Một ngày, Trần Khắc Chung cho gọi Đăng Phong vào thư phòng của ông rồi nói :
" Săp tới ta cần con đi Ngọc Ma Châu một chuyến, việc ở cấm cung ta sẽ xử lý ổn thỏa, dạy dỗ các hoàng tử ta cũng đã tiến cử được người khác có thể thay con rồi"
Đăng Phong gật đầu, đang muốn cáo từ thì Khắc Chung lại nói :
" Việc ở Ngọc Ma Châu rất gấp, mà ta cũng chỉ có thể tin tưởng mỗi mình con, nên ngay đêm nay con hãy cùng Đạt Tử Thành đi một chuyến"
Nhìn bóng lưng cô độc của Đăng Phong khuất dần, Trần Khắc Chung thở dài lắc đầu lẩm nhẩm :
" Ta xin lỗi, nhưng ta không thể để con tiếp tục như vậy được, Công chúa sẽ thành hôn với quốc vương Chiêm Thành, điều này không thể thay đổi được, con hãy chịu ủy khuất, ta sẽ đền bù cho con gấp trăm ngàn lần, chỉ cần ta có thể. Ta không thể đứng nhìn cuộc đời con bị hủy hoại dưới đoạn nghiệt duyên này"
Hoàng hôn buồn bã. Huyền Trân đứng một mình dưới tán cây rộng lớn, lặng lẽ nhìn những chiếc lá rơi rụng. Chiếc lá kia cô đơn, nàng cũng cô đơn. Một thị nữ bước vào nói :
" Công chúa, chúng ta về thôi, giảng võ quan sợ rằng sẽ không đến"
Huyền Trân gật đầu, lướt nhìn căn nhà kia, lướt nhìn gốc cây nọ, như có thể mơ hồ thấy một người. Nhưng đã mấy lần người nàng đợi không tới.
Diên Hồng Điện !
Anh Tông hoàng đế uy nghiêm cửu ngũ ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, cất tiếng hỏi :
" Sứ đoàn của Chiêm Thành đã mang của hồi môn tới để cầu thân Huyền Trân em gái trẫm, các khanh nghĩ sao ?"
Văn Túc Vương Đạo Tái bước ra nói :
" Bệ hạ, việc hứa gả công chúa Huyền Trân là do đích thân thánh hoàng thực hiện, ắt phải có cái lý của ngài, chúng ta cứ nên thuận theo việc này thì hơn"
Một viên quan khác lại nói :
" Bệ hạ, theo vi thần được biết thì văn hóa Chiêm Thành rất khác với Đại Việt chúng ta, vua Chế Mân cũng tuổi đã già, nghe đâu khi vua chết thì sẽ hỏa táng toàn bộ phi tần hoàng hậu theo, thần nghĩ không nên thuận, với lại, dân chúng đối với việc này cũng không đồng tình, thần sợ sẽ gây mất lòng dân"
Anh Tông nhíu mày hỏi :
" Khanh nói rõ thử xem"
Viên quan nọ cung kính nói :
" Vi thần trong mấy lần đi thị sát gần đây đã chính tai nghe dân chúng nhiều vùng truyền tai nhau một câu thơ như sau : “Tiếc thay cây quế giữa rừng, Để cho thằng Mán thằng Mường nó leo” ! "
Anh Tông nói :
" Còn có chuyện này nữa sao?"
Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng nói :
" Vi thần cũng nghĩ rằng không nên thuận, chúng ta cứ nên lấy cớ từ chối thì hơn. Chiêm Thành quân sự không bằng Đại Việt ta, kinh tế yếu kém hơn Đại Việt ta, cái chốn đất cằn sỏi đá toàn gió và cát kia vốn không thể là uy hiếp, chúng ta thật không cần hi sinh Huyền Trân công chúa như vậy"
Hưng Nhượng Vương vừa nói xong thì Đại Hành Khiển Trần Khắc Chung bước ra nói :
" Các vị suy nghĩ không sai, nhưng nếu chúng ta từ chối thì sẽ như thế nào ? thứ nhất là thái thượng hoàng không còn thể diện, thứ hai là tạo ra hiềm khích giữa hai nước. Các vị nên nhớ kẻ thù cực mạnh của chúng ta là quân Nguyên - Mông vẫn lăm le bờ cõi hàng ngày, nếu Chiêm Thành gây bất lợi thì Đại Việt ta sẽ hai bề thụ địch. Bệ hạ, thần nghĩ chúng ta không nên bàn tới chuyện thuận hau không thuận, mà bàn bạc thế nào để trong cuộc hôn nhân này chúng ta có lợi nhất"
Anh Tông gật đầu nói :
" Đại Hành Khiển nói rất có lý, trẫm cũng đành đau lòng mà hi sinh Huyền Trân em gái trẫm vô cùng thương yêu này. Đại Hành Khiển nói xem như thế nào mới có lợi nhất ?"
Trần Khắc Chung nói :
" Theo thần nghĩ trước tiên bệ hạ cứ trì hoãn, không từ chối nhưng cũng không vội đồng ý, để xem thành ý của bên Chiêm Thành như thế nào. Nếu cái giá họ có thể bỏ ra đủ lớn lúc ấy chúng ta mới xem xét tiếp"
Anh Tông vỗ ngai vàng nói :
" Tốt, cứ chuẩn theo lời Đại Hành Khiển đi"
Một đoạn đường lát đá rộng lớn trong cấm cung, có một đoàn chừng năm sáu người, ăn mặc y phục vô cùng đặc biệt, rõ ràng không phải người Đại Việt. Một người béo lùn đi trước và mấy người còn lại theo sau. Một người cung kính nói với người đi đầu với tiếng Chiêm Thành :
" Đại nhân, Anh Tông hoàng đế trì hoãn như vậy e rằng sẽ đưa ra yêu sách gì chăng ?"
Gã béo lùn hừ một tiếng nói :
" Cái gì yêu sách, người Đại Việt thật quá khôn lỏi, nếu trực tiếp đưa ra yêu sách thì còn dễ quay về bẩm báo với quốc vương, nhưng họ chỉ tỏ thái độ vô cùng mập mờ, rõ ràng muốn chúng ta ra giá trước. Nếu cái giá chúng ta bỏ ra không đủ thì họ sẽ nói thành ý chúng ta không có, không coi công chúa Đại Việt vào đâu, nói không chừng còn vì chuyện này mà danh chính ngôn thuận thoái thác hôn sự. Còn nếu chúng ta bỏ ra cái giá quá đắt thì, ôi! đáng sao ?"
Một người nghe vậy thì hỏi lại :
" Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ? chẳng lẽ đem những vàng bạc châu báu đã chuẩn bị sẵn trở về sao ?"
Gã béo thở dài nói :
" Đương nhiên là không thể. Cuộc hôn nhân này có lợi rất lớn đối với Chiêm Thành chúng ra, quốc vương đã đặc biệt căn dặn chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại. Trước mắt ta sẽ nói khéo với Anh Tông hoàng đế tạm thời để những thứ hồi môn chuẩn bị sẵn lại đây, sau đó trở về xin chỉ thị của quốc vương"
Một người nói :
" Làm vậy e rằng quốc vương cũng sẽ không vui, chuyến đi sứ chúng ta cũng coi như thất bại"
Gã lùn lại nói :
" Ngươi quên rằng trước khi đi ta đã cho mời đại họa sĩ Chế Nhã sao, ta sẽ xin Anh Tông hoàng đế yết kiến Huyền Trân công chúa, sau đó xin vẽ một bức mang về Chiêm Thành. Nếu vị công chúa này thực sự xinh đẹp như người ta đồn đãi thì quốc vương sẽ tự định lượng, chúng ta ắt sẽ có trọng thưởng"
Năm ngày sau!
Một đại sảnh rộng lớn nằm sâu trong vô vàn kiến trúc của cấm thành, người đứng đầu đoàn sứ giả đang cùng một lão già cũng là người chiêm thành đứng đó, bên cạnh là một quan thông ngôn Đại Việt. Một thị nữ từ trong bước ra nói :
" Xin nhị vị đại nhân chờ trong chốc lát, công chúa sẽ ra tiếp hai vị ngay !"
Viên Quan thông ngôn dịch lại cho hai người, hai người vội vàng cung kính gật đầu. Một lúc sau, Huyền Trân công chúa từ trong bước ra, nàng bước đi nhẹ nhàng mà làm hai người Chiêm Thành chấn động không thôi, mãi một lúc mới thi lễ :
" Chúng tiểu thần tham kiến Đại việt Huyền Trân công chúa !"
Huyền Trân mỉm cười vẫy tay ra hiệu hai người đứng dậy rồi nói bằng tiếng Chiêm Thành :
" Hai vị là sứ giả Chiêm Thành, đường xá xa xôi đã khiến hai vị cực nhọc rồi, không biết hai vị gặp ta có chuyện gì ?"
Gã béo lùn khi nghe công chúa nói tiếng Chiêm Thành vô cùng thông thạo, lời nói dễ nghe, dung mạo tuyệt trần thì vui mừng không thôi nói :
" Bẩm công chúa, tiểu thần lần này tới đây muốn phiền công chúa cho tiểu thần vẽ một bức tranh mang về cho quốc vương. Quốc vương tiểu thần ngưỡng mộ danh tiếng công chúa đã lâu mà không thể đích thân đến đây được nên tiếc hận lắm"
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:51 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Kinh đô Đồ Bàn đất nước Chiêm Thành. Tại ngự thư phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tấu. Người này mái tóc đã điểm bạc, bộ dáng có chút hơi già, khoảng hơn năm mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt vẫn còn vô cùng sắc bén. Đây chính là quốc vương Chế Mân, người cầm quyền một cõi. Có tiếng bước chân, một thái giám đi vào quỳ xuống nói :
" Muôn tâu quốc vương, sứ đoàn đi Đại Việt đã trở về, đang đợi ở ngoài"
Chế Mân nghe vậy liền dừng tay nói :
" gọi vào"
Thái giám cung kính một tiếng rồi đi ra ngoài, một lúc sau có một người vừa lùn vừa béo bước vào quỳ xuống nói :
" Tham kiến quốc vương"
Chế Mân hỏi :
" Chuyến đi sứ lần này thuận lợi cả chứ ?"
Gã kia nói :
" Muôn tâu quốc vương, bên Đại Việt đang dụng kế trì hoãn, hẳn là đang đợi chúng ta xuất một cái giá lớn hơn"
Chế Mân nhíu mày nói :
" Giá lớn hơn ? chẳng phải vàng bạc châu báu lần này đã mang theo không ít rồi sao ?"
Gã lùn nói :
" Bẩm quốc vương, hạ thần đã từng gặp công chúa, thần hiểu được vì sao Đại Việt còn chê ít"
Chế Mân tỏ vẻ hứng thú :
" Ồ, khanh nói thử xem"
Gã nói :
" Hạ thần chỉ có thể nói hai chữ “ hoàn hảo” . Công chúa Huyền Trân vô cùng xinh đẹp, lại sắc sảo thông minh, người nói tiếng chiêm Thành cũng vô cùng thông thạo. Thần đã nhờ đại họa sĩ Chế Nhã vẽ một bức tranh của công chúa"
Chế Mân phất tay, gã liền lấy một cuộn tranh dâng lên. Chế Mân quốc vương mở tranh ra nhìn thì nhíu mày lại, dường như có chút tức giận, điều này làm gã lùn vô cùng khó hiểu. Quốc vương khi nhìn thấy Huyền Trân công chúa phải vui mừng mới đúng. Đang đoán già đoán non trong bụng thì Chế Mân đặt bức tranh xuống nói :
" Cho mời họa sĩ Chế Nhã tới đây"
Lập tức có thái giám thực hiện, một lúc sau Chế Nhã bước vào quỳ xuống, Chế Mân ném cuộn tranh xuống quát hỏi :
" Khanh là một đại họa sĩ có tiếng nhất nước, vậy khanh giải thích điều này đi"
Gã lùn tò mò cầm cuộn tranh lên thì bị hù dọa cho hồn vía lên mây.
Là một cuộn giấy trắng !
Chế Nhã bình tĩnh trả lời :
" Muôn tâu quốc vương, hạ thần không thể vẽ"
Chế Mân hỏi :
" Vì sao không thể vẽ ?"
Chế Nhã nói :
" Vì vẻ đẹp của Huyền Trân công chúa không có bút mực nào có thể vẽ lại !"
Kinh thành Thăng Long!
Diên Hồng điện rộng lớn, bá quan văn võ đông đủ. Anh Tông hoàng đế ngồi trên ngai cửu ngũ, tâm tình có vẻ vô cùng cao hứng nói :
" Chư vị khanh gia, đây là lần thứ ba sứ đoàn Chiêm Thành tới, lần trước họ đã bỏ ra một hậu lễ cực lớn làm hồi môn đã khiến trẫm động tâm, không biết lần này họ sẽ bỏ ra cái giá như thế nào nữa đây"
Hành Khiển Đoàn Nhữ Hài nói :
" Xin hoàng thượng hãy triệu kiến sứ giả để chúng thần cùng nghe một chút, rốt cuộc Chiêm Thành thành ý tới đâu trong việc cầu hôn Huyền Trân công chúa"
Anh Tông hoàng đế ha ha cười lớn nói :
" Được, cho mời sứ giả"
Một lúc sau, một trung niên tướng mạo đường hoàng, uy thế của người nắm quyền lớn bước vào, là một vương gia quyền thế của Chiêm Thành, đi kèm là người thông ngôn. Cả hai cùng quỳ xuống, người trung niên nói :
" Tiểu vương Chế Phục bái kiến Đại Việt hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Anh Tông nói :
" Bình thân, vương gia đường xá xa xôi, hay trước cứ nghỉ ngơi rồi chuyện hôn sự sẽ bàn sau ?"
Chế Phục tạ ơn đứng dậy nói :
" Khởi bẩm hoàng thượng, việc bang giao của hai nước vốn là việc lớn, quốc vương tại hạ vô cùng coi trọng nên có ý muốn nhanh chóng thực hiện hôn sự này. Chiêm Thành rất có thành ý muốn làm đồng minh vĩnh viễn với Đại Việt, lầm này tiểu thần đại diện quốc vương chiêm thành, xin dâng lên hai châu Ô, Rý, ngoài ra còn có vàng bạc châu báu đã đưa đến hai lần trước đây làm của hồi môn xin cưới Huyền Trân công chúa , mong hoàng thượng định đoạt"
Nghe được lời này Trần Khắc Chung do biết tiếng Chiêm Thành nên giật mình đánh thụp một cái, khiến Anh Tông hoàng đế và bá quan văn võ nhìn thấy thì vô cùng tò mò, tới khi nghe thông môn nói lại, mọi người đều giật mình không nhỏ. Anh Tông mừng rỡ trong lòng, nhưng dù sao cũng là một đấng chí tôn, lại trước mặt bá quan văn võ nên cũng không thể thể hiện thái quá. Sau khi để bá quan yên lặng một chút thì điềm nhiên nói :
" Xem ra Chiêm Vương rất có thành ý, nếu trẫm còn không quyết thì quả là không phải. Việc hôn sự này chính là để bắt đầu cho mối bang giao hữu hảo hai nước chúng ta, vương gia hãy truyền lời trẫm, báo quốc vương chọn ngày lành tháng tốt đón công chúa về"
Hai châu Ô, Rý chính là vùng đất biên giới phía bắc của Chiêm Thành, sau này đổi thành Thuận Châu và Hóa Châu của Đại Việt
Ngọc Ma Châu, trong khoảng sân rộng ở một tòa phủ đệ lớn, Đăng Phong cùng Đạt Tử Thành ngồi trên bàn đá giữa sân chơi cờ so tài. Đạt Tử Thành thở dài nói :
" Đăng Phong lão đệ, hà cớ gì phải như vậy ?"
Đăng Phong im lặng không nói, tay đi tiếp một nước cờ. Đạt Tử Thành không tiếp tục chơi cờ mà ngồi yên nhìn Đăng Phong một lúc rồi đứng dậy, quay lưng bước đi, chỉ còn giọng nói vọng lại :
" Lão đệ, một tháng nữa Tư lão ca và Trung lão ca sẽ theo bên cạnh đại nhân bảo vệ ngài đi xa một chuyến, chính là hộ tống đoàn rước dâu đưa Huyền Trân công chúa sang Chiêm Thành. Còn ta được lệnh giám sát lão đệ ở nơi này. Từ hôm nay ta đột nhiên lâm bệnh nặng, nằm suốt mấy tháng trời. Lão đệ tự quyết đi"
Đăng Phong im lặng ngồi im, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua. Rồi đột nhiên cậu đứng bật dậy nhìn về phía căn phòng trước mặt ôm quyền cúi đầu nói :
" Đa tạ Đạt đại ca!"
Nói rồi Đăng Phong quay người bước đi khuất dạng. Lúc này Đạt Tử Thành mới từ trong nhà bước ra, nhìn trời nói :
" Đúng là một đoạn nghiệt duyên !"
Tin Tức Chiêm Vương dùng hai vùng đất rộng lớn làm của hồi môn đã gây xôn xao dư luận khắp nơi Đại Việt. Ai ai cũng cảm thông cho tấm lòng cao cả của Huyền Trân công chúa, không hẹn mà cùng nhau cầu trời khấn phật cho công chúa bình an !
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:52 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Chỉ còn ở lại Đại Việt một tháng, Huyền Trân có vô vàn cảm xúc. Nàng nhớ phụ hoàng, nhớ tiểu hoa, tiểu phấn, nhớ một người xa la mà thân quen. Anh Tông hoàng đế đích thân đến động viên nàng :
" Huyền Trân, ta biết chuyến này ủy khuất cho muội lắm, nhưng đại cuộc làm trọng, kẻ làm hoàng đế như ta cũng chẳng thể làm gì hơn"
Huyền Trân cố cười nói :
" Hoàng huynh không cần bận tâm, tiểu muội tự có suy nghĩ của riêng mình, tiểu muội muốn trước khi đi gặp phụ hoàng một lần"
Anh Tông tỏ vẻ khó xử nói :
" Phụ hoàng đã xuất gia nơi Yên Tử, dứt bỏ phàm trần truy cầu đại đạo, ta sợ khi gặp muội thì người không còn dữ được lòng kiên định của mình nữa"
Huyền Trân buồn bã nói :
" Vậy muội sẽ không phiền phụ hoàng nữa, ít hôm nữa muội muốn ra ngoài một chuyến được không ?"
Anh Tông hoàng đế suy nghĩ một chút, nhưng rồi tình yêu thương cô em gái cũng chiến thắng những phép tắc xưa cũ gật đầu cười nói :
" Được, vậy một tuần nữa, ta sẽ cho đại nội thị vệ bí mật mang muội ra ngoài dạo chơi một chuyến"
Một Tuần sau !
Sáng sớm tinh sương, khi bướm trong ngự hoa viên còn lười biếng chưa dạy, một xe ngựa đã ra khỏi cấm thành, rồi bắt đầu dạo một vòng kinh thành. Bên ngoài có tám người tráng niên to khỏe, hông mang kiếm, rõ ràng là những cao thủ hiếm có, đi bao quanh xe ngựa bảo vệ. Trong xe có hai cô gái, đúng là Huyền Trân công chúa và thị nữ tiểu hồng. Huyền Trân không còn mặc y phục hoàng tộc mà chỉ bận một bộ váy áo màu nâu đơn giản, thế nhưng cũng chẳng thế che được vẻ đẹp xuất trần của nàng. Đoàn người đi ra khỏi kinh thành, một tráng hán cưỡi ngựa có vẻ là thủ lĩnh của nhóm đại nội thị vệ nói :
" Công chúa, chúng ta đã đi hơi xa, hay là nên quay về !"
Huyền Trân không vui nói :
" Ta đã không còn ở lại đây lâu nữa, ngài cứ cho ta đi thăm thú thêm chút nữa"
Gã thị vệ gật đầu vâng dạ, không giám trái lời công chúa, tiếp tục đi về phía ngoại thành thăng long. Khi đoàn người đi qua một đoạn đường vắng thì đột nhiên xe ngựa dừng lại, bên ngoài có tiếng một thị vệ nói :
" Bảo vệ an nguy Trần cô nương !"
Rồi có tiếng đao kiếm vang lên, nhưng chỉ một lúc rồi im bặt, Huyền Trân vô cùng sợ hãi. Chiếc màn che nơi cửa xe vén lên. Không có đao thương đâm vào như nàng nghĩ, mà chỉ có một người đứng đó, nở nụ cười nói :
" Hạ thần sẽ thay họ dẫn công chúa đi chơi"
Trước một thác nước đẹp như tranh, nhưng Huyền Trân đứng đó khiến bức tranh cũng chẳng còn màu sắc nữa, nàng hỏi :
" Ngài mấy tháng nay đã đi đâu ?"
Đăng Phong chỉ im lặng nhìn nàng không trả lời. Huyền Trân nhìn thấy trong ánh mắt Đăng Phong có gì đó đặc biệt hơn những lần trước kia, nàng không giám nhìn vào đôi mắt đó nữa, quay sang nhìn thác nước nói :
" Thác nước này thật đẹp"
Đăng phong nói :
" Đứng trước công chúa nó cũng không còn cuốn hút nữa"
Huyền Trân im lặng, một lúc sau nói :
" Ngài bắt cóc ta ?"
Đăng Phong lắc đầu :
" Hạ thần không giám, hạ thần chỉ muốn cho công chúa thấy trời đất này đẹp lắm, nếu công chúa muốn, hạ thần có thể mang công chúa đi khắp thiên hạ này, ngắm hoàng hôn trên rừng, ngắm bình minh trên biển, tự do tung bay. Đây chẳng phải là mong ước bấy lâu của công chúa sao"
Huyền Trân nói :
" Con đường là do ta chọn, nếu đổi lại là ngài, ta tin ngài cũng sẽ chọn như ta thôi, ta không hề hối hận"
Rồi nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Đăng Phong nói :
" Ta biết ngài là một người kiệt xuất, sẽ có một cô gái xứng đáng với ngài, cùng ngài bước trên con đường của ngài"
Đăng Phong nhìn vầng mặt trời đã mệt mỏi, lại một lần nữa muốn xuống núi nghỉ ngơi kia nói :
" Hạ thần không mong cô gái đó sẽ cùng thần bước đi, thần chỉ mong cô ấy hạnh phúc. Cô gái đó, chỉ còn mấy ngày nữa đã đi xa"
Huyền Trâm im lặng. Nàng nhìn vầng dương màu đỏ phía xa, nhìn áng hoàng hôn vương trên sườn núi, nàng thở dài một hơi buồn bã nói :
" Hãy đưa ta về hoàng cung"
Tháng bảy!
