Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào tẩm điện, Triệu Cao mặc áo choàng màu đen, đầu đội khăn đen, cưỡi một con chiến mã cũng màu đen, chậm rãi đi vào cung A Phòng, cấm vệ phụ trách bảo vệ bên ngoài tẩm điện của Trương Cường nhìn thấy Triệu Cao tới từ xa xa, lạnh lùng nói: "Trong cấm cung, kẻ nào dám cưỡi ngựa tự ý xông vào?"
Triệu Cao xoay người xuống ngựa, âm trầm nhìn về phía tẩm điện, cũng không để ý tới những binh lính đó. Trước tẩm điện, Hàn Hoán vẻ mặt bình tĩnh ra đón, cúi đầu cười nói: "Phủ lệnh hôm nay tiến cung sớm như vậy là có việc gì? Tối hôm qua bệ hạ ngủ muộn, lúc này còn chưa dậy, để nô tài thông báo cho ngài."
Triệu Cao cười lạnh, xanh mặt, đang định mở mồm, đã nghe thấy tiếng cười của Trương Cường bỗng nhiên truyền đến từ trong điện: "Phủ lệnh tiến cung gặp trẫm sớm như vậy, là có việc gì?"
Theo thanh âm quen thuộc này, Trương Cường mặc áo dài đen, còn hơi ngái ngủ bước ra từ trong điện, Lệ Cơ đi ở bên cạnh đang cầm theo một chiếc áo choàng tím quàng lên vai hắn.
Triệu Cao nghe thấy thế, vội quỳ xuống đất, trầm giọng nói: "Bệ hạ, người nhà lão nô hôm qua bị người sát hại ở ngục Hàm Dương, xin bệ hạ làm chủ cho lão nô!"
Trương Cường lười biếng duỗi người, miễn cưỡng đi vào trong điện, lười biếng nói: "Là kẻ nào mà to gan như vậy, dám kiếm chuyện với người nhà phủ lệnh?"
Triệu Cao không đợi cho Trương Cường ngồi xuống ngự tọa, đã tiến lên một bước, nghiến răng nói: "Đô úy ngục Hàm Dương không ngờ là không coi lão nô ra gì, nhất định là có người sau lưng xúi giục, xin bệ hạ làm chủ cho lão nô!"
Trương Cường nghe thấy thế, vừa tiếp nhận trà nóng của cung nữ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới gật đầu nói: "Lời của phủ lệnh nói cũng có lý, như vậy đi, phủ lệnh cứ dựa theo pháp luật mà xử trí đô úy cai ngục Hàm Dương đó đi."
Nói tới đây, thâm ý sâu sắc liếc nhìn Triệu Cao, gật đầu nói: "Không biết người chết là gì với phủ lệnh?"
Triệu Cao nghe thấy thế thì biến sắc, đau lòng nói: "Không gạt hoàng thượng, người chết chính là cháu rể của lão nô! Đáng thương thay cho muội muội của lão nô chỉ có một đứa con rể, hiện giờ không ngờ lại chết không minh bạch như vậy, lão nô biết ăn nói ra sao với người nhà đây, bệ hạ ơi!"
Trương Cường âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ: cháu rể ông là do ta giết, trẫm còn muốn giết cả nhà ông đó, đcm, đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm!
Nhíu nhíu mày, Trương Cường gật đầu nói: "Không biết phủ lệnh đại nhân dẫn theo nhiều người tiến cung vậy, chẳng lẽ là vì chuyện này?"
Triệu Cao nghe thấy thế, biến sắc, do dự liếc nhìn Trương Cường, lúc này mới quỳ mạnh xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Lão nô thực có lỗi với bệ hạ, xin bệ hạ cứ xử trí nặng tay!"
Trương Cường hơi không rõ ý đồ của lão, đành phải bất đắc dĩ gật đầu nói: "Phủ lệnh sao lại nói vậy? Lòng trung của phủ lệnh trẫm luôn luôn biết rõ, sao có thể trách tội phủ lệnh chứ, phủ lệnh đừng nôn nóng, mau mau đứng lên!"
Nói xong, tiến lên một bước, nâng Triệu Cao dậy, liên mồm nói: "Phủ lệnh mau nói đi, trẫm sẽ không trách tội đâu!"
Triệu Cao nghe thấy thế, lúc này mới run rẩy đứng dậy nói: "Bệ hạ, lão nô dẫn thành vệ vào cung A Phòng, thật ra là bởi vì..."
Lão vừa mới nói tới đây, đã nghe thấy ngoài điện truyền tới thanh âm quen thuộc của Thành Thái: "Bệ hạ, đô úy ngục Hàm Dương báo lại, tội thần Mông Điềm đã bị một tên đạo tặc giả dạng thành vệ, cầm trong tay chiếu thư giả cứu ra ngoài. Hắn ta hiện đang ở ngoài điện chờ bệ hạ xử trí!"
Trương Cường nghe thấy thế, giận tím mặt, lớn tiếng quát: "Gọi đô úy ngục Hàm Dương lăn ra đây, một đám phế vật, đường đường ngục Hàm Dương, mà lại dễ dàng để trọng phạm được cứu ra như vậy! Người đâu, mang phế vật đó vào đây!"
Vừa dứt lời, đô úy ngục Hàm Dương Lý Quân Khánh đã lộn nhào đi vào, quỳ trên mặt đất run giọng nói: "Tiểu nhân Lý Quân Khánh khấu kiến bệ hạ, bệ hạ tha mạng, thật sự không phải tiểu nhân cố ý để trọng phạm bỏ trốn, mà bởi vì kẻ đó cầm trong tay chiếu thư của bệ hạ, tiểu nhân không dám không theo!"
Trương Cường tức giận đến mức một cước đá bay Lý Quân Khánh, lạnh lùng nói: "Ngươi bỏ bê nhiệm vụ, coi sự tín nhiệm của trẫm như trò đùa, để trọng phạm quốc gia bỏ chạy, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?"
Lý Quân Khánh tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên nói: "Bệ hạ, thần thật sự đáng chết, chỉ cầu bệ hạ buông tha cho thê nhi lão mẫu của tiểu nhân!"
Trương Cường nghe thấy thế, hít sâu một hơi, nhìn ánh mặt trời sáng rực ở ngoài điện, chậm rãi nói với Thành Thái: "Miễn tất cả tước vị của đô úy ngục Hàm Dương, áp nhập tử lao, chờ vụ án điều tra xong sẽ xử trí."
Thành Thái lập tức đáp lời, gọi hai gã cấm vệ dẫn Lý Quân Khánh mặt không còn chút máu đi.
Bình phục lại cảm xúc, Trương Cường quay đầu sang gật đầu với Triệu Cao mặt đang ủ dột: "Phủ lệnh vừa rồi định nói gì? Đúng rồi, trẫm cũng đã phân phó, mấy ngày nữa sẽ chính thức sắc phong Lệ Cơ là Lệ phi. Lần trước phủ lệnh cho đưa tới cho trẫm một mỹ nhân có tên là Nhu nhi đúng không, trẫm cũng phong cho nàng ấy là mỹ nhân, hết thảy đại lễ, còn phải làm phiền phủ lệnh!"
Triệu Cao nghe thấy thế, mặt không còn chút máu gật đầu nói: "Bệ hạ... lão nô... lần này tùy tiện dẫn thành vệ tiến cung, thật sự tội không thể tha, xin bệ hạ giáng tội!"
Đêm qua sau khi lão biết được An Vinh Quân ở ngục Hàm Dương bị đạo tặc không rõ thân phận sát hại, lão lập tức nghĩ ngay tới hoàng đế đang có hành vi càng lúc càng khả nghi. Dù sao, trước mắt ở thành Hàm Dương, trừ bỏ hoàng đế, không ai dám công nhiên đối kháng với lão, bởi vì lão lo sợ bị hoàng đế tiên hạ thủ vi cường, cho nên mới dẫn thành vệ tới cung A Phòng để tìm hiểu sự thật.
Nhưng lại bị Thành Thái quấy rối, khiến cho kế hoạch ban đầu bị nhiễu loạn, khiến cho Triệu Cao giận tới mức chỉ có thể cắn răng chửi thề, về sau nhất định phải bằm thây vạn đoạn Thành Thái!
Đối mặt với câu hỏi của Trương Cường, trước khi Thành Thái xuất hiện, Triệu Cao cực kỳ nắm chắc có thể trước mặt hoàng đế đổ tất cả tội lỗi lên người đô úy nho nhỏ của ngục Hàm Dương kia. Mà bây giờ, đột nhiên, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía mình, không khỏi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lại quỳ rạp xuống đất, rưng rưng khóc nói: "Hoàng thượng, lão nô... thật sự là vì an toàn của bệ hạ, cho nên mới..."
Trương Cường lại ngồi về ngự tọa của mình, lơ đễnh gật đầu nói: "Phủ lệnh đừng sợ, trẫm biết phủ lệnh luôn trung thành và tận tâm, lần này chắc chỉ là hiểu lầm thôi, cho nên trẫm sẽ phái người đích thân đi điều tra việc này, về phần Mông Điềm, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ truy nã, không sợ hắn có thể chạy ra khỏi Hàm Dương!"
Nói xong, quay đầu lại phân phó với Hàn Hoán: "Ngươi lập chỉ cho trẫm, lệnh cho toàn thành một khi phát hiện ra kẻ khả nghi thì bắt ngay lập tức!"
Hàn Hoán cẩn thận nói: "Bệ hạ, Nhu mỹ nhân thân thể không khỏe, thái y cũng đã tới thăm hỏi, bệ hạ có tới hay không?"
Trương Cường thoáng nhìn Triệu Cao thần sắc đang buồn bực, thầm cười, nghiêm mặt nói: "Không biết trong nhà phủ lệnh còn có thân nhân nào?"
Triệu Cao giờ vẫn chưa đoán ra được ý đồ của Trương Cường, vội gắng gượng nói: "Lão nô chỉ có một nữ nhi, đã gả làm vợ cho Tín Dương hầu Diêm Nhạc, trong nhà còn có một huynh trưởng nữa."
Trương Cường nghe thấy thế không khỏi hơi kinh ngạc, không ngờ một hoạn quan như Triệu Cao lại có thể có con gái, trong lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không dám biểu lộ, đành phải gắng gượng khống chế tâm tư, gật đầu thở dài với Triệu Cao: "Phủ lệnh đã hầu hạ bên cạnh tiên hoàng và trẫm hơn 30 năm, thật sự là công lao vô cùng to lớn, khiến cho một ít kẻ khó tránh khỏi tâm sinh đố kỵ, cho nên mới có một vài lời đồn đại không hay. Trẫm hy vọng phủ lệnh đừng để trong lòng, tiếp tục để ý triều chính cho trẫm."
Triệu Cao nghe thấy thế, không thấy có chỗ nào khả nghi, liền vội vàng tạ ơn. Trương Cường bước lên một bước, nhẹ nhàng nâng lão dậy, gật đầu nói: "Từ hôm nay, trẫm chính thức sắc phong cho phủ lệnh làm An Quốc hầu, thực tấp mười vạn tạ!"
(chã hiểu thực ấp là cái gì, chắc có liên quan tới lương thực thực phẩm)
Ngày hè tháng bảy, thời tiết nóng nực vẫn chưa có dấu hiệu biến mất, mặt trời chói chang nhô lên cao, khắp nơi đều chói lọi, khiến cho người ta không thể tránh khỏi hơi choáng váng. Trong đại điện, Trương Cường khổ sở ngồi trên giường lạnh, trong lòng nhớ xô đa ướp lạnh và điều hòa nhiệt độ vô cùng tận. Cái nóng khiến cho cả người lười biếng chẳng muốn nhúc nhích tí nào nữa. Trương Cường chỉ mặc một bộ y phục tơ tằm mỏng, hai cung nữ ở bên cạnh cầm chiếc quạt tròn đường kính chừng một thước, ra sức phe phẩy. Trên hai cây quạt là hình kim long bay múa, theo động tác lên xuống của quạt, giống như lúc nào cũng có thể bay thẳng lên bầu trời.
Đang lúc buồn bực, chợt nghe thấy ngoài điện truyền tới tiếng bước chân quen thuộc. Tiếng hô của nội thị lanh lảnh truyền vào: "An Quốc hầu, phủ lệnh Triệu Cao kiến giá!"
Trương Cường mới ngồi thẳng dậy, Triệu Cao đã nhanh chóng đi vào điện, kích động nói: "Bệ hạ, lão nô muốn bệ hạ xem một vật rất hiếm có, bệ hạ nhất định sẽ thấy thú vị, để giảm nỗi phiền muộn trong cung."
Trương Cường nghe thấy thế thì hửng thú gật đầu cười nói: "Là thứ gì vậy, khó có thứ gì mà phủ lệnh chưa từng thấy qua."
Triệu Cao tiến lên một bước, khom người nói: "Đại Uyên ở Tây Vực đưa tới một con ngựa hiếm, hiện giờ đang đặt ở thượng lâm uyển, lão nô mời bệ hạ tới thưởng thức cùng các quan lại."
Trương Cường nghe thấy thế thì chấn động mạnh, trong lòng bỗng nhớ tới câu chuyện 'Chỉ hươu bảo ngựa' nổi tiếng trong lịch sử, không khỏi hơi rung động, hồi lâu mới kiệt lực khống chế được tâm tình của mình, âm thầm cảnh giác. Xem ra Triệu Cao đã muốn động thủ rồi, may mà kế sách 'Chỉ hươu bảo ngựa' này mình đã sớm biết, không đến mức bị làm cho trở tay không kịp.
Nghĩ đến đây, giả ý vui vẻ đi tới. Nhìn thấy kiệu của Trương Cường tới, Lý Tư cùng với chúng quan viên phía sau cùng nhanh chóng tới nghênh đón, cùng hô lên: "Bệ hạ!"
Nói xong, liền định tới tấp quỳ xuống hành lễ, Trương Cường vội vàng xua tay nói: "Hôm nay cũng không phải họp triều, các khanh không phải đa lễ, mau mau đứng lên đi!"
Lý Tư đã chờ đợi lâu, mồ hôi chảy đầm đìa. Mặc dù nội thị đã đưa tới nước trà giải nhiệt, nhưng dù sao cũng là một lão nhân trên 70 tuổi, chỉ cảm thấy cả người uể oải như muốn ngất. Phải vất vả lắm mới thấy Trương Cường tới, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi trở lại chiếc giường nhỏ mà nội thị mang tới cho ông, vô lực chắp tay nói với Trương Cường: "Bệ hạ, thân thể cựu thần không khỏe, thực lòng..."
Trương Cường gật đầu nói: "Thừa tướng không cần đa lễ, trẫm không để ý đâu."
Nói xong, âm thầm cười lạnh, xốc lại tinh thần, làm bộ dáng ngạc nhiên, nhìn xung quanh một hồi, lúc này mới kinh ngạc nói: "Phủ lệnh không phải muốn cho trẫm xem ngựa hiếm ở Tây Vực sao? Sao lại tới lộc uyên xem, chúng ta lẽ ra phải tới chuồng ngựa chứ?"
Triệu Cao mỉm cười, chỉ vào một con hươu sao xa xa trong lộc uyển, gật đầu nói: "Bệ hạ mời xem, đó chính là ngựa hiếm Tây Vực!"
Trương Cường cố nén cười, ra vẻ kinh ngạc nói: "Đây rõ ràng là một con hươu sao, đâu có phải ngựa hiếm, phủ lệnh hay là bị kẻ khác lừa rồi?"
Triệu Cao thầm cười nhẹ, lạnh lùng liếc nhìn mười mấy quan viên gần đó, khẽ gật đầu nói: "Lão nô rõ ràng thấy đó là con ngựa, không hiểu sao bệ hạ lại thấy là hươu nhỉ?"
Lúc này, Tín Dương hầu liền gật đầu nói: "Quả thật là ngựa hiếm khó gặp! Hoàng thượng có được con ngựa hiếm này đúng là trời giáng điềm lành, vi thần chúc mừng bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"
Vài tên đại thần vây quanh Triệu Cao lập tức phụ họa theo: "Chúc mừng bệ hạ được điềm lành, Đại Tần ta nhất định có thể uy chấn thiên hạ!"
Lúc này, Lý Tư dù thân thể mệt nhọc, cũng cố đứng dậy nhìn con hươu sao, lạnh lùng nói: "Lão phu thấy rõ ràng chỉ là một con hươu sao bình thường, sao lại bảo là ngựa hiếm được, thật là trò đùa cho thiên hạ!"
Triệu Cao cười lạnh, khinh thường gật đầu nói: "Trong hai người chúng ta tất có một kẻ nói dối, không bằng để cho mọi người ở đây cùng nhìn, xem là hươu hay là ngựa?"
Lý Tư nghe thấy thế thì hừ lạnh một tiếng: "Ai nhìn thấy là hươu thì đứng sau lưng lão phu, nếu dám lừa gạt hoàng thượng, sẽ trị tội thật nặng!"
Lão vừa dứt lời, đã thấy một gã trung niên khoảng chừng trên dưới ba mươi, khuôn mặt trắng, có ba sợi râu dài tiến lên nói: "Vi thần Vũ Uy hầu xác định đây chính là một con ngựa!"
An Nhạc hầu Diêm Nhạc cũng hùa theo Triệu Cao tiến lên nói: "Vi thần cũng thấy thật là một con ngựa!"
Lập tức, cùng với Vũ Uy hầu đứng ở phía sau lưng Triệu Cao, đắc ý nhìn Lý Tư đang sắc mặt âm trầm. Lúc này, mười mấy quan viên còn lại do dự một hồi, rồi cũng đi tới chỗ Triệu Cao, ở sau Lý Tư, trừ bỏ gia nhân và mấy tên hầu, cũng chẳng có mấy người lưu lại!
Trương Cường cố nén lửa giận trong lòng, khẽ gật đầu nói: "Trẫm thấy rõ ràng là một con hươu sao, không ngờ các khanh lại đều thấy là con ngựa, thật sự là kinh ngạc, không biết là do mắt trẫm có tật, hay là mắt các khanh có tật? Thôi quên đi, phủ lệnh cùng thừa tướng đều là những đại thần trung thành nhất Đại Tần ta, không thể vì một con súc sinh mà làm tổn thương hòa khí được. Được rồi, được rồi, trẫm còn phải hồi cùng xem ca múa với mỹ nhân, hai vị cứ về đi."
Lý Tư nghe thấy thế, vừa bực vừa giận trầm giọng nói: "Bệ hạ, đó rõ ràng là một con hươu, Triệu Cao không biết phân biệt phải trái, thật là ti tiện vô liêm sỉ!"
Triệu Cao cười lạnh nói: "Bệ hạ luôn luôn tín nhiệm thừa tướng, lão nô cũng không dám ly gián tình cảm quân thần, chỉ có điều hiện giờ chiến sự tiền phương quan trọng, lão nô cũng không dám dối gạt hoàng thượng!"
Trương Cường nghe thấy thế không khỏi hơi kỳ quái, xem ra Triệu Cao làm vậy tựa hồ là muốn chĩa mọi mũi mâu lên Lý Tư, hay là lão ta còn có độc kế gì khác?
Nghĩ tới đây, trong lòng cả kinh, gần đây mọi kế hoạch đều có trọng điểm là bảo vệ mình, nhưng không ngờ Triệu Cao lại động thủ với Lý Tư trước.
Trong lúc suy nghĩ, đã thấy Lý Tư do phải gắng sức kiềm chế tâm trạng phẫn nộ, thân mình run rẩy, quỳ mạnh xuống đất, đau khổ nói: "Bệ hạ, lòng trung thành của cựu thần có trời đất chứng giám, bệ hạ không thể vì những lời gièm pha mà sai lầm được."
"Lòng trung thành?" Triệu Cao khinh thường cười lạnh, lấy từ trong lòng ra một miếng vải lụa trắng đầy chữ viết, cung kính đưa lên cho Trương Cường, nói: "Bệ hạ, đây là mật tín viết tay của Lý Tư gửi cho thủ lãnh thổ phỉ Ngô Quảng, chính là ước định cho con trai của Lý Tư là Lý Do làm quận thủ ở Tam Xuyên, khi Trần Thắng làm loạn tới sẽ không tích cực trấn áp, cũng ước định sau khi phản tặc giành được Hí Dương, sẽ hơi tạm dừng. Lý Tư sẽ ở trên triều lôi kéo bè phái, sau đó mượn danh chiêu hàng, bình định thiên hạ, phản quân lúc đó sẽ lập thừa tướng làm hoàng đế!"
Nói xong, không để cho Lý Tư kịp mở miệng, liền khóc rống lên nói: "Hoàng thượng, Lý Tư không ngờ lại không để ý tới ơn tri ngộ của tiên hoàng, dám rắp tâm cướp giang sơn Đại Tần ta. Hoàng thượng, lão nô hôm nay dù chết cũng phải can gián, làm cho rõ bộ mặt thật của Lý Tư."
Lý Tư lúc này bất ngờ không kịp phòng bị, hoàn toàn không dự đoán được Triệu Cao sẽ phát động với mình, không khỏi vừa vội vừa giận, cả người run lên nói: "Bệ hạ, vi thần luôn một lòng trung, dốc hết tâm huyết cho Đại Tần, tâm huyết cả đời như vậy, sao có thể cấu kết với phản quân? Bệ hạ tuyệt đối phải điều tra rõ a!"
Không để cho Trương Cường mở miệng, Triệu Cao đã cười lạnh nói: "Lão phu cũng chẳng muốn so đo với ngươi, bức thư này đã bị bản hầu chặn được, mà Lý An ở Hàm Cốc quan xa xôi cũng đã sớm biết, tính toán của ngươi chỉ sợ là thất bại rồi!"
Nói xong, ngang nhiên đứng dậy, cúi người hành lễ với Trương Cường, nói: "Bệ hạ, Lý Tư tuy rằng trước kia đúng là trung thành với Đại Tần ta, nhưng như thế không có nghĩa là ông ta sẽ trung thành mãi mãi, càng không biết được có trung thành với bệ hạ hay không. Những gì người này làm, đều chỉ vì tư lợi bản thân mà thôi! Ngày đó tiên hoàng nghe nói công tử Hàn Phi nước Hàn là nhân tài hiếm có, sai người mời Hàn công tử tới Hàm Dương, lại bị thừa tướng gièm pha hãm hại, hạ nhập tử lao. Đáng tiếc khi bản hầu biết được tin bẩm báo lên Thủy Hoàng thì Hàn công tử đã sớm bệnh chết trong tù. Thủy Hoàng vì nghĩ Hàn công tử cũng đã chết, Lý Tư lại có năng lực nên mới miễn đi tội này, không truy cứu nữa."
