Ngày hôm sau là ngày khảo thí của đấu thần học viện. Sáng sớm, trước cổng trang viên St.Kain, Angius công tước đứng tại bức tượng Shigeru cùng ba con trai, người trong nhà đã chuẩn bị cầu nguyện tổ tiên xong.
Đỗ Trần lạnh nhạt nhìn mọi thứ, hắn mới tới đấu thần thế giới hai tháng, căn bản không để ý tới vì sao cả nhà Angius công tước lại xem trọng cuộc khảo thí vào đấu thần học viện đến vậy. Việc này cũng giống như việc người ở đây không hiểu được vì sao người Trung Hoa cổ đại lại coi trọng việc khoa cử đến vậy.
Các lễ nghi được bắt đầu từ lúc mặt trời mọc, kéo dài đến tận 10 phút, Angius lúc này mới bưng chén rượu lần lượt chúc phúc ba con trai, “Steve, năm nay là lần thứ 3 ngươi tham gia khảo thí ...”
Steve đột nhiên quỳ xuống pho tượng Shigeru, chỉnh sắc nói: “Nếu năm nay ta lại một lần nữa thi trượt thì ta sẽ tạ tội trước mặt tổ tiên!”
“Hảo, Angius tán thưởng gật đầu, trên mặt mỉm cười, “Ngươi đấy, ngươi tưởng ta không biết sao? Hai lần trước, đối thủ của ngươi là mỹ nữ thì ngươi toàn cố ý nhận thua, lần này ngàn vạn lần không được, biết chưa?”
Steve cười rộ lên, Đỗ Trần cũng mỉm cười, hóa ra đây là lý do hai lần trước đại ca thi trượt a!
Đến trước mặt Charles, Angius thần sắc nghiêm chỉnh, thi hành quân lễ, nói: “Ngươi từ năm mười ba tuổi đã theo ta ra trận giết địch, lớn nhỏ tham dự mười trận chiến, làm rạng rỡ trước tổ tiên! Hôm nay, ta không muốn ngươi làm mất uy danh của St.Kain!”
Charles cũng thi hành quân lễ tương tự, nói: “St.Kain uy danh bất diệt, Shigeru cách huy vĩnh tồn.”
“Hảo! Ngươi nhất định sẽ đỗ nhưng ta có một yêu cầu, chiến thắng trở về!”
“Không thắng không về!” Charles trịnh trọng gật đầu.
Angius đi đến trước mặt Đỗ Trần, chưa mở miệng, Đỗ Trần đã nói trước: “Không cần phải nói nữa, con biết, St.Kain gia tộc chỉ có anh hùng chết trận chứ không có kẻ lâm trận bỏ trốn!”
“Được, biết vậy là tốt, hãy đi đi!”
Ba chiếc xe ngựa phân biệt chở ba vị thiếu gia đi khảo thí, chúng đều đi trên đường đến cung điện, nhưng xa phu của Steve và Charles đều là đấu sỹ còn xa phu của Đỗ Trần chính là Ariza.
Lúc này, Ariza đồng thời vừa là đấu sỹ tùy tùng của Đỗ Trần, vừa là người bầu bạn với Đỗ Trần suốt thời gian khảo thí.
Không có cách làm Đỗ Trần tín nhiệm người ngoài, ngoại trừ đại ca, chỉ có lão Fourier và đứa nhỏ này.
Người ở trước cung đông như kiến nhưng cách cửa cung một trăm bước đã có binh lính của đế quốc thiết lập một phòng tuyến, chỉ có thí sinh và tùy tùng mới có thể đi qua.
Đỗ Trần giúp Ariza xuống xe, giao giấy chứng nhận cho người lính kiểm tra, nhìn vào những thí sinh ở phía trước, hắn không nhịn được ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Ariza, kia có phải là tinh linh không? Còn có cả ải nhân? Kia là giống gì vậy?”
Chuyển sinh hai tháng, đây là lần đầu tiên Đỗ Trần thấy được nhiều chủng tộc có trí tuệ như vậy, trước kia hắn chỉ ở khu mậu dịch thấy qua một số nô lệ, bây giờ ở khảo trường, không tính tùy tùng có chừng bốn, năm nghìn khảo sinh, trong đó có năm, sáu trăm người là dị tộc.
“Đệ đệ thân ái của ta, ngươi không nên nói lung tung như vậy, ngươi nói kia là cái giống gì, kia là chu nho, tuy mặt mũi không giống người nhưng bọn họ trời sanh là ma đấu khí tu luyện giả!” Steve đi tời ngăn chặn Đỗ Trần hồ ngôn loạn ngữ, cảm thán nói: “Năm nay đối thủ không ít a, bắt đầu đã có bốn, năm ngàn người, mẹ nó, không biết vòng sơ tuyển có phải phun nước bọt không nữa!”
Đỗ Trần ngạc nhiên hỏi: “Còn có sơ tuyển a?”
“Đương nhiên là thế, muốn đứng ở đây phải trải qua năm đợt khảo thí, chúng ta không cần tham gia khảo thí đây là đặc quyền của hậu duệ phong hiệu đấu thần!”
Steve đắc ý cười cười: “Trình tự khảo thí đệ biết chưa vậy?”
“Đệ biết rồi, đầu tiên khảo thí gồm hai phần, loại hai phần ba số người, đợt khảo thí cuối là mọi người ở đối diện đại giáo đường St.John quyết đấu!”
Steve nói: “Ai, ngươi nên cẩn thận, ngươi vào cung rồi thì Vinedov làm chủ khảo, hắn có thể để ngươi và Kaman vào cùng một chỗ, nếu cần thì nhận thua đấy!”
Đỗ Trần mỉm cười, không trả lời.
Steve ngồi xuống nói tiếp: “Mặt khác, nếu đối thủ là mỹ nhân, ngươi có thể nhận thua để lưu lại ấn tượng anh hùng, sau đó thảo phạt nàng, đại ca ngươi năm đó chính là ...”
Lúc này trong cung vang ra tiếng chuông, cửa cung mở rộng, đế quốc lễ pháp đại thần Vinedov đi ra.
Hắn giơ cao hai tay, trầm giọng nói: “Người không phận sự đi chỗ khác, khảo sinh ở dưới nghe thánh giáo pháp điển!”
Binh lính nhanh chóng dẹp những người đến xem, chỉ còn lại khảo sinh và tùy tùng, Vinedov giơ hai tay lên cao, ngâm xướng một bài thơ có tiết tấu, đọc quy tắc khảo thí.
Đấu thần khảo thí tổ chức ở năm đại giáo khu, Lanning đế quốc là một trong số đó, Tất cả khảo nhân ở phía đông đại lục Iaeste đều đến nơi này tham gia khảo thí, quy tắc cụ thể của khảo thí được giáo phụ Ferdinand cùng đế quốc lễ pháp đại thần Vinedov cùng đọc, nhưng việc chấm điểm chỉ do thánh giáo đảm nhiệm.
Khảo thí có hai phần là văn và võ, cuối cùng chấm điểm và xếp hạng thành tích khảo sinh tại măn đại giáo khu trên ba đại lục, lấy ba nghìn người đứng đầu, cho nên người đứng đầu giáo khu Lanning cũng có thể không vào được đấu thần học viện.
Lý luận tương tự, theo bình quân thì trong bốn nghìn người ở đây chỉ lấy sáu trăm người. Trước khi công bố kết quả tổng hợp thì có thể coi những nguời này là đỗ.
“ ... như trên, dó là thánh giáo pháp điển!” Vinedov buông hai tay trước ngực, chậm rãi nói: “Lúc này, ta nhắc nhở các khảo sinh, các ngươi phải trải qua năm đợt khảo thí mới đến được đây, các ngươi phải biết quý trọng cơ hội, ai vi phạm thánh giáo bảo điển, giết không tha!”
Vinedov hét lớn, những lính trong cung cũng phối hợp, gõ kích lên lá chắn tạo tahnfh khí thế bức nhân.
Trong đám đông, Steve nhỏ giọng nói: “Khi đã bắt đầu thi, ta không chiếu cố cho ngươi được, Ariza khá ngốc, đừng để hắn mang tai họa cho ngươi nha!”
“Steve thiếu gia, ta ngu ngốc nhưng chắc chắn ta sẽ không gây ra tai họa!” Ariza hưng phấn, cầm đồ đem theo khảo thí của Đỗ Trần trong tay, cười nói: “Thiếu gia đã nói, khảo thí xong sẽ mời ta ăn vú trâu!”
Mọi người nạp cung đi vào chín cửa cung, mọi người đi qua một căn phòng và hành lang để đến nơi làm bài, Steve và Đỗ Trần không ở cùng phòng, hắn dẫn Ariza đi theo mọi người đến một gian thiên tích đình trong cung điện, trong điện đã có nhiều bàn ghế, nhìn qua có hơn một trăm đối thủ, Kaman chắc cũng ở trong số đó.
Quả nhiên tiểu tử này được phân cùng tổ với ta.
Đỗ Trần xoa ngưc, bên trong áo là chiếc vòng cổ đêm qua hắn nhận được, Đỗ Trần và Kaman trước sau gì cũng gặp nhau, Kaman quay đầu cười nói: “Sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain, không ngờ ngươi cũng tham gia khảo thí, khi luận võ ngươi cần phải cẩn thận nha!”
“Có ai mà không cẩn thận chứ!” Đỗ Trần mỉm cười, lấy bút, mực từ trong tay Ariza, đặt trên bàn, sau đó bảo Ariza đứng một bên quạt cho hắn, “Ai, Kaman thân ái, ta đột nhiên phát hiện ngươi quả là một kẻ vô giáo dục, chẳng lẽ không ai giáo dục ngươi tôn kính một vị huân tước sao?”
”Hừ, ngươi là Lanning đế quốc cái gì chứ? Đợi ta vào đấu thần học viện, cả ba đại lục sẽ đều muốn phong tước vị cho ta!”
Hai người khẩu chiến bên trong khảo tràng.
“Khảo sinh không được ồn ào! Francis, Kaman, các ngươi đều là hậu duệ của phong hiệu đấu thần thì phải có lễ tiết!” Khảo quan bảo hai người ngừng lại rồi bắt đầu phát đề thi.
Lúc này có người vỗ vai Đỗ Trần, hắn quay lại nhìn.
Không có ai!
“Hắc, nhìn xuống dưới đi, ta là tây nặc chu nho!”
Đỗ Trần cúi đầu nhìn xuống dưới, đó là sinh vật "thằng bé đen xì" mà hắn mới thấy, nó ngồi trên bộ bàn ghế với kích thước của loài người chỉ còn lộ ra cái đầu. Dung mạo khá giống với loài người, nhưng đôi mắt cực to, hai tai là hai cái lỗ tròn nhỏ, toàn thân một màu đen xì.
Bên cạnh hắn còn có một tên goblin1 Cino cao chưa tới mặt bàn, cũng rất đen, ngón tay giống với người bình thường, nhưng chỉ có ba ngón.
Đỗ Trần bắt tay hắn: "Xin chào, ta là Francis, huân tước ở Lanning. Rất vui được gặp ngài, vương tử điện hạ."
"Ồ ngài khách sáo quá, công quốc Cino chỉ là một nước nhỏ, một vương tử như ta cũng chẳng lãnh đạo được mấy người. Đúng rồi, giám thị nói ngài là hậu duệ phong hiệu đấu thần, là vị nào vậy?"
"Tổ tiên ta là Shigeru St. Kain."
"Hả, thánh huy đấu thần." Cem vừa nghe tên tổ tiên của Đỗ Trần, liền mở to mắt hưng phấn nhìn Đỗ Trần. Liền sau đó, hắn chống tay nhẩy lên ghế, ngực hắn lộ lên khỏi bàn: "Thần Shigeru, là tín ngưỡng của tất cả ma đấu sĩ hệ hỏa, ta lên ngọi ngài là thần duệ2 rồi. Lúc đấu võ, nếu như ta là đối thủ của ngài, xin hạ thủ lưu tình."
"Yên tâm, đối thủ của ta nhất định không phải là ngài." Đỗ Trần liếc nhìn Kaman.
Cem há miệng cười lớn, đôi mắt to của hắn thể hiện nhiều lọai cảm xúc: "Sắp khảo thí rồi, sau này chúng ta gặp lại, à, có thể gọi tùy tùng của ngài lùi lại một bước tới trước tùy tùng của ta không?"
Đỗ Trần gọi Ariza lùi lại một bước, nhưng hắn phát hiện ngay, Ariza cao hai mét đứng trước goblin, lập tức che hết cả Cem và tùy tùng của hắn, chỉ cách một bước mà Đỗ Trần đã không thể thấy hai tên goblin, càng không phải nói đến vị giám thị nữa.
"Trời ạ, Cem, không lẽ ngươi muốn..."
"Hắc hắc, thần duệ tôn kính, giúp chút đi." Cem thò đầu ra khỏi cánh tay của Ariza, đôi mắt to tràn đầy vẻ cầu khẩn, nói nhỏ: "Não ta bé, không nhớ nổi nhiều sách vở, chỉ đành dùng biện pháp này thôi."
Đỗ Trần nhún vai, quay người vờ như không quen biết hắn, đồng thời nghĩ, giúp người lừa đảo, có phải là việc tốt không?
Khảo thí bắt đầu rồi.
"Thí sinh số bảy, bảo tùy tùng của ngươi đứng xa ra chút." Một giám thị nhắc nhở Đỗ Trần.
Đỗ Trần thầm nhủ, đã giúp người thì giúp đến cùng luôn, hắn cười: "Giám thị à, ta là Francis, tới từ đại giáo đường thành St. John, ngài chắc cũng biết tên ta rồi, chắc cũng biết đây là người hầu của ta, Ariza."
"Hóa ra là Ariza, ừm, nếu hắn đã không thông minh lắm, thì tùy ý."
Thật ra, giám thị nghĩ, giáo phụ Ferdinand nhắc nhở rồi, chỉ cần Francis không cho phao lên bàn chép để người khác thấy thì thế nào cũng không cần quản.
Cem thờ phào, Đỗ Trần ngồi trước hắn cảm thấy rõ ràng nỗi lo của hắn.
Khảo thí tiếp tục.
Buông bút xuống, Đỗ Trần vươn vai, hắn dựa vào Liên Hoa Bảo Giám giúp cho trí nhớ siêu tuyệt, trả lời hết trang giấy hết sức dễ dàng.
Hắn đang chuẩn bị nộp bài, Cem ở phía sau lập tức vội vàng, hạ giọng cầu khẩn: "Xin ngài đấy, ngồi thêm một chút đi."
Giọng hắn run rẩy, dường như sợ hãi gì đó.
Cái thằng bé đen xì này quả là thú vị, Đỗ Trần chẳng có việc gì, liền vờ cầm bút lông lên sửa sửa, nhưng lúc đó, mông hắn tê tê, Liên Hoa Bảo Giám lại phát triển rồi.
Không thể. Giúp người lừa đảo tuyệt đối không thể là việc tốt. Đỗ Trần suy nghĩ mãi mà không hiểu, hắn là ăn trộm, không phải là loại tốt, nhưng những vấn đề đạo đức cơ bản thì rất rõ ràng, giúp người lừa đảo không thể là việc tốt được.
Nhưng cảm giác trên mông cực kỳ chân thật, Bảo Giám cho Đỗ Trần biết, ngươi vừa làm một viếc tốt.
Mẹ nó, Liên Hoa Bảo Giám đến thiện ác thị phi cũng không phân biệt nổi ư? Đỗ Trần nghi ngờ.
Cem cảm kích Đỗ Trần đến chảy nước mắt, goblin não nhỏ, trời sinh đần độn, tuy rất giỏi ma đấu khí, trí nhớ thì không đủ qua cửa, nhưng bọn họ là một chủng tộc cực kỳ tự tôn, không chịu được miệt thị và thất bại.
Nếu như Cem vì thi văn mà bị đánh trượt, dù hắn là vương tử, cũng sẽ bị thiêu chết, đó là phong tục của goblin.
Vì thế, việc Đỗ Trần làm đã cứu hắn một mạng.
Khảo thí kết thúc xong, Cem đứng trên bàn, bắt tay Đỗ Trần cảm ơn.
"Ngài không hổ là thần duệ, ta thay mặt công quốc Cino cảm tạ ngài."
"Không cần khách sáo, thật ra ta có làm gì đâu."
"Không, ngài đã giúp đỡ ta rất nhiều, thần duệ Francis, ta thay mặt công quốc Cino cảm tạ ngài, xin mời ngài, lúc nhàn rỗi tới nước ta làm khách. Toàn thể goblin đều nhiệt tình chiêu đãi ngài."
Đối với lời mời của Cem, Đỗ Trần không để ý chút nào, nhưng sau khi Cem giải thích hắn đã hiểu một việc, trong con mắt của Liên Hoa Bảo Giám, vì cứu người mà làm việc xấu, cũng tính là việc tốt.
Cái đó...
Đỗ Trần không biết nên đánh giá nó thế nào.
Kaman nộp bài xong, rời khỏi trường thi nhìn Đỗ Trần nhếch mép cười, nói một câu rồi bỏ đi: "Lúc đấu võ, ta sẽ chờ ngươi."
Sau khi thi văn, những thí sinh không rời cung Verne, đều nghỉ lại trong trướng bồng của quân đội cạnh đó, tùy tùng cũng đi theo hầu.
Thật ra mọi năm trong đấu thần khảo thí, đấu võ mới là trọng yếu, dù sao đối với đấu thần, vũ lực mới là thứ quan trọng nhất. Ngày thứ hai sau kỳ thi văn, trong cung Verne bốn nghìn thí sinh chia thành hai mươi tổ, đối đầu sát phạt. Bên trong cung Verne, tại mỗi góc đều lập lôi đài, tổng cộng có hai mươi tòa.
Đỗ Trần được phân vào tổ bảy, hơn nữa hắn còn phải đấu vào ngay ngày đầu tiên.
Quả là thú vị.
Có lẽ là do chủ hội đồng thi, lễ pháp đại thần Videnov bố trí.
Đêm trước cuộc đấu, Đỗ Trần ở trong trướng nghịch dây chuyền, tính toán xem ngày mai nên làm thế nào, Ariza nằm ngủ bên cạnh, gáy như sấm.
Dù nhìn kỹ thế nào, Đỗ Trần cũng cảm thấy giọt nước mắt treo trên dây chuyền mang lại một cảm giác rất quái dị, mà không hiểu vì sao. Hắn lại nghĩ đây là một giọt nước mắt, giọt nước mắt của phụ nữ.
"Francis, ta có thể vào không?" Bên ngoài trướng có người gọi nhỏ.
Là giọng nói của Ferdinand.
"Ồ, giáo phụ, ngài sao lại tới đây?" Đỗ Trần giấu dây chuyền đi, mời lão già vào trướng, hắn định gọi Ariza dậy nhưng bị ngăn cản.
Lão già mặc một bộ trường bào giáo sĩ rất phổ thông, chiếc mũ vành rộng che kín khuôn mặt, rõ ràng là lén tới đây.
Cởi mũ xong, lão nhíu đôi mày màu tím, trầm giọng nói: "Francis, hậu duệ phong hiệu đấu thần tất phải tham gia một lần khảo thí, đó là thánh giáo pháp điển, ta không thể vi phạm, vì thế trước đây ta không ngăn cản ngươi tham gia khảo thí, nhưng ta cũng rất lo lắng."
"Ngài lo cái gì?"
"Thánh giáo pháp điển quy định, vì để quan sát được toàn bộ tiềm chất của thí sinh, trong lúc đấu võ chấp nhận có người chết." Lão thổ lộ: "Đó là luật, không ai có thể thay đổi. Vì thế trong cuộc đấu ngày mai, có thể đối thủ sẽ đánh ngươi bị thương, sau đó..."
"Sau đó đấu thần bảo vệ ta ra tay, lột hết da cả nhà kẻ đó?" Đỗ Trần nói.
"Đúng vậy, tuy đấu thần bảo vệ ngươi là bạn bè của thánh giáo, nhưng nếu như hắn giết cả nhà thí sinh tham gia trong lúc còn khảo thí, thánh giáo sẽ gặp khó khăn."
Ferdinand đang khẩn cầu, bộ dạng lo lắng của hắn khiến Đỗ Trần rất nghi hoặc, đấu thần bảo vệ của mình lợi hại thế sao? Khiến cho Lanning giáo phụ khó khăn như vậy.
Lúc này Ferdinand cũng đang thầm tính, Francis cuối cùng có bao nhiêu bí mật, mà có một vị phong hiệu đấu thần bảo vệ hắn.
Đúng vậy, hôm qua, chuyên gia khám nghiệm tử thi của thánh giáo đã phán đoán, từ kỹ thuật lột da mà đánh giá, vị đấu thần đó là phong hiệu đấu thần, chẳng kém tổ tiên Shigeru của gia tộc St. Kain.
Sau chiến dịch đó, phong hiệu đấu thần trên ba khối đại lục còn ít hơn xử nữ trong kỹ viện, dùng ngón tay cũng đếm được: Bản thân giáo hoàng, một lão điên ở đấu thần học viện, một ở phía đối diện Iaeste - đại lục Welkin, được gọi là tuyệt đại hùng chủ Sư Tâm Vương...
Trời ạ, cuối cùng là vị phong hiệu đấu thần nào vô công rồi nghề, tới bảo vệ một thằng ngốc đây?
Không kể thế nào, phong hiệu đấu thần là thần sống, không thể đắc tội. Vì thế Ferdinand hạ quyết tâm, nhất định phải vì thánh giáo mà kết giao với vị bằng hữu đó.
Còn trước tiên, phải khiến Francis bình an vô sự lúc khảo thí, tránh cho vị đấu thần đó đi lột da.
Ferdinand ngồi trên thảm đối diện với Đỗ Trần, đầu tiên cười khổ, sau hạ giọng nói: "Thằng bé lương thiện, ta phải làm một việc bất đắc dĩ, hi vọng ngươi có thể phối hợp, phải giữ bí mật."
Đỗ Trần nhìn Ferdinand nói: "Giáo phụ, ngài muốn ta làm gì."
"Là thế này, ngày mai..."
Cung Verne phủ trùm dưới màn đêm, trong một căn lều, giáo phụ tôn kính nhất của đế quốc Lanning, và sự cao quý của thành St. John, dưới tiếng gáy phô phô thú nhân hậu duệ Ariza, cùng thương nghị một kế hoạch vô sỉ...
1 Goblin: một loại người, thường là lùn, hay xuất hiện trong các truyện phương tây.
2 Thần duệ: hậu duệ của thần.
Lôi đài của tổ bảy được bố trí trong một hoa viên ở góc đông nam cung Verne, hai trăm bốn mươi thí sinh tổ này đều tụ tập xung quanh lôi đài, lắng nghe giám khảo trên lôi đài thông báo.
"... Thứ bảy, nghe thấy tên mình, thí sinh lập tức thượng đài, ba lần gọi không lên sẽ bị loại bỏ... Thứ mười ba, trong lúc đấu võ ngoại trừ thắng thua, giám khảo còn xem xét sự biểu hiện tiềm lực của thí sinh, dù cho thí sinh bị thua, nhưng biểu hiện tiềm lực và đấu khí thỏa mãn giám khảo, thì vẫn còn có cơ hội..."
Đỗ Trần đối với mấy điều này không có hứng thú, hắn ngồi xổm trong đám người, nói chuyện với tên bằng hữu goblin.
"Hắc, Cem, ngươi được số một. Vậy là ta được xem ngươi biểu diễn trước rồi." Đỗ Trần cười.
Ánh mắt Cem tràn đầy cảm kích, bởi vì Đỗ Trần ngồi nói chuyện cùng hắn, đối với goblin mà nói, đó là sự tôn trọng cực lớn, hơn nữa đối phương còn là một vị thần duệ.
Tổng cộng hai trăm bốn mươi người, chia làm nhiều cặp đấu, vậy khảo thí chỉ có chín vòng, hơn nữa vòng sáu, mười lăm người chọn tám người vào sẽ có một người may mắn không phải đấu.
Lúc đó, một phía cung Verne đột nhiên lóe lên ánh lửa, ngay sau đó, hỏa diễm rừng rực đầy trời, dưới bầu trời xanh như ngọc thật bắt mắt.
Cem lắc lắc đầu, buồn bã nói: "Phóng thánh yên hỏa rồi, chậc, có tay đen đủi chết trận rồi."
Giám thị tuyên bố đến quy tắc cuối cùng: "Thứ hai mươi sáu, khảo thí không kể sống chết, hai bên dùng toàn lực. Bắt đầu đi."
Lôi đài cao hai mét, chu vi ba mươi mét, hình vuông được xây bằng đá, bốn góc có bốn vị giáo sĩ mặc trường bào đang ngồi, bọn họ vừa là giám khảo vừa đề phòng xẩy ra biến loạn.
Cặp đấu đầu tiên là Cem và một võ đấu sĩ loài người.
Thánh khí của Cem là một cây đoản trượng dài bằng cánh tay, nhìn màu sắc của goblin thì hắn đã là một vị hoàng y ma đấu sĩ cấp ba, đối thủ của hắn chỉ là một vị hồng y võ đấu sĩ cấp một, cỡ như kẻ đã bị lột da, Frisbie.
Vị huynh đệ này thực lực không đủ, nhưng khẩu khí không nhỏ, hắn chỉ thánh khí trường kiếm về phía Cem, thét: "Cem, nhận thua đi. Goblin các ngươi đầu óc ngu xuẩn, dù ngươi đánh bại ta cũng không thể qua được môn văn."
Đôi mắt to của Cem biến thành màu hồng, nước da đen xì hiện ra ánh tím, đó là dấu hiệu phẫn nộ của goblin.
Hắn không trả lời, vung đoản trượng lên, hét một tiếng "hỏa miện".
Liệt diễm từ nham thạch trên lôi đài bùng lên, trong nháy mắt, cả lôi đài đều bị lửa bao trùm chỉ chừa lại chỗ của bốn vị giám khảo.
Tay võ đấu sĩ kia không có chỗ đặt chân, hắn cố vận đấu khí, hai tay nắm kiếm chém vào đầu Cem.
Cem nhếch mép cười, da đen răng trắng càng nổi bật, tiếp đó, một luồng lửa phún ra từ trên đầu hắn bắn vào ngực võ sĩ.
Ầm, võ sĩ ngã xuống đất, trong nháy mắt ngọn lửa trên lôi đài đãnuốt chứng hắn.
Azira đứng dưới đài chen miệng: "Thiếu gia, ta ngửi thấy mùi thịt lợn nướng."
Đỗ Trần đặt hai tay trước ngực nói: "Kẻ đáng thương, không ngờ lại dám khiêu khích sự tự tôn của goblin."
Cem thu hồi hỏa diễm, giơ tay lên cao, cười ke ke theo kiểu goblin.
"Cem thắng lợi." Một vị giám khảo đứng dậy tuyên bố: "Trận này, Cem được đủ mười điểm, được vào vòng hai, nhưng đối thủ của hắn đối mặt với đối thủ cao hơn hai cấp cũng không có chút sợ hãi, nghênh chiến đường hoàng, vì thế được sáu điểm, sau này có cơ hội tái chiến."
Đây cũng là một phương pháp đấu võ, không kể thắng bại, chỉ cần làm những thứ mà giám khảo muốn nhìn, thì sẽ có điểm.
Khảo hạch tổng cộng chín vòng, chỉ có thắng từ đầu đến cuối mới có cơ hội đấu đủ chín trận, mỗi vòng đều phải đủ mười điểm, tổng cộng chín mươi điểm.
Bị thua cũng không cần lo lắng, chỉ cần thể hiện được tiềm lực và đấu khí thì sẽ có cơ hội tái chiến, kiếm được điểm.
Cuối cùng, mỗi người đứng đầu ở hai mươi tư tổ lại đấu thêm lần nữa, như vậy, bọn họ có lần đấu thứ mười, cũng thêm một lần kiếm điểm, đạt đến một trăm điểm.
Đấu võ vẫn tiếp tục, người bị thương được đưa đi, Cem bước tới cạnh Đỗ Trần, không ngừng mắng chửi kẻ vừa bị hắn biến thành thịt nướng.
"Số bảy Francis, số tám Kaman thượng đài."
"Huynh đệ Francis, Cem chúc ngươi may mắn."
Tới lượt Đỗ Trần rồi, hắn từ từ bước lên lôi đài, ngược lại Kaman thì phi thân lên.
Hôm nay Kaman mặc một bộ giáp nặng màu chanh, tay cầm thánh khí phủ mới, hắn vừa thấy Đỗ Trần mặc bạch bào, tay không, liền cười nhạo: "Hừ, sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, ngươi tới chịu chết phải không?"
"Hôm nay ai chết còn chưa biết đâu, ồ, thiếu gia Kaman thân ái, chẳng lẽ ngươi không biết cười là gì à? Ai lại để mấy trăm thí sinh và giám khảo thấy khuôn mặt nhăn nhó của ngươi?"
"Ngươi đừng vội đắc ý, hừ." Kaman chỉ tay vào Đỗ Trần rồi nói oang oang: "Chư vị, đây là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, là thứ trời sinh phế vật không thể tu luyện đấu khí. Làm đối thủ của hắn là sự sỉ nhục của ta."
"Kaman!" Một vị giám khảo đứng dậy, hét: "Luật của thánh giáo không có quy định, không có đấu khí không được tham gia khảo thí, ngược lại quy định hậu duệ phong hiệu đấu thần phải tham gia ít nhất một lần, Francis đang làm chức trách của hắn, xin ngươi tôn trọng đối thủ. Được rồi, bắt đầu đi."
Lệnh vừa xong, Kaman vung chiến phủ xông tới Đỗ Trần.
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn hắn, hai tay che trước ngực, sờ dây chuyền bên trong áo, thầm nhủ, nếu kế sách của Ferdinand có vấn đề, thì phải dựa vào dây chuyền cứu mạng rồi.
Nếu như dây chuyền không được, hôm nay nói không chừng phải cho Kaman thấy Liên Hoa nội kình mà Bồ Đề lão tổ thân truyền, Tề Thiên đại thánh khen ngợi.
Hai mươi bước, mười năm bước, mười bước...
Kaman càng lúc càng tới gần.
Nhưng khi hắn còn cách Đỗ Trần năm bước, đột nhiên chân mềm nhũn ra, "bộp" một tiếng ngã ngay trước mặt Đỗ Trần.
"Ai da, thiếu gia Kaman, ngươi làm sao thế?" Đỗ Trần ra vẻ quan tâm cúi xuống kiểm tra hơi thở của Kaman, chỉ thấy mép hắn sùi bọt trắng, mặt tái mét, hay tay ôm bụng co giật.
Giống như cá sống chưng trên vỉ.
Đỗ Trần đạp hắn hai đạp, không thấy phản ứng, bèn hướng về mấy vị giám khảo nói: "Các vị giám khảo tôn kính, các vị mau tới đây xem, Kaman hình như không ổn rồi."
Các giám thị kiểm tra Kaman, rồi tuyên bố: "Kaman ăn đồ ăn không sạch sẽ, bị ngộ độc thực phẩm rồi."
"Căn cứ luật của thánh giáo, trận này, Kaman không điểm, Francis thắng, nhưng hắn thắng không bằng võ, chỉ được sáu điểm."
Phán thế này rất xác đáng, các thí sinh đều không có nghị dị, giám khảo lại nói: "Vì đề phòng Francis dở trò trước đó, khảo thí tạm dừng, xin hai vị thí sinh và tùy tùng lập tức thượng đài, phối hợp với thánh giáo điều tra. Tất cả thí sinh tổ bảy ở đây làm chứng."
Ariza thật thà lên đài, tùy tùng của Kaman cũng lên.
Điều tra đi, Kaman đúng thật là trúng độc rồi, nhưng mà là giáo phụ Ferdinand hạ độc, nhân viên kiểm tra lại là người của thánh giáo, nếu mà lộ ra chân tướng sự thật, Đỗ Trần và Ferdinand coi như xong.
Khảo thí, đáng sợ nhất là giám khảo và thí sinh hợp tác giở trò.
Cuối cùng kết quả điều tra đã rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, là tùy tùng của Kaman cho hắn ăn thức ăn không sạch sẽ, khiến hắn ngã ngay trong trận đấu, còn Đỗ Trần và Ariza cơ bản không hề rời khỏi trướng bồng, có mấy vị giáo sĩ canh đêm làm chứng.
Dựa vào uy tín chí cao vô thượng của thánh giáo, các thí sinh dễ dàng tin tưởng bản báo cáo điều tra.
Hơn nữa trong thực tế, đấu khí cấp hai còn chưa có tác dụng bách bệnh bất xâm, chanh y võ đấu sĩ xuất hiện việc ngộ độc cũng chẳng phải chưa từng có.
Đương nhiên, cũng có người không tin như phụ thân của Kaman, Videnov bản thân là một trong những vị chủ khảo, nhưng khi hắn muốn lật lại hồ sơ vụ án, Ferdinand trừng mắt: "Videnov, ngươi nghi ngờ uy tín của thánh giáo ư?"
Lễ pháp đại thần ngoan ngoãn ngậm miệng, chức chủ khảo này cũng chẳng có quyền gì, trong lúc khảo thí thì giúp đỡ thánh giáo, còn những sự việc khác không thể quyết.
Đáng thương là thiếu gia Kaman, vừa mới vòng đầu đã gặp tai ương, hơn nữa do hắn trúng độc hơi nặng, nên đành rút lui, chờ năm sau thi lại.
Đỗ Trần thành công vào vòng hai.
Trận đấu thứ hai tiến hành vào hôm sau, đối thủ của hắn là ai cũng không quan trọng, Đỗ Trần cũng chẳng nhớ tên đối thủ, bởi vì tên tiểu tử đó đã bị thánh giáo mua rồi, sẽ tự động nhận thua.
Hắn ta biện bạch: "Ta là người tu luyện đấu khí hệ hỏa, Shigeru là tín ngưỡng của ta, ta tuyệt đối không đối đầu với hậu duệ của ngài."
Vòng thứ ba, đối thủ của Đỗ Trần trong lượt đấu trước bị đánh thành tàn phế, chống nạng lết lên lôi đài, Francis thiếu gia không hề khách khí, đá gẫy nạng của đối thủ, sau đó lên cấp.
Vòng thứ tư, đối thủ là một thiếu nữ hơi có vấn đề ở thành St.John, sau khi Đỗ Trần cười với ả, ả liền nhảy xuống khỏi lôi đài vẫy gọi chị em: "Francis cười với ta rồi, trời ạ, dung mạo của ta đẹp chẳng kém công chúa Yuna."
Nhìn phía sau ả ta, Đỗ Trần buồn bã không thốt nên lời, tuy nhiên đó là trò mà Ferdinand an bài, nhưng hình như... giả quá thì phải?
Còn may, sau đó Đỗ Trần cũng nghe thiếu nữ đó bình thường ở nhà cũng thế, nổi tiếng lâu rồi. Vì thế các thí sinh biết ả ta không hề có dị nghị với việc Đỗ Trần lên cấp.
Vòng thứ năm, đối thủ nhà có việc gấp, lập tức rút lui, Đỗ Trần lên cấp.
Vòng thứ sáu, ừm, không phải vòng này có một người không cần đấu cũng được vào sao? Ai hưởng thì khỏi phải nói rồi.
Đến vòng thứ bảy, Đỗ Trần trúng độc rồi, nguyên nhân là do Ariza cho hắn ăn đồ ăn không vệ sinh, nhưng hắn cũng không thảm như Kaman, sau khí tổ bảy đấu xong hết cũng đã khỏi.
Lần trúng độc này là Đỗ Trần bố trí, dù gì hắn cũng có danh tiếng phế vật, nếu như đạt được hạng nhất, sợ là các thí sinh đều phản đối. Hơn nữa qua liên tục sáu vòng đấu cũng khoa trương lắm rồi, nếu dùng loại thủ đoạn này cho Đỗ Trần lên hạng nhất... kẻ có đầu óc tuyệt đối không làm việc này.
Cuối cùng, đứng đầu tổ bảy là goblin Cem, khảo thí tiến hành tới ngày thứ mười, hắn và những người đứng đầu mười chính tổ khác tranh chức quán quân, không may bị thua, người đánh bại hắn là nhị ca của Đỗ Trần, Charles.
Ngày thứ mười một, tất cả thí sinh lại tụ tập trước quảng trường St.Bowen trường cung Verne, nghe giám khảo đọc điểm, và những người được chọn vào đại giáo đường St.John.
So với lúc trước, số lượng thí sinh ít đi mấy trăm người, hơn nữa đa số đều bị thương.
Số còn lại khoảng hơn ba nghìn người, đứng dày đặc trên quảng trường St.Bowen.
Đỗ Trần ngồi trên vai Ariza, chăm chú tìm cho được đại ca, lau mồ hôi trên trán hỏi: "Đại ca, lần này ngươi có cố ý thua mỹ nữ không?"
"Ồ, đệ đệ thân ái của ta, ngươi chưa chết, đúng là hay quá rồi!" Steve ôm Đỗ Trần, hỏi: "Xem ra ngươi nhận thua rồi, đừng có sợ, về nhà ta giúp ngươi chống đỡ sự tức giận của cha."
Đỗ Trần cười.
Steve lại nói: "Ài, đúng là tiếc, ta không gặp mỹ nữ, toàn là đàn ông, hắc hắc, thế nên ta không hạ thủ lưu tình, ta đứng thứ hai tổ bốn." Nói xong, hắn lo lắng: "Nhưng mà năm nay thi văn khó, sợ là thụt lùi."
"Khó lắm à?" Đỗ Trần không thấy thế.
"Sao lại không khó? Trong phòng thi của ta, hơn hai chục người chưa làm hết. Lại nói đề bài, nó tự nhiên lại hỏi năm trăm năm trước giáo hoàng Samar kế vị lúc nào, tùy tùng là ai? Mẹ nó, sao không hỏi khố của giáo hoàng màu gì đi?"
Lúc đó, cửa cung Verne mở ra, Videnov nghiêm mặt bước ra, tay giơ lên một quyển sách.
"Phát thành tích rồi, thôi không nói nữa." Steve khẩn trương nhìn Videnov.
Lúc Steve nghe thấy mình được bẩy mươi lăm điểm, hào hứng hét lớn: "Được rồi, ta nhất định qua rồi." Hắn bế Đỗ Trần, không ngừng chạy đông chạy tây phát tiết cảm xúc.
"Francis St.Shigeru Kain, một trăm điểm."
Ồ
Steve quá kinh ngạc, không cẩn thận thả Đỗ Trần ngã xuống đất: "Tổ tiên à, đệ đệ thân ái, ngươi, không ngờ ngươi lại được điểm tối đa."
Đỗ Trần ngây thơ đứng bật dậy, phủi bụi trên người, nói: "Chẳng có cách nào, đề thi dễ quá."
Đúng thế, đề thi toàn bộ đều có đáp án, nhớ được là xong, trí nhớ của Đỗ Trần hiện tại dai đến mức bất thường.
Steve ngây người nhìn hắn, lúc Videnov báo Charles chín mươi điểm cũng không thấy lạ nữa.
"Đại ca, bình tĩnh, đệ đệ ta kiến nghị ngươi nên bình tĩnh, vì ngươi sẽ còn kinh ngạc nữa." Đỗ Trần nói.
"Vì sao?"
"Ừm, ta đấu võ qua được sáu vòng, tuy đều là thắng không dùng võ, nhưng cộng vào cũng được ba mươi sáu điểm, thêm vào thi văn được điểm tuyệt đối, và giáo phụ ban phúc, ta... à, chắc là một trăm sáu mươi sáu điểm." Hắn đưa vận may của mình nói một lượt, cuối cùng cười: "Tới vòng bảy, ta không tin vận may còn tiếp tục, vì thế giả bệnh rút lui."
"Ai!" Steve thở dài một hơi: "Đệ đệ, ngươi chắc là người đầu tiên trong lịch sử, không có đấu khí, nhưng lại được vào đấu thần học viện."
"Không phải còn một vòng cuối cùng sao? Bên trong đại giáo đường thành St.John còn có lần thi cuối, ta cũng chưa chắc đã đủ điểm."
"Vòng cuối cùng không kiểm tra vũ lực, vòng đó chủ yếu kiểm tra phẩm hạnh, đệ đệ, đại ca lưu manh của ngươi còn tin chắc sẽ qua, ngươi sợ cái gì?"
....
Không ngoài dự đoán, ba huynh đệ gia tộc St.Kain đều vào đại giáo đường thành St.John.
Các thí sinh khác tiến hành kiểm tra như thế nào Đỗ Trần không rõ, lúc hắn vào một căn phòng nhỏ, bên trong có bảy tám giáo sĩ, còn có hai võ sĩ mặc giáp nặng, Ferdinand cũng ở đó.
Bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn, nhàn nhã nói chuyện.
Ferdinand gọi Đỗ Trần vào ngồi rồi nói: "Các vị, đây là thằng bé được vị bằng hữu thần bí bảo hộ, trừ không thể tu luyện đấu khí, tất các các thứ khác đều hoàn hảo."
"Không tồi. Da trắng thật." Một vị râu hồng ngồi cạnh Ferdinand đánh giá Đỗ Trần.
Ferdinand giới thiệu: "Đây là đấu thần Thomas tới từ giáo đình, là người cầm đầu lục ngự thủ hộ đấu thần dưới trướng giáo hoàng, chức quyền ngang bằng với giáo phụ."
Vậy là chó săn của giáo hoàng rồi, Đỗ Trần nghĩ: "Đấu thần Thomas tôn kính, rất vinh dự được gặp ngài."
"Ừm, không cần khách sáo." Tính khí của Thomas giống như dung mạo lão, đều hào sảng, vuông vắn: "Francis, ta có chuyện muốn thương lượng."
Đỗ Trần vội vàng, thánh giáo không tiếc lực giúp hắn, cho hắn rất nhiều lợi, đã đến lúc đền đáp rồi đây.
“Đấu thần tôn quý, xin ngài cứ nói.”
“Ai, để ta nói thẳng vậy, thần thánh giáo đã giúp ngươi rất nhiều việc vì sau lưng ngươi có một vị đấu thần cường đại, tất cả hành động của thần thánh giáo là quà cho vị đấu thần đó, hiện giờ ta muốn gặp mặt vị đấu thần đó!”
Đỗ Trần cười khổ nói: “Chuyện này ta đã giải thích tất cả với Ferdinand giáo phụ, ta cũng không biết gì về vị đấu thần kia, ai, nếu ngài không tin thì ta nguyện ý hợp tác với ngài để điều tra sự việc.”
“Ồ, không phải ta không tin ngươi!” Thomas đổi tư thế ngồi, gác chân lên thành ghế, tay đặt lên gối, hiện giờ trông hắn rất giống một tên lưu manh, nói: “Lão tử cũng là cao cấp đấu thần, ta cũng biết các đấu thần cao cấp đều khá cổ quái ... Ferdinand, ngươi nhìn ta làm gì? Trước đây khi ngươi đang hổn hển mặc đồ cũng thấy ta ngồi thế này rồi mà!”
Hiển nhiên, địa vị của Thomas tại thần thánh giáo có vẻ còn cao hơn Ferdinand a, hiện tại có thể tùy ý đem giáo phụ ra làm trò đùa, lại nói: “Francis, vị đấu thần kia rất có thể cũng không chịu gặp ngươi, ta cũng hiểu nguyên nhân của việc này. Nhưng ta không ngờ vị đấu thần bảo vệ ngươi lại mạnh đến như vậy, ta chưa từng thấy hắn cũng chưa từng nói câu nào với hắn cả.”
Đỗ Trần cũng thấy được tính tình của Thomas, bèn nói: “Chẳng lẽ vị đấu thần đó có thể uy hiếp cả thần thánh giáo à?”
“Thừa lời! Francis, lão tử đã từng xem qua nhiều thi thể bị lột da, ta cũng từng luyện qua nó, nhưng xếp mười lão tử ở cùng một chỗ thì cũng không thể so bì được với hắn. Loại kỹ thuật này ta mới chỉ thấy được ở giáo hoàng.”
Thomas không nhìn thấy ánh mắt của Ferdinand, nên cứ thế nói hết ra.
Kỹ thuật lột da cũng là một phương pháp biểu thị thực lực, vì thế vị đấu thần bí ẩn đó có thể so sánh được với giáo hoàng.
Đỗ Trần trong đầu tính toán rất nhanh, thực lực của vị đấu thần bảo vệ hắn tương đương giáo hoàng, hơn nữa hắn có thể tấn công bất cứ ai, kể cả giáo hoàng.
Như vậy theo suy luận bình thường, thần thánh giáo đối với hắn trước hết sẽ kết giao, sau đó sẽ dụ dỗ, lôi kéo hắn gia nhập thần thánh giáo. Nếu không thành công thì thần thánh giáo cũng muốn làm bằng hữu với hắn.
Đây là tiêu chuẩn tư duy của một chính khách.
Quả nhiên, Thomas tiếp tục nói: “Nói vậy, nếu vị bằng hữu của ngươi không muốn gặp người khác, chúng ta cũng không dám ép hắn, hắn quá mạnh! Lão tử không thu thập được phiền phức này nên muốn bàn luận với ngươi một sinh ý!”
“Sinh ý gì vậy?”
“Đơn giản, ngươi gia nhập thần thánh giáo, như vậy bằng hữu của ngươi sẽ không có thái độ thù địch với chúng ta, giáo hoàng cũng không cần lo lắng việc nửa đêm có người lột da lão.”
Đỗ Trần không thể nhịn được, gã Thomas này quả nhiên thú vị, nói chuyện không giống một vị đấu thần chút nào, ngược lại trông hắn giống như một phần tử xã hội đen.
Đỗ Trần cũng xuất thân từ giới ngoài vòng pháp luật nên đối với hắn có vài phần hảo cảm.
Nhưng cũng không thể nào dễ dàng bán mình như vậy được, Đỗ Trần cười nói: “Quả nhiên là một sinh ý, ngươi cứ nói tiếp đi.”
“Cụ thể là ngươi gia nhập chấp pháp điện, trở thành nhất đẳng giáo sỹ, mỗi năm được cấp một trăm kim tệ làm kinh phí. Nếu có việc ta sẽ đích thân thương lượng với ngươi, ngươi thích thì làm, không thích thì thôi, ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Hơn nữa, trong thần thánh giáo, ngoại trừ ta và giáo hoàng, ngươi không cần nghe lời ai cả.”
Ferdinand bổ xung thêm: “Ngươi chỉ có một nhiệm vụ chính phải làm là khi gặp được vị đấu thần bảo vệ ngươi thì hãy truyền đạt hảo ý của thần thánh giáo với hắn hoặc thu xếp cho hắn gặp ta.”
Oa, quả là một điều kiện hấp dẫn.
Thiết nghĩ nếu ở tiền thế một giáo đồ cơ đốc giáo phát hiện một đứa nhỏ nhận được sự bảo vệ của thần thánh chắc cũng sẽ quyết định như thế này.
Đỗ Trần lại hỏi: “Nếu ta không đồng thì sẽ có hậu quả gì vậy?”
“Gì vậy, ngươi hoàn toàn không cần tiền à?” Thomas nắm lấy vai Đỗ Trần, đứng trước mặt hắn: “Tiểu tử nhà ngươi rốt cục là muốn gì đây? Giáo hoàng bệ hạ ra lênh bắt ta phải mời ngươi gia nhập, nếu việc này không thành ta sẽ chết chắc! Ngươi mà làm ta nóng mặt thì ta sẽ kiếm ngươi bồi tiếp đó!”
Ferdinand và tất cả các giáo sỹ khác đều lắc đầu cười khổ, không biết giáo hoàng bệ hạ nghĩ gì mà lại cử một người như thế này đến đây?
Hắn làm như vậy mà là đàm phán à?
Ai, có lẽ giáo hoàng bệ hạ nghĩ Thomas tinh thông hình pháp, có khả năng phán đoán chuẩn xác thực lực của đối tượng qua kỹ thuật lột da, hơn nữa hắn là một trong những đấu thần cường đại nhất của thần thánh giáo, có thể sẽ nói chuyện được với vị đấu thần kỳ quái kia.
Đỗ Trần cũng nở nụ cười, hắn nghĩ thầm, mục đích sống của ta là làm việc tốt để mông đít nở hoa, dù sao vị đấu thần bảo vệ ta gia nhập thần thánh giáo cũng không có vấn đề gì cả. Vậy gia nhập thế nào đây?
“Ai, đương nhiên là ta muốn gia nhập thần thánh giáo nhưng ta có một thỉnh cầu nho nhỏ!”
“Chỉ cần ngươi đáp ứng là được, ngươi cần tiền hay đàn bà? Cả hai thần thánh giáo đều có nhiều mà!”
“Ách, ta cần tiền, nhưng số lượng không phải ít, bởi vì ...” Đỗ Trần buồn bã cúi đầu “Phía nam Lanning đế quốc đang gặp trận thủy tai khủng khiếp nhất trong năm mươi năm nay, mọi người đều gặp phải tai họa, ta muốn xin một khoản tiền để giúp bọn họ.”
Tất cả những người ngồi quanh bần đều giật mình, họ không dám tin rằng đây là thỉnh cầu của Đỗ Trần, vừa rồi biểu hiện của Đỗ Trần xứng đáng để trở thành một vị chính khách xảo trá, yêu cầu này của hắn chắc chỉ có những đấu thần tốt đẹp từ thời xa xưa mới nghĩ đến a!
Đỗ Trần cười thầm, cứu trợ một trận thủy tai không biết là ta làm được bao nhiêu việc tốt đây?
Chỉ cần làm được hỏa sự này thì thần thánh giáo có âm mưu gì hắn cũng mặc kệ!
Ferdinand nhìn Đỗ Trần một cách quái dị, nói: “Được, giao cho ngươi một vạn kim tệ, tùy ngươi xử dụng.”
Thomas đứng lên, đưa bàn tay to lớn ra vỗ vai Đỗ Trần, cả người run lên: “Tiểu tử, từ giờ trở đi, ngươi đã nhập băng.”
“Nhập băng?”
“Hắc trước kia ta là thổ phỉ nên quen mồm nói như vậy!” Thomas cười rồi nói: “Thay mặt giáo hoàng, ta phong ngươi là nhất đằng giáo sỹ thuộc chấp pháp điện! Từ giờ ngươi do ta trực tiếp phụ trách!”
Ferdinand mỉm cười giải thích: “Chấp pháp thần điện là một thần điện không công khai của giáo đình, việc của nó là giám sát tình hình của tam đại thế lực và các giáo sỹ khác ...”
Đỗ Trần càng nghe càng kinh ngạc, nhất đẳng giáo sỹ của chấp pháp thần điện này giống như là cẩm y vệ của trung hoa cổ đại! Đều là che dấu thân phận nhưng lại nắm giữ trong tay binh quyền lớn!
Thomas cấp cho đỗ Trần một lệnh bài màu xanh, có hai vạch dài, trước mặt điêu khắc hình một con quái thủ cực kỳ cổ quái, trông như một con sư tử có cánh, ở mặt sau có một hàng chữ, nhưng đây lại không phải loại loại ngôn ngũ thông dụng ở Iaeste đại lục nên Đỗ Trần không đọc nổi.
“Với lệnh bài này ngươi có thể tùy tiện thịt vài tên huân tước hay thánh giáo nhất đằng giáo sỹ mà không bị trừng phạt. Hơn nữa hàng năm ngươi có thể lĩnh kinh phí một trăm kim tệ từ thần thánh giáo!”
Đỗ Trần tiếp nhận lệnh bài rồi trịnh trọng cất nó vào trong trường bào.
“Ha ha, từ nay ngươi là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia! Đến đây, chúng ta cùng uống một chén!” Thomas thống khoái kêu lên rồi rót cho Đỗ Trần một chén lớn, sau đó hắn tu hơn nửa chai rượu còn lại.
“Sảng khoái, Francis, sau này ngươi theo ta lăn lộn, trừ mệnh lệnh của ta và giáo hoàng, tất cả các chuyện khác ngươi đều không cần để ý tới.”
Đỗ Trần cầm trong tay đích thị là rượu ngon, hắn uống một ngụm rồi đánh giá vị cấp trên của mình.
Thomas ném chai rượu xuống, lau miệng, liếc mắt nhìn bọn Ferdinand, nói: “Lão Fer, té ra ngoài nào, chấp pháp thần điện có hội nghị riêng, ngươi không có tư cách nghe nha!”
“Ai, cái đồ Thomas nhà ngươi!” Ferdinand và Thomas có mối thâm giao nên mệnh lệnh thô lỗ của hắn cũng không chú ý.
Khi trong phòng chỉ còn lại Thomas và Đỗ Trần, Thomas vui vẻ vỗ vai Đỗ Trần, cười lớn: “Tiểu tử, ta có một nhiệm vụ muốn thương lượng với ngươi, ta nghĩ chắc chắn ngươi không muốn từ chối!”
“Nói đi!” Đỗ Trần đối với Thomas này không cần có ranh giới, thuận miệng cười nói.
“Nằm vùng tại đấu thần học viện!”
oOo
Last edited by nguyenan; 15-06-2008 at 04:00 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan