Chiến trường hung hiểm làm gì có cái gọi là bình lặng, ải Tả Giang xâm nghiêm cao cao tại thượng giữa muôn trùng rừng rậm núi đồi, án ngữ trước con đường quan trọng trong việc nhập quan lên phía Bắc, thử hỏi nơi này làm sao mà yên bình được.
Chỉ sợ là kế mưu vẫn chưa xuất hết, hai phía vẫn còn dè chừng nhau từng chút một, so kè sự nhẫn nại của bên nào lớn hơn mà thôi, để rồi đợi chờ cơ hội địch lộ tử huyệt, kết quả là cắn miết không buông.
Và cuối cùng cơ hội đó cũng đến.
Hôm đó cùng ngày Nạp Lan Cảnh dùng kế đem thuyền chiến nước Ngô đánh hỏa công thủy trại Tây Lỗ, thì một bức mật lệnh được đưa đến tận ải, chuyển giao cho ba tướng trấn thủ là Lai Câu, Viêm Đạt và Cung Mạc.
Nhận được chỉ lệnh, Cung Mạc dẫn năm vạn quân xuất quan, giả dạng là tuần phòng ngừa địch, nhưng thực chất là đem quân theo lối tắt đánh xuống, mưu đồ giải vây cho Bá Ninh ở rừng Chúc Lâu, sau cùng là về hiệp phòng ải Thiên Hựu.
Năm vạn quân vừa đi lực phòng ngự của ải Tả Giang giảm xuống một nữa, Viêm Đạt nhìn sự thể trước mặt thì chống đao xuống mà nói:
- Trận chiến thực sự ở đây cuối cùng cũng đã bắt đầu.
- Lai Câu ngươi có sợ không, sao đao trong tay ngươi lại rung lên như vậy?
Lai Câu khuôn mặt lạnh tanh đáp lời:
- Không phải là sợ hãi mà là hưng phấn, thanh đao này đang thèm khát uống máu địch nhân, đặc biệt là những chiến tướng lẫy lừng trong thiên hạ.
- Lão tướng quân cảm giác này người hiểu chứ!
“Hiểu, ta sao lại không hiểu cơ chứ, thân làm tướng lĩnh trải trăm trận, ai lại không muốn có một trận đánh như thế này, nhưng mà tiểu tử à ngươi thật sự quá cuồng ngạo rồi, sự cuồng ngạo của ngươi không ngờ lại làm máu nóng của ta sôi trào, mẹ nó chứ! Quân Tây Lỗ các ngươi còn đợi gì mà còn chưa xông đến.” Viêm Đạt vuốt râu ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn xuống ải quan, nơi mà mười mấy vạn quân Tây Lỗ từng đoàn, từng đoàn người đông như kiến cỏ đang tiến đến thiết lập trận hình.
Gió không ngừng thổi, mây đen xám xịt một góc trời, trái ngước với sự u ám của thiên địa, nhân gian ngàn vạn ngọn đuốc lại bùng cháy, thứ ánh sáng hủy diệt và sát sinh, khai mở con đường xuống hoàng tuyền của trăm vạn người.
Cười đi, cười lớn lên, sau ngày hôm nay mọi thứ sẽ khác, một trang sử mới sẽ viết tiếp cho một chương sử sẽ bị lãng quên, thời đại chồng chéo lên nhau chỉ để tô điểm cho thứ xấu xí ẩn tàng vào trong.
Sống bao nhiêu năm, trải bao phong sương, dưới bước chân ta ngập ngụa máu tanh, đã quen cảnh tử thi đầy đất, xương chất thành đổi, nhưng cứ vung tay ra lại thấy thiếu một thứ gì đó quan trọng, đáp án ơi rốt cuộc ngươi có nằm trong tòa thành bé mọn này không. Ông trời ơi ông có thể cho A Báo ta biết được không?
Bốp
Một cú vỗ mạnh vào lưng A Báo, khiến ông ta quay lại, chỉ thấy Nhan Dật Tiên ở cạnh bên từ lúc nào, ông ta cười rồi nói:
- Chủ tử ta có nói trong quân Tây Lỗ không ai bằng tướng quân, vũ lực đứng đầu trong Ngũ Hổ Thần, từ sớm đã không có đối thủ.
- Phải chăng cái tâm hư lâu ngày của một võ tướng lại trỗi dậy khiến cho người thơ thẩn là vậy?
A Báo nhìn Nhan Dật Tiên rồi nói:
- Ta thấy làm lạ, tại sao ngươi không theo chủ tử của mình truy kích Cung Mạc mà lại ở đây cùng ta đánh ải Tả Giang.
- Rốt cuộc ở nơi này có gì mà khiến ngươi không nỡ rời đi là vậy.
Nhan Dật Tiên đáp:
- Cũng giống như tướng quân, cùng muốn tìm một cao thủ để có thể đánh một trận thật sảng khoái.
- Và kẻ tôi muốn tìm may mắn thay lại có ở đây, vì vậy trận này tuyệt nhiên không thể vắng mặt.
A Báo hỏi:
- Là người nào?
Nhan Dật Tiên đáp:
- Lai Câu, mãnh tướng dưới trướng Nạp Lan Cảnh, người được cho là tướng lĩnh mạnh nhất phương Bắc.
- Đã giao thủ qua, người này tuyệt nhiên là đương thế kỳ tài.
A Báo khẽ cười:
- Nếu đã là vậy ta cũng muốn lĩnh giáo qua một lần, chỉ trách rằng con mồi này lại bị ngươi nhắm mất rồi.
- Đành vậy, thôi thì lão già Viêm Đạt đành để ta chiếu cố.
Dứt lời A Báo phi ngựa xuống phía dưới, sau đó kèn trống thúc liên hồi, đạo đạo binh mã gầm vang trông rất khí thế, binh khí va vào nhau khiến một vùng tĩnh lặng trở nên sao động, đất bằng như dậy sóng.
Tây Lỗ, Tây Lỗ!
Khí thế của vạn quân như sóng dữ vỗ bờ, cuồng phong nhập địa, mãnh mẽ vô ngần, từ cao nhìn xuống dù trời đã nhá nhem nhưng vẫn cảm thấy khắp một vùng rực sáng ánh bạc từ vũ khí và khiên giáp tỏa ra. Sau đó từng đốm lửa nối đuôi nhau tạo cảm tưởng như mặt đất đang rực cháy giữa chốn thiên địa u mờ.
Ào, ào.
Tiếng gió rít lên sắc nhọn, mang theo hơi lạnh từ phương Bắc tràn về, khỏa lấp bao phủ những thân thể ấm nóng cùng nhiệt hỏa đang dâng tràn trong tim, không ai bảo ai tất cả tay đều lăm lăm khí giới chỉ chực lao lên lâu thành giết địch. Mắt thấy đại binh Tây Lỗ như vậy, Viêm đạt khẽ chau mày rồi nói:
- Sỹ khí thật đáng sợ, đánh trận nhiều năm chưa bao giờ thấy đội binh nào có được khí thế như vậy.
- Trận này thật sự là gặp không ít khó khăn rồi. Lai Câu nhìn ngươi bình tĩnh như thế ắt hẳn đã có kế sách gì rồi chăng?
Lai Câu mỉm cười rồi nói:
- Một kẻ võ dũng thô trần như tôi làm gì có kế sách cơ chứ, chỉ là tôi tin một điều và cũng tin một người.
- Chỉ cần làm theo kế sách của vương gia, tuyệt nhiên có thể chuyển bại thành thắng.
Viêm Đạt cười lớn, vuốt bộ râu dài bạc trắng của mình, nhìn Lai Câu đầy thưởng thức:
- Nếu vậy thì trận này chúng ta chỉ cần tận lực là có thể xoay ngược thế cờ rồi.
- Chỉ là, Lai Câu à! Ngươi thực sự tin rằng Nạp Lan Cảnh có thể dẫn quân ta tách mình lách ra được khỏi thiên la địa võng này được sao?
Lai Câu cằm yển nguyệt thanh long đao cắm xuống đất, chuôi đao ngập vào nền gạch cứng đến cả tất, hùng dũng tuyên bố:
- Chắc chắn là được.
- Huống hồ có Lai Câu tôi ở đây tuyệt nhiên không cho địch tiến thêm một bước nào, dù đó có là Ngũ Hổ Thần đi chăng nữa.
Viêm Đạt nghe vậy thì yên lòng, quay lại chúng tướng sỹ bên dưới mà nói:
- Đại địch trước mặt, một trận chiến đẫm máu là không thể tránh nổi, chư vị ở đây từng đối đầu với quân Tây Lỗ ắt hẳn cũng biết thực lực địch mạnh hơn ta, quân số lúc nào cũng đông hơn chúng ta. Nếu xét về mặt lý thuyết thì chúng ta không tài nào thắng nổi địch.
- Tuy nhiên lần trước quân ta đã đánh bại được Lý Nguyên, đuổi được năm mươi vạn quân Tây Lỗ phải cuốn cờ vất trống lên mà chạy, thề thì chỉ với mười mấy vạn quân trước mặt liệu có thể làm khó được các bậc anh hùng đất Bắc chúng ta hay không?
- Mọi người có thể nói cho ta hay không?
Chúng tướng sỹ thay câu trả lời bằng một tiếng hét cất vang lên:
- Sát!
Chiến ý không hề kém cạnh, sát ý ngùn ngụt bừng cháy trong tim, quân trang khí giới nghiêm chỉnh tiến vào các vị trí phòng thủ đã quy định sẵng. Viêm Đạt mỉm cười sau đó phất tay xuống:
- Chuẩn bị ứng chiến!
Câu nói ấy vừa dứt, phía dưới quân Tây Lỗ cũng đã không chờ được nữa, từng đội nối nhau mang theo thang tre, túi đất bắt đầu áp sát tường thành, phía sau cung tiễn thủ bắn yểm trợ. Chỉ nghe một tiếng pháo hiệu, vạn mũi tên cất cao lên nền trời, hòa vào bóng tối đang dần xâm chiếm nhân gian, chỉ để lại tiếng gió rít bén nhọn lạnh lùng rơi xuống.
Không khí vốn đã rất lạnh, lạnh đến mức thấm sâu vào da thịt khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể co rúm lại, thế mà lại không đủ để hình dung được sự sắc lạnh của sắt thép cắt qua cơ thể. Máu đào tuôn ra từ những vết thương đang hở miệng, hòa vào nhau chảy xuống nền gạch cứng nhắc tạo thành một dòng sông máu nhỏ chảy dọc khắp các ngóc ngách ải Tả Giang.
Giết địch hay bị địch giết rốt cuộc là kết quả hay là đề án, là phức tạp hay là đơn giản, câu trả lời được vạn người tìm kiếm trong thời khắc này, chỉ là cái giá phải trả để biết được phải đánh đổi bằng mạng sống.
Binh sỹ tìm kiếm, tướng lĩnh cùng tìm kiếm, cùng đối chất với trời xanh về cái gọi là sinh tồn, cái gọi là hưng phấn, cái gọi là nhiệt huyết, cái gọi là hoài bão.
Tiếp tục tiến lên, tiếp tục phòng ngự, giằng co từng chút một trên mặt thành chật hẹp, giành giật từng chút một về sự sống, để rồi ý niệm trong phút chốc chợt trào dâng, như lời nói thản thốt đáp trả cùng trời đất, lấy chút sinh mạng bé mọn để khẳng định giá trị. Mặt đất bằng phẳng như dậy sóng, thiên hạ rộng lớn không đủ để chí nam nhi ngang dọc, giang tay chỉ muốn dẹp bỏ những trái ngang, chỉ là tay dù dài cũng khó ôm hết được mộng tưởng, chí dù cao cũng khó thoát khỏi kiếp số. Trăm ngàn ánh mắt cùng ngước nhìn trời xanh, cùng ngắm nhìn những bông hóa máu rực rỡ nhảy múa giữa nền trời, rồi lặng lẽ thốt một câu:
- Phải chăng đây là tổng kết cuộc đời của ta!
Không, chết như thế này ta không cam tâm.
Trái ngược với cái nhìn chung của đồng loại, một số cá thể lại muốn vươn ra, thoát khỏi cái số mạng mà trời xanh định sẵng, móng vuốt được tôi luyện qua bao năm tháng đang trợ sức cho đám hung thú cuồng dại khát máu, giúp chúng đứng lên hướng ánh nhìn dữ tợn đến những kẻ đang run lên cầm cập.
Một trong số chúng, một thiên nhân tướng Tây Lỗ ở dốc cát thứ mười leo lên được tường thành, tay cầm trường thương đang thỏa sức ra oai, đâm, chém, khiến cho quân lính Bắc Nhung phải dạt hẳn ra một bên. Hắn khinh mạng nhìn đám người trước mặt, lạnh lùng nói:
- Đám khỉ hoang phương Bắc các ngươi chỉ là một lũ kém cỏi, còn không mau đầu hàng, nếu không đừng trách ta sao ác độc, ra tay không lưu tình.
- Sát
Tên ấy không lí gì đám thuộc hạ theo sau, chỉ chăm chăm cằm binh khí lao lên đánh giết đám người Bắc Nhung trước mặt, mỗi chỗ hắn đến không một binh sỹ nào có thể ngăn cản nổi.
Đúng lúc này một người gạt đám binh sỹ Bắc Nhung trước mặt ra, lạnh lùng nói:
- Giết gần ấy người ngươi đã thỏa mãn rồi chứ.
Tên đó nhìn người nói câu ấy tay cằm đại chùy thì nhếch mép cười, sau đó lao lên:
- Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, chí ít là phải thêm cái đầu của ngươi nữa mới đủ.
Người cằm đại chùy chính là Huỳnh Trung, anh ta không nói không rằng, vung chùy lên đánh, một chùy một thương vừa chạm nhau, cây thương bằng gỗ đã bị đại chùy từ thép nguyên đánh gãy, sau đó chùy lớn cứ thế quất mạnh vào đầu tên thiên nhân tướng. Sức mạnh của nó khiến cho đầu tên này nát bét, máu thịt bày nhày phọt cả óc trông hết sức ghê rợn. Huỳnh Trung một đòn chấn nhiếp chúng nhân, khí thế trong tim mật căng tràn phô bày ra lớp da bì chiến ý như núi lửa phun trào, Huỳnh Trung đảo mắt một vòng lạnh lùng nói:
- Điều năm ngàn quân về thành Tây hiệp phòng, ở đây đã có quân của Huỳnh Trung tiếp quản, môt bước cũng không cho địch lọt qua.
Chúng binh sỹ Tây Lỗ cũng như binh sỹ Bắc Nhung hết sức ngỡ ngàng trước câu nói của Huỳnh Trung, vì số người theo anh ta chỉ có khoảng ba trăm người, nay lại điều sáu phần mười binh lực đến nơi khác để hiệp phòng, như vậy chẳng phải là quá ngông cuồng sao. Nhưng không cho họ kịp nghĩ, Huỳnh Trung đã cùng đám huynh đệ xông lên, giọng hắn như chuông đồng:
- Huỳnh Trung đến đây.
Nói rồi chùy lớn vung lên, trước đại lực vô tỷ, trăm ngàn người trước mặt không cách chi ngăn cản được, cái còn lại chỉ là xác người la liệt, binh khí giáp sắt vỡ vụn.
---------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Lại nói lúc này bốn mặt ải Tả Giang mười mấy ụ cát nối từ đất lên đến mặt thành đã được thành hình, mười mấy vạn quân Tây Lỗ không tiếc mạng cứ lao lên như sóng triều miên mang không dứt.
Nhan Dật Tiên lãnh đạo môt đôi lớn kỵ binh với bộ binh theo sau, đốc thúc quân sỹ:
- Đã nhập được thành, chủ bộ binh lên trước, kỵ binh theo ta nhập ải phối hợp với chủ quân mười mặt giáp công địch.
Vừa di chuyển Nhan Dật Tiên vừa nhìn quanh, sau đó ông ta nhìn về góc thành phía đông với cổng ải bị công phá, ông ta cười lớn đầy thưởng thức rồi nói:
- Nhanh thật, nhanh đến mức đáng sợ.
- Không hổ là đại tướng thiện chiến nhất quân Tây Lỗ, A Báo tướng quân đúng là trăm nghe hông bằng một thấy.
- Đúng là mở rộng tầm mắt rồi.
Binh, binh. Sát.
Tiếng người la hét tán loạn, tiếng binh khí va vào nhau quyết liệt, sau đó từng đội từng đội binh mã Bắc Nhung bị đánh tan. Trước sức mạnh của A Báo dù lớp lớp người trước mặt cũng không cách chi ngăn được.
Một tên tổng đội trưởng thủ thành hét bảo quân sỹ:
- Nâng trường thương lên, không cho hắn tiến thêm một bước nào nữa.
Quân Bắc Nhung nghe vậy thì trường thương nâng lên, những mũi thương sắc lạnh xếp từng hàng từng hàng như rào chắn bủa vây A Báo vào bên trong.
A Báo lạnh lùng nói:
- Dựa vào các ngươi.
Câu nói ấy đầy khinh mạng, sau đó lợi đao như móng vuốt của con ác thú khổng lồ xông vào đám linh dương đang hoảng sợ trước mặt, khiến đội hình chúng tán loạn, tất cả các cách thức phòng tránh hay bỏ chạy đều trở nên vô ích. Ánh sáng bàn bạc của thanh đao trong tay vung xuống khiến cho toàn quân Bắc Nhung sỹ khí tan biến. A Báo vó ngựa cất bước lao vào đám binh sỹ trước mặt như chỗ không người, đại đội nhân mã phía sau ông ta trước tốc độ của chủ tử không cách chi theo kịp, để một mình A Báo đơn đã độc đấu. Lúc này Viêm Đạt hạ lệnh xuống:
- Trước giết tướng quân bên địch, sau mới đánh đuổi đám lâu la theo sau.
- Người đâu khóa cổng.
Ầm, ầm.
Từ vòm đá phía trên cổng thành, những cọc gỗ nặng nề được hạ xuống, khóa kín đường tiến vào thành của đám thân binh A Báo đang rơi lại phía sau. Lúc này một mình A Báo đứng trước đại đội binh sỹ Bắc Nhung, người nào người nấy đều ngập tràn sát ý la lên như muốn hạ gục đại tướng của địch. Đám thân binh Tây Lỗ hoảng sợ la hét:
- Tướng quân cẩn thận!
Lời nói ấy cảnh báo cho A Báo về hàng ngàn tên đang ồ ạt bay đến từ phía trước của đội cung tiễn thủ Bắc Nhung. A Báo mắt trông thấy sát cục không hề run sợ, tay hoa đao lên đánh chặn loạt tên đang lao đến, khiến chúng mất lực rơi lộp độp trên nền đất. Chưa dừng lại A Báo hai mắt sáng hoắc ánh nhìn sắc lạnh, giục cương ngựa lao về phía trước, thanh đao trong tay vung lên, miệng hét lớn:
- Phá!
Soạt, Soạt,…, ầm, ầm.
Như một mũi tên xuyên phá bức tường phòng ngự dày đặt, quân lính phía trước chẳng khác nào nộm cỏ vô dụng, binh khí bủa vây xung quanh chẳng khác nào là cành cây, ngọn cỏ không cách chi thương tổn đến Ngũ Hổ Thần A Báo khí ngạo đương trường. Mắt thấy binh lính không tài nào ngăn nổi A Báo, Viêm Đạt cuối cùng cũng động thủ, ông nhún mình từ bậc thang xuống trên mình chiến mã đã chờ sẵng, ông gầm lên một tiếng thật to như chuông đồng vang vọng:
- A Báo lão tử đến tiếp ngươi đây.
Nói rồi Viêm Đạt giục ngựa lại giao phong, còn A Báo nghe gọi cũng quay người lại, thấy Viêm Đạt đang đuổi sau lưng thì quầy ngựa lại chuẩn bị ứng chiến.
Còn bên kia một trận chiến khác cũng đã bắt đầu chuẩn bị nổ ra, Nhan Dật Tiên với phương thiên họa kích đang dừng ngựa nhìn một đại tướng với uyển nguyệt thanh long đao đang chắn trước bức phòng tuyến cuối cùng của quân Bắc Nhung. Nhan Dật Tiên nhìn người này không dấu được sự vui mừng, hắn nói:
- Cuối cùng cũng có dịp giao thủ, Lai Câu tướng quân lần này người định đánh bao nhiêu hiệp đây.
Lai Câu đáp:
- Ba trăm hiệp liệu có đủ không.
Lời nói vừa dứt cả hai vị đại tướng đều cười, nụ cười của sự cao ngạo, rồi hai con hung thú của nhân gian đều giương nanh sắc của mình tiến về địch thủ không một chút khoan nhượng.
Mặt đất vốn yên tĩnh nhưng trên mặt đất lại ồn ào
Trời dù đã tối nhưng hai mắt vẫn phải mở căng, tay mỏi lại không ngừng khua khoắn binh khí.
Quý mạng sống nhưng không ngừng dấn thân vào chốn hiểm nguy.
Lớp trước ngã xuống tro bụi vùi lắp, vừa lùi lại, lớp sau đã nối bước tiến lên.
Kết quả là vì sao?
Là do đạo nghĩa trung thần hung nhiễm mà thành.
Hay là vì lợi ích hiện thực lôi kéo trên con đường vong ngã.
Người hiểu được đạo lý đã ra đi, người không hiểu lại cứ tiếp tục lao lên.
Kết quả là thây chất đầy đất, máu nhuộm đỏ sông.
Ngày hôm đó, ải Tả Giang, hai mươi mấy vạn người chìm trong bầu không khí u ám, và hủy diệt.
Một trận chiến khốc liệt được dựng lên bời trăm vạn giọt máu tươi, nhưng được lưu lại hời hợt trong vài dòng sử sách.
Ngày hôm đó, bầu trời đã khóc, mưa cùng máu trộn lẫn khiến cho khúc bi ca trở nên đặt sắc.
------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Trời tối căm căm, mưa lất phất rơi, con đường đất mới dựng lên trơn trợt là thế nhưng vẫn không ngăn được bước tiến của quân Tây Lỗ.
Bộ binh tay cầm thuẫn sắt, kiếm thép, nối gót nhau leo lên tường thành, từng đội, từng đội dần khuếch trương trên trọng ải Tả Giang. Bên công, người thủ cả thành chìm trong hơi hướng chiến tranh, con đường phía trước ngập tràn trong khói lửa, chung quanh chỉ toàn là tiếng chém giết.
Sát
Tiếng la thất thanh vang lên, sau đó vũ khí cắm vào xương thịt khiến máu đào tuôn ra xối xả, người phía trước điên cuồng gào thét, kẻ phía sau lai càng không chịu kém cạnh. Một trường chém giết cứ thế diễn ra, quân Bắc Nhung, quân Tây Lỗ lao vào nhau chẳng khác nào hai đàn thú làm việc theo bản năng, cái gọi là sát tính tiềm ẩn sâu trong tâm trí. Làm gì còn phân biệt đâu là người cha hết lòng vì con cái, làm gì còn phân biêt đâu là khúc ruột của cha mẹ tạo thành, trên chiến trường mọi thứ đều giống nhau, chung quy đều là không phải ngươi chết thì ta chết, vì vậy bản thân càng phải điên cuồng hơn.
Bởi vì đây là chiến tranh, sinh mạng con người quá mỏng manh nên việc chém giết dần già đã thành thói quen, cảm xúc cũng bị chai sạn. Trong thời đại này con người ai cũng tàn ác, nên nhiều lúc nhân tính và lương tâm đều phải bán đi, cầu khẩn cùng trời xanh hi vọng mọi thứ rồi sẽ khác, sẽ có người thay đổi nó. Giơ đôi tày gầy guộc từ đám tử thi nhơ nhớp máu thịt, thản thốt nhìn nền trời tối đen mà trăm câu vạn chữ không diễn tả nên lời.
Câm lặng! Câm lặng hỏi trời xanh, trời xanh lạnh lùng nhìn chúng nhân.
Chúng nhân vô tri cần được khai sáng.
Nhưng liệu mấy ai hiểu được cái giáo đạo quý báo của trời cao.
Liệu ai hiểu được cái chân lý mà tiền nhân đã vạch ra.
Hay là bóp méo những tư tưởng vĩ đại chưa hoàn thiện.
Cuối cùng còn lại chỉ là nỗi đau tận cùng
A, a, a.
Trăm vạn tiếng rên la hòa vào trời đêm phổ lên tiếu khúc vĩ đại của lịch sử, trăm ngàn thây người ngã xuống xây dựng những bậc thang dài danh vọng cho chủ tướng của họ. Giữa thời khắc này những sỹ tốt khó được ghi lại trong thời loạn thế này đại diện cho điều gì, còn những chiến tướng lẫy lừng danh vọng lại đại diện cho điều gì.
Là chí tôn hay là hư không, đáp lời chỉ là tiếng sắt thép vang vọng, là máu và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, phơi bày tiết khí ra lớp da bì, sau đó lạnh lùng hét vang:
- Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết.
Keng
Hai thanh đao nặng nề lại tiếp tục va vào nhau, âm thanh chát chúa khó tả, Viêm Đạt bàn tay run lên không ngừng, trong khi A Báo không chút nào là đuối sức cả. Viêm Đạt gượng cười nói:
- Tuổi tác đã lớn, thật không thể so sánh với đám trẻ các ngươi, không ngờ bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc, kết quả vẫn không thể thắng được sức nặng của thời gian.
- Nếu là hai mươi năm trước ta chắc chắn ngươi đã bị nghiền nát.
A Báo khuôn mặt không nở lấy một nụ cười trước lợi thế bản thân có được, A Báo dường như cũng đồng cảm với Viêm Đạt, A Báo nói:
- Nếu đã biết vậy tại sao không lui bước xuống dưới, nhường vũ đài cho lớp trẻ gánh vác.
- Lão tướng quân hay người nghĩ rằng sóng sau không đủ sức sô sóng trước hay sao.
Viêm Đạt cử đao dừng cương đáp lời:
- Ta sao lại không biết đời nào cũng có người tài, há trong Tấn quốc ta lại không có người thay được ta hay sao.
- Chỉ là lão già ta thân mang trọng trách của tiên vương để lại, dù có gan óc lầy đất cũng không để lũ người phương Nam các người khinh mạng xâm phạm đến quốc thổ.
- Vì vậy dù hôm nay có chết Viêm Đạt ta cũng nhất quyết cản ngươi tại đây.
A Báo đáp:
- Dựa vào các người sao.
- Phải biết rằng quân ta từ sớm đã bao vây xong nơi này, trọng binh chẳng mấy chốc sẽ phá được thành, đến lúc đó thì chỉ có kỳ tích mới cứu được các ngươi mà thôi.
Viêm Đạt vuốt bộ râu, sau đó tay cằm chắc đại đao, tay kia giục ngựa xông lên hét lớn:
- Đúng chỉ có kỳ tích mới có thể thay đổi được đại cuộc.
- Nhưng A Báo à ta tin rằng ông trời sẽ không bao giờ đứng về phía một người như ngươi đâu.
- Chịu chết đi.
Keng.
Đao nặng lại vung lên, lưỡi đao ánh sáng bàn bạc từ cao quật xuống, A Báo tay phải cử đao lên đón chặn, chỉ thấy hoa lửa thổi bùng lên, hai người hai ngựa ghiềm nhau giữa trận tiền.
Một chiêu vừa dứt, chiêu tiếp đã đến ngay, song mã sóng bước trung hoành giữa vạn quân, đi đến đâu là người giản ra đến đấy, còn hai tướng không thiết gì đến đám binh sỹ đang vất vả tránh né, chỉ chú mục vào đối thủ bên cạnh mà sử ra chiêu ác hiểm nhất.
- Xuống ngựa!
Đại đao trong tay Viêm Đạt quất ngang, một chiêu toàn lực, A Báo biết không phải là chuyện thường nên đao ngắn trong tay đã hoành không chắn ngang.
Bang
Lực đao mạnh đến nỗi khiến cho trong thoáng chốc cả người và ngựa của A Báo phải khựng lại, chiến mã gồng cứng cả người để cho không bị quật bay ra sau. A Báo lạnh lùng nói:
- Gừng càng già càng cay, lão giả quả không hổ là đại tướng một nước.
- Không dùng hết khả năng thì thật không xứng với người
- Viêm Đạt tướng quân, A Báo ta chính thức xuất thủ đây.
A Báo đao trong tay nhanh như điện thiểm tấn công Viêm Đạt, chiêu thức sử ra so với lúc giao thủ với Triệu Phong ngày trước quả đúng là một trời, một vực, nếu không phải là tay lão luyện giày dạn kinh nghiệm như Viêm Đạt thì ắt hẳn đã sớm bại vong.
Viêm Đạt tay hoa đại đao đánh trước chặn sau, chống đỡ hết sức vất vả nhưng không tài nào tách mình ra khỏi làn đao võng của A Báo, kết quả là chỉ biết dùng tận sức mà chống chịu mà thôi.
Nhìn thấy trận đánh của Viêm Đạt, bên này Lai Câu trầm giọng nói:
- Lão nhân gia cố lên, tất thẩy mọi người phương Bắc đang trông chờ vào chúng ta, vì vậy không được ngã xuống đấy.
- Vì chỉ cần một trong hai ta ngã xuống toàn quân sẽ tan rã ngay.
- Viêm Đạt tướng quân hãy gắng gượng.
Nhan Dật Tiên nghe vậy thì nói:
- Thay vì lo lắng cho người khác chi bằng lo cho bản thân thì hơn.
- Lai Câu à ngươi chỉ thủ không công, phải chăng là ngươi đã sợ rồi sao?
Lai Câu đáp:
- Không phải sợ chỉ là chờ đợi.
- Chờ đợi một mũi tên hạ song điêu, bước một hạ đại tướng lẫy lừng danh chấn thiên hạ, hai là đánh đuổi ngoại bang xâm lấn
- Phức tạp nhất cũng là điều đơn giản nhất, giải quyết mọi phiền phức một lần như thế sẽ đỡ đau đầu hơn
Nhan Dật Tiên phương thiên họa kích rung lên, lớn giọng cười:
- Nếu ngươi không phải là Lai Câu danh chấn thiên hạ thì ta cứ ngỡ là một người điên đấy.
- Ngươi nghĩ rằng có cơ hội sao, ngươi ngông cuồng quá rồi đấy.
Lai Câu tay phải nắm chặc lấy thanh long đao, ánh mắt anh ta nhìn lên bầu trời vẫn còn đen tối, nhìn những giải cờ bay phấp phới trước cơn gió mạnh thổi qua, sau đó lạnh lùng nói:
- Cơ hội không phải thứ chỉ nói bằng miệng, mà phải bắt nguồn từ hành động.
- Nếu ngươi muốn nói ta sai, vậy thì chứng minh đi.
Dứt lời Lai Câu thúc vào hông ngựa xông đến, thanh long đao được kéo lê trên mặt đất khiến bụi mù bốc lên, sau đó hai tay vun lên, đại đao hướng về phía Nhan Dật Tiên mà chém tới. Nhan Dật Tiên hai mắt trợn ngược, phương thiên họa kích cũng chẳng chịu kém cạnh, vung mình đáp trả.
Bang
Nghe như sấm động ngang mày, âm thanh vang ra khiến mọi người phải bịt kín tai, còn hai tướng thì mặt điềm nhiên như không, vẫn như thường lệ mà ra chiêu. Đạo đạo chiêu thức được sử ra, hai thanh binh khí như tử thù từ vạn kiếp, quấn nhau mãi không buông cùng phô bày cái mạnh của bản thân để lấn áp đối thủ. Nếu thanh long đao lấy nặng và mạnh làm tiền đề, thì phương thiên họa kích lấy nhẹ hiểm làm hậu đề, song phương cùng tận dụng lợi thế của mình để chiếm tiên cơ.
Sát
Thanh long đao vung lên sát khí tỏa ra đằng đằng như con cự long nhe nanh múa vuốt, Lai Câu cất mình bay lên cùng với cự đao như thiên tiên từ trời giáng hạ, một thức mạnh mẽ chia trời vạch đất. Bên dưới Nhan Dật Tiên cũng chẳng hề chịu kém cạnh, phương thiên họa kích xoay vần, mũi kích xoáy quanh như một cơn tiểu lốc cuốn cát bụi xung quanh hòa theo, nhanh như sấm động nghênh chiến với cường chiêu đang gần kề.
Bang.
Sức lực này, âm thanh này, thật khiến người xem phải thất kinh.
Kịch, kịch.
Hai thanh vũ khí bị đoạn gãy làm hai rơi xuống cắm mạnh vào nền đất, con ngựa Nhan Dật Tiên không chịu nổi sức mạnh ấy mà khụy gối thổ huyết mà chết, trong khi hai tướng lưng đối lưng, mắt hướng nhìn về phía trước, còn tay nắm chắc vũ khí đã bị hủy mà không thốt một lời.
Chúng tướng sỹ thấy vậy thì kinh ngạc không thôi, thảng thốt nói:
- Quái vật, đúng là quái vật.
- Lực đạo mạnh đến sắt thép cũng phải gẫy, mà hai người vũ khí vẫn không rời tay, quả thật là đáng sợ.
Nhưng dường như không nghe thấy chúng nhân nói gì, hai người chỉ chìm trong cái tư vị cuồng thống của bản thân, Nhan Dật Tiên và Lai Câu cùng thốt lên một tiếng:
- Sát
Nhan Dật Tiên dùng chuôi kích cắm mạnh vào hông của Lai Câu, trong khi Lai Câu song thủ cùng xuất đánh mạnh vào đầu của Nhan Dật Tiên, khiến Nhan Dật Tiên bị bật ra sau kéo theo mũi kích đang cắm vào da thịt bị rút ra khiến máu tươi bắn mạnh thành vòi.
Mắt thấy kết cục trận chiến diễn ra, chúng binh sỹ yên lặng đứng nhìn, dù biết rằng bản thân đang đắm chìm trong chiến trận, nhưng trước mắt là cuộc đấu của hai đại kinh thế võ giả thật khiến người ta không khỏi rời mắt.
Nhan Dật Tiên lồm cồm bò dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, Nhan Dật Tiên mắt nhìn Lai Câu đang đứng trước mắt rồi nói:
- Trong đời ta chưa từng phải gục ngã, nhưng không ngờ đến đất Bắc này lại khiến cho ta phải ngã đến khó coi như vậy.
- Lai Câu ngươi thật là đáng ngưỡng mộ, tuy nhiên sau ngày hôm này cái danh xưng đệ nhất đại tướng Bắc Nhung rồi sẽ bị gỡ xuống.
Lai Câu khẽ cười đáp:
- Dựa vào điều gì mà ngươi lại nói vậy.
Nhan Dật Tiên lạnh lùng trả lời:
- Nhìn xung quanh ngươi xem, khắp nơi từ sớm đã ngập tràn bởi quân Tây Lỗ ta.
- Chẳng mấy chốc tòa thành này sẽ bị đoạt lấy, đến lúc đó không cần ta chỉ cần vạn quân xông lên thì ngươi dù có tài năng như thần cũng phải gục ngã.
- Vì vậy Lai Câu ơi là Lai Câu, con đường của ngươi đến đây là hết rồi.
Ha, ha, ha,...,ha, ha, ha.
Lai Câu cười lớn dù vòng vây quân địch càng lúc càng thít chặc, tiếng cười của anh ta đánh động cả Viêm Đạt, A Báo và mọi người, sau đó mặc cho vết thương vẫn còn tứa máu không ngừng, Lai Câu chầm chậm nói:
- Là bị vây, hay là đang vây, chưa đến bước cuối cùng thì không biết được.
- Nhan Dật Tiên à ngươi dường như đã quá xem thường năng lực của vương gia nhà ta rồi đấy.
Nhan Dật Tiên nghe xong thì không hiểu gì, còn đang loay hoay thì ngoài thành có tiếng pháo hiệu bắn lên, sau đó quân Tây Lỗ từ trên tòa thành hốt hoảng thông báo xuống:
- Tướng quân, ngoại vi ba dặm có nhiều đội quân đang tiến thẳng đến đây, nhân số lên đến gần ba vạn.
- Mà số đuốc sáng lên một lúc một nhiều, đang từ phía sông Như Nguyệt tiến lại.
Lời của đám binh sỹ vừa dứt, A Báo và Nhan Dật Tiên cùng lúc phải chùng tay lại, hai người bắt đầu nhẳm tính mọi tình huống đang diễn ra, Nhan Dật Tiên nói thầm:
- Ba vạn quân này rốt cuộc là binh sỹ của lộ chư hầu nào, chắc chắn không phải là đám quân của Cung Mạc được, lại tiến từ sông Như Nguyệt tiến vào, trừ khi… trừ khi là thủy trận bên ta đã bị phá.
Nhan Dật Tiên dật thót người khi nghĩ đến điều ấy, và dường như đám quân sỹ Tây Lỗ cũng mơ hồ cảm nhận được vấn đề, chẳng mấy chốc mà tin đồn mỗi lúc một tăng nhanh đến đáng sợ. A Báo đứng trước tình hình biến chuyển thì bắt đầu tính toán:
- Quân địch thêm ba vạn quân số cũng không bằng quân ta, chỉ là đánh nhau suốt một đêm thể lực bên ta đại giảm, nếu địch trong ngoài hợp công quân ta chỉ còn nước bại vong.
- Hơn nữa…
A Báo nhìn những bức tường thành, những công sự mình dựng lên để tấn công ải Tả Giang, nay chẳng mấy chốc sẽ có thể trở thành thảm lót cho bước tiếng của quân địch, trong phút chốc sự minh mẫn của một vị tướng từng cằm đầu một dân tộc lớn đã có câu trả lời của mình. A Báo giơ đao chỉ về phía Viêm Đạt đang gần hết hơi, mệt mỏi trên chiến mã, sau đó bình thản đáp:
- Toàn quân tái lập trận hình theo ta chuẩn bị rút lui.
-----------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Ngoại vi thành Tả Giang, lúc này Bạch Đạt soái lĩnh một vạn quân theo thuyền nhỏ đổ bộ vào bờ, sau đó rầm rộ kéo quân tiến về ải Tả Giang đang chìm trong chiến sự. Bạch Đạt cười lớn nói với đám binh sỹ theo sau:
- Huynh đệ ngậm đắng nuốt cay bấy lâu, đã đến lúc trả thù cho Hoàng lão tướng quân rồi.
- Anh em thêm nhiều đuốc nữa, dọa chết đám quân trong thành đi.
- Sau đó theo ta đại phá cái gì gọi là con mẹ nó Ngũ Hổ Thần nào.
Sát
Quân Bạch Đạt thế như lũ quét triều dâng, dùng đội hình nhạn bay che dấu số lượng thực tế, rồi sau đó mạnh mẽ tiến vào thành đánh tan các đội quân Tây Lỗ vốn đã mỏi mệt. Trong khi đó quân Tây Lỗ được lệnh triệt thoái nhưng quân Bắc Nhung trong thành cứ bám mãi không buông, nên cứ dùng dằng mãi một nơi, tạo cơ hội cho quân Bạch Đạt càng có thời gian xông vào đánh giết.
Quân của Bạch Đạt tiến vào từ hai cổng Đông và Nam, chủ bạ quân Bạch Đạt hét lớn:
- Đội một của Hàn Phức vào thành.
- Đội số hai của Du Lực vào thành
- Đội số ba của Lý Lỗi vào thành….
Quân số Bắc Nhung nhập thành không ngừng tăng lên, và nỗi sợ hãi của quân Tây Lỗ cũng tăng lên không ít, mắt thấy đại thế đã qua Nhan Dật Tiên rút đoản kích cài sau lưng ra đứng đối mặt với Lai Câu rồi nói:
- Không ngờ vương gia của ngươi mưu chước chẳng kém quỷ thần, từ sớm đã lập được kế sách tài tình như vậy.
- Trận này quân ta bại lui, nhưng trước khi đi ta phải làm một chuyện đã.
- Lai Câu chuẩn bị chịu chết đi.
Lai Câu tay phải rút đao ngắn mang bên hông ra từ từ tiến lại, sau đó anh ta cất mình bay lên, một đao hoành không chém xuống, Nhan Dật Tiên cũng chẳng chịu kém, đoản kích mạnh mẽ quét ngang lên không đánh chặn.
Bang.
Tiếng binh khí va vào nhau nghe như sấm nổ, sau đó một tình huống không ngờ tới đã diễn ra, Lai Câu đứng nhìn Nhan Dật Tiên đang nằm dưới đất, đoản kích bị đoạn làm hai, còn lưỡi đao của Lai Câu lạnh lẽo chém xuống đất cách đầu của Nhan Dật Tiên không xa và ấn một đường lưu huyết trên bả vai Nhan Dật Tiên. Sau đó Lai Câu nói:
- Nếu không vì mưu kế của vương gia, mà bản thân chỉ chú mục vào võ lực, ta tự hỏi liệu rằng trên đời này có kẻ dám khoe khoang là đánh bại được ta hay sao.
- Nhan Dật Tiên lần này dung ngươi một mạng, lần sau gặp lại ngươi chỉ có một con đường… đó là chết.
Nhan Dật Tiên ngẩng đầu nhìn bóng tối đang phủ chụp lấy thân, giờ đây trước mắt Nhan Dật Tiên hình ảnh của Lai Câu sao lại to lớn đến như vậy, hay là bản thân mình lại trở nên nhỏ bé đến đáng thương. Một chiêu vừa rồi, tốc độ nhanh đến kinh hoàng, sức mạnh như bài sơn đảo hải, còn kẻ trước mặt dường như vẫn còn ẩn tàng thực lực, chỉ nghĩ đến đấy Nhan Dật Tiên cuối cùng cũng cảm thấy sợ, điều mà từ trước giờ chưa từng nghĩ qua, càng sợ hơn là tình hình binh biến đang gấp rút, trong thoáng chốc bỗng dưng muốn buông xuôi.
Keng.
Lúc này một tiếng động lớn vang lên kéo Nhan Dật Tiên trở về hiện tại, A Báo một đao chém xuống đẩy lui Lai Câu, sau đó giơ tay ra chộp lấy Nhan Dật Tiên. A Báo nói:
- Tình hình chuyển biến, quân ta lập tức tháo lui.
- ….
A Báo vẫn còn nói rất nhiều nhưng chẳng mấy lời lọt được vào tai của Nhan Dật Tiên, vì lúc này Nhan Dật Tiên tâm trí hoàn toàn chú mục về người đang cằm đao đứng phía sau, vóc dáng ấy, hình bóng ấy, và sức mạnh ấy cả đời Nhan Dật Tiên sẽ không bao giờ quên. Nhan Dật Tiên cắn chặt môi sau đó thốt lên một lời:
- Lai Câu lần sau găp lại ngươi sẽ thấy một Nhan Dật Tiên hoàn toàn khác.
- Đến lúc đó món nợ này ta sẽ đòi lại bằng hết, hãy chóng mắt lên mà xem.
----------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------
Tối hôm đó ải Tả Giang bất ngờ sinh biến, Bạch Đạt không biết bằng cách nào theo đường thủy vượt qua tuyến phòng ngự của quân Tây Lỗ, bọc hậu sau lưng quân của A Báo. Trăng mờ, sao thưa, Bạch Đạt chỉ với một vạn quân lại khiến cho quân Tây Lỗ tưởng chừng như ba vạn, khiến lòng quân địch hoang mang, sau đó đại quân Bắc Nhung nhanh như gió thoảng đánh thẳng vào thành theo hai đường.
Hôm đó quân Tây Lỗ do mất sức chiến đấu cả một đêm, nên đối phó với đám người đang tràn đây sinh khí như bon Bạch Đạt thì không còn hơi sức nữa. Và với quân số đông vẫn gấp đôi nhưng đại binh Tây Lỗ ở ải Tả Giang binh bại như sơn đảo, hai tướng A Báo và Nhan Dật Tiên buộc phải rút lui. Trên đường đi bị quân Bắc Nhung không ngừng truy kích khiến cho quân số đại giảm, lòng người tan nát, một trận can qua lại kết thúc một cách mau lẹ ngoài dự kiến, và cũng là một cái kết đã định sẵng cho trận chiến sông Như Nguyệt.
Triệu Phong Tâm Bút: Hiện tại sau khi nhận thấy tình hình ba tháng qua chỉ viết được một vài chương do quá tập trung vào công việc. Nay Phong chính thức sẽ gạt bỏ những công việc ngoài luồng để tập trung hoàn thành tác phẩm, và trong bốn ngày sẽ hoàn thành một chương. Và để làm được điều đó mình vẫn cần sự ủng hộ của mọi người, hiện tại mình đã lập một fanpage cho truyện, là nơi để mọi người cùng đàm đạo, cũng như chia sẽ đam mê viết lách của những người viết vì đam mê như Phong, địa chỉ Fanpage:https://www.facebook.com/Ch%C3%A2n-H...514077/?ref=hl
Phong không hi vọng mọi người sẽ theo dõi thường xuyên, chỉ cần ghé qua một lần để bấm like hoặc chia sẽ cũng đã là động lực lớn lao để mình cố gắng. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã dành thời gian xem qua những dòng này. Cảm ơn bà con.
Ầm, ầm, ầm.
Vẫn là những tiếng vụn vỡ của tàu thuyền quen thuộc mà sao trong lòng Lý Nghiêm lại bồn chồn đến như vậy. Nhìn một mặt sông vẫn đỏ lòm ánh lửa, khói tỏa kín trời kín đất là thế, nhưng không hiểu sao cảm giác bất an lại trở nên hiện hữu hơn bao giờ hết.
Lý Nghiêm luôn cho rằng thiên la địa võng mình giăng ra thật không cách chi thoát được, nhưng đâu đó trong tiềm thức lại suy nghĩ đến việc kim châm rời khỏi túi, cá lọt lưới, kế sách trăm kín cũng không thoát khỏi một hở. Nhắm mắt và cảm nhận, dùng tay để tính toán, sau đó Lý Nghiêm nói với Sở Thủy đang đứng kế bên:
- Lập tức cho soái thuyền lên trước, ta thật sự muốn quan sát trận địa của địch thì mới yên tâm.
Sở Thủy nghe vậy thì kinh ngạc nói:
- Chủ nhân tình hình phía trước nguy hiểm, xét thấy không nên mạo hiểm.
- Chỉ chút nửa thôi quân địch sẽ hoàn toàn tan rã, đến lúc đó chúng ta tiến lên sẽ an toàn hơn.
Nhưng không để Sở Thủy tiếp tục thêm lời, Lý Nghiêm liền đáp:
- Sở Thủy à, còn nhớ thất bại lần trước của chúng ta chứ?
SởThủy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp:
- Lần đó là do chúng ta quá khinh địch nênmới bị rơi vào cạm bẫy.
- Lần này đã tính kỹ như vậy không thể nào lại rơi vào kế sách của địch được, trừ khi là gặp quỷ mà thôi.
Lý Nghiêm nói:
- Chính vì sợ dẫm phải vết xe đỗ lúc trước mà ta mới muốn lên đầu trận để quan sát. Phải biết trong trận chiến chưa đến bước cuối cùng thì không thể nói trước điều gì.
- Hà huống tay đối thủ của chúng ta lại là một kẻ thích dùng kế khinh địch, đứng trước mọi sự quá suông sẻ trong lòng ta lại cảm thấy bất an.
- Vì vậy mới muốn xem qua một chút.
Sở Thủy nghe xong thì gật đầu không nói thêm gì nữa, sau đó ông giơ tay ra hiệu cho người điều khiển soái hạm tiến lên phía trên, đến nơi ác liệt nhất của trận thủy chiến.
--------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Soái hạm của Lý Nghiêm tách mình khỏi lớp tường phòng hộ tiế về lớp thuyền chắn phía trước, bên dưới dòng sông, những mãnh xác thuyền đang theo chiều nước chảy về,vật dụng vũ khí, đôi khi là một ít thi thể binh sỹ trôi dạt đang lềnh bềnh trên mặt nước.
Còn phía trước trận thế quân Bắc Nhung đã thay đổi, chúng không còn điên cuồng tấn công như trước nữa, mà đội thuyền chạy song song với tường thuyền của quân Tây Lỗ. Trên mỗi chiếc hỏa thuyền của quân Bắc Nhung lửa vẫn nghi ngút cháy, khói bay tỏa trời, đôi lúc một vài chiếc lại xoay thuyền tông vào lớp phòng ngự của quân Tây Lỗ, nhưng thiệt hại chúng mang lại là không lớn.
Lý Nghiêm hỏi tên phó tướng chịu trách nhiệm phòng thủ tường thành phía ngoài:
- Quân địch triển khai thế trận thay đổi từ lúc nào vậy.
- Từ đứng trong trận không quan sát được hết,chỉ thấy một dải khói dài bốc cao, cùng tiếng trống trận inh ỏi, nên vẫn tưởng địch vẫn còn tiến công.
- Thế mà ngươi thấy địch biến trận sao còn không thông báo cho ta, hay là ngươi cố tình giấu diếm.
Lý Nghiêm lời nói đầy vẻ giận giữ khiến tên phó tướng đó hoảng sợ, sụp lạy xuống phía dưới, lắp bắp nói:
- Đại soái tiểu nhân nào dám, chỉ là thấy bảy phần mười chiến thuyền của địch đã tan vỡ, số còn lại thì đang cứu những kẻ rớt lại dưới sông, có thể sẽ tái lập trận hình trước khi xông vào.
- Với lại thuyền địch tại đây không khác gì dự tính, nên tiểu nhân đã không thông báo, sợ làm phiển chủ soái mà thôi.
Lý Nghiêm giận giữ quát:
- Người đâu lôi tên này ra đánh năm mươi trượng cho ta.
Lời Lý Nghiêm vừa dứt, hai tên thân binh đã đến dẫn tên phó tướng ra phía sau, mặccho tên này khóc lóc van xin trong vô vọng. Lúc này Sở Thủy tiến lại gần rồinói:
- Chủ nhân tên phó tướng ấy nói cũng không sai, chỉ là không biết vì sao chủ nhân lại hoảng sợ đến như vậy.
Lý Nghiêm nghe xong thì nói:
- Sở Thủy trên đường đến đây, ngươi có đếm xem là có bao nhiêu thi thể trôi nổi trên sông hay không?
Sở Thủy nghe xong thì thắc mắc hỏi:
- Tiểu nhân cũng có nhìn sơ qua, chỉ làkhông chú ý lắm, không biết chủ nhân nghi ngại điều gì sao?
Lý Nghiêm đáp:
- Số thi thể thật sự quá ít, ít đến nổi không thể ít hơn được nữa.
- Vì thủy binh nước Ngô lên đến hơn hai vạn,bảy phần mười đội thuyền chiến đã tan vỡ mà chẳng lẻ chỉ có ngần ấy thi thể thôi sao.
- Số binh Bắc Nhung trên số thuyền còn lại quá lắm chỉ là vài ngàn, vậy thì hơn một vạn quân địch đã biến đâu mất rồi.
Sở Thủy nghe mà như đã tỉnh ngộ ra, lão nói:
- Ý chủ nhân nói, chủ lực quân địch từ sớm đã được dời đi.
Lý Nghiêm đấm tay xuống thành thuyền, sau đó nói:
- Hỏa thuyền địch tuy bốc cháy cao, nhưng không cách chi lại khói mù nhiều như vậy, lúc ta ở trong trận đã thấy nghi ngờ,nên mới ra tận đây để kiểm chứng.
- Nếu ta đoán không lầm địch dùng làn khói đó để che mắt quân ta, còn chủ lực dùng thuyền nhỏ rời đi.
- Mà mục tiêu không phải là Tả Giang thìcũng là Miện Thủy, vì đôi bên đang giao chiến nếu bất ngờ có một đạo kỳ binh xuất kỳ bất ý đột kích thì hậu quả thật không dám tưởng tượng tới.
Lời Lý Nghiêm còn chưa hết thì một tên thân binh hớt hải chạy đến thông báo, hắn quỳxuống miệng lắp bắp:
- Bẩm… bẩm tướng quân, tên Bột Hải đã giết người canh gác và đã bỏ trốn rồi ạ.
- Chúng tiểu nhân đang điều tra nhưng không hề nhận thấy bất kỳ dấu tích hắn còn lưu lại trên thuyền cả.
Lý Nghiêm nghe xong thì đập tay lên trán mà nói:
- Lợi hại, lợi hại, thủy trận bố binh bên ta tất thảy đều lọt vào tay của Bột Hải rồi, hơn nữa hắn trốn thoát được, tất sẽ lãnh binh tấn công vào nơi ta không ngờ nhất.
- Sở Thủy à, trông phút chốc ta lại nhớ đếnmột điều.
SởThủy hỏi:
- Là gì thưa chủ nhân.
Lý Nghiêm đáp:
- Sau bao nhiêu chuyện ta chợt nghĩ phải chăng từ sau khi Hoàng Trọng Tham chết ta đã quá dễ giải rồi không?
- Hay là cái chết của Hoàng Trọng Tham vốn là một mưu kế để bẫy ta vào tròng, trúng phải kế sách mà địch ưng ý nhất.
- Nạp Lan Cảnh phải chăng là ta lại trúng kế khinh địch của ngươi nữa rồi.
Lý Nghiêm còn đang nói thì một người chỉ tay về phía trước mà nói:
- Nguyên soái người nhìn xem.
Theo hướng chỉ tay của người ấy, một chiếc thuyền nhỏ cập bờ bên phía trận địa củaTây Lỗ khá xa, trên thuyền có hai người đang bước xuống, nhưng do trời tối nênkhông nhìn rõ mặt. Nhưng trong lòng Lý Nguyên lại có thể đoán chính xác đó là ai:
- Bột Hải là ngươi phải không?
Bên phía đó hai người trên thuyền nhảy lên bờ, một trong số họ là Bột Hải cả người ướt sủng nước, người còn lại là một tướng thân tín của anh ta. Bột Hải từ từ tiến đến cánh rừng trước mặt, lúc này bên trong xuất hiện vài ngàn bóng đen. Những người này thấy Bột Hải thì cúi chào, Bột Hải cũng gật đầu đáp lại, sau đó anhta nói:
- Huynh đệ luyện tập đã lâu, đây là lúc chúng ta báo quốc rồi!
- Chư vị tướng sỹ bôi thuốc mở lên người,thay quân phục Tây Lỗ vào, sau đó tất cả theo ta đến Tiễn Bình, đốt lương trại của địch.
Chúng binh sỹ nước Ngô nhận lệnh, không ai bảo ai đều lấy bọc vải sau lưng ra mà tiến hành thay quân phục, sau đó tất cả im hơi lặng tiến nhắm hướng Tiễn Bình mà đi.Còn Bột Hải nhìn về phía thủy trại của Tây Lỗ rồi nói:
- Hoàng lão, nhẫn nhục bấy lâu cuối cùng tiểu tướng cũng có thể trả thù được cho người rồi.
- Quân Tây Lỗ ơi là quân Tây Lỗ, lần này không đuổi được chúng bay ra khỏi lãnh thổ, Bột Hải ta thề không làm người.
---------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Lại nói lúc này trong ải Thiên Hựu, Nạp Lan Cảnh đứng trước đám người đang hết sức hỗn loạn, chẳng khác nào một bày ong vỡ tổ cả mọi việc cứ nhốn nháo cả lên. NạpLan Cảnh thấy vậy thì nói:
- Mọi người tuyệt vọng rồi chứ!
Một câu nói không cần thiết, vì sự tuyệt vọng là điều không thể tránh khỏi từ các vịquân vương đến đám đại thần quyền cao chức trọng bên dưới, đứng trước tình huốnghung hiểm cận kề, cuối cùng họ cũng đã thấm nhuần thế nào là tuyệt vọng.
Nạp Lan Cảnh khẽ mỉm cười, ông từ tốn nói:
- Trong chiến tranh, một khắc trước khi đánh bại địch thủ thì vẫn chưa được tính là thắng, vì lúc đó là lúc khiến người ta lơi lỏng nhất, đồng thời cũng là thời khắc nguy hiểm nhất.
- Ngược lại một khắc trước khi thất bại vẫn chưa tính là bại, vì lúc đó là lúc địch nhân mất cảnh giác nhất, chỉ cần nắm chắc thời cơ, sợ gì không thể thay đổi thế cờ.
- Chư vị chiến huống trước mặt chính là một minh chứng rõ ràng nhất, giờ đây quanh ta tứ bề đều là hiểm địa, mỗi bước đi đềudần rơi vào hiểm cảnh.
- Nhưng mọi người biết không, trận chiến sau cùng giờ đây mới chính thức bắt đầu, và một nước sau cùng của Cảnh tôi cũngđã bắt đầu xuất ra.
Sau đó Nạp Lan Cảnh đưa tay về phía trước, sảng khoái nói:
- Mặt trời đã lên rồi.
- Cơn ác mộng đối với quân Tây Lỗ cũngchính thức bắt đầu.
---------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------
Lại nói Ngụy Giao cùng đội thủy binh thiện chiến của mình liên tục công kích các công sự trên bờ của quân Bắc Nhung. Những nơi có lợi nhất cho việc bố quân lần lượt rơi vào tay quân Tây Lỗ, chẳng mấy chốc hai vạn quân đã đổ bộ được lên đất liền.
Mắt thấy tình hình chuyển biến xấu, Thân Minh ra lệnh cho chúng tướng sỹ bên dưới:
- Bỏ đám thuyền phía sau đi, chúng ta lập trận trước mặt địch, tuyệt đối không cho chúng vượt qua nơi này.
Lời nói của Thân Minh vừa dứt, bộ binh Bắc Nhung lập tức lập thành trận hình chắn trước đường tiến của quân Tây Lỗ, sau đó kỵ binh dàn hai bên cánh, bất cứ lúc nào cũng có thể sông lên yểm trợ.
Bên này Mục Đồ Lỗ leo lên chiến mã, dẫn đầu đám người kỳ dị theo sau, hắn vỗ đao vào mông ngựa khiến cho con ngựa cất vó chồm lên, sau đó Mục Đồ Lỗ hét lên mộttiếng:
- Huynh đệ phía trước đã là phòng tuyến cuối cùng của địch, chỉ cần vượt qua chúng, Bắc Nhung đã là thiên hạ của Tây Lỗ chúng ta rồi.
- Chư tướng không cần hội họp với chủ quân nữa, tất cả theo ta xông lên.
- Sát
Mục Đồ Lỗ khí cường đang thịnh, giục ngựa múa đao làm tiên phong, bên này Thân Minh cũng cằm búa giục ngựa lại giao phong, sau lưng hai người vạn quân tiến theo chủtướng mà xông vào nhau.
Sát.Sát, sát.
Ầm,ầm, ầm…. Hai đội quân lao vào nhau thật mạnh mẽ, như đôi bàn tay vỗ vào nhau tạo ra một tiếng động kinh hoàng, sau đó người ngựa không kiềm được sức mạnh cộnghưởng của vạn người bị hất tung lên không trung.
Cờ xí rợp trời không ngừng vung vẫy, trống trận điều quân tùng tùng vang vọng, tiếng binh khí va vào nhau ngày càng nhiều, người chết cũng nhiều. Thân Minh cằm búa lớn xông vào đám người của Mục Đồ Lỗ, và Mục Đồ Lỗ cũng vậy. Vừa chạm mặt nhau, hai đại tướng lĩnh như kẻ thù từ kiếp trước, đánh nhau rất dữ dội.
Thân Minh nói:
- Người phương Nam chỉ giỏi đi thuyền, người phương Bắc chúng ta lại rành kỵ binh.
- Bản lĩnh thủy chiến của các người đã được lĩnh giáo qua, nay hãy xem ta sử dụng thuật cưỡi ngựa của phương Bắc để trả lại món nợ ngươi đã đưa cho ta nào.
Mục Đồ Lỗ nghe đến đấy thì không cam, vì trong suy nghĩ của hắn, bản thân cái gì cũng giỏi, dù là thủy chiến hay là thuật kỵ binh, nên để đáp trả lại lời nói của Thân Mình, Mục Đồ lỗ càng đánh càng tợn hơn, đám thuôc hạ theo sau hắn hùa teo chủ nhân liên tiếp dồn Thân Minh vào đường cùng.
Ngoài sông, Ngụy Giao đắc chí cười lớn:
- Nội trong sáng nay là đã có thể công ải Thiên Hựu thành công rồi, thật đúng là nhanh hơn tính toán của ta.
- Chư vị tướng sỹ, đã đến lúc chủ quân chúng ta lên bờ rồi.
Ngụy Giao ra lệnh, soái thuyền phe phẫy đại kỳ, các thuyền khác lập tức nối đuôi nhau mà ghé vào gần sát bờ. Lúc này ánh sáng mặt trời đã dần dần xuất hiện, những tia sáng đầu tiên mờ mờ ảo ảo sau chân mây, và cũng khiến cho bức màn bí mật được hiện tỏ.
Rầm, rắc, rắc.
Soái hạm của Ngụy Giao chao nghiêng, cả thân thuyền bị rung động mạnh như đã va phải một thứ gì đó thật lớn, xung động ấy khiến quân sỹ Tây Lỗ bổ nhào, còn Ngụy Giao thì xém chút nữa là ngã rập trên mặt đất.
Sau một hồi lồm cồm bò dậy, Ngụy Giao kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra thế?
Nhưng không một ai tại đó có thể trả lời cho Ngụy Giao được. Thêm một chập một tướng từ dưới khoang thuyền đi lên hốt hoảng nói:
- Tướng quân không hay rồi, không biết là va phải thứ gì khiến cho sàn thuyền bên dưới gãy vỡ, nước đã tràn vào khoan rồi.
Tin này vừa tới, Ngụy Giao còn chưa kịp xử lý thì tin xấu tiếp theo đã lại đến:
- Đại nhân người nhìn.
Theo hướng chỉ của thuộc hạ, Ngụy Giao nhìn ra phía trước, nơi có gần trăm thuyền Tây Lỗ đã tiến về nơi tập kích, chuẩn bị neo đậu để tiến vào bờ. Lúc này từ dưới mặt nước lộ ra những mũi chông dài nhọn hoắc, phía đầu sáng loán như được bọc sắt thép, lạnh lùng xuyên qua lớp ván thuyền của quân Tây Lỗ.
Nhưng nào phải chỉ có một cái, mà là một rừng chông dày đặt được bố trí khắp một khoản sông, thuyền Tây Lỗ do quá lớn và nặng nên tất cả trước rừng chông này chẳng khác nào miếng thịt mỏng mềm bị xiên qua không chút tiếc thương.
Thuyền đắm, toàn quân Tây Lỗ đều rơi xuống nước, nước sâu, sóng mạnh khiến kẻ chết người bị thương nhiều không kể siết. Ngụy Giao thấy vậy thì chấp tay phía trước mà nói:
- Ai nói đánh thủy chỉ có thể dùng hỏa công.
- Kỳ mưu trong thiên hạ quả thật là nhiều, Nạp Lan Cảnh, Ngụy Giao ta dưới ngươi.
Dứt lời Ngụy Giao thổ huyết phun ra một bụm máu tươi rồi ngất xỉu, chúng binh sỹ cạnh bên hoảng sợ dìu Ngụy Giao xuống thuyền nhỏ rời đi, trước khi soái hạm chìm vào biển nước.
Ngày hôm đó chủ lực thủy quân của Ngụy Giao bị rừng chông và thủy triều tiêu diệt hơn quá nữa, trong khi quân Bắc Nhung không cần hao một binh một tốt.
Chiều hôm đó, Hoàng Trọng Tham hợp các tướng tin cậy trong quân lại như: Bột Hải, Bạch Đạt,…, tất cả khoảng mười người tại phòng riêng của mình.
Trên bàn là một địa đồ lớn với các lá cờ xanh, đỏ với việc bố phòng dọc một tuyến sông Như Nguyệt. Hoàng Trọng Tham nói:
- Chư tướng kế hoạch là vậy, ở khúc sông này vào đúng ngày đó, gió sẽ đổi chiều, triều cường sẽ xuống đến mức thấp nhất.
- Chỉ cần quân ta dụ được địch vào bãi chông tất sẽ có thể một hơi giết hết thủy quân địch.
- Chư tướng có ai còn ý kiến gì không?
Chư tướng quỳ xuống, hai mắt rơm rớm nước mắt, Bột Hải nghẹn ngào nói:
- Lão tướng quân, liệu còn cách khác chăng.
Hoàng Trọng Tham nói:
- Muốn bắt được cá to, tất phải quăng mồi câu lớn.
- Kế sách này ta đã chuẩn bị hai mươi năm, gần một phần ba cuộc đời để có thể thực hiện.
- Chư tướng à! Ta sắp phải ra đi.
- Trước khi khuất núi, ta muốn hỏi một việc. Chuyện ta giao mọi người có làm được không?
Chư tướng nước Ngô hai dòng lệ chảy dài, đứng trước vị lão tướng quân họ kính trọng như cha khẳng khái nói:
- Lần này không diệt được thủy quân Tây Lỗ, nguyện lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ.
- Tướng quân yên tâm, trận đánh này chư tướng sẽ dốc hết sức.
Đứng trước những anh hùng hào kiệt của nước Ngô, Hoàng Trọng Tham đã mỉm cười, chấp tay về phía trước mà bái, vừa là tạ ơn, vừa là từ tạ.
-------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Sau khi chư tướng rời đi, một người đứng sau rèm bước ra, người ấy ăn mặt đơn giản nhưng không che giấu được vẻ quyền quý và bá khí bên trong, không ai khác hơn là Nạp Lan Cảnh.
Bước đến gần Hoàng Trọng Tham Nạp Lan Cảnh nói:
- Việc thích khách xâm nhập, tại hạ đã báo qua sao tướng quân lại không phòng bị mà còn chọn một nước cờ quyết liệt như vậy để thực hiện.
- Điều này thật là làm cho Cảnh đây thật lòng khó hiểu.
Hoàng Trọng Tham mỉm cười rồi nói:
- Phụ thân ta từng nói: “Ai rồi chẳng phải chết, dù may mắn thoát hết được tai kiếp, thì cũng khó thoát khỏi sức nặng của thời gian. Nếu đã không thay đổi được cái chết, chi bằng chọn cách sống sao cho ý nghĩa.
- Lúc ấy ta còn trẻ vẫn chưa hiểu được đạo lý của câu nói này. Mãi cho đến khi râu tóc bạc phơ mới thắm nhuần tư tưởng bên trong.
- Sống chẳng mong quyền quý hơn người, chết chỉ muốn được lưu danh sử sách.
- Cảnh vương gia thời của lão phu đã đến rồi.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì trong lòng rất kính phục vị tướng quân này, nhưng không biết cố tình hay vô ý mà ông nói:
- Tướng quân ngài quả thật là một kẻ ngốc.
Hoàng Trọng Tham cười to đầy sảng khoái:
- Đúng ta quả thật rất ngốc, nhưng kẻ chịu làm theo ta còn ngốc hơn.
- Cảnh vương gia, đám thuộc hạ của ta, cùng chiến lươc chưa hoàn hảo của ta nhờ ngài trông nom hộ.
- Hi vọng cái chết của ta sẽ đem lại thắng lợi cho Bắc Nhung, và Ngô quốc sẽ được an toàn thoát khốn.
- Cảnh vương gia trăm sự đành phó thác nơi ngài vậy.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì khuôn mặt trịnh trọng nói:
- Nếu lão tướng quân đã quyết ý, Cảnh xin tận sức mà làm.
- Trận này không thắng nguyện mang đầu đến trước mộ ngài bái tế vong linh.
- Một lần nữa Cảnh tôi thay mặt toàn thể quân dân trong các nước Bắc Nhung, cung nghênh lão tướng quân hiến đầu.
Hôm đó Chu Phỏng thích sát Hoàng Trọng Tham, hôm sau một mưu kế quỷ khốc thần sầu được dựng lên. Đầu tiên là bổ nhiệm Vương Xương Huy, sau đó Bột Hải lấy dannh nghĩa là tuần phòng bí mật chôn cọc sắt, từng tầng mưu kế cứ thế được sử ra, và từng bước thích chặt thòng lọng lên đầu Lý Nghiêm một cách vô thanh vô thức.
Như binh pháp có viết: “Muốn đánh địch bước đầu phải dịch chuyển tầm mắt, sau đó lựa lúc địch không phòng bị mà tiến hành truy kích.”
Điều đó cho thấy mưu kế cũng có nhiều tầng, chỉ là môt bước sau cùng của ai cao minh hơn mà thôi. Và kết quả cho việc đó là đại binh Tây Lỗ binh bại như sơn đảo, từng bước bị ép đến chân tường.
----------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Ngày ấy, quân Ngụy Giao trên bờ sông Như Nguyệt đã hiểu được đạo lý thế nào là đánh nhau trên sông chưa hẳn chỉ hỏa công là được.
Buổi sáng rực rỡ huy hoàng, mặt trời tỏa nắng khiến sông sớm thật lung linh huyền ảo, vậy mà đâu đó lại đượm màu tang thương. Hay là vẻ đẹp của thiên địa không thể che lấp sự tàn khốc của thế gian, không dấu nổi máu đang không ngừng chảy thắm đỏ sông.
Khắp nơi thây người nổi lềnh bềnh, khắp nơi cảnh quân Bắc Nhung chèo thuyền nhỏ ra truy đuổi đám thủy binh bị Tây Lỗ đang vất vả chống chọi trên sông.
Trên cao đàn quạ từng đàn đói ăn, đang giương ánh mắt thèm thuồng xuống dưới, trên mặt đất hai tướng vẫn còn giằng co.
Bang.
Lưỡi búa trong tay Thân Minh quất xuống một cái thật mạnh, Mục Đồ Lỗ đưa kiếm lên đỡ trong hết sức khổ sở, Thân Minh nói:
- Đại thế đã qua, lòng quân các ngươi đã tan tác, thử hỏi ngươi có cách gì để cứu vãng đây.
Mục Đồ Lỗ thấy tình hình đám thủy binh gặp chuyện, thuyền đắm, phía sau là sông lớn, nếu chiếu theo binh pháp thì bản thân đã lâm vào tử địa. Tuy quân số vẫn còn hơn địch, nhưng nếu quân trong ải Thiên Hựu ùa ra và đám thủy binh Bắc Nhung tràn về hiệp trợ, thì mấy vạn quân trong tay hắn chỉ có môt con đường chết.
Đánh giá thiệt hơn, Mục Đồ Lỗ đã đưa ra quyết định:
- Lần này ta thua, lần sau gặp lại Thân Minh ngươi sẽ có một cái chết thật khó coi.
Thân Minh nói:
- Muốn chạy, nào phải chuyện dễ.
- Chư tướng, quân Tây Lỗ sợ rồi, chư vị theo ta sát địch.
Một câu nói của Thân Minh, quân Bắc Nhung khí thế hừng hực tràn lên tấn công địch. Quân Tây Lỗ mắt thấy đại cuộc đã an bài, lòng quân tứ tán, không ai chịu nghe lời chỉ huy nữa đua nhau tìm đường thoát. Nhưng phía sau là sông sâu, trước mặt lại có truy binh, khắp chốn chỉ là tử địa, càng muốn thoát ra thì lại càng bị thít chặt, kết quả chỉ có một con đường chết.
Đứng trên ải Thiên Hựu, Nạp Lan Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, tóc mai phất phơ bay trong gió. Bỗng dưng từ đâu một con hạc trắng bay đến đậu trên tường thành cách ông không xa, cất tiếng kêu tươi vui, Nạp Lan Cảnh nhìn con hạt trắng sau đó mỉm cười rồi nói:
- Lão tướng quân là người về phải không?
- Cảnh tôi không phụ kỳ vọng, trận Như Nguyệt tiềm phục bấy lâu, cuối cùng cũng đã giành thắng lợi.
- Lão tướng quân ông có thể yên nghỉ rồi.
Con hạc như nghe hiểu lời Nạp Lan Cảnh nói, nó cúi đầu ba cái, sau đó giang đối cánh trắng muốt như tuyết cất cánh bay lên trời cao.
Sau đó Nạp Lan Cảnh quay lại với chư vương các nước nói:
- Các vị quân vương làm mọi người kinh sợ rồi!
- Nhưng giờ đây quân Tây Lỗ đã bại trận, đã đến lúc chúng ta phản kích.
- Quyết một hơi đuổi sạch quân thù ra khỏi bờ cõi.
Sáng hôm đó, quân Bắc Nhung mở cổng thánh tiến hành truy kích, hôm đó quân Tây Lỗ suốt dọc một tuyến gần ải Thiên Hựu bại binh thối lui.
--------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Rừng Chúc Lâu.
Lúc này đại binh của Tả Vương Bí vẫn án ngữ trước rừng, chuẩn bị tiến hành tổng công kích.
Nhưng đang lúc mọi người sung mãng nhất thì từ xa một kỵ mã người cắm đầy tên tất tả chạy đến, trên người hắn máu chảy đằm đìa, đứng trước mặt Tả Vương Bí hắn thều thào nói không ra hơi:
- Tướng quân không hay rồi, đại quân của Ngụy Giao tướng quân đã bị đánh bại, quân của Mục Đồ Lỗ tướng quân đang bị vay khốn.
- Mong tướng quân lập tức tiếng về ải Thiên Hựu hiệp trợ, nếu không toàn quân sẽ bị tận diệt.
Tả Vương Bí nghe mà thẩn thờ như rớt từ trên mây xuống, nhưng hung tin này chưa kịp nguội xuống thì ác tin đã tiếp nối theo sau. Từ xa lại một người cưỡi kỵ mã vất vả chạy lại.
- Tả Vương Bí tướng quân, ải Tả Giang quân ta bất ngờ bị tập kích, quân của Cung Ngân tướng quân thì đang bị cầm chân, A Báo tướng quân có yêu cầu cần hiệp trợ gấp.
Hiệp trợ.
Hai từ này nghe thì đơn giản nhưng vào lúc này đối với Tả Vương Bí lại là vấn đề lớn nhất. Mặc dù bản thân cằm quân lên đến gần mười vạn, trong tay lại có không ít thuyền nhưng hai đầu đều nguy cấp biết cứu đằng nào đây.
Lúc này Tả Vương Bí mới nghĩ đến một chuyện, một sự thật đáng sợ, Tả Vương Bí nhìn vào trong cánh rừng rậm rạp trước mặt rồi nói:
- Không phải là địch lui quân mà là có ý đồ dụ ta đến đây.
- Nơi này nằm ở giữa Thiên Hựu và Tả Giang, cứu một trong hai thì còn được. Nếu muốn cứu cả hai thì phải chia quân ra.
- Quân ta phần lớn là bộ binh di chuyển chậm chạp, nếu phân binh địch sẽ từ sau truy kích kết quả chỉ có một đường chết.
- Kẻ bày ra mưu kế này quả nhiên lợi hại, mưu sâu tựa quỷ thần, càng hiểu rõ càng thấy đáng sợ.
- Chư vị lần này Tả Vương Bí ta muốn hỏi một câu: “Mọi người giúp ta tính xem làm sao để thu dọn được tàn cục.”
Đứng bên trong rừng, lúc này ngoài Bá Ninh còn một người nữa, người ấy là Vương Xương Huy. Vương Xương Huy mỉm cười nói:
- Mọi người thấy không, Tả Vương Bí đã sợ rồi, quân địch cũng chuẩn bị rút lui.
- Tiễn quân chuẩn bị, bắn phát đầu tiên để thúc ép địch hành động, sau đó kỵ binh theo ta tiến hành truy kích.
Vương Xương Huy dứt lời, từ trong rừng hàng vạn mũi tên cất mình bay ra, chúng xếp chồng lên nhau như một tấm lưới ảm đạm vô quang phủ kín cả nền trời, sau đó lạnh lùng lao xuống. Mục tiêu không phải giết địch, mục tiêu là đánh rắn dọa khỉ, khiến cho địch sớm đưa ra quyết định.
Mắt thấy tầm tên ngày càng mở rộng, chẳng mấy chốc đã tiến sát đến nhóm quân đầu tiên, Tả Vương Bí không chút chần chừ nói:
- Thủy thuyền bên ta chạy về phía ải Thiên Hựu, trên đường đi cứu được người nào thì cứu người ấy, còn đại đội nhân mã theo ta rút về ải Tả Giang, cứu viện A Báo tướng quân.
Lời nói vừa dứt môt tên tòng sự bên dưới đã lên tiếng:
- Tướng quân tại sao lại đưa quân cứu A Báo tướng quân, trong khi chúng ta là quân của Ngụy Giao lão gia.
- Hơn nữa từ đây đến ải Thiên Hựu gần hơn
Nhưng Tả Vuong Bí mặt đanh lại xem có vẻ trầm trọng nói:
- Ta sao lại không biết điều này, nhưng tin cáo cấp chắc mọi người cũng đã nghe qua, thủy quân bên ta đã bị diệt gọn.
- Trong khi đó thuyền trong tay chúng ta thì làm sao cứu nổi mấy vạn người, cách tốt nhất là toàn quân ta nhường thuyền lại cho những binh sỹ bại trận tại ải Thiên Hựu chạy về.
- Nhưng như vậy chỉ là tạm thời vớt lại một nửa sinh lực bên ta, số còn lại bại binh quân ta ắt sẽ chạy theo đường bộ, mà lối thoát duy nhất chính là ải Tả Giang.
- Vì vậy chỉ cần giữ vững được lối này thì toàn quân mới không bị tận diệt.
Mọi người đều đồng ý với cách nói của Tả Vương Bí, chỉ là trong lòng Tả Vương Bí cũng nhận ra một chuyện, một chuyện khiến ông ta rất đau đầu, đó là mọi thứ đâu có đơn giản như vậy. Nếu rút lui thì phía sau vẫn còn một Bá Ninh với đội kỵ binh nhanh như gió cuốn, có thể đột kích bất cứ lúc nào, và với khoảng cách từ đây đến ải Tả Giang xa xôi như vậy, việc bảo toàn quân số là một chuyện không đơn giản chút nào.
Tả Vương Bí ra lệnh:
- Lập tức cho tiền đội đi trước, báo Chu Phỏng theo sau điện hậu.
- Mọi người di chuyển theo trận trường xà tránh tiễn trận của địch.
- Cố gắng trong thời gian sớm nhất phải rút được về ải Tả Giang, hợp binh với A Báo tướng quân.
Dứt lời toàn quân của Tả Vương Bí bắt đầu rục rịch di chuyển. Mắt thấy đại quân địch hành động, Vương Xương Huy cười lớn, nói với Bá Ninh bên cạnh:
- Không hổ là cánh tay phải của Ngụy Giao, hành động thật dứt khoát và sáng suốt.
- Bá Ninh à! Chờ đợi bấy lâu, đã đến lúc chúng ta cất mình lao lên rồi.
Bá Ninh nghe vậy thì gật đầu đáp, sau đó vẫy tay ra lệnh, kỵ binh theo sau xông lên, tốc độ nhanh đến không ngờ. Hãm trận tiên phong một lần nữa vang danh khắp chiến trường.
Hai ngày sau khi quân Bắc Nhung triển khai phản kích, một vùng dọc theo sông như Nguyệt hai bờ Nam Bắc đã trở lại quyền kiểm soát của liên quân. Tin thắng trận từ khắp nơi đổ dồn về khiến lòng người hoan hỉ.
Đầu tiên là cánh quân của Trác Bất Phàm và Long Cơ đã đuổi được quân Mông Tập ra khỏi Miện Thủy chạy về Bạch thành.
Tiếp đến là đánh bại đội thủy quân bất khả chiến bại do Ngụy Giao thống lãnh, giết và bắt sống hơn tám vạn thủy quân địch, phá và bắt hơn hàng trăm thuyền lớn. Ngoài ra quân Bột Hải thống lãnh đã theo kế tiến về trại lương của địch mà đốt phá thành công, khiến quân của Lý Nghiêm hoảng loạn mà không thể chia ra ứng cứu ba cánh quân còn lại.
Sau cùng là ải Tả Giang, quân Bắc Nhung đại thắng huy hoàng, cùng việc Trình Anh bí mật dẫn quân cấm vệ từ Việt quốc phục kích và giết chết đám quân nổi loạn ở ải Thiên Hựu tại Nhại Môn, kết thúc một trận chiến lớn nhất từ trước đến nay của các tiểu quốc phương Bắc.
Đúng là không có tin nào quan trọng và đáng mừng hơn chuyện này, vì vậy trước khi tiến hành tổng công kích để hoàn toàn đẩy lùi mối nguy hại Tây Lỗ từ biên giới một cách triệt để, liên quân đã tổ chức tiệc mừng công để ủy lạo mọi người.
Nhưng trong niềm vui khôn tả ấy, trên một lưu vực sông, nơi bãi chông đã chôn xác hàng trăm thuyền chiến Tây Lỗ xuất hiện hai bóng người âm thầm dạo bước.
Một người ăn mặc nho nhã, đội mũ và bịt mặt bằng tre, là kỳ nhân từng gặp qua trong doanh quân Sở. Người đi phía sau là một tướng khôi ngô, tay cằm kích dài bảo hộ theo sau.
Vị kỳ nhân ấy từng bước từng bước tiến đến sát bờ sông.
Trên đường người ấy đi, đâu đâu cũng là những xác chết la liệt, có nơi thi thể nằm chồng lên nhau như một hòn núi nhỏ. Trên mặt đất, những đàn quạ đói ăn đang vui sướng kêu réo trước đại tiệc mà trời đất đã ban cho, xương thịt cứ thế mà bị đám ấy làm cho nát bươm ra trông hết sức khiếp đảm.
Bước thêm một bước, vị kỳ nhân đã đặt chân vào dòng nước thủy triều đang lên xuống của sông Như Nguyệt. Máu từ các cơ thể chảy ra hòa vào dòng nước trong vắt tạo thành một cơn thủy triều màu đỏ thẳm.
Nhìn thấy cảnh này vị kỳ nhân ấy nói thầm trong lòng:
- Thánh hiền dạy trung nghĩa là rường cột của phép tắc, hà cớ gì hiện thực lại dạy trung nghĩa lưỡng nan tồn.
- Đạo đức kinh có chép lấy sự yên ấm làm nền, lấy sự hòa thuận làm gốc, tại sao trước mắt chỉ là thây chất đầy đất, máu nhuộm đỏ sông.
- Mâu thuẫn chăng?
....
Những cơn sóng nhỏ lăn tăn đang xô nhau vào bờ như tâm trạng trùng trùng không ngớt trong nội tâm. Một mảng thiên địa u ám vô quang, đến cỏ cây cũng bị vấy bẩn bởi máu trở nên tanh hôi.
Vị kỳ nhân đó lặng lẽ thở dài:
- Học trăm thiên vạn sách thì đã sao, hiểu thấu đạo của thánh nhân thì đã sao, kết quả vẫn là không đoán nổi được vận mệnh.
- Phải chăng gần gũi với hiện thực lại khiến cho thánh hiền trở nên nhỏ nhoi, đem cái đạo lý bao năm hun đúc trở nên mơ hồ.
- Cuối cùng ta đang cổ súy cho hiện thực tàn khốc, hay là vẫn chưa tìm ra chân lý bị bóp méo của tiền nhân.
Bước thêm một bước xuống dòng nước đỏ ngầu máu ấy, nhìn những ánh mắt thẫn thờ từ đám tử thi đang trương phình lên. Phía sau một đám quạ đang hứng khởi mổ sẻ xương thịt từ thây người lại khiến cho tâm trạng người ấy thay đổi đến mãnh liệt, vị kỳ nhân ấy nói:
- Thối thật!
Người theo sau nghe vậy thì nói:
- Công tử ở đây đã như vậy, bước đến nữa sẽ còn tanh hôi hơn.
- Với lại ở đây không an toàn ngộ nhỡ có người nhìn thấy, hay một số bại binh còn lẩn khuất có thể phát sinh chuyện không hay.
- Chi bằng chúng ta lui về đại doanh.
Vị kỳ nhân ấy cười mà nói:
- Phạm Trực huynh, thối ở đây mà ta nói không phải là từ những cái xác đang nằm đây.
- Mùi thối ta nói chính là từ cái xã hội đen tối người ăn thịt người này, càng bước đến đúng là càng thối. Thối không chịu được.
- Nhưng muốn dừng lại thì còn khó hơn gấp bội, kết quả chỉ biết gió thổi chiều nào thì nương theo lối ấy, thân bất do kỷ.
- Mắt thấy tất cả nhưng không làm được gì cũng là một loại mâu thuẫn khó tả bằng lời.
Người được gọi là Phạm Trực nghe vậy thì nói:
- Lão gia từng nói chỉ cần không thẹn với lòng thì sợ gì đường phía trước tanh hôi.
- Công tử cũng nên học theo lão gia, ấy mới không phụ sự ký thác của người đối với ngài khi khôi phục lại quốc gia.
- Cũng không phụ tấm lòng trung của đám thuộc hạ đang liều chết vì ngài.
Vị kỳ nhân ấy nghe vậy thì nói:
- Cha ta và ta không giống nhau, con đường cha ta chọn là trung nghĩa, lấy cúc cung tận tụy làm kim chỉ nam cho cuộc sống. Nhưng rồi thì sao, nước nhà vẫn mất, thân thì vong mạng, khiến một đám gia thần chẳng khác gì một đám cô hồn lởn vởn giữa thanh thiên bạch nhật.
- Phạm Trực huynh nói xem con đường đó là đúng hay sai, nếu đúng vì sao sự trung nghĩa của cha ta lại không đủ lớn mạnh để ngăn chặn đám nịnh thần làm loạn tác oai tác quái.
- Kết quả trung ngôn lại hóa thành xàm ngôn, sau đó vì nước tuẫn tiết.
Từng câu nói như đi vào gan ruột của Phạm Trực, dù biết rằng những điều nghe thấy đi ngược lại với tín niệm của bản thân bao năm, nhưng lại không thể phản bác được một lời. Chỉ là những câu sau đó còn kích động hơn, càng khiến nội tâm xung động mãnh liệt hơn.
Vị kỳ nhân ấy nói:
- Thiên hạ tranh đấu nhiều năm sinh linh đồ thán, khắp nơi chiến loạn lấy đâu ra ấm no, lấy đâu ra hạnh phúc.
- Dùng trung nghĩa phò trợ cho kẻ ngu hèn giữa đám một giòi bọ suốt ngày đục khoét rường cột xã tắc, chẳng khác nào làm việc châu chấu đá xe.
- Trung hay gian chỉ cần biết nắm bắt thời cơ mở rộng thế lực thì cũng đã làm nên một đại nghiệp. Thay vì tranh đấu nhiều năm chi bằng chọn kẻ mạnh nhất để thờ, sau đó cướp lấy tất cả mưu quyền đoạt chính.
- Chỉ cần làm được việc ấy không phải đã giản lược đi rất nhiều sao? Không phải khiến bá tánh bớt cực khổ hơn sao?
Từng câu, từng chữ vị kỳ nhân ấy thốt ra như từng mũi tên xuyên thủng lớp phòng ngự trong lòng của Phạm Trực. Thứ xích sắt nhiều năm trói buộc bởi lễ giáo, đạo đức trong một lúc dường như sụp đỗ tất cả.
Biết là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng không hiểu sao so với đám văn nhân tán tụng về trung nghĩa lại trở nên thành thật hơn rất nhiều. Mâu thuẫn rốt cuộc là ở đâu?
Phạm Trực lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của người ấy, mà thân hình chợt rung lên, trong ánh mắt bóng dáng người trước mặt chẳng khác nào một bức tường cao với cái bóng đang đè nặng lên thân. Chỉ là chưa kịp hiểu hết thì thứ giáo đạo vô lý ấy lại tiếp tục, câu sau đạo lý càng đáng sợ hơn câu trước.
- Yếu sức chưa hẳn đã nhục, không gặp thời không phải là kém, nhục kém ở chỗ không có quyết tâm.
- Không làm thì càng khôn vẫn sẽ vậy, vận mạng rồi cũng đã được an bài.
- Thay vì uốn gối nép mình theo định số chi bằng một lần phá vỡ phép tắt mà làm.
- Ẩn mình nhẫn nhục cũng là một thứ phép tắc... chờ địch nhân sơ hờ thì ra tay, một đòn lấy mạng.
Vị kỳ nhân ấy chỉ tay xuống dòng nước, mặt nước đỏ ngầu vốn chừng như vô hại thì bỗng dưng có sự biến đổi. mặt nước xao động, rồi từ dưới một bóng người lao lên, trong tay lưỡi kiếm hắn sáng quắc lạnh lùng hướng về vị kỳ nhân nọ.
Người ấy là một tướng Tây Lỗ do không rút lui kịp nên ẩn thân tại chốn này chờ thời. Đợi lúc có người nào tuần tiễu qua đây, nếu có chút chức tước thì giết lấy, để khi về được cố thổ có thể đoái công chuộc tội cho việc thua trận.
Mắt thấy vị kỳ nhân này cốt cách khác người, thân phận thần bí, ắt phải là người có danh vọng trong quân Bắc Nhung nên tên này mới ẩn mình dưới nước thừa cơ ám toán. Vừa hay kẻ địch đã tiến gần đến chỗ phục kích, đúng là ý trời đã định, tên này không đợi được nữa mà cất mình lao lên.
Hắn hét lớn:
- Chết đi.
Vị kỳ nhân đó không hề sợ hãi trước tình huống xảy ra, trái ngược lại thì hết sức bình tĩnh chờ lưỡi gươm đang đến gần.
Bỗng đâu một tiếng gió bén nhọn cất lên, sau đó lưỡi kích của Phạm Trực từ phía sau xoáy tròn tạo thành một lưỡi chém cự đại cắt thân thể tên tướng Tây Lỗ ra làm hai, máu huyết như mưa từng hạt từng hạt rơi xuống. Lưỡi kích chưa chịu dừng lại, tiếp tục tiến nhanh về phía trước, cái lưỡi sắc lạnh của nó vô tình chém trúng chiếc mũ tre, dư lực của nó khiến chiếc mũ bị hất văng ra sau.
Lúc này gió lớn thổi lên khiến chiếc mũ cất mình lên cao, bên dưới đám quạ không biết bị cái gì hấp dẫn bỏ lại đám chiến lợi phẩm của mình mà vỗ cánh bay. Đàn quạ nương mình theo cơn gió, nối gót chiếc mũ tre mà xông thẳng lên trời, hình thành một đám mây thật lớn che khuất ánh măt trời bừng cháy. Cả một góc sông bỗng trở nên đen tối, vị kỳ nhân thấy cảnh này thì cười lớn, hắn nhìn đám mây mỗi một to dần mà trong lòng khấp khởi vui.
Còn Phạm Trực phía sau nhìn cảnh tượng ấy thì nói thầm:
- Cao gia cả đời trung nghĩa sao lại sinh ra một đứa nghịch chủng như vậy.
- Lão gia là Phạm Trực vô năng, đã không dẫn công tử theo điều ngay mà còn hùa theo hành ác.
- Chỉ là mắt thấy người có thể làm thay đổi đại cục rối ren của thiên hạ này, Trực trong lòng lại muốn thử đánh cược một lần.
...
- Cao Kỳ Viễn công tử, rốt cuộc người có thể vượt mặt tiền nhân mà đem thứ giáo hóa này cải hoán triều đại hay không.
- Trực tôi nguyện đem sinh mạng này mà phụng hiến.
Hôm đó Cao Kỳ Viễn trong cơn mưa huyết tinh, chân chân chính chính xuất sơn, đứng trước cảnh tượng rợn người ấy hắn chỉ nói một câu:
- Sát giới đã mở.
Hôm đó bầu trời ánh sáng ảm đạm vô quang, hôm đó đại địch lớn nhất của Việt quốc cũng đã thành hình.
---------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Lại nói trong doanh liên quân người ngựa ồn ào, mọi người trước chiến thắng ai nấy khấp khởi hoan hỉ, rượu vào lời ra tạo thành một đại yến quy mô cực lớn.
Từ vương tước, binh sỹ, lính tráng, người nào người nấy đều chìm ngập trong hơi men, trên bàn ăn đầy ấp ê hề thật là khiến người ta mở rộng tầm nhìn.
Trái ngược với cảnh sắc vui tươi ấy, trong doanh Việt quốc, Nạp Lan Cảnh vẫn đứng trước tấm bản đồ bằng da mà truy xét. Dáng vẻ ông ta trầm ngâm, đặt đi đặt lại những lá cờ xanh đỏ một cách có chủ đích.
Lúc này Trình Anh từ ngoài tiếng vào, thấy vậy thì nói:
- Vương gia đại chiến đã qua, quân địch cả thảy đều rút về, thiết nghĩ người cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì nói:
- Không sao, huynh không cần lo cho ta.
- Chỉ là còn một chút vấn đề mà ta muốn xem xét một chút ấy mà.
- À phải! Nghe nói tiểu nữ theo huynh đến đây, sao đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu hết cả?
Trình Anh nghe vậy thì nói:
- Lão gia còn lạ gì tính của tiểu quận chúa.
- Vừa đến đây thừa lúc tiểu nhân không chú ý đã dẫn người đi tìm bọn Triệu Phong rồi.
Nạp Lan Cảnh nghe xong thở dài:
- Đứa trẻ này đến cha nó nuôi dạy bao nhiêu năm, kết quả lại không bằng một bằng hữu thanh mai trúc mã.
- Trình Anh huynh có phải là ta rất đáng thương không?
Trình Anh tủm tỉm cười sau đó nói:
- Ai bảo lão gia suốt ngày nhốt quận chúa trong vương phủ.
- Từ nhỏ tới lớn người chỉ có Triệu Phong làm bạn, nên mấy năm xa cách đương nhiên là tìm hắn trước cũng phải thôi.
- Chỉ là sao lâu như vậy rồi mà đám Hắc Vân Kỳ vẫn chưa trở về, hay là có chuyện gì buộc phải nán lại Miện Thủy hay sao?
Nạp Lan Cảnh thản nhiên nói:
- Bọn họ nếu tính đúng thì giờ này đã không còn ở Miện Thủy.
- Toàn quân chắc đã tiến sát đến biên giới Hỏa Lam và Tây Lỗ quốc.
Trình Anh ngạc nhiên nói:
- Sao lại có thể, bọn họ đến đấy để làm gì?
Nạp Lan Cảnh đáp:
- Không có gì, chỉ là thay ta chuyển lời hỏi đáp mà thôi.
Trình Anh nghe mà không hiểu gì. Loại hỏi đáp gì mà cần đến mấy vạn quân. Hơn nữa biết tin quận chúa đi tìm Triệu Phong cũng có thể đã theo gót đại quân, thế mà Nạp Lan Cảnh vẫn bình chân như vại. Rốt cuộc là trong hồ lô của Nạp Lan Cảnh đang đựng thứ thuốc gì đây.
Nhưng do muốn đảm báo an toàn cho tiểu quận chúa, Trình anh nói:
- Nếu vậy để thuộc hạ gửi thư cho bọn họ biết quận chúa sẽ đến.
- Mắc công lại xảy ra bất trắc gì cũng không chừng.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì chỉ cười, sau đó ông lại quay lại với đám trận đồ của mình, Trình Anh hiểu ý liền âm thầm rút lui.
Sau đó ông viết một phong thư gửi cho Nguyệt Ưng (Chim ưng dùng trong việc truyền tin khẩn cấp của Việt quốc) truyền đi.