Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 71: Bức cung
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần Thanh Đế liếc nhìn Trần Hương Hương, lập tức lại nhìn bọn người lão Đại, thản nhiên nói:
- Lão tử như thế nào không biết các ngươi nhỉ? Lão tử như thế nào không biết, có mấy cái cặn bã các ngươi là tâm phúc của mình? Lão tử như thế nào không nhớ rõ, từng bảo ngươi tìm người đi cưỡng gian muội muội của ta chứ?
- Ngươi... ngươi là ai?
Lão Đại toàn thân rung mạnh, nhìn xem Trần Thanh Đế hoảng sợ nói:
- Ngươi... Ngươi là Trần Thanh Đế?
- Như thế nào? Thật bất ngờ sao? Ngươi không phải nhận thức lão tử sao? Ngươi không phải nói cùng lão tử rất quen thuộc sao? Là tâm phúc của lão tử sao?
Trần Thanh Đế một cước đá vào ngực lão Đại, lạnh giọng nói:
- Nói, là ai sai sử các ngươi cưỡng gian muội muội, giá họa cho ta? Chuyện ngày hôm nay, là ai sai sử các ngươi làm? Không muốn chết thì mau nói ra.
- Không nói đúng không? Ta sẽ để cho các ngươi nói.
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười tà dị, nhặt dao găm rơi trên mặt đất kia lên, quay đầu nhìn Trần Hương Hương nói:
- Tiểu muội, em tốt nhất mặt xoay qua chỗ khác, không nên nhìn.
- Ta... dạ.
Trần Hương Hương nhìn dao găm trong tay Trần Thanh Đế, sợ run cả người, nàng đã nghĩ đến, kế tiếp Trần đại thiếu sẽ làm gì.
- Ngươi đã biết thân phận của ta, ta nghĩ ngươi có lẽ rất rõ ràng, coi như là ta giết các ngươi, cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Trần Thanh Đế đi đến bên người lão đại, đem dao găm gác ở trên cổ của hắn, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, các ngươi bắt cóc muội muội ta, mà ta vì cứu muội muội, ngộ sát các ngươi, vậy thì càng không có sự tình gì rồi.
Dao găm trong tay Trần Thanh Đế khẽ động, trực đâm vào trong đùi lão Đại, sau đó chuyển động:
- Nói, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi hãm hại ta?
- A...
Lão Đại phát ra từng tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, cắn chặt răng, nói ra:
- Cho dù ta nói, chúng ta cũng không sống được. Không nói, còn có cơ hội sống?
- Vẫn là một cái xương cứng, ta ngược lại muốn nhìn xương cốt của ngươi cứng đến bao nhiêu, ta là người rất thích xương cứng.
Trần Thanh Đế dùng sức, dao găm đột nhiên dạo qua một vòng, một khối thịt cứ như vậy bị Trần đại thiếu lấy ra.
- A...
Hét thảm một tiếng, lão Đại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Muốn ngất đi? Không có dễ dàng như vậy, không có ta đồng ý, chết, đối với ngươi mà nói cũng là yêu cầu xa vời.
Trần Thanh Đế lành lạnh tự nói, tùy theo liền lấy ra ngân châm, ở trên đùi lão Đại, rất nhanh châm xuống.
Máu đã ngừng chảy.
- Tỉnh lại đi.
Lập tức, Trần Thanh Đế lại lấy một cây ngân châm, đâm vào trán lão Đại, theo tiếng nói rơi xuống, lão Đại ung dung tỉnh lại.
- A...
Lão Đại vừa tỉnh lại, như điên cuồng kêu to, y phục trên người đã sớm bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, mồ hôi rơi như mưa, diện mục tái nhợt.
- Ta chỉ dùng phương thức châm cứu, cưỡng ép cho ngươi tỉnh lại. Loại phương thức này, là có thể làm cho ngươi tỉnh lại không sai, nhưng, đồng dạng sẽ để cho thần kinh ngươi phản ứng càng thêm nhanh nhẹn. Điều này cũng ý nghĩa, cảm ứng của ngươi đối với đau đớn, là tăng gấp hai.
Trần Thanh Đế vô cùng bình thản nói:
- Cho nên, ta khuyên ngươi, tốt nhất nói cho ta biết, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần hãm hại ta.
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi lại ngất đi, ta lại dùng phương pháp đồng dạng cho ngươi tỉnh lại, ngươi cảm ứng đối với thống khổ, sẽ tăng bốn lần.
Trần Thanh Đế một bộ hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng mà, ở trong mắt bọn người lão Đại, lão Nhị, Trần Thanh Đế chính là một Ác Ma.
Bởi vì trọng thương, thiếu niên tóc vàng cảm thấy mơ màng muốn ngủ, nghe Trần đại thiếu nói xong, nhịn không được giật mình một cái, cưỡng ép để cho mình không mê man.
Hiện tại cũng đã đủ thống khổ rồi, nếu so với ban đầu đau nhức gấp hai, hắn sao có thể thừa nhận được, không đau chết mới là lạ. Kiên quyết không thể ngất đi, nhất định phải chịu đựng.
Thanh niên tóc vàng nghĩ như thế.
- Xem ra ngươi thật sự là chưa thấy quan tài không rơi lệ, tốt, ta đây sẽ thanh toàn ngươi.
Chủy thủ trong tay Trần Thanh Đế khẽ động, trực tiếp đâm vào phần bụng lão Đại.
Trần Thanh Đế nhắm vô cùng chuẩn, lão Đại căn bản không có bất luận nguy hiểm tánh mạng gì.
Chỉ có đau nhức!
- A...
Một đao đi qua, lão Đại chỉ là phát ra một tiếng hét thảm, quyết đoán hôn mê bất tỉnh. Một đao kia so với một đao trước, càng thêm đau nhức, cái này cho hắn biết gấp hai thống khổ theo như lời của Trần Thanh Đế là thật sự.
Cảm nhận được thống khổ gấp hai, lão đại là không muốn hôn mê cỡ nào, nhưng mà... loại chuyện này, hắn cũng khống chế không được. Không phải là không muốn, nhưng lại lực bất tòng tâm a.
- Gấp hai thống khổ, đã không chịu nổi, một đao liền choáng luôn, vậy bốn lần thống khổ thì sau nhỉ?
Trần Thanh Đế lầm bầm lầu bầu, lại lấy ra một cây ngân châm, vào huyệt Thái Dương của lão Đại.
- A...
lão Đại vừa tỉnh lại, kêu thảm một tiếng, ngay sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Trên người hắn có thương tích, có thương tích thì có đau nhức, mà lần này là bốn lần thống khổ, vậy thì càng thêm gánh không được. Lão Đại lại không muốn như thế nào, cuối cùng cũng phải hôn mê.
- Nhìn ngươi thống khổ như vậy, tạm thời buông tha ngươi một chút.
Trần Thanh Đế rút dao găm ra, rất nhanh cầm máu giúp lão Đại, sau đó nhìn trên người lão Nhị cùng thanh niên tóc vàng thoáng một phát.
Ánh mắt Trần Thanh Đế tiếp xúc đến ai, ai cũng nhịn không được phát run, không dám cùng Trần đại thiếu đối mặt. Ở trong lòng càng cầu nguyện, Trần đại thiếu ngàn vạn lần đừng xem trọng mình.
- Ngươi... chọn ngươi đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 72: Khai hết
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần Thanh Đế dùng dao găm chỉ vào lão Nhị nằm trên mặt đất, lông mày nhíu lại, thản nhiên nói:
- Bộ dạng ngươi rất hung hăng càn quấy, ta trước hết tới hỏi ngươi đi.
- Sửu ca, ngươi... ngươi vẫn là nói cho... nói cho Trần... Trần đại thiếu a, ta...
Lưu Na đứng ở một bên, hoảng sợ vạn phần, nhìn thấy Trần Thanh Đế đi đến gần nam nhân của mình, sắc mặt vô cùng trắng bệch, khóc nấc nói ra:
- Sửu ca, nếu như ngươi chết, ta... ngươi để cho ta làm sao bây giờ?
- Câm miệng!
Lão Nhị cắn răng, rống lớn nói:
- Cho dù ta nói ra, chúng ta cũng sẽ không tránh khỏi cái chết, người kia cũng sẽ không bỏ qua chúng ta.
- Xem ra Nhị đệ Trần Phong Nhiên của ta, cho các ngươi không ít chỗ tốt.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thản nhiên nói:
- Đến lúc này, lại vẫn không muốn bán đứng Nhị đệ tốt của ta a.
Ngươi không muốn nói, Trần đại thiếu tự nói, đánh tan tâm lý phòng tuyến cuối cùng của bọn hắn.
- Ngươi... làm sao ngươi biết là Trần Phong Nhiên sai sử chúng ta...
Lão Nhị nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Bất quá, rất nhanh hắn ý thức được mình lỡ miệng, lập tức câm miệng.
- Là... là nhị ca, dĩ nhiên là hắn...
Trần Hương Hương ôm ấp Tiểu Hắc, toàn thân rung mạnh, trong óc rầm rầm rung động, vẻ mặt không thể tin được.
Nàng không thể tin được, đây hết thảy dĩ nhiên là Trần Phong Nhiên làm.
Người nào không biết, Trần Phong Nhiên là một quai bảo bảo điển hình, cho tới bây giờ đều là dùng Trần Thanh Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Vô luận Trần đại thiếu chọc họa gì, Trần Phong Nhiên đều trước tiên nhảy ra giải thích, yểm hộ.
Ai có thể nghĩ đến, một quai bảo bảo như vậy, vậy mà ở trong tối làm nhiều sự tình thương thiên hại lí, táng tận thiên lương như vậy. Điều này cũng thôi, lại còn giá họa cho Trần Thanh Đế, để cho hắn mang tiếng xấu.
Mặt ngoài thuần khiết, nhu thuận như thế, sau lưng vậy mà lòng dạ ác độc hơn rắn rết.
Một bên là tiểu muội, một bên là đại ca, hãm hại đều không nương tay. Người này đã ác độc đến tình trạng gì, làm ác đến cảnh giới nào, mới có thể đủ làm ra như vậy.
- Tiểu muội, em cũng nghe được đi à nha? Trước kia ta là xem thường em, mọi chỗ đều cùng em đối nghịch. Nhưng mà, bất kể nói thế nào, em cũng là tiểu muội của ta, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu Trần gia.
Trần Thanh Đế nhìn xem Trần Hương Hương đã xoay người nói ra:
- Cho dù ta muốn làm khó dễ em, cũng tất cả đều là ở ngoài sáng, tự mình động thủ. Người khác, còn chưa có tư cách làm khó dễ em, vô luận là ai, ta đều không cho phép.
Trần Thanh Đế ngạo khí nghiêm nghị, không thể nghi ngờ nói.
- Đại ca... em...
Sắc mặt Trần Hương Hương vô tái nhợt cùng, nàng là một mực đều đang vu oan Trần Thanh Đế, cho rằng chuyện tìm người cưỡng gian nàng, là Trần Thanh Đế gây nên.
- Không cần nhiều lời cái gì, em biết là tốt rồi.
Trần Thanh Đế khoát tay áo, đi đến bên người lão Nhị, lạnh giọng nói ra:
- Đem những sự tình ngươi biết, tất cả đều nói cho ta. Tiểu muội, ngươi phụ trách ghi âm.
Vì phòng ngừa vạn nhất, loại thủ đoạn ghi âm này, Trần Thanh Đế vẫn là muốn dùng. Hơn nữa, chuyện ghi âm này, giao cho Trần Hương Hương hoàn thành, đó là không còn gì tốt hơn.
Dù sao, thanh danh của Trần Thanh Đế thật sự là quá thối nát, không có người sẽ tin tưởng.
- Vâng.
Trần Hương Hương ôm ấp Tiểu Hắc, trên váy trắng toàn là máu, từ trong ví móc điện thoại ra, tìm được mục ghi âm, gian nan cất bước đi tới.
- Trần Phong Nhiên sai sử các ngươi như thế nào, bắt đầu từ tìm người cưỡng gian muội muội ta nói lên.
Trần Thanh Đế vụng trộm liếc nhìn Trần Hương Hương, quả nhiên, thời điểm Trần Hương Hương nghe được hai chữ cưỡng gian, toàn thân đều run lên, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Cái này... ta đây không biết, là... là lão Đại qua tay làm, cùng ta... cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì...
Lão Nhị mặt xám như tro, liền nói:
- Trần đại thiếu, ngươi hỏi lão Đại...
- Ta... ta... ta biết rõ.
Lúc này, Lưu Na đột nhiên giơ tay lên, nói ra:
- Lúc trước thời điểm Trần Phong Nhiên tìm lão Đại, ta cũng có mặt, hắn cho hai chúng ta một trăm vạn dùng để làm sự kiện kia. Lão Đại lại để cho Hổ Tử làm, sau khi sự tình đột phát, Hổ Tử... Hổ Tử bỏ chạy... chạy trốn rồi.
- Lần này cũng là Trần Phong Nhiên để cho chúng ta làm, vốn là sai Lưu Na đi dẫn Trần Hương Hương đến, sau đó bắt cóc, giá họa cho ngươi. Trần Phong Nhiên đáp ứng cho chúng ta một trăm vạn, bảo chúng ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì chạy trốn.
Lão Nhị nằm trên mặt đất, dốc sức liều mạng cầu xin tha thứ nói:
- Trần đại thiếu, đây hết thảy đều là Trần Phong Nhiên để cho chúng ta làm, chúng ta... chúng ta cũng chỉ là...
- Các ngươi là làm sao biết, chị Tĩnh Nhu ở đua xe thắng tiền, dùng lấy cớ lừa gạt ta đi ra? Cũng là Trần Phong Nhiên nói cho các ngươi hay sao?
Trần Hương Hương đang ghi âm, nhịn không được hỏi.
- Vâng... Đúng vậy.
Lão Nhị hít sâu một hơi, nói ra:
- Trần Phong Nhiên nói cho chúng ta, sân thượng cấp ba là địa bàn tư nhân của ngươi, đợi đến lúc ngươi báo danh xong, nhất định sẽ đi lên, cho nên Na Na giả mạo bạn ngồi cùng bàn của Lâm Tĩnh Nhu, lừa gạt ngươi đi ra.
- Điện thoại di động của ta không có tín hiệu, cũng là các ngươi giở trò quỷ?
Ánh mắt của Trần Hương Hương, đã rơi vào trên người Lưu Na.
- Vâng... Là Trần Phong Nhiên ở trên sân thượng an trí máy quấy nhiễu tín hiệu, cho nên...
Lưu Na thành thành thật thật nói:
- Cho nên điện thoại di động của ngươi không có sóng, ta mới có thể nói, Lâm Tĩnh Nhu gọi điện thoại cho ngươi không được.
- Đây hết thảy thật là Trần Phong Nhiên làm, không ngờ thật là hắn.
Sắc mặt Trần Hương Hương vô cùng ảm đạm, bởi vì, không được nàng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể lên sân thượng.
Đương nhiên, trong này không kể cả Trần Phong Nhiên cùng Lâm Tĩnh Nhu. Về phần Trần Thanh Đế, đây tuyệt đối là đối tượng trọng điểm đề phòng, càng không cho phép lên trên đó.
- Một vấn đề cuối cùng, lúc trước... lúc trước... lúc trước chị Tĩnh Nhu như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?
Trần Hương Hương cầm di động, không ngừng run rẩy, cố gắng hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 73: Vạch trần
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Cái này chúng ta cũng không biết, hẳn là Trần Phong Nhiên thông tri cho Lâm Tĩnh Nhu. Trần Phong Nhiên không phải thực muốn tìm người... chỉ là muốn giá họa cho Trần đại thiếu, cho nên...
Lưu Na hít sâu một hơi, nói ra:
- Cho nên, Lâm Tĩnh Nhu mới có thể trùng hợp xuất hiện như vậy.
Kế tiếp, Lưu Na cùng lão Nhị cùng với thanh niên tóc vàng, nói tất cả sự tình hãm hại Trần Thanh Đế, toàn bộ kéo ra. Như vậy làm Trần Thanh Đế rất là muốn giết người.
Trước trước sau sau, trọn vẹn bị hãm hại giá họa mười chín lần, nhưng Trần đại thiếu kia lại không có phát giác, không có hoài nghi. Con mẹ nó, người này ngu xuẩn đến tình trạng gì a.
- Con mẹ nó, mười chín lần, còn thật là hung ác, thật là độc ác.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Hương Hương nói:
- Tiểu muội, em có phát hiện hay không, mỗi một lần tên khốn… khục khục… ta bị giá họa hãm hại, đều là thời điểm quan hệ giữa anh và em có chỗ cải thiện.
- Ân.
Trần Hương Hương có chút nghĩ nghĩ, thật đúng là có chuyện như vậy, mỗi lần đều là như thế.
- Hừ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Trần Phong Nhiên tìm người bắt cóc em, tất nhiên là vì, ta thay Tiểu Hắc trị liệu chín ngày, mà chín ngày này một mực cùng một chỗ với em. Cho nên, hắn mới không thể chờ đợi được như thế, ngày đầu tiên khai giảng liền động thủ.
Trần Thanh Đế dẫn dắt, làm cho Trần Hương Hương minh bạch cả sự tình từ đầu đến cuối.
Trần Thanh Đế đương nhiên biết là nguyên nhân này, nhưng mà, cái này lại để cho người trong cuộc như Trần Hương Hương không rõ ràng.
- Ta... chúng ta kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Trần Hương Hương áy náy nhìn Trần Thanh Đế, hiện tại nàng mới phát hiện, Trần đại thiếu một mực xem thường nàng, khắp nơi cùng nàng đối nghịch, mới là người quan tâm nàng nhất.
Tánh mạng Tiểu Hắc hấp hối, tất cả bác sỹ thú y đều thúc thủ vô sách, là Trần đại thiếu trị tốt. Tại thời khắc nguy cấp nhất, là Tiểu Hắc liều mạng trọng thương, liều chết hộ chủ, chèo chống đến khi Trần Thanh Đế đến, mới để cho Trần Hương Hương không có lọt vào tổn thương không thể vãn hồi.
Trần Hương Hương không phải người ngu, nàng đương nhiên biết rõ, Tiểu Hắc trước kia quyết không có lợi hại như vậy. Từ khi bị Trần Thanh Đế trị liệu tốt, mới có thể trở nên lợi hại như thế.
Hơn nữa, mới vừa đến Trung Y học viện, thời điểm Trần Thanh Đế giao Tiểu Hắc cho Trần Hương Hương, còn mệnh lệnh Tiểu Hắc, bảo nó bảo vệ tốt Trần Hương Hương.
Ở một khắc này, Trần đại thiếu thật giống như ý liệu đến cái gì.
Trần Hương Hương đối với Trần Thanh Đế oán hận chất chứa quá sâu, cũng không phải người ngu, chỉ là lúc trước không cách nào dùng tâm bình tĩnh đối đãi Trần đại thiếu mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, Trần đại thiếu làm hết thảy đều là vì tốt cho nàng, che chở nàng.
- Đợi!
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, tùy theo, trong tay của hắn nhiều ra ba cây ngân châm, rất nhanh đánh ra, lão Nhị, thanh niên tóc vàng cùng với Lưu Na, tất cả đều bị đâm trúng, hôn mê bất tỉnh.
- Anh...
Trần Hương Hương trừng lớn hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Thanh Đế, không biết tại sao Trần đại thiếu phải đánh ngất bọn người Lưu Na đi.
- Bọn hắn chướng mắt, giao Tiểu Hắc cho anh.
Trần Thanh Đế thò tay, nhận lấy Tiểu Hắc, âm thầm đưa linh khí vào trong cơ thể Tiểu Hắc.
Thời điểm Trần Thanh Đế cầm máu thay Tiểu Hắc, liền kiểm tra thương thế của Tiểu Hắc, biết không có vấn đề, mới tiến hành ép hỏi bọn người lão Đại cùng lão Nhị.
- Tiểu Hắc không có đại sự gì, sau khi trở về, ta làm cho nó một ít thang thuốc Đông y bổ huyết, một ngày sau là có thể chạy nhảy tung tăng rồi.
Trần Thanh Đế một bên âm thầm đưa linh khí vào trong cơ thể Tiểu Hắc, một bên cười nói.
Thương thế của Tiểu Hắc, không có nguy hiểm đến tánh mạng, dùng tu vi của Trần Thanh Đế, chỉ cần nguyện ý, có thể đơn giản làm cho miệng vết thương của Tiểu Hắc khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Bất quá, Tiểu Hắc mất máu quả thực không ít, cần phải bồi bổ trở lại.
- Giải thích có quan hệ, anh cũng không muốn nói nhiều, anh nghĩ em có lẽ xem rất rõ ràng. Còn nữa, em tìm một cơ hội hỏi Lâm Tĩnh Nhu thoáng một phát, hỏi nàng lúc trước đến cùng là bởi vì sao, sẽ kịp thời xuất hiện cứu em như thế.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nói ra:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Trần Phong Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Nhu.
- Dạ.
Trần Hương Hương lên tiếng, sắc mặt ảm đạm. Không cần Trần Thanh Đế nói, nàng vì chứng minh là đúng, cũng sẽ đi tìm Lâm Tĩnh Nhu hỏi thăm minh bạch.
Cho tới bây giờ, Trần Hương Hương y nguyên không thể tin được, Trần Phong Nhiên dĩ nhiên là một người như vậy.
- Anh biết rõ, trong lòng em còn có chút nghi kị, có hoài nghi của mình. Hoài nghi những người này là anh tìm đến, ở trước mặt em diễn một hồi khổ nhục kế, hóa giải hiểu lầm, đồng thời, còn giá họa cho Trần Phong Nhiên.
Trần Thanh Đế nhìn Trần Hương Hương nói, hắn đương nhiên biết rõ ý nghĩ trong lòng Trần Hương Hương.
Đổi lại là Trần Thanh Đế, cũng sẽ hoài nghi như thế.
- Ân, em sẽ công bình đi phán đoán việc này.
Trần Hương Hương hít sâu một hơi, nói ra.
Không thể phủ nhận, Trần Hương Hương hoàn toàn có hoài nghi như vậy. Dù sao, Trần Phong Nhiên biểu hiện không chê vào đâu được, thật không ngờ âm ám ngoan độc, thật sự là làm cho người khó có thể tiếp nhận.
Trái lại Trần Thanh Đế, vậy thì không giống với lúc trước.
Người nào không biết, Trần Thanh Đế là một đệ nhất đại hoàn khố lấn nam bá nữ, cực phẩm phá gia chi tử, cặn bã... ngoại trừ chuyện tốt, chuyện xấu làm tuyệt?
Một người như vậy, làm ra sự tình thương thiên hại lí, phát rồ gì đó, thật sự là rất dễ dàng để cho người khác tiếp nhận, tin tưởng. Dù là có một ngày, Trần đại thiếu làm chút chuyện tốt, để cho người khác biết, người khác cũng sẽ không tin tưởng.
Danh dự, cái kia là ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế mới không có âm thầm giết Trần Phong Nhiên, với hắn mà nói, giếtTrần Phong Nhiên rất dễ, cũng không có vướng mắc trong lòng gì, mà là lựa chọn lôi kéo Trần Hương Hương, vạch trần Trần Phong Nhiên, lại để cho Trần Phong Nhiên thân bại danh liệt, sau đó lại giết chết hắn.
Làm như vậy không chỉ có thể giải hận, còn có thể chính danh.
Vốn thanh danh của Trần đại thiếu quá nát, Trần Thanh Đế thật sự là không muốn lưng đeo.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Phong Nhiên rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ phản bác. Hơn nữa dùng tâm kế của Trần Phong Nhiên, nhất định sẽ nói, những người này giá họa, vu oan hắn. Dù sao, trừ những người này, chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào khác.
- Em biết rõ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Tiểu muội, ta tin tưởng, em sẽ có phán đoán của mình.
Nói xong, Trần Thanh Đế ôm Tiểu Hắc, đi ra bên ngoài.
- Trần Thanh Đế, ngươi quả nhiên ở chỗ này.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, Lâm Tĩnh Nhu còn không có xuống xe liền tức giận quát:
- Ngươi đến cùng đem Hương Hương đi đâu?
- Ta đem tiểu muội đi đâu? Con mẹ nó, ngươi chính mắt thấy hay sao? Đừng đi lên đã hô to gọi nhỏ.
Lâm Tĩnh Nhu còn không biết chuyện gì, đi lên liền trách Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu lập tức phẫn nộ.
Nha, lão tử là tới cứu người, lão tử là người tốt. Vừa lên đến cái tình huống gì cũng không biết, đã nhận định là lão tử làm chuyện xấu. Con mẹ nó, đồ ngực ta không não, ách, cái này...
Coi như là thanh danh cỗ thân thể này của lão tử bất hảo, cái kia cùng lão tử có nửa xu liên quan sao? Móa!
- Ngươi... Phong Nhiên nói Hương Hương bị bắt cóc, lúc này ngươi không ở trường học, ở chỗ này làm gì?
Lâm Tĩnh Nhu lao xuống xe, chỉ vào Tiểu Hắc trong ngực Trần Thanh Đế, nói ra.
- Còn nữa, Tiểu Hắc cũng ở trong tay ngươi, còn bị thương, chẳng lẽ cái này cùng ngươi không có liên quan gì? Không phải ngươi tìm người bắt cóc Hương Hương, còn có thể là ai? Chẳng lẽ ta còn oan uổng ngươi hay sao?
- Đều nói nữ nhân ngực to mà không não, ngực ngươi cũng không lớn, vậy mà không có đầu óc như vậy.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, không biết tình huống thì đừng gọi bậy cho lão tử.
Chịu đựng lâu như vậy, hiện nay đã vạch trần Trần Phong Nhiên, Trần đại thiếu đương nhiên không cần tiếp tục nhẫn nại. Thời điểm nên bão nổi rồi. Ai không thức thời, gây tai hoạ cho Trần Thanh Đế, vậy thì giết chết kẻ đó.
Giết người, đối với Trần Thanh Đế từ Tu Chân giới xuyên việt tới mà nói, quả thực giống như đùa. Tại Tu Chân giới, trong tay ai không có một ít nhân mạng? Không giết một ít người, thì đừng không biết xấu hổ nói mình là Tu Chân giả?
Quan niệm pháp luật Địa cầu? Trần Thanh Đế căn bản không biết, cũng không quan tâm.
- Ngươi... Ngươi... Trần Thanh Đế, ngươi... ta...
Lâm Tĩnh Nhu nghiến răng nghiến lợi, tức đến dậm chân, chỉ vào Trần Thanh Đế, ngay cả một câu nguyên vẹn cũng nói không nên lời, nổi giận vạn phần.
Bộ ngực của Lâm Tĩnh Nhu hơi nhỏ, Trần Thanh Đế là người có quyền lên tiếng nhất, ai bảo Trần đại thiếu gia nhìn nàng từ trên xuống dưới chứ? Lần này, Lâm đại tiểu thư lập tức không biết làm sao, tuy công phu của nàng không tệ, lại không muốn dùng võ lực giáo huấn Trần đại thiếu.
Bất quá, lấy công phu võ mồm của Lâm Tĩnh Nhu, như thế nào là đối thủ của Trần đại thiếu?
- Chị Tĩnh Nhu, chị đừng nóng giận, đại ca không phải người như vậy, nhất định sẽ không làm hại tiểu muội.
Trong lòng Trần Phong Nhiên run lên, nhìn Trần Thanh Đế, hỏi:
- Đại ca, tiểu muội đâu?
- Ta ở chỗ này.
Trần Hương Hương từ trong nhà xưởng đi ra, trên y phục toàn là máu, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Phong Nhiên tràn đầy chán ghét.
Đã biết Trần Phong Nhiên làm người như thế nào, bây giờ nghe Trần Phong Nhiên còn giả bộ như người tốt nói chuyện thay Trần Thanh Đế, Trần Hương Hương cảm thấy phi thường buồn nôn.
Phát sinh hết thảy, tất cả đều là Trần Phong Nhiên ngươi tạo thành, lại vẫn nhảy ra giả bộ làm người tốt.
- Hương Hương, ngươi... ngươi như thế nào toàn thân đều là máu?
Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy Trần Hương Hương đi ra, lập tức lại càng hoảng sợ, rất nhanh chạy tới bên người Trần Hương Hương, liền nói:
- Hương Hương, ngươi như thế nào rồi? Bị thương ở đâu? Sao quần áo dính nhiều máu như vậy ?
- Em không sao.
Trần Hương Hương lắc đầu, nói ra:
- Là Tiểu Hắc vì bảo hộ em bị thương, cho nên quần áo của em mới dính máu, còn em thì không sao.
- Trần đại thiếu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Như thế nào làm thành bộ dạng này?
Viên Cầu cùng nhau đến đây, đi tới bên người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Phong Nhiên nói, Hương Hương bị người bắt cóc, người bắt cóc Hương Hương đã bị ngươi giải quyết?
Với tư cách huynh đệ của Trần Thanh Đế, Viên Cầu Viên đại thiếu căn bản cũng không tin, Trần Thanh Đế sẽ bắt cóc Trần Hương Hương. Hơn nữa, dĩ vãng mỗi lần Trần đại thiếu bị hãm hại, dù chuyện đã xảy ra, Viên đại thiếu cũng một mực không tin là Trần đại thiếu làm.
Có thể nói, người từ đầu đến cuối đều tin tưởng Trần Thanh Đế, cũng chỉ có Viên Cầu mà thôi.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi ác độc như vậy, lại đánh Tiểu Hắc thành như vậy.
- Nữ nhân không có đầu óc.
Trần Thanh Đế nhướng mày, lạnh giọng nói ra. Hắn thật sự là mặc kệ Lâm Tĩnh Nhu, con mẹ nó, thật sự là ăn no rỗi việc, rỗi rãnh nhức cả trứng, ặc, nàng cũng không có trứng, cái gì cũng không biết, chỉ giỏi gọi bậy.
Tuy nhiên, Trần Thanh Đế cũng biết, Lâm Tĩnh Nhu như vậy đều là quan tâm Trần Hương Hương, là bênh vực Trần Hương Hương, là xuất phát từ hảo tâm. Nhưng mà, ngươi cũng không thể oan uổng Trần đại thiếu ta chứ?
Biết rõ thì biết rõ, nhưng oan ức đó là tuyệt đối không thể chịu, càng là không thể vác!
- Chị Tĩnh Nhu...
Trần Hương Hương vừa muốn mở miệng giải thích thay Trần Thanh Đế, đã bị Lâm Tĩnh Nhu cắt đứt.
- Hương Hương, em không phải sợ, có ta ở đây không có người có thể xúc phạm tới em.
Lâm Tĩnh Nhu ngăn Trần Hương Hương ở phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế chất vấn:
- Trần Thanh Đế, chẳng lẽ ngươi còn muốn không thừa nhận sao? Hương Hương bị bắt cóc, ta điện thoại cho ngươi, điện thoại di động của ngươi tắt máy. Ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi tắt máy?
- Điện thoại di động của ta không gọi được?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 75: Bị cắn ngược lại một cái
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần Thanh Đế nhướng mày, thò tay từ trong túi móc ra điện thoại di động mà Trần Phong Nhiên đưa cho hắn. Quả nhiên, điện thoại đã tắt nguồn, không chỉ như thế, bên trong còn đầy hơi nước.
- Oa kháo, Trần đại thiếu, điện thoại di động của ngươi ngâm nước rồi hả? Ách... mịa, ngươi... y phục của ngươi như thế nào nhăn thành như vậy, toàn thân đều là bùn, chẳng lẽ ngươi nhảy vào trong bùn sao?
Cho đến lúc này, Viên Cầu mới phát hiện, hôm nay Trần Thanh Đế có chút chật vật.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, nói ra:
- Hôm nay ở trường học, đi qua một cái hồ sen, thời tiết lại hơi nóng, cho nên nhảy vào tắm rửa, sau đó cứ như vậy nhảy ra.
- Nhảy vào hồ sen tắm rửa?
Viên đại thiếu trừng lớn hai mắt, chấn động toàn thân, hai mắt tỏa sáng, nuốt nuốt nước miếng nói:
- Trần đại thiếu, trường học xảy ra một sự kiện nhảy sông tự vận, hơn mười người xuống dưới cứu vớt, nhưng người nhảy sông tự vận lại không có. Càng về sau mới phát hiện, người nhảy sông tự vận hỗn trong đám người lên bờ rồi, đùa bỡn hơn mười người kia. Người gây ra họa kia không biết... không phải là ngươi chứ?
- Cái này... ta là nhảy vào trong ao tắm rửa, về sau người nhảy xuống quá nhiều, cho nên ta đi lên.
Trần Thanh Đế liếc mắt, có chút xấu hổ nói.
Hết cách rồi, Trần đại thiếu chỉ có thể lựa chọn thừa nhận.
Trần Thanh Đế cũng không thể nói cho Viên Cầu, thật sự là hắn một mực không có đi lên, vì tìm kiếm nơi phát ra linh khí, nhảy vào hồ sen, phát hiện một huyệt động, cuối cùng phát hiện một cái linh mạch a?
- Ngưu bức, Trần đại thiếu, ngươi thật sự là quá ngưu bức rồi, quả thực là nhân tài a. Ngươi có biết hay không, hiện tại toàn bộ Trung Y học viện đã triển khai tìm kiếm, muốn bắt được người đùa nghịch kia, sau đó làm thịt hắn?
Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, quyết đoán giơ ngón tay cái lên, bội phục a.
Ngày đầu tiên khai giảng, Trần đại thiếu làm ra động tĩnh lớn như vậy, không muốn bội phục cũng khó a.
Trung Y học viện, sự kiện nhảy sông tự vận, trong trường học sớm đã khiến cho oanh động cực lớn, Viên đại thiếu đương nhiên biết rõ. Không chỉ có hắn, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Phong Nhiên cũng có nghe thấy.
Chỉ là ai cũng thật không ngờ, người gây ra họa dĩ nhiên là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu.
Lâm Tĩnh Nhu bị tin tức này làm đầu óc cũng choáng váng, trợn tròn mắt. Trần Phong Nhiên cũng hiểu rõ ra, vì cái gì gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế, sẽ xuất hiện tình huống tắt máy.
- Đại ca, là ai bắt cóc tiểu muội? Còn đánh Tiểu Hắc thành như vậy?
Trần Phong Nhiên nhìn thấy Trần Hương Hương không có việc gì, hắn cảm thấy không ổn, thầm nghĩ trong lòng:
- Chỉ sợ sự tình bại lộ, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn sẽ khai ra ta. Bất quá, chỉ cần ta không thừa nhận, không có người có thể làm gì ta.
- Phong Nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thản nhiên nói:
- Vào xem một chút đi, bốn người kia đều ở bên trong.
- Ách?
Trần Phong Nhiên vốn là sững sờ, thầm nghĩ không tốt, lại ra vẻ vẻ mặt mờ mịt nói:
- Đại ca, ta như thế nào sẽ biết chứ?
- Đúng vậy, này làm sao lại kéo đến trên người Phong Nhiên?
Tuy Lâm Tĩnh Nhu đối với Trần Phong Nhiên rất không ưa, nhưng nàng cũng không tin là Trần Phong Nhiên làm. Dù sao, Trần Phong Nhiên là quai bảo bảo chính hiệu a.
- Đi thôi, vào xem một chút đi.
Trần Thanh Đế nói xong, ôm Tiểu Hắc đi vào nhà xưởng, vừa đi vừa nói:
- Mấy người này xương thật đúng là cứng, làm hại ta phí nhiều tay chân như vậy, bọn hắn mới khai báo. Phong Nhiên, ánh mắt của ngươi không tệ.
- Đại ca, ngươi đến cùng muốn nói cái gì, ta như thế nào một chút cũng không rõ?
Trần Phong Nhiên giả bộ như càng thêm không giải thích được nói, bất quá, trong lòng của hắn lại càng thêm khẳng định, khẳng định Trần Thanh Đế đã biết hết thảy.
- Oa kháo... Thật kịch liệt, thủ đoạn thật huyết tinh.
Viên Cầu nhìn thấy tràng diện trong nhà xưởng, toàn thân thịt mỡ cao thấp lắc lư, nhịn không được phát ra một tiếng khoa trương.
- Trần Thanh Đế, ngươi... đây là ngươi làm sao?
Sắc mặt Lâm Tĩnh Nhu lập tức trở nên trắng bệch, lúc nào nàng được chứng kiến loại tràng diện này a.
- Phong Nhiên, đệ đệ tốt, hết thảy đều dùng ca ca ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngươi có thể nhận thức bọn hắn không?
Đột nhiên bị Trần Thanh Đế tập kích, trong lòng Trần Phong Nhiên run lên, ánh mắt lập loè không dám cùng Trần đại thiếu nhìn thẳng, bất quá, rất nhanh hắn liền khôi phục bình tĩnh, nói ra:
- Đại ca, ta như thế nào sẽ nhận thức bọn hắn.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi.
Chợt, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh rút ngân châm trên thân bọn người lão Nhị cùng Lưu Na, tất cả đều rút ra. Tùy theo, bọn người lão Nhị ung dung tỉnh lại.
- A...
Lão Đại vừa tỉnh dậy, liền phát ra một tiếng kêu thống khổ. Bất quá, bởi vì Trần Thanh Đế đã nhổ ngân châm trên trán cùng huyệt Thái Dương của hắn, tuy rất đau, nhưng không có đau ngất đi.
- Trần đại thiếu, ngươi không cần ở trên người của ta hao tổn tâm tư, ta là tuyệt đối sẽ không nói. Nói là chết, không nói, còn có một đường sinh cơ.
Vừa mới tỉnh lại, lão Đại còn không biết sự tình gì, gian nan nói.
- Hiện tại không cần ngươi nói rồi, hết thảy ta đã biết rõ.
- Phong Nhiên, ngươi xác định, ngươi thật sự không biết bọn hắn?
- Không biết.
Trần Phong Nhiên liếc nhìn lão Đại, y nguyên lắc đầu phủ nhận.
- Hảo đệ đệ của ta nói không biết tất cả các ngươi, ngươi nói cho ta biết, một đường sinh cơ kia của các ngươi ở nơi nào?
Trần Thanh Đế nhìn lão Đại, cười lạnh không thôi.
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì cũng không biết.
Lão Đại tránh né ánh mắt của Trần Thanh Đế, nói ra. Hắn còn không biết, sự tình đã bại lộ, hắn cho rằng chỉ cần phủ nhận, không khai ra Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên vì mình cũng sẽ cứu bọn hắn, sẽ không để cho bọn hắn gặp chuyện không may.
- Bọn hắn đều thừa nhận, ngươi còn không thừa nhận? Phong Nhiên, ngươi cũng không thừa nhận?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius