Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Chapter 29 – One Night’s Experience
Sử dụng「Pry」để xem trạng thái của Niño , Hiiro thấy rằng những lời nói dối sẽ vô dụng với cô. Sức mạnh này dường như có thể nhìn thấu bên trong trái tim của một người, và nó là một từ cao cấp, mặc dù khả năng của nó có thể được cải thiện nếu cậu có thể tưởng tượng được hiệu quả tốt hơn.
"Vậy bây giờ cậu tin tôi chưa?"
"... Một chút ..."
"Tiếc quá."
Cô nhận ra một thực tế rằng cô không thể có được sự tin tưởng hoàn toàn của cậu, nhưng cô rất vui mừng khi thấy cậu nhồi nhét những miếng《Vanyer》vào miệng của cậu, hết miếng này đến miếng khác.
Món "Vanyer" ngon hơn cậu tưởng, cậu nghĩ là cậu nên ăn chúng. Chúng cảm giác giống như kẹo gấu dẻo (Edit note : món kẹp chip chip huyền thoại) khi chạm vào, nhưng chúng đã làm cách nào đó khiến cho cậu muốn nhồi nhét chúng vào miệng cậu.
(Chính là điều đó. Một khi bạn bắt đầu, bạn không bao giờ có thể dừng lại. ) (Edit note: gì chứ kẹo chip chip thì bay nhanh lắm :3 )
Tại Nhật Bản, cậu thường phải đối mặt với cùng một vấn đề với kẹo. Sau khi bạn ăn xong một viên, bạn sẽ tìm thêm một viên nữa, và cuối cùng bạn không thể ngừng ăn chúng. Các hương vị có nhiều loại khác nhau, vì vậy chúng không gây ngán.
“Xin hãy thưởng thức《Melnym》.”
Hiiro nhìn chằm chằm vào thứ màu trắng, một thứ giống như sữa ở trong cốc của cậu. Nó có vị giống như đào. Cậu nhấp một ngụm.
(Tôi thấy. Nó thật thơm, nước trái cây thật tươi mát. Nhưng, nó có mùi giống táo hơn đào).
Cậu đã xác định được rằng đó là một loại nước trái cây. Cậu không biết cái gì đã làm ra nó, nhưng nó là loại đồ uống bạn muốn thưởng thức khi bạn ra khỏi bồn tắm.
"Cậu có thích nó không?"
“Ừm, nó không tệ."
"Fufu. Thật là tốt. "
Cô đan tay vào nhau và mỉm cười như một cô bé. Tuy hình dáng là của một người phụ nữ trưởng thành trong độ tuổi đầu 2 đuôi chơi vơi, nhưng khi cô ấy mỉm cười, cô tỏa ra một cảm giác rất trẻ trung.
"Nhưng có vẻ như tôi đã lờ đi các「 Humas 」quá lâu. Thậm chí họ còn có thể sử dụng ma thuật triệu hồi. "
"Nhưng để triệu tập các anh hùng, có vẻ như họ đã hi sinh các công chúa của chính họ. Đó là một sự ngu ngốc."
Đó là một trong những lý do Hiiro muốn rời khỏi đất nước đó càng sớm càng tốt. Bất kể vì lí do gì, cậu không muốn phục vụ một vị vua sẵn sàng hi sinh con gái của mình.
"... Tại sao cậu không hành động với những người được triệu hồi khác?"
"Ah? Tất nhiên đó là bởi vì tôi không muốn. Tại sao tôi phải chôn vùi ý tưởng của tôi và nghe theo mệnh lệnh ngu ngốc của người khác?"
“…”
Lời nói của Hiiro như đánh trúng cái gì đó .
"Dù sao thì, tại sao tôi lại phải du hành và làm việc với những người tôi không thích. Sẽ chẳng vui vẻ cả. "
"Fufufu. Tôi hiểu. Vậy ít nhất là cậu cũng xem những người mà cậu đang đi du lịch cùng là bạn?"
"Không, họ có ích cho tôi theo một cách nào đó, vì vậy tôi đi cùng với họ."
"Fufufu. Thật vậy à? Vì vậy từ bây giờ, cậu sẽ không chiến đấu vì lợi ích của [Humas]?"
"Vậy cho tôi hỏi tại sao tôi phải từ bỏ con đường của tôi để vì cái đất nước không liên quan gì đến mình ?. Sao những kẻ đó không thể tự giải quyết vấn đề của chính mình nhỉ ?"
Niño nheo mắt và nhìn chằm chằm vào Hiiro.
"Sau đó, cậu sẽ làm gì nếu những người ở bên cạnh cậu ngay bây giờ bị thương?"
"Tôi đã nói với cô, hay là tôi không nói? Tôi chỉ đơn thuần đi với họ là vì họ có thể sử dụng được."
"Tôi hiểu."
"... Tốt thôi, trong khi tôi không thích, chúng tôi vẫn đang đi cùng nhau cho đến đến bây giờ. Nếu có bất kỳ việc xấu nào xảy ra với họ trước mắt tôi, khi đó tôi sẽ có những cách giải quyết thích hợp. Tuy nhiên, nếu họ gây hại cho tôi vì sự bất cẩn của họ, tôi không có nghĩa vụ phải ở lại. "
"... Cậu là một người lạ. Vậy tôi sẽ gọi đây là vô cảm hay thực tế đây ? “
"Đa số mọi người chỉ quan tâm đến bản thân mình, phải không? Nhưng họ quan tâm đến những người theo dõi họ và dư luận xã hội, vì vậy họ hành động như họ đang làm việc vì người khác. Muốn trở nên mạnh mẽ không bao giờ là một mong muốn vì lợi ích của người khác. Đó là bởi vì họ không muốn các đồng đội của họ chết và để lại họ một mình. Họ sẽ trở nên mạnh mẽ vì chính mình."
"Có vẻ đây là cách suy nghĩ không đúng lắm."
Tất nhiên, Hiiro không nghĩ rằng nó vặn vẹo sai lệch chút nào.
"Tôi đã quyết định làm những điều tôi muốn cho bản thân của tôi. Nếu ai đó cố lấy đi điều đó của tôi, sau đó tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Nếu họ không liên quan đến tôi, thì tôi sẽ không làm phiền đến họ. Nói chung, tôi chả cần quan tâm đến bất cứ ai."
"... Tôi hiểu. Cậu chắc chắn là một người thú vị."
Cô đưa tay lên miệng và cười.
"Tiện thể, tại sao những người khác không thể nhìn thấy 「Pheom」? Màu đỏ từng nói cái gì đó giống như vậy."
"Hmm? Không phải vì những người khác không đáng quan tâm sao?"
“…Cô là loại người thế nào vậy?”
Lo lắng rằng thân phận thật sự của cô đã bị lộ ra, Niño một lần nữa nheo mắt nhìn Hiiro.
"Fufufu, xin lỗi vì cách diễn đạt của tôi. Về câu hỏi của cậu trước đó, để phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi đòi hỏi mức độ cao nhất của phép thuật. Nhưng đó không phải là tất cả. Nó cũng dựa trên bản chất của người nắm giữ."
"Bản chất?"
"Vâng, những người có thể giao tiếp với「 Spirits 」và「 Fairies 」đều là những người có bản chất giống với 「 Spirits 」và「 Fairies 」 ."
"Chờ một chút. Tôi là con người, và tôi không có cánh."
"Đó không phải là ý của tôi."
Ah tốt. Cậu lo rằng cậu sẽ phải làm gì nếu đột nhiên mọc ra một đôi cánh.
"Chúng tôi là một loài tồn tại mà cuộc sống trong thế giới tâm linh nhiều hơn so với thế giới vật chất."
“Tâm linh?”
"Vâng. Chúng tôi là một chủng tộc được kết nối chặt chẽ với ma thuật. Chúng tôi không có một cơ thể sinh học, hình dáng chúng tôi như cậu thấy đối với chúng tôi không khác gì nơi chứa ma thuật. "
"Tôi hiểu. Có phải đó là lý do tại sao tất cả các 「Fairies」 đều có hình dáng từa tựa nhau?"
Sự khác biệt duy nhất là màu tóc của họ, và khác hơn nữa, họ đều giống hệt nhau. Nếu tóc của họ là cùng một màu, Hiiro cảm thấy rằng cậu sẽ không phân biệt nổi họ, giống như họ là những cặp song sinh giống hệt nhau.
"Vâng, có thể coi cơ thể sinh học của chúng tôi như là trang phục ... có thể là nói quá, nhưng các「 Phoem 」, không có điểm nào trong hình thái sẽ khác nhau. Các 「Fairies」 cũng tương tự nhu vậy."
"Cô chủ yếu tồn tại bằng phép thuật, thật khó để con người có thể nhìn thấy cô? Vậy tại sao chỉ 「Humas」 gặp khó khăn ? Các 「Gabranth」 không có nhiều phép thuật cơ mà?"
"Đó là bởi vì「 Gabranth 」là hình thái sống gần với chúng tôi ngay từ đầu. Họ yêu thiên nhiên, sống cùng với nó, và chết bởi quy luật của họ. Môi trường đã làm cho họ phát triển để nhận thấy chúng tôi."
Đó là một câu trả lời làm cho Hiiro hài lòng. Đó là một cái gì đó mà có thể nhìn thấy khi nhìn vào sự khác biệt giữa các 「Humas」 và 「Gabranth」. Các Beastmen rất coi trọng thiên nhiên. Cậu chắc chắn về điều đó.
Các 「Humas」 có được sự khôn ngoan. Họ đã sử dụng thiên nhiên và thay đổi nó để làm cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, như trước kia, Beastmen tiếp tục sống giữa thiên nhiên. Và nó đã được quyết định rằng điều đó cho phép họ phát triển một khả năng sẵn có, có thể nhìn thấy các [Phoem].
"Vậy tại sao tôi có thể nhìn thấy họ?"
"Đó là bởi vì các phép thuật mạnh tự nhiên của cậu và bởi vì tâm hồn của cậu giống như của chúng tôi."
"Hmm ... Bằng cách nào đó, tôi nên xem đó là một lợi thế, có phải không?"
"Um ... Có lẽ?"
"Tôi nghĩ là như thế này. Tôi có thể làm một số điều mà người bình thường không thể làm. Năng lực này thực sự OP."
“… Fufufu.”
"Tại sao cô lại cười?"
"Không, tôi chỉ nhận ra điều thú vị rằng có những người như cậu. Tôi đã hiểu tại sao Orun lại thích thú với cậu."
"Tôi thực sự không quan tâm, nhưng ..."
"Vâng?"
"Làm ơn cho đĩa nữa."
Nói xong, Hiiro đưa ra đĩa của cậu. Bằng cách nào đó, núi kẹo "Vanyer" đã biến mất.
"Fufufu, cậu ăn tốt thật đấy."
Sau đó, họ tiếp tục nói chuyện và trao đổi câu hỏi. Và cuối cùng, Hiiro cho biết đã đến lúc cậu phải trở về.
Niño làm một cánh cổng như lúc đầu, liên kết cậu trở lại ngọn đồi lúc đầu.
"Ah, làm ơn đợi đã! Xin hãy đợi!"
Và đột nhiên, Orun chạy tới. Ba người kia cũng đi cùng.
"Bạn đang trở về đó, đúng không? Đúng không?"
“Đúng.”
Thói quen lặp đi lặp lại dòng cuối cùng của họ đã làm cậu bực mình.
"Tôi đưa cậu cái này! Đưa cậu cái này!"
Thứ mà được đưa cho Hiiro là một chiếc nhẫn.
"Đây là gì?"
"Fufu. Đó có vẻ là <<Faerie Ring>>. Đó là một dấu hiệu cho thấy cậu đã nhận được sự tin tưởng của các [Faeries]. Orun khá vui với cuộc gặp đầu tiên của mình với một con người. Nếu cậu muốn, tôi muốn cậu chấp nhận nó."
"Được rồi, tôi sẽ lấy những gì được đưa cho tôi."
Có lẽ nó có thể bán được giá một chút, cậu thầm nghĩ. Nhưng cậu chắc chắn sẽ không nói ra.
(TL: thanh niên này chắc quên rằng Niño có thể đọc được tâm trí người khác)(Edit note: yep)
"Và đây là quà của tôi."
Niño tạo ra một khối cầu ma thuật như mọi người thường thấy ở các thầy bói già, và cô đẩy nó vào ngực của Hiiro.
"O-oy, đây là?"
Cậu bị mất thăng bằng một chút
"Đó là một item liên kết cậu tới đây. Nó sẽ giúp cho chúng ta gặp nhau lần nữa."
"Đợi đã nào! Tôi thực sự không muốn-"
"Buổi nói chuyện rất thú vị."
"Tạm biệt! Tạm biệt!"
"Tôi không trở lại đâu."
"Ah, và nếu có chuyện gì khiến cậu gặp [Spirit King], hãy chắc chắn đưa cho ông ta thứ liên quan đến tôi."
"Spirit? Cô đang nó-"
Và không gian xung quanh Hiiro xoắn lại, và cậu bị bóng tối bao phủ. Vào thời điểm cậu lấy lại các giác quan của mình, cậu đang trên đỉnh đồi một lần nữa. Và...
"Đã sáng rồi."
Có vẻ như cậu đã thức cả đêm. Cậu nhăn nhó đứng nhìn mặt trời mọc một lúc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Chap 30: Tin đồn về cuộc chiến
“Này Hiiro, mặt mi bị sao vậy?”
”Nghiêm túc à…”
“Mi làm sao thế ? Sao lại có vết thâm đen dưới mắt mi thế kia?”
“Im đi.”
Hiiro càu nhàu, cậu đã không thể chợp mắt cả đêm, hay luyện tập <<Word Magic>>.
Đúng là cậu đã có một trải nghiệm đáng giá. Nhưng đầu cậu như bị nhồi quá nhiều thứ cùng lúc, cảm giác vô cùng khó chịu. Hơn hết, giờ Hiiro đã mệt rã rời.
“Đúng rồi Hiiro. Tối qua, cậu nói chuyện với ai à? Có gì quan trọng không?”
“Ông còn nói nữa, tôi xiên ông thật đấy.”
“… Xùy”
Hiiro nghĩ.
(Thành thật, ông thật thà quá. Ông sống được tới giờ đã là một kỳ tích rồi.)
“Dù sao thì, giờ tôi đánh một giấc đây. Nếu không có gì xảy ra, đừng làm phiền tôi.”
Tôi leo lên trên con Raidpic và bắt đầu ngáy.
“… Thật là! Chúng ta sẽ đi chậm lại vậy.”
“Đương nhiên rồi!”
Cả nhóm hướng đến<<Passion>>trên Raidpic. Họ có đi ngang qua một thị trấn, nhưng vì đã có đủ lương thực, và vì Hiiro còn đang ngủ, họ không tạt vào.
“Cứ tốc độ này, ta sẽ đến <<Passion>> sớm thôi.”
Tốc độ bọn Raidpic nhanh hơn họ tưởng, nhờ thế họ có thể đến sớm hơn dự tính. Tuy nhiên, mông Arnold vẫn ê ẩm.
“Woah! Một con quái?”
Một con quái hình dáng như tê giác xuất hiện.
“Một con Funsai. Chậc, mất công quá, nhưng thôi, có còn hơn không.”
“Mọi..mọi chuyện sẽ ổn chứ ạ?”
“Nếu có chuyện gì, cứ đánh thức người đẹp đang say giấc ở đằng kia dậy.”
“D… dạ…”
Arnold tuột xuống khỏi con Raidpic. Với thanh trường kiếm trên vai, anh ta tiến tới. Con Funsai cũng nhào đến.
“Nào! <<Wind Fang>>”
Gió bắt đầu cuộn quanh thanh kiếm. Đưa thanh kiếm lên cao quá đầu, anh chém xả xuống con Funsai.
SFX: Bushaaaaa-tsu!
“Haha! Đó là <<Binding>> của ta đấy! Xuống địa ngục đi!”
Arnold vẩy máu ra khỏi thanh kiếm, rồi quay về chỗ Muir.
“Mừng chú trở về.”
“Quá dễ!”
“Nhưng chú vẫn rất tuyệt…”
Muir đã hơi lo…
“Chú rất mạnh, và có thể dùng cả <<Binding>>. Không như con…”
Arnold vỗ nhẹ đầu Muir.
“Đừng nghĩ thế chứ! Khi ta như con, ta cũng không biết sức ta đến đâu.”
“…”
“Tuy nhiên, khi mạnh rồi, thì đừng quá tự mãn đấy!”
“Chú…”
“Mới đầu ta cũng chỉ là một nô lệ thôi, chỉ sau này ta mới bắt đầu mạnh hơn.”
Theo lẽ đây phải là một câu chuyện buồn, nhưng anh ta nói với một nụ cười trên môi.
“Ta đã từng chỉ biết ngồi khóc và chờ giúp đỡ, nhưng giờ ta muốn mạnh mẽ hơn. Như con vậy… !”
“…”
“Con nghĩ là con yếu hơn những <<Gabranth>> khác ư? Thật là! Con có dòng máu “đó” chảy trong người mà. Hơn nữa, còn là con gái của “hắn”.”
“… Vâng”
“Cùng trở nên mạnh hơn nhé. Sau khi ổn định lại ở <<Passion>>, chúng ta sẽ cùng nhau tập luyện!”
“Th.. thật ạ?”
Khuôn mặt Muir sáng lên, cô bé gật đầu.
“Ah! Đừng trở nên quá mạnh! Ta không thể để mình bị con đánh bại được, nhỉ !?!”
”Con cảm ơn.”
Khi nhìn cảnh Arnold vỗ đầu cô bé, người ta có thể lầm rằng hai người là cha con.
“Nhân tiện, người đẹp vẫn còn ngủ à?”
“Vâ… vâng… ”
Cả hai đều ngạc nhiên khi anh ta vẫn có thể ngủ say đến như thế.
Vài ngày sau.
“Sớm thôi! Chúng ta sẽ đến <<Rintenbu>>”
Arnold giải thích.
“<<Rintenbu>>là một thị trấn gần <<Passion>>”
“Là nơi tộc <<Werecats>> sống.” ( Werecats = người mèo )
Ba người sẽ qua đêm ở đây rồi đi đến <<Passion>> vào ngày mai. Thực tế họ đã ở rất gần, và với tốc độ của bọn Raidpick, thì sẽ chỉ mất khoảng một ngày đường.
“Đã lâu rồi mới được ngủ trên một chiếc giường đúng nghĩa.”
Hiiro đã chán cảnh ngủ lều ngoài thiên nhiên. Cậu cũng không được đọc sách một thời gian rồi, và rất muốn tìm được một vài cuốn.
Thị trấn dần hiện ra trước mắt họ. Arnold giới thiệu:
“Đó là thành phố <<Rintenbu>> của tộc <<Werecat>>!”
Đúng như những gì Hiiro tưởng tượng, thị trấn nằm ngay giữa rừng, với một diện tích đáng kinh ngạc. Họ buộc những con Raidpic ở vìa thị trấn. Muir nhắc cậu cho chúng ăn. Arnold bảo 2 người hãy đến tiệm tạp hóa trước.
Khi vào thị trấn, chúng tôi gặp một đám đông <<Werecats>>. Đương nhiên, vẫn có những tộc người thú khác lẫn vào. Những nhà du hành như chúng tôi, thương nhân,… rất nhiều người đến thị trấn của tộc <<Werecats>>.
(Tuy nhiên, mình không thích vụ này lắm, nó làm mình nhớ đến Nekomimi và Nhật Bản. Mình không hợp với mấy thứ này. Mình không phải là ông chú già. À mà. Ông chú già và nhóc lùn thuộc tộc nào nhỉ? Mình đoán là…)
(Edit note : Nekomimi (猫耳 miêu nhĩ?), tên tiếng Anh là catgirl, là một dạng nhân vật nữ mang đôi tai mèo, đuôi mèo, hoặc có những đặc điểm giống như mèo khác, nguồn wiki).
Tai và đuôi động vật, mấy cái đó khá cơ bản. Mặc dù cũng có vài tộc có đệm thịt ở tay chân.
Quan trọng hơn, Hiiro có chút lo lắng. Mặt cậu tỏ vẻ khó chịu. Có vẻ như Arnold cũng cảm thấy thế. Arnold băn khoăn không biết có nên hỏi sau khi vào cửa hàng không.
“Cá.. cái gì !?!”
Sau khi bước vào, anh nghe tin. Cảm giác như một vết thương cũ lại tái phát.
“Cái gì …CHIẾN TRANH !?!”
Arnold như đứng hình. Người bán hàng gật đầu.
“À, dù tôi không nghĩ họ sẽ tiến quân ngay ngày mai. Có vẻ là tiến đến biên giới.”
Hiiro kinh ngạc. Cậu chỉ mới nghe tin đồn. Mặc dù giữa các chủng loài có rắc rối với nhau, nhưng chiến tranh không phải là chuyện đùa. Cậu không nghĩ rằng <<Passion>> sẽ hành động trước.
“Rất nhiều người trẻ tuổi đã tình nguyện tham gia.”
Những tình nguyện viên vô cùng nhiệt huyết khi tham gia. Nhưng đa số họ không biết mùi vị của chiến tranh là như thế nào.
“Mọi người chưa nghe tin đồn về thị trấn này à?”
Trên đường tới đây, đúng là có vài làng và thị trấn, nhưng chúng tôi đã bỏ qua vì đã có đủ lương thực. Có vẻ chúng tôi đã bỏ qua vài thông tin quan trọng.
“Nh… nhưng! Một cuộc chiến… bọn Evila sẽ đánh chứ? Để cả đất nước trong tình trạng không phòng bị sẽ không sao chứ?”
Arnold băn khoăn. Dù là 1 vương quốc rộng lớn, <<Passion>> không có nhiều lợi thế về chiến tranh. Tiến công đánh địch là lựa chọn tốt nhất.
“Không, dù chỉ là lời đồn, không phải tất cả quân lính đều được điều đi”
“Tôi hiểu… Họ sẽ tuyển thêm lính trên đường đi.”
Hiiro gật đầu.
“Tôi chỉ có thể cầu mong họ sẽ bình yên.”
“N.. nó…”
Arnold vô cùng sốc. Anh đã vượt qua một chặng đường dài để về lại quê nhà, chỉ để biết rằng nó đang trên bờ vực chiến tranh.
“Ông sẽ làm gì?”
“Ta nên làm gì… tôi sẽ đi tới <<Passion>>. Có một người ta cần gặp”
“Hiểu, Tôi sẽ đến nhà trọ và mua vài thứ.”
(Arnold sẽ đến<<Passion>>để thu thập thêm thông tin. Chắc chắn lão sẽ đạt được mục đích. Còn mình nên làm gì đây?)
“Đúng rồi, có Guid Hall nào ở đây không?”
Chúng tôi tiến đến Guild Hall đăng ký một nhóm 3 người. Ngoài chức năng chia sẻ EXP ,bạn còn có thể nhận những nhiệm vụ cao cấp hơn.
Tuy nhiên, có một bất ngờ lớn dành cho Hiiro. Khi nhận lại thẻ của mình, cậu nhận ra rằng tấm thẻ đã chuyển sang màu hồng, tương đương với B-Rank.
Hiiro, Arnold, và Muir đều ngạc nhiên. Tôi nghĩ nhờ việc cậu đánh bại Red Boar? Bởi cậu đánh bại một con quái S-Rank một mình, thứ hạng của cậu đã tăng lên.
Dù thế, để nhảy từ D-Rank lên B-Rank, Arnold buồn kinh khủng khi biết rằng anh ta đã bị vượt một hạng. Hiiro khoe tấm thẻ mới một cách vui mừng
Con Red Boar cũng cho một số tiền thưởng không nhỏ. Thẻ của Hiiro đã được cập nhật mới.
Tên: Hiiro Okumura
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Xuất xứ: Không rõ
Hạng: B
Nhiệm vụ:
Trang bị:
Vũ khí: Thorn Sword – Piercer
Phòng hộ: Red Robe
Phụ kiện: Fairy Ring
Rigin: 3 869 000
Cậu vui mừng khi bỗng dưng trở thành triệu phú.
Cả ba rời khỏi Guild Hall và đi về nhà trọ. Họ sẽ trọ lại đây đêm nay và đi đến <<Passion>> vào ngày mai.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Chapter 31 - 勇者四人の強さと戦争の予感 - Sức mạnh của 4 người hùng, sự chuẩn bị cho cuộc chiến
Chapter 31 – Sức mạnh của 4 người hùng, sự chuẩn bị cho cuộc chiến Edit
"Vậy là tộc Gabranth đã bắt đầu hành động."
Đức vua của << Victorias >>, Rudolf van Strauss Arclaim lẩm bẩm với vẻ mặt u ám.
Ông vừa nghe tin từ thư phòng của mình. Tộc Gabranth cuối cùng đã tuyên chiến với tộc Evila. Tất nhiên, ông đã chờ đợi điều này, nhưng tốc độ của Gabranth khiến ông ngạc nhiên.
"Vậy ... có vẻ như thế giới sắp đại loạn rồi."
"Đào tạo một anh hùng tại một thời điểm như thế này là hoàn toàn cần thiết để tăng khả năng chiến đấu của chúng ta cho các trận chiến sắp tới."
Người vừa nói là tể tướng Dennis Norman. Dennis cũng đã từng phục vụ cho các đời vua trước.
"Hy vọng cả 2 phe đều tổn thất, từ đó chúng ta có thể chiếm thế thượng phong."
"Điều đó có vẻ như không ... đó là bọn Gabranth, thất bại là hiển nhiên với chúng. Tộc Evila vốn dĩ rất mạnh."
"Đặc biệt là những thành viên của <Cruel>, các chiến binh ưu tú phục vụ trực tiếp dưới lệnh của Demon lord. Đánh nhau với chúng là điên rồ. Mỗi người trong số chúng có thể cân cả ngàn người một lúc."
"Không, có những người mạnh hơn là << Three Warriors >> của Gabranth. Họ mạnh hơn cả 'Cruel'. Một người nào đó có thể chống lại bọn <Cruel>... "
‘Là thú vương?’
"Ừ, nếu đó là ông ta, thậm chí các <Cruel> có thể bị đánh bại. Tuy nhiên, ông ta chỉ có một mình. Có những điều mà chỉ có thể làm một mình."
Thực sự thì dù mạnh đến cỡ nào thì một người cũng không thể chiến thắng trong 1 cuộc chiến.
"Nếu họ có một chiến thuật tốt, nó có thể thành công không? Họ ngu ngốc đến mức gây một cuộc chiến mà không nắm chắc phần thắng.
"Đúng. Họ có thể có kế hoạch, nhưng nó không làm thay đổi thực tế rằng các Evila mạnh hơn."
Rudolf suy nghĩ với một vẻ mặt trầm ngâm.
"Giả thuyết rằng ... nếu Gabranth thắng ... chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Tôi sợ rằng mâu thuẫn giữa Humas và Gabranth sẽ ngày càng sâu."
"Còn nếu Evila thắng?"
"Này, tại sao chúng ta không xác thực độ tin cậy của những lá thư đó?"
"Ah, những lá thư. Chúng ta đã nhận được chúng từ năm ngoái. Nhưng chúng ta không thể xác định mục đích thực sự của họ, nên thần nghĩ chúng ta nên kệ chúng đi thì hơn."
“…”
"Nếu những bức thư đó là thật, tôi nghi ngờ rằng họ đã có kế hoạch tiêu diệt Gabranth."
"Đó chỉ là mơ tưởng thôi."
"Giả sử nó là giả, họ sẽ thiêu hủy chúng ... đúng không?"
"Cho dù nó là giả hay không, xác suất khá là cao. Vì chúng ta không biết gì về tên Demon Lord này, thần nghĩ chúng ta nên tọa sơn quan hổ đấu trong cuộc chiến này."
"Cho dù thế nào, chúng ta vẫn còn có con át chủ bài của chúng ta."
"Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy chờ thêm tin tức. Đất nước của họ có thể đang lung lay, nhưng ta sẽ để lại cho ngươi giải quyết nó."
“Vâng thưa bệ hạ!”
Người dân bắt đầu bàn tán về chiến tranh. Họ có thể đã nhận thấy sự lo lắng rồi. Nhưng ông nghĩ rằng việc này nên để các quan dưới quyền giải quyết.
"Nhân tiện, các anh hùng đang ở đâu ?"
"Tại <<Buckstorm Pass>>, với Vale thưa bệ hạ."
"Woah, không phải một con rồng sống ở đó ư? Họ đang mạnh lên đấy..."
"Dạ thưa, họ phải trở nên mạnh hơn. Vì lợi ích của chúng ta."
“…”
(edit note: khổ thân 4 cháu bị làm hàng :trollface: )
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Chika, bên phải !"
"Hiểu rồi!"
Các anh hùng đang đánh nhau với 1 đám quái. Taishi tra kiếm vào vỏ và sử dụng phép nổ . Trong khi đó, Chika dùng tốc độ của mình để cận chiến với chúng.
“<Green Bind!>”
Phép thuật mà Shuri đã niệm là <Wind Binding>.Con quái vật bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống.
“<Accel!>”
Sử dụng phép thuật hệ sét, Taishi và tốc độ của Chika được tăng lên. (Edit note: HASTE!!)
“Yaaaargh!”
“Đánh!!!”
Được tăng tốc, họ tiếp tục lăn xả vào lũ quái. Trong vài giây, cuộc chiến đã kết thúc.
*Clap clap clap clap
"Làm việc tốt lắm mọi người!"
Đó là Vale. Anh ta hướng dẫn cho 4 anh hùng cách tấn công vài ngày trước, nhưng giờ không cần thiết phải làm điều đó nữa. Anh nghĩ rằng giờ mình không đủ sức chống lại các đòn tấn công của Taishi và Chika trong một trận đánh xáp lá cà.
"Đúng như mong đợi! Những con quỷ rank B không có lấy một cơ hội!"
"Haha, chúng ta rất mạnh, phải không?”
Taishi vừa gãi đầu vừa cười.
"Hey! Đừng có mà vênh váo. Chẳng phải cậu đã bất cẩn vào hôm trước và đã phải lãnh mấy vết thương sao?”
“Ah, haha ... có chuyện như vậy đã xảy ra à?"
Taishi cố gắng đánh trống lảng.
“Dù gì thì chúng ta đã thực sự mạnh hơn nhiều rồi!”
"Đúng, nhưng chẵng phải chúng ta đang đi chiến đấu chống lại thứ mạnh hơn nhiều sao?"
Shinobu nhìn chằm chằm vào Vale. Vale gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
"Errr ... dù sao thì, sau đám quái này sẽ là<<Buckstorm Dragon>>. Rank-S ... Một con quái rất mạnh."
Taishi cười để phá vỡ sự căng thẳng.
"Được rồi! Nghỉ ngơi chút nào, chúng ta cuối cùng cũng sẽ phải chống lại nó!"
Theo lời Taishi, cả nhóm bắt đầu nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận đánh quan trọng. Sử dụng các lọ thuốc, họ phục hồi HP và MP của họ và bắt đầu tiến sâu hơn. Họ đã nghe nói rằng không có nhiều quái vật dám lại gần địa điểm này, có vẻ như tất cả bọn chúng đều sợ con rồng.
Sau khi leo đến đỉnh, họ tìm thấy một con rồng đang ngủ. Taishi liếc nhìn Vale. Anh ta gật đầu. Họ đã tìm thấy <<Buckstorm Dragon>>.
Nó rất lớn. Vảy của nó có màu xanh lá cây, móng vuốt sắc nhọn, với hai cánh khổng lồ trên lưng của nó. Ngoài ra, miệng của nó là rất lớn. Loài rồng vốn được biết đến với <<Breath Attack>> của chúng.
Cố gắng bắt nó khi nó mất cảnh giác, họ nhanh chóng niệm phép thuật tấn công. Tuy nhiên con rồng đã nhận ra họ. Nó mở mắt nhìn họ.
Con rồng mở miệng của nó và bắn ra một quả cầu khí nén khổng lồ. <Dragon Breath> Hầu hết tất cả các đòn tấn công của nhóm Taishi đều bị đánh bật. Chỉ có một vài đòn tấn công trúng, nhưng chúng chỉ đủ gãi ngứa cho Buckstorm Dragon.
V3 c
"Lên nào Chika!"
"Hiểu rồi!"
Hai người bọn họ nhanh chóng rút kiếm của mình ra và nhảy lên tuyến đầu.
"<Accel!>” (Tốc biến)
Shinobu lập tức tăng tốc độ của họ lên.
“Haaaa!”
Họ chém con rồng.
SFX: Bushuuu
Máu chảy ra khỏi vết thương.
"Chết tiệt! Vết chém quá nông! "
“Tớ cũng thế!”
Lớp vảy đó khá dày, do các đòn tấn công của họ không hiệu quả. Con rồng nổi giận, bay lên trời và nhắm thẳng đến họ.
“<Water Wall!>”
Phép thuật nước của Shuri đã bảo vệ họ. Tuy nhiên, con rồng lại bắn ra một <Breath Attack> khác. Ma thuật của Shuri biến mất và làm hai người ở phía sau ngã nhào.
“Shuri! Shinobu!”
Taishi hét lên, nhưng…
"Tập trung vô Taishi!"
Chika cảnh báo cậu, lần này con rồng tấn công họ với móng vuốt của nó. May mắn thay, họ vừa kịp thời gian để né.
"Chết tiệt! Ăn cái này đi! <<Thunder Break>>!"
Một luồng sét phóng về phía con rồng với một tiếng vỡ vụn lớn. Con rồng gầm lên một cách đau đớn.
"Có vẻ như phép thuật hiệu quả hơn kiếm của chúng ta!”
"Oh! Vậy thì ăn tiếp này! <<Flame Lance>>!"
Hai ngọn giáo lửa kết hợp thành một, đánh trúng con rồng và đốt cháy nó.
"Gaaaaaaaaaaa!" (Dragon)
Rống lên vì đau đớn, nó gục xuống đất.
"Được rồi!Ngay bây giờ!"
Cả hai lao về phía trước để kết liễu con rồng. Nhưng nó mở miệng và chuẩn bị sử dụng << Breath Attack >>
"Khỉ thật!"
Đúng lúc đó,
"<<Green Bind>>!"
"<<Paralyze>>!"
Hai tiếng niệm phép vang lên lên từ phía sau họ. Đó là Shuri và Shinobu. Phép thuật của các cô gái đã chặn đứng đòn tấn công cuối cùng của con rồng.
"Các cậu! làm luôn đi!"
Taishi và Chika gật đầu . Họ tập trung phép thuật của họ lên tay. Và ...
"<<LIGHT ARROW>>!!!”
Họ đẩy nắm đấm về phía trước, bắn ra 1 chùm ánh sáng hình mũi tên. Các mũi tên đâm xuyên qua cơ thể của con rồng. Sau khi thét lên một tiếng kêu chói tai, con rồng gục chết.
"Woohoo!"
Taishi và ba người còn lại ăn mừng. Mặc dù không bị thương, nhưng sự căng thẳng của trận chiến khiến họ ngồi bệt xuống.
Mặc dù họ chắc chắn rằng họ đã mạnh hơn, nhưng sẽ không thể tránh khỏi sát thương khi nhận các đòn tấn công mạnh. Nhờ kinh nghiệm của họ, họ đã có thể tiếp tục chiến đấu.
"Mặc dù có một vài cú chết hụt, nhưng các cậu làm tốt lắm!"
Vale ngây người ra.
"Được rồi, nhặt đồ rơi và về thôi."
Khi họ đến gần cái xác, một bóng đen phủ lên trên họ.
"Cái gì?!?"
Khi họ nhìn lên, họ thấy một cái bóng đi về phía con rồng. Khuôn mặt Vale tái nhợt.
"Ngươi là ai?!?"
Taishi hét lên. Kẻ lạ mặt khoanh tay và nói.
"Ta sẽ lấy cái này."
Cùng với đó, kẻ lạ mặt giang tay ra , và chúng nhìn như một đôi cánh. Hắn không thể nào là con người. Hắn rõ ràng là một Birdman (Điểu nhân).
"Đợi một chút! Bọn ta là những người đã đánh bại nó!"
Kẻ lạ mặt lấy vảy và nanh của con rồng, sau đó ném về phái nhóm của Taishi . Hắn liếc nhìn họ, như thể đang nói "Như thế này thì khỏi phải thắc mắc nhé." Thái độ của hắn giống với cái cách mà “tên bạn cùng lớp” (Edit note: Hiiro) khiến cơn giận của Taishi bùng lên.
"Chết tiệt, đừng có tự ý làm theo những gì mi thích, giải thích xem nào tên kia!"
Khi Taishi giơ ngón tay của cậu lên (Edit note : chắc là như vầy(╬ ̄皿 ̄)凸), Vale ngăn cậu ta lại.
"Taishi-sama! Dừng lại!"
"Anh đang làm gì đấy, Vale!"
"Bỏ đi! Chúng ta đã có được những gì chúng ta muốn. Đừng để ý đến hắn."
Thấy vậy, tên người chim tóm đuôi con rồng, nhấc bổng lên và bay đi.
"Cái quái…. Con rồng rất nặng mà !?!."
Như Shuri đã nói, hắn đang cầm con rồng bằng một tay. Ngoài việc mang nó như thế, sức mạnh của đôi cánh của hắn rất ấn tượng. Mỗi khi đập cánh, những người ở dưới có thể cảm nhận được những luồng gió mạnh ập xuống.
Và như thế, gã người chim biến mất khỏi bầu trời.
"... Này, Vale, hắn ta đi rồi nhưng anh có chắc về điều đó không?"
"Bỏ đi. Ngay bây giờ, cậu sẽ không có cửa nào để đánh lại hắn ta đâu."
Thấy Vale đổ mồ hôi hột, Shinobu hỏi.
"Có phải tên người chim đó rất mạnh không?"
"... như cô có thể nhìn thấy anh ta là <<Bird Man>>.”
"Vâng, bất cứ ai cũng có thể nói anh ta là một Gabranth"
"Tại sao chúng ta không đấu lại với hắn ta? Chẳng phải đó là một trận năm đánh một ư?"
Câu hỏi Taishi là tự nhiên. Họ đã thành công khi đánh bại con rồng S-rank. Ngoài ra, Vale đi với họ, họ có thể đánh bại gã chim đó. Tuy nhiên, Vale lắc đầu.
"Có rất nhiều nguyên nhân. Tên người chim đó không giống như bất kỳ ai khác."
"Ý ông là gì?"
"Hắn ta là một trong <<Three Warriors>> của vương quốc Passion. Hắn phục vụ trực tiếp dưới quyền Beast king. Nếu chúng ta giao chiến, các Gabranth sẽ không để yên."
"H..hắn ta là một trong 3 kẻ đó ư ?!?"
"Vâng ... và tôi sợ rằng sức mạnh của hắn vượt trội so với chúng ta ... Hắn ta ít nhất ở Rank SS. Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ không sống quá 1 phút khi đánh nhau với hắn. Và bên cạnh đó ..."
"Bên cạnh đó?"
Vale với khuôn mặt khó khăn , nhắm mắt lại và nói.
"Thực tế là khi hắn ta đi thu thập con quái vật nghĩa là...chiến tranh đã bắt đầu."
4 anh hùng đứng hình. Cuối cùng, Shinobu hỏi.
"C-chiến tranh? Họ sẽ tấn công chúng ta?"
"Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn ta, tôi cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên, hắn ta không cho thấy bất kỳ dấu hiệu của sự thù địch nào."
Vale nhìn lên.
"Nếu họ tấn công Humas, hắn ta sẽ kết liễu chúng ta ở đây. Không có lý do gì để chúng ta sống sót cả."
"Vậy anh đang nói là...?"
"Vâng, kẻ thù của họ là Evila. Bọn họ đang tiến hành chuẩn bị nhanh hơn dự kiến."
Taishi đã được kể rằng Gabranth sẽ sớm mở cuộc chiến tranh chống lại Evila.
Tuy nhiên, nhà vua đã nói rằng vẫn còn thời gian. Nhưng trong thực tế, nó đã bắt đầu sớm hơn dự kiến.
"Đây có phải là một sự hiểu lầm không, Vale?"
Taishi hỏi. Nhưng Vale lắc đầu.
"Không. Cậu có biết tại sao anh ta lại thu thập những con quái vật?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Họ có một phương pháp biến những con quái đã chết thành thây ma."
"Họ làm được sao?"
"Tiến sĩ Yuhito. Ông ta là chuyên gia nghiên cứu về các << Humas >>, << Gabranth >>, và thậm chí cả <<Evila>>. Có tin đồn rằng ông đã tìm ra phương pháp biến xác chết của lũ quái thành zombies."
Taishi và những người khác rùng mình khi nghĩ về zombies.
"Tuy nhiên, nó không kéo dài quá lâu. Và tôi đã nghe nói rằng các xác chết phải còn tươi. Tôi đoán đó là lý do tại sao hắn ta phải đi thu thập chúng."
"Chiến tranh .... haizz"
"Vâng. Họ dường như đang thu thập xác chết để tăng cường quân đội của họ."
"Đây là một vấn đề nghiêm trọng ... liệu Humas và vương quốc này có an toàn không?"
"... Victorias sẽ đứng ngoài cuộc chiến này."
"Chúng ta sẽ không tham gia?"
"Ừ, vì chúng ta không liên minh với họ, nếu chúng ta tham chiến và phạm một sai lầm dù là nhỏ nhất, chúng ta sẽ bị tấn công bởi cả hai bên."
"Tôi hiểu ..."
"Bên cạnh đó, chúng ta đang trong khóa huấn luyện! Nó sẽ không giống như chúng tôi sẽ gửi các cậu đến chỗ chết."
Nghe thấy từ "chết", cả bốn người tái nhợt. Họ rõ ràng đã suy nghĩ là đồng ý chiến đấu vì Victorias, nhưng họ không nghĩ nhiều đến như vậy.
Đột nhiên, họ không còn thấy vấn đề đó là của họ nữa. Như Vale đã nói, nếu họ tham gia, họ sẽ bị giết ngay tức khắc.
"Nếu đó là bạn, các anh hùng, các bạn sẽ mạnh hơn bất cứ ai khác. Bây giờ là thời gian để luyện tập."
Cả bốn người mắt nhìn nhau và gật đầu.
"Chúng tôi hiểu rồi, Vale. Chúng tôi sẽ không đón nhận nó một cách dễ dàng nữa."
"Đúng vậy! Hãy mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác!"
"Vâng!"
Cả bốn người một lần nữa đã lấy lại động lực của họ. Vale nhìn lên bầu trời, nơi gã người chim đã biến mất.
(Tuy nhiên, dù ai thắng, thế giới này vẫn sẽ đại loạn.)
Suy nghĩ về số phận của thế giới, cả anh cũng tự hứa rằng sẽ trở nên mạnh hơn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nhóm của Hiiro nghỉ đêm tại 【Lyntemb】 và lập tức đi đến 【Beast Kingdom Passion】 vào ngày hôm sau.
"Nếu chúng ta đi thẳng theo con đường này, chúng ta sẽ thấy 【Passion】, phải không?".
"Không, để đến được đó thì chúng ta cần phải đi qua hang động Gree. Chúng ta sẽ thấy được kinh đô ngay sau khi chúng ta vượt qua nó."
"Trong hang động đó có gì đặc biệt à?"
"Đúng vậy. Trong đó đầy những con quái vật mạnh hơn Rank B, và chúng ta không thể dắt Raidpics theo chúng ta được."
Rõ ràng, trong hang động đông đúc với những đoạn hẹp, cưỡi Raidpic để qua hang là điều không thể.
"Còn đường vòng nào mà chúng ta có thể đi không?"
"Có, nhưng đi vòng xa lắm, và có các quái vật mạnh hơn. Xem xét những rủi ro, ta nghĩ rằng đi qua hang Gree vẫn là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi hiểu. Vậy thì chúng ta cứ đi thẳng thôi "
"Mi có chắc chắn về điều đó không?
"Tôi không quan tâm đến cách mà chúng ta đi, nhưng không phải nó là lối đi nhanh nhất sao?"
"Đúng như vậy."
"Tôi tạm nghe theo ông lần này . Ông nên biết ơn chút đi."
"Hôm nay mi nói chuyện trang trọng quá nhỉ !!!"
Và như vậy điểm đến tiếp theo của nhóm đã được quyết định.
Sau khi đi được một lúc, họ đã đến lối vào của động lớn. Càng vào sâu, lối đi càng mở rộng ra.
"Oy, ông có chắc chúng ta không thể mang những con chim đó chứ, đường rộng như thế này cơ mà?"
Với kính thước như thế này, có vẻ như bất cứ thứ gì đều có thể đi qua hang một cách dễ dàng.
"Không, cấu trúc bên trong nó khá rắc rối, và có vài một đoạn hẹp mà chúng ta buộc phải đi qua. Hơi buồn một chút, nhưng đây là đoạn mà chúng ta phải chia tay Raidpic".
Arnold nói như vậy trong khi anh ta xoa đầu Raidpic.
"Cảm ơn đã đưa chúng ta tới đây. Gửi cho Max lời cảm ơn của ta nhé, chim ngoan."
2 con Raidpic tỏ vẻ buồn rầu và nó dụi mỏ vào mặt của Arnold.
"Oy, làm gì đó đi chứ."
Arnold quay lại khi nghe những từ đó và chứng kiến một Raidpic liếm mặt của Hiiro với cái lưỡi dài của nó. Có vẻ như đó là một cuộc chia tay miễn cưỡng với Hiiro.
"Ahaha! 2 bọn mi thân nhau nhanh đấy! "
"Tránh xa khỏi ta mau, con chim! Hay là muốn ta nướng mi lên?"
Mặc dù vậy, Raidpic không quan tâm và tiếp tục liếm Hiiro với nước dãi của nó.
"Ôi trời, cái thứ này dính quá."
Hiiro nhìn trừng trừng vào Raidpic với vẻ mặt khó chịu.
"Đó là cách thể hiện tình yêu với chủ nhân của nó. Cứ để yên như thế đi."
"... Ừ, dù sao mấy nhóc này cũng đã giúp chúng ta đi đường thoải mái rồi . Và đây là quà chia tay."
Hiiro bắt đầu viết một từ lên ở cả hai con Raidpic, và cả hai run lên với cảm giác dễ chịu.
"Mi đã làm gì vậy?"
"Tôi dùng từ『Comfort』lên chúng. Nó sẽ xóa tan mọi mệt mỏi của chúng."
Từ đó sẽ hồi phục sức khỏe cho 2 con Raidpic, Hiiro nghĩ rằng chúng sẽ thong dong đi về nhưng bất ngờ, cả 2 con kêu to và chạy về hết tốc lực.
"Chuyện gì xảy ra với chúng vậy?"
"... Chịu."
Dường như hiệu quả quá mạnh. Nó nâng sức mạnh của chúng lên mức cao nhất. Nhìn 2 con Raidpic chạy về với tốc độ của tàu cao tốc, Hiiro mong rằng chúng sẽ trở về an toàn.
"Sao mi làm thế ?"
"Ý ông là gì?"
"À, ta chỉ nghĩ rằng mi sẽ chỉ thưởng cho con Raidpic chở mi thôi.”
Cả hai người bọn họ đều hiểu 1 phần tính cách của Hiiro. Hiiro chỉ làm việc tốt nếu cậu ta thấy vui vẻ, hoặc là trả ơn ai đó.
"Cả hai đang nói gì vậy? Tôi chỉ đang giúp đỡ người đã chở cho người hầu của tôi thôi. Vì vậy, không phải đó là điều tự nhiên khi chủ nhân thưởng công cho người hầu à ?
"Haha ~ n, ta hiểu, ta hiểu. Với mi, tất cả bọn ta đều là người hầu của mi, và mi thưởng cho cả hai bằng "Word Magic" cho công việc khó khăn mà chúng đã hoàn thành. Nhân tiện, liệu ta có được lên chức ngay bây giờ được không?
"Không chấp nhận."
"Fuuuuuuu! Ta luôn luôn nói điều này, nhưng bọn ta không phải người hầu của mi!!!"
"Tôi nghĩ rằng tôi đã nói điều đó trước đây, cơ mà, đùa thôi."
"Tên chết tiệt! Mi đang cố làm ta tức chết à!?"
"Bây giờ thì đi thôi."
"Này nghe ta nói đã!"
Muir nhún vai khi đi theo cả hai.
Bên trong hang động khá tối nhưng lại khá rộng rãi. Có thể nghe được âm thanh của nước chảy. Âm thanh đến từ bên trái, và khi cả nhóm quay sang phía đó, họ thấy một con sên khổng lồ đang chảy nước dãi trông như đang nhìn vào họ.
"Đúng lúc lắm!? Hơn nữa, đây là quái Rank-B Gree Slugger (Sên hang Gree)!"
Arnold đứng trước Muir và rút thanh kiếm của anh ta ra.
"Sên... phải không? Tôi sẽ thử cái này."
Hiiro nói trong khi cậu phóng ra một từ. Và đột nhiên, một loại bột trắng rải lên khắp ốc sên. Tốc độ của con sên chậm còn một nửa, và cơ thể của nó bắt đầu co lại.
"Oh, vậy ra lũ sên thực sự có thể giải quyết bằng「 Salt 」(Muối)."
Phải, từ mà cậu viết là 「Salt」.
(Miễn là mình có thể tưởng tượng một hình ảnh rõ ràng, phép thuật này thậm chí có thể tạo ra sự tồn tại của trí tưởng tượng. Nó có thể làm bất cứ thứ gì. Nhưng cũng có thể thay vì tạo ra muối thật, nó sẽ tạo ra một hiệu ứng tương tự như vậy. Nó có thể sẽ biến mất trong một phút.)
Cậu lẩm bẩm về sức mạnh của chính cậu. Nhưng cậu cảm thấy vui vì cậu có thể sử dụng nó từ sâu thẳm trong tim cậu. Khi con sên trở nên nhỏ bé do tác dụng của muối, Arnold nhẹ nhàng đâm nó bằng thanh kiếm của mình.
"Ta không thấy ngạc nhiên nữa, nhưng mi đã làm gì vậy?"
"À, tôi chỉ thực hiện một việc mà tôi mong muốn thử khi còn là một đứa trẻ."
"...?"
Arnold và Muir nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ thắc mắc. Nhưng từ lâu họ đã nhận ra rằng tại thời điểm này, họ sẽ không thể ép cậu ta nói thêm gì nữa. Vì vậy cả nhóm tiến về phía trước.
Sau khi đi được một thời gian, con đường trở nên nhỏ hẹp. Họ chỉ có thể đi theo hàng dọc, do đó họ rất là cảnh giác. Cuối cùng, họ đi đến một vòm hang rộng, có 2 vách vực sâu được nối bởi một cây cầu nhỏ.
"Liệu chúng ta có thể ... băng qua cây cầu này chứ? Nó thậm chí còn gọi là cầu được không?"
Câu hỏi của Hiiro rất đúng. Cây cầu được làm bằng gỗ, nhưng một số chỗ đã bị mục, và sợi dây để giữ nó rõ ràng đã bị hỏng. Nó không có vẻ giống như là cây cầu có thể chịu được sức nặng của con người.
Nhưng có vẻ như đây là cách duy nhất để qua bên kia.
"Chúng ta nên làm gì đây, Hiiro? Khoảng cách này quá xa để nhảy qua..."
"Nếu tôi sử dụng「 Fly 」, tất cả vấn đề của chúng ta sẽ được giải quyết."
"Ah, đúng!"
Nhưng ở đó, Hiiro nghĩ.
(Nếu tôi sử dụng nó, chúng ta chắc chắn sẽ qua được. Nhưng nếu chuyện gì xảy ra khi chúng ta đi qua, Nếu đây là bẫy, hoặc một con quái vật đang nằm chờ, nó sẽ thật phiền phức, cả hai người kia ...)
(Thay vì bay, nó sẽ dễ dàng hơn nếu đi qua. Dù cho nếu một thứ gì đó xuất hiện, mình chỉ việc bắn tan chúng bằng Burst...)
"Oy, nhanh lên và niệm phép Fly lên ta!"
"Không, tôi nghĩ rằng tôi nên ..."
Hiiro lại gần cây cầu cũ. Cậu tập trung ma thuật vào ngón tay của cậu và viết 「Connect」.
"Tốt, không có vấn đề gì xảy ra cả, nó sẽ giữ chắc như thế này trong vòng một phút. Đi thôi."
"Eh? O-oh? Oy! "
–
–
–
–
–
Mặc dù họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiiro đột nhiên chạy nhanh về phía trước, nhưng nhìn thấy Hiiro băng qua mà không có vấn đề gì nên hai người cũng chạy theo cậu. Nhìn cây cầu như muốn đứt tung dưới chân mình, Arnold vừa đi vừa nắm chặt vào sợi dây lan can cầu. Nhưng rồi anh ta trấn an mình rằng Hiiro đã làm cái gì đó giống những lần trước.
(Phép thuật mà thằng nhóc sử dụng lần này là cái quái gì vậy ...)
Với ba người đang chạy bên trên, cây cầu phát ra những tiếng cót két như thể sắp đứt tung, nhưng thực tế ngoài âm thanh thì nó không có bất kỳ dấu hiệu nào là cầu sắp đứt cả.
(Xùy, ta vẫn thích được bay hơn…)
Không chỉ Arnold, cả Muir cũng muốn vậy. Cả hai tỏ vẻ thất vọng.
Cả nhóm băng qua cầu an toàn trong vòng một phút, nhưng cả hai người bên cạnh Hiiro như muốn ngất xỉu vì họ quá căng thẳng khi nghĩ cây cầu có thể đứt tung bất cứ lúc nào dưới chân mình. Hiiro tin vào sức mạnh của mình nên cậu không thể hiểu được sự mệt mỏi của 2 người kia.
"Mi... mi đã làm trò gì vậy?"
"Từ「 Connect 」, những sợi dây thừng sẽ giữ nguyên không thể đứt trong một phút."
"Tuyệt quá, Anh làm được như vậy sao?"
Muir nói với giọng ngạc nhiên lên trong khi Arnold nhìn cậu với đôi mắt khép hờ tỏ vẻ ghen tị của anh ta.
"Ờ, nhìn kiểu gì thì cái phép thuật của mi cũng quá bất công!"
"Sao cũng được, đi thôi."
Đúng lúc đó, Hiiro cảm thấy lưng mình bị đánh mạnh, khiến cậu ta lăn trên mặt đất.
"Hiiro!"
"Kya!"
Cả 2 la lên hoảng hốt khi thấy Hiiro bị hất tung ngay trước mắt họ. Ngay sau đó, xuất hiện trước mặt họ là…
–
–
–
–
–
“G-Ganrock!?”
Ganrock là một con quái vật có chân tay và cả khuôn mặt được làm bằng đá. Chiều cao của nó chỉ khoảng 50 cm, nhưng những con quái vật đã có thể phát ra một lực tấn công đáng kinh ngạc.
(Ouch, chết tiệt, đau đấy...)
Hiiro lồm cồm bò dậy và nhìn thủ phạm. Nhưng nó không chỉ có một, mà hai con Ganrock khác cũng xuất hiện.
(Phải, hang động này đầy những còn quái vật Rank B ...)
Cậu liếc nhìn Arnold.
(Vậy là sẽ hơi khó khăn cho ông già để xử lý đám này...)
Thông thường, cậu chỉ cần sử dụng 「Burst」 để hạ chúng ngay lập tức, nhưng đây là một cái hang. Cậu không muốn sử dụng trong hang động ngay bây giờ
Nhưng với cấu trúc cơ thể toàn đá như vậy, một thanh kiếm sẽ không thể gây ra nhiều sát thương. Điều đó gây khó khăn cho Arnold. Nghĩ như vậy, Hiiro hét lên.
"Ông Già, sử dụng thanh kiếm của ông đi!"
Đó là kết luận của cậu. Mặc dù sẽ rất khó khăn khi đối với chúng bằng kiếm, Hiiro có lý do riêng của mình.
"Ông Già! Bắt đầu với con gần ông nhất đi!"
"Nhưng chỉ với một thanh kiếm, đâu đủ để ..."
Arnold biết về khả năng của Ganrock và biết rằng anh ta sẽ không thể làm được gì nhiều chỉ với vũ khí hiện tại.
"Đừng lo, tôi sẽ sử dụng cái này!"
Cậu nói trong khi bắt đầu viết một từ. Từ đó chạm vào Ganrock trước mặt Arnold.
"Nào!"
"Ta không hiểu, nhưng kệ, Hâyyaaa!"
Nhưng con Ganrock né sang một bên
"Đừng hòng thoát!"
Arnord bất ngờ thay đổi đường chém, xả ngang về hướng con Ganrock né tránh
Và, vì lý do nào đó, cơ thể của Ganrock đã tách ra làm hai.
"Eh? ... Cái quái gì?"
Việc cơ thể bằng đá của Ganrock bị chém đứt dễ dàng chỉ với một thanh kiếm bình thường làm anh ta ngạc nhiên. Đúng, có hầu như không có lực nào cản lại thanh kiếm. Nó trông như là anh ta đang chém một bao cát.
"Con tiếp theo này!"
Hiiro lại bắn ra một từ khác. Nhưng có lẽ những con Ganrock đã trở nên thận trọng hơn. Chúng nhảy lên để tránh đòn. Từ đó đánh trúng đất và kích hoạt, ngay sau đó một trong các con Ganrocks tiếp đất, nó bị chìm xuống mặt đất.
"Ah! Ta hiểu rồi!"
Có vẻ như Arnold cuối cùng đã hiểu tác dụng của từ này. Anh ta quay lại nhìn Hiiro.
"Mi có một từ làm cho mọi thứ mềm hơn phải không?"
Chính xác. Từ mà Hiiro sử dụng là 「Soft」. Ganrock đầu tiên cho thấy hiệu quả của nó và dễ dàng bị cắt làm đôi bởi một thanh kiếm. Khi mặt đất bị ảnh hưởng bởi nó, Ganrock tự chôn chính nó với sức nặng của nó.
"Ông Già, tôi sẽ để tên bị chôn cho ông lo!"
Nói rằng, Hiiro bắt đầu tập trung một lần nữa. Arnold quay sang nhìn vào Ganrock, kẻ đang tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi mặt đất.
"Fufu. Nếu nó là một con Ganrock bị chôn chân , thì ta chỉ cần tập trung sức mạnh đập nát nó."
Anh ta thủ thế chuẩn bị ...
《Wind Fang》!
Gió quấn quanh lưỡi kiếm.
(Nhiều hơn nữa. Mình cần mạnh hơn nữa, nếu không nó sẽ không thể xuyên qua được cơ thể của chúng.)
Với một thời gian tích tụ năng lượng vào thanh kiếm khá lâu. Cuối cùng, anh ta ra đòn
“HAAAAAAAAAH!”
Thanh kiếm xuyên qua cơ thể của Ganrock một cách hoàn hảo. Và dường như Hiiro đã có thể sử dụng "Word Magic" của cậu để đánh bại tên cuối cùng dễ dàng.
"Fuu ~ mệt thật đấy."
Arnold nằm ngả ra đất và hít một hơi sâu.
"Khi mi đột nhiên bị văng lên, ta cảm thấy hơi lo rồi đấy."
"Anh..anh không sao chứ?"
Muir lo lắng hỏi.
"Không vấn đề gì. Nhưng nó tốn MP nhiều hơn tôi tưởng."
Air Writing tốn 100 MP, vì vậy ngay cả với bình mana khá lớn của mình, Hiiro không thể sử dụng nó một cách thường xuyên. Mặc dù cậu có item phục hồi MP, nhưng không thể nói trước điều gì, vì vậy cách tốt nhất là dùng mana một cách tiết kiệm.
"Ra khỏi đây nhanh thôi, đêm dài lắm mộng."
"Đúng vậy."
"Đi thôi."
Cả ba người tiếp tục tiến lên. Cuối cùng, họ đến một vòm hang rộng rãi khác. Và họ có thể nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường dốc thoải.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
“Nhanh nào, ta muốn nhảy vào bồn tắm nóng ngay và luôn~”
“V-vâng, chúng ta đã gặp rất nhiều quái vật trên đường.”
Cả ba tiến đến gần đến phía ánh sáng. Bỗng dưng, đá từ trên trần bắt đầu rơi xuống, khiến cả ba giật mình.
“N-này, Hiiro…?”
“… Hah, vậy là như trong game, chúng ta sẽ phải đánh boss trước khi thoát ra…”
Muir run lẩy bẩy. Cả bọn đồng loạt nhìn lên. Và…
“SHAAAAAAAA!”
Đó là một con anaconda. Nó khéo léo di chuyển trên trần động.
“Tôi nghĩ rằng nó là… Clay Viper.”
“Này này, không đùa chứ!?”
Hiiro đã từng thấy nó trong Bách Khoa Toàn Thư. Nó là một con quái Rank S. Nó có thể dài tới 30 mét, và thân hình nó lớn như một cái cây. Vảy phủ khắp cơ thể nó, và một hào quang màu đen cũng từ đó tỏa ra.Nó xuất hiện với một vẻ mặt đầy đe dọa. Chiếc lưỡi chẻ của nó thụt ra vào liên tục (Trans note: cấm nghĩ bậy :v).Đôi mắt đỏ thẫm, tỏa ra cái cảm giác như bạn sẽ bị hút vào nếu nhìn vào chúng.
“Nhóc nên tránh đi đâu đó đi, nhóc lùn.”
“Ah, v-vâng…”
V1 P 004
Muir không có lựa chọn nào khác ngoài nghe theo Hiiro. Cô bé không thể giúp được gì khi đối mặt với đối thủ đáng sợ này.
“Ông già, ông xài được đòn tầm xa nào không?”
“Thì, cũng sơ sơ.”
“Vậy làm phân tâm con quái với chúng. Tôi sẽ cho nó ngủ, như với con Red Boar.”
Nhưng cần thời gian chuẩn bị để làm điều đó. Cần tập trung rất cao để có thể hoàn thành từ đó, nên cậu không thể để mình trở thành mục tiêu.
“Được, nhưng cố mà làm cho nhanh đấy. Level của ta có tăng, nhưng con này ta không chấp nổi một mình đâu.”
Bình thường, chạy có vẻ như là phương án tốt nhất. Tuy nhiên, trong trận với con Red Boar, đối thủ bị hạ dễ dàng với <<Word Magic>>. Arnold tin rằng Hiiro sẽ làm được gì đó.
“Nó tới đấy.”
Trong lúc họ đang đứng yên, con Clay Viper bắt đầu tiến đến chỗ cả hai với cái miệng há rộng. Cả hai nhảy lên cao để tránh. Nhưng, ngay lập tức bị đánh văng bởi cái đuôi của con quái.
“Guh!”
Cả hai cùng ngã xuống một lượt. Arnold chửi rủa cái sức mạnh không tưởng của con quái, trong lúc lăn lộn trên mặt đất đau đớn.
(Chết tiệt… Nó dùng đuôi thuần thục quá.)
Hiiro càu nhàu, cố gắng giữ khoảng cách và bắt đầu viết một ký tự. Arnold đứng đậy và chặn đầu con Clay Viper.
Đột nhiên, con quái phun ra một chất dịch từ miệng.
Có hơi giật mình, nhưng Arnold đã kịp lùi lại và tránh đòn. Mặt đất, ngay khi tiếp xúc với chất dịch, bắt đầu tan chảy.
“Cái con này còn có cả độc hả trời…”
‘Vụ này căng đây,’ Arnold nghĩ, nắm chặt hơn vào thanh kiếm trên tay.
“<<Wind Fang>>! Nhận lấy này!”
Ngay khi xuất kiếm, một ngọn gió sắc như dao được chém ra.Ngọn gió sắc chém vào da thịt con Clay Viper, khiến nó rỉ máu.
Nhưng ngay sau đó, vết thương lập tức liền lại. Có vẻ đòn tấn công quá yếu, không thể đối phó với cái khả năng tự hồi phục đáng sợ của con quái.
Arnold có vẻ xuống sức, nhưng con Clay Viper thì không. Nó phóng thẳng tới anh, như chưa hề bị gì.
“Ku!”
Arnold bằng cách nào đó, né qua một bên, và chuẩn bị phản công. Nhưng con quái bỗng nhiên chui xuống lòng đất.
“WTF!? Nó có cái mánh này nữa hả!?”
Nhìn cảnh đó, Hiiro tặc lưỡi. Cứ thế này, cậu băn khoăn liệu <<Word Magic>> có trúng con quái không. Con Clay Viper hiện giờ đang tập trung vào Arnold, nên Hiiro có thể hoàn thành ký tự của mình mà không gặp khó khăn nào.
Nhưng, với cái tốc độ và cái chiêu chui xuống đất đó, nhắm trúng con quái là cả một vấn đề.
“Chết tiệt! Mày đâu rồi! Ra đây coi, con quái khốn nạn!”
Arnold hét lớn, nhưng không có bất kì dấu hiệu nào.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển. Cả hai tập trung theo dõi xung quanh, tìm vị trí trồi lên của con quái.
“KYAAaaaa!”
Nó trồi lên ngay nơi Muir đang trốn. Dùng thân mình quấn lấy con bé, nó phóng thẳng lên trần.
“MUIIIIIR!”
“Chết tiệt!”
Hiiro đã không nghĩ rằng Muir sẽ bị tấn công. Cậu đã mất cảnh giác.
Hiiro ngay lập tức chỉ ngón tay ra và nhắm ký tự của mình đã viết. Bản năng của nó như cảm nhận được nguy hiểm, con quái liếc nhìn, rồi đổi tư thế để có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Cứ thế này, nó sẽ tránh được một cách dễ dàng.
Hiiro hoàn toàn không muốn lãng phí ký tự cậu dành chừng đấy thời gian để viết.
“Ông già, ông có thể dừng chuyển động của nó không!?”
“Không phải là không thể, nhưng Muir cũng sẽ bị cuốn vào đòn đánh!”
Arnold nghiến răng, trừng mắt nhìn con Clay Viper.
–
–
–
–
Muir nghĩ hoàn cảnh của mình thật đáng thương. Và cô bé bất lực trước nó. Cô không thể chiến đấu và hoàn toàn vô dụng, và bị bắt như thế này, khiến Hiiro không thể tấn công.
(Tại sao… mình luôn là người được bảo vệ…? Kể cả khi mình không muốn điều đó…)
Cô nghĩ về quá khứ. Cơ thể của cô trước giờ vốn rất yếu ớt, và cô chẳng thể làm gì ra hồn cả. Cô đã rất buồn vì điều đó. Nhưng luôn luôn có ai đó đứng lên bảo vệ cô. Điều đó luôn khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
(Kể cả khi… kể cả khi mình đã hứa với chú sẽ trở nên mạnh hơn)
Đau đớn khi bị con quái quấn chặt, Muir mở mắt ra. Trước mặt cô là khuôn mặt bồn chồn của Arnold.
(Chú…!)
Chỉ vì cô bé mà anh phải lộ ra vẻ mặt như vậy…. Arnold và Hiiro có thể bị thương vì cô. Lời nói của Arnold vang lên trong đầu cô.
“Hắn đã gửi gắm con cho ta. Có chết ta cũng sẽ bảo vệ con”
“… Không, con cũng sẽ mạnh hơn. Con cũng là một người thú, như chú vậy!”
Lúc đó, cô đã hứa là sẽ mạnh hơn. Nhưng, cô thiếu lòng tin vào chính mình. Trước giờ cô không làm được gì ra hồn cả. Cô luôn băn khoăn liệu thật sự có thể thay đổi chính mình hay không?
Chiến đấu thật đáng sợ, cô cảm thấy an toàn hơn khi được bảo vệ. Nhưng, vẫn có những người mà cô tin tưởng.
“Con nghĩ là con yếu hơn những <<Gabranth>> khác ư? Thật là! Con có dòng máu “đó” chảy trong người mà. Hơn nữa, con là con gái của “hắn.”
Cô nhớ lại lời nói của Arnold và rồi mở mắt ra, nhìn anh ta một lần nữa. Biểu cảm của anh ta vẫn không đổi. Cô là người đẩy anh ta vào tình trạng đó. Vậy cô nên làm gì đây? Câu trả lời chỉ có một.
“Mình chỉ phải… làm gì đó!”
–
–
–
–
–
Hiiro phân tích tình huống hiện tại. Cứ thế này, Muir sẽ bị siết đến chết, và sau đó, con quái sẽ lại tự do di chuyển.
(Không được rồi, đành giữ『Sleep』lại vậy. Trước tiên mình nên hạn chế nó di chuyển đã. Hmm?)
Cơ thể con Clay Viper bắt đầu phát sáng. Không, chính xác hơn, phần cơ thể xung quanh Muir đang phát sáng. Rồi bỗng dưng, ánh sáng đó tụ lại.
(Chuyện gì vậy?)
Trong khoảnh khắc mà cậu đang suy nghĩ..
Bất chợt một lượng điện khổng lồ ngưng tụ lại. Không, nói vậy chưa đúng. Như vừa bị sét đánh, năng lượng tụ lại tại điểm đang phát sáng.
“SHAAAAAA!?”
Đột ngột có dòng điện chạy quanh cơ thể, con Clay Viper bị tê liệt. Cả Arnold và Hiiro đều vẫn chưa nắm bắt được tình hình.
“Ngay bây giờ!”
Hiiro thấy rằng đây là cơ hội, lập tức bắn ra từ『Sleep』. Khi con Clay Viper bất động, cậu nhắm trúng nó dễ dàng.
“Tốt! Ông già! Dùng hết sức chặt đầu nó !”
Tiếng của Hiiro giúp Arnold về lại thực tại. Anh bắt đầu tập trung sức mạnh của mình.
“<<Wind Fang>>!”
Anh tốn chút thời gian tập trung gió vào thanh kiếm của mình. Bao quanh bởi sức mạnh, thanh kiếm trở nên lớn hơn. Cưối cùng, thanh kiếm có kích thước của ba người lớn cộng lại.
Arnold giơ kiếm lên cao, nhắm vào đầu con Clay Viper, và rồi vung mạnh xuống với toàn bộ sức lực.
“THẢ MUIR RAAAAA!”
Cú chém ngọt lịm. Chì có đầu con quái là rơi xuống đất. Và thế, con Clay Viper xong đời. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Đám sét là một điều, và cả hai vẫn chưa biết tình trạng của Muir thế nào. Cho tới giờ, thân con quái vẫn quấn quanh Muir, và cơ thể cô bé bất động. Nhưng cuối cùng xác con quái cũng rớt xuống. Ở đó, Muir được tìm thấy.
Có vẻ Muir bị bất tỉnh, nhưng cơ thể cô phát ra ánh sáng yếu ớt. Khi Arnold đến đỡ lấy cô…
“Gugagagagagagagagagagadadadadada!”
Anh bỗng cảm thấy một luồng điện chạy qua người.
“Ông già!”
Tuy vậy, anh vẫn ôm cô thật chặt.
“T.. tạ…ơn trời đất… Mui…”
Anh khóc, trong khi ôm Muir vào lòng. Một lúc sau, ánh sáng đó biến mất. Cùng lúc đó, luồng điện chạy qua Arnold cũng mất đi.
“Cái đó là sao?”
Hiiro nhíu mày, nhìn Muir.
“… Đó là khả năng ( sức mạnh?) của con bé.”
“Vậy nhóc lùn là người dừng chuyển động của con Clay Viper à?”
“Ừ. Có vẻ con bé đã đánh thức được <<Binding>> của mình.”
“À, mà rốt cuộc Binding là gì?”
“… Mi biết rằng người thú không thể dùng phép thuật đúng không?”
“Đúng.”
“Để bù cho việc đó, một thứ tuyệt vời đã được tạo ra.”
“… Là gì?”
“Đây.”
Vừa nói, Arnold vừa cho cậu xem cái vòng trên tay phải mình.
“Cái này là gì?”
“Đây là <<Nameless Bracelet>> (Vòng tay vô danh). Khi một người thú thật sự ham muốn sức mạnh, chiếc vòng này sẽ giúp người đó bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn của họ.”
“Thật sự có thứ tiện lợi vậy sao?”
Nếu vậy, cậu thật sự muốn có một cái. Nhưng vì là con người, chiếc vòng vô dụng với cậu.
“Chiếc vòng này tạo ra một liên kết với một『Spirits』. Khi một người bộc lộ『Spirit Soul』của họ, tên của chiếc vòng sẽ thay đổi cùng với một hình dạng mới, và cho người đeo một sức mạnh cực lớn. À mà, vòng của tôi là <<Bracelet of the Wind>>.”
“Hiểu rồi. Vậy đây là thứ mà<<Gabranth>>dùng để bù cho sự thiếu hụt về phép thuật.”
“Đúng vậy. Sức mạnh sẽ thức tỉnh khi lập liên kết với một『Spirit』. Liên kết của ta là với『Spirit of the Wind』. Và của con bé…”
“『Spirit of Thunder』… đúng không?”
Arnold nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng thật bất ngờ con bé có thể tỏa ra nhiều điện tích tới như vậy.”
“Thay vì tỏa ra, nói con bé trở thành một tia sét thì đúng hơn.”
“Vậy sao?”
“Thì, Ta sẽ giải thích rõ hơn sau khi chúng ta đến <<Passion>>. Giờ ta muốn cho Muir nghỉ ngơi một chút.”
“Được, vậy ông cứ ra trước đi.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ ra sau khi lấy bằng chứng cho việc chúng ta đã hạ thứ đó.”
“Hiểu rồi.”
Arnold cõng Muir ra khỏi hang. Hiiro tiến tới gần xác con Clay Viper.
(Mình nghĩ nó ở đây…)
Cậu kiểm tra khu vực đã quấn quanh Muir. Nó không chỉ cháy khét. Dường như từng tế bào đã biến vào hư vô.
“Thật là kinh hoàng. Sức mạnh này thật sự có thể đem đấu với phép thuật. Lí do mình không cảm thấy năng lực phép thuật khi Arnold sử dụng <<Wind Fang>> có vẻ như là vì nó thật sự không phải phép thuật.”
Cậu phân tích nhanh khu vực đó. Nhưng bỗng nhiên, Cậu cảm thấy có một ai đó đằng sau mình. Nghĩ là quái vật, cậu nhanh chóng đưa tay đến gần kiếm của mình.Vừa xoay người lại, cậu rút kiếm ra. Nhưng thứ trước mặt cậu không phải là quái vật.
“… Ngươi là ai?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos