bản lãnh?
– Nhân tranh một khẩu khí, phật tranh nhất lư hương.
– Xưng cưá»ng háo thắng là đại kî võ lâm, trí giả không ưa vậy.
Äinh Hạo rùng mình, lá»i nói này chí lý, nhưng không thể rút lá»i lại được đánh đánh liá»u nói:
– Sự thể như vậy thì háo thắng một lần chẳng sao.
Lãnh Diện Thần Ni trầm tư một hồi lạnh lùng nói:
– Ngưá»i xuất gia phương tiện làm gốc, bần ni cho ngươi toại nguyện, nêu ngươi tiếp nổi má»™t cái phất trần cá»§a bần ni, hôm nay ta sẽ buông tha đối phương, lần sau gặp lại giải quyết chẳng muá»™n.
Äinh Hạo mạnh bạo nói:
– Tốt lắm.
– Ngươi rút kiếm đi.
Äinh Hạo từ từ vung kiếm ra, chân đứng không thẳng không nghiêng, thanh kiếm nghiêng nghiên trá» xuống, tư thế khởi kiếm thật là quái gở.
Lãnh Diện Thần Ni ôm phất trần trong lòng, chậm rãi tiến lên hai bước.
Thần tình trên má phấn cá»§a Phương Bình cá»±c kỳ khẩn trương, thân ngưá»i yểu Ä‘iệu lùi lại sau tám thước, đôi mắt chăm chú nhìn vào hiện trưá»ng.
Còn dáng mặt Huyết Ảnh Phu Nhân ẩn trong tiểu kiệu thì chẳng hiểu thế nào, hai tên đại hán khiêng kiệu vỠkhoanh tay chạm vào nhau, nhưng vẻ mặt hỠvô cùng hồi hộp bầu không khí bây giỠngột ngạt khó thở.
– Hãy tiếp ta má»™t chiêu! Lãnh Diện Thần Ni dứt lá»i nhanh nhẹn vung cây phất trần trong lòng ra, công xuất má»™t chiêu kỳ ảo, tuyệt thế võ công, phát ra âm thanh phá»±t phá»±t khiến ngưá»i nghe phải nhức óc Ä‘inh tai.
Äinh Hạo cÅ©ng nhanh như cắt chuyển kiếm từ hạ lên cao, hai bên xuất thá»§ động tác nhanh tốc không thể tượng tưởng, nếu ngưá»i không có má»™t thân pháp tuyệt vá»i, không thể nào xem rõ chiêu thức hai bên.
Äá»™ng tác hai bên chỉ chá»›p nhoáng rồi dừng hẳn, nhưng phong thế chưa thu.
Ãnh sáng hào quan cá»§a phất trần cuồn cuá»™n vây bá»c thân kiếm ngưng Ä‘á»ng lại không trung, hai bên đã so tài bằng cách đấu ná»™i lá»±c, bốn con ngươi cùng má»™t thứ ánh sáng óng ánh làm hoa mắt ngưá»i, hiển hiện ra ná»™i công tu luyện cá»§a song phương đã đạt đến má»™t cảnh giá»›i cá»±c cao.
Gương mặt anh tuấn cá»§a Äinh Hạo á»­ng màu hồng nhạt mà Lãnh Diện Thần Ni không há» biến đổi.
Hai bên duy trì được má»™t khoảng thá»i gian khá lâu, thân hình Lãnh Diện Thần Ni thoáng thấy phát run.
Thình lình...
Một luồng ánh sáng đỠau từ cửa kiệu xẹt ra kích thẳng vào Lãnh Diện Thần Ni.
Hai bên Ä‘á»u tập trung toàn bá»™ tinh thần vào bàn tay, Äinh Hạo vì đối diện cá»­a kiệu, cho nên trông thấy rõ ràng.
Äây là hành động đê hèn, Äinh Hạo tuổi trẻ kinh nghiệm chưa có thừa, thức thì không chịu đựng được liá»n hô to má»™t tiếng.
– Tránh ra!
Dứt lá»i, lập tức thu công lá»±c lại, nhưng Lãnh Diện Thần Ni lại chẳng ngá» có biến cố đột nhiên thế này, dù công lá»±c huyá»n thông đến đâu cÅ©ng chẳng thể ứng biến, vì Äinh Hạo thình lình thu hồi công lá»±c, kình phong như bão táp cá»§a phất trần thừa thế ào ào xông tá»›i.
Äinh Hạo á»± nhẹ má»™t tiếng thụt lùi ba bốn bước, phun ra má»™t bụm máu tươi.
Phản ứng cá»§a Lãnh Diện Thần Ni cÅ©ng thần tốc vô cùng, cảm thấy tình hình dị thưá»ng lập tức thu thế né sang má»™t bên.
Nhưng muá»™n rồi, ánh sáng đỠau chạm vào ngưá»i.
Thất thanh “Oa†lên một tiếng, máu phun ra tua tủa.
Gần như cùng chung má»™t thá»i gian Hồng Kiệu nhanh như Ä‘iện xẹt bay Ä‘i, Phương Bình cÅ©ng phóng ngưá»i chạy mất dạng.
Äinh Hạo dùng tay lau Ä‘i vết máu bên miệng, nhìn vào nÆ¡i rừng xanh xa xăm, căm hận nói:
– Hèn hạ, vô sỉ.
Lãnh Diện Thần Ni thở hổn hển nói:
– Äinh Hạo, ngươi được cái gì rồi?
Äinh Hạo cả kinh, đối phương lại kêu đúng tên mình ư, hắn cưá»i nhạt nói:
– Tại hạ há»c được má»™t bài hay.
– Ngươi cũng biết sai ư?
Äinh Hạo ngạo nghá»… lá»›n tiếng nói:
– Nếu tại hạ không nói năng gì, hậu quả thế nào?
Lãnh Diện Thần Ni căm phẫn nói:
– Nếu ngươi không xía vô, mĩ ma sẽ không chạy thoát, cũng không xảy ra sự việc không may này.
– Chúng ta tiếp tục ư?
– Tùy ý.
Äinh Hạo suy nghÄ© má»™t hồi nói:
– Thật vô lý, thôi vậy.
Lãnh Diện Thần Ni dùng nhãn quan kỳ lạ chăm chăm nhìn Äinh Hạo má»™t hồi, xoay ngưá»i cất bước...
Äinh Hạo giăng tay can lại nói:
– Xin lưu bộ.
– Thế nào, ngươi không phục?
– Tại hạ có Ä‘iá»u thỉnh giáo.
– Việc chi?
– Thần Ni dùng dây xích vạn thiên thiết mẫu buá»™c Toàn Tri Tá»­ nhốt y trong cổ má»™ tại Mang SÆ¡n đã mưá»i năm nghe nói trước kia ngưá»i nói rằng chỉ nhốt y tám năm?
– Tại sao... ngươi biết?
– Tại hạ ngẫu nhiên vào mộ diện kiến chính bản thân Toàn Tri Tử, thế thì vô nhân đạo quá ư?
– Bần ni đang tìm cách thả ông.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Ngưá»i thì do Thần Ni nhốt, còn tìm cách gì nữa?
– Dây xích sắt ấy cần có Thạch Vân Kiếm mới chặt đứt đặng, mấy năm nay bần bi cứ truy tìm kiếm ấy mãi.
– A! Thạch Vân Kiếm là bảo vật chấn Am của Thần Ni làm thế nào thất lạc?
– Tám năm vá» trước Thiên Äịa Bát Ma đột kích Ban Nhược Am, Thạch Vân Kiếm bị cướp, không biết rÆ¡i vào tay tên ma đầu nào, mấy năm nay bần ni chưa từng dừng nghỉ sá»± tìm kiếm.
– Nếu tìm chẳng ra Thạch Vân kiếm, tiểu tử há không chôn sống trong mộ ư?
– Bần ni chỉ có tận lực thôi.
– Ngoại trừ Thạch Vân kiếm ra, còn vật gì khác có thể chặt đứt dây xích ấy?
– Chỉ còn một binh khí nữa có thể chặt được.
– Binh khí gì?
– Lôi Công Trủy!
– Thế nào gá»i là Lôi Công Trá»§y?
– Sáu chục năm vá» trước Trung Nguyên võ lâm xuất hiện má»™t dị nhân, ngoại hiệu là Lôi Công, y có má»™t con dao ngắn cứng chắc vô cùng tên gá»i là Lôi Công Trá»§y, nhưng từ khoảng sáu mươi năm vá» sau, trong giá»›i võ lâm không ai nhắc đến tên ngưá»i này, có còn tại thế hay chăng thì không được biết, nếu y còn sống, niên ká»· phải trên trăm tuổi.
Äinh Hạo kinh ngạc nói:
– Thần ni có gặp ngưá»i này lần nào chưa?
– Chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói tánh tình y nóng giận vô cùng, công lá»±c cao cưá»ng không ai phán Ä‘oán được.
– Y không có truyá»n nhân ư?
– Nghe đồn rằng Hắc Nho là truyá»n nhân cá»§a y, nhưng căn cứ Thượng đại tiá»n bối chứng thật võ công có chá»— khác nhau.
Äinh Hạo quá rõ Ä‘iá»u này rồi, đó chỉ là sá»± đồn đại sai lầm do má»™t số ngưá»i trong chốn giang hồ, xuất thân cá»§a sư phụ chỉ là may mắn được thượng cổ bí kíp, làm gì là truyá»n nhân cá»§a Lôi Công, hắn liá»n buá»™t miệng nói:
– Thật sá»± Hắc Nho không phải truyá»n nhân cá»§a Lôi Công.
Lãnh Diện Thần Ni kinh ngạc nói:
– Sao ngươi biết?
Äinh Hạo biết mình sÆ¡ suất lá»i nói, linh hoạt bào chữa:
– Tại hạ đã gặp Hắc Nho.
– Ngươi... gặp Hắc Nho?
– Äúng vậy.
– Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi tuổi tròn.
– Lúc bao nhiêu tuổi ngươi gặp Hắc Nho?
– Gần đây.
Trên gương mặt Lãnh Diện Thần Ni không lộ ra vẻ tình cảm gì cả, nhưng cặp mắt biểu lộ nghi hoặc không kém.
– Má»i ngưá»i trong chốn giang hồ Ä‘á»u biết Hắc Nho đã mất mạng hai mươi năm nay tại Mang SÆ¡n Cổ Linh, mà ngươi nói gặp Hắc Nho gần đây? Không biết Hắc Nho ngươi gặp đó là giả hay là thật?
– Thật hay giả, mai sau Thần Ni sẽ có cÆ¡ há»™i gặp y thì sáng tá».
– Sao ngươi lại biết võ công y khác môn với Lôi Công, chẳng lẽ ngươi có giao thủ với y ư?
Vừa nói, cặp mắt óng ánh cá»§a Thần Ni nhìn chòng chá»c vào mắt Äinh Hạo như là nhìn thấy trong tâm can hắn không bằng.
Äinh Hạo nhá»§ thầm:
Mụ Thần Ni này lợi hại thật, liá»n cưá»i nhạt nói:
– Tại hạ từng nói chuyện với Hắc Nho, và được y nói lại võ công của y không thuộc một môn phái nào cả.
– Ngươi... từng nói chuyện với Hắc Nho?
Äinh Hạo bÄ©u môi nói:
– Y không phải yêu quái, cÅ©ng là con ngưá»i, chỉ có công lá»±c cao cưá»ng chút ít thôi, có gì làm lạ ư?
– Vậy quả thận bần bi thấy biết lạ nhiá»u rồi.
Nói xong vung phất trần má»™t cái phòng ngưá»i chạy mất. Äinh Hạo ngắm nhìn bóng trắng má» dần trước tầm mắt, trong lòng hắn cảm thấy áy náy vô cùng. Lãnh Diện Thần Ni tìm kiếm Huyết Ảnh Phu Nhân để kết thúc món nợ năm xưa, thế mà mình sinh lòng háo thắng nhúng tay vào việc làm há»ng việc cá»§a y và tý nữa hại y mất mạng.
Huyết Ảnh Phu Nhân cố ý đánh một đòn lén lút đó thật là bỉ ổi hèn hạ, Lãnh Diện Thần Ni lại chẳng hỠnghi ngỠmình đồng lõa với Huyết Ảnh Phu Nhân, mà đối phó với lão, tánh khí này đủ để hắn khâm phục.
NghÄ© đến đây, lại liên tưởng đến sắc đẹp làm Ä‘iên đảo má»i ngưá»i cá»§a Huyết Ảnh Phu Nhân, bất giác rùng mình mạnh má»™t hồi, hắn nghiến răng mím môi nhá»§ thầm:
– Rắn độc mỹ nhân, đừng nghÄ© tưởng đến ả nữa, nếu sau này có gặp lại phải cho ả má»™t bài há»c má»›i được.
Hắn Ä‘ang ngá»› ngẩn tưởng nghÄ© lung tung, cÅ©ng lúc này má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng xuất hiện.
Té ra chính là lão tú tài Kha Nhất Nghiêu, cÅ©ng vá»›i cái dáng cùng liêu thất thá»i ấy.
Äinh Hạo chắp tay nói:
– Huynh đài may thật, chúng ta lại gặp nhau.
Kha Nhất Nghiêu cưá»i ha hả nói:
– Lão đệ, chuyến Ä‘i Vương á»c SÆ¡n này thế nào?
– Không uổng công vậy.
– Tìm gặp Trúc Lâm Khách ấy?
– Tìm gặp rồi.
– Những Ä‘iá»u lão đệ muốn há»i thá»a mãi rồi chư?
– Má»i sá»± đã sáng tá».
– Lão đệ định đi đâu?
– Xuống phía Nam làm má»™t việc, sao Kha lão ca lại lá»t vào rừng này.
– Ta thấy Huyết Ảnh Phu Nhân và Lãnh Diện Thần Ni kẻ trước ngưá»i sau rá»i khá»i rừng xanh, biết có sá»± cố nên chạy vào đây mà xem, không ngá» lại gặp lão đệ tại đây.
– Kha lão ca gặp Huyết Ảnh Phu Nhân đi ra?
– Không sai, cái kiệu màu đỠđứng ở đằng xa đã trông thấy.
– Chạy vỠhướng nào?
– Chạy vỠhướng sơn cước.
– Tiểu đệ phải rượt theo...
– Rượt theo làm gì nữa, bây giá» y đã xa cả mưá»i dặm hÆ¡n, vả lại có thể biến đổi phương hướng rồi.
Äinh Hạo nghÄ© cÅ©ng có lý, bèn bỠý định này, nói:
– Lão ca, xin há»i má»™t Ä‘iá»u...
– Việc gì vậy?
– Kha lão có từng nghe nói nhân vật Lôi Công?
– A! Äó là má»™t tiá»n bối dị nhân, ta từng nghe nói đến.
– Ngươi này còn sống chăng?
– Tại sao lão đệ bá»—ng nhiên há»i thăm ngưá»i này?
– Nghe nói lão có cây Lôi Công Trá»§y rắn chắc vô cùng, tiểu đệ muốn mượn dùng để cứu má»™t ngưá»i.
– Cứu ai?
– Võ lâm Vạn Sự Thông Toàn Tri Tử! Kha Nhất Nghiêu võ tay cái bốp nói:
– Sao không há»i chính bản thân Toàn Tri Tá»­, những loại bí sá»± như vậy y rành hÆ¡n má»i ngưá»i.
Äinh Hạo nghÄ© thầm:
Quả thá»±c không sai, sao không Ä‘i há»i Toàn Tri Tá»­, nếu y không biết thì khá»i phải Ä‘i thăm dò nữa, từ đây đến Cổ Linh phải Ä‘i qua Lạc Dương.
Toàn Tri Tá»­ từng chỉ Ä‘iểm mình tìm Bán Bán Tẩu há»i thăm tin tức cá»§a Trúc Lâm Khách, nhá»› đến ân tình giúp đỡ này mình phải Ä‘á»n đáp lại, nghÄ© thế bèn nói:
– Không sai, tiểu đệ không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u này.
– Hiện giỠy ở đâu?
– Y bị nhốt trong ngôi cổ mộ tại Mang Sơn phải có Lôi Công Trủy hặc Thạch Vân kiếm mới cứu y thoát thân được.
– A! Tại sao vậy?
– Y bị Lãnh Diện Thần Ni dùng dây xích vạn niên thiết mẫu khóa lại nhốt trong cổ mộ, ngoài trừ Lôi Công Trủy và Thạch Vân kiếm ra không còn cách nào khác hơn.
– Lúc nãy Lãnh Diện Thần Ni có mặt tại đây...
– Thạch Vân kiếm của lão đã bị thất lạc.
– A! Tại sao Toàn Tri Tử bị Thần Ni nhốt vậy?
– Nghe nói y sơ ý thổ lộ một bí ẩn của Thần Ni?
Kha Nhất Nghiêu gật đầu nói:
– Y nhá» cái mồm mà có tiếng tăm, cÅ©ng vì cái miệng mà mang há»a.
Äinh Hạo ngắm nhìn khí trá»i nói:
– Kha lão ca, tiếc rằng không có thì giá» há»™i ngá»™ vá»›i lão ca, tiểu đệ xin phép lên đưá»ng bây giá»...
– ÄÆ°á»£c, chúng ta sẽ gặp lại ở thành Lạc Dương.
– Lão ca cũng đến Lạc Dương?
– Äúng vậy, ta có chút việc phải đến đấy.
– Chúng ta đi chung được chứ?
– Không, ngươi có ngựa cưỡi, lão ca thì chạy bộ, bất tiện lắm.
– Äiá»u này...
– Lão đệ đừng khách sáo, cứ lên ngựa tự nhiên!
Cũng trong lúc này, con ngựa ô đó hí một tiếng thê thảm, bốn gối co lại ngã quî xuống đất, máu từ miệng mũi phun ra tua tủa gục đầu qua một bên chết nằm trên đất.
– Äinh Hạo nhìn thấy, cả kinh giá»ng nói run run:
Chuyện gì đã xảy ra?
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:30 PM.
  #17  
Old 01-04-2008, 11:20 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 16

Chân Giả Hắc Nho



Kha Nhất Nghiêu cũng biến sắc nói:
– Có ngưá»i đã đánh ám khí?
Äinh Hạo cúi ngưá»i kiểm tra xác ngá»±a thì chỉ thấy lá»— máu chảy tua tá»§a, ngoài ra không có thương tích gì cả, bá»—ng hắn như hiểu ra Ä‘iá»u gì, bèn nói:
– Äúng rồi, chết dưới Huyết Thá»§ Công, lúc Huyết Thá»§ Phu Nhân dùng môn công phu đó đánh lén Lãnh Diện Thần Ni thì con ngá»±a này đứng cạnh nên bị ngá»™ sát.
Äinh Hạo căm phẫn vô cùng, vì con ngá»±a ô này do Yên Vân Khách Thẩm Cang tặng, có thể nói là má»™t mối cảm kích sâu đậm, vậy mà mình chỉ cỡi được má»™t hôm thì đã chết mất.
Kha Nhất Nghiêu cau mày nói:
– Huyết Thá»§ Công cá»§a nữ ma ấy quả thật kinh ngưá»i, Lãnh Diện Thần Ni bị thương ư?
– Thần Ni chỉ bị thương nhẹ thôi.
– Hai bên có thù oán gì?
Năm xưa bát ma liên thủ đột kích Ban Nhược am, đánh Lãnh Diện Thần Ni té xuống sơn cốc, cướp đi Thạch Vân Kiếm là trấn am chi bảo của Thần Ni, chuyện chỉ có vậy.
– Hừ, ân oán võ lâm vô chung vô thủy, thật đáng sợ.
– Hiện giá» chúng ta cùng nhau lên đưá»ng được chứ?
– Äành phải như thế.
Äinh Hạo cùng Kha Nhất Nghiêu ra khá»i rừng, hướng vá» Lạc Dương thẳng tá»›i.
Vào tá»›i Lạc Dương thì trá»i vừa sụp tối. Hai ngưá»i tìm má»™t khách Ä‘iếm ăn uống xong xuôi, Kha Nhất Nghiêu ở lại khách Ä‘iếm chỠđợi, còn Äinh Hạo lập tức lên Mang SÆ¡n ngay trong đêm.
Trống Ä‘iểm canh hai, vào đến Mang SÆ¡n thì đưá»ng xá quen thuá»™c nên hắn tìm gặp cổ má»™ rất dá»… dàng. Di chuyển bàn thạch sang má»™t bên thì hiện ra đưá»ng má»™ đạo, Äinh Hạo hướng vào bên trong cất tiếng nói:
– Toàn Tri Tá»­ tiá»n bối, vãn bối là Äinh Hạo đến viếng.
Tiếng sột soạt dây xích kéo lê trên mặt đất vang lên. Toàn Tri Tử nói:
– Cứ vào đi.
Äinh Hạo vừa bước vào trong thì Toàn Tri Tá»­ đã nói:
– Ni cô ấy vừa má»›i Ä‘i khá»i thôi.
– À, thì ra Lãnh Diện Thần Ni cũng đến đây, lão nói ra sao?
– Ta bảo rằng tung tích Thạch Vân Kiếm chưa rõ và đang tích cực tìm kiếm, thành thật cảm ta ngươi đã nhắn tin cho lão ni ấy. Sự việc của ngươi thế nào rồi?
– Tìm gặp được rồi.
– Trúc Lâm Khách ư?
– Äúng vậy.
– Y có khá»e không?
– Không đến nỗi tệ lắm. Lãnh Diện Thần Ni có đỠcập đến Lôi Công Trủy không?
Toàn Tri Tá»­ tròn mắt há»i:
– Lôi Công Trủy nào?
– Nó là một thanh gươm có thể chặt đứt dây xích này.
– Lão ni không đỠcập tới.
– Vãn bối muốn mượn thanh gươm đó để chặt đứt sợi dây xích này, nhưng chẳng biết phải kiếm ở đâu.
– Lôi Công Trủy thì chắc là vật của Lôi Công, phải gặp y trước đã.
– Vãn bối vì việc này mà đến đây, chẳng biết nhân vật Lôi Công đó còn tại thế hay không nhỉ?
– Có thể còn tại thế.
– Äi đâu tìm lão?
– Mưá»i năm vá» trước lão phu biết y ẩn cư tại Thiên Âm Äá»™ng Hình SÆ¡n Hắc Thạch Cốc.
Äinh Hạo há»›n hở nói:
– Hắc Thạch Cốc tá»a lạc tại đâu?
– Ở sâu trong Hình Sơn, sơn cốc ấy toàn là đá đen, rất dễ tìm.
– Tốt lắm, vãn bối đến đó xem.
– Nếu ngươi giúp được lão phu thoát nạn, lão phu sẽ làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.
Äinh Hạo nói giá»ng sang sảng:
– Thế thì không dám. Vãn bối không mang lòng dạ thi ân cầu báo. Nhưng nếu có Ä‘iá»u gì nhá» vả thì đó là thuá»™c vá» vấn đỠkhác vậy.
Toàn Tri Tử bật ngón tay cái khen:
– Anh hùng bản sắc.
– Tiá»n bối quá khen, vậy vãn bối xin cáo từ.
– Lão phu trông chỠtin vui.
– Vãn bối xin cố hết sức.
Äinh Hạo rá»i khá»i huyệt má»™, đặt bàn thạch lại chá»— cÅ© rồi phi thân xuống Mang SÆ¡n trở lại khác Ä‘iếm khi trống đã Ä‘iểm canh ba. Khi Ä‘i ngang phòng Kha Nhất Nghiêu, y thuận mắt liếc vào trong thì không thấy bóng dáng lão đâu cả. Y không khá»i lấy làm lạ, bước vào phòng mình y thấy có má»™t tá» giấy trên đó ghi:
“Hắc Nho hiện thân trong thành, Tổng đà Tam NghÄ©a Bang nhuá»™m máu†Äinh Hạo cả kinh, không biết sao thình lình lại chui ra má»™t tên Hắc Nho. Việc máu nhuá»™m Tam NghÄ©a Bang nếu truyá»n ra ngoài giang hồ thì chắc chắn thanh danh Hắc Nho sẽ há»ng mất.
Hắn lập tức rá»i khá»i khách Ä‘iếm Ä‘i ngay không chậm trá»….
Äèn Ä‘uốc trÆ¡ trụi, trên đưá»ng lá»™ vắng lặng. Äinh Hạo chợt thấy má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang Ä‘i vá» phía y, chính là lão tú tài Kha Nhất Nghiêu, y vôi tiến tá»›i há»i:
– Kha lão ca, sự việc thế nào?
Kha Nhất Nghiêu lá»™ vẻ hoảng hốt, đảo mắt dòm ngó xung quanh rồi hạ giá»ng nói:
– Hắc Nho bá»—ng nhiên xuất hiện trong thành, vào khoảng canh hai thì máu nhuá»™m Tổng đà Tam NghÄ©a bang, gần hai mươi ngưá»i lâm nạn, xem tình hình này thì chắc..
– Có chuyện quái lạ như vậy ư?
– Ta vừa trông thấy má»™t bóng ngưá»i chạy vá» hướng Tây.
– Chúng ta rượt theo đi.
– Có mạo hiểm lắm không?
– Cẩn thận thì không sao đâu. Hắc Nho và Tam Nghĩa Bang có thù oán gì?
– Nghe nói là trả thù vụ vây công năm xưa. Lạ thật, Hắc Nho vẫn còn tại thế...
Äinh Hạo xúc động vô cùng, danh sách sư phụ đã trao cho chàng không há» có tên Tam NghÄ©a Bang chá»§, tên giả mạo này chắc chắn có ăm mưu, chàng phải Ä‘iá»u tra tìm ra manh mối.
– Chúng ta đi hướng nào.
– Lên nóc nhà mà đi.
Hai ngưá»i phi thân vá»t lên nóc nhà chạy vá» hướng Tây, chẳng bao lâu đã đến phía Tây thành mà vẫn không có chi khác lạ. Äinh Hạo đỠnghị:
– Chúng ta lên thành lầu chỠđợi, từ trên cao nhìn xuống dá»… quan sát má»i vật hÆ¡n.
– à kiến hay lắm.
Hai ngưá»i nhảy vá»t lên thành, mượn sức tung mình lên chổ cao nhất cá»§a lầu thành rồi khom ngưá»i ẩn nấp chỠđợi.
Äinh Hạo lần đầu tiên nhìn thấy thân pháp cá»§a Kha Nhất Nghiêu thì biết ngay y chẳng phải là nhân vật tầm thưá»ng.
Bá»—ng nhiên có vài tiếng hú trầm ngắn vá»ng lại. Äinh Hạo nói:
– Âm thanh như phát ra từ khu phố lớn đèn đuốc chưa tắt kia.
Kha Nhất Nghiêu hừ một tiếng nói:
– Äó là trang viện cá»§a Lạc Dương thá»§ phú Thẩm Nhất Vi.
Äinh Hạo thất thanh la thầm:
– Há»ng rồi, Thẩm Nhất Vi là hóa danh cá»§a Yên Vân Khách Thẩm Cang, không ngá» tên Hắc Nho giả mạo lại đến tìm y.
Y hấp tấp nói:
– Kha lão ca, huynh đi hướng trái, đệ đi hướng phải, ta cùng đến đó xem sao.
Hai ngưá»i chia ra làm hai hướng phi thân Ä‘i, Äinh Hạo cố ý tách rá»i Kha Nhất Nghiêu rồi vận dụng toàn lá»±c triển khai khinh công thần tốc lao Ä‘i như chá»›p.
Chỉ trong chốc lát y đã đến trại viện đèn đuốc sáng trưng ấy, y nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà nhìn vào đại sảnh, chỉ thấy một nho sĩ áo đen uy nghi đang đứng, gương mặt nhìn không rõ, bên cạnh rải rác vài xác chết của những tên võ sư hộ vệ.
Yên Vân Khách Thẩm Cang mặt mày tái mét, thân ngưá»i run rẩy đứng yên.
Hắc Y nhân nói:
– Há» Thẩm kia ngươi khá»e chứ? Thấy ngươi trông mập hÆ¡n xưa, chắc bây giá» thành đại phú ông rồi, hà hà hà...
Yên Vân Khách Thẩm Cang nói giá»ng run run:
– Các hạ là cao nhân phương nào?
– Chẳng cần nhiá»u lá»i, bổn nho đến đây đòi nợ năm xưa.
– Ngươi... là ai?
– Chắc ngươi còn nhớ cố nhân Mang Sơn Cổ Lĩnh chứ?
– Ngươi... ngươi... là... Hắc Nho?
– Äúng vậy.
– Bây giá»... các hạ muốn sao?
– Nợ máu trả máu.
– Nhưng sự cố năm xưa chẳng phải chỉ có một mình tại hạ.
– Äiá»u ấy không có liên quan gì vá»›i ngươi, bây giá» ngươi hãy chuẩn bị chết Ä‘i.
Dứt lá»i nho sÄ© vung kiếm đánh tá»›i má»™t chiêu vô cùng khốc liệt vào Thẩm Cang.
Thẩm Cang vá»™i tránh qua bên. Nhưng thân hình cá»§a y chưa đứng vững thì chiêu số thứ hai cá»§a nho sÄ© áo Ä‘en đã bám sát như hình vá»›i bóng. Không còn tránh né kịp nữa, y dùng hết chân lá»±c đánh liá»u ra má»™t chiêu.
Nghe “Hự†má»™t tiếng, Thẩm Cang loạng choạng lùi ra sau hai bước, bả vai trái có má»™t đưá»ng vạch nhá», máu chảy ròng ròng.
Nho sĩ áo đen tiến lên một bước, lại vung kiếm đánh ra.
Thình lình má»™t giá»ng nói lạnh như băng vá»ng lại:
– Dừng tay.
Rồi có má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng lướt tá»›i. Äó cÅ©ng là má»™t nho sÄ© áo Ä‘en ăn mặc giống hệt nho sÄ© áo Ä‘en đến trước. Tên đến trước bất giác lùi lại vài bước, trầm giá»ng quát:
– Ngươi là ai?
Nho sÄ© áo Ä‘en xuất hiện sau chính là Äinh Hạo, y chậm rãi tiến tá»›i vài bước, lạnh lùng nói:
– Danh hiệu cá»§a ngưá»i là gì?
– Ngươi là...
– Bổn tòa chính là Hắc Nho.
– Ngươi... ngươi dám mạo danh bổn tòa ư?
– Má»™t lần nữa bổn tòa há»i ngươi là ai?
– Ngươi là ai, sao dám mạo danh bổn tòa?
– Äừng nhiá»u lá»i nữa, đánh thá»­ là biết ngay.
Dứt lá»i Äinh Hạo vung kiếm nghiêng nghiêng chém tá»›i, thế kiếm tuy có vẻ giản dị nhưng nho sÄ© áo Ä‘en lập tức lá»™ vẻ hoảng hốt. Y biết đã gặp địch thá»§ nên lập tức nhấc kiếm chống đỡ chiêu số cá»§a Äinh Hạo.
Không ngá» Äinh Hạo chỉ đánh ra hư chiêu thăm dò, kiếm đối phương đâm vào khoảng không làm ngưá»i y hÆ¡i chao đảo.
Y chưa kịp đứng vững thì Äinh Hạo đã chém tá»›i má»™t nhát nhanh như chá»›p, nho sÄ© áo xanh mặt cắt không còn há»™t máu, y hốt hoảng sá»­ dụng ngã nhào xuống đất rồi lá»™n nhào ra xa hai trượng, nhanh như cắt tung mình lên mái nhà chạy mất.
Äinh Hạo không ngỠđối phương bất thình lình đào tẩu nên ngẩn ngưá»i ra trong tích tắc, rồi cÅ©ng phóng mình rượt theo.
Nhưng khi y nhảy lên theo được vài mái nhà thì hình bóng nho sĩ áo đen kia đã mất dạng. Y đành nhanh nhẹn cởi bỠlớp hóa trang rồi quay trở lại trang viện, muốn xem ân nhân thỠthương ra sao.
VỠđến trang viện, hắn trông thấy má»™t thá»§ hạ cá»§a Thẩm Cang Ä‘ang băng bó cho lão. Lão thấy Äinh Hạo xuất hiện thì thoáng kinh ngạc, rồi cất tiếng há»i:
– Äinh thiếu hiệp cÅ©ng đến đây sao?
Äinh Hạo xá má»™t xá rồi nói:
– Vãn bối cùng ngưá»i bạn có việc Ä‘i ngang qua Lạc Dương, nghỉ cân ở khách Ä‘iếm gần đây. Bá»—ng nghe có tiếng hú nên tò mò vào xem thá»­, chẳng ngá» lại chính là trang viên cá»§a lão bá.
Thẩm Cang bỗng nói:
– Mới đây có hai Hắc Nho xuất hiện.
– Sao? có tới hai Hắc Nho ư?
– Äúng vậy, ngưá»i đầu tiên đòi nợ lão, và đã động thá»§.
– Kết quả ra sao?
– Võ công cá»§a y quả kinh ngưá»i, chỉ hai chiêu đã đánh lão bị thương.
– Thương tích của lão bá thế nào?
– May mà chỉ bị ngoài da, chưa chạm đến yếu mạch.
– May thay! Kế đó sao nữa?
– Ngay lúc đó Hắc Nho thứ hai xuất hiện giải nguy cho lão, đánh ra hai chiêu làm cho tên xuất hiện đầu tiên phải bỠchạy.
– Sau đó thế nào nữa?
– Hắc Nho thứ hai rượt theo, đến giá» chưa thấy quay lại/ Thình lình lúc đó có má»™t ngưá»i lao tá»›i, chính là Kha Nhất Nghiêu.
Kha Nhất Nghiêu há»i Äinh Hạo:
– Thế nào? đệ có gặp Hắc Nho không?
Äinh Hạo cưá»i nói:
– Chúng ra đến muá»™n rồi, hai tên Hắc Nho vừa Ä‘i khá»i.
Kha Nhất Nghiêu tròn mắt:
– Hai tên Hắc Nho?
Äinh Hạo kể lại sá»± kiện cá»§a Thẩm Cang cho Kha Nhất Nghiêu nghe má»™t lượt.
Nghe xong lão hoang mang nghi hoặc há»i:
– Sao lại có hai tên xuất hiện một lúc?
Äinh Hạo hướng vá» Thẩm Cang, rồi lại trá» vào Kha Nhất Nghiêu nói:
– Xin giới thiệu với lão bá đây là bạn của tại hạ, tên là Kha Nhất Nghiêu.
Thẩm Cang chào há»i Kha Nhất Nghiêu xong liá»n quay qua Äinh Hạo nói:
– Trá»i đã tối rồi, xin má»›i thiếu hiệp và Kha huynh vào tệ viện nghỉ lại má»™t đêm, sáng sá»›m sẽ Ä‘i.
Äinh Hạo cau mày nói:
– Xin Ä‘a tạ lão bá nhưng chúng tôi phải lên đưá»ng rất sá»›m, chẳng tiện ở lại vì còn phải vá» khách Ä‘iếm chuẩn bị má»i việc nữa.
– Vậy thì lão chẳng dám giữ lại, mong rằng Äinh thiếu hiệp có dịp ghé tệ viện uống vài ly.
– Khi nào tại hạ có dịp sẽ đến thăm lão bá ngay, xin cáo từ.
– Xin cáo từ.
Rồi Äinh Hạo và Kha Nhất Nghiêu phóng mình mất dạng.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:30 PM.
  #18  
Old 01-04-2008, 11:20 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 17

Nhất Chỉ Truy Hồn



Äinh Hạo và Kha Nhất Nghiêu vỠđến khách Ä‘iếm thì vừa bước vào phòng đã nhìn thấy má»™t thiếu nữ mặc áo đỠđang ngồi bên cạnh giưá»ng. Äôi môi nàng nở má»™t nụ cưá»i lả lÆ¡i thật phóng đáng, chính là Phương Bình, đệ tá»­ cá»§a Huyết Ảnh Phu Nhân.
Phương Bình nhở nhÆ¡ đứng dậy, yêu kiá»u nói:
– Tiểu huynh đệ, ta chỠngươi lâu lắm rồi.
Äinh Hạo nghiêng ngưá»i khẽ giÆ¡ tay ra vẻ xua Ä‘uổi, lạnh lùng nói:
– Má»i cô nương ra khá»i đây.
Mặt Phương Bình biến sắc, nhưng ngay lập tức đã trở lại vẻ lả lơi, nũng nịu nói:
– á»i chà! Tiểu huynh đệ ra lệnh trục khách ứ?
Gương mặt Äinh Hạo lạnh lùng không chút cảm tình, nói:
– Äó là lịch sá»± lắm rồi.
Cặp mày liễu của Phương Bình nhướn lên, nheo một cái nói:
– Nếu không lễ phép thì sao?
– Ném cô ra đưá»ng luôn!
Phương Bình ngồi xuống ghế có vẻ chá»c tức, mỉm cưá»i nói:
– Ta đến đây phụng mệnh chủ nhân để thành tâm xin lỗi tiểu huynh đệ.
– Lỗi phải chuyện gì?
– Sự việc ngày hôm trước.
– Hừ! ÄÆ°á»ng đưá»ng Huyết Ảnh Phu Nhân lại xuất thá»§ Ä‘oạn đê hèn thế, chẳng những làm há»ng danh dá»± cá»§a bản môn mà còn làm chết cả con ngá»±a cá»§a ta nữa.
– Tiểu huynh đệ, vá» mặt danh dá»± thì phu nhân thành tâm xin lá»—i, còn con ngá»±a chỉ là chuyện nhá», sẽ Ä‘á»n bù con ngá»±a khác ngay.
– Thôi xin miễn. Xin cô vỠđi, tiểu đệ nếu có duyên gặp lại phu nhân thì sẽ tính lại việc hôm ấy.
– á»i cha, tiểu huynh đệ sao nóng tính thế, phu nhân hiện ở ngoại thành, tiểu huynh đệ có thể ra gặp ngay để tính việc đó.
Äinh Hạo thoáng suy nghÄ© rồi lạnh lùng nói:
– Vậy cÅ©ng tốt, phiá»n cô nương dẫn đưá»ng.
Phương Bình nhởn nhÆ¡ đứng dậy, chăm chăm nhìn Äinh Hạo vá»›i vẻ mặt u sầu nói:
– Tiểu huynh đệ, dưá»ng như... ngươi không mấy thích ta.
– Chẳng có chuyện thích hay không thích ở đây, chúng ta Ä‘i ngay thôi để khá»i làm kinh động những ngưá»i xung quanh.
Kha Nhất Nghiêu đẩy cửa phòng ra rồi quay sang nói:
– Tiểu đệ đi thật ư?
– Tiểu đệ đi chốc lát sẽ vỠngay.
– Trá»i sắp sáng rồi.
– Tiểu đệ biết.
Kha Nhất Nghiêu dưá»ng như muốn nói Ä‘iá»u gì đó, nhưng lại thôi. Äinh Hạo nhìn Phương Bình đưa tay ra hiệu má»i ả Ä‘i trước.
Phương Bình rảo bước ra khá»i phòng, hai ngưá»i nhảy lên nhóc nhà chạy thẳng vá» hướng ngoại thành.
Ãnh sáng các vì sao lưa thưa, cÆ¡n gió hiu hiu thổi vào mặt, trá»i đã sắp sáng rồi.
Chẳng mấy chốc hai ngưá»i đã tiến tá»›i má»™t thảo nguyên hoang vắng mát mẻ ở ngoại thành. NÆ¡i có có má»™t ngưá»i đã đứng chá», Phương Bình từ xa xa kêu gá»i:
– Phu nhân, hắn đến rồi.
Äinh Hạo đến trước mặt đối phương khoảng tám thước thì dừng lại, lạnh lùng nói:
– Thủ đoạn của phu nhân dùng đối phó với Lãnh Diện Thần Ni quả thật là bỉ ổi.
Huyết Ảnh Phu Nhân uốn éo thân hình má»m mại, bằng má»™t giá»ng Ä‘iệu dá»… chịu như chim oanh ca hót nói:
– Ngươi không cảm thấy lá»i nói cá»§a ngươi quá nặng nỠư?
– Không nặng chút nào.
– Ngươi cho rằng hành động của ta là sai?
– Chẳng lẽ đó là đúng?
– Äinh thiếu hiệp, có má»™t Ä‘iá»u ta phải thừa nhận rằng ta không phải là địch thá»§ cá»§a Lãnh Diện Thần Ni.
– Äúng thế, nhưng không thể biện minh cho hành động bỉ ổi như vậy được.
– Không sai, tuy nhiên cầu sống là bản năng cá»§a con ngưá»i. Äồng ý là ta quấy nhưng vì cầu sống mà phải làm như vậy, dù biết là đối phó vá»›i Lãnh Diện Thần Ni như vậy là không phải nhưng cÅ©ng may nhỠđó má»›i thoát nạn.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Tại hạ và Thần Ni có hẹn trước là vẫn phải giải nguy cho phu nhân, vậy mà phu nhân làm thế thì xem tại hạ ra gì? Nếu chẳng may cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị thương thì thá»§ Ä‘oạn tiếp theo cá»§a phu nhân sẽ ra sao?
– Ngươi hiểu lầm ta vậy.
– Äây không phải là hiểu lầm, mà là sá»± thật nó như thế.
– Ta biết ta quấy nên đặc biệt sai Phương Bình thành tâm má»i thiếu hiệp đến đây. nếu thiếu hiệp không lượng thứ thì sẽ làm gì ta?
Nói xong mụ bước tới hai bước, khoảng cách hai bên thu hẹp lại, nghe thoang thoảng mùi thơm.
Äinh Hạo mắt hoa loạng choạng, ấp úng nói không ra lá»i.
Huyết Ảnh Phu Nhân mày liễu chớp chớp, hơi thở thoang thoảng như mùi thơm hoa lan, mụ nói:
– Äinh thiếu hiệp, lần đầu tiên gặp ngươi thì ta đã rất hâm má»™ ngươi rồi, cho nên quyết định mang bí kíp thượng cổ mà ta có giao cho ngươi tham luyện, không cần danh nghÄ©a gì cả, ngươi...
Mụ nở má»™t nụ cưá»i lả lÆ¡i, nói tiếp:
– Ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ là được rồi.
Äinh Hạo tim đập thình thịch, bất giác lùi lại ba bước.
Dáng vẻ hấp dẫn, mùi thÆ¡m say sưa, nụ cưá»i lả lÆ¡i và cặp mắt xinh xắn như thế thì cho dù ngưá»i có trái tim sắt đá cÅ©ng phải dao động, huống chi Äinh Hạo là thanh niên khí huyết sung mãn và kinh lịch non ná»›t.
Bá»—ng nhiên má»™t tiếng cưá»i sang sảng vá»ng lại, kế đó có má»™t bóng ngưá»i hiện ra nhanh như cắt, rồi má»™t lão nhân mặt đỠnhư trẻ con xuất hiện. Huyết Ảnh Phu Nhân thoáng trông thấy lão thì lập tức biến đổi gương mặt thành lạnh lùng như băng giá.
Lão nhân mặt đỠnhìn Äinh Hạo mỉm cưá»i rồi quay sang Huyết Ảnh Phu Nhân nói:
– Phu nhân sao lại sinh lòng ham muốn?
Huyết Ảnh Phu Nhân lạnh như tiá»n đáp:
– Ngươi muốn nói gì?
– Phu nhân hiểu hơn ai hết.
– Ta không hiểu gì cả.
– Việc đó tạm gác má»™t bên, ta tìm ngươi ngàn dặm xa xôi, mất cả ná»­a tháng trá»i...
– Tốt nhất ngươi nên tránh ra khá»i nÆ¡i này.
– Có việc gì ư?
– Chẳng có việc gì cả, chẳng qua việc của ta ta không cần ngươi xía vào.
Mặt mày cá»§a lão nhân vẫn tươi cưá»i không há» giận, lão hạ giá»ng nói như van xin:
– Phu nhân đừng đối xử với ta tệ quá, tình thế trước mắt thì phu nhân nên ít hiện thân trên giang hồ là hay nhất.
– Nếu không có tên này thì ta không thoát khá»i cái phất trần cá»§a lão ni cô ấy.
– Phu nhân muốn báo ân ư?
– Báo ân thì sao?
– Hắn... hắn quả thật có bản lãnh vậy sao?
– Không tin thì tùy ngươi.
– Phu nhân, tuy ngưá»i có thuật giữ sắc đẹp nhưng luận niên ká»· thì ngưá»i làm tổ mấu hắn cÅ©ng còn thừa mà.
Huyết Ảnh Phu Nhân tái mét sắc mặt, hai mắt lộ sát khí hét lên:
– Câm mồm lại.
Äinh Hạo nhá» tiếng thét đó mà giật mình, tình trí lại. Hắn sá»±c nhá»› ra Huyết Ảnh Phu Nhân danh liệt đệ nhị trong Thiên Äịa Bát Ma, luận niên ká»· thì ít nhất cÅ©ng phải trên sáu mươi. NghÄ© tá»›i đó hắn rùng mình liên tục, lại thụt lùi thêm hai bước nữa.
Lão nhân mặt đỠnói:
– Phu nhân, vài mươi năm nay ngươi chưa từng dùng những lá»i ăn tiếng nói đó vá»›i ta bao giá».
Huyết Ảnh Phu Nhân căm hận nói:
– Công Tôn Cẩn, quan hệ giữa hai chúng ta đến đây chấm dứt.
Äinh Hạo thoáng nghe ba chữ Công Tôn Cẩn thì chợt nhá»› ra trong danh sách sư phụ đưa cÅ©ng có tên ngưá»i này, hắn lạnh lùng nói:
– Các hạ danh hiệu như thế nào?
– Lão phu Nhất Chỉ Truy Hồn Công Tôn Cẩn, còn tiểu hữu là...?
– Tại hạ Toan Tú Tài, vô danh tiểu tốt.
– À thì ra đây chính là cao thủ trẻ tuổi được đồn đãi gần đây trên giang hồ.
Äinh Hạo ngẩng đầu ngắm nhìn khí trá»i âm u, chắp tay nói:
– Xin cáo từ.
Huyết Ảnh Phu Nhân kêu to:
– Khoan đã.
Äinh Hạo giả bá»™ không nghe, lướt mình Ä‘i rất nhanh.
Huyết Ảnh Phu Nhân nộ khí xung thiên, trỠtay vào Công Tôn Cẩn nói:
– Ông cút khá»i đây cho ta.
Nhất Chỉ Truy Hồn Công Tôn Cẩn cưá»i thèm khát nói:
– Phu nhân, vài chục năm cùng giưá»ng cùng gối...
Huyết Ảnh Phu Nhân lạnh lùng nói:
– Chúng ta không phải vợ chồng, vậy nên chuyện đó khá»i cần nhắc nữa. Bây giá» ngươi theo đưá»ng Dương Quan đạo cá»§a ngươi, ta qua cầu Äá»™c Má»™c cá»§a ta, nhất Ä‘ao Ä‘oạn tuyệt, đừng Ä‘eo cứng lấy ta nữa...
Mặt mày Công Tôn Cẩn nhăn nhó khó coi, nói:
– Phu nhân, ngưá»i đã chấm tên thiếu niên trắng trẻo ấy?
– Vậy có sao không?
– Ngưá»i nghÄ© lại niên ká»· Ä‘i.
– Äó là việc cá»§a ta, ngươi không cần quan tâm đến.
– Vậy thì phu nhân... tính sao với ta?
– Ta đã nói rá»i, từ đây nhất Ä‘ao Ä‘oạn tuyệt.
– Hoàn toàn không nghĩ tình nghĩa xưa nữa ư?
Nhất Chỉ Truy Hồn Công Tôn Cẩn nghiến răng lia lịa, nói:
– ÄÆ°á»£c rồi, ta Ä‘i.
Bá»—ng nhiên Phương Bình thất thanh rú lên má»™t tiếng hốt hoảng, má»i ngưá»i đảo mắt nhìn ả há»i:
– Cái gì thế?
Phương Bình há miệng cứng đó nói:
– Xem... kìa...
Hai ngưá»i xoay đầu lại, tức thì cùng hốt hoảng “A†lên má»™t tiếng hoảng hốt.
Thì ra có má»™t nho sÄ© áo Ä‘en đã đến gần cách khoảng bảy tám trượng lúc nào chẳng hay, thân pháp như thế quả thật kinh ngưá»i.
Công Tôn Cẩn gầm lên:
– Ai?
– Hắc Nho!
– Hắc... Nho?
Công Tôn Cẩn và Huyết Ảnh Phu Nhân kinh hoàng thụt lùi ra sau lia lịa.
Hắc Nho hướng vá» Công Tôn Cẩn, cất giá»ng lạnh lùng như băng tuyết nói:
– Ngươi phải trả giá cho công án ở Mang Sơn Cổ Lĩnh năm xưa.
– Các hạ... tính... làm gì ta?
– Bản Nho nghĩ năm xưa sát niệm quá nặng nên không muốn thấy máu đổ nữa, ngươi tự phế võ công đi.
– Nếu vậy thì thà các hạ giết chết ta đi.
– Ngươi có thể tự vệ, hãy rút binh khí ra.
– Lão phu trước tới giỠkhông dùng binh khí.
– Tốt, thế thì ra tay đi.
Công Tôn Cẩn nghiến răng đánh ra.
Nghe “A†một tiếng thảm thiết, Công Tôn Cẩn loạng choạng thụt lùi vỠsau bảy tám bước, rồi té ngồi xuống đất.
Huyết Ảnh Phu Nhân và Phương Bình há hốc miệng kinh ngạc, đứng trơ ra như tượng gỗ.
Hắc Nho vẫn đứng nguyên tại chá»—, Ä‘oạn xoay ngưá»i không nói lá»i nào, lướt Ä‘i luôn.
Công Tôn Cẩn cưá»i thê lương, cố gắng đứng dậy rồi lê bước Ä‘i.
Huyết Ảnh Phu Nhân thở dài một tiếng nói:
– Phương Bình, chúng ta cũng đi thôi.
– Phu nhân, há» Äinh kia...
– Ta lại thích cái tính cao ngạo cá»§a hắn, cái bá»n đầu gối má»m nhÅ©n làm cho ta buồn nôn quá rồi.
– Nhưng... hắn đi mất rồi.
– Chúng ta lo gì không gặp lại hắn.
– Lạ thật...
– Chuyện gì?
– Hắn vừa đi thì Hắc Nho đến..
– Có gì lạ đâu. Hắc Nho muốn báo thù năm xưa nên theo dõi Công Tôn Cẩn thôi.
– Quả là nghe danh không bằng mắt thấy, công lực của y đúng là không thể tưởng tượng nổi.
– Mặc y, chúng ta đừng đụng đến y là xong.
Bình minh ló dạng, sương mại bao phủ, khắp nơi chỉ thấy một màn khói trắng mỠảo.
Mặt trá»i đã lên cao. Äinh Hạo bị tiếng cá»§a cá»t kẹt làm cho tỉnh giấc, vá»™i mở mắt ra xem. Hắn thấy Kha Nhất Nghiêu Ä‘ang ngồi trên cái ghế gần cá»­a sổ, vá»™i vàng xuống giưá»ng cất tiếng nói:
– Chào lão ca, ngưá»i dậy sá»›m thế?
– Ta mới đến thôi.
– Lão ca đi đâu ư?
– Ta đi theo ngươi, thấy ngươi giận bỠđi... sau đó có chuyện gì ngươi biết không?
Äinh Hạo làm ra vẻ kinh ngạc nói:
– Hai ngưá»i bá»n há» trở mặt ư?
– Không phải thế, mà là Hắc Nho xuất hiện rồi phế võ công của Công Tôn Cẩn.
– A, rồi sao nữa?
– Tuồng hát chấm dứt, mạnh ai nấy vỠthôi.
– Những ngưá»i năm xưa tham dá»± trận chiến tại Mang SÆ¡n có lẽ sẽ được Hắc Nho thăm viếng từng ngưá»i má»™t.
– Ta e rằng chuyện năm xưa lại tái diễn.
– Là sao?
– Các môn phái có thể vây đánh y lần nữa.
Äinh Hạo cả kinh, thầm thấy có lý. Nếu sá»± việc lại tái diá»…n thì không tránh khá»i má»™t trận máu đổ khá»§ng khiếp. Ngoài ra tin tức Hắc Nho phục thù nếu truyá»n vang khắp nÆ¡i thì tất nhiên má»i ngưá»i trong cuá»™c sẽ âu lo mà tìm cách trốn tránh, lúc đó muốn hoàn thành sứ mạng tất phải gặp khó khăn nhiá»u hÆ¡n.
Hắn lạnh nhạt nói:
– Chuyện ấy ta muốn lo cũng không được, Hắc Nho tính toán thế nào là chuyện của y.
– Lão đệ nói đúng, bây giỠta làm gì đây?
– Tiểu đệ phải vỠNam.
– Thật may, ta cũng muốn vỠhướng Nam, vậy...
Äinh Hạo cau mày ngắt lá»i:
– Có lẽ ta phải chia tay, vì tiểu đệ có việc cá nhân riêng tư nên không tiện đồng hành.
– Sao cũng được, ta nên đến Tụ Anh Lầu nổi tiếng chỗ này uống vài ly rồi sau đó chia tay tạm biệt có được không?
– Tiểu đệ xin vâng.
Thế là một tên lão nho cùng khổ cùng với một thư sinh anh tuấn lắc la lắc lư tiến vỠTụ Anh Lầu.
Lúc bấy giá» vừa mở cá»­a quán nên chỉ lưa thưa có vài bàn có khách, Äinh Hạo và Kha Nhất Nghiêu chá»n bàn sát đưá»ng lá»™ mà ngồi. Äinh Hạo không rành vỠăn nhậu nên các món rượu thịt Ä‘á»u do Kha Nhất Nghiêu chá»n lấy.
Hai ngưá»i rót rượu nhâm nhi, đàm luận cổ kim, không hỠđỠcập ná»­a câu đến chuyện giang hồ, như hai nhà đại há»c sÄ©.
Tửu lầu dần dần đông đúc, không khí cũng trở nên náo nhiệt.
Äúng lúc hai ngưá»i Ä‘ang vui chén thì từ bàn khác kế bên vá»ng sang má»™t âm thanh sang sảng:
– Lần này Diệp má»— ra Bắc được quí Bảo trá»ng lá»… tiếp đãi, quả thật cảm kích khôn tả.
Má»™t âm thành khàn khàn tiếp lá»i ngay:
– Không dám, không dám. Các hạ đại giá quang lâm làm cho tệ Bảo càng thêm huy hoàng, chỉ ngại tiếp đón có thiếu sót...
– Ngưá»i nói vậy tại hạ càng thêm hổ thẹn.
– Diệp huynh xin đừng khiêm nhưá»ng thái quá.
– Sự việc nhỠvả mong Huỳnh huynh tận lúc giúp cho.
– Chớ khách sáo, chúng ta sẽ tận lực.
– Má»i cạn ly.
– Cạn ly.
Äinh Hạo biến sắc, chàng nhận ra âm thanh khàn khàn đó chính phát ra từ miệng cá»§a Äá»™c Bá Thiên Huỳnh Cưá»ng tổng quản Vá»ng Nguyệt Bảo.
Kha Nhất Nghiêu phát hiên thần tình Äinh Hạo có biến đổi thì hạ giá»ng nói:
– Tiểu đệ sao vậy?
Äinh Hạo nghiến răng nói:
– Tiểu đệ phải giết ngưá»i ngay bây giá».
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:29 PM.
  #19  
Old 01-04-2008, 11:21 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 18

Thăm Viếng Võ Äang



Kha Nhất Nghiêu giật mình nói:
– Tiểu đệ muốn giết ngưá»i?
Äinh Hạo gật đầu suît má»™t cái ra dấu đừng nói chuyện nữa, hai ngưá»i cúi đầu lẳng lặng ăn uống, độ khoảng ná»­a giá» sau má»›i nghe bàn bên cạnh la hét bảo tính tiá»n. Äinh Hạo cÅ©ng gá»i tiểu nhị thanh toán tiá»n bạc rồi vá»™i vàng xuống lầu bước ra tá»­u Ä‘iếm, tiếp đó má»™t trung niên cẩm y và má»™t ông lão áo Ä‘en sánh vai bước ra Ä‘iếm, nhảy lên hai con ngá»±a. Ông lão áo Ä‘en Ä‘i theo con đưá»ng ra Tây môn.
Äinh Hạo nói khẽ vá»›i Kha Nhất Nghiêu:
– Lão ca, hẹn gặp lại sau, tiểu đệ xin cáo biệt...
– Khoan đã!
– Lão có còn Ä‘iá»u gì cần nói ư?
– Ta nhận biết trung niên cẩm y đó.
– Y là ai?
– Là ngưá»i ta Ä‘ang tìm, há»™ trang võ sÄ© tổng giáo đầu Diệp Mậu Äình, thá»§ hạ số má»™t cá»§a Nam Thiên Thần Long Dư Hóa VÅ© trang chá»§ Tá» Vân Trang.
Äinh Hạo giật mình nói:
– Kha lão ca tìm y làm gì?
– Theo dõi y thừa cÆ¡ thăm dò tung tích má»™t ngưá»i – Tốt lắm, lão ca theo dõi y, tiểu đệ xong việc cÅ©ng sẽ tá»›i sau, vì tiểu đệ cÅ©ng định tìm y.
– ÄÆ°á»£c, lão đệ cứ tá»± nhiên, chúng ta hẹn gặp lại sau.
Äinh Hạo gật đầu rồi xoay lưng nhắm Tây môn lá»™ rượt theo, chẳng bao lâu đã ra khá»i thành ná»™i, Hắn thấy ông lão áo Ä‘en cùng hai tên tùy tùng Ä‘ang chậm rãi bước Ä‘i.
Lúc bấy giá» ngưá»i bá»™ hành khá đông nên Äinh Hạo Ä‘i theo phía sau má»™t khoảng cách khá xa.
ÄÆ°á»£c khoảng hai dặm đưá»ng thì ông lão áo Ä‘en và hai tên tùy tùng quẹo vào đưá»ng mòn nhá» trong rừng. Äinh Hạo cả mừng gia tăng tốc lá»±c Ä‘i nhanh hÆ¡n, từ má»™t hướng khác cÅ©ng Ä‘i vào trong rừng.
Chá»— tận cùng cá»§a con đưá»ng mòn là má»™t ngôi chùa nhá», ông lão áo Ä‘en không Ä‘i vào chùa mà lại xuống ngá»±a ở khoảng rừng cách cổng chùa độ vài ba trượng, buá»™c con ngá»±a vào má»™t cây đại thá» gần đó rồi đứng chỠở đấy.
Äinh Hạo vì muốn xem tình hình bên trong chùa này thế nào nên không hành động ngay. Không bao lâu có má»™t hòa thượng mập mạp như Phật Di Lặc bước ra khá»i cổng, dòm đông ngó tây má»™t lúc rồi cất bước Ä‘i tá»›i trước mặt ông lão áo Ä‘en.
Lão áo Ä‘en ghé vào tai hòa thượng nói khẽ vài câu đồng thá»i đưa tay ra dấu.
Khoảng cách khá xa nên Äinh Hạo chẳng nghe rõ đối phương nói những gì, chỉ thấy hòa thương gật đầu lia lia rồi vá»™i vã xoay ngưá»i trở vào chùa.
Ông lão áo Ä‘en toan tháo dây ngá»±a thì Äinh Hạo đã phóng ngưá»i lướt nhanh tá»›i như hồn mà, lanh lảnh quát:
– Huỳnh tổng quản, xin dừng bước.
Hai tên võ sÄ© cùng lúc rút kiếm ra khá»i vá», quát lên:
– Ai đó?
Äinh Hạo chẳng thèm để ý đến bá»n chúng, cặp mắt đầy sát khí chăm chăm nhìn vào gương mặt Äá»™c Bá Thiên Huỳnh Cưá»ng.
Huỳnh Cưá»ng nhìn Äinh Hạo má»™t hồi lâu rồi bá»—ng bật cưá»i nói:
– Tiểu tử ngươi chưa chết ư? Chóng lớn quá nhỉ?
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Hôm nay thật may mắn, miễn cho tại hạ phải đăng môn thăm viếng.
– Ngươi muốn cái chi?
– Chẳng có chi cả, chỉ muốn trả lại sự hậu đãi trước kia của Tổng Quản thôi.
– Ngươi muốn báo thù ư?
Äinh Hạo trá» tay vào rừng nói:
– Chúng ta đi vào sâu trong rừng dễ nói chuyện hơn.
Huỳnh Cưá»ng cưá»i mai mỉa nói:
– Rắc rối làm gì, tại đây giải quyết cũng được vậy.
– Tại hạ thấy trong đó tiện hÆ¡n, tổng quản đừng nhiá»u lá»i nữa.
– Thôi được.
Huỳnh Cưá»ng xoay vá» hướng hai tên tùy tùng nói:
– Hai đứa bay chuẩn bị đào cái hố để chôn tên này đi.
Sau khi Ä‘i vào trong rừng độ vài chục trượng thì Äinh Hạo dừng bước nói:
– Chỗ này được lắm.
Một trong hai tên tùy tùng nói móc:
– Hóa ra tên tiểu tử này cũng biết coi phong thủy.
Äinh Hạo quay lại nói:
– Há»a từ miệng mà ta, ta vốn không muốn giết ngươi nhưng nay thì ngưá»i đành phải chết thôi.
Nói xong y vẫy tay phải nhẹ một cái.
Nghe “A†một tiếng, tên võ sĩ vừa nói đã ngã quị xuống đất tắt thở chết ngay, tên còn lại mặt cắt không còn chút máu, hồn phi phách tán.
Huỳnh Cưá»ng biến sắc, y không ngá» tên thuá»™c hạ mà hai năm trước sống hay chết còn phải tùy thuá»™c y phát lạc, nay đã há»c được võ công cao cưá»ng đến thế.
Y biết thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, nhưng bản thân là Tổng quản nên cũng không thể để mất mặt, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, không ngỠngươi cũng có chút bản lãnh.
Äinh Hạo cưá»i nhạt nói:
– Huỳnh Cưá»ng, ta là Toan Tú Tài, ngươi đừng cứ mở miệng là tiểu tá»­ này, tiểu tá»­ ná» nữa.
– Ngươi... ngươi chính là Toan Tú Tài được giang hồ đồn đãi gần đây ư?
– Äúng vậy.
– Thật không ngá»..
– Vẫn còn nhiá»u Ä‘iá»u ngươi không ngá» lắm, nhưng cÅ©ng không cần biết làm gì nữa. Trước kia ngươi đánh ta thấu xương tét thịt, chết Ä‘i sống lại. Nay ta chỉ báo lại má»™t kiếm, nếu ngươi tiếp được thì coi như ngươi may mắn.
– Ngươi quả là cao ngạo.
– Lúc trước ngươi hành hạ ta như vậy là do có tính thích nhìn ngưá»i khác Ä‘au khổ, hay là có ai sai khiến ngươi?
– Äiá»u này bản Tổng quản không cần thiết trả lá»i ngươi.
– E rằng ngươi phải khai thật với ta thôi.
– Chớ láo khoét!
Tiếng hét vừa dứt thì Huỳnh Cưá»ng đã bất ngá» hất chưởng đánh thẳng vào ngá»±c Äinh Hạo.
Äinh Hạo không né tránh mà còn ưỡn ngá»±c nghinh đón.
Nghe “Bùm†má»™t tiếng, Huỳnh Cưá»ng bị cương khí cá»§a Äinh Hạo bắn tung ra xa vài thước, gương mặt tái mét run run.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Ta nói chỉ tặng ngươi má»™t kiếm, như vậy chưởng này không kể, bây giá» có trả lá»i câu há»i cá»§a hay không?
Tên võ sĩ tùy tùng sợ hãi đến nỗi đứng run lẩy bẩy.
Huỳnh Cưá»ng đảo mắt lia lịa xoay ngưá»i tìm đưá»ng chạy, nhưng Äinh Hạo đã nhanh như chá»›p chặn đưá»ng cá»§a y, nói:
– Äừng hòng thoát khá»i nÆ¡i này, ta há»i lần chót, có trả lá»i không?
Huỳnh Cưá»ng nghiến răng nói:
– Không thể phụng cáo.
– Äó là ngươi tá»± chá»n, rút binh khí ra Ä‘i.
Huỳnh Cưá»ng mặt không còn chút máu, rút kiêm ra khá»i vá», giá»ng run run:
– Chỉ một kiếm?
Äinh Hạo cÅ©ng rút kiếm ra, lạnh lùng nói:
– Chỉ một kiếm, khẳng định không có chiêu thứ hai.
Thanh kiếm của hắn vung ngang ra.
Huỳnh Cưá»ng cÅ©ng không hổ danh là nhân vật có tiếng tăm, trong tình trạng sinh tá»­ y đột nhiên bình tÄ©nh lại, không kích động mà ngưng thần chú ý, thế thá»§ cá»§a y cÅ©ng chẳng phải kém.
Nhưng rá»§i cho y là đối thá»§ quá cao cưá»ng, võ há»c hai bên chênh lệch quá xa.
Äinh Hạo gầm lên má»™t tiếng, thanh kiếm trong tay nghiêng nghiêng huyá»n ảo quét ra má»™t đưá»ng, thế kiếm không nhanh không mạnh nhưng biến ảo cục kì, hoàn toàn khác vá»›i kiếm đạo thưá»ng thấy.
“Hự†má»™t tiếng, thanh kiếm Äinh Hạo vừa phát ra má»™t chiêu đã đút lại ngay vào vá», hắn giữ đúng lá»i nói, không ra chiêu thứ hai.
Huỳnh Cưá»ng loạng choạng lùi ra sau vài bước, thanh kiếm trong tay nghiêng nghiên hạ xuống, không thấy lão phát ra tiếng động gì.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Huỳnh Cưá»ng, may cho ngươi, chứ nếu chiếu theo thá»§ Ä‘oạn mà ngày trước ngươi đối xá»­ vá»›i ta mà luận thì nên cho ngươi nếm thêm ít trò chÆ¡i nữa má»›i phải.
Nói xong hắn ngừng lại, quay sang tên vệ sĩ lúc này đang run lẩy bẩy nói:
– Ta tha chết cho ngươi, vá» báo lại vá»›i Bảo chá»§ cá»§a ngươi là ngày sau Äinh Hạo này sẽ viếng thăm hắn.
Dứt lá»i hắn tung mình lướt Ä‘i.
Phịch!
Huỳnh Cưá»ng phun ra má»™t ngụm máu tươi, té ngá»­a ra đất, không còn thở nữa.
Äinh Hạo không Ä‘i vào thành mà nhắm thẳng đưá»ng Nam môn chạy tá»›i, vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm:
– “Há» Diệp kia là đệ tá»­ số má»™t cá»§a Nam trang, nếu giết hắn bây giá» thì không có lý do chính đáng, chỉ sợ đập rắn động cá» thì hung thá»§ trốn mất, lúc đó khó mà đấu lý vá»›i võ lâm thiên hạ. Nếu dùng võ lá»±c cưỡng ép há» Diệp cung khai thì chỉ sợ hắn lại không biết tí gì vá» sá»± kiện năm xưa. Tình thế này chắc phải trà trá»™n vào Nam trang để theo dõi tình hình mà thôi, nhưng làm sao lá»t vào Nam trang mà không kinh động tá»›i há»?†Hắn càng nghÄ© càng thấy rối rắm nên cứ chạy má»™t hÆ¡i gần hai chục dặm đưá»ng, cho đến tận khi trá»i tối thì hắn đến được Y châu. Má»™t Ä‘iá»u lạ là hắn không thấy há» Diệp đã đành, mà ngay bóng dáng Kha Nhất Nghiêu cÅ©ng không thấy, làm cho hắn vô cùng sốt ruá»™t. Không còn cách nào khác, hắn đành mướn khách Ä‘iếm ngá»§ lại, rồi ngày mai lại lên đưá»ng Nam hành.
Lạ thay hắn đi Nam hành cả chục ngày liên tiếp vẫn chẳng thấy tăm hơi Kha Nhất Nghiêu.
Má»™t hôm hắn đến Xác Thành tỉnh Ngạc. Từ tỉnh Ngạc vá» hướng Tây là Võ Äang, còn nếu Ä‘i đưá»ng thẳng vượt qua Hình SÆ¡n qua đưá»ng Viá»…n An, ÄÆ°Æ¡ng Dương, Hình Châu khoảng mưá»i ngày là đến Äá»™ng Äình Hồ.
Phái Võ Äang là đối tượng nên viếng thăm, vì trong chín môn phái liên minh đối phó Hắc Nho khi xưa thì Võ Äang là vai chánh quan trá»ng, hÆ¡n nữa há» Diệp và Kha Nhất Nghiêu Ä‘á»u mất dấu, nên hắn quyết định đến thăm Võ Äang má»™t chuyến xem sao.
o O o Äêm khuya sương lạnh, phía trước Giải Kiếm bình, má»™t giải đất bằng phẳng mà khách giang hồ phải gỡ bá» binh khí trước khi lên núi, bá»—ng xuất hiện má»™t ngưá»i nho sÄ© áo Ä‘en chậm rãi bước từng nấc thang gạch, từ xa nhìn chẳng khác hồn ma bóng quỉ.
Má»™t tên đạo sÄ© thanh niên Ä‘ang đứng gác lên tiếng há»i nho sÄ© áo Ä‘en:
– Thí chá»§ phương nào, đêm tối ghé thăm tệ phái có Ä‘iá»u chi không thế?
Bóng Ä‘en dừng lại, không nói lá»i nào. Äạo sÄ© thanh niên kinh ngạc ngắm nhìn bóng Ä‘en má»™t hồi rồi lại nói:
– Thí chủ là cao nhân phương nào?
– Tại hạ cần gặp chưởng môn quí phái.
– Xin cho biết tên tuổi và danh hiệu.
– Cứ nói rằng cố nhân Mang Sơn Cổ Lĩnh đến thăm viếng là được.
– Vậy... thí chủ và tệ chưởng môn là bạn cũ ư?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Äạo sÄ© thanh niên do dá»± hồi lâu rồi nói:
– Xin thí chủ chỠđợi giây lát.
Nói xong y chắp tay cúi đầu rồi chạy vào điện các bên trong.
Chẳng mấy chốc sau, một đạo nhân áo xanh có tuổi vội vàng bước ra, gật đầu chào lễ phép nói:
– Thí chủ và tệ chưởng môn là bạn cũ?
– Hừ.
– Xin cho biết quí danh.
– Äể gặp quí chưởng môn hãy nói luôn.
– Vậy... bần đạo bất tiện truyá»n đạt.
– Thế thì tại hạ tự tiện vào điện vậy.
– Má»i thí chá»§ gỡ bá» kiếm để lại ngoài Ä‘iện.
– Tại hạ kiếm bất ly thân.
– Äây là quy luật cá»§a tổ sư tệ phái đã qui định, chưa có bằng hữu võ lâm nào dám vi phạm.
– Có lẽ tại hạ là ngoại lệ.
Lão đạo sÄ© biến sắc, trầm giá»ng nói:
– Nơi đây không có chuyện ngoại lệ.
– Tại hạ vì tôn trá»ng quí phái nên má»›i dừng bước nÆ¡i đây, bằng không thì đã vào ná»™i Ä‘iện từ lâu rồi. Bây giá» xin truyá»n đạt cho quí chưởng môn, má»i lão ra há»™i ngá»™.
– Nói sao? Bảo chưởng môn nhân hạ sơn ư?
– Äúng vậy.
– Sự thật thí chủ đến đây có mục đích gì?
– Äòi nợ, quí chưởng môn thiếu nợ đã lâu, tại hạ nay má»›i có Ä‘iá»u kiện đến đây đòi lại.
Lão đạo sĩ biến sắc nói:
– Núi Võ Äang không phải chá»— để ngươi đùa giỡn.
Ngưá»i áo Ä‘en mặt lạnh như tiá»n nói:
– Tại hạ không nhiá»u lá»i nữa.
Lão đạo sĩ nói:
– Xin thí chá»§ nghe lá»i khuyên cá»§a bần đạo mà lập tức xuống núi ngay, nếu không e rằng thí chá»§ sẽ phải hối hận.
– Hãy nghe cho kÄ© đây, tại hạ nói lần cuối là xin chưởng môn nhân quí phái ra đây há»™i ngá»™ má»™t phen. Nếu không tại hạ đành mang kiếm mà nhập Ä‘iện, lúc đó phá há»ng luật lệ truyá»n thống cá»§a quí phái thì đừng trách tại hạ làm gì.
– Thí chủ dám...
Ngưá»i áo Ä‘en không nói nữa, cất bước tiến tá»›i, lão đạo sÄ© tức giận vung kiếm cản lại. Chẳng ngá» ngưá»i áo Ä‘en chẳng thèm để ý, phất tay nhè nhẹ.
– Ôi cha!
Trong tiếng kêu thất thanh, lão đạo sÄ© thụt ngưá»i ra sau vài bước, thanh kiếm trong tay tí nữa phải rÆ¡i xuống.
Từ trong hậu Ä‘iện nhảy ra mưá»i mấy bóng ngưá»i bao vây ngưá»i áo Ä‘en.
Y lạnh lùng nói:
– Muốn đổ máu chăng?
Lão đạo sÄ© lúc nãy nói giá»ng run run:
– Rốt cuộc thí chủ là ai?
– Hắc Nho!
– Hắc Nho ư?
Mưá»i mấy tên đạo sÄ© kinh hoảng thụt lùi vá» phía sau, lão đạo sÄ© trầm giá»ng hét:
– Các ngươi không được vá»ng động.
Rồi lão phi thân vào nội điện.
Ngưá»i áo Ä‘en dưá»ng như rất coi trá»ng quy luật cá»§a cá»§a Võ Äang, y không muốn phá lệ mang kiếm vào ná»™i Ä‘iện nên vẫn đứng đó khoanh tay nhìn trá»i, chẳng nói gì.
Những tên đạo sĩ kia ai nấy cũng chỉ đứng sững ở xa, bầu không khí trở lại tịch mịch im lặng vô cùng.
Khoảng chừng mưá»i phút sau, có bảy tám ngưá»i chảy thẳng tá»›i Giải Kiếm Bình, ngưá»i dẫn đầu là má»™t đạo nhân có tuổi, đầu đội mÅ©, mình mặc đạo bào vàng nhạt, gương mặt trầm trầm.
Hắc Nho lạnh lùng cất tiếng:
– Linh Hư thượng nhân, lâu lắm không gặp.
Chưởng môn Võ Äang là Linh Hư Thượng Nhân có vẻ xúc động nói:
– Thí chủ vẫn còn tại thế?
Bảy lão đạo sĩ đứng sắp hàng ngang sau lưng lão cũng mặt mày tái mét.
Hắc Nho cưá»i nhạt nói:
– Chưởng môn nhân, nếu tại hạ chết thì công đạo còn đâu nữa?
– Thí chá»§ có Ä‘iá»u gì chỉ giáo?
– Thanh toán món nợ cao thủ quí phái vây đánh tại hạ năm xưa tại Mang Sơn.
– Cố sá»± đó chẳng phải chỉ riêng mình Võ Äang.
– Tại hạ sẽ lần lượt viếng thăm tất cả.
– Các hạ sẽ giải quyết sự kiện Cẩm Long Lệnh ra sao?
– Tại hạ sẽ thay chín đại môn phái truy lùng hung thủ, đó là chuyện khác.
– Vậy đêm nay thí chủ muốn thế nào?
– Chỉ xin chưởng môn trao ra võ công của mình, vậy thôi.
Lá»i nói vừa dứt thì má»i ngưá»i Ä‘á»u rùng mình. Linh Hư Thượng Nhân bất giác thụt lùi má»™t bước nói:
– Hắc Nho, mong ngưá»i suy nghÄ© hậu quả công án năm xưa mà chá»› ngang ngạnh hành động. Năm xưa đệ tá»­ các môn phái tá»­ thương lên tá»›i cả trăm, sao không thấy ngươi nói tá»›i?
– Hậu quả công án năm xưa do chính chưởng môn các phái ép buộc bản nho ra tay tự vệ.
– Cửu Long Lệnh vẫn chưa có tung tích, thí chủ làm như thế không phải quá... quá...
– Câm mồm lại, bản nho tiên lễ hậu binh vậy đủ rồi.
– Thí chủ chuẩn bị tạo nghiệp cho bản phái?
– Nếu chưởng môn tá»± động trao ra võ công thì tại hạ xuống núi ngay, không động tá»›i ngá»n cá» trên núi.
Bảy lão đạo sÄ© nghe tá»›i đó chịu không nổi nữa, đồng thá»i vung kiếm ra, lập thành Bắc Äẩu Kiếm Trận, bao vây ngưá»i áo Ä‘en vào giữa.
Ngưá»i áo Ä‘en mắt bắn ra những tia sáng long lanh, y gằn giá»ng nói:
– Chưởng môn nhân, đừng trách bản nho vỠkết quả của chuyện này nhé.
Linh Hư Thượng Nhân cao giá»ng Ä‘á»c má»™t câu Vô Lượng Thá» Phật, tá» vẻ thảm thương nói:
– Bổn tá»a không thể để Linh SÆ¡n đổ máu, các ngươi lui lại ngay.
Bảy lão đạo sĩ đồng thanh hét lớn:
– Chưởng môn nhân!
Linh Hư Thượng Nhân quắc mắt, lớn tiếng nói:
– Lui lại ngay, đây là lệnh dụ.
Bảy lão đạo sÄ© đành phải lui lại, căm há»n nhìn ngưá»i áo Ä‘en.
Linh Hư Thượng Nhân ngá»­a mặt lên trá»i cao giá»ng nói:
– Äệ tá»­ Linh Hư bất lá»±c, xin dùng thân già bảo tồn môn phái, xin lịch đại tổ sư chứng giám.
Nói xong, lão bi ai nói:
– Ta biết võ công không bằng thí chá»§, nhưng danh dá»± cá»§a Võ Äang quyết không được khinh nhá»n, có má»™t lá»i cuối cùng này muốn bày tá», chẳng biết thí chá»§ có bằng lòng nghe chăng?
– Xin nói!
– Công án năm xưa, sá»± việc xảy ra do Cá»­u Long Lệnh. Khởi theo sá»± kiện mà luận thì tuy hành động cá»§a chín đại môn phái năm xưa có quá khích nhưng vẫn còn có tình, không còn cách nào khác mà phải hành động như vậy. Cho đến hôm nay Cá»­u Long Lệnh vẫn chưa biết tung tích, chỉ căn cứ vào lá»i phá»§ nhận cá»§a thí chá»§ thì cả Trung Nguyên Võ Lâm đồng đạo sẽ chẳng ai phục đâu.
– à của chưởng môn nhân là thế nào?
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:28 PM.
  #20  
Old 01-04-2008, 11:21 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 19

Thiên Lý Truy Tung



Linh Hư Thượng Nhân trầm giá»ng nói:
– Hai chưởng môn nhân Hoa SÆ¡n, Thái Cá»±c trong chín đại môn phái đã tá»­ nạn, còn lại bảy ngưá»i. Sau đó thêm hai chưởng môn nhân Xung SÆ¡n, Cung Lai tạ thế, nên thật ra chỉ còn lại năm đại môn phái là Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Äang, Kỳ Liên và Chung Nam...
– Chưởng môn nhân của Xung Sơn và Cung Lai đã tạ thế ư?
– Äúng vậy, cho nên bần đạo kiến nghị Ä‘iá»u tra hung thá»§ Cá»­u Long Lệnh, nếu tìm ra hung thá»§ xác minh đúng thí chá»§ vô tá»™i, thì chưởng môn cá»§a năm đại môn phái còn lại chẳng những chịu tá»™i vá»›i thí chá»§ mà còn có lá»i tuyên cáo cho cả giá»›i võ lâm Trung Nguyên biết.
– Nếu tại hạ không đồng ý thì sao?
– Thế thì xin cứ tự nhiên ra tay, bần đạo quyết tâm đổ máu tại đây chứ không dám làm hạ uy tín của bổn phái.
Không cần phải nói Hắc Nho chính là Äinh Hạo cải trang. Hắn đối diện vá»›i sá»± lá»±a chá»n quan trá»ng nhất, nếu nghe theo lá»i Linh Hư Thượng Nhân nói thì trái vá»›i nguyên tắc cá»§a sư phụ, còn nếu không nghe thì sẽ xảy ra má»™t cuá»™c tỉ thí máu đổ trước mắt.
Hắn lại nghĩ tới việc sư phụ chịu oan vô tội, nếu như hắn lại gây đổ máu nữa thì chưa chắc tiếng tăm của sư phụ sẽ được phục hồi. Nghĩ thế, hắn bỗng có quyết định ngay, nói:
– Bản Nho hẹn ước má»™t năm, trong vòng má»™t năm các môn phái phải tận lá»±c Ä‘iá»u tra cho ra hung thá»§ nhằm có má»™t sá»± giao phó rõ ràng cho bản nho. Bằng không thì bản Nho sẽ chiếu theo sá»± việc hôm nay mà báo thù.
Nói xong hắn phóng mình đi luôn.
Linh Hư Thượng Nhân thở dài niệm Phật hiệu rồi quay vào trong.
Äinh Hạo rá»i núi Võ Äang thì khôi phục lại diện mạo rồi hướng vá» Xác Thành chạy như bay.
Bình minh đã ló dạng, Äinh Hạo quyết định Ä‘i Hình SÆ¡n, trên đưá»ng Ä‘i hắn sẽ tìm kiếm Hắc Thạch Cốc mà Toàn Tri Tá»­ đã nói để gặp Lôi Công, hoàn thành tâm nguyện.
Trong lúc hắn bước Ä‘i trên đưá»ng lá»™ thì bá»—ng thấy má»™t bóng Ä‘en mập mạp nhìn rất quen Ä‘ang chạy rất nhanh, Äinh Hạo không khá»i tò mò, vá»™i bám theo.
Khi đến gần thì hắn nhận ra bóng Ä‘en đó chính là gã hòa thượng mập mạp đã nói chuyện thì thầm vá»›i Äá»™c Bá Thiên Huỳnh Cưá»ng ở ngôi chùa trong rừng cây tại Lạc Dương. Huỳnh Cưá»ng sau khi chia tay vá»›i Diệp Mậu Bình cá»§a Tá» Vân Trang xong thì liên lạc ngay vá»›i hòa thượng này. Rồi hòa thượng này lại Ä‘i xa cả trăm dặm xuôi xuống phía Nam như vậy thì chắc phải có Ä‘iá»u gì mỠám.
Nam Trang và Bắc Bảo chưa bao giá» lai vãng vá»›i nhau. Bá»—ng nhiên bây giá» hiện có liên hệ thì tình hình chắc chắn không bình thưá»ng.
Hắn nghĩ thế bèn chậm bước, giữ một khoảng cách thích hợp để theo dõi từ đằng xa.
Dần dần trá»i tối âm u, hòa thượng mập mạp bá»—ng rẽ vào đưá»ng mòn trong rừng hoang, Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn nữa thì thấy trong rừng có ngá»n đèn nhấp nháy.
Gã hòa thượng mập mạp bá»—ng Ä‘i nhanh vá» hướng có ngá»n đèn, Äinh Hạo cÅ©ng vá»™i vã bám sát theo.
Äó là má»™t ngôi cổ tá»±, có má»™t ngá»n đèn treo trước cổng chùa, phía trên có tấm biển đỠnăm chữ lá»›n Lạc Kiếm Xùng Công Tá»±, niên đại cá»§a ngôi cổ tá»± không thể Ä‘oán nổi, cổng thì đóng kín.
Hòa thượng mập mạp đến gần gõ nhẹ vào cá»­a, bên trong vá»ng ra tiếng chân rồi có tiếng nói:
– Ai đó?
– Hòa thượng đơn chiếc.
– Có độ diệp chăng?
– Äầy đủ cả.
Cổng miếu mở ra, có má»™t chú tiểu nhá» khoảng mưá»i hai tuổi, gật đầu nhè nhẹ, Hòa thượng mập mạp bước vào trong, cổng miếu lại đóng lại.
Äinh Hạo thấy nghi hoặc, y Ä‘oán Ä‘oạn đối thoại vừa rồi là ám hiệu nên vá»™i phi thân vá»t lên tưá»ng rào, lượn vào trong miếu để xem tình hình.
Miếu có kiến trúc cổ xưa và qui mô khá rá»™ng lá»›n, phía trái chánh Ä‘iện có hoa viên rá»™ng rãi, hoa cá» xinh tươi. Äinh Hạo thoáng suy nghÄ© rồi lướt qua hậu viên, nÆ¡i đó có má»™t dãy nhà được trang hoàng khá sạch sẽ, chính giữa là thiá»n phòng.
Trong thiá»n phòng có má»™t lão hòa thượng mày bạc mặt đỠngồi trên tấm bồ Ä‘oàn to giữa phòng, còn Hòa thượng mập mạp thì đứng kế bên, dáng vẻ rất cung kính.
Äinh Hạo bá»—ng cảm thấy mình hÆ¡i lố bịch khi vào nhìn ngó cảnh tu hành ngồi thiá»n cá»§a các nhà sư. Hắn Ä‘ang định bá» Ä‘i thì bá»—ng nghe Hòa thượng mập mạp cưá»i nói:
– Sư thúc, sự kiện có thay đổi.
– Thay đổi thế nào?
– Äối phương Ä‘ang tập trung dùng toàn lá»±c chống đối.
– Rồi sao?
– Tá» Vân Trang chá»§ sai má»™t tên thá»§ hạ tên là Diệp Mậu Äình đến thăm viếng Vá»ng Nguyệt Bảo ở phương Bắc nhá» trợ lá»±c.
– Thì ngươi cứ tùy cơ ứng biến.
– Không được, tên Diệp Mậu Äình kia bá» ngoài thì coi trá»ng Bắc Bảo nhưng thá»±c tế bá»n ngưá»i Nam Trang Ä‘ang trải rá»™ng khắp nÆ¡i để Ä‘iá»u tra, vạn nhất xảy ra Ä‘iá»u gì thì... hậu quả quả thật sẽ rất nghiêm trá»ng.
Lão hòa thượng trầm ngâm một chút rồi nói:
– Mục đích hôm nay ngươi đến tìm ta làm gì?
– Xin sư thúc ra tay kết liễu gã hỠDiệp.
– Nói sao? Ngươi bảo ta ra tay ư?
– Dạ đúng như vậy! Trịnh Bảo chá»§ đặc biệt á»§y thác, còn có trá»ng lá»… hậu tạ.
– Trá»ng lá»… thế nào?
– Vá»›i sư thúc thì tất nhiên kim châu bảo ngá»c chẳng đáng kể gì. Trá»ng lá»… đó là hai nhánh Thiên tiên Hà Thá»§ Ô, cá»™ng thêm má»™t món bảo vật mà ăn vào có thể tăng tuổi thá», bồi bổ khí huyết, tương cưá»ng nguyên dương, công dụng kì diệu nhất cá»§a nó là trị bệnh cá»§a quả phụ... hí, hí... sư thúc sẽ chẳng thua kém bất cứ trai tráng nào.
Bạch Mi hòa thượng nở má»™t nụ cưá»i hả hê, hứng thú nói:
– Bảo vật đó là gì?
– Äó là con Hà Äá»™n bốn chân mà Trịnh Bảo chá»§ tốn rất nhiá»u công sức má»›i bắt được ở sông Hoàng Hà, con vật này thì vài trăm năm má»›i thấy xuất hiện má»™t lần mà thôi.
– À.
– à của sư thúc thế nào?
– Chuyện này thật khó hiểu. Trịnh Tam Giang chẳng lẽ không đủ sức đối phó hỠDiệp kia ư?
– Không phải là không đủ, còn dư là đằng khác. Nhưng chỉ sợ làm há»ng việc lá»›n, và cÅ©ng không thể để hắn chết trong địa phận cá»§a mình nên Bảo chá»§ không thể ra tay.
– Võ công của hỠDiệp thế nào?
– Hắn là cao thủ số một tại Nam Trang.
– Cần thiết ta phải ra tay sao?
– Sư thúc ra tay không lưu lại dấu vết gì cả, vì cần phải đưa xác há» Diệp vá» Nam Trang, như thế Trịnh Bảo chá»§ má»›i không bị nghi ngá».
– Ta không muốn nhúng tay vào phiá»n phức trên giang hồ nữa.
– Sư thúc chỉ cần xuất mã một lần này thôi, vì nếu đối phương mà tìm được tên đó thì cả sư thúc cũng không được yên đâu.
– Tên đó vẫn mất dạng ư?
– Bắc Bảo đang khẩn trương truy lùng, nhưng vẫn chưa có tin tức.
– Còn con Hà Äá»™n bốn chân thì sao?
– Ba ngày sau tiểu điệt đích thân mang đến dâng lên sư thúc.
– Ngươi có tiết lộ hành tung của ta không đó?
– Tiểu điệt đặc biệt chú ý điểm này, đảm bảo không có.
– Hiện giỠhỠDiệp ở đâu?
– Äêm mai hắn sẽ đến Tương Dương. Trịnh Bảo chá»§ mong sư thúc ra tay sát hại hắn ở gần đó.
– Vậy thì phải lên đưá»ng ngay đêm nay, bằng không thì chắc không kịp.
– Äúng vậy.
– Ngươi đi cùng ta chứ?
– Vâng.
– Tốt lắm, ta ăn uống xong rồi đi ngay.
Hòa thượng mập mạp thò đầu ra ngoài nói:
– Tiểu sư đệ dá»n thức ăn nhanh lên.
Tiểu hòa thượng vá»™i vàng vào bếp, dá»n thức ăn lên, toàn là những món ăn mặn.
Äinh Hạo trông thấy thế không khá»i lắc đầu ngán ngẩm, quả thật không thể xét Ä‘oán ngưá»i qua hình dáng bá» ngoài. Lão Bạch Mi hòa thượng nhìn bá» ngoài như má»™t vị cao tăng đắc đạo, vậy mà bên trong thì gian ác đủ Ä‘iá»u. Huỳnh Cưá»ng và Diệp Mậu Äình trước lúc chia tay nói toàn những lá»i nhân nghÄ©a, ai ngá» bên trong thì tìm cách ám hại lẫn nhau.
Vá»ng Nguyệt Bảo chá»§ không tiếc trá»ng lá»… mướn lão hòa thượng này giết ngưá»i, mục đích chính cá»§a hắn là gì?
Trong câu chuyện đối đáp hai bên luôn đỠcập đến “Tên đóâ€. Thật ra “Tên đó†là ai mà cả Nam Trang lẫn Bắc Bảo Ä‘á»u muốn tìm cho bằng được?
Bắc Bảo muốn giết Diệp Mậu Äình nhằm phá mạng lưới theo dõi cá»§a Nam Trang gài tại phương Bắc, mạng lưới đó lợi hại ra sao?
Má»™t Ä‘iểm làm cho Äinh Hạo khó hiểu nhất là Hòa thượng mập mạp có đỠcập đến việc Bạch Mi hòa thượng giết ngưá»i không lá»™ dấu vết, vậy lão ta giết bằng cách nào?
Ä‚n xong thì hai hòa thượng cùng ra khá»i chùa, Äinh Hạo lập tức theo sau.
Trong bụng hắn thầm bật cưá»i vì hai gã hòa thượng rình muốn giết há» Diệp, còn hắn thì lại rình theo dõi hai hòa thượng, thật đúng như câu tục ngữ “Bá» ngá»±a bắt ve sầu, chim sẻ rình đằng sauâ€.
Äinh Hạo vừa theo dõi vừa suy tính thiệt hÆ¡n cá»§a vấn Ä‘á». Hắn thấy nếu cứu há» Diệp thoát được đòn ác cá»§a hai tên hòa thượng thì có thể đưá»ng hoàng thâm nhập Nam Trang nên tinh thần rất phấn khá»i, càng quyết tâm theo dõi hÆ¡n.
Hôm sau thì đến Tương Dương. Ở đây đưá»ng bá»™ và đưá»ng thá»§y thông nhau, nhân dân cư ngụ đông đúc, chợ búa ồn ào náo nhiệt, kẻ qua ngưá»i lại thật nhá»™n nhịp.
Äinh Hạo theo sau hai tên hòa thương Ä‘i lòng vòng trên phố má»™t hồi thì thình lình có má»™t hán tá»­ ăn mặc kiểu cách như ngưá»i buôn bán tiến tá»›i, thì thầm vài câu vá»›i hòa thượng mập mạp.
Gã hòa thượng mập mạp nháy mắt với Bạch Mi hòa thượng kế đó kỠtai lão nói nhỠmấy câu rồi bỠđi.
Äinh Hạo bối rối không biết nên theo ai, phải suy nghÄ© má»™t lát má»›i quyết định theo dõi Bạch Mi hòa thượng. Hắn biết Bạch Mi hòa thượng là kẻ giết mướn nên theo dõi gã có lợi hÆ¡n.
Äang mải Ä‘i theo Bạch Mi hòa thượng thì thình lình có ngưá»i vá»— vào vai hắn, hắn giật mình quay lại thì nhận ra đó là Kha Nhất Nghiêu. Lão hạ giá»ng nói:
– Lão đệ, ngươi đến đây lúc nào, đi theo ta.
Äinh Hạo vá»™i nói:
– Lão ca, tiểu đệ Ä‘ang theo dõi má»™t ngưá»i, tí nữa gặp lại.
Rồi hắn vội vàng rượt theo Bạch Mi hòa thượng.
Bạch Mi hòa thượng Ä‘i dá»c bá» sông má»™t hồi thì bá»—ng ngồi xếp bằng trên bãi cát, không nói gì nữa. Äinh Hạo cÅ©ng vá»™i ẩn thân trong bụi rậm lặng lẽ chá».
Trống Ä‘iểm canh hai thì có hai bóng ngưá»i, má»™t trước má»™t sau ra bãi cát, chính là hòa thượng mập mạp và Diệp Mậu Äình.
Diệp Mậu Äình nói:
– Äại sư hẹn tại hạ ra đây không biết có việc gì?
Gã hòa thượng mập mạp cưá»i hì hì nói:
– Nghe nói kiếm thuật thí chủ cao siêu, nên có tình muốn thỉnh giáo vài chiêu thôi.
– Chỉ có thế thôi ư?
– Không sai.
Bá»—ng Diệp Mậu Äình phát hiện ra Bạch Mi hòa thượng Ä‘ang ngồi thiá»n bên trên thì giật mình nói:
– Vị hòa thượng này là ai?
Gã hòa thượng mập mạp nói:
– Ai biết! Chắc là lão hòa thượng khổ hạnh thôi.
Diệp Mậu Äình trầm giá»ng há»i:
– Äại sư tên gá»i thế nào?
– Tiểu tăng Minh Tánh.
– Äại sư tu ở chùa nào?
– Tiểu tăng đến từ Linh Ẩn Tây Hồ.
– A, chùa đó quả có tiếng tăm.
Äinh Hạo trong bụi rậm thầm chá»­i gã hòa thương mập mạp là đồ láo khoét.
Hòa thượng mập mạp lớn tiếng nói:
– Tiểu tăng xin thỉnh giáo ba chiêu thôi.
Diệp Mậu Äình lạnh lùng nói:
– Kẻ nào nói tại hạ kiếm thuật cao siêu thì kẻ đó chỉ nói khoác mà thôi, đại sư là ngưá»i xuất gia không cần tranh cưá»ng háo thắng như thế.
– Xin chớ giáo huấn tiểu tăng.
– Tại hạ không có hứng thú đánh nhau với đại sư.
– Tiểu tăng không xứng chăng?
– Tại hạ không có ý đó, xin thất lễ, tại hạ cáo từ.
– Hôm nay chúng ta nhất định phải tỉ thí.
– Äại sư làm thế không ngại làm mất thân phận ngưá»i xuất gia ư?
– Mặc kệ, phải tỉ thí thôi.
– Tại hạ thấy không cần thiết.
– Äừng phí lá»i, ra chiêu Ä‘i.
Bỗng ngay lúc đó, Bạch Mi hòa thượng lạnh lùng cất tiếng nói:
– Tiểu quỉ phương nào làm phiá»n sá»± thanh tu cá»§a ta?
Gã hòa thượng mập mạp quát lên:
– Chớ xuất khẩu ngông cuồng.
Bạch Mi hòa thượng thình lình đứng bật dậy, lướt đến chá»— hai ngưá»i gằn giá»ng nói:
– Mau cút khá»i đây.
Gã hòa thượng mập mạp cưá»i hắc hắc:
– Nếu không đi thì sao?
– Thì chứng quả tại đây.
– Cao ngạo thật, ngươi thật là...
Gã mới nói tới đó thì Bạch Mi hòa thượng đã thình lình đánh thẳng ra một chưởng.
“Bùng†một tiếng, gã hòa thượng mập mạp đã té ngồi trên bãi cát, miệng ứa máu. Bạch Mi hòa thượng không nói không rằng lướt tới giơ bàn tay lên như muốn đánh vào thiên linh cái của gã.
Bá»—ng Diệp Mậu Äình công ra má»™t kiếm chặn lại, nói:
– Äại sư chẳng há» có từ tâm cá»§a ngưá»i xuất gia gì cả.
Bạch Mi hòa thượng lùi ra sau, quắc mắt nhìn Diệp Mậu Äình nói:
– Ta bình sinh rất kî ngưá»i quấy rối.
– Còn tại hạ thì bình sinh lại rất ghét những kẻ hung tàn bạo ngược.
– Ngươi nhục mạ lão ư?
– Hành vi của lão thì ai chẳng nhục mạ được?
– ÄÆ°á»£c, được lắm...
Äôi mắt cá»§a Bạch Mi hòa thượng bá»—ng biến thành màu xanh bích, âm u như mắt quỉ, thanh kiếm cá»§a Diệp Mậu Äình bá»—ng từ từ hạ xuống, mồ hôi trên trán gã bắt đầu rỉ ra, Ä‘á»ng lại to bằng hạt đậu, thân hình run lên.
__________________
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:28 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àêâàðèóìíûå, çîîôèëû, êàáèíû, êðþ÷êîì, hac nho 4vn, îáðàçåö, ïðàâäà, ïðåññà, ïðèêîëüíûå, ïðèìåíåíèå, ïðîãðàììû, ñìåøàðèêè, òåòðèñ, ýëüäîðàäî
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™