Trung niên nhân gọi là giám đốc Chang kia tiến lên một bước tới gần Lee Ji Eun, hưng phấn cười nói:
"Ha ha, thật không ngờ lại là em. Thật sự rất ;à trùng hợp a. Bài hắt mới của em tôi cũng đã có nghe qua rồi, thực sự rất hay. Vốn muốn tìm một dịp gặp mặt Ji Eun, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp nhau ở đây."
"Vâng, thật là trùng hợp."
Lee ji Eun trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng vẫn miễn cường cười đáp lại.
"Ừ! Vậy còn vị này là?"
Giám đốc Chang gật đầu cười cười, theo sau ánh mắt liếc sang Vũ Phong đang đứng bên cạnh, thản nhiên hỏi.
"Tôi là Vũ Phong, là quản lý mới của Lee Ji Eun."
Vũ Phong vẫn không biểu hiện gì, thờ ơ đáp.
"Vậy sao? Người Việt Nam? Cũng thật thú vị a."
Giám đốc Chang khẽ "a" lên một tiếng ngạc nhiên, dù sao người Việt Nam có thể làm quản lý tại Hàn Quốc cũng rất ít ỏi a. Nhưng mà hắn cũng chỉ nói đến đây, theo sau cũng trực tiếp bỏ qua Vũ Phong hướng tới Lee Ji Eun nói tiếp, trong mắt hắn, một tên quản lý cũng là không đáng đặt trong lòng.
"Ji Eun à, hiếm khi mình gặp nhau như vậy, không bằng tối nay tôi mời em ăn cơm thì thế nào? Tiện thể bàn về đề nghị lần trước tôi đã đề cập với em?"
"Vậy... thật xin lỗi giám đốc Chang. Tối nay tôi đã có việc bận rồi, đành để hôm khác vậy."
Lee Ji Eun khẽ nhíu mày, theo sau nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
"Sao? Việc bận a? Vậy thôi cũng được. Nhưng mà Ji Eun à, đề nghị lần trước tôi nói với em, em nên cân nhắc cẩn thận. Dù sao một ca sĩ trẻ như em đây, nương tựa vào đúng công ty sẽ rất tốt cho sự phát triển sau này a."
Giám đốc Chang nghe thấy Lee ji Eun từ chối, trên mặt chợt lóe lên một tia tức giận, nhưng mà hắn vẫn không biểu hiện ra, thản nhiên cười nói, một bộ rất có phong độ thân sĩ.
Theo sau hắn cũng không dây dưa thêm nữa, choàng tay ôm eo cô nàng gợi cảm bên cạnh từ từ rời đi.
Đợi đến khi hai người đã đi xa, Lee Ji Eun mới bực bội "hừ" một tiếng, tâm trạng vui vẻ lúc trước nháy mắt đã bay biến sạch.
"Hắn là ai vậy?"
Vũ Phong đến gần nàng, thấp giọng hỏi.
"Hắn là Chang Tea Woo, CEO của Open World Entertaiment, là một kẻ rất đáng ghét."
Lee Ji Eun tiểu quyền nắm chặt, tức giận nói. Xem ra nàng đối với cái gã trung niên nhân họ Chang kia cũng là cực độ chán ghét.
"Sao, hắn làm chuyện gì xấu à?"
Trông thấy bộ dáng đáng yêu của Lee Ji Eun khi bực bội, Vũ Phong không khỏi khẽ cười, hỏi tiếp.
"Hắn trước đây từng lợi dụng quyền lực hãm hại rất nhiều nữ thực tập sinh trong công ty mình, đã từng bị ra tòa vì tội quấy rối, nhưng cuối cùng lại không bị sao cả. Hơn nữa hắn đối với những nữ nghệ sĩ trẻ muốn nhờ vào hắn để thành công cũng bày ra rất nhiều trò bỉ ổi. Là một kẻ đáng khinh đến cực điểm."
Lee Ji Eun từ từ kể cho Vũ Phong nghe về tên Chang Tea Woo này, nàng đối với những hành vi của tên kia thật là vô cùng ghê tởm.
"Lúc trước hắn đề nghị em chuyển sang ký hợp đồng với công ty của hắn, sẽ nhận được mọi ưu đãi gấp đôi khi ở L.E.N, hơn nữa còn có thể tác động để em có thể được đề cử ở lễ trao giải âm nhạc SBS Gayo Daejun cuối năm. Nhưng mà em sao có thể đồng ý được. Chưa cần nói con người hắn đáng khinh ra sao, dù muốn đoạt giải, vẫn nên dựa vào chính mình là hơn. Nhưng mà cũng không thể ngay mặt từ chối hắn. Dù sao tên Chang Tea Woo đó cũng có ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí."
Lee Ji Eun nói đến đây, cũng là thập phần bất đắc dĩ. Nàng là một ca sĩ trẻ, dù rất chán ghét Chang Tea Woo cũng không thể quá đắc tội với hắn. Dù sao tên kia cũng là có ảnh hưởng không nhỏ a.
"Ừ, dù sao trong ngành giải trí của đất nước nào cũng tồn tại rất nhiều tiềm quy tắc."
Vũ Phong gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn qua xa xa, Chang Tea Woo vẫn đang dẫn cô nàng kia mua sắm cái gì đó.
Đột nhiên, Chang Tea Woo thấp giọng nói gì đó với cô gái bên cạnh hắn, cô gái gật đầu tiếp tục chọn đồ mà bản thân hắn thì lại hướng tới nhà vệ sinh đi tới.
Thấy vậy, ánh mắt Vũ Phong chợt lóe hàn quang, hắn quay sang Lee Ji Eun cười nói:
"Ji Eun, em cứ tiếp tục đi. Anh vào nhà vệ sinh một chút."
"Ừm, vậy anh đi đi, em sẽ đứng đây chờ."
Lee Ji Eun cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu.
Vũ Phong bước chân vào phòng vệ sinh, bên trong đang có một trung niên nhân đứng cạnh bồn rửa tay. Chính là Chang Tea Woo.
"Giám đốc Chang."
Vũ Phong nhìn hắn, bình tĩnh cất tiếng gọi.
"Sao... anh là? Là anh, quản lý của Lee Ji Eun. Sao, tìm tôi có việc gì, cô ta thay đổi ý định rồi ư?"
CHang Tea Woo khẽ sửng sốt quay người lại, bắt gặp là Vũ Phong thì không khỏi ngẩn ra. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, hắn hưng phấn cười cười nói.
"Không phải." Vũ Phong chầm chậm lắc đầu.
"Cái gì, không phải? Vậy anh có chuyện gì?"
Chang Tea Woo nét mặt phút chốc sa sầm, nhìn Vũ Phong âm trầm hỏi.
"Chỉ là có một câu muốn nói với ông thôi."
Vũ Phong nhìn Chang Tea Woo thản nhiên đáp, sâu trong mắt hắn, hai ngọn xích hồng hỏa diễm cũng yêu dị lập lòe bùng lên.
"Tôi không cần biết ông là cái loại người gì, tốt cũng được, xấu cũng thế đều không quan trọng. Nhưng có một điều mà ông cần biết, tốt nhất không nên có chủ ý gì với Ji Eun."
"Hả? Mày nói cái gì? Ha ha ha."
Chung Tea Woo ngẩn ra, theo sau cười phá lên:
"Thằng ranh, mày nghĩ mày là ai mà dám nói với tao như vậy? Mày có biết tao là ai không? Tao muốn xxx nó đấy, rồi sao? Mày quản được sao? Một thằng quản lý rẻ rách như mày tao thích di chết lúc nào cũng được."
Chang Tea Woo nhìn Vũ Phong hung ác nói. Trong mắt hắn, xem ra cái tên thanh niên trước mắt này bị điên rồi, không ngờ lại dám đứng trước mặt hắn nói ra những lời như vậy.
"Vậy sao?" Vũ Phong ánh mắt hàn quang chợt lóe, hắn cũng không nói gì mà nhẹ nhàng quay người lại, vươn tay ra đóng chặt cửa phòng vệ sinh. Lúc này, Vũ Phong mới bình thản nhìn lại Chang Tea Woo, thốt ra một câu, giọng nói thản nhiên nhưng lời lẽ trong đó lại khiến cho người bình thường phải rùng mình ớn lạnh:
"Nếu mục đích của mày là như vậy thì mày sẽ chết rất thảm đấy."
"Mày..."
Chang Tea Woo tức giận quát, nhưng chưa đợi hắn nói hết câu thì thân ảnh thanh niên trước mặt hắn chợt quỷ dị biến mất.
Vù...!
Theo sau chang Tea Woo chọt cảm thấy sau gáy mát lạnh, cả người hắn bỗng chốc như bị ai đó túm lấy cổ nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai chân lơ lửng đạp đạp trong không trung.
Cố sức ngoái đầu lại, nhìn rõ khuôn mặt kẻ đứng sau mình khiến Chang Tea Woo không khỏi cả kinh, trên trán mồ hôi lạnh nhất thời tuôn ra như tắm.
Chỉ thấy phía sau Vũ Phong một tay túm cổ Chang Tea Woo, động tác nhẹ nhàng như người bình thường nhấc một con gà. Mà nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, kẻ đăng bị nắm trong tay so với gà chó cũng chẳng khác bao nhiêu.
Mà bị Vũ Phong nhấc lên dễ dàng như vậy cũng làm Chang Tea Woo sợ tới mức suýt nữa hôn me.
Nên biết dáng người Vũ Phong chỉ cao tầm một mét bảy lăm, trong khi bản thân hắn cao đến gần mét chín, cơ thể cũng phải nặng tới tám mươi cân. Vậy mà hiện giờ bản thân lại bị tên thanh niên trông vẻ ngoài vô cùng bình thường này túm cổ nhắc lên dễ dàng như vậy.
Đây là cái loại sức mạnh gì?
Con mẹ nó thế này mà vẫn còn gọi là người sao?
Vũ Phong túm cổ Chang Tea Woo, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, theo sau giống như người ta đóng cọc gỗ bình thường, hung hăng đem cả người Chang Tea Woo thẳng tắp ấn mạnh xuống sàn.
Rắc...!
Á á...
Tiếng xương gãy nhất loạt vang lên thanh thúy, xung lực ấn xuống quá mạnh làm xương hai bàn chân Chang Tea Woo trực tiếp dập nát, đau đớn quá mức làm hắn hét lên thảm thiết không còn giống tiếng người, toàn thân co giật liên tục.
Cũng may phòng vệ sinh này được cách âm rất tốt, nếu không chỉ với tiếng kêu kinh dị này của Chang Tea Woo, cũng là có thể làm cho không ít người sợ đến đứng tim a.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn tiếp tục gào rống, Vũ phong ngón tay nhẹ nhàng vươn ra, điểm nhẹ một chỉ vào gáy Chang Tea Woo làm hắn vốn đang la hét trực tiếp như bị người ta cầm cả tảng đá nhét vào miệng, ặc ặc mấy tiếng rồi câm bặt. Đau đớn dữ dội mà lại không thể gào lên để phát tiết, làm hai mắt Chang Tea Woo trợn lên, trên trán mồ hôi lạnh to như hạt đỗ lũ lượt tuôn ra. Nhưng một chỉ của Vũ Phong vô cùng xảo diệu, không những làm hắn không thể tiếp tục kêu gào mà còn khiến cho đầu óc Chang Tea Woo lúc này vô cùng tỉnh táo, không thể hôn mê được.
Vũ Phong nhìn Chang Tea Woo đau đến cả người run rẩy, hai mắt cũng đã trợn lên đến sắp xuất huyết, hắn mới là tiến lên một bước bình thản đáp:
"Cái mồm của mày dơ bẩn quá, đẻ tao giúp mày rửa sạch nó."
Vừa dứt lời, trước ánh mắt cực độ sợ hãi của đối phương, Vũ Phong một tay túm cổ Chang Tea Woo kéo tới trước cửa một buồng vệ sinh, mở cửa ra, thản nhiên đem Chang Tea Woo vào. Sau đó hắn khẽ dùng lực, trực tiếp đem đầu Chang Tea Woo... ấn mạnh vào bồn cầu bên trong.
Ặc khặc khặc...!
Cả đầu Chang Tea Woo bị ấn sâu vào trong bồn cầu. Mà rất là đen đủi cho hắn, cái bồn cầu này một người đi vệ sinh xong quên không xả nước, bên trong vẫn còn nước tiểu vàng khè đọng lại a.
Mùi khai nhất thời xộc lên làm Chang Tea Woo nôn ọe, mà càng như vậy, nước tiểu lại càng chảy vào trong mũi, miệng hắn.
Cho đến khi hắn tưởng mình sắp tắt thở đến nơi, bất chợt cổ áo được người kéo lên, Vũ Phong đem hắn nhấc ra khỏi bồn cầu, quăng mạnh vào một góc nhà.
Rầm...!
Chang Tea Woo vừa thoát được, cả người bỗng chốc cong lên như tôm, theo sau từ miệng hắn nôn ra hàng loạt nước vàng.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vũ Phong đã không còn như đang quan sát nhân loại bình thường, mà dường như kẻ đứng trước mắt hắn lúc này là ác ma kinh khủng nhất từ địa ngục ngoi lên. Chang Tea Woo chật vật bò dậy, lắp bắp nói:
"Tha... tha.. cho tôi, tha cho... tôi."
Vũ Phong nhìn hắn, mày hơi nhíu lại. Hắn dưới chân bước đến bồn rửa mặt bình tĩnh rửa tay, theo sau hướng tới ngoài cửa đi thẳng. Chỉ là âm thanh cảu hắn, lại thản nhiên vang vọng trong phòng vệ sinh:
"Hy vọng mày nên bỏ đi mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu với Lee Ji Eun. Nếu không dù mày là ai đi nữa, lần sau gặp lại mày nhất định sẽ là cầu mong được chết đấy..."
Chương 20: Đêm Không Yên Bình (Thượng) Nguồn: http://4vn.eu
Vũ Phong sau khi bước ra ngoài phòng vệ sinh liền đi tới chỗ Lee Ji Eun đang đợi. Trên mặt hắn lúc này đã khôi phục lại bộ dáng mỉm cười ôn hòa, nhìn không ra một chút biểu tình hỉ nộ.
"Em xong chưa? Nếu xong rồi tụi mình về thôi, đến nhà bà em một chuyến."
Vũ Phong cười cười nói.
"Ừm, em cũng xong rồi. Giờ mình ghé qua nhà cất đồ, sau đó mua một ít nhân sâm với tokbokki rồi về quê bà em. Bà rất là thích tokbokki à nha."
Lee Ji Eun vừa nghe Vũ Phong nói vậy biểu tình liền vui mừng đáp. Đã lâu không gặp, nàng hiện giờ là rất muốn nhanh nhanh được gặp lại bà ngoại.
Theo sau hai người đi xe về biệt thự cất đồ vừa mua, sau khi ghé qua chợ mua thêm một ít nhân sâm và tokbokki, Vũ Phong lãi xe chạy về hướng ngoại thành Seoul.
Nơi bà Lee Ji Eun ở là một ngôi làng nhỏ nhằm cách Seoul gần hai mươi cây số, hai người Vũ Phong lái xe hơn một tiếng đồng hồ, lúc tới nơi đã là năm giờ chiều.
Nhìn ngôi làng mộc mạc đơn sơ, khoác lên mình ánh sáng tím hồng của hoàng hôn cuối ngày trước mặt, thi thoảng còn thấy được khói bếp nhẹ nhàng nhàng lan tỏa, Vũ Phong trong lòng hơi cảm khái thở dài một tiếng. Mà Lee Ji Eun bên cạnh không biết vì quá kích động hay hưng phấn mà cả người hơi run, vành mắt cũng mơ hồ đỏ lên.
Khi nàng còn nhỏ, bố mẹ thương luôn bận bịu với công việc quản lý một cửa hàng nhỏ, chính bà ngoại đã chăm sóc nàng từ nhỏ đến tận năm mười tuổi.
Vì vậy trong lòng nàng, tình cảm với bà vô cùng thắm thiết, so với cha mẹ còn nhiều hơn một chút.
Sau khi tìm chỗ đỗ xe, hai người xuống xe, đi bộ vào làng. Khác với khung cảnh phồn hoa náo nhiệt tại Seoul, ngôi làng nhỏ trước mặt vẫn còn giũ nguyên được những nét mộc mạc, giản dị của những thập kỉ trước. Thi thoảng có một số dân làng đi qua, đều nhìn lại hai người với một chút tò mò.
"Ji Eun, về rồi đấy a. Ở nhà bà cháu đang mong lắm đấy."
"Ji Eun à sao lâu về chơi thế, bà cụ nhắc đến cháu suốt đấy."
"A con bé cháu ngoại bà Shang về rồi kìa."
Một số âm thanh xôn xao vang lên bàn luận về hai người. Những người nhận biết Lee Ji Eun thì hăm hở tiến lại chào nàng, tay bắt mặt mừng, giọng điệu vô cùng gần gũi. Dường như trước mặt họ lúc này không phải là cái gì "em gái quốc dân" nổi tiếng mà chỉ là một đứa trẻ xa quê lâu ngày trở lại mà thôi.
Lúc này một phụ nữ trung niên trên đầu quấn khăn bước lại gần nắm tay Lee Ji Eun cười cười mắng:
"Cái con nhóc con này, sao lâu như vậy mới trở về hả? Có biết bà cháu nhắc cháu nhiều thế nào không?"
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa ấn nhẹ đầu Lee Ji Eun, theo sau nhìn thấy Vũ Phong đang ngây ngốc đứng bên cạnh không khỏi trêu chọc:
"Ai đây? Bạn trai cháu đấy à? Trông cũng được ghê ha."
"Ách... Cái này, đây là Vũ Phong ca, là anh quản lý của cháu."
Lee Ji Eun xấu hổ cúi đầu, vội vã xua xua tay nói.
"Vậy sao? Ài cái mồm tôi thật là, ha ha..."
Người phụ nữ trung niên nghe vậy hơi bối rối, cười cười mấy tiếng. Theo sau bà rất tự nhiên nắm lấy cánh tay Vũ Phong và Lee Ji Eun kéo về phía trước.
"Đi, không nói chuyện nữa. Cô mang hai đứa đi gặp bà. Bà mà biết cháu về chắc vui lắm đấy."
Vũ Phong hai người đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Đối với sự nhiệt tình của người phụ nữ trung niên này cũng là không biết làm sao, đành vội vàng rảo bước theo sau.
Ba người đi đến giữa làng, đến trước một căn nhà có cửa sắt màu xanh thì dừng lại.
Căn nhà không lớn, các bức tường bên ngoài đã ố vàng, mang đậm trên mình một cỗ hơi thở tang thương do năm tháng trôi qua.
Đây chính là nhà bà ngoại Lee Ji Eun.
Người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, gọi vọng vào trong.
"Bà Shang, bà Shang. Ji Eun cháu bà về rồi này. Cháu bà từ Seoul về thăm bà này."
Sau tiếng gọi, trong nhà chợt vang lên một hồi "loang choang" của tiếng đồ vật rơi vỡ, theo sau cánh cửa mở ra, một bà lão tầm gần bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, lưng hơi còng mang vẻ mặt kích động đi ra.
Bà lão nhìn thoáng qua mọi người bên ngoài, cuối cùng nhãn thần gắt gao tụ lại tại gương mặt Lee Ji Eun. Cả người bà lão hơi run lên một chút, theo sau hai giọt lão lệ nhẹ nhàng tuôn chảy, nhẹ nhàng lăn trên gò má. Bà lão bước lên phía trước khàn giọng hô:
"Cái con bé chết tiệt này, sao lâu như vậy mà mới về thăm ta hả?"
"Bà..."
Lee Ji Eun nức nở kêu lên một tiếng, theo sau vội vàng chạy đến trước người bà, hơi quỳ gối xuống, rúc đầu vào lòng bà òa khóc.
"Cháu về rồi, bà ơi. Cháu... xin lỗi không về thăm bà sớm hơn."
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Bà lão cũng không ngăn được hai hàng lệ cứ thế tuôn chảy, ôm đầu Lee Ji Eun vào lòng xoa nhẹ, một tay vỗ nhẹ lên vai nàng...
* * *
Sau khi mọi người vào trong nhà, Lee Ji Eun mới ngừng khóc, nhưng vẫn dính chặt vào người bà ngoại.
"Cái con bé này, lớn rồi mà cứ như con nít vậy."
Bà lão cười mắng, theo sau nhìn về Vũ Phong vẫn còn đang đứng một bên, ôn hòa nói:
"Cháu cũng ngồi đi, bà giờ vẫn chưa biết tên cháu. Cháy là...?"
"Vậy à, quản lý a. Vậy Ji Eun còn phải nhờ cháu chăm sóc nhiều rồi. Con bé này, vẫn còn trẻ con lắm."
Bà lão mỉm cười gật đầu, nhìn Lee Ji Eun trong lòng âu yếm nói.
"Không, không có gì đâu a. Đây là trách nhiệm của cháy, xin bà cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Vũ Phong thành khẩn nói.
"Ừ, vậy nhờ cả vào cháu. Mà hai đứa đã ăn gì chưa
? Có đói bụng không để bà đi làm cơm."
Bà lão hiền hòa nói, theo sau sực nhớ ra điều gì bèn hỏi.
"Không cần đâu bà ơi. Bà và Ji Eun cứ nói chuyện đi. Cháu biết làm mà, để cháu làm là được rồi."
Vũ Phong cuống quýt xua xua tay đáp.
"Vậy sao được! Hai đứa đi từ Seoul về đây, giờ cũng gần sáu giờ tối rồi, phải ăn cơm chứ. Ji Eun à, cháu theo bà xuống bếp phụ bà làm cơm nhé."
Bà lão đưa tay ấn Vũ Phong ngồi xuống, theo sau quay sang Lee Ji Eun thấp giọng nói.
"Vâng ạ." Lee Ji Eun khẽ nhu thuận gật đầu đứng dậy. Nàng quay qua Vũ Phong cười cười:
"Vũ Phong ca, anh cứ ngồi đây chờ em với bà một chút nhé."
"Ừ!"
Vũ Phong gật đầu. Hắn cũng không thể không đồng ý a.
Lúc bà lão dẫn theo Lee Ji Eun xuống bếp, Vũ Phong một mình ngồi tại chỗ, ánh mắt đảo qua quan sát mọi thứ trong phòng.
Phòng khách không lớn, dưới sàn lát bằng gỗ ép. Một bên phòng kê một chiếc kệ bằng gỗ đã hơi bạc màu, bên trên là một chiếc tivi mười bảy inch đen trắng.
Cả căn phòng toát lên vẻ cũ kĩ và mộc mạc, là một căn phòng điển hình ở nông thôn bình thường.
Điều duy nhất đặc biệt là những tấm poster với đủ mọi hình ảnh của Lee Ji Eun dán khắp phòng.
Những tấm poster với các màu sắc rực rỡ dán giũa những vách tường ố vàng cũ kĩ, tạo nên một sự tương phản kì lạ.
Nhìn quanh một lượt, Vũ Phong thờ dài một tiếng, trong lòng dường như đã thấu hiểu sâu hơn một chút với những tình cảm thiêng liêng, quý giá của nhân sinh.
Những tình cảm mà hai mươi lăm năm nay đối với hắn là vô cùng xa lạ.
Những kẻ như bọn hắn, đứng ở trên đỉnh của thế giới này.
Tiền bạc, quyền lực, sức mạnh, danh vọng đối với bọn hắn không hề có ý nghĩ gì. Bởi vì với những dị năng giả như Vũ Phong, những thứ đó chỉ cần muốn là có được, quá dễ dàng. Bọn hắn có rất nhiều thứ mà người bình thường cả đời cũng không dám mơ tới.
Nhưng đồng dạng, những thứ mà người bình thường ai ai cũng có, bọn hắn lại là không thể nào có được.
Những thứ đó là thân tình, là ái tình, là niềm vui nhân sinh chìm nổi.
Khi mà màn đêm buông xuống, nhà nhà ngập chìm trong đầm ấm và hạnh phúc thì là lúc bọn hắn lại đang trải qua gió tanh mưa máu, giết người đoạt mạng.
Đó, là cái bi ai cảu dị năng giả. Cái bi ai của những kẻ đã vượt lên trước đồng loại mình một bước trong còn đường tiến hóa.
"Vũ Phong ca, ăn cơm thôi."
Tiếng cười thánh thót như chuông ngân của Lee Ji Eun kéo Vũ Phong khỏi những suy nghĩ vu vơ về thực tại. Hắn mỉm cười gật đầu cười cười.
Ba người cùng ngồi quây quần ăn cơm. Thức ăn rất đơn giản, cũng không có gì đặc sắc nhưng không hiểu sao hôm nay Vũ Phong lại thấy ngon miệng lạ thường. Dường như thứ hắn đang ăn, không phải cơm canh thực vật mà là tình cảm chan chứa yêu thương.
Bà ngoại của Lee Ji Eun thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho hắn, ôn hòa cười nói:
"Ăn nhiều vào Tiểu Phong à. Nhìn cháu là hơi gầy đó."
"Vâng!"
Vũ Phong mỉm cười tiếp nhận.
"Bà à, sao bà chỉ gắp cho mỗi Vũ Phong ca vậy? bà không để ý đến cháu sao!"
"Cái con bé này, bà gắp cho cháu là được chứ gì. Thật là..."
"Hi hi, vậy mới phải a."
Vũ Phong vừa ăn cơm vừa thỏa mãn hưởng thụ bầu không khí đầm ấm hiện tại. Nó đem lại cho hắn một cảm giác mà hắn tưởng chừng sẽ không bao giờ có.
Sau khi cơm nước xong, Vũ Phong phụ giúp Lee Ji Eun dọn dẹp rồi một mình ra khỏi nhà, để lại cho hai bà cháu nàng một không gian riêng tâm sự.
Bước trên con đường làng trải đầy sỏi trắng, hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ.
Thời gian của hắn, tuy không biết chính xác là còn lại bao nhiêu, nhưng cũng không còn nhiều nữa. Đột phá gene lớp bảy, thứ mang đến cho hắn không phải là sức mạnh như trong tưởng tượng mà lại là cảm giác sức sống đang dần dần mất đi, cơ thể dường như đang từ từ phân hủy. Điểm này nếu đối với một người bình thường mà nói chính là ác mộng kinh khủng nhất.
Nhưng bản thân hắn lại không hề sợ hãi, trước kia khi biết mình sắp chết, hắn chỉ có một cảm giác mê mang, còn mơ hồ là mong muốn được giải thoát. Còn bây giờ, khi gặp gỡ Lee Ji Eun, cô gái này khiến hắn lần đầu tiên trong đời sinh ra một sự luyến tiếc thật sâu với cuộc sống, dù vậy hắn vẫn bình thản đón nhận cái chết đến gần, không mảy may sợ hãi.
Chỉ là trong thâm tâm Vũ Phong, rất muốn được tiếp tục sinh tồn, hắn không sợ chết, nhưng sợ vĩnh viễn không thể được chứng kiến nụ cười của nàng nữa. Vì cô gái này, hắn có thể vứt bỏ tất cả huynh đệ, tổ chức, đến Hàn Quốc để tìm nàng, vì vậy hắn không muốn dễ dàng bỏ cuộc trước số phận như vậy.
Hắn muốn được ở bên nàng, mãi mãi!
Nhưng, có thể sao?
Vũ Phong trong lòng cũng biết điều này rất khó khăn, căn bệnh của hắn trên thế giới này không một vị danh y nào có thể làm gì được. Vì đây đã liên quan đến vấn đề tạo hóa phát triển của toàn bộ nhân loại rồi.
Loài người bắt đầu tiến hóa từ vượn sớm nhất tại mười tám triệu năm trước. Cho đến cách đây hai mươi ngàn năm, tiến hóa dừng lại.
Nhưng, đây chỉ là khoa học của những người bình thường mà thôi, thực sự tiến hóa có thể dừng lại được sao?
Không thể!
Con người, động vật, thực vật... tất cả vẫn luôn luôn quá trình tiến hóa không một phút nào ngơi nghỉ, bởi vì một khi sự tiến hóa dừng lại, là đại biểu cho sự thoái hóa, hủy diệt đến gần.
Con người vẫn tiến hóa. Nếu như từ vượn sang người được gọi là gai đoạn một của quá trình, vậy như lời các nhà khoa học ở tổ chức GOD hay nói:
"Chúng ta, đang bước những bước đầu tiên để trở thành những vị thần."
Tiến hóa, rốt cuộc có bao nhiêu giai đoạn, không ai biết. Nhưng trước mắt lấy Vũ Phong làm ví dụ, ít nhất là có bảy lớp tiến hóa. Hắn, là kẻ đầu tiên trên thế giới này bước vào lớp thứ bảy, là dị năng giả lớp bảy duy nhất.
Nhưng cơ gene lớp bảy, lại không mang đến cho Vũ Phong sức mạnh như tưởng tượng, nó đang ăn mòn dần cơ thể hắn, phá hủy mọi tế bào một cách từ từ, giống như những con bọ đang chậm rãi gặm nhấm trong một cái thi thể, chờ một ngày đục rỗng thi thể rồi chui ra.
Đây là một điều kinh khủng như thế nào?
Nhưng trước mắt, Vũ Phong hắn vẫn chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, không ai trên thế giới này có thể giúp hắn.
Khẽ thở dài, Vũ Phong xoay người lại, lắc lắc đâu xóa bỏ những suy nghĩ bi quan trong lòng, hắn đang muốn lấy bao thuốc từ túi áo ngực ra thì bất chợt điện thoại trong túi chợt rung lên.
Hơi nhíu mày, Vũ Phong vẫn rút điện thoại ra. Số máy của hắn là từ khi đến Hàn Quốc này mới có, người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Vũ Phong chân mày càng nhíu sâu thêm. Bởi vì trên đó hiện lên một cái tên- Lee Suk Jin.
Sao lại là hắn? Vũ Phong trong lòng tuy nghi hoặc nhưng vẫn tiếp điện thoại, bình tĩnh nói:
"Alo, tổ trưởng Lee, không biết gọi cho tôi có việc gì vậy?"
"Chào anh Vũ tiên sinh. Hiện giờ anh đang ở một ngôi làng cách Seoul hơn mười km đúng không?"
Đầu dây bên kia, điện thoại im lặng một lúc, theo sau truyền ra tiếng nói có phần ngập ngừng của Lee Suk Jin.
"Sao, các anh đang theo dõi tôi?"
Giọng nói Vũ Phong thoáng chốc trầm xuống.
"Không phải, không phải. Vũ tiên sinh xin đừng hiểu nhầm. Chỉ là... anh cũng biết một nhân vật như anh đi vào đất nước chúng tôi, tổ chức không thể là không coi trọng được."
Lee Suk Jin bên kia toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
"Vậy sao?" Vũ Phong giọng điệu hơi dịu lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
"Vậy anh gọi cho tôi rốt cuộc có nguyên nhân gì? Chác không phải chỉ để hỏi một câu như vậy thôi chứ."
"Là như vậy Vũ tiên sinh. Tôi lần này gọi cho anh không phải với tư cách nhân viên SKP, mà là đại diện cho Thiên Á liên mình có một việc cần nhờ sự hỗ trợ của anh."
Lee Suk Jin ngưng trọng đáp.
"Thiên Á liên minh?"
Vũ Phong chân mày nhíu mại, đây không phải là một tổ chức tầm thường, mà là một con quái vật cực kì khủng bố. Là một trong năm liên minh dị năng giả lớn nhất thế giới, không phải cái loại tổ chức chỉ gói gọn trong phạm vi một quốc gia như SKP có thể so sánh được.
Thế giới hiện này, ngoài mặt thì cái gì mà liên minh EU, liên minh G7, G8, UNSC, trong tối thì nào là thanh bang, hồng bang, Yakuza, Albani, hội tam hoàng, Al qaeda... nhưng thực sự đó chỉ là tranh đấu của những người bình thường.
Thực sự ở đỉnh cao nhất, là tồn tại đứng trên đỉnh thế giới, coi thương lực lượng quân sự, coi thường quốc gia luật pháp chính là những dị năng giả, là liên minh tập hợp những dị năng giả trên toàn thế giới.
Đó chính là năm liên minh lớn bao gồm:
-Tự Do Liên Minh (Tất cả các dị năng giả khu vực bắc Mĩ)
-Thiên Á Liên Minh (Tất cả các các dị năng giả khu vực châu Á, trừ Trung Quốc)
-Thú Đằng Liên Minh (Bao gồm các dị năng giả khu vực châu Phi và Nam Mĩ)
-Thiên Đương Địa Ngục Liên Minh (Các quốc gia ở châu ÂU, đứng đầu hai hai tổ chức lớn là tòa thánh Vatican và Hắc Ám giáo hội)
_Trung Cổ Liên Minh (Bao gồm tất cả mọi thế lực người Hoa trên thế giới) (*)
(*): Có thể sẽ có người nghi vấn, vì sao một mình Trung Quốc lại mạnh vậy? Đây không phải là ta đặc biệt yêu thích Trung Quốc cái gì, mà chỉ là diễn biến theo logic của truyện. Nên biết rằng dị năng giả không phải cứ có tiền là có thể đào tạo, mà là trong ngàn vạn người mới có một. Trung Quốc dân số có hơn một tỷ, cứ theo tỷ lệ đó mà tính ra thì dị năng giả của họ sẽ rất nhiều rồi.
Nghe thấy cái tên Thiên Á liên minh, Vũ Phong không thể không nghiêm túc. Thế giới ngầm một trong ngũ đại liên minh, dù là hắn cũng phải vô cùng cẩn trọng.
"Thiên Á liên minh có yêu cầu gì với tôi?"
Vũ Phong lãnh đạm hỏi.
"Là thế này, các đây năm km theo hướng Đông Bắc, một sinh vật dạng người sói đang tiến thẳng đến đây với tốc độ rất nhanh, ước chừng còn năm phút nữa là nó sẽ đến nơi."
Lee Suk Jin âm trầm nói:
"Sinh vật dạng người sói? Nó là người của Thiên Đường Địa Ngục Hắc Ám giáo hội?"
Vũ Phong hỏi lại.
"Không phải. Nó là một sinh vật thể thí nghiệm do Tự Do liên minh vô ý thả ra, mà trải qua cải tạo thực lực của nó đã vô cùng đáng sợ, không phải người sói bình thường có thể so sánh được, ước chừng tương đương với dị năng giả lớp năm trung đẳng, có thể là cao đăng. Nó thoát ra từ một cứ điểm của Tự Do liên minh tại Qatar, không biết sao lại chạy đến Hàn Quốc. Một đường nó đi đã phá hủy hơn mười cứ điểm dân cư lớn nhỏ, sát hại gần hai trăm mạng người."
Lee Suk Jin tức giận nói. Cũng khó trách vì sao hắn không thể không tức giận, gần hai trăm mạng người a, đây là đồng bào của hắn, là con dân đất nước hắn.
"Vậy Thiên Á liên minh muốn tôi làm gì?"
Vũ Phong hỏi. Trực giác hắn mách bảo chuyện này e là không đơn giản rồi.
"Thiên Á liên minh muốn Vũ Phong tiên sinh phối hợp với người cảu liên minh đóng tại Seoul này bắn giữ nó. Nó giết nhiều người như vậy, quyết không thể bỏ qua được. Nhưng mà theo tin tình báo của chúng tôi hiện nay có ba thành viên của Tự Do liên minh phân biệt gồm Tứ Thủ, Bạch Nhãn và Mộng Nữ cũng đang trên đường truy đuổi sinh vật này, mà người của chúng tôi đóng tại Seoul nhân thủ không đủ, vì vậy cần mời tiên sinh ra tay hỗ trợ."
Lee Suk Jin giải thích một lượt cho Vũ Phong.
"Vậy sao?"
Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau cũng không nói thêm gì nữa.
Qua một lúc sau, Lee Suk Jin không nhịn được lên tiếng:
"Vũ tiên sinh, thời gian gấp gáp..."
"Cho tôi một lý do để giúp các người?"
Vũ Phong đáp, giọng điệu vẫn không chút thay đổi, vô cùng lãnh đạm.
"Cái này... Vũ tiên sinh. hiện giờ nó đang tiến thẳng đến ngôi làng này. Mà theo tôi được biết đây chính là làng của bà ngoại cô ca sĩ gọi là Lee Ji Eun đúng không, hơn nữa cô ấy còn đang ở..."
"Đừng lôi cô ấy vào chuyện này."
Chưa để Lee Suk Jin nói xong, Vũ Phong đã lạnh lẽo cắt lời hắn, trong giọng nói mơ hồ có một tia sát khí nhàn nhạt tỏa ra.
"Văng, văng..." Đầu dây bên kia, Lee Suk Jin nghe thấy giọng điệu Vũ Phong trong lòng đánh thót một tiếng vội vã đáp. Trán hắn phút chốc mồ hôi lạnh tuôn đầy, lắp bắp nói tiếp:
"Vật Thiên Á liên minh nói, chỉ cần tiên sinh chịu ra tay lần này, liên minh sẽ đáp ứng vô điều kiện một yêu cầu của tiên sinh."
Vũ Phong nghe vậy, vốn là định thẳng thừng từ chối thì chợt trong lòng khẽ động. Nghĩ đến điều gì đó, hai mắt hắn khẽ cụp xuống, thở dài nói:
"Vậy được, tôi đồng ý. Nhưng chắc các anh đến giờ cũng biết, tôi hiện nay mới thoát ly tổ chức GOD, trong lúc này tôi không muốn đệ lộ việc mình ra mặt giúp Thiên Á liên minh lần này."
Lee Suk Jin nghe Vũ Phong đồng ý, nhất thời mừng rỡ. Hắn vốn nghĩ đến chuyện thương lượng về cơ bẩn đã là thất bại đến tám phần, thật không ngờ Vũ Phong lại đáp ứng, theo sau khẩn trương nói:
"Chuyện này chúng tôi đã có sắp xếp từ trước, Vũ tiên sinh không cần lo lắng. Hiện giờ thời gian đã rất gấp gáp, cách ngôi làng này một km đã có người của chúng tôi đứng chờ, Vũ tiên sinh nên mau chóng đến đó."
"Vậy được rồi, tạm biệt."
Vũ Phong nếu đã nhận lời cũng không chần chờ, hắn nhìn thoáng qua ngôi nhà có cửa màu xanh, với thính lực cảu hắn vẫn nghe rõ trong nhà thi thoảng lại vang lên từng tràng tiếng cười vui vẻ.
Thu hồi ánh mắt, Vũ Phong không chút do dự quay đầu lại, dưới chân phát lực, cả người trong nháy mắt giống như một u linh nhẹ nhàng biến mất trên đường...
Hiện nay đang dở bộ Tiên Long, nói thật là không còn tinh lực để tiếp tục với Cực Ái. chỉ là ta xin hứa nếu xong bộ Tiên Long nhất định sẽ ra lại Cực Ái, anh em thứ lỗi cho.