Nói tới đây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Cường, ngạo nghễ nói: "Lý Tư loại người không để ý tới tình cảm đồng môn, vì lợi ích của riêng mình mà hãm hại người khác thật là khiến người ta cười chê. Loại tiểu nhân chỉ biết nghĩ cho bản thân này sao lại không có khả năng bán đứng quốc gia chứ? Triệu Cao ta tuy xuất thân hèn mọn nhưng cũng biết trung nghĩa! Uổng cho Lý Tư thân là thừa tướng. Xin bệ hạ hãy tru di tội thần phản bội này."
Trương Cường thật không ngờ Triệu Cao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói ra chuyện ít người biết nhất của Lý Tư ra. Tuy rằng nói Lý Tư phản quốc không khỏi khiến người ta khó tin, chỉ có điều sau khi người ta nghe nói Hàn Phi chết là do Lý Tư hãm hại, thì tia cảm thông với ông ta cũng không còn sót lại chút nào!
Lúc này, nhìn thấy vẻ trầm mặc của Trương Cường, những quan viên đứng bên cạnh Lý Tư đều trầm mặc, mà những quần thần đứng đằng sau Triệu Cao đều cười lạnh trách cứ Lý Tư bất trung bất nghĩa. Chuyện Lý Tư hại chết Hàn Phi là có thật, cho dù có muốn cãi lại, cũng không thế lảng tránh sự thực này, nhất thời á khẩu không nói nên lời, tuyệt vọng ngã xuống đất.
Tín Dương hầu vẻ mặt nghiêm túc đi tới, cung kính nói với Trương Cường: "Bệ hạ, tội phản quốc như vậy thật sự không nhỏ, vi thần cảm thấy rằng phải để phủ lệnh tự thân xử án, mới có thể tìm ra được chân tướng."
Trương Cường thoáng nhìn Lý Tư đang co quắp trên mặt đất, cũng cảm thấy rất chán ghét. Đương nhiên, hắn cũng biết rõ kết cục bi thảm của Lý Tư, cho nên lúc này cũng muốn vãn hồi cho ông ta một cái mạng, nhưng lại chẳng tìm ra được lí do nào thích hợp. Tội phản quốc, cùng với mưu đồ soán vị, đều là những tử tội không thể đặc xá. Là hoàng đế như hắn nhiều nhất chỉ có thể ban cho ông ta một cái chết có thể diện, huống chi, trước mắt, bàn cờ còn chưa tới phiên mình đánh. Cho dù là phái người khác xử án thì cũng không thoát khỏi mưu kế của Triệu Cao.
Nghĩ đến đây, không khỏi chán ghét gật đầu nói: "Vụ án này liền giao cho phủ lệnh tự mình tra rõ đi, trẫm nghe kết quả là được rồi!"
Lý Tư nghe thấy vậy, giãy dụa hét lớn: "Bệ hạ, Lý Tư tuy rằng bất nghĩa, nhưng tuyệt đối không bất trung! Bệ hạ!"
Tiếng hô thảm thiết của ông còn chưa dứt, Triệu Cao đã lạnh lùng quát với cấm vệ: "Áp vào tử lao cho ta, bản hầu sẽ thẩm vấn tỉ mỉ!"
Năm đầu Tần Nhị Thế, tháng tám, thời tiết nóng bức đã dần dần bị gió bắc thổi bay, khí trời hơi lạnh lên, trong đại điện cũng đã bắt đầu cảm thấy mát mẻ, phải mặc nhiều y phục hơn.
Trương Cường vỗ nhẹ vào kiều đồn của mỹ nhân đang ngủ trong lòng ngực, lại xoa bóp ngọc ngũ tuyết bạch một hồi, mới thấp giọng cười nói: "Mỹ nhân, rời giường thôi!"
Lệ Cơ nghe thấy thế, chợt tỉnh lại từ giấc mộng, nhìn thấy Trương Cường cũng đã đứng dậy, vội hoảng loạn nói: "Nô tì đáng chết, không hầu hạ bệ hạ đứng dậy..."
Trương Cường nhìn mỹ nhân trước mắt bộ dạng chưa tỉnh ngủ, trên cái gáy tuyết trắng còn lưu lại dấu vết đêm qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ý xuân vẫn còn chưa rút, nhịn không được thở dài một tiếng, hôn một cái thật sâu vào bờ môi béo mập đó. Lệ Cơ đang định đứng dậy bị cái hôn này làm cho cả người mềm nhũn, yêu kiều hô một tiếng, mềm nhẹ ngã vào lòng Trương Cường.
Lúc này, từ ngoài trướng truyền tới tiếng bước chân của Hàn Hoán. Trương Cường chợt động trong lòng, biết Hàn Hoán nhất định là có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu với mình, nếu không sẽ không trong trường hợp chưa có mệnh lệnh của mình mà tới đây.
Vừa vào cung nữ hầu hạ mình mặc quần áo, vừa hỏi Hàn Hoán ở sau trướng: "Có chuyện gì sao?"
Hàn Hoán thấp giọng nói: "Bệ hạ, Thành Thái tướng quân cầu kiến!"
Mấy loại y phục cổ đại này thật là không dễ mặc, khiến cho một kẻ lơ ngơ đi vào thời đại này như hắn cảm thấy cực kỳ không thích ứng. Khiến cho hắn hoài niệm nhất vẫn là quả đầu đinh thời quân nhân, nào có giống hiện giờ, chải cái đầu cũng mất nửa giờ, lại còn mặc quần áo rửa mặt, cái chuyện ngày xưa chỉ mất ba phút giờ mất cả tiếng mới xong. Có điều cuộc sống ở đây cũng chậm chập hơn so với thế kỷ 21 nhiều, mình cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, cố thích ứng với thế giới cổ đại xa xôi này thôi.
Trong lúc suy nghĩ, trông thấy Thành Thái đứng xa xa nơi cửa điện, vẻ mặt cung kính chờ mình, không khỏi lắc đầu theo bản năng, dứt bỏ mấy cái chuyện lung tung suy nghĩ không đâu, đi tới ngồi lên giường, gật đầu với Thành Thái nói: "Chẳng lẽ tiền phương có biến?"
Thành Thái mắt sáng ngời nhìn Trương Cường, trong ánh mắt che giấu không được vui sướng cùng hưng phấn, nghe thấy Trương Cường hỏi, không khỏi vội chắp tay nói: "Bệ hạ, tiền phương truyền đến tin chiến thắng, Chương tướng quân đã suất lĩnh 60 vạn đại quân, đánh lui toàn bộ 20 vạn đạo tặc bao vây Hàm Cốc quan, hiện giờ đang đuổi theo tàn quân của đạo tặc, Hí Dương cũng đã đoạt lại được!"
Trương Cường nghe thấy thế thì vui mừng quá đỗi, vốn dựa theo phỏng đoán của hắn, khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng chắc phải tới tháng 12 mới có thể tiêu diệt được, không thể tưởng được chiến báo lại tới sớm hơn so với lịch sử tới gần nửa năm. Hòn đá đặt trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống, mình đã có thể đặt toàn bộ tinh lực lên Triệu Cao.
Nghĩ đến đây, kinh hỉ nói: "Không tồi, không tồi! Chương Hàm quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm, trẫm phải thưởng cho hắn thật lớn mới được!"
Lúc này, Thành Thái hơi ngập ngừng nói: "Bệ hạ, Chương tướng quân hồi báo, Võ Hoài quân Lý An, trong trận chiến tranh đoạt Hí Dương với tặc quân bất hạnh chết trận, đã hi sinh vì quốc gia!"
Trương Cường nghe thấy thế, quay đầu nhìn Thành Thái, mắt chớp sáng, mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không tồi! Không tồi! Hay cho một thân hi sinh vì quốc gia! Quả nhiên là mãnh tướng của Đại Tần ta, không cô phụ cho nỗi khổ tâm của trẫm a!"
Thành Thái nghe thấy thế, gắng gượng kiềm chế tâm tình hưng phấn, liếc nhìn hơn mười nội thị đứng cúi đầu trong đại điện, nén cười gật đầu nói: "Đúng vậy, tướng quân một lòng vì nước, thật sự khiến người ta cảm động!"
Trương Cường nghe thấy thế, thoáng nhìn chưởng lệnh nội thị Hoàng Lực đang đi tới, hơi cao giọng nói: "Không tồi, trẫm phải trợ cấp thật tốt cho vị dũng sĩ đã hi sinh vì Đại Tần ta!"
Hoàng Lực nghe thấy thế nao nao, lúc này mới cẩn thận bẩm báo: "Bệ hạ, phủ lệnh đại nhân mang theo kết quả xử trí Lý Tư đang tiến vào cung mời bệ hạ xem qua!"
Trương Cường kỳ quái hòi: "Phủ lệnh có quyền tự do xuất nhập cung cấm, sao bỗng nhiên lại mệnh cho ngươi vào thông báo? Cứ việc tiến vào gặp trẫm là được rồi!"
Hoàng Lực nghe thấy thế, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, phủ lệnh cũng đã điều tra toàn bộ chân tướng vụ án Lý Tư. Lý Tư cấu kết với tặc quân phản quốc soán vị là thực, cho nên phủ lệnh đã áp giải cha con Lý Tư tới Hàm Dương, yêu trảm giữa phố..."
Trương Cường nghe thấy thế thì giận tím mặt, không ngờ rằng Triệu Cao lại dám tùy tiện yêu trảm Lý Tư trước khi thông báo với mình, thật sự là quá mức kiêu ngạo! Nhưng mà dù gì Lý Tư cũng đã bị giết, sự tình cũng không vãn hồi được nữa, mình phải lập tức động thủ thôi! Nếu không, Lý Tư vừa chết, mục tiêu của Triệu Cao nhất định sẽ là mình. Nếu kéo dài thêm, sẽ chỉ thêm bất lợi cho chính mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, cố nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Phủ lệnh vất vả rồi, trẫm thưởng cho mười khỏa trân châu, mặt khác Vũ Hoài quân hi sinh vì quốc gia, trẫm đặc biệt phong làm Vũ Hoài hầu, dùng lễ chư hầu để an táng. Thành Thái chính thức đảm nhiệm chức thống lĩnh cấm vệ!"
Suy nghĩ một chút, thoáng nhìn Thành Thái, mới gật đầu nói: "Như vậy đi, trẫm sẽ tới trai cung tế điện anh linh, bẩm báo với phụ hoàng chuyện Lý Tư, hy vọng sau khi yêu nghiệt được loại trừ, có thể khôi phục lại uy phong khi xưa của Đại Tần ta!"
Hoàng Lực nghe thấy thế, vội khom người nói: "Lão nô tuân chỉ, phủ lệnh sau khi từ pháp trường về, sẽ tới trai cung kiến giá!" Nói xong, cực kỳ cung kính hành đại lễ, mới nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.
Trương Cường nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài đại điện, thấp giọng nói với Thành Thái: "Thành Thái, ngươi lập tức lệnh cho cấm vệ sau khi Triệu Cao tiến cung lập tức đóng tất cả các cửa cung, bất luận kẻ nào nếu không có lệnh bài do trẫm tự tay viết sẽ không được ra vào. Lệnh cho Hàn Hoán dẫn 76 gã nội thị mai phục trong trai cung, những nội thị mà Hàn Hoán không biết không được tiến vào, làm sai giết không tha!"
Thành Thái nghe thấy thế, trong lòng kinh hoàng, vội ổn định nỗi lòng, cẩn thận nói: "Trong tẩm điện có 14 người do Triệu Cao bố trí, trong trai cung vì là nơi tế tự cho nên ngoài nội thị quét tước cũng không có chức vị nội thị nào khác, cũng không cần lo lắng, chỉ không biết 14 người này nên xử trí thế nào? Có nên giết hết toàn bộ?"
Trương Cường suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng không nên đánh rắn động cỏ, gật đầu nói: "Lệnh cho Hàn Hoán phân nội thị ra làm nhóm hai hoặc ba, phân biệt lừa những người này tới nơi hẻo lánh, tạm thời... bắt đi."
Thành Thái nghe thấy thế, vội vàng thấp giọng nói: "Bệ hạ nhân từ, chỉ có điều những kẻ này sau khi bị bắt, nhỡ để lộ ra tiếng gió gì, hậu quả thật không thể tưởng tượng, vi thần cảm thấy nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới thỏa đáng."
Trương Cường cười gượng, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Cũng được, việc này cứ giao cho Hàn Hoán làm đi, càng nhanh càng tốt. Mặc khác sau khi Triệu Cao đền tội, ngươi ngay lập tức dẫn theo hai ngàn cấm vệ quân tới phủ đệ của Triệu Cao, cầm theo thánh chỉ của trẫm bắt cả nhà Triệu Cao. Mặt khác, phàm là những đại thần hùa theo Triệu Cao chỉ hươu bảo ngựa cũng hạ ngục hết! Mà những kẻ dù không phụ họa theo đuôi, nhưng vì tình thế mà phải đứng sau Triệu Cao, cũng phải canh chừng."
Thành Thái nghe thấy thế, quỳ một gối xuống, chắp tay nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định thề sống chết bảo hộ bệ hạ!"
Trương Cường gật đầu thở dài: "Những người mà trẫm có thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ có dăm ba người, các ngươi chính là những công thần của trẫm, ngày mà Đại Tần ta phục hưng, các ngươi cũng chính là công thần của toàn bộ dân chúng Đại Tần!"
Hắn vốn định nói: "Các ngươi chính là đại ân nhân của trẫm!" Lại thấy rằng lời như vậy không giống phát ra từ miệng hoàng đế, đành phải sửa miệng.
Thành Thái nghe thấy thế thì nhất thời kích động, lệ nóng tuôn trào, mắt hổ long lanh, hồi lâu sau mới vất vả hít sâu, nói: "Bệ hạ, lần này dù sao cũng quá hung hiểm, ngộ nhỡ bị Triệu Cao phát giác..."
Trương Cường khẽ gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần hắn đi vào trai cung, tức là chết chắc rồi... ha ha... ha ha..."
Thành Thái tuy rằng với niềm tin tất thắng của Trương Cường thì thấy hơi kì quái, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo lắng nhìn Trương Cường. Đang định há mồm, đã thấy Trương Cường nhẹ nói: "Hôm nay Lý Tư chết, Triệu Cao tuy rằng mất đi một Lý An nhưng cũng không ảnh hưởng tới thực lực hùng mạnh của lão. Lý Tư vừa chết, trong triều chỉ do một mình lão định đoạt, hơn nữa trẫm lại vừa mới phong trước cho Lý An, lúc này sao lão có thể hoài nghi trẫm được? Ngươi cứ yên tâm đi làm đi!"
Ngày đã đến giữa trưa, nhiệt độ cũng không còn nóng nực như mùa hạ, tuy rằng ánh mặt trời vẫn chói mắt như trước, nhưng cũng không khiến cho người ta mỏi mệt. Triệu Cao vừa mới hành quyết xong cha con Lý Tư, đang đắc ý ngồi trên chiếc kiệu sáu người chậm rãi đi tới cung A Phòng. Lần này lão không cưỡi ngựa mà chỉ mang theo 500 thành vệ quân, mặt khác 4500 thành vệ sớm đã được lão bố trí ở mọi con đường trọng yếu dẫn tới cung A Phòng, đoạn tuyệt mọi khả năng lưu chuyển tin tức.
Lão mặc một chiếc áo dài thiên thanh, đầu đội ngọc quan chế tác tinh mỹ, dưới ánh mặt trời chói mắt, bắn ra từng đợt sáng lấp lánh, khiến cho khí sắc của Triệu Cao lại càng thêm quắc thước, hoàn toàn không có vẻ lụ khụ của một lão già hơn 50.
Lão thoải mái dựa vào ghế ngồi, kéo màn che đi ánh nắng mặt trời chói mắt, lão vừa chậm rãi tiến tới cung A Phòng, vừa âm thầm nghĩ cách giải thích với Trương Cường như thế nào về việc yêu trảm Lý Tư.
Mấy ngày này lão đã sớm thấy Trương Cường cố ý bảo vệ Lý Tư, ngày đó chuyện chỉ hươu bảo ngựa chính là muốn xem xem thế lực của Lý Tư ở trong triều lớn tới đâu, nhưng không dự đoán được thế lực của Lý Tư vẫn như cũ không thể khinh thường. May mà mình đã sớm chuẩn bị tâm lý, mới mệnh cho Lý An mấy đêm liền chuẩn bị thư giả, lại nói ra chuyện cũ năm xưa của Lý Tư, khiến cho lão ta không thể phản biện, cho nên mới ngoan ngoãn đi theo bố trí của mình.
Lần này không xin phép Trương Cường mà đã tự tiện xử tử cha con Lý Tư, đó là muốn cho cha con Lý Tư không có cơ hội trở tay, dùng thế lôi đình để quét sạch thế lực của Lý Tư, dọn dẹp sạch trướng ngại tương lai cho mình, cho nên mới dám mạo hiểm làm. Trước mắt tuy rằng chưa biết thái độ của hoàng đế, nhưng mà ngày đó thấy Hồ Hợi sau khi nghe chuyện Lý Tư hãm hại huynh đệ đồng môn xong, ánh mắt thể hiện rõ sự chán ghét, cho nên lão cũng yên tâm không ít. Huống hồ ngôi vị hoàng đế của Hồ Hợi là do mình dốc sức đẩy lên, hơn nữa, toàn bộ cung A Phòng sớm đã nằm trong tay mình. Lần trước có tuyển khoảng hơn 70 đứa nội thị múa kiếm, mặc dù hơi cổ quái, nhưng mà mấy đứa nhóc choai choai nhược quán thì có thể làm gì được mình?
Nghĩ đến đây, hơi cảm thấy thoải mái một chút, lúc này mới nhìn về phía trước, chợt phát hiện ra kiệu không đi về phía tẩm điện của Trương Cường, mà lại đi qua Thận Tư điện ở hướng tây. thẳng hướng tới trai cung thờ phụng linh vị của Đại Tần Vương, không khỏi hơi giật mình, vội thấp giọng hỏi: "Hoàng Lực, sao lại thế này, chẳng lẽ hoàng thượng không ở tẩm cung?"
Hoàng Lực cười nịnh tới trước mặt Triệu Cao, ân cần gật đầu nói: "Hoàng thượng nghe nói Vũ Hoài hầu lấy thân hi sinh vì nước, cho nên sáng lên đã tới trai cung để tế điện Vũ Hoài hầu, dặn phủ lệnh sau khi tiến cung thì tới trai cung gặp mặt."
Triệu Cao nghe thấy thế, hoài nghi nói: "Hoàng thượng lúc nghe nói Vũ Hoài hầu mất thì có phản ứng gì, lúc đó ngươi có ở bên cạnh không?"
Hoàng Lực cẩn thận nhớ lại tình hình buổi sáng, lúc này mới gật đầu nói: "Lúc hoàng thượng nghe được tin tức, nô tài ở ngay ngoài điện, tình hình lúc đó không có gì khả nghi. Hoàng thượng sau khi nghe tin Thành Thái bẩm tấu Vũ Hoài hầu hi sinh vì nước, từng đau lòng nói "Tướng quân một lòng vì nước, thật khiến người ta cảm động" cho nên nô tài cảm thấy rằng hoàng thượng vẫn luôn tin tưởng phủ lệnh. Hơn nữa Vũ Hoài hầu tuẫn thân vì nước, khắp triều đình này, còn có ai có thể trung thành hơn phủ lệnh đây?"
Triệu Cao nghe thấy thế thì mỉm cười, yên tâm hơn một chút, lại nghĩ tới Triệu Yên sắp xếp bên cạnh Trương Cường cũng không đưa tới tin tức gì dị thường, hơn nữa 500 thành vệ tùy thân này tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng là những tinh anh trong thành vệ quân, cực kỳ trung thành với mình, thật cũng chẳng cần lo lắng Trương Cường dám làm gì.
Bởi vì con rể Diêm Nhạc của Triệu Cao chính là Hàm Dương lệnh, cho nên thành vệ gần như hoàn toàn là tâm phúc của Triệu Cao, mà cấm vệ lại do hoàng đế tự mình khống chế, hơn nữa thành viên cấm vệ phần lớn đều là con dòng cháu giống, cho nên muốn nắm giữ hoàn toàn cũng không dễ dàng. Có điều, bởi vì Tần Nhị Thế luôn luôn tín nhiệm Triệu Cao, cho nên cấm vệ mới rơi vào tay Triệu Cao. Sau khi Trương Cường thu hồi lại cấm vệ, trong thành Hàm Dương ngoại trừ cấm vệ cùng thành vệ thì còn đóng hai vạn quân. Những quân binh này dù rằng mình không thể điều động, nhưng dựa vào thân phận Hàm Dương lệnh của Diêm Nhạc, chỉ cần đội quân này vào thời khắc mấu chốt bảo trì trung lập, vậy thì mình không có gì phải lo lắng.
Nghĩ đến đây, không khỏi ổn định tâm tình, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta tới trai cung kiến giá thôi!"
Hoàng Lực xưng vâng, đi đầu dẫn kiệu, hướng về phía trai cung đi tới.
Tới gần cửa trai cung, đã thấy một tiểu nội thị vội vàng tiến lên đón, từ xa khom mình hành lễ nói: "Bệ hạ đang rất thương tâm trong trai cung, lúc này muốn gặp mặt phủ lệnh một mình, bệ hạ có chuyện muốn nói với phủ lệnh."
Triệu Cao nghe thấy thế thì nao nao, trong lòng thoáng chút hoài nghi, thử gật đầu nói: "Hoàng Lực, Trịnh Tuyên theo bản hầu vào."
Tiểu nội thị kia nghe thấy vậy vội cung kính nói: "Mời phủ lệnh đi theo nô tài!"
Triệu Cao thấy hắn không ngăn cản mình mang Hoàng Lực cùng Trịnh Tuyên vào trai cung, hơn nữa cũng không thấy có cấm quân ở trong cung, trai cung vốn là nơi mà ngay cả thống lĩnh cấm vệ cũng không được vào, cho nên cũng hơi yên tâm, mang theo hai gã nội thị tâm phúc là Hoàng Lực cùng Trịnh Tuyên đi vào trai cung.
Trai cung thời này là trai cung tiền điện, trong điện thờ phụng linh vị các vua Tần qua các thời đại. Khi Triệu Cao đắc ý đi vào, phát giác bên trong chính điện im ắng không một bóng người, một trận gió lạnh thổi qua chiếc màn trắng khiến cho người ta sởn gai ốc, chiếc màn che phiêu đãng, giống như ẩn giấu uy hiếp không nhìn ra, không khí tiêu điều khiến cho Triệu Cao thấy hơi nao nao.
Hoàng Lực ở bên cạnh dường như cũng phát hiện ra điều gì, thấp giọng nói với Triệu Cao: "Phủ lệnh, không ổn, chúng ta mau lui lại!"
Hắn vừa dứt lời, đã thấy 'ầm' một tiếng, cánh cửa lớn chạm trổ rồng của đại điện đột nhiên đóng chặt lại, chặn ánh sáng mặt trời bên ngoài, khiến cho đại điện vốn âm u nay lại càng thêm nặng nề.
Triệu Cao lúc này cũng phát giác ra tình huống khác thường, lão trời sinh khỏe như trâu, ở trong cung phục dịch một thời gian, bởi có thần lực trời sinh mà được Thủy Hoàng sủng ái, cho nên mới có thể ở bên cạnh Tần Thủy Hoàng. Lúc này tuy rằng đã già, nhưng mà thân thủ vẫn mạnh mẽ như xưa, tuy rằng không biết võ nghệ, nhưng cũng không bị run sợ.
Nhìn thấy tình huống dị thường, lập tức cười lạnh, rút từ trong ống tay áo ra một thanh chủy thủ dài nửa thước, từ ánh sáng mỏng manh trong điện có thể thấy được ánh sáng xanh yếu ớt lấp lóe từ chủy thủ, hóa ra còn có cả kịch độc!
Hoàng Lực cùng Trịnh Tuyên đã sớm sợ đến nhũn cả người, đang muốn tiến lên mở cửa điện, chỉ nghe thấy bỗng dưng đằng sau linh vị truyền tới một tiếng quát khẽ.
Sau tiếng quát lạnh này, hơn mười thanh trường kiếm lạnh lẽo giống như tia chớp đâm tới Triệu Cao! Đồng thời, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm, Hoàng Lực cùng Trịnh Tuyên đang chạy tới cửa bi thảm kêu lên, đã bị hai thanh trường kiếm đâm thủng ngực!
Triệu Cao cũng đã nhận ra không còn đường sống, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, vung chủy thủ trong tay ra sức ngăn chặn những trường kiếm đâm về phía mình, vừa cố gắng lui lại về cửa. Những nội thị đã huấn luyện nhiều ngày này, sớm đã nhận được mệnh lệnh của Thành Thái, nếu không giết được Triệu Cao, bọn họ cũng sẽ tuẫn táng toàn bộ, cho nên tuy kiếm pháp không thực tinh thông, cũng vẫn liều mạng phi kiếm.
Chỉ trong ngắn ngủi, Triệu Cao tuy rằng có thần lực, nhưng chung quy tuổi già lực suy, hơn nữa chủy thủ trong tay cũng không phải là địch thủ của trường kiếm, vừa mới né được một thanh trường kiếm đâm vào ngực, đang định lắc mình lui về sau, không ngờ từ phía sau lại có một trận gió đánh tới, một ánh hàn quang lóe lên, đâm mạnh vào dưới sườn lão!
Triệu Cao hoảng sợ giãy dụa nhìn về phía sau, thấy được một khuôn mặt quen thuộc, Trương Cường lạnh lùng cười nhẹ: "Giặc nước phải chém, đồ chó hoạn! Trẫm hôm nay giết ngươi, chính là vì tội ác chồng chất của ngươi!"
Nói xong, tay nắm chặt, rút mạnh thanh trường kiếm, chỉ nghe thấy Triệu Cao kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt vô thần nhìn về phía đại điện, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, phẫn nộ cùng tuyệt vọng...
Nhìn thi thể dần dần cứng ngắc trong vũng máu, Trương Cường lau máu đen trên mặt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vài tên thị vệ nhanh chóng lao lên vây lấy hắn hộ giá. Trương Cường hít một hơi thật sâu, đi nhanh tới trước cơ thể Triệu Cao, lạnh lùng liếc nhìn đại gian thần nổi tiếng nhất lịch sử này, trong lòng thầm giật mình vì lịch sử cuối cùng đã thay đổi. Nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng ngực sôi trào, áp lực tâm lý từ lâu nay đã được thả lỏng.
Lại quay lại nhìn ánh mắt kích động của Thành Thái, Trương Cường gắng gượng bình tĩnh lại tâm tình, nói: "Thành Thái, ngươi lập tức mang theo hổ phù đi điều động 2 vạn quân đóng ở Hàm Dương, nhanh chóng vây chặt phủ đệ của Triệu Cao, đồng thời khống chế sở chỉ huy thành vệ, nếu có phản kháng, giết không tha!"
Thành Thái xưng vâng, nhưng vẫn chưa xoay người rời đi, mà lo lắng nhìn Trương Cường, do dự nói: "Bệ hạ, vi thần đi trước, sự an toàn của bệ hạ làm sao bây giờ?"
Trương Cường thoáng nhìn Hàn Hoán vẻ mặt nghiêm trang, gật đầu nói: "Ở đây trẫm đã có Hàn Hoán cùng 3000 cấm vệ bảo hộ, ngươi cứ yên tâm."
Thành Thái vẫn lo lắng nói: "Những nội giám trong cung dường như đều nghe lời Triệu Cao, nếu trong đó có kẻ nào chưa chết tà tâm, vạn nhất làm bệ hạ bị thương..."
Trương Cường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Như vậy đi, ngươi tự mình giao hổ phù cho Mông Điềm, mệnh cho hắn khống chế hai vạn binh mã Hàm Dương, sau đó lập tức truy bắt dư đảng Triệu Cao, đồng thời khống chế thành vệ sở, mệnh cho tất cả thành vệ nếu có vọng động thì sẽ cùng tội với Triệu Cao."
Nói xong, thoáng nhìn thi thể Triệu Cao trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Trước treo thi thể Triệu Cao lên cửa trai cung đã, trẫm muốn xem xem kẻ nào còn dám làm loạn!"
Thành Thái bị lửa giận phát ra từ Trương Cường khiến cho nao nao, chỉ cảm thấy Trương Cường ở trước mặt, ngoại trừ trầm tĩnh, còn có một loại khí chất cường giả bức về phía mình, Thành Thái chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn như là muốn quỳ xuống đất.
Trong lòng cả kinh, lúc này mới thanh tỉnh lại, vội vàng ổn định nỗi lòng, mới gật đầu nói: "Cũng tốt, nơi này đã có Hàn Hoán cùng với phó tướng của vi thần bảo hộ bệ hạ, vi thần đi một lát sẽ quay về ngay, bệ hạ cẩn trọng!"
Nói xong, lạnh lùng liếc nhìn hơn 70 nội thị do chính mình tự tay huấn luyện, nói: "Các ngươi bảo hộ hoàng thượng cho cẩn thận, ngoài điện có 3000 cấm vệ bảo hộ, còn an toàn trong điện giao hết cho các ngươi, nếu có chút gì sơ suất, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!"
Hàn Hoán bình tĩnh gật đầu nói: "Tướng quân yên tâm, Hàn Hoán dù có muôn chết, cũng sẽ bảo vệ bệ hạ không có việc gì!"
Thành Thái gật đầu nói: "Ngươi hiểu là được rồi, an nguy của hoàng thượng trong điện giao cho ngươi!"
Nói xong, xoay người nói với Trương Cường: "Phó tướng của vi thần tên là Vương Định, trước kia từng ở dưới trướng Vương Tiễn, đảm nhiệm đô úy cấm vệ, tính tình cực kỳ chính trực trung nghĩa, vi thần sẽ gọi hắn tiến điện, để bệ hạ gặp."
Trương Cường nghe thấy thế, cực kỳ hứng thú với danh tướng Chiến Quốc Võ Thành hầu Vương Tiễn, không khỏi gật đầu nói: "Cho hắn vào đi!"
Hắn vừa dứt lời, một tướng quân trung niên dáng người vạm vỡ, khoảng trên dưới 40 nghiêm nghị bước vào trong điện. Hắn mặc chiến bào xanh biếc, đầu đội mũ da trâu, tuy rằng đã trên dưới 40, nhưng mà không thấy có chút dấu hiệu già cỗi nào, cực kỳ cường tráng.
Hắn nghiêm trang tới trước mặt Trương Cường, quỳ mạnh xuống, cất cao giọng nói: "Đô úy cấm vệ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"
Trương Cường gật đầu nói: "Khó có được người trung thành, sự an toàn ở bên ngoài cung điện ngươi phải để ý cẩn thận, không được sơ sảy chủ quan."
Vương Định đứng dậy nói: "Bệ hạ yên tâm, mạt tướng từng đi theo Vũ Thành hầu, biết rõ quốc gia nghĩa lớn, hiện giờ hoàng thượng gạt bỏ gian nịnh, triều cương chưa ổn, mạt tướng nhất định sẽ toàn lực phòng bị tiểu nhân, bảo hộ an nguy của hoàng thượng!"
Trương Cường nghe thấy thế thì không khỏi bất đắc dĩ: Không ngờ rằng một đội trưởng đặc công như hắn lại có ngày được người khác bảo hộ! Có điều trước mắt tình huống đang nguy hiểm, mình không thể không cẩn thận phòng bị.
Nghĩ đến đây, khẽ gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, Thành tướng quân lập tức đi gặp Mông Điềm đi. Vương Định phụ trách cảnh vệ trong cung."
Thành Thái liếc nhìn Trương Cường, trịnh trọng chắp tay thi lễ, lúc này mới nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Thành Thái rời đi, Trương Cường nhịn không được âm thầm hít sâu một hơi, gắng gượng khống chế tâm tình hồi hộp, cố ý làm ra vẻ thoải mái, xoay người ngồi lên giường, không yên lòng nâng chén trà đã sớm lạnh lẻo ở bên giường. Chợt nghe thấy một thanh âm mềm mại dịu dàng nói: "Bệ hạ, trà đã lạnh, để nô tỳ thay trà nóng, rồi bệ hạ lại dùng."
Trương Cường nghe thấy thế thì hơi ngoài ý muốn, không thể tưởng được lúc này lại vẫn còn cung nữ lưu ở trong điện, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hàn Hoán. Hàn Hoán thấy thế, vội vàng thấp giọng nói: "Những cung nữ này phụ trách ở trai cung, bởi vì tiểu nhân lo lắng để ra ngoài thì bị Triệu Cao phát hiện, cho nên mới lệnh cho họ ở tại đây. Nô tài sơ suất nhất thời chưa bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng thứ tội.
Trương Cường nghe thấy thế, dựa theo bổn ý của mình, loại việc nhỏ này vốn không vấn đề gì, nhưng mà nghĩ tới trước mắt Hàn Hoán nghiễm nhiên đã trở thành nội thị có thế lực lớn nhất trong cung, nghĩ tới trong lịch sử đã vô số lần nội thị đảo chính, trong lòng không khỏi hơi rùng mình.
Lúc này mới lạnh lùng nói: "Việc này tuy nhỏ, nhưng lại can hệ tới sự an toàn của trẫm trong trai cung, cho nên không thể sơ sẩy được. Niệm tình lần này công lao của ngươi không nhỏ, trẫm cũng không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau, trẫm sẽ y luật xử trí"!
Hàn Hoán cẩn thận thoáng nhìn Trương Cường, mặt không còn chút máu quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu nói: "Nô tài tạ ơn bệ hạ khai ân, nô tài tuyệt đối không dám vi phạm nữa!"
Trương Cường nghe thấy thế mới xoay người lại gật đầu với cung nữ kia: "Trà lạnh không cần đổi, ngươi xuống dưới đi!"
Hắn vừa dứt lời, từ bên ngoài điện đã nghe ẩn ẩn như có tiếng kêu, Trương Cường hơi kinh hãi, mười mấy tên nội thị ở bên cạnh cũng đồng thời chấn động, tới tấp nhìn ra ngoài điện. Hàn Hoán thân hình chợt lóe, bảo hộ trước người Trương Cường, hai gã nội thị bên cạnh thấy thế cũng lập tức vọt đến bên người Trương Cường, lập trận hình sẵn sàng đón địch! Không khí trong đại điện nhất thời trở nên hồi hộp, Hàn Hoán cầm trong tay trường kiếm cẩn thận nhìn chằm chằm về phía cửa điện đóng kín, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Hàn Hoán bình tĩnh lại, thấp giọng phân phó những nội thị đang vây quanh Trương Cường: "Mọi người cẩn thận, chúng ta tạm thời lui ra sau đã!"
Nói xong, liền che chở cho Trương Cường lui về sau điện.
Trương Cường âm thầm nhíu nhíu mày, đang muốn mệnh cho bọn họ không cần kinh hoảng như vậy, chỉ nghe thấy một trận bước chân truyền tới từ ngoài điện, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Vương Định nhanh chóng bước vào điện, cất cao giọng nói: "Bệ hạ, quả nhiên có người vẫn chưa chết tà tâm, không ngờ lại giấu đao kiếm lao vào trai cung, đã bị vi thần bắt giữ!"
Trương Cường nghe thấy thế, thong dong gật đầu nói: "Chuyện bên ngoài ngươi tự xử trí đi, không cần hồi bẩm!"
Vương Định kinh ngạc liếc nhìn Trương Cường thần thái thong dong, thân hình hơi chấn động, cực kỳ kính cẩn chắp tay thi lễ, lúc này mới lui ra ngoài.
Lúc này, chỉ nghe thấy một trận vó ngựa bỗng dưng truyền tới, vô số tiếng hoan hô nhất thời vang lên trong đại điện. Trương Cường khẽ rung lên, biết nhất định là Thành Thái đã về, vội vàng nói với Hàn Hoán bên cạnh mình: "Thành Thái đã trở lại, các ngươi đi theo trẫm nghênh đón!"
Lời còn chưa dứt, đã thấy thân hình cao lớn của Thành Thái hiện ra ở cửa điện, nhìn thấy Trương Cường, Thành Thái bước lên một bước, quỳ xuống đất cao giọng nói: "Bệ hạ, Mông Điềm tướng quân dẫn dắt 2 vạn đại quân, đã khống chế được thành vệ, truy nã toàn bộ dư đảng của Triệu Cao, ba đời đã toàn bộ bỏ tù, theo đúng luật yêu trảm, hết thảy đều như sở liệu của bệ hạ!"
Trương Cường nghe thấy thế thì thoải mái đi nhiều, âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định phóng thích Mông Điềm của mình. Chỉ có điều hai nhân vật lịch sử Triệu Cao cùng Lý Tư rốt cuộc lại chết dưới tay mình, đó là kết cục mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Nếu lịch sử đã thay đổi, như vậy kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với Hạng Vũ Lưu Bang danh chấn ngàn đời, sau này đến tột cùng là có bao nhiêu phần thắng thuộc về mình?
Nghĩ đến đây, không khỏi hơi ngẩn ra, ngay cả những tiếng hô ẩn ẩn vang lên bên ngoài điện cũng không để ý.