Hồi 4
Hải Thiên Bà Lục
Bùi Khương, kể từ lúc chà ng rá»i Phi Long Tiêu Cục để Ä‘i láºp nghiệp, cầu tà i, biết bao tai biến, vui buồn đã xẩy ra. GiỠđây Bùi Khương đã trở thà nh má»™t tên tắm ngá»±a ở má»™t tá»u Ä‘iếm sang trá»ng. Vì chăm sóc và tắm ngá»±a cẩn tháºn, ai cho bao nhiêu cÅ©ng được nên má»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch giao ngá»±a cho Bùi Khương chăm sóc, thế cho nên cuá»™c sống cá»§a chà ng thiếu niên đỡ vất vả hÆ¡n.
Ngà y ngà y lo đón khách để chăm sóc ngá»±a, đêm đêm Bùi Khương ngá»§ ở dưới hà ng hiên tá»u quán. Hà nh trang duy nhất cá»§a cáºu bé là hai cuốn sách còn sót lại trong bao tiá»n mà những tên Ä‘oạt ngá»±a đã bá» sót lại, sau khi dốc hết tiá»n cá»§a cáºu ta.
Mặc dù Bùi Khương chưa há» Ä‘á»c bá»™ sách lần nà o, tuy nhiên chà ng ta vẫn giữ ká»· lưỡng bên mình. Những buổi sáng Bùi Khương không quên việc luyện táºp quyá»n pháp «Äại Hùng Quyá»n» đã há»c ở Phi Long Tiêu Cục.
Tiết trá»i cuối Xuân, gần và o Hạ nhưng trá»i đã hÆ¡i oi ả, nóng ná»±c. Má»™t hôm Bùi Khương Ä‘ang ngồi chá» khách ở trước tá»u quán, bá»—ng chà ng thấy má»™t lão nhân, tay cầm cương dẫn má»™t con ngá»±a đã già và má»™t cô gái và o khoảng mưá»i bảy hay mưá»i tám tuổi đến trước khách Ä‘iếm. Tưởng khách và o nghỉ chân, Bùi Khương định chạy lại giữ ngá»±a, nhưng lão nhân và má»™t cô gái đó là hai khách sÆ¡n đông mãi võ.
Lão nhân đánh phèng la để kêu gá»i, má»i má»c khách xem, cô giái mưá»i bảy hay mưá»i tám tuổi thì Ä‘ang biểu diá»…n múa Ä‘ao. Cô gái vừa đẹp, thân hình lại vừa dịu dà ng lÆ¡i lả theo đưá»ng Ä‘ao, khiến Bùi Khương đứng nhìn ngẩn ngÆ¡.
Cô gái và lão nhân mãi võ, thấy ngưá»i đến xem đông thì lá»™ vẻ mừng, nhưng tiá»n thu thì chẳng được bao nhiêu, vả lại trá»i cÅ©ng đã sẩm tối, nên há» thu dá»n đồ đạc để nghỉ ngÆ¡i. Cô gái nhìn số tiá»n vừa thu được, khẽ thở dà i rồi tiếp tay lão nhân thu dá»n đồ nghá».
Khi đồ đạc đã cất đặt xong, hai ngưá»i định và o tá»u quán thì Bùi Khương đã chạy ngay lại tá» dấu xin được săn sóc cho ngá»±a.
Lão nhân mỉm cưá»i lắc đầu, thì Bùi Khương đã ngồi xuống đất viết ba chữ:
– Không lấy tiá»n!
Buổi sáng hôm sau, như thưá»ng lệ, Bùi Khương Ä‘ang luyện quyá»n, thì lão nhân mãi võ cÅ©ng đã thức dáºy và đứng bên cá»a sổ nhìn chà ng. Thấy Bùi Khương chăm chú, mặt mà y lại sáng sá»§a nên lão bước ra tiến lại phÃa chà ng. Bùi Khương Ä‘ang luyện võ vá»™i ngừng tay, thì lão nhân đã viết xuống đất mấy chữ:
– Cáºu cÅ©ng biết võ công à ?
Bùi Khương viết đáp:
– Tôi chỉ biết chút thôi.
Lão nhân gáºt đầu viết tiếp:
– Hình như cáºu không có gia đình.
Bùi Khương gáºt đầu không đáp.
Lão mãi võ lại tiếp:
– Có muốn theo tôi đi khắp giang hồ, với nghỠmãi võ không?
Bùi Khương nghe há»i thì mừng rỡ vô cùng, vì dù sao nghá» nầy cÅ©ng vẫn hÆ¡n nghá» tắm ngá»±a cá»§a chà ng nhiá»u. HÆ¡n nữa lại được Ä‘i đây Ä‘i đó, theo ước nguyện cá»§a kẻ là m trai, rồi không ngần ngại, Bùi Khương tỠý ưng thuáºn má»™t cách vui vẻ.
Lão mãi võ sÆ¡n đông thấy chà ng chấp thuáºn, thì cÅ©ng vui vẻ khôn cùng, có má»™t ngưá»i giúp việc khá»e mạnh như Bùi Khương thì cha con lão mãi võ sẽ đỡ vất vả hÆ¡n.
Váºy là từ hôm đó, Bùi Khương đã là ngưá»i giúp việc cho lão sÆ¡n đông mãi võ, cách phục sức cá»§a chà ng cÅ©ng thay đổi hÆ¡n so vá»›i lúc còn Ä‘i tắm ngá»±a ở tá»u quán. Thỉnh thoảng chà ng cÅ©ng giúp phần biểu diá»…n, múa Ä‘ao múa quyá»n.
Lão nhân mãi võ tên là Hoa Äao Tôn Ban và con gái ông là Tôn Cẩm Bình.
Cả hai Ä‘á»u đối đãi vá»›i Bùi Khương như là ngưá»i thân. Äêm đêm Bùi Khương thưá»ng ngá»§ cạnh lão Tôn Ban, tuy không chuyện trò được nhưng há» cÅ©ng thấy an á»§i rất nhiá»u.
Cuá»™c sống bình thản cá»§a Bùi Khương lúc sống chung vá»›i lão Hoa Äao Tôn Ban, nhưng đôi khi chà ng cÅ©ng thầm nhá»› thương vá» Phi Long Tiêu Cục và Tổng tiêu đầu Äà m Minh cùng con gái cá»§a ông ta, nhưng rồi Bùi Khương cÅ©ng xua Ä‘uổi ngay ảo vá»ng trở vá» cÅ©ng Äà m Tiểu Kỳ, mà vui sống vá»›i cảnh hiện tại.
Bùi Khương nháºp Ä‘oà n mãi võ Ä‘i khắp đó đây, các thị trấn ở miá»n Giang Nam, Bùi Khương đã được Ä‘i qua. Má»™t hôm Bùi Khương cùng cha con cá»§a Hoa Äao Tôn Ban Ä‘i đến Long Äà m thì trá»i Ä‘ang đổ mưa. Không thể biểu diá»…n là m ăn gì được nên má»i ngưá»i vá»™i và o khách Ä‘iếm để nghỉ chân.
Suốt má»™t ngà y trá»i đổ mưa, mãi đến gần tối má»›i dứt hẳn. Bùi Khương cùng má»i ngưá»i cÅ©ng đã nằm ngá»§ trong phòng. Äến ná»a đêm, Bùi Khương chợt giáºt mình thức giấc, không thấy lão Hoa Äao Tôn Ban bên cạnh, chà ng lấy là m lạ, vá»™i Ä‘i ra ngoà i đứng chá». Má»™t hồi lâu vẫn không thấy ông lão đâu. Bùi Khương vá»™i Ä‘i ra ngoà i rà o đứng nhìn, Bùi Khương lấy là m lạ không hiểu lão Tôn Ban Ä‘i đâu?
Nếu có việc phải đi ngoà i thì cũng không đến nỗi đi lâu như thế.
Sốt ruá»™t, Bùi Khương vá»™i nhảy lên bá» rà o để quan sát chung quanh, chà ng giáºt mình khi thấy Hoa Äao Tôn Ban Ä‘ang cầm Ä‘ao thép sáng loáng, chống cá»± cùng hai ngưá»i, má»™t lão lùn sá» dụng đôi phán quan bút cùng má»™t ngưá»i gầy ốm, trên mặt có má»™t vết thẹo dà i, tay dùng kiếm để đối địch.
Hoa Äao Tôn Ban vÅ© động Ä‘ao pháp, sá» dụng chiêu «Ngá»§ Hổ Äoạn Môn Äao» vừa bảo vệ toà n thân, vừa bất thần công địch. Äao pháp cá»§a Tôn Ban vừa nhanh vừa đẹp và vừa độc hiểm, nên nhứt thá»i hai kẻ thù chưa là m gì được.
Ngưá»i sá» dụng kiếm đột nhiên cưá»i gằn và nói:
– Äã mưá»i năm rồi, võ công cá»§a há» Tôn cÅ©ng đã tiến bá»™ hÆ¡n xưa. Nay gặp Trình Anh nầy thì máu cá»§a lão phải rÆ¡i xuống thì ta má»›i hả lòng.
Lão lùn là Äoạt Mạng Tam Trà ng liá»n tiếp lá»i:
– Không ngá» Äoạn Hồn Äao giết ngưá»i rồi lại lo lẩn trốn như chuá»™t, ngươi phải Ä‘á»n mạng cho nhị ca ta má»›i được.
Hai ngưá»i nầy là hai trong Hoà i Dương Tam Sát, má»™t tên đã bị Hoa Äao Tôn Ban giết chết, và hai tên còn lại hôm nay định giết Tôn Ban để trả thù.
Biết Hoa Äao Tôn Ban Ä‘ang gặp kẻ thù, nhưng Bùi Khương chỉ là má»™t tên tầm thưá»ng nên chẳng biết là m sao để giúp lão ta được. Cứ như tình hình chà ng thấy, Bùi Khương cÅ©ng Ä‘oán hiểu lá» má» có lẽ Hoa Äao Tôn Ban cÅ©ng là má»™t cao thá»§ trong võ lâm, sở dÄ© lão cải trang là m má»™t sÆ¡n đông mãi võ, chẳng qua là để lánh mặt kẻ thù đó thôi.
Hai bên Ä‘ang lá»i qua tiếng lại, và lá»±a miếng để công nhau, bất thình lình từ đâu phóng tá»›i mấy Ä‘iểm tinh quang tấn công Trình Anh và phán quan bút Äoạt Mạng Tam Trà ng.
Không cháºm trá»…, cả hai vá»™i vung kiếm và bút quan lên chống đỡ ám khÃ, rồi hét to:
– Tên chuột nhắt nà o dám ám toán lão gia đó?
Lá»i nói cá»§a há» vừa dứt thì từ trong đã phóng ra má»™t ngưá»i con gái, vá»›i thân pháp như yến lượn.
Bùi Khương kêu thầm:
“Ồ! Tôn Cẩm Bình.â€.
Bùi Khương không ngá» Tôn Cẩm Bình lại có má»™t thân pháp nhanh nhẹn như thế. So vá»›i những lúc nà ng biểu diá»…n thì hÆ¡n tháºp bá»™i.
Trình Anh, lão gầy ốm vừa trông thấy Tôn Cẩm Bình, liá»n cưá»i gằn nói:
– Thì ra là Tôn cô nương.
Vừa nói, lão vừa vung kiếm tấn công Tôn Cẩm Bình tá»›i tấp. Tôn Cẩm Bình sá» dụng Liá»…u Diệp Äao có phần kém thế trước lối tấn công lợi hại cá»§a Trình Anh.
Vá» phÃa Hoa Äao Tôn Ban đấu vá»›i Äoạt Mạng Tam Trà ng qua mấy chục chiêu thì đôi phán quan bút cá»§a Äoạt Mạng Tam Trà ng từ từ kém linh hoạt dần.
Thừa thắng, Hoa Äao Tôn Ban vung Ä‘ao vun vút chém trúng vai Äoạt Mạng Tam Trà ng là m đối phương phải buông rÆ¡i má»™t phán quan bút. Hoa Äao Tôn Ban nà o để cho đối thá»§ kịp trở tay, ông tung sang tấn công và o thượng tam lá»™ cá»§a Trình Anh, đồng thá»i quát bảo:
– Cẩm Bình lui ra, để y cho cha.
Tôn Cẩm Bình không đáp, vá»™i lùi lại quan sát tráºn đấu và thừa dịp vung Thiết Liên Tá» tấn công đối phương.
Qua và i chiêu, Trình Anh có vẻ kém thế trước hai cha con há» Tôn. Vai và lưng cá»§a Trình Anh Ä‘á»u bị trúng Thiết Liên Tá» cá»§a Tôn Cẩm Bình. Trong lúc Trình Anh vừa xuất chiêu «Tiêu liên chuyển phong» má»›i được ná»a vòng, thì đã bị má»™t Ä‘ao cá»§a Tôn Ban chém trúng và o đùi trái và lãnh thêm mấy thiết liên tá» ngã quỵ luôn.
Hoa Äao Tôn Ban hạ xong kẻ thù, biết y khó mà sống được, liá»n gá»i Tôn Cẩm Bình và bảo:
– Bình nhi, hãy nhặt hết Thiết Liên Tá» và chúng ta phải khởi hà nh ngay trước khi trá»i sáng.
Tôn Cẩm Bình chẳng dám cháºm trá»…, vá»™i đốt đèn nhặt hết Thiết Liên TỠđể dấu hà nh tung.
Lúc bấy giá» Bùi Khương má»›i nhảy xuống, chạy lại gần hai ngưá»i tỠý vui mừng.
Hoa Äao Tôn Ban thoáng cau mà y, nhưng rồi lão lại vui ngay vì Bùi Khương chỉ là má»™t tên câm và điếc thì chuyện đêm nay chà ng ta cÅ©ng chẳng hiểu được gì.
Lão Tôn Ban nắm tay Bùi Khương kéo trở và o phòng, má»i ngưá»i thu xếp hà nh trang má»™t cách vá»™i vã và đi ngay. Äến lúc trá»i sáng tá» thì Bùi Khương và má»i ngưá»i đã Ä‘i đến chân núi.
Ngá»n núi nầy ở giữa hai lối Ä‘i Trấn Giang và Giang Linh nên khách bá»™ hà nh cÅ©ng khá đông. Trên đưá»ng Ä‘i cÅ©ng có nhiá»u tá»u quán nhá» bên đưá»ng.
Hoa Äao Tôn Ban quan sát má»™t vòng, rồi đưa má»i ngưá»i và o má»™t quán mì để ăn sáng. Má»i ngưá»i và o quán, thì bên trong chưa có má»™t thá»±c khách nà o. Tôn Ban hà i lòng lắm vá»™i gá»i thức ăn cho má»i ngưá»i.
Trong lúc cả ba Ä‘ang ăn mì, thì có hai thá»±c khách Ä‘ang dừng ngá»±a trước tá»u quán để và o trong. Má»™t ngưá»i gầy cao, hai mắt sâu để lá»™ hai thái dương huyệt gồ cao, má»›i nhìn ai cÅ©ng biết y là má»™t tay ná»™i công thâm háºu. Và má»™t ngưá»i nữa thì lại máºp phì, tháºt là tương phản vá»›i bạn. Lưng ngưá»i máºp Ä‘eo má»™t túi da mà ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u hiểu rằng túi da đó chứa đựng nhiá»u ám khÃ. Và ngưá»i nầy là má»™t tay chuyên sá» dụng ám khÃ.
Hai ngưá»i khách má»›i đến gá»i mì và rượu. Bùi Khương quay ngưá»i lại nhìn thì hai ngưá»i kia cÅ©ng Ä‘ang nhìn chà ng. Nhãn tuyến cá»§a Bùi Khương bắt gặp bốn đôi mắt sáng như Ä‘iện cá»§a hai lão khách, chà ng giáºt mình vá»™i vã quay ngưá»i Ä‘i.
Trong lúc lúng túng, chà ng đánh rÆ¡i túi vải cá»§a chà ng để cạnh. Vì lúc sáng Ä‘i láºt Ä‘áºt nên Bùi Khương không buá»™c kỹ, nên lúc vừa rÆ¡i xuống đất đã đổ tung ra.
Hà nh lý cá»§a chà ng đủ cả trong đó, có hai táºp sách má»ng là là m cho hai khách nhân chú ý hÆ¡n cả.
Hai ngưá»i vừa trông thấy bá»™ sách cá»§a Bùi Khương, mặt liá»n đổi sắc, nhưng há» cố giữ vẻ thản nhiên vá»™i lại nhặt giúp đồ đạc cho Bùi Khương. Lão máºp lùn định đưa tay nhặt há»™ bá»™ sách nhưng Bùi Khương đã nhanh tay nhặt trước, chà ng mỉm cưá»i tá» vẻ cám Æ¡n hai ngưá»i. Lão máºp nhìn Bùi Khương rồi há»i:
– Thiếu hiệp, có thể cho mượn cuốn sách để xem qua được không?
Bùi Khương không biết y đang nói gì, chà ng chỉ mở mắt nhìn chứ không đáp.
Tôn Cẩm Bình thấy váºy vá»™i nói đỡ lá»i:
– Xin ông đừng nói chuyện với y, vì y bị câm và điếc đấy.
Lão máºp phệ quay sang Tôn Cẩm Bình nói:
– Cô nương, nhá» cô há»i giúp hai cuốn sách nầy vị thiếu hiệp có bán không?
Tôn Cẩm Bình mỉm cưá»i lắc đầu đáp:
– Chúng tôi là những kẻ sơn đông mãi võ chứ không bán sách.
– Tôi không có ý nghÄ© là quý vị Ä‘i bán sách. Nhưng vì tôi rất thÃch xem sách và thấy bá»™ sách nầy thì thÃch nên má»›i há»i mua váºy mà .
Tôn Cẩm Bình mỉm cưá»i định nói, thì y lại tiếp:
– Nếu vị thiếu hiệp nầy chịu bán, tôi sẽ trả mưá»i lượng bạc. Cô há»i giúp cho tôi xem.
Chẳng những Tôn Cẩm Bình, mà ngay cả Hoa Äao Tôn Ban Ä‘á»u ngạc nhiên, khi lão máºp nêu ra ý kiến mua lại bá»™ sách cÅ© cá»§a Bùi Khương vá»›i giá mưá»i lượng bạc. Äối vá»›i há», mưá»i lượng bạc cÅ©ng đủ để cho cả ba sống má»™t cuá»™c sống đầy đủ cả mấy tháng trá»i.
Cứ như sá»± hiểu biết cá»§a Hoa Äao Tôn Ban thì lão máºp là má»™t nhân váºt có tiếng trong võ lâm, y được gá»i là «Äa Nhân Hổ Ưu Hoà i Nhân» và tên gầy ốm là má»™t tên lục lâm khét tiếng ở vùng sÆ¡n lâm Diệp Thi Huy. Ông chưa trông thấy bá»™ sách cá»§a Bùi Khương nhưng ông ta cÅ©ng biết được đó là má»™t bá»™ sách có giá trị, cho nên hai tay cao thá»§ nầy má»›i năn nỉ mua cho được.
Hoa Äao Tôn Ban đâu có ngá» hai táºp sách đó chÃnh là pho «Hải Thiên Bà Lục», má»™t táºp bà kÃp mà võ lâm giang hồ Ä‘á»u khao khát mong muốn.
Nói đến «Hải Thiên Bà Lục» thì ai ai cÅ©ng biết rằng đó là pho võ công cá»§a Hải Thiên Cô Yến, má»™t nhân váºt lừng danh giang hồ cách đây má»™t trăm năm đã ghi chép lại. CÅ©ng chÃnh vì bá»™ sách nầy mà bao nhiêu ngưá»i đã chém giết lẫn nhau để già nh giá»±t lấy. ChÃnh Lãnh Nguyệt Tiên Tá» Ngải Thanh cÅ©ng đã xém chết vì nó.
Ưu Hoà i Nhân và Diệp Thi Huy vừa má»›i trông thấy bá»™ sách cá»§a Bùi Khương đã hÆ¡i ngá» ngợ nên má»›i giúp chà ng để nhặt đồ đạc bị rÆ¡i. Äến khi nhìn kỹ, cả hai đã muốn cướp cá»§a chà ng nhưng há» chưa hà nh động vá»™i, mà lại dùng lá»i ướm thá» xem sao đã. Nên há» má»›i móc mưá»i lượng bạc ra để nói vá»›i Tôn Cẩm Bình.
Ưu Hoà i Nhân vừa đưa bạc vừa cưá»i sung sướng, vì y nghỉ rằng nếu có được bá»™ sách trong tay, thì chỉ trong vòng ba năm, tên tuổi y có thể đứng đầu trong võ lâm thiên hạ rồi.
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, Bùi Khương thì Ä‘ang loay hoay gói cá»™t lại bá»c hà nh lý nên không chú ý đến. Tôn Cẩm Bình khó nghÄ© liá»n quay sang há»i ý kiến cá»§a cha.
Lão Tôn tuy chưa biết rõ hai cuốn sách, nhưng ông cÅ©ng Ä‘oán hiểu nó phải là quan trá»ng lắm nên chưa biết phải định sao. Lại nữa, hiện giỠông Ä‘ang lẩn tránh kẻ thù và vá»›i hai tên nầy thì võ công cá»§a ông hãy còn kém thua. Äang bối rối, chưa biết trả lá»i sao thì đột nhiên Diệp Thi Huy nãy giá» ngồi yên vá»™i lên tiếng:
– Cô nương, tôi chịu mua bộ sách nầy với giá một trăm lượng bạc. Cô nghĩ sao?
Tôn Cẩm Bình nhìn sững hai khách nhân một cách ngạc nhiên.
Trong lúc đó, Ưu Hoà i Nhân mặt mà y rất là khó coi, y miá»…n cưỡng cưá»i và nói:
– Diệp đại ca, tiểu đệ mua cÅ©ng như đại ca mua váºy mà .
Diệp Thi Huy cưá»i lạnh đáp:
– Thì đại ca mua được thì tôi cũng mua được chứ có sao đâu!
Ưu Hoà i Nhân cưá»i gằn nói vá»›i Tôn Cẩm Bình:
– ÄÆ°á»£c, tôi chịu mua vá»›i giá hai trăm lượng bạc.
Vừa nói y vừa lôi trong túi ra má»™t tÃn phiếu ghi hai trăm lượng bạc định trao cho Tôn Cẩm Bình.
Hai ngưá»i nầy ngà y thưá»ng thì rất thân thiết vá»›i nhau, nhưng hiện giá», chỉ vì bá»™ sách mà trông có vẻ bất hòa rồi. CÅ©ng may mà sách chưa mua được.
Dù Tôn Cẩm Bình có bán hay không thì hai tên nầy thế nà o cũng cướp cho được bộ sách mới nghe. Cũng bởi vì đang úy kỵ nhau cho nên chưa ra tay trước đó thôi.
Tôn Cẩm Bình thì bối rối nói với lão Tôn:
– Phụ thân! HỠtrả hai trăm lượng bạc.
Tôn Ban vội đứng lên nói:
– Hai bá»™ sách đó là váºt sở hữu cá»§a thiếu niên kia. Chúng tôi không thể quyết định được.
Diệp Thi Huy cưá»i lạnh nói nhá» vừa đủ cho lão Tôn và Tôn Cẩm Bình nghe:
– Tôi trả năm trăm lượng. Nếu lão không chịu bán, chẳng những tiá»n không lấy được mà còn thiệt mạng nữa là đà ng khác.
Nói chưa dứt câu thì chợt có tiếng lạnh lùng từ hướng cá»a vá»ng lại:
– Nhị vị Ä‘á»u không thể mua được gì cả. Hãy tránh ra là hÆ¡n.
Ưu Hoà i Nhân và Diệp Thi Huy Ä‘á»u ngạc nhiên nhìn ra. Bên ngoà i đã tiến và o má»™t văn sÄ© trung niên, ngưá»i cao ốm và mặc bá»™ y phục mà u bạc, mặt lạnh lùng nhìn má»i ngưá»i.
Vừa nhìn thấy văn sÄ© trung niên, ngưá»i lo sợ và hồi há»™p nhất lại là Bùi Khương. Nãy giá» tuy không nghe được tiếng gì, nhưng chà ng ta cÅ©ng hiểu câu chuyện liên quan đến bá»™ sách cá»§a chà ng Ä‘ang cất giữ. Trong lúc Ä‘ang suy nghÄ©, chà ng lại thấy đôi già y nhung đỠxuất hiện trước mặt. Äôi già y đỠgợi cho Bùi Khương nhá»› lại sá»± gặp gỡ ở khách Ä‘iếm mà chà ng đã trá» cùng Lãnh Nguyệt Tiên Tá».
Ngẩng đầu nhìn lên, Bùi Khương đã trông rõ bá»™ y phục mà u bạc, và hà m râu ngắn cá»§a ngưá»i lạ má»›i và o. Và chà ng cÅ©ng nháºn ngay ra ngưá»i đã giải huyệt đạo cho chà ng trong khách quán.
Sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a ngưá»i áo bạc là m cho má»i ngưá»i thoáng ngạc nhiên giây lát.
Ưu Hoà i Nhân vội lên tiếng đầu tiên:
– Các hạ là ai? Tại sao lại xen và o chuyện của chúng tôi?
Văn sÄ© trung niên báºt cưá»i. Ông ngẩng đầu cưá»i má»™t hÆ¡i dà i khiến má»i ngưá»i nghe chấn động muốn bể lá»— tai. Qua tiếng cưá»i, Ưu Hoà i Nhân biết mình còn kém xa đối phương nhưng không vì thế mà chịu rút lui.
Ưu Hoà i Nhân thoáng cau mà y, rồi nhanh như chá»›p song thá»§ phất ra mưá»i mấy Ä‘iểm hà n quang. Má»™t mặt lướt nhanh đến cạnh Bùi Khương.
Cha con lão há» Tôn vừa nhìn thấy ám khÃ, thất sắc la lên. Trong lúc Diệp Thi Huy vá»™i tung chưởng đón cháºn Ưu Hoà i Nhân. Còn Bùi Khương thì ôm bá»™ sách lăn xuống gầm bà n tránh ám khÃ.
Chỉ nghe «ầm» má»™t tiếng, Ưu Hoà i Nhân đã lãnh trá»n má»™t chưởng cá»§a Diệp Thi Huy và thân hình lảo đảo thối lui sau hai bước. Ngá»±c y nóng ran lên và y biết mình đã bị trá»ng thương.
Lão Tôn trông thấy ám khà không trúng ngưá»i thì mừng rỡ quay lại nhìn văn sÄ© trung niên, thì thấy y vẫn đứng ở chá»— cÅ© mà mấy chục mÅ©i ám khà cá»§a Ưu Hoà i Nhân thì biến đâu mất cả.
Ưu Hoà i Nhân trong ngưá»i mang ná»™i thương, y thấy tình hình không ổn liá»n nghÄ© cách cao bay xa chạy. Vừa nghÄ© y vá»™i nhún mình lướt Ä‘i sau khi tung lại má»™t loạt ám khà để cản đưá»ng.
Má»™t luồng ám khà tá»›i tấp bay lại, chỉ thấy văn sÄ© trung niên nhÃch động thân hình, ngưá»i đã bắn vá»t lên cao, ông ta chuyển động ná»a vòng, tức thì mấy chục mÅ©i ám khà đã biến mất và o tay áo. Äồng thá»i ông ta quét nhẹ má»™t chưởng và o Diệp Thi Huy.
Biết bị nguy, Diệp Thi Huy định chạy trốn nhưng đã quá muá»™n. Chưởng phong cá»§a văn sÄ© trung niên tuy nhẹ nhà ng, nhưng Diệp Thi Huy không kịp chạy đã bị trúng chưởng phong, y chỉ kịp rú lên má»™t tiếng Ä‘au đớn rồi ngã gục xuống đất ngay. Trong thoáng chốc, văn sÄ© trung niên đã tung ngưá»i lướt theo tên Ưu Hoà i Nhân như má»™t lằn sao xẹt.
Tôn Ban nhìn Diệp Thi Huy thì thấy y chỉ còn là cái xác không hồn.
Qua mấy giây bà ng hoà ng, lão Tôn lấy lại bình tÄ©nh, ông biết Bùi Khương Ä‘ang nắm trong tay má»™t bá»™ sách quý mà má»i ngưá»i Ä‘á»u thèm khát già nh giá»±t, ông liá»n bảo:
– Cẩm Bình, thu dá»n hà nh lý để lên đưá»ng mau.
Lúc bấy giỠBùi Khương ở dưới gầm bà n cũng đang chui ra, mặt chà ng hớn hở vô cùng, nhìn chăm chú và o cuốn sách ở trong tay.
Lão Tôn biết chà ng đã khám phá ra là bá»™ sách quý. Quả đúng váºy, lúc nằm dưới gầm bà n, Bùi Khương má»›i mở sách ra coi và đã thấy những chiêu thức võ công được ghi chép trong đó. Kể từ ngà y có bá»™ sách trong tay, bây giá» Bùi Khương má»›i mở ra xem lần đầu.
Hoa Äao Tôn Ban nhìn kỹ bá»™ sách cá»§a Bùi Khương Ä‘ang cầm trên tay, tim lão Ä‘áºp mạnh và mắt gần hoa lên khi lão nhìn thấy bốn chữ «Hải Thiên Bà Lục».
Lòng tham lam chợt hiện lên. CÅ©ng vì đánh trá»ng thương nhị sát trong «Tam Sát Nghi Bá» nên ông má»›i phải bôn ba trốn lánh trong mấy hôm nay. GiỠđây nếu luyện được những chiêu thức trong bá»™ sách cá»§a Bùi Khương thì vÄ©nh viá»…n y không còn sợ ai nữa cả.
Muốn chiếm Ä‘oạt bá»™ sách, trước tiên lão phải rá»i đây ngay vá»›i Bùi Khương.
Lão chỉ sợ văn sÄ© trung niên áo xám trở lại ngay thì há»ng cả nên vá»™i nắm tay Bùi Khương và Cẩm Bình nói:
– Chúng ta đi nhanh mới được.
Vừa ra khá»i tiệm, lão vá»™i Ä‘oạt hai con tuấn mã cá»§a Diệp Thi Huy và Ưu Hoà i Nhân để lại, rồi ra roi phóng nhanh.
Vừa chạy được một đoạn xa, đột nhiên lão Tôn đoạt lấy hai cuốn sách của Bùi Khương cất và o túi lão.
Bùi Khương tuy vô cùng ngạc nhiên định há»i nhưng lại thôi, dù chà ng muốn há»i nhưng không thể nà o há»i được nên đà nh ngồi yên.
Äôi ngá»±a vừa Ä‘i được má»™t Ä‘oạn nữa, lão Tôn nhìn lại không thấy ai Ä‘uổi theo má»›i cảm thấy yên tâm. ÄÆ°a tay sá» lại, bá»™ sách vẫn còn nằm yên trong ngá»±c áo.
Lòng tham lam nổi dáºy trong đôi mắt cá»§a lão Tôn lúc bấy giá» nếu ai nhìn thấy chắc cÅ©ng Ä‘oán được sá»± thâm độc và thá»§ Ä‘oạn cá»§a lão sắp đối phó vá»›i Bùi Khương.
Qua và i lần đắn đo, lão Tôn bất ngỠđẩy mạnh Bùi Khương xuống đất.
Tôn Cẩm Bình nghe tiếng rÆ¡i mạnh xuống đất, nà ng quay nhìn lại thì không còn trông thấy Bùi Khương ngồi chung ngá»±a vá»›i phụ thân nà ng nữa. Tôn Cẩm Bình thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nà ng cÅ©ng Ä‘oán hiểu sá»± tình đã xảy ra. Äầu óc nà ng lúc bấy giá» trống rá»—ng chẳng biết gì hÆ¡n là thúc ngá»±a chạy nhanh.
Äôi ngá»±a chở cha con lão Tôn đã mất dạng từ xa. Chỉ tá»™i nghiệp cho Bùi Khương, bất ngá» bị hất rÆ¡i xuống ngá»±a Ä‘ang phi nhanh, chà ng lăn cù mấy vòng rồi thân thể má»›i nằm yên và không còn ý thức được gì cả.
Bùi Khương mê man nằm đó vá»›i cảnh lặng yên. Chẳng biết thá»i gian trải qua bao lâu, chà ng má»›i từ từ tỉnh dáºy. Mặt trá»i cÅ©ng đã lên cao, Bùi Khương chống tay cố gượng ngồi lên nhưng chà ng cảm thấy nhức nhối cả toà n thân.
Từ lúc má»›i lá»›n khôn đến bây giá», Bùi Khương đã nháºn chịu biết bao nhiêu bất hạnh xảy đến cho chà ng, nên giỠđây gặp cảnh nầy, Bùi Khương cÅ©ng chẳng thù oán ai. Chà ng chỉ buồn vì là thân nam nhi mà lại quá vô dụng.
Bùi Khương biết rằng lão Tôn đẩy chà ng xuống đất cÅ©ng vì bá»™ sách «Hải Thiên Bà Lục». Nhưng chà ng vẫn không oán háºn ông má»™t mảy may. Chà ng lại còn nhá»› Æ¡n những ngà y ở cạnh ông đã đối xá» vá»›i chà ng tá» tế, nhá»› nhất là đôi mắt to tròn, sáng đẹp cá»§a ngưá»i con gái đội lốt mãi võ cá»§a lão Tôn. Chẳng những không oán háºn, mà ngược lại Bùi Khương thầm cám Æ¡n ông lão đã đẩy chà ng xuống ngá»±a chứ không giết chà ng để Ä‘oạt sách.
Tiếng vó ngá»±a từ xa vá»ng lại, cÅ©ng không là m cho Bùi Khương thèm để ý.
Bùi Khương chăm chú nhìn xuống đất để quan sát má»™t con kiến và ng Ä‘ang bò trên lưng má»™t con trùn đất. Bùi Khương nhìn chăm chú đến quên cả cảnh váºt chung quanh.
Mãi đến lúc chà ng thấy đôi già y đỠđang tiến lại và đạp lên mình con kiến và con trùn, Bùi Khương má»›i giáºt mình nhìn lên. Bùi Khương chẳng lạ gì khi nhìn văn sÄ© trung niên đứng trước mặt mình. Äịnh chống tay đứng lên, nhưng Bùi Khương lại ngồi yên.
Văn sĩ trung niên vẫn không nói gì, ông lặng lẽ đưa tay kéo Bùi Khương đứng lên.
Vì má»›i bị té Ä‘au, chưa ngồi lên được, giá» bị lão áo xám kéo xốc lên, khiến chà ng Ä‘au đớn cả toà n thân, mồ hôi ra ướt cả trán nhưng chà ng vẫn ráng nhịn Ä‘au, chẳng rên la. Vì biết rằng đối vá»›i văn sÄ© trung niên, thì lúc nà o ông cÅ©ng tá» vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, còn Bùi Khương thì lại muốn mình là má»™t kẻ cang cưá»ng không nhu nhược nên chà ng chẳng để lá»™ vẻ Ä‘au đớn hay van xin.
Văn sÄ© trung niên vá»™i kéo Bùi Khương ra đưá»ng lá»™ lá»›n, Bùi Khương lặng lẽ để cho văn sÄ© trung niên kéo lướt Ä‘i như bay. Chà ng có cảm tưởng như được chắp thêm đôi cánh.
Thân hình Bùi Khương nương và o sức kéo cá»§a văn sÄ© trung niên mà tiếp tục lao Ä‘i vùn vụt. Bùi Khương chỉ biết lặng lẽ mặc cho văn sÄ© trung niên đưa Ä‘i, vì chà ng chẳng có cách gì phản kháng. Âu là để mặc cho số mệnh đưa đẩy. HÆ¡n nữa, đối vá»›i Bùi Khương, những sá»± việc đã xảy đến cho chà ng, cÅ©ng đã nhiá»u lần, dù chà ng và o những ná»—i khó khăn nguy hiểm, kể cả mạng sống cá»§a chà ng cÅ©ng nhắm mắt phó thác may rá»§i. Thế mà đến hôm nay, Bùi Khương vẫn chưa mất Ä‘i lẽ sống, nên đã nung đúc cho chà ng sá»± can đảm phi thưá»ng trước nguy biến.
Cả hai lúc nầy như một cái bóng lớn vút lao đi.
ÄÆ°á»£c má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá xa thì gặp má»™t ngã ba đưá»ng.
Gã văn sÄ© trung niên liá»n cháºm bước rồi đứng hẳn lại.
Bùi Khương lúc nà y được dịp liá»n đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt cá»§a gã văn sÄ© trung niên thì thấy đôi mắt sáng quắc cá»§a gã nà y nhìn lên bầu trá»i xa xôi, vá»›i thái độ bình tÄ©nh và khinh bạc lạnh lùng.
Bá»—ng từ đằng xa có tiếng vá»ng lại:
– «Phi Long Uy Dương!» Những tiếng nà y như được má»™t Ä‘oà n ngưá»i lạ chuyá»n nhau rồi ngưng bặt.
Gã văn sĩ trung niên «hừ» một tiếng nhỠkhinh bạc.
Riêng Bùi Khương thì chà ng cÅ©ng đã nghÄ© ngay đến «Phi Long Tiêu Cục» tháºt quen thuá»™c vá»›i chà ng mà hiện giá» tiêu cục nà y bà nh trướng và có uy tÃn lá»›n nhất. Rồi chà ng nghÄ© thầm:
“Có lẽ Ä‘oà n ngưá»i cá»§a tiêu cục sắp qua nÆ¡i đây!â€.
Tuy nghĩ thế, nhưng chà ng chỉ biết im lặng đứng cạnh gã văn sĩ trung niên mặc sự việc an bà i.
Chỉ trong chốc lát, từ con đưá»ng mé tả, má»™t Ä‘oà n xe ngá»±a à o ạt chạy đến là m cuốn bụi mịt mù. Dẫn đầu Ä‘oà n xa mã nà y là hai tráng hán cởi hai con tuấn mã. Hai ngưá»i nà y chÃnh là hai vị tiêu đầu cá»§a Phi Long Tiêu Cục cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äà m Minh.
Khi hai vị tiêu đầu tá»›i, gã văn sÄ© trung niên liá»n bước ra giữa lá»™ cản đưá»ng.
Thấy có ngưá»i cản đưá»ng, hai vị tiêu đầu liá»n gò cương ngá»±a và ra hiệu cho Ä‘oà n xe ngừng lại và trong lòng há» thầm nói:
“Lại có kẻ sanh sá»± đây!â€.
Vì nghÄ© váºy nên má»™t vị tiêu đầu cất tiếng há»i:
– Ông bạn không biết đây là đoà n Phi Long Tiêu Cục sao mà ngang nhiên chặn giữa đưá»ng lá»™ váºy?
Gã văn sÄ© trung niên nhếch mép cưá»i nhẹ rồi ôn tồn nói:
– Xin hai vị vui lòng cho tôi mượn hai con ngá»±a, và má»™t tháng sau tôi sẽ xin mang lại quý tiêu cục hoà n trả và xin Ä‘á»n đáp xứng đáng.
Vừa lúc nà y, hai vị tiêu đầu cũng đã nhìn thấy Bùi Khương đứng bên cạnh gã văn sĩ trung niên, cho nên hỠvô cùng kinh ngạc.
ChÃnh Bùi Khương cÅ©ng đã nháºn ra há». Vì từ ngà y trốn khá»i Phi Long Tiêu Cục, để rồi trôi nổi đến ngà y nay, trong thâm tâm chà ng cÅ©ng không muốn gặp má»™t ngưá»i nà o cá»§a tiêu cục trong lúc nà y. Nhưng khốn ná»—i giỠđây lại phải gặp hai vị tiêu đầu thân tÃn cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äà m Minh nên tháºt ngỡ ngà ng.
HÆ¡n nữa sá»± ra Ä‘i cá»§a Bùi Khương đã gây sá»± giáºn dá»—i cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äà m Minh và chÃnh hai vị tiêu đầu nà y cÅ©ng biết Ä‘iá»u ấy.
Hai vị tiêu đầu nà y chÃnh là Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương và Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy. Vì hai tiêu đầu bất chợt nháºn ra Bùi Khương nên không để ý đến gã văn sÄ© trung niên và cÅ©ng không nghe đến lá»i nói mượn ngá»±a cá»§a gã văn sÄ© nà y, mà bá»n há» liá»n xuống ngá»±a chạy đến cạnh Bùi Khương han há»i.
Khoái Mã Thần Äao Công Thạch Dương nói ngay vá»›i Bùi Khương:
– Ủa? Sao đệ lại ở đây? Tổng tiêu đầu đã tìm đệ nhiá»u phen song vẫn không gặp. Váºy hôm nay đệ hãy trở vá» vá»›i chúng tôi Ä‘i và chắc chắn không ai ăn hiếp đệ được cả.
Bùi Khương lúc nà y chỉ cúi đầu không đáp.
Thứ nhất, chà ng ta đã bị điểm huyệt nên câm và điếc thà nh thỠkhông nghe vị tiêu đầu kia nói gì. Mà nếu có nghe cũng không là m sao hiểu được. Thứ đến, chà ng nhìn thấy thân hình chà ng đang trang phục một cách hết sức là kỳ quái là m chà ng ngượng nghịu vô cùng.
Và dầu có muốn bước Ä‘i theo hai vị tiêu đầu cÅ©ng không xong. Vì tay trái cá»§a chà ng đã bị gã văn sÄ© trung niên nắm giữ mà Bùi Khương biết ngưá»i nà y võ công kỳ dị cao siêu thì đừng có ý định rá»i khá»i cánh tay cá»§a ngưá»i văn sÄ© nà y.
Hai vị tiêu đầu mải miết chú ý đến Bùi Khương như quên Ä‘i gã văn sÄ© trung niên nên gã liá»n cất tiếng nhắc lại:
– Nhị vị có nghe tôi nói gì không?
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương không trả lá»i mà lại cưá»i há»i:
– Chắc các hạ là bạn hữu của Bùi Khương?
Gã văn sÄ© trung niên chưa nói gì thế mà Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương lại nói tiếp:
– Khương đệ cá»§a chúng tôi vì tuổi trẻ nông cạn đã dại dá»™t ra Ä‘i may được các hạ chiếu cố. Nếu việc nà y Tổng tiêu đầu cá»§a chúng tôi biết được, chắc hẳn sẽ háºu tạ các hạ tuyệt đối.
Gã văn sÄ© trung niên chỉ nhếch mép cưá»i nhẹ, thì Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương lại thao thao tiếp lá»i:
– Tôi là Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương, hiện cùng Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy há»™ tống tiêu cục trên đưá»ng vá» Bắc Kinh. Nếu các hạ tiện đưá»ng Ä‘i cùng thượng lá»™ vá»›i chúng tôi ...
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương ngáºp ngừng trong giây lát, rồi nói tiếp:
– Nếu các hạ thấy bất tiện, chúng tôi xin tặng má»™t Ãt lá»™ phà sÆ¡ diện để Ä‘á»n đáp sá»± săn sóc cá»§a các hạ đối vá»›i Khương đệ cá»§a chúng tôi.
Văn sÄ© trung niên vốn sắc mặt lạnh như băng nhưng bây giá» bá»—ng nhiên lá»›n tiếng cưá»i giòn.
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương thấy váºy yên tâm, tưởng rằng gã văn sÄ© trung niên nà y chặn đưá»ng kiếm cá»› mượn ngá»±a, nhưng chẳng qua muốn kiếm Ãt tiá»n, nên rút trong ngưá»i ra mưá»i lạng bạc ròng, đưa đến trước mặt gã văn sÄ© trung niên rồi nói:
– Tôi vì đưá»ng xa không mang theo nhiá»u, nên có chút bạc má»n nà y xin các hạ nháºn lấy để uống rượu.
Gã văn sÄ© trung niên mắt sáng rá»±c lên há»i:
– Cái nầy cho tôi?
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương cưá»i đáp:
– Xin các hạ chá»› khách sáo, tuy Ãt, song cÅ©ng đủ để các hạ chi dùng cho má»™t bữa tiệc thịnh soạn.
Bùi Khương liá»n liếc mắt nhìn gã văn sÄ© trung niên, thấy gã vốn ngưá»i lãnh diện mà nay lại thay đổi hẳn, mặt đầy vui vẻ tươi cưá»i má»™t cách lạ lùng.
Gã văn sĩ trung niên từ từ đưa tay ra nói:
– Xin cám ơn các hạ!
Vừa dứt lá»i, năm ngón tay gã như ánh chá»›p ngá»i lên chá»™p và o cánh tay cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương, đồng thá»i quay má»™t cái, rồi kéo vụt ra má»™t cái, rồi bá»—ng nghe tiếng hét cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương vang lên kinh hoà ng thê thảm:
– A ...
Tức thì, nguyên má»™t cánh tay mặt cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương đã bị gã văn sÄ© trung niên sá» dụng má»™t thá»§ pháp quái dị kéo đứt hẳn ra.
Mặc dù Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương cÅ©ng là má»™t cao thá»§ nhưng đà nh bất lá»±c trước thá»§ pháp kỳ quái cá»§a gã văn sÄ©. Y chỉ la lên má»™t tiếng kinh hoà ng rồi đôi mắt thất thần, ngã quỵ trên mặt đất vì quá Ä‘au đớn, trong khi gã văn sÄ© trung niên vẫn giữ nét mặt cưá»i tươi.
Bùi Khương bà ng hoà ng, rùng mình kinh sợ trước sá»± kiện nà y. Chà ng không thể ngá» chỉ má»™t cái chá»™p mà cánh tay cá»§a vị tiêu đầu cá»§a Phi Long Tiêu Cục đã rá»i khá»i mình. Tháºt là má»™t thá»§ pháp kỳ quái, quá ư lợi hại và tà n độc.
Trong khi đó, Bát Quái Chưởng Liễu Huy kinh động xám mặt hét lên:
– Các hạ tại sao vô cá»› giết ngưá»i?
Vừa nói, vị tiêu đầu nà y liá»n nhảy xuống ngá»±a đến bên cạnh Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương và ôm ngay y lên.
Vừa lúc đó, gã văn sÄ© trung niên vẫn cưá»i nói:
– Quý vị có ý thưởng cho thì tại hạ xin nháºn cám Æ¡n, còn số bạc nà y xin hoà n trả lại váºy.
Tiếp theo lá»i nói, gã văn sÄ© trung niên láºt nhẹ bà n tay, tức thì mưá»i lượng bạc bắn vút Ä‘i như ám khà nhắm Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy bay vút tá»›i.
Liá»…u Huy chưa kịp phản ứng gì thì số bạc nà y đã bay đến trước mặt cá»§a lão, nhưng bất ngá» lại ngừng hẳn lại rồi rÆ¡i nhẹ lên ngưá»i Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương.
Văn sÄ© trung niên sau khi trổ thần oai vá»›i Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy, ông ta báºt cưá»i ha hả, rồi lấy ra má»™t mảnh vải dầu rồi gói cánh tay cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương, Ä‘oạn cất và o ngưá»i.
Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy sau khi thấy văn sÄ© trung niên cất giữ cánh tay cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương thì mặt y vá»™i biến sắc, thân hình rung động mạnh, tay buông lá»ng là m Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương rÆ¡i bịch xuống đất. Vì y má»›i phát giác ra văn sÄ© trung niên là má»™t nhân váºt mà ai chạm phải thì cầm bằng sá»± sống sẽ Ä‘i khá»i trong tÃch tắc.
Nhìn cỠchỉ của Bát Quái Chưởng Liễu Huy, Bùi Khương vô cùng ngạc nhiên.
Bùi Khương biết rằng những tiêu đầu trong Phi Long Tiêu Cục Ä‘á»u là những tay lừng danh trong giá»›i võ lâm. HỠđã từng há»™ tống hà ng hóa quan trá»ng Ä‘i khắp đó đây, mà bá»n lục lâm cưá»ng đạo dù có ham muốn, cÅ©ng phải lánh xa.
Nhưng giỠđây, đối diện vá»›i văn sÄ© trung niên, y chỉ đơn thân độc mã, mà cả hai tiêu đầu cá»§a Phi Long Tiêu Cục chẳng những không chạm được đến ngưá»i cá»§a văn sÄ© trung niên, mà Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương lại bị trá»ng thương, còn Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy thì lá»™ vẻ sợ hãi vô cùng.
Văn sÄ© trung niên lúc bấy giá» nhìn Liá»…u Huy rồi cưá»i lạnh nói:
– Tặng váºt cá»§a Tổng tiêu đầu ban cho, tại hạ đã nháºn. Không biết Liá»…u các hạ còn gì tặng cho nữa không?
Bát Quái Chưởng Liễu Huy, hơi thở gần đứt đoạn, y cúi đầu vái văn sĩ trung niên rồi thở dà i nói:
– Tiểu tá» tháºt đáng chết. Äứng trước núi thái sÆ¡n mà không biết. Xin tiá»n bối buông tha cho. Tiểu tá» xin cúi đầu đợi sá»± sai khiến.
Thấy vẻ sợ hãi và phục tòng cá»§a tiêu đầu Liá»…u Huy, văn sÄ© trung niên gáºt đầu nói:
– Tiêu đầu đã nháºn ra ta, thì ta cÅ©ng chẳng hẹp hòi gì mà không tha cho ngươi má»™t lần.
Liá»…u Huy gáºt đầu tạ lá»…, chẳng dám nhìn lên.
Văn sĩ trung niên nói tiếp:
– Ta cÅ©ng muốn nhá» tiêu đầu truyá»n ra cho má»i ngưá»i biết rằng Thiên Thá»§ Thư Sinh đã thâu gồm má»™t thiên cánh tay sắp đủ, những cánh tay còn lại sẽ thâu tháºp má»™t ngà y gần đây.
Liễu Huy chỉ biết vâng dạ luôn miệng.
Thiên Thủ Thư Sinh lại nói tiếp:
– Hiện giá» ta Ä‘ang cần hai con ngá»±a tốt, phiá»n tiêu đầu kiếm giúp cho. Bùi Khương, tôi cÅ©ng sẽ dắt y theo.
Liá»…u Huy quát gá»i bá»n tùy tùng chá»n má»™t đôi tuấn mã để dâng nạp cho Thiên Thá»§ Thư Sinh. Lão tỠý hà i lòng và nói:
– Trong vòng ba tháng, nếu Long Hình Bát Chưởng Äà m Minh có muốn đòi ngá»±a, hay ngưá»i, thì bảo y hãy đến Táºp Hiá»n SÆ¡n Trại mà đòi. Ta sẽ chá» y ở đó.
Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy chỉ biết cúi đầu vâng dạ, trong lúc đám tùy tùng cÅ©ng đứng lặng im, chẳng dám rục rịch. Chẳng nói ra miệng, nhưng ai ai cÅ©ng cố giữ mình để khá»i bị tá» thần gá»i tên. Mãi đến khi Thiên Thá»§ Thư Sinh nắm Bùi Khương đặt lên ngá»±a và ông ta cÅ©ng nhảy lên ká»m roi cho đôi ngá»±a chạy song song mất dạng, cả bá»n má»›i thở phà o nhẹ nhõm.
Bùi Khương chịu sá»± ká»m chế cá»§a văn sÄ© trung niên, mặc cho ông ta đưa chà ng đến đâu. Mặc dù chưa biết lai lịch cá»§a ông ta là gì, nhưng Bùi Khương cÅ©ng Ä‘oán hiểu rằng ông ta có liên quan đến pho «Hải Thiên Bà Lục».
NghÄ© váºy, Bùi Khương lại cầu mong cho cha con lão Tôn thoát được, khá»i bị văn sÄ© trung niên theo Ä‘uổi kịp. Tuy bị lão Tôn cướp Ä‘oạt và xua Ä‘uổi nhưng Bùi Khương lại không oán háºn, mà còn thầm lo cho cả hai bị hại bởi văn sÄ© trung niên nầy.
Cả hai cứ cho ngá»±a lướt nhanh. Äến má»™t lối rẽ, văn sÄ© trung niên tức là Thiên Thá»§ Thư Sinh vá»™i cho ngá»±a rẽ vá» phÃa hữu, Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì cả hai Ä‘i đến má»™t khu rừng nhá».
Thiên Thủ Thư Sinh ra hiệu cho Bùi Khương rẽ ngựa và o rừng.
Bùi Khương ngạc nhiên khi thấy lối và o rừng được trải bằng đá trắng tinh.
Lại còn có má»™t và i dãy nhà , kiến trúc tinh vi nằm rải rác khắp nÆ¡i. Bùi Khương chẳng biết văn sÄ© trung niên sẽ đưa chà ng đến đâu. Nhưng Bùi Khương nghÄ© rằng có lẽ ông ta đưa chà ng đến má»™t nÆ¡i để tra gạn vá» sá»± hạ lạc cá»§a pho sách. Nhưng dù ông ta có tra há»i thì Bùi Khương cÅ©ng chẳng trả lá»i được. Vì hai cuốn sách đó đã được lão Tôn Ä‘em Ä‘i mất rồi.
Mãi suy nghĩ liên miên, thì ngựa đã ngừng vó và văn sĩ trung niên đang đứng ngang trước mặt Bùi Khương. Bùi Khương nhìn ông ta một cách thản nhiên. Văn sĩ trung niên cũng lạnh lùng không nói, ông lấy trong ống tay phải ra hai cuốn sách và đưa cho Bùi Khương xem.
Vừa thấy hai cuốn sách bìa đen, Bùi Khương đã thấy choáng váng mặt mà y.
Vì hai cuốn sách nầy chÃnh là «Hải Thiên Bà Lục» mà Hoa Äao Tôn Ban đã lấy được trong tay chà ng. GiỠđây hai cuốn sách lại lá»t và o tay văn sÄ© trung niên thì Bùi Khương cÅ©ng Ä‘oán biết thân pháºn cá»§a Tôn Ban và Tôn Cẩm Bình đã ra sao rồi.
NghÄ© đến Tôn Cẩm Bình bị hại bởi tay văn sÄ© trung niên, Bùi Khương cảm thấy xót xa vô cùng. Chà ng ngẩn ngưá»i như kẻ nằm mê. Äôi mắt xinh đẹp cá»§a Tôn Cẩm Bình như hiện rõ trước mặt Bùi Khương và rồi chung quanh chà ng như mÆ¡ hồ thấy đôi mắt Tôn Cẩm Bình Ä‘ang ánh lên niá»m vui sướng. Bùi Khương thấy mình bay bổng lên không, quên cả hiện tại có sá»± hiện diện cá»§a Thiên Thá»§ Thư Sinh.
Những lá cây rừng đang xà o xạc nhưng giỠgiống như đã ngừng lay.
hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
Dịch giả: Trần Thiên Tưá»ng