Chương6: Công Tử Ca
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn 4vn.eu
Ánh trăng rực rỡ sáng trong đêm tối bao trùm chiếu xuống cùng với ánh đèn lác đác của con tàu đang trôi lơ lửng như những con đom đóm bay trong đêm.
Liễu Duy đã tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon lành mà hắn không có được lúc hắn lên 5, trong mơ không còn thấy những hình ảnh của người thân, những kẻ thù và cuộc sống nay đây mai đó của hắn nữa, hắn đã để cho nó trôi theo giọt nước mắt đó rồi. Bây giờ, hắn biết hắn không còn là Liễu Duy lúc trước nữa mà là thân phận của một thiếu gia trong một cái siêu cấp gia tộc, một thiếu gia siêu cấp hoàn khố của nhà họ Liễu-Liễu Nhược nhưng thật sự hắn không thích cái tên lẫn con người của tên Liễu Nhược này.
Hắn biết được điều này là do ký ức của tên "hoàn khố" này để lại, hắn cũng không ngạc nhiên vì sao mình lại sống trong cái thân xác này vì trong ký ức kiếp trước ( bây giờ mình nói kiếp trước với kiếp này cho dễ ) của hắn cái này cũng tương tự như "Đoạt Xá" vậy, một khi đoạt xá được thì ký ức của vật chủ và thân xác đều thuộc về người đoạt, kiếp trước hắn đã giết không ít tên luyện loại công pháp tà quỷ này vì những tên luyện loại công pháp này đều là có tư tưởng biến chất.
Liễu Nhược tên đúng với con người của hắn, đối với người mạnh thì hắn khúm núm, nịnh nọt còn gặp kẻ yếu thì ra mặt ăn hiếp.Khi nam phách nữ, nhiều nữ tử bị hắn khi phụ rồi vứt bỏ như một đồ chơi, tệ hơn nữa "thằng này" còn có sở thích thích ấu nữ(loli) nữa mới chết mà may là chưa có cô bé nào bị hắn chà đạp nếu có thì không biết bản thân Liễu Duy sẽ thế nào, hắn càn quấy mà không ai trị được hắn chỉ là vì cái danh hiệu "Thiếu gia nhà họ Liễu" nên hắn mới có thể sống tốt,chứ không phải mọi người sợ hắn.
Một tên siêu cấp hoàn khố bị chính mình đoạt xá.-Hắn chỉ nghĩ là mình vì một nguyên do nào đó "đoạt xá" chứ không nghĩ hắn "xuyên việt".
Liễu Duy dở khóc dở cười khi nghĩ đến cái lý do cái thằng hoàn khố này phơi xác trên đảo hoang, ăn no rửng mỡ thế nào đi nghe tin "Mỹ Nhân Ngư" đều xinh đẹp, mỹ nhân hiếm có nên cu cậu muốn ra biển bắt vài bé về nếu có loli mỹ nhân ngư thì càng tốt, thế vừa mới ra khơi chưa được nửa ngày thì cu cậu gặp cơn bão tất cả thuyền bè và thủy thủ bị cuốn trôi đi hết.
-Thiếu gia, cậu tỉnh rồi !
Liễu Duy thoát khỏi suy nghĩ của bản thân nhìn vào nam tử đang bước vào, nhưng nhìn kỷ thì thấy khuôn mặt vẫn còn rõ nét ngây thơ của thiếu niên.
-Tiểu Bảo, ta nói với người rồi, ta chỉ lớn hơn ngươi 3 tuổi thôi, gọi ta là ca ca là được rồi.
-Nh...Nhưng..
Đang ấp úng thì Tiểu Bảo thấy sắc mặt Liễu Nhược trầm xuống nên đành
-Nhược....Nhược ca.
-Ừ tạm được ! mà nếu không có ai ở xung quanh thì gọi ta là Duy đại ca hoặc Duy ca là được ta không thích "tên Nhược"này. Hắn nói quanh quanh co co ẩn ý.
Thật ra, tên Tiểu Bảo này mới có 15 tuổi, nên rất còn thật thà chắc phát, Tiểu Bảo được cha hắn đưa cho lúc hắn còn nhỏ để có bạn mà chơi đùa và rồi cùng nhau lớn lên, mỗi khi tên" hoàn khố" bị lỗi gì thì toàn nhờ tiểu Bảo giấu hộ hoắc là cùng nhau chịu đòn chung nên nên quan hệ giữa "hắn" và Tiểu Bảo cũng rất thân thiết. Nhưng thân thế của tiểu Bảo thì đến cha hắn, người đêm hắn cũng không biết, chỉ biết là nhặt được về thôi, chính bản thân tiểu Bảo cũng không nhớ về quá khứ của hăn.
-Vâng,Thiếu gia !
-Hửh ?.-Liễu Duy lên giọng
-Duy Ca.-Tiểu Bảo nhanh chóng trả lời,rồi thầm nghĩ "thiếu gia hôm nay thật kỳ lạ"
Liễu Duy giả vờ hỏi.
-Khụ...khụ...Ngày mai về rồi biết nói thế nào với cha ta rồi chứ ?
Tiểu Bảo ngây thơ, thành thật đáp.
-Thiếu gia đi bắt Mỹ nhân ngư về nhưng bị gặp bão trên biển may mắn sống sót trôi vào trên hoang đảo.
-Hồ đồ !-Ánh mắt Liễu Duy tiếc hận rèn sát không thành thép.
-Phải nói là sắp đến đại thọ của gia chủ nên thiếu gia mới lặn lội ra biển kiếm bảo vật cho gia chủ nhưng không may gặp phải bão nên đành đậu thuyền gần hoang đảo tránh bảo. Ngươi hiểu chưa ?
Tiểu Bảo nào dám cãi lời, gật đầu như gà mổ thóc. Rồi nhanh chóng đi ra khoang thuyền.
Liễu Duy ngả lưng vào giường, đôi mắt tử sắc nhìn lên ánh trăng qua cửa sổ rồi thở dài một hơi.
-Haizz...Hoàn khố thì là hoàn khố vậy.-Liễu Duy nghĩ thầm
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Chương7: Ăn-Nằm-Chờ Chết
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Liễu Duy đi ra khoan thuyền nhìn xa xăm phía chân trời, sự giao thoa giữa ngày và đêm đem cho hắn một ấm áp nhưng vẫn còn có chút se lạnh của hoàng hôn.
Liễu Duy nhìn vào khoảng khắc hình ảnh với những áng mây đỏ do bị phản xạ ở cuối chân trời, hắn nghĩ về tương lai của mình." Như một mặt trời chiếu sáng và rực rỡ hay là chìm vào màn đêm u ối và tịch mịch", hắn nhớ về kiếp trước của mình cũng như ánh hoàng hôn này vậy tuy đẹp đẽ và rực rỡ nhưng cũng chỉ là tích tắc mà thôi, hắn thấy quá đủ rồi, hắn không muốn mình đi con đường đó một lần nữa, sống bằng máu và đi trên con đường trải dài bằng sinh mạng của người khác, lòng thù hận và những giọt nước mắt bị giấu đi hoặc chạy ngược vào tim.
Liễu Duy có suy nghĩ này cũng dễ hiểu, vì trong ký ức của"Liễu Nhược" cho hắn biết trên đại lục này bị chia thành hai phe phái "Nhật Quang-Nguyệt Ám" chiến tranh nổ ra hằng năm và mục đích 2 bên đều giống nhau là luôn muốn thôn phệ đối phương. Công lý đi đôi với nắm đấm, ai nắm đấm to hơn thì người đó có lý-Cường Giả Vi Tôn.
Người đại lục này không tu luyện "khí" giống như hắn tưởng mà là tu luyện bằng những hệ nguyên tố trong trời đất"Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ" ngoài ra còn có những thuộc tính khác"Phong-Lôi, Quang Minh-Hắc Ám" chúng bổ trợ hoặc triệt tiêu lẫn nhau và mỗi thuộc tính đều có ưu-nhược riêng ngoài ra còn một số nằm ngoài phạm trù như là"Không Gian- Thời gian....." nhưng tỷ lệ xuất hiện những người sở hữu năng lực ngoài phạm trù này hầu như bằng không (nói tạm vậy đã sau này nói tiếp).
Liễu Duy nhìn xuống bàn tay có nước da láng mịn này, lật nhẹ lòng bàn tay một cơn gió nhẹ xuất hiện trong tay và hắn cảm giác được chỉ cần nắm lại thì hắn có thể cảm nhận được "Phong" trong lòng bàn tay mình.
Hắn biết cơ thể này rất nhạy cảm với thuộc tính "Phong" một thuộc tính được coi là khó nắm bắt nhất trong các hệ(không kể những thứ ngoài phạm trù), đôi lúc lại ôn nhu như nước, đôi lúc lại như sắc bén như kim, bất diệt như mộc, đôi lúc lại chớp nhoáng như lôi.
"Liễu Nhược" lúc còn nhỏ được xem là môt thiên tài hiếm có nắm giữ năng lưc của"phong" chỉ cần có chí tu luyện cộng thêm sau lưng là một siêu cấp gia tộc thì tương lai ít nhất có thể làm bá chủ một phương. Từ lúc, qua sự kiện mẹ "hắn" bỏ về gia tộc thì hắn cũng bắt đầu đàn đúm , lêu lỏng đối với tu luyện thì không có trong từ điển của hắn nữa, trong lòng của "hắn" rất hận bà,bà bỏ đi không một lời an ủi hắn hay là thậm chí một cái ôm xuát phát của một người mẹ, bà tên Nhược Lam hiện tại là gia chủ của Nhược gia ở phía đông Nhật Quang đế quốc, từ đó cha hắn cũng không nói gì về chuyện đó nữa nhưng hắn luôn thấy cha hắn luôn trốn hậu viên sau nhà mà uống rượu thơ thẩn một mình.
Liễu Nhược bản thân hắn miễn cưỡng cũng coi như là "Phong Pháp Sư" cấp 1-Trung Đoạn nhưng với tình trạng thế này hắn luôn bị mọi người nhìn với ánh mắt khinh bỉ và coi thường không những về năng lực mà cả tính cách của hắn.
-Hiazzz...bản thân là phong pháp sư lại gián tiếp chết bởi năng lực của mình.-Hắn thầm nghĩ.
Hiện tại những gì Liễu Duy có là một cơ thể có năng lực cảm nhận được thuộc tính " phong" và trong ký ức của hắn còn tồn tại rõ công pháp giúp hắn tung hoành trên giang hồ"Huyết Vũ Ma Công"( nhờ cái này sau này anh main khá bá ).
Hắn suy nghĩ vẫn vơ rồi nhớ lại kiếp trước của mình chỉ toàn là tu luyện và tu luyện, hắn không cảm nhận được một chút tình thân hay tình bằng hữu khi bước vào con đường trả thù đầy máu đó, hắn cô độc.
-Nếu đã đoạt xá cái thân xác này cũng có nghĩa ta đã có một cuộc sống khác, thôi thì những gì lúc trước ta không được trải qua thì bây giờ để chính bản thân cảm nhận nó đi. Ta không muốn thấy con đường đó lần nào nữa, KHÔNG BAO GIỜ !.-hắn hét trong lòng, ánh mắt vẫn nhìn vào xa xăm.
Tiểu Bảo không biết đứng phía sau Liễu Duy không biết lúc nào, ánh mắt nhìn ngốc vào Liễu Duy, trong bản thân cảm nhận được người đứng phía trước mình không phải là thiếu gia Liễu Nhược trước kia mà là một con người khác hoàn toàn.
Tiểu Bảo cảm nhận rõ trước mặt mình là một nam nhân trải qua sự bào mòn của thời gian, nhìn rõ sinh tử, tính cách trầm ổn, ánh mắt nhìn vào xa xăm mang theo một sự tang thương không hợp với một khuôn mặt thiếu niên mới 18 tuổi. Không giống với tính cách láo nháo và miệng hở một chút là văng tục, dâm ô hoặc tiếng cười đầy sự bỉ ổi trong đó.
-Tiểu Bảo !-Hắn gọi.
Tiểu Bảo giật mình, ý nghĩ biến mất trong đầu lắp bắp không kịp trả lời:
-Thiếu...Duy Thiếu Gia.
Hắn cũng hết cách với cách xưng hô của tiểu Bảo rồi cũng đành mặc kệ cho qua
-Khi nào thì tới nơi ?
-Khi mặt trời lên cao cũng là lúc chúng ta cập bến.
-Uh !-Hắn trầm mặc đáp rồi nghĩ:"thôi thì làm một thiếu gia ăn-nằm-rồi chờ chết cũng không tệ".
Liễu Duy thấy buồn cười với cái ý nghĩ này, miệng nhếch lên cười nhẹ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Chương 8 : Liễu Gia
Tác Giả : Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
càng gần đến cái gọi là nhà cảm giác của Liễu Duy càng trở nên mâu thuẫn, một bên là lo lắng vì chính hắn đã"đoạt xá" đi thân xác này lỡ để người trong nhà biết thì dù có chết cũng không hết cái tội, chỉ cần nghĩ đến hậu quả là đã thấy mồ hôi chảy ròng ròng rồi, mặt khác thì hắn háo hức muốn biết lại cảm giác thế nào gọi là nhà, máu mủ tình thâm.
-Thiếu gia, chúng ta về đến nhà rồi !!-Phía sau tiểu Bảo la lên.
Liễu Duy đột ngột run rẩy rồi đi về phía đầu tàu nhìn về hướng tiểu Bảo đưa tay chỉ, hắn thấy một thành thị với những ngôi nhà san sác nhau, con đường đi lại tấp nập, những chiếc xe ngựa xa hoa chở những thương nhân, quý tộc từ xa đến.
Hắn nhìn kỹ những ngôi nhà có cấu trúc rất khác kiếp trước của hắn, cách ăn mặc hay sinh hoạt đều không giống với người trong kiếp trước của hắn, đơn vị tiền tệ được tính bằng "tinh tệ" trong đó "Tử tinh tệ" là cao nhất rồi đến "Lam tệ" cuối cùng là "Bạch tệ", cứ 1 tử thì bằng 100 lam tệ, 1 lam tệ thì bằng 100 bạch tệ, ngoài ra đơn vị tiền tệ này còn có khả năng khác là tăng khả năng tu luyện cho nhân sĩ vì thế dù cho là 1 bạch tệ cũng đáng quý cỡ nào.
Nên đối với những nhân sĩ dư giả hoặc có gia tộc chống lưng rất ít khi dùng Tử tinh tệ để giao dịch, hoàn toàn là dùng để nâng cao tốc độ tu luyện của bản thân. Còn đối với những bá tánh bình thường lo lắng cuộc sống hằng ngày thì coi như muốn tu luyện thì còn khó hơn là lên trời hoặc có thì tốc độ cũng không bằng người khác và hậu quả cũng là cuối đầu trước người khác mà chịu bị giẫm đạp, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ.
-Đây hoàn toàn là đạo lý "Cá lớn nuốt cá bé."
Liễu Duy cảm khái trong lòng thở thầm một hơi, thấy đằng trước có một đám đông người cưỡi ngựa đang đứng chờ sẵn nơi bến tàu, Liễu Duy giật mình khi thấy được đám người này mặt một bộ giáp dày đặc che khuất tất cả bộ phận cơ thể chỉ chừa ra đôi mắt nhưng khi cử động trên thân ngựa cảm thấy nó không hề vướng víu và rất tự nhiên.
Ngoài ra, hắn còn thấy thú cưỡi của đám người này đều là độc giác thú, loài này có đầu và mình như ngựa, chân trước như chân sơn dương, đuôi như đuôi sư tử, râu như râu dê. Mỗi con độc giác này có một cái sừng dài, mọc xoắn ngay giữa trán mà nếu chỉ nghĩ cái sừng nó chỉ để trang trí thì hoàn toàn sai lầm, ngoài sức mạnh của bản thân ra thì sừng của độc giác thú còn chó phép nó sử dụng ra sức mạnh của Quang nguyên tố và ngừa được bất cứ chất độc nào.
Liễu Duy biết đây là sắp xếp của cha hắn, gia chủ của đại gia tộc Liễu Gia, mọi người xung quanh cũng không ngạc nhiên gì về đám người này vì đây là con bài nổi tiếng của Liễu Gia trên Nhật Quang đế quốc, không chỉ sức chiến trên tập thể mà mỗi chiến sĩ của "Độc Giác Quân" có thể một chọi mười, vậy đủ hiểu sức chiến đấu của họ thế nào rồi.
Sau khi tàu cập bến, hắn được đoàn người hộ tống về Liễu Gia, khi đoàn người đi đến đâu thì từ quý tộc đến thường dân đều tự giác nhường ra hai bên đường để lại phía trung tâm con đường nhưng không có người nào tỏ ra khó chịu hay không vui cả mà thay vào đó là ánh mắt tôn kính và sùng bái.
Mọi người trong thành rất kính nể "Độc giác quân", chỉ ngoại trừ anh chàng thiếu gia đang được hộ tống ngay chính giữa đoàn người, ngay cả một thường dân cũng nhìn Liễu Duy với ánh mắt khinh bỉ.
-Người làm đâu phải là ta, tại sao lại nhìn khinh bỉ ta một cách lộ liễu như thế chứ.-Liễu Duy thầm nghĩ rồi không để ý đến.
Đi một lúc sau, hắn cảm thấy quái quái rồi một suy nghĩ thoáng qua "tuy không phải ta làm nhưng cuối cùng cũng là "ta" làm"(@.@ hại não chút).
Hắn lắc đầu thở dài.
-Kiểu này được gọi là ăn ốc rồi bắt người khác đỗ vỏ a. !
Khi đoàn người dừng lại, Liễu Duy choáng ngợp trước khung cảnh của Liễu tộc, chỉ là cổng ra vào mà hơn mười người đứng canh, tuy Liễu Duy không thấp nhưng khi đi vào cánh cổng thì hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Liễu Duy ngao ngán trong lòng thầm nghĩ.
-Chỉ mới là cổng vào mà vậy rồi. Gia sản như vậy cho thêm hai hay ba thằng như " Liễu Nhược" cũng xài không hết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 9: Tình Cha Con
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Liễu Duy sau khi chứng kiến cảnh huy hoàng của Liễu Gia liên tục cảm khái về mức độ giàu có của gia tộc, sau một đoạn vòng veo, quanh co đi qua những kiến trúc xa hoa lộng lẫy, cuối cùng Liễu Duy cũng đến được nới cần đến, hắn nhìn ở đằng trước thấy được một bảo điện hùng vĩ được xây ngay chính trung tâm gia tộc, hai bên là những hòn giả sơn cao lớn, muốn đi vào thì phải đi qua một con cầu bằng đá rộng.
Liễu Duy sau khi đi vào tòa bảo điện, đối diện hắn là một nam tử đang ngồi trên cao, hai bên là những cao tầng của gia tộc và những đệ tử hạch tâm của gia tộc.
Liễu Duy cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng những ánh mắt đó không có một ý gì là mừng rỡ hay chào mừng cả, chỉ toàn là sự coi thường và pha một chút tiếc nuối trong đó.
Hắn biết sự tiếc nuối đó biểu hiện cái gì, trong thâm tâm hắn nãy sinh ra ý nghĩ chán ghét những con người này, nên hắn cũng không thèm để ý. Đến khi nhìn thấy nam tử ngồi vị trí trên cao thì ánh mắt của hắn trở nên đỏ, hắn cố gắng khống chế ánh mắt mình, không hiểu tại sao khi mình nhìn thấy nam tử này lại có cảm giác thân thuộc và hoàn toàn là tôn kính xuất phát từ đáy lòng, hắn không hiểu tại sao lại có cảm giác này, cảm giác giống như khi hắn với "Lãnh gia gia" lúc trước vậy.
Người nam tử ngồi ở vị trí trung tâm, trên cao cất giọng.
-Về rồi thì tốt, tốt. Còn đi nghỉ đi !.
-Vâng !-hắn khom người đáp trong khi giọng hắn khàn đi và có một chút run rẩy. Hắn càng không hiểu cảm giác của bản thân vì đây là lần đầu gặp người nam tử này, mặc dù biết người nọ là ai.
Liễu Duy cảm giác được không khí trong bảo điện rất nặng nề nên quay người cất bước đi, đôi chân bổng tê đi một chút nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, đi về hướng biệt viện của hắn và tiểu Bảo âm thầm theo sau.
Biệt viện của hắn nằm ở phía trong sâu của gia tộc, cách các gian khác khá xa hoàn toàn cách biệt mọi người trong gia tộc giống như ngoại trừ dòng máu đang chảy trong người là của người họ Liễu ra thì hắn không có bắt cứ quan hệ gì đến trong gia tộc, nhưng điều này khiến cho Liễu Duy càng hài lòng, hắn thích yên tĩnh, vì thế ngoại trừ tiểu Bảo chất phát, ít nói thì ở trong biệt viện của hắn thì không còn ai cả. Hắn thích như vậy.
-Tiểu bảo, đi làm cho ta một bình trà với một cái ghế trúc lại đây.-Liễu Duy căn dặn.
Tiểu Bảo nghi hoặc trong lòng, nghĩ trong lòng"chẳng lẻ thiếu gia có trò chơi gì mới?" nhưng vẫn lanh lợi đáp,rồi đi làm.
Không bao lâu sau, mọi thứ đã ở trước mặt Liễu Duy, hắn đem tất cả để ra phía sâu hướng mặt về cánh rừng thỉnh thoảng có vài tiếng chym vang vọng ra, ngồi xuống tự châm cho mình một chén trà, mùi trà thơm xộc lên mũi, khiến hắn lim dim nhìn về phía cánh rừng xanh tươi, bạc ngàn.
Điều này khiến cho tiểu Bảo trợn mắt há mồm nhìn, "chẳng lẻ thiếu gia đổi tính" ý nghĩ vừa thoáng ra khiến hắn lắc đầu lia lịa.
-Nếu có việc gì thì đi làm đi, ở đây không còn việc gì nữa đâu.-Liễu duy nói.
-Vâng, Duy thiếu gia.
Tiểu Bảo vừa bước ra cửa thì thấy gia chủ bước vào cả kinh định lên tiếng nhưng thấy ông giơ một ngón tay lên miệng không muốn gây tiếng động nên, Tiểu bảo cuối đầu kính cẩn chào rồi đi làm công việc của mình.
Ông đi vào trong biệt viện khi đi gần đến phía sau biệt viện ông thấy khói nghi ngút từ bình trà bốc lên bên cạnh đó một thiếu niên đang từ từ nhấm nháp một chút hương vị của trà và nhìn đăm chiêu về phía trước, hình ảnh này làm cho trong lòng ông bật run nhưng với kinh nghiệm làm một gia chủ của một gia tộc, ông nhanh chóng điều chỉnh tâm tình bước về trước, nếu ông không thấy mái tóc ánh lên màu tử sắc thì chắc ông nghi đây không phải là con của mình rồi vì đây là đặc điểm độc nhất của con ông.
Nhưng càng bước tới gần ông càng khó hiểu,"đứa nhỏ này khi nào lại có sở thích này, chẳng lẻ nó biết suy nghĩ không lông bông như trước?" ông cố nén niềm vui trong lòng lại nhưng ánh mắt của ông đã đỏ lên và vương lại một chút lệ ở khóe mắt.
Ông chỉ có hai cái bận tâm, một là đứa nhỏ suốt ngày lông bông quậy phá, hai là về gia tộc mỗi ngày càng đi xuống từ sau khi cha ông mất(ông nội), không phải là ông không có năng lực quản lý mà là từ sau khi cha ông mất những kẻ có dị tâm trong gia tộc bắt đầu cấu kết nhau đẩy ông ra khỏi cái ghế gia chủ này ngày càng thể hiện rõ, nội đấu ngày càng mãnh liệt trong khi đó ông không có ai để mà tin tưởng mà giao trách nhiệm, ông phải một mình gánh vác.
Ông bước tới vỗ vai đứa con của mình đè nén tâm trạng của mình . Thân thiết hỏi.
-Không sao chứ?
Liễu Duy giật mình khi bị hành động này của gia chủ- Liễu Minh làm giật mình, nhưng vẫn đáp.
-Không sao cả, mời cha ngồi !-Tâm tình hắn thật sự mơ hồ khi gọi một tiếng "cha" nhưng hắn cảm nhận được tình cảm của cha hắn qua câu hỏi không đầu không đuôi kia.
Hắn định mở lời thì cha hắn đã giơ tay lên ngăn cản cướp lời.
-Thấy con bình an trở về ta cũng an tâm rồi, con cũng 18 tuổi, cũng là trưởng thành rồi, ta cùng với mọi người trong gia tộc đã quyết định sẽ thành lập gia thất cho con, có vợ rồi thì ta hy vọng con bớt lông bông đi.
Khi nói ra lời này Liễu Duy thấy trong mắt cha hắn có nét u buồn.
Liễu Minh nói tiếp.
-Con sẽ đi ở rễ họ Nguyệt, ta nghe nói con gái của họ mới 18 tuổi, rất xinh đẹp khiến cho rất nhiều công tử quý tộc tới cầu hôn nhưng đều bị nội quy nha họ Nguyệt là bắt buộc phải là ở rễ đối với muốn thành thân với trưởng nữ, ta và gia chủ bên kia từng là bạn bè thân thiết nên họ sẽ không bắt bẻ gì con đâu, con yên tâm mà làm một người chồng người cha cho tốt là được rồi.
Liễu Duy nghe được giọng nói đầy bắt lực của cha hắn khiến cho tâm tình hắn cũng trầm xuống, nhưng hắn cũng biết cái này không phải chủ ý của cha hắn, mà hiện tại hắn muốn giúp cha hắn thì cũng đành chịu, mưu trí hắn công nhận hắn có nhưng cũng như là con nít vẽ tranh thôi, năng lực hiện tại của hắn càng như là tầng chót của xã hội chỉ hơn bá tánh thương dân một chút lấy gì ra mà nói chuyện ở cái thế giới "Cường Giả Vi Tôn" này.
Hắn cũng hiểu nếu hiện tại mình muốn ở lại cũng không thành vấn đề nhưng sẽ làm liên lụy đến cha hắn thêm thôi, hắn thầm nghĩ."khi nào có năng lực rồi về giúp cha cũng không muộn".
Cha hắn tiếp tục nói mà giọt lệ không biết khi nào đã chảy xuống khuôn mặt của ông.
-Ta biết con đi ở rễ cũng sẽ không dễ dàng gì, nhưng thà vậy con có thể an toàn ở trong đó, ta không cầu mong con sẽ trở thành một vị anh hùng hay là bá chủ của một vùng trời, ta chỉ muốn con an an ổn ổn mà sống thôi. Haizzz.... Ta xin lỗi con.
Khi hắn nghe xong thì tâm tình hắn trở nên rộn rạo, khó chịu trong người vì lời "xin lỗi" của cha hắn.
-Cha con với nhau cha cần gì xin lỗi. Cha không cần áy náy, ở rễ thì ở rễ chẳng sao cả.-Hắn nói với cái giọng đầy sự kiên quyết và tự tin như vừa hạ một quyết tâm nào đó trong lòng.
Tuy ông không muốn như vậy, nhưng còn hơn ở lại cái gia tộc này "tổ chim bị vỡ há trứng con lành sao". Ông đứng dậy, vỗ nhẹ vai Liễu Duy rồi cất bước đi ra biệt viện của hắn.
Liễu Duy nhìn vào tấm lưng già yếu của ông mà thấy mắt đã đỏ hồng. "Không ai mà yêu con cái bằng cha mẹ."- Hắn nghĩ trong lòng.
Last edited by phamtan1904; 04-11-2013 at 01:16 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 10: Hiểu lầm.
Tác Giả:Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Sau một tuần, từ cuộc nói chuyện đó, Liễu Minh cũng không đến thăm Liễu Duy lần nào nữa, nhưng hắn biết cha hắn có việc trong gia tộc, cũng chẳng ai đến thăm hỏi hắn gì cả.
Liễu Duy không có việc gì làm ngoài là uống trà và ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại đi dạo quanh biệt viện của hắn, cái chuyện ở rễ hắn vứt vào góc xó xỉnh nào rồi.
Trong thời gian này, Liễu Duy biết tình hình của mình càng rõ hơn, không chỉ hắn dung hợp ký ức với Liễu Nhược mà dung hợp cả cảm xúc và tính cách của tên "Hoàn khố" kia nhưng Liễu Duy vẫn chiếm thế chủ đạo trong suy nghĩ và hành động.
Hôm nay Liễu Duy cảm thấy chán nên dắt theo tiểu Bảo đi ra thành dạo chơi giải trí.
Liễu Duy nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Bảo thì hiểu hắn đang nghĩ gì, lắc đầu ngao ngán nghĩ:"Ta chỉ là ra ngoài dạo chơi a, sao lại nhìn ta như vậy chứ."
Trên con đường tấp nập, một nam tử mặt mũi anh tuấn, mặc bộ áo trắng tinh tôn lên nước da trắng mịn không nên đáng có ở một nam nhân, bước chân không nhanh không chậm trầm ổn mà bước đi ngó đông ngó tây. Đằng sau, là một thiếu niên khuôn mặt thật thà, chấc phát đi đằng sau cố ý giữ khoản cách với người đằng trước.
Những thiếu nữ ở đằng xa nhìn tới nam tử với bộ áo trắng với ánh mắt nóng bỏng và một chút tình ý trong đó, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của họ xong, những thiếu nữ khuôn mặt trở nên trắng bệch, sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Đúng vậy, hai người này là Liễu Duy và Tiểu Bảo đang đi dạo thành ngắm cảnh nhưng đi đến đâu thì mọi người chạy như chạy đám, tránh như tránh tà, bản thân hắn biết lúc trước Liễu Nhược là một cái thùng tai họa đi đến đâu cũng gây họa được nên mọi người nghĩ tránh đi thì tốt hơn, không thì phiền.
Khi Liễu Duy định dừng chân vào một quán tiểu điếm thì định bước vào nghỉ ngơi một chút nhưng chỉ mới nhìn vào thì lão bản với những tên tiểu nhị lo xách giò đi đóng cửa tiểu điếm, khi đóng xong mọi việc thì còn vái cầu tất cả vị thần phù hộ mong tên "tai họa" này đi đi đừng có phá họ.
Liễu Duy buồn bực lắc đầu, thầm nghĩ.
-Ta chỉ vào nghỉ chút thôi mà cần làm vậy không?
Đi một lúc, Liễu Duy thấy lạ là phố xá thì đông đúc nhưng nhìn thì toàn là nam tử từ già đến bé nhưng không có một vị cô nương nào, hắn nghi hoặc quay lại hỏi Tiểu Bảo.
-Sao ta đi nãy giờ toàn thấy nam tử không vậy, bộ nữ bị bắt hết rồi à ?
Tiểu Bảo trầm mặc không dám trả lời, ánh mắt thông cảm nhìn Liễu Duy.
Đến bây giờ hắn mới hiểu ra, với một thành tích vẻ trong vang quá khứ của tên "kia" thì ra đường mà gặp được mới là chuyện lạ đó.
Liễu Duy cũng không hỏi nữa, tiếp tục đi về phía trước, lúc đi qua ngả rẻ thì đụng phải một tiểu cô nương, viên kẹo đường dính vào mép áo của hắn, nhưng hắn không để ý đến việc đó, chạy tới đỡ tiểu cô nương lên giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
-Tiểu muội, có sao không?
-Kẹo...kẹo của muội-Đôi mắt của tiểu cô nương hồng lên và như sắp khóc đến nơi.
Hắn quay lại kêu tiểu Bảo đi mua kẹo khác cho tiểu cô nương, còn hắn thì ân cần dụ dỗ tiểu cô nương.
Chưa xong một tách trả thì tiểu Bảo quay về cầm trên tay hai xâu kẹo hồ lồ đường đang định đưa cho tiểu cô nương thì, không biết có một thiếu phụ chạy tới ôm tiểu cô nương, khuôn mặt trắng bệch nói với Liễu Duy.
-Xin...thiếu gia, cầu mong thiếu gia tha cho con tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho thiếu gia, nó chỉ mới 12 tuổi mong thiếu gia rộng lòng thương cho....-Thiếu phụ nói giọng cầu khẩn và run rẩy.
Tình hình thê thảm của thiếu phụ khiến cho những người đi đường quay lại nhìn Liễu Duy với anh mắt đã khinh bỉ càng khinh bỉ hơn. Mọi người đều biết tên này có sở thích là thích ấu nữ nhưng đâu đến nổi là ngay giữa ban ngày ban mặt mà dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta.
Liễu Duy không biết phải nói thế nào, xém chút nữa là phun máu giữa đương trường.
-Ta..ta có làm gì đâu mà, ta chỉ thấy tiểu muội đó làm rớt kẹo nên thương tình mua cái khác thôi mà, tuy da dẻ trắng trẻo, mịn màng, khuôn mặt cũng thanh tú nhưng ta...
Hắn định nói tiếp nhưng thấy tình hình càng ngày không ổn vì biết hình như vừa lỡ lời thì.
-Tên dâm tặc biến thái, ban ngày ban mặc mà dám dụ dỗ một tiểu cô nương, ngươi có còn là người không?.
Trong đám người đứng xem bước ra một một nữ hài tử đột mười lăm tuổi, nàng mặc váy dài trắng, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh mỹ, tóc kim sắc uốn cong, con mắt to trong suốt linh động làm nên một hình ảnh thiếu nữ lanh lợi thuần khiết hoàn mỹ này.
Hình ảnh này làm cho Liễu Duy ngẩn ngơ, thất thần một khắc rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, hắn thầm thở dài "cũng đâu phải tại ta đâu mà sao mọi chuyện cứ đổ lên đầu ta vậy là do cái tính cách biến thái của tên "hoàn khố" kia mà" hắn chỉ dám nghĩ trong lòng chứ mà nói ra thì hắn sẽ được mọi người cho thêm một bệnh nữa.
-Hiểu lầm thôi mà, thiếu gia thấy cô bé đáng thương chỉ muốn dỗ dành thôi, thiếu gia còn tặng kẹo cho cô bé ấy nữa mà.-Tiểu Bảo đằng sau nói lên giải vây cho Liễu Duy.
Mọi không ai chú ý đến lời nói của tiểu Bảo, thấy hả giận khi có người đứng ra mắng tên vô sỉ này rất , không sợ hãi tên vô sỉ này ỷ vào gia tộc mà kêu căng vì thân phận của nữ tử này cũng không nhỏ, con cửa Nguyệt Ảnh gia chủ Nguyệt gia tộc và Nguyệt Hà phu nhân, cũng là muội muội của vợ sắp cưới của Liễu Duy.
Liễu Duy biết thân phận của người con gái này, còn nhớ lúc trước cũng hay bị người nữ tử này thường cho ăn hành dài dài, nên trong tâm cũng sinh ra một chút sợ hãi do ảnh hưởng của tên "hoàn khố"
-Hiểu lầm ?? với cái thói của thiếu gia ngươi mà hiểu lầm sao, tính cách của hắn thế nào bộ ta chưa rõ sao, không nói nhiều nữa tất cả xông lên dậy cho hai tên này một bài học cho ta, có gì Nguyệt Mộng ta chịu trách nhiệm.
Liễu Duy cảm thấy không ổn nhanh chóng kéo tiểu Bảo co giò chạy về phía gia tộc, hắn cảm thấy bất lực trước cô nàng này."Điên hay sao mà đi nói lý với nữ nhân, lại còn đi nói lý với nữ nhân đánh trước nói sau như nàng bộ ngứa người cần người tẩm quất hay sao, rồi cộng thêm với cái quá khứ vẻ vang đó nữa chứ giải thích bằng niềm tin à".
Liễu Duy thở dài bất lực.
Last edited by phamtan1904; 04-11-2013 at 06:20 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904