Quyển 11: Nguyên Thần thứ hai
Chương 35: Ngày tàn của Tuyết Long Sơn
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Uất Trì Tích Nguyệt cũng biết được huynh đệ đồng môn của Kỷ Ninh tới, nên cũng đặc biệt mở tiệc chiêu đãi những đệ tử Hắc Bạch Học cung.
Cùng ngày, ở quận An Thiền xa xôi đang có một con thuyền lớn được khảm hoa văn màu vàng nghiền áp khí bay đi. Ở trên con thuyền có chi chít Kim Giáp cấm quân, trên boong là nam tử mặc giáp đen đội trưởng cấm quân. Mỗi người bọn họ đều có hơi thở hùng hồn, sâu không lường được.
"Đằng trước chính là Tuyết Long Sơn." Một tên nam tử mặc hán phục màu đen cười nói.
"Làm phiền Lạc Tiêu đạo hữu." Chín tên đội trưởng Kim Giáp cấm quân mở miệng nói.
"Việc này là chuyện nhỏ, có thể làm việc cho Diên Vương cũng là phúc của Bắc Sơn Lạc Tiêu ta rồi." Bắc Sơn Lạc Tiêu lập tức tâng bốc, nhưng trong lòng hắn vẫn thầm than. "Tuyết Long Sơn ơi, Tuyết Long Sơn, tại sao các ngươi không có mắt, lại đi đắc tội với Diên Vương. Cho dù khi trước Diên Vương cũng kém tắm, nhưng cũng không phải thứ nhãi nhép như Tuyết Long Sơn các ngươi có thể đắc tội được. Lần này Diên Vương phái tới chín đội Kim Giáp cấm quân, xem ra đúng là hận Tuyết Long Sơn này lắm. Không biết năm xưa Tuyết Long Sơn đã làm cái gì ra nông nỗi này."
Đông Thất chính là kẻ chủ mưu gây ra cái chết cho Uất Trì Tuyết, Uất Trì Sớn!
Dĩ nhiên Kỷ Ninh và Uất Trì Tích Nguyệt đều cực kỳ uất hận. Diên Vương cũng hiểu tâm tử của đứa cháu ngoại nên mới ra lệnh cho chín tiểu đội Kim Giáp cấm quân tới quận An Thiền nói trước một tiếng với An Thiền Bắc Sơn tộc. "Năm xưa vương gia nhà ta lưu lạc, kết thù lớn với Tuyết Long Sơn kia. Hôm nay ta tới để tiêu diệt Tuyết Long Sơn. Xin Bắc Sơn tộc cho chúng ta được phép giải quyết."
An Thiền Bắc Sơn tộc vừa nghe tới tiêu diệt Tuyết Long Sơn là đã khó hiểu.
Đương nhiên An Thiền Bắc Sơn tộc cũng sẽ không quá để ý tới một môn phái mà cả Địa Tiên, Tán tiên cũng không có. Hơn nữa Diên Vương cũng rất biết cách ứng xử, trước đó đã tự mình đến nói nên An Thiền Bắc Sơn tộc lập tức bố trí 'Bắc Sơn Lạc Tiêu' tự mình đi dẫn đường cho Kim Giáp cấm quân tới Tuyết Long Sơn.
"Đến rồi." Bắc Sơn Lạc Tiêu chỉ xuống phía dưới.
Xuyên qua sương mù có thể thấy lờ mờ một dãy núi liên miên, trong đó có ba ngọn nũi hùng vĩ hiểm trở hơn bình thường, độ cao cũng hơn xa những ngọn núi khác.
"Tuyết Long Sơn?" Chín tên đội trưởng cấm quân nhìn ngọn núi kia, gật đầu nhẹ.
"Đầu tiên bắt Đông Thất, sau đó tiêu diệt Tuyết Long Sơn." Một tên đội trưởng mở miệng.
Oang!
Thuyền lớn hạ xuống với uy thế vô tận, đáp thẳng lên tông môn Tuyết Long Sơn, làm cho người ở Tuyết Long Sơn đều kinh sợ. Có kẻ nào dám đáp thuyền thẳng lên tông môn như thế vậy? Thật quá kiêu ngạo?
"Không biết vị đạo hữu nào tới Tuyết Long Sơn ta vậy?" Oang Oang Oang. Ba bóng người lao lên không trung, đúng là ba gã Nguyên Thần đạo nhân của Tuyết Long Sơn: Tuyết Vũ đạo nhân, Hàn Dương đạo nhân, Hắc Long đạo nhân.
Bọn hắn vừa bay lên là lập tức thấy được một đám quân sĩ mặc áo giáp vàng chói lóa, uy thế đáng sợ kia không khỏi làm bọn hắn run lên.
Có điều khi thấy Bắc Sơn Lạc Tiêu mặc hán phục màu đen, Hắc Long đạo nhân liền nói: "Lạc Tiêu tiền bối, làm sao ngài phải tới Tuyết Long Sơn ta vậy? Nếu như có chuyện gì chỉ cần nói một tiếng là chúng ta sẽ tới làm. Cần gì Lạc Tiêu tiền bối phải tự mình tới đây?"
"Không biết Lạc Tiêu tiền bối tới Tuyết Long Sơn ta là vì chuyện gì vậy? Có việc gì cứ ra lệnh, chúng ta sẽ cố gắng đi làm." Hàn Dương đạo nhân cũng nói theo.
Ba gã Nguyên Thần đạo nhân đều rất cung kính.
"Các vị?" Bắc Sơn Lạc Tiêu nhìn về phía chín tên đội trưởng cấm quân ở bên cạnh. Chín tên đội trưởng cấm quân này đều là Tán tiên.
"Tìm được rồi." Một tên đội trưởng trong đó sáng mắt lên.
Vù.
Hắn vừa cất bước lên là đã biến thẳng vào trong tông môn Tuyết Long Sơn. Sau đó chỉ chớp mắt là hắn đã lôi theo một tên thanh niên áo trắng quay lại. Tên thanh niên áo trắng kia tái mét cả mặt, cả người run lẩy bẩy sợ hãi.
"Đông Thất!" Hàn Dương đạo nhân kinh ngạc hô lên.
"Ông nội, ông nội." Thanh niên áo trắng cực kỳ hoảng sợ, hô lên: "Tử Phủ của ta bị hủy rồi, Tử Phủ của ta bị hủy rồi."
Hàn Dương đạo nhân lập tức biến đổi vẻ mặt, mang theo chút giận dữ, có điều hắn vẫn cố nén giận nói: "Lạc Tiêu tiền bối, đây là chuyện gì? Tại sao lại dẫn người tới bắt đệ tử Tuyết Long Sơn ta vậy? Nếu Tuyết Long Sơn ta có đắc tội gì thì cứ việc nói, đáng chết phải xử, Tuyết Long Sơn chúng ta dĩ nhiên sẽ cho một cái công đạo."
"Đây cũng không phải người của ta." Bắc Sơn Lạc Tiêu lắc đầu nói. "Các ngươi thật đúng là mắt mù, tới cả Kim Giáp cấm quân lợi hại nhất ở vương đô Đại Hạ mà còn không nhận ra!"
"Kim Giáp cấm quân?" Hàn Dương đạo nhân, Hắc Long đạo nhân, Tuyết Vũ đạo nhân đều kinh hãi.
Cấm quân?
Bọn hắn cũng chỉ được coi là một phái bình thường ở quận An Thiền, an phận ở một góc, tới cả Tán tiên Địa tiên cũng không có. Nên dĩ nhiên hiểu biết với 'vương đô Đại Hạ' xa xôi cũng rất ít. Tuy Hắc Long đạo nhân đã từng tới vương đô Đại Hạ một chuyến, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cấm quân chứ đừng nói là cấm quân tinh nhuệ 'Kim Giáp cấm quân'. Vừa rồi, bọn hắn thấy những quân sĩ mặc giáp vàng này còn tưởng là quân đội của An Thiền Bắc Sơn tộc.
"Các vị tướng quân." Hắc Long đạo nhân nói. "Nếu Tuyết Long Sơn ta đã làm việc gì đắc tội xin cứ việc nói."
"Ta phụng lệnh tới bắt Đông Thất, diệt Tuyết Long Sơn ngươi." Một tên đội trưởng lạnh lùng nói.
"Truy bắt Đông Thất? Tiêu diệt Tuyết Long Sơn?"
Ba người Hắc Long đạo nhân lập tức nghe như sét đánh bên tai, như đang trong cơn mơ.
Diệt tông môn?
Ông trời ơi!
Môn phái của bọn hắn đã truyền thừa rất lâu rồi, làm sao mà đang yên đang lành tự nhiên bị một đám Kim Giáp cấm quân tới tiêu diệt là sao?
"Hàn Dương!" Hắc Long đạo nhân thấy kẻ bị bắt là Đông Thất thì lập tức hiểu ra, nhìn chằm chằm về phía Hàn Dương đạo nhân ở bên, tức giận thét. "Tất cả là tại ngươi nuông chiều tên Đông Thất kia. Tên Đông Thất đã hại không biết bao nhiêu người bên ngoài, tới cả trong môn phái còn hại không ít nữ êệ tử. Tất cả là tại ngươi không dạy bảo! Chắc chắn là tên Đông Thất kia đã chọc tới nhân vật cực lớn, vì thế mới khiến cho Tuyết Long Sơn ta gặp phải họa diệt môn."
Hàn Dương đạo nhân cũng tái mét mặt.
Tuyết Vũ đạo nhân cố gắng cầu xin: "Các vị chỉ cần trừng phạt Đông Thất là được, thậm chí muốn Tuyết Long Sơn ta làm cái gì cũng được, nhưng xin để cho Tuyết Long Sơn ta một con đường sống."
"Các vị." Đội trưởng bắt tên Đông Thất kia lạnh lùng nói. "Ra tay."
Sau một tiếng ra lệnh, lập tức từng đội Kim Giáp cấm quân bay ra khỏi thuyền.
"Đại trận thủ sơn." Hắc Long đạo nhân gào khàn cả giọng. Thanh âm của hắn vang lên bên tai từng đệ tử.
"Phong cấm!"
"Tuyết Long Phi Thiên trận!"
Toàn bộ trận pháp cấm chế được nhiều đời tiền bối để lại trên Tuyết Long Sơn cùng được kích hoạt, từng luồng phong cấm hiện lên, sương mù tỏa ra, thậm chí còn có từng con rồng trắng tuyết bay lên trên không trung mỗi ngọn núi. Toàn bộ sức mạnh của môn phái đã được kích hoạt. Cho dù có một Tán tiên tới thì cũng khó lòng phá nổi môn phái này.
"Oang. . ." Trên bầu trời cũng xuất hiện từng con rồng vàng.
Có tổng cộng tám con rồng vàng, mỗi con đều dài tới vạn dặm, uy thế tràn khắp nơi.
Bình thường, Tán tiên đúng là khó có thể phá nổi môn phái Tuyết Long Sơn. . .Nhưng một tiểu đội cấm quân là một Tán tiên dẫn theo bốn mươi chín Nguyên Thần đạo nhân, lại còn mặc Đạo Binh Giáp Khải tạo thành rồng vàng! Mức độ mạnh của uy lực ít nhất cũng phải ngang cỡ mười Tán tiên
Mà ở đây là chín tiểu đội!
"Uỳnh. . ." Con rồng vàng uốn lượn múa may, một cái vẫy đuôi đơn giản của con rồng vàng là đã làm cho những chỗ phong cấm bị vỡ vụn như kiểu bong bóng.
Tên đội trưởng bắt Đông Thất quan sát phía dưới.
Tám tiểu đội khác cùng biến thành rồng vàng, bắt đầu tấn công vào những hướng khác nhau trên Tuyết Long Sơn, hoàn toàn áp đảo. . .nghiền nát từng đại trận cấm chế ở từng nơi. Còn mê trận ư? Phải biết rằng mỗi con rồng đều dài tới cả vạn dặm, chỉ chấn động một cái là làm cho cả đại trận tan tành rồi.
"Đây, đây. . ." Hàn Dương đạo nhân dẫn đệ tử tạo thành một con rồng trắng tuyết khổng lồ.
Nhưng nhìn thấy uy thế của con rồng vàng kia thì hắn sợ tới mức không dám đi cản.
Hắn chỉ là một Nguyên Thần đạo nhân dẫn theo một đám Vạn Tượng, Tử Phủ, tạo thành con rồng trắng. . .đi so với con rồng vàng được một Tán tiên dẫn theo bốn mươi chín Nguyên Thần đạo nhân. Thật đúng là không chỉ có cách một tầng đâu. Chênh lệch quá xa.
"Đông Thất ơi Đông Thất. Rốt cuộc ngươi đã đắc tội với ai thế." Hàn Dương đạo nhân vừa tức vừa tuyệt vọng.
"Xong rồi." Tuyết Vũ đạo nhân dẫn để tử đấu với đối phương một cái mà đệ tử đã chết hơn nửa. Con rồng trắng tuyết biến mất hút. Tuyết Vũ đạo nhân lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng. "Vậy là Tuyết Long Sơn xong rồi. Thật là hận, hận quy định của môn phái Tuyết Long Sơn ta không nghiêm, để đám đệ tử đi hại tứ phương nên mới thành ra đắc tội với nhân vật lớn thế này."
"Uỳnh."
Tuyết Vũ đạo nhân lập tức nổ tung khiến cho một vùng nguyên lực chấn động. Hắn lựa chọn tự bạo là để cho hồn phách còn có thể đi đầu thai.
Tuyết Vũ đạo nhân tự bạo, Hàn Dương đạo nhân bị giết, Hắc Long đạo nhân bị giết.
Từng ngọn núi của Tuyết Long Sơn đều bị sụp đổ. Dưới uy lực của tám con rồng vàng dài vạn dặm. Có ngọn núi bị sụt xuống thành ao hồ, có ngọn bị sập xuống thành cao nguyên. Tóm lại, gần như không còn một ngọn núi nào nữa.
"Đây, đây. . ." Đông Thất sợ ngây người.
"Lạc Tiêu đạo hữu, lần này đã làm phiền ngươi, bây giờ ta phải quay về vương đô Đại Hạ ngay."
"Đây là chuyện nhỏ. Tuyết Long Sơn đã đắc tội với Diên Vương, bị giết cũng đáng, không thể trách ai được."
"Vậy ta xin đi trước."
"Không tiễn."
Lúc này cả đám Kim Giáp cấm quân giải Đông Thất lên thuyền rời đi. Bắc Sơn Lạc Tiêu đứng đó nhìn về phía nơi vốn là Tuyết Long Sơn, không khỏi lắc đầu: "Môn phái nhỏ bé cỡ này mà quy định không đủ nghiêm, để đệ tử làm hại tứ phương thì số mệnh của môn phái sẽ không ngừng giảm, rồi cũng sẽ tới một ngày bị diệt. Buồn cười, thật buồn cười. Tới cả hoàng tộc Đại Hạ còn phải gây dựng Ứng Long Vệ để truy bắt những tên giết người đầy tội ác. Ngược lại, môn phái nhỏ thì lại tùy ý làm càn."
Vù. Bắc Sơn Lạc Tiêu biến mất.
Diên vương phủ, vương đô Đại Hạ.
Ngay khi tuyết bắt đầu rơi thì một đám Kim Giáp cấm quân đi vào vương phủ.
"Các vị huynh đệ cứ đi nghỉ trước, trông coi tên Đông Thất kia, ta nhanh chóng đi bẩm báo cho quận chúa." Một tên đội trưởng nói, sau đó lập tức đi gặp quận chúa.
Trên một hành lang rộng lớn đang mở tiếc rượu.
Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt đang cùng với đám người Mộc Tử Sóc vừa xem cảnh tuyết vừa ăn uống, trò chuyện.
"Bẩm quận chúa." Đội trưởng kia xuất hiện, cung kính nói. "Người đã bắt tới."
Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt thấy đội trưởng kia thì lập tức nín cả thở nghe câu 'người đã bắt tới' thì hai người không kìm lòng được, đứng phắt dậy.
"Các vịi, ta và Kỷ Ninh có việc, đợi lát nữa sẽ quay lại." Uất Trì Tích Nguyệt nói.
Boom mừng ngày 19/5, ae thank nhiệt tình nhé[/QUOTE]
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 11: Nguyên Thần thứ hai
Chương 36: Hoàng đế Đại Hạ
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Đây là một gian phòng âm u, bày đủ loại hình cụ. Ở chính giữa có một cái giá hành hình, bên trên buộc một tên thanh niên áo trắng vẻ mặt sợ hãi.
"Đây, đây. . ." Đông Thất nhìn thấy hình cụ trong mật thất tới tái cả mặt.
"Rốt cuộc là ai, rốt cuộc ta đã đắc tội với ai?" Đông Thất thấp thỏm lo âu. "Không ngờ lại còn tiêu diệt cả Tuyết Long Sơn ta." Hắn vốn ngang ngược ương bướng nhưng giờ bị dồn tới đường cùng thì cũng chỉ có thể sợ hãi và sợ hãi.
Trong góc phòng, quân sĩ vẫng lặng lẽ canh chừng.
Bỗng nhiên. . .
Cửa đá mở ầm ầm ra. Một cô gái và một thiếu niên mặc da thú đi vào. Điều này lại càng làm cho Đông Thất thêm nghi hoặc bất an. Hắn không hề biết hai người này.
"Quận chúa." Quân sĩ canh giữ cung kính nói.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Uất Trì Tích Nguyệt ra lệnh.
"Dạ." Quân sĩ lập tức rời đi. Cửa đá đóng lại.
Uất Trì Tích Nguyệt và Kỷ Ninh cùng nhìn chằm chằm vào tên nam tử đang sợ hãi nằm trên giá hành hình. Hai tỷ đệ bọn họ đã sớm mua nhiều lần tình báo về tên Đông Thất, vẻ mặt của y cũng đã sớm được họ khắc sâu vào trong lòng.
"Đông Thất." Đôi mắt Kỷ Ninh lóe lên sự lạnh lẽo.
"Chính là ngươi, chính là ngươi, chính ngươi đã hủy hoại nhà ta, hại chết cha ta, làm mẫu thân ta chết trẻ." Uất Trì Tích Nguyệt lập tức đỏ ửng mắt lên. Nàng cầm một cái muỗng múc chất lỏng nóng chảy màu bạc trong châu lên, tạt thẳng vào người Đông Thất.
Vù. . .chất lỏng màu bạc nóng chảy đổ lên người Đông Thất làm hắn kêu rên thảm thiết, gân cổ hồi lâu, phát ra tiếng kêu thê thảm, sắc mặt chuyển sang trắng như tờ giấy.
Đợ tới lúc bắt đầu tỉnh táo lại chút, hắn lập tức thảm thiết kêu: "Tha mạng cho ta, tha mạng cho ta đi."
Đôi mắt của Kỷ Ninh cũng đỏ lên.
Tất cả đều bắt nguồn từ tên chó chết ăn chơi trác táng này. Chính mình căn bản chẳng thèm để ý tới con nghé con này, nhưng nó lại làm hại cha mẹ mình, lại còn hại cả cha mẹ của biểu tỷ mất sớm. Thù giết cha mẹ không đội trời chung!
"Đau, đau quá, tha mạng cho ta đi." Đông Thất kêu lên thê lương.
"Đau à?" Kỷ Ninh cầm lên một pháp bảo như cái bàn ủi, đi tới. "Lúc này mới chỉ là phần đầu thôi, Đông Thất, đừng nóng vội quá, cứ từ từ mà hưởng thụ đi."
"Không, không, không. . ." Đông Thất cảm thấy hoảng sợ, gào lên thê lương. Nhưng trong phòng hành hình này có trận pháp cấm chế nên bên ngoài không thể nào nghe thấy.
Kỷ Ninh cầm pháp bảo hình cái bàn ủi đi tới, nguyên lực được truyền thẳng vào pháp bảo làm pháp bảo nóng xèo xèo xèo. . .dí lên da Đông Thất làm da hắn bốc hơi nước. Tới khi rút pháp bảo bàn ủi ra, trên da của Đông Thất xuất hiện một đồ án lửa. Chỉ thấy đồ án ngọn lửa kia đang bắt đầu dẫn động uy lực trời đất.
"A, a, a, đau, đau!" Cả người Đông Thất run bần bật. Đồ án ngọn lửa kia như thể đang thiêu cháy cơ thể hắn, làm cho cả thân cháy đen thui như sắp chết tới nơi.
Uất Trì Tích Nguyệt ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Yên tâm, đây mới chỉ là một vài cách hành hình của hoàng tộc Đại Hạ thôi. Tổng cộng ngươi mới nếm có hai loại. Ta sẽ không để ngươi chết dễ thế đâu. Ta đã chuẩn bị đầy đủ linh đan để chữa cho ngươi, rồi sau đó ta lại cho ngươi thưởng thức hơn vạn loại khổ hình của vương triều Đại Hạ nữa. Để ngươi biết thế nào là đâu, thế nào là hối hận!"
Nghe xong, Đông Thất như sụp đổ. Hơn một vạn loại khổ hình? Hai loại vừa rồi thôi là đã đủ cho y muốn phát điên rồi.
"Rốt cuộc tại sao ta lại đắc tội với các ngươi, rốt cuộc tại vì sao vậy? Các ngươi có nhầm không đấy?" Đông Thất khóc ròng.
Ầm ầm, cánh cửa lại mở ra.
Một con chó trắng tuyết từ bên ngoài đi vào, sau đó cánh cửa đóng lại.
"Ngươi có nhận ra ta không?" Đôi mắt của Bạch Thủy Trạch cũng đầy hung ác, nhìn chằm chằm vào Đông Thất.
"Bạch Thủy Trạch?" Đông Thất ngẩn ra, lục tìm ký ức mấy chục năm trước. Một cảnh hiện ra, đó là một nam tử cao lớn khôi ngô cùng với một đôi vợ chồng ân ái. Cái cô vợ kia thật là xinh đẹp, khí chất lại thật hiếm thấy, khi mang bầu lại có sức hấp dẫn đặc biệt làm cho Đông Thất khi đấy cảm thấy động lòng.
Vì thế hắn ra lệnh cho Ngu Động và Thủy Dị ra tay.
"Nhớ ra chưa?" Giọng nói của Kỷ Ninh lạnh lùng. "Đôi vợ chồng khi đó chính là cha mẹ ta."
"Người bị các ngươi giết khi đó chính là cha ta." Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ điên cuồng. Từ nhỏ nàng đã được cha yêu quý. Đôi vai vững chắc kia, tiếng cười sang sảng kia luôn hiện ra trong những giấc mơ của nàng. Đó chính là người cha mà nàng yêu quý nhất trên đời, còn có cả người mẹ hiền dịu nữa.
Kỷ Ninh và Uất Trì Tích Nguyệt nhìn chằm chằm vào Đông Thất.
Đông Thất thấy run cả người
"Ngu Động và Thủy Dị đều bị các ngươi giết sao?" Đông Thất run run nói
"Đúng." Kỷ Ninh gật đầu. "Hiện giờ đến kẻ chủ mưu là ngươi."
"Sư đệ ta ra tay quá nhẹ nhàng, chỉ có dùng Phần Tâm thuật tra tấn hai tên kia." Uất Trì Tích Nguyệt nghiến răng nghiến lợi "Hai người kia đã chết rồi, còn kẻ chủ mưu là ngươi. Hơn một vạn loại hình tra tấn của Đại Hạ sẽ được cho ngươi thưởng thức vài lần. Tới lúc đó cũng là lúc ngươi chết, ta sẽ lại thu hồn phách của ngươi vào 'Khiên Tâm Hỏa Lô'. Ta muốn hồn phách của ngươi ngày ngày đêm đêm bị tra tấn. Cho ngươi chịu tra tấn trong ngàn vạn năm."
Đôi mắt của Đông Thất dại đi.
Kỷ Ninh nhìn về phía biểu tỷ. Cho dù hắn cũng cực kỳ thù hận nhưng cũng chỉ hành hạ tới mức hồn phi phách tán là cùng. Nhưng nếu mà so sánh với biểu tỷ thì vẫn còn kém xa.
"Biểu tỷ, tra tấn hồn phách của hắn mười ngày mười đêm là đủ rồi." Kỷ Ninh đỏ cả mắt, truyền âm nói. "Không thể để một tên nhãi nhép như hắn làm tỷ chìm trong thù hận cả ngàn vạn năm được."
Trên thực tế, tra tấn Đông Thất ngàn vạn năm cũng chính là Uất Trì Tích Nguyệt đắm chìm trong thù hận ngàn vạn năm.
Tra tấn người khác cũng chính là tra tấn chính mình.
"Thù hận của ta đã đâm quá sâu rồi. Đệ đệ đừng để ý." Đôi mắt Uất Trì Tích Nguyệt đã bắt đầu chuyển từ điên cuồng sang vặn vẹo.
Trong quá trình trưởng thành, Kỷ Ninh được cha mẹ dạy bảo hơn mười năm, sau đó lại được Điện Tài tiên nhân chỉ dạy, lại thêm cả huynh đệ tốt như Mộc Tử Sóc, cho nên tích cách của Kỷ Ninh không hề méo mó chút nào.
Còn Uất Trì Tích Nguyệt thì lại khác. Từ sau khi cha mẹ chết, nàng một thân một mình nếm trải đau khổ. Thậm chí nàng còn không dám nhớ tới những đau khổ đó, cho dù ông ngoại có đưa nàng về vương đô Đại Hạ thì tính cách của nàng vẫn cực kỳ quái gở. Chỉ khi nào gặp được đệ đệ của mình nàng mới có thể cảm thấy ấm ấp.
Đông Thất chết cực kỳ thảm.
Sau hơn ba tháng bị tra tấn, cuối cùng y cũng chết đi, hồn phách bị thu vào trong 'Khiên Tâm Hỏa Lô', lại tra tấn thêm hơn một tháng, cuối cùng Diên Vương phải ra tay. Tuy Uất Trì Tích Nguyệt mang Khiên Tâm Hỏa Lô bên người, người bình thường sẽ không cách nào vượt qua pháp bảo giết hồn phách trong đó. Nhưng Diên Vương lại làm được, ông ta lập tức giết hồn phách của Đông Thất.
"Kỷ Ninh, ngươi phải thường xuyên chăm nom tới Tích Nguyệt. Trong nửa năm phát tiết này, thù hận của nó đã phát ra không ít, nếu cứ để thế này, e là nó sẽ hoàn toàn nhập ma. Ngươi phải để ý tới nó nhiều hơn, giúp nó nguôi ngoai thù hận đi." Diên Vương tự mình nói chuyện với Kỷ Ninh làm Kỷ Ninh phải ghi lòng tạc dạ.
Cuối thu.
Ở một chỗ sâu nhất thuộc vương đô Đại Hạ, từ vùng hư vô mênh mông màu xám bỗng nhiên xuất hiện một lối đi cực lớn. Trong lối đi có ánh sáng vàng mờ mờ. Chỉ thấy lượng lớn quân sĩ màu đen xé gió theo từng hàng bay tới. Phía sau đám quân sĩ mặc áo đen là từng đội giáp sĩ cưỡi thiên mã. Ở cuối cùng là một con rồng đen uốn lượn, hơi thở ngập trời, mạnh mẽ vô cùng. Nó đang kéo một cái tiên liễn tỏa sáng vàng. Trên tiên liễn có từng cái chén nhỏ và một nam tử mặc áo choàng đen ngồi đó.
Nam tử áo choàng đen có khuôn mặt như người cổ đại. Hai đôi mắt như sấm sét.
Sự uy nghiêm của hắn làm quân sĩ xung quanh phải thần phục.
Ở phía sau tiên liễn có một lượng lớn Hắc Giáp quân sĩ đứng trên chiến thuyền. Những chiến thuyền kia dài trăm trượng, nhưng nếu so sánh với cái tiên liễn thì còn kém xa. Phải biết rằng cả hàng dài màu đen dài vạn trượng đó cũng chỉ dài gần như ngang ngửa với con rồng thần màu đen kéo tiên liễn kia.
"Vù."
Hoàng đế ra ngoài có chín ngàn chín trăm chín mươi chín hộ vệ đi theo.
Chỉ thấy đội ngũ này bay thẳng tới tòa Thiên Mang Điện. Ở tầng cao nhất của Thiên Mang Điện đã sớm có một đội tiên nữ, binh tướng khá đông đang quỳ sát đất. Những tiên nữ, binh tướng này đều có cấp độ Nguyên Thần, có điều dù ở cấp độ đó mà được hầu hạ 'hoàng đế Đại Hạ' thì cũng đã là vận may của bọn họ rồi.
"Bái kiến bệ hạ." Một Thần Ma hai đầu khôi ngô cúi lạy, hô cao giọng.
Lập tức đông đảo tiên nữ, binh tướng phía sau đều quỳ xuống. "Bái kiến bệ hạ."
Con rồng đen kéo tiên liễn đáp xuống.
Lượng lớn Hắc Giáp quân sĩ vây quanh tiên liễn cũng bắt đầu nhanh chóng chia ra đứng ở khắp nơi.
"Ừ." Nam tử áo choàng đen đi xuống tiên liễn, chỉ hai bước là đã đi tới bảo tọa hoàng đế ở cách đó không xa. Hắn ngồi trên ngai vàng quan sát phía dưới, ra lệnh: "Truyền lệnh, mời Kỳ Vương tới đây."
"Dạ." Thần Ma hai đầu tuân lệnh.
Nam tử áo choàng đen ngồi trên vương tọa cao cao, đôi mắt của hắn nhìn lướt qua, xuyên thấu tầng tầng mây mù. Cả vương đô Đại Hạ đều nằm trong tầm mắt của hắn.
Hắn cao cao tại thượng. Hắn chính là hoàng đế của thế giới này. Hắn chính là người thống trí tuyệt đối!
Có điều tầm mắt của hắn sớm đã phóng ra ngoài tam giói nên bình thường cũng rất ít khi quay về thế giới Đại Hạ.
"Mấy chục năm trước, Địa phủ ở Tam giới đột nhiên bị tấn công. Lục đạo luân hồi bị hủy diệt. Về sau những tên đánh lén lại biến mất không thấy tăm hơi." Hoàng đế áo choàng đen thầm nói. "Minh giới, vốn là chỗ tới của hồn phách ở Tam giới. Mức độ quan trọng cực cao nên phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Thập Điện Diêm Vương và Thôi Phủ Quân đều là Thuần Dương chân tiên. Mỗi người đều có thực lực cực cao. Lại thêm cả địa tàng của Phật môn trấn thủ nơi đó, ngoài ra còn có một vài lão già khác nữa. . .đều có thực lực cực kỳ lợi hại. Thế mà khi bị tấn công lại không hề có chút phản kháng nào. Trong thời gian cực ngắn, lục đạo luân hồi đã bị hủy diệt rồi. Thậm chí rốt cuộc ai hủy diệt, những người đó thuộc thế lực nào cũng không thể tra ra nổi. Tới cả tồn tại như sư tôn ta mà cũng không thể tra ra."
"Lực lượng trong bóng tối kia thật mạnh tới đáng sợ. Lần đầu ra tay đã nhằm vào lục đạo luận hồi rồi."
"Xem ra tam giới sắp hỗn loạn tới nơi rồi." Trong mắt hoàng đế có nỗi lo lắng sâu xa.
Mỗi lần tam giới rung chuyển đều cực kỳ đáng sợ.
Trong quá khứ vô tận, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thế giới lúc đó chính là thế giới thượng cổ, về sau thế giới thượng cổ bị phá vỡ mới xuất hiện ba ngàn thế giới lớn và hàng tỉ thế giới nhỏ. Có thể thấy được mức độ rung chuyển lớn tới thế nào.
"Mỗi một lần rung chuyển lớn là đều có anh hùng hào kiệt tuyệt thế được sinh ra." Hoàng đế nhìn vương đô phía dưới. Cái đó gọi là loạn thế tạo anh hùng. Thông thường những tồn tại mạnh mẽ trong tam giới kia đều được sinh ra từ những lần tam giới rung chuyển, tai họa đổ ụp xuống.
"Đại hội Tiên Duyên này được tổ chức ngay sau khi lục đạo luân hồi bị phá. Nếu có anh hùng hào kiệt được sinh ra thì rất có thể sẽ xuất hiện trong lần đại hội Tiên Duyên này." Hoàng đế suy ngẫm.
Boom mừng ngày 19/5, ae thank nhiệt tình nhé
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 12: Tiên Duyên
Chương 1: Mệnh lệnh của hoàng đế.
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"Hoàng tộc Đại Hạ ta vốn là có dòng dõi 'Hạ tộc' là hoàng tộc thế giới thượng cổ thời Bàn Cổ. Từ xa xưa đã thống nhất cả thế giới này, kinh doanh hàng tỉ năm, ta lại bái làm môn hạ của sư tôn. Sư tôn cũng từng nói. . .nếu tính về số mệnh, thế giới vương triều Đại Hạ ta cũng gần như là đứng đầu trong hơn vài chục thế giới lớn có người là môn hạ của sư tôn. Số mệnh hội tụ. Khi tam giới rung chuyển, một vài anh hùng hào kiệt được sinh ra thì khả năng được sinh ra ở vương triều Đại Hạ cực kỳ lớn!" Hoàng đế mặc áo choàng đen suy ngẫm.
"Sư tôn chính là tồn tại nắm giữ cả Thiên Đạo trong tay. Ở trong tam giới cũng được coi là người bản lĩnh lớn cho nên sư tôn cũng không lo lắng tam giới có xoay chuyển thế nào. . .Nhưng nếu ta mà coi thường thì e là hoàng tộc Đại Hạ của ta gặp nguy to."
Hắn biết rất rõ.
Sư tôn hắn chính là người bản lĩnh lớn tuyệt đỉnh trong tam giới, dưới tay có tới vài chục thế giới lớn nghe sai bảo, vương triều Đại Hạ cũng là một trong số đố.
Còn Thiên đế ư?
Thiên đế cũng chỉ quản lý một ít trật tự của Tam giới mà thôi. Nếu tính về quyền lực thì lão cũng chẳng hơn được hoàng đế Đại Hạ bao nhiêu, thế nên càng khỏi phải so sánh với sư tôn hắn. Sư tôn hắn là tồn tại cấp cực cao, đó chính là bá chủ thật sự nắm vận mệnh trong tay. Bởi vì trước đây cũng đã có lần tam giới rung chuyển, chức Thiên đế cũng đã qua mấy đời. Ai làm Thiên đế đều được những người bản lĩnh lớn tuyệt đỉnh như sư tôn hắn bàn bạc quyết định ra.
"Tới tồn tại như sư tôn mà còn cảm thấy lo lắng thì môn hạ đệ tử như ta rất có thể phải gục ngã trong kiếp nạn này."
"Phải chú ý trên chú ý, cẩn thận trên cẩn thận ."
Hoàng đế áo choàng đen chính là tồn tại sống từ thời thế giới thượng cổ tới giờ. Năm xưa, hắn dẫn bộ tộc tới thế giới 'vương triều Đại Hạ' này. . .sau đó chiến đấu với Thần Ma bản xứ, tranh đấu với bộ tộc khác, cuối cùng cũng thống nhất được vùng trời này, chứ không phải vốn là người ở đây.
Hắn hiểu được cách để vượt qua đại nạn này.
"Nhất định phải qua lại với nhiều kẻ mạnh ở tam giới hơn mới được."
"Thậm chí có là kẻ hơi khá một chút ở tam giới cũng đáng để ta làm quen. Làm như thế thì số mệnh của ta mới tăng lên được."
"E là trong lần đại hội Tiên Duyên này sẽ có sinh ra cường giả tam giới sau này."
Đôi mắt của hoàng đế áo choàng đen xa thẳm.
Bỗng nhiên. . .
Ở xa xa, một bóng người xuất hiện trên đám mây. Hắn mặc áo trường bào màu vang, trên áo trường bào có thêu hình Ứng Long. Khuôn mặt của hắn có đường nét mềm mại, ánh mắt sáng như sao. Hắn chính là Kỳ Vương! Chính là tồn tại cấp độ Thiên Tiên.
"Bái kiến bệ hạ." Kỳ Vương cung kính hành lễ.
"Kỳ Vương, trong thời gian ta đi vắng, có chuyện gì phát sinh không?" Hoàng đế áo choàng đen nói. Bình thường, thiên hạ đều được con cháu của hoàng đế cùng một vài đại thần quản lý. Chỉ khi nào có chuyện cực lớn xảy ra thì mới phải cần tới hoàng đế.
"Chắc là bệ hạ cũng biết việc Diên Vương trở thành Thiên Tiên rồi. Còn những chuyện khác. . .thì ta thấy không có gì quan trọng lắm. Vương triều Đại Hạ coi như là vẫn yên ổn." Kỳ Vương cung kính nói. Còn về việc cái chét của Thiếu Viêm Nông ư? Đừng nói là Vũ Thần Công kế nhiệm, dù có là Vũ Thần Công đương nhiệm chết thì cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng cần phải bẩm báo với hoàng đế Đại Hạ.
Đương nhiên nếu những Thiên Tiên như Huyền Cơ lão tổ chết, thì lại đáng để báo.
"Ừ." Hoàng đế áo đen gật đầu. "Còn mấy tháng nữa là đến đại hội Tiên Duyên. Ngươi đã chuẩn bị tin tức đặc biệt liên quan tới đại hội Tiên Duyên chưa?"
"Đại hội Tiên Duyên?" Kỳ Vương kinh ngạc.
Đại hội Tiên Duyên cử hành ba trăm năm một lần.
Với những người tu tiên sống tương đối ngắn thì gần như đó là cơ hội cả đời. Nhưng đối với người cao cao tại thượng như hoàng đế bệ hạ, với sinh mệnh sống vô cùng dài của hoàng đế Đại Hạ, ba trăm năm một lần đại hội như việc thường ngày xảy ra. Một lần hắn bế quan cũng phải tính tới cả vạn năm nên bình thường đều mặc kệ đại hội Tiên Duyên diễn ra thế nào. Tất cả đều để mấy tên Thiên Tiên dưới trướng thu xếp hết.
Nhóm Thiên Tiên chủ trì đã đặt ra luật lệ đầy đủ.
"Nếu thật sự nói về điểm đặc biệt của lần đại hội Tiên Duyên này. . ." Kỳ Vương suy ngẫm. Nhớ tới một phần tình báo Thiên Bảo Sơn đưa tới rồi lập tức nói ngay. "Cũng có chỗ đặc biệt hơn những đại hội Tiên Duyên trước. Một vài thiên tài tuyệt thế rất có khí phách, có một vài người không tới tham gia, nhưng lần này những thiên tài có danh tiếng đều tới cả. Nếu tính về chất lượng thì hắn lần đại hội Tiên Duyên này rất cao."
Không phải thiên tài tuyệt thế nào cũng nhất định tham gia đại hội Tiên Duyên.
Bởi vì tính cách, tính nết, pháp môn tu luyện nên sẽ có rất nhiều người không đến. Như Lạp Tháp chân nhân cũng vốn không muốn tới.
"Sao?" Hoàng đế áo đen gật đầu nhẹ, quả đúng là tất cả đều có dấu hiệu
Số mệnh vô hình hội tụ.
Đại hội Tiên Duyên lần này chính là nơi số mệnh hội tuh. Những thiên tài tuyệt thế sẽ theo bản năng mà tới. Bởi vì trong đó có người thật sự chót sáng, sau này có thể được tăng số mệnh lên tới mức không thể nào tính nổi.
"Ta muốn đích thân chủ trì lần đại hội Tiên Duyên này." Hoàng đế áo đen mở miệng.
"Tự mình?" Kỳ Vương kinh ngạc. "Đại hội Tiên Duyên ba trăm năm một lần nên cũng không có gì quan trọng. Bệ hạ, người muốn đích thân chủ trì sao?"
Hoàng đế áo đen cũng gật đầu. "Đúng vậy, ta muốn đích thân chủ trì. Phần thưởng của lần đại hội Tiên Duyên này cũng sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần."
"Gấp mười gấp trăm lần?" Kỳ Vương run sợ.
Trước đây, người có thứ hạng xếp ở ba vị trí đứng đầu đại hội Tiên Duyên là sẽ được ban cho một món pháp bảo tiên giai.
Vậy lần này?"
"Truyền lệnh cho toàn bộ các môn phái, giáo phái, chư hầu ở toàn thiên hạ." Hoàng đế áo đen hờ hững nói. "Nói cho bọn họ biết ta rất chú ý tới đại hội Tiên Duyên lần này nên sẽ đích thân chủ trì., để ép các môn phái, giáo phái, chư hầu bố trí đệ tử đỉnh cao của họ tới tham gia đại hội Tiên Duyên."
"Mệnh lệnh?" Kỳ Vương lại càng kinh ngạc.
Bình thường tham gia hay không tham gia đều tự nguyện cả.
"Kỳ Vương, chắc ngươi cũng biết chuyện mấy chục năm trước Âm tào Địa phủ bị biến đổi." Hoàng đế áo đen nhìn về phía Kỳ Vương.
"Biết, đương nhiên là ta biết lục đạo luân hồi đã hỏng. Nhưng nó liên quan tới đại hội Tiên Duyên sao?" Kỳ Vương lờ mờ phát hiện ra. Có điều nguyên nhân đó lại không nằm trong tầm mắt của hắn nên tốt nhất không nên biết là hơn. Đơn giản chỉ cần biết rằng, chắc là lần biến đổi lớn của Minh giới Địa phủ chính là nguyên nhân hoàng đế coi trọng lần đại hội Tiên Duyên này.
Một khi đã như vậy, hắn cũng không dám lười nhác.
"Ta sẽ lập tức truyền lệnh." Kỳ Vương đáp.
"Ừ, ngày bắt đầu đại hội Tiên Duyên sẽ là ngày mười sáu tháng giêng." Hoàng đế áo đen hạ lệnh.
"Rõ." Kỳ Vương đáp.
Rất nhanh, từ trung tâm vương đô Đại Hạ, tin tức 'hoàng đế Đại Hạ tự mình chủ trì đại hội Tiên Duyên, các chư hầu, môn phái, giáo phái phải phái đệ tử đỉnh cao của mình đi tham gia đại hội Tiên Duyên' đã nhanh chóng truyền đi khắp thế giới. Các chư hầu ở vùng đất vô tận này, thậm chí là cả những thế lực lớn ngoài bốn phương biển cũng đều nhận được mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ!
"Hoàng đế bệ hạ tự mình chủ trì?"
"Lần gần đây nhất mà hoàng đế bệ hạ chủ trì đại hội Tiên Duyên, chính là lần diệt sát Đông Ngạc tộc định tạo phản. Tới nay cũng đã cả trăm triệu năm rồi. Còn lần trước nữa hoàng đế bệ hạ tự mình chủ trì chính là lần đầu đại hội Tiên Duyên được tổ chức. Làm sao mà hoàng đế bệ hạ lại muốn tự mình chủ trì đại hội Tiên Duyên lần này thế?"
Trong lúc nhất thời, các chư hầu, môn phái, giáo phái lớn đều cảm thấy hoảng sợ.
Bọn họ cũng chẳng phải để ý tới chuyện sống chết của đệ tử Vạn Tượng, cho dù có chết sạch thì cũng chỉ coi như là một lần đứt gánh trong mấy trăm năm đào tạo mà thôi, để mấy trăm năm sau nữa, rồi lại sẽ có thiên tài được sinh ra.
Điều mà bọn họ lo lắng 'tâm tư của hoàng đế bệ hạ'. Đây chính là hoàng đế, người thật sự nắm trong tay vận mệnh của cả thế giới lớn này.
Hắn đã đích thân chủ trì, lại còn ra lệnh. . .
Việc này nhất định không bình thường.
"Lão tổ, hoàng đế bệ hạ đã từng chỉ trì lần đầu đại hội Tiên Duyên, lần diệt sát Đông Ngạc tộc tạo phản. Đây là lần thứ ba mà hoàng đế bệ hạ tự mình chủ trì đại hội. Nhất định là có nguyên nhân trong đó."
"Được rồi, không phải nghĩ nhiều. Bệ hạ thân phận cao quý thế nào? Ngươi làm sao có thể đoán được tâm tư của hắn đây? Cho dù hắn có ra lệnh cho toàn bộ thiên tài trẻ của bộ tộc ta đi chịu chết thì chúng ta cũng chỉ có thể tuân lệnh. Đi, đưa ba người Vạn Tượng chân nhân trẻ xếp hạng trước ba của bộ tộc ta đi tham gia đại hội Tiên Duyên. Ngoài bọn họ ra, toàn bộ đều được quyền tự nguyện."
"Triệu hồi ba vị Thánh tử chuẩn bị tham gia đại hội Tiên Duyên."
"Vâng thưa Thánh chủ."
"Năm đệ tử xếp đầu trong mười đại đệ tử của Tề Thiên môn ta đều phải tham gia đại hội Tiên Duyên lần này. Còn các đệ tử khác thì cứ tự nguyện."
"Vâng thưa Thái thượng."
Toàn bộ những thế lực thật sự mạnh ở thế giới vương triều Đại Hạ đều nhận được mệnh lệnh, ví dụ như An Thiền Bắc Sơn tộc. Còn Hắc Bạch Học cung? Đó vẫn là thế lực chưa tới tầm đủ tư cách để nhận được mệnh lệnh.
. . .
Lại một mùa đông nữa tới. Tuyết đọng được ánh mặt trời chiếu sáng trở nên chói lòa.
Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt, Dư Vi, Mộc Tử Sóc, Thương Giang chân nhân, Lạp Tháp chân nhân đều cùng ở một chỗ, uống rượu tiên, ăn hải vị tùy ý.
"Mệnh lệnh đã được truyền ra từ hoàng thành." Uất Trì Tích Nguyệt cười nói. "Lần đại hội Tiên Duyên này sẽ được bắt đầu vào ngày mười sáu tháng giêng. Hiện giờ còn cách hơn một tháng là tới ngày."
Đại hội Tiên Duyên nào cũng đều được tổ chức vào tháng giêng.
"Ta đi ngó nghiêng ở vương đô Đại Hạ, tới một chỗ ăn cơm, có nghe được người bên cạnh bàn tán. Bọn họ nói rằng ba đệ tử hàng đầu trong chín đại đệ tử của môn phái bọn họ đều đã tới đây. Những môn phái khác cũng đều vậy. Dường như lần này có cực kỳ nhiều thiên tài tới." Mộc Tử Sóc bưng chén rượu đầu thú lên, vui sướng nói.
"Ta đã mua tình báo ở Thiên Bảo Sơn về xem, hiện giờ đang có rất nhiều thiên tài hướng về vương đô Đại Hạ." Dư Vi nói với vẻ nghiêm túc.
Uất Trì Tích Nguyệt cười nói: "Xem ra mọi người còn chưa biết mấy. Trên thực tế, lần đại hội Tiên Duyên này sẽ được hoàng đế bệ hạ đích thân chủ trì, các chư hầu, môn phái, giáo phái lớn đều muốn lấy lòng bệ hạ nên dĩ nhiên sẽ đưa tới những thiên tài ưu tú nhất."
"Bệ hạ tự mình chủ trì?" Cả đám Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân cùng giật mình.
"Thật ra tất cả các chư hầu đều biết tin này, ngoài ra chắc cũng có một vài đệ tử thiên tài tuyệt thế biết. Chỉ là bọn họ không dám truyền ra ngoài thôi." Uất Trì Tích Nguyệt nói. "Ta nói cho mọi người biết, mọi người cũng đừng có truyền ra ngoài đấy."
"Điều này là dĩ nhiên."
Đám người Kỷ Ninh vẫn cảm thấy giật mình.
Hoàng đế Đại Hạ?
Đây chính là tồn tại đã thống lĩnh thế giới này ư? Đấy chính là tồn tại đứng cao nhất đó ư?
Đám người Kỷ Ninh không khỏi thêm mong chờ.
Thời gian trôi qua, những thiên tài tới vương đô Đại Hạ càng ngày càng nhiều. Thậm chí có những người chỉ đơn giản biết được thiên tài tới đại hội Tiên Duyên lần này rất nhiều, nên vốn không muốn tới cũng động lòng mà tới.
Đảo mắt cái đã tới ngày mười sáu tháng giêng.
Boom mừng ngày 19/5, ae thank nhiệt tình nhé
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Trời mới tờ mờ sáng mà Vạn Tượng chân nhân ở các nơi cùng với người từ ba ngàn sáu trăm quận chư hầu đã đổ dồn về hoàng thành vương đô Đại Hạ.
"Thật đông người quá." Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân sóng vai đứng trên mây bay tới cổng hoàng thành.
"Sư đệ, những người khác đâu?" Lạp Tháp chân nhân như vừa mới tỉnh ngủ, hỏi. "Làm sao mà không thấy đám Thương Giang sư đệ thế?"
Kỷ Ninh cười nói. "Sóc sư đệ, Thương Giang sư huynh đang đi hội tụ với đội ngũ tới từ quận An Thiền. Lần đại hội này được hoàng đế bệ hạ tự mình chỉ trì, toàn bộ những chư hầu ở ba ngàn sáu trăm quận đều có người tới bái kiến bệ hạ. Nên bắt buộc phải đi theo đội ngũ An Thiền hầu. Nếu không đám Sóc sư đệ không thể nào vào hoàng thành được."
"Ờ." Lạp Tháp chân nhân giật mình gật đầu. "Ta còn tưởng rằng muốn xem thì cứ đi tới xem thôi."
"Đại sư huynh, huynh mải tu luyện tới quên cả xem tình báo rồi đấy." Dư Vi bất đắc dĩ nói. "Đại hội Tiên Duyên há lại có thể dễ dàng tới xem như thế? Hoàng thành có thể tùy tiện đi vào sao?"
"Ta vẫn bế quan tu luyện nên. . ." Lạp Tháp chân nhân gãi đầu cười.
Kỷ Ninh giải thích: "Người hôm nay có thể vào hoàng thành gồm có, thứ nhất là Vạn Tượng chân nhân như chúng ta, bởi vì sắp chiến đấu sống còn nên dĩ nhiên là có thể đi thẳng vào hoàng thành. Loại thứ hai là đội ngũ của các chư hầu tới từ khắp nơi, đến bái kiến hoàng đế bệ hạ. Còn một loại khác nữa là Thiên Tiên lão tổ như Diên Vương, có thể dẫn theo Tích Nguyệt quận chúa đi thẳng vào. Còn những loại khác? Có lẽ còn có vài nhân vật lợi hại có cách vào hoàng thành, có điều ta cũng không biết."
Lạp Tháp chân nhân giật mình gật gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, ba người Kỷ Ninh đã bay tới một con đường lớn. Nhìn dọc theo con đường còn thấy cả bốn vị Thần Ma cao vạn trượng đang đứng canh ngoài cổng hoàng thành.
"Vù vù vù. . .Mời." Từng đội người tu tiên, tốp năm tốp ba, hoặc là một đoàn lớn bay về phía cổng hoàng thành.
Có điều cổng hoàng thành lúc này vẫn đống.
Rất nhanh, đám Kỷ Ninh đã bay tới, đáp xuống dưới đất.
"Thật đông quá." Lạp Tháp chân nhân nhìn xung quanh. Ở ngoài cổng hoàng thành đã tụ tập tới cả mười vạn người chứ chẳng chơi. Trong chỗ này có cả người tham gia đại hội lẫn người tới xem. Mà lúc này, trên bầu trời vẫn liên tục xuất hiện thêm những nhóm người tu tiên khác tới.
"Từ từ chờ đi, phải tới lúc có chín tiếng chuông vang lên thì cổng thành mới mở." Kỷ Ninh nói.
Cũng phải đợi tới gần một canh giiờ sau, lúc mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi khắp cả tòa vương đô Đại Hạ.
"Keng!""Keng!""Keng!""Keng!""Keng!""Keng!". . .
Liên tiếp chín tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông trầm bổng như truyền từ chín tầng mây xuống, làm cho hơn trăm vạn người tụ tập bên ngoài cổng hoàng thành cùng yên tĩnh lại.
"Ầm ầm!"
Cổng hoàng thành cao lớn mở ầm ầm ra. Bốn vị Thần Ma cao vạn trượng quan sát hơn trặm vạn người. Một tên Thần Ma mũi xì ra lửa, làn da đỏ lửa nói: "Những Vạn Tượng chân nhân tới tham gia đại hội Tiên Duyên có thể vào bây giờ. Chỉ cần bước vào thì nhất định phải tham gia đại hội Tiên Duyên, không được lùi bước. Được rồi, mau vào đi."
Lập tức vù vù vù.
Vô số người lao lên như đám côn trùng bay đầy trời. Tất cả đều bay về phía cổng hoàng thành.
"Thế này tới bao nhiêu người đây?" Lạp Tháp chân nhân trợn tròn cả mắt ra nhìn.
"Bình thường có khoảng hai ba vạn người tới đại hội Tiên Duyên." Kỷ Ninh mỉm cười, mở miệng: "Lần đại hội Tiên Duyên này được hoàng đế bệ hạ tự mình chủ trì, ý nghĩa cực lớn.Theo ta đoán chắc phải có tới mười vạn người." Những tin tức này đều đã được biểu tỷ nói trước cho Kỷ Ninh biết.
"Trung bình mỗi quận có ba mươi người tới đây sao?" Lạp Tháp chân nhân suy ngẫm. "Xem ra tới chín chín phần trăm những nhân vật lợi hại tinh anh ở các quận đều tới đây."
"Lần đại hội Tuyên Duyên này khác xa những lần khác." Dư Vi nói.
Sau khi bay vào hoàng thành là lập tức thấy được một lối đi rộng lớn.
"Người tham gia đại hội Tiên Duyên đi theo ta." Âm thanh hùng hồn vang vọng khắp đất trời. Chỉ thấy ở phía trước có một đám cấm quân đang bay trên không trung dẫn đường.
Dọc theo con đường rộng lớn, rất nhanh đã tới một quảng trường. Quảng trường to lớn, nhìn không thấy điểm cuối, đá đen lát dài dưới chân. Trên những phiến đá đen đó còn có phù văn phức tạp vô cùng. Phù văn này trải rộng khắp quảng trường làm cho cả quảng trường tỏa ra không khí đáng sợ.
"Toàn bộ người tham gia đại hội Tiên Duyên đều chờ ở khu vực này." Đông đảo cấm quân đi phía trước dẫn đường.
Gần như toàn bộ các thiên tài tuấn kiệt đều chưa từng vào hoàng thành bao giờ, đều mơ mơ tỉnh tỉnh ngoan ngoãn nghe lời, cùng nhau đáp xuống giữa khu vực này.
Vù!
Cấm quân nhanh chóng chia ra, vây quanh khu vực này lại. Từng người đều nghiêm mặt đứng đó không nhúc nhích. Những cấm quân này đều biết việc hôm nay hoàng đế bệ hạ Đại Hạ tự mình chủ trì đại hội Tiên Duyên. Cấm quân như bọn họ rất khó được gặp hoàng đế bệ hạ Đại Hạ một lần nên làm sao dám lơ là đây?
"Quảng trường này phải rộng tới cả vạn dặm." Lạp Tháp chân nhân ục ịch cúi đầu xuống nhìn phù văn. "Nhưng nó lại ẩn chứa trận pháp cực kỳ đáng sợ, vượt xa khả năng cảm ứng của ta."
"Ừ." Dư Vi cũng mang vẻ mặt trịnh trọng, cẩn thận quan sát.
Trong đầu Kỷ Ninh vang lên tiếng của con gấu lớn lông vàng: "Xem ra vương triều Đại Hạ của ngươi cũng thật giàu có. Theo ta thấy từ phù văn trên quảng trường này. . .thì đây hẳn là một trận đồ. Mỗi một ô nhỏ nhất cũng phải hơn ba kiện pháp bảo Thuần Dương, tối thiểu cũng phải hơn ngàn kiện pháp bảo tiên giai. Chỉ cần hoàng đế Đại Hạ kia vừa có ý nghĩ trong đầu, e là ít nhất cũng có ba kiện pháp bảo thuần dương, ngàn kiện pháp bảo tiên giai kích hoạt trận pháp. Một trận pháp được tạo từ vô số bảo vật như thế thì chắc chắn là đại trận thấn thủ sào huyệt cực lớn. Đây cũng chính là trận pháp trấn thủ cả thế giới này. Lợi hại, lợi hại, thật lợi hại. Muốn bố trí một trận pháp lớn thế này, dù có là Thuần Dương chân tiên thông thường thì sợ rằng cũng không bố trí được đại trận trấn giới. Chắc chắn đây phải do một người bản lĩnh lớn cấp cao ở tam giới làm ra. E là cũng không kém chủ nhân bao nhiêu."
"Cái gì." Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Không kém Tam Thọ đạo nhân bao nhiêu? Thuần Dương chân tiên bình thường không thể nào bố trí được?
Đại trận trấn giới?
Trấn thủ một thế giới lớn?
Kỷ Ninh cũng không hiểu lắm. Thật ra linh hồn Thủy Phủ đã đoán đúng. Tuy rằng đại trận này không phải do 'sư tôn của hoàng đế Đại Hạ' bố trí, hnưng cũng là một vị bản lĩnh lớn không kém bao nhiêu bố trí. Đây đúng là đại trận trấn thủ thế giới lớn này. Chính là gốc rễ của cả vương triều Đại Hạ.
"Nếu thế thì chắc hoàng đế Đại Hạ của các ngươi là Thuần Dương chân tiên. Nếu có thêm trận pháp thế này, phóng tầm mắt ra tam giới cũng rất ít người có thể giải quyết hắn. Cho dù có người bản lĩnh lớn tới giải quyết, vừa nhìn thấy đại trận trấn giới này thì cũng sẽ phải nể mặt người đứng đằng sau bố trí ra đại trận trấn giới." Con gấu lớn lông vàng cảm khái. "Lợi hại, lợi hại. Không hổ là người nắm trong tay một thế giới lớn. Hoàng đế Đại Hạ của các ngươi có gia thế thật sự không nhỏ đâu."
Tầm mắt của linh hồn Thủy Phủ cực cao, liếc mắt một cái là đã nhận ra gia thế của hoàng đế Đại Hạ không tầm thường.
"Liệu hoàng đế Đại Hạ có thể phát hiện ra ngươi không?" Kỷ Ninh hỏi.
"Cứ yên tâm đi. Cho dù có là người bản lĩnh tuyệt đỉnh bố trí ra đại trận trấn giới này đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ phát hiện ra Thủy Phủ này đặc biệt chứ đừng hòng thăm dò được vào trong. Dù sao đây cũng là bảo vật mà chủ nhân dốc hết tâm tư làm ra để truyền thừa." Con gấu lớn lông vàng cực kỳ tự tin.
Kỷ Ninh gật đầu.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Toàn bộ đám Vạn Tượng chân nhân tham gia đại hội Tiên Duyên đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ở xa xa có từng hàng người chỉnh tề đang tiến vào. Bọn họ đều trật tự ngay ngắn, hiển nhiên là cực kỳ hiểu lễ nghi quy định. Ngược lại, đám thiên tài như Kỷ Ninh thì lại tiến vào như ong vỡ tổ.
"Ba ngàn sáu trăm quận cùng với biển bốn phương." Kỷ Ninh vừa liếc mắt cái là đã nhận ra từng hàng ngũ lấy đơn vị 'quận' đang tiến vào, về sau bắt đầu đáp xuống quảng trường.
"Quận An Thiền." Dư Vi chỉ vào xa xa.
Kỷ Ninh và Lạp Tháp chân nhân cũng nhìn theo.
Đi đầu đội ngũ quận An Thiền là một nam tử cao gầy mặc áo choàng đen, hơi thở hùng hồn, khí độ bất phàm. Đúng là An Thiền hầu. Ở phía sau An Thiền hầu là người Bắc Sơn tộc. Kỷ Ninh thấy 'Bắc Sơn Bách Vi' đang ngoan ngoãn hòa vào đám đông. Đằng sau nữa có hơn mười người Hắc Bạch Học cung, ngoài ra còn có Lạp Long tộc, Lam tộc cũng những nhân vật thuộc bộ tộc lớn ở quận An Thiền. Tổng cộng đội ngũ quận An Thiền có khoảng vài trăm người.
Đội ngũ của ba ngàn sáu trăm quận và biển bốn phương cùng đáp xuống chỉnh tề. . .
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng bóng người bay về phía trời cao.
"Biểu tỷ." Kỷ Ninh thấy trong những người đó có Diên Vương. Diên Vương dẫn Uất Trì Tích Nguyệt đi thẳng vào trong đám mây mù trên trời.
"Kia là Cửu Liên sư muội." Lạp Tháp chân nhân kinh ngạc nói.
Kỷ Ninh cũng nhìn thấy.
Cửu Liên đang đi theo một nam tử áo xanh bay lên cao. Kỷ Ninh cũng đã nghe biểu tỷ nói qua. . .đám người Thiên Tiên được phép bay thẳng tới chủ điện Thiên Mang Điện, gặp hoàng đế bệ hạ. Những người ngoài không thể thấy mặt. Nhưng những Thiên Tiên thì lại có thể dẫn theo một hai người. Chắc hẳn nam tử áo xanh kia chính là một Thiên Tiên lão tổ.
Khi Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn, Cửu Liên cũng đang tìm kiếm ở phía dưới. Bỗng nhiên ánh mắt của hai người gặp nhau.
Một loại cảm giác quen thuộc quanh quẩn ở trái tim hai người.
Hai người không kìm lòng được, dời ánh mắt đi.
Chủ điện, chỗ cao nhất của Thiên Mang Điện.
Hoàng đế Đại Hạ mặc áo choàng đen toàn thân đang ngồi trên bảo tọa trên cao. Ở phía dưới chia làm hai hàng, đứng gần hoàng đế Đại Hạ nhất dĩ nhiên là các vương gia Thiên Tiên của Hạ Mang tộc. Phía sau là các Thiên Tiên lão tổ tới từ các nơi thuộc vương triều Đại Hạ. Mặc dù không hề có lệnh bắt Thiên Tiên phải tới, nhưng rất nhiều Thiên Tiên đều có cảm giác nhạy bén. Bọn họ đều phát hiện có gì đó không ổn nên hoàng đế Đại Hạ mới tự mình chủ trì đại hội Tiên Duyên. Vì thế nên có không ít Thiên Tiên tới đây.
Chỉ cần nhìn qua một cái là đã thấy cả ngàn Thiên Tiên đứng ở dưới.
"Bái kiến bệ hạ."
Đầu tiên là Kỳ Vương cung kính hành lễ, sau đó toàn bộ các Thiên Tiên hành lễ, các người đi theo Thiên Tiên cũng đều quỳ xuống theo.
Cuối cùng
Ở quảng trường rộng lớn dưới Thiên Mang Điện, bất kể là hơn mười vạn thiên tài tham gia đại hội Tiên Duyên hay là hơn trăm vạn người từ ba ngàn sáu trăm quận cùng bốn biển đều đồng loạt cúi lạy, quỳ sát đất. Toàn bộ cùng hô lên: "Bái kiến bệ hạ!"
Âm thanh như sấm rền vang vọng khắp đất trời.
"Bình thân!" Âm thanh của hoàng đế Đại Hạ cũng vang vọng khắp trời đất.
Boom mừng ngày 19/5, ae thank nhiệt tình nhé
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chủ điện là tầng cao nhất của Thiên Mang Điện. Hoàng đế áo đen nói: "Kỳ Vương."
"Bệ hạ." Kỳ Vương lập tức đáp.
"Ngươi đi tuyên cáo toàn bộ quy định của đại hội Tiên Duyên đi." Hoàng đế áo đen ra lệnh.
"Dạ."
Lúc này, Kỳ Vương bay ra khỏi Chủ điện, đứng trên mây mù quan sát phía dưới, giọng nói vang vọng khắp gầm trời: "Có tổng cộng mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai người tham gia đại hội Tiên Duyên lần này!"
Âm thanh oang oang vang vọng khắp trời đất.
Ở quảng trường phía dưới chín ngàn dặm, những Vạn Tượng chân nhân đến từ các nơi ở vương triều Đại Hạ, thậm chí là cả thế giới khác đều chăm chú lắng nghe.
"Hơn mười vạn chín ngàn người?" Kỷ Ninh nhíu mày. Tuy dùng thần thức đảo qua là có thể đếm ra bao nhiêu, nhưng đây đang ở trong hoàng thành, biết hoàng đế ở phía trên nên. . .không ai dám tùy ý phóng thần thức ra điều tra.
Giọng nói tiếp tục vang lên: "Hơn mười vạn người các ngươi đều sẽ được cấp cho một khối tín phù. Hơn nữa, các ngươi đều phải tiến vào trong pháp bảo 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ' mà hoàng đế bệ hạ điều khiển. Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. . .ẩn chứa Càn khôn, tự tạo thành một thế giới riêng. Các ngươi chiến đấu trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ, giành lấy tín phù của kẻ khác. Nếu thấy bản thân không đủ thực lực, có thể vứt bỏ tín phù, sau đó các ngươi sẽ lập tức được na di ra ngoài Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ, như vậy tuy bị coi là thua nhưng vẫn có thể giữ tính mạng."
"Lựa chọn buông xuôi. . ."
"Hay để bị giết chết. . ."
"Tín phù của ngươi đều sẽ thuộc về người tháng. Các ngươi ít nhất cũng phải vượt qua một năm trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Sau khi hết hạn, tám mươi người có nhiều tín phù nhất sẽ được coi là vượt qua thử thách 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ'. Nếu trong vòng một năm, ví dụ như chỉ mới qua ba tháng mà các ngươi đã chiếu đấu tới mức chỉ còn lại đúng tám mươi người thì thử thách Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ cũng được dỡ bỏ. Tám mươi người còn lại đều được tính là vượt qua thử thách."
"Qua một năm, tám mươi Vạn Tượng chân nhân vượt qua được thử thách Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ sẽ được tập trung tới một chỗ, tiến hành chiến đấu lần tiếp. Đánh tới lúc chỉ còn lại mười sáu người. Để vào vòng một mười sáu."
"Thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ cho phép ít nhất tám mươi, tối đã tới chín mươi sáu người vượt qua."
"Nhớ kỹ, ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, các ngươi bị cấm sử dụng đạo phù, cấm sử dụng khôi lỗi kỳ vạt. Thử thách này xem xét thực lực bản thân các ngươi. Nhất cử nhất động của các ngươi ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đều nằm trong tầm quan sát của bệ hạ và đông đảo Thiên Tiên. Nhất thiết không được làm ẩu. Người làm trái giết không tha!"
Giết không ta!
Ba chữ cuối cùng làm hơn mười vạn người run lên.
"Ít nhất tám mươi người? Nhiều nhất chín mươi sáu người?" Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân nhìn nhau. Mỗi người đều cảm nhận được mình sắp phải đâm đầu vào một trận chiến đầy máu tanh.
Quá điên cuồng.
Phải biết rằng mười vạn người này gần như đều là thiên tài tuyệt đỉnh. Ít nhất cũng phải tầm cỡ Hỏa Thánh! Hơn mười vạn thiên tài tuyệt thế như thế, e là cũng sẽ có rất nhiều người có hi vọng trở thành Tán tiên, Địa tiên. Nhưng do 'đại hội Tiên Duyên', nên mới phải chiến đấu đẫm máu với nhau. Cho dù nói là có thể buông xuôi, nhưng vào thời khắc chiến đấu sống còn, chắc vẫn sẽ có người bị chết.
"Nhiều nhất chién mươi sáu người. Thiên hạ có ba ngàn sáu trăm quận và biến bốn phương. Nếu chia đều ra thì phải hơn chục quận mới có một người." Lạp Tháp chân nhân thổn thức. "Thật quá điên cuồng."
"Không biết ba người chúng ta có vượt qua được thử thách lần này không đây." Vẻ mặt của Dư Vi cũng trịnh trọng lên rất nhiều.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy áp lực.
Bình thường những đại hội Tiên Duyên khác cũng đẫm máu như thế. Nhưng bình thường đều chỉ là hai ba vạn người, qua ba vòng tuyển chọn, sàng lọc về còn một trăm, sau đó năm mươi, rồi dần dần là mười, ba.
Nhưng lần này, mười vạn người qua 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ', chọn thẳng ra ít nhất tám mươi, nhiều nhất chín mươi sáu người.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Kỳ Vương quay lại, cung kính hành lễ: "Bẩm bệ hạ, đã tuyên báo xong.'
"Ừ." Hoàng đế áo đen gật đầu nhẹ. Ánh mắt của hắn đã sớm xuyên qua mây mù cách trở, nhìn về mười vạn người tuổi trẻ trên quảng trường kia. Hắn muốn nhìn xem. . .rốt cuộc ai mới là kẻ mà sau này sẽ xoay chuyển cả tam giới để vùng lên đây.
"Công đức tạo quầng sáng vàng cũng có trăm người." Hoàng đế áo đen thầm suy tính. "Người có công đức cao thì dĩ nhiên là số mệnh cũng cao. Nhưng dù công đức không cao, số mệnh vẫn có thể cao, thậm chí là cao kinh người."
Số mệnh và công đức không phải cùng ngồi trên một con ngựa.
Công đức cao thì dĩ nhiên số mệnh cũng được lên theo.
Nếu có thể được làm môn hạ của một vị bản lĩnh lớn ở tam giới thì cũng sẽ tăng số mệnh.
Nếu cha mẹ là người bản lĩnh lớn ở tam giới thì số mệnh cũng được tăng lên.
Có thêm một vài kỳ ngộ lớn, số mệnh cũng được tăng lên.
Chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn ra công đức cao thấp ra sao. . .nhưng số mệnh thì lại khó có thể đoán được.
"Vù." Bỗng nhiên trên tay hoàng đế áo đen xuất hiện một cuốn tranh. Cuốn tranh mở ra. Có thể thấy lờ mờ một vầng trăng và non nước trên bức tranh.
Đám Thiên Tiên ở phía dưới sáng rực mắt lên.
Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ. . .
Chính là pháp bảo thuần dương. Nó có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với bọn họ. Có điều, đám Thiên Tiên cũng đang suy ngẫm xem, tới tận hôm nay mà hoàng đế bệ hạ với không nói điều gì với đám Thiên Tiên, ông ta cứ thế tiến hành tuyển chọn 'đại hội Tiên Duyên'. Bọn họ có thể cảm nhận được hoàng đế bệ hạ cực kỳ coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này. Chỉ riêng việc bỏ ra 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ' làm thử thách là đã có thể nhìn ra.
"Ầm ầm. . ."
Đám người Kỷ Ninh cùng ngẩng đầu lên nhìn. Người từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương cũng đều ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời xuất hiện một bức tranh dài vạn dặm, gần như là che toàn bộ trời. Thậm chí nhìn vào bức tranh còn có thể thấy được cả một thế giới trong đó.
Mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai Vạn Tượng chân nhân đám Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân cùng bị khống chế kéo lên cao. Tất cả đều bị hút vào. Còn bức tranh rộng vạn dặm kia cũng bắt đầu gợn sóng. Mỗi người chạm vào bức tranh đều tạo ra một chút sóng, như nước mưa rơi trên mặt hồ.
Chỉ qua nhát mắt.
Hơn mười vạn người đều biến mất.
Chủ điện Thiên Mang Điện, hoàng đế áo đen mỉm cười, hờ hững nói: "Lần thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này diễn ra trong một năm, các vị cứ từ từ mà xem. Mở tiệc."
Lập tức có lượng lớn hầu gái đi tới.
Bày ra từng chiếc bàn, đưa rượu tiên, quả tiên lên.
Một đám Thiên Tiên lão tổ cùng khoanh chân ngồi xuống. Còn những người đi theo Thiên Tiên lão tổ thì đều ngồi sau những Thiên Tiên lão tổ.
"Có thể quan sát được toàn bộ mọi việc xảy ra trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ." Hoàng đế áo đen chỉ về bức tranh đang lơ lửng trên mây mù xa xa. Thế giới trong bức họa vạn dặm hiện ra rõ ràng. Từng ngọn núi, sông, trăng, và hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân cùng hiển hiện ra.
"Đông Duyên, ngươi nói xem tại sao mà bệ hạ lại coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này vậy?" Một lão già lấm tấm hoa râm ngồi cạnh Đông Duyên lão tổ nói. "Tự mình chủ trì, rồi còn hạ lệnh nữa. Thậm chí trước đám đông Thiên Tiên chúng ta, hắn vẫn chỉ để ý tới đại hội Tiên Duyên kia. Chẳng lẽ đại hội Tiên Duyên lần này có gì đặc biệt sao? Chẳng lẽ có nhân vật lợi hại nào chuyển thế? Ta nhớ là mấy chục năm trước, Âm tào Địa phủ bị tấn công, lục đạo luân hồi bị hỏng mất. Liệu việc này có quan hệ với nhau không?"
"Ta cũng chẳng biết được? Có điều việc lục đạo luân hồi hỏng là việc cực lớn, thế lực đằng sau thật là kinh người đấy. Tốt nhất là chúng ta nên ngoan ngoãn mà ở thế giới này, đừng có ra ngoài chạy loạn. Không chừng lại chẳng biết ngã xuống khi nào đâu. Huống chi dù lục đạo luân hồi có hỏng, nhưng lão nhân gia đạo tổ vẫn có hơn chục thế giới trong tay, xây dựng được luân hồi. Chúng ta có lão nhân gia đạo tổ bao che thì cũng không cần phải hoảng sợ." Đông Duyên lão tổ truyền âm nói.
Lão giả tóc lâm râm cũng gật đầu.
Khi Đông Duyên lão tổ và Lương Giang lão tổ còn đang lo lắng cho tương lai thì phía sau Đông Duyên lão tổ, Cửu Liên vẫn đang cẩn thận nhìn vào bức tranh.
Bức tranh vạn dặm thật sự quá lớn, hoàn toàn có thể nhìn rõ từng người ở bên trong.
"Kỷ Ninh ở đâu?" Cửu Liên nhịn không được, cố gắng tìm kiếm.
"Kỷ Ninh ở đâu?" Uất Trì Tích Nguyệt ngồi khoanh chân đằng sau Diên Vương cũng cẩn thận tìm kiếm trên bức họa kia. "Đệ êệ à, đệ nhất định phải cẩn thận đấy, nhất định phải thật cẩn thận đấy."
"Chủ nhân đâu?"
Ở quảng trướng phía dưới, trong đội ngũ người quận An Thiền, con chó trắng tuyết và thiếu nữ áo xanh đang đứng bên cạnh Mộc Tử Sóc. Kỷ Ninh đã vào chiến đấu nên không thể dẫn linh thú vào the,. Cho nên Bạch thúc và tiểu Thanh tạm thời đi bên Mộc Tử Sóc để xem.
"Yên tâm đi, sư huynh ta có tư chất nghịch thiên. Khi trước ở Vu Giang tiên phủ, đối mắt với cảnh đường cùng, cuối cùng sư huynh vẫn có thể giết chết Thiếu Viêm Nông và Thần Ma kia. Hắn tuyệt đối không dễ dàng buông xuôi chịu chết đâu." Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên, nhìn về không trung. Phía trên đang chiếu ra một thế giới khổng lồ.
Hình ảnh thế giới kia chính là tình hình bên trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Hoàn toàn có thể thấy rõ từng gốc cây ngọn cỏ thậm chí là bóng người trên núi non.
Ánh mắt của Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc nhanh chóng nhìn về phía một đám người trong bức tranh.
"Nhìn kìa." Bỗng nhiên Bạch thúc mở miệng ra chỉ về phía một chỗ.
Mộc Tử Sóc và tiểu Thanh theo ánh mắt của Bạch thúc lập tức nhìn ra. Quả nhân, ở góc đó, trong một cái khe núi có một thiếu niên mặc da thú.
"Sư huynh." Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên.
"Chủ nhân." Tiểu Thanh hưng phấn nhìn.
Ngũ Phong tiên nhân ở bên cũng nhanh chóng phát hiện ra. Trong mắt cũng đầy chờ mong.
Lúc này trên quảng trường, đội ngũ người tới từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả đều cố gắng tìm người của họ. Bọn họ nhanh chóng tìm ra rồi bắt đầu lặng yên nhìn theo, yên lặng mong chờ người của mình có thể thành một trong chín mươi sáu người còn sống.
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Kỷ Ninh chỉ cảm thấy mình chạm vào bức tranh rồi cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, tới lúc nhận ra thì thấy mình đã đứng ở giữa một khe núi.
"Khe núi?" Trong tay Kỷ Ninh lập tức xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm. Hắn cẩn thận nhìn bốn phía. Cẩn thận tới mức. . .không dám dùng cả thần thức. Bởi vì một khi dùng thần thức, có thể phát hiện ra kẻ địch nhưng đồng thời đối phương cũng có thể phát hiện ra mình. Dù sao hơn phân nửa người tham gia đại hội Tiên Duyên đều đã có thần thức.
"Vèo." Bỗng nhiên trước mắt lóe sáng lên. Một ngọc phù hiện ra trước mặt.
"Mỗi người trong hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân các ngươi có một khối tín phù. Nếu không muốn chiến đấu, chọn buông xuôi thì chỉ cần ném ngọc phù này đi là ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ." Giọng nói của hoàng đế Đại Hạ vang lên trong đầu từng người.
Lúc này Kỷ Ninh đưa tay ra nắm lấy khối tín phù
Boom mừng ngày 19/5, ae thank nhiệt tình nhé
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden