Chương 65: Ngũ lương ngọc dịch (ba)
Người dịch: noland - 4vn.eu
Người biên tập: 1nguoiban.net
Hợp tác dịch giữa 1nguoiban.net và 4vn.eu
Nguồn: feiku.com
Thục Châu Kiếm Nam xuân tửu phường là một chi nhánh của Ích Châu, Kiếm Nam Xuân cũng chính là một phân hiệu. Nhà Gia Cát lấy kinh doanh vải gấm Tứ Xuyên và lá trà là nghiệp chính còn nấu rượu chẳng qua chỉ là nghề phụ mà thôi. Ích Châu Kiếm Nam Xuân là một trong những sản nghiệp của nhà Gia Cát ở đất Thục, mà Thục Châu Kiếm Nam Xuân chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ trong tửu phường khổng lồ Ích Châu Kiếm Nam Xuân đó. Đối với Ích Châu Kiếm Nam Xuân mà nói, bọn họ rất coi trọng thị trường khổng lồ bên ngoài Kiếm Nam, nếu thiết lập chi nhánh tửu phường ở Trung Nguyên thì còn được coi trọng chứ những chi nhánh ở đất Thục như Thục Châu Kiếm Nam Xuân tửu phường, do quá gần Ích Châu tổng phường, nên địa vị có phần kém hơn. Đương nhiên có thì cũng tốt nhưng không có thì cũng chả sao. Cho nên, cái tửu phường bé nhỏ như thế thì chỉ có những người thấp cổ bé họng của họ Gia Cát đứng kinh doanh mà thôi.
Gia Cát Liên ở trong tộc Gia Cát chính là một kẻ như vậy. Hắn với Gia Cát gia chủ Gia Cát Khổng Phương là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng trong xã hội đề cao sự tôn nghiêm của đẳng cấp và gia pháp của gia tộc này, cùng một cha sinh ra thì chả nói lên được vấn đề gì cả. Cái chính là địa vị của mẹ mình. Gia Cát Khổng Phương là con vợ cả còn Gia Cát Liên chẳng qua chỉ là kết quả do Gia Cát gia chủ tiền nhiệm trong một cơn say rượu dan díu với thị nữ. Bởi vậy nếu so sánh về địa vị với Gia Cát Khổng Phương thì có thể nói là một bên gà rừng, một bên là phượng hoàng. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị đàn áp nên tính tình của Gia Cát Liên càng ngày càng yếu đuối, vẫn nép mình dưới cái bóng của huynh đệ. Cho đến khi hắn được mười tám tuổi cưới vợ lập thất, Gia Cát Khổng Phương nể mặt cha mình mới mở ra chi nhánh Thục Châu Kiếm Nam Xuân tửu phường giao cho Gia Cát Liên quản lý. Trên thực tế, chẳng khác gì đày hắn đến toà thành nhỏ Thục Châu cách Ích Châu mấy chục dặm.
Ba anh em nhà Gia Cát, trong đó Gia Cát Khổng Phương quản lý toàn bộ sản nghiệp nhưng các hoạt động cụ thể thì do nhị đương gia Gia Cát Minh coi sóc. Gia Cát Minh này làm việc phi thường khôn khéo, có thể nói là một thương nhân thiên tài. Dưới sự quản lý của hắn, sản nghiệp khổng lồ của nhà Gia Cát ngày càng phồn vinh hưng thịnh, hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Gia Cát Khổng Phương. Đáng tiếc, trời già ghét kẻ có tài. Đầu năm ngoái, Nhị đương gia của nhà Gia Cát vướng bệnh nằm liệt giường, suốt ngày cứ nằm ngủ li bì trên giường. Nhiều danh y của Ích Châu đến khám bệnh cả nữa ngày trời cũng không tìm ra được Gia Cát Minh này rốt cuộc là mắc phải quái bệnh gì. Chỉ biết chắc một điều, Gia Cát Minh xem như là một kẻ vô dụng.
Gia Cát Minh lâm bệnh khiến cho tất cả sự vụ liên quan đến sản nghiệp nhà Gia Cát trút hết lên đầu gia chủ Gia Cát Khổng Phương, khiến Gia Cát gia chủ một phen khốn khổ. Sức người luôn có hạn. Gia Cát Khổng Phương vừa xử lý nội vụ trong gia tộc vừa lo lắng cho cơ đồ sản nghiệp, làm suốt mấy tháng đã có phần chịu hết nổi. Mặc dù có con gái là Gia Cát Hương Ngọc phụ giúp nhưng Gia Cát Khổng Phương luôn thấy thiếu thốn, bởi vậy mới nhớ tới tam đệ của mình Gia Cát Liên. Tuy thân phận hắn hèn mọn nhưng dẫu sao năng lực cũng tạm được, chưa kể còn là con cháu nhà Gia Cát, cũng nên quay về Ích Châu chia sẻ bớt gánh nặng cho mình. Tin này đến Thục Châu khiến Gia Cát Liên vô cùng mừng rỡ, hắn sực nhớ cách đây không lâu, tiên sinh xem bói cho hắn đã đoán một quẻ, rằng rồi có ngày Gia Cát Liên hắn sẽ đổi đời.
Nhưng trước khi chuẩn bị dẫn theo vài tiểu nhị tâm phúc thu thập hành lý trở về Ích Châu, Gia Cát Liên muốn nghe ngóng về một tên tiểu nhị xin nghỉ việc tên là Dương Quát. Vốn, một tên tiểu nhị xin nghỉ việc không phải là chuyện gì to tát, nhưng Gia Cát Liên nghe nói, ngay hôm sau khi nghỉ việc, Dương Quát đã thành lập một tửu phường có tên là Tửu Đồ. Hành động này của Dương Quát khiến Gia Cát Liên hết sức tò mò mà cái tên Tửu Đồ lại khiến cho hắn chấn động. Lạc Dương Tửu Đồ Tiêu Duệ với Thanh Hương Ngọc Dịch danh tiếng lan xa, tuy không đến mức truyền tụng khắp hang cùng ngõ hẻm của đất Thục, nhưng phàm những người trong ngành sản xuất rượu như Ích Châu Kiếm Nam Xuân và các đồng nghiệp đều đã nghe qua cái tên Lạc Dương Tửu Đồ này. Nhất là không lâu sau khi Thanh Hương Ngọc Dịch được tung ra thị trường Ích Châu, giới quý tộc và những người nấu rượu đều truyền bá cho nhau những sự tích về Tửu Đồ Tiêu Duệ này, ví như tài thơ sánh ngang Lý Đỗ, nghe hương đoán rượu, Ẩm trung tam tiên ca vân vân và vân vân..
Sau khi tìm hiểu, Gia Cát Liên lập tức bỏ luôn ý định quay về Ích Châu. Hắn thật không ngờ, chính mình cách đây vài ngày còn bàn luận về Lạc Dương Tửu Đồ, không ngờ người đó giờ đã xuất hiện ở cạnh mình, lại còn mở tửu phường ở Thục Châu nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, người con thứ xuất của dòng họ Gia Cát, em của Gia Cát gia chủ, Gia Cát Liên ba mươi sáu tuổi quyết định đến Dương gia để gặp mặt vị thiếu niên thần kỳ trong truyền thuyết này.
Lúc Gia Cát Liên dẫn theo hai tuỳ tùng đến Dương gia, Tiêu Duệ đang đi dạo quanh viện, vắt óc suy nghĩ cách cải tiến chất rượu. Hắn cứ dạo qua dạo lại quanh gốc cây già khiến cho Dương tam tỷ đang đứng ở cửa phòng cũng phải đưa mắt nhìn theo Tiêu gia muội phu đang trầm lặng, ánh mắt âu yếm cũng theo sát thân ảnh của hắn mà quay tới quay lui quanh gốc cây già. Ở sau lưng nàng, ánh mắt của Ngọc Hoàn dần trở nên phức tạp. Mấy ngày nay, chút tâm tư thầm kín của Dương tam tỷ làm sao có thể qua mắt thiếu nữ thông minh này, bởi vậy lòng nàng mâu thuẫn đến cực độ. Nàng do dự, không biết có nên đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Dương tam tỷ một lần để cho tỷ hiểu, tỷ với Tiêu lang hoàn toàn không có khả năng đến với nhau, nên chút rung động này cũng nên để cho lụi tàn như nến trước gió. Nhưng hoàn cảnh của Tam tỷ cũng rất đáng thương, Ngọc Hoàn buồn bã nghĩ.
Đã nhiều lần, lời nói đã đến môi nhưng nàng lại nuốt vào. Cuối cùng, Ngọc Hoàn quyết định sẽ thương lượng với mẫu thân, để cho Dương tam tỷ xuân tâm chợt động này đi tái giá. Đây là thời kỳ Đại Đường thịnh vượng, dân chúng đông đảo, sung túc, chuyện quả phụ tái giá hay nam nhân cưới thê thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, không có gì kỳ quái cả. Trong viện, Tiêu Duệ vẫn đang đi lòng vòng. Bên khung cửa, lòng dạ của hai người thiếu nữ Ngọc Hoàn và thiếu phụ Tam tỷ cũng lòng vòng theo.
- Tiêu gia muội phu, Gia Cát đương gia muốn gặp ngươi.
Dương Quát vội vã đi đến, vừa đi vừa kêu lớn. Người thanh niên hồn hậu chất phác này đang bận rộn công việc ở tửu phường, chợt ông chủ cũ đến nói nhờ hắn giúp đỡ để gặp mặt Tiêu Duệ. Cự tuyệt không được, Dương Quát đành phải đích thân đưa Gia Cát Liên đến Dương gia.
- Ồ. Gia Cát đương gia ư?
Tiêu Duệ lập tức phản ứng,
- Là ông chủ của Kiếm Nam Xuân?
- Đúng rồi. Tiêu gia muội phu, Gia Cát đương gia nói chung cũng là người tốt đấy.
Dương Quát gật đầu rồi nói thêm một câu. Gia Cát Liên tính tình hiền lành, đối đãi với tửu công tiểu nhị trong tửu phường cũng tương đối hào phóng cho nên trong lòng Dương Quát, Gia Cát Liên này là người tốt, ừm, không có nhiều bản sự đúng là người tốt.
- Mời ông ta vào đi.
Tiêu Duệ khẽ rũ tay áo, quay đầu bước vào phòng khách, đang đi bỗng quay lại nói với Dương Quát :
- Quát huynh, sau này cứ gọi ta là Tử Trường. Cách xưng hô Tiêu gia muội phu này thật sự bất nhã.
Dương Quát ngẩn ra một lúc rồi vỗ vỗ gáy mình cười ha hả, vội ra cửa mời Gia Cát Liên vào, đích thân mình dẫn hắn vào phòng khách của Dương gia.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Chương 66: Ngũ lương ngọc dịch (bốn)
Người dịch: noland - 4vn.eu
Người biên tập: 1nguoiban.net
Hợp tác dịch giữa 1nguoiban.net và 4vn.eu
Nguồn: feiku.com
Tiêu Duệ thần sắc bình tĩnh, mục quang thản nhiên như nước nhìn ông chủ của Thục Châu Kiếm Nam xuân tửu phường Gia Cát Liên đang bước từng bước cẩn thận vào sảnh đường. Trên khuôn mặt của người trung niên này ẩn hiện nét cẩn thận chợt có chợt không, bộ dáng này thật sự có chút khiến Tiêu Duệ bất ngờ. Dòng họ Gia Cát dù gì là cự phú đất Thục, một trong tứ đại thế gia thương nhân của Đại Đường. Tuy rằng thời này địa vị của thưong nhân không được xem trọng lắm nhưng nhìn chung đối với giới quan lại quý tộc, thương nhân không là cái gì còn với bách tính phổ thông, thương nhân vẫn là một đỉnh núi sừng sững. Dù sao, từ xưa đến nay, kẻ có tiền đầu vẫn ngẩng cao hơn một chút. Nhưng lúc này khí chất của Gia Cát Liên rất bình thường, thậm chí có vài phần câu nệ yếu đuối không giống như một kẻ lăn lộn chốn Thương trường mà ngược lại giống một tên tiểu nhị thận trọng. Nếu không phải ông ta mặc quần áo hoa lệ, bên hông buộc một vật trang sức làm từ ngọc Hoà Điền, chắc Tiêu Duệ nghĩ đó là tiểu nhị của Kiếm Nam xuân tửu phường.
- Tiêu công tử.
Gia Cát Liên tươi cười, chắp tay nói:
- Đại danh Lạc Dương tửu đồ Tiêu công tử, Gia Cát Liên ngưỡng mộ đã lâu.
- Ồ..
Tiêu Duệ ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ tên của mình cũng dã truyền đến đất Thục này sao? Không thể nào. Hắn nhìn vẻ mặt của Gia Cát Liên đang thành thật tươi cười, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, vội chắp tay đáp lễ, cười đáp:
- Gia Cát đương gia quá khen, Tiêu Duệ chỉ là một tên tiểu tử mê rượu mà thôi, không dám nhận, không dám nhận.
Gia Cát Liên lắc đầu liên tục,
- Tiêu công tử không cần phải khiêm tốn. Thanh Hương Ngọc Dịch mới đưa ra ở thị trường Ích Châu đã khiến toàn thành chấn động. Mỹ tửu Phiêu Hương thành, Ẩm trung tam tiên, danh tiếng tài tử tửu đồ đã sớm lan truyền khắp Ích Châu rồi. Mấy ngày nay Gia Cát Liên nghe nói các đại thương nhân đều đã khởi hành đi Lạc Dương để đặt hàng rồi đó.
Tiêu Duệ ngạc nhiên, thầm khen một tiếng, Tôn Công Nhượng này quả là có thủ đoạn, không ngờ chỉ có mấy tháng ngắn ngủi hắn đã đưa Thanh Hương Ngọc Dịch xâm nhập thị trường đất Thục. Nếu Ích Châu đã có thị phần thì thuận lý thành chương mà nói, Thanh Hương Ngọc Dịch cũng đã có mặt ở khắp các châu, phủ của Đại Đường rồi. Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười, dường như đã mơ hồ đoán được ý định đến đây của Gia Cát Liên.
Quả nhiên, sau khi hai người ngồi xuống uống chén trà hàn huyên dăm ba câu, Gia Cát Liên đã khéo léo chuyển đề tài sang chuyện tửu phường. Hắn đặt chén trà trong tay xuống, ghé đầu sát vào rồi nói:
- Tiêu công tử, nghe nói ngài có ý định mở tửu phường ở Thục Châu?
Tiêu Duệ gật đầu đáp:
- Quả có ý vậy.
Trong mắt Gia Cát Liên loé lên một tia cuồng nhiệt, nuốt nước bọt:
- Tiêu công tử định sản xuất Thanh Hương Ngọc Dịch tại tửu phường ở Thục Châu này sao?
Tiêu Duệ vẫn tươi cười, vẻ mặt thản nhiên không đổi trả lời:
- Không phải vậy.
….
…..
Gia Cát Liên thử thăm dò nói ra ý định của mình nào ngờ lời vừa dứt môi đã bị Tiêu Duệ thẳng thừng cự tuyệt. Tuy Tiêu Duệ có ấn tượng rất tốt về Gia Cát Liên nhưng hắn đã có hiệp nghị với Tôn Công Nhượng, sau này phàm bất kỳ loại rượu gì do mình nấu thành đều phải qua cửa của Tửu Đồ tửu phường, từ Tôn gia mới có thể đưa vào kinh doanh, sao có thể lật lọng cho được? Chuyện nói mà không giữ lời này, Tiêu Duệ nhất định không làm. Tuy Tiêu Duệ thành lập tửu phường ở Thục Châu, giao cho Dương gia quản lý nhưng bất kỳ tửu phường nào có cắm cờ hiệu của Tửu Đồ tửu phường, Dương gia chỉ có quyền kinh doanh còn quyền sở hữu vẫn thuộc về hai nhà Tôn Tiêu. Nói cách khác, cả đời này Tiêu Duệ chỉ hợp tác với một người đó là Tôn Công Nhượng, đó là lời hứa của hắn, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Gia Cát Liên thất vọng rời đi. Nếu có thể đạt thành hiệp nghị hợp tác với Tiêu Duệ, tất nhiên địa vị của hắn ở Gia Cát gia tộc sẽ tăng lên rất nhiều. Đó là động lực khiến hắn muốn trước khi trở về Ích Châu phải đạt được vụ làm ăn này, muốn chứng tỏ cho Gia Cát Khổng Phương thấy rằng, Gia Cát Liên này cũng không phải là phường giá áo túi cơm. Nhưng Tiêu Duệ lại gạt phăng thành ý và điều kiện hậu đãi của hắn. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, nếu Tiêu Duệ muốn phát triển ở đất Thục thì hợp tác với nhà Gia Cát sẽ có nhiều lợi ích, cớ sao Tiêu Duệ lại cự tuyệt? Chẳng lẽ… Gia Cát Liên giật mình, trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt một nam tử trung niên tao nhã, bất giác hai tay nắm chặt thành quyền.
*****************
- Nếp, gạo, cao lương, tiểu mạch, ngô..
Tiêu Duệ vẫn đi tới đi lui quanh gốc cây già trong viện của Dương gia, trong miệng lẩm bẩm
- Nên dùng cái gì để thay thế mới ổn đây?
- Hảo muội phu, ngươi ở đây than thở cái gì vậy?
Dương tam tỷ cẩn thận bưng một chén trà lạnh, vừa cười vừa đi tới, đưa cho hắn dịu dàng nói:
- Trời nóng, uống chút trà lạnh đi, nhìn xem ngươi kìa, đầu đầy mồ hôi rồi.
Dương tam tỷ không chút do dự rút khăn thơm trong ngực ra định chậm mồ hôi trên trán Tiêu Duệ. Cách đó không xa, Tú Nhi khẽ cau mày ho khan một tiếng. Trong lòng Dương tam tỷ hừ lạnh một tiếng, càng “dịu dàng” đưa tới, dùng khăn thơm của mình lau sạch mồ hôi trên trán Tiêu Duệ, sau đó quay lại liếc mắt thị uy với Tú Nhi rồi cười khanh khách. Bây giờ là mùa hè, tiết trời ở đất Thục khá oi bức. Dương tam tỷ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, thân thể của nàng vốn đầy đặn lại cười khanh khách đến nỗi run cả người khiến cho hai bầu ngực căng tròn đẩy đưa như sóng cuộn. Dù sao tuổi thanh niên khí huyết cương cường, kể cả trải qua hai đời làm người như Tiêu Duệ cũng bị hành động của Dương tam tỷ làm cho sắc mặt ửng đỏ, trong lòng rung động. Hắn xấu hổ dứt ánh mắt ra khỏi bộ ngực núng nính muốn xé toạc áo lót mà nhảy ra của Dương tam tỷ, bưng chén trà quay người đi. Bỗng thấy Ngọc Hoàn từ xa đi tới, tay cầm một cái chén màu đỏ, môi hồng ríu rít gọi:
- Tiêu lang, nô gia bảo nhà bếp làm ít cháo kê cho chàng, chàng lại nếm chút nhé.
Tiêu Duệ ứng tiếng, giao chén trà lạnh cho Tú Nhi đang đứng gần đó, rồi bước đến cửa phòng nhận bát cháo kê trong tay Ngọc Hoàn. Hắn nâng chén cháo thổi vài hơi cho nguội bớt, định húp một ngụm nhỏ, đột nhiên nhìn chén cháo kê sềnh sệch màu vàng óng trong lòng chợt động. Ngọc Hoàn cười duyên, dùng cái thìa quấy nhẹ bát cháo rồi múc một muỗng đưa lên miệng Tiêu Duệ,
- Tiêu lang, để nô gia đút cho chàng nhé hi hi..
Nhìn cảnh tượng một đôi vợ chồng sắp cưới không quan tâm đến ai mà biểu diễn tình cảm ân ái triền miên, thêm vào đó phải ngậm đắng nuốt cay nhìn Tú Nhi đắc ý cố tình đem chén trà lạnh hắt xuống đất rồi liếc mắt nguýt mình. Dương tam tỷ ngẩn ngơ như kẻ si ngốc nhìn muội tử và muội phu của mình tình cảm thắm thiết, trong lòng nàng dấy lên nỗi hờn ghen chua xót, hốc mắt đỏ lên, dẫm chân tức tối, đá văng viên đá nhỏ dưới chân, quay mình đi một hơi vào nhà khiến cho đôi tình nhân đứng bên cửa cảm thấy một trận gió nóng vừa lướt qua. Trong lòng Ngọc Hoàn thở dài, môi son hé mở định nói điều gì nhưng rốt cuộc không thốt thành lời. Chỉ có điều vẫn âu yếm múc từng muỗng cháo đưa vào miệng Tiêu Duệ đang híp mắt hưởng thụ.
- Khách khách..
Tú Nhi cũng nhịn không được nữa phát một tiếng cười thanh thuý, bị Ngọc Hoàn trừng mắt liếc đành phải lấy tay bịt miệng, mặt thoáng đỏ bừng.
- Cháo kê này ngon lắm, rất ngon.
Tiêu Duệ đột nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt khiến cho Ngọc Hoàn hết sức buồn bực. Đúng là chủ nào tớ nấy.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Uống xong một bát cháo kê Tiêu Duệ vội vàng đi ra cửa nhanh như một cơn gió. Ngọc Hoàn ngạc nhiên, đánh rơi cả cái bát trên tay, khiến những giọt cháo còn dính trong bát văng tung tóe.
Loại lương thực này là kê, cũng chính là cây lương thực chủ yếu của Trung Quốc cổ đại, cho nên thời nhà Hạ và nhà Thương mới được gọi là "văn hóa kê". Kê chịu hạn rất tốt, có rất nhiều loại, nam bắc đều có. Loại rượu cổ nhất của Trung Quốc cũng là làm từ kê. Đất Thục Châu này sản sinh ra loại kê vàng óng khiến Tiêu Duệ động linh cơ: Liệu có thể dùng kê thay ngô được không? Có thể dùng lúa mạch để thay thế hạt cao lương làm thành rượu Ngũ Lương được không?
Trên đường vội vã chạy tới phân nhánh của tửu phường Tửu Đô, hắn càng nghĩ càng hưng phấn: "Đúng rồi, ta làm Ngũ Lương Ngọc Dịch chứ không phải là rượu Ngũ Lương của đời sau, vì sao nhất định phải dùng nguyên liệu giống nhau? Vì sao phải để vị của rượu này và rượu Ngũ Lương là giống nhau?" Ngay từ đầu, hắn đã rơi vào chủ nghĩa dập khuôn.
Gạo, kê, kiều mạch, gạo nếp, lúa mạch.
Được Tiêu Duệ đích thân chỉ huy, Dương Quát dẫn vài tửu công dùng năm loại nguyên liệu nói trên phối hợp với nhau, cho vào nồi nấu, sau đó lại cho men tiểu mạch vào, tiến hành lên men. Để bảo đảm, Tiêu Duệ yêu cầu các tửu công làm Ngũ Lương Ngọc Dịch theo năm công thức phối chế khác nhau để lên men thí nghiệm, chờ sau khi lên men đầy đủ xong sẽ lựa chọn công thức phối chế nào tốt nhất thì dùng.
Vì sao phải phiền toái như vậy? Lúc trước đã nói, làm loại rượu gồm nhiều chủng loại lương thực thế này thì điều quan trọng nhất chính là làm sao có thể dung hợp hoàn mỹ chúng lại với nhau, nếu không hương rượu và phẩm chất sẽ kém cỏi rất nhiều. Nếu nhiều loại lương thực phối hợp với nhau mà không đem lại hương vị rượu ngon hơn so với một loại lương thực, vậy thì chẳng phải là vừa tốn công, vừa tự nâng cao giá thành làm rượu của mình sao?
Bây giờ là mùa hạ, nhiệt độ không khí khá cao, cho nen thời gian lên men cũng khoảng mười ngày. Để có thể khiến năm loại phối liệu lên men đầy đủ và có thể hòa với nhau làm một trong quá trình lên men, Tiêu Duệ cố ý dặn Dương Quát tăng thêm một ngày lên men nữa.
Đợi cho đủ thời gian lên men dự tính, Tiêu Duệ tự mình mở niêm phong của hũ đầu tiên. Vừa mở tầng giấy dầu dày ra, một mùi rượu nồng đậm vọt ra, trong đó còn chứa một mùi vị ngứa mũi nhè nhẹ. Tiêu Duệ không kìm nổi hắt xì thật mạnh, vẻ mặt vô cùng thất vọng không nói nên lời.
Dương Quát đứng ở sau lưng hắn, thật cẩn thận hỏi:
- Tiêu gia muội phu, thế nào?
Tiêu Duệ day mũi, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Mùi rượu mặc dù nồng hơn, nhưng hương khí không đủ, vả lại lộn xộng, còn cách quá xa dự kiến của Tiêu Duệ. Tuy nhiên trong lòng hắn đã sớm có tư tưởng chuẩn bị, năm loại lương thực đều không có cùng đặc tính, cưỡng ép phối hợp với nhau lên men, rất có thể sẽ làm ra một loại hương vị quái lạ.
Chỉ khi phối hợp với nhau thực sự phù hợp, tương hỗ cho nhau chứ không "mâu thuẫn", mới có thể khiến ngũ lương hòa hợp nhất thể, lên men thành công. Nếu nói theo thuật ngữ làm rượu của xã hội hiện đại, đó là các loại nguyên liệu không có độ pH (1),phải tiến hành trung hòa độ pH từ những loại nguyên liệu bất đồng mới tính là thành công.
Hũ số một này chính là hũ mà Tiêu Duệ đặt nhiều tâm sức nhất, tự nghĩ rằng đó là công thức phối hợp tốt nhất. Hũ số một thất bại khiến hắn mất đi hứng thú mở những hũ tiếp theo. Dương Quát thấy hắn mất hứng thú liền chủ động tiến lên mở niêm phong của các hũ khác ra. Kết quả đều đúng như Tiêu Duệ dự kiến, thành quả lên men không khác biệt nhiều so với hũ số một, đều không đủ tiêu chuẩn để tiến hành quá trình ủ thứ hai.
Chỉ còn lại hũ cuối cùng, cũng chính là hũ số nắm. Tiêu Duệ đã không còn hy vọng gì, buồn bực quay người định rời đi. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, đột nhiên một làn hơi rượu nồng mà không chán như thể hữu hình bay vào lỗ mũi hắn. Hắn không kìm nổi co giật mũi mấy cái, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng như điên: trời ạ, thơm nức nồng đậm, thuần hậu thơm ngọt lâu dài, đúng là hương vị hỗn hợp này. Không sai, đúng là nó!
Tiêu Duệ đột nhiên xoay người, vội vã lao tới, đẩy Dương Quát ra, đi dạo quanh hũ số năm một vòng, hít thật sâu hương khí đã mong đợi từ lâu kia. Đợi cho tâm thần ổn định, hắn mới gãi gãi đầu, cảm thấy có chút buồn cười: phối phương của hũ số năm này chỉ để "làm nền", năm loại lương thực cứ thế chia đều cho vào. Đây là phối phương không phù hợp nhất, nhưng chính nó lại trở thành phối phương thành công. Quả thật là không có đạo lý gì cả!
Tiêu Duệ ngơ ngác ôm lấy hũ số năm, khuôn mặt tắm trong ánh nắng chiều đỏ như máu, trầm ngâm không nói. Các tửu công đã nhàm chán tản đi một bên, chỉ còn Dương Quát vẫn thành thật đứng ở phía sau lưng hắn, trên mặt cũng đầy vẻ hưng phấn. Dương Quát cũng là tửu công thâm niên ở Tửu phường, đương nhiên hiểu được hương rượu nhập vào tận tim phổi thế này nghĩa là gì.
Đột nhiên, Tiêu Duệ cúi đầu hỏi:
- Quát huynh, có phải nguyên liệu của hũ này được chưng trong thời gian ngắn nhất không?
Dương Quát gật gật đầu, có chút nghi hoặc hỏi:
- Tiêu gia muội phu, đây chẳng phải là làm theo ý ngươi nói sao? Chẳng phải ngươi đã nói bắt buộc phải chưng, chưng bao lâu tùy ý, xong thì cho vào trong hũ để ủ.
Tiêu Duệ cười ha hả, khóe miệng nhếch lên có vẻ cực kỳ buồn cười. Tiêu Duệ nằm mơ cũng thật không ngờ, "có tâm trồng hoa, hoa không nở, vô tình gieo liễu, liễu xanh um". Không thể ngờ vô ý nói một câu lại khiến thành công ngay lần thí nghiệm đầu tiên, tìm ra được phối phương độc nhất vô nhị của Ngũ Lương Ngọc Dịch!
Gạo, kê, kiều mạch, gạo nếp, lúa mạch mỗi loại chia đều, thời gian chưng không được vượt quá nửa canh giờ.
Từ khi mặt trời lặn cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống. Tiêu Duệ mới chậm rãi ngộ ra một đạo lý: thời gian chưng của năm loại lương thực này không thể dài quá, cũng không được trộn quá nhiều. Vì sao vậy? Đạo lý rất đơn giản, thời gian chưng quá dài, trong quá trình chưng, năm loại lương thực đã tiến hành "dung hợp" với nhau ở mức độ nào đó. Còn việc dung hợp bằng nhân lực với nhiệt độ cao thế này, trên thực tế là không có lợi cho việc lên men tự nhiên sau này.
Nghĩ thông suốt đạo lý này, Tiêu Duệ mỉm cười:
- Quát huynh, niêm phong cả năm hũ thêm lần nữa.
Dương Quát ngẩn ra, nhỏ giọng nói:
- Tiêu gia muội phu, đã hoàn toàn lên men rồi, còn niêm phong lần nữa làm gì?
- Lên men lần thứ hai, về sau còn phải lên men thêm lần thứ ba.
Tiêu Duệ liếc mấy tửu công đang quan sát mình từ xa, ghé vào tai Dương Quát nói nhỏ:
- Quát huynh, nhớ kỹ, chỉ có hũ số năm mới là phối phương đúng, những thứ khác đều vứt đi hết...Sau này, mỗi lần ủ thì huynh phải tự mình làm, tuyệt đối không được tiết lộ phối phương này ra ngoài. Huynh hiểu chưa?
Khuôn mặt đôn hậu của Dương Quát thoáng giật mình, hắn vội vàng gật đầu:
- Ta hiểu.
***********************
Ích Châu, Ngọa long sơn trang.
Mặc dù tên là "Ngọa Long sơn trang", nhưng kỳ thật đây chỉ là một khu nhà siêu cấp trong một tòa thành thị phồn hoa mà thôi. Ở đây có hơn ngàn gian nhà cửa phòng ốc, trước sau có tám mảnh sân, những căn nhà mái ngói cong vút kéo dài tưởng như liên miên bất tuyệt. Đình đài lầu các bài trí theo phong cách cực kỳ đặc biệt của nhà vườn Giang Nam. Đó chính là phủ đệ đã bao đời gây dựng, tích lũy mới được như vậy của Gia Cát Gia, thương nhân thế gia đất Thục.
Kỳ thật, trước kia Gia Cát gia không gọi là Ngọa Long sơn trang, mà chính do gia chủ đương nhiệm mấy năm trước xây dựng rầm rộ mới đổi tên như vậy. Đại khái lấy tên Gia Cát Khổng Minh để đặt tên cho phủ đệ, lại sửa tên mình từ Gia Cát Minh thành Gia Cát Khổng Phương, ra vẻ thể hiện sự tôn kín của bản thân và của gia tộc đối với vị quân sư đại tài Gia Cát Lượng thời Tam Quốc.
Kỳ thật, rất nhiều sĩ tử Ích Châu đều cho rằng thương nhân Gia Cát gia của Ích Châu chẳng có chút quan hệ nào đối với Gia Cát Lượng, chẳng qua Gia Cát Khổng Phương tự trát vàng lên mặt mình mà thôi. Huống chi, cái tên Gia Cái Khổng Phương bám đầy hơi tiền, lại càng khiến các sĩ tử khinh thường cười nhạt
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Đương nhiên, không hề ít sĩ tử khôn khéo đã thầm chỉ trích: thương nhân dù có tiền cũng chỉ là thương nhân mà thôi. Gia Cát gia rêu rao như vậy, không ngờ công khai lấy “Ngọa Long" làm tên của phủ đệ. Cho đù họ có quan hệ với Gia Cát Lượng lão tổ tông thật hay không thì như vậy cũng có chút phạm húy quan gia. Ít nhất cũng sẽ làm nhóm quyền quý quan liêu của Ích Châu khó chịu. Nhưng sự thật lại ngược lại, các quan lại Ích Châu gần như đều là khách quen của Ngọa Long Sơn trang.
Kỳ thật, ở xã hội thượng lưu Ích Châu, đây cũng coi như một bí mật công khai - Sau lưng mỗi thế gia thương nhân Đại Đường đều có bóng dáng một nhà quyển lực giàu có. Gia Cát gia chính là dựa vào đại quý nhân số một, số hai trong kinh thành, Thọ Vương Lý Mao, cũng chính là trượng phu đầu tiên của Dương Ngọc Hoàn trong lịch sử.
Mà “Ngọa Long Sơn trang" ở Ích Châu còn có một "biệt danh", là Biệt Viện của Thọ Vương. Đây chỉ là cách nói ẩn dụ, các quan viên Ích Châu chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra. Nếu không như vậy, cho dù Gia Cát Khổng Phương có gan lớn bằng trời cũng không dám lấy “Ngọa Long" để đặt tên cho phủ đệ của mình.
Mẫu thân của Lý Mao chính là Vũ Huệ Phi được sủng ái nhất hiện giờ. Vũ Huệ Phi cố ý xúi bẩy Lý Long Cơ phế thái tử mà lập con ruột mình là Lý Mao, cho nên không ngừng dùng đủ mọi thủ đoạn “đòi lấy" tước vị và quan chức cho Lý Mao. Năm Khai Nguyên thứ mươi hai, Lý Mạo đã được phong làm Thọ Vương, đồng thời là Ích Châu Đại đô đốc, Kiếm Nam Tiết độ sứ.
Trong thành Trường An nguy nga, vây quanh ngôi vị Hoàng Đế có ba thế lực rất lớn âm thầm đan xen lẫn nhau không ngừng.
Đầu tiên là thái tử Lý Anh. Trước khi sủng hạnh Vũ Huệ Phi, Lý Long Cơ từng sủng hạnh Triệu Lệ Phi, Hoàng Phủ Đức Nghi và Lưu Tài Nhân. Các nàng sinh ra thái tử Lý Anh, Ngạc Vương Lý Dao, Quang Vương Lý Cư. Sau đến lượt Vũ Huệ Phi nhận được long sủng, còn ba phi tử kia cũng lần lượt thất sủng, các hoàng tử do họ sinh ra cũng lần lượt thất sủng theo. Nhất là Lý Anh, lúc nào cũng đều lo lắng đề phòng, sợ bị phế, liền âm thầm kết giao với quyền quý vá đại thần, bảo vệ xung quanh vị trí đông cung.
Tiếp theo đó là Thọ Vương Lý Mao này. Nhìn qua, hắn là kẻ tiền đồ rộng mở nhất, có mẫu phi là chỗ dựa, có rất đông quan chức quyền quý ủng hộ, thậm chí còn có cả thương nhân phố phường như Gia Cát gia gắn kết, hoàn toàn có đủ tài lực để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Còn lại là Khánh Vương Lý Tông. Lý Tông một thân oai hùng hơn người, lai có chiến công, có uy tín rất cao trong triều cũng như trong quân đội. Năm Khai Nguyên thứ tư, Lý Tông lĩnh chức An Tây Đại đô hộ kiêm An phủ Hà Đông quan nội, Lũng Hữu chư phiền đại sứ, rồi phong là Khánh Vương. Năm Khai Nguyên thứ mười lăm, lĩnh chức Lương Châu Đô Đốc kiêm Hà Tây chư quân Tiết độ đại sứ. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi mốt, lĩnh chức Thái tử thái sư. Trong những đứa con của Lý Long Cơ, Lý Tông x em như một người có tài, bởi vì thái tử Lý Anh yếu đuối, cho nên nhưng lời kêu gọi phế thái tử sửa lập Khánh Vương vẫn vang lên không ngớt tại Đường triều.
Không nói đến ba thế lực của triều đình Đại Đường này. Lại nói tới trong một phòng khách của Ngọa Long Sơn trang, tam đương gia Gia Cát Liên của Gia Cát gia vừa mới từ Thục Châu trở về Ích Châu, đang cung kính đứng một bên, lắng nghe gia chủ - đại ca Gia Cát Khổng Phuơng của hắn “hạ cố hỏi thăm" và “chỉ dạy".
Trước mặt Gia Cát Khổng Phương, Gia Cát Liên chỉ là một đệ đệ dòng thứ có thân phận thấp kém. Đã nhiều năm, Gia Cát Khổng Phương đểu không hề để mắt tới hắn, vẫn s ai khiến hắn như người hầu. Lần này mà lão nhị của Gia Cát gia không mắc quái bệnh, đại sản nghiệp của Gia Cát gia không thiếu người thân tín để quản lý, Gia Cát Khổng Phương cũng sẽ không hề nhớ tới Gia Cát Liên. Nhìn thần thái cung kính, khum núm của Gia Cát Liên, Gia Cát Khổng Phuơng vừa thỏa mãn lại vừa thất vọng. Bất kể nói thế nào, Gia Cát Liên vấ̃n là tam đương gia của Gia Cát gia, là huyết mạch của Gia Cát lão gia tử, nhưng tên đệ đệ dòng thứ này thật sự là quá mức yếu đuối, quá mức vô năng. Kỳ thật, Gia Cát Khổng Phương căn bản là không nghĩ tới: Gia Cát gia mấy năm nay cô cấp cho Gia Cát Liên cơ hội nào không?
Gia Cát Khổng Phương uy nghiêm, chậm rãi buông chén ngọc sáng lấp lánh trong tay, than nhiên nói từng chữ một:
- Lão tam, đệ cũng không phải câu nệ như vậy, ngồi xuống đây nói chuyện là được rồi.
Mặc dù có tâm muốn cho Gia Cát Liên tham gia tầng lớp lãnh đạo trung tâm của sản nghiệp Gia Cát gia, nhưng Gia Cát Khổng Phương vẫn không hề có chút tín nhiệm hắn. Thực ra không phải sợ hắn không trung thực mà chính là sợ hắn vô năng, làm hỏng mất việc kinh doanh của Gia Cát gia. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Gia Cát Khổng Phương quyết định, tạm thời cho Gia Cát Liên quản lý Kiếm Nam Xuân tửu phường, Xem hắn tài c án thế nào rồi nói sau.
Gia Cát Liên thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Gia Cát Khổng Phương, hai tay nhẹ nhàng đặt trên mấy phù điêu trên chiếc bàn gỗ, hơi cúi đầu, chậm rãi nói chuyện với Gia Cát Khổng Phương.
- Lão tam theo lời đệ, Lạc Dương tửu đồ Tiêu Duệ không ngờ đến Thục châu này? Còn muốn mở tửu phường?
Gia Cát Khổng Phương có chút kinh ngạc đứng dậy hỏi.
- Vâng, là Tiêu Duệ ở Lạc Dương. Đệ đã gặp hắn một lần. Người này mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cử chỉ trầm ổn thạo đời, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản. Đại Ca, đệ lo lắng...
Gia Cát Liên nói tới đây hơi hơi ngưng lại một chút, ngẩng đầu lên liếc nhìn thẩn sắc của Gia Cát Khổng Phương.
Gia Cát Khổng Phương ô một tiếng, lại chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên cười:
- Hôm qua ta đã uống Thanh Hương Ngọc Dịch, đích thật là nhân gian tiên tửu. Nếu có cơ hội lão Tam, có thể phái người bàn bạc với Tiêu Duệ này một chút, Gia Cát gia chúng ta không ngại hợp tác với hắn một phen. Tuy nhiên, không nên gấp gáp, vả lại x em hắn có thể làm nên trò trống gì ở Thục châu đã rồi nói sau.
Gia Cát Liên do dự một chút, liệu có nên nói ra chuyện Tiêu Duệ đã cự tuyệt hợp tác cùng Gia Cát gia hay không. Hắn rất hiểu tính tình của Gia Cát Khổng Phương, tuyệt đối không chịu để món tiền làm ăn to lớn như vậy trôi qua trước mắt mình. Hay nói cách khác, ở đất Thục Ích Châu, hễ chỗ nào có khả năng buôn bán kiếm tiền mà không phân cho Gia Cát gia một chén canh, điều đó nhất định là không thể.
“Có lẽ đại ca sẽ có biện pháp". Gia Cát Liên nghĩ thầm, vẻ mặt vẫn kính cẩn như cũ, không hề có chút cảm xúc dao động nào.
Nhẹ nhàng nâng chén ngọc lên, nhấp một ngụm trà thơm, Gia Cát Khổng Phương thở dài:
- Lão Tam, lão Nhị bệnh nặng nằm liệt giường không dậy nổi, từ giờ đệ phải để tâm hơn tới việc buôn bán của nhà chúng ta. Đúng rồi, tháng sau là lễ mừng thọ sáu mươi của mẫu thân Thứ Sử Ích Châu Chương Cửu kiêm quỳnh đại nhân. Ta muốn đích thân tham gia thọ yến để tặng lễ, đệ cũng đi cùng ta nhé.
Gia Cát Liên vội vã đứng dậy cúi người thi lễ:
- Dạ, lão Tam biết rồi.
Gia Cát Khổng Phương nhẹ nhàng cười, khoát tay áo:
- Lão Tam, Về sau đừng cậu nệ như vậy. Đệ là tam đệ của ta, là tam đương gia của Gia Cát gia, cứ khúm núm như vậy, đệ hạ nhân nhìn thấy thì còn ra thể thống gi nữa?
Gia Cát Liên đỏ ửng mặt, liện tục cúi đầu vâng dạ, trong lòng thì phẫn nộ thầm mắng: Đồ khốn khiếp, Gia Cát Khổng Phương ngươi lại có lúc coi ông đây là tam đương gia của Gia Cát gia sao?
********************************
Thục Châu tửu phường Tửu Đô chính thức khái trương đã nhiều ngày, lứa Ngũ Lương Ngọc Dịch đầu tiên cũng đã được xuất ra. Theo sự đánh giá của Tiệu Duệ, chất rượu và v ị rượu của Ngũ Lương Ngọc Dịch tuyệt không thua gì Thánh Hương Ngọc Dịch, nhưng loại rượu này đắt tiền quá, khó có thể được thị trường Thục Châu hoan nghêng. Tốt thì tốt thật, nhưng giá cả đắt quá, những tửu khách ở thành nhỏ như Thục châu khó có khả năng chịu đựng nổi.
Tuy rằng Dương Quát lo lắng nhưng Tiêu Duệ vẫn không hề quan tâm. Hắn hiểu rằng, thứ mà hắn cần nhất bây giờ là một cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ Ngũ Lương Ngọc Dịch ra. Thục Châu là thành nhỏ nên không được, cơ hội tất nhiên phải ở loại đại đô thị phồn hoa Ích Châu này.
Ngay khi Tiêu Duệ chuẩn bị mang theo Ngũ Lương Ngọc Dịch đi tới Ích Châu tìm kiếm cơ hội, thiếu nữ Ngọc Hoàn lại vội vàng tìm chồng cho Dương tam tỷ. Ðược Dương mẫu ngầm đồng ý, Ngọc Hoàn thông quá một số phu nhân Dương gia dòng tộc thả ra một ít phong thanh, nói là Dương tam tỷ Dương gia muốn tái giá, vân vân... Không tới mấy ngày liền có một chủ tiệm tạp hóa Thục Châu cho bà mối tới cửa cầu hôn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Thấy thiếu nữ và mẫu thân vội vàng tìm “đối tượng" cho Dương tam tỷ, Tiêu Duệ không khỏi cười khổ. Hắn đương nhiên hiểu, Dương Ngọc Hoàn hẳn là đã phát hiện Dương tam tỷ có “ý đồ" đối với mình, có điều thiếu nữ cũng không phải người cả ghen, nhưng trong lòng nàng, tam tỷ dù sao cũng là một quả phụ đã kết hôn, cho dù Ngọc Hoàn chưa đến với Tiêu lang thì tam tỷ cũng không hề thích hợp với chàng.
Càng quan trọng là, nàng rất hiểu tỷ tỷ của Tiêu Duệ biết rõ tình cảm thâm hậu giữa nàng và Tiêu Duệ. Tiêu Nguyệt tuyệt sẽ không đồng ý cho Dương tam tỷ bước vào môn hộ Tiêu gia. Tiêu gia tuy rằng suy tàn, nhưng trong mắt Tiêu Nguyệt, vẫn là thế gia. Cho dù tương lai Tiêu Duệ có nạp thiếp cũng sẽ không nạp một quả phụ. Tuy rẳng Tiêu Nguyệt đã là người xuất giá, không thể can thiệp được hôn nhân của Tiêu Duệ, nhưng Tiêu Duệ chỉ có một người thân duy nhất, Tiêu Nguyệt lại cực kỳ trân trọng đệ đệ minh. Chuyện này trăm phần trăm là không được.
So với việc cứ để Dương tam tỷ dây dưa với Tiêu Duệ lâu ngày thành tình thâm (lửa gần rơm), thà rằng sớm tìm một người chồng cho nàng còn hơn. Như vậy sê sớm chặt đứt tâm tư này của nàng, tránh cho tương lai phát sinh “sự tình" gi đố thì mọi người đều khó xử.
Đây là tâm tư của Ngọc Hoàn. Đương nhiên, trong tiềm thức của nàng có lẽ cũng có một chút bài xích. Dù sao, nàng mới là một thiếu nữ mười lăm tuổi, sao có thể chịu chia sẻ tình lang với nữ nhân khác? Cho dù đó là tỷ tỷ ruột của mình.
Tiêu Duệ tuy rằng không nói gì thêm, nhưng từ đáy lòng không cho việc “thao túng" của Ngọc Hoàn và Dương mẫu sau lưng Dưong tam tỷ là đúng, bất kể nói thế nào, đây cũng là việc chung thân đại sự của Dương tam tỷ, dù sao cũng phải thương lượng với nàng đã chứ! Cứ làm như vậy, với tính tình nóng nảy của mình, Dương tam tỷ mà không nổi điên lên mới là lạ.
Quả nhiên, chờ bà mối vừa đi, sắc mặt Dương tam tỷ lập tức liền âm trầm xuống. Vừa thấy tình hình không ổn, Tiêu Duệ vội vã tránh đi. Trường hợp này thực sự không thích hợp để hắn tiếp tục “lưu lại" ở đó.
- Yêu muội, mẫu thân, các người làm vậy là có ý gì? Ta lấy chồng hay không, ai có thể quản được?
Dương tam tỷ lùi lại một bước, bộ ngực đậy đặn run run, sắc mặt đỏ lên:
- Thế nào? Ghét ta ở nhà nương gia ăn không uống không chứ gì? Ta mang con đi là được, ra sao thì ra!
- Dương tam nhi, nam nhân này không tồi, gia thế giàu có, lại không có con nối dòng. Chỉ cần con sinh cho người ta một hai đứa con trai, gia sản của người ta chẳng phải đều để cho con hưởng hết sao? Con còn trẻ, cũng không thể thủ tiết cả đời như vậy được.
Dương mẫu thở dài, dịu dàng trấn an tam tỷ đang vô cùng kích động.
- Tam tỷ, muội và mấ̃u thân đều là vì tỷ...
Ngọc Hoàn thật cẩn thận nhìn sắc mặt Dương tam tỷ, cười làm lành.
- Câm miệng! Chuyện của ta, các người rỗi hơi quản làm gi?
Dương tam tỷ cả giận nói:
- Yêu muội nhi, không ngờ muội trưởng thành tâm tư lại quỷ quái không ít.
Ngọc Hoàn bị choáng, sắc mặt cũng dần đỏ lên. Tính nàng luôn ôn hòa, lại ở lâu bên cạnh người thím chanh chua trong nhà thúc thúc, bản năng chịu đựng nhẫn nhục đã quen. Nàng tiến lên một bước, kéo kéo vạt áo Dương tam tỷ, lại bị Dương tam tỷ nổi giận đùng đùng đẩy văng ra.
Ngọc Hoàn cắn chặt môi, tính cách điềm tĩnh cũng chậm rãi sinh ra một đốm lửa, dần dần thiêu đốt sự uất nghẹn và bất mãn trong lòng hồi lâu. Nàng căm giận quay người đi, buồn bã nói:
- Tam tỷ, không quản tỷ nghĩ thế nào, nô cũng chỉ vì tốt cho tỷ mà thôi. Nô biết tâm tư của tỷ đối với Tiêu lang, nhưng...nhưng tỷ căn bản là không biết Tiêu lang, không biết Tiêu gia...Tam tỷ, nghe nô khuyên môt câu, chặt đứt tâm tư này đi, tim một người khác cho tốt, được không?
Dương tam tỷ cười lạnh một tiếng, trước mắt lại hiện lên bóng dáng tuấn tú, hào hoa của Tiêu Duệ. Trong lúc nhất thời, lòng ham muốn trong nàng dâng lên, khuôn mặt đỏ bừng lên quyến rũ. Nàng hơi tiến lên môt bước, nhếch miệng ngông cuồng và hoang dã:
- Yêu muội nhi, Tam tỷ ta tuy rằng là quả phụ nhưng đó không phải là lỗi của ta. Đúng vậy, ta chính là coi trọng muội phu...trừ muội phu, ta sẽ không gả cho bất cứ kẻ nào.
Ngọc Hoàn hít một hơi sâu, không thể tin nổi nhìn Dương tam tỷ của mình, rồi lại quay đầu bất lực nhìn Dương mẫu đang nằm trên giường. Dương mẫu run rẩy thân mình, giọng run run hỏi:
- Dương tam nhi, con nói hỗn! Tiêu Duệ là muội phu của con, sao con có thể...
Dương tam tỷ chậm rãi xoay người lại, lặng lẽ nhìn mẫu thân vẫn sống nương tựa với mình nhiều năm, không nói câu nào nhưng thân sắc trong mắt đã nói lên hết thảy.
Ngọc Hoàn dùng sức cắn môi, một tia máu trào ra trên vành môi anh đào, trong lòng vô cũng chua xót.
- Tam tỷ, tỷ...
Ngọc Hoàn rốt cuộc không khống chế được nỗi lòng kích động, xấu hổ và giận dữ, không kìm nổi nghẹn ngào nước mắt rơi như mưa, cúi người nằm gục vào ngực Dương mẫu khóc sướt mướt.
Dương tam tỷ cũng yên lặng ngồi xuống bên giường, thần sắc phức tạp đầy vẻ suy nghĩ nhìn muội tử yểu điệu trước mặt, cũng chính là muội tử đã giúp mình thay đổi vận mệnh. Thần sắc nàng biến ảo nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai mảnh mai của Ngọc Hoàn, u oán thở dài một tiếng:
- Yêu muội, muội hãy nghe ta nói. Tam tỷ mệnh khổ, gả cho một nam nhân đoản mệnh, sớm thành quả phụ còn kéo theo một đứa bé. Hiện giờ nhìn trúng một nam nhân lại là phu quân của chính muội tử nhà mình...Yêu muội nhi, muội yên tâm đi, Tam tỷ tuy rằng thích muội phu, nhưng tuyệt sẽ không...Yêu muội nhi, muội yên tâm! Tam tỷ đời này đã sớm chặt đứt ý niệm lập gia đình trong đầu. Chỉ cần có thể nuôi đứa bé lớn khôn là tốt rồi.
Dừng một chút, trong mắt Tam tỷ cũng lóe lên hai hàng lệ nóng:
- Nếu yêu muội nhi lo lắng, tam tỷ ta sẽ mang theo con trở về Bùi gia, không gặp mặt muội phu nữa là được chứ gì?
Ngọc Hoàn chậm Iãi ngừng khóc trong ngực Dương mẫu.
Dương tam tỷ lại thở dài một tiếng u oán, cô đơn đi ra khỏi cửa viện. Thấy Tiêu Duệ đang đứng trầm tư dưới gốc cây cổ thụ trong viện, khuôn mặt không khỏi “lay động", trong đôi mắt dịu dàng quyến rũ thoáng lóe lên một tia giảo hoạt rồi chợt biến mất.
Quay người lại nhìn vào trong phòng, mặc cho ánh mặt trời nóng bỏng bao phủ thân hình quyến rũ mê người của mình, Dương tam tỷ giơ bàn tay trắng xanh của mình, gạt nước mặt trên mặt.
“Yêu muội nhi, không phải Tam tỷ...Thật sự là Tiêu lang rất quyến rũ...Yêu muội nhi, Tam tỷ sẽ không đoạt nam nhân của muội, nhưng có tam tỷ giúp đỡ muội trông coi nam nhân này cho muội, chảng phải là chuyện tốt sao?" Dương tam tỷ yên lặng thầm nghĩ.
Mà ở trong phòng, Ngọc Hoàn cũng dùng một cái khăn thơm trắng tinh lau khô nước mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kiên định và đứt khoát. Nàng lắc đầu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình, cúi đầu nói:
- Mẫu thân, mấy hôm nữa, nữ nhi phải cùng Tiêu lang quay về Lạc Dương! Chuyện của Tam tỷ, nô không bao giờ quản nữa...
Dương mẫu không nói gì, chỉ có điều phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Thiếu nữ lau khô nước mắt, cũng ra khỏi phòng, không hề nhìn Dương tam tỷ, chậm rãi bước dưới ánh mặt trời tới bên người Tiêu Duệ, nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, mang nô đi Ích Châu nhé. Lúc trước chúng ta cứ đi vội vàng, giờ chúng ta cứ chậm rãi đi chơi cho vui vẻ.
- Được, ngày mai chúng ta sẽ đi Ích Châu.
Tiêu Duệ thấy trên mặt thiếu nữ còn vương chút nước mắt, trong lòng đau xót, không kìm nổi ôm chặt nàng vào lòng.
Dương tam tỷ đứng nhìn từ xa, trong lòng đau đớn. Trong nháy mắt, đột nhiên nàng nhìn thấy trong mắt yêu muội nhi đang tựa đầu vào vai Tiêu Duệ như sáng lóe lên quyến rũ. Dương tam tỷ giật mình, dường như yêu muội nhi của mình không đơn thuần như trong tưởng tượng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi