Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 08-05-2008, 09:54 AM
ketractang's Avatar
ketractang ketractang is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP HCM
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 5 giá» 0 phút 9 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 570 Times in 20 Posts
Cô Tinh Hiệp Lữ (Tác Giả Cổ Long) _ Äá»§ bá»™

Äây là má»™t trong những tác phẩm hay cá»§a tác giả Cổ Long, mình post lên để anh em thưởng thức, và nhá»› thanks cái làm động lá»±c nha...



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

File Kèm Theo To view attachments your post count must be 1 or greater. Your post count is 0 momentarily.
Tài sản của ketractang

  #2  
Old 04-06-2008, 07:04 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Exclamation Cô Tinh Hiệp Lữ ( Cổ Long ) - Äã post đủ bá»™.

Cô Tinh Hiệp Lữ


Tác giả : Cổ Long

Nguồn : Vnthuquan


Hồi 1

Äánh Cướp Bích Ngá»c




Trá»i sắp sang xuân, đã gần ngày Tết Nguyên Äán, khí hậu nÆ¡i Thành Bải Äinh rất lạnh.
Không gian màu xám! Gió heo may thổi từng hồi. Con sông liá»n quanh kinh thành nước đóng thành băng chặt cứng, khiến ngưá»i ta có cảm tưởng như có thể dùng xe Ä‘i qua sông được. Nhất là vỠđêm, hÆ¡i lạnh lại càng tăng thêm!
Ná»n trá»i không má»™t ánh sao! Tất cả chỉ là má»™t vÅ© trụ mỠảo, u huyá»n!
Trong thành Bảo Äịnh rất ít ngưá»i qua lại. Những kẻ nhàn hạ phong lưu thì cù co trong các tá»­u Ä‘iếm, dùng những lạc thú say mê để sưởi ấm cuá»™c Ä‘á»i, còn những kẻ nghèo khổ nhà nhà Ä‘á»u cá»­a kín then cài, không dám chưá»ng mặt vá»›i cảnh trá»i rét mướt ấy.
Tuy nhiên, vá»›i má»™t vài công việc cần thiết phải xê dịch đó đây, thỉnh thoảng trên đưá»ng vắng ngưá»i ta cÅ©ng thấy má»™t vài chiếc kiệu hoa hay má»™t vài cá»— xe, nhưng tất cả Ä‘á»u trùm kín trong những tấm màn dày bịt.
Äặc biệt, đêm nay trên đưá»ng phía Nam vòng thành bá»—ng xuất hiện má»™t con tuấn mã, sắc Ä‘en tuyá»n, trên lưng có chở theo má»™t tráng niên, râu ngắn, đầu đội nón da, mình mặc áo dạ hành.
Trong bóng tối Ä‘en đặc ấy không ai thấy rõ mặt mày ngưá»i ấy ra sao, nhưng cứ thấy gã ngồi thẳng lưng trên yên ngá»±a vá»›i cá»­ chỉ mạnh bạo, chứng tá» gã xem thưá»ng cái lạnh giá băng trong đêm tối mịt mù kia vậy.
Bấy giá», bên đưá»ng có má»™t quán rượu, ánh đèn bên trong le lói, nhưng cá»­a đóng kín, ngưá»i ta chỉ nghe tiếng nói ồn ào bên trong cá»§a các bợm nhậu.
Bỗng nhiên, cánh cửa tửu điếm hé mở. Bên trong có một tráng hán bước ra, co ro trong bộ quần áo lót bông dày cộm. Gã bợm nhậu này thân hình tuy cao lớn, nhưng có vẻ yếu đuối, vừa bước ra đã rùng mình lảm nhảm:
– Ôi! Trá»i lạnh quá! Cứ thế này mãi thì chết mất.
Vừa nói, hắn vừa rụt mình vào.
Bá»—ng hắn nghe tiếng vó ngá»±a nện trên đưá»ng xa, phăng phăng tiến đến, hắn trố mắt nhìn, rồi lảm nhảm:
– Trá»i khuya gió lạnh thế này tại sao có kẻ cỡi ngá»±a Ä‘i ngoài đưá»ng. Chúng nó Ä‘iên rồi sao?
Nói chưa dứt lá»i, bóng ngá»±a đã hiện ra. Ngưá»i kỵ mã không để ý đến tá»­u Ä‘iếm, cÅ©ng không nhìn gã bợm nhậu, chỉ cho ngá»±a Ä‘i chậm lại má»™t chút, đồng thá»i kéo chiếc mÅ© da xuống che lấy ná»­a mặt.
Gã bợm nhậu trong quán ló đầu nhìn ra, trông thấy ngưá»i kỵ mã, đôi mày hÆ¡i nhíu lại má»™t chút, tá» vẻ nghi ngá» và nói:
– Sao giỠnày mà hắn lại có mặt nơi đây?
Nhưng hắn là ai? Ngưá»i kỵ mã kia là ai? Có quen biết gì vá»›i gã bợm nhậu trong quán không, Ä‘iá»u đó không ai biết.
Mùi rượu từ trong quán bốc ra, trá»™n vá»›i khí lạnh đêm trưá»ng làm cho ngưá»i kỵ mã cảm thấy khó chịu.
Bá»—ng ngưá»i kỵ mã vung roi quất mạnh vào mông con tuấn mã má»™t cái, con ngá»±a nhảy lồng lên, phóng chân chạy như tên bắn. Cá»­ chỉ này chứng tá» ngưá»i kỵ mã cÅ©ng Ä‘ang thèm rượu nhưng vì công việc đã dá»± tính nên đành nhịn nhục, không ghé vào quán.
Tiếng vó ngá»±a trong phúc chốc đã rá»i xa tá»­u Ä‘iếm, biến dạng trong màn đêm.
Chàng kỵ mã đi một lúc, rẽ quanh qua cửa thành phía Nam, vượt qua một ngôi cổ miếu.
Ngưá»i lính gác cá»­a thành trông thấy nhưng vì gió lạnh, không dám chận há»i.
Ra khá»i cá»­a thành, chàng kỵ mã thúc ngá»±a Ä‘i nhanh hÆ¡n, dá»c theo đại lá»™ Chánh Äịnh. Äi độ vài dặm, thì con tuấn mã dừng lại dưới má»™t gốc cây thùy dương nÆ¡i ven đưá»ng. Chàng kỵ mã đôi mắt sáng rá»±c nhìn vá» xa xa, có vẻ như chỠđợi và quan sát má»™t cái gì vậy. Chàng ta lẩm bẩm:
– Lạ thật, sao giỠnày hắn vẫn chưa đến?
Rồi chàng phóng mình nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng như một chiếc lá khô bay, không phát ra một tiếng động nào. Chàng lại úp tay xuống đất, cau mày quan sát.
Bỗng nhiên, đôi mắt chàng mở to lên, miệng lẩm bẩm:
– Chúng nó đến đây rồi! Hay lắm!
Cùng vá»›i cá»­ chỉ vui vẻ, chàng kỵ mã rút trong ngưá»i ra má»™t tấm khăn vuông màu trắng, bịt mặt lại chỉ chừa đôi mắt mà thôi.
Hành động có vẻ bí mật này của chàng kỵ mã nếu có ai theo dõi sẽ thấy đầy lo âu, sợ sệt.
Quả nhiên, không lâu lắm, từ xa có tiếng vó ngựa dội lại.
Vá»›i tiếng vó ngá»±a ấy, chàng kỵ mã Ä‘oán không lầm, ít ra cÅ©ng có hai ngưá»i sắp đến nÆ¡i.
Äợi cho tiếng vó ngá»±a đến gần, chàng kỵ mã dùng má»™t thân pháp kỳ ảo nhảy phóc lên lưng con ngá»±a ô cá»§a mình, phóng ra giữa lá»™, đứng chặn ngang trước mặt như cản lối Ä‘i.
Cũng trong lúc đó, bóng hai con ngựa từ xa hiện đến với tốc độ rất nhanh.
Tuy trá»i lạnh nhưng hai con ngá»±a má»›i đến mình đẩm mồ hôi, chứng tá» chúng nó đã dùng hết tốc lá»±c qua má»™t quãng đưá»ng dài. Vừa thấy trước mặt có kẻ chận đưá»ng, hai con ngá»±a má»›i đến bá»—ng nhiên giảm tốc lá»±c.
Bây giá» ngưá»i bịt mặt má»›i thấy rõ, trên lưng con ngá»±a Ä‘i trước là má»™t ngưá»i mặc áo vàng, bên ngoài choàng má»™t chiếc hồ cừu, còn ngưá»i cỡi ngá»±a Ä‘i sau mặc áo màu xanh, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm.
Ngưá»i Ä‘i trước lá»›n tuổi hÆ¡n, mặt đầy kinh ngạc quay lại nói vá»›i ngưá»i Ä‘i sau:
– Chắc là hắn đón đưá»ng rồi!
Ngưá»i Ä‘i sau trố mắt nhìn má»™t lát rồi đáp:
– Chúng ta đi chậm lại đã.
Giá»ng nói cá»§a hai ngưá»i này đúng là giá»ng Hà Nam.
Trong lúc hai ngưá»i này trao đổi nhai vài câu thì hai con ngá»±a cá»§a há» cÅ©ng đã bước tá»›i, còn cách ngưá»i bịt mặt Ä‘ang đón đưá»ng không xa mấy.
Vá»›i kinh nghiệm giang hồ, đã từng phiêu du đâ đó, ngưá»i Ä‘i trước tá» vẻ Ä‘iá»m đạm, cất giá»ng lá»… phép nói:
– Xin các hạ nhưá»ng đưá»ng cho chúng tôi qua.
Ngưá»i bịt mặt không đáp, đôi mắt bắn ra hai luồng nhãn quang sáng rá»±c, rồi ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i trá»™n trong gió lạnh nghe rùng rợn làm sao.
Tiếng cưá»i làm rÆ¡i những mãng tuyết Ä‘á»ng trên cành cây kẽ lá phát ra tiếng động như mưa.
Qua má»™t lúc, tiếng cưá»i im bặt. Ngưá»i bịt mặt cất giá»ng sang sảng há»i lá»›n:
– Hai ngươi có phải là Song Kiệt Thần Kiếm đó không?
Tiếng nói cá»§a ngưá»i bịt mặt còn lạnh hÆ¡n băng tuyết, khiến cho ngưá»i Ä‘i trước lo ngại chưa kịp đáp lá»i thì ngưá»i Ä‘i sau lướt tá»›i, ôn tồn nói:
– Các hạ nhận xét quả không lầm. Chính tôi là Hồ Hình Kiếm Bùi Nguyên và anh tôi đây là Âu Liêm Kiếm Bùi Dương. Chẳng hay giữa đêm khuya các hạ có việc gì mà đến đây đón đưá»ng vậy?
Ngưá»i bịt mặt cưá»i nhạt, nói:
– À! Thì ra hai ngưá»i là Song Kiệt há» Bùi đã vang danh trong giá»›i tiêu cuá»™c.
Bùi Nguyên há»i:
– Xin cho biết các hạ là ai?
Ngưá»i bịt mặt «hừ» má»™t tiếng, đáp:
– Trong Ä‘á»i chưa ai dám há»i đến tên ta.
Sự thật Song Kiệt hỠBùi cũng biết gã bịt mặt là ai rồi.
Äã má»™t năm qua, trong giang hồ vừa xuất hiện má»™t quái nhân, võ công quán tuyệt, hành động xuất quá»· nhập thần, giết ngưá»i như đồ tể, chuyên Ä‘i cướp giật những báu vật do các tiêu cuá»™c chuyên chở từ nÆ¡i này đến nÆ¡i khác, tuy nhiên không má»™t ai biết rõ tên há» và tông tích cá»§a ngưá»i ấy.
Bởi vậy, cuộc gặp gỡ bất ngỠhôm nay, Song Kiệt hỠBùi cảm thấy như mình gặp một hung thần vậy.
Ngưá»i bịt mặt thấy Song Kiệt há» Bùi đứng thừ ngưá»i ra liá»n nạt lá»›n:
– Hãy mau để lại những báu vật gì của các ngươi hiện có.
Bùi Dương lá»›n tiếng há»i:
– Nếu vậy hôm nay các hạ đón đưá»ng anh em chúng tôi chỉ vá»›i mục đích ấy thôi sao?
– Phải.
– Nếu vậy thì thật khó mà tuân theo lá»i thỉnh cầu cá»§a các hạ. Chúng tôi là những ngưá»i cá»§a tiêu cuá»™c sai phái, tất nhiên phải có bổn phận bảo vệ báu vật.
Ngưá»i bịt mặt cưá»i lá»›n:
– Hừ! Các ngươi là kẻ đã từng ngang dá»c khắp nÆ¡i, mang danh hào hiệp chẳng lẽ không tá»± hiểu bản lãnh cá»§a mình?
Bùi Nguyên nói:
– Nếu các hạ muốn Ä‘oạt báu vật, trước hết phải lấy đầu anh em chúng tôi đã, nhưng Ä‘iá»u đó quyết không phải dá»….
Ngưá»i bịt mặt cưá»i nhạt:
– Thôi được! Ta sẽ lấy đầu các ngươi trước, nếu các ngưá»i muốn.
Bùi Nguyên hÆ¡i giận bốc lên, không sao nhịn ducợ cưá»i gằn má»™t tiếng:
– Anh em ta đã mưá»i mấy năm xuôi ngược giang hồ chưa từng gặp ai phách lối như vậy. Chắc các hạ không muốn sống nữa chứ gì?
Bùi Dương cÅ©ng phụ há»a vào:
– Không cần phân định phải trái với hắn làm chi cho mất thì giỠvô ích. Cứ ra tay tranh thắng phụ là hơn.
Ngưá»i bịt mặt vá»›i cá»­ chỉ khinh khi, gật đầu nói:
– Rất hay.
Äoạn rẽ cương cho con tuấn mã Ä‘i vào má»™t bãi đất hoang gần đấy. Vừa Ä‘i, ngưá»i bịt mặt vừa quay lại nói vá»›i Song Kiệt há» Bùi:
– Khoảng đất này làm mồ chôn xác hai anh em ngươi cũng tốt đấy chứ?
Song Kiệt há» Bùi tuy nổi danh giang hồ, đã từng làm mưa làm gió trong các tiêu cuá»™c, sát hại không biết bao nhiêu là thảo khấu. Tuy nhiên, vá»›i kinh nghiệm chiến đấu, há» không bao giá» tá»± phụ, vì biết rằng võ há»c là má»™t khu rừng mênh mông vô tận. Äã vậy, tiếng đồn quái khách vô danh vừa xuất hiện không phải là kẻ tầm thưá»ng, do đó há» rất dè dặt.
Khi con tuấn mã vừa đặt chân lên khoảng đất hoang, ngưá»i bịt mặt chỉ lắc mình má»™t cái đã bay vụt xuống đất như má»™t lằn tên, khiến anh em Song Kiệt há» Bùi không rõ hắn ta dùng thân pháp gì ảo diệu như vậy.
Song Kiệt há» Bùi Ä‘á»u tắc lưỡi khen thầm:
– Thần diệu thay!
Bùi Nguyên lướt ngựa tới trước, nói:
– Tuy chưa cùng nhau giao đấu, nhưng anh em chúng tôi cÅ©ng Ä‘oán biết các hạ là má»™t anh hùng tráng sÄ© võ lâm rồi! Còn chúng tôi là ngưá»i cá»§a bảo tiêu cuá»™c, có trách nhiệm bảo vệ vật báu không thể để lá»t vào tay ngưá»i khác. Nếu các hạ thông cảm được trách nhiệm cá»§a chúng tôi, xin chá»› bắt buá»™c anh em chúng tôi phải vì nhiệm vụ mà vô lá»… vá»›i các hạ.
Ngưá»i bịt mặt cưá»i lá»›n, nói:
– Ta đã biết báu vật tong ngưá»i cá»§a anh em các ngươi là món gì rồi! Báu vật đó phải vá» tay ta, không thể chối cãi, ta đã từ ngàn dặm lặn lá»™i gió sương đến đây, không lẽ không tiếp nhận má»™t báu vật mà ta Ä‘ang cần?
Sá»± thật anh em Song Kiệt há» Bùi dùng lá»i ôn hòa tiếp đãi ngưá»i bịt mặt không phải vì há» hèn nhát mà chỉ vì há» không muốn Ä‘em sinh mạng ra liá»u lÄ©nh vá»›i má»™t kẻ có bản lãnh cao cưá»ng mà giang hồ chưa ai biết tên. Khi nghe ngưá»i bịt mặt nói như vậy, anh em Song Kiệt không sao nhịn được nữa, đưa mắt nhìn nhau ngầm ra hiệu giao đấu.
Trong lúc đó, ngưá»i bịt mặt đã sẵn sàng đứng trong tư thế cá»§a mình, hai chân hÆ¡i dang rá»™ng ra, song chưởng thá»§ sẵn nÆ¡i hông.
Bùi Nguyên phi thân xuống ngựa, rồi đưa tay vỗ vào mông ngựa một cái, con ngựa như hiểu được ý định của chủ, cất mình nhảy ra xa hơn một trăm thước rồi đứng đó chỠđợi.
Bùi Dương Ä‘oán biết trận đấu sắp diá»…n ra khá quan trá»ng. Má»™t là há» sẽ giết chết được má»™t quái nhân, kẻ đã từng gây khá»§ng khiếp trong giá»›i bảo tiêu; hai là há» sẽ bá» xác nÆ¡i đại lá»™ Bảo Äịnh này.
Vì nghĩ như vậy, Bùi Dương cũng lập tức phi thân xuống ngựa, lướt tới gần anh mình để sẵn sàng hợp công giao đấu.
Ba ngưá»i đứng theo vị trí hình chữ phẩm, đưa mắt nhìn chòng chá»c vào đối phương.
Gió rừng, tuyết lạnh như không còn má»™t ai để ý nữa, mà má»—i đấu thá»§ trong ngưá»i nhưnóng ran lên. Bầu không khí ấu trưá»ng cá»±c kỳ căng thẳng.
Ngưá»i bịt mặt «hừ» má»™t tiếng, nói:
– Hai anh em nhà ngươi hãy cùng nhau hợp lá»±c giáo công Ä‘i, đỠta khá»i mắc công hai lần giao đấu.
Lá»i nói vừa dứt, thân mình ngưá»i bịt mặt chỉ lắc nhẹ má»™t cái đã phóng tá»›i tấn công vào Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên vá»™i chuyển mình để tránh, ngỠđâu ngưá»i bịt mặt không đánh vào Bùi Nguyên mà bật uốn cong mình lại đánh ngược vá» phía Bùi Dương vá»›i chiêu thế thần tốc.
Chỉ má»›i chiêu đầu, bản lãnh cá»§a ngưá»i bịt mặt đã biểu lá»™ má»™t sắc thái cao diệu, khiến anh em há» Bùi phải nể sợ.
Vì bị tấn công bất ngá», Bùi Dương không kịp ứng phó, phải dùng thế «Äảo cước thất tinh bộ» búng mình lá»™n ra đằng sau má»™t vòng để tránh, đồng thá»i rút cây Âu Liêm Kiếm cầm tay chá» cho địch thá»§ xông đến sẽ dùng độc chiêu hạ sát.
Nhưng ngưá»i bịt mặt hình như đã biết ý định cá»§a Bùi Dương, vá»™i xoay mình lại, dùng tay trái kích mạnh vào ngá»±c Bùi Nguyên.
Trong lúc đó, Bùi Nguyên cÅ©ng đã rút cây Lập Bích Hoa, má»™t thứ vÅ© khí lợi hại như loại trưá»ng kiếm, ra để đối phó.
Vừa thấy đối thủ quay sang đả kích, Bùi Nguyên đã lẹ làng né tránh rồi đâm thẳng mũi kiếm vào «Tiêu huyệt» nơi dưới bụng của địch nhân.
Ngưá»i bịt mặt không chút chậm trá»…, đưa tay mặt lên má»™t vòng, chưởng phong phát ra ào ào như vÅ© bão, đẩy vụt mÅ©i trưá»ng kiếm cá»§a Bùi Nguyên sang má»™t bên.
Qua hai chiêu thế đầu, đôi bên bắt đầu hăng say chiến đấu.
Trong lúc Song Kiệt há» Bùi dùng vÅ© khí thì ngưá»i bịt mặt vẫn vá»›i hai bàn tay không nhưng uy mãnh lạ thưá»ng, lúc thì dùng chưởng phong, lúc lại dùng quyá»n pháp, có lúc lại biến quyá»n thành trảo.
Ngưá»i ta chỉ thấy má»™t bóng mỠẩn hiện xoắn vào anh em há» Bùi không rá»i ra má»™t giây phút nào.
Song Kiệt há» Bùi trong lúc giao tranh cố nhận định xem ngưá»i bịt mặt thuá»™c vào môn phái nào để truy tầm tông tích, nhưng không phân tách được, bởi vì ngưá»i bịt mặt lúc thì dùng «La Hán Quyá»n» cá»§a Thiếu Lâm, lúc lại sá»­ dụng «Thất Thập Cầm Nã Trảo» cá»§a Võ Äang, có lúc lại dùng «Thần Hạc Quyá»n» cá»§a phái Nga Mi.
Các chiêu thế trên đối vá»›i giang hồ võ lâm cÅ©ng chẳng có gì quan trá»ng, nhưng Ä‘iá»u đáng nói là chỉ có má»™t ngưá»i mà sá»­ dụng cùng lúc nhiá»u thế võ cá»§a nhiá»u môn phái thì thật là chuyện hy hữu trên thế gian. Chẳng những thế, lối sá»­ dụng chiêu thức cá»§a ngưá»i bịt mặt lại rất tinh vi khiến anh em há» Bùi má»—i lúc càng thêm bối rối. Trước mặt há» như thấy có hàng chục địch nhân cùng hợp sức tấn công vậy.
Cứ má»—i lần ngưá»i bịt mặt vÅ© động thế công là nhắm ngay vào yếu huyệt trên ngưá»i Song Kiệt đánh tá»›i không sai má»™t ly nào. Anh em Song Kiệt phải cố hết mình má»›i duy trì nổi trận đấu.
Bùi Dương lòng lo lắng, nghĩ thầm:
“Ở đâu phát xuất ra má»™t nhân vật kỳ quái như thế này. Trong chốn giang hồ ta chưa từng nghe ai nói đến bao giá».â€.
Nên biết, Bùi Dương là má»™t tay đã từng giao du đây đó, khắp giang hồ không má»™t nhân vật nào mà chàng không gặp qua má»™t lần, thế mà đối vá»›i ngưá»i này chàng mù tịt, không làm sao biết rõ xuất xứ. Cứ giá»ng nói cá»§a ngưá»i bịt mặt thì có thể nghi ngưá»i ấy là ngưá»i Hà Bắc, nhưng luận vá» võ công thì ngưá»i bịt mặt lại ràng vá» các công phu võ há»c trong các danh phái Trung Nguyên. Äó là má»™t Ä‘iá»u lạ.
Qua gần năm mươi hiệp giao tranh, anh em Song Kiệt đã đem hết bản lãnh công phu của mình để đấu, nhưng vẫn không sao khống chế nổi đối phương.
Như thế chứng tá» võ công cá»§a ngưá»i bịt mặt cao diệu đến mức nào rồi.
Äêm càng khuya, gió tuyết càng lạnh lẽo hÆ¡n. Những mảnh tuyết theo gió tạt đến chá»— ba ngưá»i thì bị chưởng phong quạt mạnh ra, tÆ¡i tả khắp má»™t vùng.
Bấy giá», tuy ngưá»i bịt mặt Ä‘ang ở thế thượng phong mà vẫn chưa hạ nổi hai đối thá»§. Có lẽ hắn ta bá»±c vì kéo dài cuá»™c chiến, nên thình lình hét lên má»™t tiếng, phô mình nhảy lên cao, lá»™n ngược thân hình lại rồi dùng chân đá mạnh vào Bùi Nguyên má»™t cái.
Khi thấy đối phương sử dụng công phu kỳ quái ấy, anh em Song Kiệt hỠBùi thất thanh kêu toáng lên:
– Äúng là hắn rồi!
Vừa hét, Bùi Nguyên vừa quay mũi kiếm một vòng, dùng thế «Bá vương cử đỉnh» chém ngược lên.
Nhưng ngưá»i bịt mặt trong lúc thân mình Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không bá»—ng nhiên xoay má»™t vòng nữa, vá»t thẳng lên cao hÆ¡n má»™t thước, rồi dùng chân trái đá bồi má»™t cước nữa vào lưng Bùi Nguyên. Thân pháp lanh lẹ phi thưá»ng.
Cái đá cá»§a ngưá»i bịt mặt đã dùng gần hết công phu ná»™i lá»±c nên có sức mạnh ngàn cân.
Bùi Nguyên không sao tránh kịp, chỉ ré lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Miệng ói máu tươi, chết ngay tại chỗ.
Trong lúc đó. Ngưá»i bịt mặt từ trên không đáp xuống má»™t cách nhẹ nhàng.
Bùi Dương thấy anh mình bị tử thương, đôi mắt đỠngầu, hơi giận bốc lên ngùn ngụt, hét lớn:
– Quân khốn nạn! Anh em chúng ta có thù oán gì mà ngươi nhẫn tâm hạ sát?
Vừa nói vừa vung kiếm xông vào đâm chém ngưá»i bịt mặt như mưa bão.
Tuy nhiên, lối đánh cá»§a Bùi Dương lúc này là lối đánh liá»u mạng, chỉ biết Ä‘em hết sức mình để trả thù cái chết cá»§a ngưá»i anh, thá»±c ra chiêu thế không còn sắc bén nữa. Bởi vậy, chỉ giao tranh độ hai mươi hiệp thì Bùi Dương đã thở hào hển.
Trước đây, Song Hiệp hợp công giao đấu mà chưa thắng nổi ngưá»i bịt mặt thì bây giá» Bùi Nguyên đã chết, còn má»™t mình Bùi Dương làm sao đương cá»± nổi?
Ngưá»i bịt mặt tỠý khinh khi, không thèm tránh né, còn ưỡn ngá»±c ra như thách đố.
Bùi Dương trong lúc giận dữ không phân biệt âm mưu cá»§a địch, thấy đối thá»§ để ngá»±c trống, không đỠphòng liá»n vung trưá»ng kiếm đâm tá»›i.
Chẳng ngá», ngưá»i bịt mặt hít vào má»™t hÆ¡i làm cho ngá»±c lép lại hÆ¡n má»™t tấc.
Mũi kiếm của Bùi Dương mất đà, đâm trợt ra ngoài, còn Bùi Dương thì té nhủi tới.
Thừa cÆ¡ há»™i ấy, ngưá»i bịt mặt đưa tay trái lên phất má»™t cái, đánh dá»™i ngược Bùi Dương trở vá».
«Ự»!
Chỉ nghe «ự» một tiếng, thân mình Bùi Dương đang chúi xuống bỗng đứng dựng lên.
Nhưng chưa hết, tay trái ngưá»i bịt mặt vừa phát ra má»™t chưởng thì tay mặt hắn lại từ trên đánh xuống thật mạnh. Bàn tay cá»§a gã nhanh như Ä‘iện chá»›p, chỉ loáng mắt, thân hình Bùi Dương bị đánh bật lên rồi lại bị nện xuống.
Chỉ nghe Bùi Dương kịp rú má»™t tiếng Ä‘au đớn, vai trái bị nát ra, sức đánh cá»§a ngưá»i bịt mặt làm cho hai chân Bùi Dương lún sâu xuống đất gần má»™t tấc.
«Bịch»! Thân hình Bùi Dương đã trở thành một cây thịt, ngã quị xuống, tắt thở.
Thế là hai thi hài của Song Kiệt hỠBùi đã nằm yên trên mặt tuyết.
Ngưá»i bịt mặt cưá»i lên má»™t tiếng, bước tá»›i xác Bùi Dương lục soát má»™t hồi nhưng không thấy gì. Hắn lại đến xác Bùi Nguyên lục soát má»™t hồi nữa. Tiếp đó, hắn lấy ra má»™t vật sáng chói, đưa lên trá»i ngắm nghía.
Thì ra, đây là viên «Ma Äầu Bích Ngá»c», má»™t vật quý trong võ lâm.
Ngưá»i bịt mặt bá» viên ngá»c vào túi vá»›i cá»­ chỉ thận trá»ng, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy má»™t ngưá»i nào nên yên lòng lên ngá»±a, ra roi cho con tuấn mã phóng Ä‘i như tên.
Màn đêm vẫn lạnh lùng trong gió tuyết!
Song Kiệt hỠBùi đã chết!
Bảo vật «Ma Äầu Bích Ngá»c» đã lá»t vào tay ngưá»i bịt mặt.
Nhưng kẻ giết Song Kiệt Ä‘oạt «Ma Äầu Bích Ngá»c» là ai?
Thật không ai hiểu nổi.
Ngưá»i ta chỉ biết kẻ giết được Song Kiệt há» Bùi Ä‘oạt Bích Ngá»c thì võ công không phải là hạng tầm thưá»ng trong thiên hạ.
Cái tin Song Kiệt hỠBùi bị giết được đồn đãi khắp giang hồ.
Chẳng bao lâu, các tiêu cuá»™c ở hai miá»n Lưỡng Hà (Hà Nam, Hà Bắc) Ä‘á»u khiếp đảm. Tiêu cuá»™c nào cÅ©ng đỠcao cảnh giác, cố tránh né không để cho hàng hóa cá»§a tiêu cuá»™c rÆ¡i vào tay ngưá»i bịt mặt.
Có nhiá»u cao thá»§ võ lâm hay tin giang hồ vừa xuất hiện má»™t kỳ nhân, muốn tò mò tìm kiếm để hiểu rõ lai lịch nhưng ngưá»i nào đã chạm mặt nhân vật kỳ bí này đỠkhông sống sót trở vá».
Tiếng đồn vang dội khắp đó đây.
Khổ hÆ¡n là các tiêu cuá»™c cứ lần lượt bị ngưá»i bí mật chận đánh chết lần lượt, cho đến ná»—i không còn má»™t cao thá»§ nào dám lãnh sứ mạng áp tải hàng há»™!
Chỉ trong vòng má»™t năm, trong số mưá»i bảy vị tiêu đầu cá»§a mưá»i sáu tiêu cuá»™c thì đã bị ngưá»i bí mật giết chết hết mưá»i ba ngưá»i. Trong số mưá»i ba tiêu đầu này, có kẻ bị giết dá»c đưá»ng, có kẻ bị giết tại nhà. Nhưng trước sau vẫn không ai biết nhân vật kỳ bí đó là ai, tông tích ra sao cả.
Cứ có vị tiá»u đầu chết là tiêu cuá»™c ấy bị tan rã vì không còn ai kế vị để chống lại má»i biến cố bên ngoài.
Äể giải quyết việc này, các vị tiêu đầu phải liên kết lại để chống chế vá»›i nguy cÆ¡ Ä‘ang Ä‘e dá»a há», nhưng vì quyá»n lợi trên nghá» này, há» không thể làm như vậy được. Má»™t tiêu cuá»™c bị há»§y diệt thì mối lợi sẽ đưa vá» các tiêu cuá»™c còn lại.
Cho nên, chỉ má»™t năm, ngưá»i ta chỉ còn thấy trên giang hồ còn có bốn tiêu cuá»™c, nhưng «Hồng Viá»…n Tiêu Cuá»™c» ở Hà Bắc và «Ngá»c Bảo Tiêu Cuá»™c» ở Hà Nam lại sợ hãi đến ná»—i phải đóng cá»­a.
Như vậy, Lưỡng hà duy nhất chỉ còn có hai tiêu cuộc là «Hùng Phong Tiêu Cuộc» và «Phi Long Tiêu Cuộc». Hai tiêu cục này vì có hai vị Tổng tiêu đầu khá lợi hại thành thử còn duy trì được.
Vị Tổng tiêu đầu cá»§a Hùng Phong Tiêu Cuá»™c là Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình, tuổi đã bảy mươi, nhưng võ công quán triệt thiên hạ, có má»™t công phu đặc dị lừng danh giang hồ là môn «Chưởng Trung Kiếm». Chính môn võ công lợi hại này đã giúp Âu Dương Bình khét tiếng Trung Châu. Ông ta lại còn có má»™t hoài bão là muốn dùng môn công phu đặc dị ấy để giao đấu vá»›i ngưá»i bí mật, trừ hại cho đồng nghiệp. Tuy nhiên, Âu Dương Bình chưa lần nào chạm mặt đối phương.
Còn Tổng tiêu đầu «Phi Long Tiêu Cuá»™c» là Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh. Ngưá»i này nổi danh trong giang hồ rất sá»›m, má»›i có tám tuổi đã gia nhập vào tiêu cuá»™c, và mưá»i năm sau nghiểm nhiên trở thành má»™t vị Tổng tiêu đầu.
Äàm Minh tuy trẻ tuổi hÆ¡n Âu Dương Bình, song tánh tình hào sảng, cố má»™ng lá»›n, nên tất cả những con cái cá»§a mưá»i ba tiêu đầu bị giết Ä‘á»u được Äàm Minh Ä‘em vá» nuôi dưỡng tá»­ tế.
CÅ©ng nên biết trong thá»i bấy giá», cái nghá» tiêu cuá»™c tuy làm ra rất nhiá»u tiá»n, song ăn tiêu cÅ©ng quá quắc. Nhiá»u tiêu cuá»™c khi còn hành nghá» thì giàu sang phung phí, đến lúc hết hành nghá» thì nhà cá»­a túng thiếu không có má»™t đồng má»™t chữ để nuôi thân. Bởi vậy, khi mưá»i ba tiêu đầu bị giết thì các con cháu há» bÆ¡ vÆ¡, phải tìm đến ngưá»i thân để xin tá túc.
May thay, trước tình hình Ä‘en tối ấy, lại có được má»™t ngưá»i hào hiệp như Äàm Minh thì còn gì quý hÆ¡n.
Äàm Minh Ä‘em tất cả các con cháu cá»§a mưá»i ba tiêu đầu vá» nuôi, rất được giang hồ ca tụng và ai nấy tin tưởng vào võ công siêu việt cá»§a Äàm Minh có thể trừ được con ngưá»i bí mật kia, đảm bảo cho tiêu cuá»™c cá»§a ông khá»i bị há»§y diệt.
Tuy vậy, ngưá»i bí mật còn đó, chưa ai biết rõ tông tích cá»§a hắn ra sao! Tại sao hắn lại chuyên môn tiêu há»§y các tiêu cuá»™c trong giang hồ? Thật là má»™t Ä‘iá»u bí mật, không ai có thể hiểu được.
Nhiá»u nghi vấn đã được đặt ra để xác định nguồn gốc và hành động cá»§a gã bịt mặt nhưng tất cả cÅ©ng chỉ là nghi vấn mà thôi.
Rồi một hôm ...
Tại Bắc Kinh, trước cổng thành có má»™t quán trà nổi danh là trang nhã nhất, ngưá»i ta thấy có hai vị khách giang hồ từ bên ngoài bước vào.
Ngưá»i Ä‘i trước râu tóc bạc phÆ¡, mặt mày quắc thước, đôi mắt sáng rá»±c như hai luồng Ä‘iện, nước da hồng hào chứng tá» má»™t ná»™i lá»±c rất uyên thâm. Ngưá»i này trạc độ bảy mươi tuổi.
Còn ngưá»i Ä‘i sau là má»™t trung niên, trạc độ ba mươi tuổi, vẻ mặt phong lưu, thân hình trang nhã, tuy đẹp ngưá»i nhưng bên trong hàm chứa má»™t sức mạnh vô bá» bến.
Những ngưá»i khách Ä‘ang uống trà trong quán thấy hai ngưá»i này vào, vá»™i đứng dậy cúi chào tá» vẻ kính trá»ng vô cùng.
Hai ngưá»i khách má»›i vào chá»n má»™t chiếc bàn nÆ¡i giữa quán, ngồi đối diện nhau.
Tiểu nhị bưng khay trà đến mà hỠcũng chẳng cần để ý, đoán chừng như hỠđã quá quen thuộc với cảnh trí này.
Mở đầu câu chuyện, chàng trung niên há»i ông lão:
– Thưa lão tiá»n bối! Kỳ này lão tiá»n bối từ Hà Nam đến Bắc Kinh hẳn có việc lạ chứ?
Ông lão vuốt hàm râu bạc nói:
– CÅ©ng có chút việc, nhưng không quan trá»ng lắm đâu.
Chàng trung niên như hiểu ý ông lão, há»i dồn:
– Chắc lão tiá»n bối Ä‘ang để ý đến câu chuyện ngưá»i bí mật xuất hiện trong giang hồ quấy rối các tiêu cuá»™c chứ gì?
Ông lão mỉm cưá»i, nói nhá» hÆ¡n:
– Chuyện đó cÅ©ng má»™t phần, nhưng dù sao kẻ bí mật âm thầm tiêu diệt các tiêu cuá»™c cÅ©ng là Ä‘iá»u đáng cho chúng ta lo lắng chứ!
Qua vài câu trao đổi, những ngưá»i khách trong quán Ä‘á»u đã Ä‘oán biết ông lão này chính là Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình, còn ngưá»i trung niên trẻ tuổi kia chính là Äàm Minh. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u thuá»™c vào hàng cao thá»§ đương thá»i.
Tuy trước mặt Äàm Minh, Âu Dương Bình tỠý không quan tâm đến ngưá»i bí mật nhưng thá»±c sá»± ông ta từ Hà Nam đến đây không ngoài mục đích tìm Äàm Minh để bàn chuyện diệt trừ mối hại trong nghá». Tánh Âu Dương Bình ngạo nghá»… nên không muốn để lá»™ cho kẻ khác thấy mối lo ấy.
Äàm Minh sau khi há»™i kiến vá»›i Âu Dương Bình lại tỠý cáo từ và nói:
– Âu lão tiá»n bối, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong vài ngày tá»›i. Hiện giá» tại hạ Ä‘ang có chút việc, cần vắng mặt nÆ¡i này, xin lão tiá»n bối tha cho cái tá»™i thất lá»….
Âu Dương Bình vá»›i giá»ng cưá»i khoan thai, nói:
– ÄÆ°á»£c, được! Xin Long Hình Bát Chưởng cứ tá»± tiện. Lão phu còn ở chÆ¡i Bắc Kinh này mấy hôm. Còn đủ ngày giá» hầu tiếp Äàm huynh.
Äàm Minh giã từ ra Ä‘i. Âu Dương Bình lấy phòng tạm trú trong khách Ä‘iếm.
Phong cảnh Bắc Kinh bấy giá» tấp nập, khách thưá»ng qua lại dập dìu. Äêm đến, đèn Ä‘uốc sáng choang, vẻ phồn hoa đô há»™i tưởng như má»™t thế giá»›i thiên đàng vậy.
Tuy bên ngoài có vẻ kiêu sa, phóng đãng, nhưng bên trong chứa đựng không biết bao nhiêu những cảnh tượng gian manh, cướp bóc, giết ngưá»i trong cái xã há»™i vỠđêm ấy.
Âu Dương Bình lưu lại Bắc Kinh vừa dạo chơi được hai ngày thì bỗng xảy ra một việc kinh hoàng.
Äêm đó, Âu Dương Bình vì dạo chÆ¡i hÆ¡i má»i mệt nên tối vá» hÆ¡i ngá»§ say.
Thình lình, trên mái ngói có má»™t tiếng động làm cho ông ta thức giấc. Tiếng động rõ ràng là tiếng bước chân cá»§a ngưá»i có thuật kinh thân cao cưá»ng.
Âu Dương Bình liá»n bắn mình dậy, mở cá»­a sổ, phi ra ngoài, bắt gặp trên mái nhà có má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang phi thân lao Ä‘i vun vút. Không bá» lỡ cÆ¡ há»™i và mục đích Âu Dương Bình lần nầy đến đây là dò la tung tích ngưá»i bí mật, lẽ nào ông ta lại bá» qua má»™t khách giang hồ có công lá»±c cao siêu như vậy? Âu Dương Bình liá»n phóng mình lên mái ngói Ä‘uổi theo bóng Ä‘en vun vút.
Bấy giá», trong khách Ä‘iếm có má»™t đứa bé trạc độ tám tuổi Ä‘ang đêm ra sân tiểu, thấy má»™t bóng ngưá»i phi thân lướt qua. Theo nhận định cá»§a nó thì bóng ấy giống Äàm Minh. Vì thưá»ng ngày Äàm Minh hay lui tá»›i khách Ä‘iếm này nên nó quen mặt.
Nhưng nó lại nhủ thầm:
“Chẳng lẽ Äàm Tổng tiêu đầu, má»™t ngưá»i nổi danh lại hành động lén lút trong đêm tối như thế sao? Chắc là không phải.â€.
Vì nghÄ© như vậy, nó không nghi bóng Ä‘en vừa lướt trên mái ngói là Äàm Minh nữa.
Và, chỉ vài phút sau, chính Âu Dương Bình lại đuổi theo cái bóng đen này.
Hai ngày trôi qua.
Cả thành Bắc Kinh sôi động vá»›i cái tin Âu Dương Bình, vị Tổng tiêu đầu Hùng Phong Tiêu Cuá»™c Hà Nam, bị ngưá»i bịt mặt giết chết nÆ¡i ngoại ô Bắc Kinh.
Âu Dương Bình bị ngưá»i bịt mặt đánh trúng má»™t chưởng nÆ¡i giữa ngá»±c, làm cho lồng ngá»±c bể nát ra. Ngược lại, Âu Dương Bình bản lãnh cÅ©ng không vừa, trước khi chết, ông ta đã Ä‘em hết tàn lá»±c đánh trúng vào mặt đối thá»§ làm cho đối thá»§ vỡ nát cả mặt mày chết liá»n tại chá»—.
Vì bị nát cả mặt mày nên không ai còn nhận dạng ra ngưá»i bí mật đó là ai.
Há» lấy y phục và chiếc khăn bịt mặt để truy tìm tung tích nhưng rốt cuá»™c vẫn không khám phá được gì hÆ¡n. Thế là ngưá»i bí mật chết nhưng tông tích vẫn chìm sâu trong bóng tối.
Còn Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh sau khi nghe Âu Dương Bình bị chết lòng buồn vô hạn, ông Ä‘em thi thể ngưá»i bạn đồng nghiệp tống táng rất trá»ng thể.
Tại Bắc Kinh, quần hùng đưa đám rất đông, hầu hết giang hồ võ lâm đồng đạo Ä‘á»u có mặt. Há» vì ngưỡng má»™ danh tài cá»§a Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình cÅ©ng có, mà có kẻ vì tò mò muốn chứng kiến cái chết bí mật ấy cÅ©ng có.
Äối vá»›i uy thế cá»§a các tiêu cuá»™c giang hồ, từ khi Âu Dương Bình chết, tiêu cuá»™c Hà Nam bị tiêu tan thì thanh danh cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh và Phi Long Tiêu Cuá»™c lại càng được nể trá»ng thêm.
Không một ai còn dám phá phách, cướp bóc tiêu cuộc này nữa.
Äã vậy, việc nuôi nấng con cái cá»§a các tiêu đầu đồng nghiệp đối vá»›i Äàm Minh lại còn làm cho võ lâm đồng đạo nể phục bá»™i phần.
hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2
Tài sản của danangcity

  #3  
Old 04-06-2008, 07:06 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 2

Duyên Trẻ Phát Sinh




Thá»i gian trôi.
Má»›i đó mà đã bảy năm. DÄ© vãng Ä‘i thụt lùi vào bóng tối. Cái chết cá»§a Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình và ngưá»i bịt mặt cÅ©ng bị má»i ngưá»i lãng quên, không còn ai nhá»› đến.
Trong rừng võ lâm, chỉ còn lại tiếng tăm cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh được giá»›i quần hùng ngưỡng má»™. Vá»›i tiếng tăm ấy Äàm Minh đã phát triển Phi Long Tiêu Cuá»™c cá»§a mình lan dần khắp má»™t vùng rá»™ng lá»›n, từ Giang Nam đến miá»n Bắc Trung Hoa.
Có thể nói đó là một việc làm hi hữu từ xưa đến nay chưa từng thấy.
Äối vá»›i Äàm Minh, khi thanh danh đã đến mức ấy thì những anh hùng hào kiệt khắp nÆ¡i quy tụ dưới tay ông không ít, vì vậy ông ta chỉ cần duy trì thanh danh để bảo vệ tổ chức cá»§a mình, rồi sai những tay con cháu bá»™ hạ Ä‘i bảo tiêu, còn mình thì nằm nhà hưởng lạc.
Dần dà những con cái cá»§a các tiêu đầu được ông ta Ä‘em vá» nuôi dưỡng cÅ©ng lá»›n lên dần. Hàng tháng, số tiá»n tiêu phí càng tăng. Tuy nhiên, nhá» việc làm cá»§a tiêu cục phồn thịnh nên không má»™t ai sống trong tiêu cục mà bị vất vả, túng thiếu.
Äàm Minh lại không vì sá»± giàu sang cá»§a mình mà không chú ý đến tương lai cá»§a những kẻ hầu mình, do đó, trong cÆ¡ quan cá»§a tiêu cục có mở ra những lá»›p luyện võ để cho má»i ngưá»i lá»›n lên có cÆ¡ há»™i tham gia trau dồi võ há»c. Võ đưá»ng thu hút rất đông. Phần nhiá»u là con cái các tiêu đầu muốn đạt đến má»™t bản năng nào đó để nối dõi gia môn.
Bấy giỠvào tiết xuân!
Võ đưá»ng đông như há»™i! Má»—i sáng, từng đám môn sinh ba bốn mươi ngưá»i, toàn là lứa tuổi từ mưá»i ba đến mưá»i sáu, mưá»i bảy thi nhau luyện võ, trai có gái có, rất tấp nập. Sá»± đông đảo ấy đã làm cho lứa tuổi thiếu niên Ä‘ua tranh vá»›i nhau rất mau tiến bá»™.
Trong số các thiếu niên ở võ đưá»ng tiêu cục Phi Long ai cÅ©ng để ý đến má»™t chàng trai khá đẹp, trạc mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, ngưá»i không cao lắm, mặt sáng, mắt tròn, đôi mày xanh biếc, da mặt mịn hồng. Thiếu niên này tên Bùi Khương, con trai duy nhất cá»§a Bùi Dương, má»™t vị tiêu đầu trước kia bị ngưá»i bịt mặt hạ sát ở phía Nam thành Bắc Kinh, được Äàm Minh Ä‘em vá» nuôi dưỡng.
Nhưng, nếu má»i ngưá»i chú ý đến sắc đẹp tuyệt trần cá»§a chàng thiếu niên Bùi Khương thì ngưá»i ta cÅ©ng lại chú ý đến sá»± ngu đần, vụng vá» cá»§a chàng trai đó.
Trong má»™t lứa vá»›i Bùi Khương chỉ có Bùi Khương là há»c hành lôi thôi, chậm tiến hÆ¡n cả. Tuy má»—i sáng chàng thức dậy sá»›m, ra công luyện tập suốt ngày nhưng há»c trước quên sau, thành thá»­ rốt cuá»™c vẫn cứ tập mãi môn «Thác Công Quyá»n» là môn võ há»c khai phá, dùng để tập cho nở gân, cứng xương mà thôi, không phải dùng để đánh đấm vá»›i ai cả.
Nhiá»u lúc Äàm Minh, Tổng tiêu đầu cÅ©ng có ý chỉ dạy cho chàng há»c tập, nhưng vì thấy chàng ngu đần quá, nên đâm chán, không muốn truyá»n thụ, chỉ bá» mặc cho chàng ra sao thì ra.
Tình trạng như vậy kéo dài đã ba năm qua.
Rồi má»™t hôm như thưá»ng lệ, má»—i buổi sáng Bùi Khương lại ra sân luyện tập.
Nhưng chỉ luyện qua một lần là mồ hôi của chàng đã toát ra cả vầng trán và y phục, đủ thấy chàng chưa luyện được một phần nội công nào cả.
ÄÆ°a tay áo lên lau mồ hôi Ä‘ang chảy dài xuống má, trên nét mặt đỠhồng và sáng sá»§a cá»§a Bùi Khương lá»™ vẻ buồn rầu tá»± nhá»§:
“Mình đâu phải là kẻ biếng nhác.
Tại sao bao năm trá»i siêng năng luyện tập mà chẳng thấy tiến bá»™ gì cả?â€.
Rồi đôi mắt nhìn xa vá»i, chàng mỉm cưá»i chua chát thốt:
– Chỉ tại mình quá ngu nên chẳng thu thập được những Ä‘iá»u cá»§a Long Hình Bát Chưởng đã dạy đó thôi.
Cũng đôi khi, lão chủ Phi Long tiêu cục đã nói là Bùi Khương chậm hiểu, và dốt hơn bạn đồng lứa, nên mặc cảm của Bùi Khương lại càng cao hơn. Bởi vậy, chàng suốt ngày lầm lỳ ít nói, ít đùa cùng bạn đồng lứa.
Chín thiếu niên cùng luyện võ chung vá»›i chàng đã được Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh chia ra má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i để luyện tập. Lão cÅ©ng cấm không cho Bùi Khương đến xem các tiêu đầu khác luyện tập. Ông viện lẽ là không nên đến quấy rầy ngưá»i khác luyện võ để cấm Bùi Khương.
Bùi Khương chỉ được luyện tập má»™t nÆ¡i riêng biệt vá»›i má»™t ngưá»i bạn nhá» là Viên Tố Châu, con gái cá»§a tiêu đầu Viên Nhật Lương, cô ta lá»›n hÆ¡n Bùi Khương má»™t hai tuổi, nhưng lại rất thông minh. Viên Tố Châu đẹp nhất là đôi mắt to tròn và Ä‘en láy, tính tình rất ôn hòa và dá»… thương. Vì thế nên chỉ có nàng là có thể hòa mình để tìm hiểu và an á»§i Bùi Khương, nên hai ngưá»i rất tương đắc.
Sáng nay Bùi Khương ra sân luyện tập có má»™t mình, khi luyện xong chàng lại nghÄ© đến thân phận côi cút cá»§a mình mà đứng lặng vá»›i niá»m suy tư. Mẹ cá»§a Bùi Khương đã chết khi vừa sanh chàng, nên chàng không thể nào hình dung ra được khuôn mặt ngưá»i hiá»n mẫu. Nhiá»u lúc quá tưởng tượng, Bùi Khương cÅ©ng chỉ thấy má»™t bóng ngưá»i lá» má» trong tâm não để an á»§i mà thôi.
Mãi suy nghÄ© vẩn vÆ¡ mà trá»i đã bừng sáng tá»± lúc nào Bùi Khương cÅ©ng không để ý. Äá»™t nhiên má»™t viên sá»i từ xa bay lại trúng ngay đầu Bùi Khương, khiến chàng giật mình quay lại.
Má»™t thiếu nữ áo túi, trạc tuổi chàng Ä‘ang mỉm cưá»i, trên khuôn mặt lá»™ vẻ trêu đùa, thấy mặt Bùi Khương ngÆ¡ ngác, cô ta vá»™i nói:
– Phụ thân tiểu muội chê Bùi huynh kém thông minh nhất, cũng phải.
Bùi Khương mấp máy định nói, nhưng lại thôi. Thiếu nữ áo túi thấy vẻ lúng túng cá»§a chàng, liá»n Ä‘i lại gần vừa nói:
– Bùi huynh, há»c võ nghệ đã lâu, thế mà có ngưá»i lén hại phía sau mà cÅ©ng không phát giác được. Nếu gặp kẻ thù thì táng mạng chứ còn đây?
Thiếu nữ áo túi nói xong liá»n cưá»i thật là vui vẻ. Bùi Khương cÅ©ng chỉ mỉm cưá»i không đáp. Vì đối vá»›i chàng không riêng gì cô áo túi bảo chàng ngu, mà má»i ngưá»i từ lá»›n đến bé Ä‘á»u gá»i chàng như thế. Äiá»u này Bùi Khương cÅ©ng đã chấp nhận nên khi ai gá»i chàng là ngu dốt, chàng chỉ mỉm cưá»i mà thôi.
Thiếu nữ áo túi đó không ai khác hÆ¡n là Äàm Tiểu Kỳ con gái cưng cá»§a Tổng tiêu đầu Äàm Minh. Thấy Bùi Khương chỉ mỉm cưá»i không đáp, Äàm Tiểu Kỳ lại há»i:
– Bùi huynh luyện xong chưa?
Bùi Khương gật đầu không đáp, Äàm Tiểu Kỳ phụng phịu nói:
– Nói chuyện vá»›i Khương huynh cÅ©ng như nói chuyện vá»›i ngưá»i câm.
Rồi không đợi chàng kịp nói, Tiểu Kỳ lại tiếp:
– Tiểu muội biết rồi. Khương huynh đâu thèm nói chuyện với Tiểu Kỳ, mà chỉ muốn nói chuyện với Tố Châu tiểu muội của Khương huynh thôi phải không?
Bùi Khương sợ Tiểu Kỳ há»n giận, chàng đáp nhanh:
– Tại sao Kỳ muá»™i lại nghÄ© cho tôi như thế? Tiểu Kỳ hay Tố Châu, tôi cÅ©ng Ä‘á»u xem như ngưá»i thân cả.
Chỉ nói được như vậy, Bùi Khương lại ngượng ngùng đứng yên.
Äàm Tiểu Kỳ hài lòng, nét mặt tươi hẳn lên trông lại càng xinh đẹp hÆ¡n.
Bùi Khương đứng nhìn chăm chú Äàm Tiểu Kỳ, thân hình cô gái má»›i đẹp làm sao. Nước da trắng mịn làm nổi bật đôi mắt tròn Ä‘en láy, đôi môi đỠđang mỉm cưá»i và chân tóc Ä‘en láy Ä‘ang phất phÆ¡ theo gió bay như má»™t tiên nữ.
Thấy Bùi Khương nhìn mình chăm chú, Äàm Tiểu Kỳ bẻn lẻn quay Ä‘i, nàng lấy trong túi ra má»™t trái cầu, kết bằng lông gà nhiá»u màu rất đẹp, nói vá»›i Bùi Khương:
– Khương huynh có chơi đá cầu với tiểu muội không?
Bùi Khương gật đầu đáp nhanh:
– Tiểu huynh thích lắm.
Vậy là hai ngưá»i lại rút thăm và kết cuá»™c Äàm Tiểu Kỳ tung trước.
Trái cầu nhịp nhàng lên xuống, theo thân hình uyển chuyển cá»§a Äàm Tiểu Kỳ.
Bùi Khương chẳng thèm chú ý đến trái cầu mà lại ngẩn ngưá»i nhìn vào khuôn mặt cô gái. Äôi mắt Tiểu Kỳ nhìn trái cầu không chá»›p, đôi môi nhá» vừa cưá»i vừa đếm thật là xinh xắn.
Chẳng biết Tiểu Kỳ tung được bao nhiêu. Äến khi Tiểu Kỳ thấm mệt là ngừng lại đếm to:
– Hai trăm chẵn rồi đó. Khương huynh hãy tung cầu đi. Nếu thua tiểu muội thì coi chừng đó.
Bùi Khương giật mình cưá»i há»i:
– Nếu tiểu huynh thắng thì sao?
Tiểu Kỳ liá»n đáp:
– Tùy theo Khương huynh định hình phạt cho ngưá»i thua chứ sao lại há»i tiểu muá»™i.
Bùi Khương hớn hở:
– ÄÆ°á»£c nhé. Tùy tiểu huynh định liệu, chứ đừng cãi lại nhé.
Rồi chàng cẩn thận tung cầu, Äàm Tiểu Kỳ đứng cạnh, chăm chú đếm.
– ... hai ... ba ... bốn ...
Lúc đầu nàng vừa đếm vừa cưá»i vì nghÄ© rằng chưa chắc Bùi Khương đá cầu đến hai trăm cái. Khi đếm đến má»™t trăm chín mươi lăm ... má»™t trăm chín mươi sáu ...
mà sức lá»±c cá»§a Bùi Khương thì còn có thể tung thêm nhiá»u hÆ¡n nữa thì Äàm Tiểu Kỳ hết cưá»i nổi. Nàng vá»™i tung ngưá»i lên xá»›t lấy trái cầu trong tay, mím môi không nói.
Bùi Khương cưá»i há»i:
– Tại sao thế? Tiểu muội định ăn gian đấy hả?
Thấy vẻ mặt vui vẻ cá»§a Bùi Khương, Äàm Tiểu Kỳ cưá»i nói:
– Tiểu muội xin chịu thua.
Vừa nói Tiểu Kỳ vừa đi lại tựa vào thân cây, cạnh Bùi Khương đang đứng.
Mặt trá»i ban mai chiếu qua kẽ lá, rá»i lên mặt Tiểu Kỳ đỠhồng như trái đào tươi. Nàng đứng cạnh Bùi Khương khiến chàng thiếu niên bồi hồi trong lòng.
Bùi Khương và Tiểu Kỳ đứng cạnh nhau, Tiểu kỳ vá»™i há»i:
– Khương huynh định phạt Tiểu muội gì đây?
Rồi nàng ngước nhìn Bùi Khương chỠđợi.
Chàng thiếu niên như lạc hồn vì đôi mắt đẹp cá»§a cô gái. Rồi không cầm được lòng chàng cúi đầu hôn nhẹ lên bá» má mịn màng, Ä‘ang đỠhồng vì ánh dương rá»i chiếu.
Äàm Tiểu Kỳ bàng hoàng ngÆ¡ ngẩn trong giây lát, vì cá»­ chỉ bất ngá» cá»§a Bùi Khương, nhưng rồi nàng lại khép mắt nghe lòng rung động nao nao.
Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang ở trong cảm giác lâng lâng, thì có má»™t tiếng «hừ» lá»›n, khiến cả hai cùng giật mình quay lại.
Lão Tổng tiêu đầu Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh Ä‘ang đứng nhìn hai ngưá»i vá»›i vẻ giận dữ, lão lạnh lùng nói:
– Tiểu Kỳ, đi vỠphòng ngay.
Nói Ä‘oạn ông bước Ä‘i vá» sảnh đưá»ng.
Tiểu Kỳ mặt còn lá»™ vẻ sợ hãi liếc nhìn Bùi Khương, trên đôi mắt đôi hạt châu vừa Ä‘á»ng lại chá»±c rÆ¡i xuống má. Nàng vá»™i vàng bước theo thân phụ vào trong.
Bùi Khương xót xa khi thấy Tiểu Kỳ rơi lệ, chàng vô cùng buồn tủi, khi thấy lão Tổng tiêu đầu lúc nào cũng ngăn cấm Tiểu Kỳ chơi đùa thân mật với chàng.
Rồi chàng thầm nhủ:
“Tiểu Kỳ chÆ¡i vá»›i những bạn đồng môn khác, Tổng tiêu đầu có ngăn cấm như khi nàng chÆ¡i vá»›i mình đâu!â€.
Nghĩ đến đây, chàng cúi đầu cất bước và thốt:
– Phải rồi! Tại ta ngu dốt nên ông ấy không cho quen biết với Tiểu Kỳ.
NghÄ© vậy, Bùi Khương chợt có ý định rá»i tiêu cục Phi Long để há»c há»i, sau này thành tài sẽ trở vá», để cho má»i ngưá»i thấy rằng chàng không còn là má»™t ngưá»i ngu dốt nữa.
Nghĩ là làm, Bùi Khương chạy nhanh đến góc rào, phóng mình nhảy lên để ra ngoài.
Bùi Khương nhảy qua rào thì rÆ¡i xuống má»™t đưá»ng hẻm nhá». Chàng biết rằng, nếu Ä‘i vá» phía tả là phải Ä‘i qua cổng chính cá»§a Phi Long Tiêu Cục, nên chàng phải rẽ vá» phía hữu mà Ä‘i.
Bùi Khương cúi đầu lầm lũi bước nhanh, chẳng buồn ngước lên nhìn hai bên.
Äi mãi, chàng đã đến má»™t thị trấn. Buổi sáng nên hoạt động trong thị trấn rất tấp nập. Ngưá»i qua lại mua bán thật nhiá»u. Bùi Khương Ä‘i qua má»™t tiệm ăn, mùi xào nấu ngào ngạt tá»a ra khiến chàng thấy đói cồn cào trong dạ.
Vì rá»i Phi Long tiêu cục vá»™i vã, nên giá» nầy Bùi Khương không có má»™t dồng dính túi, khiến chàng cảm thấy lo ngại:
“Không tiá»n ta có thể nhịn cÆ¡m trưa, nhưng chiá»u thì sao?â€.
Nỗi lo lắng khiến Bùi Khương đứng khựng lại thốt lên:
– Hôm nay nhịn được, còn ngày mai, ngày kia đành chết đói hay sao?
Lặng ngưá»i vá»›i nổi băn khoăn, chợt má»™t bàn tay vá»— nhẹ lên vai Bùi Khương khiến chàng giật mình quay lại.
Ngưá»i vá»— vai Bùi Khương là má»™t hán tá»­ lạ mặt không quen biết và Ä‘ang mỉm cưá»i nhìn chàng. Thấy nụ cưá»i khó hiểu cá»§a hán tá»­ ná» và rồi Bùi Khương cảm thấy mất cả tá»± chá»§ và bước theo hán tá»­ ná», khi ông ta quay ngưá»i bước Ä‘i.
Hán tá»­ ná» lúc thì Ä‘i mau, lúc thì chậm, nhưng Bùi Khương vẫn bám sát, như có má»™t ma lá»±c nào khiến chàng không thể tách rá»i ra được.
Bùi Khương Ä‘i theo hán tá»­ nỠđến má»™t ngõ hẻm, hán tá»­ ná» vá»™i bước vào má»™t căn nhà ở cuối hẻm nhá». Căn nhà nhá» mùi hôi mốc bốc lên khiến Bùi Khương cảm thấy khó chịu. Khó chịu nhất là ba ngưá»i đàn bà Ä‘ang lá»›n tiếng cãi cá» nhau thật là thô bỉ, ở Phi Long tiêu cục Bùi Khương chưa được thấy cảnh nầy lần nào.
Tuy nhiên sự khó chịu chỉ thoáng qua thôi rồi chàng lại lâm vào trạng thái mơ màng như cũ và đi theo hán tử nỠvào một căn phòng.
Bên trong căn phòng chỉ đặt má»™t chiếc giưá»ng rá»™ng. Ngoài ra chẳng có vật gì khác.
Hán tá»­ vẫn yên lặng không nói. Y kéo dưới gầm giưá»ng ra má»™t cái thùng nhá», trong thùng toàn xếp quần áo cá»§a nữ nhi. Y chá»n má»™t cái áo đỠthay áo ngoài cho Bùi Khương, rồi đẩy chàng lên giưá»ng.
Bùi Khương không có má»™t phản ứng nào, chàng cứ nhìn như ngưá»i mất hồn, cho đến lúc y rá»i khá»i phòng và khóa cá»­a lại.
Bùi Khương nằm ở trên giưá»ng chẳng biết bao lâu thì chợt cá»­a phòng xịch mở, và má»™t đại hán mập mạp tiến vào. Tên đại hán miệng sá»±c nức mùi rượu nằm cạnh Bùi Khương và đưa tay cởi áo ngoài cá»§a chàng, vá»›i má»™t cá»­ chỉ hết sức lạ lùng.
Bùi Khương cảm thấy lo ngại, muốn phản kháng nhưng không thể cử động được đành phải nằm im.
Thấy cá»­ chỉ lạ lùng cá»§a chàng, lão đại hán mập vá»™i ngừng tay và chăm chú nhìn vào mặt chàng. Rồi như chợt hiểu, lão cưá»i lên má»™t tiếng và nhảy xuống giưá»ng và Ä‘i lấy nước mát vẩy vào mặt chàng.
Bùi Khương cứ ngẩn ngÆ¡ theo dõi cá»­ chỉ cá»§a gã đại hán mập mà chẳng hiểu y định làm gì. Lúc được cứu tỉnh, Bùi Khương thấy lão đại hán mập đưa tay cởi áo cá»§a chàng, vá»›i đôi mắt đỠngầu kỳ lạ. Tuy chưa ý thức được việc lão ta làm, nhưng Bùi Khương vẫn mang máng hiểu là, sá»± việc xảy ra sắp đến sẽ chẳng tốt đẹp gì. Bản tánh tá»± vệ khiến Bùi Khương vung quyá»n đấm ngay vào mặt đại hán mập.
Bị má»™t đòn bất ngá», lão hán mập vừa giận vừa Ä‘au, vá»™i chá»™p vai Bùi Khương lắc mạnh và quát:
– Cẩu trệ! Mi điên rồi hả?
Bị nắm chặt, lại còn bị chưởi mắng, Bùi Khương tức giận vùng khá»i đôi tay há»™ pháp cá»§a lão ta, và vung tay đánh thêm mấy quyá»n vào ngay bụng mỡ cá»§a lão mập, khiến lão Ä‘au đớn la cầu cứu vang dá»™i cả phòng.
Tiếng la cầu cứu cá»§a lão hán vá»ng ra ngoài, và từ dưới lầu hai tên há»™ pháp chạy lên. Cá»­a phòng bị khóa bên trong, mà tiếng la cá»§a lão mập vẫn ong óng khiến hai tên thanh niên lá»±c lưỡng sốt ruá»™t. Cả hai vá»™i hiệp lá»±c phá cá»­a phòng để vào trong.
Trong khi cửa vừa bật mở, hai tên hộ pháp trông thấy Bùi Khương đang đánh đấm lão mập túi bụi. Chẳng những chúng chẳng trợ giúp Bùi Khương mà còn nắm cổ áo chàng lôi ra mà mắng:
– Súc sanh. Bộ mi chán sống rồi hay sao hử?
Vừa nói, chúng vừa lôi Bùi Khương xuống lầu. Vừa Ä‘i chúng vừa mắng chá»­i chàng thậm tệ. Má»™t tên còn vung tay tát vào mặt chàng, Ä‘au gần tóe lá»­a, tức giận vô cùng, Bùi Khương thúc cùi chõ vào hông cá»§a hai tên há»™ pháp ná».
Bị trúng đòn bất ngá», cả hai vá»™i rú lên và buông lá»ng tay nắm Bùi Khương, được dịp chàng vá»™i chạy thoát ra ngoài.
Tiếng chân thình thịch của hai tên hộ pháp đang rượt theo khiến Bùi Khương lúng túng. Thấy bên trái có cửa sổ, chẳng kịp suy nghĩ, chàng vội lao mình ra ngoài. Vì cửa sổ ở lưng chừng lầu nên Bùi Khương bị rơi khá đau. Tuy đau nhưng Bùi Khương chẳng dám nấn ná, vội đứng lên và mải miết chạy.
Chạy được một đoạn khá xa, chàng cũng đã thấm mệt, và nghĩ rằng chẳng có ai rượt theo nữa nên vội ngừng lại nghỉ mệt.
Vừa má»›i nghỉ chân, bất ngá» có má»™t tốp ngưá»i Ä‘i lại hướng Bùi Khương thật nhanh, khiến chàng thiếu niên hoảng hồn cắm đầu chạy nữa, chẳng may chàng vấp phải mô đá, té nhào xuống đất.
Mấy bóng ngưá»i Ä‘i lại, thấy vậy vá»™i cưá»i to lên và chạy lại. Thấy Bùi Khương khoác y phục nữ nhi, mặt mày chàng lại xinh đẹp, bá»n hán tá»­ tưởng chàng là má»™t nữ nhi, liá»n giở trò ong bướm lả lÆ¡i, có đứa toan cởi áo, có đứa lại ông chầm lấy chàng hôn hít. Bùi Khương cống cá»± mãnh liệt nhưng vẫn bị bá»n hán tá»­ ká»m chế.
May mắn làm sao, từ đàng sau có tiếng vó ngựa đang tiến lại, Bùi Khương mừng rỡ kêu cứu vang lên.
Mặc chàng kêu la cầu cứu, bá»n hán tá»­ vẫn không há» nao núng vì chúng á»· lại vào sá»± đông ngưá»i và hÆ¡n nữa đây lại là khu vá»±c làm ăn thao túng cá»§a bá»n há».
Nghe tiếng la cầu cứu, ngưá»i cưỡi ngá»±a vá»™i vàng tiến lại phía Bùi Khương cất tiếng há»i:
– Tại sao các ngưá»i lạ uy hiếp má»™t cô gái yếu Ä‘uối như thế chứ?
Nghe tiếng nói, cả bá»n vá»™i quay lại, chúng vá»™i cưá»i to lên khi nhận ra trên mình ngá»±a là má»™t thư sinh trung niên. Vẻ má»m yếu cá»§a thư sinh khiến bá»n hán tá»­ coi thưá»ng, má»™t tên trong bá»n cưá»i gằn và cất tiếng nói:
– Việc chúng tôi can dự gì đến công tử chứ? Nên tránh đi là hơn.
Thiếu niên mỉm cưá»i thốt.
– Nhưng rất tiếc, ta đã thấy việc bất bình thì chẳng bao giỠbỠđi cả.
Tên hán tử vừa lên tiếng lúc nãy, nghe thư sinh trung niên nói vậy vội gầm lên:
– A Tam hãy gá»­i con tiểu tỳ kia lại để bá»n ta thanh toán tên bạch diện thư sinh này trước đã.
Vừa dứt, cả bá»n vá»™i vây lại định tấn công chàng thư sinh.
Cưá»i khỉnh má»™t tiếng, thư sinh trung niên vá»™i vung roi da Ä‘ang cầm trên tay, quay vun vút vào không khí.
Sợi roi da Ä‘ang má»m nhÅ©n đột nhiên thẳng cứng như má»™t roi sắt, cÅ©ng đủ cho bá»n hán tá»­ thấy ná»™i lá»±c cá»§a thư sinh trung niên đến mức độ nào rồi. Khổ ná»—i chúng vừa phát giác được thì đầu roi cá»§a thư sinh trung niên cÅ©ng đã Ä‘iểm vào mê huyệt cá»§a mấy tên hán tá»­ áo Ä‘en ná».
Thấy đồng bá»n có má»™t số ngã quay ra đất mê man, bá»n kia lại thấy đã gặp phải tay cừ nên vá»™i vàng tìm đưá»ng tháo chạy.
Bùi Khương thấy ngưá»i cứu thoát chàng có má»™t ná»™i lá»±c cao cưá»ng thì nể phục vô cùng, vá»™i tiến lại định cảm Æ¡n nhưng thư sinh đã chặn lại há»i:
– Tiểu cô nương! Nhà ở đâu mà lại đi trong đêm tối một mình như thế?
CÅ©ng may gặp ta, không thì khốn vá»›i bá»n lưu manh rồi.
Bùi Khương thấy thư sinh nhận lầm mình là nhi nữ nên thẹn thùng chẳng thốt ra lá»i, chỉ lắc đầu quầy quậy mà không đáp.
Thư sinh ngạc nhiên nhìn chàng rồi há»i tiếp:
– Tiểu cô nương không có nhà sao?
Bây giá» Bùi Khương má»›i để ý đến giá»ng nói cá»§a thư sinh và nhận thấy thư sinh nầy là ngưá»i ở Giang Nam. Bùi Khương gật đầu đáp:
– Tôi chẳng có nhà! Và chỉ là một cô nhi.
Thấy Bùi Khương xinh đẹp dễ thương, thư sinh trung niên thương mến nói:
– Ta cÅ©ng là má»™t kẻ phiêu bạt giang hồ. Nếu muốn theo ta thì ta sẽ truyá»n dạy võ há»c cho, để khá»i bị bá»n côn đồ ăn hiếp.
Bùi Khương tuy thích lắm, nhưng rồi chàng lại buồn rầu đáp:
– Nhưng sư phụ chê tôi ngu, không thể há»c võ được.
Thư sinh ngạc nhiên há»i:
– Thế ra cô bé đã có sư phụ dạy võ công rồi ư? Mà ai thế?
Bùi Khương chẳng do dự đáp:
– Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh.
Thư sinh nghe xong cưá»i nhạt đáp:
– Há»c y thì đến bao giá» má»›i là má»™t cao thá»§ được?
Thấy thư sinh có vẻ xem thưá»ng Long Hình Bát Chưởng, Bùi Khương lấy làm ngạc nhiên vô cùng. Vì đối vá»›i võ lâm, Long Hình Bát Chưởng là má»™t ngưá»i cÅ©ng có tên tuổi, địa vị, mà tiên sinh trẻ tuổi này lại tá» ra xem thưá»ng ông ta, có lẽ y hÆ¡n Long Hình Bát Chưởng nên má»›i có ý như vậy.
“Ta nên theo ngưá»i biết đâu sẽ được há»c há»i thành tài.†NghÄ© vậy Bùi Khương liá»n gật đầu ưng thuận.
Thư sinh trung niên liá»n nắm bổng Bùi Khương đặt ở trước mình rồi ra roi cho ngá»±a chạy như bay.
Bùi Khương tá»±a mình vào thư sinh vì đà ngá»±a chạy quá nhanh. Thư sinh vẫn không nói gì, cứ ra roi, thỉnh thoảng lại kêu lên như thúc giục con tuấn mã trổ hết thần lá»±c, thâu ngắn Ä‘oạn đưá»ng.
Mùi thơm từ thân thể thư sinh toát ra, mùi thơm dịu dàng là lạ khiến Bùi Khương thầm nghĩ:
“Äàn ông mà lại má»m dịu và thÆ¡m như đàn bà vậy.â€.
Thoáng nghÄ© vậy khiến Bùi Khương ngượng ngùng lặng im. Vì quá mệt má»i lại gió mát nên Bùi Khương lim dim đôi mắt, mÆ¡ màng như được nằm ngá»§ ở Long Môn Tiêu Cục.
Vó ngá»±a lại sải Ä‘á»u trong đêm tối.
hết: Hồi 2, xem tiếp: Hồi 3
Tài sản của danangcity

  #4  
Old 04-06-2008, 07:09 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 3

Lãnh Nguyệt Tiên Tử




Bùi Khương ngá»§ thiếp trong lòng thư sinh trung niên chẳng biết bao lâu. Khi ngá»±a ngừng vó chàng má»›i choàng tỉnh thì thấy hai ngưá»i đã đến má»™t thị trấn và Ä‘ang dừng ngá»±a trước má»™t khách Ä‘iếm sang trá»ng, đèn lồng treo bên ngoài thật nhiá»u trông rất đẹp.
Bùi Khương đang ngắm nhìn, thì thư sinh trung niên đã vỗ vai chàng dịu dàng nói:
– Hãy gá»i ta là Nhị thúc!
Bùi Khương gật đầu thì thư sinh nhảy xuống ngá»±a và bế Bùi Khương xuống đất. Lúc đó, má»™t Ä‘iếm nhị đã hối hả chạy lại đón má»i hai ngưá»i, má»™t tên khác thì dắt ngá»±a vá» tàu, lo săn sóc.
Bước vào trong khách Ä‘iếm, đèn đóm sáng trưng, lúc bấy giá» Bùi Khương má»›i có dịp quan sát diện mạo cá»§a vị nhị thúc mình. Chàng thầm khen ngợi vẻ đẹp như Phan An – Tống Ngá»c cá»§a thư sinh.
Tên tá»­u bảo cÅ©ng sững sá» trước vẻ đẹp cá»§a ông ta, y chăm chú nhìn và lắp bắp há»i:
– Thưa ... khách quan cần gì?
Như hiểu được vẻ mặt cá»§a tá»­u bảo và cá»§a Bùi Khương, thư sinh mỉm cưá»i thốt:
– Hãy lo dá»n cho chú cháu ta má»™t căn phòng mát mẻ nhé.
Tá»­u bảo vừa má»i vừa nói:
– Thưa phòng mát mẻ và thanh lịch đã có sẵn, xin má»i nhị vị theo tôi.
Vừa nói y vừa Ä‘i trước đưa đưá»ng.
Khi vào phòng rồi thư sinh vội nói:
– Dá»n thức ăn vào đây cho chúng ta nhé.
Tửu bảo vâng dạ, rồi lui ra ngoài.
Trong lúc Bùi Khương thì lại vui mừng trong lòng, nỗi lo ngại đói khát, bơ vơ không còn nữa. GiỠnó được ngồi trong phòng ấm cúng, và sắp được ăn ngon.
Với tuổi trẻ như Bùi Khương, chỉ có hiện tại mới làm cậu ta yên lòng chứ chưa bao giỠbiết lo sợ tương lai mỠmịt chưa đến.
Bữa ăn thịnh soạn chấm dứt, khi bụng Bùi Khương đã no nê, chàng khoan khoái mỉm cưá»i luôn miệng, khiến thư sinh vui lây. Chàng nhìn Bùi Khương khẽ nói:
– Äiệt nữ thay áo ngoài ra để ngá»§ cho mát, mai chúng ta còn Ä‘i sá»›m đấy.
Bùi Khương chưa biết nói sao khi nhị thúc mà y chưa được biết tên, phác giác ra là y giả gái. Äang còn tìm cách trả lá»i cho thông suốt, thì đàng kia, thư sinh bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra.
Chiếc áo khoác ngoài cá»§a thư sinh trung niên vừa cởi ra để lá»™ má»™t chiếc áo the đỠmá»ng dính, loại áo lót cá»§a nữ nhi, làm cho Bùi Khương ngạc nhiên. Äến lúc thư sinh ná» quay mình lại, để lá»™ dưới lá»›p vải the đôi bồng đảo căng tròn, tươi mát.
Càng làm cho Bùi Khương run rẩy hơn. Tim chàng đập mạnh trong lồng ngực, hai gò má nóng bừng như nhấp phải men say.
Bùi Khương cúi đầu lẩn tránh, ngưá»i nhị thúc lạ lùng vá»™i nói:
– GiỠtiểu điệt đã biết ta là nữ nhi như tiểu điệt. Nếu không, ắt là ngươi sẽ bị gạt thêm một lần nữa.
Vừa nói, mỹ phụ giả nam trang vừa đi lại gần Bùi Khương rồi nói tiếp:
– Lần sau đừng dại dá»™t theo ngưá»i lạ mặt nữa nhé.
Bùi Khương sợ mỹ phụ kéo nằm chung giưá»ng vá»™i ấp úng nói:
– Tôi ... Tiểu điệt là nam nhân.
Vừa nói, chàng vừa quay mặt đi.
Riêng mỹ phụ khi nghe chàng nói, vội kêu lên một tiếng, sửng sốt:
– Thật vậy sao?
Rồi không đợi chàng kịp trả lá»i, mỹ phụ vá»™i khoác nhanh chiếc áo ngoài và tức giận nói:
– Hừ! Tiểu tử, mi dám trêu vào tay «Lãnh Nguyệt Tiên Tử» thì chớ trách sao ta độc ác.
Vừa nói, bà vừa tát vào mặt Bùi Khương, khiến chàng tối tăm mặt mũi, và bốn tiếng «Lãnh Nguyệt Tiên Tử» khiến Bùi Khương muốn ngất đi tại chỗ.
Äã mưá»i năm trá»i nay, giá»›i võ lâm giang hồ, ai ai lại không nghe đôi vợ chồng tên «Thiên Thá»§ Thư Sinh» cùng vợ là «Lãnh Nguyệt Tiên Tử». Chẳng những đôi vợ chồng nầy hành sá»± bí mật, mà võ công lại cao cưá»ng cá»±c độ.
Chẳng ai biết được tên thật của hỠlà gì, mà ngay hành tung của hỠcũng chẳng ai phát giác được. Giới hắc bạch nghe tên đôi vợ chồng nầy, cũng phải lánh xa.
Bùi Khương cÅ©ng được biết rằng Long Hình Bát Chưởng, võ công cao cưá»ng như vậy, nhưng khi đỠcập đến hai ngưá»i há» cÅ©ng tỠý e dè sợ hãi, huống gì chàng chỉ là kẻ trói gà không chặt.
Gần đây giá»›i giang hồ được biết thêm rằng, hai vợ chồng Thiên Thá»§ Thư Sinh và Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­, có chuyện bất hòa vá»›i nhau. Cho nên Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ thưá»ng Ä‘i riêng má»™t mình, là thưá»ng trá hình trá dạng để Ä‘i lại giang hồ.
Kẻ nào bất hạnh đụng vào nàng, kể như Ä‘á»i kẻ ấy đã kết thúc.
GiỠđây, Bùi Khương đã vô tình mà xúc phạm đến bà ta, thì chàng nắm chắc phần chết trong tay. Tuy gần kỠcái chết, nhưng xưa nay Bùi Khương tánh tình ít nói, lại không thích cầu lụy năn nỉ nên chàng chỉ nhìn Lãnh Nguyệt Tiên Tử, chỠđợi sự trừng phạt một cách thản nhiên.
Tuy tức giận vì bị Bùi Khương nhìn thấy thân thể của mình, nhưng khi thấy chàng vẫn vô tư, không có tà ý, lại nữa đó chỉ là việc vô tình, chứ Bùi Khương đâu biết rằng bà ta cải nam trang, nên lửa giận cũng bớt đi.
Từ lúc bắt gặp chồng có tình nhân, Lãnh Nguyệt Tiên Tử rất ghét đàn ông.
Nàng nghÄ© rằng, đàn ông ai cÅ©ng sở khanh vì Ä‘am mê dục vá»ng như nhau. Nên khi nhìn thấy trong đôi mắt cá»§a Bùi Khương nhìn mình đầy vẻ vô tư và ngây thÆ¡, thì bà lại hối hận đã đánh mắng chàng ta.
Tuy không để lá»™ tình cảm ra ngoài, nhưng Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ không nhìn chàng vá»›i đôi mắt tóe lá»­a như trước, bà vá»™i há»i:
– Mi là ai? Tại sao lại cải trang nhi nữ?
Bùi Khương thấy cử chỉ ôn hòa của bà, thì vui mừng nói:
– Nhị thúc không còn giận tiểu điệt nữa?
Thấy chàng vẫn gá»i mình là nhị thúc, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ quên cả giận vá»™i gật đầu. Bùi Khương há»›n hở tạ Æ¡n rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện từ lúc ở Phi Long Tiêu Cục, cho đến lúc gặp Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­, má»™t cách rõ ràng cho bà ta nghe.
Nghe qua câu chuyện Bùi Khương, và thấy vẻ mặt Bùi Khương, Lãnh Nguyệt Tiên Tử tuy xúc động nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng và nói:
– Tiểu Ä‘iệt đừng buồn. Theo ta biết, căn cốt cá»§a tiểu Ä‘iệt nếu được chỉ dạy luyện tập đúng cách, và nếu ngươi chịu khó há»c tập thì sau này có thể cao cưá»ng hÆ¡n ta nữa kìa.
Bùi Khương thấy bà nói với vẻ thành thật, thì vô cùng mừng rỡ, vội nói:
– Nhị thúc có vui lòng cho cháu theo không?
Lãnh Nguyệt Tiên Tử suy nghĩ một lúc, rồi nói:
– Chẳng qua ngươi và ta gặp má»™t cách tình cá», nhưng biết đâu đó không phải là má»™t cÆ¡ duyên. Nhưng theo ta phải biết vâng lá»i má»›i được.
Bùi Khương khoang tay đáp:
– Xin vâng.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử lại nói thêm:
– Ta là Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh. Ngươi chỉ biết như vậy nhưng không được tiết lộ với một ai. Thôi hãy đi ngủ đi.
Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ nói xong, vá»™i lên giưá»ng ngá»§ dưỡng sức, vì Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i Giang Bắc còn dài, mà bà còn phải lánh mặt má»™t đối thá»§ lợi hại nữa nên chẳng dám phí sức. Vừa lên giưá»ng là đã vá»™i nhắm mắt ngá»§ ngay.
Bùi Khương nằm trên chiếc thùng cạnh đó, cÅ©ng cố dá»— giấc ngá»§, sau má»™t ngày mệt má»i.
Căn phòng giá» nầy im lặng như tá». HÆ¡i thở cá»§a Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ä‘á»u Ä‘á»u như ngưá»i đã ngá»§ say. Bùi Khương tuy chưa ngá»§ được nhưng vẫn nằm yên.
Lúc bấy giá» trên nóc nhà, đột nhiên có tiếng động lạ. Tiếng động rất nhẹ, dù Bùi Khương còn thức cÅ©ng không phác giác được. Tuy nhiên Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ dù Ä‘ang ngá»§, nhưng tiếng động nhẹ cÅ©ng làm bà phát giác được. Mặt hÆ¡i biến sắc, bà phẩy tay quạt tắt ngá»n đèn và nói nhá» cho Bùi Khương nghe:
– Nằm yên đừng gây động nhé.
Vừa nói dứt, hÆ¡i thở cá»§a Ngải Thanh lại Ä‘iá»u hòa như ngưá»i Ä‘ang say ngá»§.
Một lúc sau, cửa phòng Bùi Khương chợt mở và một bóng đen từ bên ngoài nhẹ nhàng nhảy vào phòng.
Bùi Khương tuy được dặn dò trước, nhưng khi thấy bóng đen nỠnhảy vào, tim chàng đập mạnh và suýt la lên, nhưng kịp dừng lại ngay.
Bóng Ä‘en vào phòng đó, chẳng ai khác hÆ¡n là Mạc Tây. Nhân vật đệ tam trong «Bắc Äẩu Thất Sát». Nên y ngang nhiên đột nhập vào phòng cá»§a Ngải Thanh và Bùi Khương mà không lo ngại.
Mạc Tây và lão thất trong «Bắc Äẩu Thất Sát» thưá»ng á»· lại vào võ công, nên hay thá»±c hiện chuyện bắt cóc gái tÆ¡ và hiếp dâm đàn bà con gái đẹp mà bá»n chúng gặp được trên đưá»ng Ä‘i. Hiện y cÅ©ng Ä‘ang trú ngụ tại khách Ä‘iếm nầy.
Sở dĩ đêm nay y đột nhập vào phòng của Lãnh Nguyệt Tiên Tử, không phải vì Bùi Khương.
Lúc hai ngưá»i má»›i đến khách Ä‘iếm, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ tuy bên ngoài cải dạng nam trang, nhưng vá»›i đôi mắt cú vá» cá»§a y, y nhận biết Ngải Thanh là nữ nhân cải dạng. Và y cÅ©ng nhận thấy là Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­, bên trong bá»™ y phục nam trang đó, còn là má»™t thân hình mỹ nữ, mỹ miá»u là má»™t vưu vật hiếm có, nên đêm nay, y nẩy sinh ý định bất hảo và chá» dịp đột nhập vào phòng cá»§a Bùi Khương.
Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây vừa nhảy vào phòng, thấy vẫn yên lặng thì đắc ý vô cùng. Nhưng đắc ý chưa được bao lâu, thì y đã vá»™i hoảng hốt, thất sắc vì má»™t ám khí trong bóng tối Ä‘ang lao vá» hướng y. Chỉ nghe hÆ¡i gió cá»§a ám khí bay tá»›i, y cÅ©ng nhận ra ngưá»i sá»­ dụng là má»™t cao thá»§. Bởi vậy nên khi nhận biết có kẻ ám hại bằng thá»§ pháp lợi hại, y hoảng hồn vá»™i né ngưá»i tránh thoát ám khí.
Ãm khí tấn công Mạc Tây chỉ là má»™t góc bàn bên cạnh giưá»ng cá»§a Ngải Thanh, nàng đã bẻ dá»… dàng để dùng làm ám khí nên lão Mạc Tây không há» nghe tiếng động. Sá»± việc như vậy, Mạc Tây biết đối phương cao cưá»ng hÆ¡n mình rất nhiá»u.
Chẳng cần tìm hiểu đối phương là ai, lão vội vã phóng qua cửa sổ tẩu thoát.
Biết đối phương cao cưá»ng, mà Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây là ngưá»i nổi tiếng khinh công cao cưá»ng nhất bá»n, cho nên dù đối phương có giá»i hÆ¡n y, y nghÄ© cÅ©ng không thể nào Ä‘uổi kịp y được.
Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ sau khi phóng ám khí vào đối phương để tá»­ tài, thấy y chỉ là má»™t kẻ dưới tay nên vừa thấy Mạc Tây trốn ra ngoài, nàng liá»n Ä‘uổi theo.
Trong lúc Mạc Tây tưởng mình thoát được đối phương vá»›i tài khinh công cá»§a mình, khi chợt nghe tiếng cưá»i nhạt từ phía sau vá»ng lại khiến y càng hốt hoảng hÆ¡n. Càng cố chạy bao nhiêu, thì tiếng cưá»i gằn vẫn bén gót y bấy nhiêu. Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây sợ toát mồ hôi, nhưng cÅ©ng liá»u mạng ngừng lại để giao đấu vá»›i ngưá»i lạ mặt đã theo Ä‘uổi y. Rút vá»™i đôi phán quan bút, Mạc Tây bất ngá» xoay mình ra sau tấn công Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh.
Rõ ràng đối phương Ä‘ang ở sau lưng, nhưng khi quay lại tấn công, Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây má»›i hoảng kinh khi thấy đối phương đã mất dạng. Biết Ä‘ang bị lâm vào kế nguy, Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây liá»n sá»­ dụng ngay thế «Liên Thanh Thập Bát Phản», định lăn mình xuống đất tẩu thoát. Vừa đứng lên để chạy, Mạc Tây lại nghe tiếng cưá»i nhạt ở sau lưng, lão hoảng hồn vá»™i vung phán quan bút từ trước ngá»±c ra sau má»™t vòng, sau đó lại chếch lênh và biến ra hai chiêu «Mai hoa lạc» và «Ngá»c Ä‘ai quang», chiêu thức nầy như má»™t chiếc Ä‘ai quấn quanh ngưá»i đối phương.
Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ chỉ né tránh mà không thèm ra tay. Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây tấn công hụt càng tức tối, y liá»n trổ hết thần lá»±c sá»­ dụng các chiêu thức trong «NgÅ© Hổ Äoạn Môn Äao». Tuy những chiêu thức khốc liệt nhưng Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây vẫn không thể nào chạm đến chéo áo cá»§a đối phương.
Biết không là tay đối thá»§ cá»§a Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­, Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây vá»™i nhảy lùi ra sau, vừa thở vừa nói:
– HỠMạc tôi bản lãnh yếu hèn, mong ông bạn buông tha cho một phen.
Sau nầy Bắc Äẩu Thất Sát nguyện Ä‘á»n Æ¡n ông bạn.
Mặc cho y van nài, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ vẫn lạnh lùng từ từ tiến tá»›i. Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây thấy đối phương tiến gần ká», liá»n buông đôi phán quan bút và vung nhanh tay áo, tung ra mưá»i mấy ám khí trắng, nhá» bay nhanh vào mình Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­.
Mưá»i bốn mÅ©i ám khí nầy là vật sở trưá»ng cá»§a Bắc Äẩu Thất Sát, gá»i là «Thất Tinh Thần Tiá»…n». Má»—i tay áo cá»§a má»—i ngưá»i có đến bảy mÅ©i ám khí độc vô cùng lợi hại, chỉ khi nguy ngập bá»n chúng má»›i sá»­ dụng đến phương pháp nầy.
CÅ©ng đã có nhiá»u anh hùng hảo hán đã táng mạng vì «Thất Tinh Thần Tiá»…n» cá»§a Bắc Äẩu Thất Sát rồi.
Tuy nhiên, gặp đối thá»§ là Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh thì những mÅ©i ám khí nầy có thấm vào đâu. Chỉ cần phất nhẹ tao áo, mưá»i bốn mÅ©i thần tiá»…n cá»§a Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây liá»n bị hóa giải ngay.
Thá»§ pháp cá»§a Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ vừa đẩy ra hóa giải mưá»i bốn tiá»…n độc khiến Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây hoảng hốt kêu lên:
– Thiên Thủ Thư Sinh!
Rồi té xuống đất nằm im bất động. Thá»§ pháp cá»§a Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ vừa đánh ra ai cÅ©ng có thể nhận ra đó chính là chiêu thức «Vạn lưu quy tôn». Chiêu thức nổi danh cá»§a Thiên Thá»§ Thư Sinh, bởi vậy cho nên Mạc Tây má»›i gá»i đích danh cá»§a ông ta. Tuy nhiên trong thâm tâm y cÅ©ng biết rằng ngưá»i đối diện y là Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh.
Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây vá» bị trúng thương té nằm dưới đất, thừa cÆ¡ Ngải Thanh không để ý, vá»™i tung song trảo, vá»›i má»™t chiêu thức cá»±c kỳ lợi hại để tấn công.
Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ đâu phải là kẻ tầm thưá»ng, nên khi nghe tiếng gió cá»§a Mạc Tây ra độc thá»§ để ám hại mình, bà chỉ cưá»i lạnh má»™t tiếng. Song thá»§ phất ra, tức thì mưá»i bốn mÅ©i độc tiá»…n bà thâu gồm khi nãy, liá»n ào ạt phát ra ghim vào ngưá»i cá»§a Bắc Äẩu Tam Sát Mạc Tây.
Không cần nhìn lại xem nạn nhân đã chết hay chưa, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh vá»™i quay mình lướt vá» phòng. Cá»­a sổ phòng vẫn còn mở, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ vá»™i nhảy vào trong. Nhìn lại phía Bùi Khương Ä‘ang nằm, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh mỉm cưá»i nói:
– Tiểu tử ngủ say quá nhỉ!
Vừa nói, nàng cÅ©ng vừa trở lại giưá»ng nằm ngá»§. Trong phòng tuy không để đèn, nhưng ánh trăng bên ngoài rá»i vào cÅ©ng đủ chiếu sáng cảnh vật bên trong phòng cá»§a Bùi Khương.
Ngải Thanh Ä‘ang nằm yên, chợt nghe Bùi Khương nhích động liá»n quay sang nhìn. Ãnh trăng soi vô mặt Bùi Khương, khiến Ngải Thanh hoảng hồn la lên má»™t tiếng, rồi tung mình định nhảy ra ngoài.
Khi phát giác ra kẻ lạ mặt Ä‘ang đội lốt cá»§a Bùi Khương, Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ không đỠphòng kịp nên bị ngưá»i kia đẩy ra má»™t đạo chỉ phong Ä‘iểm nhanh vào mê huyệt cá»§a nàng.
Thá»§ pháp cá»§a ngưá»i lạ mặt cÅ©ng nhanh và bản lãnh không thua gì Ngải Thanh. Khi đã ká»m chế Ngải Thanh, ngưá»i lạ mặt vá»™i cởi nhanh chiếc áo đỠcá»§a Bùi Khương ra, y nở nụ cưá»i khoái trá và lấy chiếc áo xám dấu ở góc giưá»ng ra mặc vào. Y phục đã chỉnh tá», y đến cạnh Ngải Thanh Ä‘ang bị Ä‘iểm huyệt nằm trên giưá»ng và đắc chí nói:
– Nàng không ngỠlà ta đã phát giác ra hành tung của nàng sao?
Ngải Thanh bị Ä‘iểm huyệt, tuy không cá»­ động và nói được, nhưng nàng vẫn nghe ngưá»i ná» nói. Nàng chỉ biểu lá»™ sá»± căm tức ra đôi mắt mà chẳng thốt được nên lá»i.
Lão áo xám mỉm cưá»i cắp Ngải Thanh lên tay và quay lại Ä‘iểm vào hai huyệt đạo cá»§a Bùi Khương xong, liá»n nhảy vá»t ra ngoài biến vào bóng đêm mất dạng.
Nói lại Bùi Khương, lúc Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh Ä‘uổi theo ngưá»i lạ mặt ra ngoài, thì Bùi Khương nằm lại không yên, chàng đứng lên Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng má»™t cách sốt ruá»™t. Chợt có tiếng động ở cá»­a phòng, Bùi Khương giật mình quay lại. Thì thấy có má»™t bóng ngưá»i đã đứng sừng sá»±ng ở trong phòng.
Bùi Khương không nhận ra ngưá»i áo xám má»›i vào là ai, nên vá»™i há»i:
– Các hạ là ai? Tại sao lại đột nhập vào phòng của chúng tôi?
Ngưá»i đàn ông áo xám chỉ cưá»i lạnh, không đáp mà lại há»i ngược Bùi Khương:
– Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đâu?
Bùi Khương định đáp nhưng chợt nhá»› lá»i Ngải Thanh đã dặn lúc trước nên vá»™i lắc đầu đáp:
– Tại hạ không biết.
Vừa nói dứt lá»i, chợt thấy má»™t đạo kình phong áp lại phía chàng, và các huyệt đạo trong ngưá»i bị phong bế ngay.
Bế Bùi Khương dấu vào má»™t góc giưá»ng rồi y nhá»§ thầm:
“Thì ra nàng đã theo tên bán nam bán nữ nầy, khiến ta tìm kiếm hoài không được.â€.
Rồi má»i sá»± việc xảy ra sau nầy, Bùi Khương bị Ä‘iểm vào mê huyệt nên chẳng biết như thế nào nữa.
Äến lúc ngưá»i áo xám cắp Ngải Thanh ra ngoài, y không quên giải khai vào huyệt đạo cho Bùi Khương. Tuy vừa tỉnh lại nhưng chàng vẫn không cá»­ động được tay chân, và kêu cứu được.
Bùi Khương vô cùng lo lắng, nếu cứ bị Ä‘iểm huyệt và nằm mãi trong phòng này thì có lẽ sẽ bị chết đói và khát mất, kể từ lúc rá»i Phi Long Tiêu Cục đến giá», Bùi Khương cứ mãi gặp chuyện rá»§i ro, khiến chàng chán nản vô cùng.
Chẳng biết Bùi Khương bị Ä‘iểm huyệt trong phòng được bao lâu, trong cÆ¡n lo lắng, chợt Bùi Khương reo lên vì nghe tiếng động cá»§a chân ngưá»i trong phòng chàng. Vì bị đặt nằm ở dưới đất, và bị khuất bởi cái giưá»ng nên Bùi Khương chỉ nhìn được đôi giày nhung đỠcá»§a ngưá»i lạ mặt mà thôi.
Ngưá»i lạ mặt phát giác ra hÆ¡i thở cá»§a Bùi Khương nên y má»›i tìm ra nÆ¡i chàng nằm. Vì bị đặt nằm sấp, mà lại không cá»­ động được nên Bùi Khương không thể ngoái cổ lên nhìn ngưá»i Ä‘eo đôi giày đỠvừa đến cạnh chàng ta.
Ngưá»i lạ mặt chỉ ậm ừ mấy tiếng, rồi dùng mÅ©i giầy đá nhẹ vào hai huyệt đạo cá»§a Bùi Khương, làm chàng ta cảm thấy Ä‘au đớn toàn thân nhưng vẫn không cá»­ động được. Ngưá»i lạ mặt ngạc nhiên thốt lên:
– Äây là má»™t lối Ä‘iểm huyệt độc nhất cá»§a y. Thảo nào.
Nói Ä‘oạn ông dùng chưởng đánh nhẹ vào hậu tâm cá»§a Bùi Khương, liên tiếp xuất thá»§ được mưá»i mấy lần, thì huyệt đạo cá»§a Bùi Khương liá»n được giải khai.
Bùi Khương được kẻ lạ giải khai huyệt đạo, chàng thiếu niên cảm thấy Ä‘au đớn cả toàn thân, và đến khi khạc ra má»™t cục máu bầm chàng má»›i cảm thấy dá»… chịu. Vừa cá»­ động được, Bùi Khương chống tay đứng lên. Lúc nầy chàng má»›i nhìn thấy mặt ân nhân đã giải huyệt cho chàng. Äó là má»™t lão nhân, mặc võ y màu bạc, hàm râu ngắn Ä‘á»u đặn tá»a gần chấm ngá»±c áo. Mặt lão nhân đầy vẻ lạnh lùng và dá»­ng dưng chẳng nhìn Bùi Khương, khiến chàng cảm thấy khó chịu.
Lão nhân khẽ liếc nhanh chàng, đồng thá»i ông tung má»™t cước bá»™ vào ngưá»i chàng, miệng lão nhân khẽ mấp máy nhưng Bùi Khương chẳng nghe rõ ông ta nói gì. Cước bá»™ cá»§a lão nhân làm Bùi Khương Ä‘au đớn định la lên nhưng không thốt được nên lá»i, chàng chỉ kêu được hai tiếng:
– Ã! à ...
Lão nhân áo bạc thấy vậy, biết Bùi Khương bị trúng nhằm má»™t thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»±c độc cá»§a ngưá»i áo xám, nên lão chỉ thốt:
– Thủ pháp của y lợi hại thật. Chỉ tại mi quá vô dụng, đành vậy.
Vừa dứt lá»i, ông vá»™i nhích mình phóng ra ngoài nhanh như chá»›p đã mất dạng.
Lúc bấy giá», Bùi Khương má»›i cảm thấy Ä‘au đớn. Chỉ má»›i má»™t thoáng đây, chàng vẫn còn ung dung ăn ngá»§, nói cưá»i, mà giỠđây chàng bị trở thành má»™t phế nhân, vừa câm lại vừa Ä‘iếc.
Chàng lại tá»± há»i:
“Lão áo xám Ä‘iểm huyệt chàng là ai? Äối vá»›i y, chàng có thù oán gì đâu mà y lại nở hạ độc thá»§?â€.
Há»i chỉ để mà há»i chứ chàng làm sao trả lá»i được. Và rồi lão nhân áo bạc là ai, lại vào phòng nầy để mà cứu chữa cho chàng?
Bao nhiêu chuyện cứ mãi mãi xảy đến cho Bùi Khương, khiến chàng tức giận buồn thương đủ cả. Trước sự câm điếc xảy đến cho Bùi Khương khiến chàng buồn khổ nhưng cũng cố cầm nước mắt, không để trào ra ngoài, Bùi Khương tự nhủ:
“Äã là nam nhân, dù máu có trào tuôn thì cÅ©ng đừng nên để rÆ¡i nước mắt như má»™t nhi nữ thưá»ng tình.â€.
NghÄ© thế, gương mặt Bùi Khương Ä‘anh lại, trong sá»± chịu đựng lạnh lùng. Trá»i đã sáng, Bùi Khương cÅ©ng phải ra Ä‘i, nhưng Ä‘i vỠđâu thì chưa định hướng.
Lục túi hành trang cá»§a Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ để lại trong phòng, Bùi Khương tìm được má»™t bá»c vải đựng tiá»n để làm lá»™ phí, lấy má»™t ít để thanh toán tiá»n phòng, còn lại bao nhiêu Bùi Khương cất vào túi rồi đẩy cá»­a bước ra ngoài.
Tên tá»­u bảo thấy Bùi Khương từ trong phòng bước ra, y chỉ thoáng ngạc nhiên, nhưng không dám há»i. Má»›i hôm qua má»™t nam má»™t nữ vào trá» trong phòng, giỠđây cô gái lại biến thành nam nhân và chỉ có má»™t mình ra ngoài. Khách Ä‘iếm rá»™ng lá»›n nầy, thưá»ng thưá»ng đủ má»i giá»›i trong giang hồ ghé trá», và biết bao nhiêu chuyện lạ lùng xảy ra nên tá»­u bảo dù có thắc mắc nhưng rồi lại quên ngay. Y nhận tiá»n phòng cá»§a Bùi Khương trả, rồi vá»™i vã chạy ra tàu ngá»±a lấy ngá»±a trao cho chàng.
Bùi Khương đón con ngựa, không nhìn lại xem tửu bảo đang nhìn mình, Bùi Khương nhảy lên mình ngựa phóng đi, mặc cho nó đưa chàng đi đến đâu.
Vừa Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, đột nhiên có hai tráng Ä‘inh làm việc tại phá»§ đưá»ng chận Bùi Khương lại. Má»™t trong hai tên tráng Ä‘inh nhìn Bùi Khương vá»›i đôi mắt ngá» vá»±c, và y thoáng lá»™ vẻ tham lam khi nhìn thấy con tuấn mã Bùi Khương Ä‘ang cưỡi. Tên tráng Ä‘inh lưng hÆ¡i gù, tay cầm giác sắt nhìn Bùi Khương, rồi hách dịch há»i:
– Ngựa nầy ngươi lấy cắp của ai? Khai thật đi, nếu không ta giải vỠphủ thì ăn đòn.
Mấy ngưá»i Ä‘i đưá»ng nhìn vẻ ấp úng cá»§a Bùi Khương thì cứ ngỡ rằng chàng ta ăn cắp ngá»±a bị lính phá»§ chận bắt, nên há» cÅ©ng vá»™i lảng Ä‘i.
Thật ra hai tên lính phá»§ nầy, vì thua bạc mà lại hết tiá»n để gỡ gạc, nên khi gặp Bùi Khương cưỡi con tuấn mã đáng tiá»n vá»›i lại cậu ta ăn mặc lôi thôi lếch thếch nên muốn bắt nạt để Ä‘oạt ngá»±a, bán lấy tiá»n gỡ bài.
Chúng há»i, thấy Bùi Khương cứ trố mắt nhìn chứ không đáp khiến má»™t tên trong bá»n tức giận lôi chàng xuống ngá»±a và tát vào mặt chàng má»™t tát đến nổ Ä‘om đóm.
Bùi Khương vừa bị tát đau, vừa tức giận la lên, nhưng chỉ ú ớ không ra câu.
Tên lính gù lưng cưá»i khoái trá nói:
– Thì ra nó vừa câm lại vừa điếc.
Bùi Khương không hiểu y nói gì, chàng tức giận vung quyá»n đấm vào ngưá»i y tá»›i tấp.
Tên lính vì bất ngỠbị trúng đòn đau nhói, y đánh trả Bùi Khương cho đến khi chàng thiếu niên té lăn cù dưới đất mới chịu ngưng tay. Tên gù định đánh nữa nhưng bạn y đã cản lại:
– Äem tang vật vá» trình tiệm cầm đồ còn hÆ¡n đánh má»™t tên vô lại vừa câm vừa Ä‘iếc đó.
Tên gù gật đầu định Ä‘i theo đồng bá»n, nhưng khi nhìn thấy má»™t túi vải từ bá»c áo Bùi Khương rÆ¡i ra, y vá»™i chá»™p nhanh lấy và mở nút hồ bao, dốc tất cả các đồng tiá»n ra tay, rồi ném trả chiếc bao cho Bùi Khương.
Vừa mất ngá»±a, vừa bị mất tiá»n mà còn bị đánh Ä‘au nhưng Bùi Khương chẳng biết làm gì hÆ¡n, là ngÆ¡ ngác nhìn theo hai tên lính lê bất lương ná».
Má»™t hồi lâu, chàng má»›i đứng lên nhặt lấy bao vải, hy vá»ng còn sót lại má»™t hai đồng để mua thức ăn. Nhưng bên trong bao vải chỉ còn sót lại hai tập sách má»ng. Bùi Khương cÅ©ng không buồn Ä‘á»c xem sách đó là sách gì, chàng vá»™i bá» vào túi áo và lững thững Ä‘i vá» cuối thị trấn.
Buổi sáng Bùi Khương rá»i khách Ä‘iếm chưa ăn gì, mang tiá»n lại bị ngưá»i ta cướp mất, chàng ta thấy đói cồn cào trong dạ, nhưng không lẻ lại Ä‘i xin ăn?
Lúc Ä‘i ngang qua má»™t hàng bánh bao nóng hổi, Bùi Khương đưa mắt nhìn có vẻ thèm thuồng lắm. May sao ông lão bán bánh bao, tuy ở cuối thị trấn nhưng cÅ©ng thấy rõ cảnh Bùi Khương bị hà hiếp, lão thấy vẻ đói khát cá»§a chàng, liá»n lấy hai chiếc bánh bao còn nóng cho Bùi Khương.
Bùi Khương xúc động, đón nhận hai cái bánh nóng hổi và chăm chú nhìn kỹ vị ân nhân giàu lòng nhân ái, để mong sau nầy có dịp báo đáp. Nghĩ đoạn chàng ú ớ cám ơn lão bán hàng, và cầm bánh lầm lũi bước đi.
Lão chủ quán nhìn theo, lắc đầu thốt:
– Tá»™i nghiệp! Ngưá»i xinh đẹp như thế mà có tật thật là đáng tiếc.
Bùi Khương thất thểu khuất dạng từ xa, không biết ngày mai sẽ ra sao với chàng thiếu niên trẻ tuổi đó.
hết: Hồi 3, xem tiếp: Hồi 4
Tài sản của danangcity

  #5  
Old 04-06-2008, 07:12 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 4

Hải Thiên Bí Lục




Bùi Khương, kể từ lúc chàng rá»i Phi Long Tiêu Cục để Ä‘i lập nghiệp, cầu tài, biết bao tai biến, vui buồn đã xẩy ra. GiỠđây Bùi Khương đã trở thành má»™t tên tắm ngá»±a ở má»™t tá»­u Ä‘iếm sang trá»ng. Vì chăm sóc và tắm ngá»±a cẩn thận, ai cho bao nhiêu cÅ©ng được nên má»i ngưá»i Ä‘á»u thích giao ngá»±a cho Bùi Khương chăm sóc, thế cho nên cuá»™c sống cá»§a chàng thiếu niên đỡ vất vả hÆ¡n.
Ngày ngày lo đón khách để chăm sóc ngá»±a, đêm đêm Bùi Khương ngá»§ ở dưới hàng hiên tá»­u quán. Hành trang duy nhất cá»§a cậu bé là hai cuốn sách còn sót lại trong bao tiá»n mà những tên Ä‘oạt ngá»±a đã bá» sót lại, sau khi dốc hết tiá»n cá»§a cậu ta.
Mặc dù Bùi Khương chưa há» Ä‘á»c bá»™ sách lần nào, tuy nhiên chàng ta vẫn giữ ká»· lưỡng bên mình. Những buổi sáng Bùi Khương không quên việc luyện tập quyá»n pháp «Äại Hùng Quyá»n» đã há»c ở Phi Long Tiêu Cục.
Tiết trá»i cuối Xuân, gần vào Hạ nhưng trá»i đã hÆ¡i oi ả, nóng ná»±c. Má»™t hôm Bùi Khương Ä‘ang ngồi chá» khách ở trước tá»­u quán, bá»—ng chàng thấy má»™t lão nhân, tay cầm cương dẫn má»™t con ngá»±a đã già và má»™t cô gái vào khoảng mưá»i bảy hay mưá»i tám tuổi đến trước khách Ä‘iếm. Tưởng khách vào nghỉ chân, Bùi Khương định chạy lại giữ ngá»±a, nhưng lão nhân và má»™t cô gái đó là hai khách sÆ¡n đông mãi võ.
Lão nhân đánh phèng la để kêu gá»i, má»i má»c khách xem, cô giái mưá»i bảy hay mưá»i tám tuổi thì Ä‘ang biểu diá»…n múa Ä‘ao. Cô gái vừa đẹp, thân hình lại vừa dịu dàng lÆ¡i lả theo đưá»ng Ä‘ao, khiến Bùi Khương đứng nhìn ngẩn ngÆ¡.
Cô gái và lão nhân mãi võ, thấy ngưá»i đến xem đông thì lá»™ vẻ mừng, nhưng tiá»n thu thì chẳng được bao nhiêu, vả lại trá»i cÅ©ng đã sẩm tối, nên há» thu dá»n đồ đạc để nghỉ ngÆ¡i. Cô gái nhìn số tiá»n vừa thu được, khẽ thở dài rồi tiếp tay lão nhân thu dá»n đồ nghá».
Khi đồ đạc đã cất đặt xong, hai ngưá»i định vào tá»­u quán thì Bùi Khương đã chạy ngay lại tá» dấu xin được săn sóc cho ngá»±a.
Lão nhân mỉm cưá»i lắc đầu, thì Bùi Khương đã ngồi xuống đất viết ba chữ:
– Không lấy tiá»n!
Buổi sáng hôm sau, như thưá»ng lệ, Bùi Khương Ä‘ang luyện quyá»n, thì lão nhân mãi võ cÅ©ng đã thức dậy và đứng bên cá»­a sổ nhìn chàng. Thấy Bùi Khương chăm chú, mặt mày lại sáng sá»§a nên lão bước ra tiến lại phía chàng. Bùi Khương Ä‘ang luyện võ vá»™i ngừng tay, thì lão nhân đã viết xuống đất mấy chữ:
– Cậu cũng biết võ công à?
Bùi Khương viết đáp:
– Tôi chỉ biết chút thôi.
Lão nhân gật đầu viết tiếp:
– Hình như cậu không có gia đình.
Bùi Khương gật đầu không đáp.
Lão mãi võ lại tiếp:
– Có muốn theo tôi đi khắp giang hồ, với nghỠmãi võ không?
Bùi Khương nghe há»i thì mừng rỡ vô cùng, vì dù sao nghá» nầy cÅ©ng vẫn hÆ¡n nghá» tắm ngá»±a cá»§a chàng nhiá»u. HÆ¡n nữa lại được Ä‘i đây Ä‘i đó, theo ước nguyện cá»§a kẻ làm trai, rồi không ngần ngại, Bùi Khương tỠý ưng thuận má»™t cách vui vẻ.
Lão mãi võ sÆ¡n đông thấy chàng chấp thuận, thì cÅ©ng vui vẻ khôn cùng, có má»™t ngưá»i giúp việc khá»e mạnh như Bùi Khương thì cha con lão mãi võ sẽ đỡ vất vả hÆ¡n.
Vậy là từ hôm đó, Bùi Khương đã là ngưá»i giúp việc cho lão sÆ¡n đông mãi võ, cách phục sức cá»§a chàng cÅ©ng thay đổi hÆ¡n so vá»›i lúc còn Ä‘i tắm ngá»±a ở tá»­u quán. Thỉnh thoảng chàng cÅ©ng giúp phần biểu diá»…n, múa Ä‘ao múa quyá»n.
Lão nhân mãi võ tên là Hoa Äao Tôn Ban và con gái ông là Tôn Cẩm Bình.
Cả hai Ä‘á»u đối đãi vá»›i Bùi Khương như là ngưá»i thân. Äêm đêm Bùi Khương thưá»ng ngá»§ cạnh lão Tôn Ban, tuy không chuyện trò được nhưng há» cÅ©ng thấy an á»§i rất nhiá»u.
Cuá»™c sống bình thản cá»§a Bùi Khương lúc sống chung vá»›i lão Hoa Äao Tôn Ban, nhưng đôi khi chàng cÅ©ng thầm nhá»› thương vá» Phi Long Tiêu Cục và Tổng tiêu đầu Äàm Minh cùng con gái cá»§a ông ta, nhưng rồi Bùi Khương cÅ©ng xua Ä‘uổi ngay ảo vá»ng trở vá» cÅ©ng Äàm Tiểu Kỳ, mà vui sống vá»›i cảnh hiện tại.
Bùi Khương nhập Ä‘oàn mãi võ Ä‘i khắp đó đây, các thị trấn ở miá»n Giang Nam, Bùi Khương đã được Ä‘i qua. Má»™t hôm Bùi Khương cùng cha con cá»§a Hoa Äao Tôn Ban Ä‘i đến Long Äàm thì trá»i Ä‘ang đổ mưa. Không thể biểu diá»…n làm ăn gì được nên má»i ngưá»i vá»™i vào khách Ä‘iếm để nghỉ chân.
Suốt má»™t ngày trá»i đổ mưa, mãi đến gần tối má»›i dứt hẳn. Bùi Khương cùng má»i ngưá»i cÅ©ng đã nằm ngá»§ trong phòng. Äến ná»­a đêm, Bùi Khương chợt giật mình thức giấc, không thấy lão Hoa Äao Tôn Ban bên cạnh, chàng lấy làm lạ, vá»™i Ä‘i ra ngoài đứng chá». Má»™t hồi lâu vẫn không thấy ông lão đâu. Bùi Khương vá»™i Ä‘i ra ngoài rào đứng nhìn, Bùi Khương lấy làm lạ không hiểu lão Tôn Ban Ä‘i đâu?
Nếu có việc phải đi ngoài thì cũng không đến nỗi đi lâu như thế.
Sốt ruá»™t, Bùi Khương vá»™i nhảy lên bá» rào để quan sát chung quanh, chàng giật mình khi thấy Hoa Äao Tôn Ban Ä‘ang cầm Ä‘ao thép sáng loáng, chống cá»± cùng hai ngưá»i, má»™t lão lùn sá»­ dụng đôi phán quan bút cùng má»™t ngưá»i gầy ốm, trên mặt có má»™t vết thẹo dài, tay dùng kiếm để đối địch.
Hoa Äao Tôn Ban vÅ© động Ä‘ao pháp, sá»­ dụng chiêu «Ngá»§ Hổ Äoạn Môn Äao» vừa bảo vệ toàn thân, vừa bất thần công địch. Äao pháp cá»§a Tôn Ban vừa nhanh vừa đẹp và vừa độc hiểm, nên nhứt thá»i hai kẻ thù chưa làm gì được.
Ngưá»i sá»­ dụng kiếm đột nhiên cưá»i gằn và nói:
– Äã mưá»i năm rồi, võ công cá»§a há» Tôn cÅ©ng đã tiến bá»™ hÆ¡n xưa. Nay gặp Trình Anh nầy thì máu cá»§a lão phải rÆ¡i xuống thì ta má»›i hả lòng.
Lão lùn là Äoạt Mạng Tam Tràng liá»n tiếp lá»i:
– Không ngá» Äoạn Hồn Äao giết ngưá»i rồi lại lo lẩn trốn như chuá»™t, ngươi phải Ä‘á»n mạng cho nhị ca ta má»›i được.
Hai ngưá»i nầy là hai trong Hoài Dương Tam Sát, má»™t tên đã bị Hoa Äao Tôn Ban giết chết, và hai tên còn lại hôm nay định giết Tôn Ban để trả thù.
Biết Hoa Äao Tôn Ban Ä‘ang gặp kẻ thù, nhưng Bùi Khương chỉ là má»™t tên tầm thưá»ng nên chẳng biết làm sao để giúp lão ta được. Cứ như tình hình chàng thấy, Bùi Khương cÅ©ng Ä‘oán hiểu lá» má» có lẽ Hoa Äao Tôn Ban cÅ©ng là má»™t cao thá»§ trong võ lâm, sở dÄ© lão cải trang làm má»™t sÆ¡n đông mãi võ, chẳng qua là để lánh mặt kẻ thù đó thôi.
Hai bên Ä‘ang lá»i qua tiếng lại, và lá»±a miếng để công nhau, bất thình lình từ đâu phóng tá»›i mấy Ä‘iểm tinh quang tấn công Trình Anh và phán quan bút Äoạt Mạng Tam Tràng.
Không chậm trễ, cả hai vội vung kiếm và bút quan lên chống đỡ ám khí, rồi hét to:
– Tên chuột nhắt nào dám ám toán lão gia đó?
Lá»i nói cá»§a há» vừa dứt thì từ trong đã phóng ra má»™t ngưá»i con gái, vá»›i thân pháp như yến lượn.
Bùi Khương kêu thầm:
“Ồ! Tôn Cẩm Bình.â€.
Bùi Khương không ngỠTôn Cẩm Bình lại có một thân pháp nhanh nhẹn như thế. So với những lúc nàng biểu diễn thì hơn thập bội.
Trình Anh, lão gầy ốm vừa trông thấy Tôn Cẩm Bình, liá»n cưá»i gằn nói:
– Thì ra là Tôn cô nương.
Vừa nói, lão vừa vung kiếm tấn công Tôn Cẩm Bình tá»›i tấp. Tôn Cẩm Bình sá»­ dụng Liá»…u Diệp Äao có phần kém thế trước lối tấn công lợi hại cá»§a Trình Anh.
Vá» phía Hoa Äao Tôn Ban đấu vá»›i Äoạt Mạng Tam Tràng qua mấy chục chiêu thì đôi phán quan bút cá»§a Äoạt Mạng Tam Tràng từ từ kém linh hoạt dần.
Thừa thắng, Hoa Äao Tôn Ban vung Ä‘ao vun vút chém trúng vai Äoạt Mạng Tam Tràng làm đối phương phải buông rÆ¡i má»™t phán quan bút. Hoa Äao Tôn Ban nào để cho đối thá»§ kịp trở tay, ông tung sang tấn công vào thượng tam lá»™ cá»§a Trình Anh, đồng thá»i quát bảo:
– Cẩm Bình lui ra, để y cho cha.
Tôn Cẩm Bình không đáp, vội lùi lại quan sát trận đấu và thừa dịp vung Thiết Liên Tử tấn công đối phương.
Qua vài chiêu, Trình Anh có vẻ kém thế trước hai cha con há» Tôn. Vai và lưng cá»§a Trình Anh Ä‘á»u bị trúng Thiết Liên Tá»­ cá»§a Tôn Cẩm Bình. Trong lúc Trình Anh vừa xuất chiêu «Tiêu liên chuyển phong» má»›i được ná»­a vòng, thì đã bị má»™t Ä‘ao cá»§a Tôn Ban chém trúng vào đùi trái và lãnh thêm mấy thiết liên tá»­ ngã quỵ luôn.
Hoa Äao Tôn Ban hạ xong kẻ thù, biết y khó mà sống được, liá»n gá»i Tôn Cẩm Bình và bảo:
– Bình nhi, hãy nhặt hết Thiết Liên Tá»­ và chúng ta phải khởi hành ngay trước khi trá»i sáng.
Tôn Cẩm Bình chẳng dám chậm trễ, vội đốt đèn nhặt hết Thiết Liên Tử để dấu hành tung.
Lúc bấy giá» Bùi Khương má»›i nhảy xuống, chạy lại gần hai ngưá»i tỠý vui mừng.
Hoa Äao Tôn Ban thoáng cau mày, nhưng rồi lão lại vui ngay vì Bùi Khương chỉ là má»™t tên câm và Ä‘iếc thì chuyện đêm nay chàng ta cÅ©ng chẳng hiểu được gì.
Lão Tôn Ban nắm tay Bùi Khương kéo trở vào phòng, má»i ngưá»i thu xếp hành trang má»™t cách vá»™i vã và Ä‘i ngay. Äến lúc trá»i sáng tá» thì Bùi Khương và má»i ngưá»i đã Ä‘i đến chân núi.
Ngá»n núi nầy ở giữa hai lối Ä‘i Trấn Giang và Giang Linh nên khách bá»™ hành cÅ©ng khá đông. Trên đưá»ng Ä‘i cÅ©ng có nhiá»u tá»­u quán nhá» bên đưá»ng.
Hoa Äao Tôn Ban quan sát má»™t vòng, rồi đưa má»i ngưá»i vào má»™t quán mì để ăn sáng. Má»i ngưá»i vào quán, thì bên trong chưa có má»™t thá»±c khách nào. Tôn Ban hài lòng lắm vá»™i gá»i thức ăn cho má»i ngưá»i.
Trong lúc cả ba Ä‘ang ăn mì, thì có hai thá»±c khách Ä‘ang dừng ngá»±a trước tá»­u quán để vào trong. Má»™t ngưá»i gầy cao, hai mắt sâu để lá»™ hai thái dương huyệt gồ cao, má»›i nhìn ai cÅ©ng biết y là má»™t tay ná»™i công thâm hậu. Và má»™t ngưá»i nữa thì lại mập phì, thật là tương phản vá»›i bạn. Lưng ngưá»i mập Ä‘eo má»™t túi da mà ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u hiểu rằng túi da đó chứa đựng nhiá»u ám khí. Và ngưá»i nầy là má»™t tay chuyên sá»­ dụng ám khí.
Hai ngưá»i khách má»›i đến gá»i mì và rượu. Bùi Khương quay ngưá»i lại nhìn thì hai ngưá»i kia cÅ©ng Ä‘ang nhìn chàng. Nhãn tuyến cá»§a Bùi Khương bắt gặp bốn đôi mắt sáng như Ä‘iện cá»§a hai lão khách, chàng giật mình vá»™i vã quay ngưá»i Ä‘i.
Trong lúc lúng túng, chàng đánh rơi túi vải của chàng để cạnh. Vì lúc sáng đi lật đật nên Bùi Khương không buộc kỹ, nên lúc vừa rơi xuống đất đã đổ tung ra.
Hành lý cá»§a chàng đủ cả trong đó, có hai tập sách má»ng là làm cho hai khách nhân chú ý hÆ¡n cả.
Hai ngưá»i vừa trông thấy bá»™ sách cá»§a Bùi Khương, mặt liá»n đổi sắc, nhưng há» cố giữ vẻ thản nhiên vá»™i lại nhặt giúp đồ đạc cho Bùi Khương. Lão mập lùn định đưa tay nhặt há»™ bá»™ sách nhưng Bùi Khương đã nhanh tay nhặt trước, chàng mỉm cưá»i tá» vẻ cám Æ¡n hai ngưá»i. Lão mập nhìn Bùi Khương rồi há»i:
– Thiếu hiệp, có thể cho mượn cuốn sách để xem qua được không?
Bùi Khương không biết y đang nói gì, chàng chỉ mở mắt nhìn chứ không đáp.
Tôn Cẩm Bình thấy vậy vá»™i nói đỡ lá»i:
– Xin ông đừng nói chuyện với y, vì y bị câm và điếc đấy.
Lão mập phệ quay sang Tôn Cẩm Bình nói:
– Cô nương, nhá» cô há»i giúp hai cuốn sách nầy vị thiếu hiệp có bán không?
Tôn Cẩm Bình mỉm cưá»i lắc đầu đáp:
– Chúng tôi là những kẻ sơn đông mãi võ chứ không bán sách.
– Tôi không có ý nghÄ© là quý vị Ä‘i bán sách. Nhưng vì tôi rất thích xem sách và thấy bá»™ sách nầy thì thích nên má»›i há»i mua vậy mà.
Tôn Cẩm Bình mỉm cưá»i định nói, thì y lại tiếp:
– Nếu vị thiếu hiệp nầy chịu bán, tôi sẽ trả mưá»i lượng bạc. Cô há»i giúp cho tôi xem.
Chẳng những Tôn Cẩm Bình, mà ngay cả Hoa Äao Tôn Ban Ä‘á»u ngạc nhiên, khi lão mập nêu ra ý kiến mua lại bá»™ sách cÅ© cá»§a Bùi Khương vá»›i giá mưá»i lượng bạc. Äối vá»›i há», mưá»i lượng bạc cÅ©ng đủ để cho cả ba sống má»™t cuá»™c sống đầy đủ cả mấy tháng trá»i.
Cứ như sá»± hiểu biết cá»§a Hoa Äao Tôn Ban thì lão mập là má»™t nhân vật có tiếng trong võ lâm, y được gá»i là «Äa Nhân Hổ Ưu Hoài Nhân» và tên gầy ốm là má»™t tên lục lâm khét tiếng ở vùng sÆ¡n lâm Diệp Thi Huy. Ông chưa trông thấy bá»™ sách cá»§a Bùi Khương nhưng ông ta cÅ©ng biết được đó là má»™t bá»™ sách có giá trị, cho nên hai tay cao thá»§ nầy má»›i năn nỉ mua cho được.
Hoa Äao Tôn Ban đâu có ngá» hai tập sách đó chính là pho «Hải Thiên Bí Lục», má»™t tập bí kíp mà võ lâm giang hồ Ä‘á»u khao khát mong muốn.
Nói đến «Hải Thiên Bí Lục» thì ai ai cÅ©ng biết rằng đó là pho võ công cá»§a Hải Thiên Cô Yến, má»™t nhân vật lừng danh giang hồ cách đây má»™t trăm năm đã ghi chép lại. CÅ©ng chính vì bá»™ sách nầy mà bao nhiêu ngưá»i đã chém giết lẫn nhau để giành giá»±t lấy. Chính Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­ Ngải Thanh cÅ©ng đã xém chết vì nó.
Ưu Hoài Nhân và Diệp Thi Huy vừa má»›i trông thấy bá»™ sách cá»§a Bùi Khương đã hÆ¡i ngá» ngợ nên má»›i giúp chàng để nhặt đồ đạc bị rÆ¡i. Äến khi nhìn kỹ, cả hai đã muốn cướp cá»§a chàng nhưng há» chưa hành động vá»™i, mà lại dùng lá»i ướm thá»­ xem sao đã. Nên há» má»›i móc mưá»i lượng bạc ra để nói vá»›i Tôn Cẩm Bình.
Ưu Hoài Nhân vừa đưa bạc vừa cưá»i sung sướng, vì y nghỉ rằng nếu có được bá»™ sách trong tay, thì chỉ trong vòng ba năm, tên tuổi y có thể đứng đầu trong võ lâm thiên hạ rồi.
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, Bùi Khương thì Ä‘ang loay hoay gói cá»™t lại bá»c hành lý nên không chú ý đến. Tôn Cẩm Bình khó nghÄ© liá»n quay sang há»i ý kiến cá»§a cha.
Lão Tôn tuy chưa biết rõ hai cuốn sách, nhưng ông cÅ©ng Ä‘oán hiểu nó phải là quan trá»ng lắm nên chưa biết phải định sao. Lại nữa, hiện giỠông Ä‘ang lẩn tránh kẻ thù và vá»›i hai tên nầy thì võ công cá»§a ông hãy còn kém thua. Äang bối rối, chưa biết trả lá»i sao thì đột nhiên Diệp Thi Huy nãy giá» ngồi yên vá»™i lên tiếng:
– Cô nương, tôi chịu mua bộ sách nầy với giá một trăm lượng bạc. Cô nghĩ sao?
Tôn Cẩm Bình nhìn sững hai khách nhân một cách ngạc nhiên.
Trong lúc đó, Ưu Hoài Nhân mặt mày rất là khó coi, y miá»…n cưỡng cưá»i và nói:
– Diệp đại ca, tiểu đệ mua cũng như đại ca mua vậy mà.
Diệp Thi Huy cưá»i lạnh đáp:
– Thì đại ca mua được thì tôi cũng mua được chứ có sao đâu!
Ưu Hoài Nhân cưá»i gằn nói vá»›i Tôn Cẩm Bình:
– ÄÆ°á»£c, tôi chịu mua vá»›i giá hai trăm lượng bạc.
Vừa nói y vừa lôi trong túi ra một tín phiếu ghi hai trăm lượng bạc định trao cho Tôn Cẩm Bình.
Hai ngưá»i nầy ngày thưá»ng thì rất thân thiết vá»›i nhau, nhưng hiện giá», chỉ vì bá»™ sách mà trông có vẻ bất hòa rồi. CÅ©ng may mà sách chưa mua được.
Dù Tôn Cẩm Bình có bán hay không thì hai tên nầy thế nào cũng cướp cho được bộ sách mới nghe. Cũng bởi vì đang úy kỵ nhau cho nên chưa ra tay trước đó thôi.
Tôn Cẩm Bình thì bối rối nói với lão Tôn:
– Phụ thân! HỠtrả hai trăm lượng bạc.
Tôn Ban vội đứng lên nói:
– Hai bộ sách đó là vật sở hữu của thiếu niên kia. Chúng tôi không thể quyết định được.
Diệp Thi Huy cưá»i lạnh nói nhá» vừa đủ cho lão Tôn và Tôn Cẩm Bình nghe:
– Tôi trả năm trăm lượng. Nếu lão không chịu bán, chẳng những tiá»n không lấy được mà còn thiệt mạng nữa là đàng khác.
Nói chưa dứt câu thì chợt có tiếng lạnh lùng từ hướng cá»­a vá»ng lại:
– Nhị vị Ä‘á»u không thể mua được gì cả. Hãy tránh ra là hÆ¡n.
Ưu Hoài Nhân và Diệp Thi Huy Ä‘á»u ngạc nhiên nhìn ra. Bên ngoài đã tiến vào má»™t văn sÄ© trung niên, ngưá»i cao ốm và mặc bá»™ y phục màu bạc, mặt lạnh lùng nhìn má»i ngưá»i.
Vừa nhìn thấy văn sÄ© trung niên, ngưá»i lo sợ và hồi há»™p nhất lại là Bùi Khương. Nãy giá» tuy không nghe được tiếng gì, nhưng chàng ta cÅ©ng hiểu câu chuyện liên quan đến bá»™ sách cá»§a chàng Ä‘ang cất giữ. Trong lúc Ä‘ang suy nghÄ©, chàng lại thấy đôi giày nhung đỠxuất hiện trước mặt. Äôi giày đỠgợi cho Bùi Khương nhá»› lại sá»± gặp gỡ ở khách Ä‘iếm mà chàng đã trá» cùng Lãnh Nguyệt Tiên Tá»­.
Ngẩng đầu nhìn lên, Bùi Khương đã trông rõ bá»™ y phục màu bạc, và hàm râu ngắn cá»§a ngưá»i lạ má»›i vào. Và chàng cÅ©ng nhận ngay ra ngưá»i đã giải huyệt đạo cho chàng trong khách quán.
Sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a ngưá»i áo bạc làm cho má»i ngưá»i thoáng ngạc nhiên giây lát.
Ưu Hoài Nhân vội lên tiếng đầu tiên:
– Các hạ là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của chúng tôi?
Văn sÄ© trung niên bật cưá»i. Ông ngẩng đầu cưá»i má»™t hÆ¡i dài khiến má»i ngưá»i nghe chấn động muốn bể lá»— tai. Qua tiếng cưá»i, Ưu Hoài Nhân biết mình còn kém xa đối phương nhưng không vì thế mà chịu rút lui.
Ưu Hoài Nhân thoáng cau mày, rồi nhanh như chá»›p song thá»§ phất ra mưá»i mấy Ä‘iểm hàn quang. Má»™t mặt lướt nhanh đến cạnh Bùi Khương.
Cha con lão hỠTôn vừa nhìn thấy ám khí, thất sắc la lên. Trong lúc Diệp Thi Huy vội tung chưởng đón chận Ưu Hoài Nhân. Còn Bùi Khương thì ôm bộ sách lăn xuống gầm bàn tránh ám khí.
Chỉ nghe «ầm» má»™t tiếng, Ưu Hoài Nhân đã lãnh trá»n má»™t chưởng cá»§a Diệp Thi Huy và thân hình lảo đảo thối lui sau hai bước. Ngá»±c y nóng ran lên và y biết mình đã bị trá»ng thương.
Lão Tôn trông thấy ám khí không trúng ngưá»i thì mừng rỡ quay lại nhìn văn sÄ© trung niên, thì thấy y vẫn đứng ở chá»— cÅ© mà mấy chục mÅ©i ám khí cá»§a Ưu Hoài Nhân thì biến đâu mất cả.
Ưu Hoài Nhân trong ngưá»i mang ná»™i thương, y thấy tình hình không ổn liá»n nghÄ© cách cao bay xa chạy. Vừa nghÄ© y vá»™i nhún mình lướt Ä‘i sau khi tung lại má»™t loạt ám khí để cản đưá»ng.
Má»™t luồng ám khí tá»›i tấp bay lại, chỉ thấy văn sÄ© trung niên nhích động thân hình, ngưá»i đã bắn vá»t lên cao, ông ta chuyển động ná»­a vòng, tức thì mấy chục mÅ©i ám khí đã biến mất vào tay áo. Äồng thá»i ông ta quét nhẹ má»™t chưởng vào Diệp Thi Huy.
Biết bị nguy, Diệp Thi Huy định chạy trốn nhưng đã quá muá»™n. Chưởng phong cá»§a văn sÄ© trung niên tuy nhẹ nhàng, nhưng Diệp Thi Huy không kịp chạy đã bị trúng chưởng phong, y chỉ kịp rú lên má»™t tiếng Ä‘au đớn rồi ngã gục xuống đất ngay. Trong thoáng chốc, văn sÄ© trung niên đã tung ngưá»i lướt theo tên Ưu Hoài Nhân như má»™t lằn sao xẹt.
Tôn Ban nhìn Diệp Thi Huy thì thấy y chỉ còn là cái xác không hồn.
Qua mấy giây bàng hoàng, lão Tôn lấy lại bình tÄ©nh, ông biết Bùi Khương Ä‘ang nắm trong tay má»™t bá»™ sách quý mà má»i ngưá»i Ä‘á»u thèm khát giành giá»±t, ông liá»n bảo:
– Cẩm Bình, thu dá»n hành lý để lên đưá»ng mau.
Lúc bấy giỠBùi Khương ở dưới gầm bàn cũng đang chui ra, mặt chàng hớn hở vô cùng, nhìn chăm chú vào cuốn sách ở trong tay.
Lão Tôn biết chàng đã khám phá ra là bộ sách quý. Quả đúng vậy, lúc nằm dưới gầm bàn, Bùi Khương mới mở sách ra coi và đã thấy những chiêu thức võ công được ghi chép trong đó. Kể từ ngày có bộ sách trong tay, bây giỠBùi Khương mới mở ra xem lần đầu.
Hoa Äao Tôn Ban nhìn kỹ bá»™ sách cá»§a Bùi Khương Ä‘ang cầm trên tay, tim lão đập mạnh và mắt gần hoa lên khi lão nhìn thấy bốn chữ «Hải Thiên Bí Lục».
Lòng tham lam chợt hiện lên. CÅ©ng vì đánh trá»ng thương nhị sát trong «Tam Sát Nghi Bá» nên ông má»›i phải bôn ba trốn lánh trong mấy hôm nay. GiỠđây nếu luyện được những chiêu thức trong bá»™ sách cá»§a Bùi Khương thì vÄ©nh viá»…n y không còn sợ ai nữa cả.
Muốn chiếm Ä‘oạt bá»™ sách, trước tiên lão phải rá»i đây ngay vá»›i Bùi Khương.
Lão chỉ sợ văn sÄ© trung niên áo xám trở lại ngay thì há»ng cả nên vá»™i nắm tay Bùi Khương và Cẩm Bình nói:
– Chúng ta đi nhanh mới được.
Vừa ra khá»i tiệm, lão vá»™i Ä‘oạt hai con tuấn mã cá»§a Diệp Thi Huy và Ưu Hoài Nhân để lại, rồi ra roi phóng nhanh.
Vừa chạy được một đoạn xa, đột nhiên lão Tôn đoạt lấy hai cuốn sách của Bùi Khương cất vào túi lão.
Bùi Khương tuy vô cùng ngạc nhiên định há»i nhưng lại thôi, dù chàng muốn há»i nhưng không thể nào há»i được nên đành ngồi yên.
Äôi ngá»±a vừa Ä‘i được má»™t Ä‘oạn nữa, lão Tôn nhìn lại không thấy ai Ä‘uổi theo má»›i cảm thấy yên tâm. ÄÆ°a tay sá» lại, bá»™ sách vẫn còn nằm yên trong ngá»±c áo.
Lòng tham lam nổi dậy trong đôi mắt của lão Tôn lúc bấy giỠnếu ai nhìn thấy chắc cũng đoán được sự thâm độc và thủ đoạn của lão sắp đối phó với Bùi Khương.
Qua vài lần đắn đo, lão Tôn bất ngỠđẩy mạnh Bùi Khương xuống đất.
Tôn Cẩm Bình nghe tiếng rÆ¡i mạnh xuống đất, nàng quay nhìn lại thì không còn trông thấy Bùi Khương ngồi chung ngá»±a vá»›i phụ thân nàng nữa. Tôn Cẩm Bình thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nàng cÅ©ng Ä‘oán hiểu sá»± tình đã xảy ra. Äầu óc nàng lúc bấy giá» trống rá»—ng chẳng biết gì hÆ¡n là thúc ngá»±a chạy nhanh.
Äôi ngá»±a chở cha con lão Tôn đã mất dạng từ xa. Chỉ tá»™i nghiệp cho Bùi Khương, bất ngá» bị hất rÆ¡i xuống ngá»±a Ä‘ang phi nhanh, chàng lăn cù mấy vòng rồi thân thể má»›i nằm yên và không còn ý thức được gì cả.
Bùi Khương mê man nằm đó vá»›i cảnh lặng yên. Chẳng biết thá»i gian trải qua bao lâu, chàng má»›i từ từ tỉnh dậy. Mặt trá»i cÅ©ng đã lên cao, Bùi Khương chống tay cố gượng ngồi lên nhưng chàng cảm thấy nhức nhối cả toàn thân.
Từ lúc má»›i lá»›n khôn đến bây giá», Bùi Khương đã nhận chịu biết bao nhiêu bất hạnh xảy đến cho chàng, nên giỠđây gặp cảnh nầy, Bùi Khương cÅ©ng chẳng thù oán ai. Chàng chỉ buồn vì là thân nam nhi mà lại quá vô dụng.
Bùi Khương biết rằng lão Tôn đẩy chàng xuống đất cÅ©ng vì bá»™ sách «Hải Thiên Bí Lục». Nhưng chàng vẫn không oán hận ông má»™t mảy may. Chàng lại còn nhá»› Æ¡n những ngày ở cạnh ông đã đối xá»­ vá»›i chàng tá»­ tế, nhá»› nhất là đôi mắt to tròn, sáng đẹp cá»§a ngưá»i con gái đội lốt mãi võ cá»§a lão Tôn. Chẳng những không oán hận, mà ngược lại Bùi Khương thầm cám Æ¡n ông lão đã đẩy chàng xuống ngá»±a chứ không giết chàng để Ä‘oạt sách.
Tiếng vó ngá»±a từ xa vá»ng lại, cÅ©ng không làm cho Bùi Khương thèm để ý.
Bùi Khương chăm chú nhìn xuống đất để quan sát một con kiến vàng đang bò trên lưng một con trùn đất. Bùi Khương nhìn chăm chú đến quên cả cảnh vật chung quanh.
Mãi đến lúc chàng thấy đôi giày đỠđang tiến lại và đạp lên mình con kiến và con trùn, Bùi Khương má»›i giật mình nhìn lên. Bùi Khương chẳng lạ gì khi nhìn văn sÄ© trung niên đứng trước mặt mình. Äịnh chống tay đứng lên, nhưng Bùi Khương lại ngồi yên.
Văn sĩ trung niên vẫn không nói gì, ông lặng lẽ đưa tay kéo Bùi Khương đứng lên.
Vì má»›i bị té Ä‘au, chưa ngồi lên được, giá» bị lão áo xám kéo xốc lên, khiến chàng Ä‘au đớn cả toàn thân, mồ hôi ra ướt cả trán nhưng chàng vẫn ráng nhịn Ä‘au, chẳng rên la. Vì biết rằng đối vá»›i văn sÄ© trung niên, thì lúc nào ông cÅ©ng tá» vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, còn Bùi Khương thì lại muốn mình là má»™t kẻ cang cưá»ng không nhu nhược nên chàng chẳng để lá»™ vẻ Ä‘au đớn hay van xin.
Văn sÄ© trung niên vá»™i kéo Bùi Khương ra đưá»ng lá»™ lá»›n, Bùi Khương lặng lẽ để cho văn sÄ© trung niên kéo lướt Ä‘i như bay. Chàng có cảm tưởng như được chắp thêm đôi cánh.
Thân hình Bùi Khương nương vào sức kéo cá»§a văn sÄ© trung niên mà tiếp tục lao Ä‘i vùn vụt. Bùi Khương chỉ biết lặng lẽ mặc cho văn sÄ© trung niên đưa Ä‘i, vì chàng chẳng có cách gì phản kháng. Âu là để mặc cho số mệnh đưa đẩy. HÆ¡n nữa, đối vá»›i Bùi Khương, những sá»± việc đã xảy đến cho chàng, cÅ©ng đã nhiá»u lần, dù chàng vào những ná»—i khó khăn nguy hiểm, kể cả mạng sống cá»§a chàng cÅ©ng nhắm mắt phó thác may rá»§i. Thế mà đến hôm nay, Bùi Khương vẫn chưa mất Ä‘i lẽ sống, nên đã nung đúc cho chàng sá»± can đảm phi thưá»ng trước nguy biến.
Cả hai lúc nầy như một cái bóng lớn vút lao đi.
ÄÆ°á»£c má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá xa thì gặp má»™t ngã ba đưá»ng.
Gã văn sÄ© trung niên liá»n chậm bước rồi đứng hẳn lại.
Bùi Khương lúc này được dịp liá»n đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt cá»§a gã văn sÄ© trung niên thì thấy đôi mắt sáng quắc cá»§a gã này nhìn lên bầu trá»i xa xôi, vá»›i thái độ bình tÄ©nh và khinh bạc lạnh lùng.
Bá»—ng từ đằng xa có tiếng vá»ng lại:
– «Phi Long Uy Dương!» Những tiếng này như được má»™t Ä‘oàn ngưá»i lạ chuyá»n nhau rồi ngưng bặt.
Gã văn sĩ trung niên «hừ» một tiếng nhỠkhinh bạc.
Riêng Bùi Khương thì chàng cũng đã nghĩ ngay đến «Phi Long Tiêu Cục» thật quen thuộc với chàng mà hiện giỠtiêu cục này bành trướng và có uy tín lớn nhất. Rồi chàng nghĩ thầm:
“Có lẽ Ä‘oàn ngưá»i cá»§a tiêu cục sắp qua nÆ¡i đây!â€.
Tuy nghĩ thế, nhưng chàng chỉ biết im lặng đứng cạnh gã văn sĩ trung niên mặc sự việc an bài.
Chỉ trong chốc lát, từ con đưá»ng mé tả, má»™t Ä‘oàn xe ngá»±a ào ạt chạy đến làm cuốn bụi mịt mù. Dẫn đầu Ä‘oàn xa mã này là hai tráng hán cởi hai con tuấn mã. Hai ngưá»i này chính là hai vị tiêu đầu cá»§a Phi Long Tiêu Cục cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh.
Khi hai vị tiêu đầu tá»›i, gã văn sÄ© trung niên liá»n bước ra giữa lá»™ cản đưá»ng.
Thấy có ngưá»i cản đưá»ng, hai vị tiêu đầu liá»n gò cương ngá»±a và ra hiệu cho Ä‘oàn xe ngừng lại và trong lòng há» thầm nói:
“Lại có kẻ sanh sá»± đây!â€.
Vì nghÄ© vậy nên má»™t vị tiêu đầu cất tiếng há»i:
– Ông bạn không biết đây là Ä‘oàn Phi Long Tiêu Cục sao mà ngang nhiên chặn giữa đưá»ng lá»™ vậy?
Gã văn sÄ© trung niên nhếch mép cưá»i nhẹ rồi ôn tồn nói:
– Xin hai vị vui lòng cho tôi mượn hai con ngá»±a, và má»™t tháng sau tôi sẽ xin mang lại quý tiêu cục hoàn trả và xin Ä‘á»n đáp xứng đáng.
Vừa lúc này, hai vị tiêu đầu cũng đã nhìn thấy Bùi Khương đứng bên cạnh gã văn sĩ trung niên, cho nên hỠvô cùng kinh ngạc.
Chính Bùi Khương cÅ©ng đã nhận ra há». Vì từ ngày trốn khá»i Phi Long Tiêu Cục, để rồi trôi nổi đến ngày nay, trong thâm tâm chàng cÅ©ng không muốn gặp má»™t ngưá»i nào cá»§a tiêu cục trong lúc này. Nhưng khốn ná»—i giỠđây lại phải gặp hai vị tiêu đầu thân tín cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh nên thật ngỡ ngàng.
HÆ¡n nữa sá»± ra Ä‘i cá»§a Bùi Khương đã gây sá»± giận dá»—i cá»§a Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh và chính hai vị tiêu đầu này cÅ©ng biết Ä‘iá»u ấy.
Hai vị tiêu đầu này chính là Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương và Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy. Vì hai tiêu đầu bất chợt nhận ra Bùi Khương nên không để ý đến gã văn sÄ© trung niên và cÅ©ng không nghe đến lá»i nói mượn ngá»±a cá»§a gã văn sÄ© này, mà bá»n há» liá»n xuống ngá»±a chạy đến cạnh Bùi Khương han há»i.
Khoái Mã Thần Äao Công Thạch Dương nói ngay vá»›i Bùi Khương:
– Ủa? Sao đệ lại ở đây? Tổng tiêu đầu đã tìm đệ nhiá»u phen song vẫn không gặp. Vậy hôm nay đệ hãy trở vá» vá»›i chúng tôi Ä‘i và chắc chắn không ai ăn hiếp đệ được cả.
Bùi Khương lúc này chỉ cúi đầu không đáp.
Thứ nhất, chàng ta đã bị điểm huyệt nên câm và điếc thành thử không nghe vị tiêu đầu kia nói gì. Mà nếu có nghe cũng không làm sao hiểu được. Thứ đến, chàng nhìn thấy thân hình chàng đang trang phục một cách hết sức là kỳ quái làm chàng ngượng nghịu vô cùng.
Và dầu có muốn bước Ä‘i theo hai vị tiêu đầu cÅ©ng không xong. Vì tay trái cá»§a chàng đã bị gã văn sÄ© trung niên nắm giữ mà Bùi Khương biết ngưá»i này võ công kỳ dị cao siêu thì đừng có ý định rá»i khá»i cánh tay cá»§a ngưá»i văn sÄ© này.
Hai vị tiêu đầu mải miết chú ý đến Bùi Khương như quên Ä‘i gã văn sÄ© trung niên nên gã liá»n cất tiếng nhắc lại:
– Nhị vị có nghe tôi nói gì không?
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương không trả lá»i mà lại cưá»i há»i:
– Chắc các hạ là bạn hữu của Bùi Khương?
Gã văn sÄ© trung niên chưa nói gì thế mà Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương lại nói tiếp:
– Khương đệ của chúng tôi vì tuổi trẻ nông cạn đã dại dột ra đi may được các hạ chiếu cố. Nếu việc này Tổng tiêu đầu của chúng tôi biết được, chắc hẳn sẽ hậu tạ các hạ tuyệt đối.
Gã văn sÄ© trung niên chỉ nhếch mép cưá»i nhẹ, thì Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương lại thao thao tiếp lá»i:
– Tôi là Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương, hiện cùng Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy há»™ tống tiêu cục trên đưá»ng vá» Bắc Kinh. Nếu các hạ tiện đưá»ng Ä‘i cùng thượng lá»™ vá»›i chúng tôi ...
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương ngập ngừng trong giây lát, rồi nói tiếp:
– Nếu các hạ thấy bất tiện, chúng tôi xin tặng má»™t ít lá»™ phí sÆ¡ diện để Ä‘á»n đáp sá»± săn sóc cá»§a các hạ đối vá»›i Khương đệ cá»§a chúng tôi.
Văn sÄ© trung niên vốn sắc mặt lạnh như băng nhưng bây giá» bá»—ng nhiên lá»›n tiếng cưá»i giòn.
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương thấy vậy yên tâm, tưởng rằng gã văn sÄ© trung niên này chặn đưá»ng kiếm cá»› mượn ngá»±a, nhưng chẳng qua muốn kiếm ít tiá»n, nên rút trong ngưá»i ra mưá»i lạng bạc ròng, đưa đến trước mặt gã văn sÄ© trung niên rồi nói:
– Tôi vì đưá»ng xa không mang theo nhiá»u, nên có chút bạc má»n này xin các hạ nhận lấy để uống rượu.
Gã văn sÄ© trung niên mắt sáng rá»±c lên há»i:
– Cái nầy cho tôi?
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương cưá»i đáp:
– Xin các hạ chớ khách sáo, tuy ít, song cũng đủ để các hạ chi dùng cho một bữa tiệc thịnh soạn.
Bùi Khương liá»n liếc mắt nhìn gã văn sÄ© trung niên, thấy gã vốn ngưá»i lãnh diện mà nay lại thay đổi hẳn, mặt đầy vui vẻ tươi cưá»i má»™t cách lạ lùng.
Gã văn sĩ trung niên từ từ đưa tay ra nói:
– Xin cám ơn các hạ!
Vừa dứt lá»i, năm ngón tay gã như ánh chá»›p ngá»i lên chá»™p vào cánh tay cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương, đồng thá»i quay má»™t cái, rồi kéo vụt ra má»™t cái, rồi bá»—ng nghe tiếng hét cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương vang lên kinh hoàng thê thảm:
– A ...
Tức thì, nguyên má»™t cánh tay mặt cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương đã bị gã văn sÄ© trung niên sá»­ dụng má»™t thá»§ pháp quái dị kéo đứt hẳn ra.
Mặc dù Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương cÅ©ng là má»™t cao thá»§ nhưng đành bất lá»±c trước thá»§ pháp kỳ quái cá»§a gã văn sÄ©. Y chỉ la lên má»™t tiếng kinh hoàng rồi đôi mắt thất thần, ngã quỵ trên mặt đất vì quá Ä‘au đớn, trong khi gã văn sÄ© trung niên vẫn giữ nét mặt cưá»i tươi.
Bùi Khương bàng hoàng, rùng mình kinh sợ trước sá»± kiện này. Chàng không thể ngá» chỉ má»™t cái chá»™p mà cánh tay cá»§a vị tiêu đầu cá»§a Phi Long Tiêu Cục đã rá»i khá»i mình. Thật là má»™t thá»§ pháp kỳ quái, quá ư lợi hại và tàn độc.
Trong khi đó, Bát Quái Chưởng Liễu Huy kinh động xám mặt hét lên:
– Các hạ tại sao vô cá»› giết ngưá»i?
Vừa nói, vị tiêu đầu này liá»n nhảy xuống ngá»±a đến bên cạnh Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương và ôm ngay y lên.
Vừa lúc đó, gã văn sÄ© trung niên vẫn cưá»i nói:
– Quý vị có ý thưởng cho thì tại hạ xin nhận cám ơn, còn số bạc này xin hoàn trả lại vậy.
Tiếp theo lá»i nói, gã văn sÄ© trung niên lật nhẹ bàn tay, tức thì mưá»i lượng bạc bắn vút Ä‘i như ám khí nhắm Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy bay vút tá»›i.
Liá»…u Huy chưa kịp phản ứng gì thì số bạc này đã bay đến trước mặt cá»§a lão, nhưng bất ngá» lại ngừng hẳn lại rồi rÆ¡i nhẹ lên ngưá»i Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương.
Văn sÄ© trung niên sau khi trổ thần oai vá»›i Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy, ông ta bật cưá»i ha hả, rồi lấy ra má»™t mảnh vải dầu rồi gói cánh tay cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương, Ä‘oạn cất vào ngưá»i.
Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy sau khi thấy văn sÄ© trung niên cất giữ cánh tay cá»§a Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương thì mặt y vá»™i biến sắc, thân hình rung động mạnh, tay buông lá»ng làm Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương rÆ¡i bịch xuống đất. Vì y má»›i phát giác ra văn sÄ© trung niên là má»™t nhân vật mà ai chạm phải thì cầm bằng sá»± sống sẽ Ä‘i khá»i trong tích tắc.
Nhìn cử chỉ của Bát Quái Chưởng Liễu Huy, Bùi Khương vô cùng ngạc nhiên.
Bùi Khương biết rằng những tiêu đầu trong Phi Long Tiêu Cục Ä‘á»u là những tay lừng danh trong giá»›i võ lâm. HỠđã từng há»™ tống hàng hóa quan trá»ng Ä‘i khắp đó đây, mà bá»n lục lâm cưá»ng đạo dù có ham muốn, cÅ©ng phải lánh xa.
Nhưng giỠđây, đối diện vá»›i văn sÄ© trung niên, y chỉ đơn thân độc mã, mà cả hai tiêu đầu cá»§a Phi Long Tiêu Cục chẳng những không chạm được đến ngưá»i cá»§a văn sÄ© trung niên, mà Khoái Mã Thần Äao Công Thanh Dương lại bị trá»ng thương, còn Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy thì lá»™ vẻ sợ hãi vô cùng.
Văn sÄ© trung niên lúc bấy giá» nhìn Liá»…u Huy rồi cưá»i lạnh nói:
– Tặng vật của Tổng tiêu đầu ban cho, tại hạ đã nhận. Không biết Liễu các hạ còn gì tặng cho nữa không?
Bát Quái Chưởng Liễu Huy, hơi thở gần đứt đoạn, y cúi đầu vái văn sĩ trung niên rồi thở dài nói:
– Tiểu tá»­ thật đáng chết. Äứng trước núi thái sÆ¡n mà không biết. Xin tiá»n bối buông tha cho. Tiểu tá»­ xin cúi đầu đợi sá»± sai khiến.
Thấy vẻ sợ hãi và phục tòng của tiêu đầu Liễu Huy, văn sĩ trung niên gật đầu nói:
– Tiêu đầu đã nhận ra ta, thì ta cũng chẳng hẹp hòi gì mà không tha cho ngươi một lần.
Liễu Huy gật đầu tạ lễ, chẳng dám nhìn lên.
Văn sĩ trung niên nói tiếp:
– Ta cÅ©ng muốn nhá» tiêu đầu truyá»n ra cho má»i ngưá»i biết rằng Thiên Thá»§ Thư Sinh đã thâu gồm má»™t thiên cánh tay sắp đủ, những cánh tay còn lại sẽ thâu thập má»™t ngày gần đây.
Liễu Huy chỉ biết vâng dạ luôn miệng.
Thiên Thủ Thư Sinh lại nói tiếp:
– Hiện giá» ta Ä‘ang cần hai con ngá»±a tốt, phiá»n tiêu đầu kiếm giúp cho. Bùi Khương, tôi cÅ©ng sẽ dắt y theo.
Liá»…u Huy quát gá»i bá»n tùy tùng chá»n má»™t đôi tuấn mã để dâng nạp cho Thiên Thá»§ Thư Sinh. Lão tỠý hài lòng và nói:
– Trong vòng ba tháng, nếu Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh có muốn đòi ngá»±a, hay ngưá»i, thì bảo y hãy đến Tập Hiá»n SÆ¡n Trại mà đòi. Ta sẽ chá» y ở đó.
Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy chỉ biết cúi đầu vâng dạ, trong lúc đám tùy tùng cÅ©ng đứng lặng im, chẳng dám rục rịch. Chẳng nói ra miệng, nhưng ai ai cÅ©ng cố giữ mình để khá»i bị tá»­ thần gá»i tên. Mãi đến khi Thiên Thá»§ Thư Sinh nắm Bùi Khương đặt lên ngá»±a và ông ta cÅ©ng nhảy lên ká»m roi cho đôi ngá»±a chạy song song mất dạng, cả bá»n má»›i thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Khương chịu sá»± ká»m chế cá»§a văn sÄ© trung niên, mặc cho ông ta đưa chàng đến đâu. Mặc dù chưa biết lai lịch cá»§a ông ta là gì, nhưng Bùi Khương cÅ©ng Ä‘oán hiểu rằng ông ta có liên quan đến pho «Hải Thiên Bí Lục».
NghÄ© vậy, Bùi Khương lại cầu mong cho cha con lão Tôn thoát được, khá»i bị văn sÄ© trung niên theo Ä‘uổi kịp. Tuy bị lão Tôn cướp Ä‘oạt và xua Ä‘uổi nhưng Bùi Khương lại không oán hận, mà còn thầm lo cho cả hai bị hại bởi văn sÄ© trung niên nầy.
Cả hai cứ cho ngá»±a lướt nhanh. Äến má»™t lối rẽ, văn sÄ© trung niên tức là Thiên Thá»§ Thư Sinh vá»™i cho ngá»±a rẽ vá» phía hữu, Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì cả hai Ä‘i đến má»™t khu rừng nhá».
Thiên Thủ Thư Sinh ra hiệu cho Bùi Khương rẽ ngựa vào rừng.
Bùi Khương ngạc nhiên khi thấy lối vào rừng được trải bằng đá trắng tinh.
Lại còn có má»™t vài dãy nhà, kiến trúc tinh vi nằm rải rác khắp nÆ¡i. Bùi Khương chẳng biết văn sÄ© trung niên sẽ đưa chàng đến đâu. Nhưng Bùi Khương nghÄ© rằng có lẽ ông ta đưa chàng đến má»™t nÆ¡i để tra gạn vá» sá»± hạ lạc cá»§a pho sách. Nhưng dù ông ta có tra há»i thì Bùi Khương cÅ©ng chẳng trả lá»i được. Vì hai cuốn sách đó đã được lão Tôn Ä‘em Ä‘i mất rồi.
Mãi suy nghĩ liên miên, thì ngựa đã ngừng vó và văn sĩ trung niên đang đứng ngang trước mặt Bùi Khương. Bùi Khương nhìn ông ta một cách thản nhiên. Văn sĩ trung niên cũng lạnh lùng không nói, ông lấy trong ống tay phải ra hai cuốn sách và đưa cho Bùi Khương xem.
Vừa thấy hai cuốn sách bìa đen, Bùi Khương đã thấy choáng váng mặt mày.
Vì hai cuốn sách nầy chính là «Hải Thiên Bí Lục» mà Hoa Äao Tôn Ban đã lấy được trong tay chàng. GiỠđây hai cuốn sách lại lá»t vào tay văn sÄ© trung niên thì Bùi Khương cÅ©ng Ä‘oán biết thân phận cá»§a Tôn Ban và Tôn Cẩm Bình đã ra sao rồi.
NghÄ© đến Tôn Cẩm Bình bị hại bởi tay văn sÄ© trung niên, Bùi Khương cảm thấy xót xa vô cùng. Chàng ngẩn ngưá»i như kẻ nằm mê. Äôi mắt xinh đẹp cá»§a Tôn Cẩm Bình như hiện rõ trước mặt Bùi Khương và rồi chung quanh chàng như mÆ¡ hồ thấy đôi mắt Tôn Cẩm Bình Ä‘ang ánh lên niá»m vui sướng. Bùi Khương thấy mình bay bổng lên không, quên cả hiện tại có sá»± hiện diện cá»§a Thiên Thá»§ Thư Sinh.
Những lá cây rừng đang xào xạc nhưng giỠgiống như đã ngừng lay.
hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
Dịch giả: Trần Thiên Tưá»ng
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áîäèáèëäèíã, êàëåíäàðü, êåðàìîãðàíèò, êóðñû, ïåòåðáóðãà, òðîéêà
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™