Một đoàn người ngựa đông cả ngàn người từ trong kinh thành đi ra. Binh lính trước sau mấy hàng hộ tống một chiếc xe ngựa vô cùng rộng lớn xa hoa, tới sáu con ngựa một hàng kéo đi. Hai bên dân chúng đã đứng không còn chỗ trống, dù ngày hội lớn nhất cũng không thể có không khí như vậy. Hôm nay là ngày Huyền Trân xuất giá !
Anh Tông hoàng đế đích thân dẫn đầu văn võ bá quan bước ra khỏi cổng lớn kinh thành, bên cạnh là một người con gái đẹp như tiễn nữ giáng trần, đúng là Huyền Trân công chúa. Anh Tông gắng nở nụ cười nói :
" Hoàng muội nhìn xem, dân chúng cả kinh thành hôm nay đã tập trung tới đây để tiễn muội !"
Huyền Trân cười, nhìn một lượt dân chúng vây quanh, nhìn văn võ bá quan phía sau rồi nói :
" Muội trước khi xa quê được nhiều người tiễn đưa như vậy thật cảm thấy ấm lòng, hoàng huynh còn nhiều việc phải xử lý, đến đây thôi"
Nói xong nàng bước về phía trước mấy bước. Anh Tông dù là một hoàng đế, nhưng hoàng đế cũng là con người, cũng không thể cầm được cảm xúc, ôm quyền hướng Huyền Trân nói lớn :
" Cung tiễn Huyền Trân công chúa !"
Lập tức bá quan văn võ phía sau bất luận địa vị gì, thân thế ra sao cũng đều ôm quyền cúi người hô lớn :
" Cung tiễn Huyền Trân công chúa !"
Dân chúng xung quanh cũng quỳ xuống, có người còn không kìm được nước mắt, đồng thanh :
" Cung tiễn Huyền Trân công chúa !"
Huyền Trân đôi chân hơi run rẩy, lập tức có một thị nữ bước tới dìu nàng, rồi nàng bước lên xe ngựa khuất bóng. Lúc này Đại Hành Khiển Trần Khắc Chung bước tới nói :
" Hoàng thượng, sứ đoàn Chiêm Thành đã chờ sẵn phía ngoài, hạ thần phải lập tức lên đường"
Anh Tông gật đầu nói :
" Tốt, an nguy của công chúa trên đường trẫm giao cả cho khanh, nếu để công chúa gặp bất cứ bất trắc gì thì mang đầu về gặp trẫm !"
Trần Khắc Chung vội nói:
" xin Hoàng thượng yên tâm, hạ thần sẽ làm tròn bổn sự !"
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:52 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Đoàn đưa dâu từ từ đi xa dần, nhưng Anh Tông hoàng đế cùng văn võ bá quan vẫn đứng lại nơi đó, cho tới khi đoàn người đã khuất bóng. Một viên quan bước tới cung kính nói :
“Bệ hạ, công chúa đã lên đường, chúng ta trở về thôi”
Anh Tông ánh mắt nhìn phía xa thêm một chút nữa rồi vẫy vẫy tay :
“ Trở về thôi”
Trần Khắc Chung cưỡi một con ngựa đen nhánh lực lưỡng, bên cạnh là Chế Phù vương gia của Chiêm Thành, hai người dẫn đầu đoàn người. Phía sau là những sứ giả và quan lại theo đoàn của cả hai nước, ước chừng khoảng mười người, tiếp theo là thị vệ, sau cùng là xe ngựa của Huyền Trân và một ngàn binh lính xung quanh bảo hộ. Đoạn đường từ kinh thành Thăng Long tới bến Đông Bộ Đầu người dân đứng chật hai bên, khi xe ngựa của công chúa đi qua tất cả đều quỳ lạy. Những người dân lương thiện này hành động tới từ chân tâm. Từ lâu giân gian đã truyền lưu câu chuyện sự hi sinh cao cả của Huyền Trân công chúa để đất nước yên bình, người ta thường ngâm
“ Tiếc thay cây quế giữa rừng
Để cho thằng mán thằng mường nó leo “
Huyền Trân ngồi trong xe đã không còn kiềm được nước mắt. Nàng từ lâu đã chấp nhận sẽ làm dâu xứ lạ xa xôi, nàng đã chấp nhận sẽ vĩnh viễn rời xa Đại Việt. Nhưng khi biệt ly có ai giấu nổi nỗi buồn ? Nước mắt nàng như châu sa, lăn dài trên má. Người đưa tiễn nàng nhiều lắm, nhưng nàng vẫn không thể thấy một người. Nàng biết tình cảm của người đó, nhưng nàng cũng không thể làm gì hơn. Đoạn nghiệt duyên này, nên kết thúc từ đây !
Có điều, thật sự kết thúc rồi sao ?
Trần Khắc Chung Đại Hành Khiển là người toàn quyền trong chuyến đưa dâu lần này, sau khi suy xét cẩn thận ông đã quyết định chọn đường biển. Đường bộ phải đi qua rất nhiều núi non hoang vu và sông ngòi, với chỉ một ngàn binh sỹ thì quá mức nguy hiểm. Ông đã cho hai mươi tám cao thủ của sơn trang trà trộn vào binh lính, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an nguy của công chúa, những người này đều xuất thân từ vùng sông nước nên rất giỏi thủy tính, nếu có biến cố sẽ dễ dàng giải nguy. Bên cạnh đó hai đại cao thủ Tư Tiệp Mật và Trung Chuyên cũng theo bên cạnh ông. Chuyến đi này vô cùng trọng yếu đáng ra ông sẽ phải triệu tập cả tứ đại cao thủ, chỉ tiếc là... Trần Khắc Chung thở dài, ở nơi kia bị ông phong bế tin tức, chắc Đăng Phong còn chưa hay biết chuyện, cứ nên như vậy chấm dứt thì hơn
Có điều, thật sự chấm dứt rồi sao ?
Huyền Trân bước lên thuyền, xoay người nhìn về phía sau nhìn lại một lần cuối rồi bước đi. Nàng vào căn phòng của mình trên thuyền này, ngồi xuống và ngăn nước mắt rơi ra, miệng lẩm nhẩm nói :
“ Tại sao ngài không tới tiễn ta”
Tình . Đôi khi là vậy đó, không muốn thấy một người, nhưng nếu thực sự không thấy thì buồn vô hạn.
Đội thuyền bắt đầu ra khơi, hai mươi sáu chiếc thuyền dong buồm lướt sóng, hai mươi lăm chiếc vây quanh một chiếc thuyền. Chiếc thuyền ở giữa mà sao vô cùng cô đơn tịch mịch. Trên thuyền chỉ có Huyền Trân công chúa và mấy người thị nữ, không có người đàn ông nào. Đáng ra phải như vậy, và ai cũng nghĩ là như vậy. Một tiếng thở dài vang lên, rồi một giọng nói nhẹ nhàng :
“ Hạ thần vì chuẩn bị trốn vào đây mà lúc nãy không thể đưa tiễn công chúa được, mong công chúa cứ trách tội “
Huyền Trần giật mình, cặp mắt còn vương lệ mở to nhìn khắp gian phòng, nhưng nàng chưa kịp nhìn ra điều gì thì có một người đàn ông ở trên trần nhà nhảy xuống, lộn một vòng rồi quỳ dưới chân nàng. Đúng là Đỗ Đăng Phong.
“ Hạ thần bái kiến công chúa “
Huyền Trân nhìn người thanh niên này, nhìn không chớp mắt, rồi bỗng mỉm cười nói :
“ Ngài lại định bắt cóc ta sao ?”
Đăng Phong đứng thẳng dậy, nhìn điệu cười mê đắm kia một lúc rồi khổ sở nói :
“ Thần không biết bơi “
Huyền Trân nghe vậy thì che miệng cười khúc khích, lại hỏi :
“ Ngài không thể bắt cóc ta, vậy ngài tới đây làm gì, và ngài làm sao lên đây được ?”
Đăng Phong mỉm cười nói :
“ Hạ thần đêm qua nằm mộng, có người nói rằng hôm nay không được xuất hiện, nhưng nếu không xất hiện thì liệu hồn đó, thần vuốt đầu suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra kế trốn sẵn lên thuyền”
Nghe Đăng Phong nói vậy thì Huyền trân càng cười vui vẻ, nàng ngồi xuống bàn rót sẵn hai chén trà rồi tiếp tục truy vấn :
“ Ngài vẫn chưa nói vì sao lên được đây, binh sĩ canh phòng rất nghiêm ngặt mà ? “
Đăng Phong không cần công chúa mời cũng tự mình ngồi xuống đối diện công chúa, đưa tay lấy chén trà công chúa mới rót uống một ngụm rồi nói :
“ Người của Đại Hành Khiển trực tiếp lo lắng việc này, mà hạ thần may mắn có quen biết sơ sơ mấy người nên năn nỉ một lúc người ta mới cho trốn sẵn vào đây “
Huyền Trân giả bộ tức giận nhíu mày nói :
“ Ngài sao uống chén trà đó ? ta đâu có rót cho ngài ? “
Đăng Phong không trả lời mà ngó ngang liếc dọc xung quanh một lúc, làm Huyền Trân tò mò hỏi :
“ Ngài nhìn cái gì ? “
Đăng Phong nghi hoặc nói :
“ Hạ thần muốn nhìn xem công chúa định rót chén trà cho ai, nhưng mắt thần kém quá, ngoài thần và công chúa thì không thấy ai nữa cả “
Biết Đăng Phong cố ý làm trò nhưng Huyền Trân cũng không ngăn được cười khúc khích. Một thị nữ ở bên ngoài bước tới hỏi
“ Công chúa có sao không ạ ? “
Huyền Trân lúc này mới giật mình thôi cười nói vọng ra
“ Không có gì, ta mệt nên đi nghỉ một lúc, đừng ai đến làm phiền nha”
“Vâng, thưa công chúa”
Người nô tì thi lễ rồi đi ra xa. Huyền Trân nhìn Đăng Phong nghiêm túc nói :
“ Ta là gái đã có chồng, chén trà này coi như ta cảm tạ ngài những ngày qua đã khiến ta rất vui vẻ, ngài nên đi đi thôi “
Đăng Phong im lặng không nói gì, một hơi uống hết chén trà, sau đó đứng dậy, nhưng đi được mấy bước thì cậu ta quay mặt lạy nhìn Huyền Trân nói :
“ Hạ thần không biết bơi, bây giờ đã là giữa biển khơi rồi “
Huyền Trân nói :
“ Bên cạnh còn nhiều thuyền lắm, ngài cứ qua bất kỳ một chiếc nào trốn tạm cũng được mà “
Đăng Phong tội nghiệp nói :
“ Hạ thần nếu mà đi ra kiểu gì cũng bị xử trảm “
Huyền Trân biết Đăng Phong lại chuẩn bị làm trò, tự nhiên nảy ra ý định chọc người này một phen nói :
“ Ngài nói bây giờ phải làm sao ? chẳng lẽ ngài định ở lại nơi này với ta ?”
Không ngờ Đăng Phong bước tới một bước quỳ xuống nhìn thẳng nàng nghiêm túc nói :
“ Vì công chúa hạ thần dẫu chết trăm lần cũng không hề hối hận. Hạ thần chỉ có một yêu cầu duy nhất là có thể kể chuyện cho công chúa nghe trên đoạn đường xa xôi này, mong công chúa chấp thuận”
Huyền Trân không biết phải nói gì cả, không khí nhất thời vô cùng yên ắng. Một lúc sau nàng mới thở dài nói :
“ Tấm lòng của ngài thứ lỗi ta không thể nhận. Ta tin là ngài sẽ không làm gì bất lợi cho ta, nhưng ở đây có rất nhiều người, nếu có người phát hiện ra thì sẽ rất tồi tệ, ngài nói ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa “
Đăng Phong dường như đã nghĩ đến câu trả lời này của công chúa, cũng không tỏ ra buồn chán gì mà nói :
“ Vậy hạ thần sẽ rời đi, nhưng nếu công chúa buồn, hãi gọi tên hạ thần, hạ thần sẽ lập tức tới kể chuyện cho công chúa nghe, hạ thần tên là Đỗ Đăng Phong “
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:53 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Đoàn thuyền cứ nửa tháng ghé vào đất liền tiếp tế lương thực nước uống một lần, rốt cuộc cũng một đường bình an tới được cửa Thị Nại sau gần một tháng rưỡi. Xa xa phía đất liền đã thấy người chen chúc chật cứng cả một vùng, cờ hoa lọng xí trải dài, lại có cả mấy đàn voi đợi sẵn. Trần Khắc Chung thấy cảnh này cũng phải gật đầu tán thưởng :
“Xem ra Chiêm Thành tiếp đón con dâu Đại Việt cũng vô cùng chu cẩn”
Phó đoàn Nguyễn Giải tướng quân cũng bước lên mũi thuyền nhìn một lúc rồi nói
“Đại nhân nhìn xem, đích thân quốc vương Chế Mân cũng ra đón kia”
Lúc này trong thuyền hoa, Huyền Trân đang được mấy người thị nữ trang điểm nhẹ. Một thị nữ nói :
“ Thưa công chúa, chúng ta đã đến Chiêm Thành rồi, người ta đến đón đông lắm “
Huyền Trân vuốt nhẹ hai dải tóc nói :
“ Chắc cũng là người của hoàng tộc thôi, chứ ta nghĩ nhân dân Chiêm Thành sẽ không ưa ta, dù sao thì cũng vì ta mà đất nước họ mất đi hai vùng đất biên giới “
Thị nữ xấu hổ không nói gì nữa.
Trần Khắc Chung lệnh cho đoàn thuyền dừng lại, rồi ông bước qua thuyền hoa của công chúa cùng với mấy tùy tùng bên cạnh, sau đó thuyền hoa của công chúa và thuyền của sứ đoàn Chiêm Thành cùng nhau tiếp cận đất liền. Trước khi đi ông quay ra sau nói với phó tướng Nguyễn Giải :
“ Phiền tướng quân cho những thuyền còn lại quay về Đại Việt, công chúa đã bình an tới đây là đã kết thúc nhiệm vụ rồi, tránh người Chiêm Thành nghi ngờ Đại Việt ta có ý thăm dò gì “
Nguyễn Giải liền ứng tiếng :
“Vâng, đại nhân, mạt tướng xin quay về trước”
Sau đó đoàn thuyền binh linh Đại Việt quay thuyền trở về. Lúc này quốc vương Chế Mân đích thân dẫn đầu đoàn bước tới nói bằng tiếng Chiêm Thành :
“ Hoan nghênh Đại Hành Khiển đại nhân ghé thăm tệ quốc”
Dù hiểu tiếng Chiêm Thành nhưng Khắc chung vẫn đợi thông dịch viên thông dịch sang tiếng Đại Việt rồi mới đáp lời bằng tiếng Đại Việt :
“ Thần cũng rất vinh hạnh được tới Chiêm Thành chuyến này, tạ ơn quốc vương đã thịnh tình đón tiếp. Lần này thần không nhục mệnh của Anh Tông hoàng thượng đã đưa Huyền Trân công chúa đến nơi an toàn”
Huyền Trân được một thị nữ dìu ra, thấy quốc vương Chiêm Thành thì nở một nụ cười xinh tươi nói bằng tiếng Chiêm Thành :
“ Huyền Trân xin diện kiến quốc vương “
Chế Mân nhất thời ngơ ngẩn dưới nụ cười của Huyền Trân. Ông tuy nghe sứ đoàn báo lại rằng nàng công chúa Đại Việt đẹp không bút mực nào ta nổi nhưng ông vẫn không tin. Bây giờ ông mới biết họ nói vậy là còn nhẹ. Nàng còn đẹp hơn cả ngàn lần những gì ông tưởng tượng. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, câu này đặt vào đâu cũng đúng, Chê Mân là một quốc vương vô cùng tài ba xuất chúng, hai lần Nguyên Mông đánh tới ông đều dẹp tan. Thế nhưng đứng trước Huyền Trân ông thấy mình thật quá may mắn khi có người vợ như vậy. Chế Mân mất một lúc mới khôi phục lại cười nói
“ Công chúa trên đường chắc đã mệt, hay là chúng ta vào hoành thành rồi nói chuyện”
Sau một thoáng lễ nghi khách khí, cả đoàn đã cưỡi voi vào kinh thành Đồ Bàn. Tuy Chiêm Thành trong mắt người Đại Việt là một xứ sở chỉ toàn gió và cát, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì kinh đô Đồ Bàn phồn hoa cũng không thua gì kinh thành Thăng Long. Quốc vương Chế Mân vô cùng cao hứng mở đại tiệc suốt ba ngày. Sau đó là lễ sắc phong công chúa Huyền Trân làm hoàng hậu Paramecvari .
( vì cái tên tiếng chăm này dài và khó nhớ nên tại hạ tiếp tục gọi là Huyền Trân, mọi người đừng ném đá )
Huyền Trân bước đi trong một cung điện nguy nga, lại gần một cửa sổ hình vòm rộng lớn thì dừng lại, nhìn ra ngoài có thể thấy được một phần của kinh đô Đồ Bàn. Lúc mới tới nàng còn chút bỡ ngỡ sợ hãi, nhưng mấy ngày nay nàng đã cảm thấy thoải mái hơn. Thái thượng hoàng lúc trước nói với nàng quốc vương Chế Mân là con người tài hoa phong nhã, đúng là thái thượng hoàng có mắt nhìn người. Quốc vương chế Mân đối với nàng rất tốt. Nàng đang suy nghĩ mông lung thì quốc vương Chế Mân từ xa bước lại, nhìn nàng cười hiền hòa nói :
“ Nàng nhớ nhà sao? “
Huyền Trân cúi chào rồi nói :
“ Thiếp đúng là có chút nhớ nhà”
Chế Mân hình như vừa có việc gì đó vui mừng, cao hứng nói :
“ Ta vừa bàn bạc với Đại Hành Khiển Trần đại nhân về mối bang giao giữa hai nước cùng với sự hợp tác về nhiều mặt khác, tin rằng tương lai Đại Việt và Chiêm Thành sẽ cùng nhau phát triển, đây là công lớn của nàng “
Huyền Trân cười nói :
“ Thiếp đâu có giúp được gì đâu mà giám nhận công”
Chế Mân nói :
“ Nàng không cần khiêm tốn, ta biết nàng vốn từ đầu đã không hề phản đối cuộc hôn nhân này, hẳn nàng cũng đã suy nghĩ thấu đáo. Nhiều người nghĩ cuộc hôn nhân này chỉ có ý nghĩa chính trị, nàng nói xem có phải vậy không ?”
Huyền Trân đáp :
“ Quốc vương nghĩ nhiều rồi, tuy thời gian chưa lâu nhưng thiếp rất yêu mến con người Chiêm Thành, những người thật thà và tốt bụng, còn ngài thì đối xử với thiếp không còn chỗ nào để chê, cho dù những lợi ích kia không có thì thiếp cũng không hối hận vì quyết định của mình. Nhớ ngày nào phụ hoàng từ Chiêm Thành trở về khoe với thiếp rằng người tìm được cho thiếp một lang quân rất tuyệt, thiếp chưa bao giờ nghi ngờ người “
Chế Mân nghe mỹ nữ nói vậy thì ha ha cười lớn, rất cao hứng nói :
“ Nàng nghĩ như vậy ta vô cùng hạnh phúc, bây giờ nàng và đất nước Chiêm Thành này là hai thứ quý giá nhất của đời ta, ta không cho phép bất kỳ ai khiến nàng buồn, kể cả đó là ta”
Huyền Trân gật đầu mỉm cười. Người chồng này của nàng đúng là vô cùng yêu thương nàng, nhớ lại thì hình như nhân dân Đại Việt hơi có thành kiến với người phương nam rồi. Chế Mân vuốt khẽ mái tóc nàng, nâng niu từng ngọn tóc, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó nói :
“ Đúng rồi, những tỳ nữ của nàng ta đều gọi tới bên ngoài, nếu nàng muốn hãy chọn mấy người ở lại, ta không đành lòng để nàng mang cảm giác xa quê “
Huyền Trân mừng rỡ nói :
“ Như vậy xin tạ ơn quốc vương “
Chế Mân gạt tay nói :
“ Giữa ta và nàng đừng nói những lời khách sáo, chỉ cần nàng vui, dù phải hi sinh cả thiên hạ ta cũng cam lòng “
Nói xong Chế Mân quay lưng bước ra ngoài. Huyền Trân đứng lặng người nhìn theo bóng dáng thoạt chừng có chút già nua ấy. Một lúc sau từ bên ngoài có mười mấy thị nữ bước vào, Huyền Trân vui mừng bước lại. Mấy người vội vàng thi lễ :
“ nô tỳ diện kiến công chúa “
Huyền Trân đang tươi cười bước tới thì bỗng dưng đứng lại, bởi vì có một thị nữ vẫn đứng nhìn nàng mà không quỳ. Nàng vội vàng nói :
“ Mọi người ra ngoài trước đi, lúc nào ta gọi hãy vào”
Mấy người nô ty thi lễ xong lui ra ngoài. Huyền Trân lúc này mới nhịn không nổi cười nói :
“ Ngài thật giỏi, không ngờ đất Chiêm Thành cũng không ngăn được bước ngài, ngài định bắt cóc hoàng hậu Chiêm Thành sao ?”
Thị nữ kia đúng là Đỗ Đăng Phong cải trang. Nhìn bộ dáng cậu bây giờ mà để người quen nhìn thấy chắc ôm bụng cười đến chết. Kiếm khách Tử Phong khét tiếng giang hồ đây sao?
Đăng Phong không để ý đến bộ dạng của mình, mà nhìn Huyền Trân rồi nói :
“ Hạ thần sợ công chúa gặp đau buồn mới cả gan cải trang đến đây, nhưng xem ra quốc vương kia thực lòng yêu thương công chúa”
Huyền Trân mỉm cười nói :
“ Cảm tạ ngài đã lo lắng, nhưng ta bây giờ không còn là công chúa Đại Việt nữa, mà là hoàng hậu của xứ Chiêm Thành, và ta đang hạnh phúc “
Đăng Phong cười chua xót nói :
“ Công chúa mãi là Huyền Trân công chúa trong lòng hạ thần”
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:53 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên