Phương Minh Viễn muốn làm ra phiên bản nhái máy nước nóng năng lượng mặt trời, sau khi thuyết phục được người trong nhà họ Phương đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài thông qua hàng xóm, mọi người đều đến để học hỏi. Phương Bân theo kế của Phương Minh Viễn, ai hỏi thì cứ trả lời. Tuy nói nguyên lý của món đồ này đơn giản thôi, chỉ xem qua một lần là hiểu rõ, nhưng có người nói rõ những điểm cần lưu ý trong quá trình chế tạo không phải tốt hơn sao. Rất nhanh chóng, ngoài ở trong nhà ông Phương, còn có trên nóc nhà hàng xóm Phương Minh Viễn cũng có cảnh như thế. Trong thời đại này, có thể ở nhà tắm bằng nước ấm miễn phí, không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật là một kiểu hưởng thụ khó có được. Dù thời tiết nóng bức như thế, hoạt động một tí đã ra mồ hôi đầy người, nhưng nhà tắm lại nằm trong nhà máy, không thể vì chuyện này mà lại vào nhà máy tắm rửa. Vì có tắm xong rồi, về đến nhà toàn thân cũng đầy mồ hôi, chẳng phải là phí công lắm sao? Nhưng ở nhà tắm rửa, chẳng những người lớn có thể trực tiếp sử dụng hệ thống nước nóng này, mà cha mẹ và con cái, nàng dâu, còn có bọn nhỏ chịu không nổi cả ngày nắng nóng còn phải nấu nước ấm, cũng như không có vòi hoa sen để tắm rửa dễ dàng. Cho nên Phương Minh Viễn làm ra cái máy nước nóng đơn giản này, không thể nghi ngờ là đã giải quyết được cho mọi người một vấn đề lớn. Hơn nữa nguyên vật liệu cũng không đắt, mọi người ở trong sân nhà máy đều lấy được miễn phí.
Có người hỏi Phương Minh Viễn là nghĩ như thế nào về điểm này. Phương Minh Viễn ra vẻ khờ dại nói:
- Cháu từng nhìn thấy cô chú phơi nước trong sân, phơi một ngày, nước đã trở nên rất nóng, nếu đun nó sẽ bớt thời gian, mà còn giảm được nhiều việc. Cháu đã nghĩ, nếu đủ nơi để phơi nước, lại có thể chuyền xuống dưới, không phải đã tắm được rồi sao? Hơn nữa cháu nghe thầy cô trong trường nói, sắt truyền nhiệt rất tốt, ngoài ra cháu còn biết, mùa hè mấy cái tay vịn bị phơi nắng nhiều quá, nếu vịn phải sẽ phỏng tay, nên cháu nhất quyết phải đi tìm cái thùng sắt to. Thầy giáo còn nói, quần áo màu trắng sẽ phản quang, còn quần áo màu đen sẽ hấp nhiệt, nên cháu nhờ chú Út sơn thùng màu đen. Đây cũng nhờ tay nghề của chú Út cao, nếu cháu làm nhất định không tốt như vậy.
Có cơ hội nịnh bợ chú Út, giờ không chộp lấy, còn đợi tới khi nào? Phương Bân đứng một bên nghe được, mặt mày hớn hở, vui không kìm nổi.
Mọi người liên tục than thở, lý lẽ đơn giản như vậy, trong đời sống không ai là không biết, nhưng vốn không có người nghĩ đến có thể thông qua lý lẽ đơn giản đó mà làm ra một công cụ thực tế tiện lợi như vậy.
“Thằng nhỏ nhà họ Phương thật thông minh, biết xem xét. Cùng là người cả, mấy đạo lý đó mọi người đều biết, nhưng sao lại không có ai nghĩ đến. Vận dụng mấy nguyên lý đó có thể làm cho nhà mọi người đều tắm rửa được mà không cần phải nấu nước”. Những lời bàn luận tương tự như vậy lan truyền bên trong nhà máy. Chuyện Phương Minh Viễn thông minh, vốn chỉ ở phạm vi trong nhà và trường học, bạn bè người thân mới biết, nhưng hiện giờ đã lan rộng đến nhà máy. Chỉ mỗi một phiên bản máy nước nóng thô sơ thôi mà đã làm dư luận xôn xao đến như vậy. Mà trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có gần 40% công nhân viên chức trong nhà máy có thể trang bị phiên bản máy nước nóng thô sơ, có thể biết sức ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Trong một thời gian, giá thùng sắt trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây tăng cao, vốn là một món không ai nhìn ngó tới, vứt bừa trong góc nhà máy lại trở thành món được ưa thích. Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, đã bị người ta lấy sạch, hơi chậm một tí chỉ còn cách lên thị trấn mà tìm. Ngay cả người dân trong thị trấn cũng không ít người trang bị theo. Trong một thời gian, có thể nói trong thị trấn Hải Trang, nơi nơi đều là thùng đen to trên nóc nhà. Tên của Phương Minh Viễn cũng theo đó mà được biết đến một cách rộng rãi.
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Phương cũng vì thế mà được thơm lây không ít. Có rất nhiều người khi vừa nghe được họ là người nhà Phương Minh Viễn, lập tức trở nên thân mật hơn. Chỉ có điều Phương Thắng thỉnh thoảng khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vì khi anh ta được người khác giới thiệu, sẽ thường xuyên nói “đây là cha của thằng nhỏ giỏi giang thông minh Phương Minh Viễn”. Sức ảnh hưởng của người cha này không bằng đứa con, không khỏi làm anh ta hơi buồn bực.
Bởi nguyên do cung cấp bánh bao cho căn tin nhà máy, vả lại Phương Minh Viễn và Triệu Nhã lại là bạn học cùng lớp, quan hệ giữa hai nhà Phương, Triệu này gần đây trở nên thân mật hơn nhiều. Đôi khi, buổi tối rảnh rỗi không có việc gì, Triệu Kiến Quốc lại đến nhà ông Phương, tán gẫu với ông Phương vài câu, bày vài ván cờ. Chuyện kinh doanh bánh bao của nhà họ Phương cũng dần ổn định, Phương Minh Viễn dần lùi lại, để Phương Bân thuê hai người phụ nữ trung niên trong nhà máy, cứ như vậy, cuộc sống của hai vợ chồng ông Phương thoải mái hơn nhiều, buổi tối cũng có thể ở nhà nhàn hạ nói chuyện phiếm.
Vừa lúc Triệu Kiến Quốc dẫn Triệu Nhã đến chơi, mà Phương Minh Viễn lại cũng vừa khéo đang ở chỗ ông Phương, nên hai người lớn liền bày hai ván cờ ra chém giết. Phương Minh Viễn đứng cạnh nhàn rỗi theo dõi cục diện hai bên, chỉ có điều hắn nhất thời quên mất điểm mấu chốt mà lên tiếng, khiến Triệu Kiến Quốc bất đắc dĩ phải chịu hòa ông Phương.
- Tiều Viễn này, cháu không biết quân tử chân chính xem cờ không được nói, đại trượng phu hát khúc Liên Hoa Lạc không hối hận hay sao?
Triệu Kiến Quốc cố tình tỏ vẻ không hài lòng nói.
- Hì hì… ông Triệu ơi, cháu mới bảy tuổi, còn chưa có vợ, cho nên không tính là trượng phu gì đâu. Ông Triệu định giới thiệu cho cháu một cô sao? Nhưng cháu phải nhắc ông trước, cháu tuy chưa có vợ, nhưng hứa hôn đã định không ít rồi. Còn quân tử hả? Ông Triệu ơi, ông nói có quân tử nào bảy tuổi không?
Phương Minh Viễn mặt tươi cười hi hi ha ha mà khiến Triệu Kiến Quốc nghẹn lời không nói được. Mấy năm đại học và sau này làm việc cũng không phải lăn lộn vô ích, nhưng những lời ngụy biện của Phương Minh Viễn khiến ông ta tức đến há mồm. Ông Phương đương nhiên là ngồi một bên vui mừng xem Triệu Kiến Quốc mắc nghẹn. Với quan hệ giữa hai nhà hiện giờ sẽ không để ý chuyện vui đùa nho nhỏ này.
Sau một lúc, Triệu Kiến Quốc mới bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Anh Phương này, cái thằng nhóc này thật là…Thật tôi không biết nói sao cho đúng. Lúc đầu tôi cảm thấy Tiểu Nhã nhà tôi là đứa nhỏ thông minh, nhưng so với cháu nội đích tôn của anh thì… ôi…
Triệu Nhã lập tức bất mãn với Triệu Kiến Quốc, xoắn như kẹo bông.
- Ha ha…
Ông Phương không khỏi cười phá lên. Thằng cháu nội này quả là giúp mình nở mặt, đối đáp quả thực tuyệt không thể tả, ngẫm nghĩ lại càng thấy thích thú, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
- Anh Phương, xem ra Tiểu Viễn cũng biết chơi cờ, nhưng không biết chơi giỏi đến mức nào. Anh dạy nó hả?
Triệu Kiến Quốc nói sang chuyện khác. Bản thân là cấp trên, vốn quản lý một căn tin hơn mười người, thấy gió chuyển hướng thì chuyển đề tài nói sang chuyện khác là kiến thức cơ bản mà.
- Không phải tôi dạy đâu. Tiểu Viễn à, sao cháu biết chơi cờ vậy?
Ông Phương lắc đầu, lúc nãy vui quá quên hỏi Phương Minh Viễn, sao hắn thấy được nước cờ đó khiến cho mình chuyển bại thành thắng.
- Thôi hỏng rồi.
Phương Minh Viễn giật mình, quên rằng mình kiếp này chưa từng học đánh cờ. Ở đời trước, cha dạy cho mình từ năm mười một tuổi.
- Đương nhiên là cháu xem sách dạy đánh cờ. Trong nhà mình có quyển Một trăm thế cờ, cháu theo đó mà học.
Nhưng dù sao hắn cũng đã là người hơn ba mươi tuổi, to mồm nói dối cũng đúng thôi.
- Ha.
Ông Phương vỗ chân nói.
- Quả thật là trong nhà có quyển sách dạy đánh cờ, hay là thằng Hai nhà tôi lấy ở đây đi. Không ngờ rằng tài đánh cờ của nó không tiến bộ mà Tiểu Viễn lại học được.
Nghe ông Phương nói như vậy, Triệu Kiến Quốc không khỏi cảm thấy hứng thú, chủ động bày ra một ván với Phương Minh Viễn, thử tài chơi cờ của hắn.
- Sợ thật, đến rồi!
Trong lòng Phương Minh Viễn đang hét lớn. Hắn không tin hắn chơi cờ gần hai mươi năm, lại luyện ngón cờ trong trường đại học cũng như trong xã hội mà có thể không bằng Triệu Kiến Quốc. Dù sao mình có thua cũng không mất mặt, nhưng lại làm ông nội mất mặt, làm sao tìm được một cách tốt đẹp đây?
Kết quả của ván cờ, vốn là để thử tài chơi cờ Phương Minh Viễn, bậc thầy Triệu Kiến Quốc bị Phương Minh Viễn đánh cho tơi bời, thế cờ như nước chảy hoa rơi, khiến ông Phương và Triệu Nhã kinh hãi.
Triệu Kiến Quốc không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, mà càng xem Phương Minh Viễn đánh cờ càng vừa ý. Học tập có thành tích xuất sắc, còn nhỏ tuổi mà đối nhân xử thế rất giỏi, còn có thể làm ra máy nước nóng, chỉ học sách đánh cờ mà đánh bại cả mình, thằng nhỏ này có thể nói là tương lai vô cùng sáng lạn.
- Tôi nói với anh Phương này, hai nhà chúng ta đính hôn cho bọn trẻ con đi.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 16: Tiền lời đầu tiên của Phương Minh Viễn
Nhóm dịch: Quan trường
Sưu Tầm: 4vn.eu
- Hả? Minh Viễn lại làm sao vậy?
Phương Thắng cảm thấy khó tin nên hỏi lại. Ông Phương đến đó chơi có vài giờ , quay về sao lại có thêm ông bà sui gia!
- Chính miệng ông Triệu chủ động nói ra , cha lại không ý tứ gì cả làm mất mặt gã ngay tại chỗ ! Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang cầu xin người ta, huyện quan cũng không bằng hiện quản mà! Gã nói như thế nào, ông già như cha dĩ nhiên là chỉ có thể nghe thôi.
Ông Phương tuy nói như vậy , nhưng đầy vẻ đắc ý.
- Con muốn nói, đây là nhà thứ mấy muốn kết hôn với Minh Viễn rồi?
Phương Thắng nhìn thằng con đang buồn bực đọc sách một bên, không nhịn được cười khổ nói . Tính toán lại, nhà họ Triệu này phải là nhà thứ tư hay nhà thứ năm gì rồi . Xem ra thằng nhỏ có số đào hoa so với mình còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Tuổi còn nhỏ mà vị hôn thê đã có bốn năm người. Cô bé Triệu Nhã ông cũng từng gặp qua , tuy rằng không nẩy nở, nhưng có thể nhìn ra được cũng là một người đẹp. Hơn nữa nhà họ Triệu ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng có chút thế lực, so với nhà họ Phương thì mạnh hơn không ít . Nếu như ở quá khứ , điều này khẳng định là nhà họ Phương trèo cao. Bà vợ Bạch Bình đứng một bên cười toe toét, thằng nhỏ đã được cô bé hoan nghênh, làm mẹ hắn dĩ nhiên có phần tự hào.
- Khụ, lẽ nào con tưởng là thật hay sao! Hiện nay chính phủ không thừa nhận tảo hôn nữa, nó chẳng qua là một trò hề của mấy ông anh thôi.
Ông Phương tuy nói như vậy, nhưng nói trong lời nói vẫn lộ ra một chút đắc ý.
- Tiểu Viễn, lại vừa có thêm cô dâu nhỏ, có cảm nghĩ gì không?
Phương Bân cố ý hỏi. Vấn đề cá nhân của tiểu thúc này còn chưa giải quyết, thằng cháu nhỏ của mình lại được các cô gái của mấy nhà muốn chiếm lấy.
- Rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo !
Câu trả lời của Phương Minh Viễn giản lược dễ hiểu, cũng không ngẩng đầu lên một cái. Lúc đầu hắn đối với việc tảo hôn của mình còn cảm thấy hoảng hốt. Còn hiện giờ dù sao hắn cũng nghĩ thoáng ra, tảo hôn thì đã sao. Tự mình thấy nên gọi chú thì gọi chú, nên gọi dì thì gọi dì, đừng nghĩ mình gọi tiếng cha vợ, mẹ vợ gì gì đó. Dù sao đây cũng là trò nói đùa giữa thế hệ đồng lứa, mình cho là thật làm gì?
Như vậy lại được lợi trên danh nghĩa. Mai sau bản thân đến nhà họ Triệu ăn uống lại càng thuận tiện hơn, không có việc gì còn có thể chơi đùa với nhau cho đến lớn. Còn mấy cái chuyện gì gì khác nữa, ít nhất còn cần đến mười năm, đến lúc đó hợp với tâm ý của mình thì lấy, không phù hợp với tâm ý của mình thì bỏ. Mình cũng ba mươi tuổi rồi, còn sợ cái chuyện này sao?
Đám người Phương gia ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau một lúc, không hẹn mà cùng lúc cười một trận thật to.
Những ngày sau đó, Phương Minh Viễn không để ý, vô tình biểu hiện sự thông minh, tài năng và trí tuệ, khiến cho mọi người đối với hành vi của hắn càng ngày càng phóng túng, cũng càng lúc càng không xem hắn là một thằng nhóc nữa.
Nhất là ông Phương và Phương Bân, đã xem hắn như một đối tượng có thể thương thảo việc hệ trọng. Tuy rằng những việc lớn mà bọn họ nói ra, trong lòng Phương Minh Viễn, người đã trải qua kiếp sau, vốn không coi ra gì. Vả lại Phương Thắng, cha của Phương Minh Viễn, cũng không thể không ngán ngẩm mà thừa nhận, con đường tương lai của đứa con mình, ông đã không còn thấy rõ nữa, cũng không thể phòng bịthay hắn .
Phương Minh Viễn trước tiên là đem kệ sách nhỏ của mình kia gom góp mấy quyển sách thiếu nhi kia, lục lọi toàn bộ, từ trong đó lựa ra những bảo tồn vô cùng vẹn toàn, lại có đủ giá trị sưu tầm cao tranh liên hoàn, giữ gìn cẩn thận. Đồng thời, hắn cũng thu mua lại sách cũ của những phân xưởng với giá thấp, mượn một góc của phòng nhỏ nhà mình, thiết lập một phòng cho thuê sách, mỗi tập truyện tranh mượn đọc ngay tại chỗ giá hai phân tiền. Hơn nữa hắn còn mô phỏng theo những nhà sách của kiếp sau, thực hiện nghiệp vụ mượn sách. Bất cứ ai cũng đều có thể làm thẻ mượn sách ở đây, tiền thế chấp chỉ cần ba nhân dân tệ, mỗi lần có thể mượn đọc bốn quyển truyện tranh hoặc hai quyển thuyết . Tiền mượn đọc mỗi ngày căn cứ theo nội dung cùng bề dày quyển sách, chia thành hai phân đến năm phân tiền.
Khi hắn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch này, trong nhà họ Phương chỉ có vợ chồng ông Phương và chú Phương Bân chưa phản đối mà thôi, còn cha mẹ và hai người cô của hắn đều cảm thấy hắn quá vớ vẩn. Chẳng qua bởi vì sự kiên trì của hắn và ông Phương ngầm ưng thuận, cùng với viện trợ của chú Phương Bân, kế hoạch này của Phương Minh Viễn mới được triển khai một cách thuận lợi. Thế là trong khu nhà ở của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây lại xuất hiện một cảnh tượng khiến các thợ thuyền cảm thấy sửng sốt. Trước căn phòng nhỏ của nhà họ Phương, ở những nơi mát mẻ, ánh sáng mặt trời chiếu không tới, thường nhìn thấy hai, ba mươi cái băng ghế nhỏ được bày thành một dãy dài, trên đó các cô bé cậu bé đang ngồi đọc sách. Hơn nữa, theo thời gian, những người lớn xuất hiện tại trước căn phòng nhỏ của nhà họ Phương ngày càng nhiều.
Mọi người cũng không khỏi bàn luận về việc này, nhưng đối với đại bộ phận gia đình mà nói, vợ chồng công nhân viên vốn không có nhiều thời gian để trông nom những đứa con trong giữa kỳ nghỉ hè. So với việc để cho chúng chạy loạn nháo cả ngày, khiến người phiền chó ghét, chẳng thà ở nhà họ Phương yên ổn đọc sách. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện phiên bản hàng nhái máy nước nóng năng lượng mặt trời của Phương Minh Viễn, tất cả mọi người đều biết nhà họ Phương có đứa con đặc biệt thông minh, không những yêu thích đọc sách, mà còn có thể dùng những cái đã học mang ra dùng, thành tích học tập càng không tầm thường. Đối với đứa trẻ như vậy, dĩ nhiên họ mong ước con mình có thể gần gũi nhiều hơn, nếu cái đầu gỗ ấy có thể nhờ vậy mà mà mở mang thì không còn gì tốt bằng.
Hơn nữa, trong phòng sách nhỏ của Phương Minh Viễn, đa số đều là các loại tiểu thuyết cùng truyện tranh, mấy thứ này ở thư viện xưởng đều là của hiếm. Nếu có, cũng thường thường bị người ta đến mượn một lần nửa tháng, công nhân bình thường rất khó mượn được. Mà ở năm 83, không có TV, không có cuộc sống con người muôn màu muôn vẻ, phương thức có thể giải trong buổi tối, thật sự là quá ít, quá ít rồi.Mà khiến người vận động cũng đâu thể ngày ngày thực hiện được chứ?
So với việc đánh rắm, uống rượu, hút thuốc hoặc nói chuyện phiếm, nhìn thấy nhanh chóng náo nhiệt lên.
Khi kỳ nghỉ hè gần kết thúc, người nhà họ Phương mới xem lại sổ theo dõi mà Phương Minh Viễn đưa ra, thấy kế hoạch của thằng nhóc này dĩ nhiên đã thành công lớn.
Tiền thế chấp trong tay Phương Minh Viễn vừa vặn nhiều hơn năm trăm tệ, lên đến gần sáu trăm tệ. Nói cách khác, gần hai trăm người nơi đây tiến hành làm thẻ mượn sách, mà mấy ngày này thu phí sử dụng tổng cộng hơn năm mươi tệ, trừ đi toàn bộ tiền hắn dùng để thu mua lại sách cũ, tính lại, thu nhập trong một tháng nay của hắn không thua kém công nhân viên chức trong xưởng.
Sau khi biết kết quả như vậy, vợ chồng Phương Thắng cùng hai cô của Phương Minh Viễn không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không nói được lời nào. So với việc họ đi làm có bao nhiêu cực nhọc, số tiền này Phương Minh Viễn kiếm được thật quá nhẹ nhàng . Tuy rằng cái phòng sách nhỏ này mùa hạ nóng hơn, nhưng so với lò luyện thép của xưởng phía trước mà nói, đây chính là thiên đường.
Đối với khoản tiền thế chấp lớn đó trong tay Phương Minh Viễn, vợ chồng Phương Thắng không an tâm để hắn giữ, dự định lấy lại tụ mình giữ lấy.
Phương Minh Viễn nói sao cũng không chịu. Đùa hay sao chứ, chỉ cần số tiền này rơi vào tay cha mẹ thì có muốn sử dụng cũng trăm ngàn khó khăn.Sở dĩ tự mình hao tâm tổn sức nhọc nhằn làm ra cái thư viện này, không phải là vì khi rảnh tay có thể linh hoạt một chút sao. Những kế hoạch kiếm tiền của hắn, lúc ban đầu không cần người nào bỏ vốn đầu tư, đây chính là tiền lời đầu tiên của hắn.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Phương Minh Viễn số tiền này được giao đến trong tay ông Phương, để ông ấy bảo quản giúp, việc này mới xem như là được xác định.
Ngày 1 tháng 9, trường tiểu học chính thức khai giảng, từ hôm đó , Phương Minh Viễn là học sinh lớp hai
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Phương Minh Viễn lên lớp hai, hắn từ ngôi trường một tầng chuyển tới trường học mới cao bốn tầng. Ở thị trấn Hải Trang năm 83 này mà nói, đó là một trường tiểu học không tệ. Chẳng qua là Phương Minh Viễn nhận thấy, người thiết kế và xây dựng của ngôi trường này đều nghi ngờ rằng bị tổn thương não.Rõ ràng họ không suy xét chu toàn về số lượng học sinh nhập học.
Nhà vệ sinh trong trường dù là diện tích hay số lượng bàn cầu mà nói, còn xa lắm mới có thể thỏa mãn đủ nhu cầu của học sinh.Kết quả là hàng ngày, hàng loạt học trò bất đắc dĩ cần phải xuống lầu đến công viên bên hông nhà vệ sinh. Cũng may, lớp của Phương Minh Viễn ở lầu một nên không ảnh hưởng gì.
Thay đổi của năm học mới là chính là Triệu Nhã lại ngồi cùng bàn với Phương Minh Viễn. Đây dĩ nhiên là kết quả của việc Triệu Kiến Quốc bày mưu đặt kế. Triệu Nhã chung quy vẫn là một cô bé, cũng mơ hồ về chuyện tảo hôn, cũng không rõ hàm ý thật sự trong đó. Thế nhưng trẻ con vẫn là tâm tư đơn giản, lên lớp không nghe giảng sẽ không hiểu thầy nói gì. Phương Minh Viễn đi thi có thể lấy hạng nhất , tự nhiên có thiện cảm nhiều hơn, kết quả này đương nhiên là vui mừng tiếp nhận rồi . Chuyện thay đổi khác nữa là giáo viên chủ nhiệm của Phương Minh Viễn cũng thay đổi. Giáo viên chủ nhiệm mới là một thầy giáo viên trung niên, không phải cô giáo xinh đẹp hai mươi sáu tuổi vừa mới kết hôn trong trí nhớ của Phương Minh Viễn. Đây có lẽ là tác dụng của cánh bướm . Tuy Phương Minh Viễn cảm thấy có một chút tiếc nuối, nhưng mà cũng chẳng phải sự tình đáng lo ngại .
- Tôi họ Nghiêm, các em về sau phải gọi tôi là thầy Nghiêm.
Người đàn ông trung niên đứng ở bục giảng xụ mặt nói:
- Tôi không biết ở lớp một giáo viên chủ nhiệm đòi hỏi các em như thế nào, tôi cũng không muốn biết. Nhưng hiện tại nếu tôi đã làm chủ nhiệm lớp , thì trong lớp tất cả sẽ nghe theo yêu cầu của tôi. Nếu các em không làm được thì chớ có trách tôi mời cha mẹ. Đi học phải cho ra đi học. Từ bây giờ, mọi người đến trường bắt buộc phải mặc áo sơ mi trắng , quần đen , không được phép mặc quần áo có màu sắc sặc sỡ. Tất cả mọi người ngồi thẳng cho tôi. Không được tì người trên bàn. Hai tay để sau lưng. Không được phép nhìn ngang nhìn dọc. Lên lớp không được phép nói chuyện. Không được xem những gì không liên quan đến giờ học. Không được ăn vụng. Tan học không được đùa giỡn. Không được đến trễ về sớm. Nữ sinh trên đầu trừ dây cột tóc ra không được đeo bất cứ trang sức gì. Không được vươn vai. Không được ….
Người đàn ông trung niên nói một mạch không thôi , nghe những lời này bọn nhỏ đầu óc choáng váng.
- Ngày đầu tiên , các em không nhớ được yêu cầu của tôi cũng không sao, nhưng ba ngày sau, tôi sẽ kiểm tra, tất cả nhất định phải thuộc lòng yêu cầu của tôi. Sai một điều, thì đem toàn bộ nội dung chép một lần cho tôi, sai mười điều thì chép mười lần cho tôi. Các em bất cứ lúc nào cũng phải luôn nhớ kỹ nội quy cho tới khi chỉnh tề mới thôi! Tôi bất chấp các em khi ở năm nhất , chủ nhiệm lớp yêu cầu như thế nào. Nhưng hiện tại tôi là chủ nhiệm lớp, học sinh của tôi phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, nếu có ai bất đồng ý kiến, các em có thể nói phụ huynh các em đến nói chuyện. Nhưng nếu các em làm không được , thì cứ dựa theo lời tôi mà làm.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói .
Phương Minh Viễn hơi nhíu nhíu mày, tuy nói rằng thời gian qua quản lý bậc tiểu học tương đối nghiêm, nhưng hiện tại trước mắt vị thầy Nghiêm này, có lẽ đã đi quá xa, khiến người ta có chút không thể nào khoan nhượng được. Ông ta nghĩ ông ta là ai vậy, một Thượng Đế làm gì cũng được sao? Hay là ông ấy đem nơi này trở thành doanh trại? Như vậy khi bọn nhỏ này lớn lên , trong mắt nó còn có niềm vui sướng thời thơ ấu không? Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cũng hiểu được, hắn hiện tại chỉ là một đứa học sinh không đủ tư cách cũng không có năng lực nhắc tới việc kháng nghị . Nếu như trường học cùng các bậc phụ huynh không có ý kiến gì, vị thầy Nghiêm này ra lệnh, sẽ như vậy mà thực thi tiếp .
“Thôi vậy, miễn là ông ấy không đến đụng chạm đến mình thì thôi”. Phương Minh Viễn trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, cảm thấy đáng tiếc cho thân thể nhỏ bé và tuổi tác khiến cho lời nói không có giá trị. Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nghiêm Đông Vũ, tức là thầy Nghiêm này, vốn là giáo viên trong trường học ở thị trấn Hải Trang, gã gả em gái cho một trưởng khoa nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, em rể gã từ đó tác động, đưa gã từ trong trường học thị trấn điều đến trường tiểu học nhà máy. Ở thời điểm năm 83, đãi ngộ của thầy cô giáo của hai ngôi trường này là có sự chệch lệch tương đối lớn. Tiền lương của giáo viên trường tiểu học nhà máy không chỉ nhiều hơn so với trường học trong thị trấn học ba đến năm tệ, mà vào địp Tết, trường học trong nhà máy có đủ mọi phúc lợi , bọn họ cũng không khác gì . Nếu như tính cả việc những phụ huynh thi thoảng biếu tặng quà, thu nhập càng thêm hậu hĩnh. Hơn nữa quan trọng hơn là có điều kiện trở thành nhân viên của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Trên toàn tỉnh Tần Tây , thậm chí cả Hoa Hạ, được cơ cấu có danh hiệu công nhân viên chức chính thức, ở trong thị trấn Hải Trang này đó là việc tương đối đầy thể diện. Từ khi gã được điều vào trường tiểu học nhà máy rồi, thái độ kính trọng của người trong thôn đối với gã lại tăng thêm vài phần.
Tuy nhiên , trong lòng Nghiêm Đông Vũ cũng có chút tiếc nuối. Hắn vốn là muốn vào nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây để dạy trung học, nhưng cuối cùng lại bị chuyển hoạt động xuống dưới, bị cho rằng năng lực của gã chưa đủ , gã chỉ có thể dạy ở mức tiểu học. Vì thế Nghiêm Đông Vũ nén sự tức giận, muốn làm nên một thành tích trong trường tiểu học nhà máy, để mọi người biết rằng: gã, Nghiêm Đông Vũ, tuy xuất thân từ trong trường học thị trấn, nhưng cũng không kém cỏi so với bất kỳ ai ở đây. Có một ngày, gã sẽ tiến vào cấp trung học phân xưởng để giảng dạy.
Mà đảm nhiệm chủ nhiệm lớp một năm thứ hai, đây chính là bước đầu tiên của gã .
Hắn ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. dường như đối với tất cả mọi chuyện xảy ra, Phương Minh Viễn đều không quan tâm. Khi đứa bé này vào lớp mà gã làm chủ nhiệm, thì đã nhận được thông báo rõ ràng của thầu chủ nhiệm khóa, khi lên lớp hắn ngồi ngơ ra cũng được, đọc sách khác cũng được, miễn là không mất làm trật tự thì gã không cần phải quan tâm.
“Xem ra hắn có thể là những con cái của vị lãnh đạo trong nhà máy này, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, so với những đứa trẻ khác, gần như không có gì khác biệt”. Nghiêm Đông Vũ trong lòng thầm nghĩ. Tuy nhiên, vừa mới bước vào trường tiểu học, còn chưa đứng vững, gã cũng không ngốc đến nỗi đi thách thức các chủ nhiệm cấp cao.
Rốt cục khi bọn trẻ trong lớp học như tỉnh lại sau lời nói cuồng phong bão táp từ Nghiêm Đông Vũ, cả tiết học đã trôi qua hơn phân nửa. Niềm thích thú vốn đối với giai đoạn bắt đầu của học kỳ mới, toàn bộ đều biến thành bọt nước.
“Vị thầy Nghiêm này quả là đáng ghét”, trên đường tan học, Phương Minh Viễn không chỉ một lần nghe được các bạn cùng lớp nhỏ giọng oán trách .
Những ngày sau đó, Nghiêm Đông Vũ quả nhiên không ngưng thực hiện qui định mới của gã. Ba ngày sau ở trên lớp gã yêu cầu lớp học mỗi người đều phải ở trước mặt gã đọc thuộc lòng một lần qui tắc “Không được phép”. Lần đầu tiên, toàn bộ trong lớp, chỉ có Phương Minh Viễn, Triệu Nhã và hai đứa bạn học chung lớp vượt qua kiểm tra, còn lại toàn bộ i đều không thể không chép phạt qui tắc “ Không được phép” của gã hơn mười lần .
Vì thế , rất nhanh , tên hiệu “Nghiêm không được phép” trở nên phổ biến và lan nhanh trong lớp .
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 18: Nỗi khổ của “Nghiêm không được phép”
Nhóm dịch: Quan trường
Sưu Tầm: 4vn.eu
Thời gian thoáng chốc đã bước vào tháng mười. Thị trấn Hải Trang ở Tây Bắc này sớm đã bắt đầu chuyển lạnh rõ rệt, thời gian đã qua hơn một tháng rồi, những bạn học trên lớp đối với những yêu cầu ngặt nghèo không được phép ấy của thầy Nghiêm đã từ bất mãn trở thành tê dại, chỉ là danh hiệu “Nghiêm không cho phép” này đã tự nhiên thâm nhập lòng người. Tuy trong trường học, những đứa trẻ này vẫn còn có nỗi sợ với vị thầy giáo này, không dám nói lớn tiếng nhưng sau khi ra khỏi trường học, mấy từ “Nghiêm không cho phép” đã hoàn toàn biến thành đại danh từ của Nghiêm Đông Vũ, thậm chí đối với không ít phụ huynh mà nói, họ có thể không biết Nghiêm Đông Vũ là người nơi nào, nhưng chỉ cần nhắc đến “Nghiêm không cho phép”, thì sẽ như bừng tỉnh ngộ ra vậy.
Đối với những thứ giáo điều của Nghiêm Đông Vũ, tuy là xuất phát tự sự tôn trọng của phụ huynh đối với thầy giáo, cho rằng đây cũng vì Nghiêm Đông Vũ muốn có sự quản lý dạy dỗ tốt hơn, cũng có thể quản thúc được tính của con mình, chứ không một ai lại đến trường học đưa ra những kháng nghị gì, ngược lại yêu cầu con mình vâng theo thực hiện. Nhưng ngấm ngầm trong lòng, những phụ huynh này đối với cách quản lý thô bạo này của Nghiêm Đông Vũ có sự phê bình kín đáo. Những công nhân này suy cho cùng cũng không phải là nông dân trong trấn, đại đa số ít nhất cũng có trình độ văn hóa bậc tiểu học, thậm chí có người có học lực cao trung, dĩ nhiên càng hiểu rõ hơn những vị giáo viên như thế nào mới khiến bọn trẻ yêu thích.
Phương Minh Viễn gần đây bận rộn về việc bắt đầu góp nhặt tiếng Anh năm đó của mình. Dù năm xưa cố gắng hết sức, nhưng vẫn đã qua được bốn cấp. Vả lại qua nhiều năm tốt nghiệp điện ảnh, hun đúc tài năng trong công việc, miễn cưỡng nói những câu hội thoại thường ngày cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau khi sống lại Phương Minh Viễn cảm thấy đối với kế hoạch phát triển của mình sau này, trình độ Anh ngữ trước mắt của mình dường như có chút yếu kém. Dù sao nhìn trình trạng trước mắt mà nói, trong gần vài năm nay hắn chỉ có thể tích tụ năng lượng. Còn những điều trong trường học, thật sự là khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn chán, nhưng trừ khi hắn nhảy lớp nhập thẳng lớp cao trung, nếu không hắn phải ở lại giúp những thằng nhóc thối tha ấy lăn lộn ít nhất là bảy năm. Thời gian bảy năm, hắn mới không muốn lãng phí thời gian vào trường học buồn chán này.
Nhưng bỏ học thì e rằng không thực tế, chỉ sợ sẽ khiêu chiến với điểm mấu chốt của Phương Thắng. Hơn nữa hiện tại đối với trấn Hải Trang mà nói, dù cho là trốn học, vốn cũng không có nơi nào để hắn đi. Nên Phương Minh Viễn tuy rằng đối với việc gặp Nghiêm Đông Vũ cảm thấy phiền chán, nghe những câu hỏi đơn giản có thể nhẩm tính trong đầu, làm những bài tập vô vị đến cực điểm, dù thế vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đi học. Thế nhưng, bên trong bìa sách giáo khoa tiểu học, hắn đã đổi toàn bộ thành sách Anh ngữ và bộ sách cổ văn. Chỉ tiếc rằng Trung Quốc hiện nay, mấy cái máy tính cực kỳ khan hiếm. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây tuy nhiên là một nhà máy lớn trong tỉnh cũng chưa được trang bị. Nếu không, hắn thực sự muốn tìm một người để học tập.
Các trò chơi đùa kinh điển trong đầu hắn nếu như có thể tái hiện trong tay, sẽ không những có sự thu nhập cao, đối với việc chiêu tập người tài mai sau cũng sẽ có lợi lớn.
Theo tiếng chuông vào học vang lên, Nghiêm Đông Vũ mang theo giáo án, cầm lấy thước bản, sắc mặt âm trầm bước vào lớp học. Bọn nhỏ ồn ào liền ngồi ngay ngắn, hai tay xếp chéo về phía sau, như vậy tất nhiên rất mệt, nhưng so với lời giáo huấn đơn độc của “Nghiêm không được phép” sau buổi học, và so với cả hậu quả chép phạt số lượng lớn những quy định “không được phép” của sự nghiêm phạt, bọn nhỏ có thể phân biệt được cái nào mệt chết người hơn. Hơn nữa bọn nhỏ qua thời gian hơn một tháng nay, cũng có thể nhìn ra được, tình trạng của “Nghiêm không cho phép” hiện giờ rất tệ, thuộc dạng gần lúc sắp phải bùng nổ, ai cũng không muốn trở thành vật hy sinh của sự bùng phát đó của thầy.
Nghiêm Đông Vũ đích thật là rất bức bối. Tối hôm qua, vợ gã đột nhiên hỏi, trong trường tiểu học nhà máy, ngoài gã ra còn có những giáo viên nào họ Nghiêm không, nói khi hôm nay em gái nói chuyện với cô ta, tình cờ nhắc đến, hiện giờ trong tiểu học có một vị giáo viên nam họ Nghiêm “không được phép” vô cùng nổi tiếng. Nghiêm Đông Vũ càng nghe càng ngạc nhiên, từ những lời vợ thuật lại, vị giáo viên “Nghiêm không cho phép” khét tiếng đang lan truyền nhanh chóng càng nghe càng giống bản thân. Gã kỹ lưỡng nghĩ lại các đồng sự trong trường, dường như người họ Nghiêm ngoài bản thân ra, chỉ còn một vị giáo viên dạy lớp năm, nhưng vị đó lại là cô giáo, càng không phải dạy môn toán học, năm nay cũng gần nghỉ hưu rồi, trong trường học có danh tiếng tương đối tốt. Nên rốt cuộc Nghiêm Đông Vũ có được một kết luận, trong sự lan truyền tàn bạo này, vị thầy giáo tác oai tác quái với bọn nhỏ chính là mình.
Kết luận này làmNghiêm Đông Vũ phẫn nộ cả một đêm. Gã không nghĩ rằng, trước khi nỗ lực của chính mình chính thức được các lãnh đạo công nhận đã bị mấy người nhà máy để lại ác danh. Nếu việc này lan truyền đến tai của các lãnh đạo trường học, thậm chí là lãnh đạo nhà máy, đối với sự thăng tiến của chính mình mai sau khẳng định sẽ vô cùng bất lợi. Gã suy đi ngẫm lại, cảm thấy cội nguồn của tước hiệu với “tin đồn” này chỉ khởi đầu từ trên lớp của chính mình. Nhưng trong lúc vội vàng, gã cũng không thể phân biệt rốt cuộc là hành vi của một học trò nào. Thế nên cơn giận của Nghiêm Đông Vũ chưa tan, sắc mặt khi lên lớp đương nhiên sẽ không tốt rồi.
Vì vậy tiết học này, bọn nhỏ phải lên lớp trong nơm nớp lo sợ như tấm băng mỏng, thủ đoạn Nghiêm Đông Vũ trừng phạt học trò quá tàn nhẫn. Đối với những đứa trẻ vừa mới học năm lớp hai, chẳng qua cũng chỉ vừa bảy tám tuổi, nếu phải chép một lần những chế độ quy định mà Nghiêm Đông Vũ đã định đặt, thế nào cũng phải mất hai mươi đến ba mươi phút.
Thật ra số lượng từ của điều lệ mà Nghiêm Đông Vũ đã đặt không phải là quá nhiều. Nhưng trong quá trình chép phạt Nghiêm Đông Vũ yêu cầu tuyệt đối không được xuất hiện một bất cứ lỗi chính tả nào, cũng không được có bất cứ hành vi sửa xóa nào, một từ viết sai, là toàn bộ bỏ hết. Nếu khiến gã phạt liền tám đến mười lần, đêm nay việc gì cũng không thể làm được.
Nhìn thấy những đứa trẻ này, từng đứa với bộ dáng kinh hồn bạt vía, niềm vui sướng trong lòng Nghiêm Đông Vũ bỗng nhiên dâng lên. Nhưng khi ánh mắt của gã dừng lại ở nơi Phương Minh Viễn, trong lòng không kiềm được một cơn giận dữ. Tuy nhiên từng nói qua yêu cầu của gã, thằng nhóc này cũng đạt được rồi. Gã chung quy cảm thấy ánh mắt của hắn thi thoảng đang nhìn về mình nhưng hồn vía của hắn không biết bay đến phương nào, hơn nữa điều càng khiến Nghiêm Đông Vũ căm tức là gã cứ cảm thấy trong ánh mắt Phương Mình Viễn nhìn về hướng mình dường như thi thoảng mang theo vài phần châm biếm, giống như đang xem một kẻ vai thằng hề đang biểu diễn ở đoàn xiếc thú.
Một tháng trôi qua, đối với tình hình của Phương Minh Viễn, Nghiêm Đông Vũ đã điều tra rõ rệt. Trong nhà Phương Minh Viễn thực không có người có chỗ dựa vững chắc nào trong nhà máy. Ông nội là công nhân cũ trong xưởng, hiện giờ đã về hưu, cha mẹ và cô cũng chỉ là công nhân thường, chú thì mở cửa hàng bánh bao ở cổng nhà máy, thu nhập cũng khá, trừ chuyện này ra, cũng không có chỗ dựa nào khác. Đứa trẻ này chỉ khôn vặt, đạt hạng nhất kỳ thi học kỳ đầu tiên, nhưng theo Nghiêm Đông Vũ, năm thứ nhất tiểu học cũng không quý báu gì mà làm cho các giáo viên phải kinh tâm động phách.
“Hừ, đừng để tôi nắm được.” Trong lòng Nghiêm Đông Vũ cay độc ngấm ngầm. Nếu như mình có thể làm cho đứa trẻ này khâm phục, gã không tin, những người khác còn nghi ngờ năng lực quản lý và dạy học của gã.
Đang đắm chìm trong cổ văn, Phương Minh Vẫn tự nhiên không biết rằng mình đã bị Nghiêm Đông Vũ dõi theo…
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 19: Khiêu khích “Nghiêm không được phép”
Nhóm dịch: Quan trường
Sưu Tầm: 4vn.eu
Trong nháy mắt, thu qua đông tới, học kỳ đã đi qua được một nửa. Một tuần trước, các lớp tiểu học vừa mới tiến hành xong kỳ thi giữa kỳ .
Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy những chiếc lá vàng rơi rụng, trong lòng cân nhắc xem quán ăn sáng của tiểu thúc có nên xem xét đến việc dọn vào bên trong không. Mùa đông ở tỉnh Tần Tây thường khá lạnh, càng đáng sợ hơn nữa là những cơn gió lạnh thấu xương, nếu mặc áo bông đứng ở bên ngoài lâu, cả người cũng sẽ đông lạnh thành băng, hơn nữa bánh bao nóng hôi hổi nếu thiếu chút phương pháp giữ nhiệt thì nó sẽ nhanh chóng biến thành bánh bao lạnh, và tất nhiên cũng sẽ không bán được nữa. Nhưng vì việc này mà thuê một gian phòng thì quả là có chút lãng phí. Chỗ cổng nhà máy có mấy quán ăn, không biết có thể bàn bạc với họ một chút không, buổi sáng thuê mặt tiền cửa hàng của họ. Bây giờ việc kinh doanh bánh bao của Phương gia đã rất hưng thịnh, trong khu buôn bán này cũng là có chút danh tiếng.Phương lão gia lại mướn hai người nội trợ trong nhà máy làm, giúp việc gói bánh bao, chưng bánh bao, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Tuy rằng bận thì có bận nhưng mọi người ai cũng rất vui vẻ. Trong môi trường khích lệ đó, tất nhiên điều kiện sống cũng được cải thiện rất nhiều, chí ít thì tiêu chuẩn ăn uống cũng được nâng cao đáng kể. Phương Minh Viễn mấy tháng nay lại cao thêm 5cm nữa.
Mà tiệm sách cho thuê nhỏ mà hắn lập ra đã mượn danh nghĩa tiểu thúc Phương Bân chính thức mở cửa tại trấn công thương, hiện giờ cũng không ở tại buồng than nhỏ của Phương gia nữa, mà là tìm một chỗ nhà trệt khác trong khu nhà. Trong này số người đăng ký mượn sách đã vượt qua con số 500 người, mặc dù nói đối với gần vạn người trong tổng số công nhân viên chức trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây kia mà nói, đó chỉ là hạt cát trên sa mạc, nhưng mà đã có một nghìn năm trăm tệ tiền thế chấp nghiễm nhiên rơi vào tay Phương gia. Một nghìn năm trăm tệ, điều này ở thị trấn Hải Trang những năm 83 mà nói lại là một khoản tiền lớn đủ để khiến những công nhân bình thường giật mình rồi. Hơn nữa cái tiệm sách cho thuê nhỏ mà hắn mượn danh nghĩa người khác này, mỗi tháng cũng có thể mang lại cho Phương gia khoản thu nhập đến con số mười tệ, tuy rằng nói không phát triển bằng việc kinh doanh bánh bao, nhưng lại hơn ở chỗ nhàn nhã thanh tĩnh. Một ấm trà một quyển sách, sống yên ổn qua ngày, chính là cách Phương lão gia và Phương lão thái thái có thể thoải mái mà đảm nhận. Điều này tất nhiên trong con mắt của những người xung quanh lại trở thành một ví dụ minh chứng tốt nhất về trí tuệ hơn người của Phương Minh Viễn. Nghe Triệu Nhã nói, trong khu nhà máy ở phía bên kia trấn cũng đã xuất hiện kiểu nhà sách cho thuê giống như vậy.
Mà cùng lúc đó, cũng có tin tức tốt từ chỗ Chu Viên Triều truyền đến, trên thị trường giao dịch tem phiếu tại tỉnh lị Phụng Nguyên, giá trị của hầu phiếu đã lặng lẽ tăng lên, hiện nay giá trị của một tấm hầu phiếu đã đạt tới năm mao tiền, giá trị của hầu phiếu ở khắp nơi ngày càng cao, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ có vài tháng, giá trị hầu phiếu trong tay của Phương Minh Viễn đã tăng lên gấp sáu lần, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục tăng lên. Đối với người biết tính toán trước sau như Phương Minh Viễn, Chu Viên Triều luôn than thở không ngừng. Y chịu ảnh hưởng của Phương Minh Viễn, cũng đã mua hơn mười tệ tiền hầu phiếu, hiện giờ cũng có thể coi là một món tiền nhỏ. Nhưng Phương Minh Viễn đã nói rất rõ ràng với y, bây giờ còn lâu mới phải là lúc giá trị hầu phiếu đạt đỉnh, nếu như Chu Viên Triều đồng ý bán, hắn sẽ mua lại với giá tám mao tiền một tấm. Nghe hắn nói như vậy, Chu Viên Triều cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên hiểu được Phương Minh Viễn ở đây là đang muốn ám chỉ y rằng, một tấm hầu phiếu chí ít cũng sẽ tăng lên tới tám mao tiền trở lên, và tất nhiên là không chịu chuyển nhượng rồi.
Hiện giờ mỗi tháng Phương Minh Viễn còn phải rút ra một số tiền gửi cho Nhị thúc đang công tác tại Phụng Nguyên để dùng thu mua hầu phiếu, mặc dù hiện nay đã tăng lên tới năm mao tiền rồi, giá thành thu mua cũng đã cao hơn đáng kể so với mấy tháng trước, nhưng so với giá trị của hầu phiếu sau này, thì một chút chi phí bỏ thêm ra này, thật sự không đáng là bao. Hơn nữa lại có thêm thu nhập từ nhà sách cho thuê và tiền thế chấp, hiện tại tình hình kinh tế của Phương Minh Viễn đã dư dả không ít. Nhưng nếu không có con đường đầu tư tốt thì hiện tại hắn cũng chỉ có thể chi tiêu chắt bóp thôi.
“ Có lẽ thu mua một ít quà lưu niệm thời kỳ cách mạng văn hóa, cũng không tệ”. Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm suy nghĩ mông lung. Muốn kiếm tiền nhất định có khả năng kiếm tiền, những đồ vật này sau này có thể là những bộ phận cấu thành quan trọng trên thị trường sưu tầm, thế nhưng lúc này lợi nhuận thu về…. Hắn lại không có ấn tượng gì. Tài chính của hắn có hạn, hắn phải bảo đảm chi tiêu vào những chỗ cần thiết.
“ Reng … ” , tiếng chuông lên lớp vang lên trong trẻo, Nghiêm Đông Vũ bước vào lớp với vẻ mặt tối sầm lại. Các học sinh vốn vẫn đang châu đầu ghé tai nhau lập tức ngồi ngay ngắn lại, hai tay đưa ra phía sau lưng.
Nghiêm Đông Vũ cầm bài thi lên trên bục giảng, nhìn chung quanh dưới lớp, lạnh lung nói:
- Kết quả bài thi giữa kỳ lần này đã có rồi, kết quả này làm tôi rất không hài lòng.
Nhiệt độ trong lớp học dường như trong khoảnh khắc giảm tới mấy độ, bọn trẻ biết, tuyệt đối không được phép sợ hãi mà lung lay. Mỗi một lần như lúc này là lại có vài người xui xẻo, nếu không phải là bị đuổi tới phòng xử phạt trong hành lang, sẽ là bị mời phụ huynh đến, mà những phụ huynh được mời đến khẳng định sẽ bị “Nghiêm không được” mắng đến vuốt mặt không kịp, sau khi trở về, đứa trẻ đương nhiên liền tai vạ đến nơi rồi. Lần trước, Quách Bân bị ba nó đánh đến nỗi mông sưng liền một tuần. Ngày đầu tiên, nó không có cách nào ngồi nghe giảng bài được, về sau ngày nào nó cũng mang theo một cái đệm thật dày lên lớp.
- Xuống dưới, tôi từ từ đọc điểm, đọc đến tên ai người đó tự bước lên lấy bài thi của mình!
- Triệu Nhã, 97 điểm!
Trong lớp vang lên một tiếng ồ nhỏ. Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Phương Minh Viễn hoài nghi. Mấy tháng trở lại đây, mọi người đều biết Nghiêm Đông Vũ từ trước tới nay đều đọc điểm từ cao tới thấp, vị trí đứng đầu này đã bị Phương Minh Viễn chiếm cứ từ rất lâu rồi. Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút kinh ngạc, Triệu Nhã – người đi đến chỗ Nghiêm Đông Vũ lấy bài thi lại có bộ dạng của một kẻ không tin tưởng lắm.
- Lưu Dũng, 94 điểm!
Phương Minh Viễn lại càng khó hiểu hơn, “người đã sao chép một phần bài thi của mình như Lưu Dũng lại có thể xếp đến thứ hai, mình tại sao lại không thể bằng hắn được?”. Các bạn trong lớp lại càng kinh ngạc hơn. Ngay đến cả bản thân Lưu Dũng còn há hốc mồm, sửng sốt hồi lâu mới ý thức được phải lên lấy bài thi.
- Chu Viện Hồng, 92 điểm!
Nghiêm Đông Vũ mặt không chút biểu cảm tiếp tục đọc.
- Lưu Hưng Hoa, 91 điểm!
... ...
- Phương Minh Viễn!
Khi đến người thứ mười chín, Nghiêm Đông Vũ mới lạnh lùng kêu ra tên Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày, nếu nói là bản thân mình không cẩn thận mà viết sai đáp án thì điều đó cũng có thể có khả năng, nhưng nếu nói là sai đến nỗi mất nhiều điểm như vậy, thì chính bản thân hắn cũng không tin. Hắn cầm bài thi trở về chỗ ngồi xem xét lại cẩn thận, phần đầu còn được, đến câu hỏi 25 điểm ở phần sau Nghiêm Đông Vũ toàn bộ đều cho hắn 0 điểm. Hắn liền thuận tay lấy ngay bài thi của Triệu Nhã lại đối chiếu, thấy những đáp án của bản thân hắn cũng không có lầm lẫn gì. Nếu nói là có khác biệt thì cũng chỉ là bản thân hắn trình bày không được tỉ mỉ như Triệu Nhã, mỗi một bước đều liệt kê hết ra, còn hắn thì cứ điền thẳng đáp án vào. Trong lòng Phương Minh Viễn đã hiểu được, xem ra Nghiêm Đông Vũ là do nguyên nhân đó mà cho hắn ta điểm 0.
- Vương Băng, 48 điểm!
Nghiêm Đông Vũ cuối cùng cũng đọc xong điểm các bài thi. Ngẩng đầu lên, nhìn từng khuôn mặt vẫn còn phảng phất vài phần kinh ngạc của các học trò trong lớp học, trong lòng y không khỏi vài phần đắc ý. Trải qua khoảng thời gian mấy tháng nay nghiêm khắc quản lý, kỷ luật trên lớp học của các học sinh này cũng đã tốt lên nhiều. Trong tình hình như thế này, tất nhiên sẽ không có ai dám ghé tai thì thầm với nhau nữa.
- Kết quả kỳ thi lần này rất không tốt! Đây mới là lớp hai, các anh các chị liền trả cho tôi những bài thi như thế này sao? Điều đó có xứng đáng với việc tôi tận tình dạy bảo các anh các chị mấy tháng nay không?
Nghiêm Đông Vũ lớn tiếng mà khiển trách:
- Trong số 4 khối của trường, chỉ xếp tới thứ hai, hơn nữa vị trí đứng đầu khối lớp hai cũng bị ba lớp bạn dành mất, các anh các chị không cảm thấy xấu hổ sao? (Chú thích một chút: Trường có 4 khối từ lớp 1 tới lớp 4, khối lớp 2 mà Phương Minh Viễn đang học có 4 lớp tất cả)
Ánh mắt y dừng lại chỗ Phương Minh Viễn, liền nhìn thấy Phương Minh Viễn vẻ mặt hờ hững, nhìn vào trong ánh mắt hắn không thấy có chút sợ hãi nào, trái lại dường như phảng phất một chút nghiền ngẫm, rồi liền cứ thế lạnh lùng nhìn chính mình.
Trong khoảnh khắc đó, Nghiêm Đông Vũ có một loại ảo giác, người mà y đang đối diện không phải là một tiểu tử thối lớp hai, mà là một người trưởng thành ở độ tuổi tương đương với y. Tất cả những gì mà y làm đối với hắn, trong mắt của hắn, càng giống như một trò cười vô nghĩa.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief