Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 55: Mật Đạo
Nguồn: Sưu Tầm
Du Mộng Điệp đã đi đâu?
Thời gian đuổi theo và quay về bất quá chỉ trong chốc lát, nhưng trong một chốc lát đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dựa theo tính cách và cơ trí của Du Mộng Điệp thì nàng nhất định sẽ ở tại chỗ này xem chừng Chu Trường Phúc, tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi.
Nhưng mà bây giờ hai người cũng đều không thấy đâu cả.
Với võ công và thân thủ của Du Mộng Điệp thì nàng cũng tuyệt không phải là người mà một cao thủ bình thường có khả năng so được, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm Chu Trường Phúc rồi sao? Hắn dĩ nhiên cũng ẩn dấu quá sâu, có thể là hắn đã ra tay khống chế Du Mộng Điệp chăng?
Toàn thân Phương Thất trong nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi.
Nếu Du Mộng Điệp mất tích hoặc là xảy ra chuyện gì thì sao có thể ăn nói với Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng đây? Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc nếu như biết được tin này thì cũng sẽ lập tức tới đây và phải ăn nói ra sao với ông ấy?
Phương Thất không khỏi tự hận chính bản thân mình tại sao lại quá ngu xuẩn như vậy, trúng vào kế điệu hổ ly sơn của người khác, để lại Du Mộng Điệp một mình cho người khác thừa cơ xuống tay.
Nếu Du Mộng Điệp bị bắt hoặc là …… Phương Thất đã không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ trời đang lúc hoàng hôn, bên ngoài đường người vẫn còn đông, nếu Du Mộng Điệp bị bắt thì bọn chúng nhất định sẽ không mang người ra khỏi tiền trang ngay bây giờ ……
Trong lòng Phương Thất đột nhiên tỉnh ngộ, là mật thất?
Nơi này nhất định là cũng có mật thất, ngoại trừ mật thất ra thì chỉ còn ngân khố hoặc là hoặc là một chỗ nào khác cất dấu bạc là bí mật thôi.
Nếu có mật thất thì nhất định sẽ nằm ở phòng của Chu Trường Phúc và cũng chính là căn phòng này, cho nên bọn chúng mới có thể biến mất nhanh như vậy.
Phương Thất bước nhanh tới bên cạnh giường của Chu Trường Phúc cẩn thận xem xét nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi.
Giường lớn làm bằng gỗ hương, hai bên treo hai tấm màn vải, trên giường rất sạch sẽ, tại đầu giường có một cái hộp nhỏ bằng gỗ.
Phương Thất nhíu nhíu mày rồi đưa tay cầm lấy cái hộp gỗ lên nhưng nó vẫn dính chặt vào giường, Phương Thất liền nhẹ nhàng mở nắp của cái hộp thì thấy bên trong có hai quyển sách, quyển trên cùng là Luận Ngữ, Phương Thất cầm nó lên thì thấy phía dưới là một quyển “Hàn Phi Tử”, tiếp đó Phương Thất lại cầm lấy quyển sách Hàn Phi Tử lên.
Cặp mắt của Phương Thất đột nhiên sáng lên, phía dưới quyển Hàn Phi Tử không phải là sách nữa mà lại là một cái chốt nhỏ.
Phương Thất khẽ ấn vào cái chốt thì bức tường phía sau giường đột nhiên mở ra không một tiếng động, đúng là một cánh cửa giả bằng gỗ được chế thành vách tường, phía sau cánh cửa gỗ lộ ra một cửa hầm, phía bên trong rất tối đen không nhìn thấy gì cả.
Phương Thất vội lấy cây đèn chiếu vào bên trong thì thấy được có một mật thất nho nhỏ, tiến vào trong mật thất thì thấy ở giữa mật thất có một cái bàn tròn, trên bàn có nến và một bộ đồ uống trà, ở góc tường có đặt một cái giường, ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.
Phương Thất dùng lửa của ngọn đèn thắp cháy cây nến trên bàn, ánh lửa lập tức cháy lên, chiếu sáng cả mật thất. Phương Thất vội đưa mắt quan sát kỹ mật thất, không có cửa sổ, bốn phía đều là vách tường, thoạt nhìn đây chính là một nơi dành cho trốn tránh trong trường hợp khẩn cấp.
Phương Thất nghi hoặc lấy tay gõ gõ vào vách tường, các vách tường phát ra âm thanh rất trầm đục, tiếp đó lại gõ gõ trên mặt đất cũng không có phát hiện chỗ nào kỳ lạ.
Phương Thất suy nghĩ một chút rồi nhìn ra ngoài phòng khách, lắc mình một cái đã ra khỏi mật thất, đi tới thư phòng bên cạnh.
Trước thư phòng có treo một dãy các sợi vải, giữa các sợi vải có đính hạt châu kết thành một tấm màn, khác với phòng khách, nếu bỏ màn vải xuống thì từ phòng khách không thể nhìn thấy bên trong thư phòng.
Trong thư phòng có đặt một cái bàn rất lớn, trên bàn đủ cả văn phòng tứ bảo, còn có mấy quyển sách và mấy thứ linh tinh khác, phía sau bàn có một cái ghế thái sư, phía sau nữa là một giá sách thật lớn, trên đó có rất nhiều bộ sách.
Phương Thất ngồi tại ghế thái sư suy nghĩ trong chốc lát rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào giá sách ở phía sau.
Từng quyển sách nằm sát vào nhau đặt trên giá sách rất chỉnh tề, Phương Thất đứng dậy lấy hết sách ra nhưng đằng sau không có gì cả. Phương Thất suy nghĩ một chút rồi đi đến một giá sách nằm ở phía tây, lấy hết sách ra nữa thì phát hiện ra có một cái chốt nhỏ ở phía trong.
Phương Thất nở nụ cười.
Phương Thất khẽ ấn vào cái chốt, giá sách chậm rãi dạt ra một bên lộ ra một cánh cửa ngầm.
Phương Thất thắp sáng nến trong phòng khách rồi mang trở về thư phòng, đưa nến rọi vào bên trong thì thấy được đây là một thông đạo sâu và tối đen không thấy điểm cuối.
Phương Thất nhíu nhíu mày, cầm cây nến chậm rãi tiến vào, thông đạo tối đen này đường đi chỉ vừa cho một người, Phương Thất trong lòng lo lắng, che ánh lửa cho khỏi tắt rồi bước nhanh về phía trước, ánh nến chập chờn giống như bóng ma quỷ vậy. Đi được một đoạn thì Phương Thất cảm giác được con đường thông đạo này hơi cong, trong lòng Phương Thất nghi hoặc, thật không biết con đường này thông đến đâu nữa, ngay lúc này thì ở phía trước, hai bên phải trái đều xuất hiện hai đường đi.
Phương Thất nhíu mày nhìn vào hai con đường phía trước rồi giơ cây nến lên rọi một chút về phía trước, ánh sáng yếu ớt của nến chiếu sáng không được xa lắm nên vẫn còn một góc tối không thể nhìn thấy, Phương Thất cắn răng rồi lại tiếp tục đi thẳng tới.
Thông đạo yên tĩnh dị thường, chỉ có tiếng bước chân đầy lo lắng của Phương Thất vang lên, tiếp đó lại băng qua một ngã đường hình chữ thập, Phương Thất vừa mới tiến về phía trước được vài bước thì phía sau đột nhiên khẽ phát ra một tiếng “Bồng”.
Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm.
Cây nến rơi xuống mặt đất, ánh lửa liền tắt ngay, Phương Thất chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Trong thông đạo lại yên tĩnh hẳn lên, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Qua một hồi lâu đột nhiên có một tiếng cười hắc hắc phát ra, tiếp đó có tiếng nói: "Cho dù ngươi có gian manh cỡ nào đi nữa thì cũng phải uống nước rửa chân của lão nương ta thôi, ta cứ nghĩ rằng Phương Thất lợi hại lắm chứ nhưng rốt cuộc cũng chết dưới Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm của ta”
Đột nhiên lại có một giọng nói khác vang lên: "Kim Hoa Bà Bà quả nhiên lợi hại, Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm càng danh bất hư truyền, nhân hàm lệ, quỷ thôn thanh, nhất kiến Ly Hồn Châm, thần quỷ đoạn mệnh quy, huống chi một người nho nhỏ như Phương Thất"
Giọng cười hắc hắc lạnh lùng lại vang lên cùng giọng nói: "Hừ, đã trừ xong tên Phương Thất này, chúng ta cũng có thể trở về giao phó rồi!"
Giọng nói kia lại vang lên: "Đúng vậy, rốt cục cũng trừ được mối họa trong lòng, sau này chúng ta có thể an hưởng thái bình rồi”
Giọng cười hắc hắc lại vang lên rồi nói: "Đại khái thì hắn cũng đã chết rồi, đi, chúng ta đi đến nhìn xem một chút rồi cắt lấy đầu hắn”
Một giọng cười to vang lên.
Vài tiếng thổi vang lên, cả thông đạo đột nhiên lóe sáng dưới ánh lửa của ngọn đuốc.
Ánh lửa của ngọn đuốc chiếu gọi vào hai thân ảnh đang chậm rãi bước tới chỗ Phương Thất.
Phương Thất ngã xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cây nến cũng rơi xuống tắt hẳn.
Giọng cười hắc hắc lại vang lên, nói: "Hắc hắc, xem ra hắn quả thật đã ngủ rồi, không có cơ hội tỉnh lại nữa đâu”
Giọng khác lại mỉm cười nói: "Đương nhiên, Kim Hoa Bà Bà đã ra tay thì cho dù là thần tiên cũng tuyệt sẽ không bao giờ tỉnh lại"
Ánh lửa của ngọn đuốc chiếu vào người của Phương Thất làm lộ ra gương mặt của hắn.
Phương Thất đột nhiên cười cười.
Tên cầm ngọn đuốc ngẩn người, đưa tay dụi mắt, rồi lại giơ ngọn đuốc lên rọi vào mặt Phương Thất.
Đây cũng là động tác cuối cùng của hắn.
Ánh đao lóe lên, dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đuốc, trong thông đạo tối đen trong nháy mắt hiện ra một vầng cầu vòng, lưỡi đao như tia chớp lướt qua chém bay đầu của tên cầm đuốc, hắn chết cũng chưa kịp phát ra tiếng nào, cả thân thể ngã xuống làm vang lên một tiếng “bịch” lớn. Ngọn đuốc cũng rơi xuống nằm trên đất, ánh lửa cũng đã sắp tắt.
Trong thông đạo hẹp, Kim Hoa Bà Bà nhanh chóng lui về phía sau rồi xoay người nhanh chóng lao đi, thân hình nhanh như chim, mắt thấy sẽ biến mất ngay chỗ cong của thông đạo.
Phương Thất cắn răng, ánh đao lại lóe lên, bay ra khỏi tay như tia chớp, trong lúc Kim Hoa Bà Bà mắt thấy sẽ vòng qua chỗ cong của thông đạo thì đao của Phương Thất giống như tia chớp bay đến đâm vào sau lưng, tiếp đó xuyên thủng ra trước ngực, Kim Hoa Bà Bà hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Phương Thất thở nhẹ một tiếng rồi chậm rãi cầm ngọn đuốc trên mặt đất lên rồi dùng lửa sắp tắt đốt lại cây nến, sau đó cúi người xuống nhìn vào cái đầu người bị mình dùng một đao chém đứt, thì phát hiện ra đây là một người đàn ông trung niên, hai mắt vẫn đang trợn tròn, tựa hồ tràn ngập sự kinh ngạc và hoài nghi, xác hắn cũng mặc quần áo của Trung Nguyên, trong tay còn cầm một thanh kiếm.
Phương Thất thở dài, người này cho tới giờ mình cũng chưa bao giờ gặp qua, hắn rốt cuộc là ai, xem ra thật là một điều bí ẩn.
Phương Thất giơ cây nến lên chậm rãi đi tới trước mặt Kim Hoa Bà Bà, Kim Hoa Bà Bà đang nằm úp mặt trên đất, dưới chỗ nằm có nhiều máu đang chảy ra.
Phương Thất cúi người mỉm cười nói: "Lúc ngươi còn sống không có ai thấy qua gương mặt thật của ngươi cả, chẳng lẽ sau khi chết ngươi cũng không có mặt mũi để gặp người hay sao?”
Kim Hoa Bà Bà hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là vì khinh thường hay là đau đớn.
Phương Thất mỉm cười nói: "Đáng tiếc cho dù ngươi không muốn thì bây giờ cũng không phải do ngươi quyết định rồi"
Kim Hoa Bà Bà lại hừ nhẹ một tiếng.
Phương Thất ngồi xổm xuống, tay cầm cây nến đưa lên rọi xuống mặt Kim Hoa Bà Bà, thì thấy đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trên mặt không có biểu lộ ra vẻ gì, chỉ có lộ ra hai ánh mắt độc ác mà thôi.
Phương Thất thở dài nói: "Ngươi bây giờ có hận ta cũng không có ít gì nữa đâu, bởi vì ngươi lần trước còn thiếu chút nữa là lấy cái mạng nhỏ này của ta rồi”
Kim Hoa Bà Bà không nói, hai mắt vẫn trừng lớn nhìn vào Phương Thất.
Phương Thất đột nhiên lại mỉm cười nói: "Ngươi muốn hận cứ hận đi, bởi vì ngươi lập tức sẽ ngủ say thôi, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại, sau này muốn hận cũng không có cơ hội nữa đâu”
Kim Hoa Bà Bà ác độc nhìn Phương Thất, mặc dù đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười lạnh lùng.
Phương Thất cẩn thận nhìn vào gương mặt của Kim Hoa Bà Bà, đột nhiên cười cười rồi chậm rãi đưa tay sờ sờ vào bên tai của Kim Hoa Bà Bà, sau đó nhẹ nhàng lấy ra một cái mặt nạ.
Phương Thất nhìn gương mặt quen thuộc đằng sau mặt nạ, sửng sốt một chút rồi đột nhiên lại mỉm cười, trong nháy mắt Phương Thất đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện.
Kim Hoa Bà Bà tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ông chủ Tôn, thì ra là ông à?"
Tôn Nhị Hỉ nhắm chặt hai mắt, một lời cũng không nói.
Phương Thất khẽ thở dài: "Thì ra Kim Hoa Bà Bà thần bí vẫn luôn ở ngay bên cạnh chúng ta, hèn gì nhất cử nhất động của chúng ta các ngươi đều biết hết”
Tôn Nhị Hỉ đột nhiên nói: "Ta không phải …… Kim Hoa Bà Bà, Kim Hoa …… Bà Bà là đàn bà, còn ta là đàn ông, ngươi …… ngươi chẳng lẽ …… mắt đã mù rồi sao!"
Phương Thất chậm rãi nở nụ cười, nói: "Thỉ bởi vì ngươi là đàn ông cho nên mới không có người nào nghĩ đến ngươi chính là Kim Hoa Bà Bà, ngươi tự xưng là Kim Hoa Bà Bà cũng là vì muốn che dấu thân phận thôi”
Tôn Nhị Hỉ tuyệt vọng nhắm chặt cặp mắt.
Phương Thất mỉm cười đưa tay lục lọi ngực áo của Tôn Nhị Hỉ rồi lấy ra một cái ống tròn màu vàng, đúng là vật phóng ra ám khí của Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm, tuy nhiên cái này so với cái đã bán cho lão Chu mập thì tinh xảo hơn nhiều”
Phương Thất mỉm cười nói: "Nếu ngươi không phải là Kim Hoa Bà Bà thì là ai?"
Tôn Nhị Hỉ cười lạnh nói: "Ngươi đoán ra được rồi à, ta chính là Kim Hoa Bà Bà đây, tuy nhiên ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không biết được người đứng phía sau là ai đâu”
Phương Thất thở dài một tiếng, mỉm cười nói: "Ta đã đoán ra"
Tôn Nhị Hỉ sắc mặt thay đổi, nói: "Là ai?"
Phương Thất cười cười, hỏi: "Tại sao ta lại phải nói với ngươi?”
Tôn Nhị Hỉ đã không cười nữa, sắc mặt hắn từ từ cứng lại, đột nhiên ngừng thở, thân thể cũng từ từ trở nên lạnh lẽo.
Phương Thất đưa tay đặt trên mũi của Tôn Nhị Hỉ kiểm tra một chút, tiếp đó thở dài một tiếng rồi rút đao khỏi người của Tôn Nhị Hỉ, sau đó nhẹ nhàng tra đao vào vỏ.
Phương Thất cầm đao nơi tay, trong lòng nháy mắt trở nên mơ hồ và bối rối, suy nghĩ một chút rồi lập tức xoay người bước nhanh về phía cuối thông đạo.
Trong thông đạo tối đen, chỉ có cây nến trong tay của Phương Thất phát ra ánh sáng leo lét của nó.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 56: Gặp Đại Mộng
Nguồn: Sưu Tầm
Trong thông đạo yên tĩnh và tối đen, dường như không có điểm cuối.
Chỉ có tiếng bước chân nhanh và dồn dập của Phương Thất phát ra cùng với cây nến phát ra ánh lửa leo lét sắp tắt tới nơi.
Đột nhiên không biết ở đâu truyền tới một tiếng sáo trúc, Phương Thất đột nhiên đứng lại.
Tiếng sáo trúc qua đi, tiếp đó lại đột nhiên có một chuỗi âm thanh “sa sa sa” truyền tới, âm thanh rất dày đặc và có trước có sau, dường như đang có vật gì đang không ngừng bò tới gần.
Phương Thất lẳng lặng đứng trong thông đạo thầm nghĩ một chút, nhíu nhíu mày, cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền tới, hắn thật sự nghĩ không ra đây là âm thanh của vật gì phát ra.
Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng dày đặc, cách Phương Thất chỉ còn khoảng một trượng.
Phương Thất nhẹ nhàng đặt cây nến ngắn ngủn xuống đất, tiếp đó cả thân thể nhanh chóng lui về phía sau một trượng.
Âm thanh đã tới trước cây nến, Phương Thất nhìn thấy kinh hãi, nguyên lai đúng là rắn.
Rắn thì cũng không có gì mà phải sợ nhưng nếu là rắn độc thì là một chuyện khác.
Một hai con rắn độc thì cũng không có gì phải sợ nhưng nếu là cả bầy vô số con thì thật là kinh khủng.
Phương Thất nhìn thấy đúng là một bầy rắn độc không thể đếm xuể đang bò về phía mình, như nước thủy triều đang dâng lên vậy, tràn đầy thông đạo. Còn màu sắc của chúng thì đỏ có, xanh có..., hầu như tất cả các màu sắc của rắn đều tập trung hết tại đây, trong đó có rắn Xích Luyện, Trúc Diệp Thanh, Hưởng Vĩ, còn có cả Hổ Mang nữa đang ngẩng cao đầu nữa.
Mồ hôi trên trán Phương Thất đã tuôn ra.
Bầy rắn độc ngẩng cao đầu bò tới từ từ, rất chỉnh tề và có trật tự, mặc dù tràn đầy thông đạo nhưng chẳng có chút nào loạn cả, trong nháy mắt đã bò thẳng qua chỗ Phương Thất đặt cây nến làm cho nó tắt đi, thông đạo lại nhất thời lâm vào một mảnh tối đen.
Mắt thấy bầy độc xà đã đến dưới chân, trong thời khắc cấp bách Phương Thất liền phóng người lên đến gần trần của thông đạo, sau đó dang hai tay hai chân ra bám vào hai bên vách thông đạo thành hình chữ Đại (大).
Thông đạo vẫn một mảnh tối đen.
Âm thanh “sa sa” đã đến ngay phía dưới Phương Thất, đột nhiên tiếng sáo trúc quái dị lại truyền tới dồn dập hơn, bầy rắn độc phía dưới hình như dừng lại nhưng ở phía sau âm thanh sa sa vẫn không ngừng tiến lên.
Phương Thất nhíu nhíu mày, lấy tay móc ra một ngọn đuốc nhỏ từ trong ngực áo ra rồi thổi làm cho cháy lên, dưới ánh sáng của ngọn đuốc thì thấy ở phía dưới đã tràn ngập rắn độc, những con rắn phía sau vẫn đang như nước thủy triều dâng lên, tầng tầng chồng lưng lên nhau cố gắng bò đến chỗ Phương Thất, trong chớp mắt cách thân thể Phương Thất chỉ còn một khoảng cách ngắn.
Mồ hôi trên trán của Phương Thất tuôn ra nhiều hơn, chảy xuống mặt rồi từ giọt từ giọt rơi xuống bầy rắn phía dưới.
Tiếng sáo trúc quái dị lại truyền tới, dường như đang thúc giục bầy rắn độc, các con rắn bò ở phía sau đột nhiên tăng tốc độ lện nhưng trong tức thời vẫn không thể bò lên đến chỗ Phương Thất ngay được.
Phương Thất liền quăng ngọn đuốc đang cháy xuống bầy rắn đang chồng lên nhau, tuy nhiên bầy rắn chẳng hề có chút nào loạn lên để tránh cả, dường như là không sợ lửa vậy, trong nháy mắt nhiều con đã bò lên lấp luôn ngọn đuốc làm cho nó tắt đi, thông đạo lại trở nên tối đen, chỉ có ở phía dưới thân thể Phương Thất không ngừng vang lên tiếng “sa sa” của bầy rắn.
Hai tay hai chân của Phương Thất vẫn bám trụ vào hai bên vách của thông đạo, quần áo trên người đã bị mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Tiếng sáo trúc lại vang lên truyền tới, bầy rắn tựa hồ nghe được mệnh lệnh nên phát ra tiếng “sa sa” càng nhanh và lớn hơn.
Trong lòng Phương Thất đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền mở miệng hút không khí vào, tiếp đó bụng thu lại, từ miệng phát ra một tiếng thét dài.
Tiếng thét tựa như tiếng hổ rống rồng rầm, âm thanh rõ ràng và kéo dài thật lâu không dứt, cũng không biết truyền xa bao nhiêu nhưng chấn động cả thông đạo run lên, bụi đất phía trên không rừng rơi xuống.
Bầy rắn độc phía dưới đột nhiên bất động, âm thanh “sa sa” đột nhiên biến mất, trả lại cho thông đạo sự yên tĩnh vốn có, bầy rắn độc trong nháy mắt dường như đã biến thành những tảng đá.
Tổ tiên của Phương gia Phương Đình Long sở dĩ được xưng là Thiên Ngoại Thần Long, ngoại trừ đao pháp và khinh công độc bộ giang hồ ra thì cũng có sáng tạo một môn thần công gọi là Hổ Khiếu Long Ngâm rất độc đáo, so với tuyệt kỹ thần công mà võ lâm đồn đại Sư Tử Hống còn thắng một bậc.
Phương Đình Long không hổ là một đời thần nhân, vô luận là văn chương, trí tuệ hay là võ công cũng đều hơn người, 'Hổ Khiếu Long Ngâm' chính là ông ta dựa vào Sư Tử Hống và Thiên Lý Truyền Âm hai môn thần công của võ lâm mà sáng tạo ra.
Thiên Lý Truyền Âm chỉ là một cách nói khoa trương thôi nhưng tuyệt kỹ Hổ Khiếu Long Ngâm của Phương Đình Long lại có thể truyền ra ít nhất là hơn mười dặm xa, Hổ Khiếu Long Ngâm vừa xuất có thể hủy nội tạng, chấn động tê liệt tai nghe, từ xa nghe tiếng đã bỏ của mà chạy lấy người.
Phương Thất ngay từ nhỏ đã được luyện tập môn công pháp này, người mẹ già của hắn mặc dù rất hiền và yêu thương hắn nhưng gia quy thì rất nghiêm không thể làm trái nên nếu hắn luyện công không tốt thì lúc nào cũng dùng gia pháp mà xử lý.
Một âm thanh như tiếng hổ rống rồng rầm rõ ràng phát ra và kéo dài một lúc mới tắt hẳn, cả thông đạo run lên nhưng sau một lúc mới khôi phục được vẻ yên tĩnh vốn có.
Phương Thất vừa rồi chỉ là khẽ thét một tiếng dài thôi, hắn cũng không muốn làm sập thông đạo để chôn mình cùng chung với bầy rắn.
Nếu một người sống mà chôn cùng một đám rắn độc như vậy thì hãy thử tượng tượng xem có cảm giác và mùi vị ra sao.
Bầy rắn độc phía dưới đã bất động như thể những tảng đá, lẳng lặng nằm đó không hề phát ra tiếng nào, tiếng sáo trúc kia cũng không còn vang lên nữa.
Phương Thất thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được có một chút dễ chịu.
Phương Thất tiếp tục móc ra ngọn đuốc chiếu xuống phía dưới thì thấy cả bầy rắn độc tất cả đều cúi đầu nằm im re không nhúc nhích, thoạt nhìn rất hiền và đáng yêu như những con chim bồ câu.
Đáng tiếc rắn độc không phải là chim bồ câu, đặc biệt là một bầy rắn độc đầy đủ màu sắc như thế tập trung một chỗ.
Bây giờ mặc dù chúng nó thoạt nhìn hiền và đáng yêu như chim bồ câu nhưng đợi đến lúc chúng nó tỉnh lại thì sẽ không còn hiền như thế và cũng không đáng yêu nữa, chỉ cần bị một con trong bầy nhẹ nhàng cắn một cái thôi thì sẽ lấy đi tính mạng sẽ mất đi rất nhanh chóng.
Phương Thất nhíu mày, tiếp đó lại khẽ thét một tiếng nữa.
Bầy rắn độc trên mặt đất liền động đậy nhưng là không có trật tự gì cả, phân ra chạy tứ tán, chỉ trong chốt lát đã bỏ đi hết không còn một con.
Rắn dù sao cũng là rắn, tuyệt không thể so sánh với rồng. Rắn một khi nghe được tiếng rầm của rồng thì ngoại trừ việc bỏ chạy trối chết ra, thật sự không có con đường khác lựa chọn.
Phương Thất nở nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, lấy ống tay lên lau mồ hôi trên trán.
Cầm ngọn đuốc nhỏ trong tay, Phương Thất lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Nhớ tới Du Mộng Điệp, trong lòng Phương Thất lại lo lắng hẳn lên, nàng bây giờ rốt cuộc đang ở nơi nào? Hay là ……
Phương Thất cắn răng, hắn thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Là hắn mang theo Du Mộng Điệp đến Đại Thông Tiền Trang, nếu Du Mộng Điệp xảy ra chuyện gì thì hắn thật sự đảm đương không nổi. Nhớ tới cô nương đáng yêu xinh đẹp và có nụ cười như chuông ngân kia, trong lòng Phương Thất đột nhiên có chút khổ sở.
Lúc Du Mộng Điệp cười, giọng cười như chim hoàng oanh rời khỏi tổ, tiếng như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, thậm chí ngay cả một người đang đau buồn tuyệt vọng mà nghe thấy tiếng cười tuyệt vời như vậy thì trong nháy mắt cũng có thể cảm giác được sự sống có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng tiếng cười tuyệt diệu chỉ có trên thượng giới kia chẳng lẽ lại mất đi trong tay mình sao?
Phương Thất đột nhiên tự đánh vào đầu một cái, hắn thật sự đang hận chính bản thân đến nỗi muốn chết.
Nhưng bây giờ hắn không thể chết được, tuyệt không thể.
Hắn còn có mối thù cần trả.
Mối thù của tứ ca hắn tuyệt không thể không trả.
Phương Thất âm thầm thở dài, hắn không phải là kẻ ngốc, mặc dù có thể nhìn ra Du Mộng Điệp thích hắn nhưng hắn không dám tiếp nhận phần tình cảm đó.
Khi không dám tiếp nhận thì không thể làm gì khác hơn là phải giả vờ không hiểu, không hiểu chính là một loại biện pháp trong khi không còn cách nào có thể tránh được.
Bởi vì hắn vẫn còn chưa quên được Trầm Tuyết Quân ……
Nhớ tới Trầm Tuyết Quân, Phương Thất đột nhiên lại cảm giác được dường như đang có một cây trùy đập vào tim hắn, từng giọt từng giọt máu đang lặng lẽ chảy ra.
Hắn mơ hồ cảm giác được tất cả mọi chuyện phát sinh tại nơi này rất có thể có mối quan hệ nào đó với Trầm Tuyết Quân.
Nhưng hắn lại cự tuyệt chính mình suy nghĩ như vậy. Lúc một người đã cố cự tuyệt việc thừa nhận một việc gì đó thì nhất định có thể tìm ra rất nhiều lý do để cự tuyệt nó.
Tình yêu của Trầm Tuyết Quân đối với hắn, sự dịu dàng và tình ý sâu đậm kia Phương Thất vĩnh viễn cũng không quên được, và tình cảm của hắn đối với Trầm Tuyết Quân không phải cũng như thế sao.
Loại tình cảm này đã ăn sâu vào cốt tủy của hắn, hòa quyện cùng với máu đang chảy trong người, cho dù có chạy đến nơi chân trời góc biển thì cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi nó.
Cho nên Phương Thất đã nghĩ, dù bất luận thế nào thì Trầm Tuyết Quân cũng vẫn không sai, nàng vẫn còn yêu mình, ít ra tới giờ phút này hắn vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Trầm Tuyết Quân đã làm ra chuyện gì có lỗi với hắn.
Hết thảy đều cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Phương Thất đột nhiên cảm giác được trong lòng hắn dễ chịu đi rất nhiều.
Còn Du Mộng Điệp thì sao? Phương Thất đột nhiên cắn răng, âm thầm thở dài, bất luận là ai tổn thương tới Du Mộng Điệp thì hắn nhất định lấy máu của kẻ đó trả cho nàng.
Tuyệt không buông tha.
Phương Thất tiếp tục hành trình, chân bước nhanh trong thông đạo tối đen tiến về phía trước.
Phía trước lại có một chỗ cong, vượt qua chỗ cong của thông đạo một đoạn không xa thì đường lại trở nên thẳng tắp.
Phía trước đột nhiên có một tiếng thổi 'phù' vang lên, tiếp đó liền có ánh sáng.
Phương Thất nhíu mày, hắn thật không nghĩ nơi đây còn có người khác.
Ở một bên vách của thông đạo có một căn phòng vuông nhỏ nằm đó, trong căn phòng có một cái bàn và một cái giường, trên bàn có nến, có một người đang yên lặng ngồi tại bàn.
Ánh nến trên bàn cháy lên thắp sáng cả căn phòng tối tăm.
Người ngồi tại bàn có ánh mắt còn sáng hơn cả ánh nến, tinh quang bắn ra bốn phía, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất cũng tò mò đưa mắt nhìn vào người ngồi đó, người này thoạt nhìn thật sự có chút kỳ lạ.
Người ngồi trước bàn mặc một bộ đồ đạo sĩ rộng thùng thình, tuy nhiên cơ thể lại khô gầy, râu tóc xám trắng, trên đầu còn cài trâm, đôi mắt giống như hai cây kiếm sắc bén phóng ra, hình như muốn đâm xuyên người khác.
Phương Thất đột nhiên cảm giác được phía sau lưng ớn lạnh.
Người ngồi tại bàn thu ánh mắt lại, tinh quang trong hai mắt đột nhiên mất đi, tuy nhiên vẫn yên lặng ngồi ở trên ghế.
Phương Thất thở phào một hơi.
Người ngồi tại bàn đột nhiên lên tiếng hỏi: "Phương Thất phải không?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Người ngồi tại bàn lại hỏi: "Muốn đi đâu?”
Phương Thất lại đáp: "Đi đến điểm cuối cùng”
Người ngồi tại bàn lại hỏi: "Đã đi lâu rồi phải không?”
Phương Thất trả lời: "Đúng vậy."
Người ngồi tại bàn gật đầu nói: "Vậy bây giờ đã tới rồi"
Phương Thất liền hỏi: "Đã tới đâu?”
Người ngồi tại bàn nói: "Đã tới được nơi muốn tới”
Phương Thất thở dài nói: "Chỉ tiếc nơi đây lại không có người mà ta muốn tìm."
Người ngồi tại bàn lại hỏi: "Cho nên đây cũng không phải là nơi ngươi muốn tới?”
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Người ngồi tại bàn liền lạnh lùng nói: "Đáng tiếc đã tới nơi đây rồi thì ngươi cũng không thể đi nữa”
Phương Thất mỉm cười trả lời: "Chân là của ta, ta muốn đi đâu thì ai cũng ngăn không được."
Người ngồi tại bàn lại nói: "Nếu trói chặt hai chân ngươi thì sao?”
Phương Thất đáp: "Thì ta cũng sẽ bò đi”
Người ngồi tại bàn thở dài, nói: "Xem ra ta không thể làm gì khác hơn là phải trói chặt luôn đôi tay của ngươi”
Phương Thất cười cười, nói: "Ngươi dùng cái gì trói ta đây?"
Người ngồi tại bàn đáp: "Dùng cây roi của ta”
Phương Thất liền nói: "Sao ngươi không thử đi?"
Người ngồi tại bàn lại nói: "Thử thì thử vậy”
Vừa dứt lời, cánh tay trái của người ngồi tại bàn đột nhiên như có phép biến ra một cây roi dài, cây roi trong tay hắn tựa như một con linh xà trườn tới, đột nhiên đã quấn lấy hai chân của Phương Thất.
Phương Thất lấy làm kinh hãi liền rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao lóe lên thành hình cầu vồng, một đao xuất ra đã chặt đứt cây roi.
Tay cầm roi của người ngồi tại bàn run lên, rồi đột nhiên thu roi trở về, chỉ để lại một khúc đã bị Phương Thất chặt đứt.
Người ngồi tại bàn khẽ thở dài, nói: "Có thể chặt đứt roi của ta thì ngươi là người đầu tiên đó"
Phương Thất cũng khẽ thở dài, nói: "Có thể đem hai chân ta hai chân chế trụ thì ngươi cũng là người đầu tiên"
Người ngồi tại bàn mỉm cười.
Phương Thất cũng cười.
Người ngồi tại bàn đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
Phương Thất đáp: "Ta chính là Phương Thất, Phương Thất chính là ta, còn ngươi là ai?"
Người ngồi tại bàn khẽ lắc đầu, nói: "Phương Thất là ai? Lão đạo là Đại Mộng."
Phương Thất quả thực có chút dở khóc dở cười, nói: "Ngươi không biết Phương Thất là ai thì vì sao phải ở đây chờ ta?"
Người ngồi tại bàn vẫn im lặng không trả lời.
Phương Thất hỏi: "Đại Mộng? Đại Mộng là ai?"
Người ngồi tại bàn lại thản nhiên nói: "Đại mộng chính là đại mộng, thế sự vốn chính là một giấc mộng lớn, cần gì phải biết là ai?"
Phương Thất gật đầu, nói: "Có đạo lý, rất có lý, nhưng đối với một người đạo sĩ thì không nên gọi la Đại Mộng, trong phật giáo hẳn là mới có pháp danh này, ngươi đến tột cùng là hòa thượng hay là đạo sĩ vậy?"
Người ngồi tại bàn nói: "Phật cũng là đạo, đạo cũng là phật, trong thiên địa vạn sự vạn vật đều có đạo, cần gì phải phân chia?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Thế sự vốn chính là một giấc mộng, ngươi cần gì phải ở đây chờ ta?"
Đại Mộng khẽ thở dài, nói: "Không phải ta muốn ở đây chờ ngươi mà là ta không thể đi được”
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Không có đường trốn đi à?”
Đại Mộng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Nếu ngươi không có đôi chân thì ngươi còn có thể chạy đâu?”
Phương Thất đột nhiên lặng người, người ngồi trước bàn vẫn ngồi ở ghế không hề động đậy, Phương Thất lúc này mới chú ý tới, dưới ánh nến chập chờn như bóng ma trên bàn chiếu rọi thì phía dưới ghế không hề có gì cả, hai chân của Đại Mộng đã bị chặt mất.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương Chương 57: Thế Sự Như Giấc Mộng
Nguồn: Sưu Tầm
Phương Thất nhìn vào phía dưới thân trống rỗng của Đại Mộng, khẽ thở dài nói: "Ngươi đích xác là không thể trốn đi đâu cả"
Đại Mộng nói: "Nhân sinh quý tại tiêu dao, tự do tự tại, giống như ta vậy ……" Đại Mộng cười khổ, có chút nói không ra lời.
Phương Thất đột nhiên nói: "Bất quá ta có thể mang ngươi ra ngoài."
Đại Mộng liền hỏi: "Ngươi thật muốn làm thế?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Đại Mộng lại hỏi: "Tại sao ngươi không hỏi xem ta có muốn rời đi không?”
Phương Thất ngẩn người, lên tiếng: "Vậy ngươi có muốn rời đây hay không?”
Đại Mộng thản nhiên đáp: "Ta không muốn."
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
Đại Mộng thở dài nói: “Cuộc đời như giấc mộng, trong mộng cũng là cuộc đời. Nơi này cùng ở ngoài có gì khác nhau? Nếu không thể tiêu diêu tự tại thì ta cần gì phải đi ra ngoài?"
Phương Thất khẽ thở dài, trầm mặc không nói.
Đại Mộng đột nhiên hỏi: "Vừa rồi một tiếng thét vang kia có phải là tuyệt kỹ Hổ Khiếu Long Ngâm của Phương gia không?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Đại Mộng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Phương Thất, hỏi: "Phương Thanh Vân là gì của ngươi?"
Cả người Phương Thất đột nhiên run rẩy, nhìn vào người ngồi tại bàn, chậm rãi trả lời: "Đó là tiên phụ"
Phương Thất đã thật lâu không có nghe qua cái tên này rồi.
Đối với cha, Phương Thất thật sự không có ấn tượng gì cả, từ lúc hắn sinh ra tới nay thì chưa hề gặp mặt được cha của hắn, vì thế nên không có tình cảm yêu thương hoặc là cảm tình đặc biệt gì cả, chỉ là mỗi lần nhớ tới trong lòng chỉ hơi buồn bã thôi.
Một đứa trẻ chưa hề gặp qua người cha, một đứa trẻ vừa sinh ra thì người cha đã qua đời thì đối với người cha kia trong lòng của hắn chỉ có sự buồn bã mà thôi.
Đại Mộng chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế ……", hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tinh quang trong hai mắt lại bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm Phương Thất, nói: "Tiên phụ? Chẳng lẽ ông ta ……"
Phương Thất trầm mặc nói: "Gia phụ đã trở về cõi tiên hơn ba mươi năm rồi"
Đại Mộng đột nhiên nở nụ cười.
Phương Thất không khỏi trợn mắt nhìn Đại Mộng.
Cho dù hắn đối với cha hắn không có ấn tượng và cảm tình gì nhưng nếu người khác nghe được tin cha hắn đã chết mà lại cao hứng thì thử hỏi Phương Thất sao không phẫn nộ cho được.
Cha thì dù sao cũng là cha, là người đã sinh ra hắn.
Đại Mộng lẩm bẩm: "Đã chết, đã chết, cũng hay, có thể thoát khỏi sự trói buộc của thân thể, đến nơi tiên cảnh, cũng còn hơn ở tại trần thế chịu khổ ……"
Phương Thất ngẩn người, lời của Đại Mộng nói tựa hồ cũng có chút đạo lý. Trong mấy năm sống kiếp sống phiêu bạc, Phương Thất cũng đã nếm trải nhiều khó khăn và đau khổ trong cuộc sống .
Phương Thất thầm thở dài, chậm rãi nói: "Chỉ tiếc có đôi khi cho dù phải chịu khổ thì chúng ta cũng phải cố sống, bởi vì chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm", hắn nhìn Đại Mộng, nói: "Rất nhiều chuyện"
Khi nói ra những lời này nhưng trong ánh mắt của Phương Thất toát ra vẻ rất kiên định.
Đại Mộng cười cười, nói: "Ta vốn cũng nghĩ như thế, sống trong căn phòng tối tăm này nhiều năm ta cũng đã dần dần hiểu được", hắn tiếp tục nói: "Nhất là hôm nay ……"
Phương Thất liền hỏi: "Hiểu được cái gì?"
Đại Mộng nói: "Hiểu được việc muốn sống chỉ là do chính bản thân tự tìm ra lý do sống cho mình mà thôi, và cũng hiểu được cái chết đích xác còn tốt hơn so với việc còn sống"
Phương Thất nhíu mày suy nghĩ, không nói một lời.
Đại Mộng cười khổ nói: "Phương Thanh Vân đã chết hơn ba mươi năm, còn ta thì lại ở trên trần thế này chịu khổ hơn ba mươi năm, ngươi nói đi, có phải cái chết tốt hơn so với còn sống không?"
Chết rồi quả thật không cần phải chịu đựng gì nữa, một người không có đôi chân bị nhốt trong căn phòng tối tăm này quả thật chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi nữa, sống trong một nơi có sự yên tĩnh và bóng đêm vô tận bao quanh này thì không phát điên đã là kỳ tích rồi.
Phương Thất đột nhiên cũng cảm giác được việc còn sống như vậy thì chi bằng chết đi còn tốt hơn. Nếu thay đổi là mình, thì chỉ cần sống trong nơi bóng đêm vô tận bao trùm này ba ngày thôi chắc cũng sẽ nổi điên.
Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi thật ra có quan hệ ra sao với tiên phụ của ta?”
Đại Mộng khẽ lắc đầu, nói: "Bây giờ cả ta cũng không nhớ rõ nữa, cuộc đời là mộng, chớp mắt đã qua trăm năm, cuộc đời như mộng, mọi sự giai không, cần gì phải so đo đến ân ân oán oán …… Phương Thanh Vân đích xác so với người trong mộng như ta đây thông minh vạn lần……"
Phương Thất đột nhiên cười lạnh nói: "Người sống trên đời, trên không thể không hiếu với cha mẹ, dưới không thể không giáo dạy con cái, chỉ nghĩ đến bản thân mình thì không thấy quá ích kỷ sao?”
Đại Mộng thở dài nói: "Ngươi sai rồi, thiên địa bao trùm vạn vật, mọi sự đều do thiên ý, năng lực con người sao có thể chống lại đây?”
Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu chết đi là vui vẻ thì sao ngươi lại không chết?"
Đại Mộng chậm rãi gật đầu, một hồi lâu khẽ thở dài: "Ngươi là con của Phương Thanh Vân, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi đi đi!"
Phương Thất liền nói: "Hẹn gặp lại"
Đại Mộng thản nhiên nói: "Không cần thiết."
Phương Thất khẽ thở dài, liếc nhìn Đại Mộng một cái, chỉ thấy Đại Mộng đang cúi đầu ngồi tại đó, Phương Thất chậm rãi lắc đầu, tiếp đó trở ra khỏi căn phòng và đi tiếp về phía trước.
Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh kỳ quái, tựa như một luồng gió mát thổi qua, ngay sau đó lại khẽ vang lên một tiếng 'Đông', Phương Thất nhíu nhíu mày rồi lui nhanh trở lại chỗ của Đại Mộng.
Trên bàn nến vẫn còn cháy leo lét, Đại Mộng vẫn ngồi trên ghế, tuy nhiên đầu của hắn đã ngã ra sau lưng.
Cây roi dài nằm sóng xoài trên mặt đất, nằm cạnh nó có một thanh chủy thủ còn dính máu, cổ họng của Đại Mộng đã bị cắt đứt, máu tươi đang chảy ra như suối nhiễm đỏ cả bộ đồ trên thân.
Phương Thất nhíu mày, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi xoay người đi.
Cuộc đời như mộng, thật chẳng biết hiện tại gặp được Đại Mộng là trong hiện thực hay là đang ở trong mộng nữa?
Hết thảy đều như một giấc mộng.
Nếu là đang trong mộng thì cứ mặc nó đi, cần gì phải phân rõ là đang tỉnh hay mộng? Như vậy thì đâu cần gì phải phân rõ sống hay chết?
Có một số việc vốn là không có đáp án.
Nếu ngươi cứ nhất định muốn phân rõ đúng sai thì kết quả thường thường chỉ có thể là mang đến sự phiền não cho mình.
Một người một lòng muốn chết thì ai có thể ngăn cản được đây? Một người nếu cho rằng chết là một loại vui vẻ thì ai có thể nói thuyết phục hắn được?
Phương Thất vẫn còn sống, còn sống thì phải làm những chuyện khi còn sống nên làm.
Trong thông đạo vẫn một mảnh tối đen, Phương Thất khẽ thở dài rồi lại móc ra một ngọn đuốc nhỏ.
Đây cũng là ngọn đuốc cuối cùng trong người của hắn, không biết con đường phía trước còn xa hay không nữa.
Chân của Phương Thất đã bước nhanh hơn.
Đột nhiên nhìn thấy ở phía trước không có đường đi nữa.
Nhìn kỹ lại thì cũng không phải là không có đường đi mà là có một bóng đen cao lớn đang đứng chặn giữa đường.
Phương Thất dùng ngọn đuốc chiếu về phía trước.
Một người giống như một cái tháp đang đứng trong thông đạo, thân hình cao lớn, trên thân mặc một bộ áo của hòa thượng, tuy nhiên lại là màu đỏ, một bên vai và tay để trần làm lộ ra cơ thể giống như là một khối thiết, đầu cạo bóng lưỡng, trên đỉnh đầu có chấm chín chấm trắng rất rõ ràng. Phương Thất nhìn vào con người kỳ quái này và nói: "Xin hãy nhường đường”
Người nọ liền hỏi: "Tại sao phải nhường?"
Phương Thất nói: "Bởi vì ta muốn đi tiếp”
Người nọ nói: "Ngươi có thể đi tiếp nhưng phải để lại một món đồ”
Phương Thất hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Người nọ nói: "Muốn mạng của ngươi"
Phương Thất nở nụ cười, nói: "Một hòa thượng hung ác như ngươi vậy thì ta chưa từng thấy qua bao giờ"
Người nọ cười lạnh nói: "Ta không phải là hòa thượng, ta là La Hán."
Phương Thất đột nhiên ngẩn ra, đã sớm nghe đồn trên giang hồ có một La Hán, vốn là họ La tên Hán, bởi vì cái tên này cho nên hắn mới đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, luyện được một thân công phu, võ công cực cao, công phu khổ luyện là Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo, toàn thân đao thương bất nhập. Khi công phu đại thành thì đã rời khỏi Thiếu Lâm, tự xưng là La Hán, trên giang hồ hoành hành bá đạo, mấy năm gần đây đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, không ngời lại xuất hiện tại đây.
Phương Thất thầm thở dài, nói: "Thì ra là ngươi”
La Hán lạnh lùng nói: "Đúng là bổn đại gia”
Phương Thất nói: "Ta với ngươi không thù không oán ……"
La Hán nói: "Vốn không có nhưng bây giờ đã có "
Phương Thất nói: "Thật à? Sao ta không biết?"
La Hán cười lạnh nói: "Ta đứng ở chỗ này, còn ngươi thì muốn đi qua nơi này”
Phương Tthất nhíu mày, nói: "Chỉ bởi vì ta muốn ngươi nhường đường cho nên mới có thù với ngươi à?"
La Hán nói: "Không sai."
Phương Thất nở nụ cười, nói: "Ngươi thật là hoành hành bá đạo quá đó."
La Hán nói: "Hoành hành bá đạo thì có chỗ nào không tốt?”
Phương Thất nói: "Có một điểm không tốt”
La Hán liền hỏi: "Là gì?”
Phương Thất nói: "Sẽ bị chết nhanh một chút”
La Hán liền ngửa đầu cười to.
Phương Thất mỉm cười nhìn La Hán.
La Hán ngừng cười, một quyền đột nhiên xuất ra đánh tới Phương Thất.
Một quyền này đúng là một chiêu La Hán Khai Sơn trong Thiếu Lâm La Hán Phục Hổ Quyền, uy cương dũng mãnh, tốc độ nhanh như gió, có thể đem La Hán Phục Hổ Quyền luyện đến cảnh giới như thế thì trong Thiếu Lâm Tự chỉ có hai người, trong đó một người chính là La Hán này.
Nắm tay trong chớp mắt đã đến trước mắt.
Phương Thất động tác như tia chớp chuyển ngọn đuốc sang tay trái, còn tay phải thì thuận tay rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao dưới ánh sáng của ngọn đuốc lóe lên một đường trông giống như cầu vồng, một đao xuất ra bổ vào nắm tay của La Hán đang đánh tói.
Có một loại niềm tin gọi là 'không tin có tà', Phương Thất vốn là mang loại niềm tin này trong người, cái hắn muốn chính là một đao bổ đôi nắm quyền của La Hán.
Đáng tiếc có đôi khi 'không tin có tà' là không được, mặc dù một đao này đã bổ rất mạnh vào nắm tay của La Hán nhưng là lưỡi đao giống như là chém vào đá tảng vậy, lực phản hồi khiến cho cánh tay của Phương Thất tê dại.
La Hán cười hắc hắc, tiếp đó liền ra tiếp một quyền.
Phương Thất đột nhiên cúi người xuống, một đao lại xuất ra đâm vào bụng của La Hán.
Nhưng một đao này đâm vào cũng giống như là đâm vào sắt thép vậy, La Hán vẫn như không chả bị gì cả, còn Phương Thất thì ngược lại bị chấn phải lùi ra sau ba bước.
La Hán ha ha cười to, nhấc chân xuất tiếp một cước đá vào Phương Thất.
Phương Thất điểm mũi chân nhẹ lên mặt đất rồi nhảy lên cao, tiếp đó lại một đao đâm thẳng vào cổ họng của La Hán.
Cổ họng là một trong những nơi yếu nhất trên cơ thể con người, cho dù là Thiết Bố Sam cũng rất khó luyện nơi này trở nên đao thương bất nhập, nếu La Hán chỉ khổ luyện công phu toàn thân thì cổ họng của hắn hẳn phải là phải nơi yếu nhất.
Nhưng Phương Thất đã sai.
Cổ họng của La Hán vẫn cứng rắn như thiết, lúc đao trong tay Phương Thất đâm vào cổ họng của La Hán thì hắn đã biết được, tuy nhiên Phương Thất cũng mượn lực phản chấn bay ngược về phía sau khoảng bảy tám thước mới đáp xuống.
Phương Thất thầm thở dài, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
La Hán lại ha ha cười to, chân chỉ tiến hai bước thì đã đến, tiếp đó chân trái xuất ra một chiêu 'Trắc Thích Bắc Đẩu' hướng Phương Thất tung ra, tựa như hắn muốn một cước này đá văng Phương Thất tới điểm cuối thông đạo vậy.
Phương Thất cắn răng, ánh đao lại lóe lên, hướng về huyệt Dũng Tuyền dưới giữa lòng bàn chân của La Hán đâm tới.
La Hán đột nhiên kêu thảm một tiếng, một đao này bỗng nhiên đã đâm xuyên qua lòng bàn chân của hắn vào tới xương.
La Hán kêu thảm một tiếng rồi rơi phịch xuống đất.
Phương Thất nở nụ cười, nguyên lai điểm yếu của La Hán nằm ở huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân.
Một đao tiếp đó lại xuất ra, ánh đao lóe lên, thẳng một đường đâm vào cổ họng của La Hán.
La Hán vẫn ngồi ở đó, tại cổ họng không ngừng phát ra âm thanh 'Lạc Lạc Lạc'.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta thật sự nghĩ rằng ngươi đao thương bất nhập, giết không chết, thì ra ngươi cũng có thể chết."
Âm thanh “lạc lạc” vẫn không ngừng phát ra tại cổ họng của La Hán, hắn một câu nói cũng không nên lời nữa.
Phương Thất mỉm cười nói: "Giết ngươi cũng tính là vì dân trừ hại, ngươi không ngại thì đến thế giới cực lạc phương tây một chuyến hỏi xem Phật tổ có đồng ý nhận ngươi làm đệ tử không?”
La Hán trừng đôi mắt nhìn vào Phương Thất, Phương Thất chậm rãi tra đao vào vỏ, còn hắn thì từ từ ngã lăn ra.
Phương Thất thở dài, tiếp đó bước qua cái xác của La Hán rồi tiếp tục tiến tới trước.
Ngọn đuốc trong tay đã sắp tắt.
Lại băng qua một chỗ cong nữa, phía trước dường như là một cái dốc.
Trong lòng Phương Thất liền mừng rỡ, xem ra cũng đã sắp đến mặt đất rồi.
Phía sau đột nhiên phát ra một tiếng nổ 'ầm’ dữ dội, trong chớp mắt đất rung núi chuyển, các mảnh đất đá nhỏ từ phía sau văng tới, có lẽ đường hầm trong thông đạo phía sau lưng đã sụp đổ.
Trong đầu Phương Thất nhanh chóng hiện lên một ba chữ - Phích Lịch Đường.
Thuốc nổ của Giang Nam Phích Lịch Đường danh chấn thiên hạ, và cũng chỉ có thuốc nổ của Phích Lịch Đường mới có thể có được uy lực như thế.
Phương Thất đột nhiên nghĩ đến: phía sau sụp đổ, còn phía trước thì sao?
Nếu phía trước cũng bị nổ sụp thì không phải bản thân sẽ bị chôn sống tại đây?
Mồ hôi của Phương Thất lại tuôn ra, cả thân hình chợt lóe, tay vừa cầm ngọn đuốc chiếu rọi vừa nhanh chóng phóng về phía trước.
Bỗng nhiên ánh lửa của ngọn đuốc tắt đi, trong thông đạo lại lâm một mảnh tối đen.
Đường trong thông đạo thẳng tắp, Phương Thất đang chậm rãi bước tới.
Phương Thất đột nhiên nhìn thấy ở xa xa phía trước, cũng không thể đoán được bao xa, có một vật gì đó đang cháy phát ra ánh lửa cùng tiếng “xuy xuy xuy” vang khắp thông đạo yên tĩnh.
Thuốc nổ.
Bọn chúng quả nhiên muốn chôn sống mình ở đây.
Với khoảng cách xa như vậy, không biết bản thân có khả năng vượt qua chỗ đó lúc chưa phát nổ hay không, nếu chậm một bước thì thuốc nổ sẽ nổ mạnh, bản thân sẽ bị chôn sống tại nơi này.
Thuốc nổ của Giang Nam Phích Lịch Đường tuyệt không phải là thứ đồ chơi, nó cũng không cần biết võ công của ngươi cao bao nhiêu cả.
Mồ hôi toàn thân của Phương Thất lại tuôn ra như suối.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương Chương 58: Một Kế Sách Đơn Giản
Nguồn: Sưu Tầm
Phương Thất đột nhiên do dự, mồ hôi từ trán trong nháy mắt tuôn chảy xuống.
Nên tới hay lùi đây?
Đi tới thì sẽ có một đường sinh cơ nhưng không thể nghi ngờ là hết sức nguy hiểm, nếu chậm một bước không thể vượt qua thì vừa lúc thuốc nổ nổ mạnh sẽ lập tức phấn thân toái cốt. Còn lùi về phía sau thì tạm thời sẽ an toàn giữ mạng nhưng nếu muốn bằng sức một người dùng đao đào một con đường thông lên mặt đất tại nơi tối tăm và thiếu không khí này thì thật không biết sẽ cố gắng duy được bao lâu?
Hai ý nghĩ trong đầu Phương Thất giằng co lẫn nhau. Phương Thất cắn răng, hắn quyết định đi tới.
Ngay lúc này thì âm thanh “xuy xuy” phía trước đột nhiên tắt hẳn, màu lửa cháy sáng cũng tắt luôn, trong lòng của Phương Thất không khỏi sửng sốt.
Bỗng có tiếng của một người ở phía trước vang lên: "Tiểu huynh đệ, tới đây nào”, tiếng nói tuy nhỏ nhưng vẫn rõ ràng bên tai.
Là Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất mừng rỡ, trong chớp mắt đã phóng người đến bên cạnh Hiên Viên Hoằng, thông đạo vẫn một mảnh tối đen, đưa tay ra thậm chí còn không thấy năm ngón tay, chỉ có thể cảm giác được đang đứng bên người Hiên Viên Hoằng thôi.
Hiên Viên Hoằng nói: "Chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói”
Phương Thất thấp giọng nói: "Vâng."
Trong nháy mắt trong đầu hắn dâng lên nhiều ý nghĩ hỗn loạn, trong thông đạo tối đen, đầu của Phương Thất đột nhiên đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt đỏ bừng.
Nếu như Hiên Viên Hoằng hỏi Du Mộng Điệp đâu thì phải trả lời thế nào đây?
Chính mình đã mang Du Mộng Điệp đến Đại Thông Tiền Trang, còn Hiên Viên Hoằng từ Minh Nguyệt Sơn Trang mang Du Mộng Điệp ra, Du Mộng Điệp xảy ra chuyện thì mình làm sao ăn nói với Hiên Viên Hoằng? Và Hiên Viên Hoằng sẽ phải làm sao ăn nói với Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc?
Phương Thất bước ở phía sau mà trong lòng dao động mãnh liệt, vừa lo lắng vừa xấu hổ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả quần áo.
Hắn đột nhiên không muốn suy nghĩ nữa, sau khi rời khỏi đây thì cứ mặc Hiên Viên Hoằng xử trí.
Phương Thất đánh một cái vào đầu hắn, giờ phút này hắn thật hận bản thân đến nỗi muốn chết cho xong.
Trong lòng hắn đột nhiên lại mong chờ có kỳ tích xuất hiện, lúc vừa ra khỏi nơi đây thì thấy đựơc Du Mộng Điệp đang đứng mỉm cười chờ mình.
Nhưng điều đó có thể xảy ra không?
Con đường trong thông đạo vừa dài vừa tối đen, không biết đâu là điểm cuối.
Phía trước đột nhiên có ánh sáng.
Ánh sáng màu trắng bạc.
Một vầng trăng sáng sắp ngã về tây, ánh sáng của nó phá ra rất ảm đạm.
Nơi này đúng là khu rừng nhỏ ở phía nam thành.
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Con có thể từ nơi này thóat ra, đích xác là rất giỏi”
Vẻ mặt Phương Thất đỏ bừng.
Hắn tưởng rằng Hiên Viên Hoằng sẽ hỏi hắn Du Mộng Điệp đang ở đâu, tuy nhiên Hiên Viên Hoằng lại không hỏi.
Phương Thất nói lắp bắp: "Cửu Công …… vãn bối ……"
Hiên Viên Hoằng ngắt lời hắn, than thở: "Ôi, bây giờ toàn thân con dơ bẩn trông giống như một con chuột chũi vậy”
Phương Thất cúi đầu nhìn một chút vào hắn, quả thật rất dơ bẩn, vừa rồi trong thông đạo đã dính đầy bụi đất, mồ hôi, còn cả vết máu nữa, quả thực so với chuột chũi còn thua xa chứ đừng nói chi đến Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ, nếu so thì cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Nhưng lúc này hắn hơi đâu mà để ý.
Có một số việc không thể trốn tránh, cũng không có biện pháp trốn tránh, nếu ngươi vẫn còn là một người đàn ông đội trời đạp đất.
Phương Thất thở dài, hắn đã quyết tâm không trốn tránh nữa.
Hiên Viên Hoằng lại mỉm cười nói: "Bất quá chỉ dơ một chút mà thôi, cả đời lão ăn mày ta cũng thường giống con vậy”
Tại sao Hiên Viên Hoằng lại không hỏi xem Du Mộng Điệp đang ở đâu?
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Hoằng, cắn răng, chậm rãi nói: "Cửu Công, Du muội muội đã mất tích."
Hiên Viên Hoằng cười hỏi: "Mất tích? Con đang nói Du nha đầu à?”
Lão ăn mày này thật lợi hại, tới giờ phút này mà ông ta vẫn còn có thể cười được.
Phương Thất lớn tiếng nói: "Đúng vậy, là vãn bối đã hại muội ấy, chuyện này do vãn bối phụ trách, mặc dù vãn bối không đảm đương nổi trách nhiệm như vậy nhưng vãn bối nhất định phải tìm cho ra muội ấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu Du muội muội …… đã chết, vãn bối sẽ lấy mạng bồi thường”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, nói: "Nói hay lắm"
Phương Thất cắn răng, cúi đầu.
Chợt nghe một giọng nói vang lên: "Ca thật sự muốn bồi thường mạng cho muội sao?”
Một thân ảnh tuyệt vời tựa như một con bướm đang vờn bên hoa đột nhiên từ trên một gốc cây phía sau nhảy xuống, đó chính là Du Mộng Điệp.
Phương Thất kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp, trong nháy mắt lặng người.
Rốt cuộc muội đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên biến mất như thế? Rồi lại đột nhiên xuất hiện? Lúc huynh đuổi theo người kia thì tại Đại Thông Tiền Trang đã xảy ra chuyện gì?
Nếu muội bị người chế trụ thì là ai đã cứu muội? Chẳng lẽ là Hiên Viên Hoằng tiền bối đã kịp thời ra tay?
Hoặc là muội căn bản chẳng có gặp chuyện gì cả và tự huynh lại nghĩ là bọn chúng đã ra tay? Tiếp đó bị dẫn vào thông đạo và đã trúng kế "thỉnh quân nhập ủng" (tạm dịch: dụ người tự sa vào lưới) của chúng?
Phương Thất trong nháy mắt vừa mừng vừa sợ, trong đầu có hàng trăm câu hỏi lý giải không được, cũng còn may là Du Mộng Điệp không có việc gì nên trong lòng của Phương Thất đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Du Mộng Điệp lẳng lặng nhìn Phương Thất, ánh trăng rọi vào người nàng, gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc mềm mại của nàng bồng bềnh như thác, trông thật là xinh đẹp.
Vì một chuyện như thế mà Phương Thất muốn đem mạng của hắn ra bồi thường, đàn ông như vậy có đáng để yêu không?
Muội thích ca nhưng sao ca lại luôn giả vờ không biết?
Ca thật sự không biết hay vẫn còn chưa quên được Trầm Tuyết Quân?
Nhưng Trầm Tuyết Quân kia đã đi rồi, còn muội thì đang ở bên cạnh của ca, tại sao ca lại không chịu chú ý đến muội?
Khi muội xảy ra chuyện thì ca lại cam nguyện vì muội mà chết, cảm tình như vậy có phải là tình yêu không? Hay là sự áy náy?
Du Mộng Điệp lại nhớ tới tình cảnh đêm đó từ Bạch Đà Sơn trở về, trên đường nàng đã ôm chặt lấy Phương Thất, còn Phương Thất thì chỉ run rẩy và cứng nhắc, làm cho nàng khóc ướt hết cả mặt và ngực áo của Phương Thất.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, bất luận thế nào thì người đàn ông này cũng cam nguyện vì mình mà chết, trong thông đạo tối đen kia hắn đã trải qua cửu tử nhất sinh thì dù có thế nào đi nữa cũng không thể trách hắn được.
Tất cả chỉ bởi vì Trầm Tuyết Quân, nghĩ tới Trầm Tuyết Quân, trong lòng Du Mộng Điệp không khỏi dâng lên sự ghen ghét.
Trầm Tuyết Quân kia rốt cuộc xinh đẹp tới cỡ nào? Dịu dàng cỡ nào? Mà có thể làm cho Phương Thất không thể quên được?
Tại sao Trầm Tuyết Quân lại thần bí như thế, nàng ta rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành không tiếc ngàn dặm đến đây tìm nàng và gặp phải độc thủ?
Việc này bây giờ vẫn còn là một điều bí ẩn, nếu đã nghĩ không ra thì không nên suy nghĩ nữa, nếu không thì mặc dù có nghĩ đến nổ tung đầu ra đi nữa cũng không thể nghĩ ra.
Du Mộng Điệp tin tưởng, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ gặp được Trầm Tuyết Quân, một ngày nào đó thì tất cả chân tướng cũng sẽ rõ ràng.
Toàn thân Phương Thất bây giờ đích xác rất dơ bẩn giống như một con chuột chũi.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói: "Thất ca, ca hãy đi tắm rửa và thay quần áo đi”
Phương Thất do dự hỏi: "Muội …… muội không có việc gì sao?"
Du Mộng Điệp thản nhiên cười nói: "Ca xem dáng của muội giống như xảy ra chuyện gì à?”
Phương Thất gật đầu, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, cười khổ nói: "Không có việc gì là tốt rồi, huynh bây giờ thật sự rất muốn đi tắm rửa thay quần áo và ăn một bữa ngon”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Vậy sao chúng ta còn chưa trở về?”
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười to cùng giọng nói của Hiên Viên Hoằng: "Người trẻ tuổi các con sao mà chậm quá vậy, thôi lão ăn mày ta đi trước một bước vậy”
Phương Thất quay đầu lại nhìn thì không còn thấy Hiên Viên Hoằng bên người nữa. Mặt của hai người có chút đỏ lên, cúi thấp đầu chậm rãi bước trở về.
Phương Thất nhịn không được liền hỏi: "Lúc huynh rời đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Du Mộng Điệp ngẩng đầu nhìn Phương Thất , mỉm cười nói: "Ca thật muốn biết?"
Phương Thất gật đầu đáp: "Ừm."
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Muội không nói cho ca biết đâu"
Phương Thất nói: "Muội ……"
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, mỉm cười, nói: "Ca thật sự muốn biết sao?"
Phương Thất đáp: "Rất muốn”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Muội đây sẽ không nói cho ca biết để ca luôn lo lắng”
Phương Thất không nói, thở dài, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng tàn sắp lặn.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Rốt cục ca có muốn biết hay không?"
Phương Thất hỏi: "Muốn biết cái gì?"
Du Mộng Điệp nói: "Chuyện đã phát sinh khi ca rời đi"
Phương Thất nói: "Vừa rồi rất muốn nhưng bây giờ đột nhiên lại không muốn biết nữa”
Du Mộng Điệp hỏi: "Tại sao ……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh không nói cho muội biết đâu”
Du Mộng Điệp ngẩn người, đột nhiên cười hì hì nói: "Kỳ thật muội biết ca vẫn còn muốn biết, chỉ bất quá……"
Phương Thất hỏi: "Chỉ bất quá cái gì?"
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Chỉ bất quá ca đang giả vờ thôi."
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh đâu cần phải giả vờ”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Thôi đi, muội sẽ nói cho ca biết vậy”
Phương Thất nói: "Huynh không vội, muội không có việc gì là được, huynh cần gì phải phải biết thêm"
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười nhưng chuông ngân thanh thúy dễ nghe, vang vọng trong đêm tối tịch mịch, tuy nhiên trong tiếng cười dường như có ẩn chứa một nỗi buồn nào đó.
Phương Thất liền hỏi: "Muội đang cười gì thế?”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, buồn bã nói: "Kỳ thật muội đâu có gặp chuyện gì, nhưng lại khiến cho ca phải gặp nguy hiểm ……"
Phương Thất thản nhiên nói: "Người sống trong giang hồ vốn chính là sống trong nơi hiểm nguy, gặp nhiều hơn cũng tốt"
Du Mộng Điệp nói: "Nhưng chút nữa thì ca đã mất mạng rồi”
Phương Thất nói: "Chỉ cần muội không có việc gì là tốt rồi, nếu muội xảy ra chuyện thì mới thật là lấy mạng của huynh”
Du Mộng Điệp đột nhiên nắm lấy khuỷu tay Phương Thất, nói: "Thì ra là ca rất quan tâm đến muội”
Du Mộng Điệp gắt giọng: "Muội mặc kệ, muội thích người dơ bẩn như thế, thì sao nào?”
Phương Thất thầm thở dài, nói: "Muội có muốn nghe lời thật lòng của huynh không?”
Phương Thất vốn muốn nói, nếu muội xảy ra chuyện gì thì huynh không cách nào có thể giao phó với Hiên Viên tiền bối, đây mới chính là điều thật sự lấy mạng của huynh.
Du Mộng Điệp lắc đầu, thản nhiên nói: "Không muốn"
Du Mộng Điệp hiểu được Phương Thất muốn nói gì nhưng nàng lại không muốn Phương Thất chính miệng nói ra.
Lời nói thật thì thường sẽ mất lòng, lời nói dối thì lại thường rất dễ nghe lọt lỗ tai, cho nên đại đa số phụ nữ ai cũng đều thích nghe lời nói dối mà không hề muốn nghe lời nói thật.
Dù cho biết rõ là lời nói dối thì cũng không muốn vạch trần bởi vì lời nói dối thường rất thoải mái khi nghe và rất thích thú, cho nên một người phụ nữ thật sự thông minh thì có đôi khi lại cam tâm tình nguyện nghe những lời nói dối ấy.
Đối với Du Mộng Điệp mà nói thì chỉ cần những lời này của Phương Thất cũng là đủ rồi, về phần tại sao thì nàng không muốn biết đến.
Nàng là một cô gái rất thông minh, một cô gái thông minh thì biết lúc nào nên nói gì và lúc nào nên làm chuyện gì.
Nàng tin tưởng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, sự dịu dàng có thể hòa tan băng giá.
Phương Thất khẽ thở dài.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Lúc ca rời đi thì đột nhiên có một người giúp việc hốt hoảng chạy tới, nói là ở đại sảnh có người gây chuyện và nói ông chủ mau ra ngoài xem”
Phương Thất gật đầu, hắn đã hiểu được.
Tiền trang có người đến gây chuyện thì ông chủ đương nhiên không thể không ra mặt, và Du Mộng Điệp đương nhiên cũng không thể để cho hắn đi một mình ra ngoài cho nên Du Mộng Điệp không thể làm gì khác hơn là phải đi theo Chu Trường Phúc ra đại sảnh.
Du Mộng Điệp nói: "Muội đi theo hắn ra ngoài, thấy quả nhiên có người đang phá rối, nguyên lai là một người mù lòa cầm trong tay một tấm ngân phiếu mười hai lượng nhưng lại nói là một trăm hai mươi lượng, và đòi tiền trang phải đổi cho hắn một trăm hai mươi lượng bạc”
Phương Thất cười khổ.
Người mù thì đương nhiên là không biết ngân phiếu trong tay ghi là mười hai lượng hay là một trăm hai mươi lượng, có lẽ hắn bị người khác lừa gạt hoặc có lẽ là hắn cố ý đến gây chuyện dụ cho Chu Trường Phúc và Du Mộng Điệp ra ngoài và dụ cho mình mắc bẫy.
Du Mộng Điệp kể tiếp: "Tên mù đó mặc dủ chỉ có một mình nhưng lại có biết chút võ công, cây trượng trong tay hắn rất lợi hại, đã đánh bị thương mấy người giúp việc, miệng thì la hét ỏm tỏi bảo là tiền trang khi dễ hắn là người mù muốn lừa gạt hắn, rõ ràng đó là ngân phiếu một trăm hai mươi lượng nhưng lại đổi cho hắn chỉ có mười lượng bạc”
Phương Thất gật đầu.
Du Mộng Điệp kể tiếp: "Chu Trường Phúc liền bước đến, chưa kịp mở lời thì đã bị tên mù đánh cho một gậy ngã xuống đất"
Phương Thất liền hỏi: "Sau đó muội đã ra tay?”
Du Mộng Điệp hỏi: "Sao ca biết được?”
Phương Thất nói: "Bởi vì muội thông minh xinh đẹp, dịu dàng thiện lương và rất có phong phạm của hiệp nữ"
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Ca đang khen muội hay là đang chọc muội thế?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Đương nhiên là đang khen muội."
Du Mộng Điệp hỏi: "Có thật không?"
Phương Thất đáp: "Muội nhìn mặt của huynh thì biết”
Du Mộng Điệp lập tức tựa đầu vào vai Phương Thất, nói: "Muội không nhìn, muội coi như là ca đang khen muội là được”
Phương Thất lại hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Ca đoán thử xem?”
Phương Thất thở dài nó: "Muội đương nhiên vừa ra tay là đã khống chế được tên mù đó”
Du Mộng Điệp lắc đầu nói: "Không có."
Phương Thất ngạc nhiên thốt: "Thật vậy?"
Du Mộng Điệp nói: "Lúc ấy muội cũng không có ra tay bởi vì muội muốn xem bọn chúng đang giở trò gì”
Phương Thất gật đầu.
Một tiểu thư khuê các, một thục nữ thì đương nhiên không thể tùy tiện ra tay đối phó một người mù.
Du Mộng Điệp nói: "Tên mù đó gây chuyện, trong tiền trang có hai người võ sư đi đến nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, còn những người giúp việc thì bị thương và bỏ chạy sang một bên không dám bén mảng tới gần, còn Chu Trường Phúc sau khi ngã xuống vừa mới đứng lên thì lại bị tên mù đánh thêm một gậy nữa ngã xuống tiếp. Muội đứng nhìn thật không chịu nổi, lúc đó mới không thể làm gì khác hơn là định ra tay chế phục hắn"
Phương Thất mỉm cười không nói.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Ai ngờ Chu Trường Phúc đã đứng lên cản muội lại không cho muội đối phó tên mù đó, tiếp đó liền giải thích với tên mù kia tấm ngân phiếu thật sự ghi là mười hai lượng bạc, bất quá tên mù lại không tin nên sau cùng Chu Trường Phúc quyết định móc ra của bản thân một trăm lượng bạc đưa cho hắn để mọi chuyện được êm xuôi."
Phương Thất gật đầu.
Ông chủ đã thương lượng rồi mà không thể làm được gì, ngoài ra còn phải giữ uy tín và quy tắc của tiền trang nên bản thân đã tự bỏ ra số bạc đưa cho người mù kia để giải quyết mọi chuyện.
Người mù đương nhiên hài lòng và rời đi ngay, Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc lúc này mới trở lại hậu đường.
Chuyện này đã trì hoãn một thời gian rất lâu.
Tuy nhiên Phương Thất đuổi theo người mặc áo đen kia và rất nhanh chóng quay trở lại, lúc phát hiện ra Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc không có mặt tại đó thì lập tức đã nghĩ mọi chuyện phức tạp lên, căn bản là không nghĩ tới Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc đang ở ngoài đại sảnh.
Chuyện càng phức tạp thì thường thường lại càng đơn giản, Phương Thất chỉ cười khổ cho qua.
Du Mộng Điệp nói: "Lúc hai người muội quay trở lại phòng ở hậu đường thì phát hiện ra cửa ngầm của mật thất trong phòng ngủ đã bị mở, sau đó đến xem xét thư phòng thì cũng thấy như vậy, Chu Trường Phúc lúc ấy rất kinh hãi thất sắc."
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Muội nói hắn kinh hãi thất sắc?"
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn nói mật thất trong phòng ngủ hắn có biết và cửa thông đạo trong thư phòng hắn cũng biết nhưng cho tới bây giờ cũng không dám đi vào. Nhìn cây nến trên bàn đã mất nên hắn đã khẳng định là đã có người cầm nến đi vào trong thông đạo rồi, tuy nhiên không biết là ai ……"
Phương Thất cười lạnh.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Lúc ấy muội chợt nghĩ ra nhất định là ca sau khi quay lại phát giác ra không có ai nên đã tìm ra mật đạo và tiến vào đó nên muội lập tức muốn tiến vào tìm ca, tuy nhiên Chu Trường Phúc lại ngăn cản muội, nói là hắn không biết thông đạo sâu và dài bao nhiêu, hơn nữa rất tối, hắn cho tới giờ vẫn không dám đi vào, có thể có rất nhiều nguy hiểm và khuyên muội đừng nên vào đó”
Phương Thất suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đây là hảo ý hay là ác ý? Là giả vờ muốn kích cho Du Mộng Điệp đi vào? Hoặc là muốn cho Du Mộng Điệp tìm thêm một số người nữa cùng tiến vào thông đạo, sau đó buông một mẻ lưới tóm gọn?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Mạc Lãng Tử Đao - Tác giả: Tần Phi Dương Chương 59: Lâm Nguy Bất Loạn
Nguồn: Sưu Tầm
Phương Thất trầm tư không nói.
Điệu hổ ly sơn – kế đó là thỉnh quân nhập ủng - là liên hoàn kế?
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn Phương Thất hỏi: "Ca đang suy nghĩ gì thế?"
Phương Thất nhíu mày nói: "Huynh đang suy nghĩ, rốt cuộc Chu Trường Phúc kia thuộc dạng người nào?”
Du Mộng Điệp chu mỏ nói: "Ca không muốn biết muội có tiến vào thông đạo hay không à?"
Phương Thất cười cười nói: "Muội đâu có đi vào."
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Tại sao ca biết?"
Phương Thất nói: "Bởi vì muội là một cô gái rất thông minh”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Miệng của ca gần đây càng ngày càng ngọt à, cứ một mực khen muội”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ vì muội là một cô gái vốn thông minh mà, lại xinh đẹp và rất đáng yêu nữa"
Vẻ mặt Du Mộng Điệp đau khổ nói: "Những lời này muội nghe không hiểu gì cả"
Phương Thất liền hỏi: "Có chỗ nào không hiểu vậy?"
Du Mộng Điệp nói: "Nghe không hiểu ca rốt cuộc là đang khen hay là chê muội?”
Phương Thất thở dài nói: "Tại sao lúc nào huynh khen người ta thì người ta lại cứ tưởng là chê vậy?”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Bởi vì ca trước kia rất ít khen muội, tuy nhiên đêm nay lại khen liên tiếp mấy lần cho nên……"
Phương Thất nói: "Cho nên huynh im miệng là tốt nhất phải không?”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Ca cũng biết thế à, nhưng không sao cứ tiếp tục khen muội đi bởi vì muội thích nghe”
Người khác khen nàng thì nàng lại không muốn nghe nhưng nếu là Phương Thất thì khác.
Nàng vốn là một cô gái thông minh lại xinh đẹp và là một cô nương rất hấp dẫn người, cho dù là người mù thì cũng có thể nhìn ra được điều đó.
Lời từ trong miệng người khác nói ra thì không có ý nghĩa gì cả nhưng nó là từ trong miệng của một người đàn ông đựơc nàng yêu thích thì rất khác.
Phương Thất đã quyết tâm ngậm miệng lại.
Hắn đột nhiên phát hiện, nếu cùng đấu võ mồm với phụ nữ thì quả thực chính là nhất chuyện không tốt, huống chi hắn bây giờ còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ca sao lại không nói nữa vậy?”
Phương Thất thầm thở dài, nói: "Tiếp đó ra sao hở muội?”
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Như ca đã nói, muội là một cô gái thông minh, xinh đẹp và đáng yêu, vì thế ca có nghĩ là muội tiến vào thông đạo không?”
Phương Thất nói: "Huynh phát hiện một việc khác, mụôi muốn nghe hay không?"
Du Mộng Điệp lập tức lắc đầu nói: "Không muốn, cái gì cũng không muốn nghe" , nàng cười hì hì nhìn Phương Thất, nụ cười giống như một con tiểu hồ ly đang sắp bắt được con gà.
Du Mộng Điệp biết, lần này việc Phương Thất định nói nhất định sẽ không có lời nào là tốt cả.
Phương Thất lại âm thầm thở dài.
Hắn vốn nghĩ sẽ đem tất cả nói ra nhưng lại phát hiện Du Mộng Điệp da mặt càng ngày càng dày rồi.
Du Mộng Điệp không muốn nghe bởi vì nàng biết Phương Thất muốn nói cái gì. Phương Thất đột nhiên phát hiện, cô tiểu nha đầu này quả thật rất thông minh, ít nhất so với trong tưởng tượng của thông minh hơn rất nhiều.
Du Mộng Điệp nói: "Khi đó mụôi nhìn vào thì thấy trong đó tối đen như mực, vốn có ý nghĩ sẽ tiến vào nhưng Chu Trường Phúc vừa thốt ra những lời kia thì muội đã thay đổi chủ ý”
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Tại sao vậy?"
Du Mộng Điệp chậm rãi nói: "Bởi vì mụôi đột nhiên phát hiện mình thật không hiểu những lời kia của Chu Trường Phúc có ý tứ gì"
Phương Thất yên lặng gật đầu.
Du Mộng Điệp biết được Phương Thất đã tiến vào thông đạo và vô cùng lo lắng cho sự an nguy của hắn, vì vậy sẽ không hề suy nghĩ nhiều mà lập tức tiến vào, tuy nhiên khi Chu Trường Phúc thốt ra những lời kia thì Du Mộng Điệp lập tức bừng tỉnh.
Nàng cũng không phải là một cô gái ngu ngốc bởi vì nàng đột nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Trường Phúc và càng không thể xác định được thân phận thật sự của Chu Trường Phúc.
Phương Thất trước tiên trúng kế điệu hổ ly sơn, sau đó tiến vào mật đạo, nếu nàng còn đi vào thì chẳng phải là lại trúng kế thỉnh quân nhập ủng sao?
Nếu nàng vẫn tiến vào cùng chết chung với Phương Thất ở bên trong thì sẽ không ai biết nàng và Phương Thất đã đi đâu, thậm chí nếu Hiên Viên Hoằng có đến tiền trang tra hỏi thì nhất định sẽ có vô số người đứng ra làm chứng là không nhìn thấy Phương Thất và Du Mộng Điệp tới đây.
Phương Thất gật đầu nói: "Muội thật là rất thông minh, nếu muội mặc kệ hết thảy mà tiến vào chúng ta nhất định sẽ chết ở bên trong”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Cho nên muội mới nói với Chu Trường Phúc rằng là muội từ nhỏ đã rất sợ tối, muội sẽ ngồi ở đó chờ và bảo hắn đi tìm người đến”
Phương Thất mỉm cười.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Chu Trường Phúc nghe xong thì lập tức gật đầu lia lịa và cũng nói thêm là sức bản thân hắn trói gà không chặt nên dù có tìm ra người đi nữa cũng không dám đi vào."
Phương Thất gật đầu.
Chu Trường Phúc đương nhiên sẽ không đi vào, cho dù muốn vào thì cũng sẽ cùng Du Mộng Điệp đồng thời đi vào.
Nếu hắn là một ông chủ có quy tắc thì nhất định sẽ không đi vào, hơn nữa hắn còn bị thương nữa.
Nếu hắn và tổ chức kia cấu kết thì tuyệt sẽ không tự thân bước vào mà bỏ lại Du Mộng Điệp ở ngoài.
Phương Thất mỉm cười nói: "Muội làm rất đúng, rất có lý trí."
Du Mộng Điệp nói: "Lúc cùng hắn nói chuyện thì muội đã lưu ý cho nên muội cũng chầm chậm lui về phía cửa, sau đó bảo hắn cứ ngồi ở chỗ đó chờ muội, còn muội thì đi tìm người đến để tiến vào”
Phương Thất nói: "Và muội đã trở về quán trọ?”
Du Mộng Điệp nói: "Đúng vậy, muội lập tức trở về quán trọ tìm Cửu Công kể rõ tình huống, Cửu Công suy nghĩ một chút rồi lập tức đi tìm Bắc Hải Vũ và bọn đệ tử của hắn."
Phương Thất gật đầu nói: "Đúng là gừng càng già càng cay, nếu chỉ có Cửu Công và muội cùng tiến vào thông đạo thì sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều."
Du Mộng Điệp nói: "Đúng vậy, Cửu Công lập tức hỏi bọn hắn, trong khỏang thời gian năm năm trước có thấy người nào vận chuyển đất đá hay là đào mật đạo gì không”
Phương Thất thở dài nói: "Cửu Công sống trong giang hồ nhiều năm, suy nghĩ thật chu đáo, huynh thật sự không bằng"
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Đúng vậy, Cửu Công vừa mới hỏi xong thì liền có đệ tử Cái Bang tiến lên bẩm báo, nói là khỏang năm năm trước kia, ở khu rừng nhỏ phía nam thành đột nhiên xuất hiện một đống đất đá lớn, rất có thể là có người đào mật đạo tại đó, bọn họ cũng đã tìm tòi cửa vào nhưng đến giờ cũng không tìm được."
Phương Thất yên lặng gật đầu, hắn đột nhiên đã thông suốt mọi ý nghĩ, mỗi lần La Nhất Đao mang ngân phiếu của tiền trang đến khu rừng và đặt trong đó thì cũng không thấy ai đến lấy mà lại biến mất đi thần không biết quỷ không hay, nguyên lai chính là có người từ mật đạo đã lấy đi.
Du Mộng Điệp nói: "Cửu Công nghe xong lập tức đi tìm La Nhất Đao hỏi hắn thường đặt ngân phiếu ở nơi nào trong khu rừng? La Nhất Đao trả lời là mỗi lần đều đặt trong hốc của một cái cây to, cái cây đó rất đặc biệt, đi vào là có thể thấy được vì nó đã có trăm năm tuổi rồi"
Phương Thất mỉm cười nói: "Cửa thông đạo nhất định làm nằm phía sau cái cây đó”
Du Mộng Điệp kể tiếp: "Đúng vậy, Cửu Công nghe xong liền nở nụ cười, sau đó lập tức ra lệnh cho Bắc Hải Vũ mang theo mấy đệ tử Cái Bang đến Đại Thông Tiễn Trang tiến vào mật đạo, tiếp đó lại bảo La Nhất Đao và một số đệ tử Cái Bang khác ở tại quán trọ để chiếu cố Thanh Thanh cô nương và Tiểu Hổ, xong xuôi thì Cửu Công đã một mình đi đến khu rừng phía nam thành”
Phương Thất khẽ thở dài, hắn đối với Hiên Viên Hoằng thật bội phục sát đất.
Phương Thất bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là lâm nguy bất loạn.
Nếu sự an bài của Hiên Viên Hoằng có gì sơ sót thì rất có thể có một phương diện gặp chuyện không may, không phải là mình chết trong thông đạo thì cũng chính là Thanh Thanh và Tiểu Hổ bị hại.
Phương Thất đột nhiên phát giác ra chính hắn đã rất lỗ mãng, khi gặp chuyện thì không giữ được sự tĩnh táo.
Sự tĩnh táo thường là rất quan trọng, càng gặp phải nguy hiểm lớn thì càng phải tĩnh táo hơn nhiều.
Nếu không phải hắn phát hiện ra Du Mộng Điệp mất tích thì làm sao mà nóng lòng đi tìm thông đạo rồi đi vào đó, làm sao mà lại trúng kế của người khác thiếu chút nữa đã tiêu luôn cái mạng?
Là người an bài xảo diệu hay là bản thân không giữ được bình tĩnh đây?
Phương Thất cười khổ.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Cửu Công vốn đã an bài muội dẫn Bắc Hải Vũ tới thông đạo này rồi thì lập tức phải quay trở lại quán trọ để chiếu cố Thanh Thanh cô nương và Tiểu Hổ. Khi bọn muội đến trước cửa thông đạo thì đột nhiên nghe được có tiếng sáo trúc từ xa truyền đến, tiếp đó thì nghe được một tiếng thét vang như hổ rống rồng rầm thì muội lập tức đoán biết được ca nhất định vẫn còn sống. Lúc nhóm người của Bắc Hải Vũ đang muốn đi vào thì đột nhiên có rất nhiều rắn độc bò ra từ thông đạo nên bọn muội không thể làm gì khác hơn là phải lui sang một bên”
Phương Thất cười khổ, hắn liền nhớ lại tình cảnh lúc đó hắn treo người trên không, nhìn thấy một bầy rắn độc đang ngo ngoeo phía dưới thì trong lòng rất hoảng sợ, mồ hôi toàn thân toát cả ra.
Du Mộng Điệp nhíu mày than thở: "Bầy rắn độc thật sự là quá nhiều, trong đời của muội chưa từng thấy qua nhiều rắn độc như vậy”
Phương Thất lại cười khổ không nói.
Hắn vốn muốn nói rằng bầy rắn muội thấy chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, nhiều nhất bất quá cũng là phân nửa.
Phương Thất đột nhiên nhíu mày suy nghĩ, nhiều rắn độc như vậy thì chúng tới từ đâu? Còn người thổi sáo trúc kia là ai?
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Thật vất vả mới đợi được bọn rắn đó bỏ đi hết, tiếp đó nhóm người của Bắc Hải Vũ mới tiến vào thông đạo, chỉ để lại mấy người tử thủ tại cửa thông đạo thôi. Muội vốn muốn quay trở về quán trọ nhưng lại đột nhiên nhớ tới Cửu Công đã một mình đến khu rừng phía nam, muội đóan nhất định là nơi đó có gì rất quan trọng nên muội vội vàng chạy tới”
Phương Thất gật đầu, nói: "Muội vừa nãy có nghe Cửu Công nói không, mau trở về quán trọ đi”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, một hồi lâu khẽ thở dài rồi nói đầy ẩn ý: “Muội biết mấy người ai cũng đều lo lắng cho sự an nguy của muội nên mới đặt muội ở nơi an toàn nhất, tuy nhiên ca có nghĩ tới là nếu ca vì muội mà chết trong thông đạo đó thì muội phải làm sao bây giờ?"
Nếu muội ở Đại Thông Tiền Trang xảy ra chuyện thì ca sẽ đem mạng bồi thường cho muội, còn nếu ca vì muội mà chết trong thông đạo đó thì muội biết phải làm sao bây giờ?
Phương Thất lại thầm thở dài.
Hắn đột nhiên phát hiện chuyện này càng ngày càng trở nên phiền toái.
Tình cảm của Du Mộng Điệp đối với hắn nếu hắn còn không nhìn ra thì đúng thật là một khúc cây.
Chỉ tiếc hắn không phải một khúc cây, khúc cây không có tình cảm, hắn cũng là một người có máu có thịt đang sống bình thường.
Nhưng đã là người thì thường sẽ có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ và sự buồn bã khó có thể dùng lời mà diễn tả, lúc bất đắc dĩ thì không thể làm gì khác hơn là làm ra một chút chuyện bất đắc dĩ.
Sự bất đắc dĩ có phải là một trong những nỗi buồn lớn nhất của con người không?
Phương Thất thở dài, hỏi: "Tiếp đó muội tới đây?”
Du Mộng Điệp nói: "Đúng vậy, khi muội tới đây thì cũng thấy có rất nhiều rắn độc đang bò đầy mặt đất, Cửu Công đã tìm được lối vào của thông đạo, đang muốn tiến vào thì nhìn thấy muội tới. Cửu Công liền cười nói rằng gia gia người biết muội sẽ không nghe lời đâu và nhất định sẽ chạy tới đây"
Phương Thất nở nụ cười.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Tuy nhiên Cửu Công lại lập tức dùng lời nghiêm túc nói với muội, bảo muội đừng đi vào và hãy trốn ở trên cây để quan sát mọi động tĩnh, đừng cho người khác thừa cơ lấp cửa thông đạo lại”
Phương Thất gật đầu, nói: "Cửu Công lo lắng cửa thông đạo sẽ bị lấp đi cũng rất đúng, tuy nhiên điều mà lão nhân gia người muốn chủ yếu là không để cho muội đi mạo hiểm thôi”
Du Mộng Điệp thở dài, chậm rãi nói: "Muội biết chứ nhưng cho tới giờ muội cũng chưa từng thấy Cửu Công nghiêm túc qua như thế, do dó nên muội không thể làm gì khác hơn là phải nghe lời”
Phương Thất thở dài: "Lão nhân gia người thật không hổ với bốn chữ Hiệp Nghĩa Cái Vương"
Du Mộng Điệp nói đầy ẩn ý: "Cũng còn may là ca không có việc gì……"
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh đương nhiên không có việc gì, mạng của huynh lớn mà, huynh còn muốn ……", hắn đột nhiên dừng lại không nói và cũng không cười nữa.
Còn muốn báo thù cho tứ ca.
Còn muốn tìm Trầm Tuyết Quân.
Đây là hai chuyện mà bất luận nhớ tới một chuyện nào thì tim của Phương Thất dường như bị vật sắc bén cắt vào, cảm thấy rất đau đớn.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Chỉ cần là ca còn sống thì ca muốn làm gì cũng đều có thể làm"
Nàng vốn muốn nói, bất luận là ca muốn làm chuyện gì thì muội cũng sẽ ở bên cạnh ca, tuy nhiên nàng lại đột nhiên nghĩ tới Trầm Tuyết Quân.
Nàng biết rõ tình cảm của Phương Thất đối với Trầm Tuyết Quân ra sao, Phương Thất muốn tìm Trầm Tuyết Quân thì nàng đương nhiên sẽ không ở bên cạnh.
Du Mộng Điệp cũng thầm thở dài.
Phương Thất cũng đột nhiên trầm mặc không nói.
Trăng đã tàn.
Ánh trăng ảm đạm sắp lặn mất, ở phía cuối chân trời đã dần dần sáng lên.
Phương Thất đột nhiên nhớ tới gì đó, liền giật mình nói: "Không ổn!"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình