Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 266: Lợi dụng nạn dân.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Hiện nay Vương triều Minh Hà đã kéo dài trên ba trăm năm, có thể nói tham quan ăn vào tận xương sống vương triều, lan tỏa từng mạch máu, tân đế đăng cơ không phải đang lệ tinh đồ trị, cũng không phải là đang bổ sung ngân lượng cho quốc khố trống không, mà là ép quan viên địa phương dựng cờ tạo phản.
Biết chắc là sẽ chết, ai chẳng muốn liều một phen.
Hiện tân hoàng đăng cơ chưa lâu, uy tín còn thấp, phương bắc đang rối ren, lòng người hoảng loạn, chỉ cần có một kẻ cầm đầu, ắt sẽ có rất nhiều tham quan ùa theo tạo phản, tới khi đó binh tai khắp nơi, Vương triều Minh Hà xem như xong.
Đường Kính Chi nghĩ tới đó trán vã mồ hôi lạnh.
Vùng trung tâm vương triều có ba châu quan trọng, Hùng Châu phía tây với Ngọc Môn Quan, Gia Dục Quan là phiên dậu tây Kinh Châu, đông là Tịnh Châu thông nam giáp bắc kề đông, khâm sai kia nam hạ, hoặc tới Lưu Châu tiếp giáp với Tịnh Châu hoặc là Vân Châu tiếp giáp với Hùng Châu.
Điền Cơ khỏi phải nói, khẳng định là tên đại đại tham quan rồi, nếu như khâm sai tới Lưu Châu, kẻ này gây dựng ở Lưu Châu nhiều năm, bồi dưỡng mấy chục tên thuộc hạ trung thành như Vương Mông, há chịu ngồi yên chờ chết.
Còn về Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng, mặc dù ông tay không tham lam như Điền Cơ, nhưng nếu bảo ông ta là thanh quan trong sạch liêm khiết là không thể nào.
Cho nên kết quả cuối cùng rất có khả năng là hai người này đạt thành hiệp nghị nào đó nắm tay hợp tác, cùng giương cờ tạo phản.
Trịnh Thắng có quân, Điền Cơ có tiền, trừ phi triều đình phái ra được ít nhất 30 vạn quân đội trấn áp, nếu không căn bản khó làm gì được hai người này.
Hơn nữa còn chưa kể quan lớn các châu khác cũng học theo.
Còn Điền Cơ hợp tác với Trịnh gia thật, chẳng phải Đường gia sẽ thảm sao?
Phải biết rằng chỗ dựa lớn nhất của Đường gia hiện nay là Trịnh gia.
Điền Cơ lại chẳng đường hoàng tịch thu gia sản Đường gia để lấy tiền tạo phản sao, Trịnh gia lúc ấy vui vẻ đứng bên nhìn.
Giao tình không đáng tin cậy, còn hợp tác vì lợi, nhưng có cái lợi nào lớn hơn cái kho tiền của Đường gia?
Nếu như trước kia Đường Kính Chi đồng ý hôn sự kia, có quan hệ thông gia với Trịnh phủ, nói không chừng Đường gia có thể an toàn, đương nhiên như thế cũng có cái hại, tạo phản là tru di cửu tộc, thế gia có quan hệ thông gia với Trịnh gia tất nhiên cũng bị chém cả nhà.
Ngọc Nhi nghe xong cũng nhíu mày, thấy sắc mặt Đường Kinh Chi cực kém, liền vỗ về:
- Nhị gia, đừng lo quá, chủ ý sức khỏe.
Im lặng gật đầu, Đường Kính Chi gấp thư lại cho vào trong lòng, hạ lệnh lên ngựa về phủ gấp, còn phải thương lượng với lão thái quân cách ứng phó.
- Nhị gia, tình hình tệ lắm sao?
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi vẫn nhíu mày, mặt âm u như có mây đen không xua đi được thì lòng cũng rất khó chịu.
Đường Kính Chi biết Ngọc Nhi kiên cường nên không che dấu nàng, đem lo lắng của mình nói ra, nếu như đổi lại Nhu Nhi hoặc Uyển Nhi hỏi, y quyết không nói ra, nếu không hai nàng nhất định ăn không ngon ngủ không yên.
Ngọc Nhi nghe xong phải sững người hồi lâu, nếu chuyện thực sự nghiêm trọng như vậy thì Đường gia hết rồi.
- Ngọc Nhi, lần trước bảo nàng an bài đường lui đã chuẩn bị ra sao rồi?
Qua một lúc Đường Kính Chi dần trấn tĩnh lại hỏi:
- Các ám vệ đã xuống phương nam mua đất rải rác ở các châu quận, tài sản chủ yếu sẽ chuyện tới Lạc Na, thiếp đảm bảo sau này Vương Mông sẽ không truy cứu được chút tin tức nào của chúng ta, cùng lắm chúng ta chuyển tới Lạc Na, khi đó trừ phi Vương Mông lên làm hoàng đế nếu không hắn không làm gì nổi Đường gia chúng ta.
Lạc Na là quê hương của du hiệp, là vùng đất tiếp giáp với thảo nguyên rộng lớn phương nam, mặc dù tiểu quốc này phụ thuộc vào Vương triều Minh Hà, nhưng triều đình trừ việc phái quân đồn trú thì không can dự vào việc nơi này, dùng nó làm vùng đệm để ngăn chặn quốc gia thảo nguyên phương nam.
Xa xưa trong những câu truyện cổ tích du hiệp Lạc Na là hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa, bảo vệ công bằng chính nghĩa trên thế giới, nhưng đó là chuyện xa xưa rồi, hiện du hiệp Lạc Na nhiều lắm có thể coi là kẻ võ công cao cường không thích ràng buộc mà thôi, đừng nói tới tới hiệp nghĩa anh hùng, bọn họ không chà đạp lên công bằng chính nghĩa là may mắn lắm rồi.
"Hiệp" trong du hiệp giờ đây chỉ còn là cách gọi theo thói quen có từ xưa mà thôi.
Nghe thế cũng đủ biết đó là vùng đất dữ, không tới đường cùng Đường gia không muốn tới nơi này, nếu không tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Xưa kia tổ tiên Đường gia là Đường Kình cũng chính từ nơi này đi ra, tới Lạc Thành rửa tay gác kiếm, an cư lạc nghiệp.
Nghe câu trả lời khẳng định của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi nhẹ lòng hơn một chút, có đường lui ít nhất y có thể đảm bảo ngày sau Đường gia không tuyệt đường hương hỏa.
- Nhị gia, tỳ thiếp thấy Đường gia không phải là không có chút năng lực phản kháng nào.
Im lặng đi được một đoạn đường, thình lình Ngọc Nhi nói:
Đường Kính Chi hỏi gấp:
- Vậy tức là sao?
Ngọc Nhi trình bày suy nghĩ của mình, nàng cho rằng nếu như Đường gia muốn phản kháng có thể lôi kéo lợi dụng nạn dân.
Đường Kính Chi nghe không sót lời nào, cảm thấy cách Ngọc Nhi nói cũng có thể, hiện nạn dân giúp Đường gia đào kênh khai hoang có tới 12 vạn người, nếu như có thể quy tụ bọn họ đứng bên Đường gia thì sẽ là một thế lực tương đối hùng mạnh.
Chỉ có điều lôi kéo ra sao?
Nếu Trịnh - Điền câu kết, ắt sẽ diệt Đường gia trước lấy tiền tạo phản, khi đó giúp Đường gia đối kháng với quan phủ là bằng với mưu nghịch, là tru di cửu tộc.
Cho dù nạn dân hiện phải dựa vào Đường gia mới có thể sinh tồn được, nhưng chỉ vẹn vẹn dựa vào đó muốn bọn họ đứng lên bảo vệ Đường gia thì khó lắm.
Thời này dân trí còn chưa khai sáng, với triều đình và quan viên, mang nỗi sợ hãi trong tiềm thức, muốn bọn họ cầm vũ khí chống lại triều đình, trừ khi bọn họ phải lâm vào đường cùng.
Ân tình của Đường gia cùng lắm sau này họ dựng bài vị thắp cho nén hương thôi, chứ bảo bọn họ hi sinh vì Đường gia là cực khó.
Có điều khó chứ không phải là không thể.
- Ngọc Nhi, biện pháp nàng nói ta thấy có thể được đấy, đi nào, chúng ta về thành, trước tiên cứ giúp nạn dân giải quyết vấn đề chăn đệm đã, họ hiện là sức mạnh của Đường gia, càng không thể để tổn thất.
Đường Kính Chi dứt lời quất mạnh vào mông con bạch mã, phi nước kiệu phóng đi, để lại dấu móng ngựa sâu hoắm.
Muốn lợi dụng nạn dân, tất nhiên phải làm thêm nhiều chuyện cho người ta, để người ta nhớ lấy cái tốt của mình đã, lúc này bỏ ra bao nhiêu cũng đáng.
Con ngựa đen của Ngọc Nhi rất có linh tính, không cần nàng dùng roi, đã tung vó đuổi theo.
Trở về Lạc thành, Đường Kính Chi thay một bộ y phục sạch sẽ rồi tới thẳng Giả gia đại viện, vì nhà họ Giả không có người làm quan không được xưng phủ, nếu không bị gán mưu đồ bất chính.
Sau này nếu quan phủ làm khó Đường gia, đất khai hoang kia khả năng không thành, tiền của Giả gia sẽ cũng ném xuống sông, cho nên y có vốn liếng đàm phán kha khá để ép giá Giả gia.
Giao tình ra giao tình, làm ăn ra làm ăn, không lẫn lộn được.
Lúc đầu nghe thấy Giả gia bán chăn đệm, quần áo cũ y còn định lấy miễn phí.
Giả gia cũng là đại hộ của Lạc thành, tuy Giả gia đang lên còn Đường gia đi xuống, nhưng so với Đường gia cũng chỉ là nhà giàu mới nổi thôi, Giả gia đại viện cả về quy mô lẫn sự khí phái đều không thể so sánh được.
Ngọc Nhi thân phận tiểu thiếp không tiện mang theo bái phỏng, Đường Kính Chi dẫn theo tám hộ vệ tới thẳng Gia gia đại viện.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 267: Tới thăm Giả gia.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Do không phải phủ, đại môn Giả gia tuy rộng chừng hai trượng, nhưng sơn đen chứ không sơn đỏ, cổng tuy dài nhưng không được cao như cổng Đường phủ, mấy điều này Vương triều Minh Hà có quy định khắt khe, cũng không có sư tử đá oai phong đứng hai bên, không có hộ vệ cầm đao canh gác, chính vì vậy mới không thể khí phái bằng Đường phủ.
Đường Kính Chi khoát tay, hộ vệ đi tới nắm cái vòng sắt đập khẽ.
- Ai đấy?
Bên trong liền có người trung niên nam tử vọng ra.
Tiếp đó là "két" một cái, cánh cửa nhỏ trên cửa lớn mở ra, người trung niên kia thò đầu ra ngoài, ông ta tất nhiên không lạ gì Đường Kính Chi, vội quay đầu vào trong hét lớn:
- Hai tiểu tử kia, mau mở đại môn ra.
Rồi đi tới khom lưng cung kính hành lễ:
- Tiểu nhân bái kiến Đường nhị gia, ngài tới tìm thiếu gia nhà tiểu nhân à?
Đường Kính Chi tới đây chơi nhiều, cũng quen ông già canh cửa này tùy ý nói:
- Không ta tới tham lão gia nhà ngươi, Giả thúc có nhà không?
- Có có, cả lão gia và thiếu gia đều có nhà, mời Đường nhị gia vào.
Cửa lớn sau lưng mở rộng, ông gác cửa cũng khom mình đứng sang bên nhường đường:
Chẳng cần ai dẫn đường Đường Kính Chi vẫn tới được đại sảnh, tự nhiên sải bước đi vào, kiếm ghế ngồi xuống, hộ vệ Đường gia chia ra đứng gác hai bên cửa.
Không phải đợi lâu liền thấy Giả Nam Sơn mặc cẩm bào hoa lệ màu lục đi vào, mới tới cửa đã tươi cười chắp tay nói:
- Khách quý, khách quý, hôm nay ngọn gió nào thổi hiền chất tới đây thế?
Thái độ Giả Nam Sơn thay đổi so với lần trước là vì Đường Kính Chi giúp Giả gia có giao tình với Trịnh phủ, lại còn tác thành hai nhà hợp lực khai hoang.
Đường Kính Chi vội đứng dậy chắp tay đáp lễ:
- Giả thúc nói đùa rồi.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, nha hoàn xinh xắn đi tới pha trà rót nước.
- Kính Chi, cháu … Ôi chao! Nếu Lâm Nhi nó có một nửa bản lĩnh như cháu thì tốt quá rồi.
Giả Nam Sơn vốn định hỏi Đường Kính Chi tới có việc gì, nhưng thấy y tuổi còn trẻ hơn con mình, ngồi đó đường hoàng đĩnh đạc, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn thậm chí có thể nói là lão luyện, không kìm được một tiếng thở dài.
Cùng là người, cùng do cha sinh mẹ đẻ sao lại chênh lệch nhau lớn thế?
Bỗng nhiên Giả Nam Sơn lại thở dài làm Đường Kính Chi chẳng hiểu ra sao, chẳng lẽ Giả Lâm lại làm chuyện gì khiến cha hắn giận sao?
Tạm gác lại mục đích chuyến viếng thăm này, Đường Kính Chi thấy cũng nên nói đỡ cho bằng hữu một câu:
- Giả thúc, Lâm đại ca tuy ham chơi một chút, nhưng mà đầu óc linh hoạt nạy bén, thêm vài năm nữa chững chạc hơn rồi chắc chắn không thua kém ai.
Y tuy ít hơn Giả Lâm bốn năm tuổi, lại lên giọng như huynh trưởng, có điều Giả Nam Sơn chẳng thấy có gì không ổn, vì Đường Kính Chi mười bốn tuổi đã gánh vác sản nghiệp trong nhà, y đủ tư cách nói những lời này.
Giả Nam Sơn mặt mày rầu rĩ lắc đầu:
- Ta chẳng hi vọng nó bằng được cháu, chỉ mong nó có đủ bản lĩnh trông coi sản nghiệp Gia gia là ta hài lòng rồi, không thì hi vọng nó sớm có con, ta dạy dỗ được cháu ta trước khi nhắm mắt ...
- Giả thúc ...
Đường Kính Chi định nói nữa nhưng Giả Nam Sơn gạt tay cắt ngang:
- Đừng khuyên ta nữa, nó là con ta, ta chẳng hiểu sao, ài, cái thằng nghiệt chướng đó.
Nhìn khuôn mặt sa sút của Giả Nam Sơn, Đường Kính Chi cũng thương thương, lên tiếng hỏi nguyên nhân, nếu như Giả Lâm không làm chuyện gì thái quá đã chẳng làm phụ thân hắn giận thành thế này, vì chuyện hắn háo sắc đâu phải ngày một ngày hai nữa, việc gì giờ mới giận như thế.
Giả Nam Sơn biết nhi tử và Đường Kính Chi quan hệ cực tốt nên không dấu diếm, đem chuyện hay ho mà Giả Lâm làm hôm qua kể ra, càng nói mặt càng tím tái.
Nghe Giả Nam Nam Sơn kể xong, Đường Kính Chi cười không nổi.
Thì ra từ sau khi Đường Kính Chi đưa ra cho Giả Lâm chủ ý muốn hắn cùng Trịnh gia khai hoang, Giả Lâm dồn hết tinh thần vào việc này, trong quá trình đó Giả Lâm biểu hiện rất tốt, khiến Giả Nam Sơn hiểu lầm nhi tử của mình cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi, biết đặt tâm tư vào chuyện làm ăn, liền cho phép hắn có thể tùy ý rút tiền từ cửa hiệu trong Lạc thành, chỉ cần không quá 2000 lượng thì chưởng quầy không cần báo cho ông.
Mấy ngày đầu Giả Lâm vì tự mình hoàn thành được một vụ mua bán lớn đúng là nổi lên hứng thú lớn với chuyện làm ăn, gần như ngày nào cũng chạy tới các cửa hiệu, nghĩ cách làm sao kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, nhưng hắn mới bước vào nghề, kiến thức không, kinh nghiệm không chỉ dựa vào may mắn còn làm được một vụ chứ đâu dễ dàng đến thế?
Vì vậy chẳng bao lâu không nghĩ được cách nào, Giả Lâm bị đả kích, nhiệt tình với chuyện làm ăn giảm mạnh.
Rồi tới hôm kia chứng nào tật nấy Giả Lâm như mọi ngày, tới Yên Vân Các uống rượu.
Giả Nam Sơn biết nhi tử tự cho mình là phong lưu, khoái cái món này, cho nên thường ngày tuy có đánh có mắng, nhưng cũng không nhất định phải sửa cái thói xấu này, thực ra cũng có cái nguyên nhân của nó, con người bất kể làm việc gì cũng cần quá trình từ nơn nớt tới thành thục, nên nam nhân của đại tộc thường dung túng chuyện nam nữ, có khi 14, 15 tuổi là trưởng bối chủ động cho nếm mùi đời rồi, tránh sau này lớn lên còn ngây ngô xử lý chuyện trong gia tộc bị người ta nắm lấy điểm yếu này mà dắt mũi.
Giả Lâm tất nhiên cũng được đào tạo như thế, có điều ông ta không ngờ rằng đứa nhi tử bảo bối tối hôm trước vì túi rủng rỉnh tiền một đêm ném đi hơn nghìn lượng bạc.
Cho dù Lưu Vân Các là nơi khá cao cấp trong chốn phong nguyệt ở Lạc Thành, cô nương tiếp rượu chỉ mất ba lượng mà thôi, một vài kỹ nữ có chút danh tiếng, chọn lấy ả đẹp nhất cũng tuyệt đối không quá 100 lượng, hơn 1000 lượng bạc, vậy hắn phải gọi bao nhiêu nữ nhân bồi rượu mới đốt hết được.
Thế còn chưa hết, Giả Lâm không ngờ vì đánh cược với người ta, nói muốn bỏ ra 8888 lượng bạc, mau lấy Đỗ Thi Thi thị nữ thiếp thân của Đỗ Phiêu Phiêu hoa khôi hàng đầu Lưu Vân Các, còn giấy trắng mực đen ký tên đảm bảo với người đánh cược.
Tối hôm đó Giả Lâm say lướt về tới nhà, đem chuyện này nói cho Giả Nam Sơn nghe, Giả Nam Sơn vừa nhen lên chút hi vọng vào nhi tử, bị hiện thực bóp tắt một cách tàn nhẫn.
Không nói một lời, ông gọi ngay hạ nhân tới giữ chặt lấy Giả Lâm, đích thân chấp hành gia pháp, đánh cho Giả Lâm một trận, cho tới bây giờ Giả Lâm còn nằm trên giường chưa bò dậy được.
- Giả thúc, vết thương của Lâm đại ca không sao chứ?
Đường Kính Chi thực sự không biết phải khuyên nhủ Giả Nam Sơn ra sao nữa, chuyến này Giả Lâm thực sự là quá đáng lắm rồi.
- Cái thằng nghiệt chướng, chết càng tốt.
Chuyện đã qua hai ngày, nhưng nhắc tới nhi tử, Giả Nam Sơn vẫn không nén nổi giận.
Đường Kính Chi cười khổ:
- Giả thúc, mặc dù Lâm đại ca thường ngày đúng là có hơi phong lưu một chút, nhưng làm việc vẫn có chừng mực, thúc không hỏi huynh ấy xem bên trong có uẩn khúc gì không à?
Giả Nam Sơn hậm hực nói:
- Lúc đó ta sắp giận hộc máu rồi, còn tâm tình nào mà hỏi có ẩn tình hay không? Chắc là hôm đó nó uống nước đái ngựa nên quân mất bản thân là ai.
Thấy Giả Nam Sơn nói thế nhưng sắc mặt hoàn hoãn dần, Đường Kính Chi đoán, nhất định là Giả Nam Sơn quá giận không hỏi trắng đen đã đánh con một trận nát đít, sau đó tuy ý thức được có chuyện bất thường, nhưng không bỏ thể diện xuống để hỏi được, cho nên mới đem chuyện này nói cho mình, ý muốn mình hỏi giúp một phen.
Giả Lâm có thể nói là hảo hữu duy nhất của Đường Kính Chi, hiện hắn bị thương, Đường Kính Chi tất nhiên phải đến thăm một phen, còn ẩn tình ra sao mà lại làm chuyện hoang đường như thế, cũng phải hỏi cho kỹ càng.
- Giả thúc, cháu muốn tới hậu viện thăm Lâm đại ca, không biết có tiện không?
Đường Kính Chi nói rồi đứng dậy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 268: Tẩu tử xinh đẹp.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Giả Nam Sơn phẩy tay:
- Có gì mà không tiện, cháu muốn đi thì cứ đi đi.
- Vâng.
Đường Kính Chi chắp tay thi lễ, rồi theo một nha hoàn đi vào hậu viện Giả gia, vì y là nam nhân không thể tùy tiện đi lại trong hậu viện nhà người ta, nên theo sát nha hoàn dẫn đường, mắt nhìn thẳng không ngó nghiêng lung tung.
Hậu viện Giả gia rất rộng, hai bên đường lát đá trồng toàn liễu, gió thu thổi vi vu, những cành liễu rủ phất phơ quệt nhẹ vào vai, đi qua mấy hành lang dài, mấy cổng cong, lúc này mới tới tiểu viện Giả Lâm ở.
Đường Kính Chi đứng ở ngoài cổng tiểu viện, nha hoàn đi vào thông báo.
Tiểu nha hoàn đi vào không lâu thì thấy "xoạch" một tiếng rèm cửa vén lên, tiếp đó một mỹ thiếu phụ mặc váy lam, vóc dáng yểu điệu yêu kiều đi ra, Đường Kính Chi vội đi tới thi lễ:
- Kính Chi bái kiến tẩu tẩu, không biết gần đây tẩu tẩu có khỏe không?
Thiếu phục này là chính thê của Giả Lâm, Giả Giang Thị.
Nhà mẹ đẻ Giả Giang Thị làm xưởng dệt, là hào môn một phương, nàng sở dĩ gả vào Giả phủ vì có nhân tố thông hôn thương nghiệp.
Nếu chẳng phải như thế nhà nàng tuyệt đối không nhìn trúng Giả Lâm không học vấn không nghề nghiệp.
Giả Giang Thị là mỹ nữ nhan sắc mặn mà, ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt long lanh như biết nói, mắt nàng to, con ngươi đen, như đầm nước sâu thẳm, cực kỳ thu hút ánh mắt của nam nhân.
Nàng và Đường Kính Chi chẳng xa lạ gì, đi tới trước mặt y dừng bước, hai tay đặt bên eo, thi lễ vạn phúc:
- Đại ca đệ bị đánh thành ra như tế, tẩu tẩu làm sao mà khỏe được? Kính Chi, trông đệ khỏe ra nhiều đấy, trước kia nghe đệ bệnh nặng, tẩu tẩu lo mãi, đã khỏi hẳn chưa?
Giả Giang Thị mặc dù nói không khỏe, nhưng giọng thì chẳng có chút nào là không vui, đôi mắt đẹp phát tán ánh sáng mê hoặc, chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Đường Kính Chi không chớp.
Đem so với Đường Kính Chi thì Giả Lâm quá bình thường, hơn nữa tài danh của y còn vang xa, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ hoài xuân, Giả Giang Thị chú ý tới y là chuyện bình thường, nhưng nàng là chính thê của Giả Lâm, Đường Kính Chi không dám có chút ý nghĩ không đúng phải với thê tử bằng hữu.
- Tiểu đệ khỏi hẳn rồi, làm phiền tẩu tẩu phải lo lắng, tẩu tẩu, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.
Nàng đứng gần tới mức làm Đường Kính Chi ngửi được hương thơm trên cơ thể, mặt hơi đỏ lên, nói:
Giả Giang Thị thành hôn gần năm năm, chẳng phải là thiếu nữ vô tri mặt mỏng nữa, nàng thấy Đường Kính Chi đỏ măt thì lấy khăn lụa che miệng cười khúc khích không ngớt, bên cạnh có mấy tiểu nha hoàn đang đứng, nàng cũng chẳng kỵ húy.
Đôi mắt như nước liếc qua mặt Đường Kính Chi thêm vài lượt nữa, Giả Giang Thị mới nũng nịu nói:
- Ừ, theo tẩu tẩu vào thăm tên đại ca chẳng ra sao của đệ đệ đi.
Giọng nói như tình nhân làm nũng, cái nhìn như có chút oán hờn làm Đường Kính Chi giật thót một cái, lòng nổi sóng từng cơn.
Nói ra cũng chẳng thể trách nàng, Giả Lâm phong lưu háo sắc, gần như ngày nào cũng tới Lưu Vân Các phong lưu khoái hoạt, để Giả Giang Thị một mình vò võ đợi chờ trong phòng trống, nàng đang ở độ tuổi khao khát chuyện nam nữ hoan ái, đột nhiên nam tử xuất sắc như Đường Kính Chi xuất hiện, lòng khó tránh khỏi ý nghĩ vẩn vơ.
Giả Giang Thị miệng bảo Đường Kính Chi đi theo mình, nhưng nàng đi rất chậm, kề sát với y, cùng y sóng vai mà đi, thi thoảng vai thơm tựa như vô ý khẽ chạm nhẹ vào người y.
Đường Kính Chi không có các cảm với hành vi này của nàng, nhưng trong lòng càng thêm thiếu tự nhiên.
Đi gần tới cửa, Giả Giang Thị mới đột nhiên bước nhanh hơn, bước qua ngưỡng cửa trước, vòng eo nhỏ nhắn yểu điệu thướt tha, cặp mông vừa tròn vừa cong đong đưa đập thẳng vào mắt, Đường Kính Chi thoáng thất thần, vội vàng chuyển ánh mắt đi.
Giả Lâm nằm trên giường, sớm đã nghe thấy giọng Đường Kính Chi, thấy y đi tới gian ngoài, lên tiếng gọi:
- Kính Chi, mau, mau vào đây.
Đường Kính Chi lúc này sợ nhất ở bên Giả Giang Thị, vội đi thật nhanh vào.
Vào trong, Đường Kính Chi liền thấy Giả Lâm nằm sấp trên giường, mông băng bó một lớp vải trắng rất dầy, hiển nhiên tên này đã phải trả một cái giá cực đắt cũng cực đáng đời khi dám dùng giọng say rượu lè nhè yêu cầu ngay trước mặt Giả Nam Sơn, muốn bỏ ra 8888 lượng tới Lưu Yên Các chuộc người.
Giả Lâm thấy Đường Kính Chi đi vào, cười hì hì cợt nhả:
- Vi huynh đang buồn không có ai chơi thì đệ đến, không hổ là hảo huynh đệ của ta.
- Huynh biến đi.
Đường Kính Chi chẳng chút khách khí trợn mắt lên, rồi cất giọng mỉa mai:
- Để các cô nương của Lưu Yên Các giúp huynh giải sầu thì hơn, chậc chậc, một tối tiêu mất hơn nghìn lượng, Giả huynh đúng là rộng rãi đấy, tiểu đệ bội phục, bội phục cực kỳ.
Giả Lâm nghe thế cũng có chút ngượng ngùng.
Lúc này Giả Giang Thị đi theo sau lưng Đường Kính Chi đột nhiên cười khúc khích, rồi đi tới bĩu môi nói:
- Kính Chi nói cực đúng, tướng công, hay là thiếp thân đi tìm quản gia, bảo ông ấy tới Lưu Yên Các mời mấy vị cô nương tới bồi tiếp nhé? Để giải sầu cho Giả đại gia người.
- Đi đi đi, phải làm gì thì làm đi!
Giả Lâm thẹn quá hóa giận phẩy tay liên hồi:
Giả Giang Thị căn bản không thèm sợ hắn, ngón tay ngọc thon thả đưa ra nhẹ nhàng búng một cái lá liễu trên vai Đường Kính Chi, nói:
- Tẩu tẩu cũng đang buồn chết đây, lát nữa ở lại nói chuyện với tẩu tẩu chút nhé.
Giả Lâm và Đường Kính Chi thân nhau như thế, cử chỉ và lời nói này của Giả Giang Thị đặt vào thời hiện đại thì không có gì, nhưng ở Vương triều Mình Hà này thì tuyệt đối không thể chấp nhận, Đường Kính Chi không thể tránh người đi, nhìn cặp mắt làm nam nhân xiêu hồn lạc phách của nàng lúng liếng nhìn mình đầy quyến rũ, toát mồ hôi nói:
- Tẩu tẩu nói đùa rồi.
Giả Giang Thị cũng không thái quá, cười chúm chím, vén rèm lên thoáng cái bóng lưng yểu điệu biến mất trong rèm trúc lay động.
- Tẩu tử giận rồi đấy.
Đường Kính Chi đi tới bên giường, ngồi xuống cười khổ nói:
Giả Lâm chẳng bận tâm, quay đầu sang một bên:
- Giận chết luôn càng tốt, vi huynh từ cái hôm bị đánh tới giờ cô ta chẳng thèm quan tâm hỏi một câu, chỉ biết trêu chọc ta, mỉa mai ta, so với các cô nương ở Lưu Yên Các thì kém xa.
- Nói lung tung.
Đường Kính Chi vỗ mông Giả Lâm một cái không nặng không nhẹ, đủ cho mặt Giả Lâm dúm dó lại, nghiêm giọng nói:
- Sao huynh có thể lấy nữ tử phong trần ra so sánh với tẩu tử được chứ? Đúng là hồ đồ.
Giả Lâm cũng hiểu những lời thế này không thể nói bừa được, thấy trong phòng chỉ có hai người cho nên mới làu bàu vài câu mà thôi, thấy Đường Kính Chi chỉ trích thì không nói nữa.
Bất kể ở thời đại nào thì thân phận nữ tử thanh lâu cũng bị xếp dưới đáy xã hội, lấy thê tử đem so với nữ tử phong trần thì có khác nào tự vả vào mặt mình, nhất là trong các đại hộ trọng thể diện càng ngàn vạn lần không thể nói, dù có là đùa, nếu để truyền ra ngoài Giả gia không dám ngẩng đầu lên ở Lạc thành này nữa.
Chưa kể nữ tử trọng danh tiết, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Giả Giang Thị có treo cổ cũng không rửa sạch được xỉ nhục này.
- Vậy tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Kính Chi quay trở lại chuyện chính:
Giả Lâm hiện cực kỳ hối hận vì hành động hoang đường của mình:
- Đừng nhắc tới nữa, tất cả đều tại cái con rùa họ Vưu kia, nếu không phải tại hắn chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với ta, ta đã chẳng tiêu hết hơn nghìn lượng bạc trong một đêm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 269: Điều kiện.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Đường Kính Chi cũng biết con rùa họ Vưu trong miệng Giả Lâm, tên đó cũng xuất thân hào môn, khi nhỏ đọc sách trong trường tư thục là đệ đệ theo đuôi Giả Lâm, về sau Vưu gia phất lên, tên họ Vưu đó cũng thay đổi, cùng Giả Lâm tranh đấu mấy năm rồi.
Nghe tới hắn là Đường Kính Chi đã hiểu đại khái nguồn cơn sự việc, nhất định là hai người lại chạm trán với nhau ở Lưu Yên Các, thế là bắt đầu khoe xem ai lắm tiền hơn, cuối cùng chỉ sướng cho các cô nương tiếp rượu.
- Huynh, ài, huynh bảo đệ phải nói thế nào đây?
Đường Kính Chi bất lực lắc đầu, Giả Lâm đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi tâm tính còn không chịu trưởng thành như thế.
Thực ra Giả Lâm sở dĩ vung tay quá trán như thế trừ muốn tranh hơn thua với người ta, vì uống nhiều, còn vì trước đó hợp tác thành công với Trịnh gia khai hoang, làm được vụ mua bán lớn, liền trở nên đắc ý, quên mất luôn bản thân là ai?
Nói tới chuyện tối hôm đó, Giả Lâm không khỏi xấu hổ, đột nhiên trừng mắt nói:
- Kính Chi, đệ cho ta vay chút bạc được không?
Đường Kính Chi sửng sốt:
- Không phải huynh vẫn còn muốn mua nha hoàn thiếp thân của cô hoa khôi gì gì đó về nhà đấy chứ?
- Không phải là hoa khôi gì đó mà là Đỗ Phiêu Phiêu, nàng ấy mang một mối tình si với đệ đấy, Kính Chi ...
Nhắc tới chủ đề này là Giả Lâm bắt đầu mồm mép có điều thấy Đường Kính Chi sắc mặt bất thiện, không dám nói nữa:
- Đây không phải là vấn đề mua hay không mua, mà là tối hôm đó ta đánh cược với con rùa họ Vưu, nếu như trong ba ngày ta không mua được Đỗ Thi Thi về ... Sau này ta không còn mặt mũi thấy ai nữa.
Không còn mặt mũi nào tới Lưu Yên Các uống rượu thì có.
Đường Kính Chi giận dữ trừng mắt lên.
Mặc dù Đường Kính Chi không nói ra ngoài miệng, nhưng Giả Lâm cũng biết tâm tư của mình bị y nhìn thấu rồi, tỏ vẻ đáng thương nài nỉ:
- Kính Chi, lần này bất kể như thế nào đệ cũng phải giúp ta đấy.
Là nam nhân có ai không sĩ diện, có nam nhân thậm chí còn coi thể diện hơn cả sinh mạng, điều này Đường Kính Chi cũng rõ, huống hồ chuyến này Giả Lâm đánh cược với họ Vưu kia, nếu thua rồi không chỉ là không còn mặt mũi nào tới Lưu Yên Các uống rượu mà còn mất mặt trong giới công tử hào môn, hiện chưa sao trong mắt trưởng bối chỉ là đám trẻ con chơi đùa không biết chừng mực, nhưng những tên công tử kia mai này có kẻ nắm sản nghiệp gia tộc, đến khi Giả Lâm thay thế Giả Nam Sơn thì không ngẩng đầu lên nổi.
Nói thì nói thế nhưng 8888 lượng bạc trắng không phải con số nhỏ, lại còn đem mua nữ tử thanh lâu không đáng chút nào, hơn nữa với cái giá này đừng nói là mua nha hoàn thiếp thân của hoa khôi, mua chính hoa khôi chừng cũng đủ rồi.
Ở thanh lâu bình thường, hoa khôi hàng đầu dần có tuổi muốn chuộc thân chỉ có giá chừng hai ba nghìn lượng.
Thấy Đường Kính Chi không đáp lời chỉ nhíu mày, Giả Lâm lại nói:
- Lần trước chẳng phải đệ đã nói sao, nếu như ta sẵn lòng mua Đỗ Thi Thi về, đệ sẽ tới Yên Vân Các gặp Đỗ Phiêu Phiêu.
Đúng là lần trước Đường Kính Chi có nói câu này, khi đó y thấy Đỗ Thi Thi còn tấm thân thanh bạch, nếu được Giả Lâm mua về làm tiểu thiếp, bằng với cứu cả đời một cô nương, chỉ có điều, chỉ có điều tuy y mang lòng thương hương tiếc ngọc cũng có giới hạn thôi, 8888 lượng bạc là quá nhiều.
- Kính Chi...
Giả Lâm định lên tiếng cầu khẩn tiếp thì Đường Kính Chi chợt mở miệng:
- Giả huynh, tiểu đệ có cách này khiến huynh không cần vay bạc của đệ cũng có thể chuộc Đỗ Thi Thi về, chỉ là huynh phải chấp nhận một điều kiện.
- Điều kiện gì ta cũng đồng ý.
Giả Lâm mắt sáng lên, không suy nghĩ gì đã đồng ý ngay.
- Huynh đừng có gật nhanh như thế.
Đường Kính Chi xua tay, bảo Giả Lâm bình tĩnh, nhớ tới đôi mắt của Giả Giang Thị, y thầm thở dài, ở cái thời này y không thể trực tiếp bảo Giả Lâm quan tâm tới thê tử nhiều hơn, nói:
- Đệ muốn huynh sau khi mua Đỗ Thi Thi về không bước chân vào Lưu Yên Các nữa, cùng với tất cả thanh lâu kỹ viện.
- Cái gì?
Giả Lâm há hốc mồm ra:
Đường Kính Chi mặc kệ hắn chết đứng, vỗ nhẹ lên vai, nói tiếp:
- Nếu như huynh chấp nhận điều kiện này, đệ có thể đi tìm Giả thúc nói đỡ, để huynh mang ngân phiếu, quang minh chính đại mua Đỗ Thi Thi về ngay trước mặt con rùa họ Vưu kia.
- Không! Không và không! Ta không đồng ý, cha ta cũng không đồng ý.
Giả Lâm sờ cái mong bị trọng thương lắc đầu liên hồi kỳ trận.
- Chỉ cần huynh đồng ý là đủ rồi, chuyện này đệ nắm được tám phần có thể thuyết phục Giả thúc chấp thuận.
Giả Lâm là độc tử của Giả Nam Sơn, tương lai phải gánh vác gia nghiệp, mà hiện giờ tật xấu lớn nhất của Giả Lâm là phong lưu háo sắc, nếu như Đường Kính Chi có thể khuyên nhủ Giả Lâm sau này không tới kỹ viện nữa, từ đó thay đổi tật xấu này, Giả Nam Sơn đúng là rất có khả năng đồng ý cho nhi tử mang tiền đi mua Đỗ Thi Thi về.
Đối với Giả gia mà nói, đem so với việc Giả Lâm cải tà quy chính thì 8888 lượng bạc đâu có là cái gì, dù sao Giả Lâm là người kế thừa duy nhất, nếu hắn thế này mai, tương lai gia sản sẽ lụi bại hết trong tay hắn.
Giả Lâm nghe xong không nói gì hết, im lặng suy nghĩ, có điều nhìn vẻ mặt của hắn xem chừng nghĩ cả đời cũng chẳng quyết được, Đường Kính Chi quyết định phải đánh vào đáy lòng hắn, ngâm:
- Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết... ...
***
Tương Tiến Tửu, Lý Bạch ...
Soi gương, sương điểm bao giờ
Nối dài nghìn trượng, tóc chưa bằng sầu
Giả Lâm thường ngày háo sắc phong lưu, tiêu pha hoang phí, còn thích dẫn gia nô đi đánh nhau với người ta, đúng là một tên hoàn khố, có điều hắn chỉ ham vui ham chơi thôi, không bao giờ ức hiếp bách tính, nói ra thì bản tính của hắn không phải tệ.
‘quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết! ’
Miệng lẩm bẩm câu này, Giả Lâm đột nhiên nhớ tới phụ thân gần đây mỗi lần xem xong sổ sách, thường dùng tay đấm lưng mỏi, vẻ mệt mỏi lộ ra trong tích tắc đó làm lòng hắn quặn đau.
Phụ thân tuổi cao rồi, tóc điểm sương không biết tự bao giờ, mình không thể chỉ biết ham chơi như trước kia nữa.
- Được, ta đồng ý với điều kiện của đệ.
Giả Lâm cắn răng đồng ý.
Đường Kính Chi thấy Giả Lâm đồng ý rồi lòng mừng rỡ, khuyên được bằng hữu lạc lối quay về là chuyện cực tốt:
- Huynh cứ đợi ở đây, đệ ra đại sảnh thương lượng với Giả thúc.
Nói rồi Đường Kính Chi rời phòng, chỉ sợ gặp phải Giả Giang Thị, vén rèm thò đầu ngó quanh, không thấy nàng đâu, vắt giò lên cổ chạy bất chấp đám nha hoàn tròn mắt nhìn.
Giả Nam Sơn rất muốn biết làm sao nhi tử lại có thể làm ra chuyện hoang đường bậc đó, cho nên vẫn ngồi ở đại sảnh đợi, thấy Đường Kính Chi quay lại, vội đứng dậy hỏi:
- Hiền chất, cháu hỏi kỹ chưa, cái thằng nghiệt chướng kia vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn đó.
Đường Kính Chi xua tay, bảo toàn bộ hạ nhân trong đại sảnh lui ra, lúc này mới ngồi xuống, đem sự tình đại khái kể cho Giả Nam Sơn nghe.
Giả Nam Sơn nghe xong không chửi mắng nữa, khẽ thở dài, mặt đầy thất vọng:
- Thằng nghiệt chướng đó quá quá dễ kích động, người ta chỉ kích cho vài câu thôi là nó đã thành ra như thế, bảo ta làm sao yên tâm giao gia nghiệp cho nó quản lý cho được.
Thấy Giả Nam Sơn không giận, mà chỉ buồn bã, Đường Kính Chi đoán nhất định là ông ta tuổi ngày một nhiều, ý thức được sức khỏe không được như xưa nữa, cho nên bắt đầu suy nghĩ tới việc nối nghiệp gia sản rồi, người tới tuổi nhất định mới có suy nghĩ này.
Người trẻ tuổi, hoặc là thấy sức khỏe mình còn tốt tuyệt đối không suy nghĩ tới chuyện này.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 270: Coi như người trưởng thành.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
- Giả thúc, cháu cho rằng tính tình con người sẽ theo tuổi tác tăng lên mà dần trở nên trầm ổn, hơn nữa Lâm đại ca trước giờ chưa từng tự chủ quản lý chuyện làm ăn, huynh ấy ít va chạm, cho nên mới bộp chộp, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Đường Kính Chi cân nhắc từ ngữ nói:
- Lâm đại ca rất thông minh, chẳng qua không được cuộc sống rèn luyện, sau này thúc làm việc đưa huynh ấy đi theo nhiều hơn, giao cho huynh ấy việc từ nhỏ nhặt trước, chỉ bảo huynh ấy, nhất định sau này hai vai huynh ấy có thể gánh được trời.
Giả Nam Sơn nghe những lời an ủi này tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút, tam gạt chuyện nhi tử sang bên, hỏi:
- Hôm nay cháu tới nhà ta là có chuyện muốn bàn phải không?
- Vâng ạ.
Đường Kính Chi thì lại có suy nghĩ khác:
- Hôm nay cháu tới đây đúng là có chuyện muốn thương lượng với Giả thúc, có điều chuyện này tạm gác đấy đã .. Cháu thấy cứ giải quyết chuyện Lâm đại ca trước, chuyện cháu định nói có liên quan tới nữ tử thanh lâu tên Đỗ Thi Thi kia, xin thúc bình tĩnh, đừng nổi giận vội.
Vừa nghe tới hai chữ thanh lâu thì sắc mặt Giả Nam Sơn đã trở nên khó coi rồi, có điều thân phận Đường Kính Chi không tầm thường, ông phải cố áp chế lửa giận trong lòng, không nói một lời, chỉ gật đầu rất miễn cưỡng.
- Vừa rồi, cháu tới hậu viện thăm Lâm đại ca, có nói với huynh ấy, nếu như huynh ấy đồng ý một điều kiện, cháu sẽ thuyết phục Giả thúc mua Đỗ Thi Thi về ...
Mới nghe tới đó thôi sắc mặt Giả Nam Sơn đã đại biến, vỗ mạnh bàn làm ấm chén rung rinh, quát lớn:
- Không thể, lão phu tuyệt đối không đồng ý chuyện này.
- Giả thúc, người bớt giận đã, người biết điều kiện cháu bắt Lâm đại ca phải đồng ý là gì không?
- Là gì cũng không được.
Giả Nam Sơn mặt hầm hầm, quay đầu sang một bên, trong mắt ông nhất định là hai đứa này quan hệ rất tốt, cho nên Đường Kính Chi mới nói giúp cho nhi tử của mình.
Đường Kính Chi không để ý tới thái độ ác liệt của Giả Nam Sơn, dù sao ai gặp chuyện này cũng tức xì khỏi, y thong thả cầm chén trà lên uống cho nhuận cổ họng mới tiếp tục:
- Điều kiện cháu bắt huynh ấy chấp thuận là từ nay về sau không được tới thanh lâu kỹ viện nữa.
- Cái gì?
Giả Nam Sơn quay ngoắt lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhi tử mình mà chịu đồng ý từ nay không bước chân vào thanh lâu kỹ viện nữa?
Vì chuyện này trước kia ông đánh cho đứa con không có ý chí tiến thủ đó không biết bao lần mà kể nhưng hiệu quả lại chẳng được là bao.
Sau mỗi trận đòn Giả Lâm ngoan ngoãn một thời gian, nhưng vài ngày là nó lại chứng nào tật đấy.
- Hiền chất, nó chịu thật sao?
Đường Kính Chi gật đầu khẳng định.
Giả Nam Sơn trước tiên là mừng rỡ nhưng chẳng mấy chốc làm trầm ngâm:
- Thằng nghiệt chướng đó nuốt lời thì sao?
- Nếu như Giả thúc vẫn như trước kia mặc cho huynh ấy nhàn nhã rảnh rỗi lang thang suốt ngày thì đoán chừng chỉ mấy ngày là huynh ấy nuốt lời ngay, vì huynh ấy quá buồn chán. Có điều nếu sau này thúc thường xuyên đem huynh ấy theo bên cạnh, dạy huynh ấy kinh doanh ra sao, xem sách thế nào, phải quan hệ với người khác ... Có chuyện để làm, bận rộn rồi, huynh ấy dần dần sẽ chuyển biến, không bước chân vào thanh lâu nữa.
Đường Kính Chi kiên nhẫn khuyên nhủ:
Giả Nam Sơn nghe thấy cũng có lý, nói:
- Vậy ta không bỏ tiền mua nữ tử thanh lâu kia về, mà từ ngày mai liền mang nó theo người, hết lòng dạy bảo thì cháu thấy thế nào.
Lắc đầu, Đường Kính Chi phủ quyết:
- Nếu thúc làm như thế, Lâm đại ca nhất định vì đánh cược thua người ta mà oán trách thúc, trong lòng uất ức, làm sao huynh ấy nghe thúc được? Giả thúc, thứ cho cháu vô lễ hỏi người một câu, thúc cũng là nam nhân, nếu như có người làm mất mặt thúc thì thúc sẽ làm thế nào?
Thực ra Giả Nam Sơn đã có chút động lòng rồi, trong mắt ông ta thì 8888 lượng bạc không là gì cả:
- Cháu nói có lý lắm, có điều ta vẫn cứ lo nó nói lời không giữ lời, đợi ta mua nữ tử thanh lâu đó vè, chẳng được mấy ngày nó lại chạy tới mấy chồn tường hoa ngõ liễu đó.
- Giả thúc, Lâm đại ca đã không còn nhỏ nữa rồi, thúc cứ tin huynh ấy một lần xem, để huynh ấy tự gánh vác một cửa hiệu chẳng hạn, như thế trên người có áp lực, tất nhiên huynh ấy sẽ nỗ lực tiến thủ.
Giả Nam Sơn gật gù:
- Ý cháu là coi nó như một người trưởng thành thực sự?
- Đúng là, ý cháu đúng là như thế! Trừ chuyện tự quản lý cửa hiệu ra thúc còn phải cố kỵ thể diện cho huynh ấy một chút, đừng hơi một chút là đánh là mắng huynh ấy, sau này huynh ấy kế thừa vị trí của thúc, thúc ngàn vạn lần đừng để chuyện này làm mất mặt huynh ấy, nếu không chẳng biết có bao nhiêu người cùng trang lứa lấy huynh ấy ra làm trò đùa.
Cầm chén trà lên, Giả Nam Sơn vừa uống vừa nghĩ những lời Đường Kính Chi nói.
- Thực ra tất cả những điều cháu vừa nói đều là những chuyện bản thân cháu đã trải qua, thúc cũng biết đấy phụ mẫu cháu mất sớm, trong nhà chỉ có một nãi nãi, cháu bỏ quan đồ, gánh lấy chuyện kinh doanh trong phủ là vì cảm nhận được áp lực trên vai, từng bước vừa học vừa làm, rồi cũng qua được.
Đường Kính Chi nói hết sức chân thành, Giả Lâm là bằng hữu duy nhất của y, y thực lòng muốn tốt cho Giả Lâm.
Giả Nam Sơn sao không hiểu tâm ý của Đường Kính Chi, ông không do dự nữa, vỗ đùi cao giọng tuyên bố:
- Được, thúc nghe cháu một lần. Kính Chi, ta đi lấy ngây phiếu cho Lâm Nhi, còn nữa, cháu muốn để nó độc lập xử lý công việc để nó thấy được áp lực và trách nhiệm? Lần này chuyện cháu tới Giả phủ, ta giao cho nó phụ trách, cháu cần gì cứ trao đổi trực tiếp với nó là được.
Giả Nam Sơn dứt lời liền hấp tấp rời đại sảnh.
Tới khi Đường Kính Chi quay trở lại phòng Giả Lâm, đem chuyện cha hắn đồng ý bỏ tiền cho hắn mua Đỗ Thi Thi về, Giả Lâm mừng phát điên quên cả cái mông bị thương nhảy cẫng lên, sau đó đau đớn nằm xuống, nhưng hai mắt vẫn sáng rực vì vui mừng:
- Kính Chi, lần này may nhờ có đệ đấy, lát nữa chúng ta cùng tới Lưu Yên Các mua người, để xem ta chọc tức con rùa họ Vưu kia ra sao.
- Đệ thì khỏi ...
Đường Kính Chi không hứng thú tới những chốn như thế:
Nhưng y chưa nói hết, Giả Lâm đã vội vàng nói:
- Không được, Kính Chi, đệ nhất định phải đi với ta, nếu không dù trong tay vi huynh có cả đống bạc cũng không mua được Đỗ Thi Thi.
Đỗ Thi Thi là nha hoàn thiếp thân của Đỗ Phiêu Phiêu, nếu như Đỗ Phiêu Phiêu không gật đầu, không ai dám làm chủ bán Đỗ Thi Thi cho Giả Lâm, có lẽ trong mắt nhiều người nàng chỉ là nữ tử phong trần, là đồ chơi cho nam nhân tiết dục, nhưng ở Lưu Yên Các, địa vị của đệ nhất hoa khôi là cực cao.
- Kính Chi, đệ không thích chốn phong nguyệt ta có giải thích đệ cũng không hiểu đâu, có điều Đỗ Phiêu Phiêu có địa vị siêu nhiên ở Lưu Yên Các, nói đơn giản thế này nhé, nàng ấy không cần tiếp khách, mỗi tháng một lần ngồi sau màn gảy khúc đàn là có thể kiếm được cả đống tiền từ phú thương rồi.
Dù có đọc truyện xem phim không phải là không biết, nhưng Đường Kính Chi tận tai nghe thấy vẫn không khỏi ngạc nhiên:
- Hả, nàng ấy nấp sau màn, ngay cả mặt cũng không lộ ra mà có người sẵn lòng bỏ tiền à?
Nói tới chuyện phong nguyệt, hiển nhiên Đường Kính Chi phải tôn Giả Lâm làm thầy, hiếm được một lần khoe khoang trước mặt hảo hữu, Giả Lâm nhích người tới gần Đường Kính Chi, nhổm người lên, mặt mày đắc ý nói:
- Kính Chi, đệ đúng là dân ngoài nghề, hắc hắc, đệ cho rằng loại nữ nhân nào thu hút nam nhân nhất? Khuôn mặt xinh đẹp? Vóc người lả lướt?
- Vậy nữ nhân như thế nào mới thu hút nam nhân nhất?
Đường Kính Chi bị khơi lên hứng thú, tỏ ra hiếu học.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út