Tiêu Sơn lúc này trên đầu của hắn chứa đựng đầy mồ hôi. Cả lưng áo phía sau của hắn đã thấm đẫm đầy mồ hôi. Hắn nhìn về phía thiếu nữ Tiêu Mị. Tiêu Mị lúc này thấy biểu hiện kỳ quái của Tiêu Sơn thì trong lòng càng nghi ngờ hơn. Ngay lập tức thiếu nữ đưa chiếc khăn lên ngửi ngửi hít hít, thiếu nữ vừa hít vừa lên tiếng nói: “Mùi thơm này thật khó chịu chắc chắn là mùi của một nữ hồ ly tinh!”
“Mùi này, ân… thật là thích! Nga, mùi này là… mùi của Tiêu Sơn ca ca” Thiếu nữ ngửi mùi chiếc khắn sau đó lên tiếng nói.
Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, trong lòng than thở: “Mũi của cô nàng này so với A Hoàng còn thính hơn nhiều đến mùi của mình cũng ngửi thấy!?”
Tiêu Mị nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó đôi long mày của nàng cau lại. Nàng mở miệng nói, trong giọng nói của nàng mang theo vị chua lè lè: “Tiêu Sơn ca ca huynh đi ra ngoài gặp nữ nhân khác!?”
“Ha, a, ha…” Tiêu Sơn đứng ngây ngỗng ở đó không biết nói gì. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra một diệu kế tạm thời cứu cánh. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó nghĩ ra hai phương án. Phương án thứ nhất nói khăn tay này của mẫu thân đưa cho hắn lau mồ hôi khi hắn luyện tập, phương án này bác bỏ rất có thể Tiêu Mị sẽ hỏi mẫu thân của hắn. Tiêu Sơn quyết định lựa chọn phương án thứ hai. Hắn ho khan nói: “Khụ, khụ… Mị nhi cái khăn tay này a…” hắn chỉ về phía khăn tay.
Tiêu mị cau mày nhìn về phía hắn chờ đợi câu trả lời. Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Thứ này là ta mua!”
Tiêu Mị nghe thấy thế ngẩn người: “Là huynh mua!?”
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy! Nó là ta mua, ta mua khăn thơm này để dung tặng cho muội. Ta đoán mấy ngày nữa muội sẽ đột phá tám đoạn đấu khí thế nên định dung nó tặng cho muội… A, à…” hắn chỉ về phía khăn tay sau đó tiếp tục nói: “Mùi thơm là do bà chủ của cửa hàng tẩm hương thơm vào khăn tay. Bà ta nói như vậy nhiều khách hang sẽ thích còn mùi mồ hôi do hôm nay ta luyện tập thế nên… Ân chính là như vậy?”
“Hì hì… Là như vậy sao?” Tiêu Mị nhìn về phía Tiêu Sơn, trong con mắt mang theo vẻ dò xét.
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Ân là như vậy!?”
Tiêu Mị mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!” Tiêu Mị cầm lấy chiếc khăn tay vui vẻ. Sau đó đột nhiên nàng nhíu mày nói: “Di sao ở đây lại có dấu son môi!” Nàng mở chiếc khăn tay ra thì thấy trên chiếc khăn tay xuất hiện một vết son đỏ chói lõi. Tiêu Sơn lúc này hoàn toàn là chết đứng từ khi nào trên khăn tay của hắn xuất hiện dấu son đỏ chói như vậy. Chắc chắn Nhã Phi lưu nó lúc nào mà hắn không biết.
Tiêu Mị nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó nói với giọng chua lè lè: “Tiêu Sơn ca ca tại sao ở đây lại có dấu son môi của nữ nhân?”
Tiêu Sơn trong lòng càng ngày càng cảm giác phụ nữ là cái quả cầu đầy gai. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Là do bà chủ? Đúng rồi là do bà ta. Lúc đó ta mua cái khăn tay này bà ta không ngờ lại hôn lên tăng cho ta. Ta không muốn lấy nhưng bà ta chanh chua nói đồ đã bán không trả lại. Ta đang định đem nó đi giặt sau đó tặng lại cho muội. Ân… chính là như vậy!?”
Tiêu Mị hỏi lại lần nữa: “Thật không?”
Tiêu Sơn mồ hôi ướt đẫm toàn bộ lưng áo, hắn rối rít gật đầu nói: “Đúng vậy! Chính xác là như thế? Nếu muội không tin ta có thể thề!”
Hắn bắt đầu đưa tay lên ngay lập tức cánh tay của Tiêu Mị kéo cánh tay của hắn xuống. Đột nhiên nàng làm hành động vô cùng liều lĩnh. Lúc này không có ai ở chỗ này, Tiêu Mị kéo cánh tay của hắn xuống sau đó hai bàn chân nàng nhón lên đưa lên đôi môi. Tiêu Sơn chỉ cảm giác được một thứ gì đó như nhuyễn chạm vào đôi môi của mình.
Tiêu Mị chưa biết thế nào là hôn. Nàng chỉ biết chạm môi. Đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình bị một bàn tay rắn chắc túm lấy. Cả thân thể nàng run lên, nàng cảm nhận được đôi môi của Tiêu Sơn đã áp mạnh vào đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng cạy hàm răng của nàng sau đó đi vào bên trong. Đó là chiếc lưỡi thế nào vô cùng bá đạo cùng vô cùng ngang ngược.
Chiếc lưỡi của hắn mạnh mẽ cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng. Hắn mơn trớn đầu lưỡi của nàng, một cảm giác đê mê giống như điện giật làn khắp toàn thân. Cả người nàng khí lực bắt đầu suy yếu.
Một lúc lâu sau hai người hoàn toàn tách nhau ra, hai má của Tiêu Mị đỏ hồng, đôi môi vẫn còn dính chất dịch keo keo, hai mắt mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc, trong đó có chút xấu hổ. Giữa miệng của hai người hình thành một đạo ngân tuyến nước dãi vô cùng dâm mỹ.
Tiêu Mị mị nhãn nhìn về phía Tiêu Sơn ca ca, hai bàn tay của nàng đánh lên ngực của hắn thùm thụp: “Tiêu Sơn ca ca, huynh thật là xấu!”
“Nga” Tiêu Sơn cười khổ, hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ trong lòng: “Chính muội chủ động hôn ta a!” Tiêu Sơn bất đắc dĩ dung ngón chỏ gãi gãi mũi của mình. Hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ cái khăn tay vậy là xong rồi!
Trên khuôn mặt của Tiêu Mị lúc này đầy vui vẻ, nàng cười sau đó kéo tay của Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn ca ca chúng ta đi thôi!” Tiêu Sơn bất đắc dĩ bị nàng kéo đi.
…
Nhã Phi lúc này đã trở lại phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ, nàng đã trở lại phòng gặp đại trưởng lão Đằng Sơn. Còn về hai vị công chúa nói do đi lại đường dài lên khá mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi.
Nhã Phi bước vào phòng khách lúc này nhìn thấy lão bào tóc hoa dâm đang ngồi trên ghế nhàn nhã phẩm trà. Nhã Phi đi đến cung kính nói: “Đại trưởng lão!” Lão nhân tóc hoa dâm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nhã Phi lúc này phất tay, ngay lập tức đám người rời đi. Nhã Phi lẳng lặng đi về phía một chiếc ghế sau đó ngồi xuống. Đại trưởng lão nhìn về phía Nhã Phi sau đó lên tiếng hỏi: “Vị luyện dược sư ấy thật sự là sư phụ của ngươi!?”
Nghe thấy thế Nhã Phi ngẩn người, có lẽ đại trưởng lão đã phát hiện được gì đó. Nhã Phi cắn cắn đôi môi sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy!?”
Lão nhân tóc hoa dâm nhè nhẹ gật đầu rơi vào tram tư sau đó hỏi lại nói: “Nhã Phi ta nhớ ngươi thể chất là mộc hệ đi! Theo lý mà nói thì không thể trở thành luyện dược sư a!”
Nhã Phi nghe thấy thế biết đại trưởng lão nghi ngờ mình. Không sai với một luyện dược sư thường sẽ nhận một người có tư chất để trở thành luyện dược sư. Có lẽ Cốc Ni vẫn chưa nói cho đại trưởng lão việc này. Nhã Phi cắn cắn đôi môi sau đó nàng làm một quyết định. Nhã Phi mím môi mở miệng nói: “Đúng là Nhã Phi chi có mộc hệ thể chất nhưng sư phụ nói Nhã Phi có thể trở thành một thiên tài luyện dược sư!” Nói xong trong tay của Nhã Phi đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.
Thấy ngọn lửa nhỏ trong tay của Nhã Phi, đại trưởng lão hoàn toàn giật mình ngây người. Không phải là Nhã Phi là mộc hệ đấu khí sao. Trưởng lão run lên sau đó kinh hãi nói: “Nhã Phi… Ngươi làm sao có thể… Thật sự là như vậy!?” Trưởng lão liên tục lắp bắp nói không lên lời. Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Trưởng lão lúc này đột nhiên phá lên cười to. Sau đó thấy mình thất thố thì đỏ mặt cúi đầu ho nhẹ: “Tốt, tốt… như vậy gia tộc chúng ta lại có them một luyện dược sư nữa a!”
Nhã Phi cắn đôi môi sau đó lên tiếng nói: “Xin đại trưởng lão giữ bí mật với mọi người về việc này!”
Đại trưởng lão gật đầu lên tiếng nói: “Ân việc này tất nhiên ta biết phải làm gì. Ngươi chẳng lẽ nghĩ ta là người không biết nặng nhẹ!?”
Nhã Phi mím đôi môi nói: “Nhã Phi không dám!”
“E hèm…” Lão nhân tóc hoa dâm sau đó lên tiếng nói: “Sư phụ của ngươi cũng không tệ đi!?”
"Cũng không tệ lắm a." Nghe vậy. Nhã Phi lời này là thốt ra. Bất quá ngay sau đó. Phát hiện gì đó đích nàng vội vã ngừng miệng. Con ngươi nhìn chằm chằm Đằng Sơn. Nhẹ giọng nói:"Đại trưởng lão . Người nói lời này có ý gì?"
"Khụ khụ .Mặc dù có chút già nhưng ta cũng không có chút phản đối a..." Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lắc đầu cười khổ nói.
Nghe đại trưởng lão nói như vậy.Hai gò má Nhã Phi nhất thời đỏ lên nhìn rất quến rũ.Nhã Phi vội vàng nói:"Đại trưởng lão, ta và hắn nhưng là chưa có gì a!?”
Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Lấy một lão nhân như vậy hiển nhiên có chút ủy khuất cho ngươi nhưng với gia tộc chúng ta lợi ích được không nhỏ. Hơn nữa ngươi cũng thích hắn a! Ngươi hẳn là cũng biết, thân là người trong gia tộc cũng rất ít có hai bên tình nguyện, Nhưng nếu ngươi cùng người đó hợp nhau vùa lại có lợi ích cho Gia tộc thì đó là chuyện rất hạnh phúc.”
" Có thể nói khó nghe một chút ?. Trước khi hắn xuất hiện.bên trong gia tộc đã lựa chọn người thích hợp với ngươi, đó là Mộc Chiến. Bởi vì, nếu hai người đám cưới thì đối hai cái đại gia tộc mà nói thì đó là một kết cục rất tốt.”
Nghe thấy thế cả người Nhã Phi hơi run lên. Đại trưởng lão sau đó lên tiếng nói: “Nhưng ngươi hiện giờ đã là một luyện dược sư hiển nhiên bây giờ ngươi vẫn chưa đủ thực lực để quyết định mọi việc, ngươi hiểu chứ Nhã Phi!? Ai…" Nhìn phản ứng của Nhã Phi. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn thở dài một tiếng. Vỗ vỗ bả vai của nàng. Đi trở về đại sảnh.
Hàm răng cắn chặt môi đỏ mọng. Nhã Phi cúi đầu nhìn chén rượu hồng.Khuôn mặt cực kỳ quyến rũ động lòng người giờ phút này lại là chứa một nét thoáng hiện làm cho đích bởi vì chi tâm vỡ đích nhàn nhạt đau thương.
Nhã Phi biết theo như lời Đằng Sơn nói không giả. Mặc dù ở trong Đại gia tộc như vậy cũng rất thuận lợi . Bất quá đồng thời. Cũng là mất đi rất nhiều thứ Nếu như nàng không gặp hắn rất có thể cuối cùng nàng làm phải là gả cho Mộc Chiến người mà nàng cực kỳ ghét. Ngọc thủ hoàn tại trước ngực. Nhã Phi nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế. Ánh trăng lành lạnh làm cho nàng có chút nguội lạnh trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.Một lúc sau, cặp mắt mê người của Nhã Phi đột nhiên hơi hơi cong lên. Tựa như hồ ly nhãn. Lóe ra khôn khéo cùng hấp dẫn.
"Muốn không bị gia tộc nắm trong tay. Vậy... Cũng chỉ có nắm trong tay gia tộc..." Nhẹ giọng nỉ non . Đôi mắt đẹp của Nhã Phi nhìn chằm chằm về phía xa.
“Hắn đã mang cho ta đến cơ hội tốt nhất! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Với thiên phú của ta, với khả năng luyện dược của ta, với khả năng buốn bán của ta… tựa hồ hoàn toàn nắm trong tay gia tộc không quá khó đi!” Nghe tiếng vang thanh thúy. Nhã Phi khóe miệng cong lên đường cong mờ. Mị hoặc thiên thành. Quyến rũ động lòng người. Giờ phút này nàng. So với lúc trước. Không thể nghi ngờ càng thêm xinh đẹp.
Thiếu nữ đứng đó nhìn về phía ánh trăng, nàng dung ngón tay nhỏ nhu nhuyễn đôi môi đỏ mòng của mình nói: “Sơn, ngươi phải chăng đang nhớ ta sao?”
Tiêu Sơn hiển nhiên là biết mấy ngày nữa sẽ đến ngày sinh nhật của Tiêu Huân Nhi thế nên hắn muốn có lẽ là làm một bữa tiệc cho nàng. Nhưng hắn suy nghĩ mãi mà không biết tặng gì cho thiếu nữ này…
Hiện giờ đã là sáng ngày thứ hai sau khi ngày hôm qua cùng với Tiêu Mị đi chơi. Hắn đứng ở dưới mảnh đất chống nhắm mắt lại liên tục dưỡng thần cảm nhận thái dương chi lực từ trong thiên địa hấp thụ vào thân thể của bản thân. Hai bàn tay của Tiêu Sơn liên tục di chuyển đánh theo bộ quyền.
“Ba ngày nữa là sinh nhật của ta…”
“Ba ngày nữa là sinh nhật của ta…”
“Ba ngày nữa là sinh nhật của ta…”
Từng âm thanh trong đầu của hắn liên tục vang lên. Tiêu Sơn liên tục huy quyền đánh gia. Hắn lúc này thu lại quyền của mình thở ra một hơi lầm bầm nói: “Ôi sh*t”. Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu, hắn gãi gãi mũi của mình khe khẽ lẩm bẩm nói: “Còn hai ngày nữa sao?”
Tiêu Sơn xoay người vào trong nhà, hắn sửa xoạn vài thứ đồ sau đó mặc áo bồng màu đen lên. Hắn muốn đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá một lần thông báo Nhã Phi một tiếng. Hắn không đến được thì cũng cần thông báo với nàng một tiếng. Hơn nữa đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá có thể mua được vài thứ cũng rất hữu ích. Hắn muốn làm một vài thứ dành cho sinh nhật của Huân Nhi. Một trong những thứ đó là bánh sinh nhật.
Tiêu Sơn cầm lấy áo bồng màu đen mặc lên người tiến về phía trung tâm của Ô Thản thành. Hắn trực tiếp tiến tới phòng đấu giá. Khi hắn đến được phòng đấu giá thì thấy được không khí của hôm này có vẻ náo nhiệt hơn một chút. Mấy đại hán canh cửa liên tục bàn tán về thứ gì đó nhưng hắn không quá để ý. Hắn vừa tiến tới thì mấy đại hán ngay lập tức với hắn kính cẩn cúi chào.
Tiêu Sơn mỉm cười. Hắn bình thản bước vào. Hắn được đón tiếp tại phòng khách. Lần này có vẻ như lão Đặc Thước Nhĩ Đằng Sơn vẫn chưa có đi. Theo đó là hai công chúa cũng không có rời đi. Họ thấy Tiêu Sơn đến thì khuôn mặt trở nên liềm lở đón chào. Tiêu Sơn chỉ mỉm cười đón chào.
Nhã Phi lúc này ăn mặc một bộ quần áo bó sát màu hồng, đúng là người đẹp mặc thứ gì cũng đẹp. Theo như Nhã Phi nói thì mấy ngày nữa các cửa hàng lần lượt sẽ mọc lên đến khi đó sản phẩm của hắn sẽ được biết đến đông đảo với dân chúng. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Sau đó hắn muốn nàng mua một vài thứ dành cho hắn. Nhã Phi càng kinh ngạc khi mà những thứ hắn mua toàn là những hoa quả cùng với một số thứ khác. Mấy thứ này hoàn toàn là thức ăn mà thôi. Ngoài ra còn các loại thiết bị như quáng thạch, than đá, sáp ong v.v..
Nhã Phi nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Sư phụ người mua những thứ này để làm gì a?”
Tiêu Sơn liên tục ho khan vài tiếng nói: “Nhã Phi đừng hỏi nhiều. Mau đi giúp ta chuẩn bị những thứ này nhanh chóng đi…” Tiêu Sơn cũng muốn thử xem mình có thành công hay không mà thôi.
Nhã Phi mỉm cười gật đầu: “Vâng”.
Tiêu Sơn cảm giác được nàng có cái gì đó mất tự nhiên. Tâm trạng của Nhã Phi rõ ràng không có được tốt cho lắm. Đôi lông mày của Tiêu Sơn cau lại, hắn nhìn về phía Nhã Phi hỏi: “Nhã Phi tinh thần ngươi không được tốt cho lắm!?”
Nhã Phi mím đôi môi sau đó lắc lắc đầu nói: “Không có!”
Tiêu Sơn thấy vậy cũng không có tiếp tục làm khó nàng mà hỏi tiếp. Tiêu Sơn trở nên im lặng. Thấy hắn trở nên im lặng như vậy Nhã Phi cắn cắn đôi môi của mình cũng không có tiếp tục nói chuyện gì nữa chỉ lẳng lặng phân phó cho mấy người hầu đi chuẩn bị cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác được Nhã phi hình như có chút khó chịu gì đó chính là chính hắn cũng không biết.
Nhã Phi sau đó má hơi đỏ lên. Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Sư phụ người biết hai ngày nữa là ngày gì hay sao?”
“Ế…” Tiêu Sơn hơi ngẩn người. Hắn nhìn về phía Nhã Phi, thấy hai má của nàng hơi có chút hồng. Tiêu Sơn cảm giác đầu của mình có chút đen tối. Chẳng lẽ hai ngày nữa đến kỳ của nàng. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng bỏ qua y nghĩ này. Hắn go gõ chán của mình rơi vào trầm tư hỏi: “hai ngày sau sao? Là ngày gì nhỉ!?” Hắn biết hai ngày sau là ngày sinh nhật của tiểu ny tử xú bà nương kia nhưng ngày này có liên quan tới Nhã Phi sao? Chắc là không đâu!
Nhã Phi cắn răng, ánh mắt có chút oán trách nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi hắn: “Sư phụ người thực sự không biết!?”
“Không biết!? Không biết gì cơ!?” Tiêu Sơn cười khổ, hai tay theo bản năng nâng lên tự vấn lòng. Hắn quả thực không biết hai ngày sau là ngày gì.
Nhã Phi cắn cắn đôi môi, khuôn mặt trở nên ảm đạm, nàng thất sắc thở dài nói: “Không có gì!”
Tiêu Sơn dùng ngón tay chỏ tự gõ gõ chán của mình trong lòng thầm suy nghĩ: “Nữ nhân càng ngày càng khó hiểu a. Chắc hẳn là đến kỳ của nàng rồi đây!” Trong đầu của Tiêu Sơn suy nghĩ càng ngày càng hắc. Hắn khoanh tay lại cũng không để ý nữa. Thấy hành động này của Tiêu Sơn, Nhã Phi có chút căm tức nhìn về phía hắn.
Nhã Phi thầm mắng trong lòng: “tên khốn tiểu tử đến ngày sinh của lão nương mà cũng không biết. Nếu như ngươi không biết có thể hỏi mà, chẳng lẽ miệng ngươi bị người cắt mất rồi hay sao? Khốn kiếp, khốn kiếp…”
Tiêu Sơn càng ngày càng nghi hoặc, hắn cũng không hiểu hai ngày sau là ngày gì. Hắn muốn hỏi Nhã phi một chút: “Vậy hai ngày…” Đúng lúc này tiếng két phát ra, một tiểu thị nữ cầm chiếc khăn đi vào. Thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười khe khẽ hành lễ. Nhã Phi cầm lấy chiếc nhẫn đưa cho Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cầm lấy chiếc nhẫn gật đầu sau đó lên tiếng nói: “Được rồi hai ngày nữa ta sẽ có việc bận không thể tới đây dạy ngươi luyện dược được!” Nói xong hắn xoay người rời đi.
Thiếu nữ thấy hắn rời đi thì muốn đưa tay kéo lấy đáng tiếc cánh tay của hắn lại không chạm được tới hắn. Nhìn hắn rời đi nàng có chút thất lạc, sau đó Nhã Phi thở dài. Tiêu Sơn lúc này có cảm giác tâm trạng Nhã Phi có gì đó không được quá tốt cho lắm thì phải. Nhã Phi mím mím đôi môi. Nàng quả thực không biết mở miệng với hắn ra sao? Nàng chỉ muốn một ngày sinh nhật ở riêng với hắn mà thôi. Nếu như chỉ có mình hắn với nàng chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Tiêu Sơn bước ra khỏi cửa, hắn lúc này nghe thấy mấy tên đại hán canh cửa đang xì xào với nhau về cái gì đó.
Một đại hán đột nhiên hỏi: “này tại sao mấy ngày nay phòng đấu giá của chúng ta trở nên tất bật và náo nhiệt như vậy!?”
Đứng bên cạnh hắn là một đại hán khác cười nhạt nói: “ngươi không biết?” đại hán kia một mực lắc đầu. Đại hán bên cạnh hắn vỗ lên người hắn một cái sau đó cười nói: “ngươi đúng là ngu ngốc hai ngày nữa là sinh nhật của thủ tịch quán Nhã Phi a! Ngươi nghĩ sao không náo nhiệt cho được!”
Tiêu Sơn cười khổ, hắn đứng đó dùng ngón tay vân vê cái trán của mình sau đó khe khẽ lẩm bẩm: “Không phải chứ!?”
Tiêu Sơn lúc này trở lại Tiêu gia. Hắn trở lại Tiêu gia sau núi. Trên phía mặt đất chứa đựng một đống đổ vô cùng linh tinh có trứng của các loại thú, cùng với bột mì, cùng với các dụng cụ v.v… Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu nói: “không biết có thành công hay không? Nếu không ra ngoài mua cho hai người họ mấy món đồ không tệ đi?”
Tiêu Sơn bắt đầu thử, hắn nhìn một quả trứng trong tay, trứng này là một loài ma thú nhất tinh là hoàng thổ kê, trứng này màu xanh là của thanh dực điểu v.v… Tiêu Sơn cầm mấy quả trứng đập ra sau đó tự mình thử vị của chúng một cái. Mỗi loại quả trứng đều có một vị khác nhau. Hắn sau đó bắt đầu thử sữa cùng với đường. Sữa và đường ở đây đều có một cái tên khác nhưng vị cũng có thể thay thế được. Chúng chiết xuất từ các loại hoa quả.
Trước đây hắn cũng làm một chút bánh gato hơn nữa trong luyện đan thiên có nói đến một số dược liệu có tác dụng nhẹ nhàng giống như một số chết lên men v.v… Hắn cần bây giờ là thử nghiệm một chút.
Bàn tay đặt vào một cái bát có chứ đựng trứng. Tiêu Sơn vận khởi nhẹ nhàng thiên hà nguyên lực làm cho nó có tác dụng như máy xay sinh tố. Chính hắn có thể sử dụng như vậy mà thôi bởi vì ở nơi này không có máy say sinh tố.
Con mèo dơi xú bá nương lúc này đứng ở dưới đất tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn giống như nó vô cùng tò mò cùng cảm giác quái dị. Trên vẻ mặt của nó giường như đang hiện lên dấu hỏi to tướng. Nó cảm giác lúc này có cái gì đó vô cùng nghiêm trọng tính đang xảy ra.
Bàn tay mòng vuốt của nó liên tục cào cào lên sợi dây xích. Nó liên tục làm loạn cảm giác khi mình bị trói vào một gốc cây này quả thực không thích thú gì, đi lại có chút hạn chế. Nó bắt đầu trở lên làm loạn, lồng lộn, Tiêu Sơn tức giận ngón tay chỏ chỉ thẳng về nó mà quát: “Im lặng!”
Con mèo dơi bắt đầu trở lên ngoan ngoãn. Nhưng nó cảm giác được hôm nay có vấn đề gì khá là nguy hiểm. Tiêu Sơn liên tục dùng thiên hà nguyên lực đánh hòa tan trứng, sữa và đường tạo ra kem.
Tiêu Sơn đưa ngón tay lên thử một chút sau đo lắc lắc đầu một chút: “Mùi vị thật là tệ!?” Hắn sau đó đưa thứ này đến với con mèo dơi đưa cho nó thử xem. Mèo dơi ngửi thấy mùi vị này ngay lập tức nó liên tục ô, ô phản đối. Lần này nó biết thì ra chủ nhân nó muốn lấy nó ra thử thức ắn, nó ngay lập tức phản đối.
Tiêu Sơn cưởi khổ bắt đầu liên tục thử. Đến lần thứ mười cuối cùng hắn cũng thành công. Lúc này mồ hôi của hắn đã dàn dụa đầy mặt. Hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi. Hắn thở phào một hơi sau đó lên tiếng nói: “Cuối cùng cũng thành công a!” hắn nhìn về phía dung dịch màu trắng xóa giống như kem. Vị có chút ngọt một chút nhưng không có độc hại hơn nữa mùi vị khá ngon.
Tiêu Sơn nhìn về phía đống bột phía trước. Hắn cười khổ lên tiếng nói: “Có vẻ như chỉ còn bánh mì nữa là cần làm mà thôi!” Hắn bắt đầu tiến hành tự tay hì hục nhào bột mì. Con mèo dơi thì lần này nó ăn no các thứ, bụng của nó lúc này trương phềnh ra. Nó nằm lăn lộn dưới đất để hở cái bụng trắng phớ ra ngoài. Nó bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thự ngáy o o…
Tiêu Sơn quay đầu lại thấy vậy mỉm cười nói: “Mèo mà cũng biết ngáy sao?” Nếu như con mèo dơi này biết nói chuyện nó có lẽ ngay lập tức phản bối: ta không phải là mèo ô, ô… ta không phải là mèo.
Tiêu Sơn bắt đầu chăm chỉ tiến hành thử nghiệm. Hắn sau hơn nửa ngày tiến hành tạo thành bánh mì cuổi cùng cũng thành công. Trên bàn tay của hắn lúc này chứa đầy bột mì. Thiên hà nguyên lực lần đầu tiên tiêu hao nhiều như vậy. Thiên hà nguyên lực lần này không chỉ làm máy xay sinh tố mà còn phải làm cả lò vi sóng quả là khiến Tiêu Sơn cười khổ không ra nước mắt.
Hắn bắt đầu ngồi tiến hành đả tọa điều tức khôi phục công lực. Hắn nhìn về phía hai chiếc bánh nướng thỏa mãn gật đầu. Hắn chỉ cần bôi kem cùng với trang trí lên là xong. May mắn là nguyên liệu mà hắn mua lại vô cùng nhiều.
Làm hai chiếc bánh kem khá lớn một chút tuy vậy không làm được nhiều tầng bởi vì chính hắn không có khả năng ấy. Chính hắn làm một chiếc gato là đã quá sức rồi. Thế nên hắn chỉ dùng màu trắng kem bao lên toàn bộ màu đó kết hợp với các màu khác như xanh, đỏ, hồng. Trong đó màu đỏ thì được trang trí khá nhiều tại bánh của Nhã Phi, còn màu hồng và xanh thì được trang trí ở bánh của Huân Nhi.
Hắn đã gửi thư cho mẫu thân trong hai ngày nay không phải tìm hắn thế nên hắn có đủ thời gian để làm. Sau khi làm xong hai chiếc bánh sinh nhật xong hắn để vào trữ vật. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy chiếc đất nặn, hắn có thể sử dụng thiên hà nguyên lực một cách cực kỳ nhuần nhuyễn.
Tiêu Sơn cầm lấy một đống bột dẻo, hắn mỉm cười. Khung cảnh thiên nhiên lúc này vô cùng ý đẹp, ánh trăng sáng chiếu lên làm cho hắn có cảm giác tâm tình vô cùng tĩnh mịch. Ánh trăng chiếu xuống làm cho hắn càng cô đơn. Hắn bắt đầu nhắm mắt lại, tay hắn trong tay bắt đầu nhào nặn.
Miệng hắn khẽ lẩm bẩm nói: “Ánh mắt đỏ”
“nụ cười đó…”
Từng hỉnh ảnh của một thiếu nữ hiện lên trong đầu của Tiêu Sơn. Hắn cảm giác được mình như rơi vào trong một trạng thái cực kỳ vi diệu. Tiêu Sơn bắt đầu nhào nặn chiếc bột dẻo, hắn cũng không biết mình làm như thế nào chỉ khi biết mình đã hoàn thành thì một thiếu nữ mặc áo tím vô cùng giống người, thuật xuất hiện trong tay của hắn.
Tiêu Sơn cười khổ nhìn bức tượng trong tay nói: “là Huân Nhi sao? Hài, thôi được rồi… thì là Huân nhi đi!” hắn nhìn trong tay bức tượng được nhào nặn vô cùng xinh động vô cùng đẹp, trên miệng của nàng toát lên nụ cười vô cùng đẹp.
Tiêu Sơn cười khổ hắn thu bức tượng vào trong trữ vật giới chỉ ngay sau đó hắn cảm giác được cái cảm giác đầu óc choáng váng. Tiêu Sơn ngồi sụp xuống, hắn lắc lắc đầu, vừa rồi cảm giác trải qua trạng thái này quả thực làm cho Tiêu Sơn có chút nhức óc. Hắn dùng hai huyệt thái dương xoa xoa trán của mình.
Hắn nhìn về phía mấy thứ như nguyệt quang thạch. Nguyệt quang thạch có ánh sáng lờ mờ như ánh trăng đêm. Tiêu Sơn quyết định ngày mai đi đến mấy phường quán chuẩn bị làm một vài thứ. Hắn quyết định đặt một bộ khá lớn. Đáng tiếc hai nàng ngày sinh nhật trùng nhau hắn cũng biết mấy thứ này cũng không thể làm được quá nhiều, được đến bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Hắn bắt đầu tiến hành ngủ một giấc. Hắn lúc này đã tỉnh quyết định đến phường thị một chuyến. Nhưng có vẻ chuyến đi đúng như hắn mong đợi dù hắn trả bao nhiêu thì cũng không lấy được quá nhiều như mong muốn bởi vì nguyệt quang thạch cứng rắn cực kỳ khó tạc. Hắn bất đắc dĩ cười khổ.
Ngay sau đó hắn lại trở về Tiêu gia tiến vào hậu sơn làm nốt công việc. Hắn lúc này cầm trong tay một thứ khác là một đống bột. Hắn muốn thử lại cảm giác đó. Cảm giác đó rất vi diệu, nhưng chính là lần này hắn dù cho có cách gì cũng không làm được. Hắn bất đắc dĩ phải thủ công làm mà thôi. Đến cuối cùng cũng hoàn thành một thiếu nữ mặc bộ áo đỏ bó sát người nhưng mà so với thứ kia kém xa một trời một vực mặc dù nó cũng khá đẹp.
Nhìn mấy thứ sáp trong tay Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười khổ. Hắn muốn thử một chút dù sao ngày mai cũng là ngày sinh nhật của hai người này. Hắn chỉ có thể cố gắng mà thôi. Hắn bắt đầu tiến hành thử, trong luyện bảo thiên có một thứ chất luyện chế cũng gần giống nến. Mấy thứ này chuyên để luyện phù trú và trận pháp các loại, hắn muốn thử xem.
Tiêu Sơn đốt nóng sáp bắt đầu chảy ra sau đó hắn vứt mấy thứ vật liệu kỳ dị vào. Hắn không biết mình đã làm bao nhiêu. Chỉ biết là khi hắn thành công hắn đã làm rất nhiều và làm rất nhiều. Lúc hắn thiếp đi ngủ thì ngày hôm sau đã là buổi chiều. Hắn vất vả hớt ha hớt hải cầm lấy mấy thứ này chạy vội ra ngoài.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Sơn cầm theo một đống các thứ hắn lúc này trong trữ vật giới chỉ sung túc rất nhiều thứ. Hắn cần trở lại phường thị sau đó lấy khá nhiều nguyệt quang thạch đã tạc theo thiết kế của hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thở dài khi nhìn một đống những thứ này. Có lẽ với hắn như vậy là đủ.
Sau đó hắn đi lùng khác ngõ ngạch toàn bộ số hoa của các cửa hàng. Hiển nhiên là dùng các loại hoa đúng với ý nghĩa nữ nhân thích chứ không phải là mấy loại hoa dành cho ngày tang. Tiểu nữ hài nhìn về phía Tiêu Sơn mím mím đôi môi sau đó lên tiếng nói: “Ca ca huynh thật là đẹp trai a!?”
Nghe thấy những lời này thiếu phụ đang dắt theo đứa bé bán hoa ngẩn người. Tiêu Sơn mỉm cười vỗ vỗ đầu của nó. Thiếu phụ cười khổ nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “hài tử này không biết chuyện mong thiếu gia đừng trách!”
Tiêu Sơn mỉm cười xoa xoa đầu tiều hải tử mỉm cười nói: “Không có gì!?” Hắn cầm lấy một đáo hoa. Sau đó nhét vào trữ vật giới chỉ. Thiếu phụ thấy vậy rối rít gật đầu cảm ơn. Tiêu Sơn chỉ bất đắc dĩ gật đầu mỉm cười. Có lẽ với hai mẫu tử này quả thực sống cũng không khá giả, quần áo hai nàng khá là rách nát. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thêm một chút phần thưởng cho các nàng. Hắn giúp được chút nào thì giúp. Nếu như hắn không có chiếc nhẫn thần bí chắc hẳn giờ này hắn tình trạng cũng như vậy cũng nên.
Tiêu Sơn sau khi nhận được đầy đủ hoa thì hắn mua khá nhiều thứ linh tinh. Tiêu Sơn tiếp tục trở lại sau núi Tiêu gia, Tiêu Sơn lấy một đống lớn hoa quả ra. Những thứ này là thức ăn hàng ngày mà không phải dược liệu. Hắn nhớ trong nhẫn trữ vật có nhắc đến một loại khác đó là dược thiện sư cùng với dược tề sư. Hai nhóm công việc này ở với luyện dược sư là bá trọng cũng không hề kém chút nào. Dược thiện sư có thể làm ra món ăn cùng với thức uống có vị ngon lành hơn nữa lại phát huy được khả năng của dược liệu đáng tiếc là những thứ này không được quá lâu. Còn dược tề sư thuộc về khả năng khống hỏa, mộc và thủy cực cao mới có thể luyện so với luyện dược sư luyện ra đan dược không kém chút nào hơn nữa còn chút hơn bởi vì dược tề sư dược liệu luyện thành dược tề dạng dịch cực kỳ dễ uống, dễ hấp thu hơn nữa dược hiệu ôn hòa.
Hắn nhớ đến hai thứ này chỉ cảm khái mà thôi. Hắn chưa đến trình độ của một dược thiện sư thế nên chỉ bất đắc dĩ là chế đồ ăn thức uống mà thôi. Thứ mà hắn dùng là hoa quả bình thường trong đó tính dược liệu vô cùng yếu hơn nữa có tính thơm ngon cao. Hắn dùng mấy thứ này chế biến thành dạng nước ép hoa quả đơn giản. Tiêu Sơn đem mấy thứ dịch lòng nảy để vào nhiều chiếc bình ngọc khá lớn. Hắn bởi vì không biết các nữ nhân này thích uống gì lên mới bất đắc dĩ phải ép nhiều loại hoa quả như vậy.
Mấy thứ tượng nặn thì Tiêu Sơn đặt vào trọng một cái hộp sang trọng sau đó dùng các loại giấy màu bọc lên đó. Màu của Tiêu Huân Nhi là máu tím còn của Nhã Phi là màu đỏ. Tiêu Sơn sau khi cắt hoa hắn nhìn về phía mấy thứ này mỉm cười một cách thỏa mãn. Hai chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ nhắn, có tua rua và hoa. Hắn dùng ngón tay chỏ gãi gãi cắm tự lẩm bẩm: "Ha, so với mấy cửa hàng lưu niệm lúc xưa cũng không kém chút nào..."
Tiêu Sơn hơi cau mày một chút, hắn nghĩ đến Huân Nhi sau đó khe khẽ thở dài. Miệng của Tiêu Sơn hơi nhếch lên sau đó tự giễu mình bằng một câu rất khó hiểu: "Chắc gì hôm đó đã đến lượt mình!" Hắn cầm trong tay một hộp gỗ giấy màu tím. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp gỗ xoay đi xoay lại vọng sau đó mỉm cười. Trong nụ cười của hắn chất chứa nỗi buồn, một nỗi buồn có chút cô đơn có chút hiu quoạnh mà chính hắn cũng không nhận biết được.
Trong tay của Tiêu Sơn, chiếc hộp biến mất ngay sau đó hắn nhìn về phía mấy thứ khác cũng mỉm cười một cách thỏa mãn., chúng lần lượt được thu vào trữ vật giới chỉ. Hắn lúc này hốc mắt đã đỏ ửng thâm quầng lên vì lâu chưa ngủ. Hắn lúc này chỉ chờ đến sinh nhật của hai người sẽ đem mấy thứ này đi tặng. Tiêu Sơn tự gõ gõ trán của mình lẩm bẩm nói: "Có nên ngủ một giấc hay không đây?" Hắn đã khá mệt mỏi nhưng ngày mai là sinh nhật của hai ngươi, hắn chỉ có thể chọn thời gian phân chia chúng ra để tổ chức sinh nhật của hai người.
Tiêu Sơn dùng ngón chỏ gãi gãi mũi của mình sau đó hắn nhìn về phía mấy tiểu hài tử đang đi ăn xin ven đường. Hắn thấy vậy thì mỉm cười, sau đó khe khẽ gật đầu. Hắn nghĩ ra một ý nghĩ khá là thú vị. Hắn nhớ đến một bài hát có tên là Happy Birth Day To You chỉ cần sửa đi, thay đổi chúng thành ngôn ngữ của đại lục này là ổn.
Tiêu Sơn thỏa mãn gật đầu nhìn về phía đám tiểu hài tử. Hắn từ từ đi về phía đám tiểu hài tử sau đó mỉm cười lên tiếng nói: “Mấy tiểu đệ đệ…”
Thấy Tiêu Sơn ăn mặc khá là sạch sẽ đến thì mấy tiểu hài tử ăn mày đang chơi với nhau giật mình. Mấy tiểu hài tử nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt tò mò và đề phòng. Tiêu Sơn chỉ nhìn về phía mấy đứa, sau đó trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện mấy đồng kim tê, hắn mỉm cười lên tiếng nói: “Mấy tiểu đệ đệ có muốn thứ này hay không!?” Hắn lúc này trông giống hệt một quai thúc thúc đang quải mấy la lỵ.
Mấy tiểu hài tử nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt vô cùng nghi hoặc. Trong ánh mắt của chúng nhìn về phía kim tê là sự thèm khát nhưng nhìn về phía Tiêu Sơn lại là vẻ đề phòng vô cùng. Tiêu Sơn thở dài lắc đầu, trong lòng ngẫm nghĩ: “Ta giống quai thúc thúc lắm sao?”
…
Tiêu Sơn sau một ngày làm việc khá là mệt mỏi, hắn lắc lắc đầu mở ra đôi mắt. Trời lúc này đã sáng, ánh sáng chiếu qua màn song cửa nhàn nhạt chiếu xuống dưới nền đất. Đôi mắt của hắn nheo lại. Hắn bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Âm thanh của một thiếu nữ vang từ phía cánh cửa phòng đang đóng chặt: “Tiêu Sơn ca ca, huynh có ở trong đó hay không!?”
Tiêu Sơn nghe thấy thế thì nhếch miệng cười khoái trá. Hắn lúc này đột nhiên cởi hết toàn bộ quần áo ra, sau đó nhắm mắt chùm chăn giả vờ ngủ. Hắn lúc này miệng bắt đầu phát ra tiếng ngáy o, o… giống như đang ngủ rất say xưa.
Thiếu nữ mặc một bộ hồng y, đằng sau buộc lên một cái lơ vô cùng đáng yêu. Nàng nghe thấy âm thanh ngáy từ trong phòng thì hàm của nàng hất lên, hai tay của nàng chống lên eo của mình. Miệng nàng chu lên một cách khó chịu nói: “Giờ này mà còn ngủ, huh!?”
Nói xong thiếu nữ ngay lập tức đẩy cửa vào bên trong. Thấy được cái thân thể nằm thẳng dài trong chăn của Tiêu Sơn. Mặt hắn đang mỉm cười, trên miệng còn chứa đựng nước dãi đang chảy dài. Tiêu mị thấy vậy thì khinh thường. Thiếu nữ hừ hừ tiến tới nhẹ nhàng như một con mèo.
Thiếu nữ đột nhiên dùng bàn tay thon nhỏ trắng nõn bóp chặt lên mũi của hắn. Thiếu nữ mỉm cười một cách ranh mãnh: “Để xem con heo như huynh còn có thể tiếp tục ngủ hay không!?”
Tiêu Sơn bị Tiêu Mị bóp chặt cánh mũi. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu thí hài này muốn trêu ta sao?” Nói xong hắn giả vờ như đang mở ngủ. Hắn đôi tay quơ loạn lên. Thiếu nữ bị tập kích bất ngờ nàng chỉ kịp hét lên một tiếng “A: khá là lớn.
“Aaaaa…”
Thiếu nữ ngay lập tức bị hắn kéo xuống giường. Cả cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy thân thể của nàng, còn tay kia thì đang vân vê bộ ngực mới nhú của nàng. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng. Bàn tay của hắn như có ma lực đang vân vê chà sát bộ ngực của nàng, tay kia thì đang vân vê bộ lưng trắng nõn mềm mại của nàng.
Thiếu nữ cảm giác cả người như bị điện giật tê tại, sức lực có chút mất dần. Nàng muốn dãy dụa thì bị cánh tay của hắn đang ôm chặt lấy. Từ miệng của hắn khe khẽ lẩm bẩm: “Mị nhi, Mị nhị… nàng thật đẹp a! Mị nhi, nàng thật đẹp…” hắn nhẹ nhàng thổi hơi vào tai của Tiêu Mị.
Nghe được những lời này của Tiêu Sơn, hai má của Tiêu Mị đỏ ửng lên như ứ huyết. Cả thân thể của nàng run lên. Bàn tay của Tiêu Sơn thì đang liên tục tác quái trên thân thể của thiếu nữ. Đột nhiên cả người Tiêu Mị run lên hét lớn: “Aaa…” Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đã thọc vào ngực của nàng mà xoa bóp mấy thứ nhạy cảm nhất của nàng.
Nàng bất chấp ngay lập tức vùng vẫy ngay ra. Thiếu nữ đỏ mặt huých cho hắn một cái làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau. Tiêu Sơn theo bản năng hét lớn: “Aaaaa…” Hắn lúc này biểu hiện giống hệt một thiếu nữ vừa bị cưỡng dâm.
Cả người hắn bật dậy, hắn nhìn chăm chú về phía Tiêu mị, con mắt hắn mở to lên hỏi: “Mị Nhi sao muội lại ở đây!?”
Tiêu Mị hai má đỏ bừng, thiếu nữ liên tục lắp bắp: “ta, ta…”
Tiêu Sơn giật mình, sau đó mở chăn ra ngay lập tức hắn lại đắp chăn lại, vẻ mặt của hắn trở lên xanh biếc. Mặt của hắn lúc này tỏ ra vô cùng oan khuất. Hắn méo mó miệng nói: “Mị nhi, Mị Nhi, ta… ta không ngờ muội lại là người như vậy!?”
Tiêu Mị nghe thấy thế thì hoàn toàn ngẩn ra. Sự việc này từ đấu đến cuối là việc gì rồi đột nhiên biểu hiện của Tiêu Sơn vô cùng lạ lùng. Nàng hoàn toàn không hiểu đến rốt cục chuyện này đang có việc gì diễn ra, chẳng phải nàng đang muốn đến đánh thức hắn sao. Tiêu Mị không hiểu mặt ngơ ra hơn nửa ngày mới hỏi: “Tiêu Sơn ca ca huynh làm sao vậy!?”
Tiêu Sơn mắt mũi lưng tròng, hắn thở dài lắc đầu nói: “Mị nhi ta thật không ngờ muội lại làm vậy! Hài…”
Tiêu Mị nhíu mày, mày cong lại nhìn về phía Tiêu Sơn: “ta… ta làm gì cơ!?”
Tiêu Sơn hít một hơi sau đó chăm chú nhìn về phía Tiêu Mị lắc đầu nói: “Mị Nhi không ngờ trong lúc ta ngủ muội lại làm vậy với ta. Ta nhưng vẫn là xử nam a!?”
Tiêu Mị lắp bắp: “Cái gì mà xử nam mới không xử nam cơ, Tiêu Sơn ca ca huynh nói gì ta không hiểu!?”
Tiêu Sơn mặt mũi méo sệch bắt đầu trêu trọc thiếu nữ: “Mị Nhi không ngờ muội lại là người như vậy, muội dám làm mà không dám chịu a!?”
Tiêu Mị càng nghe càng hồ đồ nãy giờ nói chuyện đã làm cho việc nàng xấu hổ hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự nghi hoặc hoàn toàn không hiểu việc gì? Thiếu nữ nhìn về phía hắn nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh nói gì vậy? Huynh không sao chứ?” Nàng nhìn về phía hắn cảm giác đầu óc của hắn hôm nay có vấn đề.
Tiêu Sơn thở dài nói: “Mị Nhi không ngờ muội là người dám làm lại không dám chịu!?”
Tiêu Mị lúc này hoàn toàn bị Tiêu Sơn làm cho ngu luôn: “Tiêu Sơn ca ca thực sự là đã có chuyện gì xảy ra. Ta đã làm gì cơ!?”
Tiêu Sơn hít một hơi sau đó nói: “Là, là chuyện đó… chuyện nam nữ…” hắn chỉ về phía cái chăn sau đó nói: “Có phải trong lúc ta ngủ muội đã làm chuyện đó với ta hay không!?”
Nghe thấy vậy Tiêu Mị con mắt to tròn mở to kinh ngạc há hốc: “Tiêu Sơn ca ca huynh nói linh tinh gì vậy!?”
Tiêu Sơn méo mó nói: “Vậy sao ta sau khi tỉnh dậy lại không có quần áo!?” hắn giở chăn ra nhanh chóng sau đó lại đắp nó lại.
Thiếu nữ cả kinh hét lớn: “Aaaaa…” Ngay sau đó nàng chạy ra ngoài. Lúc này trong phòng truyền lấy một tiếng cười lớn. Thiếu nữ lúc này mới biết mình bị lựa. Thiếu nữ liên tục đứng ngoài giậm chân đá cước: “Hỗn đạn, Tiêu Sơn ca ca là hỗn đản…”
Tiêu Sơn lúc này bước ra, hắn nhếch miệng cười nói: “nếu ta không hỗn đản liệu có câu được Mị Nhi sao?” Đáp lại lời của hắn là ánh mắt lườm của một thiếu nữ. Tiêu Sơn hai tay giang ra nhún nhún vai bất đắc dĩ.
Hái má của Tiêu Mị lúc này đỏ bừng. Nàng khi Tiêu Sơn không để ý thì len lén nhìn về phía dưới hạ thể của hắn thầm nghĩ: “Sao thứ lại to đến thế cơ chứ? Nếu như bị huynh ấy làm chắc chết mất…” Thiếu nữ đột nhiên không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy thì liên tục lắc lắc đầu tự mắng mình: “phi, phi… sao ta lại có ý nghĩ này!?”
Hai người lúc này đi dạo quanh Tiêu gia. Lúc này Tiêu gia làm khá sang trong, trên cửa treo đèn lồng cũng với các loại giấy v.v… Tiêu Sơn nhìn thấy Tiêu gia tất bật như vậy vì Tiêu Huân Nhi thì Tiêu Sơn lại một lần khẳng định rằng địa vị của thiếu nữ này so với ở gia tộc không hề thấp có khi so với Tiêu Chiến cũng không kém chút nào. Chính Tiêu Sơn cũng không biết tại sao mình có ý nghĩ này.
Thiếu nữ Tiêu Mị lúc này túm lấy tay của Tiêu Sơn , nàng kéo tay của hắn đi vòng vòng khắp nơi. Tiêu Sơn liên tục gãi gãi mũi của mình thầm nghĩ: “Trước hết tìm cách tránh Tiêu Mị sau đó đi hoàn thành nốt ít việc…”
“Hừ” Âm thanh hừ nhẹ phát ra từ chiếc miệng xinh xắn của Tiêu Mị. Thiếu nữ lúc này chu cái miệng nhỏ lên nhìn về phía trước. Thì ra trước mặt của nàng là đôi thiếu nữ Tiêu Huân Nhi và Tiêu Viêm. Hai người đi với nhau chuyện trò rất vui vẻ.
Tiêu Sơn ngạo nghễ nhìn về phía Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi cảm giác được có ánh mắt đang nhìn về phía mình. Nàng quay đầu lại đúng lúc hai đôi mắt chạm vào nhau. Nàng thấy đó là một đôi mắt cao ngạo, cằm của hắn đang hếch lên nhìn về phía nàng. Thái độ giống như coi thường nàng vậy. Tiêu Huân Nhi nhíu mày lại.
Tiêu Mị thấy vậy ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Sơn sau đó chà sát cánh tay của hắn lên cánh tay của mình. Nàng mỉm cười nói: “Tiêu Viêm biểu ca, Huân Nhi biểu tỷ!” Tiêu Sơn chỉ nhè nhẹ gật đầu với hai người.
Tiêu Viêm ngay lập tức lên tiếng nói: “Tiêu Sơn biểu đệ, Tiêu Mị biểu muội” Hắn liên tục gãi gãi mũi của mình sau đó cả đám người rất trầm mặc. Tiêu Viêm dùng ngón tay chỉ vào phía mấy cái lồng đèn nói: “Hôm nay là sinh nhật của Huân Nhi muội muội nên ta muốn dẫn cô ấy đi dạo phường thị…”
Tiêu Mị cười típ mắt lại nói: “Chúng ta cũng vậy! Muội cùng với Tiêu Sơn ca ca đang đi đến phường thị hy vọng sẽ mua được vài món đồ dành cho Huân nhi biểu tỷ!” Sau đó nàng nhìn về phía hai người nói: “Hai người không ngại nếu như để bọn muội cùng đi chứ!?”
Tiêu Sơn và Tiêu Huân Nhi chưa kịp trả lời thì Tiêu Viêm cười đáp lại: “Không ngại!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Sơn bất đắc dĩ bị Tiêu Mị cùng với Tiêu Viêm kéo ra khỏi Tiêu gia thẳng hướng Tiêu gia phường thị mà đi. Tiêu Sơn cùng với Huân Nhi có chút quỷ dị nhìn nhau. Tiêu Sơn chỉ bất giác nhún nhún vai cũng không tỏ thái độ gì nhiều. Tiêu Mị lúc này lại không biết bất cứ xấu hổ gì sán vào Tiêu Sơn làm cho hắn cười khổ. Hắn cùng với Tiêu Mị, Tiêu Huân Nhi cùng với Tiêu Viêm đi qua, mấy thanh thiếu niên đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hình viên đạn.
Tiêu Huân Nhi lúc này mặc một bộ y phục màu lam, cả người được bọc trong lớp vải vô cùng mềm mại, thân thể thon thả, cả người hương thơm nhè nhẹ lan ra làm cho lòng người trở nên mê đãng. Thiếu nữ đi một chiếc giày nhỏ màu hoa trông vô cùng đang yêu. Thiếu nữ thấy Tiêu Mị lúc này sán vào Tiêu Sơn, hơn nữa nàng còn dùng bộ ngực nhỏ như quả chanh đang vì hắn mà cọ sát cánh tay. Đã là như vậy thì thôi nhưng Tiêu Sơn vẻ mặt thì lại bộc lộ ra của một tên sắc lang chính cống, vẻ mặt của hắn giống như đang cực độ hưởng thụ: “Vô sỉ, không biết xấu hổ!?”
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Huân Nhi, thiếu nữ Tiêu Mị hai mày khe khẽ cau lại. Nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Huân Nhi. Sau đó thiếu nữ đột nhiên cười khanh khách nói: “Huân Nhi biểu tỷ, tỷ ghen sao?” Nhưng đáp lại Tiêu Mị bằng một lời hừ lạnh của Tiêu Huân Nhi. Tiêu Mị cười khanh khách nói: “Đừng quên ở đây có Tiêu Viêm biểu ca nữa đó nha!” Nói xong nàng đánh ánh mắt về phía Tiêu Viêm.
Tiêu Sơn cảm giác được không khí đang trở nên trầm trọng. Bởi vì những lời nói của Tiêu Mị làm cho không khí cực độ căng thẳng. Đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu, vừa rồi hắn nhìn qua ánh mắt của Tiêu Viêm thì trong đó loáng thoáng vẻ đau đớn, thất vọng cùng với ghen ghét. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm dành cho không ai khác là Tiêu Sơn. Chính Tiêu Sơn cũng không hiểu Tiêu Viêm vì sao phải có ánh mắt này với hắn. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng: “Cô bé này cũng quá… đi! Hài…”
Thấy Tiêu Sơn mải bước về phía trước không thèm để ý đến mình thì Tiêu Mị có chút khó chịu chu cái mỏ lên biểu hiện ra vẻ khó chịu. Tiêu Sơn cười khổ, hắn quay về phía Tiêu Mị sau đó mỉm cười. Hắn nhè nhẹ bóp mũi của mình sau đó lên tiếng hỏi: “Mùi hương hoa ở đâu thật là thơm a!?” Hắn liên tục giả vờ đánh hơi sau đó quay về phía gần Tiêu Mị làm cho thiếu nữ hai má đỏ bừng.
Tiêu Mị thấy vậy lắp bắp nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh làm gì vậy? Thật giống chó quá đi!?”
Tiêu Sơn mỉm cười, khóe miệng hắn nhếch lên nói: “ha, thì ra là hương thơm từ người Mị Nhi vậy mà ta cứ tưởng là bông hoa mỹ lệ nào cơ!?” Tiêu Sơn miệng kéo lên, hắn để một nụ cười cực kỳ mê người nhìn về phía thiếu nữ. Mấy thiếu nữ ở bên ngoài cũng vì nụ cười này của hắn có chút hơi ngẩn người. Tiêu Mị lúc này hai tay vân vê vạt áo, đầu cúi xuống, hai má dâng lên rặng mây đỏ ửng.
Tiêu Huân nhi lúc này khe khẽ hừ nhẹ. Thiếu nữ lúc này ngay lập tức túm lấy cánh tay của Tiêu Viêm. Nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm sau đó đưa ngón tay chỉ về phía trước cười nói: “Tiêu Viêm ca ca, chúng ta mau đi đến chỗ đó a!”
Tiêu Viêm khuôn mặt hơi có chút nhợt nhạt nhưng sau đó mỉm cười nói: “Được!” hai người cầm tay nhau tiến về phía trước. Thiếu nữ lúc này cũng làm hệt giống như Tiêu Mị, nàng túm chặt cánh tay của Tiêu Sơn, hơn nữa còn ép sát cánh tay của hắn về phía ngực của mình trông vô cùng thân mật.
Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ, mày hắn hơi cau lên. Bất ngờ thiếu nữ hơi liếc mắt nhìn về phía hắn, sau đó quay về phía Tiêu Viêm mỉm cười. Hai người lúc này trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Thiếu nữ chỉ về phía một chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên đó còn gắn một viên ma hạch màu xanh lá cây.
Tiêu Viêm mỉm cười nói: “Lão bản thứ này bao nhiêu!?”
Trung niên của quán sạp hàng cười với hai người nói: “Vị tiểu thư này thật là tinh mắt đây là ma tinh của mộc thiết thử nhất giai ma thú vì săn giết con này mà đội của chúng ta phải bỏ ra sức lực không nhỏ a. Hơn nữa số lượng của ma tinh này cũng rất hãn hữu mười con mới có được một viên, nếu như vị tiểu thư này thích dây chuyền này như vậy ta để 500 kim tê a!”
Tiêu Viêm ngay lập tức lấy ra kim tê cười nhìn về phía chủ hàng nói: “Lão bản đây là 500 kim tê!”
Tiêu Mị bĩu môi nhìn về phía hai người sau đó nói: “Thiết có gì ghê gớm chứ!?” Thiếu nữ ngay lập tức kéo Tiêu Sơn về phía một cửa hàng khác. Không thể không nói các cửa hàng của Tiêu gia vô cùng phong phú đủ các thể loại. Từ gian hàng bán ma tinh, đến gian hàng bán vật liệu vô cùng nhiều các loại nếu như người bình thường chưa đến nơi này bao giờ hẳn cũng có chút kinh ngạc.
Đặc biệt các gian hàng thì cũng có khá nhiều đồ phục vụ các nữ nhân. Dù sao đấu khí đại lục là nơi cường giả vi tôn, đặc biệt có tính chất nam quyền nhưng không có nghĩa đồ đạc cũng chỉ có xu hướng phục vụ nam nhân. Ở bất cứ đâu thì việc làm ăn hầu như đều phục vụ vào nữ nhân bởi vì nữ nhân là nơi dễ đạt được tiền nhất.
Tiêu Mị cầm lấy một chiếc dây chuyền do ma hạch khá là xinh đẹp màu lam sắc do ma tinh hệ thủy. Tiêu Mị cầm trong tay viên ma tinh càng vui đùa càng ưa thích. Lão bản ngay lập tức mở miệng phô hàng: “Tiêu Mị tiểu thư thật là tinh mắt a. Đó là thủy hệ ma tinh thanh xà ngư nhất giai ma thú. Viên ma tinh này không những có vẻ đẹp vô song, mà khi mang nó theo sẽ làm cho cả người mát mẻ dễ chịu… Nếu như tiểu thư thích ta có thể để 500 kim tê”
Một thiếu nữ mặc một bộ áo bào màu đỏ đang giảo bước trên đường, đi theo bên cạnh là một thiếu niên tầm hai hai ba hai mươi ba, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ. Mọi người quan sát hắn, hắn chỉ nhếch miệng cười có chút chế giễu. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói:"Một đám ngu ngốc......"
Thiếu nữ rõ ràng đang tỏ ra không vui, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó chịu rõ ràng hiện ra trên mặt bất cứ ai cũng có thể nhìn được. Nhưng khác với thiếu nữ thì thanh niên kia lại không để ý chút nào, hắn nhếch miệng cười nói: “Nhã Phi, lão bà a, ngươi thích gì hôm nay ta nhất định sẽ mua cho ngươi dù cho ngươi có muốn mua toàn bộ nơi nay…”
"Mộc đại thiểu gia, đa tạ tấm lòng của ngươi rồi…nhưng chỉ là tính tình của ngươi, Nhã Phi thật sự là vô phúc tiêu thụ, hy vọng ngươi ngày sau, không nên nói những lời tổn hại thanh danh Nhã Phi , ta chưa bao giờ đáp ứng cái gì hôn ước, khi nào lại thành nữ nhân của ngươi?" Nhã Phi liếc mắt người này một cái, cười lạnh nói.
Mộc Chiến hiển nhiên trong mắt lóe lên khó chịu, hắn cười nói: “Không phải hai đại gia tộc chúng ta đã có hôn ước rồi sao?”
Nhã Phi lúc này nhìn thấy bóng hình quen thuộc, khóe miệng của nàng nhếch lên. Ngay sau đó Nhã Phi dảo bước tiến về phía trước. Nàng ngay lập tức tiếp cận gian bán hàng kia. Nơi đó đang có một tuấn mỹ tóc bạc thiếu niên cùng với một thiếu nữ khá xinh đẹp.
Một mùi hương thơm vô cùng mê người truyền về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhẹ nhàng bóp mũi một cái. Hắn biết cái mũi này, cách khá xa cũng làm cho hắn ngửi thấy. Hắn quay đầu lại thì thấy một mỹ nhân mặc áo đỏ bó sát nhìn về phía mình, trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười mê người. Mộc Chiến thấy được Tiêu Sơn thì ánh mắt xuất hiện mang theo thù ghét.
Tiêu Mị cũng bị Nhã Phi hấp dẫn. Nàng quay lại nhìn thì thấy Nhã Phi, so sánh với Nhã Phi thì Tiêu Mị quả thực kém rất nhiều. Trong giây lát hai đôi mắt của nữ nhân nhìn chăm chú về phía nhau, có vẻ như nữ nhân đẹp thì luôn lấy nhau làm thù địch. Lần này Tiêu Mị so với Nhã Phi bị thua một bậc, Nhã Phi sau khi tu luyện Mị Công càng ngày càng mê người so với nam nhân tất cả đều có lực hút vô cùng mạnh. Ngay cả lão bản cũng mê mẩn nhìn về phía thiếu nữ.
Tiêu Mị hừ nhẹ, rõ ràng thiếu nữ bộc lộ ra không vui vẻ gì. Nhã Phi mỉm cười tiến về phía trước sau đó chỉ về phía chiếc dây chuyền trong tay của Tiêu Mị cười nói: “Lão bản thứ này bao nhiêu tiền!?”
Nghe thấy câu nói của Nhã Phi, lão bản mới giật mình lại. Ngay sau đó, lão bản cười nói: “Tiểu thư thứ này chỉ có giá 450 kim tê a…”
Tiêu Mị tức giận. Nàng ngay lập tức quay ra về phía Nhã Phi nói: “Xin lỗi thứ này ta đã mua!” Nói xong nàng nhìn về phía lão bản trong ánh mắt mang theo sự tức giận, rõ ràng vừa rồi mình hỏi lão bản đưa ra giá 500 kim tê hiện giờ lại nói 450 kim tê đây rõ ràng là làm cho người khác tức chết mà.
“Nga” Lão bản lúc này hoàn toàn ngây người. Lão nhìn về phía hai người thiếu nữ lúc này chết đứng. lão không biết phải làm sao nữa, một người là Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giá còn một người khác là Tiêu Mị tiểu thư của Tiêu gia, chính xác là ai mình cũng không nên đắc tội nếu như không muốn buôn bán ở đây.
“Lão bản thứ đó ta mua!” Giọng nói vang lên rất bá đạo, một thanh niên tầm hai mươi hai, hai mươi ba bước đến. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía thanh niên này. Hắn nhìn về phía thanh niên đồng thời thanh niên này cũng nhìn về phía hắn.
Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi lúc này đang ở gian hàng phía bên kia cũng cảnh giác xoay người đi về phía Tiêu Sơn. Mọi người bắt đầu bu trung quanh quan sát bốn người Tiêu Sơn.
Lão bản cười khổ lên tiếng nói: “Xin các vị tiểu thư, thiếu gia đừng lám khó ta a. Quán của ta nhưng làm ăn nhỏ mà thôi!”
Ngón tay của thanh niên chỉ thẳng về phía mặt của lão bản nói: “Thứ này hôm nay ta nhất định phải mua được. nếu như ngươi không muốn làm ăn nữa nói với ta một tiếng. hừ…” Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn. Tiêu Sơn càng nhìn về phía thanh niên này càng không vừa mắt. Hắn cao ngạo nhưng không bao giờ lấn hiếp người khác.
Tiêu Mị hiển nhiên cũng không đồng ý. Nàng gắt gao cầm chặt lấy chiếc dây chuyền. Nhã Phi thấy vậy nhìn về phía Tiêu mị nói: “muội muội ta rất thích vật này muội có thể để cho ta được không?”
Tiêu Mị chưa kịp mở miệng thì Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Đến phải biết nói trước sau. Nếu như hai vị dùng lực áp bách bắt ép chúng ta, thứ cho chúng ta không thể theo…”
“Hừ’ một âm thanh hừ lạnh vang lên. Ngón tay của Mộc Chiến chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử tốt nhất không nên không biết điều nếu không ta không ngại dạy cho ngươi một bài học!”
Tiêu Sơn khoanh tay lại, hắn cầm lấy chiếc dây chuyền trong tay Tiêu Mị. Ngay lập tức hắn thu về trong nhẫn trữ vật giới chỉ. Hắn nhếch miệng nhìn về phía Mộc Chiến nói: “Xin lỗi thứ cho ta không thể theo ý của ngươi…”
Mộc Chiến hét lên một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết!” Mộc Chiến ngay lập tức động thủ. Tiêu Sơn cũng ngay lập tức đẩy Tiêu mị ra nhảy giật lùi lại. Bởi vì hắn phòng bị trước thế nên không có bị động ứng phó.
Nhã Phi quát lớn: “Mộc Chiến ngươi làm gì vậy!?”
Tiêu Mị cũng kinh hô: “Tiêu Sơn ca ca…”
Tiêu Sơn nhảy cách xa Mộc Chiến mấy bước. Mộc Chiến cười lạnh nói: “Tiểu tử có chút bản lĩnh….”
Tiêu Sơn khoanh tay lại ngạo nghễ nhìn về phía Mộc Chiến nói: “Ohoo, gì thế này? Ra đường mà cũng gặp phải chó điên thích cắn người sao?” Hai tay hắn đập đập vào nhau, người hơi cúi xuống sau đó hất tay về phía Mộc Chiến nói: “Đến đây nào!?”
Mộc Chiến khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lên một tiếng: “Tiểu tử ngươi nên trả giá vì hành động của mình…” Nói xong ngay lập tức Mộc Chiến cả người xuất hiện một bộ giáp màu xanh lá cây vô cùng bắt mắt.
Mọi người kinh hãi hô lên: “đấu khí khôi giáp là đấu khí khôi giáp!”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười. Hắn biết đấu khí khôi giáp là gì, đấu khí khôi giáp đại diện cho người đạt trên cấp độ đấu sư. Bắt đầu từ đấu sư ngươi tu luyện có thể biến đấu khí trở thành khôi giáp. Sự khác nhau giữa đấu giả cùng với đấu sư không phải lượng đấu khí mà đấu sư có thể ngoại phóng đấu khí biến đấu khí thành khôi giáp vô cùng chắc chắn.
Thanh mộc thứ.
Mộc Chiến tung một nắm đấm về phía Tiêu Sơn. Trong nắm đấm của hắn chứa đấu khí màu xanh lá cây nhàn nhạt.
Nhã Phi kinh hô hét lên: “Mộc Chiến mau dừng tay lại cho ta!” nhưng Mộc Chiến không quan tâm cứ lao về phía Tiêu Sơn đánh ra một quyền.
Tiêu Sơn hai tay tụ lại, mọi người thấy không khí bắt đầu rục rịch. Mọi người thấy cả người của Tiêu Sơn bốc lên ngọn lửa giống như ánh mặt trời, trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện một quả cầu lửa rít quay tròn. Mộc Chiến bắn về phía Tiêu Sơn, quyền kình của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Oanh!
Một âm thanh cực lớn phát ra, sau đó là một vụ nổ lớn, lửa bắn tung tóe ra khắp nơi. Cả người Mộc Chiến bắn vụt ra phía sau. Trong sát na tốc độ của Tiêu Sơn tăng cực nhanh, cả quả cầu lửa của hắn đập mạnh về phía Mộc Chiến. Mộc Chiến ăn cả một đòn vô cùng đau đớn, cả người bay vụt lại, miệng phun ra một ngụm máu dài.
Cả thân hình hắn lê dài trên đất. Đây rõ ràng là chênh lệch cấp độ thực lực. Khi hắn rơi bịch xuống đất, mọi người hoàn toàn rơi vào chết lặng. Tiêu Sơn khe khẽ vẩy vẩy tay, hắn hừ nhẹ một tiếng nói: “Wow, bàn tay có chút ê ẩm…” hắn nhìn về phía Mộc Chiến đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất, cằm hất lên: “người kính ta một thước, ta kính ngươi một thước, người lấn ta mười thước ta hoàn ngươi trăm trượng”
Lúc này đám người đi theo hai người ngay lập tức đứng ra chắn ở phía trước người Mộc Chiến, cả đám người nhìn về phía Tiêu Sơn. Ngay sau đó một trung niên lão nhân bước ra. Người này có khuôn mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt chứa đầy sát ý. Hắn mở miệng nói: “Vị tiểu huynh đệ này! Vừa rồi mặc dù thiếu gia của chúng ta hơi quá đáng nhưng vị tiểu huynh đệ này cũng không nên ra tay nặng với thiếu gia của ta như vậy a!?” Hắn đánh ánh mắt về phía mấy người hầu. mấy người hầu vội vã bê thiếu gia của hắn nhanh chóng lùi về phía sau đi chữa thương. Lão nhân cũng cho thanh niên một viên đan dược vào miệng.
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Vậy phải làm sao đây!?”
Thấy sắc mặt của thanh niên đã chuyển biến tốt. hơn nữa sau khi kiểm tra trung niên lão nhân có chút nhíu mày hiển nhiên bị thương khá nặng nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Trung niên lão nhân xoay mặt về phía Tiêu Sơn, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng lão vẫn cười lạnh nói: “Vậy để ta lãnh giáo một chút bản lĩnh của tiểu huynh đệ” Nói xong ngay lập tức trung niên lão nhân lao về phía Tiêu Sơn. Mọi người quả thật thấy lão nhân này vô cùng vô sỉ, người ta nhưng còn chưa thành niên, mà lão đầu tuổi không nhỏ. Đoán chừng ở độ tuổi này hẳn là một đại đấu sư đi. Một lão đầu cùng với một tiểu thí hài tỷ thí đây là chuyện gì xảy ra.
Nhã Phi quát lên: “Mộc Ân đại quản gia…”
Nhưng có vẻ như lời nói của Nhã Phi lại không mang bất cứ hiệu quả gì. Lão đầu ngay lập tức lao về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không có phản ứng gì nhiều nhưng trong tay của hắn xuất hiện một cái bình ngọc. Bình ngọc này dùng để bảo vệ tánh mạng của hắn, hắn không nghĩ đến mình lại dùng đến thứ này nhanh như vậy.
Oanh!
Một tiếng va chạm vang lên. Lúc này vang lên một tiếng hống khiếu của một con sư tử. lúc này một trung niên nam tử hoàn toàn đứng chắn trước người của Tiêu Sơn. Trung niên nam tử kia hiên ngang đứng chắn trước người của Tiêu Sơn đẩy lui trung niên lão nhân.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Nhã Phi lúc này hoàn toàn ngây người, nàng khi nhìn thấy Tiêu Sơn đang cùng với một nữ nhân khác tay trong tay vui vẻ là nàng không nhịn được, một cỗ lửa ghen từ trong lòng trào lên làm cho nàng hoàn toàn đánh mất ý chí. Khi nhìn thấy hai người như vậy nàng mới đánh ra một chủ ý để cho Mộc Chiến đến gây khó dễ với hắn. Nếu như Mộc Chiến chiến thắng vậy thì nàng cũng ra được một khẩu ác khí trong lòng, Tiêu Sơn bị đánh một lần như vậy coi như một lần dạy dỗ với hắn. Nếu như Mộc Chiến bị đánh thì coi như nàng thoát được cái đuôi làm nàng khó chịu. Nhưng nàng không ngờ đại quản gia Mộc Ân lại ngầm đi theo.
Nhã Phi đang muốn ra tay ngăn cản thì tốc độ phản ứng của Mộc Ân quá nhanh quả thực nàng trở tay không kịp hơn nữa thực lực của nàng cũng không thể ngăn cản. may mắn thay là có người kịp chắn giữa họ cản trợ trận đấu này.
Tiêu Viêm lúc này chạy đến có chút ngạc nhiên hô lên: “Phụ thân!”
Tiêu Mị cùng với Tiêu Huân Nhi cũng đồng thời mở miệng nói: “Tiêu Chiến thúc thúc!”
Tiêu Chiến đứng chắn trước người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía Tiêu Chiến. Hiện giờ khí thế của Tiêu Chiến lại mạnh hơn so với trước kia. Hắn không ngờ Tiêu Chiến lại tiếp tục đột phá. Tiêu Chiến đứng chắn trước người Tiêu Sơn, trên người của Tiêu Chiến lấp lánh lên một bộ áo giáp vô cùng bắt mắt. Tiêu Chiến ngạo nghễ, uy phong đứng trước Tiêu Sơn. Hắn lên giọng nói: “Không biết các hạ là ai, tại sao lại gây chiến ở Tiêu gia phường thị ta?”
Trung niên lão nhân lùi lại, cánh tay run run lên rõ ràng vừa rồi giao phong với Tiêu Chiến, hắn ăn thiệt thòi không nhỏ. Cánh tay của hắn dấu vào trong tay áo, khuôn mặt không đổi nhìn về phía Tiêu Chiến nói: “Ngươi là Tiêu Chiến tộc trưởng của Tiêu gia, một trong ba đại gia tộc tại Ô Thản Thành…”
Nghe giọng nói của trung niên lão nhân này thì Tiêu Chiến cau mày một cái, trong lời nói của người này hoàn toàn không để Tiêu gia vào trong mắt. Tiêu Chiến trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng bình thản lên tiếng nói: “Đúng vậy, ta chính là Tiêu tộc trưởng, không biết các hạ là ai?”
Trung niên lão nhân cao ngạo, lãnh đạm nói: “Mộc Ân, đại quản gia của Mộc gia!”
Nghe những lời này của trung niên lão nhân, Tiêu Chiến khẽ giật mình. Mộc gia là ai hiển nhiên là một trong những đại gia tộc lớn tại Gia Mã Thánh thành, đế đô của Gia Mã đế quốc. Một trong những gia tộc có cường giả đấu hoàng tọa trấn, so với các đại gia tộc khác như Nạp Lan gia cùng với Đặc Thước Nhĩ gia tộc không kém chút nào. Hiển nhiên so về thực lực cùng tài chính thì Tiêu gia có chút yếu thế hơn Mộc gia quá nhiều.
Tiêu Chiến thấy vậy khuôn mặt chỉ thoáng qua đổi một chút sau đó hắn bình thản nói, trong giọng điều không mang xu nịnh, không mang sợ hãi: “Tiên sinh thì ra là đại quản gia của Mộc gia. Hân hạnh, hân hạnh…” Tiêu Chiến biết rằng thực lực của đối phương kém mình nhưng cũng là một đại đấu sư. Tiêu Chiến hướng về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng hỏi: “Không biết tiên sinh tại sao lại ra tay với một vãn bối!?”
Trung niên lão nhân cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Còn hỏi tại sao à? Hắn đả thương tới thiếu gia của ta. Nếu như hôm nay gia tộc các ngươi không cho ta một cái công đạo. hừ, hừ… Mộc gia của chúng ta không phải dễ trêu vào đâu!?”
Những lời này nói ra hoàn toàn khiến cho Tiêu Chiến biến sắc. Đây vốn hoàn toàn là khỏa thân uy hiếp, Tiêu Chiến cắn hai hàm răng sau đó lên tiếng nói: “Cho Mộc gia các vị một cái công đạo?” hắn nhìn về phía trung niên lão nhân sau đó lên tiếng hỏi: “Vậy ta xin hỏi chuyện vừa rồi xảy ra đến tột cùng là chuyện gì? Ai có thể nói cho ta hay không?”
Trung niên lão nhân lên tiếng nói: “tất nhiên là người của gia tộc của ngươi tự tiện đả thương thiếu gia của chúng ta rồi!” Nói xong hắn quét mắt về phía những người bên lìa đường. Đám người bên lìa đường bị trung niên lão nhân quét qua thì run lên đều theo bản năng rụt lùi lại.
Tiêu Huân Nhi lúc này đột nhiên lên tiếng nói: “Tiêu Chiến thúc thúc là bọn họ gây sự trước…” Nói đến đây Tiêu Huân Nhi đem toàn bộ chuyện này ra kể. Tiêu Chiến nghe thấy vậy xong cũng biết chuyện gì xảy ra, dõ ràng bên này không nói lý trước.
Trung niên lão nhân chỉ lạnh nhạt đáp: “Người của Tiêu gia các vị không thể tin tưởng được!” Lời này của lão rõ ràng các ngươi là người nhà hiển nhiên bênh vực người nhà. Lời của người nhà hiển nhiên không thể tin tưởng được.
“Lời của vị muội muội này hoàn toàn là sự thật. Ta có thể làm chứng!” Lời này vừa ra làm tất cả mọi người đều giật mình. Mọi người quay đầu lại nhìn thì lời này không ngờ lại phát ra từ một thiếu nữ. mà thiếu nữ này không ai khác cực kỳ quen thuộc Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giã Đặc Thước Nhĩ.
Nghe thấy thế sắc mặt của trung niên nhân trở nên ảm đạm thất sắc, hắn không ngờ Nhã Phi lại vì một tiểu tử hoàn toàn không quen biết mà trở mặt với hắn cùng với thiếu gia nhà hắn. Trung niên lão nhân cắn răng lên tiếng nói: “Nhã Phi tiểu thư xin cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Lời này không thể nói loạn a? Lời này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Đặc Thước Nhĩ gia tộc và Mộc gia, hy vọng Nhã Phi tiểu thư suy nghĩ thật kỹ!?”
Trung niên lão nhân lần này lấy những lời này ra hoàn toàn muốn dồn ép Nhã Phi. Nhã Phi hừ lạnh một tiếng, bình thản lên tiếng nói: “Lời này của Nhã Phi hoàn toàn là sự thật. Đại quản gia, việc của Nhã Phi ngươi không cần quan tâm. Việc làm của ta, ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa Mộc Ân đại quan gia hình như so sánh quá cao thì phải. Ngươi có thể đại diện cho Mộc gia hay sao?”
Trung niên lão nhân giật mình ngẩn ngơ nói: “Cái này!?”
Tiêu Sơn thoáng giật mình, hắn cũng không ngờ Nhã Phi lại có thể vì mình mà ra mặt. Nếu so sánh hai bên không quen biết gì thì vì lợi ích cách tốt nhất Nhã Phi phải để mặc không quan tâm mới đúng. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhìn về phía trung niên lão nhân cười lớn nói: “hahahahaha…”
Thấy Tiêu Sơn cười thì tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ra. Tiêu Sơn ngạo nghễ trong giọng nói có chút khinh thường nói: “Ta nói này đại quản gia, thiếu gia của ông năm nay bao nhiêu tuổi phải có hai mươi hai, hai mươi ba đi. Ta năm nay sao? Chỉ có mới mười bốn tuổi, ân là mười bốn tuổi ba tháng. Ta còn gần hai năm nữa mới có thể thành nhân đi.”
Thấy lời nói của Tiêu Sơn thì sắc mặt của trung niên lão nhân lúc xanh lúc đỏ. Tiêu Sơn lại tiếp tục lên tiếng nói: “Ta không ngờ các đại gia tộc như các vị da mặt lại dày như vậy a!? Nếu như ta là hắn đã chạy nhanh đi mua một miếng đậu hủ đập đầu vào tự sát cho xong….”
Trung niên lão nhân nghe thấy thế khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lớn: “Tiểu tử ngươi quá càn rỡ!”
Tiêu Chiến lúc này cũng quát lớn: “Tiêu Sơn!”
Nhã Phi lúc này khuôn mặt cũng lúc trắng lúc xanh, sau đó nàng lên tiếng nói: “Mộc Ân đại quản gia, ta thấy việc quan trọng bây giờ là trị thương cho thiếu gia của các ngươi đi!”
Trung niên lão nhân nhìn về phía sau. Hắn biết tình cảnh này của mình cực kỳ không tốt dù có tiếp tục ở đây cũng không chiếm được tiện nghi gì. Trung niên lão nhân vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó phất tay xoay người: “Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta!”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Tùy thời phụng bồi!”
Trung niên lão nhân xoay người rời đi. Nhưng Nhã Phi lúc này đứng đó nhìn về phía hắn, vẻ mặt của nàng có chút thất thần. Mọi người không ai biết Nhã Phi lúc này đang nghĩ gì. Tiêu Sơn lúc này đi đến nhìn về phía Nhã phi cười nói: “Cảm ơn Nhã Phi tiểu thư đã ra tay tương trợ!”
Nói xong hắn cảm giác cả người thất thoát lực. Sử dụng thái dương phụ thể quả thực tiêu hao khá là nhiều thể lực. Hắn lúc này thoát lực thì vừa đúng lúc bước về phía Nhã Phi. Nhã Phi vội vàng hô lên: “Cẩn thận!” thiếu nữ giang hai tay ôm lấy hắn.
Tiêu Sơn ngã vào một thứ ấm áp, ôn hương, một mùi hương thơm ngát làm cho hắn tâm ma ý loạn. Đặc biệt bàn tay của hắn không ngờ lại sờ vào cái gì đó mềm mại, bàn tay của hắn nhè nhẹ nắn bóp. Hắn nghe được tiếng rên rất nhỏ. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy được hai má của Nhã Phi đỏ ửng vì xấu hổ.
Mấy người xung quanh đặc biệt là nam nhân nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt bộc lửa. Trong lòng thầm mắng tên này là tiểu quỷ rõ ràng ở đây là cố ý. Hoàn toàn chắc chắn là cố ý. Họ lúc này rất muốn xem biểu hiện tức giận của Nhã Phi sẽ trừng phát hắn ra sao. Nhưng không như họ mong muốn, Nhã Phi lúc này còn biểu hiện ra cực kỳ xấu hổ. Nhã Phi nói: “Còn không buông ta ra!” tiếng nói phát ra lắp bắp, run rẩy còn mang theo xấu hổ.
Hai má của Nhã Phi xuất hiện hai rặng mây đỏ ửng, Tiêu Sơn nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Xin lỗi!”
Tiêu Mị lúc này thấy vậy có chút tức giận hừ nhẹ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Tiêu Sơn. Nàng nhanh chóng gạt hai người ra khỏi nhau. Nàng nhìn về phía Nhã Phi với ánh mắt đề phòng sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt biểu hiện ra sự bất mãn.
Cả người của Tiêu Sơn lúc này người đầy mồ hôi, Tiêu Mị thấy vậy ngay lập tức lấy ra một chiếc khăn tay vì hắn mà lau đi mồ hôi. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Mị lên tiếng nói: “Cảm ơn!”
Tiêu Mị mỉm cười nói: “Không có gì!”
Nhã Phi lúc này quan sát về phía chiếc khăn tay. Sau đó nàng cảm giác được thứ này hình như vô cùng quen thuộc. Nhã Phi nghiến răng, hừ lạnh trong lòng nói: “Đây không phải là khăn tay lão nương tặng ngươi sao, ngươi lại dám tặng cho người khác! Hừ, để xem lão nương trị ngươi thế nào!” Nhưng Nhã Phi lại thể hiện ra một bộ mặt vui vẻ, nàng cười, nụ cười vô cùng mê người nhìn về phía Tiêu Mị nói: “muội muội khăn tay của muội thật là đẹp a! Không biết muội muội mua nó ở đâu a!? ta rất muốn mua một cái giống như vậy!?”
Tiêu Sơn cả người toát ra mồ hôi, hắn nhìn về phía chiếc khắn tay. Khăn tay này không phải là Nhã Phi tặng cho hắn sao. Sau đó hắn đem thứ này bị bất đắc dĩ tặng cho Tiêu Mị. Tiêu Sơn trong lòng hốt hoảng giống như gặp ma: “Xong, xong rồi!”
Tiêu Mị mỉm cười nói: “Hì, rất đẹp đi là Tiêu Sơn ca ca tặng cho Mị Nhi đó!” nói xong nàng đánh ánh mặt của mình về phía Tiêu Huân Nhi, cái cằm của nàng hơi hếch lên rõ ràng là đang thị uy. Tiêu Huân Nhi quay mặt đi làm như không thấy.
Nhã Phi thấy vậy thầm mắng trong lòng: “tên hỗn đản, tên đáng chết… ngươi quả thực đem khăn ta tặng ngươi tặng cho người khác…” Nhã Phi thầm mắng hắn đến trăm ngàn lần. Nhưng khuôn mặt của Nhã phi lại tỏ ra vui vẻ dị thường, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Không biết Tiêu Sơn biểu đệ nhưng mua thứ này ở đâu a? Nhã Phi rất muốn biết!”
Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, Tiêu Mị thấy vậy lo lắng hỏi: “Tiêu Sơn ca ca người huynh ra nhiều mồ hôi như vậy!?”
Tiêu Sơn không để ý đến thứ này chỉ qua loa đáp lại: “A, ha, thứu này sao là ta mua trong thành!?”
“Khanh khách, vậy sao?” Nhã Phi lấy tay che miệng của mình. Nàng cười duyên nói: “Nhưng ta biết tấm khăn tay này hình như làm được từ một loại vải tên là tuyết tằm ti chỉ bán ở đế đô cùng với một số thành thị lớn khác ở Ô Thản thành nhưng không có bán a. Ta không biết khi nào thì Ô Thản thành cũng bán thứ này a!?”
Tiêu Sơn đầu to như cái đấu sau đó vội vàng nói ra: “A ha, lúc đó sao? Đúng rồi là ta mua của một trung niên lão nhân. Lão nhân kia đi ngang qua đây bán cho ta. Ta thấy đẹp mua thứ này a!”
Tiêu Mị nghe thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi: “Tiêu Sơn ca ca, không phải huynh nói huynh mua thứ này từ một bà chủ sao? Hơn nữa đó còn là một bà chủ phóng đáng a. Nếu không phải huynh mua thứ này ta cũng không nhận đây!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người trong lòng hô to: “Khi nào ta nói bà chủ phóng đãng a!”
Nhã Phi lúc này khuôn mặt trở nên xanh trắng, trong lòng vô cùng tức giận: “Tên hỗn đản thì ra ta trong lòng ngươi là như vậy a….”
“Khụ, khụ…” một tiếng ho khan đánh vỡ cuộc nói chuyện của ba người. ba người ngoảnh đầu lại thì thấy Tiêu Chiến đang ho khan. Tiêu Chiến nói: “Lần này đa tạ Nhã Phi tiểu thư đã tương trợ. Nếu không ngại Tiêu gia ta bất cứ khi nào cũng sẵn sàng tiếp đón tiểu thư…” Sau đó hắn quắc mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Mấy vãn bối này vẫn là để ta dẫn chúng về đi!” Hiển nhiên Tiêu Chiến không muốn để mấy tiểu hài tử này ở đây để tiếp tục gây ra họa gì. Hăn nhưng khẳng định lần này Mộc gia không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này.
Nhã Phi mỉm cười nói: “Vậy ta cũng không làm phiền Tiêu tộc trưởng!” nói xong nàng cùng với Tiêu Chiến qua lại vài câu sau đó rời đi. Nhã Phi khi đi không quên nhìn về phía Tiêu Sơn một cái. Tiêu Sơn cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn có chút lưu luyến, có chút u oán. Tiêu Sơn giật thót mình lại, cả người của hắn khe khẽ run lên.
Đi được một đoạn đường Nhã Phi khe khẽ lẩm bẩm gì đó mà không ai nghe được. Tiêu Sơn cảm giác được thứ gì đó. Hắn đột ngột liên tục hắt xì: “hắt xì, hắt xì…”
Nhã Phi miệng kéo lên: “Đáng kiếp!”
“hắt xì…”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger