Thầy trò Chân Định đại sư đi vào tri khách đường. Căn phòng khá lớn, rộng khoảng mười trượng vuông. Các vật dụng được bày bố tinh tế, giản đơn theo cách của những nhà tu hành.
Có một đám người võ lâm mang theo hai cái cán cùng hai thi hài người chết. Phía đối diện là các nhà sư chùa Linh Quang.
Chân Đinh đi lại, cùi đầu chào trước một nhà sư và quay sang các nhà sư khác ông nói:
_ Đệ tử đã về thưa sư phụ, kính chào các vị sự huynh sư đệ.
_ Trên đường thế nào, có thuận lợi không ?
Một giọng nói trầm ấm, phát âm hơi khác người Âu Lạc, người nói đó là đại sư Khâu Đà La trụ trì ngôi chùa này, ông tuổi trạc ngũ tuần, mặc bộ bạch y áo cà sa màu đà, làn da hơi ngăm đen, bộ râu quai nón đen láy, dài hơn nửa gang. Đôi mắt ông sâu thẳm, hai màu trắng đen nổi bật rõ, ánh mắt chứa đựng ánh hào quang sáng ngời ngời, bất cứ ai nhìn vào cũng sinh lòng kính ngưỡng. So với Chân Định đại sư, ông trông có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều, mặt dù tuổi tác hai người xấp xỉ nhau.
Trong khách đường còn có bốn nhà sư trung niên , một nhà sư tuổi lục tuần , những vị này đều mặc bộ tăng bào xám giống đại sư Chân Định.
Ngoài ra còn có bảy nhà sư trẻ đứng phía sau các vị này họ đều mặc tăng bào màu đà, giống hai vị tiểu sư phụ mới gặp lúc vào chùa.
_ Văn Giác lại chào các vị sư trưởng của con đi. Thưa cùng mọi người, đây là tiểu đồ đệ Chân Định mới thâu nhận trên đường .
Văn Giác ngoan ngoãn tiến lại cúi gập người quỳ xuống nói:
_ Đệ tử xin bái kiến các vị sư ông, sư thúc, sư bá và các vị sư huynh.
_ Được rồi con mau đứng dậy đi.
_ Chúc mừng Chân Định sư huynh đã nhận được một đồ đệ ngoan ngoãn, sau này góp một phần vào công cuộc hoằng dương Phật pháp.
_ Đa tạ các vị sư đệ !
_ Thưa sư phụ, việc ngài giao cho , đệ tử đã hoàn thành. Phổ Đà tự đã được trùng tu, sửa chữa, người dân đã bắt đầu lên chùa nghe giảng kinh trở lại.
_ Tốt lắm, con đã vất vả rồi !
…
_ Các người nói đủ chưa, mau gọi Vương Bá Danh ra đây. Giết người phải đền mạng !
tMột nam nhân thô lỗ tuổi trung niên lên tiếng nói. Phương Trượng Khâu Đà La đáp lời :
_ Mô Phật ! Xin các vị bình tĩnh, như lão nạp đã nói, Pháp Đăng đệ tử của lão bốn năm nay chưa hề xuống núi, cho nên không có thể giết hại người nhà các vị thí chủ được. Giết một con kiến hắn cũng không làm, huống hồ hại mạng người.
_ Haha… tức cười , không giết một con kiến ư, năm xưa hắn là tên đại ma đầu giết người không gớm tay, không biết bao nhiêu cao thủ đã chết dưới Độc Phong chưởng của hắn. Ngũ Chỉ Bang bọn ta hôm nay quyết đòi lại công đạo. Mau gọi hắn ra đây ! Dấu vết chưởng độc phong trên ngực hai tên hài tử của ta như vậy, các người còn chối cãi sao.
Một người trong Ngũ Chỉ bang mở tấm khăn che hai thi thể kia ra. Trên ngực mỗi người có in hằng một bàn tay bầm tím, trong đó có rất nhiều các vệt nhỏ li ti màu đen, giống như nhiều con ong cùng chích lên đó vậy.
Một nhà sư trung niên nói.
_ Khi xưa Pháp Đăng sư đệ đã gây nhiều nghiệp chướng nhưng hắn đã thành tâm hối cãi, bốn năm qua ở đây làm công quả chuộc lại lỗi lầm. Hắn quả thực chưa bao giờ xuống núi, tiểu tăng xin lấy tánh mạng mình ra đảm bảo.
_ Hắn lén đi làm sao các người biết được ?
Một nhà sư trung niên khác chạy vào khách đường, ông ta dáng người cao gầy, làn da trắng bước đi linh hoạt, thoáng nhìn có thể đoán được ông là một tay võ công cao cường.
_ Đệ tử bái kiến sư phụ cùng các vị sư huynh. Nhân quả tuần hoàn có vay có trả đệ tử đã lãnh hội được . Lúc trước đệ tử đã gây ra nhiều nghiệp sát. Người này không đến đòi thì người khác sẽ đến thôi. Bị hàm oan hay không cũng có gì quan trọng đâu. Cảm ơn sư phụ và các vị sư huynh đã hết lòng dạy dỗ, chỉ dẫn cho đệ tử con đường sáng này. Có lẽ nhân duyên đã tận. Đệ tử phải đi trả nợ thôi.
_ Ta thấy duyên sư đồ của chúng ta chưa tận đâu. Hiểu lý nhân duyên để dũng cảm sống không âu lo, có sống tiếp mới có cơ hội chuộc được lỗi lầm, con đừng bao giờ đầu hàng.
_ Nhưng đệ tử không muốn vì chuyện của mình, làm ảnh hưởng đến chốn thanh tu này.
_ Ở nơi thanh tịnh mới tu được hay sao ? Nếu là một hành giả chân chính thì dù cho rấm động rền vang, tâm vẫn bình lặng như thường.
Nói xong đại sư Khâu Đà La quay mặt về phía những người Ngũ Chỉ Bang nói :
_ Lão nạp nghĩ rằng việc này có uẩn khúc. Xin hãy cho bọn lão nạp một thời gian, trong nửa tháng sẽ có phúc đáp với các vị, tìm ra hung thủ thực sự. Dù gì các vị cũng không nhìn thất tận mắt đệ tử lão giết người, chỉ qua vết thương kia thì chưa đủ kết luận .
Mọi người Ngũ Chỉ bang thấy được sự chắc chắn sự đáng tin nơi vị trụ trì này, lời nói của ông có uy lực cảm hóa mãnh liệt, trong lòng họ chợt rúng động. Đúng là họ không tận mắt chứng kiến Vương Bá Danh hạ thủ , các nhà sư cật lực bảo vệ lão, trong chùa lại có nhiều cao thủ, dù không bon chen với đời, nhưng nếu các nhà sư ra tay thật không thể coi thường. So đo thiệt hại bang chủ Ngũ Chỉ bang cất tiếng nói :
_ Thôi được chúng tôi sẽ cho các người thời gian là mười ngày, Vương Bá Danh ngươi đừng có chạy đó… Cáo từ.
_ Các vị bảo trọng !
…
Văn Giác đã ở Linh Quang tự được vài ngày . Hằng ngày cậu phụ giúp sư phụ mình hái rau, lấy nước, nhóm lửa… là những công việc của một phụ bếp. Chân Định đại sư vốn là người lo liệu việc bếp núc trong chùa.
Vết thương lòng hằng sâu trong tâm trí của một đứa trẻ ngây thơ, khiến Văn Giác không thể nào có thể vui tươi cười đùa như những chú tiểu khác. Tuổi thơ của cậu giờ đây bao phủ bởi một màn đen của sự khổ não và hận thù.
Mỗi đêm cậu đều mơ thấy ác mộng ,thấy phụ thân bị loạn kiếm chém vào người, toàn thân đầy máu me, thấy cảnh đệ đệ bị rơi xuống vực, tiếng gào của đệ ấy làm cho cậu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt , cứ như một phần thân thể mình bị tách rời. Cậu la lên:
_ Đừng …! đừng mà, đệ đệ… phụ thân đừng bỏ con.
Giật mình tỉnh giấc, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi. Cậu đi ra giếng lấy nước rửa mặt.
“Rửa … rửa… rửa nữa…rửa mặt cho tỉnh táo, tất cả chỉ là một giấc mơ, mình chỉ đang mơ thôi. Mọi người đều còn sống khỏe mạnh. Mỗi buổi sáng ba người chúng ta lại lên nương hái bắp, lên nương hai chè.”
“ Võ đệ ơi, phụ thân ơi… con nhớ mọi người lắm, đừng bỏ con mà... đừng bỏ con …huhu…huhu”
Tuyệt vọng khi bao nhiêu nước cũng không thể rửa sạch đi sự thật đau lòng, Văn Giác ngồi bệch xuống bất khóc.
Cậu rống lên : “ Ta phải giết các người, ta phải trả thù…huhu…phụ thân ơi người chết thảm quá… huhu”
Chợt cậu cảm thấy đầu mình đau điếng, rồi nghe tiếng quát :
_ Ta đã nói con phải giữ chánh niệm rồi mà ! Từ nay nếu lơ là và suy nghĩ lung tung ta sẽ đánh con bất cứ lúc nào. Con nhớ chưa, mau đi hái rau về làm bữa sáng.
Văn Giác đáp dạ rồi cậu chạy đi, nhìn theo bóng dáng cùng đôi chân nhanh nhẹn của cậu Chân Định nghĩ thầm :
“ Thật là đáng tiếc, thằng bé này còn nhỏ như vậy mà xương cốt to cứng, cơ thể săn chắc, ngũ quan và phản xạ của nó thật tuyệt vời. Không còn nghi ngờ gì nữa nó là nhân tài luyện võ trăm năm mới có một. Nhưng than ôi, trong lòng nó chứa đầy thù hận ta không thể dạy võ cho nó được. “
Và từ cái đêm đó, mỗi khi Văn Giác lơ là , hoặc suy nghĩ mông lung, cậu liền bị nhận ngay một đòn từ sư phụ mình. Nhưng càng về sau đó, những khi đang bận rộn với công việc bếp núc, hay cả khi ăn cơm, cậu cũng có thể bị sư phụ đánh bất thình lình.
Cơ thể cậu, ngũ quan của cậu bắt đầu cảm nhận xung quanh, bất cứ lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Nhưng hồi ức đau thương, những cảm giác hận thù dần dần bị lấn áp.
Mọi người khác trong chùa không hiểu thầy trò họ có chuyện gì, các vị đại sư khác đến quở trách Chân Định, ngài chỉ mĩm cười.
Họ lắc đầu bỏ đi. Mọi người trở nên xa lánh Chân Định . Họ nghĩ rằng nhà sư quá tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy. Có người còn không muốn ăn cơm do ông nấu.
Khâu Đà La thì không nói gì, vị trụ trì ấy chỉ mĩm cười .
Nhưng Văn Giác không bao giờ có ý oán trách sư phụ mình, hằng ngày cậu đều lo lắng phụ giúp ông , những khi ông đau ốm cậu đều tự tay chăm sóc. Và những khi ấy cậu cũng có thể bị đòn bất thình lình.
…
Một buổi sáng sớm trên quan đạo huyện Hát Môn, quận Giao Chỉ. Người đi qua đi lại tấp nập, có nhiều khách giang hồ, nhiều người đi thành tốp chắc là huynh đệ đồng môn hoặc cùng bang hội.
_ Ê huynh đài, cho hỏi có chuyện gì mà hôm nay nhiều khách giang hồ tụ tập ở huyện này vậy.
_ Ngươi là tên tiểu tử họ Trương tháng trước quậy phá ở quần lạc hội phải không.
_ Đúng là tại hạ, xin hỏi có chuyện gì ở đây vậy.
_ Ngươi không biết gì sao. Hiện nay võ lâm xẩy ra biến cố lớn. Rất nhiều người thuộc các bang phái lớn nhỏ bị chết một cách không minh bạch . Dấu tích để lại trên người họ toàn của những cao thủ lừng danh, một số đã mai danh ẩn tích.
_ Hôm nay sáu bang phái lớn triệu tập mọi người bàn về chuyện này.
_ Thật thế sao ? Chắc là ở đó đông vui lắm.
_ Nếu muốn có thể đi theo Thôi Sơn phái chúng tôi.
_ Bảo đệ ! chúng ta đang đi tìm đại tỷ cơ mà, sao đệ lại đi lo chuyện không đâu ? Vì ai mà đại tỷ phải đi hái thuốc chứ. Giờ tỷ ấy vẫn chưa về , không biết có xảy ra chuyện gì không, đệ còn có tâm trạng để rong chơi hả.
Người nói đó là Trương Liễu. Nhị tiểu thư của Trương gia.
_ Chúng ta chỉ đi một lát thôi mà. Biết đâu đại tỷ cũng đang ở đó !
_ Đúng đấy nhị tiểu thư !
Biết không thể ngăn cản cái tánh hiếu kỳ ương bướng của đệ đệ mình, Trương Liễu đành đi theo.
Một lát sau họ đi đến một ngôi nhà lớn, tấm biển trước nhà đề tên là “Vĩnh Lạc Trang” Nhìn quanh thấy khá nhiều người đi vào, bọn người Trương Bảo liền đi theo.
Vào đến đại sảnh, mọi người ai ai cũng choáng ngợp với không gian rộng lớn sang trọng nơi đây. Trung tâm đại điện được bố trí sáu cái ghế thái sư lớn, chắc là dành cho sáu vị đứng đầu lục đại bang phái.
Các bang phái khác đứng ngồi xung quanh, ước chừng khoảng hớn hai trăm người.
_ Các vị xin ổn định chỗ ngồi và giữ yên lặng.
Ngươi nói là trang chủ Vĩnh Lạc trang, tên là Chử Tử Kỳ, ông ta là một thương nhân nổi tiếng cũng là một nhân vật võ lâm có danh vọng khá cao. Ông có gương mặt tròn trịa phúc hậu, dáng người hơi mập, tuổi trung niên.
_ Để không mất thời quý báu, tại hạ đi vào vấn đề chính luôn: Hiện nay trong giang hồ liên tiếp xảy ra biến cố. Nhiều bang phái có đệ tử bị sát hại một cách không minh bạch, qua khám nghiệm vết thương để lại chúng tôi thấy rằng, tất cả đều là những tuyệt chiêu thành danh của các cao thủ đương thời, chủ yếu thuộc hắc đạo, có nhiều người đã mai danh ẩn tích.
_ Như là: Ngô câu đao của Ngô gia Cửu Chân, Kim sa chỉ của Hắc Sơn Kim Sa Phái, Độc phong chưởng của Vương Bá Danh , Xuyên tâm quyền, Phi ưng trảo, Tây sơn phi cước … và ghê gớm nhất là Tam mụi chí dương hỏa, một độc môn võ công đã thất truyền hơn mười năm bỗng nhiên tái xuất giang hồ.
_ Qua quá trình điều tra chúng tôi đã khám phá ra rằng…
Một bóng đen lướt qua, Chử Tử Kỳ chưa kịp á lên một tiếng, đầu y đã lìa khỏi cổ .
_ “Hiếu Sát Quỷ Kiếm”
_ Hắn ta đến đây lúc nào.
_ Chạy mau.
_ Chạy !
_ Sao không ai phát hiện ra, hắn đã giết Chử trang chủ.
_ Chạy mau coi chừng mất mạng.
_ Nguyễn huynh sợ gì chứ có lục đại bang phái ở đây hắn dám làm gì.
_ Trần huynh không thấy hả, hắn vừa giết Chử trang chủ đấy thôi.
…
_ Phụ thân… phụ thân…!
Hai hài tử một nam một nữ bảy tám tuổi nhà họ Chử chạy đến lay phụ thân chúng
Quỷ Kiếm vẫn liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người. Hắn nãy giờ cãi trang trà trộn vào đám người đứng sau lưng họ Chử. Thừa lúc không ai để ý hắn bất ngờ lấy mạng ông ta.
Hiếu Sát Quỷ kiếm tuổi chưa đến ba mươi, xếp thứ hai trong Tứ Đại Kiếm Vương . Không ai biết tên họ thật của hắn, mọi người thường gọi hắn là Dạ Lang.Thân người rất cao , khuôn mặt hơi gầy, cằm nhọn , da trắng ,tóc đen, mày thanh , điểm đặc biệt nhất trên khuôn mặt hắn là đôi mắt một mí rộng hơn người thường, chứa đựng vẻ lạnh lùng vô bì.
Giang hồ đồn đại rằng: cây hắc kiếm của hắn đã bị nguyền rủa, từ xưa đến nay nó đã qua tay rất nhiều người , tất cả đều chết khi dùng nó không lâu, linh hồn của người chết nhập vào quỷ kiếm. Linh lực tiềm tàng trong đó rất lớn.
Hắc kiếm cất giấu trong U Linh Quỷ giáo, không ai dám dùng, vậy mà từ khi đến tay hắn, thanh kiếm trở nên ngoan ngoãn nghe lời, không nguyền rủa chủ nhân nó ngược lại còn khiến Dạ Lang trở thành một trong Bát Quỷ Hộ Pháp và là Đệ Nhị Kiếm Vương.
_ Quỷ Kiếm ngươi đừng làm bậy , chúng chỉ là những đứa trẻ.
_ Ta không định sẽ giết chúng đâu, tại ngươi gợi ý ta đó.
Nói xong hắn lạnh lùng vung kiếm chặt đứt cánh tay phải của cô bé nhà họ Chử.
_ Phi Yến muội, ta liều với ngươi !
Chưa chạm được vào vạt áo Quỷ kiếm, hài tử này đã bị mất mạng rồi.
_ Tên khốn dừng lại ngay !
Người nói là bang chủ Lạc Long bang, tên là Phùng Trí Dũng . Đây là bang hội quy mô và uy tín nhất nhì đất Giao Chỉ.
Với tuổi tác cao và thân hình to lớn nhưng thân pháp họ Phùng mau lẹ phi thường.
Tiến tới đánh liên tiếp song chưởng bức Dạ Lang phải lùi lại , ông chuyển hướng nhảy lại bế cô bé họ Chủ phi thân đi, mọi việc diễn ra qua nhanh, mọi người thầm nể phục khinh công của họ Phùng.
_ Dạ Lang ! tên đại ma đầu , hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.
Người nói là Thanh Khứ chân nhân, là sư đệ của chương môn Chân Hỏa phái Thanh Túc chân nhân.
Thanh trường kiếm nhanh chóng rút ra, ông lao đến vận dụng nội lực “cách không phóng kình”, chém hai nhát liên tiếp , kình lực bay tới tấn công Dạ Lang.
Hắn phi thân lên né tránh, trong lúc đang lơ lững, dùng gậy ông đập lưng ông, nội lực dồn vào Hắc kiếm hắn tung ra liên tiếp năm sáu chiêu đánh về phía Thanh Khứ.
Trong lúc Thanh Khứ chân nhân lo né tránh những luồng kiếm khí do Quỷ Kiếm đánh ra, Dạ Lang phi thân lên những cây trụ to lớn, trong giây lát đã phá trần nhà nhảy lên, rồi nói vọng xuống.
_ U Minh Thần giáo sắp phục hưng trở lại, những kẻ tự xưng chánh giáo các ngươi lo chuẩn bị hậu sự hết đi là vừa… haha…haha.
_ Đuổi theo…
_ Đừng đuổi… khinh công các ngươi không bằng hắn đâu.
_U Minh Ma giáo… chúng trở lại sao?
_ Võ lâm sắp xảy ra tai họa rồi, rồi đây sẽ không còn những ngày yên ổn. Giặt ngoài không lo, bên trong nội bộ lại tàn sát lẫn nhau… Quốc gia lúc nào mới thoát khỏi kiếp nạn này đây.
_ Trần huynh không thấy sao… đại họa đã xảy ra liên tục rồi chứ, không phải là sắp xảy ra như lời huynh nói đâu.
_ Đây không phải là lúc tranh cãi đâu Nguyễn huynh à !
…
_ Tiểu nữ biết chút y thuật , hãy để cô bé này cho tiểu nữ lo liệu.
Nói xong Trương Liễu lấy thuốc và vải sạch đến cầm máu có cô bé họ Chử. Cô bé này đã bất tỉnh từ nãy giờ, máu từ cánh tay cô chảy quá nhiều.
_ Đa tạ cô nương, cô bé này sống sót hay không là nhờ cô đấy.
Phùng Trí Dũng nói với cô xong bước lên hướng về quần hùng cất lời:
_ Sự việc quá bất ngờ, lão không thể làm gì được, bây giờ Chử huynh mất đi rồi và mang theo cả bí mật huynh ấy đã khám phá.
_ Tại hạ chỉ phỏng đoán được rằng: Bọn người U Minh Ma Giáo có liên quan đến việc này.
_ Các vị có người nhà bị sát hại không nên vội vàng kết luận hung thủ là ai khi chưa có bằng cờ chính xác… Rất có thể chúng cố tình giá họa người ngây, mục đích để chúng ta tàn xác lẫn nhau dẫn đến suy kiệt lực lượng.
_ Phùng huynh nói rất có lý, từ bây giờ các vị hãy cẩn trọng trong hành động. Nếu thấy kẻ nào khả nghi, cố gắn bắt giữ hoặc theo dõi hắn… chúng ta phải điều tra ra ai là kẻ đứng sau những vụ việc này.
Người nói đó là Thanh Khứ chân nhân. Ông nói tiếp :
_ Bây giờ là lúc chúng ta phải đoàn kết, tương trợ lẫn nhau để cùng chống đại địch trước mắt … hãy tạm gác lại những ân oán cá nhân nhỏ mọn, tránh làm hỏng đại sự. Thôi giờ mọi người hãy giải tán.
…
_ Phi Yến, tốt quá muội đã tỉnh lại.
_ Phụ thân, phụ thân, ca ca muội đâu… lúc nãy chỉ là giấc mơ phải không ?
Phi Yến càng kinh hoàng hơn khi nhìn thấy cánh tay phải của mình đã mất rồi. Cô thét lên, gào khóc nức nỡ.
_ Phi Yến muội hãy bình tĩnh… không sao đâu… muội đừng sợ… tỷ sẽ bảo vệ muội…
Trương Liễu ôm chầm lấy cô bé họ Chử mà vỗ về.
_ Không không… phụ thân…hu hu… ca ca ơi…huhu
…
Mẫu thân Phi Yến đã qua đời từ trước. Cô bé bây giờ không còn ai nương tựa. Trương Liễu dẫn cô bé về Mê Linh để tiện chăm sóc cánh tay cô. Gia sản họ Chử cùng công việc làm ăn được giao lại cho những người thân tín của Chử gia.
Vài hôm sau họ về đến Trương gia , vốn là tri huyện đất Mê Linh.
_ Thưa phụ thân, chúng con đã về.
_ Ừ , sao rồi có tìm ra đại tỷ con chưa.
_ Dạ vẫn chưa, các huynh đệ tỷ muội khác cũng chưa tìm ra sao.
_ Ừ , thật là làm người ta lo lắng !
Trương Bảo nói :
_ Con xin lỗi phụ thân , vì con mà tỷ ấy…
_ Không phải lỗi tại con , ta biết tánh con bé, tuy có hơi nóng nảy nhưng rất mưu trí, đầu óc nhanh nhạy, sẽ không có chuyện gì đâu.
_ Dạ, phụ thân…
Chuyện là sau khi từ Quần lạc hội trở về, Trương gia mới biết Trương Bảo đã bị trúng một loại độc, tên là: Vĩnh Tiếu bí dược. Người trúng độc sẽ cười dù cho có chuyện gì xảy ra, sau trận cười là cơn đau đớn hành xác, càng ngày thời gian tái phát càng dài ra, đến khi người trúng độc cười sặc sụa và đau đớn cho đến chết mới thôi.
Trương gia vốn là một danh gia về y dược, nhưng chỉ có thuốc kiềm chế độc tính , không có cách trị dứt hẵn.
Trương Giao tự trách mình đã không bảo vệ được đệ đệ. Nàng nói với mọi người là lên núi hái thuốc thực chất là nàng muốn xông vào Ngũ Quỷ giáo đánh cắp thuốc giải.
…
y
Vùng đất tây bắc, trong cái nắng nóng chói chang buổi trưa hè, thấp thoáng bóng dáng một kỹ sĩ, mình khoác bộ thanh y , dáng người tha thướt uyển chuyển, từng búi tóc đen mượt phất phới bay trong gió, ngồi trên bạch mã phóng ngựa đi trên con đường làng khô cằn, hai bên là ruộng lúa chết khô . Toàn thân người nàng là một màu thanh nhã, nó như tiếp chút sức sống cho mảnh đất khô cằn …
Quang cảnh như một bức tranh độc đáo, và nàng chính là điểm nhấn màu tươi mát cho cái khung cảnh màu cặn cỗi này.
Đã mấy ngày trôi qua Trương Giao cuối cùng cũng sắp đến dãy núi Ngũ Linh sơn, gần tổng đà của Ngũ Quỷ giáo. Dãy núi này ở phía tây bắc quận Giao Chỉ, giáp ranh giới quận Uất Lâm nơi có quân đội của Mã thứ sử, vẫn đang tìm cách tấn công đại quân của Lý Biểu.
Đi tới một ngôi làng xơ xác, nàng cho ngựa đi chầm chậm. Nhìn quanh thấy nhiều người dân già trẻ gái trai đều gầy đét quần áo nhơ nhuốt, một số người rên la đói khát…
Nàng bước xuống ngựa, lấy túi nước uống và lương khô phát cho mọi người. Họ chạy lại gần giành giật ăn lấy ăn để, chắc đã đói lắm rồi.
Đi một đoạn nữa thấy nhiều người đang nướng khoai toàn là như củ nhỏ củ hư … chút lương thực ít ỏi kia làm sao mà no bụng được…còn những ngày tháng tiếp theo của họ thì sao.
_ Này mọi người tại sao ở đây không có nước, ruộng đồng chết khô vậy, trước kia có chuyện này hay không.
Một lão già giọng yếu ớt nói :
_ Mọi năm... đều có nước từ trên núi vào kênh rạch chảy về làng. Nhưng năm nay hạn hán… hai… hai tháng trước bọn người thị trấn trên ngăn dòng nước lại.
_ Đúng vậy, bọn chúng nói đất đó núi đó là của chúng, chúng muốn làm gì thì làm, thật là quá đáng. Đã hai tháng không có mưa, ruộng đồng chết khô hết. Giờ chúng tôi chỉ còn vài củ khoai không biết lấy gì để sống đây.
_ Tôi hiểu rồi. Ở đây còn ít lương khô và một túi nước các vị lấy chia nhau mà dùng.
_ Cảm ơn cô nương… cô tốt quá.
_ Chào mọi người.
Trương Giao đi tiếp lòng nghĩ thầm: “ Không có mưa, bị chặn dòng nước. Bọn người kia thật quá đáng … cùng là đồng bào sao đối xử với nhau như vậy.”
Đi khoảng hai dặm, tới một tiểu trấn, nàng dắt ngựa đi bộ tiến vào. Xung quanh là các ngôi nhà nhỏ tồi tàn, có nhiều cái liêu xiêu như sắp ngã . Trung tâm tiểu trấn thì khác toàn là những tòa nhà lớn khang trang … Trong một khu chợ ngươi dân đông đảo khá tấp nập.
_ Thưa thúc thúc, có thể cho tiểu nữ hỏi điều này được không : Người quản lý tiểu trấn này là ai vậy và nhà ông ta ở đâu.
_ À đó là Hồ bồ chính lão gia, Phủ ông ta là ngôi nhà lớn, cửa sơn son kia kìa.
_ Đa tạ thúc thúc.
Bồ chính là người cai quản một ấp, một bản làng hoặc một thị trấn. Là người dưới quyền các lạc tướng.
Phi thân qua tường , vào sảnh đường , Trương Giao quát lên.
_ Hồ lão ra đây mau!
_ Ai dám tới đây gây sự đó hả.
_ Ngươi là quản gia ở đây hả, mau gọi lão đến đây, nếu không đừng trách ta.
Nói xong nàng vung kiếm chém ngang một nhát vào bức bình phong chia nó ra làm hai.
_ Dạ…dạ.
Lát sau một lão già ngũ tuần dáng người mập mạp, mặt mũi ba phần giống dã trư tiến vào, đi theo lão là hai thanh niên mặt mũi khó ưa ,thái độ bực tức ra mặt.
Lão nói:
_ Tiện nhân kia, biết đây là đâu không mà dám xông vào làm loạn hả.
Bọn thanh niên kia nói giọng trêu chọc.
_ Ôi, tiểu mỹ nhân này xinh đẹp quá.
_ Đẹp quá, đẹp quá.!
Trương Giao tức ra mặt, nàng quát lớn :
_ Tên họ Hồ kia ta cho ngươi một cơ hôi. Nếu không mau tháo nước chảy về ngôi làng phía nam thì đừng trách bổn cô nương đây không khách sáo !
_ Ngươi là cái thá gì chứ, ngươi biết ta là ai không hả. Con rể của ta là tri huyện Đồ Sơn này. Tiểu trấn này ta cai quản, ta muốn làm gì thì làm, dân đen như ngươi dám đến đây xấc láo hả. Quân bây mau bắt ả.
Năm tên quan binh xông lên.
_ Tên cẩu quan nhà ngươi dám cậy quyền lộng hành, để cô nương dạy cho lão bài học.
Trương Giao đá vào một cái ghế , nhún người phi thân lên , chân phải tung một cước ngang vào mặt một tên quan binh, xoay người nửa vòng chân trái đạp vào ngực một tên nữa, người nàng hạ xuống đá một cái ghế bay tới tấn công trúng hai tên, tên kia sợ quá thối lui.
Tiếp theo nàng túm lấy cổ áo tên họ Hồ xô té xuống, rút kiếm kề cổ hắn , nàng nói.
_ Thế nào, có cho ngươi tháo nước không thì bảo ?
_ Dạ dạ…!
_ Ngươi còn phải phát cho họ một trăm bao gạo coi như là đền bù tổn thất. Nghe rõ chưa ?
_ Dạ dạ.
…
_ Da tạ ân nhân…!
_ Cảm ơn nữ hiệp nhiều lắm !
_ Nhờ cô mà cả làng của lão thoát chết rồi.
_ Không có gì đâu lão bá.
_ Cảm ơn tỷ tỷ, muội tặng tỷ này…
Một cô bé năm, sáu tuổi bước đến tặng Trương Giao một cành hoa dại.
_ Tiểu muội ngoan lắm, tỷ cảm ơn !
_ Tiểu nữ có chuyện gấp phải đi ngay, mọi người bảo trọng, cố gắn canh tác, lần sau tiểu nữ muốn nhìn thấy nơi đây là những cánh đồng lúa vàng óng trù phú đấy.
_ Bảo trọng…bảo trọng !
Nói xong nàng thúc ngựa phóng đi.
…
Hoàng hôn buông xuống, trời bắt đầu mưa, cơn mưa mà ngươi dân quanh đây lâu nay vẫn mong chờ cuối cùng cũng đã trút xuống.
Trương Giao đi đến một ngôi làng hoang tàn, không có dân cư sinh sống, chỉ có một ngôi miếu hoang là có thể trú chân được, nàng vội đến đó.
Thu nhặt củi khô, nàng rút hỏa đao hỏa thạch trong túi hành lý nhóm lên một đám lửa, bên ngoài trời đã mưa tầm tã.
Một lát sau khi màn đêm đã găng kín bầu trời, cơn mưa vẫn chưa ngớt , có một thiếu phụ dẫn theo một hài tử hối hả chạy vào ngôi miếu.
Nữ nhân này khoảng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, khuôn mặt ưa nhìn phúc hậu, cách ăn mặc và phục sức trông có vẻ quyền quý . Còn hài tử kia khoảng chín ,mười tuổi trông giống như một thiếu gia nhà danh giá.
_ Đại tẩu ở đây có đống lửa, tẩu cùng tiểu công tử lại mà hông khô y phục.
_ Đa tạ cô nương !
…
_ Huhu…huhu.!
_ Du nhi đừng khóc , phụ thân con sẽ không sao đâu mà.
_ Thứ lỗi cho tiểu nữ tò mò, không biết có chuyện gì mà hai vị đi gấp như vậy trong đêm mưa gió này…
Thiếu phụ chưa kịp đáp, một giọng nói thô lỗ từ đằng sau bất ngờ cất lên :
_ Tìm ra rồi hai ngươi rồi, chạy đi đâu hả.
Phụ tử nữ nhân kia sợ hãi vội nấp sau lưng Trương Giao. Nàng giang cánh tay chắn họ lại, tỏ ý che chở.
Gã nam nhân vừa rồi trợn mắt nhìn nàng, mặt mũi hắn hung ác, mặc bộ quan phục hoàng bào, đi sau còn có sáu tên như vậy.
_ Ê con nhãi ranh không muốn chết thì tránh ra, dám cản "Hoàng Y thiên binh" bọn ta làm nhiệm vụ hả.
_ Hoàng y thiên binh thì đã sao chứ, bắt nạt một nữ nhân yếu đuối cùng một đứa trẻ ngươi không thấy nhục mặt nam nhân hả.
Trương Giao đá những viên gạch vỡ về phía những tên kia, sẵn chân bước lên, người hơi cúi xuống hướng về phía trước, rút thanh trường kiếm chém ngang nhắm vào chân gã.
Chiêu kiếm của Trương Giao chém sắp tới chân tên Hoàng Y đội trưởng, hắn vội đưa đao về thủ. Như đã có sự chuẩn bị trước, khi đao kiếm vừa chạm nhau, Trương Giao thi triển bộ pháp “Tiên nữ hành vân” . Người nàng nghiêng như sắp ngã, cũng trong lúc đó nàng đã xoay một vòng qua cánh hữu, khi đối phương chưa kịp phản ứng. Tiếp theo chân trái nàng tung cước đá vào hông đối phương làm người hắn văng ra ngã nhào vào bức tường phía trước.
Nàng sấn tới định tung chiêu quyết định, nhưng một tên trong số chúng kịp xông tới cản nàng lại, rồi bọn chúng đột ngột vây lấy nàng.
_ Keng … Keng… chát… bịch…keng…
_ Công trước thủ sau, thân hình nàng nhanh nhạy phi thường, bị sáu tên hoàng y tấn công dồn dập nhưng nàng né tránh, đỡ gạt quá mau lẹ, mỗi tên đánh ra hơn mười chiêu nhưng chúng vẫn chưa làm gì được nàng, còn bị công ngược trở lại.
_ Soẹt… Keng.
Nàng đã chém trúng tay một tên trước mặt, làm hắn đánh rơi đao xuống nền nhà. Cùng lúc đó tên đội trưởng lúc nãy từ phía sau dồn lực vào đại đao chém xuống một nhát nhắm vào vai trái Trương Giao. Một số tên khác sẵn thế đánh tới. Tình thế nguy cấp, trong sát na đó. Chân phải nàng đạp lên đai lưng quần tên đằng trước, mượn đà leo lên, chân trái đạp lên vai hắn, tiếp theo gối phải đánh vào cằm tên này, làm đầu hắn bật ra sau, chân phải tiếp tục hướng lên ,người Trương Giao lộn một vòng phi thân ra phía sau.
Đó cũng là lúc tên đội trưởng xông tới, chém hụt đối thủ trong gang tất . Tên đội trưởng cảm thấy vai lưng mình đau nhói, hóa ra hắn đã bị Trương Giao chém hai nhát kiếm vào hai chỗ đó, vết thương khá nặng. Nếu như nàng chém vào đầu e rằng tên này đã mất mạng.
Đám người Hoàng Y chưa hết bang hoàng Trương Giao hạ người xuống, nhanh chân phóng tới chém vào cánh tay cầm đao của hai tên cánh hữu. Chúng phản ứng không kịp, bị chém buông tay đánh rơi đại đao xuống. Chân phải nàng tiếp tục đá vào lưng tên đội trưởng khi người hắn hơi tiến tới một chút. Mượn lực nàng xoay người phi thân ngang qua cánh tả, chân phải đá vào đầu một tên làm cả thân người hắn ngã vào một tên khác.
Thôi lui vài bộ nàng nói.
_ Các ngươi muốn sống thì mau cút hết đi.
Chợt nghe có tiếng cười, một thân ảnh khinh công vào ngôi miếu. Tiếp theo là hai tên hoàng y khác .
_ Haha… Con nhãi to gan , thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi nãy giờ.
_ Cửu đoản đầu…
_ Úi chao, may quá ngài đã tới.
_ Hay quá.
Mấy tên hoàng y nhốn nháo lên.
Tên được gọi là Cửu đoản đầu nói:
_ Đúng là cái bọn vô dụng, vậy mà cũng được vào Hoàng y thiên quân . Các ngươi làm mất mặt chúng ta hết rồi, thật là đáng chết.
_ Mong ngài tha tội.
_ Con nhãi kia thật là dữ dằn lắm ạ.
_ Câm ngay.
_ Dạ… dạ.
Trên vai trái của bảy tên này có một phù hiệu tròn, trên đó là một chữ “Thập” . Còn ba người mới vào lại có chữ “ Cửu” . Nhìn qua bộ hoàng bào sang trọng mạnh mẽ, có thể nhận ra hắn chính là người chỉ huy đội quân thứ chín, tên là Mạc Trung Thiên. Hắn độ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Dáng người cao lớn, uy nghi, râu tóc rậm rạp, ánh mắt khá dữ dằn.
Hoàng y thiên quân chia làm mười đội quân, mỗi đội đều có một vị Đoản đầu chỉ huy. Mỗi ba tháng một lần những vị Đoản đầu này sẽ tỉ võ với nhau để xếp hạng vị trí cao thấp.
Người yếu nhất sẽ đấu với một tên Hoàng y ưu tú nhất của đội quân Đại đoản đầu. Thua sẽ mất chức, tên kia lên thay.
Đội quân của “Thập đoản đầu “ là đội yếu nhất, đa số là quân mới thay thế . Sau này nếu có công trạng sẽ được gia nhập vào những đội quân cao hơn.
Mạc Trung Thiên nói:
_ Con nhãi khốn kiếp dám đụng vào Hồ lão gia, ngươi có biết ông ta là ai không. Con rể ông ta là con trai của Tô Định đại nhân, thái thú quận Giao Chỉ này, ngươi thật là to gan dám vuốt râu hùm.
_ Ta không cần biết.
_ Ngươi có biết, vì người mà bọn dân đen kia đã gặp kiếp nạn lớn không.
_ Cái gì… ngươi.
Có cái cảm giác bất an, xâm lấn vào suy nghĩ của Trương Giao.
_ Hồ lão gia đã cho người đốt phá cái làng đó rồi, ai chống đối đều mất mạng, cái làng đó giờ đã trở thành nghĩa địa, tất cả là nhờ công của ngươi đó.
_ Khốn kiếp… ngươi nói cái gì… ngươi…ngươi.
Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, cái cảm giác này lần đầu tiên nàng cảm nhận được. Thật là đau thương, thật là căm phẫn, lửa giận ùn ùn bốc lên, như muốn thiêu cháy tâm can nàng.
_ Lão họ Hồ nhờ ta đến đây lấy mạng ngươi đó. Chuẩn bị chết đi...
_ Ya … ya… Ta sẽ giết hết bọn độc ác các người… ta sẽ giết hết.
Nàng đã sa lệ từ lúc nào, nước mắt làm nhòa đi cái khung cảnh trước mặt nàng.
Trương Giao hai tay cầm kiếm để gần vai phải , thân người nàng phóng tới đâm gã họ Mạc. Hắn tiện tay vung trường mâu lên đỡ thế kiếm của Trương Giao. Thanh trường kiếm của nàng hơi cong lại.
“Trong sát na ấy nàng chợt nghĩ, hắn có lẽ là một cao thủ đáng gờm nhất mình từng gặp qua trong đời, phải thật bình tĩnh, mình phải đánh bại hắn, rồi đi lấy mạng tên họ Hồ”
Nàng đột ngột xoay người qua trái, vì tên họ Mạc này dùng trường mâu tay trái. Chân phải nàng tung ra một cước trong tư thế hơi ngã người ra sau sẵn sàng bật người đâm kiếm tới. Nhưng không may, cán mâu của hắn nhanh chóng đánh qua phía hông phải trúng ngay chân nàng làm chệch hướng, nàng đá vào khoảng không, tấn công thất bại bị chiếm ngay tiên cơ.
Mạc Trung Thiên hai tay nắm lấy cán mâu làm trụ, hai chân phi lên cao hơn thân người Trương Giao, hắn dồn nội lực vào gót chân phải đóng mạnh xuống vai trái Trương Giao. Nàng bị ngã ngữa xuống, cảm thấy vai trái mình đau đớn vô cùng.
Chân trái họ Mạc đạp mạnh xuống, nàng lăn người né tránh, khi nàng vừa phi người dậy thì hai tay họ Mạc nắm trường mâu quét ngang, tình thế nguy hiểm vô cùng.
Nàng cong người né tránh, rồi xoay người ra sau đứng thẳng lên, chưa kịp rãnh được chút nào, trường mâu của đối phương đã đâm tới, nàng ngã người ra sau né nhát đâm ấy, chân trái đứng trụ , chân phải dồn hết lực đạo đá lên trúng vào thân mâu. Diễn biến quá đột ngột, cây mâu trong tay họ Mạc bị đánh bất lên, hắn cố sức kìm lại, hai tay và thân người hắn hướng lên.
Trương Giao không kịp xoay người, không suy nghĩ nhiều tay phải nàng tung nhẹ trường kiếm lên, dồn nội lực đánh ra một chưởng dọc vào cán kiếm . Thanh kiếm thẳng tiến về phía bụng tên họ Mạc.
Đây là chiêu thức liều mạng, hiếm ai dùng tới, trong tư thế khó khăn ấy, không ai vức kiếm của mình đi. Nếu không lấy được mạng đối phương, sơ sảy mất binh khí làm sao đối đầu tiếp với đối phương đây.
Những tên hoàng y bên ngoài đứng xem la thất thanh khi thấy thanh trường kiếm của Trương Giao phóng tới .
_ Phập… á…
_ Trời ơi bị đâm trúng rồi.
_ Cửu đoản đầu.
Tên Cửu đoản đầu thối lui, Trương Giao vội xoay người lăn lộn người xuống nền nhà, xông lên giành lấy lại binh khí nhưng không kịp.
Không ai chứng kiến trận đấu có thể ngờ Trương Giao lại đánh ra chiêu đó, ngay cả tên Cửu đoản đầu cũng vậy,kiếm của Trương Giao đâm sâu vào bụng dưới hắn khoảng độ nửa gang tay, chắc chắn nội tạng hắn đã bị tổn thương nặng, mạng của hắn không biết có giữ được không .
Hắn rút kiếm ra vức đi, máu từ miệng vết thương ứa ra… hắn gào lên.
Hắn tiếp tục lao lên như mãnh thú, quyết ăn tươi nuốt sống thiếu nữ thân hình mỏng manh kia.
_ Con nhãi khốn kiếp… ta giết người… con bà nó… a… ya…ya… a…
Nếu giữ nguyên thanh trường kiếm kia , mau đến đại phu thì có lẽ cái mạng hắn có thể giữ được. Nhưng hắn đã không làm thế bất chấp tính mạng hắn lao lên.
Bọn Hoàng y bên ngoài hoảng hồn, thầm than khổ.
Người nàng di chuyển xung quanh họ Mạc ở khoảng cách rất gần. Đã qua hơn ba mươi chiêu, thủy chung họ Mạc vẫn chưa công trúng một chiêu nào. Trương Giao mất binh khí nàng chỉ lo né tránh, bộ pháp “Tiên nữ hành vân” ảo diệu đã giúp nàng nhiều lần thoát chết trong gang tất.
_ Cửu đoản đầu…
_ Ngài ngừng tay đi.
_ Vết thương kia cần chữa trị gấp.
_ Im ngay! Con ả kia… ya… ta giết ngươi.
Thêm mấy chục chiêu nữa… càng ngày bộ thương pháp của họ Mạc càng mất ưu thế và để lộ nhiều sơ hỡ.
Xoay người qua cánh hữu, chân trái cước mạnh vào thân trường mâu mượn lực, Trương Giao xoay người chân phải đạp mạnh vào mặt họ Mạc, hắn ngã người ra sau, mặt mũi bầm tím, máu me chảy ra.
Trương mâu là vũ khí dài vào hàng nhất nhì trong các loại binh khí, nếu dùng khi cưỡi ngựa là một lợi thế nhưng khi ở dưới đất độ dài của nó để lộ nhiều nhược điểm chết người: không linh hoạt, khó phòng thủ và dễ bị lỡ đà.
Trương Giao từ nhỏ nỗi tiếng thông minh, nhạy bắn… Về võ học , trong đám huynh đệ kể cả những nghĩa tử khác của Trương Lâm . Nàng luôn là người giỏi nhất.
Lợi dụng nhược điểm của trường mâu nàng đã phòng thủ bằng cách áp sát vào đối thủ, mọi người xung quanh không hiểu sao nàng lại muốn đi tìm cái chết, nhưng qua gần trăm chiêu nàng vẫn sống . Cuối cùng đá một cước vào mặt đối thủ, làm hắn loạng choạng đau đớn, sống mũi đã bị gẫy. Cộng thêm mất quá nhiều máu từ vết thương trước, hắn không thể cố thêm được nữa rồi.
_ Cửu đoản đầu!
_ Ngài không sao chứ.
_ Mau ! Chúng ta đi thôi.
Bọn kia nhanh chân diều Mạc Trung Thiên đi.
Thực ra mà nói kể cả độ thành thạo ngoại công lẫn nội lực Trương Giao đều thua đối thủ một bậc. Nhưng với khả năng ứng biến thiên bẫm và sự may mắn , nàng đã đánh bại hắn.
Nàng ôm vai trông có vẻ đau đớn.
_ Cô nương có sao không. Tại chúng tôi mà cô…
_ Không phải đâu đại tẩu… tẩu đừng nghĩ vậy.
Trương Giao lấy thuốc ra nhờ vị đại tẩu kia thoa giúp. Lát sau thấy đã đỡ hơn đôi ba phần .
_ Chuyện gì đã xảy ra với gia đình tẩu tẩu vậy.
_ Chu gia trượng phu là một lạc hầu, nhà chúng tôi ở phía bắc phủ Đồ Sơn này. Lúc trước có qua lại với “Thiên Bảo tướng quân” Lý Biểu. Trưa nay quan binh của tên quan Tô Đại vốn là con Trai thái thú Tô Định. Hắn đến nhà bắt bớ tra khảo, phu quân của tỷ chống cự, dẫn chúng tôi chay trốn, ông ở lại ngăn chúng… giờ không biết ông ấy ra sao nữa.
_ Huhu… phụ thân .
_ Đừng sợ Du nhi à… Cùng lắm ông ấy đang bị bắt giam ở phủ Đồ Sơn thôi, chúng sẽ không hại phụ thân con đâu.
_ Đệ tên là Chu Du à… ngoan đừng khóc phụ thân đệ sẽ không sao đâu.
Chu phu nhân chợt kéo theo Chu Du quỳ xuống.
_ Tiểu muội là ân nhân của chúng tôi… thật là không phải… nhưng cầu xin muội hãy đi cứu ông ấy…
_ Tẩu đứng lên đi… muội.
Trương Giao chợt nghĩ, việc trả thù tên quan họ Hồ để tính sau… việc trước mắt phải cứu người… còn người dân ngôi làng phía nam thì sao? Khi nghĩ đến đây nàng tức không thở được. Nhưng sau đó vội lấy lại bình tĩnh.
_ Được rồi… Nhưng có điều giờ chúng đang truy lùng hai người… hay là thế này muội dẫn hai người hãy tới Mê Linh nhà gia phụ tiểu muội tạm lánh đã ,rồi mới…
_ Tỷ sợ sẽ muộn mất, hay muội đi một mình… mẫu tử tỷ tự đi đến Mê Linh vậy.
_ Sẽ nguy hiểm lắm. Bọn chúng còn…
_ Không sao đâu… Tỷ sẽ tự lo được.
Cuối cùng Trương Giao đành theo ý của Chu phu nhân. Thật là có quá nhiều chuyện cần đến nàng. Thuốc giải của Trương Bảo, ngươi dân làng phía nam, tên họ Hồ… và giờ là chuyện này nữa.
Mưa cũng đã tạnh, bọn họ chia làm hai hướng đi trong đêm tối. Trương Giao đưa cho Chu phu nhân tấm mộc bài của Trương gia để làm tin, rồi nàng nhường cho họ con ngựa. Chu phu nhân lúc đầu không chịu nhưng cuối cùng làm theo ý Trương Giao.
Đi một đoạn nàng nghĩ thầm: ” Ta phải tìm người ở đâu đây hay là đến nhà tên tri huyện họ Tô, chắc Chu lạc hầu đang bị giam ở đó như lời Chu phu nhân nói”.
Đi thêm khoảng hai ba dặm đường nữa, Trương Giao cảm thấy hơi mệt, một phần là do vừa trải qua hai trận ác chiến, một phần là vết thương trên vai vẫn còn đau. Nàng đi đến một gốc cây nghỉ một lát.
Giây lát sau bỗng nàng nghe thấy tiếng nói của một nam tử, chất giọng có thể đoán người này thuộc độ tuổi trung niên.
_ Tên ma đầu nhà người chay đi đâu mau trả mạng cho sư đệ ta.
Một giọng nói khác hồi đáp:
_ Ta đã nói là không rãnh để chơi với ngươi, ta còn có chuyện gấp.
Trương Giao đi tới, nhờ có ánh trăng nàng nhìn thì thấy: có hai nam nhân, một người phục sức theo kiểu người Miêu, ông ta tuổi khoảng ngũ tuần . Còn người kia tuổi trung niên dáng người cao ráo, không rõ mặt mũi.
_ Mông Điềm ngươi mau nạp mạng. Đào Khâm ta quyết lấy máu người tế oan hồn hiền đệ.
Nói rồi lão xông lên. Người lão không có vũ khí gì.
_ Được rồi muốn chết bổn Hộ pháp cho ngươi được chết.
Trương Giao nghĩ thầm “ Mông Điềm, Đao Khâm… một người là “Ngô Công Linh Vương” của Ngũ Quỷ giáo, còn người kia có địa vị trong phái Tây Sơn ,môn phái này nỗi tiếng với phi cước cùng bộ pháp quái dị.”
Với bộ pháp kỳ dị Đào Khâm di chuyển nhanh nhạy vô cùng, khinh công ông ta thuộc hàng đầu giang hồ… về khoảng này có lẽ ông ta chiếm ưu thế hơi đối thủ.
Lão Mông Điềm biết rằng không thể chạy nhanh bằng họ Đào đành phải đấu với ông ta.
Liên tiếp nhiều chiêu cước bị song quyền của họ Mông đánh đỡ.
Đào Khâm vội nhào lộn người thối lùi khoảng hai trượng. Rồi lại phi người loạng choạng tới, giống như kẻ say rượu. Đột ngột ông ta lộn người ba bốn vòng trên không trung, chuẩn bị đánh ra tuyệt chiêu.
Chiêu kiếm của Trương Giao chém sắp tới chân tên Hoàng Y đội trưởng, hắn vội đưa đao về thủ. Như đã có sự chuẩn bị trước, khi đao kiếm vừa chạm nhau, Trương Giao thi triển bộ pháp “Tiên nữ hành vân” . Người nàng nghiêng như sắp ngã, cũng trong lúc đó nàng đã xoay một vòng qua cánh hữu, khi đối phương chưa kịp phản ứng. Tiếp theo chân trái nàng tung cước đá vào hông đối phương làm người hắn văng ra ngã nhào vào bức tường phía trước.
Nàng sấn tới định tung chiêu quyết định, nhưng một tên trong số chúng kịp xông tới cản nàng lại, rồi bọn chúng đột ngột vây lấy nàng.
_ Keng … Keng… chát… bịch…keng…
_ Công trước thủ sau, thân hình nàng nhanh nhạy phi thường, bị sáu tên hoàng y tấn công dồn dập nhưng nàng né tránh, đỡ gạt quá mau lẹ, mỗi tên đánh ra hơn mười chiêu nhưng chúng vẫn chưa làm gì được nàng, còn bị công ngược trở lại.
_ Soẹt… Keng.
Nàng đã chém trúng tay một tên trước mặt, làm hắn đánh rơi đao xuống nền nhà. Cùng lúc đó tên đội trưởng lúc nãy từ phía sau dồn lực vào đại đao chém xuống một nhát nhắm vào vai trái Trương Giao. Một số tên khác sẵn thế đánh tới. Tình thế nguy cấp, trong sát na đó. Chân phải nàng đạp lên đai lưng quần tên đằng trước, mượn đà leo lên, chân trái đạp lên vai hắn, tiếp theo gối phải đánh vào cằm tên này, làm đầu hắn bật ra sau, chân phải tiếp tục hướng lên ,người Trương Giao lộn một vòng phi thân ra phía sau.
Đó cũng là lúc tên đội trưởng xông tới, chém hụt đối thủ trong gang tất, hắn đột nhiên cảm thấy vai lưng mình đau nhói, hóa ra đã bị Trương Giao chém hai nhát kiếm vào hai chỗ đó, vết thương khá nặng. Nếu như nàng chém vào đầu e rằng tên này đã mất mạng.
Đám người Hoàng Y chưa hết bàng hoàng Trương Giao hạ người xuống, nhanh chân phóng tới chém vào cánh tay cầm đao của hai tên cánh hữu. Chúng phản ứng không kịp, bị chém buông tay đánh rơi đại đao xuống. Chân phải nàng tiếp tục đá vào lưng tên đội trưởng khi người hắn hơi tiến tới một chút. Mượn lực nàng xoay người phi thân ngang qua cánh tả, chân phải đá vào đầu một tên làm cả thân người hắn ngã vào một tên khác.
Thôi lui vài bộ nàng nói.
_ Các ngươi muốn sống thì mau cút hết đi.
Chợt nghe có tiếng cười, một thân ảnh khinh công vào ngôi miếu. Tiếp theo là hai tên hoàng y khác .
_ Haha… Con nhãi to gan , thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi nãy giờ.
_ Cửu đoản đầu…!
_ Úi chao, may quá ngài đã tới.
_ Hay quá!
Mấy tên hoàng y nhốn nháo lên.
Tên được gọi là Cửu đoản đầu nói:
_ Đúng là cái bọn vô dụng, vậy mà cũng được vào Hoàng y thiên quân . Các ngươi làm mất mặt chúng ta hết rồi, thật là đáng chết.
_ Mong ngài tha tội.
_ Con nhãi kia thật là dữ dằn lắm ạ.
_ Câm ngay.
_ Dạ… dạ.
Trên vai trái của bảy tên này có một phù hiệu tròn, trên đó là một chữ “Thập” . Còn ba người mới vào lại có chữ “ Cửu” . Nhìn qua bộ hoàng bào sang trọng mạnh mẽ, có thể nhận ra hắn chính là người chỉ huy đội quân thứ chín, tên là Mạc Trùng Thiên, độ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi , dáng người cao lớn, uy nghi, râu tóc rậm rạp, ánh mắt khá dữ dằn.
Hoàng y thiên quân chia làm mười đội quân, mỗi đội đều có một vị Đoản đầu chỉ huy. Mỗi ba tháng một lần những vị Đoản đầu này sẽ tỉ võ với nhau để xếp hạng vị trí cao thấp.
Người yếu nhất sẽ đấu với một tên Hoàng y ưu tú nhất của đội quân Đại đoản đầu. Thua sẽ mất chức, tên kia lên thay.
Đội quân của “Thập đoản đầu “ là đội yếu nhất, đa số là quân mới thay thế . Sau này nếu có công trạng sẽ được gia nhập vào những đội quân cao hơn.
Mạc Trung Thiên nói:
_ Con nhãi khốn kiếp dám đụng vào Hồ lão gia, ngươi có biết ông ta là ai không. Con rể ông ta là con trai của Tô Định đại nhân, thái thú quận Giao Chỉ này, ngươi thật là to gan dám vuốt râu hùm.
_ Ta không cần biết !
_ Ngươi có biết, vì người mà bọn dân đen ngôi làng phía nam kia đã gặp kiếp nạn lớn không ?
_ Cái gì… ngươi !
Có cái cảm giác bất an, xâm lấn vào suy nghĩ của Trương Giao.
_ Hồ lão gia đã cho người đốt phá cái làng đó rồi, ai chống đối đều mất mạng, nơi đó giờ đã trở thành nghĩa địa, tất cả là nhờ công của ngươi đó.
_ Tên khốn … ngươi nói cái gì… ngươi…ngươi.
Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, cái cảm giác này lần đầu tiên nàng cảm nhận được. Thật là đau thương, thật là căm phẫn , lửa giận ùn ùn bốc lên, như muốn thiêu cháy tâm can nàng.
_ Lão họ Hồ nhờ ta đến đây lấy mạng ngươi đó. Chuẩn bị chết đi...
_ Ya … ya… Ta sẽ giết hết bọn độc ác các người… ta sẽ giết hết !
Nàng đã sa lệ từ lúc nào, nước mắt làm nhòa đi cái khung cảnh trước mặt nàng.
Trương Giao hai tay cầm kiếm để gần vai phải , thân người nàng phóng tới đâm gã họ Mạc. Hắn tiện tay vung trường mâu lên đỡ thế kiếm của Trương Giao. Thanh trường kiếm của nàng hơi cong lại. Nhanh nhảu xoay người nàng đã đánh ra ba chiêu kiếm. Đối phương vẫn thủ chưa công, nhưng uy lực và bộ vị hắn quả có chỗ hơn người, trong sát na ấy nàng chợt nghĩ:
"Hắn có lẽ là một cao thủ đáng gờm nhất mình từng gặp qua trong đời, phải thật bình tĩnh, mình phải đánh bại hắn, rồi đi lấy mạng tên họ Hồ”
Nàng đột ngột xoay người qua trái, vì tên họ Mạc này dùng trường mâu tay trái. Chân phải nàng tung ra một cước trong tư thế hơi ngã người ra sau sẵn sàng bật người đâm kiếm tới. Nhưng không may, cán mâu của hắn nhanh chóng đánh qua phía hông phải trúng ngay chân nàng làm chệch hướng, đá vào khoảng không, tấn công thất bại Trương Giao liền bị chiếm mất tiên cơ.
Mạc Trung Thiên hai tay nắm lấy cán mâu làm trụ, hai chân phi lên cao hơn thân người Trương Giao, hắn dồn nội lực vào gót chân phải đóng mạnh xuống vai trái Trương Giao. Nàng bị cước lực đối phương đánh ngã ngửa xuống, cảm thấy vai trái mình đau đớn vô cùng.
Chân trái họ Mạc đạp mạnh xuống, nàng lăn người né tránh, khi vừa phi người dậy thì hai tay họ Mạc nắm trường mâu quét ngang, tình thế nguy hiểm vô cùng. Nàng cong người né tránh, rồi xoay người ra sau đứng thẳng lên, chưa kịp rãnh được chút nào, trường mâu của đối phương đã đâm tới, nàng ngã người ra sau né nhát đâm ấy, chân trái đứng trụ , chân phải dồn hết lực đạo đá lên trúng vào thân mâu. Diễn biến quá đột ngột, cây mâu trong tay họ Mạc bị đánh bất lên, hắn cố sức kìm lại, hai tay và thân người hắn hướng lên.
Trương Giao không kịp xoay người, không suy nghĩ nhiều tay phải nàng tung nhẹ trường kiếm lên, dồn nội lực đánh ra một chưởng dọc vào cán kiếm . Thanh kiếm thẳng tiến về phía bụng tên họ Mạc.
Đây là chiêu thức liều mạng, hiếm ai dùng tới, trong tư thế khó khăn ấy, không ai vức kiếm của mình đi. Nếu không lấy được mạng đối phương, sơ sảy mất binh khí làm sao đối đầu tiếp được đây.
Những tên hoàng y bên ngoài đứng xem la thất thanh khi thấy thanh trường kiếm của Trương Giao phóng tới .
_ Phập… á…
_ Trời ơi bị đâm trúng rồi.
_ Cửu đoản đầu !
Tên Cửu đoản đầu thối lui, Trương Giao vội xoay người lăn lộn người xuống nền nhà, xông lên giành lấy lại binh khí nhưng không kịp.
Không ai chứng kiến trận đấu có thể ngờ Trương Giao lại đánh ra chiêu đó, ngay cả tên Cửu đoản đầu cũng vậy, kiếm của Trương Giao đâm sâu vào bụng dưới hắn khoảng độ nửa gang tay, chắc chắn nội tạng hắn đã bị tổn thương nặng, mạng của hắn không biết có giữ được không .
Hắn rút kiếm ra vức đi, máu từ miệng vết thương phụt ra… hắn gào lên, tiếp tục lao lên như mãnh thú, quyết ăn tươi nuốt sống thiếu nữ thân hình mỏng manh kia.
_ Con nhãi khốn kiếp !… ta giết người… con bà nó… a… ya…ya… a…
Nếu giữ nguyên thanh trường kiếm kia , mau đến đại phu thì có lẽ cái mạng hắn có thể giữ được. Nhưng tên Cửu đoản đầu đã không làm thế bất chấp tính mạng hắn lao lên.
Bọn Hoàng y bên ngoài hoảng hồn, thầm than khổ.
Người Trương Giao di chuyển xung quanh họ Mạc ở khoảng cách rất gần. Đã qua hơn ba mươi chiêu, thủy chung họ Mạc vẫn chưa công trúng một chiêu nào. Trương Giao mất binh khí nàng chỉ lo né tránh, bộ pháp “Tiên nữ hành vân” ảo diệu đã giúp nàng nhiều lần thoát chết trong gang tất.
_ Cửu đoản đầu…
_ Ngài ngừng tay đi !
_ Vết thương kia cần chữa trị gấp.
_ Im ngay!... Con ả kia… ya… ta giết ngươi.
Thêm mấy chục chiêu nữa… càng ngày bộ thương pháp của họ Mạc càng mất ưu thế và để lộ nhiều sơ hở.
Xoay người qua cánh hữu, chân trái cước mạnh vào thân trường mâu mượn lực, Trương Giao xoay người phóng lên chân phải đạp mạnh vào mặt họ Mạc, làm hắn ngã người ra sau, mặt mũi bầm tím, máu me chảy ra.
Trường mâu là vũ khí dài vào hàng nhất nhì trong các loại binh khí, nếu dùng khi cưỡi ngựa là một lợi thế nhưng khi ở dưới đất độ dài của nó để lộ nhiều nhược điểm chết người: không linh hoạt, khó phòng thủ và dễ bị lỡ đà.
Trương Giao từ nhỏ nỗi tiếng thông minh, nhạy bắn… Về võ học , trong đám huynh đệ kể cả những nghĩa tử khác của Trương Lâm . Nàng luôn là người giỏi nhất .
Lợi dụng nhược điểm của trường mâu nàng đã phòng thủ bằng cách áp sát vào đối thủ, mọi người xung quanh không hiểu sao nàng lại muốn đi tìm cái chết, nhưng qua gần trăm chiêu nàng vẫn sống , cuối cùng đá một cước vào mặt đối thủ, làm hắn loạng choạng đau đớn, sống mũi đã bị gẫy. Cộng thêm mất quá nhiều máu từ vết thương trước, hắn không thể cố thêm được nữa rồi.
_ Cửu đoản đầu!
_ Ngài không sao chứ.
_ Mau ! Chúng ta đi thôi.
Bọn kia nhanh chân diều Mạc Trùng Thiên đi.
Thực ra mà nói kể cả độ thành thạo ngoại công lẫn nội lực Trương Giao đều thua đối thủ một bậc. Nhưng với khả năng ứng biến thiên bẫm và sự may mắn , nàng đã đánh bại hắn.
Trương Giao ôm vai trông có vẻ đau đớn.
_ Cô nương có sao không. Tại chúng tôi mà cô…
_ Không phải đâu đại tẩu… tẩu đừng nghĩ vậy !
Trương Giao lấy thuốc ra nhờ vị đại tẩu kia thoa giúp. Lát sau thấy đã đỡ hơn đôi ba phần .
_ Chuyện gì đã xảy ra với gia đình tẩu tẩu vậy ?
_ Chu gia trượng phu là một lạc hầu, nhà chúng tôi ở phía bắc phủ Đồ Sơn này. Lúc trước có qua lại với “Thiên Bảo tướng quân” Lý Biểu. Trưa nay quan binh của tên quan Tô Đại vốn là con Trai thái thú Tô Định. Hắn đến nhà bắt bớ tra khảo, phu quân của tỷ chống cự, dẫn chúng tôi chay trốn, chúng rượt theo ông ở lại ngăn chúng… giờ không biết ông ấy ra sao nữa.
_ Huhu… phụ thân !
_ Đừng sợ Du nhi à… Cùng lắm ông ấy đang bị bắt giam ở phủ Đồ Sơn thôi, chúng sẽ không hại phụ thân con đâu.
_ Đệ tên là Chu Du à… ngoan đừng khóc phụ thân đệ sẽ không sao đâu.
Chu phu nhân chợt kéo theo Chu Du quỳ xuống.
_ Tiểu muội là ân nhân của chúng tôi… thật là không phải… nhưng cầu xin muội hãy đi cứu ông ấy…
_ Tẩu đứng lên đi… muội...
Trương Giao chợt nghĩ, việc trả thù tên quan họ Hồ để tính sau… việc trước mắt phải cứu người… còn người dân ngôi làng phía nam thì sao? Khi nghĩ đến đây nàng tức không thở được. Nhưng sau đó vội lấy lại bình tĩnh.
_ Được rồi… Nhưng có điều giờ chúng đang truy lùng hai người… hay là thế này muội dẫn hai người hãy tới Mê Linh nhà gia phụ tiểu muội tạm lánh đã ,rồi mới…
_ Tỷ sợ sẽ muộn mất, hay muội đi một mình… mẫu tử tỷ tự đi đến Mê Linh vậy.
_ Sẽ nguy hiểm lắm. Bọn chúng còn…
_ Không sao đâu… Tỷ sẽ tự lo được.
Cuối cùng Trương Giao đành theo ý của Chu phu nhân. Thật là có quá nhiều chuyện cần đến nàng. Thuốc giải của Trương Bảo, ngươi dân làng phía nam, tên họ Hồ… và giờ là chuyện này nữa.
Mưa cũng đã tạnh, bọn họ chia làm hai hướng đi trong đêm tối. Trương Giao đưa cho Chu phu nhân tấm mộc bài của Trương gia để làm tin, rồi nàng nhường cho họ con ngựa. Chu phu nhân lúc đầu không chịu nhưng cuối cùng làm theo ý Trương Giao.
...
Đi một đoạn nàng nghĩ thầm: ” Ta phải tìm người ở đâu đây hay là đến nhà tên tri huyện họ Tô, chắc Chu lạc hầu đang bị giam ở đó như lời Chu phu nhân nói”.
Đi thêm khoảng hai ba dặm đường nữa, Trương Giao cảm thấy hơi mệt, một là do vừa trải qua hai trận ác chiến, hai là vết thương trên vai vẫn còn đau. Nàng đi đến một gốc cây nghỉ một lát.
Giây lát sau bỗng nàng nghe thấy tiếng người đạp gió kinh công đi, rồi sau đó là giọng nói của một nam tử, chất giọng có thể đoán người này thuộc độ tuổi trung niên.
_ Tên ma đầu nhà người chạy đi đâu mau trả mạng cho sư đệ ta.
Một giọng nói khác hồi đáp:
_ Ta đã nói là không rãnh để chơi với ngươi, ta còn có chuyện gấp.
Trương Giao đi tới, nhờ có ánh trăng nàng nhìn thì thấy: có hai nam nhân, một người phục sức theo kiểu người Miêu, ông ta tuổi khoảng ngũ tuần . Còn người kia tuổi trung niên dáng người cao ráo, không rõ mặt mũi.
_ Mông Điềm ngươi mau nạp mạng. Đào Khâm ta quyết lấy máu người tế oan hồn hiền đệ.
Nói rồi lão xông lên. Người lão không có vũ khí gì.
_ Được rồi muốn chết bổn Hộ pháp cho ngươi được chết.
Trương Giao nghĩ thầm “ Mông Điềm, Đao Khâm… một người là “Ngô Công Linh Vương” của Ngũ Quỷ giáo, còn người kia có địa vị trong phái Tây Sơn , môn phái này nỗi tiếng với phi cước cùng bộ pháp quái dị.”
Với bộ pháp kỳ ảo Đào Khâm di chuyển nhanh nhạy vô cùng, khinh công ông ta thuộc hàng đầu giang hồ… về khoảng này có lẽ ông ta chiếm ưu thế hơi đối thủ.
Lão Mông Điềm biết rằng không thể chạy nhanh bằng họ Đào đành phải đấu với ông ta.
Liên tiếp nhiều chiêu cước bị song quyền của họ Mông đánh đỡ.
Đào Khâm vội nhào lộn người thối lùi khoảng hai trượng. Rồi lại phi người loạng choạng tới, giống như kẻ say rượu. Đột ngột ông ta lộn người ba bốn vòng trên không trung với tốc độ cực kỳ nhanh, chuẩn bị đánh ra tuyệt chiêu.
Một cảnh tượng đau lòng phô bày trước mắt Trương Giao, khiến nàng không thể giữ được bình tĩnh nữa. Thi thể Chu lạc hậu bị treo trước cổng phủ tri huyện, người ông ta đầy những thương tích , đầu ông một nơi và thân người ông ta một nơi.
Phi thân lên tường, nàng chặt đứt sợi dây thừng và ôm lấy thủ cấp của ông. Cùng lúc đó có một thân ảnh phi thân theo hướng đối diện, người này ôm thân người Chu lạc hầu. Hai người cùng nhảy xuống, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đầy căm phẫn. Nhưng không phải họ căm thù nhau mà thực sự là họ căm thù cái bọn người độc ác đã làm ra cái chuyện này.
Chuyện là sao khi đi dò la tin tức Trương Giao mới biết là Chu lạc hầu đã bị sát hại, thi thể ông bị treo ở đây từ chiều tối hôm qua đến giờ.
Hai người chạm đất , chưa kịp nói với nhau điều gì, bỗng nghe thấy một giọng cười hung ác.
_ Haha…haha … bổn đoản đầu chờ ở đây đã lâu rồi cuối cùng cũng có cá cắn câu, thật không bỏ công sức … hahahaha.
Bọn hoàng y khoảng hai mươi tên nhanh chóng đến vây hai người lại
Nghe đôi lời gã đoản đầu kia nói, hai người đã hiểu mục đích của chúng. Đặt thi thể cùng thủ cấp Chu lạc hầu xuống cạnh bức tường, người nam nhân lạ mặt cỡi áo choàng phủ lên thi thể ông.
Nam tử này tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, người cao gần chín thước, mặt bộ bạch y, đai mang trường kiếm, mặt vuông chữ điền, mày thanh mắt sáng, anh tuấn phi phàm.
Trương Giao quát lên:
_ Tên Hoàng y khốn kiếp xuống đây, hôm nay bọn độc ác các người phải trả giá.
Tên hoang y kia, trên vai trái hắn có chữ “Thất”, hắn chính là Thất đoản đầu Vương Chuẩn, một tên nỗi tiếng tàn bạo, vũ khí của hắn đang cầm là đai đao. Giơ đao ra hiệu bọn hoàng y khác xông lên tấn công hai người.
Trương Giao cùng nam nhân lạ mặt rút kiếm ra ứng chiến. Bọn hoàng y này đều do tên Thất đoản đầu kia chỉ huy, chúng là những tinh binh thực sự, không giống những tên thuộc đội thứ mười mà Trương Giao đối đầu trong ngôi miếu hoang. Tên nào tên nấy mạnh mẽ hơn người, cầm trong tay đại đao nặng hơn bốn mươi cân mà chúng múa máy nhẹ như không.
Hai người bọn Trương Giao và nam tử kia, đứng tựa lưng vào nhau, phòng thủ và quan sát tìm kiếm điểm yếu của những tên này , mỗi người đánh hơn ba mươi chiêu, đôi bên vẫn chưa có sơ sảy gì.
Nhân lúc bọn hoàng y hơi thối lui cùng lúc, nam tử kia vận nội lực vào trường kiếm đánh ra một chiêu “Dũng sĩ bạt sơn” Kình lực xông tới tấn công năm tên trước mặt. Ba tên tránh được, hai tên bị thọ thương. Xuất chiêu đắc thắng, y bước chéo chân hạ thấp người, xoay người chéo sang cánh tả xuất tiếp một chiêu “Cuồng phong chấn sơn” . Luồng kình lực mạnh mẽ hơn chiêu thức trước tấn công năm tên cánh tả y, trong đó có hai tên vừa tránh được chiêu kiếm trước,nhưng lần này chúng không còn may mắn nữa, một tên bị chém trúng vùng cổ đã toi mạng, bốn tên khác đều bị chiêu kiếm của nam tử kia đánh trọng thương.
Trong lúc nam tử kia đánh lui được bảy tên, Trương Giao cũng đã hạ được hai tên. Nam tử bạch y kia xuất hai chiêu đắc thắng y xoay tròn người, phi thân ngang sang cánh hữu của mình, thân người y cách mặt đất khoảng bảy, tám thướt . Bọn hoàng y bên này đồng loạt vung đao chém vào thân hình y, nhưng tất cả đều chém trượt. Phi thân nhanh qua, rồi nam tử này xuất tiếp một chiêu “Giao long hành sơn” . Chỉ nghe tiếp la, bốn tên hoàng y nữa đã bị chém trúng, phải thối lui, vết thương toàn là những chỗ yếu hại trên ngực.
_ “Lục kiếm Phá Sơn” đây sao , các ngươi mau lui ra.
_ Dạ…
“Phá Sơn lục thức” là tuyệt chiêu của một môn phái thần bí tên là… Thần Bí phái, đây là tên mọi người đặt cho họ chứ thực ra không ai biết rõ tên môn phái này. Họ hành động lúc chính lúc tà, hoành tung vô định, không rõ căn cứ ở đâu, thường hay chống đối cướp phá quan lại nhà hán… Rất nhiều người bị thứ sử Mã Đào truy nã với số tiền rất cao.
Tên Thất đoản đầu nói xong nhảy xuống, khi khoảng cách với hai người bọn Trương Giao còn độ vài thướt, hắn quét một đường đao.
Đôi nam nữ vội xoay người né tránh, Vương Chuẩn người hướng xuống, hắn chống mũi đao xuống nền và xoay người hai chân tấn công Trương Giao và nam tử kia khi họ chưa kịp đề phòng.
Hai người bị đá văng ra, trong khi họ xông lại, tên đoản đầu kia, chém sống đao xuống nền mượn lực hắn tung người lên chém một chiêu tấn công Trương Giao, nàng bị hắn chém trúng bắp tay trái, người nàng thối lui.
Tên đoản đầu nhào lộn người ra phía sau, trong khi đó nam kia tử xông tới bị lỡ đà chém hụt, chàng cúi đầu xuống gót chân phải đánh lên trúng chân tên họ Vương.
Vương Chuẩn mất thăng bằng ngã xuống, trong lúc ngã hắn quét một đường đao tấn công nam tử kia, chàng vội xoay người xuất một chiêu “ Sấm động phá sơn” đâm vào lưng họ Vương.
Tuy chàng đã vận nhiều nội lực nhưng bộ giáp của họ Vương quá dày và chắc chắn, chỉ nghe tiếng “keng”, họ Vương không suy suyển gì.
Đúng lúc đó Trương Giao xông tới đâm kiếm trước mặt họ Vương, hắn đưa đao lên đỡ, chống tay hắn quét đao từ dưới lên tấn công nàng, Trương Giao vội xoay người qua cánh hữu né tránh, đường đao của tên họ Vương đi ngược ra phía sau tấn công nam tử bạch y.
_ Rầm…
Nam tử bạch y vội lăn người né tránh, chàng vừa đứng lên thì nghe tiếng gió rít, đai đao của họ Vương đâm tới, chàng vội né đầu sang cánh tả, tay phải cầm kiếm chém ngược lên tấn công bụng họ Vương.
Vội thót bụng, thân người Vương Chuẩn lui lại, trong khi đó kiếm của Trương Giao đâm tới gáy hắn, Vương Chuẩn xuất chiêu “tuấn mã cước hậu” đá mạnh vào chân nàng, khiến nàng thối lui
Theo biến hóa bộ cước, hắn trụ chân trái, xoay người nhảy lên , chân phải quét ngang đại đao chém xuống đầu Trương Giao.
_ Cô nương coi chừng đao.
Nam tử kia quát lên.
Với thân pháp độc đáo thoạt nhìn chứ như nàng loạng choạng ngã xuống phía trước, đột ngột xoay người ngửa lên chân phải nàng đá mạnh vào bụng họ Vương khiến cho chiêu thức của hắn không thể thi triển ra được, thân ngươi hắn bay ngược về phía nam tử bạch y.
_ “Nhất kiếm phá sơn”.
Chàng quát to, phi người lên, hai tay nắm cán kiếm, huy động nội lực toàn thân vào kiếm, chém xuống vai gã họ Vương.
Xoạc… keng.
Lưỡi kiếm sắc bén cùng kình lực hùng hậu đi đến đâu bộ giáp họ Vương bị rách ở đó, nãy giờ chàng đã để ý chỗ bả vai của họ Vương có khe hở, nên chàng chém vào đó, sát thương từ nhát kiếm làm vai hắn bị tổn thương nặng đến tận xương.
Khi người họ Vương loạng choạng ngã xuống, chân phải Trương Giao bồi thêm một cước nữa vào ngực khiến thân người hắn văng vào bức tường cánh hữu.
Đau đớn hắn ôm vai giẫy dụa. Bọn hoàng y xông tới. Đỡ hắn đi.
_ Các người chờ đó… sẽ không được yên thân đâu…úi cha.
…
Hai người mang thi thể Chu lạc hầu cẩn thận đi ra ngoại thành tìm chỗ tốt an tán. Họ vẫn chưa nói với nhau lời nào. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của riêng. Lát sau nam tử bạch y thốt lời.
_ Chu lạc hầu một lòng tận trung với họ Hùng , sống có tình có nghĩa đối với huynh đệ bằng hữu, đối với mọi người hết sức từ ái, sống đạm bạc kham khổ dành dụm tiết kiệm ngỏ hầu bao bọc đồng bào. Vậy mà lại chết một cách thảm thương và không minh bạch. Trời xanh quả thật không có công đạo hay sao.
Lời nói có vẻ bình thản, nhưng với giác quan nhạy cảm của nữ nhân, Trương Giao hiểu được người nam tử này đang rất xúc động chực rơi lệ.
_ Huynh có lẽ rất nặng tình với Chu gia. Hai người có quan hệ gì hay không.
_ Tại hạ cùng với Chu lạc hầu chỉ là sơ giao, tại hạ có vài lần đến Chu gia cùng dùng trà nói chuyện thế sự với ngài ấy.
Trương Giao nhìn kỹ nam tử này, thấy chàng là một con người phong lưu nho nhã, thân hình cao lớn đầu ngẩn cao, ánh mắt cương nghị quyết đoán , uy phong lẫm lẫm. Chưa bao giờ nàng gặp một nam tử đầy vẻ uy phong và mê hoặc như vậy. Trương Giao thoáng rúng động, rồi bất giác đỏ mặt.
Chợt nam tử kia quay đầu nhìn nàng, càng khiến Trương Giao càng thêm lung túng. Chàng nói:
_ Tại hạ là Thi Sách, chẳng hay danh tánh của cô nương.
_ Tiểu nữ họ Trương tên chỉ một chữ Giao. Tên nghe không hay phải không, vậy huynh họ gì.
_ Tên là Giao, phụ thân của cô nương chắc hẵn là rất nặng tình với mảnh đất này. Một chữ thôi giản dị và không hoa mỹ nhưng nó thật sự có thể làm rung động lòng người đấy. Tuyệt diệu… tuyệt diệu.
_ Huynh thật là biết cách ăn nói đấy. Huynh có lẽ lớn tuổi hơn muội, năm này muội chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi. À mà huynh chưa cho muội biết họ của huynh .
_ Khi nào con cháu của họ Hùng lấy lại những gì thuộc về mình, khi ấy huynh mới có thể dùng cái họ của mình. Bây giờ nói ra chắc là … than ôi chuyện thế sự…
_ Muội hiểu rồi, muội tin ngày đó sẽ không xa đâu, rồi huynh có thể tự hào nói lớn “cái họ” của mình với mọi người và với cả “những kẻ chăn dê trên cao nguyên” kia nữa.
_ Đa tạ muội, ngày đó nhất định sẽ đến.
…
_ Chu lạc hầu chết thảm quá, muội phải đi tìm tên họ Tô tính sổ đây.
_ Giao muội hãy bình tỉnh, giờ chúng đang tổ chức tỷ võ, có nhiều cao thủ tập trung ở đó, chúng ta không nên liều lĩnh.
_ Vậy chúng ta sẽ âm thầm thăm dò, chờ cơ hội hành thích hắn, Sách huynh nghĩ sao. Ngày nào còn bọn người độc ác này sẽ còn nhiều người vô tội bị hại nữa và dân chúng sẽ không được một ngày yên ổn.
_ Nên thế, có điều muội phải ý thức được việc này, trở thành sát thủ đồng nghĩa với việc bị quy kết là phản loạn , chúng sẽ truy nã muội ở khắp nơi. Huynh đã dấn thân vào con đường này rồi. Còn muội…
_ Muội biết, muội đã gây hấn với tên họ quan họ Hồ rồi, muội không cần cuộc sống yên ổn đâu, chỉ thấy việc nên làm thì làm.
Hai người nhìn nhau mĩm cười , cùng chung chí hướng nên họ có thể hiểu và tin tưởng nhau .
…
Vầng thái dương đã lên đến cực đỉnh. Hôm nay là một ngày nắng nóng oi bức. Trên võ đài một võ sĩ người hán to xác, mình trần, tay nắm đại đao. Người gã đầy rẫy những giọt mồ hôi, trông bộ dạng có vẻ rất mệt mọi. Gã thở hổn hển rồi nói.
_ Tên nào lên đây nữa nào. Ta sẽ đánh bại tất cả để giành lấy mỹ nhân… nàng là mục tiêu của cuộc đời ta, dù có khó khăn gian khổ, hay là cái chết ta cũng không thèm quan tâm, ta chỉ biết rằng ta yêu nàng và ta phải dành lấy nàng cho bằng được.
_ Ối chao…
Một tên hoàng y nhảy lên lôi đài tung một cước khiến người gã võ sĩ kia văng qua cánh hữu rớt xuống lôi đài . Hắn nói:
_ Chỉ mới đánh bại hai tên tiểu tốt đã vội huênh hoang .
Một tên hoàng y khác bay lên. Trên vai gã có chữ “ngũ”. Còn tên trước có chữ “lục”. Tên đội sáu nói.
_ Ê tên Lã Đại kia ngươi muốn đấu với ta sao. Đừng tưởng trên cấp ta là có thể đánh thắng ta đâu.
_ Không… không … ta không hề muốn lên, có tên khốn nào đó ở phía sau đá ta lên, thôi ta xuống đây.
_ Không được đã lên thì phải đấu… đỡ đao.
_ Ta đã nói không đấu rồi mà, ta nhường người thắng đó.
_ Nhường là thế nào, ta phải thắng người một cách quan minh chính đại chứ. Chay đi đâu…
Một thân ảnh phi thân lên . Y quét mạnh trường thương vào lưng tên hoàng y đội năm, một chân đạp vào bụng tên đội sáu. Y nói.
_ Còn bọn này lên đây làm trò khỉ hả.
Mọi người bàn tán.
_ Dương Thành Côn.
_ Tam thiếu gia nhà họ Dương đây sao.
_ Ngầu quá.
_ Y là con trai thái thú quận Hợp Phố đấy.
_ Xa như vậy y cũng nghe tin sao.
_ Sao Trần huynh biết là xa, biết đâu gã ở gần đây nghe phông phanh rồi đến thì sao.
_ Nhà gã ở xa, ý ta đại lọai vậy, sao Nguyễn huynh cứ tìm chỗ sơ hở trong câu nói của ta mà bới móc vậy.
_ Không phải ta tìm mà thực sự câu nói của huynh có quá nhiều sơ hở.
…
_ Tại hạ xin lãnh giáo cao chiêu của công tử.
_ Hữu hạnh… hữu hạnh được quá chiêu với Bát đoản đầu.
_ Mời công tử xuất chiêu …
_ Vậy tại hạ không khách sáo nữa.
Trên vai người này có chữ “bát” . Y là Bát đoản đầu Hoàng y quân, tên La Chí Xung.
Tên họ Dương này trông có vẻ tuấn tú lãng tử, môi y mỏng dính . Cây thương bằng bạc trong tay họ Dương múa tít, đâm liên tiếp vào La Chí Xung.
Bát đoản đầu chỉ né tránh. Dường như y cố tình để mũi thương gần chạm vào người mình mới tránh.
_ Đã mười chiêu, tại hạ lên đây.
Thanh trường đao to và dài nặng khoảng tám mươi cân trong tay họ La trở nên linh hoạt phi thường.
Mũi thương họ Dương đâm tới, Bát đoản đầu xoay người một vòng để né tránh cùng mượn lực, bộ vị y đang trong tư thế chém ngang.