Chu Linh khí độ bất phàm, ung dung nắm tay Long nhi tiến đến chổ người Vô Thiền Đại Sư. Y hành lễ. Phụng Nhân thấy Chu Linh liền vui vẻ cười nói :
“Chu Thúc, không ngờ thúc đi vào rừng rồi lại mang về được một tiểu nữ xinh đẹp như vậy”
Chu Linh biết rằng Phụng Nhân nghề nghệch, tính tình thẳng thắng, câu vừa rồi không phải là có ý trêu ghẹo. Y cũng không quan tâm, nói với hai vị Đại Sư :
“Chuyện của nữ nhân này từ từ tiểu đệ sẽ nói sau, chúng ta cứ tham dự Quần Anh Hội xong cái đã”
Nói Đoạn, bỗng nghe phía sau có tiếng người chào hỏi :
“vãn bối bái kiến Trùng Cung Tam Bảo Chu Linh”
Chu Linh quay đầu nhìn thì đó là một thiếu niên anh tuấn, anh khí bất phàm, lưng đeo trường kiếm. Mục quang linh độnh, thân vận Hắc y, eo đeo ngọc bội, vắt ngang là một cây sáo trúc khắc rồng khắc phụng, nhìn qua là biết thượng phẩm trong nhân giang. Chu Linh kinh lịch giang hồ tất nhiên biết tên thiếu niên này. Chính là một trong bốn người được giang hồ ca ngợi là, Tứ Đại Phong Lưu Thiếu Hiệp. Hắn chính là Tầm Dương Thần Địch Lãng Tử Phong Lưu Yến Linh Điêu.
Trên giang hồ tiếng sáo của hắn làm không ít mỹ nhân phải tinh thần mê mệt, hắn đa tình nhưng tuyệt không có một mỹ nhân nào hận cái đa tình của hắn.
Đứng trước Chu Linh hành lễ cẩn mật, nghiêm chỉnh. Chu Linh cười thầm :”Thằng oắt này, cũng có chút lễ nghĩa”.
“Ra là Thần Địch Yến Linh Điêu, hạnh ngộ”
Yến Linh Điêu năm ngay đã hai mươi mốt tuổi, nhưng luận tu vi võ công đã có thành tựu rất khá. Nội công cũng xuất chúng trong những người cùng lứa. Về thổi sáo thì y được Thánh Địch Đào Hoa Lão Nhân tự tay truyền thụ, bảy tuổi bắt đầu học thổi sáo, mười tám tuổi thì đã giỏi ngang sư phụ, hai mươi tuổi xuất đạo giang hồ, Trong một năm thì vang danh giang hồ. Cũng là người trẻ nhất trong Tứ Đại Phong Lưu Thiếu Hiệp.
“Linh Điêu gặp được các vị tiền bối, thật là có phúc phần”
“Chẳng hay Yến Công Tử cũng tham gia Quần Anh Hội ?”
Giọng của Chu Linh vô cùng khách sáo.
Yến Linh Điêu tất nhiên biết, y cũng đáp lời :
“Tiền bối, ta làm sao dám, chỉ là đi ngang qua đây, ghé vào xem cảnh náo nhiệt. Thật là không ngờ, gặp phải hai vị Hắc Bạch Sứ Giả làm khó, mãi mới lên đến được đây.”
Chu Linh thầm khen “Hắc Bạch Sứ Giả không phải ai cũng có thể cho qua, tên tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh”.
Đang nghĩ thì Vô Thiền đại sư bước đến, miệng cười vô cùng nhân ái. Y nói:
“Yến Thiếu hiệp khí chất hơn người, quả là trăm mới có một”
Yến Linh Điêu vái tạ. Gương mặt nở nụ cười như hoa.
“Bái kiến Đại Sư”
Lúc này Yến Linh Điêu mới nhìn xuống tiểu Long Nhi đang e rè đứng sau Chu Linh, thấy nàng lưng đeo huyền cầm, nhỏ tuổi nhưng lại chứa Long khí ẩn tàng, dung mạo thập phần đáng yêu. Y có chút hảo cảm, liền nói :
“Vị Tiểu cô nương đây chẳng hay có quan hệ gì ?”
Y cũng hiểu rằng nơi đây không phải ai muốn tới là tới, Quần Anh Hội kỳ này lại nghe giang hồ phong phanh ẩn tàng nhiều nguy cơ, sẽ là một kỳ hội mà giang hồ chấn động. Nhưng tuyệt chỉ có cao thủ mới dám tới. Những người thuộc hạng bình thường chỉ có thể đứng dưới chân núi. Vị tiểu cô nương này nhất định cũng phải có thân phận khó lường.
Chu Linh nghe y hỏi cũng thở dài nói :
“Thôi thì sẳn đây ta cũng nói luôn, mọi người đến gốc cây kia an tọa cái đã”
Nói đọan y chỉ về phía gốc cây, nơi Bạch Phát Tiên Tử đang trầm ngâm phóng mục quang ra xa.
Mọi người an tọa dưới gốc cây, Phụng Nhân nhanh nhẹn phũi đất cho ba vị sư phụ sư thúc để ngồi. Y tính tình phóng khóang, lại có chút ngờ nghệch mỉm cười nhìn Long nhi, thấy nàng trán đẫm mồ hôi. Liền móc trong tay áo ra một chiếc khăn thêu.
Nguyên lai y có chiếc khăn này chính là do Tử Linh Sam trên đường đã phát sinh chút tình cảm mà tặng cho hắn. Nàng đứng phía sau, không ngờ hắn lại đưa chiếc khăn thêu mà mình tặng để lau mồ hôi cho một nữ nhân khác, tuy chỉ là một tiểu nữ mười tuổi, nhưng chợt nàng ta cảm thấy lòng bức rức khó chịu.
Phụng Nhân ngờ nghệch cười cười, đưa khăn cho Long nhi :
“Tiểu muội muội, mau lau bớt mồ hôi đi, chắc muội nóng lắm. Lát nữa huynh sẽ mang cho muội chút nước uống”
Long nhi bất giác lạnh người, cảm giác không rõ từ đâu đến. Nàng e ngại từ từ nhận chiếc khăn thêu, bên trên thêu một hình đóa hoa tím vô cùng sống động, nhưng nét chỉ cũng bình thường không có gì đặc sắc. So ra với chiếc khăn “Tứ Quân Tử” của nàng thì thua xa rõ rệt.
Long nhi nhận khăn lau lên mặt, thì Phụng Nhân lập tức quay đi.
Thấy Phụng Nhân quay đi, Vô Thiền Đại Sư liền gọi :
“Ngươi đi đâu vậy ?”
“Con đi tìm chút nước”
“Không cần đâu”
Phụng Nhân gãi đầu, cười nói :
“Con không lấy nước cho sư phụ, con đi lấy nước cho tiểu cô nương này”
Tất nhiên Vô Thiền Đại Sư biết rằng y đi lấy nước cho Long Nhi, Ông nói “không cần” ý là vì trong túi còn một bao nước, muốn đưa nó cho Long nhi. Phụng Nhân ngờ nghệch cứ nghĩ rằng sư phụ không muốn mình đi lấy nước cho người.
Vô Thiền Đại Sư cười khổ nghĩ thầm :”Tên tiểu tử này đúng là ngốc thật”
Y lấy trong túi ra túi đựng nứơc, trao cho Phụng Nhân. Lúc này hắn mới ngỡ ra. “A” lên một tiếng, cười cười đón lấy túi nước, mang đến cho Long nhi.
Long nhi thấy tên thiếu niên này vô cùng thú vị, nhưng nàng có một sự cảnh giác kỳ lạ với Phụng Nhân, chính nàng cũng không rõ.
Xong xuôi mọi thứ, Phụng Nhân ngồi ngay ngắn nghe Chu Linh nói chuyện. Long nhi cũng đi tới ngồi bên cạnh Chu Linh. Gương mặt nàng nãy giờ chưa hề biểu lộ chút thần sắc.
Chu Linh liền nói :
“Tiểu cô nương này chính là… Truyền nhân còn lại của Long Gia Trang một thời uy chấn giang hồ”
Bất giác tất cả “A” lên một tiếng.
“Vậy là ba truyền nhân của Tam Hiệp đã đầy đủ sao ?”Yến Linh Điêu nói :
“Chính xác”Chu Linh gật đầu xác nhận :
Long Nhi khó hiểu nhìn mọi người, vẫn im lặng lắng nghe.
Chu Linh kể lại chuyện từ lúc chia tay nhóm người Vô Thiền Đại Sư, gặp gỡ Bạch Nguyệt thì y chỉ kể là một cố nhân ẩn dật tại Xà Lĩnh Sơn. Lúc này mọi sự khá rõ ràng.
Yến Linh Điêu cười nói :
“Thật không ngờ truyền nhân Long gia vẫn còn”
Phụng Nhân hỏi :
“Sư Thúc, người nói Tam Hiệp, vậy còn hai người còn lại là ai ?”
Chu Linh miệng cười tiếu ý.
“Ngươi đã gặp họ dưới chân núi đó thôi”
Phụng Nhân không hiểu, gãi đầu lại nói :
“Con không rõ”
Yến Linh Điêu lúc này lên tiếng giả thích:
“Vị ca ca này, để tiểu đệ giải thích. Hai người đó chính là Hắc Bạch Tử Vong Sứ Giả”
“A” Phụng Nhân bỡ ngỡ
“Chẳng lẽ tên mặt đen, mặt trắng ấy chính là hai truyền nhân còn lại ?”
“Đúng vậy, Hắc Sứ Giả chính là truyền nhân của Hỏa Thần Quyền Lý Gia Minh, còn Bạch Sứ Giả là truyền nhân của Phong Lăng thần Tóan Tô Thanh Chiếu. Họ tự nhận làm Tử Vong Sứ giả chính là vì muốn Quần Anh hội không trở thành cái nơi hỗn tạp của bọn nhân sĩ giang hồ, đồng thời cũng là vì công bằng cho cả Hắc Bạch Lưỡng Đạo.”
“Ra là vậy”
Phụng Nhân gật gù tỏ ra hiểu ý. Y lại nhìn sang Long nhi nghĩ thầm :”Không ngờ nàng ta thân thế lại khó lường như vậy”
Ý nghĩ này của y cũng trùng với suy nghĩ của mọi người. Đặc biệt là Yến Linh Điêu. Y bổng chăm chú nhìn huyền cầm của Long Nhi, thấy rõ đây là một trân bảo. Bổng máu lãng tử nỗi lên. Y nói :
“Long Tiểu Thư không biết có thể cùng nàng song tấu một bản Tiêu Cầm Khúc không ?”
Long Nhi bị hỏi bất chợt, lại còn gọi hai chữ “Tiểu Thư” mà trước giờ nàng chưa hề nghe, cũng chẳng rõ hai chữ đó ý nghĩa thế nào. Nàng chỉ nói :
“Ta là Long Nhi, không phải Long Tiểu Thư”
Câu nói ngây thơ bất giác làm cả nhóm cười rộ. Một người lãnh đạm không hề cười là Bạch Đầu Tiên Tử lúc này lại nhìn chăm chú vào Long Nhi, mục quang có phần yêu mến tiểu cô nương này.
“Được rồi, Long nhi có thể cùng ta song tấu không ?”
Câu này của Yến Linh Điêu làm mọi người nghĩ thầm, đặc biệt là nhóm người của Vô Thiền Vô Lượng đại sư. Hầu như ai cũng thầm nghĩ :”Tiểu tử này có biệt hiệu Lãng Tử Phong Lưu cũng thật đúng, nơi đây xem như thánh địa giang hồ, lại là đại hội ẩn tàng nhiều nguy biến chẳng lẽ hắn không rõ hay sao mà còn tâm trạng gãy đàn thổi sáo”.
Nhưng đã là Lãng Tử thì hà tất phải nghĩ đến chuyện đó ?
Long Nhi đáp
“Được thôi”
Nói đọan nàng lấy huyền cầm trên lưng xuống, ngồi xếp bằng, đặt huyền cầm lên chân. Phong thái tiêu sóai, yễu điệu vô cùng.
Yến Linh Điêu cũng lấy sáo đưa lên thổi.
Tiếng Sáo cất lên trước, tiếng đàn dựa vào sáo dẫn dắt mà theo. Lúc lên như chim én bay giữa trời, lúc réo rắt như suối chảy, Sáo Cầm hòa hợp, làm cho cả Tử Vong Vực, Tử khí nặng nề cũng biến thành hảo khí.
Hắc Đạo Nhân Sĩ bên kia nghe thấy Tiêu Cầm Hợp Tấu bổng chốc cũng ngẩn người lắng nghe.
Bổng Tiếng Đàn lên cao trong khi tiếng sáo đang bình bình. Long Nhi vận Đạn Chỉ Thần Cầm, tiếng đàn như mê tung mê ảnh như gió thổi mây bay, như hoa đào rơi rụng. Yến Linh Điêu tất nhiên cũng theo tiếng đàn. Như đôi Long Phụng quấn lấy nhau, mỹ diệu vô lường. Linh Điêu cũng vận công lực vào tiếng sáo, biến thành một tấu khúc vô cùng kỳ dịêu, Y cũng đồng thời kinh dị nghĩ thầm “Mười tuổi làm sao có được công lực thế này”
Đọan cuối khúc hợp tấu như hoa rụng nước trôi, bình lặng nhẹ nhàng. Tiếng đàn như cảnh vật thảo nguyên trống trãi làm nền cho tiếng sáo như gió thổi chao động cỏ cây. Kết thúc lại như cái huyệt vô đáy, khiến người nghe âm vang mãi trong đầu không thể dứt.
Tấu xong, ai nấy cũng đều im lặng để hưởng cái dư vị còn lại của bài tấu khó tin. Bổng từ phía bên kia vọng qua một giọng nói, khí lực mạnh mẽ :” Hảo Khúc, Tuyệt Khúc”. Bên hắc đạo cũng có nhiều người hào sảng, lập tức cất tiếng khen ngợi.
Người Bạch Đạo thì tòan bộ đều hướng nhìn hai người, đồng lọat vỗ tay. Có người thân ảnh đi tới, u ám ngụy dị.
“Hảo khúc, sảng khóai lắm, ở chốn này mà cũng có tâm trạng gãy đàn thổi sáo thành một tuyệt hảo khúc như thế này. Sảng Khóai, Sảng Khóai”
Nói rồi y lướt đi ngang qua, cười lớn một tràng thống khoái
Tất cả nhìn y, đều biết đó cũng là một đại danh uy chấn, Hồn Ảnh Thất Tiêu Tử. Kinh công vào hàng cao nhất thiên hạ, tới không ai biết, đi không ai hay. Hình bóng như u hồn, nên gọi là Hồn ảnh
Yến Linh Điêu cất sáo, mỉm cười mãng nguyện.
“Long Nhi, tài nghệ hơn người, thật làm ta sảng khóai”
Vô Thiền Vô Lượng Đại Sư cũng thầm khen ngợi :”Truyền Nhân Long gia đúng là có khác”.
Phụng Nhân thì tươi cười ra mặt, y chạy tới Long Nhi. Cười nói :
“Tiểu Muội hay quá, sau này nhất định phải dạy ta đánh đàn, được không ?”
Long Nhi mỉm cười, nụ cười trong sáng như sương mai.
“Được thôi”
Bạch Phát Tiên Tử đứng phía xa lên tiếng, giọng nói như chim oanh :
“Hảo Khúc, hậu sinh khả úy”
Rồi nàng nở một nụ cười, nhưng tắt lịm rất nhanh. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Long nhi.
Bạch Phát Tiên Tử từ khi ý trung nhân qua đời đã năm năm, tuyệt chưa hề nở nụ cười. Nay chỉ vì khúc tấu tiêu cầm của Long Nhi và Yến Linh Điêu mà nàng lại nở nụ cười. Thật làm người ta kinh động hồn phách. Nụ cười không khách gì đóa hoa tuyết, đẹp nhưng băng lãnh dị thường.
Yến Linh Điêu cũng thập phần hoan hỹ :”Không ngờ hôm nay lại có một tiểu try kỷ cùng ta tấu một bản Tiêu Cầm, thật là sảng khóang”. Y lúc này tuy mới gặp Long Nhi nhưng đã xem nàng như một “tiểu try kỷ” cũng là vì một khúc tấu này y đã nói lên hết nỗi lòng của mình, lại được Long nhi lắng nghe theo sau, lại dẫn y lên một điểm vui sướng khác trong bài tấu.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Giờ Dậu đã điểm, Quần Anh hội chính thức bắt đầu. Hắc Bạch Sứ giả, Áo đen đứng Bạch Đạo, áo trắng đứng Hắc Đạp. Đồng lọat thổi một hơi tù và.
Mặt trời vừa lặn, lập tức các khô lâu đăng được thấp lên. Âm vang tử khí, khiến khung cảnh kì dị khó tả, dưới vực lại vang lên tiếng “ong ong” nghe như tiếng người than thở. Bên Bạch đạo bầy ra bốn cái ghế, một cái là Long Ỷ, một Phượng Ỷ, Một Hạc Ỷ, một Mai hoa Ỷ. Đều là hình ảnh đại diện lần lượt cho Tứ Đại Bạch Đạo là Kim Lăng Tự, Bích Dao Bang, Thiên Trùng Cung, Khấu Bạch Môn.
Bên bờ Hắc đạo cũng được thấp sáng bởi khô lâu đăng. Cũng bày ra ba cái ghế đại diện tam Đại Hắc Đạo, một là Hắc Long Ỷ, Xà ỷ, Khô Lâu Ỷ. Cũng là lần lượt biểu hiện cho Hắc Long Thần Giáo, U Linh Cốc, Thiên Hạ Sát Thủ hội.
Vô Thiền cùng nhóm người Bạch đầu tiên tử Đường phiêu Linh cũng bắt đầu an tọa. Còn lại nhân sĩ võ lâm đứng ngòai năm trượng.
Bờ Bạch đạo cũng lần lượt xuất hiện ba người, Một người dung mạo không rõ, tóc phủ che mặt. Thân mặc áo đen, thêu một con rồng bằng chỉ vàng, uy mãnh kinh hồn, thân pháp ma ảnh mấy chóc đã ngồi vào Hắc Long Ỷ.
Còn lại đồng lọat tả hữu xuất hiện một Tử Y Nữ Nhân, thân mặt kiêu gợi, mang mạng che mặt. Y thị ngồi vào Xà Ỷ. Còn lại là một nam nhân gương mặt nở nụ cười tà dị, nhìn vào không lạnh mà run. Chỉ có y là thông thả đi tới, vừa ngồi xuống là miệng cười dài một tiếng “Ha ha” nghe vô cùng ma mị.
“Các vị vẫn khỏe ?”
Vị Hắc bào ngồi ở Hắc Long Ỷ lên tiếng, trung khí trùng trùng. Nghe rõ là y vận nội công vào tiếng nói, làm Phụng Nhân cùng những nhân vật nội công không cao hoa đầu chóng mặt.
“Mười năm, nội công tiến bộ rất nhiều” Chu Linh ngồi ở Hạc Ỷ nghĩ thầm, đồng thời vận khí chống lại tiếng nói của Y.
“Hắc Long Thần Quỷ Kiếm Tử đúng là danh bất hư truyền, chỉ giọng nói mà kinh tâm động phách như vậy” Yến Linh Điêu kinh dị nghĩ thầm, lần đầu y gặp phải cao thủ ghê gớm như vậy.
Hắc Long Thần Quỷ Kiếm Tử là Giáo Chủ HắcLong Thần Giáo, tuổi tác y không rõ, là một tên đại đại ma đầu cuồng sát bất nhân. Từng một mình mang Sáp Huyết Đao đến thẳng Thiếu Lâm Tự một mình chống lại thập bát đồng nhân La Hán Trận, kết quả Thiếu Lâm Tự một phen kinh hồn bạt vía. Y là một kẻ thập phần cổ quái, lúc đồ sát già trẻ trai gái bất chừa. Sáp huyết Đao đã rút khỏi vỏ thì phải uống say máu mười mạng người mới chịu trở lại vỏ. Còn được xem như là Đại Ma Đao, đứng đầu chúng đao. Nhưng có lúc hắn lại vô cùng hòa hõan, nhân sĩ võ lâm nhiều ngừơi từng gặp hắn lúc đó lại không thể tin hắn là một Đại Ma đầu giết người như rạ.
Yến Linh Điêu vận khí nhưng đầu óc cũng bị chóang váng do nội lực của Quỷ Kiếm Tử.
Bổng, y chợt lo cho Long nhi, một tiểu cô nương như vậy làm sao chịu nổi âm thanh như hổ gầm như vậy. Nhìn lại Long nhi thì chỉ thấy nàng sắc mặt bình thường. Yến Linh Điêu càng tỏ ra quái lạ. Lại nhìn sang Phụng Nhân và Linh Sam, thấy một người thì mặt xanh mày tái, lấm la lắm lét, mặt không giọt máu. Một người cũng không khá hơn. Chỉ có Linh Sam thì hơi lén lén núp sau lưng Phụng Nhân cũng không rõ ý gì ?
Chu Linh lúc này lên tiếng :
“Kiếm Tử, công lực tăng lên đáng kể, chúc mừng chúc mừng”
Chu Linh khí tụ đan điền, dùng nội lực thượng thừa của Thiên Trùng Cung đáp trả. Âm Thanh như hổ gầm, Sư hống.
Lúc này Tử Y nữ nhân bên kia nói, thanh âm như tiếng gió, không lớn nhưng ai cũng nghe rõ.
“Hạ Thanh, ngươi còn đứng bên đó sao ?”
Lúc này mọi người bất giác không hiểu. Đồng lọat đều tự hỏi :”Hạ Thanh là ai ?”
Chỉ riêng Yến Linh Điêu quan sát nãy giờ mới nhận ra. Nữ nhân thân mặt Tử Y đứng phía sau Phụng Nhân chính là Hạ Thanh. Từ trang phục cho đến vũ khí, đều hiện rõ có sự tương đồng của Người bên kia.
Cái tên Linh Sam chỉ là giả mạo, tên thật nàng mới là Hạ Thanh.
Nàng từ sau lưng Phụng Nhân, sợ hãi đứng ra, không dám nhúc nhít. Bây giờ bọn người Vô Thiền mới ngớ ra rằng, cô nương này nói dối bọn họ suốt cả đọan đường dài. Riêng Phụng Nhân chưa hiểu, y nhìn sắc mặt Hạ Thanh thấy nàng thập phần sợ hãi, bổng nắm lấy tay nàng.
Hắn lo lắng nói :
“Linh Tỷ Tỷ, tỷ có sao không ? THần sắc của tỷ không ổn”
Chính bản thân sắc mặt hắn cũng xanh xao, chóang váng
Hạ Thanh vừa bị Phụng Nhân chạm vào, thân thể chợt như có luồng điện chạy ngang. Trước giờ chưa có nam nhân nào nắm tay nàng như vậy.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Tử Y nữ nhân tru lên một tiếng, tay ống huynh động, phất ra một cái. Vô tung vô ảnh một luồng lực đạo xé gío bay thẳng tới Hạ Thanh. Chẳng hiểu thế nào Phụng Nhân lập tức xoay người che chắn phía trước cho nàng.
“Sát hồn kim châm”
“Keng” một tiếng. Ám khí của Tử Y nữ nhân đã bị một vật khác đánh bay đi.Phụng Nhân quanh người trừng mắt nhìn.
Ra người ra tay ngăn cản chính là Chu Linh. nhìn y lúc này ánh mắt trừng lên, nhưng mãnh hổ quần long.
“Chưa gì đã động thủ sao ?”Chu Linh gầm lên môt tiếng, khí độ lúc này không còn tiêu sóai mà thế vào là một sát khí ghê người.
“Hôm nay tới đây chúng ta là đòi nợ máu Phong Vân Tiêu Cục ở Thiểm Tây, Ưng Trảo Môn ở Hồ Nam, và cuối cùng là vụ huyết án Long Gia Trang 10 năm trước. Chắc các vị vẫn nhớ”Nghe Chu Linh đột nhiên kể ra những vụ án kinh thiên động địa, quần sĩ võ lâm. Chính Tà Hắc Bạch cũng đều ớn lạnh.” Nay xin hỏi, ai chịu trách nhiệm ?”" Theo ý của Chu Linh ngươi thì ai chịu trách nhiệm ?”Hắc Long Thần Quỷ Kiếm Tử trầm giọng lên tiếng.” Vụ án của Long Gia Trang 10 năm trước nay ta đã có đáp án, chỉ là không Biết Hòang Lang hội chủ có muốn nghe ?”Y ánh mắt chứa sát khí nhìn sang Hòang Lang. Hắn ngồi như bất động, miệng vẫn nhếch lên như cười.
Chu Linh nhìn sang Long nhi, thấy nàng im lặng không nói. Y chợt đứng lên tiến về phía Yến Linh Điêu. Rĩ thầm vào tai hắn, Yến Linh Điêu gật gù. Rồi Y quay trở lại ghế ngồi. Không khí vẫn im lìm không chút thanh sắc.
Yến Linh Điêu khụy người nói với Long Nhi : “Tiểu muội, mau đi theo ta”, nói rồi không đợi Long Nhi trả lời, y nắm tay dẫn nàng đi. Long Nhi mục quang tỏ sự khó hiểu. Cả hai quay trở lại bên dưới chân Tử Vong Vực.
Lúc này tuyệt nhiên không có ai. Long Nhi bất giác hỏi :”Vì sao lại dẫn ta ra đây ?”
“Trên kia, chốc nữa sẽ có nguy biến. Ta không thể để muội ở trên đó được. Tốt nhất chúng ta cứ tạm ở đây xem tình hình bên trên thế nào”
*********
Tàn nén nhang sau.
Bên trên bổng nhiên nghe ùynh một tiếng. bất giác, Long nhi lạnh người. Yến Linh Điêu quay người nhìn.
Bổng chẳng rõ từ đâu, sột sọat những bụi cây gần đó lao ra hơn chục người. Y phục rõ ràng đều là những môn đệ của Bạch Đạo. Lăm lăm binh khí lao thẳng lên Tử Vong Vực. Yến Linh Điêu kinh dị chặn trước mặt Long nhi, y chẳng rõ chuyện gì chỉ cảm giác trên Tử Vong Vực đang diễn ra một kinh biến.
Đột nhiên một luồn kình lực hất thẳng những người đang muốn lên Tử Vong Vực, làm hơn chục người ngã ngốn. Yến Linh Điêu đứng từ xa mà qua cảm giác cũng rõ đó là một kình lực ghê người.Long nhi cũng tim đập thình thịch, nàng cảm giác rõ phía trên kia có một ma khí làm người ta mất tự chủ. Cả hai không lạnh mà run, cùng bất chợt nhìn nhau.Yến Linh Điêu nắm tay Long nhi, y nói nhỏ :”Tiểu muội, ,au trốn vào lùm cây a”.
Long nhi lắc đầu, siếc chặc tay Yến Linh Điêu. Nàng nói :” Ta không đi đâu, ngươi ở lại đây với ta”. Đôi mắt ngấn đỏ.
Gió kình thổi ào ạt, những tiếng binh khí vang lên. Tiếng chưởng nổ cũng bắt đầu nhiều, rõ ràng là đang có một vụ huyết chiến trên đó. Yên Linh Điêu vẫn bị Long nhi siếc chặc tay, y chỉ đành nắm tay Long Nhi, lần lần bước lên Tử Vong Vực. Vận khí hộ thân, lấy người chắn trước bảo vệ Long Nhi.
Lên đến nơi thì đao khí, kíêm khí xung thiên. Nhìn cảnh tượng trước mặt mà Yến Linh Điêu bất giác run tay. Nằm trên đất là xác ba người, trong đó có hai người là khi nãy hắn vừa gặp, chính là Hạ Thanh, và Lang Phụng Nhân.
Bất giác “A” lên một tiếng.
Long nhi lần đầu tiên thấy cảnh đổ máu, tay cũng run run.
Vô Thiền Đại Sư thân bất động, phật quang hộ chiếu xung quanh. Chu Linh thì tà áo phất phơ, để kíêm làm thế thủ. Dịêp Y Song thân áo lấm tấm máu, sắc mặt vẫn bình thường, Đường Phiêu Linh thì vô cảm vẫn nhìn cục diện bằng đôi mắt lạnh, thần thái và khí độ là tốt nhất trong bốn người.
Nhìn sang bờ Hắc Đạo thì thấy Hội Chủ Sát Thủ Hội Hoàng Lang thì biến mất, bờ bên kia la liệt xác của những Hắc y nhân. Quỷ Kiếm Tử thân đứng bất động, Đại Đao cầm trên tay thì đang run run. Tử Y nữ nhân lúc này cũng đang lưng quay về phía bờ Bạch Đạo, làm thế thủ nghiêm ngặc hướng về hắn.
Yến Linh Điêu nhìn lại cục diện, chẳng hiểu có chuyện gì ? chỉ biết đứng nhìn.
Đao trong võ của Quỷ Kiến Tử vẫn kêu lên “ong ong” run run, nhìn từ xa miệng hắn lầm bầm gì không rõ.
Yến Linh điêu tất nhiên không rõ, nhưng những người trên Tử Vong Vực đều biết rõ.
Last edited by Chán Đời; 09-04-2011 at 11:08 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Bổng, Quỷ Kiếm Tử gầm lên một tiếng, tiếng như sấm nổ, kinh tâm động phách. Sáp huyết đao trong tay múa lên như vũ bão. Những thân xác xung quanh bị Ma Đao chém thành nhiều mảnh, máu đỏ cả một vùng. Sáp Huyết đao tuy còn trong vỏ mà ma lực nó phát ra cũng đủ là ghê rợn.
Long Nhi không để tâm đến hắn, chỉ nhìn chăm chú vào thi thể của Phụng Nhân, nàng từ từ tiến đến hắn.
“Chưa chết” miệng nàng lầm bầm
Nàng tiến lại hắn, thấy rõ là bị một vết chém dài trên lưng. Nhìn lại mặt đất mới kinh dị, trên đất hằng hà những vết chém ăn sâu vào đất, ma quỷ cũng thất hồn nói gì con người.
“Thật đáng sợ” Long nhi nhìn Sáp huyết đao trong tay Quỷ Kiếm Tử, kinh dị nghĩ thầm.
“Sát thần Quyết”
Một Đao như bài sơn đão hải chém thẳng về phía người của Chu Linh, Vô Thìền Đại Sư. Đao Kình uy mãnh như con Hắc Long lao tới, Chu Linh nhảy người né tráng. Hạc ỷ phía sau bị chẻ làm đôi, Long nhi đứng xa mà bị kình phong làm rát mặt, phải quay người che chắn.
Quỷ Kiếm Tử rõ ràng là đang hóa điên, hắn quay sang Tử Y Nữ nhân Cốc chủ của U Linh Cốc, phạt ngang một đao, thế như vuốt rồng phạt. Bá đạo vô cùng, Tử Y nữ nhân thân như cành liễu, nghiên người né một đao hiểm.
” Vây lấy hắn ” Chu Linh chỉ tay, đồng lọat những ngừơi tại hiện trường xông lên, ai cũng là hảo thủ. Tử Vong Vực tuy rộng nhưng cũng đều nhảy qua. Yến Linh Điêu cũng phi thân theo sau
Cả bọn bủa vây lấy Quỷ Kiếm Tử.
” Quỷ Lão Đệ, ngươi mau dụng tâm mà tiêu trừ ma khí, đừng suy nghĩ đến trường duyên trước kia nữa “
Âm thanh trầm lặng, nhưng khí tức mạnh mẽ. Một thân ảnh thoắt ẩn thoắc hiện sau lưng Quỷ Kiếm Tử, như bóng ma.
Người đưa tay, đâm thẳng vào huyệt thiên độn của Quỷ Kiếm Tử. Cao nhân có thể áp sát vào Quỷ Kiếm Tử trên thế gian tuyệt ko quá sáu người, chạm vào da thịt hắn thì lại chỉ còn bốn người, đủ tư cách giết hắn thì chắc chỉ có hai người.
Một trong những người đó chính là Hồn Ảnh Thất Tiêu Tử.
Thất Tiêu Tử thân pháp ma quỷ, lách đông tránh tây, tuy đã đâm vào một tử huyệt trên người Quỷ Kiếm Tử nhưng hắn tuyệt nhiên không có chuyện gì. Sáp Huyết Ma Đao tuy chưa xuất vỏ mà ma khí đã chiếm trọn thiên địa nhân giang, thử hỏi khi xuất vỏ thì chúng đao chúng kiếm quy hàng ma khí thâm nhập tâm linh, không khỏi đi vào ma đạo cũng đúng.
Quỷ Kiếm Tử một đao hóa thành mười ba đao, gọi là Thập Tam Đọan Hồn Đao, đao như sóng vỗ, lớp sau tiếp lớp trước. Mười ba đao đọat mạng Hồn Ảnh.
Chu Linh thấy tình thế lúc này thật sự nguy biến, chẳng biết làm gì hơn đành dùng dùng thủ đọan.
Y la lên :
“Phong Hi đang đứng sau lưng ngươi kìa, nàng ta bảo ngươi mau dừng tay”
Quỷ Kiếm Tử nghe thấy, rõ ràng có chút để tâm, Đao chậm lại, ánh mắt nhìn về phía sau. Lặp tức bị dính một chưởng của Thất Tiêu Tử.
“Lão đệ, mau buông đao đi”
Ầm, một chưởng uy mãnh, đánh lùi Quỷ Kiếm Tử hai bước. Bất ngờ hắn bất động. Ngửa đầu nhìn trời cười một tràng dài, u thảm ghê người. Miệng đọc bài thơ :
Hồng tô thủ,
Hoàng đằng tửu,
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Đông phong ác,
Hoan tình bạc.
Nhất hoài sầu tự,
Kỷ niên ly tác
!Thác! Thác! Thác!
Âm vang ong ong giữa trời đất một hồi, ai nấy cũng đều muốn ù ù lỗ tai. Bổng một tiếng đàn vang lên. Thanh thanh, mỏng mỏng, thoắt trầm thoắt bổng, nhẹ đùa trong tiếng gió, nhẹ như giọt sương mai. Làm lòng người nghe như trãi ra giữa Đại Ngàn Sông Núi, trời đất như nở hoa. Rồi tiếng đàn lại khẽ ngân lên như lá rụng.
Mọi người quay nhìn, tiếng đàn chính là do Long nhi đang đánh. Ai có chút kiến thức tất biết đây là Thanh Tâm Phổ Niệm Chú, khúc đàn dùng để an tâm dưỡng thần. Long Nhi đánh lên khúc đàn lúc này thật không có gì chuẩn xác hơn.
Yến Linh Điêu thấy vậy, chợt nhỏe cười. Định thần lắng nghe.
Long Nhi vận Đạn Chỉ Thần Cầm vào tiếng đàn, nghe tiếng đàn chưa nhu khí làm cho con người dễ chịu vô cùng.
Quỷ Kiếm Tử ánh mắt bắt đầu có thần, trầm ngâm nhìn Long nhi. Hắn vác đao lên vai. Phiêu Diêu mà đi tới, cái vẻ Ma Đạo khi nãy đã tiêu đi hơn nữa. Sát khí cũng không còn. Tuy thấy hắn như vậy nhưng ai cũng đề phòng, nhìn hắn nhắm hướng Long nhi mà tiến lại càng thêm kinh dị.
Mọi người cứ bủa vòng vây lấy hắn. Hắn nhảy qua Tử Vong Vực, mọi người cũng nhãy theo. Hắn như gió thổi, mấy chốc tới trước mặt Long nhi. Bổng Sáp Huyết Đao dơ lên như muốn chém bổ xuống. Mọi người thấy vậy kinh hãi nghĩ :”Thôi rồi”. Quỷ Kiếm Tử hành động cực lẹ, Ma đao bổ xuống.
“A” mọi người kinh hãi la lên. Nhưng tuyệt không khí lạnh như tờ.
Sáp Huyết Đao đâm thẳng xuống đất, đứng thẳng giữa trời. Quỷ Kiếm Tử buôn tay ngồi tiêu sái trước mặt Long Nhi. Ánh mắt lạnh như hàn băng, nhìn vào từng ngón đàn của tiểu cô nương bé nhỏ.
Long nhi không chút biến sắc, vẫn ung dung đánh đàn, như không hề thấy trước mặt mình là Ma Đầu giết người.
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, rồi cũng từ từ chậm lại để cho một đọan kết, rồi im lặng hẳn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Quỷ Kiếm Tử hỏi, giọng nói không tỏ ra chút thần sắc.
Long nhi ngước nhìn y, mắt ánh tia vui vẻ. Nàng cất giọng:
“Thanh Tâm Phổ Niệm Chú, khúc đàn này ta thật đánh chưa hay”
Nàng ánh mắt cụp xuống, lộ vẽ ủ rủ. Như vậy lại càng thập phần đáng yêu.
“Vì sao mà chưa hay ?”
Quỷ Kiếm Tử vốn mặt ko biến sắc, nay lại cau mày hỏi
“Cô Cô nói, đánh đàn phải để tâm không ưu vấn, nhưng ta lại không thể”
“Cớ gì không thể ?”
Long nhi thở nhẹ, chỉ vào xác Lang Phụng Nhân.”
Hắn chưa chết, ta muốn gãy đàn để hắn có thể tạm thời mà quên đi đau đớn, kéo dài sinh mệnh hơn một chút”
“A”
Mọi người xung quanh nghe Long nhi nói câu đó thì rõ rành mọi sự. Thì ra nàng muốn giúp Phụng Nhân, nhưng lại một công đôi việc, chế ngự ma tính của Quỷ Kiếm Tử.
“Hảo, tiểu cô nương, ngươi tên gì ?”
“Long nhi”"Được, sau này nhất định sẽ có duyên tái ngộ”
Nói rồi hắn đứng phắt dậy, tay phải huy động chộp lấy Sáp Huyết Đao, vác lên lưng rồi như bóng ma phi thân đi mất. Trước sự chứng kiến của nhiều người, Quỷ Kiếm Tử đúng thật nhưng con Hắc Long, ma ảo dị người.
Tất thẩy ai cũng nhìn nhau chẳng biết nói gì
*****
Sau vụ đại biến đó, Long Nhi đi với Chu Linh trở về Trùng Dương Cung, Lang Phụng Nhân lập tức được đưa xuống Tử Vong Vực chữa trị. Yến Linh Điêu đi xuống Giang Nam ngắm phong cảnh. Hạ Thanh thi thể được an tán tại một rừng trúc gần đó. Hắc Bạch Sứ Giả không hiểu vì đâu mà không xuất hiện giang hồ, tuy tại vụ đại biến đó Hắc Bạch Sứ Giả đã bị Quỷ Kiếm Tử đánh trọng thương, không rõ sống chết.
*****
Tám Năm Sau.Trùng Dương CungĐại Minh ĐịênTà áo xanh phất phơ trong gió chiều, cảnh tịch tà kéo bóng người lê thê trên đất. Một bóng ảnh thân thể phiêu bồng, đứng trước hành lang đại điện, ánh mắt xa xăm nhìn về một góc trời. Đại Minh Điện là thánh địa của Trùng Dương Cung, nằm trên đỉnh cao nhất, xung quanh là sương khói mờ ảo, quanh năm sương phủ khắp núi.
Một cô nương, da trắng như mây khói, mắt như ngọc hàn, tóc như thác nhỏ, thân tựa bạch ngọc. Dung nhan kiều diễm, không chút bụi trần. Tựa như tiên tử đứng trên tiên sơn mà nhìn cảnh thế gian. Tuyệt mỹ vô ngần.
“Long Nhi, hôm nay là con có thể xuất sơn rồi”
Người nói đứng sau lưng y vô thanh vô tức, không hề nghe tiếng, chính là Chu Linh, y năm nay đã hơn ngũ tuần, nhưng da dẻ hồng hào vẫn tràn sinh khí.
Long Nhi quay đầu mỉm cười, nụ cười khác nào quang tinh trên trời cao. Nàng khẽ nói:
“Chu Thúc”
Tám năm nay nàng ở cùng Chu Linh tại Trùng Dương Cung, Chu Linh quyết không phụ lòng Bạch Nguyệt nên một tâm dạy nàng thành công.
“Long Nhi, đến lúc con nên xuất sơn rồi”
“Con thật tình không muốn đi”
“Tại sao ?”
“Giang hồ, chém chém giết giết”
Chu Linh khẽ thở dài, chuyện tám năm trước vẫn còn lưu trong trí óc. Chăng nó cũng là quá ấn tượng với một tiểu cô nương mười tám tuổi. Nhưng rồi ánh mắt y lại bừng lên.
“Long nhi, cuộc đời là như vậy, tranh đấu không ngừng. Nhưng con là người tốt con tránh đấu theo cách tốt. Không nhất thiết ra giang hồ là phải chém giết”
Những lời y nói thật sự là không chính xác, nhân tại giang hồ, ta không giết ngươi thì ngươi giết ta. Ta tha ngươi, chắc gì ngươi tha ta. Nhưng y lúc này lại chợt không đủ đảm khí để nói ra sự thật đó.
Long nhi ánh mắt vẫn xa xăm. Rồi nàng lại nói :
“Con sẽ xuất sơn, đi tìm lai lịch của mình”
Nghe câu này, Chu Linh chợt vui mừng. Điều y mong muốn chính là nàng tự tìm về lai lịch của mình. Ân Đền Óan Trả, kẻ thù giết cả nhà nàng thì phải để tự nàng đi giết hắn. Mười Tám năm nay Chu Linh tuyệt không nói đến kẻ đã giết cả nhà nàng, cốt là để nàng tự tìm hiểu, thấu rõ cái độc ác của thiên hạ.
“Được, ta sẽ gọi người làm một bữa con tiễn con”
Nói rồi y quay đi, Long nhi thì vẫn ở lại nhìn xa xăm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời