Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong câu nói xuất phát từ nội tâm của hắn thì ngay cả Bạch Tình Đình cũng có cảm giác lạ lạ. Trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy buồn bực, không hiểu tại sao bỗng nhiên Diệp Lăng Phi lại nói năng kì quặc như vậy.
Bạch Tình Đình không hiểu nhưng Diệp Lăng Phi thì hiểu rất rõ. Hắn biết rõ mình vừa nói cái gì, lại càng hiểu rõ là hắn vừa cảm ơn cái gì. Tờ giấy có chữ kí của Auner đối với Diệp Lăng Phi chỉ như tờ giấy trắng, không có giá trị gì, thậm chí Diệp Lăng Phi còn ghét khi phải nhìn thấy chữ kí của Auner. Nếu như muốn, Diệp Lăng Phi thậm chí còn có thể gặp được cả Auner chứ không chỉ xin chữ kí.
Không ai biết thế lực của Diệp Lăng Phi lớn như thế nào, trong đó còn bao gồm cả Auner. Lấy tay che trời để hình dung về tổ chức Lang Nha thì hình dung về Diệp Lăng Phi lại càng đúng. Những chuyện mà Auner không thể làm được, Diệp Lăng Phi lại chỉ như lấy đồ trong túi. Bất luận là tổ chức gì, bất luận là người nào, nếu như có giá trị lợi dụng đều được coi trọng. Diệp Lăng Phi và Auner có quan hệ ngầm với nhau đơn giản chỉ vì họ muốn lợi dụng lẫn nhau.
Lúc trước Diệp Lăng Phi nói đến việc xin chữ ký Auner với Bạch Tình Đình chỉ là chuyện đùa, ngay cả hắn còn quên mất tiêu. Diệp Lăng Phi không thể nào ngờ được Bạch Tình Đình không những nhớ mà còn làm chuyện đó thật. Lúc này, Diệp Lăng Phi cảm giác trái tim bị phủ đầy bụi của hắn nay đã được phủi sạch đi. Tuy rằng chỉ một câu cảm ơn ngắn gọn, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều lời hứa hẹn với Bạch Tình Đình.
Thử hỏi đàn ông trong thiên hạ, chuyện gì khiến cho họ hạnh phúc nhất?
Đứng trên vạn người?
Được tỏa sáng?
Hay là có nhiều gái đẹp?
….
Tất cả đều không đúng, hạnh phúc đối với người đàn ông là được người khác quan tâm tới mình, khiến cho mình khóc, khiến cho mình cười, khiến cho mình buồn và phiền não….
Tâm trạng phức tạp lúc này của Diệp Lăng Phi chỉ có hắn mới hiểu, hắn tắt điện thoại, cố gắng hút hết điếu thuốc, rồi ném đầu lọc ra ngoài cửa sổ.
-----------------(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)---------------
Trước cửa tòa nhà Quốc Tế Năm Châu đều được canh gác nghiêm ngặt bởi những đặc công phụ trách an ninh cho tiệc rượu. Chính quyền thành phố Vọng Hải rất xem trọng việc đại sứ Liên Hiệp Quốc tới Vọng Hải để quyên tiền, phải biết rằng những hoạt động từ thiện như thế này sẽ nâng cao được danh tiếng của thành phố.
Vụ án mạng xảy ra hai ngày trước là thời điểm rất nhạy cảm, khiến cho thị trưởng thành phố rất thận trọng. Ông chỉ thị cho người quản lý trị an thành phố là phó thị trưởng Chu Hồng Sâm nhất định phải đảm bảo an toàn cho đại sứ Liên Hiệp Quốc. Đồng thời, giao trách nhiệm cho đội cảnh sát hình sự phải nhanh chóng phá cho được vụ án.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Cương đã sớm tổ chức cuộc họp để tiến hành phân tích vụ án. Mã Cương cho rằng, hai người nhặt rác bị sát hại bằng thủ pháp rất hiếm thấy, phải là người trải qua những khóa huấn luyện đặc biệt mới sử dụng được thủ pháp giết người này. Mà từ trước đến nay thành phố Vọng Hải chưa từng có vụ án nào như thế, không thể loại trừ vụ án này có liên quan tới việc đại sứ Liên Hiệp Quốc tới thăm Vọng Hải.
Sau hội nghị, Mã Cương xác định vừa tiến hành điều ta vừa bảo vệ đại sứ Liên Hiệp Quốc Auner. Nếu như vụ án này có liên quan tới Auner tiên sinh thì hung thủ rất có thể sẽ xuất hiện xung quanh Auner tiên sinh.
Đội đặc công phụ trách bảo vệ vòng ngoài, Mã Cương đích thân dẫn đội hình sự bảo vệ bên trong tòa nhà Năm Châu. Có thể tới tham gia tiệc rượu lần này đèu là những người có thân phận ở Vọng Hải, bởi vậy, đội hình sự phải hết sức chú ý, không thể gây ra những phiền toái không cần thiết.
Chu Hân Mính mặc một bộ thường phục, nàng mang súng bên trong, đang đứng ở phòng khách của tòa nhà. Bên cạnh nàng, vẻ mặt Mã Cương rất nghiêm trọng, không biết vì sao, Mã Cương có cảm giác đêm nay sẽ có chuyện phát sinh. Hắn để cho thành viên của đội là Tiểu Chu thống lĩnh người canh gác từng tầng một, phát hiện bất kì người nào khả nghi đều tạm thời giam lại, để bảo đảm tiệc rượu được tiến hành thuận lợi.
- Đội trưởng, tôi thấy anh đã quá khẩn trương rồi, có thể vụ án đó không có quan hệ gì với tiệc rượu này, nói không chừng đó chỉ là một vụ án hình sự bình thường.
Chu Hân Mính thấy sắc mặt Mã Cương tái nhợt, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng cho vị lãnh đạo của mình. Vì vụ án kia mà Mã Cương đã không ngủ hai ngày liên tục, dù có là người bằng sắt cũng chịu không nổi. Huống chi, Chu Hân Mính biết Mã Cương bị bệnh đau dạ dày rất lặng, thế mà Mã Cương lại không ăn gì.
Mã Cương lắc đầu, hắn rất sợ gặp chuyện bất ngờ. Nếu như gặp chuyện không may, thì dù cho hắn có từ chức đội trưởng cũng không bù đắp được ảnh hưởng gây ra đối với thành phố Vọng Hải. Bởi vì vụ án kia không có tiến triển gì nữa nên Mã Cương tập trung bảo vệ đại sứ Liên Hiệp Quốc để không có chuyện gì xảy ra. Cặp mắt lợi hại của hắn không ngừng quan sát từng người một, không một chi tiết nhỏ nào mà hắn không chú ý. Hắn không đồng ý với điều Chu Hân Mính vừa nói, kinh nghiệm phá án hai mươi năm đã nói cho hắn biết, đêm trước khi đại sứ tới Vọng Hải lại xảy ra án mạng thì chắc chắc vụ án này phải liên quan tới đại sứ liên hiệp quốc.
- Hân Mính, chúng ta là cảnh sát, không thể làm việc bằng trực giác được. Tạm thời không quan tâm vụ án mạng có liên quan tới Auner tiên sinh hay không nhưng chúng ta phải nghĩ đến góc độ xấu nhất, nên nhất định phải đảm bảo an toàn cho Auner tiên sinh vì đó là chức trách của chúng ta.
Chu Hân Mính không nói thêm gì nữa, nàng biết dù có nói gì thêm thì cũng vô ích. Đối với Mã Cương, nàng lúc nào cũng có cảm tình. Mã Cương không chỉ là trưởng bối của nàng mà còn là lãnh đạo của nàng. Chu Hân Mính bội phục nhân phẩm của Mã Cương, lại càng bội phục hơn nữa bản lĩnh gặp nguy không loạn của hắn. Chỉ cần có Mã Cương ở bên cạnh, Chu Hân Mính luôn luôn có lòng tin. Nàng thấy Mã Cương không chịu rời khỏi, không thể làm gì khác hơn đành mang tới cho Mã Cương một cốc nước, nàng nói:
- Đội trưởng, có phải anh chưa uống thuốc đúng không, ở đây có nước, anh uống thuốc trước đi.
Mã Cương nhìn Chu Hân Mính một cái, khẽ gật đầu, rồi lấy từ trong người ra một viên thuốc chống viêm dạ dày chuẩn bị uống thì bỗng nhiên hắn thấy có một cô gái tóc dài từ cửa tòa nhà đi tới. Trong trí nhớ của Mã Cương thì hình như không mời cô gái này, bởi vì cô ta hình chừng không phải là người Trung Quốc.
- Đứng lại.
Mã Cương bỏ viên thuốc vào trong túi, đưa tay ngăn cản cô gái kia, hắn rất lịch sự, nói:
- Xin cô trình ra chứng minh thư của mình.
Cô gái kia khẽ cúi đầu xuống, dùng giọng lơ lớ nói:
- Sĩ quan, tôi là nhà báo chính trị Myanma, lần này tới đây để viết bài về hành trình của đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc.
Nói xong, cô gái xuất thẻ phóng viên ra đưa cho Mã Cương.
Mã Cương lật xem thẻ phóng viên, không có phát hiện gì đặc biệt, nên trả lại thẻ nhà báo cho cô gái kia, nói:
- Xin lỗi, đã quấy rầy cô. Chẳng qua là theo qui định thì nhà báo không được tham gia tiệc rượu mà chỉ có thể đứng ở ngoài để tìm hiểu, cho dù là nhà báo nước ngoài cũng không ngoại lệ.
- Tôi hiểu.
Cô gái nói xong liền đi qua người Mã Cương. Ngay khi cô gái vừa rời khỏi, Mã Cương lập tức vẫy tay gọi thuộc hạ tới, hắn hạ lệnh:
- Lập tức cho người đi tìm hiểu nhà báo chính trị Myanma có tên là Suu Kyi này, tôi cần phải biết những tài liệu về cô ta.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa toàn nhà Năm Châu, cảnh tượng trước mặt đúng là đã dọa cho Diệp Lăng Phi phải nhảy dựng lên. Trước cửa toàn nhà toàn là những chiếc xe hạng sang, nếu không phải trước tòa nhà là một con đường, thì có lẽ tòa nhà này đã bị đám xe đồ sộ này phá hỏng.
Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn bực, bản thân hắn thường ngày chưa từng nhìn thấy nhiếu chiếc xe xịn như thế này, ngay cả những chiếc xe hiếm thấy nhất cũng xuất hiện, thậm chí còn có cả một chiếc BMW Đức, loại xe này chỉ có những người có thân phận và địa vị mới mua được, còn nếu như là nhà giàu mới nổi thì dù có tiền chưa chắc người ta đã bán cho.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy ở cửa tòa nhà đang có những đặc công đứng làm nhiệm vụ. Trong lòng Diệp Lăng Phi cười thầm, hắn nghĩ: “Xem ra danh tiếng đại sứ Liên Hiệp Quốc cũng không nhỏ, lại còn phái cả đặc công ra canh gác.”
Diệp Lăng Phi chưa từng nghĩ Auner lại được đối đãi như vậy nhưng chính quyền thành phố Vọng Hải thì lại không nghĩ vậy. Dù sao thì trước đây Auner cũng là phó cục trưởng cục tình báo Mỹ CIA, bây giờ lại là đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, chính quyền Vọng Hải liệu có dám coi thường hay không?
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Vất vả lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe, Diệp Lăng Phi xuống xe, cất bước đi đến cửa tòa nhà. Vừa mới đi tới cửa, lập tức có một gã đặc công tới ngăn cản Diệp Lăng Phi, hắn khách khí nói:
- Chào ngài, mời ngài trình giấy xác nhận ra.
- Tôi đến để gặp bạn, lẽ nào gặp bạn cũng có chuyện?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt không biết làm sao, hắn giơ hai tay ra, nói:
- Lẽ nào tôi đến nhầm chỗ?
- Tiên sinh, xin lỗi. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, chỉ có khách quí mới được đi vào. Nếu như ngài tới gặp bạn, phiền ngài đưa giấy chứng nhận ra, chúng tôi sẽ xác định thân phận của ngài.
Diệp Lăng Phi giương mắt lên nhìn thì thấy Chu Hân Mính đứng ở cửa phòng khách tòa nhà, hắn dùng một ngón tay chỉ vào Chu Hân Mính, nói:
- Cô sĩ quan kia là bạn của tôi.
Tên đặc công vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ vào người Chu Hân Mính, trong bụng thầm suy đoán thân phận Diệp Lăng Phi. Có thể trở thành bạn của Chu Hân Mính thì chắc là thân phận của Diệp Lăng Phi cũng không nhỏ. Gã đặc công này đối với Diệp Lăng Phi có thêm vài phần khách khí, hắn khẽ gật đầu nói:
- Ngài đợi một chút.
Nói xong hắn đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, nói nhỏ với Chu Hân Mính mấy câu. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính ngẩng đầu nhìn về phía mình, người kia vội vàng giơ tay lên, nhiệt tình hô:
- Sĩ quan Chu, chào cô.
Chu Hân Mính nhíu mày, nói với gã đặc công mấy câu, rồi tên đặc công lại phản hồi lại, hắn khách khí nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiên sinh, mời qua.
Diệp Lăng Phi đi qua mặt gã đặc công, đi tới trước mặt Chu Hân Mính, hắn cười ha hả nói:
- Sĩ quan Chu, xin chào!
- Diệp Lăng Phi, anh tới đây làm gì?
Giọng Chu Hân Mính không hài lòng hỏi.
- Đến gặp bạn cũ.
- Bạn cũ? Ai là bạn cũ của anh?
Chu Hân Mính giống như là đang thẩm vấn phạm nhân.
- Chúng tôi không phải là người hồ đồ, nếu như anh không được mời thì không thể tùy tiện đi vào đây. Tôi tin rằng anh biết tiệc rượu lần này không phải là tầm thường vì vậy mong anh hợp tác với chúng tôi.
- Làm gì mà nghiêm túc như vậy, lẽ nào tôi tới đây tìm lão bà của tôi không được sao?
Diệp Lăng Phi cố ý cười xấu xa nói:
- A, đương nhiên, nếu như cô bằng lòng theo tôi thì tôi có thể không vào tìm lão bà của tôi nữa.
Chu Hân Mính biết việc của Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình, lần trước Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận nên nàng đã mời Chu Hân Mính ra ngoài ăn. Không ngờ mới được một thời gian không lâu mà Diệp Lăng Phi đã dõng dạc nói hắn đến tìm lão bà. Chu Hân Mính không hiểu vì sao mà khi vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đến tìm lão bà, trong lòng nàng cảm thấy tức giận. Nàng đối diện với Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi đã nói rồi, những người ở đây không phải là kẻ hồ đồ, nếu như anh còn tiếp tục làm càn như vậy nữa, tôi sẽ lập tức bắt anh lại, nhốt vào đồn cảnh sát.
Sau khi nghe Chu Hân Mính nói vậy, Diệp Lăng Phi đang định tranh luận mấy câu cùng Chu Hân Mính thì có một gã cảnh sát vội vàng đi tới trước mặt Mã Cương, báo cáo:
- Đội trưởng, tổng bộ vừa mới truyền tin tới, không có cách nào để điều tra thân phận của nhà báo tên Myanma Suu Kyi, nhưng căn cứ theo danh sách thì không có nhà báo ngoại quốc nào được mời đến tiệc rượu để đưa tin.
Mã Cương nghe vậy, mặt hơi biến sắc. Không thể kiểm tra thân phận có nghĩa là thân phận cô gái này khả nghi. Tình hình trước mắt như vậy nên phải nghĩ đến tình huống xấu nhất. Mã Cương lập tức đem đội cảnh sát hình sự chia làm hai đội, một đội tiếp tục ở lại đại sảnh để kiểm tra những người khả nghi, đội còn lại đi tìm kiếm tung tích của cô gái kia, nếu có thể thì sẽ khống chế cô gái.
Từ nãy đến giờ Diệp Lăng Phi vẫn đứng hóng, nhưng lúc này Chu Hân Mính không để ý đến Diệp Lăng Phi nữa, nàng đang tập trung tinh thần lắng nghe Mã Cương sắp xếp. Khi Mã Cương sắp xếp xong, Chu Hân Mính mới nhớ tới Diệp Lăng Phi. Lúc này nàng không còn tâm trạng nào để tranh cãi với Diệp Lăng Phi, nàng nắm lấy cánh tay phải Diệp Lăng Phi, định kéo hắn ra khỏi tòa nhà.
- Chờ đã.
Diệp Lăng Phi khoát tay chặn lại, hắn cười nói:
- Sĩ quan Chu, phiền cô thông báo cho tên khốn kiếp Auner một tiếng, nói với hắn có bạn cũ muốn gặp.
Không chỉ riêng Chu Hân Mính mà ngay cả Mã Cương cũng sửng sốt sau khi nghe câu này của Diệp Lăng Phi, tại sao lại có người dám gọi đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc Auner tiên sinh là tên khốn kiếp?
- Anh nói cái gì?
Chu Hân Mính cho rằng mình nghe lầm nên hỏi ngược lại.
- Tôi nói phiền cô thông báo với tên khốn kiếp Auner một tiếng là có bạn cũ muốn gặp hắn.
Diệp Lăng Phi nói từng chữ một cho nàng nghe. Lần này thì không ai trong bọn họ còn nghi ngờ lỗ tai mình nữa, tất cả đều nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi Auner là tên khốn kiếp.
- Auner tiên sinh là đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, ở chỗ đông người mà anh dám làm nhục Auner tiên sinh, chỉ bằng vào điểm ấy tôi có thể bắt anh ngay lập tức.
- Đó chỉ là cách xưng hô thôi mà, tôi với Auner tiên sinh thường xưng hô với nhau như vậy.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Sĩ quan Chu xinh đẹp, mong cô đừng dùng suy nghĩ của cô để áp đặt suy nghĩ của tôi. Đối với luật pháp Trung Quốc, hiểu biết của tôi cũng không kém cô đâu. Nhân tiện, tôi cũng phải nhắc nhở cô, tôi không mang quốc tịch Trung Quốc, quốc tịch của tôi có rất nhiều như là Anh, Pháp, Mỹ, Đức….
Chu Hân Mính không thèm liếc Diệp Lăng Phi một cái sau khi hắn nói những lời này. Nàng nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, lớn tiếng nói:
- Tên khốn kiếp nhà anh, bây giờ tôi đưa anh đi gặp Auner tiên sinh, nếu như Auner tiên sinh không nhận ra anh thì tôi mặc kệ anh có thân phận gì, tôi cũng sẽ bắt anh.
- A, sĩ quan Chu dễ thương, không nên tức giận như vậy, tôi là người rất nghe lời giống như con mèo Ba Tư vậy. Nhân tiện cho tôi hỏi một câu, sĩ quan Chu đã ăn cơm chưa?
Chu Hân Mính không thèm nghe Diệp Lăng Phi nói cái gì, nàng bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến sắp rồ lên, nàng nắm chặt tay Diệp Lăng Phi lôi vào bên trong. Mã Cương bắt đầu lo lắng về việc Diệp Lăng Phi, nếu như Chu Hân Mính thực sự nổi giận lên thì không ai có thể khuyên được.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tiệc rượu được tổ chức ở tầng mười tòa nhà Quốc Tế Năm Châu, bời vì Auner có thân phận đặc biệt nên hầu hết những lãnh đạo quan trọng của thành phố Vọng Hải đều tham gia tiệc rượu. Ngoài những vị lãnh đạo này ra còn có những nhân vật nổi tiếng trong thành phố, các công ty hơi có chút tiếng tăm cũng được mời đến, nhờ có tiệc rượu này mà họ nghiễm nhiên trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu một lần.
Trương Khiếu Thiên tới dự tiệc rượu cùng với phu nhân của lão, ông là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn trong thành phố Vọng Hải nên lúc Trương Khiếu Thiên xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt chú ý, những phóng viên đang cầm camera trong tay cũng đều chĩa ông kính về phía vợ chồng Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên dẫn phu nhân tới ngồi bàn của Bạch Cảnh Sùng, hắn cười nói:
- Tổng giám đốc Bạch, anh tới sớm hơn tôi đấy.
Cả ngày hôm nay Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đều đi cùng với Auner, vốn dĩ lãnh đạo thành phố cũng sắp xếp Trương Khiếu Thiên tham gia cùng với đoàn đi thăm các xí nghiệp thế nhưng Trương Khiếu Thiên lại đi công tác bên ngoài, nhanh nhất cũng phải buổi chiều mới về được thành phố Vọng Hải. Thế nên, Trương Khiếu Thiên không thể tham gia cùng với đoàn được.
Lãnh đạo thành phố Vọng Hải rất coi trong địa vị của Auner, nhưng Trương Khiếu Thiên cũng không quan tâm lắm. Cái gì mà đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, không phải là đến đây để đòi tiền sao, người ta coi hắn đây là một kho báu không bằng?
Về phương diện tổ chức Trương Khiếu Thiên vẫn còn kém Bạch Cảnh Sùng một chút. Hắn vẫn cho rằng một tập đoàn muốn phát triển chỉ cần chọn đúng con đường đi, toàn bộ nhân viên đồng lòng là có thể làm tốt công việc. Quả thực mấy năm nay tập đoàn Tân Á phát triển rất nhanh. Nhưng khi tài sản tập đoàn tăng trưởng, quy mô càng ngày càng lớn thì trong nội bộ tập đoàn cũng nảy sinh mâu thuẫn. Tuy rằng, Trương Khiếu Thiên biết việc này, nhưng hắn cũng rất khó xử lý được những mâu thuẫn trong tập đoàn, hắn chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn để hạn chế những mâu thuẫn này, tránh cho nội bộ tập đoàn Tân Á trở nên quá căng thẳng.
Giao tình giữa Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên cũng không thân thiết cho lắm, hai nhà thường ít qua lại với nhau. Chờ sau khi vợ chồng Trương Khiếu Thiên ngồi xuống, Bạch Cảnh Sùng mới vỗ vai Trương Khiếu Thiên, nói:
- Lão huynh đệ, chuyện này sao có thể không đến sớm một chút được? Anh thấy đấy thị trưởng của chúng ta không phải là rất nhiệt tình sao.
- Bọn họ đang nói về dự án mới, cuối cùng thì không phải là chúng ta bỏ tiền ra sao?
Trương Khiếu Thiên tỏ vẻ coi thường, nói.
- Nói cũng đúng, xem ra thì tôi vẫn còn kém anh, tôi vẫn còn phải nhờ vào chính phủ. Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ của tôi cần phải nhờ những chính sách cho vay ưu đãi của chính phủ thế nên không thể bỏ qua những việc như thế này được. Thôi bỏ đi, chỉ mất ít tiền thôi mà.
Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài một tiếng, ý ông muốn nói với Trương Khiếu Thiên rằng chuyện này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Hai ông trùm thương mại đang nói chuyện với nhau ở chỗ này thì ông chủ tập đoàn đầu tư vọng hải là Lý Triết Hào và con trai là Lý Thiên Bằng cũng đi tới. Bạch Cảnh Sùng vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện tập đoàn đầu tư Vọng Hải thu mua cổ phiếu của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ năm đó, tuy rằng hiềm khích giữa hai bên đã được hòa giải thế nhưng lúc nào Bạch Cảnh Sùng vẫn có tâm lý đề phòng với Lý Triết Hào.
- Hai vị tổng giám đốc đều ở đây à? Đúng là khéo quá!
Lý Triết Hào cười cười, nói.
- Ông chủ Lý, chúng tôi không ở đây thì còn ở đâu được.
- A, nói cũng phải, chúng ta đều là những người bỏ tiền ra, không đến đây thì đến đâu?
Lý Triết Hào cười cười, ngồi đối diện với Bạch Cảnh Sùng, còn Lý Thiên Bằng thì đứng bên cạnh Lý Triết Hào, con mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào người Bạch Tình Đình. Cách đây vài ngày, bởi vì Diệp Lăng Phi nên chiếc xe Ferrari thể thao của hắn gặp tai nạn, hắn đã phải nằm viện mất mấy ngày. Hắn vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình thì đã nghĩ ngay tới Diệp Lăng Phi, cảm giác tức giận lại bùng lên.
- Thiên Bằng, chào hai bác đi.
Lý Triết Hào nói.
Lý Thiên Bằng vừa nghe thấy vậy vội vàng chào Trương Khiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng. Hắn chào chỉ chào do phép lịch sự chứ thực ra trong mắt hắn, hắn đâu có coi hai người này ra gì. Sau khi nghe Lý Thiên Bằng chào, cả Bạch Cảnh Sùng lẫn Trương Khiếu Thiên đều tỏ ra rất khách khí, nhưng Bạch Tình Đình thì mặc kệ, nàng ghét cay ghét đắng Lý Thiên Bằng. Lần trước tại nhà hàng ở tháp truyền hình, may nhờ có Diệp Lăng Phi xuất hiện khiến Lý Thiên Bằng hết sức thảm hại, chuyện đó làm cho nàng vô cùng hài lòng. Nhưng hiện tại thì lại không có Diệp Lăng Phi ở đây, Bạch Tình Đình không muốn tỏ ra nhã nhặn với Lý Thiên Bằng để tránh sau này hắn cứ quấn lấy mình. Thế nên nàng quay đầu sang bên cạnh, trò chuyện với vợ Trương Khiếu Thiên.
Lý Thiên Bằng thấy Bạch Tình Đình như vậy, nàng không nể nang gì hắn, không giữ cho hắn một chút thể diện làm hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Lý Triết Hào là người từng trải, ông biết bầu không khí ở đây có chút miễn cưỡng, thế nhưng vẫn cười nói vui vẻ, ông nói:
- Tổng giám đốc Bạch, tôi thấy Tình Đình càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa vẫn còn trẻ mà đã đảm nhiệm được chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn thì quả là không tệ. Tình Đình cũng kém con trai tôi vài tuổi, tiểu tử này tuy đảm nhiệm chức vụ giám đốc tập đoàn đầu tư thế nhưng kinh nghiệm của nó còn kém lắm. Nó vừa mới giúp mấy nhà đầu tư kiếm được mấy trăm vạn nhưng chuyện này cũng chả đáng gì.
Kiểu khoe khoang này của Lý Triết Hào thì ai còn lạ gì. Bạch Tình Đình nghe Lý Triết Hào khoe con của mình càng cảm thấy chán ghét hơn, nàng thầm nghĩ: “Kiếm mấy trăm vạn á? Không bồi thường mấy trăm vạn đã là may lắm rồi.”
Trong trường hợp này, Bạch Tình Đình không tiện nói chen vào. Nếu nàng làm như vậy, chắc chắn sẽ bị cha nàng giáo huấn cho một trận.
Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên cũng đều hiểu ra được ý tứ trong câu nói của Lý Triết Hào. Trương Khiếu Thiên cầm chén rượu lên, ông thong thả đi chúc rượu mọi người. Còn Bạch Cảnh Sùng lại không ngờ rằng Trương Khiếu Thiên có thể làm như vậy, theo phép lịch sự, ông cười ‘ha hả’ nói:
- Mấy trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, tôi thấy ông chủ Lý một ngày kiếm mấy nghìn vạn thế nên không coi nó vào đâu. Xem ra tôi còn thua xa ông, một hạng mục đầu tư của tôi làm cả nửa năm trời mà lãi ròng cũng còn không đến mấy trăm vạn đấy.
Lý Triết Hào cười ha hả nói:
- Tổng giám đốc Bạch cứ hay nói đùa, trong mắt ông thì mấy trăm vạn đâu thể coi là tiền được.
Nói xong, Lý Triết Hào liếc nhìn sang Bạch Tình Đình đang ngồi cạnh Bạch Cảnh Sùng, rồi quay sang Bạch Cảnh Sùng nói:
- Tổng giám đốc Bạch, tôi nhớ hình như là năm nay Tình Đình đã hai mươi ba tuổi rồi phải không?
- Ừ.
Bạch Cảnh Sùng chỉ ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Triết Hào.
- À, là như thế này. Con trai tôi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, gia thế Lý gia nhà tôi cũng không tệ mà Thiên Bằng cũng đã có chút sự nghiệp. Tôi nghĩ nếu như hai nhà chúng ta kết thành thông gia thì sau này không phải tiền vào như nước sao?
Lý Triết Hào rất tự tin đối với con trai mình, ông thầm nghĩ: “Bạch Cảnh Sùng, ông tưởng tôi không biết gì về tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ của ông sao. Nhìn bề ngoài không việc gì nhưng thực tế thì số vốn quay vòng của ông đã gần hết. Cứ theo tình hình này, đến cuối năm các ngân hàng đều rút hết vốn về, liệu tập đoàn của ông có còn sống nổi không? Đến lúc đó, ông chỉ còn cách là đến tìm tôi nhờ tôi bơm tiền vào cho. Sau đó, tôi sẽ chèn ép giá cổ phiếu trên thị trường của tập đoàn ông rồi tiếp tục kiếm tiền từ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.”
Lý Triết Hào là nhà đầu tư, ông đặt lợi ích lên hàng đầu. Nguồn vốn lưu động trong tay ông cũng không dưới năm triệu, hơn nữa mỗi khi có nhà đầu tư nào bỏ tiền vào thì số tiền của tập đoàn cũng lên tới con số mười mấy triệu thế nên việc mua cổ phiếu của bất kỳ công ty nào với ông cũng không thành vấn đề. Lý Triết Hào cho rằng chỉ cần tự mình nói ra thì chắc chắn Bạch Cảnh Sùng sẽ đồng ý thế nên ông không hề có chút lo lắng gì cả. Đúng lúc Lý Triết Hào cho rằng hôn sự đã chắc mười mươi thì Bạch Tình Đình bỗng nhiên nói:
- Cháu thấy không cần đâu, cháu đã lập gia đình rồi.
Lời này vừa thốt ra khiến cho cả cha con Lý Triết Hào đều giật thót mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Bạch Tình Đình nói những lời này như dội gáo nước lạnh vào đầu cha con Lý gia. Trong lòng Lý Triết Hào buồn bực, ông thầm nghĩ: “Ta chưa hề nghe nói về tin tức này của con gái Bạch Cảnh Sùng. “
Phải biết rằng Bạch Cảnh Sùng là một người có tiếng tăm ở Vọng Hải, nếu như con gái đi lấy chồng thì chắc chắn sẽ là một đại sự, mặc dù không thể khiến cho toàn bộ thành phố đều biết nhưng kiểu gì những người thuộc giới thượng lưu ở Vọng Hải cũng sẽ biết, vậy mà Lý Triết Hào lại không hề biết tin tức con gái Bạch Cảnh Sùng lập gia đình. Trong đầu Lý Thiên Bằng như có một lớp sương mù, thầm tính: “Mình cùng lắm mới ở trong viện có vài ngày, thế mà làm sao cô ta đã lập gia đình rồi? Không phải là quá nhanh sao?”
Nhìn cha con Lý Triết Hào, Bạch Cảnh Sùng cười thầm. Ông không trả lời, chỉ liếc nhau với Trương Khiếu Thiên, hai người cùng mỉm cười, trong nụ cười đó đều có nguyên nhân nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được. Chỉ là Bạch Cảnh Sùng lại có cảm giác ngoài ý muốn, con gái mình mới ở cùng Diệp Lăng Phi có vài ngày mà đã thay đổi nhanh như vậy, trước đây nó không chịu thừa nhận hôn sự thế mà hôm nay lại chủ động thừa nhận, không phải là thay đổi quá nhanh hay sao?
Ngay cả Bạch Tình Đình cũng cảm thấy bất ngờ trước câu nói của mình, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại thừa nhận đã lập gia đình, có lẽ là tại đêm qua với Diệp Lăng Phi nên nhất thời bị mê muội. Nhưng mặc kệ chuyện gì, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không được. Bạch Tình Đình nói tiếp:
- Bác trai, cháu đã lập gia đình, chuyện này ngoài cha cháu ra còn có Trương thúc thúc làm chứng.
- Anh cứ tiếp tục kiếm tiền của anh đi, giám đốc Lý.
- Nếu Tình Đình đã lập gia đình thì coi như tôi chưa nói gì.
Lý Triết Hào không hổ là người từng trải, mặt không biến sắc, ông cười nói:
- Nghĩ lại thì Tình Đình cũng là cô gái tài sắc vẹn toàn, không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Thiên Bằng nhà tôi không thể gắn bó suốt đời với Tình Đình đó là do nó không có cái may mắn này.
- Ba.
Lý Thiên Bằng hô lên một tiếng, định nói thêm gì nữa thì Lý Triết Hào trừng mắt, giáo huấn:
- Cha đã bảo con từ lâu là phải quan tâm tới Tình Đình, thế mà con cứ tập trung vào công việc, bây giờ hối hận thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Bạch Tình Đình thầm bội phục Lý Triết Hào, nàng thầm nghĩ: “Ông ta tài thật, con trai ông ta suốt ngày ăn chơi đàn điếm, thế mà từ miệng ông ta lại trở thành người bận rộn công việc.”
Lý Triết Hào thấy ngồi chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nên đành cười cười, ông nói:
- Hai vị, tôi còn có bạn cần nói chuyện, bây giờ tôi phải rời khỏi đây, chờ lát nữa, chúng ta lại tâm sự.
- Xin cứ tự nhiên.
Bạch Cảnh Sùng chìa tay phải ra, nói.
Lý Triết Hào dẫn Lý Thiên Bằng rời khỏi chỗ này, Lý Thiên Bằng không phục nói:
- Ba, con thấy rõ ràng là lão già Bạch Cảnh Sùng đang đùa giỡn chúng ta chứ tại sao con lại không biết Bạch Tình Đình kết hôn.
- Không cần nói nữa. Mặc kệ Bạch Tình Đình có kết hôn hay không, cũng không liên quan. Lúc trước chẳng qua là ba muốn tạo mối quan hệ với Bạch Cảnh Sùng để kiếm tiền từ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Nhưng nếu con đường này không thông, chúng ta sẽ chờ cơ hội khác, ba muốn tiếp tục tấn công tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Lý Triết Hào căn dặn Lý Thiên Bằng:
- Thiên Bằng, con cũng phải chú ý đấy, không nên cả ngày qua lại với những minh tinh và gái giang hồ nữa, con nên để ý hơn tới công ty, sau này công ty dựa tất cả vào con đấy.
- Yên tâm đi ba, con hiểu rõ mà.
Lý Thiên Bằng nói.
- Ừ, vậy là tốt. Đi, chúng ta tới nói chuyện với thị trưởng.
Lông mày Lý Triết Hào giãn ra khi nhìn thấy phó thị trưởng Chu Hồng Sâm, ông thấp giọng nói:
- Thiên Bằng, ba vừa mới nhớ ra một việc quan trọng.
- Ba, chuyện gì vậy?
Lý Thiên Bằng hỏi.
- Con có biết phó thị trưởng Chu có một đứa con gái làm cảnh sát không, nếu như con có thể kết hôn được với con gái phó thị trưởng thì sau này công ty chúng ta sẽ có người hậu thuẫn lớn đấy.
Lý Thiên Bằng tỏ ra hớn hở khi nghe cha hắn nói vậy, hắn nói:
- Ba, con hiểu ý ba rồi. Ba yên tâm đi, nhất định con sẽ không làm cho ba thất vọng đâu.
Lý Thiên Bằng chưa nói hết câu thì Diệp Lăng Phi đã xuất hiện tại đại sảnh. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Lý Thiên Bằng đã nghiến chặt răng lại, lần trước tại quán bar chính Diệp Lăng Phi đã phá hỏng việc tốt của hắn. Về phần hắn phải nằm viện thì cũng chính là do Diệp Lăng Phi gây ra. Lý Thiên Bằng tức đến nghẹn cổ khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi cùng Chu Hân Mính. Hắn hận không thể vung tay quát lớn lên: “Diệp Lăng Phi, có phải ông trời cố ý sắp đặt mày đến để chơi tao không? Tại sao cô gái nào mà tao muốn tiếp cận cũng đều dính líu tới mày?”
Chu Hân Mính dẫn Diệp Lăng Phi tiến vào phòng khách, để tránh cho những phiền phức không đáng có xảy ra nên Chu Hân Mính không nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính vừa xuất hiện tại phòng khách thì đã khiến cho Bạch Tình Đình để ý. Nàng vừa định thở một hơi sau khi thấy Lý Thiên Bằng rời khỏi chỗ này thì lại không ngờ Diệp Lăng Phi cùng với Chu Hân Mính xuất hiện tại tiệc rượu. Bất quá, sắc mặt Chu Hân Mính hơi khó coi, rất nhanh Bạch Tình Đình đã nghĩ đến việc này nhất định là do Diệp Lăng Phi muốn gặp đại sứ Liên Hiệp Quốc Auner tiên sinh, không chừng anh ta phải lăn lộn, van xin để được vào đây.
- Tình Đình, tại sao Diệp Lăng Phi lại ở chỗ này?
Cả hai người Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên đều thấy Diệp Lăng Phi. Đầu tiên Bạch Cảnh Sùng hỏi Trương Khiếu Thiên có đúng là Diệp Lăng Phi đang tiến đến hay không? Đợi sau khi Trương Khiếu Thiên xác nhận quả đúng như vậy thì Bạch Cảnh Sùng mới hỏi con gái của mình.
- Con cũng không biết.
Bạch Tình Đình cho tay vào túi xách, sờ sờ tờ giấy có chữ kí của Auner, nàng khẽ cau mày, trong lòng thầm oán trách Diệp Lăng Phi chỉ vì một chữ kí mà xông vào tận đây. Bạch Tình Đình suy nghĩ rất đơn giản, hôm đó nàng hiểu lầm Diệp Lăng Phi muốn xin chữ kí của đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc nên hôm nay mới xông vào đây. Nàng đứng lên đi về phía Chu Hân Mính, trong bụng thầm tính sẽ nói rõ lí do với Chu Hân Mính, nàng sợ Chu Hân Mính sẽ vì mình mà làm khó Diệp Lăng Phi.
Nào ngờ hiện tại Chu Hân Mính đang hận không thể băm nát Diệp Lăng Phi, lá gan của người này quá lớn, không chỉ dám nói Auner tiên sinh là tên khốn kiếp mà còn dám tuyên bố điều này trước mặt bao nhiêu người. Nàng đang dẫn Diệp Lăng Phi đi vào bên trong tiệc rượu thì chợt có cảm giác hối hận. Trong lòng thầm trách mình không nên bị Diệp Lăng Phi lừa mà dẫn hắn vào trong tiệc rượu nhưng lúc này có hối cũng đã muộn. Lại thấy Diệp Lăng Phi đi tới người phiên dịch đang dịch cuộc nói chuyện giữa Auner và thị trưởng, hắn khẽ nhếch môi, dùng một ngôn ngữ khác nói:
- Auner, có thể tâm sự một chút được không?
Vốn dĩ Auner đang đứng nói chuyện với thị trưởng nên không để ý tới Diệp Lăng Phi phía sau. Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, chiếc cốc trong tay tuột ra, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Auner thông thạo ba ngôn ngữ khác nhau trong đó có tiếng Pháp. Trong trường hợp này, Diệp Lăng Phi không dùng tiếng Anh để nói chuyện với Auner vì có rất nhiều người hiểu tiếng Anh còn tiếng Pháp thì ngược lại.
- Auner, tôi mong anh hãy bình tĩnh một chút, là bạn cũ với nhau, chẳng lẽ không tâm sự một chút được sao?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
Auner không thể ngờ rằng lại gặp Diệp Lăng Phi ở chỗ này, nhất thời có chút thất lễ. Nhưng hắn là người từng trải nên rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Hắn dùng tiếng Anh nói với người phiên dịch:
- Tôi muốn nói chuyện với vị tiên sinh này, phiền anh giải thích với thị trưởng một chút.
Người phiên dịch kia dịch lại những lời vừa rồi của Auner, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Hai người Diệp Lăng Phi và Auner cùng đi tới một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
- Hân Mính, rốt cuộc có chuyện gì?
Chu Hồng Sâm ù ù cạc cạc hỏi Chu Hân Mính, ông muốn biết vì sao Chu Hân Mính lại dẫn người đàn ông này vào. Ngay bản thân Chu Hân Mính cũng không hiểu rõ lắm, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của nàng, thật không ngờ Auner tiên sinh lại nói chuyện với Diệp Lăng Phi.
Lúc này, Bạch Tình Đình cũng đi tới phía sau Chu Hân Mính, nàng vốn định hỏi Chu Hân Mính vấn đề này, nhưng sau khi nghe phó thị trưởng Chu nói vậy, nàng chỉ đứng bên cạnh Chu Hân Mính đợi nghe giải thích.
Chu Hân Mính cũng không hiểu gì, nàng nói:
- Con không biết xảy ra chuyện gì nữa, anh ta nói muốn gặp Auner tiên sinh.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sẽ thấy được cảnh đêm phồn hoa của thành phố Vọng Hải với những biển quảng cáo đủ màu sắc. Đối diện với tòa nhà là những bức họa quảng cáo người mẫu đang mặc nội y.
Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc ra, đưa cho Auner một điếu. Sau khi châm thuốc xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao vậy, có phải ông cảm thấy bất ngờ khi gặp tôi ở đây đúng không?
Auner cầm điếu thuốc của Diệp Lăng Phi, kẹp chặt vào hai ngón tay, hắn cảnh giác nhìn những người đang nói chuyện trong tiệc rượu, sau đó dùng tiếng Pháp nói với Diệp Lăng Phi:
- Ừ, rất bất ngờ, tôi chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng lại gặp anh ở đây.
- Ông mà cũng trở thành đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc được sao?
- Phó cục trưởng cục tình báo Mỹ CIA - Auner tiên sinh, trong tất cả các chiến trường lớn trên thế giới đều có người của ông xuất hiện. Tay cả hai chúng ta đều đã nhuốm đầy máu, thế mà ông lại trở thành đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, vậy có phải là châm biếm hay không chứ?
- Satan, chuyện đó đã qua rồi. Tôi đã rời khỏi cục tình báo, hồ sơ trong quá khứ của tôi đã bị phủ một lớp bụi dày trong cục tình báo rồi.
Cuối cùng thì Auner cũng châm điếu thuốc lá, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Bây giờ thì tôi chỉ muốn làm một vài việc tốt để bù đắp lại quá khứ của mình.
- Làm một chính khách của nước Mỹ hả? Ông cũng biết nước Mỹ mạnh như thế nào, họ đều dùng những chính khách để đối xử với cái thế giới này. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi không cao thượng được như ông, bởi vì tôi nhìn thế giới này bằng đồng tiền, vì tiền tôi không tiếc bất cứ thứ gì.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Quả thật, tôi phải cảm ơn các ông, không có những người như các ông đứng sau giúp đỡ thì tôi cũng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy.
Auner hiện đang trong vai trò là chính khách nước Mỹ, nói:
- Tôi là người Mỹ, tôi chỉ phục vụ cho lợi ích của nước Mỹ, lẽ nào tôi làm thế là sai?
- Đương nhiên là không sai.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn nói:
- Đối với tôi thì tiền là mục đích quan trọng nhất, nhưng thực ra chúng ta lại có chút tương đồng. Còn nhớ phiến quân Li-Bê-Ri-A năm đó, nếu như không có ông hậu thuẫn thì tôi nghĩ chúng sẽ không có đủ súng ống đạn dược để phát động phản loạn.
Auner vẫn dùng giọng dối trá để nói với Diệp Lăng Phi:
- Thật đáng tiếc, tôi không nhớ rõ đã từng xảy ra chuyện này.
- Quả thật là nhân viên cao cấp của cục tình báo. Nói dối mà không chớp mắt.
Diệp Lăng Phi đã sớm biết Auner sẽ không thừa nhận bất cứ việc gì. Tuy rằng hắn đã rời khỏi cục tình báo nhưng vẫn còn một số việc cần phải được bảo mật. Diệp Lăng Phi căn bản không thèm để ý đến việc Auner có thừa nhận hay không, hắn cố ý nói như thế với Auner để coi tính cách lão sau khi rời khỏi cục tình báo có thay đổi gì hay không. Hiện tại thì Diệp Lăng Phi đã biết Auner không có một chút thay đổi nào hết.
- Khốn kiếp vẫn là khốn kiếp, cho dù đối mặt với tôi, ông cũng không nói thật.
Diệp Lăng Phi không để ý tới thân phận hiện tại của Auner, hắn cười mắng:
- Bất quá cũng không có gì quan trọng, dẫu sao cũng có nhiều việc tôi không thể hiểu rõ bằng ông.
- Satan, anh thực sự là một người đáng sợ, tôi cho rằng việc lúc trước lựa chọn anh là một sai lầm.
Auner nói rằng:
- Chỉ có điều, bây giờ thì việc đó đã không có gì liên quan tới tôi.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cũng không muốn phải phiền não nữa, chính vì thế nên tôi mới quy ẩn giang hồ. Là bạn cũ với nhau, tôi tới đây để chào hỏi ông một tiếng, đồng thời căn dặn ông, anh rời khỏi cục tình báo sẽ không còn được bảo vệ nữa, ông nên cẩn thận coi chừng kẻ thù của ông đang có âm mưu tập kích ông đấy.
Diệp Lăng Phi vỗ vai Auner, hắn cười ‘ha hả’ nói:
- Kẻ thù càng nhiều thì càng nguy hiểm hơn.
- Cảm ơn lời khuyên, bạn của tôi.
Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt sang Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình đang nhìn hắn. Không chỉ có Bạch Tình Đình mà cả Chu Hân Mính và tất cả những lãnh đạo của thành phố đang chăm chú nhìn hắn và Auner. Diệp Lăng Phi rất dễ dàng có thể đoán được những người này đang suy nghĩ cái gì, hẳn là họ đang phán đoán thân phận của hắn.
- Auner, giúp tôi một việc.
Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy ra một tờ giấy và một chiếc bút, nói:
- Để cho những người khác không biết thân phận trong quá khứ của tôi, tôi hi vọng ông có thể tặng tôi một chữ kí đồng thời giúp tôi che giấu thân phận.
Auner cười cười, cầm lấy chiếc bút rồi kí tên mình lên tờ giấy trắng, sau đó hắn trả lại giấy và bút cho Diệp Lăng Phi.
- Ây, không biết chữ kí của đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Diệp Lăng Phi cầm lấy tờ giấy có chữ kí của Auner rồi nhét vào trong ví tiền, hắn coi như là một tờ giấy bỏ.
- Làm sao có thể bằng được với chữ kí của Satan, so với chữ kí của anh thì chữ kí của tôi không đáng giá một phân tiền.
Auner cười cười, nói:
- Satan, tôi đi trước đây, nếu như anh có thời gian, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.
- Không cần đâu, tôi không có hứng thú với một phó cục trưởng cục tình báo đã từ chức.
Diệp Lăng Phi tiện tay ném điếu thuốc xuống đất.
Auner chỉ khẽ cười, không nói gì nữa bước về phía phòng khách. Auner biết cho dù lúc trước mình có là phó cục trưởng cục tình báo thì cũng không thể làm gì được tên buôn lậu súng ống đầy mánh khóe này. Theo như lời Diệp Lăng Phi vừa nói thì nước Mỹ cần hắn, mà Diệp Lăng Phi thì lại lợi dụng nước Mỹ để kiếm tiền. Đây đúng là một chuyện nực cười, một gã người Châu Á lại có thể lợi dụng một siêu cường quốc thế giới để kiếm tiền. Nếu như đúng là như thế, vậy thì gã người Trung Quốc đã này hết lần này đến lần khác đều chơi trò đó với đại đa số các quốc gia trên thế giới. ‘Một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma’, đây đúng là nhận xét chuẩn xác của Auner về Diệp Lăng Phi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10