Tiên Luyện Chi Lộ Tác Giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 3: Tiên Phàm Lộ
------oo0oo-----
Chương 246: Khốn cảnh của Đường Nhã Thi.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by: Kill_Loves --- 4vn.eu
Chúc mừng năm mới - 2012
- Từ sau khi Triệu tiên sư rời đi. tiểu nữ một lòng khát cầu đạo tu tiên, luôn tìm kiếm tiên sư có thể truyền thụ đạo thuật tiên gia.
Lão phu đương nhiên sẽ không để chuyện này phát sinh. Một đứa con gái nhà lành, đi tu tiên làm cái gì, vì thế ngăn cản việc này. Nhưng tiểu nữ chẳng những không nghe mà còn vụng trộm rời khỏi kinh đô mấy năm. Cho tới nửa năm trước nó mới trở về Đường phủ còn mang theo một tiên sư pháp lực không kém...
Đường Viễn Kiều khẽ thở dài.
Trương Hằng còn nhớ rõ lúc sắp chia tay ở Đường phủ mấy năm trước. Đường Nhã Thi còn thỉnh cầu mình hai việc.
Một việc trong đó là muốn xin mình truyền thụ cho nàng đạo tu tiên.
Nhưng lúc đó Trương Hằng liền lập tức từ chối thỉnh cầu này.
- Nếu Đường tiểu thư đã thích tu tiên Như vậy thì ngươi cứ để nàng tu không được sao?
Trương Hằng không biểu hiện gì mà nói.
Hắn biết ở thế giới này, người tu tiên mới là chủ lưu. mới là vương giả đứng trên đám mây nhìn xuống.
Hảnh vi của Đường Nhã Thi trong mắt Trương Hằng chính là một loại hành động tích cực cầu tiến, có tâm tính không muốn làm một con kiến hôi.
Ý nghĩ như vậy đối Với một thiên kim tiểu thư thế tục mà nói là rất đáng quý.
- Thật ra sau này lão phu cũng đã nghĩ thông suốt, thậm chí còn không tiếc tổn hại danh dự mà cự tuyệt hôn sự của tiểu nữ.
Ánh mắt Đường Viễn Kiều lộ chút bất đắc dĩ.
Trương Hằng ngạc nhiên nói:
- Nếu vậy thì ngươi còn lo lắng điều gì?
- Nhưng vấn đề lại ở tên tiên sư mà tiểu nữ mang về kia.
Nói tới đây ánh mắt Đường Viễn Kiều lộ vẻ phức tạp.
- Hả? Tiên sư kia có gì cổ quái?
Vẻ mặt Trương Hằng lộ chút tò mò.
- Nếu chỉ là cổ quái thôi thì cũng tốt rồi. Mấu chốt chính là tên tiên sư kia không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc tiểu nữ, quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít. Hơn nữa mấy hôm trước tên tiên sư này còn có dạm lời cầu hôn với lão phu.
Đường Viễn Kiều hơi bất đắc dĩ nói.
Trương Hằng cười ha hả nói:
- Vậy thì ngươi không đúng rồi. Đường tiểu thư đã bước vào con đường tu tiên, hiện tại cũng có thể coi là người tu tiên. Người tu tiên tất nhiên cũng có thể lấy người tu tiên.
- Ài, có chuyện đạo hữu ngươi không biết. Không nói đến việc tên tiên sư kia là sư phụ dẫn đường cho tiểu nữ tu tiên, hơn nữa người này đã bảy tám mươi tuổi. còn già hơn lão phu mấy chục tuổi...
Vào thời điểm Đường Viễn Kiều nói tới chuyện này còn nắm chật hai bàn tay.
- Sư đồ luyến ái? Lại còn là một lão già sao?
Vẻ mặt Trương Hằng lộ vẻ cổ quái.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ thẩm mỹ của Đường Nhã Thi này có vấn đề, Không ngờ lại kết thành đạo lữ song tu với một Lão già.
Nghĩ tới đây Trương Hằng liền trầm mặc.
Đường Viễn Kiều thấy Trương Hằng không nói gì thì trong lòng nóng nảy:
- Không biết Triệu tiên sư có ý kiến gì đối với chuyện này không?
Trương Hằng trầm ngâm một lát mới nói:
- Kỳ thực tại Tu Tiên giới, vợ chồng kết làm đạo lữ song tu có chênh lệch về tuổi tác cũng là chuyện bình thường.
Chuyện này mà cũng gọi là bình thường sao? Đường Viễn Kiều suưt nữa là trợn trắng mắt.
- Nhưng tên tiên sư kia còn đủ tuổi là phụ thân ta đó! Ta tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
Hô hấp của Đường Viễn Kiều đã trở nên dồn dập.
Tưởng tượng tới cảnh đứa con gái Nhu thuận xinh đẹp của mình lại gả cho một lão già lớn hơn mình mấy chục tuổi. Đường Viễn Kiều không sao chịu nổi.
- Triệu tiên sư phải làm chủ cho chúng ta đi!
Đường Viễn Kiều quỳ phịch xuống trước mặt Trương Hằng.
Trương Hằng không khỏi cười khổ, nâng hắn dậy nói:
- Được rồi. việc này ta sẽ cố hết sức. Nhưng trước đó phải gặp mặt Đường tiểu thư một lần mới được.
Tưởng tượng tới tài nữ thông Minh xinh đẹp của kinh đô lại gả cho một lão già thì Trương Hằng cũng cảm thấy đáng tiếc.
- Tốt. ta cho người đi mời tiểu nữ liền.
Thấy Trương Hằng đồng ý thỉnh cầu của mình. Đường Viễn Kiều mừng như điên, vội vàng ra khỏi thư phòng, nói với kẻ hầu tâm phúc vài câu.
Sau khi trở lại thư phòng, hắn phát hiện ra Trương Hằng đang nhắm mắt suy nghĩ.
Vì thế hắn liền im lặng đứng một bên. cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Trên thực tế Trương Hằng lúc này đang sử dụng thần thức tìm tới toàn bộ Đường phủ. Mục tiêu hàng đầu của hắn tất nhiên là từ đường của Đường gia.
Thần thức vừa mới tiến vào từ đường, hắn liền phát hiện ra bên trong có ảo trận và cấm chế quỷ dị tồn tại. Những thứ này lần trước hắn tới không phát hiện ra.
Trước đó thần thức hắn mới tương đương với Trúc Cơ Kỳ. lúc này đã có thể so với tu sĩ Kết Đan KỲ.
Thần thức sau khi tiến vào từ đường Đường gia. Trương Hằng rất nhanh phát hiện ra lão già họ Ngô kia.
Cách đã vài năm, tu vi của lão già họ Ngô này không hề tiến triển, vẻ mặt càng già nua.
Mỉm cười, thần thức Trương Hằng liền tìm kiếm ở địa phương khác của Đường phủ. Rất nhanh hắn liền tìm ra Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi thoạt nhìn càng xinh đẹp động lòng người hơn so với vài năm trước, còn mang theo chút khí tức xuất trần.
Hơn nữa nàng lúc này đã có tu vi Dẫn Khí KỲ đại viên mãn, cách Luyện Khí KỲ cũng không xa nữa.
Đường Nhã Thi lúc này đang tĩnh tọa tu Luyện trong khuê phòng, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ. mặt ngọc hơi hồng, trên người có một tầng khí màu xanh mỏng manh lưu chuyển.
Đúng lúc này thì một thân ảnh im lặng tiến vào trong khuê phòng của nàng.
Vẻ mặt Đường Nhã Thi cả kinh, sau khi nhìn thấy người đó mới yên lòng, đôi mi Thanh tú nhíu lại:
- Sư phụ. đây là khuê phòng của đồ nhi. xin người đừng tùy ý ra vào có được không?
Người đến là một lão già mặc bố ý. khuôn mặt không ít nếp nhăn, nhìn qua khoáng sáu bảy mươi tuổi nhưng khí sắc tốt hơn người bình thường nhiều.
Lão già được Đường Nhã Thi gọi lá sư phụ liền cười hắc hắc:
- Ta nói này Nhã nhi. ngươi về sau không nên gọi ta là sư phụ nữa. Nơi này tuy là khuê phòng của ngươi nhưng cũng không phải ta mới tới lần đầu tiên.
Đường Nhã Thi trầm mặc một hồi hỏi:
- Không biết khi nào sư phụ mới truyền thủ khâu quyết công pháp Kế tiếp, Nhã Thi đã dừng ở giai đoạn Dẫn Khí Kỳ đại viên mãn nửa năm rồi. hẳn là có năng lực tấn công vào cảnh giới Luyện Khí Kỳ rồi.
Lão già hơi hơi dựa vào người Đường Nhã Thi, cười nói:
- Có điều ngươi còn chưa biết. Tấn công vào Luyện Khí Kỳ cũng không phải dễ dàng Như vậy, Đến lúc đó sư phụ của ngươi còn phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí và linh đan...
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng trợ giúp ta tấn công Luyện Khí Kỳ.
Đường Nhã Thi cắn môi hỏi.
Thân thể lão già mặc bố y không ngừng dựa vào người Đường Nhã Thi, vươn tay ra ôm lấy hông nàng.
sắc mặt Đường Nhã Thi đỏ bừng, vừa chuẩn bị giãy dụa nhưng lại nhịn, thầm nghĩ chỉ cần đối phương không quá mức thì mình có thể nhân nhượng hắn một chút.
- Nhã Thi. ngươi là một đứa bé thông minh, chẳng lẽ không biết sư phụ muốn gì sao?
Vẻ mặt lão già mặc bố y chăm chú nhìn Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi trầm mặc một hồi cuối cùng mới nói:
- Ngươi đã nói chuyện hôn sự với cha ta chưa?
Lão già mặc bố y khinh thường nói:
- Chúng ta là người tu tiên, nếu thật sự muốn kết thành đạo lữ song tu thì còn cần một phàm nhân gật đầu sao. Ta làm như vậy là chỉ muốn chiều ý nàng thôi.
Nói tới đây bàn tay của Lão già mặc bố y dán vào y phục Đường Nhã Thi. sờ soạng vị trí mẫn cảm trên ngực nàng.
Thân thể mềm mại của Đường Nhã Thi run lên. sắc mặt đỏ bừng, vội đẩy hắn ra.
- Ngươi đi ra ngoài cho ta!
Mặt Đường Nhã Thi lạnh, như băng, đứng dậy chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách.
Khuôn mặt lão già mặc bố y hiện lên vẻ lo lắng nói:
- Nhã Thi, sư phụ khuyên ngươi một câu. ngoan ngoãn nghe theo ta đi. Nên biết rằng ở Tu Tiên giới, chuyện tuổi tác chênh lệch mà kết thành đạo lữ song tu là nhiều không đếm xuể.
- Ta không thể đáp ứng ngươi.
Đường Nhã Thi lập tức từ chối.
- Một khi đã như vậy thì đừng trách sư phụ ta hôm này dùng sức mạnh đối với ngươi.
Ánh mắt lão già mặc bố y lộ vẻ kiên quyết.
Tiên Luyện Chi Lộ Tác Giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 3: Tiên Phàm Lộ
------oo0oo-----
Chương 247: Gặp mặt.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by: Kill_Loves --- 4vn.eu
Chúc mừng năm mới - 2012
- Ngươi muốn làm gì...
Nhìn Lão già mặc bố y đang tới gần. trái tim Đường Nhã Thi đập nhanh hơn. mặc dù biết hành động kế tiếp của đối phương là gì nhưng vẫn nói ra những câu nói vô dụng Như vậy,
- Đồ nhi ngoan của ta, ngươi nói ta muốn làm gì nào?
Lão già mặc bố y cười hắc hắc không ngừng, từ từ áp sát Đường Nhã Thi.
- Ngươi làm sao có thể làm vậy...
Đường Nhã Thi không tự chủ được, thân thể lui lại phía sau. hô hấp nhanh hơn. khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ.
-Á!
Rốt cục Đường Nhã Thi lớn tiếng hét.
- Hắc hắc. ta nói này Nhã Thi. ngươi cũng đừng cố sức nữa. Xung quanh phòng này ta đã đặt cấm chế cách âm rồi.
Lão già mặc bố y chẳng lo lắng, vươn tay mò mẫm về phía Đường Nhã Thi đã ở gần trong gang tấc.
Đường Nhã Thi còn muốn lui lại phía sau, đùi ngọc đã dụng phải giường, dưới sự kích động thân thể liền mất thăng bằng. ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Nàng vừa mới chuẩn bị đứng lên thì thân thể lão già mặc bố ý đã đè tới.
- Đừng...
Đường Nhã Thi muốn lấy tay đẩy lão già mặc bố y ra nhưng dù là khí lực hay tu vi cũng đều kém đối phương khá xa.
Trong lúc nhất thời, nước mắt Đường Nhã Thi liên tục tuôn rơi.
Lão già mặc bố ý mạnh mẽ dùng đôi môi hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, một bàn tay không ngừng cởi cạp váy của nàng.
Xoạt một tiếng, váy nàng đã bị xé tan. Bởi Đường Nhã Thi không ngừng dãy dụa, lão già mặc bố ý đơn giản là dùng sức xé tan ý phục của nàng.
- Van ngươi, đừng làm Như vậy,.. Ngươi là sư phụ của ta...
Đường Nhã Thi đau khổ cầu xin.
Nghe thấy câu này, lão già mặc bố ý chỉ ngừng lại một chút, dường như hơi do dự.
Như khi hắn nhìn thấy vẻ mặt van nài đáng yêu của Đường Nhã Thi thì trong lòng lại sinh ra một luồng tà hỏa.
- Xoạt...
Hắn kéo rách y phục nửa người trên của Đường Nhã Thi, lộ ra cả mảng lớn da thịt mê người trắng như tuyết.
Trên thân thể Đường Nhã Thi chỉ còn lại một tiểu yếm màu đỏ.
- Hắc hắc.
Nhìn thấy mỹ nữ cực phẩm đẹp tới rung động lòng người Trước mắt, lão già mặc bố ý vươn ma trảo của hắn ra.
Nhưng đúng lúc này thì một hư ảnh xuất hiện phía sau lão già mặc bố ý.
Bịch một tiếng, một quyền của Quỷ Sư đã đánh cho lão già mặc bố y hôn mê. sau đó hừ nhẹ một tiếng, tay đánh ra một quầng sáng trắng mờ. tiếp xúc với cấm chế bốn phía.
Đường Nhã Thi sau khi khôi phục tự do liền hét lên một tiếng, dùng chiếc chăn che đi thân thể xinh đẹp động lòng người của mình.
Quỷ Sư cũng không nhìn nàng một cái mà túm lấy thân thể của lão già mặc bố y. sau đó thân hình nhoáng lên liền biến mất khỏi khuê phòng Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi sau khi thấy bóng người kia đã rời đi mới vội vàng đứng đậy mặc y phục, sau đó ngồi trên giường thấp giọng khóc.
Đúng lúc này thì bên ngoài khuê phòng truyền tới tiếng nói của người hầu thân tín của Đường Viễn Kiều:
- Đường tiểu thư. gia chủ mời người tới thư phòng.
Đường Nhã Thi bị giọng nói này làm cho hoảng sợ. hỏi:
- Đã tới đêm, phụ thân vô duyên vô cớ mời ta tới thư phòng làm gì?
- Đường phủ có hai vị khách quý tới chơi, Dường như đều là tiên sư. Tiểu thư mau mau tới đi.
Nói xong câu này, thân ảnh bên ngoài khuê phòng liền nhoáng lên. Tâm phúc của Đường Viễn Kiều hình như đã rời đi.
- Tiên sư? Lại còn những hai vị?
Đường Nhã Thi không khỏi nhớ tới bóng người vừa rồi trong lòng thầm nghĩ, hay vừa rồi cứu ta chính là một trong hai vị tiên sư tới đây?
Nghĩ tới đây Đường Nhã Thi vội vàng sửa sang lại y phục, không dám chậm trễ chút nào. sau khi ra khỏi khuê phòng liền lập tức đi tới thư phòng của Đường Viễn Kiều.
Trong thư phòng, Trương Hằng nhắm mắt không nói. Đường Viễn Kiều cũng không dám quấy rầy.
Nhưng trong một khắc này, ngân quang nhoáng lên. dung nhập vào trong thân thể của Trương Hằng.
Bịch một tiếng, lão già mặc bố ý giống như một quả bóng cao su bị ném xuống giữa thư phòng.
- Đây là...
Đường Viễn Kiều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
- Đây không phải là Hạ tiên sư sao?
Đường Viễn Kiều hoảng sợ không thối, mang theo ý hỏi nhìn về phía Trương Hằng. chỉ thấy đối phương nhắm mắt không nói.
Ninh Tuyết Dung hiền lành cười với hắn, ý bảo hắn không cần hỏi nhiều.
Đường Viễn Kiều đành đứng ở một bên. trong lòng thất kinh. Chẳng lẽ Triệu tiên sư đã chế phục hắn rồi?
Nhưng Trương Hằng tới lúc này vẫn chưa rời khỏi phòng, điều này khiến Đường Viễn Kiều cảm thấy khó có thể tin nổi.
Một phàm nhân làm sao có thể liên tưởng tới loại thần thông Thân Ngoại Hóa Thân khó lường của Tu Tiên giới chứ?
Chờ đợi một hồi, bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng bước chân. Một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt, mặt đẹp như hoa, mi mày như thơ. giống hệt như lần đầu tiên Trương Hằng gặp mặt nàng tiến vào.
Đường Nhã Thi vừa mới tiến vào thư phòng, đầu tiên thấy phụ thân đứng đó thì trong lòng hơi kinh hãi. ánh mắt dừng lại trên người Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung.
- Triệu tiên sư...
Đường Nhã Thi ngạc nhiên và vui mừng, nhất thời ánh mắt lóe lên ánh lệ.
- Vài năm không gặp. Đường tiểu thư đã thay đổi không ít rồi!
Trương Hằng thản nhiên nói, cũng không biết là tán thưởng hay châm chọc.
Nghe thấy thế, trong lòng Đường Nhã Thi có cảm giác khó chịu không nói lên lời.
Trương Hằng giờ phút này vẫn dùng hình tượng Triệu Vân. Anh dũng vô song, lại mang theo khí chất thoát tục siêu phàm.
Sau vài năm, khi Đường Nhã Thi lại một lần nữa nhìn thấy nam nhân này. trong lòng nàng hiện lên một cảm giác không thể diễn đạt bằng lời.
Khuôn mặt đối phương dường như mãi mãi không thay đổi. cả người càng trở nên thần bí khó lường. Mà mình mặc dù có tiến bộ nhưng lại lưu lạc tới hoàn cảnh này.
- Nếu sư phụ của mình là hắn thì tốt biết bao nhiêu... Cho dù có gả cho hắn cũng đã làm sao...
Trong lúc Nhất thời, Đường Nhã Thi suy nghĩ đủ Điều, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.
Nhưng ánh mắt nàng rơi vào nữ tử mặc y phục trắng như tuyết kia thì trong lòng lại khẽ run lên.
Đây là một nữ tử thế nào, có dung mạo khuynh thành tuyệt thế, cùng với khí chất như tiên vô cùng Thanh nhã khiến cho nữ nhân trên thế gian phải xấu hổ.
Vào thời điểm Đường Nhã Thi đối điện với nữ nhân này, đối phương đang khẽ gật đầu cười với nàng, dịu dàng mà tự nhiên.
- Nhã Thi.
Đường Viễn Kiều đứng bên cạnh thấy con gái hơi thất thần liền vội vàng nhắc nhở.
Đường Nhã Thi hướng về phía Trương Hằng hơi hạ thấp người:
- Tiểu nữ ra mắt Triệu tiên sư và Triệu phu nhân...
Nói xong câu này, Đường Nhã Thi bất đầu quan sát thần sắc của hai người.
- ừ.
Trương Hằng gật đầu. đối với câu nói này như rất hưởng thụ, thầm nghĩ Đường Nhã Thi này đúng là rất biết điều.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung hơi đỏ lên như trên mặt lại ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Một cảm giác mất mát trào dàng trong lòng Đường Nhã Thi.
Đây cũng không phải là nàng yêu hay thích Trương Hằng mà đối với những sự vật tốt đẹp thì tất nhiên người ta sẽ có giao động.
Con người là một loài động vật ích kỷ. phản ứng tâm lý này của Đường Nhã Thi cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
- Đường tiểu thư, đây là sư phụ của ngươi sao?
Trương Hằng chỉ vào lão già mặc bố ý đang nằm bên cạnh.
Đường Nhã Thi rốt cục tập trung ánh mắt vào trên người vị sư phụ này của nàng.
Ánh mắt lộ vẻ chán ghét, cừu hận phức tạp đan xen. Đường Nhã Thi sững sờ đứng đó.
- Vừa rồi là ngươi ra tay...
Khuôn mặt Đường Nhã Thi đỏ bừng, bàn tay ngọc nắm lấy góc áo.
Trương Hằng đương nhiên hiểu được ý tứ lời nói của nàng, cười nói:
- Không phải ta tự mình ra tay, ra tay là phân thân của ta.
Đường Nhã Thi không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng khi nghe thấy danh từ phân thân lập tức lộ vẻ khiếp sợ.
Chẳng lẽ nam nhân trước mặt này đã học được Thân Ngoại Hóa Thân trong truyền thuyết của Tu Chân giới.
Nàng và Đường Viễn Kiều không giống nhau. Là người tu chân, tuy rằng mới chỉ vẻn vẹn là Dẫn Khí Kỳ nhập môn Nhung một chút thường thức vẫn phải biết.
Ngay trong lúc tâm tình nàng đang vô cùng hỗn loạn thì giọng nói bình thản của Trương Hằng lại vang lên:
- Không biết Đường tiểu thư muốn xử trí sư phụ ngươi thế nào?
Nói tới đây, khóe miệng Trương Hằng lại hiện lên một nụ cười khổng thể nhận thấy...
Tiên Luyện Chi Lộ Tác Giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 3: Tiên Phàm Lộ
------oo0oo-----
Chương 248: Xử trí.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by: Kill_Loves --- 4vn.eu
Chúc mừng năm mới - 2012
Trương Hằng đương nhiên đã nhìn thấy hết hành vi của lão già mặc bố y này với Đường Nhã Thi. trong lòng cũng không có dao động gì lớn.
Từ khi đi vào thế giới này, Trương Hằng phát hiện ra kẻ tà ác vĩnh viễn luôn nhiều hơn người thiện lương.
Từ Đường Phong đến Âu Dương lão tổ cho tới Lý Hoàng đến Huyết Sát phân thân, dường như không ai có thể xem như người lương thiện.
Mà loại người giống như Triệu Thụy hay Ninh Tuyết Dung và Lạc Hà thì ở Tu Tiên giới chiếm tỉ lệ không cao.
Khi Trương Hằng đề nghị nên xử lý vị sư phụ của Đường Nhã Thi này thế nào, dù Đường Nhã Thi có chút do dự nhưng cuối cùng cùng không dễ dàng bỏ qua cho lão già mặc bố ý.
- Hắn dù sao cũng là sư phụ ta...
Đường Nhã Thi thản nhiên nói.
- Ta chỉ muốn nếu Triệu tiên sư có thể thì phế bỏ tu vi của hắn đi.
Trong lòng Trương Hằng cười lạnh. Đối Với người tu tiên mà nói phế bỏ tu vi còn đáng sợ hơn so với giết chết đối phương.
Hơn nữa lão già mặc bố ý này đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ. còn khoảng chục năm tuổi thọ. Giờ phút này phế bỏ tu vi của hắn thì cũng không sống được bao lâu nữa.
Cho nên Đường Nhã Thi lựa chọn phương thức xử trí này thực ra lại vô cùng độc ác.
- Tu Tiên giới kiêng kị nhất chính là chuyện nhổ cỏ không trừ tận gốc.
Giọng nói của Trương Hằng lộ vẻ lạnh lùng, khiến trong lòng phụ tử Đường gia không khỏi run lên.
Chỉ thấy Trương Hằng nhẹ nhàng vung tay lên. một đám ngân diễm đã rơi xuống người lão già mặc bố y.
Trong chớp mắt, thân ảnh lão già mặc bố y liền biến mất trước mặt mọi người, không còn lưu lại dấu vết gì.
Tuy ngoài mặt rất lạnh nhạt nhưng trong lòng Trương Hằng lại có chút chưa xót. Lúc này chính mình giết một người đã khó có thể khiến trong lòng xuất hiện dao động. Giết người so với miết chết một con kiến cũng không khác nhau là mấy!
Một chàng trai mới lớn hơi yếu đuối của địa cầu trưởng thành tới mức sát phạt quyết đoán như hiện tại cũng chỉ mất thời gian năm năm.
Phụ tử Đường gia bị vẻ bình tĩnh giết người không chớp mắt của Trương Hằng khiến cho chấn động.
Hơn nữa đối phương giết không phải là một người thường mà là một tiên sư cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân!
Ngay cả tiên sư trong mắt đối phương cùng giống như con kiến, vậy đổi lại là phàm nhân thì sao? Chỉ sợ đến hứng thú ra tay cũng không có.
- Tốt rồi. Chuyện này của Đường gia các ngươi ta đã giải quyết. Tối nay tạm thời nghỉ ngơi một đêm. ngày mai chúng ta sẽ rời đi.
Trong lòng Trương Hằng bắt đầu nhớ tới từ đường thần bí của Đường gia.
Nói tới đây, Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đứng đậy đi về phía ngoài.
Đường Nhã Thi còn có vẻ muốn nói gì đó.
Trương Hằng liếc nhìn nàng một cái nói:
- Con đường tu tiên không dễ đi Như vậy, Người giống như sư phụ ngươi chỗ nào cũng có, thậm chí người đáng sợ hơn so với hắn nhiều lần cũng có.
- Ngươi còn muốn tiếp tục tu tiên không?
Trương Hằng hỏi.
- Ta nguyện ý. vĩnh viễn không bỏ cuộc!
Đôi mắt Đường Nhã Thi bùng lên một luồng Ý chí kiên định.
- Tốt!
Trương Hằng chỉ vẻn vẹn lấy ra từ túi trữ vật một ngọc giản rồi nói với nàng:
- ở đây có một bộ công pháp cao cấp. Tư chất của ngươi không tồi có thể tiến được bao xa chỉ còn xem vào ngươi...
Khuôn mặt Đường Nhã Thi lộ vẻ vui sướng, sau khi tiếp nhận ngọc giản liền liên tục cảm tạ Trương Hằng.
Trương Hằng cũng không nhìn nàng một cái. mang theo Ninh Tuyết Dung đi ra khỏi thư phòng.
Đường Viễn Kiều vội vàng phải người sắp đặt nơi nghỉ ngơi cho hai vị khách.
Chỉ trong chốc lát. Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đã được đưa tới một phòng khác thượng đẳng. Phòng khách rất rộng rãi, nhưng chỉ có một cái giường.
Trương Hằng thổi nhẹ một hơi tắt hết đèn nến.
Bên trong bóng tối chỉ có tiếng hô hấp và tiếng tim đập của hai người.
Thấy tình cảnh như vậy, mặt ngọc của Ninh Tuyết Dung nóng bừng lên.
- Tuyết Dung, thời gian mấy ngày nay đã qua rất mau rồi hiện giờ nên trở về túi trữ vật. Vài ngày nữa chúng ta lại gặp nhau. Ðại ca cũng ði nghỉ ngõi thôi...
Ninh Tuyết Dung sợ Trýõng Hằng nhất thời xúc ðộng, vội hóa thành một ðạo ánh sáng màu trắng tiến vào trong túi trữ vật màu xanh.
Trýõng Hằng bật cýời, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ khả nãng chống dụ hoặc của ta lại kém nhý vậy?
Trong túi trữ vật màu xanh truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng như gió của Ninh Tuyết Dung, khiến Trương Hằng cười khổ không thôi.
May mắn là đêm nay Trương Hằng cũng không có chủ ý gì Với Ninh Tuyết Dung. Mục tiêu của hắn tất nhiên là từ đường Đường gia.
Tu luyện vài canh giờ, Trương Hằng mở mắt, thân thể hóa thành hư vô, đi ra khỏi phòng khách.
Trương Hằng ở trong trạng thái ẩn nấp không khỏi thầm than. Đã lâu hắn không sử dụng Phong Hành thuật rồi.
Tu vi tăng lên, cảm ngộ của Trương Hằng đối với Phong Hành thuật càng sâu sắc.
Công hiệu của loại công pháp này gia tăng theo cảnh giới của người tu Luyện, trước mặt duờng như vẫn chưa tăng tới cực hạn.
- Không hổ là công pháp áp rương của Phong Hành Môn...
Trương Hằng cảm thấy Phong Hành thuật này thật sự rất thực dụng.
Chỉ trong chốc lát, Trương Hằng đã tới từ đường của Đường gia.
Thần thức đảo qua, phát hiện ra lão già họ Ngô trông từ đường đang nghỉ ngơi bên trong.
Trương Hằng giải trừ Phong Hành thuật, thong thả bước đi vào bên trong.
Trong quá trình này Trương Hằng không ngừng quan sát ảo diệu của trận pháp và cấm chế của từ đường.
Cấm chế còn hoàn hảo, khó nhất chính là ảo trận ở nơi này, nếu với điều kiện không sử dụng Thần Linh Nhãn thì Trương Hằng cũng khó có thể nhìn thấu.
Nghĩ lại thì những ảo trận và cấm chế này hẳn là do Đường Phương Chu trước kia bày ra.
Đang lúc Trương Hằng suy nghĩ xem có nên khởi động Thần Linh Nhãn hay không thì lão già họ Ngô đột nhiên mở mắt.
Hắn rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của Trương Hằng, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng và ngạc nhiên:
- Ngươi đã tới rồi!
Lão già họ Ngô là tồn tại Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn đặt tất cả mọi Hy vọng trong năm tháng trên người Trương Hằng.
Bởi vậy vừa thấy Trương Hằng tới đây, hắn liền vui mừng không thôi.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn phát hiện ra khí tức trên người Trương Hằng đã có biến hóa. Thời gian ngắn ngủi vài năm, Trương Hằng không ngờ đã đạt tới cấp bậc Trúc Cơ trung kỳ.
Lão già họ Ngô đầu tiên cả kinh, nhưng tưởng tượng tới việc Trương Hằng kế thừa tài sản của Đường Phương Chu th́ liền hiểu ra.
- Làm sao vậy? Một ḿnh ở đây trông coi từ đường có phải là rất cô đơn không?
Trương Hằng từ trong sân vắng lững thững bước vào.
Trái tim lão già họ Ngô Bỗng dưng nhảy đựng lên. Giờ phút này Trương Hằng mang tới cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Loại cảm giác này cả đời hắn chỉ từng cảm thấy trên người Đường Phương Chu. Hơn nữa cảm giác mà Trương Hằng mang tới cho hắn còn mạnh hơn so với người kia.
Hắn nheo mắt cận thận đánh giá Trương Hằng, phát hiện đối phương thật sự chính là một gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
- Cô đơn? Đã quen rồi.
Lão già họ Ngô cười tự giễu.
Bị bắt ở đây nhiều năm Như vậy, đối Với một người mà nói đúng là chuyện khó có thể nhẫn nại được.
- Lần này ngươi về Đường phủ là vì muốn giao dịch với ta sao?
Trầm mặc hồi lâu, Lão già họ Ngô mới nói ra chuyện trong lòng mình muốn biết nhất.
- Không phải.
Trương Hằng bình tĩnh nói cũng không nhìn lão già họ Ngô một cái. giống như sự tồn tại của đối phương căn bản không thể tạo thành ảnh hướng gì cho hắn.
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi tới đây không phải là vì có được bí mật của từ đường này sao?
Lão già họ Ngô hơi sốt ruột hỏi.
Hắn chịu ảnh hướng của huyết thệ linh hồn nên không dám xuống tay Với Trương Hằng. Hơn nữa dù hắn xuống tay cùng chưa chắc đã thắng.
- Đương nhiên là vì bí mật nơi này. Nhưng ta đã không cần ngươi nữa.
Trương Hằng quay lưng về phía hắn tiếng bước chân rất nhỏ vọng ra rất có tiết tấu từ trong từ đường trống trải khiến trái tim lão già họ Ngô tăng tốc.
- Chỉ cần ta không chịu nói ra thì dù ngươi có thăng cấp lên Kết Đan Kỳ cùng đừng mơ tưởng biết được bí mật của từ đường này.
Lão già họ Ngô cười khẩy nói.
- Thật không? Thế để ta thử trước xem. Nếu không thành công thì cũng có thể khiến ngươi ngoan ngoãn mở miệng thôi.
Giọng nói nhẹ nhàng của Trương Hằng lại mang tới cho lão già họ Ngô áp lực không thể hiểu nổi...
Tiên Luyện Chi Lộ Tác Giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 3: Tiên Phàm Lộ
------oo0oo-----
Chương 249: Linh hồn trong ấm trà.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by: Kill_Loves --- 4vn.eu
Chúc mừng năm mới - 2012
Lần thứ hai Trương Hằng đến khiến lão già họ Ngô phi thường bất an.
Tuy rằng nhìn qua đối phương chỉ vẻn vẹn là một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng trong khí tức và giọng điệu lại ẩn hiện truyền đến một cảm giác khiến hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Vào thời điểm lần trước tới từ đường Đường gia. lão già họ Ngô có thể phát hiện Trương Hằng còn có sự kiêng Kỵ đối với mình. Mà lần này đối phương dường như căn bán không có loại cố Kỵ này.
Dường như hắn còn xem nhẹ, hoặc có thể nói là coi như không có mình.
- Thay đổi rồi...
Lão già họ Ngô nhìn Trương Hằng không nhanh không chậm đi vào bên trong từ đường, trong lòng sinh, ra vô số ý niệm nhưng vẫn không ngăn cản đối phương hoặc rời khỏi nơi này mà giữ thái độ quan sát xem sao.
Trương Hằng đối với môi trường bốn phía từ đường vô cùng hứng thú. cũng không lập tức xuống tay Với lão già họ Ngô.
Trong mắt hắn. lão già họ Ngô nhất định phải là linh hồn trong tầng hai cả tháp của hắn. Khi đi tới một nơi, ánh mắt Trương Hằng âm thầm lóe lên ngân quang.
Sau khi quan sát hồi lâu, dưới tình huống bình thường, hắn kết luận là hắn không thể nhìn thấu môi trường xung quanh từ đường.
Xem ra cảnh giới của Đường Phương Chu khi còn sống nhất định phải mạnh hơn tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường không ít.
Lần này sử dụng Thần Linh Nhãn, Trương Hằng không hề phát ra ánh mắt chói mắt hùng hổ dọa người như trước.
Trái tim lão già họ Ngô đập mạnh, phát hiện ra giờ phút này trên người Trương Hằng có thêm một loại khí tức cơ trí. giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không thể che dấu hai mắt hắn.
Vào lúc hắn nhìn thấy cặp mắt phát sáng nhẹ nhàng kia của Trương Hằng, lập tức Bỗng sinh ra một ảo giác là toàn thân trần trụi.
Mồ hôi ướt đẫm y phục hắn.
- Đáng sợ... Thật đáng sợ...
Lão già họ Ngô sững sờ tại chỗ. Toàn bộ thế giới chỉ còn lại chỉ là đôi mắt màu bạc rung động lòng người của Trương Hằng, ngay cả ước nguyện ban đầu của bản thân cũng quên mất.
- Ha ha.
Trương Hằng quan sát từ đường một lát. cuối cùng không khỏi cười khẽ.
Hắn nhẹ nhàng điểm một chỉ trên hư không, mang theo một cảm giác thần bí khó lường, một chút ngân quang tỏa ra bốn phía.
Mỗi lần Trương Hằng điểm một chỉ liền khiến toàn bộ từ đường tỏa ra một loại khí tức khiến người ta run sợ.
Trái tim lão già họ Ngô cũng liên tục nảy lên theo mỗi chỉ của Trương Hằng. giống như bị người ta điểm trúng tử huyệt vậy. lúc đầu là không thể tin, sau đó là chết lặng đi.
Cuối cùng chỉ cảm thấy toàn bộ từ đường kịch chấn, sắc mặt Lão già họ Ngô xám như tro tàn.
Ầm!
Ảo trận liền bị Trương Hằng phá vỡ.
Kết Cấu từ đường trước mặt trong giây lát đã âm thầm xảy ra không ít biến hóa, nhìn qua vẫn giống nhau nhưng lại có sự bất đồng.
- Ảo trận quả nhiên tinh diệu vô cùng, nếu không phải là thời gian lưu chuyển quá dài thì cũng không thể dễ dàng phá vỡ nó Như vậy,
Trương Hằng thấp giọng lẩm bẩm. trong lòng thầm sinh ra vài tia kính nể đối với Đường Phương Chu – Ông nội chủ nhân khối thân thể này.
Nếu không phải trúng Thực Hồn Tán biến thái của Độc Ma Tông thì Đường Phương Chu cũng không chết bất đắc dĩ Như vậy,
Hơn nữa hắn mặc dù đã chết vẫn âm thầm gieo hạt giống giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ vốn có.
Lần này Trương Hằng đi tới đây chủ yếu có hai việc. Việc thứ nhất là vạch trần bí ẩn của từ đường này. chuyện thứ hai là giải quyết đồ nhi Quách Phong của Độc Thiên Bảo. Cũng có thể nói hẳn sẽ đi Phương Vân Sơn "thăm" Âu Dương lão tổ một chút.
Nhẹ nhàng thả bước thong dong, Trương Hằng đi về một góc của từ đường.
Trong góc đó có một vật nhìn giống như một ấm trà bình thường.
Cái ấm trà kia đang đặt trên một cái bàn.
- Ngươi... Ngươi không thể đi tới đó!
Lão già họ Ngô hô lên kinh hãi.
- Thật không? Ha ha!
Trương Hằng vẫn không nhanh không chậm tiến về phía đó, giống như đang lững thững dạo trong sân vắng.
Lão già họ Ngô cắn răng một cái. trong mắt hiện lên một tia âm độc.
Pháp quyết trên tay hắn đánh ra. từng điểm sáng màu tím rất nhanh hình thành một ký hiểu đặc thù trước người hắn.
Vút!
Trương Hằng nhoáng một cái liền tới phía sau hắn một tay chụp lấy cổ hắn.
Lăo già họ Ngô há to miệng, vẫn duy tŕ động tác vốn có, trong mắt chỉ còn là một vùng trống rỗng vô thần.
- Một người thật đáng thương...
Trương Hằng cũng không biết vì sao mình lại sinh ra sự cảm thương Như vậy,
Lão già họ Ngô có thể nói là địch nhân của hắn. Đối phương chết đi hắn phải vui mừng mới đúng.
- Ai... Một địch nhân đáng thương không có tính khiêu chiến... Cả đời mang trên lưng vận mệnh Như vậy, chết trong tay mình có lẽ lại là một sự giải thoát.
Nếu lão già họ Ngô này là một địch thủ có thể đánh một trận với Trương Hằng thì giờ phút này giết chết hắn. Trương Hằng có lẽ còn có thể cao hứng.
Nhưng hiện giờ Trương Hằng đã hơn xưa rất nhiều, trong Kết Đan Kỳ chỉ sợ cũng khó có thể tìm được đối thủ xứng tầm.
Trương Hằng nhặt túi trữ vật của hắn lên. phát hiện bên trong chỉ có hai kiện linh khí. ngoài ra không còn vật gì đáng giá.
Tung ra một đám ngân diễm. Trương Hằng liền thiêu sạch thi thể hắn.
Vừa rồi Trương Hằng dùng Hư Không Hỏa Diễm giết chết Lão già họ Ngô. Linh hồn đối phương đã tiến nhập vào tầng hai cổ tháp.
- Ngươi tên là gì?
Trương Hằng hỏi.
- Bẩm chủ nhân, ta tên là Ngô Ân.
Lão già họ Ngô không khỏi run lên, nảy sinh sự kính sợ vô cùng với Trương Hằng.
- Từ đường này rốt cục có bí ẩn gì?
Trương Hằng hơi suy nghĩ, nhìn về phía góc có chiếc ấm trà một cái. cũng không lập tức tiến lại.
- Tiên sư chỉ biết nơi này có một pháp bảo Kỳ dị có thể chứa đựng linh hồn tu sĩ. ..
Lão già họ Ngô cất giọng dè dặt, vẻ mặt đầy hoảng sợ bất an.
Trương Hằng có cảm giác thật không còn gì để nói. Suy nghĩ nửa ngày, hóa ra người này đều lừa mình cả!
Lão già họ Ngô này căn bán không biết bí mật chân chính của từ đường này. Những lời nói trước kia đều chỉ là để lừa lấy bảo vật trên người Trương Hằng.
- Tuy rằng tiên sư cùng không biết bí mật của từ đường này nhưng ta biết một khi ngài giải được bí ẩn này thì cùng là lúc sinh mệnh ta kết thúc...
- Thì ra là thế.
Trương Hằng hơi suy nghĩ nói.
Khó trách lão già họ Ngô này lại đột nhiên ra tay với Trương Hằng.
Mặc dù hắn không bị Trương Hằng giết chết thì cũng sẽ thông qua phương thức khác mà chấm dứt sinh mệnh.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng cũng không còn để ý tới Ngô Ân trong tầng hai cổ tháp nữa mà chậm rãi đi về phía ấm trà ở trong góc sáng sủa kia.
Tiếp cận từng chút một, không ngờ Trương Hằng lại cảm thấy một cảm giác nguy cơ ập tới.
- Xem ra trong ấm trà này có chút cổ quái.
Trương Hằng mở Thần Linh Nhãn, cận thận quan sát ấm trà.
Dưới công năng thấu thị của Thần Linh Nhãn. Trương Hằng vô cùng dễ dàng nhìn thấy bên trong ấm trà này. tiêu hao một chút pháp lực và tâm thần. Xem ra tính chất của ấm trà này cũng không đơn giản.
Sau khi nhìn xuyên qua ấm trà, Trượng hằng thấy được một điểm sáng bên trong. Xung quanh điểm sáng trắng này tồn tại rất nhiều điểm sáng màu tím.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Trương Hằng, điểm sáng màu trắng này không ngờ bắt đầu run rẩy.
- Đây là...
Có thể khẳng định là điểm màu trắng này đại biểu cho một linh hồn hoặc hồn phách.
Chẳng lẽ đây là linh hồn của Đường Phương Chu?
Trương Hằng bắt đầu suy đoán.
Theo lời nói của ô Lăng, Ý thức của Đường Phương Chu tại thời điểm hẳn đoạt xá cũng bị hắn cắn nuốt rồi.
Mà hiện giờ ô Lăng đã chết. Đường Phương Chu tuyệt đối không thể tồn tại tới giờ.
- Điểm sáng màu trắng này rốt cục đại biểu cho một người khác hay vẫn là một thủ đoạn khác của Đường Phương Chu?
Trương Hằng tiếp cận ấm trà từng bước một. Vào thời điểm đi đến nơi đó. ấm trà đột nhiên bùng lên một luồng hào quang màu tím!
Xoẹt một cái. Hào quang màu tím kia bắn vào trong đầu Trương Hằng....
Bị hào quang màu tím kia đột nhiên tập kích. Trương Hằng vốn tưởng rằng đây là một loại công kích tinh thần nào đó.
- Ông.
Hư Không Hỏa Diễm bên trên Thần thức Hải lóe lên. hào quang màu tím kia trong nháy mắt bị cắn nuốt, lập tức một quang điểm màu trắng tiến vào bên trong tầng thứ hai của cổ tháp.
- Ồ? Không ngờ là một nguyên thần đã suy yếu?
Trương Hằng mới phát hiện ra thứ mà mình phát hiện vừa rồi không phải chỉ là một linh hồn thuần túy.
Linh hồn là trung tâm của nguyên thần, thông thường linh hồn không thể sinh tồn quá lâu trong không gian, trừ phi ở nơi cực âm nào đó, hoặc là linh hồn đã hóa thành quỷ hồn.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng vội vàng đem tâm thân tiến vào bên trong tầng tháp thứ hai. ở trong tầng tháp thứ hai này có hai linh hồn, đều là vừa mới đến.
Trong đó có một cái là của lão già họ Ngô kia. Ở bên cạnh lão già họ Ngô còn có một lão già mặc áo bào tím khí vũ phi phàm.
Khi thần thức của Trương Hằng chạm vào lão già mặc áo tím. không ngờ đối phương phát ra một Ý thức phản kháng mơ hồ.
Điều này khiến cho Trương Hằng kinh ngạc không thôi.
Trước kia, mỗi khi Trương Hằng sử dụng Hư Không Hỏa Diễm để giết chết một người, linh hồn của đối phương đều sinh ra một sự kính sợ và phục tùng tuyệt đối Với chính mình.
Nhưng lão già áo tím ở trước mắt không ngờ lại có ý thức phản kháng đối với sự nô dịch của Trương Hằng.
Điều này biểu hiện cho cái gì?
Trương Hằng cũng không kinh hoàng, Bởi vì hắn cảm thấy hiện giờ mình đã khống chế đối phương thành công.
Nói cách khác, lão già mặc áo bào tím kia cho dù có ý thức phản kháng lại Trương Hằng. nhưng cũng vẫn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Trương Hằng.
- Ngươi là ai?
Trương Hằng hỏi.
- Thuần Phong.
Lão già kia hơi giãy giụa, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Trương Hằng.
- Thuần Phong?
Một cái tên kỳ quái, Trương Hằng cảm thấy lão già áo tím ở trước mặt khi còn sống nhất định là một cao thủ vô cùng cường hãn.
- Khi còn sống ngươi có biệt hiệu là gì?
Trương Hằng giật mình, liền hỏi.
- Ta là Tử Cực tán nhân.
Nói đến thời điểm này. trong hai mắt lão già áo tím bộc phát ra một khí thế khiến cho Trương Hằng phải sửng sốt.
Sau đó, lão già áo tím bắt đầu giãy giụa kịch liệt, trên người hắn phát ra những tia bạch quang hư vô mà mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Ngay lúc đó. toàn bộ tầng thứ hai của cổ tháp bắt đầu lay động rất nhẹ.
Trương Hằng theo bản năng khẽ động, tầng cổ tháp thứ hai lập tức sinh ra một đạo hào quang màu trắng, bắn lên người lão già mặc áo tím.
Bị ngân quang này bắn trúng, sự giãy giụa của lão già áo tím trong chốc lát hóa thành hư vô, khôi phục lại trạng thái ngẩn ngơ ngây dại.
Phù! Trương Hằng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nhìn lão già áo tím này thì quả thật là có khả năng thoát ra khỏi sự khống chế.
- Đúng rồi. không ngờ hắn là Tử Cực tán nhân?
Lúc này Trương Hằng mới hoàn toàn phản ứng lại.
Tử Cực tán nhân vào mấy trăm năm trước có thể nói là một cao nhân Nguyên Anh KỲ uy chấn Tam Tinh Vực, một thân tu vi trong những người cùng đẳng cấp gần như khó gặp được đối thủ.
Ngay cả Âu Dương lão tổ và Đường Phương Chu đều là đồ đệ của Tử Cực tán nhân có thể thấy được vị tiền bối này khi còn sống vinh quang ngạo nghễ đến mức nào.
Nhưng lúc này linh hồn của Tử Cực tán nhân lại lâm vào kết cục bị Trương Hằng nô dịch.
- Khó trách mình hới khó có thể khống chế được hắn...
Một khi biết được thực lực và Uy danh của đối phương khi còn sống. Trương Hằng đã hoàn toàn hiểu rõ sự giãy giụa vừa rồi của hắn.
Cao thủ Nguyên Anh Kỳ thậm chí trong Tam Tinh Vực cũng có một vị trí cực cao, cho dù là trong tiềm thức đối phương cùng sẽ không phục tùng một nhân vật nhỏ chưa thành danh như Trương hằng này.
- Nhưng Tử Cực tán nhân vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Trong lòng Trương Hằng này sinh rất nhiều ý niệm.
Sau khi chờ cho tầng thứ hai của cổ tháp hoàn toàn yên ổn, Trương Hằng không suy nghĩ tới nghi vấn về Tử Cực tán nhân nữa.
Vừa rồi Trương Hằng theo bản năng đã vận dụng phương pháp khống chế tầng hai của cổ tháp, Điều này khiến cho hắn rất kinh ngạc.
Cảm giác vừa rồi giống như là sử dụng một cái gì đó thuộc về mình, hoặc có thể nói là phát ra từ một loại bản năng!
Vốn Trương Hằng còn tưởng cổ tháp chín tầng này là một tồn tại hư vô bên trong ngọc giản, Nhưng Lúc này, hắn đã phủ định kết luận này.
Trương Hằng có cảm giác cổ tháp chín tầng này đang có xu hướng hóa thành thực vật.
Còn về việc trong tương lai cổ tháp chín tầng này sẽ biến thành cái gì thì ngay cả bản thân Trương Hằng cũng khó có thể đoán được.
Mặt khác, ngọc giản thần bí kia cũng mang lại cho Trương Hằng cảm giác Như vậy,
- Ngọc giản thần bí chỉ là một ngọc giản chứa đựng công pháp thôi sao?
Có đánh chết Trương Hằng thì hắn cũng sẽ không dễ dàng tin là Như vậy,
Thu hồi lại hàng vạn Ý niệm trong đầu. thần thức của Trương Hằng từ trong ngọc giản thần bí đi ra khỏi tầng thứ hai của cò tháp, sau đó ánh mắt nhìn lên trên ấm trà cổ quái kia.
Trương Hằng biết ấm trà này có lẽ là một kiện pháp bảo phụ trợ có thể chứa đựng nguyên thần hoặc linh hồn.
Như vậy nó cũng có chút tương tự như tầng hai trên cổ tháp của Trương Hằng.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng bắt đầu chậm rãi tới gần ấm trà kia.
Mười thước... tám thước... năm thước...
Tuy rằng một vòng công kích quỷ dị đã bị Trương Hằng hóa giải, nhưng hắn cũng sẽ không vì vậy mà lơ là.
Ai CÓ thể khẳng định ấm trà này không còn năng lực công kích nào nữa?
Hắn dần dân tới gần, cuối cùng chạm tay vào ấm trà này, không phát hiện ra điều gì dị thường.
Đem ấm trà này cầm gọn trong lòng bàn tay. Trương Hằng lại dùng Thần Linh Nhãn quan sát một hồi. sau đó mới để nó vào trong túi trữ vật.
Một kiện pháp bảo có thể chứa được nguyên thần của tu sĩ. ở Tam Tinh Vực Tu Chân Giới có thể được xem là một loại pháp bảo rất hiếm thấy. Hơn nữa công nâng của pháp bảo này vẫn còn một bước nữa mới có thể xác định được.
Sau khi xử lý xong chuyện ngoài ý muốn này. Trương Hằng lại tiếp tục bắt đầu điều tra từ đường thần bí này.
Hai mắt hắn lóe lên một tầng ngân quang nhẹ nhàng, mang theo một vẻ cơ trí như có thể hiểu được hết thảy.
Điều tra hơn nửa ngày, Trương Hằng vẫn không có thu hoạch gì.
- Xem ra không còn bí mật gì khác.
Trương Hằng thì thào nói nhỏ, sau đó thi triển Phong Hành thuật, rời khỏi từ đường của Đường gia.
Chỉ trong chốc lát, Trương Hằng đã về tới căn phòng mà Đường gia đã bố trí cho mình.
Trước tiên hắn khoanh chân ngồi xuống, sử dụng thần thức quét toàn bộ Đường phủ một lượt, không phát hiện ra điều gì dị thường.
Đường gia chủ Đường Viễn Kiều đang trao đổi Với con gái của hắn trong mặt thất.
- Con thật sự phải rời đi sao?
Trong mắt Đường Viễn Kiều mang theo vẻ buồn bã và bất đắc dĩ.
- Đúng vậy. con đã quyết định rồi. từ nay về sau sẽ bước trên con đường tu tiên. Phải rất nhiều năm sau con mới có thể trở về, có lẽ là mười năm, có lẽ là mấy chục năm, có lẽ là còn lâu hơn...
Đôi mắt đẹp của Đường Nhã Thi lộ ra một sự kiên định không thể xoay chuyển.
Đường Viễn Kiều thở ra một hơi thật dài. lúc này hắn lại càng thêm già nua, thân thể đã hơn run lên.
Ánh mắt Đường Nhã Thi lộ ra vài giọt nước mắt. sau đó nàng quỳ trên mặt đất. quỳ xuống trước Đường Viễn Kiều:
- Con gái bất hiếu, kiếp này không thể báo đáp ơn dưỡng dục...
- Đứng lên đi...
Đường Viễn Kiều khoát tay, để con gái đứng lên, sau khi nhìn nàng thật sâu vài lần mới nói:
- Đường Viễn Kiều ta cả đời chỉ có ba đứa con trai, nhưng chúng không chết thì giờ cùng mất tích. Nhã nhi, con là con gái. ở bên ngoài nhất định phải cận thận. Tu Tiên giới có lẽ so với thế giới phàm tục còn khốc liệt hơn vài phần...
- Hơn nữa, trong quá trình tu tiên, hy vọng con có thể để ý một chút tới tung tích của ca ca Đường Phong con. Ta có một dự cảm là dường như hắn đã gặp phải chuyện gì đó bất hạnh...
Trương Hằng khoanh chân ngồi trong phòng khách của Đường gia. thấp giọng lẩm bẩm:
- Hy vọng sau này sẽ không gặp lại...
Lần này đi tới thế giới phàm tục cuối cùng đã hoàn thành chuyện thứ nhất. Trương Hằng tu luyện vài canh giờ. lúc này mới đem tâm thần lại tiến vào tầng cổ tháp thứ hai...