Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 69: Giang thị huynh đệ (thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Phía đông nam huyện thành, có một tiệm rượu gọi là ‘Lạc Thiên tửu gia’. Lạc Thiên tửu gia lấy bán rượu làm chính, nhưng kinh doanh chủ yếu là các loại rượu tủng đẳng trong thiên hạ, hướng về dân thường buôn bán. Lạc Thiên tửu gia nổi tiếng nhất là lạc thiên hoàng tửu. Lạc thiên hoàng tửu vào miệng nồng, vị ngon, quan trọng nhất là, không mắc.
Một cân rượu mới năm mươi đồng, giá này ngươi có thể tìm thấy rượu giá rẻ hơn nó sao?
- Chủ tiệm, lấy ba mươi cân lạc thiên hoàng tửu, ba mươi cân khúc lương thanh tửu, ba mươi cân thiêu đao tử!
Một thiếu niên đứng chỗ bán rượu nói với thiếu phụ thanh tú bán rượu. Thiếu niên mở miệng liền kêu chín mươi cân rượu, khiến đám người chờ mua rượu sau lưng hắn đều kinh ngạc. Há mồm liền là chín mươi cân, thiếu niên này đúng là tửu quỷ.
Thiếu phụ bán rượu thanh tú dường như quen biết thiếu niên từ lâu, biết thiếu niên là đệ tử Hoa Sơn khó được xuống núi một chuyến, cho nên đi liền mua gần trăm cân rượu là bình thường.
Nàng nói:
- Biết rồi.
Tiếp theo đưa cho thiếu niên một túi da to chứa rượu, bắt đầu rót rượu vào.
Lục Nguyên đứng tại chỗ chờ.
Không sai, bây giờ hắn tự xuống núi mua rượu.
Tuy tu tiên giả không cấm ăn thịt uống rượu nhưng phải kiêng dè danh tiếng, cho nên trên núi không lập tiệm rượu, muốn uống rượu thì ngoan ngoãn xuống núi mua.
Một chuyến xuống núi đường cao núi xa cho nên lần này mua gần trăm cân về.
Rảnh rỗi đứng đây ngắm phong cảnh hoàn toàn khác với trên núi. Đương nhiên, ánh mắt hắn liếc trộm thiếu phụ bán rượu thanh tú, không phải có ý dâm tà gì, chỉ đơn thuần dùng ánh mắt khen ngợi nhìn thôi. Tựa như thấy một bức tranh, một cây mai, một tảng đá lạ, lấy ánh mắt nhìn cảnh đẹp thiên địa xem.
Lúc này trên ocn đường phía trước có ba gã đàn ông đi tới.
Ba gã đàn ông cao to vạm vỡ như nhau, nửa thân trần đi trên đường, sau lưng vác thanh khoái kiếm to lớn, đi rất oai phong.
Ba gã đàn ông lưng cõng kiếm to khi đi qua là xung quanh gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, hiển nhiên ba tên này nổi tiếng xấu trong Giang Âm huyện thành.
- Đó là Tây Châu tam cự kiếm!
- Đúng thế, nghe nói bên Tây Châu phủ đến tán tu, ai nấy thực lực kinh người.
- Trước đó không lâu nghe nói trong Tây Châu tam cự kiếm Giang Bột Nhiên cùng Hoa Sơn Bắc phong nhị đệ tử Vân Dật đánh một trận chỉ kém một chút thôi.
Giang Âm huyện thành có rất nhiều tu tiên giả đến, mọi người đã tập mãi thành thói quen, không giống như chỗ khác như trông thấy tiên nhân.
Lục Nguyên liếc mắt ba gã đàn ông nhưng không mấy để ý, mình mua rượu của mình, lo việc khác làm gì?
Tính tình hắn lười biếng, chuyện gì cũng chẳng thèm lo.
Lục Nguyên tiếp tục ở trước cửa Lạc Thiên tửu gia chờ
Thiếu phụ bán rượu thanh tú lấy rượu. Vào lúc này, tiếng xé gió to lớn đột nhiên ập hướng hắn. Lục Nguyên liếc mắt qua, là đầu lĩnh Tây Châu tam cự kiếm Giang Bột Nhiên đột nhiên rút kiếm to chém vào hắn.
Lục Nguyên lập tức né sang bên, không hỏi nhiều. Nếu đối thủ đã muốn công kích mình thì hiển nhiên đã sớm đặt mục tiêu.
Nếu đã vậy thì cần gì nói nhảm.
Muốn nói nhảm phải chờ mình đánh bại đối thủ rồi nói tiếp.
Tay giơ lên, Dưỡng Ngô kiếm ra khỏi vỏ, hơi tiếp xúc với kiếm to của Giang Bột Nhiên. Vừa mới va chạm lập tức cảm giác lực lượng mạnh mẽ truyền đến, nhưng lúc này pháp lực của hắn không yếu, đã đến cảnh giới luyện khí thất tầng, nhận xét bảo thù thì chắc đối phương cũng chỉ là cảnh giới luyện khí đệ bát tầng, pháp lực chỉ mạnh hơn mình chút thôi.
Giang Bột Nhiên ngẩn ra, không ngờ một đệ tử hậu bối lại có thể chặn kiếm mình. Giang Bột Nhiên lập tức xoay tay, mở to thu lại thi triển Địa Liệt kiếm pháp. Địa Liệt kiếm pháp của gã mạnh mẽ không gì sánh bằng, chiêu thức chặt chém, mỗi chiêu chém ra như là đất nứt, khí thế kinh người. Rất nhiều đối thủ khi cùng Giang Bột Nhiên giao đấu thì sẽ bị khí thế chấn nhiếp, căn bản đối phó không nổi.
Lục Nguyên dùng Dưỡng Ngô kiếm, kiếm pháp đối thủ mạnh mẽ thì mình lấy chiêu thức nhu chậm rãi mài mòn đối phương, đem đối phương đưa vào trong kiếm pháp của mình.
‘Vân Ý Miên Miên’.
‘Vân Triền Kiếm Nhiễu’.
‘Vi Phong Phất Diện’.
‘Phong Vân Vô Hình’.
‘Phong Lưu Vân Tán’.
Đều là các chiêu nhìn thì mềm yếu, bình thường chiêu thức như thế Giang Bột Nhiên không thèm để ý. Theo gã nghĩ thì nam tử hán đại trượng phụ đương nhiên phải dùng chiêu chặt chém, nhưng theo Lục Nguyên thi triển ra những kiếm chiêu yếu mềm này thì từng chút một mài mòn kình lực kiềm của gã. Hơn nữa dần dần Giang Bột Nhiên lập tức phát hiện kiếm chiêu của mình không thể tùy theo ý muốn chặt chém nữa, dường như rơi vào đoàn mây mềm mại, không thể thi triển chiêu thức như ý nữa. Giang Bột Nhiên kinh sợ, gã chịu người nhờ đi đối phó Lục Nguyên, vốn cho rằng một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi tầm thường, coi như đối thủ là đệ tử chân truyền Bắc phong Hoa Sơn Tiên Môn nhưng còn chẳng phải là gã muốn đối phó làm sao thì làm thế ấy, tùy tiện nhào nặn. Kết quả ai mà ngờ hậu bối này kiếm thuật kinh người đến thế, gã sơ sẩy đã rơi vào kiếm ý của hắn, không thể tự do múa kiếm chiêu của mình, thậm chí bị trường kiếm của hắn bó buộc, thân bất do kỹ.
Không có cách nào, Giang Bột Nhiên đột nhiên đánh ra kiếm khí. Chỉ thấy trường kiếm của gã bắn ra kiếm khí màu vàng đất, đó là gã luyện khí kỳ bát tầng phát hiện kiếm thuật không đối phó được Lục Nguyên nên dùng kiếm khí. Dù sao người mới gã đến đối phó Lục Nguyên cung cấp tình báo hắn là đệ tử hậu bối mới tới cảnh giới luyện khí lục tầng, chưa luyện thành kiếm khí.
Kiếm khí ảnh hưởng rất lớn đến quyết đấu.
Một khi có được kiếm khí, trường kiếm tựa như có thể biến dài biến ngắn, kiếm sẽ tăng rất nhiều biến đổi quái dị. Teo gã nghĩ chỉ cần thi triển ra kiếm khí thì thắng chắc rồi.
Kết quả Giang Bột Nhiên lập tức cảm thấy muốn khóc.
Vì lúc này Lục Nguyên cũng thi triển kiếm khí. Kiếm khí trắng bắn ra từ Dưỡng Ngô kiếm. Cùng là kiếm khí chế kiếm khí, mọi người đều có kiếm khí, đều hiểu kiếm khí iến hóa, vậy thì vẫn là phải so kiếm thuật. Cứ so kiếm thuật thì Lục Nguyên lại thắng Giang Bột Nhiên.
Đột nhiên đến một trận khiêu chiến.
Nhưng nếu đã đến thì đánh vậy.
Lục Nguyên không thèm để ý.
Dưỡng Ngô kiếm liên tục vung, từng chiêu từng chiêu kiếm pháp thi triển ra. Lúc này Giang Bột Nhiên đã hoàn toàn bị khống chế bởi kiếm pháp của hắn.
Giang Bột Nhiên vừa kinh vừa giận. Gã là tán tu nổi danh, gặp qua không biết bao nhiêu cao thủ, cũng thấy qua không ít nhân vật ngũ đại tiên môn, nhưng trước giờ chưa gặp một thiếu niên hậu bối không quan trọng nào mà còn chưa đủ hai mươi tuổi đã luyện kiếm thuật đến tình trạng như vậy.
Hai tên khác trong Tây Châu tam cự kiếm, Giang Đại Nộ, Giang Bột Nộ trong lòng kinh sợ. Chúng cũng là tán tu nổi tiếng đã lâu nhưng chưa từng thấy qua kiếm thuật như vậy, không ngờ dựa vào trường kiếm trong tay, buộc đại ca Giang Bột Nhiên đến mức này, như là bị khống chế.
Giang Đại Nộ, Giang Bột Nộ nhìn nhau, lập tức rút kiếm ra tham gia chiến cuộc. Lần này mục đích của chúng là giết chết Lục Nguyên chứ không phải đơn độc khiêu chiến. Vốn cho rằng một mình Giang Bột Nhiên đã có thể đánh ngục đối thủ, nhưng bây giờ nếu đại ca Giang Bột Nhiên không làm được thì lấy ba chọi một đi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 70: Giang thị huynh đệ(hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Giang Đại Nộ dùng là Phá Địa kiếm pháp. Một khi gã thi triển ra Phá Địa kiếm pháp thì như trời sụp đất nứt, kiếm chiêu hùng hồn vô cùng chém thẳng hướng Lục Nguyên.
Bên kia người cuối cùng trong Tây Châu tam cự kiếm Giang Bột Nộ thi triển bộ Kim Cương kiếm pháp. Khi thi triển ra Kim Cương kiếm pháp thì người gã như nộ mục kim cương, khí thế khiến người kinh sợ.
Địa Liệt kiếm pháp của Giang Âm phủc, Phá Địa kiếm pháp của Giang Đại Nộ, Kim Cương kiếm pháp của Giang Bột Nộ.
Ba bộ kiếm pháp cực kỳ hung mãnh, khí thế hùng hồn công kích Lục Nguyên. Hai người Giang Đại Nộ, Giang Bột Nhiên cùng đẩy ra kiếm khí vàng đất, Giang Bột Nộ thì đẩy ra kiếm khí màu vàng kim. Ba kiếm khí tung hoành cuồn cuộn ép hướng Lục Nguyên. Lúc ban đầu dường như áp chế được hắn.
Đối thủ rất mạnh.
Dưỡng Ngô kiếm trong tay Lục Nguyên va chạm với ba thanh thanh trường kiếm của đối thủ, phát hiện ra đối thủ rất mạnh, chắc hai tên là luyện khí kỳ bát tầng, một trên là luyện khí kỳ thất tầng. Ba người cùng nhau đánh thì mạnh hơn hắn nhiều. Đối thủ thế này không dễ đối phó. Ba bộ kiếm pháp cực kỳ mạnh mẽ đẩy Dưỡng Ngô kiếm sắp bật ra.
Trước không vội vàng.
Mài mòn đối thủ đã.
Lục Nguyên vung trường kiếm, mới bắt đầu toàn là chiêu thức trông khá yếu ớt vô lực, nhưng những chiêu thức đó đều là chăn bọc kim. Chuôi Dưỡng Ngô kiếm di chuyển trong tay, thi triển ra từng kiếm chiêu tinh diệu vô cùng, ba đối thủ đều đi đường hung mãnh, vậy mình lấy nhu thắng cương đi.
Tuy nhiên vẫn là hơi phiền phức.
Dù sao đối thủ là ba tên, ba đối thủ đều đi hướng mạnh mẽ, muốn không ngừng mạnh mẽ va đụng pháp lực của mình. Nhưng đây chỉ là rắc rối nhỏ. Nói thật, ba người này kiếm thuật cũng thường thôi, tùy tiện đâm ra vài kiếm chỉ hướng sơ hở của họ.
Vài kiếm tùy ý buộc mấy người kia muốn cứng rắn đánh cũng không được.
Cuối cùng lại vài kiếm tùy tiện đánh ba người liên hợp phòng thủ cũng không được. Trước kiếm thế của Lục Nguyên không thể không tách ra.
Không sai, trận chiến này mới bắt đầu ba người hơi phiền, lát sau Lục Nguyên đánh tùy tiện.
Nếu như hắn không đột phá luyện khí kỳ thất tầng thì sẽ đánh khá vất vả, dù sao lúc ấy đấu với Nguyệt Tu La đã mệt mỏi như vậy. Nhưng bây giờ hắn đột phá luyện khí kỳ thất tầng, đối phó ba vị Tây Châu tam cự kiếm hai tên luyện khí kỳ bát tầng, một tên luyện khí kỳ thất tầng có áp lực không nặng mấy.
Nhưng lúc mới bắt đầu để chúng mặt ngoài chiếm chút ưu thế, lập tức dùng kiếm thế bao phu chúng, lấy một chọi ba đã buộc ba người chật vật, tùy ý ra chiêu không quá mức nghiêm túc đã có thể đem ba người liên hợp đánh thành như vậy.
Lục Nguyên càng đánh càng nhẹ nhàng, kiếm thế di động, vô cùng tiêu sái.
Giờ phút này, Giang Bột Nhiên, Giang Đại Nộ, Giang Bột Nộ Tây Châu tam cự kiếm đều đầu đầy mồ hôi. Chúng nhận ủy thác đến giết Lục Nguyên vốn cho rằng là một nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, nhưng thật sự làm mới phát hiện hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Hậu bối này kiếm thuật mạnh mẽ không dưới bất cứ ai chúng từng gặp.
Chỉ dựa vào một thanh trường kiếm đã cứng rắn vây khốn ba người họ.
Phải biết rằng hậu bối này pháp lực so với bất cứ ai trong ba người chúng đều hơi yếu chút.
Kết quả dựa vào pháp lực yếu hơn ba người chút cứng rắn dựa vào một thanh trường kiếm, lấy một địch ba, vây ba tên. Kiếm pháp như vậy thật là không tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng.
Ba người Giang Bột Nhiên ở dưới kiếm Lục Nguyên khổ đến buồn nôn, muốn ra chiêu thức mà không hoàn chỉnh được, muốn liên hợp kết quả không có cả khả năng đó, bị buộc đông nhảy tây vọt, giống như hoàn toàn bị trường kiếm của đối phương kiểm soát. Ba người Giang Bột Nhiên cùng nghĩ đến người ủy thác mình đã nói: hậu bối Lục Nguyên này pháp lực là luyện khí kỳ lục tầng, kiếm thuật không tệ.
Chết tiệt, pháp lực rõ ràng là luyện khí kỳ thất tầng, nếu chỉ riêng pháp lực tăng một tầng không hợp với tình báo thì không có gì. Kiếm thuật đâu chỉ không tệ, là tinh diệu tuyệt luân.
Chết tiệt!
Lúc này, có không ít người bắt đầu vây quanh, khi đứng xem thì cách hơi xa, sợ bị cách đánh điên cuồng của ba huynh đệ học Giang Tây Châu tam cự kiếm tai vạ. Nhưng nhìn một lát phát hiện cách đánh hung ác của ba huynh đệ học Giang hoàn toàn bị thiếu niên trẻ tuổi áp chế.
- Thiếu niên này là ai? Sao trẻ như vậy? Thoạt trông chưa đến hai mươi tuổi đã có thể một kiếm áp chế Tây Châu tam cự kiếm.
- Đúng vậy, Tây Châu tam cự kiếm. Nghe nói đầu lĩnh Tây Châu tam cự kiếm nổi danh tán tu, bình thường giết người cướp của, làm không ít việc ác. Không biết tại sao không lâu trước đó đến Giang Âm phủ chúng ta. Ba người này ác danh huênh hoang, có thể sống đến bây giờ toàn là vì ba người tay chân cực kỳ cứng rắn, không ngờ người như vậy đấu với một thiếu niên hậu bối mà bị áp chế hoàn toàn.
- Đúng rồi, lão đại Giang Bột Nhiên Tây Châu tam cự kiếm trước đó giao đấu với Hoa Sơn Bắc phong nhị đệ tử Vân Dật cũng chỉ hơi kém chút. Thiếu niên này là ai? Tại sao mạnh như vậy?
- Một kiếm áp chế Tây Châu tam cự kiếm, thật là thiếu niên lợi hại.
Giang Âm huyện cách Hoa Sơn rất gần, bình thường có tu tiên giả tới lui, giờ trong đám người đứng xem có một số tu tiên giả nhận ra Tây Châu tam cự kiếm. Đa phần không ai biết Lục Nguyên rốt cuộc là người nào, nhưng rất tò mò một thiếu niên một kiếm áp chế ba huynh đệ Tây Châu tam cự kiếm nổi tiếng ác.
Rốt cuộc có một thập đại đệ tử chân truyền Hoa Sơn khi được Lục Nguyên dạy kiếm thuật có được hắn chỉ nhận, ồ lên nói.
- Đây chẳng phải là lục sư huynh ư? Lục sư huynh đấu với Tây Châu tam cự kiếm mà có thể một người áp chế ba, cái này…
Đám người kia thấy có kẻ nói ra lai lịch thiếu niên đều vây quanh hỏi. Thập đại đệ tử chân truyền đó liền kể từng chiến tích quá khứ của Lục Nguyên ra.
Ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm.
Ba người này lúc tiến vào Giang Âm phủ thì tình báo đã rơi vào tay Bắc phong lục kiếm tiên Diệp Dương Dung. Dù sao Diệp Dương Dung là quản lý tình báo chủ Bắc phong. Theo cửu đại kiếm tiên như Diệp Dương Dung thấy thì Tây Châu tam cự kiếm thực ra chỉ là ba con kiến nhỏ xíu, tiến vào Giang Âm phủ không làm nên chuyện gì, cho nên tạm thời không để ý.
Kết quả ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm luôn không làm chuyện gì, không động thì thôi, vừa động liền loạn, chẳng ngờ ba người cùng ra tay với Hoa Sơn Tiên Môn Bắc phong đệ lục đệ tử chân truyền Lục Nguyên. Khi tình báo truyền đến tay Diệp Dương Dung thì gã bị hù giật nảy mình.
Diệp Dương Dung lập tức nhảy dựng.
Đệ tử chân truyền, là tài sản quan trọng của một môn phái.
Đệ tử chân truyền giống như Lục Nguyên càng là quan trọng hơn cả quan trọng.
Đệ tử chân truyền như vậy không thể có chuyện gì.
Nhưng muốn đệ tử chân truyền như thế không bị gì cũng không dễ dàng. Tuy Tây Châu tam cự kiếm ở trong Diệp Dương Dung cửu đại kiếm tiên chẳng qua là ba con kiến, nhưng đối với thập đại đệ tử chân truyền còn chưa lớn lên thì sẽ tạo thành nguy hiểm rất lớn. Ba huynh đệ họ Giang, hai tên là luyện khí kỳ bát tầng, một trên là luyện khí kỳ thất tầng, ba người liên hợp, trong Bắc phong thập đại đệ tử chân truyền không ai chặn lại nổi. Coi như là đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình cũng không ngăn được.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 71: Hoàn toàn lĩnh ngộ?(thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Bây giờ Diệp Dương Dung hơi rối.
Gã lập tức báo cho Sở Phi và Lý Nguyên Bạch.
Báo cho Sở Phi là vì gã nhanh nhất, tốc độ ngự kiếm đứng nhất đệ cửu đại trong cửu đại kiếm tiên Hoa Sơn. Nếu là gã thì có thể nhanh chóng chạy đến Giang Âm huyện. Báo cho Lý Nguyên Bạch là vì ông là sư phụ của Lục Nguyên, việc này phải sớm báo cho Lý Nguyên Bạch biết mới tốt.
Tất nhiên Diệp Dương Dung cũng đích thân đi. Thân hình mập mạp khi hành động thì cực kỳ nhanh nhẹn, tốc độ nhân kiếm hợp nhất không chậm chút nào.
……….
Giang Âm huyện thành.
Trước cửa Lạc Thiên tửu gia.
Lục Nguyên một người đối chiến ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm. Ba huynh đệ họ Giang mới bắt đầu còn dũng mãnh, kiếm pháp hung hãn, nhưng lúc này bị Lục Nguyên lấy kiếm pháp cuốn vào trong đó, không thể phá vòng vây, hoàn toàn bị giam cầm trong tầng tầng kiếm chiêu, tựa như bị giam trong mây. Chúng tứng đến la quang quác nhưng không có tác dụng gì.
Vào lúc này, một luồng sáng đột nhiên hiện ra. Luồng sáng này rất đột ngột, kiếm quang trắng tuyết tán đi lộ ra một bóng người mảnh khảnh, chính là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đã tới. Sở Phi nhận được tình báo từ Diệp Dương Dung thì bị hù giật nảy mình. Gã khá vừa mắt Lục Nguyên, lập tức nhân kiếm hợp nhất, trăm dặm ngự kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Trong cuộc rèn luyện tại Đông Lục huyện, Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi biết kiếm pháp của Lục Nguyên nên không lấy làm lạ nữa, nhưng hơi thắc mắc tốc độ tăng kiếm pháp của hắn. Trước đó không lâu lần rèn luyện tại Đông Lục huyện, Lục Nguyên là luyện khí kỳ lục tầng, sao mới mấy ngày không gặp mà đã đến luyện khí kỳ thất tầng rồi? Tốc độ tăng pháp lực khá nhanh. Nhưng gã ngẫm nghĩ, lần rèn luyện ấy Lục Nguyên thắng được chín mươi khối hạ phẩm linh thạch, lại có ba con linh thú vân hệ Vân Miêu, cộng vào lần trước tại Vân Vụ Cung hắn được một con linh thú vân hệ Vân Miêu, tương đương với có bốn con linh thú vân hệ trong tay. Bốn con linh thú vân hệ phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ số lượng khá lớn, có thể tăng lên đến luyện khí kỳ thất tầng là bình thường.
Xem ra mình đến uổng công rồi. Lấy kiếm thuật của Lục Nguyên, có pháp lực luyện khí kỳ thất tầng, muốn đối phó ba địch thủ cỡ này, tuy Tây Châu tam cự kiếm thành danh đã lâu nhưng không khả năng là đối thủ của hắn.
Tuy nhiên không tính uổng công, có thể nhìn kiếm thuật của Lục Nguyên.
Sở Phi chắp tay sau lưng quan sát kiếm thuật của Lục Nguyên, nhìn kiếm thuật Lục Nguyên có loại mỹ cảm.
Tiết tấu đó, vận luật đó, so với nhìn đệ tử Diệp Phi của mình luyện kiếm tốt rất nhiều.
Thật là người so với người tức chết người.
Sở Phi đánh giá, bỗng phát hiện lần này kiếm thuật của Lục Nguyên có thêm một ít biến đổi trước kia không có, đó là kiếm khí! Theo lý thì Lục Nguyên nên vừa tới luyện khí kỳ thất tầng không lâu, mới luyện kiếm khí không lâu. Nhưng coi như vừa mới luyện kiếm khí không lâu, xem kiếm chiêu của hắn thì đã hoàn toàn nắm giữ kiếm khí rồi.
Nhanh như vậy đã có thể nắm giữ kiếm khí, tại kiếm đạo thiên phú thật cao!
Luồng sáng đen đáp xuống đất, đó là một ông lão áo trắng. Luồng sáng vàng là tên mập béo ục ịch.
Đó là Lý Nguyên Bạch và Diệp Dương Dung. Hai vị cửu đại kiếm tiên tuy đến rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn Sở Phi một chút.
Kỳ thực Lý Nguyên Bạch đối với trình độ kiếm thuật, tu vi của Lục Nguyên cơ bản hiểu, biết thực lực đệ tử mình muốn đối phó ba tán tu nổi tiếng Tây Châu tam cự kiếm không rắc rối bao nhiêu. Tuy lòng biết là vậy nhưng sự việc xảy ra thì ông vẫn lo, lập tức ngự kiếm đến.
Diệp Dương Dung thì trợn mắt há hốc mồm. Gã trông thấy cái gì?
Lục Nguyên, một hậu bối đệ tử lại một người một kiếm cứng rắn ám chế ba Tây Châu tam cự kiếm tán tu hơi nổi tiếng? Tình báo của Diệp Dương Dung chắc chắn không sai, biết ba tán tu nổi tiếng có hai tên là luyện khí kỳ bát tầng, một trên là luyện khí kỳ thất tầng. Một đánh ba mà có thể đánh thành như vậy.
Tuy Diệp Dương Dung mặt ngoài là mập mạp nhưng kỳ thực vô cùng khôn khéo, nếu không thì sẽ chẳng nắm giữ hệ thống tình báo Bắc phong. Gã lập tức nhìn ra pháp lực của Lục Nguyên đã đến luyện khí kỳ thất tầng. Không ngờ pháp lực của Lục Nguyên đã đến cảnh giới này. Coi như là Vân Dật, Vân Bình lúc hai mươi tuổi pháp lực cũng chưa được như thế, huống chi là Lục Nguyên chắc mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi đã có pháp lực luyện khí kỳ thất tầng, thật là không tệ.
Nhưng Diệp Dương Dung liền phát hiện thứ mình nhận ra mới là chuyện cỏn con, càng khiến người kinh sợ là tu vi kiếm thuật của Lục Nguyên.
Một kiếm tùy tay chỉ hướng sơ hở đối thủ chắc đã tới giữa lĩnh ngộ kiếm ý.
Tiếp tục quan sát thì phát hiện càng quái. Đối thủ ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm lại bị trường kiếm Lục Nguyên khống chế. Đây là trường kiếm trong tay khống chế đối thủ, hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý! Không phải chứ, mười bảy tuổi đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý!
Diệp Dương Dung là quản lý hệ thống tình báo, có thể nói kiến thức rộng lớn nhưng lúc này không thể không kinh ngạc.
Mười bảy tuổi hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, không khoa trương nói trước nay chưa từng có ai nhưng cũng không kém là mấy.
Lúc này Sở Phi, Lý Nguyên Bạch, Diệp Dương Dung, ba vị cửu đại kiếm tiên đều khoanh tay đứng. Ba người họ vốn lo lắng Lục Nguyên bị ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm tiêu diệt, ai ngờ không cần họ ra tay, một mình hắn trên cơ tuyệt đối. Ba người họ chỉ ở bên cạnh nhìn thôi.
Diệp Dương Dung cảm thán nói:
- Lý sư huynh thật là thu được đồ đệ tốt.
Sở Phi gật mạnh đầu nói:
- Đúng đúng.
Lý Nguyên Bạch cười cười, vuốt râu, có vài phần đắc ý.
- Triệt kiếm!
Dưỡng Ngô kiếm một chiêu chém xéo, khiến ba thanh kiếm to của ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm văng ra. Cổ tay ba người có vật máu. Mũi Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên đâm hướng cổ họng ba huynh đệ họ Giang.
Lục Nguyên đứng đó nói:
- Tham kiến sư phụ, Diệp sư thúc, Sở sư thúc.
Đương nhiên hắn sẽ không vội vàng giết Tây Châu tam cự kiếm. Ba người này đột nhiên tới tìm hắn, vừa gặp đã đánh nhau, hiển nhiên sớm có mưu tính, sau lưng họ rốt cuộc là ai? Việc này đáng giá truy xét, có thể mượn cơ hội lôi ra người sau màn hay không. Tuy rằng hơi khó khăn nhưng nên thử một lần.
Vậy nên tạm thời không giết ba huynh đệ này.
Trong Vân Vụ Cung, ngoài Vân Long Điện.
Nước trong veo chảy qua thủ thủy trúc. Thủ thủy trúc rất nhẹ, khi nước chảy ra một đoạn thì thủ thủy trúc sẽ nhẹ di chuyển đến bên kia, đợi nước chảy hết lại lại vòng về bên này, cấu thành cảnh đẹp trên núi giả. Một con chim vàng anh nhẹ đáp xuống. Chim vàng anh nhàng nhàng đáp xuống bên kia thủ thủy trúc, trọng lượng một con chim khiến thủ thủy trúc vểnh lên.
Dường như vàng anh đã phát hiện thủ thủy trúc, chốc lát nhảy đầu bên này thủ thủy trúc khiến đầu kia nhổm lên, chốc lát nảy tới bên kia thủ thủy trúc khiến đầu bên này vểnh lên. Một con chim vàng anh nho nhỏ khiến cái ao này trở nên tràn đầy sức sống.
Chim vàng anh ngoài Vân Long Điện nhảy tới nhảy lui, linh tính vô cùng, cực kỳ vui sướng.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 72: Hoàn toàn lĩnh ngộ? (hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này Bắc phong lại đang trong bão tố.
Mọi người hiểu Bắc phong hiện giờ nằm trong tay Bắc phong lục kiếm tiên.
Nhưng tương lai Bắc phong sẽ rơi vào tay thập đại đệ tử chân truyền.
Ngũ đại tiên môn như Hoa Sơn bình thường rất chú ý uy danh, một đệ tử bình thường bị ám sát đều là việc lớn. Bây giờ đệ tử chân truyền bị ám sát thì càng là việc cực kỳ lớn, tất nhiên phải tra kỹ đến cùng.
Đặc biệt là Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói một câu:
- Đệ tử chân truyền là tương lai Bắc phong. Ai dám hủy đệ tử chân truyền Bắc phong ta, ta mặc kệ thế lực sau lưng hắn lớn cỡ nào, rốt cuộc ai sai khiến đều phải tra kỹ đến cùng!
Câu này nói mạnh mẽ, đủ thấy Nguyên Nguyên Thượng Nhân rất giận và quyết tâm điều tra ngọn nguồn.
Nói đùa, đệ tử chân truyền lần này bị ám sát nếu không tra xét đến cùng vậy lần sau những người đó còn đến ám sát nữa, nhiều thêm mấy lần thì đệ tử chân truyền Bắc phong còn lại mấy người chứ? Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói thế là làm cho người trong thiên hạ xem.
Ai dám đụng vào đệ tử chân truyền Bắc phong thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân ta dám liều mạng.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân trước giờ rất quan tâm thuộc hạ.
Đương nhiên có một số người cho rằng chuyện này rất có thể dính líu đến một trong Bắc phong lục kiếm tiên, sẽ không điều tra sau, đây là hoàn toàn sai.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã nói thế này:
- Tư Mã Trường Bạch, nhiệm vụ của ngươi vốn phụ trách phòng vệ ngoài Bắc phong, bây giờ ngươi làm quá tệ, tạm thời trừ chức vụ của ngươi, do Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp đảm nhiệm.
Bắc phong lục kiếm tiên mỗi người đều có công tác riêng.
Ví dụ như Diệp Dương Dung là công tác tình báo.
Ví dụ như Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho là phụ trách phòng vệ trong Bắc phong.
Tư Mã Trường Bạch chức vụ vốn là phụ trách phòng vệ ngoài Bắc phong.
Bây giờ bởi vì Tư Mã Trường Bạch có khả năng dính líu đến chuyện này, gã đầu tiên bị miễn chức, hiển nhiên Nguyên Nguyên Thượng Nhân đối với việc điều tra quyết tâm cỡ nào.
Trong Bắc phong lập tức dấy lên bão tố.
Gốc gá xa ngoài Tây Châu của Tây Châu tam cự kiếm bị lật ra, tất cả người có quan hệ bằng hữu tốt với Tây Châu tam cự kiếm đều bị bắt về. Mấy ngày này Tây Châu tam cự kiếm tiếp xúc với ai đều bị điều tra. Lần này Bắc phong thật sự nổi giân, Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng giận thật.
Đệ tử chân truyền Bắc phong tuyệt đối không thể bị ám sát.
Dám ám sát, mặc kệ ngươi có thể thành công hay không đều phải đền mạng.
Đây chính là thái độ của Bắc phong, thái độ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
………..
Trường Xuân Cư trong trận gió lốc này vô cùng yên tĩnh.
Trong chủ phòng, Lý Nguyên Bạch ngồi, Lục Nguyên đứng.
Lý Nguyên Bạch đang nhẹ xoa tay:
- Tây Châu tam cự kiếm xong đời rồi.
- Một số người dính líu với Tây Châu tam cự kiếm cũng tiêu rồi.
- Mượn cơ hồi bão tố Bắc phong lần này, Tư Mã Trường Bạch sắp đặt một ít cơ sở ngầm đều bị quét sạch.
- Tư Mã Trường Bạch bởi vì bị tình nghi nên không dám nhảy ra.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Lần này hắn lỗ to.
Bão tố Bắc phong cuốn phạm vi quá lớn, nhưng tổn thất lực lượng lớn nhất là cơ sở ngầm của Tư Mã Trường Bạch. Tư Mã Trường Bạch tràn đầy dã tâm, âm thầm chuẩn bị không ít tay sai, đều giấu không lấy ra. Kết quả lần này bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhân dịp bão tố quét sạch, ăn bồ hòn.
- Nhưng tiếc nhất là lần này Tư Mã Trường Bạch xóa đuôi sạch sẽ, làm thật tuyệt, cho nên bây giờ còn chưa có chứng cứ. Hắn tham gia việc này, lại không có bất cứ chứng cớ chứng minh là hắn làm. Cho nên lần này chưa thể kéo hắn xuống ngựa, nếu không thì coi như hắn là cửu đại kiếm tiên nhưng có chứng cứ hắn làm thì vẫn theo bổn môn ngũ đại giới, điều thứ ba nội bộ tranh đấu, tàn hại đồng môn, hắn sẽ bị phạt vào Tư Quá Nhai, khó thể đi ra.
Lục Nguyên lẳng lặng nghe, không lên tiếng.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Bây giờ ngươi theo lý thì chẳng phải nên giận dữ sao? Dù gì người muốn ám toán ngươi bởi vì cắt đuôi sạch sẽ, tuy tổn thất lực lượng nhưng vẫn giữ được bản thân.
Lục Nguyên cười, cười khẽ nói:
- Bây giờ ta có tức giận thì có tác dụng gì? Bây giờ ta không thể làm gì được Tư Mã Trường Bạch, ta sớm biết điều này rồi. Nhưng ta còn trẻ, còn có cơ hội, gần đến lúc thì tất nhiên có thể đùa chết Tư Mã Trường Bạch.
- Ta không phản đối ngươi đùa chết Tư Mã Trường Bạch.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Nhưng ngươi phải biết, thứ nhất, thực lực của Tư Mã Trường Bạch không dưới vi sư, rất khó đối phó, ngươi khó thể đấu lại, đólà thứ nhất. Thứ hai, bổn môn ngũ đại giới điều thứ ba, không được tranh đấu nội bộ, tàn hại đồng môn. Cho nên tương lai ngươi muốn đấu với Tư Mã Trường Bạch thì phải chơi sao cho đẹp chút.
Lý Nguyên Bạch chưa từng cho rằng đệ tử của mình có thể đấu nổi với Tư Mã Trường Bạch, ông còn lo sợ mình vừa đi thì đệ tử sẽ gặp tai họa, sau này phát hiện thì ra đệ tử không tệ chút nào.
Bắc phong đại tái một lần, một lần ám sát này, hai lần âm mưu Tư Mã Trường Bạch đối phó hắn kết quả đều bị đánh rớt răng.
Chỉ cần ông cố chống thân thể tàn tạ này thêm ít năm, chống đến đệ tử trưởng thành càng mạnh hơn, khi ấy rất có khả năng đối phó được Tư Mã Trường Bạch. Trong lòng Lý Nguyên Bạch phút chốc ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
- Nhưng ngươi có thể yên tâm, bây giờ phòng vệ trong phong nằm trong tay Phương sư đệ, phòng vệ ngoài phong là trong tay Độc Cô sư muội. Tư Mã Trường Bạch đã mất hết tất cả chức vụ, muốn đối phó ngươi không có bao nhiêu sức lực.
Lục Nguyên trong lòng đang cười khẩy.
Tư Mã Trường Bạch, ngươi làm giỏi lắm!
Lần trước Bắc phong đại tái, lần này ám sát.
Tốt lắm, mình đều nhớ kỹ.
Đương nhiên Lục Nguyên thích đem những việc đó đặt dưới đáy lòng chứ không thích nói ra, thù hận cũng dìm vào sâu trong tâm. Bình thường sinh hoạt ra sao thì vẫn như vậy, nhưng khi có năng lực báo thù thì hắn chắc chắn sẽ thiết kế hoàn mỹ, thật xinh đẹp, khiến Tư Mã Trường Bạch ngã xuống không thể đứng dậy, thậm chí là hoàn toàn hủy diệt.
Danh môn chính phái, theo lý thì sẽ không có ý nghĩ như vậy, Lục Nguyên vốn cũng không có suy nghĩ đó. Chẳng qua bị Tư Mã Trường Bạch ám toán, hắn lại là tính tình lấy răng trả răng, gậy ông đập lưng ông. Nếu Tư Mã Trường Bạch đã tính kế mình, muốn đưa mình vào chỗ chết thì tất nhiên mình sẽ không nương tay.
Ngươi nhảy ra khỏi quy tắc danh môn chính phái thì ta cũng sẽ nhảy ra khỏi quy tắc danh môn chính phái chơi cùng ngươi.
Nụ cười nhạt cong lên nơi khóe miệng.
Nhưng lập tức nụ cười nhạt biến mất, đổi về bộ dáng lười biếng hằng ngày. Việc này dù sao là chuyện rất xa xôi, mình chỉ cần nhớ thù này là được. Thường ngày nên sống sao thì sống vậy, cả ngày treo hận thù ngoài miệng thì rất mệt, rất không thói quen, trở về mình của bình thường đi.
Như vậy có lẽ nói không chừng sẽ khiến Tư Mã Trường Bạch thả lỏng đề phòng.
Bão tố thật mãnh liệt.
Bão tố lần này quét trong Bắc phong, cũng quét bên ngoài Bắc phong.
Gió lốc ữ dội không biết bao nhiêu người mất mạng bên trong.
Dám đụng vào đệ tử chân truyền là kết quả này.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang lập uy.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 73: Thịt chó(thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Ngay cả Tư Mã Trường Bạch đều bị lão cắt chức, đủ thấy lần này lão thật sự ra tay. Trong lần bão tố này khiến trong ngoài Bắc phong đều biết không nên chọc đệ tử chân truyền Bắc phong. Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn là bảo vệ người của mình như trước kia. Nhưng bão tố có mạnh hơn cũng có ngày ngừng.
Trận bão tố dần qua đi.
…………
Thời gian lại ba một năm.
Lịch triều đình Đại Tấn. Bây giờ là năm ngàn ba trăm ba mươi ba năm lịch Đại Tấn.
Lúc này Hoa Sơn Bắc phong dần trở về bình tĩnh.
Bắc phong.
Ngày này thời tiết tốt, là một ngày sáng sủa.
Mây trắng lững lờ bay, ánh nắng ấm áp.
ở giữa sườn núi Bắc phong, trên một bãi cỏ nằm một thiếu niên. Thiếu niên gối lên trường kiếm nằm trên mặt đất, bên cạnh đặt một bình rượu. Thiếu niên nằm một lát, thỉnh thoảng nắm bình rượu bên cạnh uống vài hớp, rượu vào cổ họng, bất giác lại qua một năm.
Mình đã mười tám tuổi.
Một năm nay Bắc phong nổi bão tố dữ dội, nhưng lúc này gần qua hết. Trong một năm hắn trở lại như trước kia, bộ dáng thường biếng. Không sai, hắn sẽ không quên mối thù với Tư Mã Trường Bạch nhưng thù hận không cần mỗi ngày treo ngoài miệng, vác trên mặt, chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được.
Một năm này hắn hiếm khi cố gắng, mỗi ngày thời gian tu luyện nhiều đến ba canh giờ, so với trước cố gắng rất nhiều. Điều này nếu đểđệ tử chân truyền khác nghe được chắc sẽ khóc ròng, bởi vì đệ tử chân truyền mỗi ngày tu hành ít nhất cũng năm, sáu canh giờ.
Một năm nay hắn cũng có tiến bộ.
Có Phong Linh bài bên trong ba con Vân Thố, bốn con Vân Miêu trợ giúp, trong một năm hắn nước chảy thành sông tu luyện đến tình trạng luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch.
Kinh mạch trong người trừ thập nhị chính kinh, bát đại kỳ kinh ra còn một ít tế kinh vi mạch nhưng không rõ ràng. Vốn tiểu thu thiên pháp lực chuyển giữa thập nhị chính kinh và bát đại kỳ kinh, đến luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch thì pháp lực bắt đầu rót vào tế kinh vi mạch, khiến pháp lực lần thứ hai tăng lên.
Luyện khí kỳ thất tầng đến luyện khí kỳ bát tầng không tính khó, chủ yếu là tích lũy pháp lực.
Từ luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch đến luyện khí kỳ cửu tầng đại chu thiên thì khá khó khăn, không phải dễ đột phá. Một khi ngưng luyện đại chu thiên thì pháp lực trong các kinh mạch sẽ liên miên bất tận, so với tiểu chu thiên không biết mạnh mẽ gấp bao nhiêu lần, cường đại đến cỡ nào.
Đương nhiên bây giờ hắn đang ở luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch.
Thời gian một năm đẩy pháp lực lên đến mức này đã là không tệ.
Đương nhiên trong một năm hắn không chỉ làm nhiêu đó thôi, còn luyện chút luyện kiếm. Ví dụ Thùy Mộ kiếm pháp của sư phụ hắn cũng luyện, nhưng không nắm giữ được ý nghĩa Thùy Mộ kiếm pháp. Tất nhiên theo lời sư phụ nói đó không phải vì thiên phú kiếm thuật của hắn không được, nguyên nhân là vì tính tình.
Kiếm, rất giống con người.
Tựa như Lý Nguyên Bạch bình thường tính tình trầm ổn, luyện Thùy Mộ kiếm pháp rất bình thường.
Loại người biếng nhác, vô cùng lạc quan như Lục Nguyên muốn luyện Thùy Mộ kiếm pháp có chút trầm tịch thì khá khó khăn.
Đương nhiên không luyện thành thì thôi, Lục Nguyên không có cảm giác mãnh liệt lắm. Kiếm ý là thứ không cưỡng cầu được, nếu cứng rắn miễn cưỡng ngược lại dễ dàng lạc lối.
Thành là may mắn, bại là số của ta.
Chỉ thế thôi.
Kỳ thực Lục Nguyên đến bây giờ có thể được thành tựu như vậy trừ thiên phú kiếm thuật cao ra còn có một vấn đề, đó là tâm tính như vậy phù hợp tư tưởng thanh tịnh tự nhiên của đạo gia tiên gia. Nếu quá mức cố chấp, có tính công lợi mạnh mẽ thì dễ dang sinh ra tâm ma, không có lợi cho tu hành.
Lục Nguyên nằm trên cỏ, lười biếng ngáp một cái, vô cùng ủ rũ. Ai kêu bây giờ tiết trời nóng bức, sắp đến mùa hè rồi. Thời tiết nóng bức, đến giữa trưa lười chỉ muốn ngủ, lại uống ngụm rượu, chỉ thấy càng buồn ngủ hơn.
Lúc này, một luồng sáng lạnh bỗng lóe lên.
Đó là trường kiếm phi sắc, nhanh chóng tấn công hướng Lục Nguyên. Một chuỗi kiếm chiêu nhanh chóng thi triển đánh thẳng về hắn. Lục Nguyên lật tay đáp một kiếm, nhát kiếm đâm vào sơ hở trường kiếm phi sắc, chặn lại thế công.
Nhưng dường như chu nhân trường kiếm phi sắc đã sớm đoán được loại tình huống này. Trường kiếm phi sắc chuyển động, triển khai đường kiếm thế khác, lại đâm tới. Lục Nguyên vẫn không thèm liếc cái nào, lật tay một kiếm, lại phá trường kiếm phi sắc.
Chủ nhân trường kiếm phi sắc lại mấy lần công kích, nhưng mặc kệ sửa lại vài lần thế công đều bị Lục Nguyên tùy ý đâm một kiếm chọc trúng chỗ sơ hở, kiếm thế bị phá sạch sẽ.
Chủ nhân trường kiếm phi sắc rốt cuộc không ra tay nữa, ngừng lại, đó là một thiếu nữ mỹ miều, mặc đồ phi sắc, tóc dài tùy ý cột thành đuôi ngựa, rất sáng sủa. Một cô gái mặc đồ phi sắc, vừa sáng sủa lại mỹ miều, tất nhiên cô gái này khá nổi tiếng trong Bắc phong, chính là vị thứ ba trong thập đại đệ tử chân truyền, Lăng Ngọc Châu.
Không biết có chuyện gì mà một năm nay Lăng Ngọc Châu rảnh liền tìm hắn so đấu. Tuy một năm Lăng Ngọc Châu tiến bộ chút ít, thúc đẩy pháp lực lên cảnh giới luyện khí kỳ đệ lục tầng, kiếm thuật cũng có tiến bộ nhưng kém xa, không phải đối thủ của hắn. Trước đó không lâu nghe nói nàng xuống núi đi rèn luyện, không ngờ nhanh vậy về núi rồi. Lăng Ngọc Châu về núi là hắn khó thể yên tĩnh, nàng sẽ đi tìm hắn so kiếm.
Thảm quá, Lục Nguyên thấy nhức đầu.
Lăng Ngọc Châu tay động, trường kiếm phi sắc Ngọc Phi kiếm đã trở vào bao. Thiếu nữ phi y mỹ miều mà sáng sủa nhẹ vỗ ngực, hiển nhiên mới rồi so đấu một chuỗi kiếm chiêu nhanh, không ngừng tổ chức kiếm chiêu, tổ chức thế công làm nàng hơi mệt, trán đổ mồ hôi, ngực phập phồng.
Phi y thiếu nữ cười cười nói:
- Quả nhiên không địch lại ngươi. Đúng rồi, nghe nói ngươi thích rượu, lần này ta xuống núi rèn luyện mang một bình tiên nhân nhưỡng này.
Tay chuyển, từ trong tay áo đưa ra một bình rượu. Nàng mặc đồ phi sắc dán sát người, lộ ra đường cong xinh đẹp, eo mảnh khảnh, vai nhỏ nhắn, nhưng đến tay áo thì bỗng to ra.
Tiên nhân nhưỡng, đây là một trong năm mỹ tửu Đại Tấn quốc, so với đông lục hoàng tửu nổi danh hơn nhiều.
Lục Nguyên lập tức tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đón lấy bình rượu.
Tiên nhân nhưỡng vừa vào tay, chỉ thấy bình rượu rất có xúc cảm. Rượu ngon quả nhiên là rượu ngon, chẳng rượu uống ngon mà bình rượu cũng tinh trí có xúc cảm. Hắn lập tức kiềm không được mở nắp bình, chúc ngược uống một ngụm. Rượu vào miệng cực thuần, uống một ngụm hương nồng còn trong miệng.
Tiên nhân nhưỡng, tiên nhân nhưỡng, không uổng là tiên nhân nhưỡng ra.
Muốn hỏi Lục Nguyên thích nhất ăn cái gì thì chắc là thịt chó.
Thứ nhất là đen, hai là vàng, ba là đốm, bốn là trăng.
Ăn ngon nhất không thể nghi ngờ chính là thịt chó mực.
Chưa ăn thịt chó vĩnh viễn không biết thịt chó mùi vị ngon cỡ nào, cái vị đó thật đúng là ‘Thịt chó lăn ba vòng, thần tiên đứng không vững’, ‘ngửi mùi thịt chó, thần tiên muốn trèo tường’. Đặc biệt là thịt chó mực, đó là cực phẩm trong thịt chó. Thịt chó mực so với thịt chó khác thì thơm, mềm, non, ngon miệng.
Chó mực vừa mới bắt được mập mạp, hắn lấy muối rắc chút trừ đi mùi đất, rồi lấy ra cắt thành khối, dùng nước trong tẩy sạch. Bỏ vào nồi trước dùng chút dầu ăn, giấm chua đảo, đợi nước ráo thì bỏ thêm chút giâm đảo nữa, đun sôi đến mặt trên bốc bọt bong bỏng. Rồi bỏ vào nước tương, múi, hoàng tửu, đường trắng, các loại gia vị cùng số lượng đinh hương, gừng, quết bì, hồi hương, bát giác, trần bì, hạt tiêu, hỗn hợp thành gia vị.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương