Dương Thành Côn vội thu thương về đỡ, nghe “keng” một tiếng lớn, hai món lợi khí va chạm nhau , kình lực làm chấn động ,đôi bên thối lui.
Họ Dương thấy đối phương dũng mãnh hơn người ,không dám khinh địch, y tập trung phòng thủ nhiều hơn, tình thế đảo ngược so với lúc ban đầu.
Đã qua thêm năm mươi chiêu nữa, Bát đoản đầu càng đánh càng nóng nảy, trong khi đó họ Dương vẫn giữ được vẻ bình tĩnh cùng cốt cách phong lưu lãng tử.
Né tránh thế đao mạnh mẽ chém xuống của đối thủ, Thành Côn xoay người hai tay nắm cán thương đâm vào hông Bát đoản đầu . La Chí Xung chém mạnh vào khoảng không bị lỡ đà, thế công của đối phương khá nhanh nên hắn luống cuống vội thu đao về đỡ . Khi cán thương gần chạm vào thân đao, họ Dương vội xoay người cùng thân thương quét ngang vào mặt họ La, khiến thân người hắn văng đi, trong khi vừa đứng dậy hắn nhận thêm một thương đánh xuống đầu . Dương Thành Côn co chân trái, cây thương bạc đâm xuống cổ họ La, khoảng cách còn vài phân thì dừng lại.
_ Thương pháp Dương công tử thật ảo diệu, ty chức tâm phục nhận thua.
_ Đừng khách sáo, đao pháp La huynh anh dũng phi phàm thật đáng để tại hạ học hỏi.
Bên dưới mọi người bàn tán:
_ Hay quá Dương công tử thắng rồi.
_ Tôi đã biết mà.
_ Họ Dương này thật là lợi hại, nhưng nhìn gã kìa, nói vài lời nghe có vẻ khiêm nhường nhưng trong bụng dạ gã tự phụ lắm lắm.
_ Huynh là sâu trong bụng gã hay sao mà biết gã tự phụ. Biết đâu gã tự cao tự đại thì sao.
_ Tự phụ hay tự cao cũng cùng một ý , vậy mà Trần huynh cũng phản bác ta là sao?
…
Nhiều người liên tiếp xông lên võ đài, toàn những gã tầm thường. Trong thời gian không lâu họ Dương đã đánh bại mười mấy người.
Trương Giao và Thi Sách nãy giờ chứng kiến cuộc tỷ võ này, đưa mắt nhìn nhau họ hiểu ý nhau ngay , chắc chắn cái tên Dương Thành Côn này giở trò rồi.
Để an toàn hai người cải trang trà trộn vào đây. Trương Giao trông giống một thư sinh còn Thi Sách gắn râu trông già thêm cả chục tuổi.
_ Hay là để muội lên phá hắn một phen, muội đang cải nam trang không sợ phát hiện.
_ Vào con đường này chúng ta không nên hành động theo cảm tính, muội đừng nên gây náo động sẽ làm hỏng chuyện đấy .
Trương Giao ít khi nào bị cự tuyệt vô tình như vậy. Ngay cả cha nàng cũng lựa lời để phản đối ý kiến nàng một cách nhẹ nhàng. Nhưng thật lạ, không cảm thấy giận mà ngược lại nàng thấy nam tử này quả thật có chính kiến ở cạnh chàng có cảm giác như được che chở. Một cái gì đó là lạ dâng trào trong lòng nàng.
Mãi mê với suy nghĩ của mình, đột nhiên Trương Giao cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đánh một chùy vào vậy.
“Tại sao huynh lại lên võ đài kia chứ, huynh cũng muốn có được mỹ nhân hay sao? Không… không đâu… huynh căm thù họ lắm mà… như vậy là ý làm sao chứ ?
Miên man với ý nghĩ riêng mình, Trương Giao bỗng giật mình bởi tiếng hò reo của quần hào. Đa phần là khách giang hồ đất Giao Chỉ.
_ Đệ tam kiếm vương.
_ Hắn là Phi Trung Thiên.
_ Phong lưu mỹ kiếm.
_ Đã lâu rồi mới thấy y xuất hiện , tưởng rằng y đã thối lui giang hồ rồi chứ.
_ Không ngờ cái tên này cũng muốn tranh giành mỹ nhân. Người ta gắn hai từ “phong lưu” vào tên y quả thật đúng mà.
_ Có chuyện hay để xem rồi.
_ Đánh hắn rớt đài đi Dương công tử.
_ Dạy cho tên nam giao kia biết lễ độ là thế nào đi.
_ Không ngờ hắn là kẻ tham sắc tham tài ,muốn làm rể họ Tô để hưởng phú quý đây mà …
_ Ngươi không tham sắc đến đây làm gì…
_ Ta chỉ tiện đường ghé qua xem náo nhiệt, thế nào muốn gây sự hả.
_ Tức cười… haha. Có giỏi lên đánh với hai người kia đi, ở đó mà khua môi…
…
Trương Giao lúc trợ chiến cùng với Thi Sách không để ý. Giờ nhìn kỹ mới thấy thanh kiếm của chàng quả thật rất đẹp mắt: dài hơn năm thướt, lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu ánh sáng, trên thân kiếm chạm khắc những hoa văn tinh tế, đường nét cứng cáp, cũng những biểu tượng “chim lạc”, đốc kiếm cán kiếm bằng bạc trắng có hình thù một con thủy long lướt trên sóng nước … Đây quả là một thanh kiếm báu quý giá vô cùng.
Dáng người quý phái, khuôn mặt anh tuấn cùng những chiêu kiếm đẹp mắt được đánh ra bởi thanh kiếm báu này… cho nên Phi Trung Thiên được giang hồ gắn cho cái danh hiệu “Phong lưu mỹ kiếm” . Thực sự chàng có phong lưu đa tình hay không thì chẳng ai biết. Chàng ít khi tiếp xúc với ai, đến và đi lúc nào cũng như mây bay gió thoảng.
_ Ngươi cũng có chút danh tiếng ha, lại mà rước nhục đi tên kia, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga à.
_ Cóc ghẻ thì nhìn người nào cũng cho là cóc ghẻ.
_ Ngươi… Để bổn công tử cho ngươi biết tay.
Nói rồi gã xông tới đâm liên tiếp bốn năm chiêu khí thế như muốn lấy mạng đối phương . Thi sách điềm tĩnh né tránh.
Bị những lời nói của Thi Sách đả kích, họ Dương càng đánh càng hăng, nhưng qua nhiều chiêu vẫn chưa công trúng một chiêu nào, trong khi đó Thi Sách chủ yếu né tránh .
Không đủ kiên nhẫn nữa, Dương Thành Côn vận nội lực trường thương rung lên, đâm xoáy thần tốc về phía Thi Sách.
Thi Sách dẫn lực vào đôi chân, phi người lên chân hướng ra sau thân người phía trước. Né được thế công của đối phương, chàng vung thân kiếm đánh vào cây thương kia mượn lực xông tới.
Họ Dương tay phải ấn mạnh xuống mũi thương chĩa lên công kích Thi Sách, nhưng thân người đối phương phi tới nhanh hơn y, mũi thương đâm vào khoảng không .
Trong lúc đó thanh “mỹ kiếm” của Thi Sách chém tới, kình lực mạnh mẽ. Họ Dương phản xạ cúi người xuống, kiếm khí chém đứt một phần búi tóc trên đầu y.
Chân phải Thi Sách đạp mạnh vào thân trường thương, làm nó quất ngược lại phía chủ nhân nó, mũi thương cọ xát xuống nền nghe “roạc roạc” .
Tay của họ Dương bị dư lực của trường thương kéo gã tới một bước, trong khi đó gót chân trái Thi Sách đá mạnh vào đầu làm thân hình hắn loạng choạng tiến lên hai bước nữa.
Thi Sách xoay người đánh ra một chiêu “Lãng tử kiếm hậu” trong khi chân chưa chạm đất. Kình lực chém vào lưng họ Dương, vết thương khá dài nhưng không sâu và nó cũng không phải ở chỗ yếu hại.
_ Ối chao…
_ “Phong Vân kiếm pháp” quả nhiên lợi hại.
_ Rất là đẹp mắt.
_ Dương công tử.
…
Bị thọ thương nhưng không loạn, họ Dương cúi người xoay thân thương quét về phía sau…một vòng chưa tới… vòng xoay thứ hai người họ Dương hơi đứng người lên, thân thương đang thế đánh ngang vào hông trái Thi Sách.
Hai chân Thi Sách tung lên nhảy qua binh khí đối phương, xông tới đâm ra một chiêu “ Cuồng phong xuyên vân” nhanh như tia chớp.
Dương Thành Côn hơi bị lỡ đà nhưng y nhanh chân nhảy sang cánh tả mình né tránh, xoay thương đâm vào hông Thi Sách.
Thi Sách di chuyển né tránh, trường thương đâm trượt sau lưng chàng, nhảy sang cánh hữu theo hướng thân thương , tay phải Thi Sách chém một nhát vào ngực đối phương tiếp theo chàng đâm kiếm tới kề cổ họ Dương thì dừng lại.
…
Dương Thành Côn bực tức ra mặt, hắn cùng thuộc hạ ra về.
Trương Giao càng chứng kiến càng thấy hồ đồ nghĩ thầm : “Đệ tử Thần Bí phái trở thành “ Đệ tam kiếm vương”. Thi Sách trở thành Phi Trung Thiên. “Phá Sơn lục kiếm” trở thành “Phong Vân kiếm pháp”. Thật sự chàng là ai? ”
“ Mà thôi chàng là ai cũng mặc… có liên quan gì đến ta đâu chứ, chàng ta chỉ thích những cô nương yểu điệu thục nữ cành vàng lá ngọc, còn gái giang hồ phong sương như ta thì...thì… Thôi kệ ta phải rời xa cái nơi này… Đúng rồi, ta phải lên Ngũ Linh giáo tìm thuốc giải cho Bảo đệ cơ mà. Còn tên họ Hồ cùng tên họ Tô để tính sau đi, sức ta giờ không thể đối chọi với chúng, một tên Thất đoản đầu đánh cũng không lại, phải nhờ sự giúp sức của người khác thì làm gì được đây.”
Trương Giao buồn bã lặng lẽ bước đi , đằng sau nghe tiếng la ó của mọi người : “Mã công tử”, “không ngờ có thể gặp ngài ấy ở đây”, “thật là uy phong lẫm liệt”…
************
Hôm nay là một ngày đẹp trời,những tia nắng dịu nhẹ cùng những cơn gió thoang thoảng mùi hương đồng gió nội, thật khiến có người ta có cái cảm giác thư thái thanh bình.
Trong một quán trà bên con đường chính dẫn tới Phủ Thanh Lâm thuộc quận Thương Ngô. Trong quán có năm vị khách. Một bàn bốn người ngồi và bàn kia có một nam tử tuổi đôi mươi.
_ Ya…ya… lộc cộc… lộc cộc…
Một đoàn người gồm một xe ngựa và bảy tám kỵ mã đi qua.
_ Thật là kỳ lạ không biết có chuyện gì mà từ nãy giờ có nhiều đoàn quan binh từ phía bắc đi xuống trung tâm phủ huyện này vậy.
Gã chủ quán nói vọng ra:
_ Khách quan không biết chuyện gì sao, hôm nay Ngô lão gia được triều đình sắc phong lên chức Thái thú đấy. Lão thái thú họ Lỗ đột ngột qua đời, Ngô lão gia lâu nay tỏ ý quy phục cho nên ông được cân nhắc lên cái vị trí này đấy… thật là may mắn.
Người hỏi lúc nãy nói lớn:
_ May cái cóc khô gì…
_ Ta đã hiểu rồi, lão cật lực phản bác việc trợ lực cho Lý Biểu đánh Mã Đào, thì ra là vậy … lão là kẻ phản phúc, đúng là tham danh lợi, đành lòng dương mắt nhìn từng người trong quân khởi nghĩa chết dần chết mòn.
Người cùng bàn với người kia nói:
_ Phì…Thật là khốn kiếp , Đại lạc tướng … cái con mẹ nó ta phỉ nhổ… Phì.
_ Vài ngày trước sơn trại chúng ta bị quan binh thảo phạt, khiến chúng ta phải lang thang như cô hồn dạ quỷ… chắc chắn là có bàn tay của lão Ngô Cương này nhúng vào.
_ Haha… haha.
Bỗng nghe tiếng cười từ bàn đối diện.
_ Tên nhãi kia ngươi cười là có ý gì?
_ Haha… tại hạ chỉ … trở cơn… tại hạ…haha.
_ Khốn kiếp còn cười hả… ngươi dám cười mỉa mai bọn ta.
_ Không … không phải… haha.
Một tên đứng lên cầm đại đao, bộ mặt hắn đỏ lên vì giận dữ.
_ Ta phải giết tên nhãi này.
Nói rồi lão xông tới nhắm đầu nam tử kia chém mạnh tới. Gã nam tử nhảy sang một bên né tránh , hai tay gã xua xua tỏ ý không muốn đánh nhau, nhưng miệng gã vẫn cười toe toét.
_ Haha… đừng… tại hạ…
Gã còn cười to hơn, những tên kia nghĩ gã trêu chọc họ nên tất cả xông vào tấn công gã. Khốn khổ né tránh trong lúc cười sặc sụa , bộ dạng gã trông thật là hoạt kê.
Qua mấy chiêu gã bị đá một cước văng ra đường. Thấy tình thế không ổn gã liền cắm đầu chạy, vừa chạy vừa cười ha hả.
Cước bộ gã cũng khá mau lẹ, đám người kia tức đến nổi muốn loạn đạo phanh thây gã, bọn họ dai dẳng đuổi theo.
Họ cứ như thế , chốc lát đã chạy được hơn ba dặm đường bắt kịp đoàn xe ngựa của đoàn quan binh lúc nãy.
_ Haha… đừng… haha.
_ Tên khốn ngươi đứng lại.
_ Ta phải giết ngươi.
Trong xe ngựa có một cô gái che mặt thò đầu ra hỏi một tên quan binh:
_ Có chuyện gì vậy, ai cười nói vậy.
_ Tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy bốn người đuổi giết một gã tiểu tử, hắn cứ toe miệng ra cười, trông rất đắc chí.
_ Con người này thật kỳ lạ và thú vị làm sao, mau đuổi theo họ.
_ Nhưng.
_ Nhưng cái gì, cũng tiện đường mà.
_ Dạ thưa tiểu thư.
Đoàn quan binh gia tăng cước mã, lát sau đã vượt mặt bọn bốn người kia. Xe ngựa tiến gần lại gã tiểu tử kia, cô gái thò mặt ra hỏi:
_ Có gì vui mà người cười đắc chí vậy?
_ Haha… tại hạ… bị trúng độc…
_ Vậy có gì vui mà ngươi cười.
_ Tại hạ… haha… không muốn đâu… độc phát…haha
_ Độc phát là sao…
_ Độc phát cười… haha.
_ Bị trúng độc khiến ngươi cười hả, trúng độc phải chết sao lại cười. Ngươi gạt ta phải không.
_ Haha … Không gạt… ta…
_ Tại sao bọn họ đuổi giết ngươi.
_ Cứu ta trước đi…rồi ta sẽ nói…haha
_ Cứu ngươi rồi đâu còn gì thú vị để xem.
_ Cô thấy chết không cứu sao…haha.
_ Ngươi còn cười được… đừng lừa ta. Người là tay võ công cao cường , ngươi đang trêu chọc họ đúng không. Đúng rồi… ngươi là một người thích đi chọc phá người khác để mua vui… tuyệt diệu…thú vị quá, ngươi bày ta chơi với.
_ Haha… tại hạ không đùa đâu… mất mạng như chơi ấy.
Cô gái ra hiệu cho người đánh ngựa, chốc lát sau cỗ xe chạy tới trước chắn đường gã tiểu tử kia.
_ Haha… cô…cô.
_ Như vậy mới vui chứ, ngươi mau trổ tại đánh bại họ cho ta xem đi.
_ Haha tên tiểu tử còn chạy đi đâu.
_Haha …ta…
Bọn thảo khấu kia xông tới, gã tiểu tử cuống quýt đỡ gạt né tránh, gã còn cười nhưng nét mặt hơi nhăn nhó, trông rất quái dị, rất buồn cười. Cô nương trên cỗ xe vỗ tay cười khoái chí điệu bộ rất phấn khích.
_ Hay quá, diễn trò hay quá, vui quá…haha…hihi.
_ Cứu… haha… đừng…đánh nữa…haha.
Hai tên cướp đường kia chia ra đánh đám quan binh. Đây chỉ là những tên tiểu tốt, không bao lâu đã bị bọn cướp đánh ngã một số chết số khác bị thương nặng nằm rên la.
Cô nương kia bắt đầu thấy sợ, cô la thất thanh khi bọn chúng giết người đánh xe ngựa, một tên xông vào đao kề cổ cô, một tên lấy đồ đạt trong xe.
Trong lúc đó gã tiểu tử dùng mộc côn đầu thép đâm trúng cổ một tên làm hắn đau đớn rên la. Tiếp theo gã tiểu tử đánh mộc côn vào mặt một tên, gã đâm đầu côn trúng vào đại đao đang kề cổ cô nương kia.
Gã xông tới năm lấy tay lôi cô nương kia lọt ra cửa sổ, rồi dắt tay cô chạy đi.
Hai tên cướp đuổi theo.
Gã tiểu tử chạy vào con đường nhỏ, gặp một ngõ khuất hai người trú vào bụi cây. Hai tay gã ôm chặt miệng mình cố gắn ngăn tiếng cười lại. Mặt gã đỏ lên và nhăn nhó trông rất hoạt kê buồn cười.
Bọn cướp đi qua ngã ba thấy các hướng đều không có người, chúng lung xục đó đây. Bỗng chúng nghe có tiếng cười “hihi” ở phía bụi cây hướng đông.
Đó không phải tiếng cười của gã tiểu tử kia, mà là của cô nương che mặt. Thì ra khi thấy bộ dạng quái dị của gã cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Chúng nhẹ nhàng tiếng lại. Gã tiểu tử bất ngờ đâm côn vào bụng một tên, tiếp theo y phi cước đá vào ngực tên kia. Thấy đại đao chém ngang, gã cuối người tay phải nắm côn đâm vào hạ bộ tên vừa bị đá. Tiếp theo gót chân phải đá móc lên trúng cằm tên vừa chém nhát đao trước .
_ Chạy mau…haha.
Hai người cắm đầu chạy, lát sau đến một con suối họ đi lên những viên đá băng qua. Không dám quay đầu nhìn họ tiếp tục chạy đi, đến một con suối khác cô gái kia mệt quá, họ dừng lại nghĩ.
_ May quá, thoát rồi…hà…hà.
_ Ngươi hết cười rồi à.
_ À … ờ… độc tính đã diệu xuống. Ôi mệt quá…hà...
_ Hà…hà…Ngươi bị trúng độc thật hả.
_ Tiểu thư ơi là tiểu thư, xém nữa cô hại chết ta rồi đó, đã nói là bị trúng độc rồi mà cứ không tin.
_ Ta lần đầu nghe thấy loại độc này đấy… một loại độc khiến người ta vui vẻ… ngươi thật là may mắn, đúng rồi người còn không cho ta một ít.
_ May cái con khỉ, nó làm ta chết hụt mấy lần rồi đó, cô có mất trí không, đời nào có ai muốn trúng độc bao giờ.
_ Nói ta biết đi ta hiếu kỳ quá, người sao trúng độc vậy…
_ Ta bị một ả xấu xí… mà thôi ta không muốn nhắc tới.
_ Đi mà, nói ta hay với.
_ Cô… à mà sao cô không bỏ mạng che mặt ra, biết đâu cô chính là ả xấu xí kia thì sao.
_ Ta…ta… được rồi ta bỏ ra ngươi nói ta biết chứ.
Từ từ hạ nón che đầu xuống, làn da trắng ngần dần dần hiển lộ ra.
Gã tiểu tử ngơ ngác trước vẻ đẹp choáng ngợp của cô gái kia. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng soi rọi khôn mặt kiều diễm của cô, không chút tỳ vết, không có son phấn điểm trang vì nó vô dụng, cặp mày liễu thanh tú không tỉa tót cùng đôi mắt đen huyền sâu sắc phảng phất nét ngây thơ đáng yêu vô hạn mà bất cứ ai nhìn vào cũng phải lạc lối, luớt xuống cái mũi thon thon cùng đôi môi nhỏ bé mỏng manh khiến trái tim gã tiểu tử kia đập loạn nhịp.
Cô đưa đôi mắt sáng như ánh sao nhìn gã, trông cô có vẻ ngơ ngác không hiểu vì sao gã này nhìn mình như vậy.
_ Sao mặt ta kỳ lạ lắm sao.
_ À không… không đâu…cô…rất xinh đẹp.
_ Đẹp à hihi… ta chưa bao giờ được người khác khen đẹp cả.
_ Sao vậy…
_ Mẫu thân ta mất sớm… phụ thân và các đại huynh suốt ngày bận bịu, ăn chung bữa cơm cũng khó huống hồ việc tán gẫu, họ lúc nào cũng nghiêm nghị, nhìn mà chán.
_ Cô không có bằng hữu hay sao.
_ Suốt ngày loanh quanh trong gia phủ có đi đâu mà có bạn.
_ Vậy ta… ta là bằng hữu của cô được không.
_ Mắt cô sáng lên… ngươi chịu làm bạn ta sao.
_ Tất nhiên rồi !
_ “Người đẹp như cô nam nhân nào chả muốn chứ”.
_ Ngươi nói gì đó?
_ À không có gì đâu.
_ Ngươi thú vị lắm ta rất thích có bằng hữu như ngươi.
Cô chợt ôm chầm lấy gã, giây phút đó trái tim gã như muốn nhảy ra ngoài, đù cách hai ba lớp vải áo nhưng gã vẫn cảm thấy được làn da mềm mại của cô, mùi hương u nhã thanh khiết lùa vào mũi khiến lòng gã tái tê ngây ngất.
Cô buông ra, gã còn ngất ngây, mắt đờ đẫn.
Gã nghĩ: “Mình sắp chết rồi, lần này chắc không thể vượt qua được…trước khi chết lại có cô nương xinh đẹp như thiên tiên bầu bạn ,coi như trời cao đã không bạc đãi mình, cô ấy lại thích gã lãng tử phá phách không đoan chính như mình thật là buồn cười… cô ta lại còn ngây thơ dễ mến nữa chứ…thật là… ”
_ Ta là Mã Yến Vân, ngươi tên họ là gì.
_ Tại hạ là Trương Bảo…á…ôi…ya...
Chợt gã cảm thấy đau đớn kịch liệt, khí huyết nhốn nháo cả lên, đau thấu tận tâm can, các đường gân xanh trong người gã nỗi cả lên. Gã nghĩ thầm:”Đến rồi sao?”
_ Trương Bảo ngươi sao vậy ?
_ Trương Bảo…
_ Ngươi đừng làm ta sợ, ta vừa có ngươi là bằng hữu chưa lâu, ngươi đừng…
Sau một trận cười sẽ là lúc cơn đau thắt hoành hành .Vĩnh tiếu độc đã ở trong người gã hơn một tháng. Nếu không có thuốc kiềm chết gã đã toi mạng từ ngày thứ bảy rồi… bây giờ thuốc kiềm chế không còn tác dụng nữa .
Nửa tháng trước phụ thân gã là Trương Lâm viết một bức thư cầu cạnh sự giúp đỡ của Ngô lạc tướng, vì bản tánh thích la cà bây giờ gã vẫn chưa tới được Ngô phủ. Tính mạng gã giờ chỉ còn có một nửa. Gã có chịu được cơn đau này không còn phải xem tạo hóa của gã.
Yến Vân không ngớt kêu la, nhưng gã bị cơn đau hành hạ không còn hơi sức trả lời nàng .
Cơn đau càng ngày càng gia tăng, sau khoảng thời gian dùng xong một bữa cơm , gã chịu không nỗi nữa liền ngất đi.
Trong cơn mơ màng Trương Bảo nghe có thanh âm trong trẻo không ngừng gọi tên mình, gã còn nghe thấy tiếng xe ngựa : lộc cộc…lộc cộc…
Rồi mê man đi, gã gặp một cơn ác mộng khủng khiếp hãi hùng , thấy mình bị loạn đao phanh thây ra nhiều mảnh, gã thấy từng bộ phận trong người mình tách ra, đau đớn cùng cực. Gã cứ hôn mê rồi lại gặp ác mộng.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua. Lần này gã lại thấy cơn ác mộng khủng khiếp hơn. Thấy bọn quỷ xứ kéo đến tra tấn gã bằng đủ mọi cách, gã có cảm tưởng như đang ở địa ngục vậy.
Chợt gã thấy có một vị thiên tiên xinh đẹp đến xua đuổi bọn quý sứ đi. Gã thổn thức gọi “cô nương cứu ta”. Rồi vị thiên tiên kia dùng phép thuật hàn gắn lại từng vết thương cho gã, luồng khí ôn hòa ấy đi đến đâu, nơi đó có cảm giác sảng khoái sung sướng bay bổng như ở cõi thần tiên.
Gã lại hôn mê.
Rồi gã mơ màng thấy ai đó cho gã uống một thứ nước đăng đắng. Có mùi của nhân sâm, tổ yến và một số loại thần dược quý hiếm khác. Những loại thuốc này đã quá quen thuộc đối với gã.
Nhiều lần như thế cứ lặp đi lặp lại : bọn quý sứ đến hành hạ , thiên tiên tới cứu giúp trị thương và rồi có ai đó cho gã dùng thuốc uống canh.
Một hôm gã dần có lại ý thức, đôi mắt từ từ mở ra, trước mặt là một căn phòng bài trí ngăn nắp sạch sẽ, bên ngoài nghe tiếng gió ríu qua rừng trúc, mũi ngửi muốn hương u nhã và mùi thuốc men phản phất.
Trương Bảo muốn dựng người dậy nhưng cảm thấy cơ thể không có chút sức lực gì cả. Động đậy tay chân thấy khó khăn vô cùng.
_ Công tử tỉnh lại rồi sao? Thật là may quá…
Một cô gái tiến vào phòng, trên tay cô bưng một bát canh khói bốc lên nghi ngút. Cô gái này khoảng mươi lăm mười sáu tuổi ăn mặc theo kiểu a hoàn, trông khá xinh xắn.
_ Cô nương…
_ Ấy đừng… công tử mới tỉnh lại cứ nằm đó tịnh dưỡng.
Thấy gã muốn dựng dậy, cô lại đỡ gã dựa vào bức tường.
_ Công tử dùng bát canh gà này nha, dùng xong người sẽ thấy khỏe lại.
_ Đa tạ cô nương, cô đã cứu ta…Đây là đâu vậy?
_ Đây là Ngô phủ… chính Ngô lão gia chữa thương cho công tử đấy . Tiểu tỳ chỉ nhận sự ủy thác của người khác, ngày ngày đến đây cho công tử dùng thuốc thôi.
_ Dù sao cũng đa tạ cô nương nhiều… à mà ai đưa ta đến Ngô phủ này vậy… mà cô nương kia đâu.
_ Cô nương nào?
_ Cái cô gì gì… đúng rồi Yến Vân cô nương đâu.
_ Tiểu nữ không biết…
_ Ta phải đi tìm cô nương ấy, một cô gái yếu đuối ở rừng thiên nước độc như vậy… thật là…
Trương Bảo cố gắn bước xuống gường liền ngã nhào.
_ Công tử đừng… nếu ngài muốn đi ngài phải khỏe lại đã. Đây là canh gà mới nấu xong, để tiểu tỳ đút cho công tử uống.
Cô nói rồi bưng chén canh đến , cô dùng cái miệng xinh xắn nhè nhẹ thổi bay đi làn khói bốc lên. Mùi thơm đưa vào mũi làm Trương Bảo thấy đói bụng. Gã đành nghe theo lời cô dùng bát canh ấy.
…
_ Tại hạ đã ở đây bao lâu rồi vậy.
_ Đã được nửa tháng thưa công tử.
_ Thôi rồi… cô nương ấy không biết có sao không.
Trương Bảo mơ màng suy nghĩ trong khi uống canh.
_ Công tử cứ nằm nghĩ cho khỏe đừng đi đâu hết nha, kẻo bị lạc đấy, rừng trúc này rộng lắm.
_ Đa tạ cô nương, cô nương quý danh là gì?
_ Công tử đừng nói vậy đây là bổn phận của tiểu tỳ. Tiện danh của tiểu tỳ là Nguyễn Thu Vấn thưa công tử.
_ Thu Vấn… gia phụ cô quả là một thi sĩ đấy… hay lắm.
_ Hihi… tiểu nữ không phiền nữa công tử xin hãy nghĩ ngơi.
Một lúc sau canh gà thấm vào người, khiến gã có lại chút khí lực. Loạng choạng bước đi ra khỏi căn nhà , gã thấy phía trước là một rừng trúc mọc rậm rạp. Khu rừng này từng cây trúc mọc đều nhau, đường lối thẳng tắp, có trật tự bài bản. Gã nghĩ thầm:” chủ nhân trúc lâm này thật là kỳ công.
Vươn vai uốn mình làm vài động tác, Trương Bảo thấy máu huyết dần lưu thông, xương khớp linh hoạt trở lại nhưng sau đó gã bất giác kinh hoàng khi thử vận lực, nội công mười năm luyện tập của gã giờ đã mất hết.
_”Ta đã mất hết nội công rồi sao, thế thì từ nay phải làm sao đây, mà thôi… cái mạng ta giữ được là may lắm rồi, còn đòi hỏi gì chứ”
Không suy nghĩ nữa Trương Bảo đi dạo một vòng cho khây khỏa.
Khu rừng này quả là rất rộng lớn, Trương Bảo đi thẳng một hướng được khoảng nửa canh giờ mà vẫn thấy một quảng dài xa xăm phía trước. Dọc đường là những cột đá dùng để thắp đèn và nhiều những công trình điêu khắc độc đáo và tinh xảo, mỗi bức cao cả trượng, nào là: bạch hổ,thanh long, kỳ lân, hầu tử, đại tượng, tiên hạc…
Trời đã xế chiều, phía trước là còn đường thẳng tắp , sâu hun hút và kỳ bí. Khiến cho người ta có cái cảm giác rợn người.
_”Ta về thôi kẻo cô nương kia lo lắng…à đúng rồi ta phải đi gặp Ngô lão gia cảm ơn ngài ấy một tiếng cho phải đạo.”
Đi ngược hướng một canh giờ nhưng vẫn chưa thấy căn nhà nhỏ kia đâu.
_ “Thật là kỳ quái nãy giờ mình chỉ đi thẳng một hướng mà, có đi qua ngã rẽ đâu”
Lang thang một hồi lâu Trương Bảo đã mất phương hướng giữa trúc lâm rộng lớn và kỳ bí này.
Trời đã choạng vạng tối, tiếng quạ kêu đó đây cùng tiếng gió xì xào trong khu rừng, khiến Trương Bảo rợn cả người.
_”Chuyện gì nữa đây thật là xui xẻo .“
Gã bỗng thấy buồn tiểu tiện, nên đi đến sau một bức tượng hung thần to lớn ở một ngã tư .
Bất chợt một thân ảnh luớt nhanh qua hướng tả . Trương Bảo không suy nghĩ nhiều vội chạy theo. Gã định lên tiếng gọi nhưng vội ngăn lại được: “Chưa biết là người hay quỷ mình không nên lỗ mãng, cứ đi theo cái đã”.
Chạy một lát khoảng cách với người kia cứ xa dần, gã giờ không còn nội lực nên chạy chốc lát đã thấm mệt. Cuối cùng tới một con đường cụt không thấy bóng dáng người kia đâu. Phía trước là một bức tường to lớn với những nét chạm khắc kỳ lạ, gồm những đường tròn đồng tâm lớn nhỏ và nhiều chi tiết kỳ lạ vì đêm tối nên không thấy rõ .
Tới gần mầy mò hồi lâu , gã nghĩ: “ở đây chắc có bí đạo, phải tìm cách mở mới được”
Chợt gã sờ thấy một vật rộng khoảng một thướt hình dạng giống với đồ hình bát quái trong kinh dịch. Gã vốn là thuộc dòng dõi danh gia nên khá tinh tường món này.
Gã chợt hiểu: “Thì ra là vậy khu rừng này bố trí theo đồ hình bát quái, sự bài bố những con đường những bức tượng nhằm đánh lừa mắt người nhìn, ta có cảm giác đang đi thẳng nhưng đã rẽ qua nhiều ngã rồi. Chắc chắn những bức tượng kia tự động xoay phương hướng nhưng ta không nhìn thấy . Mọi vật trong khu rừng này không ngừng thay đổi và dịch chuyển… nhưng cái gì khiến chúng dịch chuyển mới được chứ … Ngô lão gia này thật không đơn giản.”
Không nhìn thấy rõ Trương Bảo chỉ dùng tay mầy mò những nét chạm khắc của đồ hình bát quái này.
_ “Hóa ra đồ hình này có thể dịch chuyển vị trí của “tứ tượng“.Mình thử dịch chuyển Thái âm đối với thái dương, thiếu âm đối với thiếu dương xem sao”
Bất chợt bức tường rung động và mở ra. Trương Bảo mừng rỡ tiến vào trong, vào khoảng hai trượng liền thấy những bậc thang đi xuống. Gã lấy một cây đèn hồi hộp chầm chậm tiến bước.
Phía dưới có ánh sáng le lói. Đi khoảng hơn bốn mươi bậc thang theo đường tròn thì tới tầng hầm. Một căn phòng rộng lớn khoảng hai mươi trượng vuông hiện ra trước mắt Trương Bảo. Ánh đèn lé lói nhưng cũng đủ nhìn thấy quanh bức tường là những hình điều khắc cảnh sinh hoạt văn hóa của người Việt cổ, những hoa văn này rất giống với hoa văn trên mặt trống đồng mà mỗi vị lạc hầu, lạc tướng đều có sở hữu. Trương gia cũng có một cái to lớn đến cả trượng vuông.
“Đây là tàng tích cổ của tổ tiên hay sao” .
Trương Bảo nhìn lên trần nhà thì thấy rất nhiều chữ viết “Hỏa tự” là một loại chữ của người Việt cổ cách đây mấy ngàn năm rồi. Vì thuộc giòng giống Lạc tướng hơn cả trăm đời dưới thời Hùng Vương đến giờ cho nên gã đã được phụ thân dạy thứ chữ viết này từ khi còn nhỏ.
Với khoảng cách xa hai trượng cùng ánh đèn mù mờ, Trương Bảo chỉ đọc được những chữ lớn nhất .
_ “TỨ ĐẠI CHU CÁP”
_ “Đây là một trong bốn con cóc lớn , ý là thế nào nhỉ ?”
_ “Còn ba con nữa ư ? Chúng ở đâu… thật là khó hiểu… Xin lỗi các vị tiền nhân… con thật sự không hiểu các ngài muốn nói gì”
Gã quỳ xuống đập đầu lạy chín cái. Rồi đứng lên đi về phía cánh của đối diện.
_”Chắc còn những chỗ khác , phải đi tìm hiểu”
…
Trương Bảo đi đến một gian nhà lớn, trong đó có các phòng giam, Bỗng nghe tiếng nói, liền nấp vào góc khuất.
_ Thế nào ngươi nhất định không nói hả? Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn thôi đó.
_ Lão gia bỉ ổi, ta thà chết chứ không giao nó cho ngươi.
_ Ngươi tưởng là ta không dám giết ngươi sao ?
_ Lão giết ta thì vĩnh viễn không có được nó.
Bỗng một thanh âm kỳ dị cất lên.
_ Lão họ Ngô khốn kiếp này lại đến quấy rầy giấc ngủ của ta… Mau cút đi…
“Mau cút đi” nói ba từ này lão vẫn nội công hùng hầu làm chấn động cả những bức tường.
Trương Bảo cảm thấy tai mình như nổ tung. Trong gian nhà có một lão già chính là Ngô Cương và hai gia nhân. Bốn căn phòng giam có hai người gồm một lão già râu tóc bù xù đen nhanh và căn phòng kia có một tiểu tử mười mấy tuổi, mặt mũi cậu bơ phờ tiều tụy.
_ Leng keng… leng keng.
_ Cút mau…
Lão già kia lại quát lên , chỉ có Ngô lão và hai gia nhân kia vẫn bình thường còn thiếu niên kia và Trương Bảo thì khốn khổ khi nghe thanh âm khủng khiếp như sấm nổ . Lão già vừa quát tay chân bị xiềng xích lão nhào người tới, phát ra âm thanh leng keng. Phòng giam của lão chỉ có một cái lỗ nhỏ để đưa cơm vào, tường bao quanh và cánh cửa đều làm bằng thép dày.
Ngô lão nói:
_ Lỗ Chấn Thiên… ngươi mau câm lại đừng để ta bực, người chịu khổ chính ta ngươi đấy.
_ Ngô lão tặc, ta mà ra khỏi đây thì ngươi sẽ biết tay.
_ Muốn ra cũng được mau giao bí kíp “Tam mụi chí dương hỏa” và “Thiên niên thần đơn” ta sẽ tha ngươi ra, còn không cứ ở đó cả đời đi.
_ Ngươi đừng có hòng… con mẹ nó… ta mà ra khỏi đây ta xé xác ngươi từng mảnh, quân chó má khốn kiếp…ta nguyền rủa mười tám đời nhà ngươi…hừ hừ…ya…ya.
Lão họ Lỗ gầm lên như con thú hoang.
Trương Bảo nghĩ thầm:” Thiên niên thần đơn và Tam mụi chí dương hỏa là hai báu vật của U Minh ma giáo mà… lão già này là ai nhỉ… Lỗ Chấn Thiên, cái tên này hình như mình đã nghe ở đâu đó rồi.”
_ Tên tiểu tử họ Lý kia ta sẽ có cách buộc ngươi phải nói.
Lão nói rồi ra hiệu cho hai gia nhân đi ra. Trương Bảo chờ họ đi định bước lại phòng giam chợt nghe lão già họ Lỗ kia nói:
_ Tiểu tử họ Lý đừng nghe lão hù dọa. Khi nào ngươi luyện thành tựu Tam mụi chí dương hỏa, muốn ra khỏi đây dễ như trở bàn tay, kể cả việc giết họ Ngô cũng vậy.
_ Lý Bị xin đa tạ tiền bối.
_ Còn gọi là tiền bối, ta dạy ngươi võ công, ngươi không gọi ta một tiếng sư phụ được sao.
_ Phụ thân tiểu bối dạy không được giao du với kẻ xấu, tiền bối lại là đại ma đầu hung ác nhất giang hồ hiện nay. Chúng ta chỉ có thể lợi dụng nhau thôi. Tiền bối muốn tiểu bối lấy chìa khóa từ tay họ Ngô mở cửa sắt cho người, tiểu bối nhất định sẽ làm theo, còn danh phận sư đồ thì xin miễn cho .
_ Haha…thật là sảng khoái, chưa ai cự tuyệt và dám nói với ta như vậy…ta rất thích ngươi đó tiểu tử… được rồi muốn gọi là gì tùy ngươi…haha.
Gã tiểu tử kia chính ta Lý Bị. Sau khi từ Quần lạc hội về. Gã đã thấy hối hận khi đem báu vật gia truyền ra cho bàn dân thiên hạ xem. Để phòng bất trắc gã tìm một chỗ an toàn giấu đi.
Về nhà họ Lê không lâu, có đến ba đội sát thủ tìm gã và giết sạch người nhà họ Lê. Trong đó có một đội là thuộc hạ của Ngô Cương lão.
Bị bắt về đây hơn một tháng trời, hai ba ngày Ngô lão lại đến tra hỏi về “Bách Việt chi bảo” . Gã tự biết nếu giao cho lão đồng nghĩa với việc mất mạng, huống hồ đây là báu vật phụ thân gã hết lòng ủy thác, gã thà chết quyết không làm phụ thân gã thất vọng.
Lỗ Chấn Thiên bị giam ở đây đã lâu, lão ngỏ ý truyền “Tam mụi chí dương hỏa” là môn thần công chí cao vô thượng của U Minh giáo, để gã phá cửa ra ngoài, rồi tìm chìa khóa giải thoát lão.
_ Tâm pháp ngươi đã lãnh hội xong hết chưa.
_ Dạ vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu.
_ Thật là… thôi được để ta giảng lại một lần.
Trương Bảo hồi hộp trong lòng, hầu hết người luyện võ khi thấy võ công cao siêu cũng nổi lòng ham muốn, gã cũng không ngoại lệ.
_”Tam mụi chí dương hỏa” do “U Minh tiền giáo chủ” tên là Đồ Tà Đà La người Thiên Trúc Ấn Độ khai sáng cách đây khoảng bảy, tám trăm năm. Trước kia ngài là một giáo sĩ thuộc “đạo thờ thần lửa”.
_ Sau khi triệt ngộ “Tam mụi chân hỏa” ngài đi khắp nơi chữa bệnh và thu nhận đệ tử. Tương truyền ngài sống gần hai trăm tuổi, sau khi bôn ba khắp nơi thu nhiều đệ tử nhưng không có ai có thể chứng đắc “Tam mụi chân hỏa” .
_ Ngài đi đến “phiến đá khổng lồ chênh vênh” người dân gọi là núi Hủa Xi Pan nằm phía tây bắc Giao Chỉ, là dãy núi cao nhất đất này. Sau này ngài đặt tên là U Minh sơn và dừng chân ở đấy thu nhận giáo chúng, dạy cho họ biết bí quyết trường thọ.
_ Những điều này tiền bối đã nói rồi mà.
_ Cứ im lặng mà nghe đi.
_ Dạ.
_ Ngài truyền cho giáo đồ tư chất cao hai môn thần công chính đó là: “Tam mụi chân hỏa” và “ Tam mụi chí dương hỏa”
_ Con người có bảy đại huyệt chính gọi là bảy “luân xa”, khi ngồi thiền đạt các trạng thái tĩnh tâm nhất định những “luân xa” này sẽ quay và thu hút tinh hoa của trời đất vào cơ thể người, nó có tác dụng đả thông kinh mạch toàn thân, tiêu trừ “khí bệnh” chỉ giữ lại “khí tinh hoa” trong cơ thể, người ta gọi nó là nội lực.
_ Bốn mức độ tĩnh tâm gọi là “ Tứ thiền “ càng thiền sâu càng thu hút được nhiều tinh khí.
_ “Tam mụi chân hỏa” là luyện theo cách gần giống với nội công tâm pháp của các môn phái khác. Nhưng các phái khác họ không có cách và không bao giờ khai thông được huyệt “hội âm” , đây là đại huyệt thứ nhất và quan trọng nhất, còn có tên là “Hỏa Xà”
_“Tam mụi chân hỏa” thì khác, nếu khai thông hoàn toàn sáu luân xa trên, “Hỏa Xà” sẽ tự được khai thông dần dần. Công lực sẽ không ngừng gia tăng vô biên vô hạn. Mỗi sát na đều gia tăng không ngừng nghỉ cho đến khi người ấy hòa nhập vào trời đất, đến cõi vạn phúc an vui.
_ Nhưng khai thông hoàn toàn sáu đại huỵệt trên là điều rất khó khăn, ngàn năm mới có một người thành tựu cho nên Bồ Tà Đà La tổ sư không tìm ra người trao Y Bát được. Ngài mới nghĩ ra cách nhanh hơn. Đó là “ kích thích trực tiếp hỏa xà” để khai thông các đại huyệt khác, các đại huyệt sẽ khai thông kỳ kinh bát mạch. Đó là cách đi từ chỗ cao đến chỗ thấp vậy.
_ Từ đó “Tam mụi chí dương hỏa thần công” ra đời, người luyện rất nhanh có hiệu quả nhưng có điều : Nhiều người nếu căn cơ yếu cơ thể không chịu nỗi, nặng sẽ bị “hỏa xà” đốt cháy tạng phủ dẫn đến mất mạng, nhẹ thì cũng bị “tẩu hỏa nhập ma” mà hóa điên.
_ Cho nên sau khi thấy kết quả không khả quan ngài đã cấm không cho bất cứ ai luyện cả.
Cuối cùng Bồ Tà Đà La tổ sư đã ra đi mà không biết rằng, có một người luyện thành “Tam mụi chí dương hỏa thần công”
Chương 13: Mọi dòng sông rồi cũng chảy về biển lớn
_ Người đó chính là giáo chủ thứ hai của U Minh thần giáo ,tên là Lôi Bá. Nhờ ông mà môn thần công này được phổ biến cho đến ngày hôm nay.
_ Lúc ấy U Minh giáo nổ ra một cuộc xung đột lớn . Những người luyện “Tam mụi chân hỏa” cho rằng : “Chí dương hỏa” là tà công, nó khiến người luyện bị “quỷ hỏa” khống chế, tánh tình thay đổi trở nên nóng nảy và hung ác… haha… nhưng họ không thể biết được sự kỳ diệu của nó, nó là môn nội công chí cao vô thượng.
_ Và thế là cuộc nội chiến chấn động trời đất đã xảy ra, thương vong vô số… Kết cục là “Chí dương hỏa” đã thắng, những người còn sống sót của phe “Chân hỏa” trốn xuống núi . Biệt tích hơn mười năm, đột ngột họ tái xuất giang hồ, thành lập môn phái có tên là “Chân hỏa phái” và kêu gọi những môn phái khác chống đối U Minh giáo, thật là cái bọn khốn kiếp phản bội sư môn còn già mồm tự xưng là danh môn chánh phái, thật là tức cười.
Trương Bảo nghĩ : “Thì ra là vậy, nhưng chưa hẵn như lời lão nói là họ phản bội sư môn, chính Tổ sư cấm đoán không cho luyện “Chí dương hỏa”, họ chỉ làm theo lời ông ấy, đâu thể gọi là phản bội sư môn chứ.
Lão họ Lỗ nói tiếp:
_ Cái bọn tự xưng chánh phái là bọn giả nhân giả nghĩa, miệng nói toàn những lời hoa mỹ làm đẹp lòng người, nhưng trong bụng chúng tính toán chuyện gì ai mà biết chứ. Như cái lão họ Ngô này vậy … Năm xưa ta bất cẩn mắc mưu lão, rồi bị giam hãm ở đây… con bà nó càng nghĩ càng thấy tức.
_ Bọn Chân hỏa đánh không lại nên giờ trò bỉ ổi: chúng giá họa, gắp lửa bỏ tay người… khiến U Minh giáo thành tà giáo trong mắt đồng đạo võ lâm, … mẹ nó càng nghĩ càng thấy tức. Mấy trăm năm rồi nhờ anh linh của tổ sư, nên thần giáo ta vẫn chưa bị diệt vong.
_ Tiểu tử ngươi con nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, xông pha giang hồ nhiều rồi ngươi sẽ biết, đời này toàn những kẻ ích kỷ, bội bạc, tham danh lợi cá nhân. Ngươi sẽ thấy chúng quả là rất đáng chết, chúng ta phải dọn dẹp cho cái thế giới này trở nên trong sạch… haha.
_ Tiểu tử ngươi không phải nhân tài luyện võ, kể cả nội công lẫn ngoại công, nếu ngươi luyện các pháp môn khác năm mươi năm, bảy mươi năm cố gắn lắm cũng là kẻ tầm thường đủ giết chó mổ gà thôi. Nhưng “Chí dương hỏa thần công” thì ngược lại, nó đi từ chỗ cao đến chỗ thấp cho nên nếu ngươi luyện sẽ nhanh đạt thành tựu và không sợ bị tẩu hỏa. Ta nghe thấy đựơc sự tĩnh lặng trong tâm hồn của ngươi. Tĩnh lặng mà nghe được thật là mâu thuẫn phải không… hahahaha.
_ Đây là tâm pháp do Giáo chủ đời hai của bổn giáo điều chỉnh lại, chỉ truyền cho những người như ta và ngươi vậy, ngươi là người đầu tiên ta dạy đấy hãy nghe kỹ: Phần đầu này hãy thấu triệt, rồi mới đi sâu vào phần chính yếu.
_ Hỏa xà là vị thần ngủ sâu trong tiềm thức mỗi người, con người chúng ta phải quy phục ngài, đừng sinh lòng nghi kỵ, đừng nổi lòng tham muốn nếu không muốn bị đốt chạy tạng phủ, đừng sợ hãi và hãy quên bản thân mình đi, bản ngã ích kỹ sẽ làm con người ta muôn kiếp luân hồi mà thôi, hãy giữ tâm tĩnh lặng như nước hồ thu đừng chạy theo tạp niệm…
_ Và đây là phần cốt yếu để đánh thức “thần lửa”, hãy sẵn sàng tư thế ngồi thiền.
Trương Bảo lắng tai nghe rõ từng chữ, cố gắn ghi nhớ. Gã có cảm giác như Lỗ Chấn Thiên đang nói cho chính gã nghe vậy. Lão nói như đang cổ vũ gã nên ghi nhớ và tu luyện theo. Tâm pháp môn nội công này cần sự tĩnh lặng và tập trung cao hơn cả những môn khác, rõ ràng là không dành cho gã.
Trương Bảo từ nhỏ đã say mê võ học nhưng với cá tánh hướng ngoại thích khua môi múa mép, rong chơi quậy phá nên gã thường thiếu tập trung trong những lúc ngồi thiền luyện nội công. Phụ thân cũng thường nói là gã thích hợp với ngoại công hơn.
_ Mỗi khi ngươi đến ta sẽ đọc lại một lần khẩu quyết, vì là môn nôi công đặc biệt nên không cần phải luyện từng phần, luyện cùng lúc cũng được, hiểu tới đâu luyện tới đó.
Lý Bị ngạc nhiên nghĩ: “Mình có đi đâu được mà đến chứ”
_ Aaaaa… Ta thấy đói rồi mấy cái tên câm điếc kia sao chưa mang đồ ăn tới nhỉ…
Chốc lát sau có hai gia nhân mang cơm tới, Trương Bảo vội lẽn đi. Lang thang qua các phòng cuối cùng cũng đến nhà bếp. Gã lấy ít đồ ăn rồi đi tới một gian nhà trống dùng bữa .
_”Mình có nên luyện môn nội công này không nhỉ. Theo khẩu quyết thì rõ ràng mình không thích hợp rồi, tại sao lão lại khuyến khích mình luyện nhỉ. Hay là lão độc ác này muốn mình luyện đến tẩu hỏa nhập ma… Không có lý, làm vậy lão có được gì đâu… thôi kệ, mình đã chết đi sống lại nhiều lần rồi còn sợ gì nữa chứ”
_ Haha…haha.
_ Á…ha…haha…độc…chất độc vẫn còn … hay sao…haha
Gã cười sặc sụa, thì ra chất độc vẫn chưa được giải. May là ở đây toàn người câm điếc nên không ai nghe thấy tiếng cười của gã.
Sau thời gian dùng sao bữa cơm gã đã dần bình thường lại. Loạng choạng đi, gã nghĩ:”Mình phải về thôi, leo lên bậc thang, lấy đèn mầy mò nhưng gã vẫn chưa biết cách mở cửa.
Cơn đau lại tới, nhưng gã có cảm giác cơn đau này nhẹ như lúc mới bị trúng độc.
“Thì ra họ Ngô chỉ kiềm hãm chất độc lại, lão chắc không biết cách phá giải, nửa tháng rồi còn gì”
Cơn đau rồi cũng qua, nhưng lay hoay hoài vẫn chưa biết cách mở cửa, gã chán chường đi đến một gian phòng nằm ngẫm nghĩ:
“Thôi thì ta đành ở lại đây, để luyện môn tà công kia thôi, biết đâu nó có thể giúp ta hóa giải độc tố, có chết cũng phải thử , mình chỉ còn nửa cái mạng thì còn sợ gì nữa chứ”
…
Thế là gã ở lại chuyên tâm luyện công, khi nào có khuất mắt gã liền đến nghe lão họ Lỗ giảng giải tâm pháp, rãnh rỗi đi lang thang qua các căn phòng xem các hình điêu khắc cổ, đói bụng thì đi trộm thức ăn, ở trong nay không biết là ngày hay đêm gã không cần phải đúng giờ giấc nữa.
Từ lần đó, đã lâu không thấy lão Ngô Cương tới nữa. Chất độc vẫn hằng ngày hành hạ gã. Gã cảm thấy chán chường và thấy cuộc sống sao mà nặng nề quá, nhiều khi gã muốn chết đi để giải thoát cuộc đời đau khổ này. Nhưng gã lại nghĩ: “Nam nhi thì phải sống sao cho xứng đáng, mình không thể đầu hàng số phận được, không bao giờ”
Dần dần tâm hồn gã trở nên chai sạn, hờ hững với tất cả , gã không còn coi trọng bất cứ chuyện gì nữa: Độc phát thì cười ha hả rồi ôm ngực lăn lộn, gã cũng không thèm rên la nữa, kệ nó gã chẳng thèm quan tâm nữa. Việc luyện công cũng vậy, hiểu đến đâu luyện đến đó, chẳng cần để ý rằng nếu thất bại sẽ bị tẩu hỏa hay là luyện thành sẽ hóa giải được độc tố…
Một hôm nghe thấy một âm thanh lớn, cánh cửa đá ra vào bí đạo bị đánh nát tan hoang, Lý Bị đã phá cửa đi ra rồi.
Trương Bảo vẫn đến phòng giam nhưng không ra mặt và Lỗ Chấn Thiên vẫn tiếp tục đọc khẩu quyết.
Một thời gian nữa lại trôi qua.
Rồi một ngày gã cảm thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng đến kỳ lạ, cảm thấy có một niềm vui vi tế từ trong nội tâm phát xuất ra.
Đó cũng là lúc gã đã thông suốt khẩu quyết của “Chí dương hỏa”
Gã lấy một phần cơm, nhẹ nhàng tiếng bước đến phòng giam của Lỗ Chấn Thiên, nỡ một nụ cười nhìn lão.
_ Đúng là ý trời, mọi dòng sông rồi cũng chảy về biển lớn, Chân hỏa hay Chí dương hỏa cũng vậy… suốt mấy trăm năm tranh đấu thật là… thật là…
_ Thật là ngu mụi… phải không thưa tiền bối.
_ Đúng là như vậy.
_ Ngài có muốn ra ngoài hay không, tại hạ sẽ đi lấy chìa khóa.
_ Bên ngoài bây giờ đối với ta cũng chỉ là một cái phòng giam lớn mà thôi. Hãy đi đi và làm những việc ngươi cảm thấy cần thiết.
_ Oắt con làm gì mà la lớn vậy, phá cả giấc ngủ của ta… mau cút đi.
_ Đi mau.
Gã tiểu tử mặt mày tiều tụy buồn bã đi ra khỏi ngôi miếu hoang. Cơn ác mộng khiến gã la lớn và đánh thức bọn người ăn mày kia.
Ánh nắng sớm chiếu vào làm chói mắt, gã đưa tay lên che. Rồi thiểu não bước vào khu chợ đông người, vì nhiều ngày bôn ba nên quần áo gã rách nát dơ dấy như một gã ăn mày.
_ Cơm nếp mật đây…
_ Bánh ngải đây…
_ Bánh bao đây…bánh bao nóng hổi đây.
Một vài người bán hàng chào mời.
Hôm qua đến giờ gã không ăn gì, bụng đói meo, mắt gã nhìn đăm đăm nồi bánh bao nóng hổi.
_ Nhìn gì… có tiền không… không có thì cút đi cho người ta buôn bán.
Gã bước đi, đến trước một căn nhà đóng cửa gã ngồi bệch xuống trước hiên nhìn ngắm những người qua đường. Một lát sau có một cô bé ăn mày khoảng chín,mười tuổi đến ngồi cạnh gã, rồi cô nói.
_ Cầm lấy này tiểu tử.
Nói rồi cô đưa gã nửa cái bánh bao. Gã ngần ngại nhìn miếng bánh rồi đưa tay tới định cầm lấy nói.
_ Cảm ơn muội muội.
Gã chưa nắm được cô bé kia vội giật lại.
_ Cái gì, bao nhiêu tuổi mà dám gọi người khác là muội muội hả. Phải gọi là đại tỷ, nếu không đừng hòng …
Gã quay mặt đi không thèm nhìn nữa, gã vốn là công tử danh giá nên bản tánh cao ngạo cố hữu vẫn còn giữ dù đã bôn ba khốn khổ mấy ngày nay.
_ Ôi bánh ngon quá, không ăn thật là đáng tiếc… ôi thật là thơm…
Mùi bánh còn nóng phảng phất, vì đói nên mũi gã ngửi thấy rất rõ. Gã quay mặt lại nói: “cảm ơn đại tỷ” rồi giật lấy miếng bánh ăn lấy ăn để.
_ Haha ngoan lắm…từ nay cứ gọi như thế đi. Tiểu tử ơi là tiểu tử… làm ăn mày mà lười biếng như ngươi chỉ có cách chết đói thôi.
_ Ta đâu phải ăn mày.
_ Nhìn lại ngươi đi từ trên xuống dưới có chỗ nào không giống ăn mày đâu.
_ Ta…ta chỉ…
_ Được rồi, từ nay đi theo ta sẽ chỉ ngươi cách kiếm ăn. Nhớ phải gọi là đại tỷ đấy.
_ Ta đã mười một tuổi rồi, con nhóc như ngươi nhiêu tuổi mà đòi làm đại tỷ của ta.
_ Không cần biết… ai ra đời kiếm ăn trước thì lớn hơn, gọi đại tỷ là đúng rồi.
Mấy ngày nay lang thang bữa đói bữa no, đi đâu cũng bị xua đuổi, giờ mới có một người bạn nói năng có vẻ dễ nghe một chút, gã thấy cũng vui vui , gã cười rồi nói:
_ Được rồi đại tỷ, thế kiếm ăn bằng cách nào.
_ Đơn giản thôi, chỉ cần đưa cái bát này ra và nói: đại thúc, bá bá…cho cháu vài xu, cháu đói lắm, mấy ngày chưa ăn gì cả.
_ Chỉ vậy thôi sao, ai chả biết cần gì bày.
_ Vậy cầm lấy bát này làm thử cho đại tỷ coi thử… đi đi.
_ Từ từ…
Gã đi lang thang một lúc, miệng gã cứng đơ không mở ra được.
_ Ha ha biết ngay mà, đi theo đại tỷ mà học hỏi này.
Rồi cô bé kia dẫn gã đi theo, miệng lưỡi cô lanh lẹ, gặp ai cũng xin xỏ, đa phần mọi người xua tay, nhưng cũng có người ném cho vài xu.
_ Hay quá có tiền rồi, đi mua gì ăn đi.
_ Tự làm mà ăn đi tiểu tử, tiền này dùng cho việc khác.
_ Chuyện gì vậy.
_ Sau này ngươi sẽ biết.
_ À mà tỷ tên gì vậy. Tiểu đệ là Chu Du.
_ Như Phượng…
_ Haha… tỷ giống gá mái hơn là phượng hoàng đấy…haha.
_ Ngươi … tên tiểu tử thối ta đánh chết ngươi… đứng lại… đừng có chạy…
Ngày qua ngày hai đứa cô nhi này lại dắt nhau đi xin ăn khắp đầu đường xó chợ. Chu Du dần dần quen với công việc này, tuy thiếu thốn đủ thứ, bữa đói bữa nó nhưng gã cũng thấy vui vì có một người bạn là Như Phượng.
…
_ Mẫu thân… phụ thân…
_ Đừng … đừng mà…
_ Đừng!!!
Chu Du giật mình thức dậy, gã lại gặp ác mộng.
_ Đừng… đừng… phụ thân… tỷ tỷ… đừng bỏ con mà… đừng bỏ con…
Chu Du thoáng chấn động: “Thì ra Như Phượng tỷ cùng hoàn cảnh như mình”
Gã lấy tấm chăn rách của mình đắp thêm cho Như Phượng, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Chu Du thang lang trong khu chợ, lòng nặng trịu, cảm thấy nhớ thương phụ mẫu vô cùng, bất giác gã rơi lệ lúc nào không hay. Biến cố kinh hoàng khiến tâm hồn chưa chín chắn của gã suy nghĩ mông lung về số phận cuộc đời mình.
_”Mình sống để làm gì đây, cuộc đời này thật vô vị… mình phải xin ăn qua ngày đến cuối đời hay sao…huhu mẫu thân ơi…huhu… mình phải báo thù … báo thù… báo thù… nhưng phải làm sao để báo thù đây?”
…
Sáng hôm sau Như Phượng đi đến Lâm gia võ đường, Chu Du lẻo đẻo đi theo.
_ Đây là năm lạng bạc mà tiểu nữ đã dành dụm được, xin hãy nhận con làm đệ tử ạ.
_ Được rồi từ nay mỗi buổi sáng sớm và chiều tối con hãy đến đây…hehe… cứ có tiền sẽ được học…tiểu tử kia có muốn học không, muốn thì chuẩn bị năm lạng một tháng…hehe.
Vị võ sư này tuổi trung niên , dáng cao gầy, mặt dài như mặt ngựa, tướng mạo rất khó coi.
…
_ Tỷ dành dụm tiền để học võ sao.
_ Ừ, tỷ muốn trở thành người giỏi võ, thôi đệ về đi.
_ Giỏi võ để làm gì ?
_ Đánh giặc!!!
…
Vài ngày sau:
_ Đệ đã kiếm đủ năm lạng rồi này, chúng ta sẽ cùng đánh giặc, đệ sẽ bảo vệ tỷ.
_ Ai cần ngươi bảo vệ chứ…hihi.
Hai đứa tiến vào luyện võ đường. Những đứa khác xì xào to nhỏ.
_ Lại thêm một đứa ăn mày.
_ Chúng hôi hám lắm đừng lại gần chúng.
_ Tại sao lại cho chúng vào đây học chứ.
…
_ Chu Du trò lại chào các vị sư huynh sư tỷ đi.
_ Chào các đại huynh, đại tỷ…
_ Cút đi…
_ Ở đây không hoang nghênh ngươi.
_ Đi Đi…
Lâm võ sư quát lên:
_ Im hết chưa…bất cứ ai có tiền đều được học, các trò mau câm mồn.
Cứ thế ngày ngày Chu Du và Như Phượng đến võ đường này luyện võ. Đầu tiên chỉ luyện quyền cước căn bản.
…
Một buổi chiều của nửa tháng sau.
_ Đệ luyện nhanh thật đấy, học sau tỷ mấy ngày mà đã luyện xong bài quyền vỡ lòng đó rồi.
_ Có gì đâu đệ là nam nhi mà.
_ Tỷ quyết sẽ không thua đệ đâu.
_ Chết đệ quên cất dụng cụ vào kho rồi.
_ Thật là… chúng ta mau quay lại.
Gần đến nơi hai đứa trông thấy một đội kỵ mã hắc y khoảng hai mươi người xông vào võ đường Lâm gia.
Chu Du nói:
_ Có chuyện gì vậy…
_ Mau lại coi thử, cận thận đấy nhẹ nhàng thôi.
Đội hắc y đi qua luyện võ sảnh tiến vào hậu đường. Hai đứa Phượng, Du lẽn theo sau.
_ Bắt hết bọn chúng lại.
Một tên quát lên những tên khác xông tới bắt bớ, một số khác đi khắp các căn phòng lục xoát và tìm người.
_ Các người là ai.
Lâm gia đang dùng cơm, có tổng cộng tám người ngồi chung trên cái bàn lớn, là phu nhân và các lệnh lang lệnh ái của ông.
_ Phụ thân…
_ Các người làm gì đó.
Lão Lâm xông lên tung quyền liên tiếp công kích đội trưởng hắc y nhân. Tên này nhẹ nhàng né tránh, đột ngột nắm lấy quyền họ Lâm, tiếp theo hắn bẻ ngược tay ông ra sau, chân tung cước đá vào khủy chân khiến họ Lâm quỳ xuống. Tên đội trưởng nói:
_ Vật ấy ở đâu mau giao ra.
_ Vật gì ta có biết đâu.
_ Bản đồ “Tứ đại chu cáp” ta biết Lâm gia ngươi đang giữ một mảnh, muốn sống thì mau giao ra.
_ Quả thật ta không biết, phụ thân ta không nói gì.
Đột ngột một bóng trắng lướt qua, đâm một kiếm về phía đội trưởng hắc y nhân.
Bạch y nhân phi thân đâm một kiếm hướng vào sau gáy hắc y nhân đội trưởng. Tên đội trưởng này như có con mắt phía sau, hắn nhẹ nghiêng đầu né tránh, sắc mặt hắn bình thản vô sự.
Trường kiếm của bạch y nhân đâm sượt qua vai trái tên đội trưởng, người này vội biến chiêu chém ngang.
Tên đội trưởng đưa hai ngón tay lên kẹp lấy lưỡi kiếm, tiếp theo cổ tay y xoay một vòng trong khi quay người lại.
_ Kim sa chỉ đây sao!
Bạch y nhân thoáng chấn động, y vội xoay tròn người một vòng thuận theo chiều xoay của cổ tay đối phương. Nếu y không làm vậy chắc chắn trường kiếm của y đã bị vặn gẫy rồi.
Bạch y nhân huy động nội lực truyền vào thanh kiếm, chủ đích muốn dùng nội lực công kích khiến đối phương phải buông tay khỏi lưỡi kiếm.
Tên đội trưởng điềm tĩnh dùng nội lực chặn đòn công kích của bạch y nhân kia cũng lúc đó hắn xoay ngược cổ tay.
_ Keng.
Trường kiếm bị gẫy bạch y nhân bị chấn động thối lui.
_ Cái tên tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà dám tỷ đấu nội lực với ta chứ.
_Ngươi là ai sao biết sử “Kim sa chỉ”…
_ Ngươi không cần biết, ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là đi ngay, hai là chết không toàn thây.
_ Bá Kỳ hiền điệp mau đi đi, đừng lo cho ta, hắn sẽ không giết ta đâu.
_ Ngươi nghĩ như vậy sao.
Lời vừa dứt tên đội trưởng vận công xuất một chỉ vào ngực đứa hài tử chưa đầy mười tuổi của họ Lâm làm nó chết ngay tức khắc.
_ Bình nhi…
_ Huhu.
_ Bình nhi… lão gia hãy giao cho họ đi…
Ở bên ngoài chứng kiến, Chu Du và Như Phượng sợ hãi đến tột độ. Chu Du há miệng sắp la lên, chợt có một bàn tay mềm mại khẽ bịt miệng cậu lại. Đó là bàn tay của một nữ nhân, người này đưa ngón tay lên trước miệng ra hiệu “phải im lặng”
_ Tên ma đầu, ta liều với ngươi…
Bá Kỳ ném cán kiếm về phía tên đội trưởng, rồi phóng người đến, hai chân y liên tiếp xuất liên hoàn cước tấn công phần ngực đối phương. Hắc y nhân đội trưởng dùng song quyền điềm tĩnh đỡ gạt, đột ngột hắn xuất một chỉ đâm vào đế giầy Lâm Bá Kỳ làm thân người họ Lâm bật ra sau khoảng hai bộ. Tay Bá kỳ ôm chân lăn lộn, trông có vẻ đau đớn lắm.
_ Ta lấy mạng ngươi như đã nói đây.!
_ Khoan… tha cho hắn đi… ta sẽ đưa ngươi bản đồ.
Tên đội trưởng ngừng tay lại, ngẫm nghĩ giây lát rồi hắn nói.
_ Mau giao ra ta sẽ ta mạng cho chúng.
Hai tên hắc y khác dẫn Lâm võ sư ra hậu viên, một lát sau ông ta trở vào sãnh đường cùng một cái hộp gỗ mun.
_ Nó ở trong này, hơn hai mươi năm qua ta đã không đụng đến nó nữa, mấy đời Lâm gia chưa ai tìm ra bí mật trong đó ,bản đồ này viết bằng chữ “hỏa tự” của người Việt cổ…
_ Tên khốn kiếp ngươi định lừa ta sao. Cái hộp trống trơn…
_ Cái gì… ta… rõ ràng vẫn để ở đó mà… đâu mất rồi.
_ Đóng kịch đạt lắm, đưa ra mau ngươi giấu nó ở đâu rồi…
_ Không… quả thật ta không có hãy tin ta, ta không dám lừa ngươi đâu…
Một chỉ đâm vào tráng kiến Lâm võ sư chết khi chưa kịp phát ra tiếng la.
_ Giết hết cho ta…
_ Á…á…a…á…a...
_ Thật là phí chuyến đi của ta… các ngươi mau chất củi rồi phóng hỏa đi… con bà nó , làm sao về phục mệnh với chủ công đây…
Nữ nhân lạ mặt dùng hai tay bịt miệng hai đứa Phượng cùng Du lại, ngăn không cho chúng la lên. Nước mắt chúng rơi lã chã, Lâm võ sư tuy không phải là người tốt nhưng ông chưa bao giờ làm hại ai, ông đối xứ với hai đứa bé ăn mày này một cách bình đẳng với con cái nhà quý tộc khác, thâm tâm chúng rất quý ông chẳng qua chúng không nói ra ngoài miệng mà thôi. Nhìn cảnh tượng đau lòng khiến nước mắt chúng không ngừng lại được.
Nữ nhân lạ mặt ôm hai đứa từ từ bước đi, hai cặp mắt thơ ngây của chúng phản chiếu ánh lửa bập bùng …
…
Đi đến một vách núi, nữ nhân kia đặt Chu Du và Như Phượng xuống, chúng ôm nhau than khóc nức nỡ, Chu Du quát lên nhìn về phía nữ nhân kia.
_ Tại sao… tại sao tỷ không cứu họ … tại sao để họ bị giết chứ… huhu…
_ Lão kia là Vương Chung , hắn là phản đồ của Kim Sa Môn, võ công hắn cao hơn ta một bậc, tháng trước ta đã giao chiến nhưng bị lão đánh bại, chúng ta mà xông vào ở đó chắc có thêm ba cái xác chết oan mà thôi … Than ôi, ta cần phải cố gắn khổ luyện thêm nữa…
Ánh nguyệt quang chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, ánh mắt nàng buồn vời vợi nhìn xa xăm, có cảm tưởng như nàng đã buồn như thế cả ngàn vạn năm nay rồi. Làn gió thổi liên hồi, khiến tà bạch y và những lọng tóc của nàng bay phất phới trong gió. Đôi môi giai nhân khẽ mấp máy:
“Cơ đồ ngàn vạn năm giang sơn đổi.
Nhìn non nước rời tay mắt ngấn kệ
Nghe một tiếng trống rạo rực lòng quân.
Chí nguyện sẽ thành xin đừng chùn bước.”
Phượng cùng Du hai đứa lại ôm nhau khóc, cuối cùng vì mệt quá chúng lăn ra ngủ.
Canh một, canh hai, rồi đến canh ba… Giai nhân vẫn đứng đó như một bức tượng, đôi mắt buồn của nàng vẫn chìm đắm nơi xa xăm.
Vầng thái dương dần ló dạng, nàng có cảm giác như, đạo quân ánh sáng quả cảm không ngừng tiến tới mặc cho đạo quân màn đêm chống cự quyết liệt. Dần dần quân màn đêm bị đánh đuổi, chúng dáo dác chạy tán loạn, quân ánh sáng vui mừng nhảy nhót, họ đã chiến thắng.
“Nhất định sẽ chiến thắng… nhất định là như vậy”
Nàng nhẹ nở nụ cười, lúc đó Chu Du vừa thức dậy chưa lâu, tối qua gã không có tâm trí nghĩ việc gì khác. Bây giờ ánh sáng tỏ tường, gã đã nhìn rõ vị tỷ tỷ xinh đẹp như thần tiên này.
Nàng mặc bộ bạch y, dáng người cao cao thân hình mảnh mai, khuôn mặt diễm lệ tràn đầy thanh xuân, tráng nàng quấn một tấm vải lụa màu vàng, tuổi nàng khoảng đôi mươi, Chu Du chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. Lòng gã bất giác sinh lòng kính ngưỡng.
_ Tiểu đệ dậy rồi sao, chúng ta đi vào nội thành kiếm chút gì ăn nha, chắc đệ và tiểu muội kia đói lắm rồi phải không….
_ Dạ…đệ... bọn đệ chỉ là những đứa ăn mày…
_ Gì chứ, ăn mày không phải là người sao, đừng nhút nhác như vậy, giang sơn của chúng ta sau này cần những con người dũng cảm, đừng bao giờ tự ti, mạnh dạng lên nào, vào thành tỷ sẽ mua cho bọn đệ quần áo mới.
_ Dạ…
_ Đệ đánh thức tiểu muội kia dậy đi, … à đệ tên gì vậy, tỷ là Nguyễn Linh Vân…
_ Dạ… đệ là Chu Du ạ… còn muội tử kia là Như Phượng.
…
Phủ huyện Tây Vu này cách Cổ Loa thành hơn hai mươi dặm về phía nam, đây là một trong những nơi sầm uất nhất quận giao chỉ, vì việc giao lưu buôn bán với Cổ Loa thành khá thuận tiện cho nên ở đây có nhiều thương nhân giàu có.
Trong một tửu lâu khá lớn, khách khứa qua lại tấp nập, đa số là hào khách giang hồ, trong đó có rất nhiều người đầu quấn khăn vàng.
Vì khí hậu nắng nóng đặc trưng của đất giao chỉ, cho nên người Âu Lạc thường cắt tóc ngắn hoặc đầu họ quấn khăn cho gọn gàng sạch sẽ.
Linh Vân cùng hai đứa trẻ ngồi một bàn trong góc. Linh Vân gọi những món ngon nhất của tửu quán, nào là: Thịt thỏ hầm, đùi dê nướng, canh tổ yến… Món nào món nấy thơm ngon hấp dẫn vô cùng. Chu Du và Nhu Phượng đã lâu lắm mới có được một bữa thịnh soạn như vậy, chúng ăn ngấu nghiến vội vã làm mặt mũi dính đầy thức ăn. Linh Vân nhìn chúng ăn nhẹ mĩm cười, nàng nghĩ:
_“ Hai đứa này ngoan ngoãn và dễ thương thật… từ nay mình được làm đại tỷ của người ta rồi…”
Chợt có một nam tử trung niên quấn khăn vàng lại gần bàn của họ. Hắn ta lại gần Linh Vân và nói nhỏ vài lời chỉ đủ cho nàng nghe. Linh Vân gật đầu rồi ra hiệu cho hắn lui đi.
…
Sau khi dùng cơm xong, Linh Vân dẫn hai đứa hài tử đi khỏi phủ huyện. Họ đi qua những cánh đồng xanh mượt và rộng bao la bát ngát. Đi khoảng một dặm họ tới một ngôi nhà to lớn bề thế, tấm biển đen chữ vàng ghi “Nguyễn Gia Trang” khuôn viên rộng hơn sáu mươi trượng vuông. Trong vườn có nhiều các loại cây ăn quả và vài cái hồ nuôi cá rộng lớn.
Trên đường đi họ gặp nhiều khách giang hồ tay mang vũ khí đi cùng hướng, đến gia trang này cũng thấy khá nhiều người ra vào. Linh Vân dẫn theo Chu Du và Như Phượng đến khách đường. Đây là một không gian rộng lớn, nhưng cách bố trí không xa hoa lãng phí, nó có cung cách thô mộc nhưng vẫn toát lên vẻ hài hòa đẹp mắt.
Khách đường có hai hàng ghế đặt chính giữa, mỗi hàng có bảy,tám vị ngồi hướng mặt vào nhau, khoảng cách của họ khoảng một trượng, những người khác đứng phía sau họ tổng cộng có đến gần ba trăm người tại khách đường rộng lớn này.
Nguyễn Linh Vân vừa đi vào nhiều người quay sang nhìn cô, một số người nói.
_ Kỳ chủ, người đã về…
_ Hay quá, đã đến rồi.
_ Vân nhi.
_ Tiểu muội.
_ Là cô nương này sao, cuối cùng cũng đã về…
_ Quả là quốc sắc thiên hương!
_ Thât xinh đẹp quá!
_ Mau bảo ả giải thích chuyện này đi.
_ Cô ta mới có mười mấy tuổi đầu đã làm kỳ chủ rồi sao?
_ Ai nói với Trần huynh là cô ta mười mấy tuổi, và tại sao ít tuổi thì không làm kỳ chủ được, ít tuổi không phải là người sao?
_ Ta chỉ đoán vậy, Nguyễn huynh phải hiểu là ít tuổi thì võ công kém, hiểu biết nông cạn, sao có thể giao trong trách lớn cho cô ấy được!
_ Vậy tại hạ lớn hơn huynh hai tuổi, võ công và lời tại hạ nói ra, phải đúng hơn huynh rồi ?
_ Hình như cô ta là ái nữ của Nguyễn lão đầu đó.
_ Thì ra là vậy.
_”Thì ra là vậy” huynh nói thế có ý gì? Huynh nghĩ Nguyễn lão gia thiên vị ái nữ sao? Huynh mới gặp lão lần đầu , làm sao biết bụng dạ lão ?
…
_ Tiểu nữ kính các vị tiền bối và các đồng đạo võ lâm.
_ Phụ thân người có được an khang không ạ, Vân nhi đã về, con xin lỗi vì đã gây nên rắc rối này, xin phụ thân quở trách.
_ Hừ…ta… con lựa lời mà nói cùng họ, con phải nghĩ đến hậu quả của việc mình làm chứ.
_ Thưa phụ thân, mọi chuyện còn chưa rõ, con nghĩ để muội ấy kể lại sự tình.
_ Con thấy tam đệ có lý thưa phụ thân, xưa nay Vân muội hành sự luôn cẩn trọng…
Nguyễn gia có bốn người con, ba nam tử trẻ ngồi cạnh ông là Linh Sơn, Linh Hải, Linh Phong. Họ là huynh trưởng của Linh Vân. Ai nấy đều cao lớn uy võ hơn người.
...
Thế nào! Hoàng Cân hội các ngươi hôm nay không giải thích rõ việc này là không xong đâu, xưa này Lạc Long bang chúng tôi với các người nước sông không phạm nước giếng tại sao họ Nguyễn lại dung túng cho nhi nữ lão làm bậy chứ ? Cô ta là người gây sự trước, công đạo ở lòng người, hôm nay có đồng đạo võ lâm ở đây, lão mau giao cô ta ra.
Người nói là Hồ Giai, một trong bốn vị trưởng lão Lạc Long bang.
Hoàng Cân hội cùng Lạc Long bang là hai đệ nhất bang hội của võ lâm. Nếu so về anh tài cao thủ thì Lạc Long bang có vẻ nhiều hơn, còn so về quy mô và số lượng thành viên thì Hoàng cân hội có hơn một vạn, đông gấp sáu, bảy lần Lạc Long Bang. Toàn Giao Chỉ đâu đâu cũng có thành viên khăn vàng, vì lực lượng phân tán cho nên mỗi quận đều có một vị kỳ chủ , mỗi huyện có một vị phó kỳ chủ chia nhau quản lý.
_ Chúng tôi nhận ủy thác của người áp tiêu đến Thương Ngô, giữa đường bị đánh cướp, bọn người của đảng cướp này đầu quần khăn vàng, dương cao ngọn cờ trung nghĩa thật tức cười… haha…vị kỳ chủ kia còn mạnh miệng xưng tên nữa chứ…cô ta đánh thương hơn hai mươi bang chúng Lạc Long bang, thật khinh người quá đáng.
_ Đúng vậy Hoàng Cân hội là một ổ cướp, vậy mà các người còn gia nhân giả nghĩa à.
Những lời này là của Lưu Tứ và Lý Tam . Họ là hai vị trưởng lão khác của Lạc Long bang
…
Bọn người Hoàng Cân hội nói:
_ Các người nói cái gì?
_ Có bằng chứng gì không mà dám nói thế ?
_ Cái bọn vu khống, lão có nhìn rõ là do Nguyễn kỳ chủ của bọn ta làm không ?
_ Chúng ta không bao giờ làm như vậy, Nguyễn kỳ chủ càng không …
…
Những người thuộc các bang phái nhỏ khác xì xào:
_ Đúng vậy, biết đâu có kẻ giá họa.
_ Cũng có thể người Lạc Long bang cố tình vu khống.
_ Hoàng Cân xưa này gầy dựng tiếng tăm bằng uy tín trung nghĩa, họ không thể tự hủy hoại được.
_ Ở đâu không có những con sâu, Nguyễn huynh đừng cố tìm cách biện minh cho họ, không phán xét điều tra kỹ, Lạc Long bang đã không tới đây rồi.
_ Ai làm việc xấu lại xưng tên chứ, gặp ta nếu có làm vậy ta sẽ mặc bộ hắc y mà hạnh sự, mấy lão già Lạc Long bang không biết suy nghĩ hay sao ?
_ Nguyễn huynh là bà con với Nguyễn gia hay sao mà cứ bênh vực lão.
_ Ta cùng họ có thể là bà con xa lắm chứ.
…
_ Chính là tiểu nữ đã làm việc đấy… Đúng vậy chính Nguyễn Linh Vân này làm…