Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 066: Vượt giới hạn! Chết.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Bẩm Nhị gia, hiện lương thực mới sắp thu hoạch, cho nên giá lương thực cũ rất rẻ, giảm so với thường ngày hơn ba phần, hơn nữa nguồn cung dư dả, tới hôm nay đã mua được 150 vạn đảm, quá nửa đã được đưa lên xe, đang trên đường tới Lạc Thành.
Đường Kính Chi thầm tính toán một lúc rồi thở phào, hiện nạn châu chấu mới bùng phát quy mô nhỏ, đợi nó lan đi phải mất năm sáu ngày nữa, tới khi đó triều đình chẳng thể áp được tin tức vì nạn dân sẽ đam nó truyền đi khắp nơi, nhưng là chuyện hơn chục ngày nữa rồi.
Cho dù rất nhiều thương nhân có mối quan hệ làm ăn với phương bắc, nhưng không phải ai cũng dự phòng nạn châu chấu như Đường Kính Chi, cho nên đợi bọn họ phát hiện manh mối, rồi đưa tin tức về cũng phải tốn sáu bảy ngày nữa.
Chừng đó thời gian đủ cho Đường gia tích trữ lượng lớn lương thực rồi.
- Tốt, cứ thu mua với tốc độ này, không được dừng lại, cứ tập trung được số lượng nhất định thì mau chóng đưa lên xe, rồi nhân lúc trời tối chuyển vào biệt viện ở ngoài thành, nhớ! Nhất định bảo mật đặt lên hàng đầu, bị nghi ngờ là buông ngay.
Đường Uy gật mạnh đầu:
- Vâng.
- Phải rồi, những sản nghiệp nhỏ phân tán ở phương bắc đã tích trữ lương thảo trước chưa?
Những chốt tình báo đó là tai mắt của Đường gia, hết sức trọng yếu, vạn vạn lần không thể có sơ xuất.
- Bẩm Nhị gia, khi phương bắc có chút dấu hiệu thiên tai, nô tài đã lệnh bọn họ chuẩn bị rồi.
- Ừm, ngươi làm rất tốt, có điều tốt nhất nhắc nhở bọn họ thêm một câu, một khi thiên tai bùng phát, lương thực khan hiếm, người ta vì cái ăn, sẽ bất chấp mọi thứ, nên bảo bọn họ cố gắng kín đáo, dấu lương thực ở nơi bí mật, đừng để trong cửa hiệu, nếu tình hình khẩn cấp, có thể đóng cửa, chỉ cần đảm bảo tin tức lưu thông là được.
Thấy Đường Uy gật đầu, Đường Kính Chi phất tay bảo hắn lui ra, nạn châu chấu sắp bùng phát, chuyện y cần xử lý sẽ ngày càng nhiều.
Chỉ là xử lý chuyện nào trước đây ?
~~~~~~~~~~o0o`~~~~~~~~~~~~
Đi trên hành lang quanh co, Lâm Úc Hương nhìn cánh cổng tiểu viện trước mặt, tim đập như trống trận, lo lắng không thôi.
Trước khi rời đại sảnh, nàng còn quyết định đầy hào khí, sớm muộn cũng phải đối diện, chẳng bằng cắn chặt răng tiến lên, có chết cũng chết nhanh chóng thống khoái, đỡ phải nơm nớp lo sợ, nhưng khi nhìn thấy cổng tiểu viện kia, nhìn con đường chỉ còn lại vài mét, lại quên cất bước.
Cái đầu rất thiếu khí phách cúi xuống.
Nàng sợ chết, nàng càng không muốn chết như thế, nàng còn trẻ, còn rất nhiều thời gian tươi đẹp phía trước để hưởng thụ, chẳng có gì phải xấu hổ, ai không sợ chết.
Từ sau khi vào Đường phủ là nàng đã nhìn thấu thủ đoạn của Đường lão thái quân rồi, nếu muốn giết nàng thì chẳng cần lý do gì cả, một câu nói thôi là đủ cho nàng chết không toàn thây.
- Nhị nãi nãi, hay là nô tỳ đi tìm Nhị gia, có Nhị gia ở bên cạnh người, hẳn lão thái quân sẽ không làm gì đâu.
Đợi càng lâu, càng trì hoãn thì lòng càng hoảng loạn, Tri Đông cuống lên, cũng chỉ nghĩ ra độc có cách này:
Tri Thu cũng gật đầu như gà mổ thóc, hiển nhiên tán thành chủ ý này.
Lâm Úc Hương không phải không nghĩ tới, thực ra hiện cứ có chuyện nàng lại nghĩ tới Đường Kính Chi rồi, nhưng Đường Kính Chi có thể bảo vệ nàng nhất thời, không thể bảo vệ nàng mãi mãi, nếu sự kiện này thực sự chọc giận Đường lão thái quân, nàng cùng lắm cũng chỉ sống thêm được vài ngày thôi.
Hít sâu một hơi cố sức trấn tĩnh lại, Lâm Úc Hương hỏi:
- Tri Đông Tri Thu, các ngươi có sợ không?
Sợ!
Hai tiểu nha đầu đồng loạt kêu lớn trong lòng, nhưng không nói ra, chỉ lắc đầu.
Nhìn hai tiểu nha đầu này mặt cắt không ra máu, nước mắt chỉ chực chảy ra, Lâm Úc Hương áy náy lắm, dù sao hai tiểu nha đầu này vì theo nàng, nên mới trải qua hết kinh hoàng này tới lo lắng khác:
- Được, nếu không sợ, vậy chúng ta vào xem sao?
Nói rồi lấy dũng khí đi vào tiểu viện của Đường lão thái quân.
Hai tiểu nha đầu run run theo sau, dù chân mềm nhũn, nhưng bọn chúng cực kỳ trung thành với vị Nhị nãi nãi này, quyết sống chết cùng chủ.
Lâm Úc Hương tốn khá nhiều thời gian mới tiến được vào tiểu viện, diện tích tiểu viện rất lớn, nhìn qua đã thấy mười mấy sương phòng, Lâm Úc Hương nhìn thấy cửa phòng chính giữa, bước chân bất giác chậm dần chậm dần, cứ như vừa đi vừa dẫm kiến, hai bàn tay nhỏ giấu trong ống tay áo, nắm chặt lại, nhưng bờ vai nhỏ không ngừng run rẩy đã tố cáo tất cả rồi.
Trong tiểu viện rất an tĩnh, không có lấy một tiếng động, làm không khí ngột ngạt, đi chậm đến mấy thì cũng có lúc đến nơi, không biết vì sao hôm nay ở bên ngoài cửa lại không có nha hoàn đứng truyền tin, vì vậy Lâm Úc Hương đành lên tiếng:
- Lão thái quân, tôn tức có chuyện muốn cầu kiến.
"Khụ" trong phòng chỉ có một tiếng ho rất khẽ truyền ra, rõ ràng là tiếng của Đường lão thái quân.
Không ai phải bảo, đầu gối Lâm Úc Hương nhũn ra quỳ xuống bậc thềm, Tri Đông Tri Thu quỳ trên mặt đất. Đường lão thái quân là Diêm Vương lão gia nắm sinh tử trong Đường phủ, các nàng không sợ sao được.
Trong phòng tổng cộng có ba nữ nhân.
Đường lão thái quân ngồi nghiêm nghị trên ghế, tay nhàn nhã cầm chén trà nóng, nghe một bà tử mặt lấm bụi báo cáo tình hình. Hàm Hương vẫn như cũ, đứng sau Đường lão thái quân như cái bóng, chỉ thi thoảng chú ý thấy chén trà vơi rồi thì rót thêm, ngoài ra không có bất kỳ động tác nào khác.
- Ngươi nói Lý quản sự vào đại sảnh, vì không quỳ xuống mà Nhị nãi nãi cho người vả miệng?
Bà tử kia cẩn thận nhớ lại tình hình khi đó lần nữa mới đáp:
- Không phải mệnh lệnh của Nhị nãi nãi, mà do tiểu nha đầu đứng sau tự ý chủ trương, tên là Tri Thu.
- Hừm, xem ra con tiểu nha đầu Tri Thu là hạng đáo để đấy.
- Vâng ạ, lão thái quân không được tận mắt thấy, con tiểu nha đầu này thấy Lý quản sự không nghe, đi thẳng tới tát luôn hai phát, đánh rất dứt khoát nhanh gọn.
Bà tử kia len lén ngẩng đầu liếc nhanh qua sắc mặt âm trầm hơn vài phần của Đường lão thái quân, liền phụ họa.
- Tiếp theo thế nào?
Đường lão thái quân đủng đỉnh uống trà.
- Bẩm lão thái quân, tiếp đó Lý quản sự không phục, muốn đánh tiểu nha đầu Tri Thu, nhưng không đuổi được nó, Nhị nãi nãi sợ Tri Thu bị thương, nên kéo nó che đằng sau, Lý quản sự ...
Nó tới đó bà tử kia liền ngập ngừng, bà ta là tai mắt của Đường lão thái quân ở trong phủ, vì chưa nhìn rõ Đường lão thái quân ngả về phía ai nên đắn đo không biết nói tiếp thế nào.
- Hử?
Đường lão thái quân chỉ phát ra một tiếng làm bà tử kia sợ hồn siêu phách lạc, vội vàng kể tiếp:
- ... Lý quản sự chạy tới giơ chân đá, không biết là muốn đá ai thì bị một tiểu nha đầu khác tên Tri Đông xô ngã xuống đất.
- Ồ, Tri Đông? Ta có chút ấn tượng về nó, ôn nhu ít nói, có điều là đứa ngoài mềm trong cứng.
Đường lão thái quân xen vào một câu.
Bà tử kia vội gật đầu khen:
- Chính thế ạ, khi đó người trong đại sảnh đều sợ chết đứng cả, mỗi tiểu nha đầu đó lớn gan, sợ chủ tử bị tổn hại, mới dùng vai xô Lý quản sự ngã ra đất. Tiếp theo bọn nô tỳ kịp phản ứng, xông cả tới đè Lý quản sự xuống đất, nhưng Lý quản sự là nam nhân, bọn nô tỳ không giữ nổi, đúng lúc đó thì hai vị di nương tới.
Nghĩ đến Ngọc di nương ra tay tàn nhẫn, bà ta rùng mình một cái.
- Hai vị di nương này trước đó cũng bị Lý Trung ngầm ức hiếp phải không?
Giọng Đường lão thái quân kèm theo chút gì đó lành lạnh, thực ra Lý Trung làm gì bà cũng biết ít nhiều, nhưng nếu hắn không thái quá, bà vẫn bảo vệ hắn, có điều giới hạn không thể vượt qua, nô tài là nô tài, bất kể lúc nào cũng không được quên thân phận của mình.
Vượt quá giới hạn của nô tài, chết!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 067: Lão thái quân hỏi chuyện.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
- Nghe Uyển di nương nói trước đó Lý quản sự tới chuyển hết đồ gia dụng đi, còn sai phái nha hoàn trong viện tử của Uyển di nương đi nơi khác làm việc. Ngọc di nương thì không nói gì, có điều ắt phải có thù cũ với Lý quản sự, nếu không đã chẳng vừa vào đã cầm ghế đánh vỡ đầu Lý quản sự. Lão thái quân không được thấy chứ, cái ghế to thê này mà Ngọc di nương chỉ dùng mỗi một tay đã nhấc lên được, còn nữa, cuối cùng Ngọc di nương vì cứu Nhị nãi nãi còn đá mụ Vương Thị to béo như con heo nái bay lên không, hộc cả máu.
Bà tử đó lấy tay minh họa, hiển nhiên là lần đầu tiên được thấy cảnh tượng đó, không kìm được kích động.
- Thế à?
Sắc mặt Đường lão thái quân biến đổi, bà sống tới chừng này tuổi rồi, tất nhiên nghe ra Ngọc Nhi là người luyện võ, nhưng chuyện này trước kia bà không hề hay biết.
Chuyển phát triển nằm ngoài kiểm soát, làm bà rất không thoải mái.
- Tiếp!
- Tiếp theo Lý quản sự bị đập vỡ đầu liền nghe lời hơn, nô tỳ hỏi Nhị nãi nãi xem có băng bó vết thương cho hắn không, Nhị nãi nãi từ chối, nói là sợ Lý quản sự khỏe lại rồi sẽ đánh mình. Đúng rồi, khi đó Nhị nãi nãi còn chưa biết hai vị di nương, giới thiệu xong, Nhị nãi nãi không cảm tạ, mà ngồi xuống, muốn hai vị di nương khấu đầu dâng trà.
Đường lão thái quân lần đầu gặp Lâm Úc Hương đã thích rồi, thấy nàng rất phù hợp làm chủ mẫu, nghe tới đó lòng thêm vừa ý, chính thê là chính thê, trước mặt tiểu thiếp phải có uy, nếu không bị tiểu thiếp ức hiếp thì sao mà quản lý được hậu viện, làm sao để nam nhân yên tâm làm việc bên ngoài.
- Vậy phản ứng hai vị di nương ra sao?
- Bẩm lão thái quân, Uyển di nương không nói gì, đi thẳng tới dâng trà rất thật lòng, nhưng Ngọc di nương thì có vẻ không muốn lắm, có điều cuối cùng vẫn cung kính dâng trà, làm tròn lễ tiết.
Đường lão thái quân thở phào, nếu là người biết quy củ, hẳn không gây bất lợi cho cháu trai của mình, nhưng lai lịch Ngọc di nương này phải tra cho kỹ mới được.
Ngọc Nhi là di nương tiến môn cuối cùng, khi đó Đường Kính Chi bệnh đã rất nặng, người gầy như cái xác, nên khi chọn di nương, yêu cầu thấp hơn rất nhiều, dung mạo vừa ý là được, khiến cho thân thế Ngọc Nhi ra sao cũng chưa tra rõ ràng.
Bên trong phòng cứ thong thả người hỏi người đáp, ngoài phòng Lâm Úc Hương khổ không nói lên lời, bậc thềm này làm bằng đá, quỳ một lúc vừa đau vừa tê, như châm đâm vào, hôm qua nàng quỳ mấy lượt rồi, hôm nay quỳ nữa, thực sự chịu không thấu, nhưng bên trong không truyền lời ra, nàng không dám lên tiếng cầu kiến nữa, cũng không dám đứng dậy.
- Lão thái quân, người xem ...
Hàm Hương đợi Đường lão thái quân hỏi xong mới đi tới nửa bước, vừa vặn đứng sau Đường lão thái quân nửa người, vừa khéo thuận tiện nói chuyện, sau đó hơi đưa mặt về phía cửa.
Thấy Lâm Úc Hương quỳ cũng đã lâu, Đường lão thái quân ra hiệu cho bà tử kia lui vào phòng trong tránh đi rồi mới khẽ gật đầu.
Lâm Úc Hương chẳng những đầu gối đau buốt, lòng càng hoang mang sợ hãi, sợ Đường lão thái quân nổi giận, nếu không vì sao biết nàng cầu kiến lại không mở cửa, đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng kẹt một cái mở ra, rồi giọng kinh ngạc dễ nghe của một thiếu nữ lọt vào tai:
- Ôi chao, Nhị nãi nãi của tôi, sao người lại quỳ ở đây? Mau đứng lên, nếu không lão thái quân mà nhìn thấy, bọn nô tỳ bị lột da mất.
Được Hàm Hương dìu đỡ, Lâm Úc Hương vất vả đứng dậy, cơn đau buốt xương truyền tới, làm nàng đau méo miệng, nửa người dựa hẳn vào Hàm Hương:
- Lão thái quân có trong phòng không?
Hàm Hương đặt một cánh tay Lâm Úc Hương quàng qua vai mình, vừa đi vào phòng, vừa nói:
- Lão thái quân ngủ một giấc, vừa mới tỉnh dậy.
Đi vào phòng, Lâm Úc Hương thấy Đường lão thái quân ngồi ung dung uống trà, vẻ mặt bình đạm, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì, nàng đi tới giữa đại sảnh, nhịn đau nhún eo thi lễ:
- Tôn tức thỉnh an lão thái quân.
Đường lão thái quân nhìn nàng một lượt, chẳng hỏi vì sao nàng đau, khẽ gật đầu:
- Ngồi đi, chuyện Lý Trung xử lý ra sao rồi?
Lâm Úc Hương định quỳ xuống, nhưng Hàm Hương ở bên đỡ lấy không để nàng quỳ, dìu nàng ngồi xuống ghế.
- Ồ.
Đường lão thái quân chỉ nói một từ như thế, khẽ đặt chén trà xuống bàn, sắc mặt vẫn bình đàm như cũ, cứ như cái chết của Lý Trung căn bản chẳng phải là chuyện gì to tát.
Thấy Đường lão thái quân không nổi giận, Lâm Úc Hương yên tâm quá nửa, Đường lão thái quân chẳng cần đóng kịch trước mặt nàng làm gì, biết bà muốn nghe tiếp, liền đem hết chuyện trong đại sảnh kể lại một lượt, đương nhiên với chuyện nhà Lý Trung làm, nàng cố gặng dùng ngôn ngữ tu sửa lại, nói sao cho Lý Trung không tới mức trời đất căm phẫn, nhưng chết là đáng tội. Kể xong lấy giấy ghi chép tội trạng của đám người nhà Lý Trung dâng lên.
Đường lão thái quân chỉ xem qua vài trang đầu rồi đặt xuống bàn, mặt nghiêm lại, ánh mắt âm lãnh bao phủ toàn thân Lâm Úc Hương:
- Lý Trung dù sao cũng là nô tài theo ta mười mấy năm, ngươi đánh chết hắn như thế, có phải không coi lão thái bà này vào mắt?
Lời cuối cùng của Đường lão thái quân vút lên, làm Lâm Úc Hương kinh hoàng, muốn quỳ xuống nhận sai, có điều Hàm Hương lại lần nữa đưa tay ra ngăn cản, không cho nàng quỳ.
Thấy Lâm Úc Hương sợ như thế, Đường lão thái quân rất hài lòng:
- Cho dù tội hắn đáng chết vạn phần, ngươi cũng không biết phái người tới báo cho ta trước sao?
- Là ... Là do tôn tức suy nghĩ thiếu chu toàn, xin lão thái quân trách phạt.
Lâm Úc Hương gian nan nuốt nước bọt nói:
- Bỏ đi, ngươi xuất thân không tốt, chưa bao giờ quản lý chuyện hậu viện, tuổi còn ít, làm việc khó tránh khỏi sai sót, chuyện này cứ cho qua như vậy đi.
Ngầm phạt quỳ Lâm Úc Hương một canh giờ, dọa vài câu, Đường lão thái quân biết thế là đủ rồi, phất tay không truy cứu nữa.
- Tạ lão thái quân không phạt.
Lâm Úc Hương đứng dậy thi lễ:
Đường lão thái quân bảo nàng ngồi xuống, nói tiếp:
- Nói ra thì cũng chẳng phải chuyện lớn, nhưng sau này làm việc phải suy nghĩ nhiều hơn, còn nữa, vết thương trên tay ngươi còn chưa lành, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ta không giao cho ngươi nhiệm vụ gì nữa.
Lâm Úc Hương còn cầu gì hơn nữa, gật đầu vâng dạ luôn miệng, nàng chẳng thèm vào quyền lực ở hậu viện, chẳng muốn phiền lòng vì chuyện rắc rối ở Đường phủ, nếu được, nàng chỉ muốn sống yên ả trong tiểu viện của nàng, đọc ít sách y thuật, làm mấy món ăn cho ... Phì phì, ai thèm làm thức ăn cho y chứ!
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Lâm Úc Hương lui ra, vừa rẽ qua cổng tiểu viện, nàng dựa lưng vào tương, tay đỡ ngực thở lấy thở để.
Cửa ải này xem như đã qua rồi.
Tri Đông Tri Thu cũng vui mừng như vừa được thoát chết, giống như vừa rồi không phải vào tiểu viện của Đường lão thái quân mà là quỳ môn quan vậy.
Chủ tớ ba người ăn mừng không biết rằng có một người kín đáo quan sát hết tất cả, đến khi bóng lưng Lâm Úc Hương khuất sau hành lang quanh co, Hàm Hương mới quay về, Đường lão thái quân mắt khép hờ, đột ngột hỏi:
- Ngươi thấy Nhị nãi nãi thế nào, có hợp làm chủ mẫu không?
Hàm Hương sợ Đường lão thái quân cả nghĩ, cho rằng nàng muốn xen vào chuyện hậu viện, vội đáp:
- Nô tỳ không có ý kiến nghì, chỉ thấy Nhị nãi nãi hơi mềm yếu, gan cũng nhỏ.
Mềm yếu? Nhát gan?
Đường lão thái quân lắc đầu, Lâm Úc Hương nếu mềm yếu, lúc mới đầu bị cướp về Đường phủ, dám quả cảm kháng cự không? Nếu nhát gan thì hai ngày trước trong tình huống nguy hiểm có dám ra lệnh cho hộ vệ cứu Trịnh công tử kia không?
Trong tình huống phản kháng là vô nghĩa, cúi đầu không phải là mềm yếu.
Sợ hãi trước tử vong cũng không thể gọi là nhát gan.
Đường lão thái quân chỉ tùy ý phất tay bảo Hàm Hương lui ra, không có bình luận gì.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 068: Yêu sớm.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Đường Uy đi rồi, Đường Kính Chi còn ở lại ăn cơm trưa rồi mới rời tiểu viện, dù trong lòng y lo lắng Lâm Úc Hương xử lý Lý Trung sẽ bị gây khó dễ, nhưng Đường lão thái quân không muốn y xen vào chuyện hậu viện, y không dám ngỗ nghịch.
Chẳng phải là Đường Kính Chi sợ Đường lão thái quân trách mắng, mà lo mình xen vào thì tất nhiên chẳng sao, nhưng Đường lão thái quân sẽ trút giận lên người mấy nữ nhân của y, nhất Lâm Úc Hương càng làm y đau lòng.
- Thị Mặc, ngươi còn nhớ hai năm trước có người chủ trương truân điền khai hoang, họ Trương không?
Đi trên đường, Đường Kính chi hỏi:
Thị Mặc trí nhớ rất tốt, thoáng cái nhớ ra:
- Nô tài nhớ, năm xưa Trương đại nhân làm không ít chuyện tốt vì dân, nhưng năm ngoái ông ấy đã rời nhiệm rồi.
- Ài, quan tốt chẳng thể làm lâu được, ngươi còn nhớ chỗ ở của Trương đại nhân chứ?
Đường Kính Chi cảm khái nói:
- Bẩm Nhị gia, Trương đại nhân ở thành bắc, nơi đó hoàn cảnh không tốt lắm, người ở đó gần như toàn là điền hộ. Nhị gia muốn đi tìm Trương đại nhân sao?
Thị Mặc không hiểu sao chủ tử lại muốn đi gặp một quan viên không còn tại chức nữa, năm xưa ông ta chẳng qua cũng chỉ là quan nhỏ tòng cửu phẩm, phụ trách truân điền mà thôi.
Đường Kính Chi gật đầu, nói gọi:
- Dẫn đường.
Quan viên của vương triều Minh Hà chia ra thuộc về lục bộ, lần lượt là lại, hộ, lễ, binh, hình, công.
Trong đó công bộ chưởng quản công trình, truân điền, thủy lợi giao thông. Trương Gia trước kia nhậm chức ở công bộ, phụ trách truân điền tại Lạc Thành, là người thanh liêm, có tài, có điều năm ngoái bị người ta hãm hại tố cáo tham ô với quan trên, cho nên mất mũ ô sa.
Đường Kính Chi theo Thị Mặc đi được hơn nửa canh giờ thì tới thành bắc, nơi này nhà cửa rách nát, lại còn lộn xộn chằng chịt, không có chút quy hoạch, chẳng có tí mỹ quan nào, đường ngõ vòng vèo nối liền nhau, không cẩn thận một chút là lạc vào mê cung không lối thoát, dưới chân chẳng có lát đá, đi một lúc vạt áo Đường Kính Chi đã dính đầy bụi đất, còn may là hôm nay không có mưa.
Người qua lại nơi này đều là bách tính bình dân, thấy Đường Kính Chi tướng mạo tuấn nhã, khí độ bất phàm, ăn mặc sang trọng, người như thế chẳng bao giờ xuất hiện ở chỗ thế này, ngạc nhiên ngoái đầu nhìn, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Làm Đường Kính Chi dở khóc dở cười là vừa rồi có một tiểu cô nương chừng 14 - 15 tuổi cầm làn tre đang nhảy lò cò chân sáo qua mấy cục đá từ phía đối diện đi tới, nhìn thấy y la một tiếng, lấy hai tay che khuôn mặt đỏ bừng, quay người chạy mất, chẳng biết là tiểu cô nương thẹn thò thấy nam nhân quá tuấn dật đâm xấu hổ, hay là thấy y ăn mặc cao quý, sợ y là tên hoàn khồ, cướp nàng về nhà làm tiểu thiếp.
Nhìn theo bóng dáng mềm mại phơi phới tuổi xuân của nàng ta lả lướt đi thật xa, rồi bất giác đưa tay sờ khuôn mặt anh tuần phi phàm này, Đường Kính Chi đoán khả năng trước lớn hơn, hi vọng thiếu nữ đó đừng động xuân tình, vì y mà tương tư bỏ ăn bỏ uống, nếu không tội y lớn rồi.
Đang YY thì Đường Kính Chi nghe thấy bên cạnh có tiếng cười, quay đầu lại nhịn, té ra Thị Mặc cũng thấy chuyện vừa rồi buồn cười, nhịn mãi cuối cùng không nhịn nổi cười ra tiếng.
Đường Kính Chi nghiêm mặt vờ giận đá hắn một cái, quát:
- Con khỉ này cười cái gì, đã tới nhà Trương đại nhân chưa?
Thị Mặc nhảy sang bên né tránh, chẳng sợ hãi, cười hì hì trả lời:
- Nô tài cười gì đâu, chỉ là nghĩ không biết trên mặt Nhị gia có hoa tươi hay không, sao lại khiến những nha đầu tiểu tức phụ kia ngoái đầu nhìn liên tục, còn cả tiểu cô nương vừa rồi lại càng xuân tình nhộn nhạo, má nở hoa đào.
- Cút, xuân tình nhộn nhạo, má nở hoa đào cái gì, ta thấy ngươi muốn cưới tức phụ rồi thì có, hay là để mai ta tới nhà Tiểu Thúy, nói với nó cho ngươi nạp tiểu thiếp trước cho đỡ buồn tẻ nhé?
Đường Kính Chi cười rất bất lương:
Thị Mặc nghe thế cuống lên, đổi sang nụ cười nịnh nọt, Tiểu Thúy là vị hôn thê của hắn, năm nay còn chưa tới 14 tuổi, nếu không trong nhà đã sớm cưới về rồi, có điều nha đầu này đanh đá, nếu Đường Kính Chi đi nói chuyện nạp thiếp thật, e nàng trở mặt ngay lập tức.
Nha đầu đó điên lên là không thèm biết đứng trước mặt là ai.
Nghĩ tới đó, Thị Mặc vội chạy tới trước mặt Đường Kinh Chi, phủi sạch sẽ bụi trên áo trên dày của y, cười nói:
- Nhị gia, vừa rồi nô tài lắm mồm, hiện biết sai rồi, Nhị gia thương tình tha cho nô tài đi mà.
Đường Kính Chi nhịn cười hừ một tiếng, tên Thị Mặc này tuy thông minh nhanh nhạy, nhưng Tiểu Thúy là điểm yếu tuyệt đối của nó, cứ nhắc tới là trí không của nó chỉ còn một nửa.
Thị Mặc thấy chủ tử không nói, toát cả mồ hôi.
Thấy Thị Mặc chừng sắp khóc tới nơi, mặt Đường Kính Chi mới dãn mặt ra, trong lòng rất hiếu kỳ, Thị Mặc tuy chỉ là hạ nhân, nhưng làm việc bên cạnh mình, thân phận cực cao, nếu nó muôn, tương lai cưới năm ba tiểu thiếp tũng không là gì, sao lại sợ Tiểu Thúy như thế:
- Thị Mặc, ngươi là độc tử trong nhà, lấy vài tiểu thiếp cũng sao đâu, thế nào lại sợ Tiểu Thúy như vậy?
Thị Mặc mặt đỏ bừng bừng ngượng ngà ngượng ngịu không biết trả lời ra sao?
- Không nói à? Tốt, mai ta đi nói với Tiểu Thúy một tiếng, ừm, xem nào, trong tiểu viện của Sương di nương có mấy nha đầu được lắm, xinh xắn này, ôn nhu này, biết thi từ nữa ... Hợp đây.
Vì moi thông tin, Đường Kính Chi giở trò bắt nạt trẻ con:
- Đừng, đừng, Nhị gia, xin người tha cho nô tài đi mà, kỳ thực, kỳ thực nô tài cũng không biết nguyên nhân là vì sao nữa, chỉ sợ nàng không vui, không thèm để ý tới nô tài, không muốn thấy nàng giận, lòng nô tài như xát muối vậy.
Thị Mặc cuống cuồng trả lời.
Yên sớm.
Nếu ở thế kỷ 21, đây tuyệt đối có thể gọi là yêu sớm.
Đường Kính Chi hiểu ra rồi, Thị Mặc thực sự yêu thích Tiểu Thúy, có điều Thị Mặc vận khí không tệ, có thể đính thân với nữ tử mình yêu thương.
Đương nhiên vận khí của y càng tốt hơn, chẳng những cưới được Lâm Úc Hương còn có bốn tiểu thiếp, mỗi nàng một vẻ, có điều nhắc tới tiểu thiếp, y lại nhớ tới Ngọc Nhi luôn thích đeo khăn che mặt, tới giờ y vẫn chưa biết dáng vẻ nàng ra sao.
Tấm khăn che mặt đó làm Ngọc Nhi tăng thêm một phần sắc thái thần bí.
- Được rồi, ta tha cho ngươi một lần, nhưng nhìn cái dáng vẻ kém cỏi của ngươi, sau này nhất định là một tên râu quặp.
Thị Mặc thở phào, rồi nghi hoặc hỏi:
- Nhị gia, râu quặp là sao?
- Khu, bỏ đi ... Không có gì hết, tới nhà Trương đại nhân chưa?
Quen mồm, Đường Kính Chi nói ra một từ ngữ hiện đại:
- Sắp tới rồi, nô tài đi kiếm người hỏi cho chính xác.
Thị Mặc biết chủ tử có chuyện phải làm cho nên không hỏi nhiều, chạy đi hỏi, không lâu sau từ một nông dân trung niên hỏi được vị trí chính xác, đi trước dẫn đường, chừng 200 mét sau, dừng lại ở một tiểu viện.
Tiểu viện này rất nhỏ, tường đấp bằng đất thấp cắm qua loa mấy cành cây gai, nhìn từ ngoài vào thấy hết bên trong rồi, chỉ có năm gian phòng, mái ngói rêu phong, tường loang lổ dấu vết nước mưa, cửa cũng chẳng biết từ thời nào, phát ra tiếng cót ca cót két theo gió.
Giao lễ vật trong tay cho Thị Mặc cầm, Đường Kính Chi đích thân đi tới gõ cửa ba tiếng, không nặng không nhẹ.
- Ai đó?
Trong viện tử có giọng nói già nua truyền ra.
- Xin hỏi Trương đại nhân có nhà không?
Để biểu đạt thành ý, Đường Kính Chi không để Thị Mặc trả lời.
Ông lão tóc trắng bạc phơ trong sân nghe thế mỉm cười, rất hài lòng người khác gọi chủ tử của mình Trương đại nhân, bước chân nhanh hơn, rút then cài ra, mở cửa.
- Xin hỏi ngài là?
Ông già tóc trắng thấy một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, biết lai lịch không nhỏ, thu lại nụ cười, thái độ cung kính hơn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 069: Bái phỏng Trương Gia
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Đại gia, xin hỏi Trương đại nhân có nhà không? Tại hạ Đường Kính Chi có chuyện bái phỏng.
Đường Kính Chi thấy ông già này tuổi cao, khách khí nói:
- Không dám, không dám, lão nô chỉ là một nô tài hạ nhân thôi, không dám nhận tiếng đại gia này, chủ tử của lão nô có nhà, mời ngài vào.
Ông già tóc trắng sống quá nửa đời người, đã bao giờ được một công tử hào môn gọi tiếng đại gia, rối rít lắc đầu.
- Bách thiện lấy hiếu làm đầu, người là trưởng bối, tại hạ là vãn bối, gọi một tiếng đại gia là nên mà, có điều tại hạ đứng ở cổng thôi, xin quay lại thông truyền một tiếng, nếu như Trương đại nhân đồng ý, tại hạ vào cũng không muộn.
Ông già tóc trắng vội gật đầu, cố đi nhanh nhất có thể, đôi mắt mờ đục trong thoáng chốc chứa đầy nước mắt cảm động. Trước kia khách chỉ gọi ông ta là lão già, lão nô tài, một tiếng đại gia này lần đầu ông ta được nghe, làm hạ nhân như ông ta, cái gì quý nhất, chính là được tôn trọng.
Ông ta còn chưa đi tới nơi thì cửa gian sương phòng ở giữa đã mở ra, tiếp đó xuất hiện một trung niên mặc trường sam thanh sẫm, người này mặt vuông vức, ánh mắt có thân, lưng thẳng, nhìn là biết người rất có khí cốt.
- Hay cho câu bách thiện lấy hiếu làm đầu, tại hạ chính là Trương Gia, xin ra mắt công tử, không biết công tử tìm Trương mỗ có chuyện gì?
Trương Gia thấy Đường Kính Chi không những anh tuấn phong độ hơn người, còn hiểu lễ nghĩa phép tắc, mặt lộ vẻ tán thưởng, chắp tay hỏi.
Biết những lời đối thoại vừa xong với ông lão đã bị Trương Gia nghe được, Đường Kính Chi vội chắp tay đáp:
- Tại hạ Đường Kính Chi, hôm nay đúng là là chuyện quan trọng muốn thương lượng, chút lễ mọn này mong Trương đại nhân nhận cho.
Thị Mặc liền đi tới dùng hai tay đưa lễ vật tới trước ông lão tóc trắng.
Ông lão tóc trắng ngớ người rồi nhìn sang chủ nhân, trước kia Trương Gia còn quan chức cũng có người tới nhà quà cáp, nhưng chủ tử đều không thu, từ khi mất chức tới nay, đây mới là lần đầu có người mang quà tới tặng.
Trương Gia rất có thiện cảm với Đường Kính Chi, hơn nữa ông ta không còn là quan, không cần kiêng kỵ, liền bảo ông già tóc trắng nhận lấy.
Trương Gia tất nhiên nghe tới đại danh của Đường Kính Chi rồi, dù sao người trẻ nhất đỗ cử nhân trên lịch sử của vương triều, vội khom người nói:
- Thì ra là Đường công tử hạ cố tới tệ xá, mau mau mời vào.
Đường Kính Chi khiêm tốn mấy câu rồi theo Trương Gia vào nhà chính, do giấy dán cửa sổ cũ kỹ cáu bẩn, cho nên ánh sáng trong phòng không tốt, phòng mờ tối, đồ gia dụng không nhiều, chỉ có cái bàn chóc sơn, mấy cái ghế, có thể thấy Trương Gia là viên quan thanh liêm, nếu không cuộc sống chẳng nghèo khó như thế này.
Thị Mặc rất nhanh nhẹn, thấy trong phòng không có hạ nhân sai bảo, liền đi tới tự pha trà, rót hai chén nước, chén đầu tiền đưa cho Trương gia, chén thứ hai mới đưa cho chủ tử của mình.
Trương Gia thấy thế càng thầm gật gù, dạy được hạ nhân hiểu quy củ như thế, xem ra Đường gia không hổ thẹn là dòng dõi thư hương truyền đời.
Đường Kính Chi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, đắng ngét, lưỡi rụt vào, mày nhíu lại. Ở Đường gia y uống trà ngon quen mất rồi, không nuốt nổi thứ trà rẻ tiền này nữa, cười khổ, mình học hư đúng là nhanh, kiếp trước có lúc đừng nói tới trà, có nước sôi uống là tốt rồi, biết nếu để Trương Gia nhìn ra sẽ lúng túng, có khi mất thiện cảm, liền lên tiếng:
- Trương đại nhân, lần này tại hạ tới đây là có đại sự muốn cầu.
- Đường công tử, hiện Trương mỗ là thảo nhân áo vải, không phải là đại nhân gì cả, có điều Trương mỗ rất tò mò, với địa vị của mình hiện nay thì giúp gì được cho Đường công tử?
Trương Gia thấy Đường Kính Chi nhíu mày, tưởng là y có chuyện trong lòng, không biết kỳ thực là vì trà khó uống.
- Trương đại nhân, tại hạ là người thích nói thẳng, không muốn vòng vo, tại hạ muốn tìm đại nhân là để hợp tác, làm một chuyện lớn.
Đường Kính Chi thừa cơ đặt chén trà xuống, nghiêm túc đáp:
Trương Gia nghi hoặc:
- Chuyện lớn gì.
- Vì chuyện này mà Trương đại nhân mới mất quan chức.
Trương Gia nghe Đường Kính Chi đột nhiên nhắc tới chuyện mất chức thì sắc mặt trở nên âm trầm, nói thực lòng, một cái chức quan cửu phẩm nhỏ tẹo, vốn có mất chức cũng chẳng là gì, nhưng ông ta trời sinh thích nghiên cứu trồng ruộng, thủy lợi, đất đai.
Giờ mất chức rồi, không được làm những chuyện mình yêu thích nữa, không thể mưu lợi cho bách tính nữa, đó mới là điều làm Trương Gia buồn nhất.
Trầm mặc hồi lâu Trương Gia mới nói:
- Có chuyện gì, mong Đường công tử nói rõ.
- Tại hạ biết Trương đại nhân là vị quan thanh liêm, là quan tốt, năm ngoái sở dĩ mất mũ ô sa là vì có kẻ tiểu nhân ám hại, nhưng đại nhân có cam lòng để một thân bản lĩnh uổng phí như vậy không?
Với thân phận của Đường Kính Chi không cần phải nịnh bợ mình, Trương Gia cảm động lắm, thế gian đâu có mấy người hiểu mình, quan trọng hơn văn nhân lấy kinh sách làm đầu, thường coi khinh những người như bọn họ, coi chuyện kiểu trồng trọt, thủy lợi, nông điền chỉ là trò vặt, là thứ của tiểu nhân mà thôi, không phải là bản lĩnh:
- Ý công tử là?
- Hợp tác, Trương đại nhân, năm ngoái ngài dâng lên triều đình một bản tấu, nói là ngoài thành đông 40 dặm, có một vùng đất hoang có thể khai phát, kết quả bên trên áp xuống, còn vu cáo ngài điều tra không thực, muốn lợi dụng chuyện này để kiếm công tích, cho nên mới bãi quan ngài, chuyện này có thật không?
Trương Gia thở dài:
- Chuyện đúng là như thế, nhưng Trương mỗ có thể lấy lương tâm mà thề, mảnh đất đó tuyệt đối có thể khai phát sử dụng, mặc dù đầu tư tương đối lớn, nhưng chẳng cần mấy năm là có thể thu hồi vốn, chưa nói khai phát ruộng đất, có thể tạo phúc một phương, không gì sánh được.
Nói tới đó ông ta kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Đường công tử muốn tự khai phát mảnh đất đó? Tuyệt đối không thể.
Đường Kính Chi mỉm cười, ung dung nói:
- Ha ha ha, không dấu Trương đại nhân, tại hạ cũng đã từng tới xem mảnh đất hoang đó, đúng là đáng khai phát.
Trương Gia thấy mặt Đường Kính Chi nghiêm túc, không giống nói đùa, mà y chẳng có lý do gì để đùa, không khỏi mừng rỡ:
- Đáng, đáng quá đi chứ, nhưng chỉ dựa vào mỗi mình Đường gia không đủ, Đường công tử biết đấy mặc dù mảnh đất đó rộng lớn, nhưng cần phải san phẳng, hơn nữa khó khăn lớn nhất là ...
- Nước, phải làm kênh đào.
Đường Kính Chi tự tin tiếp lời:
Trương Gia nghe vậy thì sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Đường công tử biết cần phải làm kênh đào, sao còn muốn khai hoang mảnh đất đó? Đường công tử thứ lỗi, dù tài lực vật lực của Đường phủ có lớn hơn gấp đôi cũng không làm nổi đâu.
Đường Kính Chi không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tại hạ biết Trương đại nhân trước khi dâng tấu lên đã thăm dò tỉ mỉ chất lượng đất đai cùng với tuyến đường có thể đào kênh phải không?
Trương Gia nghe Đường Kính Chi không chịu nghe khuyên, dù không muốn, vẫn thành thực trả lời:
- Đúng vậy, những thứ đó Trương mỗ đều đã chuẩn bị đầy đủ, vốn định nếu có người dị nghị, có thể lấy ra biện chứng một phen, không ngờ bên trên không hỏi gì đã nói không được, sau đó bãi quan của Trương mỗ.
- Thế là tốt rồi.
Đường Kính Chi nghe tới đó thì yên tâm hẳn.
Từ khi được biết Điền Cơ và Vương Môn hợp mưu chiếm đoạt gia sản của Đường gia, Đường Kính Chi không lúc nào là không ngừng suy nghĩ cách hóa giải nguy cơ, nhưng người ta là quan, Đường gia là dân, chứng chọi cứng là không được, chỉ có cách nhún nhường, để đối phương không kiếm được cớ hại Đường gia.
Nhưng Đường phủ trên dưới có mấy trăm miệng ăn, không có thu nhập là không được, vả lại thời đại đó thể diện và uy vọng của một gia tộc rất quan trọng, lấy sự kiện Hồ chưởng quầy bị đánh ra mà nói, không phản kích, không báo quan, tổn thất không chỉ là đóng cửa một cửa hiệu.
Vậy phải làm sao ?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 070: Linh cơ lóe sáng.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Không có uy vọng, trong mắt người khác sẽ là đớn hèn, sẽ bị người ta leo lên đầu lên cổ, đó mới là tổn thất lớn nhất của Đường gia, cho nên đám Điền Cơ và một số đối thủ đồng hành mới dám trắng trợn tới tận nơi gây chuyện, dù không phải chuyện lớn, nhưng thu nhập tức thì giảm đi quá nửa.
Dù sao ai mua đồ cũng chẳng muốn tới những chỗ thường xuyên có chuyện, mà món đồ đó lại chẳng phải là mỗi mình Đường gia mới có.
Cho tới tận khi phương bắc xảy ra nạn châu chấu, trong đầu y mới lóe lên một ý tưởng, có thiên tai là có nạn dân, trong mắt triều đình, nạn dân là gánh nặng, nhưng trong mắt y, đây lại là nguồn lao động giá rẻ.
Nếu bình thường khai hoang, đào kênh do chính quyền làm, một công trình quy mô lớn như thế, trừ phải có đủ tiền ra, còn phải có đủ nhân thủ, nếu triều đình không phê duyệt, không thể trưng dụng bách tính khai hoang, có tiền cũng chẳng kiếm được đủ nhân lực, dù sao phương nam trù phú, bách tính đều an cư lạc nghiệp rồi, ai mà muốn vì vài đồng tiền, mà đi làm chuyện khổ cực đó.
Nhưng hiện giờ thì khác, có thiên tai có nạn dân bụng đói, tới lúc đó chỉ cần cho bọn họ ngày ba bữa cơm là đủ rồi.
Vụ làm ăn này tính ra khá là lời.
Ngoài ra Lưu châu không phải là vùng cực nam, nơi này nối liền với dải đất trung tâm và phương nam, cho lưu lượng nạn dân đổ về đây sẽ rất lớn, nếu có thể mở lán bố thí cháo thật sớm, ắt lấy được thiện danh, khi đó toàn thành đều là nạn dân ăn cơm của Đường gia, Điền Cơ và Vương Mông dám mưu đồ với Đường gia nữa sao?
Nếu chúng dám đụng chạm vào, Đường gia chỉ cần ngầm truyền tin có kẻ muốn điều tra lương thực của Đường gia, không thể bố thí cháo nữa, đám nạn dân đói bụng đó việc gì cũng dám làm.
Chuyện này quan trọng nhất là ở Trương Gia.
Dù sao khai hoang đào kênh đào không phải là một chuyện đơn giản, thành công hay không liên quan tới chuẩn bị có chu đáo không, nếu không dù có vượt được qua ải của đám Điền Cơ, tương lai Đường gia cũng lụi bại vì nó.
Trương Gia thấy Đường Kính Chi vui mừng thì khẽ lắc đầu, trước đó ông ta đã từng nghe nói tới một số chuyện của Đường Kính Chi, nói Đường Kính Chi là kỳ tài thương nghiệp, nhưng hiện ra xem ra lời đồn không đúng rồi, ông ta không nhìn ra Đường phủ có bất kỳ khả năng nào để hoàn thành việc này.
- Không biết Trương đại nhân có thể cho tại hạ xem bản đồ kênh đào kia được không?
Đường Kính Chi không để ý tới thái độ thiếu tin tưởng của Trương Gia, dù sao chuyện này quá lớn, không phải dựa vào khua môi múa mép là có thể khiến người ta phục.
Nay mũ ô sa cũng chẳng còn, Trương Gia chẳng tiếc đống bản đồ không khác gì mớ giấy lộn, gật đầu vào thư phòng lấy bản đồ ra trải trên bàn.
Cố áp kích động xuống, Đường Kính Chi trải bản đồ ra xem, sau đó căn cứ vào ký ức cũ, đối chiếu thật tỉ mỉ thực tế và bàn đồ, càng xem lòng càng mừng rỡ.
Trương Gia quả nhiên có bản lĩnh thực sự, mặc dù trong bản đồ có những chi tiết nhỏ không được hoàn thiện lắm, cần phải tu sửa, nhưng về đại thể không có chỗ nào sai, gấp giấy lại, Đường Kính Chi trầm tư một lúc rồi lên tiếng:
- Trương đại nhân, tại hạ biết ngài không tin Đường gia có khả năng khai phát vùng đất hoang lớn như vậy, nhưng nếu như, tại hạ nói nếu như có một ngày điều kiện đầy đủ, ngài có sẵn lòng giúp đỡ ta không?
Trương Gia nghe xong vẫn lắc đầu, không tin Đường gia có thể làm được một chuyện kinh thiên động địa như thế, có điều thấy Đường Kính Chi thái độ chân thành, liền đáp:
- Đường công tử, quả thực không muốn dấu, Trương mỗ cũng muốn hoàn thành chuyện này, gì chưa nói, riêng thăm dò đất đai, suy nghĩ phương án làm kênh, vẽ bản đồ đã phí ba năm của Trương mỗ và thuộc hạ, càng chưa nói tới tạo phúc cho bách tính là tâm nguyện lớn nhất của Trương mỗ. Nếu một ngày nào đó điều kiện chín muồi, bất kể là giúp Đường công tử hay triều đình, Trương mỗ sẽ tận tâm tận lực cho tới khi công trình hoàn thành.
- Tốt, có câu này của Trương đại nhân là tốt rồi.
Đường Kính Chi nghe thế đứng dậy vái Trương gia thật sâu:
- Trương đại nhân lòng chưa bách tính, không tham phú quý, tại hạ khâm phục vô cùng, nếu như có một ngày mảnh đất hoang đó khai phát xong, tại hạ hứa ba năm không thu tô của điền hộ.
Trương Gia vẫn không tin Đường Kính Chi có thể hoàn thành việc này, vẫn đứng dậy trả lễ:
- Nếu như có một ngày như thế, Trương mỗ xin thay cho bọn họ tạ ơn Đường công tử.
Hai người nhìn nhau cười, ngồi trở lại.
Nếu đã thương lượng ổn thỏa với Trương gia, vậy tiếp theo là phải tìm cách có được văn thư của triều đình.
Ở vương triều Minh Hà, muốn khai hoang phải mua lấy mảnh đất đó trước, có điền khế mới có thể tự khai phát, còn muốn đào kênh dẫn nước thì phải được công bộ phê chuẩn, chỉ có như thế sau này đất đai được khai phát, quan viên hộ bộ mới đo đạc, cho vào hồ sơ, được nộp thuế theo quy định quốc gia, đó là đất mới khai khẩn năm đầu tiên không cần nộp thuế.
Trước khi rời Trương gia, Đường Kính Chi vốn muốn để lại chút bạc, nhưng Trương Gia nói không công không hưởng lộc, nhất quyết không chịu nhận, Đường Kính Chi biết ông ta ngay thẳng không tham tiền đành thôi, chỉ dặn chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối.
Thị Mặc đứng bên rót trà hầu hạ nên nghe hai người bọn họ đối thoại từ đầu tới cuối, trong lòng đầy nghi vấn, sao Nhị gia lại đột nhiên muốn khai hoang?
Đây là công trình cực lớn.
- Thị Mặc, hiện chủ sự truân điền của Lạc Thành tên là gì, ngươi có biết không?
Trên đường về Đường Kính Chi hỏi:
Thị Mặc căn bản không nghĩ nhiều, đáp:
- Nhị gia quên rồi à, Lưu Bưu vốn là quan viên của Lạc Thành, về sau vì phạm tội mất chức, mới bỏ tiền hối lộ bên trên, được điều tới công bộ để truân điền.
- Lưu Bưu?
Đường Kính Chi suy nghĩ một lúc liền nhớ ra, tức thì cười lớn, thì ra là Lưu Bưu, xem ra cả ông trời cũng giúp ta rồi.
Biết chủ sự truân điền là Lưu Bưu rồi, Đường Kính Chi tự tin hẳn, không cần vội vàng lập tức đi làm việc này nữa, cùng Thị Mặc về Đường phủ, đây là đại sự ảnh hưởng tới tương lai của Đường gia, cần phải thương lượng trước với lão thái quân mới có thể hành động.
Đường Kính Chi định tối nay trao đổi với lão thái quân về việc này.
~~~~~~~~~~~~`o0o~~~~~~~~~~~~~
Thời đó trong các tòa thành thường thiết lập một ít mục trường, nông trại, để đề phòng trường hợp khẩn cấp như bị địch vây thành có thể tự cung tự cấp, Đường phủ rộng lớn tráng lệ chính vì không đặt ở khu vực phồn hoa náo nhiệt giữa thành mà ở gần những nông trại đó.
Tòa phủ đệ hoành tráng này cơ bản có thể chia làm ba phần, đi qua đại môn chỉ thấy sân rộng, rất ít phòng ốc, nơi này chủ yếu dành cho hộ vệ, khách khứa không quan trọng, phòng làm việc một số quản sự lo việc kinh doanh ngoài phủ, đi sâu vào nữa vẫn thuộc ngoại viện là viện tử riêng biệt vườn rộng có ao nước giả sơn cuối vườn đó là đại sảnh đường, phòng tiếp khách, thư phòng đây là nơi Đường Kính Chi làm việc, có cửa nối liền với hậu viện còn gọi là nhị môn trong câu “đại môn bất xuất, nhị môn bất mại”.
Qua cảnh cổng tròn đó một dãy hành làng dài quanh co, bên là ao sen lớn bên rừng trúc xanh mướt, sẽ thấy bức tường trắng mới là nơi ở của nữ quyến Đường gia, còn gọi là nội viện thực cấm chỉ nam nhân không mang họ Đường ra vào. Ngoài bức tường đó ở phía bắc là nhà bếp, nhà kho, cùng nơi ở của hạ nhân.
Khách quý vào Đường phủ sẽ được đi qua đại môn, mời lên kiệu đón tới đại sảnh đường, nếu không đủ đi bộ mỏi chân, các hào môn thế gia đều làm thế, khách càng đi lâu càng thể hiện được nhà mình bề thế ra sao, còn người trong phủ thực tế không dùng đại môn, đi cửa phụ cửa sau nhanh hơn nhiều.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx