Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 65: Diệu thế thoát hiểm
Ầm! Ầm!
Rầm!
“Ối!”
Trong khi Hỏa Nhi âm thầm mang Ngọc Dung rời khỏi cái đầm thì cuộc rượt đuổi giữa Kim Hậu và Thanh Cự Mãng Xà vẫn cứ tiếp tục diễn ra rất náo nhiệt xung quanh bờ đầm.
Hiện tại, hắn đang vừa phải chật vật né tránh những cú táp ngang hung hiểm từ cái miệng rộng đỏ lòm của con Thanh Cự Mãng Xà, vừa phải phân tâm suy nghĩ làm sao để có thể cắt đuôi được nó.
Cũng bởi tại thực lực quá chênh lệch nên nếu hắn muốn đơn độc chiến đấu với con rắn xanh này thì chả khác nào là tìm chết. Tuy nhiên Kim Hậu có muốn chạy trốn thì cũng không phải chuyện đơn giản gì, bởi vì tốc độ của con rắn này xem ra cũng xấp xỉ nhanh không có thua gì hắn cả.
“Mình phải làm gì bây giờ?” Hắn bối rối thầm nghĩ.
Đang lúc Kim Hậu còn đang không biết phải làm sao thì đột nhiên hắn trông thấy có hai cái cây cổ thụ mọc song song với nhau gần cạnh hang của con Thanh Cự Mãng Xà. Ngay lập tức trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một cái diệu kế.
Nghĩ là làm ngay, hắn nhanh chóng chuyển hướng dẫn dụ con Thanh Cự Mãng Xà về phía hai cái cây ấy. Sau đó thì bắt đầu chạy lòng vòng lắt léo quanh thân cây. Cứ như vậy, Kim Hậu sau khi chạy xong một vòng thì lại liều mạng quay đầu trở lại để dụ cái đầu của con rắn luồn qua từng cái khe hở, chỗ mà cái thân của nó đã bị luồn rối vào giữa hai cái cây.
Nếu có người thứ hai ở đây chứng kiến thì họ ngay lập tức sẽ nhận ra ý đồ của Kim Hậu. Hắn đang muốn sử dụng chính thân thể của Thanh Cự Mãng Xà để… tự buộc chính nó vào hai cái cây.
Thanh Cự Mãng Xà lúc này đây cũng không biết là nó đã bị trúng kế của Kim Hậu, con dã thú cứ chỉ mù quáng lao theo hắn mà không hề để ý đến cái thân thể dài loằng ngoằng vài chục mét của nó đã bị… tự chính nó thắt nút vào giữa hai cái cây cổ thụ từ lúc nào.
Pặc!
“Grào!”
Roạt!
Kim Hậu vừa kịp lao ra khỏi cái khe cuối cùng thì cũng là lúc con rắn đã bị cột chặt tới nỗi không thể nhúc nhích được. Thế nhưng trong một khoảnh khắc bất cẩn, Kim Hậu bị con rắn cắn rách quần ở phía sau hở ra… (Khục!)... cái mông trắng đét…
“Ha…ha ha…Hú hồn…” – Hắn vừa cười, vừa thở không ra hơi – “Con rắn… chết tiệt, bây giờ thì… để xem mày còn… hổ báo được thế nào nữa… Chậc! Cái quần mới thay của mình, chưa gì đã… bị cắn nát mất rồi…”
Crắc! Rắc!
Những tưởng hai cái cây này sẽ cầm chân Thanh Cự Mãng Xà một khoảng thời gian dài để cho Kim Hậu có thể kịp hái đi Thanh Thủy Diễm Liên Hoa. Thế nhưng mà có vẻ như hắn đã quá khinh thường sức lực của con rắn xanh này. Chỉ thấy trên thân hai cái cây cổ thụ mà nó bị buộc vào dần dần hiện ra những vết nứt gãy, đi kèm theo đó là những tiếng răng rắc liên tục vang lên làm cho Kim Hậu phải trợn mắt há mồm sợ hãi.
“Móa! Con rắn này trông vậy mà khỏe vãi ra. Thế này thì chỉ trong vòng vài phút nữa là nó đốn gẫy hai cái cây này mất…” Vừa nghĩ , Kim Hậu vừa thoáng do dự nhìn về phía Thanh Thủy Diễm Liên Hoa ở đằng xa xa giữa mặt hồ.
“Linh dược quý thật đấy nhưng mà nếu không có mạng để hưởng thì cũng bằng hòa… Chạy!”
Sau khi quyết đoán gạt bỏ đi phương án mạo hiểm, Kim Hậu ngay lập tức quay đầu định chạy thục mạng vào trong rừng. Tuy nhiên, trong khi hắn vừa nhảy xuống cạnh cửa hang của con Thanh Cự Mãng Xà thì đập vào tầm nhìn của Kim Hậu là một quả trứng màu xanh có bề ngoài to gấp ba lần quả dưa hấu đang lấp ló trong bụi cỏ.
“Chà, chắc là trứng của con rắn kia. Xem ra chuyến này cũng không phải về tay không rồi.”
Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức đem quả trứng ấy bê lên rồi nhét nó vào nhẫn không gian. Tiếp đó thì hắn nhanh nhanh chóng chóng vắt chân lên cổ đào tẩu khỏi chốn thị phi này. Chỉ để lại con Thanh Cự Mãng Xà oán hận gầm rú điên cuồng.
__________________
Vừa về tới khu sơn cốc quen thuộc, Kim Hậu đã thấy Hỏa Nhi đứng chờ hắn trước lối đi bí mật từ lâu. Mà trên lưng nó là cô nàng Ngọc Dung vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự.
“Giỏi lắm Hỏa Nhi, mày bây giờ có thể tự mình đi tung tăng trong ma thú rừng rậm rồi. Chả bù cho tao vẫn cần phải nhờ sư phụ mới dám ra ngoài.” Hắn vừa tiến đến là liền xoa đầu Hỏa Nhi cười nói.
“Ẳng! Ẳng!” Hỏa Nhi thích thú sủa hai tiếng đáp lại.
Lại đưa mắt nhìn cô nàng lưu manh đang nằm bất động trên lưng Hỏa Nhi, Kim Hậu chợt cau mày nhìn cô nàng với bộ mặt rất là… khó xử.
Sau khi bịt lại lối đi bí mật, hắn bèn cẩn thận bế Ngọc Dung vào trong sơn động rồi đưa nàng nằm lên một cái bệ đá đã được trải vải sạch sẽ. Sở dĩ điều làm Kim Hậu cảm thấy cực kỳ khó xử hiện giờ là bởi vì quần áo của Ngọc Dung toàn bộ đã ướt sũng, nếu không cởi bỏ để thay đồ thì nguy cơ cô nàng bị cảm lạnh rồi sốt cao sẽ là điều không thể tránh khỏi.
Mặc dù hắn có thể sử dụng ngọn lửa của mình để sấy khô quần áo cho Ngọc Dung, thế nhưng mà trên trên người nàng còn có đầy rẫy những vết thương khá nghiêm trọng cần phải xử lý gấp mà còn dùng lửa thì có lẽ cũng sẽ không được… dễ chịu gì cho lắm.
Nói gì thì nói, cho dù đây có là dị giới thì cũng là thuộc thời đại cổ xưa khá giống như ở Trái Đất. Mà con người ở cái kiểu thời đại này thì lại cực kỳ cổ hủ và kiêng kỵ những chuyện tế nhị kiểu dạng như thế này. Người ta là hoàng hoa khuê nữ, bây giờ lại đem lột sạch quần áo của người ta ra, nhỡ đâu cô nàng không chịu được cú sốc rồi cắn lưỡi tự sát thì Kim Hậu phải biết làm thế nào bây giờ?
Cơ mà lại nhìn vết thương trên thân thể Ngọc Dung bắt đầu rớm máu, Kim Hậu vẫn đành phải cắn răn gạt bỏ đi do dự và xấu hổ. Hắn bắt đầu lấy tay mò cúc cởi quần áo của nàng để sơ cứu.
Tuy là đã quyết định cứu trị lấy nàng, thế nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên hắn làm thế này với một cô gái trong cả hai kiếp sống của hắn. Vì vậy mà cảm giác bối rối là điều không thể tránh khỏi.
Cái bộ áo liền quần bó sát của cô nàng khiến cho Kim Hậu cũng không biết phải cởi ra bằng cách nào. Cho nên trong một giây phút luống cuống mất bình tĩnh, hắn lấy sức giật mạnh cái áo làm nó ngay lập tức bị rách bung tan nát, lù lù lộ ra một bờ ngực đầy đặn và trắng nõn ẩn sau chiếc áo ngực trắng tinh.
“Ực!...xin… xin lỗi… thất lễ rồi…” Kim Hậu gian nan nuốt một ngụm nước miếng để giữ vững lý trí.
Thế nhưng đến khi hắn gỡ nốt mảnh vải che một nửa thân thể bên trái của nàng thì đột nhiên một tràng cảnh suýt nữa làm cho Kim Hậu thất thanh hô lên kinh hãi khi nhìn thấy nó.
Một nửa làn da bên phải thân thể của Ngọc Dung rất là trắng mịn nõn nà thì không nói, thế nhưng mà một nửa bên trái từ phía trên cổ cho tới nửa cánh tay xuống tới hông không những thâm đen sì, mà lại còn xấu xí biến dạng cực kỳ đáng sợ.
“Sư phụ! Sư phụ!” – Kim Hậu lập tức kêu gọi Bạch lão – “Xin người ra ngoài nhìn cái này thử xem.”
Phụp!
Kim Hậu vừa nói dứt lờ thì Bạch lão đã uể oải hiện ra từ bên trong chiếc nhẫn đen trên cổ của hắn. Cơ mà câu đầu tiên mà lão vừa nói khi hiện ra làm Kim Hậu suýt nữa té ngửa ra đằng sau đập đầu xuống đất.
“Vi sư đã cố tình lâm vào giấc ngủ để cho ngươi thỏa mái giở ra bản chất thú tính của mình rồi còn thế nào nữa? Chẳng lẽ sinh lý của ngươi bị “yếu” nên mới cầu thuốc của ta sao?”
“Ặc! Ặc! Sư phụ, con xin người. Con đâu có cầm thú giống như ng… Khục! Nói chung thời điểm hiện giờ không phải là chuyện để bàn về vấn đề này nên xin sư phụ người hãy giữ tự trọng cho.”
“Láo toét!” - Bạch lão tức giận quát – “Ngươi vừa nói ai cầm thú hả? Ngươi bảo ai mất tự trọng hả? Chẳng phải tên nhóc nhà ngươi suốt ngày kêu ta là người của “thế giới thứ ba” sao? Ta bây giờ lộ ra bản chất đàn ông thì ngươi lại còn kêu ca cái gì nữa?”
“À phải rồi, hóa ra là bản chất của sư phụ là già mất nết, đã thế lại còn là dâm tặc nữa…” Kim Hậu lẩm bẩm tự nói.
“Ngươi nói cái gì?!!!”
“À không, con nói người thật manly quá mà… Ấy nhầm, đàn ông quá và tâm lý quá mà… Ài, chậc! Sư phụ, người đừng có lạc đề cho con cái có được không? Người nhìn ra đằng kia thử xem đi.” Kim Hậu luống cuống chỉ tay về phía Ngọc Dung nói.
Nương theo hướng chỉ tay của Kim Hậu, Bạch lão liền quay đầu nhìn về phía nửa người biến dạng Ngọc Dung thì sắc mặt đầy tiếu ý của lão bỗng biến đổi trở thành cực kỳ nghiêm trọng.
“Ngươi thử gỡ cái mặt nạ của cô nhóc này ra xem sao đi.” Bạch lão lạnh nhạt nói với Kim Hậu.
Kim Hậu vừa nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này của Bạch lão thì cũng cảm thấy rất lấy làm lạ. Với cái thái độ này của Bạch lão khiến hắn cũng không có dám hỏi gì thêm nhiều, chỉ nhẹ nhàng lấy tay gỡ chiếc mặt nạ che một nửa bên trái khuôn mặt của Ngọc Dung ra.
Gương mặt của Ngọc Dung vốn rất khả ái và xinh đẹp, thế nhưng chỉ vì cái vết thâm đen sì sì này đã hủy hoại đi mất dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Nó khiến cho một nửa khuôn mặt của Ngọc Dung bị biến dạng trông cực kỳ khó coi. Nếu để hình dung cho dễ hiểu thêm thì trông nàng không khác gì những người bị đột biến dị tật bẩm sinh bởi ảnh hưởng của các chất hóa học ở kiếp trước Kim Hậu nhìn thấy trên báo chí.
“Thì ra là thế, thì ra là thế… thì ra vẫn là lũ cặn bã khốn kiếp ấy!” Bạch lão tự dưng cắn răng căm hậm gằn ra từng chữ nói.
“Sư phụ, chẳng lẽ người có manh mối gì sao? Người biết ai là thủ phạm đã gây ra cái tà thuật này ạ?”
“Chuyện này ngươi tốt nhất là tạm thời chưa cần phải biết. Tu vi hiện giờ của ngươi vẫn còn quá thấp kém để có tư cách nghe. Biết được quá nhiều đôi khi cũng không phải là việc tốt lành gì đâu. Thôi, tốt nhất là lo băng bó cho cô nhóc này đi. Vi sư ngày mai cho ngươi nghỉ một ngày đó.” Vừa mới nói xong dứt lời, Bạch lão liền cứ thế hóa thành một ánh sáng màu trắng rồi lại tiến nhập vào bên trong chiếc nhẫn đen. Bỏ lại muôn vàn câu hỏi cần lời giải đáp mà Kim Hậu rất tò mò muốn biết.
“Haìz… thôi thì cố gắng băng bó nốt vậy… Xin lỗi vì đã… tiếp tục thất lễ…” Quay trở lại cái vấn đề đau đầu trước mắt hiện giờ, Kim Hậu đành đỏ mặt gỡ nốt phần còn lại của bộ trang phục mà Ngọc Dung mặc trên người. Đến khi cả thân thể nàng đã bị hắn lột trần trụi chỉ vẻn vẹn còn mỗi một bộ nội y màu trắng tinh ở trên người, Kim Hậu lúc này mới đem một chiếc khăn sạch ra để lau khô những nơi vết thương, vì nếu để ướt nước rất dễ nhiễm trùng và rất khó băng bó. Tiếp đó hắn đem bông băng và thuốc chữa thương từ trong nhẫn không gian ra rồi cẩn thận rịt thuốc và băng bó vết thương lại cho nàng một lượt. Tất cả những thao tác của hắn diễn ra rất nhanh gọn, không có một chút tà niệm hay sợ hãi e dè gì cả. Kim Hậu cứ như vậy chỉ chăm chú chuyên tâm chăm chú xử lý vết thương cho Ngọc Dung.
Phừng!
Hoàn thành xong công đoạn băng bó, Kim Hậu lúc này mới vận ra Xích Hoả để sưởi ấm và làm khô người cho cả cơ thể của Ngọc Dung.
“Phù!...”
Soạt!
Sau khi hoàn tất sơ cứu, hắn lấy tạm ra một cái chăn dự bị của hắn để dùng đắp lên người nàng. Đính chính lại tất cả mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa, Kim Hậu bấy giờ mới thởi dài ra một hơi rồi bước đi ra giữa sơn động rồi trực tiếp ngồi khoanh chân xuống, tập trung điều thức lại số năng lượng mà hắn đã tiêu hao gần hết trong cuộc rượt đuổi ngoạn mục lúc sáng.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 66: Nỗi lòng bộc phát
“Khò…khò…”
Sau khi phục hồi lại số năng lượng đã tiêu hao trong cơ thể, Kim Hậu quyết định tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon lành. Dù sao đi nữa thì ngày mai Bạch lão cũng đã cho phép hắn nghỉ xả hơi một ngày.
“Á!!!Á!!!Á!!!!!!!!!”
Thế nhưng khi mà trong lúc Kim Hậu đang dựa vào bộ lông mềm mại của Hỏa Nhi say sưa giấc nồng thì đột nhiên có một tiếng kêu la thất thanh đột ngột vang lên, khiến cho hắn ngay lập tức phải giật mình tỉnh giấc.
“Hả?! Cái gì vậy?! Chuyện gì xảy ra vậy hả?” Kim Hậu hốt hoảng bật dậy nhìn xung quanh.
“Mi!... Chính mi…! Là mi…”
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất run rẩy khẽ ập vào bên tai Kim Hậu. Tới lúc hắn chuyển mắt trông về phía bệ đá thì đã thấy Ngọc Dung ngồi quấn chăn run lẩy bẩy dựa vào góc tường. Ở bên má phải hiện giờ của cô nàng đang bao trùm một màu đỏ ửng giống y như một trái táo chín, trông nhìn cực kỳ quyến rũ mê người. Thế nhưng nếu như không có cái sự biến dạng ở phía bên kia khuôn mặt làm hủy hoại đi mất dung nhan của nàng thì có lẽ Kim Hậu đã bị chết đứng vì quá kinh diễm từ lâu mất rồi.
Hiện Ngọc Dung đang dùng một loại ánh mắt cùng thái độ cực kỳ căm phẫn nhìn hắn.
“Hả? Tôi? Tôi làm sao cơ?” Kim Hậu ngơ ngác nhìn nàng hỏi.
“Có phải mi đã… mi đã… nhìn thấy… hết rồi phải không?” Giọng nói của Ngọc Dung vẫn còn rất ngập ngừng.
“Khục! Rất xin lỗi. Thật lòng mà nói, thì tôi chỉ muốn chữa trị vết thương cho cô thôi. Cho nên việc thất lễ với cô là điều tôi không thể không làm....Ặc! Ý tôi là điều này tôi không còn lựa chọn nào khác mà thôi. Xin cô đừng có hiểu nhầm.” Kim Hậu ho khan một cái rồi gãi đầu ngượng ngùng đáp.
Vèo!
Rầm!
Trong lúc hắn còn đang luống cuống cố gắng giải thích tình hình cho nàng hiểu thì đột nhiên không biết từ đâu, bỗng có một hòn đá bay với tốc độ chóng mặt sượt qua má của Kim Hậu làm cho mặt hắn liền bị cắt ngang ra một vết xước. Ngay sau đó, từ chỗ vết xước ấy bắt đầu rớm máu rồi chảy xuống má hắn.
“Cô… cô vừa làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ cô muốn giết tôi sao?” Kim Hậu ôm má thất thanh kêu lớn.
“Phải! Ta rất muốn giết mi, chỉ vì mi mà… chỉ vì mi mà… hức…”Đột nhiên từ trong đôi mắt màu tím hồng của nàng đột nhiên trở nên lóng lánh ẩm ướt, từ đó bắt đầu lăn xuống hai hàng dài nước mắt .
“Ta Giết Chết Mi! Tên dâm tặc thối tha!!!” Còn chưa kịp nói dứt lời, đột nhiên Ngọc Dung mạnh mẽ hất tay lên một cái, liền lập tức rất nhiều hòn đá nhỏ xung quanh đó nghe theo sự điều khiển của nàng mà lao như đạn bắn về phía Kim Hậu.
Tất nhiên lần này Kim Hậu cũng không có ngốc mà đứng im chịu trận. Hắc Long kiếm ngay lập tức được hắn xuất xử ra từ bên trong nhẫn không gian, vận dụng Tiêu Dao Du kiếm kỹ của mình, hắn nhanh chóng dễ dàng chém bay đi những hòn đá nhỏ ấy văng ra hai bên.
Vụt!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Kim Hậu đã tiếp cận đến trước mặt Ngọc Dung. Không chần chờ một giây phút nào cả, hắn liền nhanh tay nắm lấy đôi cổ tay mịn màng của nàng rồi dùng sức ghì chặt chúng xuống.
“Tôi biết việc tôi cởi đồ của cô là điều khó có thể tha thứ. Thế nhưng mà cô cũng đừng có được đằng chân mà lấn đằng đầu. Tôi tận tình băng bó, xử lý vết thương cho cô để khỏi bị nhiễm trùng và không để lại sẹo. Cô đã không cảm ơn tôi thì chớ, giờ lại còn muốn giết tôi là sao? Đầu óc cô không bình thường à? Cô nghĩ tôi bệnh hoạn tới mức còn có ý đồ đồi bại với một người có nửa người bị biến dạng như cô sao?” Có vẻ như bản thân Kim Hậu cũng không chịu được sự bức xúc này nên hắn mới có thái độ tức giận và dùng cách nói chuyện thô lỗ nói như vậy với Ngọc Dung như hiện giờ.
“Hức, hức… phải rồi, là ta xấu xí, đến nỗi đến cả tên dâm tặc như mi cũng không có thèm…Hu hu…” - Ngọc Dung bỗng rưng rức khóc thút thít.
“Thế này cũng cũng không được, thế kia cũng chẳng xong. Rốt cục thì thế nào thì mới được đây?” Kim Hậu vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa thầm nghĩ trong lòng.
Nói gì thì nói, dù sao thì Kim Hậu cũng nhận ra là mình đã quá lời, động chạm vào nỗi đau sâu thẳm của nàng. Thế nên hắn hiện giờ cũng cảm thấy có chút tội lỗi. Thấy cô nàng nước mắt ngắn, nước mắt dài, tiếp đó dần dần bù lu bù loa lên thì Kim Hậu bấy giờ mới thật sự luống cuống tay chân không biết phải xử lý cái tình huống này ra làm sao cho phải.
“Này… cô đừng khóc nữa có được không? Tôi xin lỗi? Là tôi đã lỡ lời…”
“Hu hu, Chỉ tại mi… tại mi mà… Ông trời ơi, tại sao đời tôi lại khốn khổ thế này? Tại sao… những người tôi yêu mến cứ luôn lần lượt rời xa tôi là sao chứ? Hức…hức”
Vừa nghe Ngọc Dung mếu máo đến đây, Kim Hậu chợt nhíu mày cảm thấy khó hiểu. Hắn lại bèn cố gắng trấn an rồi rặng hỏi nàng:
“Ngọc Dung, xin cô bình tĩnh lại một chút có được không? Hãy kể cho tôi nghe xem đã có chuyện gì xảy ra đi chứ? Tại tôi mà làm sao cơ?... Này, cô có nghe tôi nói gì không vậy? Ngọc Dung cô nương?”
“… Có lẽ.. việc ta sống trên đời chính là một cái vận rủi cho mọi người xung quanh… Tại sao, tại sao mi lại cứu ta cơ chứ?” – Ngọc Dung đột nhiên vùng vẫy gào lớn – “Cứ để mặc ta chết đi có phải là tốt hơn không?!!!”
Chát!
Một tiếng va chạm thâm thúy chợt vang lên. Kim Hậu không chút có do dự, thẳng thừng dùng tay tát ngang vào mặt Ngọc Dung một cái. Và trước ánh mắt còn đang đẫm nước, xen lẫn sự ngỡ ngàng trên nét mặt của nàng. Hắn chỉ lẳng lặng nói:
“Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, và tôi cũng không biết quá khứ của cô như thế nào. Nhưng xin cô hãy nên biết một điều, rằng mọi chuyện luôn có cách giải quyết của nó. Còn nước thì còn tát, nếu trong tâm cô vẫn còn hy vọng, trong lòng cô vẫn còn sự quyết tâm không bao giờ đầu hàng thì cô sẽ luôn tìm ra được lối thoát trong tất cả mọi việc… Ngọc Dung cô nương, nếu cô thật sự yêu mến những người thân của mình, vậy thì hãy cố gắng vì họ mà sống, vì họ mà nỗ lực. Chẳng lẽ cô cam chịu chết đi, cứ để mặc lại họ phải ở lại chịu khổ sao? Nếu cô thật sự quý trọng cha mẹ, người thân của mình thì trước hết xin cô hãy biết quý trọng mạng sống của mình!”
“A!!!!!!!!!!!!Hu hu hu hu…” Sau khi nghe xong những lời chân thật mà Kim Hậu mà hắn thật lòng nói ra, Ngọc Dung tự dưng lao vào trong lồng ngực hắn òa khóc nức nở. Mà trong tiếng khóc cực kỳ thương tâm ấy của nàng, Kim Hậu thậm chí còn có thể phần nào cảm nhận trong đó nỗi đau đớn, sự buồn khổ vô bờ vô bến… Đây rốt cục là phải trải qua những chuyện đau khổ như thế nào thì mới có những cảm xúc đau thương như thế này?
Câu hỏi đó cũng chính là điều mà Kim Hậu đang tự hỏi trong ý nghĩ của hắn bây giờ. Lại cúi nhìn người con gái vẫn còn đang yếu ớt run rẩy khóc ngất trong lòng mình, Kim Hậu chỉ đành lặng lẽ lấy hai tay nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của nàng. Hắn cứ như vậy ngồi im lặng làm chỗ dựa cho Ngọc Dung giải tỏa nỗi lòng thầm kín dường như đã bị kìm nén từ rất lâu của nàng…
___________________
Cũng tại thời điểm này, trong khi “chàng” còn đang ngồi an ủi “nàng” thì ở đại sảnh, bên trong sơn trại của Lang Hổ dong binh đoàn đang diễn ra một cuộc hội ý giữa hai anh em nhà họ Lưu.
“Anh cả! Anh cần gì phải tự mình xuất chinh? Cứ để bọn em đi lùng thằng nhãi nhép ấy là được rồi.” Người nói hiện giờ là Lưu Tuần.
“Móa nó! Cho chúng mày cả một tuần trời rồi mà đến cả một chút manh mối hay thậm chí là dấu vết của thằng nhãi kia cũng không tìm được. Một lũ to xác vô dụng! Rặt một lũ ăn hại! Nuôi bọn mày chỉ tốn gạo!” Đáp lại những lời khúm núm của Lưu Tuần là một tràng lửa giận của Lưu Tuân.
“Anh cả, xin anh hãy bớt giận. Chúng em vẫn ngày đêm chia người ở khu vực vành đai, còn tốp do em dẫn đầu thì vẫn cẩn thận lùng từng ngóc ngách mà…” Lưu Tuần luống cuống giải thích đáp.
“Haìz, chú mày vẫn chưa hiểu được mối đe dọa nghiêm trọng từ thằng nhóc ấy sao? Chỉ có hai tháng mà nó đã từ tam tinh giả nguyên cảnh tấn năm cấp lên bát tinh giả nguyên cảnh. Nếu cứ để nó phát triển thêm thì cả cái Lang Hổ dong binh đoàn này sẽ chết chắc đấy! Phải nhanh chóng tìm ra và bóp chết ngay khi mà nó vẫn còn trong trứng nước, không thì sau này có hối cũng không kịp đâu… Không nói nhiều thêm nữa, đoàn tìm sâu trong ma thú rừng rậm sẽ do đích thân ta dẫn dắt. Chừng nào chưa tận tay phanh thây thành nhãi kia thì chừng đó tao vẫn còn chưa được ăn no ngủ yên.” Lưu Tuân quả quyết nói như chém đinh chặt sắt.
“Vâng thưa anh cả, vậy thì để em sắp xếp nhân số. Ngày mai chúng ta cùng khởi hành.”
“Thế còn bên Khai Sơn dong bình đoàn sao rồi?” Lưu Tuân bấy giờ mới bình tĩnh ngồi lại xuống ghế bọc da hổ của gã.
“Dạ, thưa anh cả. Bọn em đã làm theo lời anh, chèn ép bọn chúng tới nước đường cùng rồi.Nếu như bên dong binh công hội nếu có nghi ngờ thì cũng không có bằng chứng để buộc tội chúng ta được.” Lưu Tuân cười bỉ ổi nói.
“Tốt, phải cho cái lũ rẻ rách ấy biết, rằng ai dám chống đối lại với Lang Hổ dong binh đoàn chúng ta thì sẽ phải gánh lấy hậu quả như thế nào.” Lưu Tuân gật hài lòng đáp.
“À, anh cả nè. Em còn có tin này nữa. Về việc cái con bé đeo mặt nạ mà thân với cái nhà lão Lục kia anh bảo em đi phế bỏ tu vi của nó. Sự tình là cái con bé này đột nhiên mất tích từ ngày hôm qua. Có người đã nhìn thấy nó đi một mình vào trong ma thú rừng rậm, không biết anh nghĩ sao về việc này?” Lưu Tuần đột nhiên nhắc tới Ngọc Dung.
“Hừm, nhắc đến cái con bé thổ hệ pháp sư ấy ta nghe nói nó có tu vi thất tinh giả nguyên cảnh. Thật đúng là một cái thiên phú kinh người không kém gì cái thằng nhãi chết tiệt kia. Cơ mà nếu nó cả gan dám đi một mình vào ma thú rừng rậm thì có lẽ giờ này đã nằm trong bụng ma thú rồi. Đỡ phải ta khổ tâm suy nghĩ cách làm sao để giết chết nó trừ hậu hoạn.” Lưu Tuân khinh khỉnh đắc ý cười nhạt nói.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 67: Món ăn ấm cúng
Sau khi ngồi khóc trong lồng ngực của Kim Hậu một lúc lâu. Cuối cùng thì Ngọc Dung cũng đã lấy lại được cho mình được một chút bình tĩnh. Có điều bây giờ giữa hai người họ bỗng hình thành một tấm màn ngăn cách gọi là… xấu hổ, đơn giản là do cả hai tự dưng không nói cũng chẳng rằng ngồi ôm nhau tới gần cả giờ đồng hồ.
Đối với cả Ngọc Dung lẫn Kim Hậu mà nói, việc này dẫu sao là lần đầu tiên trong đời họ tiếp xúc “thân mật” với người khác giới gần tới như vậy. Cho nên sự ngượng ngùng giữa hai người là điều không thể tránh khỏi.
“…À.. ừm… Ngọc Dung cô nương, cô đã cảm thấy… khá hơn chưa?” Kim Hậu không thể chịu nổi được thêm sự im lặng đầy “căng thẳng” này nữa, hắn bèn quyết định mở lời nói chuyện trước.
Thế nhưng Ngọc Dung vẫn không mở miệng nói cái gì cả, nàng chỉ đáp lại lời hỏi thăm của hắn bằng một cái gật nhẹ.
Bầu không khí giữa hai người họ lại chìm vào im lặng…
“Ọt!!!!!”
Đột nhiên từ phía Ngọc Dung, hay phải nói chính xác là từ chỗ bụng của nàng vang lên một loại âm thanh khiến cho cô nàng hận không thể ngay lập tức muốn tìm cái lỗ nào đó để mà chui xuống. Gương mặt của Ngọc Dung vốn đã ửng đỏ, khi mà cái bụng của nàng “lên tiếng biểu tình” thì nó lại càng khiến cho mặt nàng đỏ lựng hơn nữa.
“Khục!.... Có vẻ như cô cũng đã đói rồi thì phải. Vậy thì để tôi đi chuẩn bị một ít đồ ăn... Khục!... À, mà quần áo của cô đã bị rách nát hết rồi nên cô mặc tạm vài bộ quần áo dự bị này của tôi nhé. Yên tâm, bộ này tôi còn chưa mặc bao giờ nên đừng có ngại… Thôi tôi đi nấu bữa tối đây.” Kim Hậu ngồi ở bên cạnh nàng chỉ còn biết cố gắng lén nhịn cười, sau khi dặn dò Ngọc Dung vài câu thì hắn thì lập tức đứng lên rời khỏi sơn động bắt đầu tất bật chuẩn bị đi nấu nướng.
_________________
Sau khi ngồi im lặng đăm chiêu suy nghĩ về một việc gì đó rất xa xăm, cuối cùng thì Ngọc Dung cũng quyết định đứng dậy và định mặc vào bộ quần áo mà Kim Hậu đã để lại sẵn cho nàng. Tuy nhiên, khi nàng vừa chạm tay vào chúng thì đột nhiên từ trong đôi mắt màu tím hồng của cô nàng bỗng lóe lên một sự ngạc nhiên không tưởng.
“Bộ quần áo này thật là kỳ lạ…” Ngọc Dung vừa nhíu lại đôi lông mày liễu, vừa nhẹ nhàng dùng tay lật qua lật lại nhìn kỹ chiếc áo trắng dài tay có cổ và chiếc quần màu xanh lục. Bộ quần áo này nếu nhìn bề ngoài thì có vẻ rất là đơn giản và quê mùa, thế nhưng phải đến khi Ngọc Dung chạm tay sờ thật kỹ thì nàng mới giật mình nhận ra rằng bộ quần áo có vẻ ngoài lấc cấc này của Kim Hậu có chất liệu vải cực kỳ cao cấp. Có lẽ phải nói đây cũng chính là loại vải cao cấp và kỳ lạ nhất từ trước tới giờ nàng từng được sờ qua. Chúng không những cực kỳ mềm và thoáng mát, đã thế lại còn đem cho người mặc một sự thoải mái không gò bó một chút nào. Và điều quan trọng nhất, đó là mặc dù đây là chất liệu rất cao cấp, cơ mà mà nó lại có một cái vẻ ngoài cực kỳ đơn giản, nom không khác gì với vài bộ quần áo bằng vải thô bán với giá vài kim tệ ở ngoài chợ.
“… Xem ra tên ngốc này cũng thật không có đơn giản… mà thôi, kệ đi…” Đứng ngẩn người nhìn bộ quần áo này được vài phút thời gian, trong đầu Ngọc Dung nảy sinh ra rất nhiều điều nghi vấn. Thế nhưng nàng ngay lập tức quyết định gạt bỏ hết những ý nghĩ thừa thãi ấy sang một bên. Nếu là quần áo tốt thì tội gì mà không mặc? Nghĩ nhiều về nguồn gốc của nó làm chi cho mệt óc?
Soạt, soạt!
Trong lúc Ngọc Dung vừa mặc quần áo vào chỉnh tề, vừa chải chuốt lại tóc tai của mình đơn giản một lượt. Bỗng từ bên ngoài sơn động lan tỏa vào một hương thơm đậm đà cực kỳ mê người. Cái bụng của nàng vốn đã trống rỗng từ rất lâu rồi, mà cái mùi thơm này đúng lúc bay vào trong mũi nàng càng làm cái bụng đáng thương ấy lại khổ sở biểu tình lớn hơn nữa.
“Ọt!!!!! Ọt!!!!”
“…Đáng chết, thật là mất mặt quá đi. Không biết tên kia ở ngoài có nghe thấy gì không nhỉ?” Ngọc Dung xấu hổ lấy hai tay che bụng thầm nghĩ.
Đeo lại chiếc mặt nạ lên mặt, nàng bấy giờ mới hít sâu vào một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp đó mới bước chân ra khỏi sơn động. Cơ mà khi Ngọc Dung vừa hít sâu vào cái hơi mà nàng gọi là “để lấy bình tĩnh” ấy thì cái bụng của nàng lại lên tiếng ý kiến dồn dập hơn nữa, bởi vì cái mùi thơm lừng lừng ở bên ngoài kia đã tràn trề bao phủ đầy khắp cả cái sơn động.
Rảo bước rời khỏi cái sơn động “ấm cúng”, đập vào tầm nhìn của Ngọc Dung hiện giờ là một quanh cảnh thiên nhiên cực kỳ thơ mộng. Mặc dù trời đã nhá nhem tối, thế nhưng điều này vẫn không có ngăn cản nàng chiêm ngưỡng cảnh vật xung quanh sơn động. Một rừng hoa, cây cỏ đủ loại màu sắc bao quanh cả cái khu sơn cốc này. Thác nước trắng bạc bên cạnh sơn động ào ào chảy xuống cái hồ tuy không lớn nhưng lại có vẻ sâu không thấy đáy. Xa xa đối diện với cái hồ vài bước chân, nàng thậm chí còn có thể lờ mờ thấy một bông hoa sáng lấp lánh cạnh một tấm bia mộ ở bên dưới một gốc cây…
Trong khi Ngọc Dung còn đang mải đắm chìm trong quang cảnh xung quanh sơn cốc, Kim Hậu đang ngồi bên một đống lửa trước cửa sơn động bỗng lên tiếng nói:
“Cô ra rồi đấy à? Vừa lúc bữa tối cũng đã sắp xong rồi. Cô tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Vừa ổn định xong chỗ ngồi đối diện với Kim Hậu, Ngọc Dung thấy hắn tay phải thì cầm nắp vung, tay trái thì cầm cái muôi múc canh. Nàng lúc này không kìm được sự tò mò mới nên bèn định hỏi:
“Mi…” – ngập ngừng nghĩ lại một chút, nàng liền có chút miễn cưỡng đổi lại cách xưng hô với Kim Hậu – “Cậu… đang nấu cái gì vậy…?”
Để ý thấy thái độ của Ngọc Dung đã trở nên tốt hơn trước rất nhiều, đã thế nàng lại còn thay đổi cách xưng hô với hắn. Kim Hậu thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng. Ngoài mặt thì hắn phấn khởi mỉm cười giới thiệu “tác phẩm” vừa mới chín tới của mình:
“Bữa tối hôm này là một món đặc sản dân dã… ở quê tôi. Nó có tên gọi là “canh chua cá chép”, một món canh có vị chua nhẹ, dễ ăn. Thời tiết này mà ăn một bữa canh chua cá chép thì còn gì bằng? Nào, cô mau cầm bát lên đi để tôi múc cho cô.”
Mang theo cái nhìn hiếu kỳ lẫn cái bụng đang đói meo của mình đổ dồn về phía cái nồi đang sôi sùng sục, Ngọc Dung cũng không có nói thêm cái gì, nàng chỉ nghe theo lời Kim Hậu chìa ra cái bát đã được hắn chu đáo chuẩn bị sẵn cho nàng.
Róc róc!!
Nước canh cá thơm lừng vừa mới được múc vào bát, Ngọc Dung liền lập tức được chứng kiến một bát canh cá được có đủ loại màu sắc được trình bày cực kỳ bắt mắt. Nó có trong mình sự hấp dẫn với màu trắng của cá, màu đỏ của ớt và cà chua, màu xanh của mùi tàu và thì là, màu vàng tươi của dứa, màu vàng óng của nước, trông thật là thơm ngon. Vẫn còn chưa hết, miếng cá được Kim Hậu nấu chín trắng vừa tới, chúng tỏa ra mùi thơm dìu dịu khá là quyến rũ, cơ mà điểm nhấn đặc biệt nhất trong bát canh này chính là vị nước chua chua tạo bởi sự kết hợp độc đáo giữa dứa, me và cà chua.
Mới chỉ nhìn thoáng qua bát canh đơn giản này thôi mà Ngọc Dung đã có thể thấy được bao nhiêu là cảm xúc lẫn sự ấm cúng mà người nấu đặt vào trong đó. Nhiều nguyên liệu được dùng để nấu món canh này tưởng chừng như không có gì đặc biệt, thế nhưng khi ở trong bát canh cá này thì chúng được Kim Hậu dùng một cách kỳ diệu nào đó để kết hợp lại, rồi cuối cùng thì phù phép biến hóa tất cả thành một món ăn không những ngon, mà lại còn giữ được cái “nét” bình dân và dân dã trong đó.
Nhẹ nhàng đưa bát lên đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn của mình, Ngọc Dung từ tốn vừa thổi, vừa nhỏ nhẹ nhấp một ít vị canh cá vào miệng.
“Sụp!”
Ngay lập tức, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng cảm nhận như có một dòng nước ấm chảy chậm từ cổ họng xuống phía dưới, rồi tiếp đó dần dần lan tỏa sự ấm áp của mình đến mọi bộ phận trong cơ thể. Đây không chỉ đơn thuần là một món ăn để làm no, mà nó còn chứa đựng một hàm nghĩa rất sâu xa mà cũng rất thân thuộc.
Gia đình!
Đó là những gì Kim Hậu muốn thông qua nấu ăn để truyền tải đến người con gái có vẻ ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong thì lại cực kỳ yếu đuối, mỏng manh này. Mặc dù Ngọc Dung không có nói, thế nhưng từ những biểu hiện, cử chỉ của nàng, hắn vẫn phần nào nhận biết được, rằng Ngọc Dung đã phải nhẫn nhịn trải qua muôn vàn đau khổ trong quá khứ. Dù sao thì chính Kim Hậu cũng là người mất cha mất mẹ nên bản thân hắn cũng có chút cảm thông với cô nàng.
“Hức…” Thế nhưng mà trước cái nhìn ngoài ý muốn của Kim Hậu, tự dưng từ đôi mắt màu tím hồng của Ngọc Dung lại chậm rãi lăn xuống hai hàng nước mắt. Chính nàng hiện giờ cũng không hiểu tại sao mình lại rớt nước mắt, thế nhưng mà món canh này đã làm nàng gợi nhớ đến gia đình, một gia đình thực sự mà nàng đã từng sống vui vẻ và hạnh phúc hồi còn nhỏ. Bao ký ức, kỷ niệm xưa mà nàng đã chôn sâu trong tim cứ như vậy lần lượt ùa về trước mắt. Để rồi bây giờ thì người còn nhưng cảnh thì đã mất, tất cả cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi của nàng cứ như vậy tan biến chỉ sau cái ngày định mệnh hôm ấy…
“Ngọc Dung cô nương, cô có làm sao không? Tôi… xin lỗi, hình như tôi đã làm cô nhớ lại những chuyện không vui thì phải…” Trong lúc Ngọc Dung còn đang hoài niệm những ký ức ngày xưa thì tiếng nói Kim Hậu bất chợt kéo nàng trở lại hiện thực.
“À, không, không sao đâu, không có gì đâu..” – Ngọc Dung vừa nói, vừa vội lấy tay quệt đi nước mắt – “ Chỉ là… tôi lần đầu mới được ăn một món ăn ngon đến như vậy… cho nên…”
“Phù, vậy mà tôi cứ tưởng… Cô thích là tôi vui rồi. Nào, ở đây vẫn còn nhiều lắm đấy, cô mau ăn hết bát kia rồi để tôi lại múc thêm bát khác nào. À, mà ở đây còn có cơm tôi mới thổi nữa nè, món canh này mà chan với cơm ăn là nhất đấy!” Kim Hậu thấy thì liền nhanh chóng nhiệt tình mời nàng.
Cũng không biết chuyện gì, hay đúng hơn là điều gì đã xảy ra với cả Kim Hậu và Ngọc Dung. Thế nhưng khoảng cách quan hệ giữa hai người họ bỗng bất chi bất giác tự dưng kéo lại gần với nhau hơn một chút. Đã không còn cách xưng hô thô bỉ hay lối nói chuyện gay gắt, thay vào đó là một bầu không khí hòa hợp đến kỳ lạ xảy ra giữa hai người này. Chẳng lẽ đây là cái người ta hay gọi là nhân duyên sao? Hay là vì họ cũng đều có chung một nỗi đau quá khứ sao? Nói chung, hãy cứ để cho thời gian sẽ trả lời tất cả…
(*Cảnh báo: phần phụ lục này không có ảnh hưởng hay liên quan đến cốt truyện. Cái này hoàn toàn không liên quan đến người viết. Lol… Không biết cái tên kia viết cái này ra để cho ai xem nữa…)
Phụ lục:
“Xin chào mọi người. Xin giới thiệu tôi là cái tên Edit cái bộ truyện này. Cái tên tác giả Trà Xanh kia gọi tôi là Lốc.”
Một thanh niên mười bảy tuổi mặc chiếc áo phông xanh, quần jean dài đứng cười, tay giơ lên vẫy chào độc giả.
“Phần phụ lục này sẽ hướng dẫn các bạn cách nấu canh chua cá chép ngon lành.”
Lốc liền đeo tạp dề của mình rồi tiến tới cái bàn đầy rẫy những nguyên liệu chuẩn bị cho việc nấu món canh
“Đầu tiên là nguyên liệu : nửa kí cá chép, nửa trái dứa, một đến hai quả cà chua, một quả ớt sừng ( có cũng được không cũng chẳng sao ), một vắt me, tiếp đó là rau om, ngò gai hay còn gọi là mùi tàu, đường, hạt nêm, nước mắm và dầu ăn.”
“Đầu tiên, các bạn thái trái dứa nhỏ ra sao cho vừa miệng ăn là được. Cà chua thì thái thành từng múi, ớt sừng thì thái lát xéo.”
“Tiếp đó là xử lí cá. Khi mua cá, các bạn nên lựa chọn những con cá chép cái dài hơn, khi rờ thì thấy dày thịt hơn, đảm bảm sẽ rất ngon. Đặc biệt là tránh những con nặng kí. Biết đâu nó là cá nuôi nhanh, ruột to nhưng thịt sẽ không ngon đâu nhé. Tốt nhất là các bạn nên nhìn những con còn sống để mua cá tươi.”
“Các bạn rửa cá rồi sau đó cắt đi phần mang, rút luôn ruột nhé. Nếu các bạn không rành thì có thể nhờ người bán hàng làm hộ luôn. Sau đó thái thành từng khúc vừa ăn. Sau đó lấy đường rải lên các khứa cá đó.”
“Tiếp đó là công đoạn rán cá. Các bạn cho dầu vào chảo và đun nóng nó lên. Sau khi dầu vừa nóng lên thì bạn cho cá vào rán. Bạn chỉ cần rán sơ là được.”
“Lúc này là lúc làm nước canh. Các bạn lấy một cái nồi và cho khoảng một lít nước vào, cho me vào luộc chín. Trong khi luộc nhớ dầm nó ra, sau đó vớt xác me bỏ đi. Rồi cho dứa, cà chua và cá vào. Tiếp tục đun.”
“Tiếp đến là cho tầm hai đến ba thìa đường, một thìa nước mắm, một đến hai muỗng cà phê hạt nêm rồi đun sôi thêm vài phút. Sau đó để lửa nhỏ lại, nêm nếm lại cho vừa khẩu vị của các bạn. Nhớ quan sát khứa cá nếu đã chín trắng thì lúc đó tắt bếp, quẳng ngò, thì là và ớt vào nồi cá.”
“Nếu các bạn nấu lần đầu không ngon thì cũng không có gì đâu. Vì mình cũng đã nấu hơn năm lần mới bắt đầu có ngon được. Nhớ lại thì đúng vừa phá hoại thức ăn, vừa đốt tiền. Aizz....”
Lốc lúc này đã trưng ra một nồi canh chua cá chép đầy hấp dẫn, mỉm cười cúi chào độc giả
“Chúc các bạn nấu thành công và có được bữa ăn ngon cùng gia đình. Các bạn sinh viên thì vui vẻ “nhậu nhẹt” đàn đúm với nhau.”
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 68: Tình thế nguy nan
“Ngọc Dung cô nương. Nếu bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi thì hãy kể cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra được không? Tại sao cô lại đi một mình vào trong ma thú rừng rậm như vậy?”
Sau khi cơm nước xong xuôi, Kim Hậu liền lập tức lật lên vấn đề làm hắn rất thắc mắc.
“Cậu đừng có gọi tôi là “cô nương” nữa, cứ đơn giản gọi tôi là Ngọc Dung được rồi. Đổi lại tôi cũng sẽ… cố gắng xưng hô tự nhiên với cậu.” Tuy đã rất cố gắng nhưng Ngọc Dung vẫn có chút không được thoải mái khi nhắc đến vấn đề xưng hô với Kim Hậu.
“Oh, tôi thì thế nào cũng được thôi. Nếu cô muốn thì từ giờ cứ gọi như vậy đi. Vậy thì… Ngọc Dung, tôi xin rửa tai lắng nghe cô đây.” Kim Hậu thì ngược lại, không có một chút ngại ngùng đáp lại Ngọc Dung nói.
“Haìz, chuyện là thế này…”
Khẽ thở dài ra một hơi chán nản, Ngọc Dung bắt đầu kể lại một mạch từ đầu chí cuối tất cả những chuỗi biến cố liên tiếp đã xảy ra trong thời gian một tuần trước, từ sau cái lần hắn trợ giúp Khai Sơn dong binh đoàn của ông bác ria mép xoăn khỏi hiểm cảnh.
Kim Hậu ngồi một bên im lặng lắng nghe tất cả những gì nàng tường thuật lại. Càng nghe, đôi lông mày kiếm trên đôi mắt xanh biếc của hắn càng ngày càng nhíu chặt lại. Đợi tới khi Ngọc Dung nói xong thì hắn mới bắt đầu tóm tắt tình hình lại một lượt:
“Nói chung là chỉ vì để muốn bắt tôi, Lang Hổ dong binh đoàn đã không từ thủ đoạn ép buộc bác Lục phải dụ tôi vào bẫy của chúng. Chỉ vì bị trúng kế của tên đoàn trưởng của Lang Hổ dong binh đoàn mà bác ấy đã phải đứng chịu trận thay cho đoàn viên nên bị trọng thương sao?”
“Đúng vậy.” Ngọc Dung buồn bã gật đầu nói.
“Bọn chúng không dừng lại ở đây, chỉ vì muốn trả thù cho bỏ tức mà chúng đã không từ thủ đoạn chèn ép tất cả đoàn viên trong Khai Sơn dong binh đoàn vào cảnh khốn đốn. Hơn nữa, vợ của bác Lục trên đường đi lấy thuốc còn bị chúng hãm hại làm gãy chân sao?”
Ngọc Dung lần này không có trả lời hắn, thế nhưng nhìn thấy sự thất thần từ sâu trong ánh mắt của nàng, hắn đã có thể thấy được đáp án cho câu hỏi của mình.
Bầu không khí lại chìm vào trong màn đêm tĩnh lặng, lúc này chỉ còn lại tiếng lách tách từ đồng lửa vẫn còn đang cháy sáng ở trước mặt hai người. Ánh sáng từ đống lửa hiện đang phản chiếu lên nét mặt của Kim Hậu đã trở nên cực kỳ khó coi từ lâu, còn của Ngọc Dung thì lại là cực kỳ phiền muộn và lo lắng.
“Thế tình hình gia đình nhà bác Lục sao rồi?” Phải tới mãi một lúc lâu sau, Kim Hậu mới tiếp tục ngước lên nhìn Ngọc Dung hỏi.
“Cũng may có được một khoản tiền từ ba chiếc móng của Kim Trảo Vũ Hạt Ưng trong lần đi săn tuần trước, thế nên mọi người trong đoàn đã tình nguyện vun góp lại để trả phí chữa chạy vết thương cho bác Lục rồi. Tuy đã đặt một chân vào quỷ môn quan, thế nhưng nhờ vào ý chí bền bỉ của mình mà bác ấy đã được kéo ngược trở lại, may mắn vượt qua được cơn nguy hiểm. Vấn đề nan giải hiện giờ là kim tệ sắp hết mà bác Lục lại rất cần tiền để mua thuốc chữa trị vết thương. Nếu không thì bác ấy sẽ bị biến thành người tàn phế, đến lúc đó sẽ thật sự lớn chuyện bởi vì bác Lục là trụ cột trong gia đình, không có bác ấy thì Tiểu Dương sẽ không có tiền mua thuốc…” – Thoáng ngập ngừng trong giây lát, Ngọc Dung lại cố gắng tiếp tục – “Còn dì Bình… dì ấy bị tai nạn… hay phải nói đúng hơn là dì ấy bị lũ khốn kiếp bên Lang Hổ dong binh đoàn hãm hại. Bọn chúng đã không thương tiếc chẹt cả cái bánh xe ngựa ngang chân của dì Bình khiến cho xương chân của dì ấy bị nghiền gãy nát. Lúc băng bó tại y quán thì người ta nói muốn đi phục hồi tự do đi lại như trước thì cần phải mời luyện dược sư xem xét rồi luyện đan thì may ra mới có hy vọng…”
“Thế còn tiểu Dương thì sao? Số linh dược lần trước tôi dúi cho bác Lục có đủ cho cô bé dùng không?”
“… Tôi thật sự cũng không biết phải nói sao cho phải, ông trời thật đúng là thích đùa giỡn với số phận con người… Vốn tình cảnh đã rất trầm trọng rồi, thì nay nó lại còn biến tướng nghiêm trọng hơn nữa. Căn bệnh mãn tính của Tiểu Dương bỗng dưng biến tướng trở nặng hơn trước rất nhiều. Nó vốn đã gây ra cơn đau nhức theo từng đợt, thì nay những cơn đau ấy lại ập đến thường xuyên và càng trở nên kịch liệt hơn trước… cứ mỗi lần nhìn vẻ mặt đau đớn của em ấy mà lại làm tôi cảm thấy cực kỳ đau lòng… Thật đúng là đã nghèo rồi lại còn mắc cái eo…” Ngọc Dung vừa dùng đôi mắt màu hồng tím đã thoáng có chút ẩm ướt của mình nhìn lên trên trời, vừa tiếp tục giải thích rõ tình hình cho Kim Hậu nghe.
“Chính vì vậy mà cô đã mạo hiểm đi một mình vào bên trong ma thú rừng rậm để nhằm tìm kiếm thêm chút ít linh dược sao?” Kim Hậu bấy giờ mới vỡ lẽ hiểu ra.
“Đúng vậy, ngoài ra thì cũng bởi vì Lang Hổ dong binh đoàn muốn tìm cách diệt trừ tôi để tránh hậu họa nên tôi mới quyết định nhanh chóng rời khỏi trấn là lựa chọn tốt nhất. Tất nhiên là cho dù bọn chúng không có muốn lùng bắt tôi thì tôi cũng bất chấp phải mò vào ma thú rừng rậm thôi, bởi vì suy cho cùng thì cũng đã không còn có lối thoát nào nữa…” – Vừa nói, nàng lại vừa khẽ nhếch miệng cười tự giễu – “ Kể cả cho dù tôi có bán thân đi nữa thì có ai thèm muốn một con ma nữ xấu xí như tôi chứ?”
“Này Ngọc Dung, tôi biết hiện cô cảm thấy rất bế tắc nhưng cũng đừng bi quan tới nỗi như vậy chứ?” Kim Hậu nhíu mày nhìn nàng nói.
“Cậu bảo tôi không bi quan sao? Ha ha ha ha…” - Ngọc Dung không kiềm chế nổi được, giọng nói của nàng đang bình thường thì bỗng dần biến đổi thành cực kỳ nghẹn ngào, thê lương – “Cậu bảo tôi không bi quan sao? Trong trường hợp này cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Kẻ thù thì thế lớn, lực lớn. Người thân của tôi thì từng người đều bị bọn chúng hãm hại… Cậu bảo tôi không bi quan thì làm cái gì đây hả?!!!”
“Tất cả mọi việc sẽ luôn có cách giải quyết nếu như hy vọng trong lòng cô chưa bị dập tắt. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao…”
Đang lúc Kim Hậu còn chưa kịp nói xong thì Ngọc Dung trực tiếp bạo tẩu. Nàng vừa khóc, vừa nhìn hắn quát nói:
“Cậu đang giỡn với tôi sao? Niềm tin và hy vọng cái gì cơ chứ? Tất cả chỉ là dối trá! Suy cho cùng thì cũng chính cậu là nguồn gốc khởi đầu tất cả chuỗi tai họa này… Cậu nói thì dễ nghe lắm, bởi vì cậu hoàn toàn có thể dễ dàng phủi mông rời đi là xong chuyện. Vậy còn chúng tôi thì sao? Cả gia đình bác Lục, tất cả thành viên trong Khai Sơn dong binh đoàn sẽ ra sao bây giờ hả? Cậu nói thử xem?!!!”
“Cô hãy bình tĩnh, tôi tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn tất cả bọn họ vì tôi mà bị hành hạ. Tôi cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này, vậy xin cô hãy yên tâm, cô sẽ không phải đơn độc đâu bởi vì tôi sẽ giúp cô!” Mặc cho cô nàng quát tháo vào mặt mình, nhưng Kim Hậu vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh để nói chuyện với Ngọc Dung.
“Nhưng mà bọn Lang Hổ dong binh đoàn người đông thế mạnh, tôi và cậu thì có thể làm gì với bọn chúng đây?” Ngọc Dung cố gắng nén lại sự xúc động nhất thời bộc phát của mình.
“Tất nhiên tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi đối đầu trực diện với bọn chúng, mà sẽ dùng cái này đối chọi nè.” Hắn vừa nói vừa lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình.
“Cậu…” Ngọc Dung ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Thôi, bây giờ cũng đã muộn rồi. Cô chắc hẳn cũng đã mệt mỏi lắm, vẫn nên đi nghỉ sớm lấy sức đi là tốt hơn. Có gì sáng mai chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện. Tôi biết, mặc dù tình hình cực kỳ không tốt, thế nhưng trong những lúc như thế này thì chúng ta càng phải cố gắng giữ cho tinh thần và cái đầu của mình được sáng suốt. Không thể để mệt mỏi và sự giận dữ che hết tầm nhìn của chúng ta được.”
Thấy Kim Hậu nói rất có tình có lý, mà bản thân nàng cũng đã gần hai đêm không có ngủ bởi vì luôn lo sợ ma thú tấn công ở trong rừng. Cho nên Ngọc Dung quyết định nghe theo lời của hắn nói, nàng lẳng lặng quay người đi vào bên trong sơn động. Để lại Kim Hậu ngồi một mình đăm chiêu nhìn đống lửa vẫn còn đang cháy bập bùng.
_______________
Ấy, ấy!!! Từ, từ. Chương này vẫn còn chưa kết thúc tại đây. Tại sao à? Bởi vì Kim Hậu…
“Mình phải làm sao bây giờ?”
Những tưởng mọi chuyện có vẻ như đã ở trong tầm tay của Kim Hậu, thế nhưng bóng lưng Ngọc Dung vừa mới khuất vào bên trong sơn động thì cũng là lúc toàn thân hắn bắt đầu lầm rầm chảy ra cả đống mồ hôi hột vì quá bối rối.
“Đúng là nói thì dễ mà làm thì mới khó , mình thậm chí còn chưa lập ra kế hoạch gì mà nói cứ như đinh đóng cột thế kia rồi. Ngày mai mình phải biết giải thích như thế nào với cô ấy đây? Chuyện này không thể kéo dài lâu được…” Hắn vừa lấy hai tay day day cái đầu, vừa cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Và cứ như vậy, chàng Kim Hậu của chúng ta cả đêm này nằm trằn trọc không ngủ gối đầu trên người Hỏa Nhi. Hắn hiện giờ đang rất khổ sở lộn cả bộ óc, vắt hết chất xám trong đầu của mình lên để lập lên một kế hoạch để có thể đối chọi lại với Lang Hổ dong binh đoàn.
Thật sự mà nói, Kim Hậu từ kiếp trước tới kiếp này cũng không phải là trí giả hay là người có mưu mô quỷ kế. Ở kiếp trước hắn chỉ là một người bình thường, oai phong lắm thì thêm cái chức danh game thủ. Mặc dù sở hữu khả năng tiếp thu cực nhanh cùng với bản thân hắn cũng chẳng phải là game thủ bình thường, thế nhưng mà những điều đó không có giúp được cái gì đến vấn đề nan giải hiện nay cả. Bởi vì trước hết, nó không những đe dọa mạng sống của chính bản thân Kim Hậu, mà còn kéo theo đó là cuộc sống, thậm chí sinh mạng sống của rất nhiều con người. Nếu như không có chuẩn bị thấu đáo cùng với sự tính toán thật cẩn thận thì… nói cho ngắn gọn thì chết là cái chắc!
“Haìz, tại sao mình được xuyên việt mà lại không được ban cho cái IQ như Khổng Minh hay là như Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm, thần cơ diệu đoán. Thật đúng là lừa người mà…” Dường như mọi suy nghĩ Kim Hậu đang dần trở nên cực kỳ bế tắc, tới nỗi mà chính hắn đã bắt đầu lẩm bẩm than thở lung tung những chuyện hoang đường.
“Sư phụ! Người có thể giúp đỡ con một chút có được không? Chỉ cần cho con một cái gợi ý nào đấy thôi cũng được… Sư phụ? Sư phụ? Người có nghe con nói không đấy ạ? Ài…” Sực nhớ đến thái độ kỳ lạ hôm qua của Bạch lão, Kim Hậu đành vô lực ngửa đầu nhìn lên trời thở dài.
“Chậc, thôi cứ làm bữa sáng cái đã. Dù gì thì hôm nay cũng không phải tu luyện…” Tạm gạt bỏ đi những ý nghĩ rối rắm trong đầu, Kim Hậu bèn quyết định đi chuẩn bị nấu ăn cho cả hắn lẫn Ngọc Dung.
Nhớ tới quả trứng mà hắn thó được của con Thanh Cự Mãng Xà ngày hôm qua, hai mắt của Kim Hậu chợt hưng phấn tỏa sáng lên một cái.
“Ế, hôm qua mình lượm được qua trứng của con rắn xanh kia, rán thử lên xem ăn nó như thế nào nhỉ.”
Nói là làm ngay, nhoáng một cái, quả trứng màu trắng khá là to đã xuất hiện trên tay của Kim Hậu, tiếp đó hắn nhanh chóng chuẩn bị một cái chảo lớn và vận ra Xích Hỏa để chuẩn bị ăn trứng rán. Cơ mà trong lúc Kim Hậu đang định đập bể cái vỏ của quả trứng thì hắn lập tức bị giọng nói rất chói tai của Bạch lão đột ngột ngăn lại:
“Mau dừng tay lại tên ngu ngốc kia! Ngươi chẳng lẽ không biết là mùi lòng trứng của Thanh Cự Mãng Xà có thể hấp dẫn không những rất nhiều rắn độc, nó còn có thể làm cho Thanh Cự Mãng Xà cảm nhận một loại mùi đặc trưng mà cho dù ngươi có cách xa chỗ nó vài cây số, con rắn đó vẫn sẽ tìm đến tận cửa chỗ ngươi đang trú ẩn ngươi có biết không? Thật đúng là thiếu kiến thức nó khổ thật đấy.”
“Ặc! Sư phụ, con làm sao mà biết được. Tại sao lúc con lấy trứng thì người không nhắc con một tiếng...” Trong khi Kim Hậu đang định chất vấn lại Bạch lão thì đột nhiên trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý tưởng.
“…Khoan đã! Sư phụ, người vừa nói là lòng trứng của Thanh Cự Mãng Xà có thể hấp dẫn không những rất nhiều rắn mà còn chính cả bản thân con Thanh Cự Mãng Xà sao?”
“Chứ còn sao nữa, ngươi bị lãng tai hay sao mà nghe không rõ à?” Bạch lão nghiêm khắc đáp lại lời hắn.
“Hura! Nếu như vậy thì mọi chuyện có thể được giải quết rồi!” Trước sự khó hiểu của Bạch lão, Kim Hậu bỗng tự dưng hú lên một tiếng quái dị làm cả khu sơn cốc vang vọng âm thanh kỳ lại này của hắn
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 69: Công tác chuẩn bị
Kể từ ngày hôm qua cho tới tận bây giờ, sau khi nhìn thấy vết thâm đen biến dạng trên người Ngọc Dung. Bạch lão không biết vì sao mà giam mình trong chiếc nhẫn đen trên cổ Kim Hậu suốt cả ngày trời, phải cho tới khi hắn dại dột định đập trứng của con Thanh Cự Mãng Xà ra thì bấy giờ lão mới kịp thời hiện ra ngăn hắn lại.
Mặc dù suýt nữa Kim Hậu đã tự “lấy đá đập chân” của chính mình. Thế nhưng cũng mượn nhờ cái cơ hội này, hắn bèn kể hết một mạch tình hình hiện tại, cũng như cái dự định chống lại Lang Hổ dong binh đoàn của hắn cho Bạch lão nghe.
Chờ cho Kim Hậu kể hết ra xong xuôi, Bạch lão mới liền chau mày nhìn hắn hỏi:
“Ngươi thật sự muốn dấn thân vào cái chuyện nguy hiểm này sao? Nên nhớ là vi sư đã nói với ngươi, rằng sẽ không bao giờ nhúng tay vào những chuyện rắc rối mà chính ngươi tự gây ra hay tự tham gia đâu.”
“Con biết mà sư phụ, nhưng mà con đã quyết tâm phải cứu giúp những người vô tội vì con mà đã bị liên lụy. Hơn nữa Lang Hổ dong binh đoàn và con đã có mối thù không đội trời chung, vậy thì chính con sẽ là phải người đặt dấu chấm hết cho những rắc rối với bọn cặn bã này!” Kim Hậu vẫn kiên quyết không chút do dự đáp lại.
“Ngươi phải biết là ngươi đang chống lại với cả một đội ngũ đông đúc những lính đánh thuê có kinh nghiệm vào sinh ra tử. Ngoài ra đoàn trưởng của chúng có tu vi đấu nguyên cảnh mà với cái thực lực nhỏ bé hiện giờ của ngươi thì có khác nào là tự tìm chết?”
“Con hiểu rõ điều này mà sư phụ. Con đã có một kế hoạch đặt bẫy bọn chúng rồi nên người cứ yên tâm.” Kim Hậu đáp lại lời lão bằng một giọng điệu khá là tự tin.
“Ta biết, cái tên nhóc khôn lỏi nhà ngươi sẽ không ngu ngốc tới như vậy. Thế nhưng mà kế hoạch gì thì kế hoạch, không được chủ quan trong bất luận vấn đề nào cả. Bởi vì mọi kế hoạch và những toan tính cho dù có được dàn xếp thấu đáo thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng phải luôn chừa ra cho mình một cái đường lui. Cẩn tắc thì vô áy náy. Bằng không để cho vi sư lần kế xuất hiện thì chính là ta phải hốt cái thân xác tàn tạ hấp hối của ngươi đấy.”
Nếu nghe bề ngoài thì có thể thấy Bạch lão tỏ thái rất lạnh lùng đối với Kim Hậu, rằng lão tuy nói những lời khá khó nghe, thế nhưng những lời nói ấy của lão đều là những lời dặn dò, quan tâm rất thật lòng cho hắn.
“Sư phụ, người đừng có lo lắng. Con biết mình phải làm gì mà.” Kim Hậu mỉm cười ấm áp nói.
“Ài, thật là…” - Lão thở dài ra một hơi rồi lại tiếp lời – “Tại sao cái tên nhóc ngu ngốc nhà ngươi luôn khiến cho vi sư phải đau đầu đủ mọi thứ như thế này… Vậy thì thế này đi, còn nhớ điều mà vi sư nói với ngươi lần trước không? Cũng đã tới lúc cho ngươi biết một trong những lý do tại sao không nên đắc tội với luyện dược sư rồi. Công đoạn này rất cần thời gian nên ngươi chuẩn bị nhanh đi…”
“Sư phụ, ý người có phải là… “thứ đó” ấy ạ?” Nét mặt của Kim Hậu bỗng biến đổi trở nên rất chi là nghiêm túc.
“Đúng vậy!”
“… Vậy thì con sẽ chuẩn bị ngay...”
“Á!!!!!!!!!!!!!!”
Cơ mà trong lúc hai thầy trò Kim Hậu còn đang mải trao đổi thông qua tâm linh, đột nhiên từ phía sau Kim Hậu bỗng vang lên một tiếng kêu la thất thanh. Để tới lúc hắn giật thót mình quay người nhìn lại thì đã thấy Ngọc Dung lấy hai tay bụm lại gương mặt đã đỏ bừng như gấc của nàng.
“Có chuyện gì vậy? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu sao?” Kim Hậu hốt hoảng nhìn nàng hỏi.
“Cái… quần…” Ngọc Dung ngập ngừng nói không hết nổi cả câu.
“Quần tôi làm sao cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn xuống phía dưới quần thì thấy nó có chút hơi bẩn, ngoài ra thì chả có gì kỳ lạ cả.
“ Trời ạ! Nhìn ra đằng sau ấy.” Ngọc Dung có vẻ như đã không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng liền xoay người ôm mặt chạy ngược vào trong sơn động.
“Hả?!!!” Tất nhiên Kim Hậu sau khi quay người nhìn ra phía sau cái quần của mình thì hắn mới lập tức hiểu ra tại sao Ngọc Dung lại có phản ứng quái lạ như vậy. Té ra là cái quần bị rách mông từ vụ đuổi bắt hôm qua hắn vẫn chưa đi thay mà cứ như vậy tồng ngồng hở ra cái mông… trắng đét.
“Thôi chết! Thảo nào cả ngày hôm qua mình thấy man mát ở phía sau… Hóa ra là vẫn chưa thay cái quần rách!” Bàng hoàng nhận ra cái “chỗ không ổn” trên trang phục của mình, Kim Hậu bấy giờ mới đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng lấy hai tay che lại.
__________________
“Cạch, cạch…” Hai người Kim Hậu và Ngọc Dung mỗi người ngồi mỗi góc đang chăm chú vào bữa sáng của mình.
Không ai nói một câu hay nhìn nhau một cái nào cả. Riêng Kim Hậu thì không nói, hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt. Còn về phần Ngọc Dung thì nàng vẫn còn hơi sốc khi mà cái cặp “vật thể” lù lù trắng “nõn nà” của Kim Hậu đập vào mắt nàng vừa mới sáng ra.
Cũng bởi vì ngày hôm qua hắn mải lo khá nhiều chuyện, cộng thêm bản thân Ngọc Dung cũng ở trong tình trạng tâm lý không được ổn định thế nên hai người chẳng ai để ý tới cái quần rách này cả.
Không thể không nói, cái sự cố giở khóc giở cười này đã vô tình kéo trở lại cái bầu không khí tràn ngập khoảng cách và sự ngượng ngùng mà hai người họ đã phải cố gắng lắm mới vùng thoát ra khỏi ngày hôm qua.
Rất may bầu không khí “căng thẳng” này cũng chẳng duy trì được bao lâu, bởi ngượng thì ngượng thật đấy, nhưng cái vấn đề trước mắt rất là khẩn cấp nên Kim Hậu vẫn đành phải mặt dày làm người mở lời nói trước:
“Ngọc… Dung. Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch đối phó với lũ Lang Hổ dong binh đoàn. Tôi muốn cô nghe xong rồi cho ý kiến của mình. Vả lại trong vụ này tôi cũng rất cần sức lực của cô nữa.” Để cho đỡ bớt ngượng, Kim Hậu đành lập tức một mạch nói toạc hết ra kế hoạch cũng như tất cả mọi phương án mà hắn đã dự tính cho nàng nghe một lượt.
Và sau khi Kim Hậu phổ biến xong kế hoạch cho Ngọc Dung, hắn đồng thời liền nhận được một cái ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc từ cô nàng.
“Có vấn đề gì trong kế hoạch của tôi sao?” Kim Hậu gãi gãi cái đầu hỏi.
“Không…” – Nàng lắc nhẹ cái đầu – “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Lúc đầu mới gặp tôi còn tưởng cậu là một tên nhà quê lên tỉnh cực ngố. Sau một thời gian thì tôi lại thấy cậu là một người bình tĩnh, điềm tĩnh tới lạ thường. Nhưng giờ thì tôi thấy cậu thật sự rất… táo bạo. À không.. điên rồ mới đúng!” Cũng không hiểu tại sao nàng lại lựa chọn từ “điên rồ” để đánh giá kế hoạch của Kim Hậu, thế nhưng mà có vẻ như nó đã khiến cho Ngọc Dung không khỏi phải cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Ặc…” Kim Hậu nghệch mặt ra không biết phải đáp lại cái lời “khen” làm sao cho phải.
“Nhưng trong cái tình thế này còn sự lựa chọn nào nữa sao? Dù có cho kế hoạch của cậu có điên khùng hơn nữa thì tôi cũng sẽ phải thử thôi. Chẳng phải cậu cũng đã nói phải luôn có niềm tin và hy vọng sao?”
“Híc, cô đừng có nói cứ như thể mình là bèo dạt mây trôi để kệ cho số phận cuốn trôi đưa đẩy tới đâu thì tới vậy chứ.” – Kim Hậu bất đắc dĩ cười khổ nói – “Cô cứ yên tâm, nếu như có gì đó nguy hiểm ngoài ý muốn xảy ra thì tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cả hai chúng ta. Thế nên chỉ cần cô và tôi cố gắng triển khai theo đúng chi tiết trong kế hoạch là sẽ ổn thôi.”
“Trong kế hoạch này của cậu liệu có bao nhiêu xác suất thành công?” Ngọc Dung lo lắng hỏi.
“Có lẽ là… khoảng chừng sáu phần đi. Bởi vì kế hoạch của tôi còn phụ thuộc vào một số yếu tố may mắn nữa. Dẫu sao thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nhưng chuyện này thì cứ để tôi lo. Chỉ cần cô cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là chúng ta đã có chắc bốn phần thành công nằm trong túi rồi.”
Trông thấy thái độ tự tin cùng với ánh mắt tràn sự kiên định của Kim Hậu, trong lòng Ngọc Dung cũng thoáng trở nên yên tâm hơn một chút hơn trước đó rất nhiều. Tuy nhiên nàng cũng không có biết một điều là mặc dù hắn tỏ thái độ rất là thong thả và bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Kim Hậu thì lại trái ngược so với cái vẻ ngoài bình tĩnh của hắn lúc này.
Hai từ căng thẳng có lẽ là hai từ thích hợp nhất để diễn tả tâm trạng của hắn hiện giờ. Sự mạo hiểm đến từ trong kế hoạch của hắn cũng không có an toàn như những gì hắn nói trấn an với Ngọc Dung. Thế nhưng mà ngoài cách này ra thì Kim Hậu cũng không thể tài nghĩ ra được cách giải quyết nào khác nữa… cho nên hắn chỉ có thể đành phải mạo hiểm mà thôi.
“Ngọc Dung nè, tôi nghĩ chúng ta đã không còn nhiều thời gian. Vì vậy mà ngay bây giờ tôi sẽ phải đi chuẩn bị một số thứ cho kế hoạch. Cô cứ ngồi đây chờ cho tới khi tôi đi ra khỏi sơn động thì cả hai chúng ta sẽ cùng nhau đi thị sát khu vực để đặt bẫy.” Nhanh chóng dẹp bỏ đi những ý nghĩ dư thừa của mình, Kim Hậu liền đứng dậy đi chuẩn bị cái “thứ đó” mà hắn và Bạch lão đã nhắc tới lúc sáng.
“Cậu định chuẩn bị cái gì?” Ngọc Dung chớp mắt nhìn hắn hỏi.
“Bí mật! À mà còn nữa, bất luận nếu như cô có nghe thấy tiếng động hay nhìn thấy bất cứ những hiện tượng gì kỳ lạ ở bên trong sơn động thì mong cô đừng có đi vào hoặc là nhìn trộm. Tôi rất cần sự tập trung cao độ cũng như một không gian im lặng nên mong cô hãy hiểu cho.” Kim Hậu lần này dùng một bộ mặt rất là nghiêm túc để nói ra những lời này. Nghiêm túc tới nỗi mà Ngọc Dung cũng chỉ biết im lặng gật đầu đồng ý với hắn mà thôi.
_________________
Vài giờ đồng hồ thấm thoát trôi qua, Ngọc Dung lúc này đây đang ngồi thong thả nghỉ ngơi dưới bóng một gốc cây đầy lá xanh tươi rất là thoáng mát. Cô nàng hiện tại đang rất chi là thích thú vuốt ve cái bộ lông mềm như tơ lụa của Hỏa Nhi. Mà Hỏa Nhi cũng đang rất hưởng thụ cái cách mà Ngọc Dung chăm sóc cái bộ lông mượt mà của nó. Cũng không biết là bằng cách nào nhưng xem ra Ngọc Dung đã rất nhanh chóng kết thân được với chú sói lửa xinh xắn này chưa đầy nửa ngày.
Bùm!
Lại một tiếng nỗ bỗng dưng vang ra từ phía bên trong sơn động. Cơ mà Ngọc Dung cũng không có thái độ bất ngờ gì cả, tại vì đây đã là lần thứ tám nàng nghe được cái tiếng nổ chói tai này phát ra rồi. Mặc dù nàng rất tò mò muốn biết Kim Hậu đang làm cái gì, thậm chí nàng còn định làm trái lời hắn ngó vào để xem thử. Thế nhưng để cho Ngọc Dung phải cảm thấy ngoài ý muốn đó là Hỏa Nhi luôn lấy cái miệng giật giật nhẹ vạt áo của nàng lại. Ý bảo không nên quấy rầy Kim Hậu.
“Tên ngốc kia đúng thật là may mắn khi có được một người bạn trung thành và thông minh như em…” – Nàng bỗng dưng dang hai tay ôm chặt lấy cái cổ của Hỏa Nhi rồi thốt lên – “… Hỏa Nhi ơi, em thật là đáng yêu chết đi được! Chị cảm thấy thật là ganh tị quá đi…”
Cứ như vậy thêm hai lần Bùm bùm đoàng đoàng nữa. Cuối cùng thì Kim Hậu cũng lững thững bước ra từ bên trong sơn động. Đập vào tầm mắt của Ngọc Dung bây giờ là Kim Hậu toàn thân quần áo chỗ rách chỗ không, mặt mày hắn thì đen thui thâm kịt lại giống như vừa mới bôi than vào mặt vậy.
“Khục! Khục!...” – Kim Hậu chật vật ho ra một làn khói rồi lẩm bẩm – “Móa nó, sao mình luyện dược mà cứ như là làm thợ mỏ đào than không bằng ấy…”
“Này, rốt cuộc thì cậu đã làm cái gì mà thành ra nông nỗi như thế này?” Kim Hậu còn chưa kịp đưa mắt nhìn quanh thì ngay lập tức Ngọc Dung đã hiếu kỳ tiến tới chỗ hắn rồi dùng một cái nét mặt khó hiểu hỏi.
“Không… không sao cả. Nói chung chuẩn bị đã thành công… ý không, đã xong rồi mới đúng. Bây giờ cô để tôi đi rửa mặt rồi chúng ta cùng đi… Khục!... thị sát… Khục! Khục!”