Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1307: Tương lai đứng đầu!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Ranh giới này có thể nói đã cự tuyệt biết bao đại sư chạm ngọc có tài hoa.
Vô số người muốn vượt qua ranh giới này, vất vả cả đời cũng không làm được. Lúc này tận mắt nhìn thấy người khác làm được rồi. Lúc này trong lòng tất cả đại sư chạm ngọc đều rất phức tạp
Đèn pin vẫn trên tay Lý Dương, đối với ánh mắt của mấy vị giám khảo bên cạnh hắn không để ý. Lại nói nhỏ với Triệu Khuê bên cạnh một câu.
Triệu Khuê gật đầu. Tiến lên trước, khẽ chuyển khối Phỉ Thúy hắc bạch vô thường làm thành ngọc khí một chút. Ánh đèn pìn trực tiếp chiếu thẳng vào mặt còn lại của Phỉ Thúy.
Lúc khối Phỉ Thúy chuyển động, ban đầu bị bóng đèn pin chiếu ra chầm chậm thu nhỏ lại. Tuy nhiên theo ánh chiếu sạ của đèn pin, mặt còn lại cũng hiện ra cảnh tượng mới.
Thay đổi này, trong mắt mọi người dường như sắc trời đột nhiên tối sầm lại. Sau đó lại xuất hiện mặt trời.
Mặt trời vẫn như trước ở trong nửa không. Chậm rại di chuyển xuống. Cây cối hoa cỏ ban đầu lúc này có chút u ám, dòng suối nhỏ càng sáng thêm.
Chim nhỏ xuất hiện ban đầu cũng biến mất rồi. Tuy nhiên bên mặt nước cũng xuất hiện thêm nhiều chú nai tơ đầu đen trắng. Dường như đang uống nước ở đó.
Thay đổi của tranh vẽ, rõ ràng là tự nhiên như vậy. Nếu không phải mọi người tận mắt thấy, rất nhiều người đều sẽ cho rằng mình đang xem phim hoạt hình đen trắng.
Tuy nhiên cuốn phim hoạt hình đen trắng này trong nước sản xuất còn hơn Phỉ Thúy trước mặt hiện ra cảnh tượng tươi đẹp.
Lúc này, xung quanh Lý Dương không còn ai nói chuyện, gồm cả cố vắn luôn chất vấn nghi ngờ hắn.
Một màn thần kỳ trước mặt, đủ để kinh động tất cả mọi người. Đây là một tác phẩm không nên xuất hiện ở nhân gian, hiện nay nó thực sự xuất hiện trước mặt mọi người rồi.
-Có thể tận mắt nhìn thấy tác phẩm của tông sư ra đời, chết cũng không tiếc!
Miệng Tề Lão đột nhiên khẽ nỉ non một câu. Thanh âm của ông rất nhỏ. Chỉ có Tống lão ở bên cạnh nghe được một chút.
Đối với lời này của ông, Tống lão rất đồng ý.
Bọn họ mấy lão già, cả đời này đều không có khả năng đột phá thành Tông sư. Có thể tận mắt nhìn thấy sự ra đời tác phẩm của tông sư cũng rất không tồi. Cũng là việc rất có ý nghĩa.
Lần trước, lúc vòng tay Hắc Long của Trần Vô Cực xuất thế, chỉ có Hồng Lão có mặt ở hiện trường. Vì vậy Hồng Lão còn từng khoe với bọn họ. Hai người cũng buồn phiền rất lâu.
Ban đầu hai người đều cho rằng cả đời này ccungx không có hi vọng như thế. Nhưng không thể ngờ được nhanh như vậy có thể bù đắp tiếc nuối lần trước. Thận sự tận mắt nhìn thấy sự ra đời của thần khí tông sư.
Bầu trời chầm chậm chuyển động, mặt vẽ hắc bạch, mang theo sương trắng mê hoặc người.. giống như ảo ảnh vậy.
Bầu trời dần dần lặn xuống dưới nhất. Lý Dương gật đầu với Triệu Khuê, Triệu Khuê lập tức lên trước lại chuyển động Phỉ Thúy.
Dưới ánh đèn pin, cảnh tượng ban đầu lần này thay đổi. Mặt trời vốn đã lặn xuống thấp nhất biến mất hoàn toàn. Một mảnh trăng sáng dần dần từ bên nhô lên.
Cây cỏ trở nên u ám hơn. Hắc bạch trở thành dòng chính. Tuy nhiên dưới anh trăng, cỏ trên đất lại nhiều thêm sinh vật bất động.
Xuất hiện lần này rất giống sói, bọn chúng đang chăm chằm vào chú nai nhỏ đang thong thả đi lại.
Nhìn thấy cảnh này, con tim của vài người đều nhanh thu lại. Hình như mấy chú nai con đáng yêu này lập tức trở thành thức ăn ngon cho sói đói.
Ánh trăng dần dần chuyển động, chầm chậm biến thành trăng lưỡi liềm. sói cùng không ngừng tiến gần nai con. Sông nhỏ gần như vẫn có tiếng nước chảy róc rách. Muốn nhắc nhỏ mấy chú nai tơ đang có nguy hiểm.
Cảnh thần kỳ này khiến tất cả mọi người đều ngừng thở. Hàng chục người có mặt ở hiện trường, trên cơ bản đều bị hấp dẫn bởi cảnh tượng xuất hiện trên Phỉ Thúy trước mặt. Trong lòng không có ý tưởng khác.
Trăng lưỡi liềm chuyển đến giữa, mấy con sói cũng vây được mấy chú nai tơ.
Cảnh tượng dừng ở đó. Lý Dương lại gật đầu với Triệu Khuê, Triệu Khuê sớm có chuẩn bị trước, chậm rãi chuyển động Phỉ Thúy.
Giữa cảnh tượng xuất hiện một tia tạm dừng. Tuy nhiên vẫn là tiếp tục hoàn chỉnh. Trăng lưỡi liềm lần nữa xuất hiện trong khoảng không. Mấy còn sói đói lúc này cũng đều vồ vào chú nai con.
Nai con kinh sợ, phi nhanh đến bên sông. Mấy con sói đói bắt đầu vây bắt, trăng lưỡi liềm chầm chậm di chuyển xuống dưỡi. Dới ánh trăng, cỏ trên đất triển khai một màn truy đuổi khiến người kinh thiên động địa.
Gần như trong lòng tất cả mọi người đều đang lo lắng cho những chú nai tơ này.
Đồng tình kẻ yếu có lẽ là bản tính trời sinh của mọi người. Ở đây cũng không xuất hiện ngoại lệ.
Sói đuổi, nai chạy, lúc này gần như lại nổi gió rồi. Đùi chuyển động rầm rầm, chú nai thông minh nhanh chóng chạy vào trong rừng cây. Không lâu biến mất không thấy, mấy con sói đói cũng đều đuổi vào rừng cây. Cả đất cả và bờ sông gần như đều trở nên yên tĩnh.
Ánh trăng xuống đến nơi thấp nhất, sắc trời gần như lại sáng rất nhiều. Triệu Khuê lần nữa chuyển động Phỉ Thúy, mặt trời lần này nhô lên, tất cả trước đây lại bắt đầu luân hồi.
Lúc này, Lý Dương tắt đèn pin, sương trắng xung quanh Phỉ Thúy dần dần biến mất. Cuối cùng khôi phục trạng thái ban đầu.
-Tác phẩm này có mặt trời mọc và mặt trời lặn, trăng tròn và trăng lặn. Tự trở thành một thế giới, thế giới sáng tối, tên này quá chuẩn xác.
Hồng Lão nhắm mắt lại, khẽ nói. những người khác bên cạnh ông cũng đều gật đầu. Sau đó cùng nhìn Lý Dương.
Ánh mắt mỗi người đều mang theo rất nhiều sắc thái, trong ghen tị có hâm mộ thậm chí có thèm muốn. Tác phẩm như thê giá trị cao bao nhiêu, trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ.
Bảo bối như vậy chắc chắn là bảo bối vô giá.
Mắt Trần Vô Cực từ trên Phỉ Thúy chuyển động đến Lý Dương. Đầu ngón tay của ông còn khẽ run run. Tất cả lời Hồng Lão nói ông hoàn toàn không nghe thấy, lúc này trong lòng ông đã không có người khác.
Trong lòng ông, không ngừng quanh quẩn một thanh âm.
Tông sư, Lý Dương tạo ra đột phá, trực tiếp trở thành tông sư rồi. Hai thầy trò bọn họ, cuối cùng đều đứng được vị trí cao nhất trong ngành chạm ngọc.
Thầy trò tông sư, điều này khiến ông vô cùng khát vọng, hi vọng đạt được vinh dự này, không ngờ nhanh như vậy đã thực hiện được.
Còn bây giờ, Trần Vô Cực đều có chút không dám tin, cho rằng ông đang nằm mơ.
-Hồng Lão , không biết ông thấy thế nào?
Qua một phút, Lý Dương chậm rãi nói một câu, thể hiện của hắn đã xong rồi.
Trên thực tế, Phỉ Thúy này không nên thể hiện như vậy. Chỉ là trong hoàn cảnh này không phải quá tốt. Chỉ có thể như thế trước. Huống hồ khối Phỉ Thúy này còn chưa đánh bóng, sau khi đánh bóng còn có công năng mới xuất hiện.
-Đối với tác phẩm của ngài , tôi không đưa ra được đánh giá, tin rằng bất cứ ai khác cũng không thể đánh giá. Hay là để Trần Vô Cực nói đi!
Hồng Lão nhìn Lý Dương một cái, khẽ nói, ông còn dùng kính ngữ với Lý Dương.
Học vô cảnh giới, Lý Dương rõ ràng đã đi đến trước mặt bọn họ. Tạo ra thành tựu cả đời bọn họ muốn làm được, nhưng mãi mãi không thể tạo ra được.
Nhất đại tông sư, đó là nhân vật lưu danh muôn thuở, bọn họ giành tôn kinh cũng là phải.
Tống lão, Tề lão đều gật đầu theo, lời của Hồng Lão rất chính xác. Có thể nhận xét Lý Dương cũng chỉ có một mình Trần Vô Cực.
Trần Vô Cực cũng là tông sư, hơn nữa còn là sư phụ của Lý Dương. Vừa nghĩ đến hai thầy trò đều đột phát đến vị trí này. Trong mắt những người khác thoáng có chút ghen tị. Đáng tiếc, việc tốt như thế mãi mãi không rơi vào đầu bọn họ.
Trần Vô Cực đứng dậy, nhìn Lý Dương, trong lòng có cảm khái nói không nên lời.
Trên mặt ông dần dần lộ ra nụ cười. Chậm rãi hỏi Lý Dương:
-Lý dương, năm nay cậu hai bảy tuổi chứ?
Lý Dương lẳng lặng gật đầu. Hắn có chút không hiểu lắm, Trần Vô Cực sao đột nhiên hỏi tuổi của hắn.
Mấy người khác đặc biệt là bọn Hồng Lão ánh mắt lúc này đều căng lên.
Hai mươi bảy, đúng vậy, Năm nay Lý Dương mới hai mươi bảy tuổi, ngày cả ba mươi đều chưa đến. Tuy Trần Vô Cực đột phá trở thành tông sư, nhưng tuổi của ông dù sao lớn rồi. Hơn bảy mươi rồi. Cho dù có thể sống cũng không nhiều năm nữa.
Nhưng Lý Dương lại khác, Lý Dương chỉ hai mươi bảy tuổi. Hắn còn có thời gian có thể đi.
Nếu Lý Dương có thể giống như Trần Vô Cực. thân thể luôn giữ gìn rất tốt. Vậy công việc của hắn ít nhất có thể làm đến bảy mươi bảy tuổi. Điều đó tương đương trong năm mươi năm sắp tới, cả ngành chạm ngọc Lý Dương đều có địa vị không ai có thể lay động được.
Đây còn chỉ là thời gian Lý Dương làm việc, nhiều năm như vậy, Lý Dương chỉ cần còn sống, danh vọng của hắn bất cứ ai cũng không thể so sánh được.
Tất cả điều này đại diện là gì, bọn họ hiểu rất rõ.
Tương lai toàn bộ Trung Quốc thậm chí cả giới chạm ngọc thế giới, Lý Dương đều sẽ trở thành thủ lĩnh. Trừ khi có thể xuất hiện một tông sư chạm ngọc khác, nhưng khả năng này rất nhỏ rất nhỏ.
Thủ lĩnh liên tiếp mấy chục năm, cho dù là vì mình, hay là vì đồ tử đồ tôn, mấy lão già đều phải nghĩ cách thiết lập quan hệ tốt đẹp với Lý Dương.
ít nhất có một điểm, bọn họ tuyệt đối không thể coi Lý Dương là vãn bối. Lý Dương đã có thể ngang hàng bọn họ rồi, thậm chí có tư cách cao hơn.
Mặt Trần Vô Cực mỉm cười, không ngừng gật đầu.
Ông quay người lại, buông buông tay:
-Về tác phẩm này, tôi thật không có gì để nói. Tôi tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy rồi. Bất cứ lời nào đều là vô ích. Tôi chỉ có thể nói, tác phẩm này còn tốt hơn vòng tay Hắc Long tôi làm ra!
Trần Vô Cực chỉ nói đến những điều đó, liền ngồi xuống không nói gì nữa.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, ông còn cố nén hưng phấn trong lòng.
Không nhẫn không được, dù sao ông là nhất đại tông sư, thật sự nếu muốn biểu hiện ở hiện trường quá khoe khoang, sẽ tổn hại đến hình ảnh của ông. Thật ra lúc này Trần Vô Cực thật sự hận không thể nhảy lên gào mấy tiếng.
Lần thi đấu đại sư lần này đối với ông mà nói, thu hoạch quá lớn quá khổng lồ. Lớn đến mức ông nằm mơ cũng không thể ngờ được.
-Trần lão đánh giá của ông rất cao rồi!
Hồng Lão gượng cười lắc đầu. Lời Trần Vô Cực vừa nói xong có nghĩa nâng Lý Dương cao hơn địa vị của ông. Đây cũng chính là nói, Trần Vô Cực đã toàn lực nâng địa vị của Lý Dương lên.
Hai vị tông sư, cộng lại cùng nhau ảnh hưởng tuyệt đối vô cùng đáng sợ. Bọn họ các đại sư chạm ngọc căn bản không thể so sánh được.
Đáng tiếc Hồng Lão căn bản không biết, lời này của Trần Vô Cực nói là thật lòng.
Đến nay mới thôi, ông đều không biết vòng tay Hắc Long rốt cuộc việc như thế nào. Nhưng Lý Dương lại khác, Lý Dương rõ ràng đối với tác phẩm tông sư này của hắn hiểu rất rõ. Điều đó có thể nói, tất cả hiệu quả này, đuề là Lý Dương có ý làm ra.
Một là có ý, một là vô ý, khoảng cách ở giữa rất lớn. Trần Vô Cực vừa nói lời đó tuyệt đối không phải có cảm hứng mà phát ra. Hoàn toàn không phải như Hồng Lão nghĩ, chỉ là đề cao Lý Dương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1308: Thành tích cuối cùng
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Chư vị, có phải có thể chấm điểm không?
Trầm mặc một lúc, Hồng Lão mới chậm rãi nói một câu. Mười hai giám khảo bọn họ đều phải chấm điểm mỗi tác phẩm tham gia chung kết này. Điểm phải chính xác, chính xác đến số lẻ. Cuối cùng sau khi trừ cao nhất và thấp nhất, lấy giá trị bình quân.
Con số cuối cùng đạt được, cũng sẽ trở thành thành tích của tác phẩm này.
Hồng Lão vừa dứt lời, các giám khảo khác bắt đầu nhìn xung quanh. Tiến hành cho điểm với tác phẩm của tông sư này. Bọn họ cực kỳ hứng phấn lại có có chút lo lắng.
Tác phẩm này, bọn họ thật sự không biết nên cho bao nhiêu điểm mới tốt.
Từ chất lượng mà nói, đây là bảo bối tồn tại cấp bậc quốc bảo thần khí, là tác phẩm của tông sư không cầu mà gặp được, không thể phục chế. Tác phẩm như thế, bọn họ lúc sinh thời có thể tận mắt nhìn thấy sự ra đời, đã là vinh hành cực kỳ lớn lao.
Có vài người thậm chí cả đời nghiên cứu, cũng không gặp được bảo bối như thế. Đừng nói sự ra đời các bảo bối loại này.
Từ điểm này mà nói, bọn họ đều phải cho điểm tác phẩm này cao nhất. Cũng chỉ có điểm cao nhất mới có thể biểu đạt thực lực của tác phẩm này.
Tuy nhiên từ điểm khác mà nói, tác phẩm này dù sao chưa hoàn thành, còn chưa tiến hành mấy bước cuối cùng. Nếu vì điểm này để trừ điểm cũng có thể nói được. Có mấy giám khảo trong lòng đố kị với Lý Dương, cũng đố kị với Trần Vô Cực lúc này có ý nghĩ nhỏ như vậy.
Chỉ cần trừ chút điểm, như thế có thể kéo điểm số của tác phẩm này. Hơn nữa người khác cũng không nói được gì.
Giám khảo có ý nghĩ như thế, đại khái có ba người.
Lúc này Lý Dương không biết ý nghĩ của ba người này. Hắn lẳng lặng đứng ở đó. Không ngừng dùng Thái cực công pháp tự điều trị cho mình. Hôm nay hắn thật sự tổn thương nguyên khí.
Bị thương lần này. Cho dù có Thái cực công pháp cực cao điều trị thân mình. Muốn khôi phục trạng thái đỉnh điểm cũng cần thời gian nửa tháng.
Trong nửa tháng này, hắn còn không thể dùng Thái cực. Cũng không thể giao đấu với người khác. Nếu không thì sẽ làm tăng thêm thương thế của bản thân.
-Có thể bắt đầu rồi!
Tống lão gật đầu. Đầu tiên viết điểm của mình. Mười điểm, ông không có lý do nào không cho điểm mười. trước tiên không nói Lý Dương còn là đại diện của Bắc Kinh, chỉ một tác phẩm của tông sư là đủ rồi.
Nhớ đến Lý Dương lần này đại diện Bắc Kinh, không ngờ tạo ra được tác phẩm của tông sư. Trong lòng Tống lão cũng rất hưng phấn.
Trong hưng phấn ông cũng có chút buồn bực. Ông không ngờ được Lý Dương trong thi đấu đại sư lần này đã đột phá được trói buộc cuối cùng, tiến vào tông sư. Cứ như vậy, thi đấu đại sư lần tới bất kết lúc nào diễn ra, Lý Dương đều không thể còn đến dự thi.
Để một vị tông sư dự thi, các đại sư khác sao còn dám lên đài.
-Đánh giá thế giới đen trắng hoàn toàn không có ý nghĩa. Hiện giờ tôi nghĩ là ai có thể giành được thứ hai ngày hôm nay?
Tề lão gượng cười lắc đầu, cũng viết điểm của mình.
10 điểm, ông viết cũng là điểm cao nhất. Lời của ông cũng khiến rất nhiều khác ngẩng đầu lên.
Tề lão nói không sai, đây là tác phẩm của tông sư. Là quốc bảo thần khí chân chính. Cho dù chấm điểm như thế nào, hôm nay tác phẩm này nhất định đứng đầu.
Nếu nó đều không thể giành được điểm cao nhất, tác phẩm sau đó càng không thể có thành tích cao bằng nó. Đây là một khoảng cách về chất, một loại khoảng cách không thể so sánh, không thể vượt qua.
Hồng Lão gật đầu theo. Cũng viết điểm của mình, cũng là 10 điểm.
Có một giám khảo lặng lẽ cúi đầu. Xé điểm 9 ban đầu muốn viết lần nữa viết một trang.
Lời của Tề lão nhắc nhở ông. Cho dù ông kéo thành tích của tác phẩm này xuống. cũng không thể khiến các tác phẩm khác vượt qua nó. Nếu thật sự xuất hiện tình huống đó. Thi đấu đại sư này sẽ trở thành một trò cười.
Tác phẩm của tông sư rõ ràng, có thể triển hiện bảo bối hiệu quả cực kỳ thần kỳ. không ngờ không hơn được chạm ngọc bình thường.
Không những Hiệp hội chạm ngọc sẽ mất danh tiếng. Các giám khảo này cũng sẽ bị nghi ngờ. Đến lúc đó các giám khảo cố ý kéo thành tích xuống, chỉ sợ gặp phải nghi ngờ càng nhiều hơn.
Cho dù lí do của bọn họ đúng. Cũng không thể ngăn được miệng thế gian.
Vị giám khảo này lặng lẽ lau mồ hôi. Bản thân ông là cố vấn của Hiệp hội ngọc thạch, suýt chút vì đố kị trong lòng làm hỏng đại sự. May mà kịp thời sửa lại.
Các giám khảo đều đang viết điểm cẩn thận trên bảng. Một lúc sau, tất cả các giám khảo đều viết xong.
Bắt đầu từ Hồng Lão , mỗi vị giám khảo bắt đầu lật bảng điểm của mình lên. Ở bên còn có nhân viên công tác tính toán.
10 điểm, 10 điểm, liên tục xuất hiện bảy điểm 10, sau đó đột nhiên xuất hiện 9.9 điểm, tiếp theo lại là mấy điểm 10, cuối cùng lại là điểm 7.
Mười hai bảng điểm của giám khảo lật ra, lập tức chấn vang ghế khán giả, cả hiện trường bàn luận xôn xao, thảo luận lớn nhất chính là bảng điểm 7 kia.
Hồng Lão, Tống lão bọn họ đều kinh ngạc nhìn hai giám khảo cho điểm tốt nhất. Tác phẩm của tông sư đều không cho điểm cao nhất, thực khiến người khác không hiểu.
-Tác phẩm này của Lý đại sư tôi xem thế là đủ rồi, Nhưng dù sao chưa hoàn thành. Đây là đáng tiếc, cho nên tôi không cho điểm cao nhất.
Giám khảo cho 9.9 điểm đứng lên nói to một câu, nói xong ông lại ngồi xuống.
Lí do này quả rất không sai. Dù sao tác phẩm này của Lý Dương không phải hoàn mỹ như vậy. Chính hắn cũng thừa nhận rồi, tác phẩm này hoàn toàn chưa thực sự hoàn thành.
Lý Dương đã trở về ghế dự thi, lúc này chỉ cười cười.
Đối với điểm số của những người này hắn hoàn toàn không quan tâm. Tác phẩm của tông sư này đã là thu hoạch lớn nhất của hắn. có được tác phẩm này rồi, đủ để chứng minh hắn bước vào cảnh giới của tông sư. Đối với một vị tông sư mà nói, tranh thứ nhất hay không, căn bản không có ý nghĩa gì.
Đây là khác nhau của cảnh giới, mọi tư tưởng đem lại khác nhau.
Đổi lại hôm qua, thậm chí trước khi thi đấu hôm nay, Lý Dương vẫn luôn nghĩ muốn đạt được thứ tự tốt. Cho dù chẳng phải quán quân, có thể đứng trước ba cũng được.
-Hồ lão tiên sinh nói không sai. Tác phẩm này dù sao để lại một chút nuối tiếc. không được điểm cao nhất cũng bình thường!
Trần Vô Cực đứng lên nói một câu, lời của ông có nghĩa trấn an bình luận điểm số của giám khảo. Tác phẩm này của Lý Dương dựa theo điểm số hiện nay.
Trước khi Trần Vô Cực ngồi xuống, trước tiên nhìn giám khảo kia vừa đứng dậy nói ban nãy một cái. Chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn giám khảo cho điểm 7 một cái, vị giám khảo kia bất giác cúi đầu, căn bản không dám nhìn Trần Vô Cực.
Còn động tác này của ông, cũng hoàn toàn bị Trần Vô Cực chú ý.
Trong ánh mắt của Trần Vô Cực mang ra một chút sắc bén. Sau khi nhìn qua người đó không còn nhìn y lấy một lần. Tuy nhiên, tất cả động tĩnh của người này đều bị Trần Vô Cực ghi tạc trong lòng.
Trần Vô Cực là nhất đại tông sư, nhưng có nghĩa ông là một vị thánh nhân cái gì cũng không quan tâm.
Cho 9.9 điểm, còn có thể nói được. Lý Dương chưa hoàn thành quả có chút tỳ vết. Nhưng điểm tỳ vết này còn không đến mức giảm mất 3 điểm. Ý nghĩa của 3 điểm này rất quan trọng.
Phải biết rằng, cho điểm như thế nào, trước khi thi đấu đã thống nhất thương nghị, chính xác đến mỗi một dao, không một chi tiết nhỏ.
Rất nhiều nơi, đều lấy ,… để tính toán, trừ nhiều điểm nhất cũng chẳng qua là trừ một điểm. Vẫn là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. như thế là vì bảo đảm công bằng lớn nhất lúc bình xét cuối cùng.
Chỉ là trước đây ai cũng không thể ngờ, Lý Dương làm ra một tác phẩm của tông sư không được đánh bóng. Trước đó bọn họ đối với đánh bóng này điểm này hoàn toàn không thương nghị trừ điểm như thế nào.
Nhưng không thương nghị, cũng không nên trừ nhiều 3 điểm. Người này cho điểm như thế, rõ ràng là mượn lỗ hổng này để có ý kiến với Lý Dương.
Đối với Lý Dương có ý kiến cũng như là có ý kiến, Trần Vô Cực đã ghi nhớ thật sâu người này.
Tuy nhiên lỗ hổng này trận thi đấu lần sau nhất định sẽ được bổ xung. Đến lúc sẽ còn thêm rất nhiều vấn đề liên quan xuất hiện. Bản thân lần này chính là thi đấu đại sư toàn quốc lần đầu. là quá trình tích luỹ kinh nghiệm.
Hồng Lão và các giám khảo khác cũng đều nhìn người này,. Trong mắt đều có chút đồng tình.
Người này cũng là một đại sư chạm ngọc. cùng thời với bọn Hồng Lão . Chỉ là danh tiếng không vang đôi như bọn Hồng Lão. Hoàn toàn không phải một đại sư đứng đầu.
Tuy nhiên thực lực của người này cũng không kém lắm. So với La Thuỵ Hoa hiện giờ cũng giỏi hơn.
Năm đó, lòng người này hình như thế nào cũng không rộng mở. Thích làm việc tổn hại người bất lợi. Chính vì thế hạn chế sự phát triển của y. Cuối cùng không thể trở thành trình độ của đại sư đứng đầu.
Ai cũng không ngờ, trong thi đấu quan trọng như vậy, y không ngờ sẽ hành động như vậy. Điều này gần như chính là trực tiếp khiêu khích Trần Vô Cực và Lý Dương.
Trực tiếp khiêu khích hai vị tông sư. Gan của người này cũng thật đủ lớn.
Lúc này, giám khảo này đã hoàn toàn cúi đầu xuống, luôn không dám ngẩng đầu lên.
Y đích thật vì lòng đố kỵ quấy phá, lợi dụng lỗ hở này ra sức kéo điểm của Lý Dương. Căn bản y nghĩ là điểm số của mình cho dù thấp nhất cũng không ảnh hưởng gì. Vì điểm thấp nhất đến lúc sẽ bị loại.
Nhưng y cũng không nghĩ được, hầu hết mọi người đều cho điểm cao nhất. Vị trí y ngồi xa nhất, không nghe được lời của Hồng Lão và bọn Tề lão nói.
Cứ như vậy, điểm của y trái lại trở nên rõ ràng nhất.
-Trừ đi một điểm mười cao nhất, trừ đi một điểm 7 thấp nhất, qua tính toán, Hắc bạch vô thường này của Lý tiên sinh cuối cùng giành được 9.99 điểm.
Nhân viên công tác rất nhanh báo cáo thành tích cuối cùng của Lý Dương.
9.99 điểm, đối với thành tích này Lý Dương hoàn toàn không để ý, cũng không quan tâm.
Cho dù nói thế nào, tác phẩm này của hắn quả thực tồn tại một tỳ vết. Tỳ vết này phải đợi sau thi đấu mới có thể bổ xung vào. Không được điểm cao nhất cũng bình thường.
Huống hồ giờ phút này trong lòng Lý Dương, đã không còn quan tâm kết quả cuối cùng rồi.
Đây giống như đại nhân đang trên sân vận động của sinh viên tiểu học. Cho dù giành được thành tích gì đều không có ý nghĩa gì. Tuy Lý Dương trẻ tuổi, nhưng sau đột phá thật sự này, trên tâm lý của trưởng thành rất nhiều.
Sau khi báo cáo kết quả cuối cùng, tác phẩm của Lý Dương lần này được che lại. Tác phẩm thứ hai dần dần được đẩy lại. Lần này đẩy đến chính là tác phẩm của Hành Khải.
Đáng tiếc là lúc này Hành Khải đối với tác phẩm của mình hoàn toàn không để ý gì. Sau khi thấy thế giới sáng tối của Lý Dương, anh ta rất hiểu, quán quân lần này không thể là anh ta.
Cùng chung suy nghĩ với anh ta còn có bọn Hoàng Hạo.
Lý Dương đột phá trở thành tông sư, chấn động đối với bọn họ có thể nói lớn nhất. Lúc này, trong lòng mỗi người lòng tranh đấu đều giảm rất nhiều. Bọn họ cũng đều hiểu, kết quả cuối cùng đối với bọn họ không có ý nghĩa gì.
Quán quân lần này, trong lòng bọn họ đã thuộc về Lý Dương rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1309: Phân lượng của hai chữ tông sư
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Tác phẩm của Hành Khải, là một đôi ngựa lam ngọc vô cùng tinh xảo.
Dùng nguyên liệu cực phẩm Lam tinh linh như thế làm ngựa, Hành Khải cũng xem như là tạo ra ý mới. Trong ngọc khí, nguyên liệu màu lam làm ngựa càng khó.
Tuy nhiên Hành Khải làm ngựa ngọc rất không tồi. Ví dụ phối hợp, mình ngựa hùng võ uy tráng, đầu ngựa uy dương, hai mắt có thần, rõ ràng vô cùng tinh xảo.
Hai con ngựa một trước một sau đứng cùng nhau, đùi ngựa đều là trạng thái bôn chạy, hai tuấn mã thiên lí hình như đang đuổi theo nhau. Một còn ra sức đuổi theo, còn một con cố gắng giữ uy thế của mình.
Bất kết từ điểm nào, tác phẩm đôi Lam tinh linh ngọc mã này có thể nói chắc chắn là tinh phẩm rất hiếm.
Nếu không có tác phẩm tông sư của Lý Dương xuất hiện, đây chắc chắn là tác phẩm quán quân người tranh đoạt chức rất có lợi.
Cuối cùng tác phẩm Lam tinh linh ngọc mã của Hành Khải đạt được 9. 87 Điểm cao.
Hành Khải chầm chậm đi xuống. Đối với điểm số này anh ta không vui gì, cũng không có uể oải gì. Anh ta luôn luôn đều nói với lòng mình, năm nay có thể thấy sự ra đời của tác phẩm của tông sư đã là vinh hạnh không thể nói rồi.
Sau Hành Khải, thi đầu đi vào trình tự bình thường.
Tác phẩm của một vị đại sư tiếp đạt được 9.57 điểm. Đây không phải là một vị đại sư đứng đầu, tuy nhiên trình độ của anh ta cũng không kém. Nếu ngay từ đầu không có tác phẩm của Lý Dương, anh ta hắn có thể đột phát 9.6 điểm.
Chính vì tác phẩm của Lý Dương không có được điểm cao nhất. khiến các vị giám khảo đánh giá các tác phẩm còn lịa rất nghiêm ngặt.
Hoàng Hạo, Chu Diệp còn có tác phẩm của Tề Hải Dương tác phẩm nào cũng đều được đánh giá.
Ba người lần lượt là 9.87, 9.83 và 9.86, Hoàng Hạo và Tề Hải Dương chỉ kém nhau 0.01 điểm. Thành tích của hai người vô cùng sát nhau.
Trừ ba người bọn họ ra, trong các đại sư còn lại, chỉ có thành tích của La Thuỵ Hoa tốt nhất, 9.78 điểm.
Cũng có thể nói,, thành tích của mỗi đại sư này đều không tồi. Bị đánh giá nghiêm ngặt, cũng thể hiện ra trình độ thực sự của bọn họ.
Đáng tiếc là, điểm số nay sau khi tác phẩm của Lý Dương xuất hiện, đã không còn ý nghĩa nào còn có thể so sánh như thế nào. Cũng không thể sánh được với tác phẩm của tông sư Lý Dương.
Tác phẩm cuối cùng được chọn cho điểm xong. Thời gian đã đến 6h rồi, sau đó căn cứ vào kết quả cuối cùng, thành tích của thi đấu đại sư lần này cũng toàn bộ được đưa ra.
Thế giới sáng tối tác phẩm của tông sư của Lý Dương, hoàn toàn xứng đáng trở thành quán quân, ngọc mã của Hành Khải còn có Huyết ngọc bài của Hoàng Hạo đứng thứ hai và thứ ba.
Lúc tuyên bố kết quả này, cả hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.
Hành Khải, Hoàng Hạo cùng Lý Dương lên lĩnh thưởng. bọn họ đứng trên đài lĩnh thưởng, hội trường mười nghìn người đều đứng lên, mỗi người đều vỗ tay nhiệt liệt nhất.
Hành Khải, Hoàng Hạo cùng nhìn nhau, bọn họ đối thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Vỗ tay rất nhiệt liệt, luôn không ngừng,. nhưng bọn họ rất hiểu tiếng vỗ tay này tuyệt đối không phải cho bọn họ. Hôm nay người có tư cách có thể hưởng thụ kết quả này chỉ có một.
Còn qua hôm nay, rất nhiều nơi sẽ vì người này mà điên cuồng.
Tông sư à, giới chạm ngọc lại sinh ra một vị tông sư. Mấy chục năm trở lại đây là lần đầu đồng thời có hai vị tông sư xuất hiện. Lý Dương muốn không bị người khác nhớ, không bị người khác biết đều khó.
-Lão Hà, tôi thua rồi!
Đang vỗ tay, Vương Đức rất phức tạp nhìn Hà Kiệt một cái, trận đánh cược này anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Muốn nói có chút không cam lòng, đó là thật, trước đó, Vương Đức luôn cho rằng mình nhất định thắng rồi, Thậm chí ngay cả Hà Kiệt cũng đều có chung ý kiến.
Ai cũng không ngờ, Lý Dương đột nhiên lật chuyển càn khôn, còn chuyển nhanh như vậy.
-Ha ha, lão Vương, cậu thua không oan, tôi biết tiểu tử này sẽ không làm cho tôi thất vọng!
Hà kiệt cười to một tiếng, tay còn không ngừng vỗ, trong lòng anh ta hiện nay thật sự rất vui, không làm cho anh ta thất vọng, Lý Dương thật sự không làm cho anh ta thất vọng, hơn nữa còn mang lại một niềm vui bất ngờ cho anh ta. Tông sư à, đây là cả thế giới cực kỳ hiếm có, bất cứ vị tông sư nào đều là danh sự toàn cầu.
Thành tựu của Lý Dương, hiện nay chính anh ta phải ngưỡng vọng.
Tuy nhiên, thành tựu của Lý Dương càng cao, đối với anh ta lợi cũng càng lớn. Hiện nay Lý Dương là một nửa người của Hà Kiệt, cộng thêm Lý Dương và Vương Giai Giai kết thành đôi rồi. Hắn còn trở thành sợi dây quan trọng của Vương gia và Hà gia.
Cho dù Lý Dương và Vương Giai Giai muốn hay không, điểm này đều trở thành sự thật. đây chính là chính trị, là Lý Dương không biết, cũng không hề để ý.
Ngoài ra, Hà Kiệt cũng thật lòng vui mừng cho Lý Dương. Anh ta vừa xong lấy di động, gọi điện cho ông cụ, trước tiên phải nói với ông cụ tin tốt lành này.
Lý Dương trở thành tông sư chạm ngọc, vui mừng nhất chác chính là Ông cụ.
Lúc trận đấu kết thúc, Chủ tịch của Hiệp hội ngọc thạch Trung Quốc đích thân tuyên bố: 8h:Pm, sẽ ở khách sạn Yết Dương đấu giá các món đồ chơi nhỏ mà hôm qua các đại sư chạm ngọc chạm khắc ra.
Tuyên bố này khiến rất nhiều phú thương giàu có đều lập tức chạy đến khách sạn Yết Dương.
Hôm qua tổng cộng có hơn ba mươi đại sư chạm ngọc, tác phẩm của các đại sư chạm ngọc khác cũng chưa tính. Trong đó có tồn tại dao ngọc của Lý Dương, người dán vào tác phẩm này không còn là số ít.
Đương nhiên, nếu không phải hôm nay Lý Dương đột phá trở thành tông sư. Những người này cũng sẽ không kích động như vậy. Chính vì tên của tông sư Lý Dương, cũng khiến tác phẩm của hắn lên theo.
Người thông minh rất nhiều người đều biết, tương lai tác phẩm của Lý Dương nhất định đều là giá trên trời.
Cuối cùng, dao ngọc này bán ra với giá trên trời tám triệu tám trăm, chỉ là một nguyên liệu bình thường, một dao ngọc rất nhỏ, liền có thể bán ra với giá cao như thế đủ để thấy Lý Dương dần dần có ảnh hưởng rất lớn xuất hiện.
Có thể nói, con dao ngọc này bán chính là tên của Lý Dương.
Đấu giá được dao ngọc này là An Văn Quân của An thị châu báu. Sau khi cô mua được, còn quyên tặng năm triệu cho Lý Dương, đây là lời hứa trước đây cô có hứa qua.
Tuy nhiên, giá thành này quả thực ngoài dự kiến của cô.
Hôm nay cô không ngờ được Lý Dương sẽ trở thành tông sư. Nếu Lý Dương không trở thành tông sư. Dao ngọc này cao nhất cũng chỉ mấy trăm nghìn, chính vì thay đổi thân phận của Lý Dương, mới khiến dao này xuất hiện giá cao mấy chục lần.
Có được dao ngọc này An Văn Quân liên tục nhận được điện thoại của mấy vị đổng sự tổng bộ An thị, trong đó còn có cha của cô.
Mấy vị đổng sự, đều xác định lý dương đột phá trở thành tông sư chạm ngọc việc này, An Văn Quân khẳng định trong điện thoại với bọn họ, sau đó mới gác máy.
Gác mấy cuộc điện thoại này xong, trong lòng An Văn Quân có khoái cảm trả thù.
Cô tin rằng, hiện nay các vị đổng sự nhất định đang hối hận. Hối hận không sớm nghe theo hắn, sớm chút lôi kéo Lý Dương tiềm năng vào chiến xa của An thị.
Hiện nay Lý Dương đã hoàn toàn bay cao, An thị bỏ qua cơ hội tốt hết lần này đến lần khác. Đến hiện giờ là hoàn toàn không có cơ hội nữa. còn tất cả điều này đều là do các lão đổng sự già nua này gây nên.
Sau khi khoái cảm xong, trong lòng An Văn Quân có chút đau lòng.
Tông sư à, còn là tông sư chạm ngọc, cho dù An Văn Quân cũng không thể ngờ Lý Dương có thành tựu như ngày hôm nay. Sớm biết, cô sẽ để An Văn Bình theo đuổi Lý Dương. Chẳng sợ gạo đã nấu thành cơm cũng không chối từ.
Hoặc là, cô đích thân ra trận, tất cả đều chỉ là một mục đích, đó chính là lôi kéo Lý Dương.
Đáng tiếc hiện nay nói những điều này vô ích rồi. trên thế giới không có thuốc hối hận. May mà quan hệ của bọn họ với Lý Dương cũng xem như không tồi. Hiện nay chỉ có thể mượn Lý Dương vẫn là cố vấn của bọn họ, ra sức kéo dài thời hạn của cố vấn.
Chỉ cần Lý Dương còn muốn làm cố vấn của bọn họ, đó chính là bọn họ có thể lợi dụng tên này của Lý Dương.
Điều đó đối với bọn họ mà nói, chính là kết quả tốt nhất rồi.
Thi đấu đại sư toàn quốc lần đầu tiên đến hôm nay xem như là kết thúc hoàn toàn. Hội trưởng Tịch tuyên bố kết thúc, Trần Vô Cực mỉm cười vội vàng kéo Lý Dương đi.
Điều này khiến những người muốn xây dựng quan hệ thân hơn với Lý Dương thất vọng lớn.
Rời sân vận động, Trần Vô Cực trực tiếp dẫn Lý Dương về nhà. Trên đường, điện thoại của Lý Dương không ngừng, mỗi cuộc điện, Lý Dương vẫn không thể không nhận.
Cuộc điện thoại đầu tiên chính là Ông cụ. Ông cụ rất vui chúc mừng Lý Dương, đột phá trở thành tông sư. Đây là đại sư khó lường. Ông cụ còn nói, về Bắc Kinh nhất định chúc mừng hắn một phen.
Việc như thế, phải chúc mừng.
Tiếp theo là Vương Giai Giai và người nhà. Vương Giai Giai hôm qua không ít lo lắng cho Lý Dương. Còn vận dụng rất nhiều tầng quan hệ, hôm qua cha mẹ của hắn có thể cùng đến Yết Dương, có công lao của Vương Giai Giai.
Vương Giai Giai cũng chúc mừng, Hà Kiệt thông báo cho ông cụ, Vương Đức cũng nói việc này
Vương Toàn Minh biết được con rể của mình trở thành tông sư, sau đó cười to lên.
ảnh hưởng của tông sư, Vương Toàn Mình hiểu rất rõ, con rể của mình có thực lực như vậy, như vậy khiến ông tự hào, ông không có lý do không vui. Hiện nay, Vương Toàn Minh đối với Lý Dương tất cả các phương diện đều rất vừa lòng. Không có một chút tiếc nuối.
Trong lòng Vương Toàn Minh cũng có chút ý tưởng. Đợi sau khi Lý Dương trở về, Vương gia cùng phải vì việc này ăn mừng một phen.
Nhất đại tông sư à, con rể của Vương gai có một vị tông sư. Đây là việc vinh quang cỡ nào. Sau này bất kể đi đến đâu, ông đều có thể tự hào nói một câu. Ông có con rể là tông sư.
Lúc Vương Đức gọi điện,
Vương Phong vừa may có nhà.
Biểu hiện của anh ta còn muốn khoa trương hơn Vương Toàn Minh. Biết được Lý Dương giành quán quân trong thi đấu đại sư, hơn nữa làm ta tác phẩm của tông sư. Đột phá trở thành tông sư, sau đó anh ta lập tức lái xe ra khỏi nhà.
Thành phố Bắc Kinh, chỉ cần anh ta quen biết, có thể kêu lên, tất cả đều đang kêu lên.
Anh ta còn bao một khách sạn, trước tiên phát tan tin tốt này ra. Để mọi người cùng chúc mừng anh ta. Tông sư và đại sự là hai thay đổi hoàn toàn khác nhau. Cho dù Thành phố Bắc Kinh các công tử này biết được Lý Dương đột phá thành tông sư. Cũng đều trợn mắt há mồm.
Cha mẹ của Lý Dương, hai vợ chồng Lý Quân Sơn biết được tin tức này chậm hơn một chút.
Nơi đó bọn họ là ông cụ đích thân gọi điện thông báo. Hai người là cha mẹ của Lý Dương. Hẳn phải biết tin tốt này đầu tiên. Ông cụ còn đặc biết giải thích cho bọn họ, trở thành tông sư gian nan vất vả không dễ dàng gì.
Hai vợ chồng Lý Quân Sơn gác máy mông lung.
Sau khi hai người gác máy rất lâu, còn có chút mơ hồ, bọn họ không thể ngờ, con trai mình đột nhiên làm ra được thành tích như thế. không ngờ giống như Vương Hi Chi, Lục Tử Cương người như thế. trở thành nhất đại tông sư.
Tông sư à, ngay cả đại sư đều chưa thấy ít nhiều hai vợ chồng già này căn bản không thể tưởng tượng phân lượng của hai từ này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1310: Tiền bối Myanma
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Xe bọn Lý Dương ngồi tiến thẳng vào biệt thự của Trần Vô Cực.
Sau chiếc xe còn có mấy xe khác, những xe này đều bị bảo vệ của khu biệt thự ngăn lại, mấy người đều không cam lòng dừng xe, cầm máy ảnh chụp bóng dáng xe của bọn Lý Dương.
Mấy người này đều tới từ hội thể dục hi vọng có thể có được chút tin tức.
Tông sư, cho dù là báo lớn cũng không thể không quan tâm tới tin tức như vậy, mà đại sư điêu khắc lần này kỳ thực báo chí không trọng sự nhiều, những người đến đều là phóng viên châu bảo hành nghề, những phóng viên này đều nhân cơ hội tốt nhất bây giờ phỏng vấn Lý Dương đáng tiếc nguyện vọng của những phóng viên này đều không thực hiện được.
Xe Cháu của Trần Vô Cực Trần Lỗi lái, khi xe dừng vẫn nhìn Lý Dương với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Khi trước anh không tin rằng thế giới này có một thiên tài như vậy, lúc này thì anh vô cùng tin tưởng không còn nghi ngờ.
Cái gì là thiên tài, người như Lý Dương chính là thiên tài, Lý Dương đã từng học thái cực công dưới sự chỉ dạy của anh, thời gian ngắn chưa đến hai năm đã đạt tới trình độ anh phải ngưỡng mộ, thậm chí vô cùng ngưỡng mộ.
Thái cực áo nghĩa, Lý Dương đã lính hội thái cực áo nghĩa, tu luyện thái cực mười năm như anh đối với bốn chữ vô cùng rõ ràng.
-Lý Dương, cùng tôi vào thư phòng!
Trần Vô Cực kéo Lý Dương cười ha ha nói, trong âm thanh của anh có chút hưng phấn.
Lý Dương vừa đưa chiếc cúp cho Triệu Khuê Trần Vô Cực lại khươ tay: -Cầm cả cúp theo.
Lý Dương gật đầu, thò tay thu lại, chiếc cúp này cũng không nặng mang theo cũng không vấn đề gì.
Thư phòng của Trần Vô Cực không lớn, không giống thư phòng của lão gia tử lắm, ở đây giống như nơi đọc sách chân chính, giá sách hai bên đầy các loại sách, trên tủ sách còn có nhãn.
Bên cửa thư phòng là hai ghế sô pha, Trần Vô Cực dẫn Lý Dương vào trong sau đó ngồi lên ghế sô pha.
ở đây Trần Lỗi đi pha trà cho Trần Vô Cực một lát đã mang tới hai cốc trà mát tới.
-Không ngờ chiếc cúp này lại trở về.
Trần Vô Cực chỉ chiếc cúp cười ha ha nói một câu, chiếc cúp này là tự anh làm.
Chiếc cúp này lại về tay họ Trần Vô Cực chắc chắn là người vui nhất, lúc đầu anh rất kỳ vọng vào Lý Dương nhưng cũng chỉ là kỳ vọng mà thôi.
Trần Vô Cực lúc đó hiểu Lý Dương muốn có được quán quân không hề dễ, sự cạnh tranh của các đại sư lần này vô cùng kịch liệt anh rõ hơn bất kỳ ai.
Kết quả cuối cùng lại ngoài cả dự liệu của anh, Lý Dương không chỉ mang chiếc cúp về mà chỉ trong 10 phút đã mang đc nó về, ngay cả Trần Vô Cực cũng không ngờ Lý Dương lại có thể trở thành tong sư giữa các đại sư.
Tông sư, sư đồ hai tông sư chỉ cần nghĩ tới hai chữ này Trần Vô Cực không thể không kích động.
-Lý Dương, cậu bây giờ cũng là tông sư rồi, sau này có dự định gì?
Trần Vô Cực cười ha ha nâng chén trà lên, anh bây giờ ngữ khí với Lý Dương cũng khác làm thái độ của anh có vẻ không tự nhiên.
Hoặc trong lòng Trần Vô Cực vẫn chưa công nhận vị tông sư này thậm chí vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý DƯơng hơi ngạc nhiên lập tức khẽ lắc đầu : -Tôi tạm thời chưa có dự định gì, hai năm này tôi chỉ muốn mở viện bảo tằng trước.
Lý Dương thực sự chưa có dự định gì, sự đột phá lần này đối với anh là ngoài dự liệu.
Nhưng sự đột phá chính là Lý Dương ngộ ra cách điểm khắc, trong thành tựu của điêu khắc ngọc đã vượt qua Trần Vô Cực, thực sự là xanh ra sau còn xanh hơn cả xanh ra trước.
Điều quan trọng nhất là Lý Dương biết tất cả những gì mình có, anh không giống Trần Vô Cực không thể làm ra bất kỳ tác phẩm tông sự nào. Chỉ cần cho Lý Dương cơ hội có thể để anh ấy vào trạng thái tốt hơn Lý Dương vẫn có thể làm ra một tác phẩm tông sư khác.
Nghiêm túc mà nói Lý Dương mới là tông sư chân chính, Trần Vô Cực chỉ có thể thính là tông sư được công nhận năng lực thực tế chưa đạt tới.
Đương nhiên tất cả điều này Lý Dương tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài.
Trần Vô Cực ho một tiếng từ từ nói: -cậu bây giờ đã là tông sư điêu khắc ngọc, sức ảnh hưởng của tông sư cậu chắc rất rõ.
-Ý của ngài là, để tôi phát triển hơn nghiệp điêu khắc ngọc?
Lý Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Trần Vô Cực, Trần Vô Cực lại chầm chậm gật đầu.
đây thực sự là cách nghĩ của Trần Vô Cực, trước Lý Dương chỉ là đại sự cũng không biết khi nào có thể đột phá thành tông sư, lúc đó Trần Vô Cực để Lý Dương tự phát triển.
Nhưng bây giờ không như vậy, Lý Dương đã trở thành tông sư điêu khắc ngọc, sự nghiệp điêu khắc ngọc của anh sẽ tiến xa hơn, tốt hơn.
Có sức ảnh hưởng của tông sư cho dù là tương lai bất kỳ người nào nhắc đến Lý Dương trước tiên phải nói về thành tích về phương diện điêu khắc ngọc, giống như Leonardo da Vinci, các phương diện đều là đại sư nhưng mõi người nhớ đến ông chỉ là hội họa.
Leonardo da Vinci chính là tông sư về tranh họa.
-Sư phụ…
lý Dương cười một tiếng, vừa muốn nói sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía tây.
Trần Vô Cực cũng ngạc nhiên vì bộ dạng của Lý Dương, có chút nghi hoặc nhìn anh.
Chính là ban nãy tuyến đen trong cơ thể Lý Dương đột nhiên chuyển động, Lý Dương cảm nhận được nơi rất xa bên trong, có một thứ gì đó liên quan đến bản thân đột nhiên chuyển động, và cứ bay đến mình.
Thứ này đã tồn tại rất lâu Lý Dương sớm đã biết, anh chỉ không hiểu tuyến đen đó lại ở trong cơ thể Trác lão.
Tuyến đen này trong tim của Trác lão, chính vì sự tồn tại của tuyến đen này mới làm Trác lão lúc đầu biến nguy thành di, các bác sỹ đều tuyên bố không thể cứu chữa lại có thể sống trở lại.
-Lý Dương cậu sao vậy?
Trần Vô Cực nhìn Lý Dương có chút lo lắng hỏi một câu, sắc mặt của Lý Dương nhìn rất xấu, đột nhiên đứng lên xin lỗi Trần Vô Cực một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Anh chạy lên sân thượng của biệt thự, ngẩng đầu nhìn trời anh cảm thấy được tuyến đen xa xôi kia đang tiến về phía anh rất nhanh.
Mà tuyến đen này trước vẫn đập mà lúc này hoàn toàn không có động tĩnh, vô cùng tĩnh lặng.
Tim không đập Lý Dương có một dự cảm không tốt.
Trần Vô Cực cũng lên theo đứng bên cạnh Lý Dương có chút lo lắng nhìn anh, trên mặt Lý Dương đầy khổ sở, anh hiểu sinh mạng của Trác lão cuối cùng đi tới tận thế.
Chỉ có như vậy mới có thể để tuyến đen ông lưu lại tự động quay về, chỉ có như vậy mới làm anh cũng không cảm giác được nhịp tim của Trác lão.
Bắc Kinh xa xôi đang nằm trên giường xem đống giấy tờ Vương Giai GIai bỗng thấy sốt ruột.
Cô khẽ ngẩng đầu từ từ sờ chiếc vòng tay Hắc Long trên tay, chuyển động hắc long trong chiếc vòng càng nhanh hơn, dần đần xuất hiện ra bên ngoài.
Hắc long lần này biểu hiện khác so với bình thường dường như có chút xao động mà dáng vẻ của nó hình như muốn thoát khỏi bình thường.
Sự thay đổi này làm Vương Giai Giai không biết tại sao.
Trong không trung mắt thường không thể nhìn thấy tuyến đen chuyển động rất nhanh, tốc độ của nó vượt qua bất kỳ khí phi hành nào trên thế giới hiện nay, thời gian chỉ mấy phút đã từ Myanma bay tới Yết Dương, bay vào cơ thể Lý Dương.
Tất cả điều này không ai nhìn thấy.
Tuyến đen trở về, tất cả lại hổi phục như bình thường, vòng tay của Vương Giai Giai cũng không bị xáo động, lại hồi phục nguyên trạng.
-Sư phụ, con muốn sang Myanma một chuyến.
Lý Dương đột nhiên quay đầu lại lặng lẽ nhìn Trần Vô Cực, sau khi tuyến đen trở về anh cảm nhận được từ tuyến đen này sinh khí của Trác lão thực sự đã hủy diệt hoàn toàn.
Trác lão đã giúp đỡ Lý Dương rất nhiều, mặc dù không phải là sư đồ nhưng có tình cảm sư đồ thực sự, bây giờ Trác lão ra đi bất luận thế nào Lý Dương cũng phải có mặt.
-Myanma, bên đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Trần Vô Cực nhíu mày lại, Lý Dương đột nhiên chạy tới lầu thượng sau đó lại nói với ông muốn đi Myanma, điều này làm Trần Vô Cực có chút đau đầu khó hiểu.
-Có việc rất quan trọng, con cảm thấy được có một vị tiền bối sắp ra đi.
Lý Dương gật đầu chậm rãi giải thích.
Sự giải thích này anh lại không lo lắng, nếu thực sự có người hỏi anh làm thế nào biết được anh có thể trả lời là do giác quan thứ sáu thần kỳ là được.
Khi ở châu Âu mọi người đã đều biết giác quan thứ sáu của anh mạnh vô cùng, việc này biết được bằng cách nào cứ đổ cho giác quan thứ sáu là được.
-Tiền bối của Myanma?
Trần Vô Cực cau mày, điện thoại trên người Lý Dương bỗng kêu, Lý Dương lấy điện thoại ra nhìn số, trên mặt lại có chút khổ sở.
Là điện thoại của Sang Dala gọi tới.
Sang Dala gọi điện thông báo với anh chuyện gì anh đã biết.
-Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.
Cuộc điện thoại rất ngắn, biểu lộ của Lý Dương cũng vô cùng bình tĩnh vì anh đã biết trước tất cả.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Vô Cực lại hỏi lần nữa, ông bây giờ vẫn không biết, không phải ông ngốc mà là việc này thực sự làm người ta không ngờ tới, Trần Vô Cực không nghĩ Trấc lão sẽ ra đi.
-Chú, vừa rồi Mã lão tiên sinh ở Côn Minh gọi điện đến.
Trần Súc đột nhiên tới sân thượng nhìn thấy Trần Vô Cực và Lý Dương lập tức chạy lại nói một câu.
-Lão Mã?
Trần Vô Cực ngạc nhiên, theo bản năng nhìn Lý Dương, vừa mới hỏi một câu Mã lão tiên sinh trong miệng Trần Lỗi chỉ có một người đó là Phỉ Bình Vương.
-Vâng, ông ấy nỏi cách đây 10 phút Trác lão đã đi rồi, chú có muốn đi một chuyến.
Trần lỗi khẽ gật đầu, không phải Phỉ Bình Vương gọi tới, anh cũng không thể vội vàng thông báo cho Trần Vô Cực, giọng của Phỉ Bình Vương trong điện thoại rất buồn.
-Trác lão!
Trần Vô Cực kinh hãi quay đầu lại kinh ngạc ngạc nhìn Lý Dương.
Cuối cùng ông cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, Trác Tự chính là tên của Trác lão, Trần Vô Cực là đại sư điêu khắc ngọc, Trác lão là đại sư đổ thạch, trước có một chút quan hệ.
Huống hồ sau khi Trác lão bị mù lại đứng lên được xứng đáng là một vị đại sư được nhiều người kính trọng, quan hệ của ông và Trần Vô Cực tuy bình thường nhưng đối với người này Trần Vô Cực vô cùng kính trọng.
Ông cũng biết Trác lão ở Myanma, lúc này ông cuổi cùng cũng hiểu tất cả những gì Lý Dương ban nãy nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1311: Vua Phỉ Thúy tới thăm
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Trác lão đi rồi, đi rất thanh thản.
Lý Dương và Trần Vô Cực ngày thứ hai mới tới được Mandalay, điều này cũng làm mấy phóng viên phải công toi, sau khi biết Lý Dương và Trần Vô Cực không còn ở Yết Dương thì mấy phóng viên này đều rất thất vọng.
Nhưng báo chí vẫn đăng tin Lý Dương áp đảo.
Đối với việc đăng tin Lý Dương lần này còn mạnh hơn so với Trần Vô Cực lần trước.
Rất nhiều giới truyền thông còn dự đoán một cách lạc quan rằng sự nghiệp điêu khắc ngọc của Trung Quốc sẽ phát triển tới đỉnh cao, bất kỳ thời gian nào chỉ cần hai vị tông sự đều cùng nhau thì đều là thời kỳ phát triển huy hoàng của sự nghiệp này.
Giống như nghiệp đúc kiếm thời Âu Dã Tử và Can Tương, hay thư pháp huy hoàng thời bố con Vương hy.
Một số báo cũng bày Lý Dương và Trần Vô Cực lên trang nhất, thế giới đen trắng của Lý Dương cũng được rất nhiều đài truyền hình tranh nhau tiến hành đưa tin.
Sau khi một số bài báo này ra đã gây chấn động lớn.
Rất nhiều người bây giờ mới biết trên thế giới còn có thứ thần kỳ như vậy, rất nhiều người mới biết tông sư là phi phàm như thế nào, đây cũng làm rất nhiều người có hứng thú với điêu khắc ngọc và sản xuất ngọc khí.
Cũng có thể nói sức ảnh hưởng của việc Lý Dương trở thành tông sư đã bắt đầu lan tràn.
Đương nhiên những điều này nói sau, Lý Dương lúc này vừa xuống sân bay, Sang Dala mang tang đón ở sân bay, đưa Lý Dương về Trang viên.
Trác lão là người Trung Quốc, tang lễ cũng sẽ được cử hành theo nghi lễ của Trung Quốc.
Tin Trác lão qua đời rất nhanh được lan ra ở Myanma, bắt đầu từ tối qua đã có rất nhiều người tới, Trác lão ở Myanma nhiều năm như vậy mặc dù nói ở chỗ gia tộc Sang Dala nhưng không hề có gì thiên kiến bè phái, rất nhiều người nhận được sự giúp đỡ của ông bây giờ đều đến.
Cũng có thể nói Trác lão là một đại sư được nhiều người tôn kính.
-Trác lão ra đi rất thanh thản, trước khi đi còn nghe tin cậu lên tông sư ông còn cười.
Trên xe, Sang Dala nói nhỏ với Lý Dương, người cuối cùng bên cạnh Trác lão chính là anh.
Anh là người tìm Trác lão để thông báo tin tốt, Lý Dương đã đột phá về mặt điêu khắc ngọc để trở thành tông sư, Sang Dala khi mới biết tin này cũng muốn thông báo tin tốt này với Trác lão.
Trác lão lúc này vẫn cười nói mấy câu khen ngợi, không thể nhìn thấy dáng vẻ sắp phải ra đi.
Chính Sang Dala cũng không ngờ anh cùng Trác lão nói chuyện một lúc Trác lão liền gọi Sang Dala và người nhà lại.
Có thể bản thân Trác lão đã cảm nhận được ông sắp phải ra đi, nên gọi những người này vào để căn dặn chuyện hậu sự.
Sự thực cũng là như vậy, ông dặn Sang Dala và người nhà rất nhiều, sau khi căn dặn những chuyện hậu sự xong lại nói chuyện riêng với Sang Dala một lúc, cuối cùng cười nhắm mắt, không còn thở nữa.
Theo tập tục của Trung Quốc Trác lão ra đi như vật là hỉ tang.
-Trước khi ông đi còn nguyện vọng gì không?
Lý Dương khẽ gật đầu, Trác lão ra đi không có chút thống khổ mà rất thanh thản, điều này làm anh được an ủi, tuổi của Trác lão cũng nhiều rồi, thời còn trẻ lại bị thương nặng kết cục như vậy có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
-Không có, ông chỉ bảo tôi nói lại với cậu một câu mà ông đã nói, cảm ơn cậu đã làm ông sống thêm được 1 năm này, hơn 1 năm này ông không còn gì để tiếc nuối.
Sang Dala chầm chậm lắc đầu, khi nói còn nhìn Lý Dương một cách kỳ lạ.
Người Lý Dương khẽ run lên, tình hình khi trước của Trác lão anh rõ nhất tại sao có thể tiếp tục sống, có thể nói đơn giản là do công lao của tuyến đen trong cơ thể của Lý Dương, Lý Dương cứ tưởng Trác lão không biết điều này, bây giờ nghe Sang Dala nói mới biết Trác lão trong lòng đều hiểu cả.
-Câu này trước ông đã từng nói chưa?, cúi đầu trầm tư một lát Lý Dương hỏi một câu.
-Chưa từng nói, Lý tiên sinh, Trác lão tại sao lại nói như vậy?
Sang Dala khẽ trả lời vẫn nhìn Lý Dương.
Lúc này nghi hoặc trong lòng Sang Dala còn lớn hơn trước, nghe ý của Trác lão hình như Lý Dương đã cứu ông, lần trước khi bệnh Trác lão nguy hiểm Lý Dương cũng ở đó nhưng Lý Dương lúc đó không làm gì cả mà.
Mà Trác lão lần đó được chuyển nguy thành an có chút kỳ lạ, chỉ là Sang Dala không nghĩ ra tác dụng của Lý Dương ở đây.
-Có lẽ là lần trước tôi an ủi ông mấy câu.
Lý Dương cười gượng, lời nói của Sang Dala làm anh tin chắc rằng Trác lão thực sự biết điều gì đó.
Nhưng những điều này Trác lão không nói cho bất kỳ ai mà đến lúc sắp ra đi mới nói ra để Sang Dala thay mình truyền đạt lại lời cảm ơn.
Còn về Trác lão rốt cuộc đã biết những gì Lý Dương hoàn toàn không rõ, sau này cũng không thể biết, Trác lão đã ra đi rồi đây sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.
-Đúng rồi Lý tiên sinh, tổng kết tâm đắc một năm nay Trác lão đều viết ra, bây giờ những đồ này đều đưa cho cậu, những đồ này bây giờ đang ở trong Trang viên, cậu có thể qua mang đi bất cứ lúc nào.
Sang Dala trong mắt vẫn có chút nghi ngờ nhưng thấy Lý Dương không thích nói vấn đề này anh cũng không hỏi thêm.
-Sang Dala, cảm ơn anh, những thứ của Trác lão anh có thể sao chép thành 1 bản, bản gốc đưa cho tôi là được.
Lý Dương lẳng lặng gật đầu Trác lão cả đời đổ thạch, những kinh nghiệm tâm đắc ông để lại tuyệt đối là tài sản vô cùng quý giá, những thứ này đối với đại sư đổ thạch mà nói đều là những thứ tiền không thể mua được.
Lý Dương có thể để Sang Dala sao chép lại một bản, nhân tình này rất lớn.
Đương nhiên khi Lý Dương chưa tới Sang Dala hoàn toàn có thể làm như vậy trước nhưng anh không làm, tâm đắc của đại sư đã quá cố và một đại sư đương nhiệm vẫn là một đại sư quan trọng, Sang Dala rất rõ điều này.
-Đợi tôi sao chép xong sẽ đưa cho cậu bản gốc.
Sang Dala cười một tiếng, anh không khách khí với Lý Dương, những thứ này đối với anh rất có tác dụng, có những thứ này họ có thể bồi dưỡng thêm trình độ đổ thạch cho mình.
Hậu quả của việc truyền những thứ này ra ngoài Lý Dương lại không nghĩ nhiều.
Đều là thành quả nỗ lực cả đời của Trác lão, để nhiều người học mới có giá trị, còn về bản thân Lý Dương những thứ này chỉ có ý nghĩa kỷ niệm.
Lý Dương về mặt đổ thạch tác dụng của năng lực đặc thù còn hơn bất kỳ kinh nghiệm nào.
Đoàn xe tiến tới Trang viên, trong Trang viên rất nhiều nơi đều treo khăn trắng, linh đường ở sân sau, Sang Dala bảo người lái xe tới phía sau.
Trước linh đường Sang Dala tự mình để tang, Trác lão là người cùng thời với bố anh, từ lâu anh đã coi Trác lão như người nhà, là bậc tiền bối đáng kính.
Trác lão không có con cái, bây giờ ra đi, hiếu tử cũng chỉ có thể là anh đến, cũng chỉ có anh có đủ tư cách.
Do vậy có thể thấy Sang Dala là người trọng tình trọng nghĩa.
Sang Dala dẫn Lý Dương tới trước linh đường dâng hương.
Trác lão ra đi rất vội vàng cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, bản thân Trác lão đã sắp xếp tất cả rồi mới ra đi, làm mọi người không kịp nhìn ông lần cuối.
Lý Dương là như vậy, vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh cũng là như vậy.
Vua Phỉ Thúy tới Myanma trước Lý Dương, ông cũng như Lý Dương từ sau khi chơi bài ở Myanma lần trước không còn nhìn thấy Trác lão, ai cũng không ngờ gặp mặt lần đó lại là lần cuối cùng.
Lúc này vua Phỉ THúy đang quỳ trước linh cữu của Trác lão hai mắt ngấn đỏ, đang nói thì thầm gì đó.
Vua Phỉ Thúy và Trác lão đều học, ở cùng nhau, hai người mặc dù có không ít sự cạnh tranh nhưng đều là những người tình sâu nghĩa nặng.
Hai người cũng là huynh đệ anh em, đồng cam cộng khổ, tình cảm như anh em ruột thịt, lớn lên mặc dù không ở cùng nhau nhưng cũng thường liên lạc, vua Phỉ Thúy mỗi lần tới Myanma đều gặp Trác lão.
Bây giờ Trác lão lại ra đi trong lòng vua Phỉ Thúy buồn vô cùng.
Lý Dương lặng lẽ dâng hương, anh dâng hương xong, Trần Vô Cực, Hồng lão, Tống lão cũng bắt đầu dâng hương.
Hồng lão, Tống lão đều ở Yết Dương cũng nhận được thông báo của vua Phỉ Thúy, Trác lão và họ trước cũng có ít giao tình, đổ thạch và điêu khắc ngọc vốn là hai ngành có liên quan mật thiết với nhau.
Sau khi dâng hương xong Sang Dala mới đưa bọn Lý Dương tới phòng khách.
Tướng quân Thornton tự mình tới tiếp đón họ, sự ra đi đột ngột của Trác lão là tướng quân Thornton cũng buồn vô cùng, tiền bối của ông không nhiều Trác lão lại ra đi như vậy cũng không còn ai nữa.
Tang lễ của Trác lão ở Myanma là kết hợp nghi lễ của Myanma và Trung Quốc.
Linh đường bày tổng cộng trong 7 ngày, trong bảy ngày mỗi ngày đêì có rất nhiều người đến viếng, phía chính phủ Myanma cũng có tổng thống đích thân tới viếng vòng hoa.
Ngoài Myanma, Trung Quốc các nước Đông Nam Á cũng đến không ít người.
Trác lão thích kết giao bạn bè, cả đời này để lại rất nhiều bạn bè, bây giờ đột nhiên ra đi, những người bạn già đều đến không ngớt.
Mắt khác, ngoài Myanma tộc trưởng của bốn gia tộc lớn cũng đích thân đến.
Nhưng bốn gia tộc này sau khi tới không đi ngay mà ở đây, bây giờ tướng quân Thornton chiếm ưu thế, các thế lực của Myanma đều trong trạng thái yên tĩnh để quan hệ của mình dịu đi nhiều, mấy tộc trưởng ở đây an toàn không có vấn đề gì.
Sau bảy ngày tướng quân Thornton hoàn tất lễ an tang cho Trác lão, tang lễ lần này cũng kết thúc rồi.
An tang y quan là yêu cầu của Trác lão, Trác lão sống ở Myanma nhiều nhưng lại là người Trung Quốc, con cháu Viêm Hoàng.
Trác lão không hi vọng sau khi mình mất lại lưu giữ ở nước ngoài.
Trước ông đã lập di chúc bảo tướng quân Thornton đưa tro cốt của mình cho vua Phỉ Thúy, do vua Phỉ Thúy mang về quê hương an tang.
Bây giờ người biết quê hương Trác lão chắc chỉ có một mình vua Phỉ Thúy, điểm này vua Phỉ Thúy sau khi tới Myanma mới biết, vì điều này mà đau khổ vô cùng.
Tang lễ của Trác lão xong xuôi Lý Dương cũng chuẩn bị đi, viện bảo tàng bên Bắc Kinh vẫn còn một đống việc, mặt khác còn có mấy cuộc phỏng vấn cũng đang chờ anh quay về sắp xếp.
Nhưng trước khi quay về anh ở đây đột nhiên có mấy vị khách, mấy vị khách này đều không phải là những người bình thường, 4 gia tộc lớn của Myanma, tướng quân Kuba làm đại biểu, ngoài ra còn 3 trưởng tộc của 3 gia tộc lớn đều đến.
Mà người dẫn họ đến lại chính là vua Phỉ Thúy mã lão tiên sinh.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina