Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Thất ca có nghĩ là lão Chu mập đó gạt chúng ta không?”
Phương Thất lắc đầu, đáp: "Không."
Du Mộng Điệp nghiêng đầu nhìn Phương Thất, hỏi "Tại sao?"
Phương Thất suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Nếu hắn là người của tổ chức thần bí kia thì đã không nói điều gì nhằm tránh bại lộ ra sơ hở, còn nếu hắn chỉ là người làm ăn buôn bán thì không cần phải nói dối chúng ta, bộ hắn không sợ chúng ta quay lại hỏi tội hắn sao”
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Muội nghĩ lão ta nhất định là một người rất thông minh"
Phương Thất nói: "Đích xác rất thông minh."
Du Mộng Điệp nói: "Nếu chỉ thoạt nhìn thì lão ta trông như một con heo vậy, nhưng đầu óc của hắn lại giống như là hồ ly. Nếu hắn là đối thủ của chúng ta thì thật khó giải quyết đấy”
Phương Thất hơi gật đầu, nói: "Không sai, kỳ thật hôm nay hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, thi triển kế mượn đao giết người." Phương Thất nói, trên mặt xẹt qua một tia cười khổ: "Hơn nữa chúng ta hoàn toàn chẳng thấy điều sơ hở nào ở hắn cả”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Hơn nữa cho dù chúng ta biết rõ là mưu kế thì cũng phải đi bởi vì hiện tại chúng ta chỉ có một manh mối này thôi”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Thất ca nghĩ thử xem, nếu luận về võ công thì tên La Nhất Đao đó có thể là đối thủ của tứ ca không?”
Phương Thất trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Tứ ca huynh là kỳ tài hiếm có, hơn nữa lại khổ luyện nhiều năm, xuất đao cực nhanh, thiên hạ không có mấy ai có thể so được đâu”
Du Mộng Điệp gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy thì tên La Nhất Đao đó nhất định là ám toán tứ ca?”
Phương Thất lắc đầu nói: "Theo huynh thấy thì không đâu”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Tại sao"
Phương Thất do dự nói: "La Nhất Đao cũng là một cao thủ dùng đao, tính cách của người dùng đao thường là rất thẳng thắng, hào sảng. Người như thế nếu thắng thì có lẽ sẽ một đao giết chết đối phương, tuyệt sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Còn nếu thất bại thì hắn cũng sẽ không đi ám toán người khác, huynh nghĩ việc tứ ca bị hại có lẽ không liên quan đến hắn”
Du Mộng Điệp gật đầu, nhíu mày hỏi tiếp: "Vậy Thất ca có nghĩ ra là ai ám toán tứ ca không?"
Phương Thất trầm mặc một hồi lâu, rồi nói: "Không biết nhưng huynh nghĩ người này nhất định có mối thù lớn và cực hận tứ ca, thậm chí giết tứ ca cũng không thể giải mối hận trong lòng của hắn, còn La Nhất Đao thì đâu có thù oán gì với tứ ca nên không cần phải làm vậy”
Du Mộng Điệp thở dài nói: "Tứ ca năm đó trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, nhất định kết hạ không ít oán thù."
Phương Thất chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng vậy, những người tứ ca giết đều là cùng hung cực ác, hai tay thấm đầy máu tươi, huynh tin tưởng cho tới bây giờ tứ ca không có giết lầm một người tốt nào”
Du Mộng Điệp đột nhiên hỏi: "Bây giờ chúng ta có đến Bạch Đà Sơn không?”
Phương Thất lại nhìn về phía chân trời, nói: "Huynh đi, còn muội ở lại”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Tại sao? Đi một mình chẳng phải nguy hiểm lắm sao?”
Phương Thất nói: "Muội ở lại giúp huynh chiếu cố Thanh Thanh và Tiểu Hổ."
Du Mộng Điệp nói: "Thanh Thanh và Tiểu Hổ đã có Cửu Công chiếu cố rồi, muội muốn đi cùng ca thôi"
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp đang đứng dưới ánh hòang hôn nhìn chằm chằm vào hắn, Phương Thất liền khẽ thở dài, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn về nơi xa, ánh mắt đột nhiên trở nên mờ ảo.
Dãy núi Bạch Đà Sơn.
Dãy núi nằm cạnh con đường giao thông chính trong sa mạc, thoạt nhìn thì dường như con đường kéo dài xuyên qua cả núi.
Từng dãy núi liên miên tiếp nối nhô lên, trơ trụi không có một ngọn cỏ khiến người nhìn vào sẽ cảm giác đuợc sự hoang vu, xơ xác. Ánh mặt trời lặn trong hoàng hôn chiếu rọi vào sa mạc làm cho nó ánh lên một màu vàng , tuy nhiên dãy Bạch Đà Sơn lại vẫn là một mảnh màu xám, trên núi đầy những khối đá và bụi rậm san sát nhau.
Từ một địa phương có tên là “Loạn Thạch Than”, có một con đường nhỏ uốn lượn nối thẳng với ngọn núi. Từ đây cưỡi ngựa đi khỏang năm sáu dặm thì trước mắt sẽ xuất hiện hai ngọn núi không quá cao khác, dọc theo con đường nhỏ uốn lượn đi tiếp nữa, sau đó lại đi xuyên qua một khe núi cực kỳ hẹp nữa thì sẽ gặp được một mảnh đất bằng phẳng rộng khoảng bốn năm mẫu.
Mảnh đất bằng phẳng nằm ngay trung tâm, xung quanh là các tòa núi cao thẳng đứng.
Nơi này có rất nhiều căn nhà nhỏ, ở giữa sân rộng có một cái bục rộng nhô cao. Cách không xa cái bục có một giếng nước.
Trên bục có cắm một cột cờ cao thẳng đứng.
Lá cờ màu đen, trên đó có vẽ một đầu lâu màu trắng, phía trên đầu vẽ một thanh đao màu đỏ, nhìn vào thì thấy lưỡi đao đang nhuốm máu vậy.
Có gió, lá cờ tung bay. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió thổi làm cho lá cờ phần phật mà thôi.
Phương Thất đứng dưới chân cột cờ, sắc mặt ngưng trọng đảo mắt nhìn quanh.
Xung quanh có rất nhiều người, nhưng chỉ là người chết.
Trên mặt đất, trong nhà, trước cửa, khắp nơi đều là xác người, nằm đủ các loại tư thế và các kiểu chết.
Có xác bị chặt đầu, có xác bị đâm xuyên vào cổ họng, có xác thì bị chém từ phía sau lưng, cả Hắc Phong Trại thoạt nhìn không có một người sống sót.
Mùi máu tanh phảng phất trong gió, Du Mộng Điệp ngửi thấy, nhịn không được liền ói tại chỗ.
Trong lòng Phương Thất thầm thở dài, tiếp đó hắn đi xem xét các thi thể, xem xét cẩn thận từng cái một.
Du Mộng Điệp rốt cục không ói nữa, liền đứng tránh xa, sắc mặt rất khó coi.
Sau khi Phương Thất đã xem xét xong, hắn ngẩng đầu nhìn lá cờ đang bay bay trong gió.
Du Mộng Điệp ở phía xa lớn tiếng hỏi: "Thất ca, ca xem xong chưa?”
Phương Thất nhìn thoáng qua Du Mộng Điệp, trả lời: "Xong rồi."
Du Mộng Điệp hỏi: "Có phát hiện ra gì không?”
Phương Thất gật đầu đáp: "Phát hiện ra một ít”
Du Mộng Điệp lớn tiếng nói: "Thất ca có thể đến đây không? Nơi này muội thật sự không thể chịu nổi”
Phương Thất cười khổ chậm rãi bước qua, đứng ở lối vào, ngẩng đầu nhìn những ngọn núi nối tiếp nhau chạy dài, một trận gió mát thổi tới, Phương Thất khẽ thở dài.
Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Ca rốt cuộc phát hiện ra gì hả?”
Phương Thất chậm rãi nói: "Máu trên mặt đất vẫn còn ấm, chưa chuyển màu cũng chưa khô hoàn toàn, do đó có thể kết luận những người này đều bị giết vào khoảng nửa canh giờ trước, quá lắm cũng sẽ không vượt quá một canh giờ”
Du Mộng Điệp nói: "Trước khi chúng ta đến sao?”
Phương Thất gật đầu.
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Còn phát hiện ra gì nữa không?”
Phương Thất nói: "Nơi này có tổng cộng một trăm mười người chết, chắc đều là người của Hắc Phong Trại, nam có nữ có nhưng không ai còn sống cả. Tuy nhiên động thủ giết người có tổng cộng bảy tên”
Du Mộng Điệp kinh ngạc hỏi: "Sao ca biết?”
Phương Thất nói: "Từ vết thương trên người bọn họ mà đoán”
Du Mộng Điệp hỏi: "Ca có phát hiện chúng là ai không?”
Phương Thất lắc đầu, chậm rãi nói: "Có một tên dùng kiếm, kiếm pháp rất cao cường, có bốn mươi sáu người bị hắn một kiếm giết chết, mỗi một kiếm đều đâm trúng cổ họng, độ sâu của vết thương là hai tấc, toàn bộ đều nhau, sử dụng lực đạo hết sức chuẩn, võ công của tên này nhất định là cao nhất trong bảy tên, kiếm pháp của hắn rất đáng sợ”
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi tiếp: "Ồ, vậy so với Hắc Sát thì thế nào?”
Phương Thất thở dài, chậm rãi đáp: "Đáng sợ hơn Hắc Sát nhiều lắm”
Du Mộng Điệp hít một hơi, nói: "Đương kim thiên hạ, có ai có kiếm pháp cao như thế nhỉ?”
Phương Thất trầm tư một chút, rồi chậm rãi nói: “ Huynh nghĩ tuyệt sẽ không vượt quá bốn người", xong dừng một chút lại tiếp: "Nhưng hình như không có khả năng đó."
Du Mộng Điệp nói: "Ca nói thử xem?"
Phương Thất nói: "Thiên Nam Kiếm Khách Sở Anh Nam nhưng nghe nói người này đã qua đời rồi. Nam Cung Khiếu Không của Tĩnh Nam Trang ở Hoài Nam, Thái Nhạc Thần Kiếm Đạm Thai Thiên Khánh, còn người cuối cùng là Bắc Hải Thần Quân, kiếm pháp tuyệt cũng tuyệt không kém ba người kia”, Phương Thất nhìn thoáng qua Du Mộng Điệp, nói tiếp: "Ý huynh nói chỉ là kiếm pháp thôi”
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Muội cũng nghe đồn Sở Anh Nam đã chết. Nam Cung Khiếu Không và Đạm Thai Thiên Khánh cũng không có lý do nào để làm vậy, huống hồ bọn họ bây giờ cũng không ở chỗ này, còn Bắc Hải Thần Quân thì người gặp qua ông ta rất ít, nghe nói tính cách của ông ta rất lạnh lùng và kiêu ngạo, tuy nhiên ông ta cũng không có sống trong giang hồ nên cũng không phải. Rốt cuộc là ai đây?"
Phương Thất thở dài, chậm rãi đáp: "Không biết, có lẽ thế gian còn có cao thủ mà chúng ta không biết."
Du Mộng Điệp gật đầu, hỏi tiếp: "Còn sáu tên kia ra sao?”
Phương Thất nói: "Có một tên là cao thủ dùng đao, tên này giết tổng cộng hai mươi mốt người, những xác bị chặt đầu đều là do hắn giết cả, đao của tên này chém xuống, so với mấy tên chuyên hành hình chặt đầu phạm nhân của quan phủ còn gọn gàng hơn, tuyệt sẽ không làm máu văng tung tóe”
Du Mộng Điệp trầm tư nói: "Xem ra đao của tên này rất nặng và rất bá đạo, đao pháp cũng nhất định rất trầm ổn, nếu không thì sẽ không dễ dàng chặt đầu chuẩn xác như thế, Thất ca có thể đoán ra lai lịch của hắn không?”
Phương Thất lắc đầu nói "Đoán không ra nhưng có thể kết luận sẽ không là Liễu Diệp Đao hoặc là những loại đao nhẹ giống vậy, có lẽ là Quỷ Đầu Đao hoặc là Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, những loại đao nặng đó”
Du Mộng Điệp cười khổ nói: "Quỷ Đầu Đao? Chẳng lẽ là mấy tên thi hành án của quan phủ? Còn Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao thì truyền nhân rất nhiều, muốn tìm ra tên này thật khó khăn”
Phương Thất gật đầu, nói: "Những tên còn lại thì còn có một tên cũng dùng đao, một tên dùng Phán Quan Bút, một tên dùng thương, một tên dùng Lưu Tinh Chùy." Phương Thất nhíu mày nói tiếp: "Còn một tên rất kỳ lạ ……"
Du Mộng Điệp tò mò hỏi: "Có gì kỳ lạ?"
Phương Thất nhíu mày nói: "Huynh nhìn không ra tên đó sử dụng binh khí gì?”
Du Mộng Điệp thốt: "Ồ?"
Phương Thất trầm tư nói: "Hình như là Đồng Bạt (1), nhưng không chắc chắn lắm."
Du Mộng Điệp ngạc nhiên nói: "Loại binh khí này rất hiếm thấy, nếu thật sự là Đồng Bạt, vậy thì chỉ có cao thủ của Thổ Phồn (2) mới có thể sử dụng"
Phương Thất gật đầu nói: "Không sai, người Trung Nguyên đích xác không ai sử dụng loại binh khí này."
Du Mộng Điệp hỏi: "Thất ca còn phát hiện gì nữa không?”
Phương Thất gật đầu, nhìn Du Mộng Điệp, nói; "Còn có vài người chưa chết”
Du Mộng Điệp hỏi: "Ở đâu?"
Phương Thất lắc đầu, cười khổ nói: "Nơi này toàn là xác chết, bất quá huynh không nhìn thấy xác của Thiết Kim Cương, Đỗ lão lục và tên mặt trắng kia”
Du Mộng Điệp vui vẻ nói: "Có lẽ bọn chúng còn ở trong thành trị thương, không có quay trở về đây cho nên mới thoát khỏi kiếp nạn này”
Phương Thất gật đầu, nói: "Còn có một người cũng không nhìn thấy xác."
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Là ai vậy?"
Phương Thất chậm rãi đáp: "La Nhất Đao"
Note:
(1) Đồng Bạt: Loại binh khí mà lạt ma Tây Tạng hay dùng, giống như là bánh xe nhưng có mũi nhọn bao bên ngoài, đại khái giống như Kim Luân Pháp Vương trong Thần Điêu Đại Hiệp sử dụng (Ai có xem phim kiếm hiệp thì biết ngay)
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi tiếp: "Thất ca hẳn là chưa từng gặp qua La Nhất Đao thì tại sao lại biết được hắn chưa chết?”
Phương Thất cười khổ đáp: "Huynh có thể đoán được."
Du Mộng Điệp kinh ngạc hỏi tới: "Vậy làm sao ca lại đoán biết La Nhất Đao không có ở đây?”
Phương Thất suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Dựa theo lời của lão Chu mập nói thì La Nhất Đao là một cao thủ dùng đao, bởi vì do năm tháng khổ luyện đao pháp cho nên thân thể tố chất và cốt cách sẽ khác với người có võ công bình thường, hơn nữa cơ bàn tay của người dùng đao khác với cơ bàn tay của người dùng kiếm, độ chai trên bàn tay sẽ không giống nhau”
Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: "Rất có lý, thật không nghĩ tới Thất ca lại có tầm nhìn cẩn thận như vậy”
Phương Thất lại nói: "Còn một điểm nữa, quần áo của các xác chết nơi này mặc tuyệt đại đa số đều là bọn tiểu lâu la thôi, chỉ có hai ba xác ăn mặc giống người có địa vị hơi cao chút, huynh đã xem xét kỹ, trong mấy người đó tuyệt không có La Nhất Đao."
Du Mộng Điệp gật đầu, nhíu mày nói: "Vậy Thất ca nghĩ La Nhất Đao đã đi đâu? Bị thương nặng chạy đi hay là trùng hợp hắn không có ở Hắc Phong Trại?”
Phương Thất cười khổ, thở dài nói: "Nếu huynh biết thì huynh chính là thần tiên rồi, sau này có thể làm thầy tướng số xem quá khứ vị lai cho người khác, bảo đảm hốt bạc”
Du Mộng Điệp đột nhiên cười khanh khách, nói: "Tướng của huynh làm thầy tướng số thì sẽ khiến người cười đến chết mất”
Phương Thất cười cười, tiếp đó lại khẽ thở dài.
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Sao vậy Thất ca?’
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, chậm rãi nói: "Muội thử nói xem là ai đột nhiên ra tay tiêu diệt Hắc Phong Trại này? Mục đích của chúng là gì?”
Du Mộng Điệp suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Muội nghĩ chỉ có một khả năng thôi”
Phương Thất gật đầu, nói: "Muội nói ra thử xem”
Du Mộng Điệp liền nói: "Có thể trong thời gian ngắn mà xuất động nhiều cao thủ như vậy đến Hắc Phong Trại lấy đi hơn một trăm tính mạng thì ngoại trừ tổ chức thần bí kia, muội không nghĩ ra là người nào khác cả?"
Phương Thất gật đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Bất quá, qua việc này có thể giải thích được hai vấn đề”
Phương Thất liền hỏi: "Là hai vấn đề gì?”
Du Mộng Điệp trả lời: "Thứ nhất có thể chứng minh tổ chức thần bí kia có tồn tại. Thứ hai, bọn chúng chẳng những thần bí, hơn nữa còn có đông đảo cao thủ, kế hoạch chu toàn, hành động nhanh chóng, hơn nữa thủ đoạn hết sức ác độc", Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, chậm rãi tiếp: "Theo muội đoán thì có rất nhiều cao thủ võ lâm bị tổ chức thần bí này khống chế, tùy thời để cho chúng sai khiến”
Phương Thất gật đầu, khẽ thở dài: "Không sai, ngay cả những người có hung danh khiến người trong giang hồ khiếp sợ như Thiên Diện Độc Quan Âm Kim Hoa Bà Bà, Hắc Sát đều cũng nghe lệnh của tổ chức thần bí này, tổ chức này quả thật rất đáng sợ”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thất ca đã bỏ quên tên Tiêu Tương Kiếm Khách Triệu Vô Cực rồi, mặc dù hắn không tính là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cũng là một nhất lưu kiếm khách. Tuy nhiên tên này chỉ sống ở khu Tam Tương thôi, không biết làm sao lại đến đây? Thất ca không cảm thấy có điều kỳ lạ sao?”
Phương Thất trầm tư, hỏi: "Ý của muội là?”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Ca cũng hiểu ý muội muốn nói gì mà”
Phương Thất nhíu mày nói: "Chẳng lẽ thật sự có nhiều cao thủ giang hồ bị bọn chúng nắm được điểm yếu trí mạng nên mới cam tâm tình nguyện ẩn tính mai danh đến nơi đây bán mạng cho chúng?”
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Có thể lắm, cả hắc bạch lưỡng đạo đều có, giống như Triệu Vô Cực vậy, có lẽ là bị nắm được điểm yếu gì đó, tuy nhiên cũng có thể hắn vì lợi ích nào đó mà bán mạng cho bọn chúng không chừng”
Phương Thất gật đầu thở dài, nói: "Có thể làm cho nhiều cao thủ thuộc hắc bạch lưỡng đạo nghe lệnh như vậy, tổ chức này quả thật quá đáng sợ rồi”
Du Mộng Điệp gật đầu, tiếp lời: "Quả thực là cực kỳ đáng sợ"
Phương Thất nhíu mày một chút rồi đột nhiên nói: "Nếu bọn họ có thủ đọan và thực lực đáng sợ như vậy thì tại sao lại phải cam tâm tình nguyện ở chốn hoang vu này?”
Du Mộng Điệp suy nghĩ một chút, đáp: "Có lẽ bọn chúng thấy thời cơ còn chưa chín mùi hoặc có lẽ chúng còn có một âm mưu gì khác nữa”
Phương Thất gật đầu, chậm rãi hỏi: "Về chuyện hôm nay, muội có ý kiến gì không?”
Du Mộng Điệp lại suy nghĩ một chút, đáp: "Mới đầu chúng ta nghĩ rằng chúng đang mượn đao giết người nhưng hiện tại nghĩ lại thì dường như không phải”
Phương Thất yên lặng gật đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Muội nghĩ có hai khả năng, điều thứ nhất là bọn chúng biết đám thổ phỉ của Hắc Phong Trại này giết không được chúng ta, điều thứ hai có lẽ bọn chúng lo lắng La Nhất Đao sẽ tiết lộ điều gì đó bất lợi với bọn chúng”
Phương Thất gật đầu nói: "Rất có lý, cho nên bọn chúng đã vội vã cho người tới diệt Hắc Phong Trại?"
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Chuyện này cũng chứng minh rõ một vấn đề”
Phương Thất liền hỏi: "Là vấn đề gì?"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Chứng minh rõ chuyện của tứ ca nhất định không có quan hệ đến La Nhất Đao, nếu không bọn chúng tuyệt sẽ không làm ra chuyện như vậy”
Phương Thất gật đầu nói: "Không sai, nếu chuyện của tứ ca có liên quan đến La Nhất Đao thì bọn chúng nhất định đang hy vọng nhìn thấy giữa huynh và La Nhất Đao ai sẽ ngã xuống trước”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói tiếp: "Hơn nữa, nói không chừng La Nhất Đao có biết điều gì đó về bọn chúng cho nên bọn chúng mới vội vã ra tay diệt khẩu như thế”
Phương Thất chậm rãi gật đầu rồi nhìn Du Mộng Điệp, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Muội thật sự là một cô nương rất thông minh"
Gương mặt Du Mộng Điệp đột nhiên có chút ửng hồng, nhìn Phương Thất, thẹn thùng nói: "Đây là lần đầu tiên ca khen muội”
Phương Thất mỉm cười nói: "Huynh biết khen như thế cũng chưa đủ đâu, đừng nói là nam nhân, ngay cả phụ nữ thấy muội cũng còn ghen ghét và hâm mộ nữa là"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói ẩn ý: "Nhưng muội trong mắt của ca dường như không phải là phụ nữ vậy, cho tới bây giờ ca cũng chưa từng nhìn thẳng qua muội nữa”
Phương Thất đột nhiên im lặng không lên tiếng rồi chậm rãi xoay người nhìn về phương xa, chỉ thấy các ngọn núi nối nhau liên tiếp cùng một mảnh xám ngắt mà thôi.
Hai người cứ như vậy yên lặng đứng đó, trời cũng đã về chiều.
Một hồi lâu sau, Du Mộng Điệp lên tiếng hỏi: "Thất ca đang nhìn gì thế?"
Phương Thất đáp: "Đang xem hoàng hôn."
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, hỏi tiếp: "Thất ca đang suy nghĩ điều chi?"
Phương Thất đáp: "Huynh đang nghĩ về đám người Thiết Kim Cương"
Du Mộng Điệp liền nói: "Vậy chúng ta hãy mau chóng xuống núi tìm bọn chúng"
Phương Thất cười khổ nói: "Không cần, huynh sợ rằng ba tên đó cũng đã gặp chuyện dữ nhiều lành ít rồi”
Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu, khẽ thở dài nói: "Không sai, nếu ba tên đó còn đang ở trong thành thì nhất định đã bị giết diệt khẩu, còn nếu đang trên đường quay trở về núi thì nhất định cũng lành ít dữ nhiều”
Phương Thất gật đầu rồi cũng khẽ thở dài: "Bọn chúng đã từng bước chiếm hết tiên cơ, tính toán rất cẩn mật, huynh dám chắc đám người Thiết Kim Cương đã bị hạ độc thủ rồi."
Du Mộng Điệp suy nghĩ một chút, nói: "Xem ra hy vọng duy nhất bây giờ chính là tìm được La Nhất Đao, có lẽ hắn sẽ nói cho chúng ta biết một số chuyện."
Phương Thất gật đầu, đột nhiên nói: "Đây là hy vọng duy nhất, chúng ta hãy ra phía sau các căn nhà xem có manh mối gì không”
Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Bên đó vừa rồi ca không có xem qua nhưng theo muội đoán thì cũng sẽ không có gì đâu, thôi ca mau đi xem xét đi, xem xong rồi chúng ta nhanh chóng xuống núi, muội đứng ở chỗ này đợi ca là được"
Nàng thật sự chịu không nổi mùi máu tanh đang phảng phất ở nơi này.
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp một chút, rồi cười cười, gật đầu nói "Được, huynh xem xong sẽ quay lại ngay, muội đợi huynh ở đây nhé”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, đột nhiên nói: "Thôi, chúng ta cùng đi vậy”
Phía sau các căn nhà quả nhiên có người.
Nhưng là người chết.
Nơi này cũng có hơn mười cỗ thi thể, mặt đất đã bị máu tươi nhiễm hồng.
Đây là một khoảng không gian không quá lớn, các căn nhà cách vách núi chỉ khoảng chừng một trượng xa, có một gò đất dài nhô lên bên cạnh vách núi, trên đó cũng có vài cỗ thi thể, nhìn qua bộ dáng thì có lẽ là chạy trốn tới nơi đây rồi mới bị giết.
Du Mộng Điệp bịt mũi đứng xa xa nhìn lại.
Một thi thể mặc đồ của đám lâu la không nhúc nhích nằm sấp trên mặt đất, trong tay còn cầm lấy một thanh kiếm, trên mặt đất có thể nhìn thấy được máu chảy ra từ cơ thể hắn, dường như chết đã lâu rồi.
Phương Thất đưa mắt nhìn vào thi thể này, tiếp đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tay chạm vào thân thể hắn cẩn thận xem xét thì thấy được trên thi thể này hình như không có một vết thương nào.
Phương Thất nhíu mày, rồi quay đầu nhìn về Du Mộng Điệp.
Đột nhiên Phương Thất cảm giác được thi thể này có độ ấm.
Ngay lúc đó, kiếm của tên mặc đồ lâu la này đã động, thế như tia chớp đâm tới cổ họng của Phương Thất.
Du Mộng Điệp đứng đằng xa nhìn thấy liền kinh hãi thất sắc, quát to: "Cẩn thận"
Phương Thất cả kinh, vừa quay đầu lại thì kiếm đã đến cổ họng, tay trái cầm đao vội đưa lên cản đỡ, tiếp đó thân thể muợn lực của kiếm đâm vào nhanh chóng lui về phía sau khoảng hai thước, tuy nhiên lúc này Phương Thất lại cảm giác được phía sau lưng có một luồng sát khí lạnh lẽo truyền đến.
Một thi thể nằm ở bên cũng đột nhiên sống lại, khi Phương Thất vừa lùi được về sau thì thanh Quỷ Đầu Đao trong tay hắn không biết lúc nào đã chờ sẵn, từ trên không mang theo tiếng xé gió bổ xuống phía sau cổ Phương Thất.
Trong tình thế nguy hiểm như thế, chân trái của Phương Thất điểm xuống đất một cái, cả thân thể liền bay cao lên phóng tới phía trước, ngay khi thân thể hạ xuống, Phuơng Thất nhìn thấy điểm đáp xuống của mình là trên một thi thể.
Lúc này thì đừng nói phía dưới là thi thể, cho dù là hố phân đi nữa thì Phương Thất cũng sẽ đáp xuống.
“Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề” (Người có lúc sảy tay, ngựa có lúc sảy chân), hạ xuống an toàn còn hơn là mất mạng.
Lúc Phương Thất đang rơi xuống thì đột nhiên phát hiện ra vẻ mặt đầy máu của thi thể phía dưới đang cười, thanh khoái đao trong tay hắn đột nhiên đâm ra, mục tiêu là ngực của Phương Thất đang hạ xuống.
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:39 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Cả thân thể của Phương Thất đang ở trên không trung, đã không thể chuyển biến thân thể được nữa.
Thanh đao sáng loáng của cái thi thể vừa sống lại này đã đâm ra, hắn mỉm cười chờ người Phương Thất hạ xuống ngay mũi đao.
Trong lòng Phương Thất không khỏi hoảng hốt!
Nếu bị một đao này đâm trúng thì đao sẽ từ ngực đâm xuyên thấu đến lưng, cho dù là Hoa Đà(1) có sống lại, Biển Thước(2) có tái sinh cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà thở dài mà thôi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này Phương Thất đang rơi xuống, đột nhiên vỏ đao ở tay trái như tia chớp xuất ra đánh vào thân đao đang thẳng đứng, còn tay phải hóa chưởng thay đao đánh về cổ họng của tên cầm đao vừa sống lại.
Tên cầm đao chưa kịp kêu lên một tiếng thì cổ họng hắn đã bị năm đầu ngón tay của Phương Thất đâm xuyên qua, lần này hắn đã thật sự biến thành một xác chết.
Phương Thất rốt cục cũng đáp xuống trên người của một xác chết.
Thấy một đao của mình trảm vào khỏang không, tên cầm Quỷ Đầu Đao liền hét lớn một tiếng, từ gò đất nhảy xuống, lúc cả người hắn đang ở giữa không trung, thanh Quỷ Đầu Đao đã mang theo kình phong từ trên bổ xuống đầu của Phương Thất.
Lúc Phương Thất vừa hạ xuống trên thi thể tên cầm đao, thì một cỗ thi thể ở phía bên trái lại sống lại, cây Phán Quan Bút trong tay hắn giống như tia chớp đánh tới huyệt Thái Dương của Phương Thất, ở phía bên phải cũng có một thi thể đột nhiên bật dậy, trong tay hắn cầm một cây thương dài, thương như linh xà đâm vào hông của Phương Thất.
Phương Thất vừa đáp xuống, chưa ổn định thân thể thì đã ra tay, tay phải cầm thanh đao chạm vào mặt đất, tiếp đó cả thân thể như một mũi tên từ cung bắn ra vọt về phía trước, tránh thoát tình huống cực kỳ nguy hiểm của ba binh khí do ba tên thi thể tấn công từ ba hướng phải trái và trên không.
Lúc Phương Thất vọt về phía trước tránh khỏi ba đợt công kích thì ngay tại đây cũng có một thi thể đã sống lại, Lưu Tinh Chùy màu bạc đã phóng ra như tia chớp, mang theo tiếng xé gió, thế nhanh như lôi điện đánh tới mặt Phương Thất. Phía sau là một vật hình tròn màu vàng đang xoay tròn bay tới cổ của Phương Thất, đúng là Đồng Bạt.
Phương Thất hoảng hốt.
Phương Thất vội xuất lực cắm đao sâu vào mặt đất khoảng một thước rồi chân đạp chuôi đao phóng lên không trung.
Tiếp đó lại rơi thẳng xuống.
Thân thể đã có chút đứng không vững.
Vừa rồi trong tình thế cấp bách, mặc dù mở đựơc đường máu thoát đi nhưng lúc bay lên trên không thì vẫn bị Lưu Tinh Chùy đánh trúng vào chân trái, còn Đồng Bạt thì xẹt ngang cắt vào đùi phải của hắn, máu tươi đỏ thắm đã chảy ra theo miệng vết thương.
Đây là một âm mưu quá cao siêu, đã bố trí được một cái lưới lớn vô cùng chặt chẽ.
Phương Thất là con chim đang rơi vào lưới.
Vì bắt con chim này, kế hoạch đã được bố trí đâu vào đó, mỗi một bước đều được tính toán cẩn thận, mỗi một bước đều có thể lấy mạng của con chim Phương Thất.
Bất luận Phương Thất có tiếp xúc với thi thể nào trước đi nữa thì lập tức sẽ khởi động kế hoạch, một bước tiếp một bước, từng mắc lưới đan chặt vào nhau không lộ chút sơ hở.
Thậm chí ngay cả cơ hội rút đao Phương Thất cũng không có.
Phương Thất có thể sống sót đến bây giờ không biết có phải là do may mắn hay do hắn là cao thủ có võ công cao siêu nữa?
Trên đời có lẽ có may mắn nhưng tuyệt sẽ không nhiều.
Trên đời này cũng không thể có chuyện vô duyên vô cớ mà trở thành cao thủ.
Tuyệt đối không có.
Trên giang hồ, mỗi một cao thủ thành danh thì danh tiếng của họ tuyệt không phải là do may mắn có được mà là đổi lấy bằng vô số mồ hôi và máu.
Mồ hôi thì nhất định là của chính bản thân, nếu ngươi chảy mồ hôi càng nhiều thì cơ hội chảy máu sẽ càng ít đi. Còn máu thì có của chính mình và của người khác, mỗi một giọt máu chảy ra đều là một giọt lệ hối hận.
Bất luận võ công có xảo diệu và cao minh cỡ nào thì cũng đều phải trải qua khổ luyện cả.
Ngày qua ngày khổ luyện, mười năm cũng như một ngày.
Kết quả của việc khổ luyện chính là có được tốc độ, sức mạnh và sự phản ứng bất khả tư nghị.
Chỉ có việc khổ luyện như vậy thì cao thủ hành tẩu giang hồ mới có thể có nhiều thắng lợi và có nhiều cơ hội sống sót hơn, cơ hội thất bại và tử vong sẽ giảm đi rất nhiều.
Võ công của Phương Thất chính là do khổ luyện mà có được, mồ hôi của hắn chảy ra tuyệt đối không thua bất cứ người nào.
Thoạt nhìn thì hắn rất ôn văn nho nhã, nhưng quá trình mà hắn khổ luyện thì không phải người thường có khả năng tưởng tượng.
Một võ lâm thế gia đào tạo các thế hệ sau của mình, đặc biệt là võ lâm thế gia như Thần Long Sơn Trang thì sự nghiêm khắc và yêu cầu đối với các thế hệ sau đã đạt đến hai chữ tàn khốc, tuyệt không phải giống như các gia đình giàu có khác.
Mỗi một gia tộc đều có phương thức đào tạo các thế hệ nối tiếp của mình, ngay cả hoàng đế thì cũng như thế.
Đây là gia quy và gia phong, thường thường sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, điều này cũng làm cho một số võ lâm thế gia có thể đứng vững lâu dài cùng thời gian vì đời nào cũng có cao thủ xuất hiện.
Phương Thất đúng là lớn lên trong hoàn cảnh đó.
Từ lúc năm tuổi đã bắt đầu, Phương Thất mỗi ngày rời khỏi giường rất sớm dưới sự giám sát của Khải Mông tiên sinh, trước tiên là đọc sách học chữ, sau khi chấm dứt khóa học văn thì mới đến khóa luyện võ công.
Phương pháp luyện công tổ truyền của Phương gia dường như có chút đặc biệt, đó là phải luyện công trong Ẩm Mã hồ trước cửa gia môn, một đứa con nít năm tuổi sẽ được bỏ xuống hồ, chỉ lộ ra đầu tại mặt nước, tiếp đó sử dụng một thanh đao nặng gấp ba lần thể trọng giết cá đang bơi trong hồ, luyện một canh giờ, bất luận là xuân hạ thu đông, mỗi ngày đều phải luyện như thế, nếu bị phát hiện ra là lười biếng thì gia pháp của Phương gia tuyệt sẽ không lưu tình.
Sau khi luyện công buổi sáng chấm dứt thì mới là thời gian dùng bữa sáng.
Mỗi một đứa trẻ đều là ham ăn ham ngủ, đại đa số trẻ con tuổi này đều nằm trong lòng cha mẹ ngủ say, còn Phương Thất thì lại phải rời giường đọc sách và luyện công, thức giấc lúc trời vẫn còn đầy sao,do đó hãy thử tưởng tượng thời gian hắn dậy sớm thế nào. Một đứa nhỏ được sinh trong gia đình võ lâm thế gia không hề có một chút sung sướng.
Được sinh ra tại nhà giàu có, có đôi khi cũng không phải là một việc may mắn.
Khi dùng xong bữa sáng thi lại tiếp tục, vẫn một canh giờ đọc sách học chữ, sau đó là một canh giờ luyện võ công, thời gian dùng cơm trưa vẫn như cũ không thay đổi, đó là luyện tập xong.
Khi Phương Thất đem đao pháp, chưởng pháp và khinh công tổ truyền của Phương gia luyện thành công, thì hắn vẫn là sử dụng thanh đại đao nặng nề đó tiếp tục luyện đao trong hồ, khi có thể sử dụng được đao dễ dàng, nhanh chóng và uy mãnh mà không mệt mỏi thì đối với Phương gia mà nói, lúc này mới chỉ có thể xem như đạt được một chút thành tựu, thành thử tiếp đó mỗi ngày cũng vẫn phải kiên trì luyện tập.
Lúc mười hai tuổi, hắn đã đạt đựơc thành tựu như vậy nhưng hắn cũng không vì thế mà nghỉ ngơi.
Mỗi một thế hệ của Phương gia đều là trải qua khổ luyện như vậy, Phương Ngọc Sơn, Phương Ngọc Thành cũng vậy.
Phương Thất cũng không ngoại lệ.
Khổ luyện như vậy thì có trở thành cao thủ cũng không là việc lạ, nếu không trở thành cao thủ thì điều này mới quái đản.
Còn kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm lâm địch thì cũng không phải do khổ luyện mà có được, những thứ này phải tự chính bản thân cảm thụ và tích lũy mới có thể hiểu thấu được. Trong ba năm sống cuộc sống lãng tích thiên nhai, Phương Thất cũng đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Lúc Phương Thất vừa rơi xuống mặt đất, có chút đứng không vững thì lại có một thanh khoái kiếm tấn công vào cổ họng hắn.
Trong tay của Phương Thất hiện đã không còn đao nữa, vừa rồi hắn đã cắm đao vào đất rồi.
Đùi phải của hắn mặc dù đang chảy máu, chân trái cũng bị Lưu Tinh Chùy đánh trúng gây thương tích nhưng thân pháp của hắn vẫn còn nhanh như điện.
Phương Thất đột nhiên ngã về sau.
Ngay khi ngã chạm mặt đất, hắn đã thuận thế đưa tay rút đao ra khỏi vỏ.
Thanh khoái kiếm nhanh như điện khó khăn lắm mới có cơ hội đâm vào cổ họng của Phương Thất nhưng hắn lại đột nhiên ngã người về phía sau.
Loại chiêu thức này cũng rất hiếm thấy nên tên sử dụng kiếm nhìn thấy cũng có một chút sửng sốt nhưng tiếp đó kiếm trong tay hắn lại đâm ra.
Chiêu thức của tên sử dụng kiếm vẫn như cũ không gì biến hóa, thân thể lao đến, kiếm trong tay lại hướng tới cổ họng của Phương Thất. Phương Thất đang ngã xuống mặt đất, thuận thế dùng tay rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao chợt lóe, đao trong tay với một tốc độ nhanh bất khả tư nghị, như tia chớp đâm vào bụng của hắn.
Bụng tên sử dụng kiếm bị trúng đao, cả thân thể liền chết lặng, kiếm trong tay hắn chỉ còn cách cổ họng Phương Thất chỉ một tấc mà thôi, hắn ngơ ngác nhìn Phương Thất, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Cho tới hiện tại hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, sao trên đời lại có thân pháp và đường đao nhanh như vậy!
Nhưng ngay lúc này lại có một cây trường thương trông giống như linh xà đâm vào Phương Thất, còn một bên là Lưu Tinh Chùy phát ra ánh bạc lấp lánh gào thét nhắm đầu Phương Thất bay đến.
Phương Thất vẫn còn nằm trên mặt đất, đao trong tay vẫn còn nằm trong bụng tên sử dụng kiếm.
Mỗi một người luyện võ đều biết một khi lấy tay bắt lấy tay người khác, thì từ một mặt nào đó cũng có thể nói là người khác đã bắt được ngươi, bởi vì mặc dù ngươi bắt được một bộ phận của người nhưng tay ngươi cũng đang bị kẹt lại.
Nếu tay sử dụng đao bị kẹt lại thì không thể sử dụng đao tiếp tục nữa, và đồng dạng đối với người sử dụng kiếm cũng vậy.
Tay của Phương Thất hiện tại đang nắm chuôi đao, lưỡi đao đang nằm trong bụng địch nhân.
Thanh trường thương đã đâm tới, chỉ còn cách người Phương Thất không tới ba tấc, Lưu Tinh Chùy cũng đã sắp bay tới.
Phương Thất đột nhiên rút đao ra khỏi bụng tên dùng kiếm rồi thuận tiện dùng tay còn lại kéo hắn ra đón đỡ Lưu Tinh Chùy, mặt khác lăn qua một bên né tránh mũi thương đang đâm tới. Lưu Tinh Chùy gào thét đánh vào đầu của tên dùng kiếm đã chết làm nó vỡ ra, thân thể ngã xuống, máu văng khắp nơi.
Mũi thương đã đâm tới chỗ Phương Thất nằm nhưng hắn đã sớm tránh né làm cho mũi thương đâm hụt và cắm sâu vào mặt đất, tiếp đó Phương Thất đột nhiên lăn nhanh tới bên cạnh tên dùng thương, đao trong tay đâm ra như tia chớp, ánh đao lóe lên, cắm vào trước ngực và xuyên qua đến lưng hắn.
Lúc Phương Thất vừa mới đâm trúng tên dùng thương thì tên cầm Quỷ Đầu Đao ở một bên hét lớn một tiếng, từ không trung nhảy đến chém ra một đao, kình phong sắc bén và bá đạo vô cùng, mắt thấy đao đã tới ngay cổ nhưng Phương Thất đã lực bất tòng tâm.
Hắn đã vô pháp né tránh.
Một tiếng “keng” vang lên, một thanh đao từ xa bay tới với tốc độ còn nhanh hơn điện đánh trúng vào lưỡi Quỷ Đầu Đao sắp trảm vào cổ Phương Thất, lưỡi thanh đao nặng nề lập tức gãy làm hai đoạn, đoạn bị gãy văng ra xa, đồng thời lại có một thanh đao thứ hai bay tới cắm xuyên qua cổ họng của tên dùng Quỷ Đầu Đao, cả thân hình nặng nề của hắn ngã xuống, chết ngay tức khắc.
Du Mộng Điệp đứng ở cách đó không xa mỉm cười, tiếp đó cúi người xuống nhặt tiếp một thanh đao lên.
Phương Thất thoát khỏi hiểm cảnh liền thở phào nhẹ nhỏm, chậm rãi chống tay đứng lên, trên đùi vẫn còn đang chảy máu.
Vừa rồi đợt tấn công liên hoàn thất quá nhanh, thậm chí ngay cả một lần hít thở cũng không có thời gian nữa.
Phương Thất đứng lên, cúi đầu nhìn vào vết thương trên đùi đang không ngừng chảy máu, màu hồng của máu đã nhiễm ướt hết cả quần và đã chảy xuống cả bàn chân.
Ngay khi Phương Thất cúi đầu nhìn xuống vết thương thì Lưu Tinh Chùy đã như tia chớp bay đến công kích, Đồng Bạt màu vàng đồng thời cũng phát ra âm thanh đầy sát khí, xoay tròn bay tới, cả hai một trước một sau, thế công sắc bén đánh vào Phương Thất.
Lưu Tinh Chùy và Đồng Bạt trong phút chốc đã bay tới trước mặt và phía sau đầu của Phương Thất.
Phương Thất cúi đầu nhìn vết thương trên đùi đang không ngừng chảy máu, dường như không có nhìn thấy Lưu Tinh Chùy và Đồng Bạt đang bay tới. Ngay lúc Lưu Tinh Chùy sắp đánh trúng mặt của Phương Thất thì hắn lại tiếp tục cúi đầu thấp xuống một chút nữa.
Lưu Tinh Chùy gào thét xẹt qua đỉnh đầu Phương Thất, đánh vào Đồng Bạt đang bay tới.
Đồng Bạt và Lưu Tinh Chùy chạm vào nhau, một tiếng 'Keng' vang lên, đồng Bạt đã bay trở về, vòng tròn với những gai nhọn sắc bén trực tiếp cắm vào trong vách tường. Tên sử dụng Lưu Tinh Chùy ngẩn người, liền vội kéo dây xích thu hồi chùy nhưng lúc hắn vừa định ra tay thì đột nhiên lại sợ run.
Hắn nhìn thấy Lưu Tinh Chùy đang bay nhanh trở lại phía hắn.
Note:
(1) Hoa Đà: là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, được xem như thần y. Ông được xem là một trong những ông tổ của Đông Y (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_%C4%90%C3%A0)
(2) Biển Thước: tên thật là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người châu Mạc, Bột Hải (nay là huyện Nhiệm Khâu, tỉnh Hà Bắc - thời Chiến quốc thuộc nước Triệu
(xem thêm giai thoại tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Bi%E1%B...6%B0%E1%BB%9Bc
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:39 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuyệt Kiếm
Hắn đột nhiên phát hiện ra Lưu Tinh Chùy đang bay giống như tia chớp đánh ngược về phía hắn.
Lưu Tinh Chùy là vật chết, cũng giống với đao kiếm, đều là do người khống chế, hắn còn chưa làm ra động tác nào thì làm sao có thể tự bay ngược trở về?
Trên giang hồ người sử dụng Lưu Tinh Chùy rất ít bởi vì nó là một loại binh khí tương đối khó luyện, là một binh khí hình cầu được kết nối với một sợi xích sắt dài, nếu muốn sử dụng được Lưu Tinh Chùy một cách tự nhiên thì không có thời gian ba hoặc năm năm khổ công vốn không thể luyện thành cho nên người sử dụng được Lưu Tinh Chùy bình thường đều là cao thủ cả.
Đáng tiếc người hắn phải đối mặt hôm nay chính là Phương Thất.
Vừa rồi khi Lưu Tinh Chùy và Đồng Bạt chạm vào nhau thì thế bay của nó đã chậm đi, Phương Thất nhân lúc đó liền trở tay chụp lấy Lưu Tinh Chùy, tiếp đó cổ tay chuyển động, Lưu Tinh Chùy trong tay bay ngược trở lại về phía chủ nhân của nó.
Ngay khi tên sử dụng Lưu Tinh Chùy còn đang sửng sốt, Lưu Tinh Chùy đã như tia chớp đánh vào đầu của hắn làm cho nó vỡ tan, thân thể lập tức ngã xuống, máu văng tung tóe khắp nơi.
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt không chút thay đổi nhìn vào tên mặc đồ nho sinh cầm Phán Quan Bút và một tên khác mặt đồ của bọn lâu la sử dụng Đồng Bạt.
Du Mộng Điệp mỉm cười đi tới, trong tay vẫn cầm một thanh đao.
Phương Thất nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng thốt: "Các ngươi là ai?"
Tên cầm Phán Quan Bút nhìn Phương Thất, cả thân thể hắn có chút phát run, còn tên sử dụng Đồng Bạt cũng đang trừng mắt nhìn Phương Thất, không lên tiếng.
Bọn chúng vốn nghĩ rằng với cái lưới chặt chẽ và chu đáo như thế thì việc giết được con chim Phương Thất sẽ dễ dàng, tuy nhiên lại không có nghĩ đến Phương Thất không phải là một con chim, hắn giống như là một con mãnh hổ, chỉ một vuốt đưa lên đã phá vỡ lưới rồi.
Hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn chúng, muốn giết Phương Thất thật là si tâm vọng tưởng.
Phương Thất mặc dù bị thương nhưng muốn giết hai tên này thì sức vẫn có thừa.
Huống chi còn có một người vừa ra tay đã lấy đi tính mạng của tên cầm Quỷ Đầu Đao, Du Mộng Điệp.
Bọn chúng đương nhiên biết tự lượng sức mình vì đã thấy được từng người trong nhóm có võ công cao hơn chúng nhiều và trong khoảnh khắc đã xuống âm tào địa phủ trình diện.
Hai người bọn chúng cơ hồ đã tuyệt vọng.
Phương Thất đột nhiên khẽ thở dài, nói: "Chỉ cần các ngươi nói ra thì có thể đi."
Hai người đưa mắt nhìn Phương Thất rồi lại nhìn nhau.
Điều kiện mê người như vậy quả thực khiến cho kẻ khác không dám tin tưởng.
Người trên thế gian phần lớn đều là ham sống sợ chết, đây là bản tính vốn có của con người, không thể chê trách gì được.
Chỉ có một số ít người nhìn thấu sự sống và cái chết, hiểu được ý nghĩa của hai việc này thì mới có thể trong lằn ranh sống và chết kiên định giữ vững nguyên tắc của mình, mặc kệ sống chết ra sao.
Những người “Sát thân thành nhân, xá sanh thủ nghĩa' (Nho giáo: Thà tự vẫn để giữ vững nhân, thà chết đi để giữ trọn nghĩa), tuân thủ nguyên tắc của bản thân rất nghiêm, đối với họ, 'Thành Nhân' và 'Thủ Nghĩa' có giá trị còn hơn cả tính mạng của bản thân.
Một người nếu không có nguyên tắc làm người của mình, ham sống sợ chết thì người như thế cho dù còn sống đi nữa thì việc sống cũng không khác gì đã chết.
Cho nên thường nghe nói, có những người mặc dù còn sống nhưng hắn đã chết rồi, có những người mặc dù đã chết nhưng lại vĩnh viễn sống mãi trong lòng mỗi người.
Sự sống và cái chết cách nhau chỉ một lằn ranh mong manh mà thôi, sống hay chết thường cũng chỉ do một ý nghĩ.
Tuy nhiên một số người cũng không đồng ý với lời nói trên và họ cũng có một câu nói khác đơn giản hơn 'Chết tử tế không bằng còn sống'.
Bởi vì bọn họ hiểu được, dù sao còn sống vẫn tốt hơn chết đi, chỉ cần còn sống sẽ còn hy vọng, còn có ngày trở mình. Còn chết đi thì đã không còn gì nữa, đau khổ cũng không, sung sướng cũng không, thậm chí ngay cả cái chết cũng không còn nữa rồi.
Người đã chết, vĩnh viễn không còn cách nào để chết lần nữa.
Cho nên nếu có thể có cơ hội sống còn thì ai cũng sẽ không nguyện ý đi chết.
Bởi vì nghe nói sau khi người chết đi sẽ có mười tám tầng địa ngục chờ họ, hơn nữa còn nghe nói tại mười tám tầng địa ngục thì càng xuống thấp một tầng sẽ chịu đau khổ nhiều hơn.
Đáng tiếc trên thế gian này lại có một loại hiện tượng rất kỳ lạ, càng là người làm ác thì càng sống tốt và thoải mái hơn, có nhiều vật chất và hưởng thụ nhiều hơn so với người thiện lương bình thường, do đó ý nghĩ không muốn chết của bọn họ so với người bình thường rất mạnh, họ rất sợ chết.
Tên cầm Phán Quan Bút và tên sử dụng Đồng Bạt đưa mắt nhìn nhau, xong đều im lặng không thốt lời nào.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Chỉ cần các ngươi chịu nói ra là ai phái các ngươi tới, và là ai đã tỉ mỉ bố trí kế hoạch này, thủ lĩnh của tổ chức các ngươi là người nào thì ta cam đoan hai người các ngươi có thể an toàn rời đi”
Sắc mặt tên cầm Phán Quan Bút đột nhiên thay đổi, cả người run rẩy, trong mắt của tên sử dụng Đồng Bạt cũng lộ ra thần sắc sợ hãi.
Rốt cục đây là một tổ chức như thế nào và thi triển loại thủ đoạn gì mà có thể làm cho mấy tên sống trước đường gươm mũi giáo này sợ hãi đến thế?
Du Mộng Điệp thở dài, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ tổ chức của các ngươi thật sự làm cho các ngươi sợ hãi đến thế sao?”
Tên cầm Phán Quan Bút và tên sử dụng Đồng Bạt đều cúi đầu không lên tiếng.
Phương Thất đột nhiên lại thở dài rồi nói: "Các ngươi sống cuộc sống quả đáng thương, thật sự là đáng tiếc!"
Du Mộng Điệp lạnh lùng cười nói: "Khi bọn chúng ra tay giết người thì dường như không đáng thương chút nào cả đâu”
Tên cầm Phán Quan Bút chậm rãi ngẩng đầu nhìn Du Mộng Điệp, tiếp đó chậm rãi nói: "Chúng tôi đều là phụng mệnh làm việc, chỉ có thể làm như vậy ……"
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Không sai, ta biết các ngươi phụng mệnh làm việc, đám thổ phỉ của Hắc Phong Trại đã chết, các ngươi ra tay diệt bọn thổ phỉ thì cũng coi như là vì dân trừ hại, có rất nhiều người cảm kích các ngươi không hết, tuy nhiên ngay cả các đứa bé và phụ nữ cũng giết, chẳng lẽ bọn họ đáng chết sao? Ngươi không có vợ con sao, nếu đổi lại là họ bị giết thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”
Tên cầm Phán Quan Bút khẽ thở dài, cúi đầu không nói.
Du Mộng Điệp nhìn tên sử dụng Đồng Bạt, lạnh lùng cười nói: "Ngươi là ai? Vì ám toán người khác mà ăn mặc như vậy, không cảm thấy rất tức cười sao?”
Tên sử dụng Đồng Bạt cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bộ đồ đang mặc, miệng đột nhiên nở một nụ cười quái dị, dùng tiếng Hán cứng ngắc nói: "Ta quả thật cho tới bây giờ cũng không có mặc qua bộ quần áo nào khó chịu như vậy, bộ đồ này thật là không thoải mái chút nào”
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Vậy trang phục lạt ma màu đỏ có thoải mái không?”
Sắc mặt của tên sử dụng Đồng Bạt đột nhiên thay đổi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp nói: "Nếu ta đoán không lầm thì ngươi cũng là một thượng sư trong giới phật giáo Thổ Phồn, chẳng biết ngươi thuộc phái nào? Trữ Mã phái? Tát Già phái? Cát Cử phái? Hay là Cách Lỗ phái vậy?”
Tên sử dụng Đồng Bạt đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn vào Du Mộng Điệp, một hồi lâu mới thở dài và chậm rãi nói: "Bần tăng thuộc Triết Bạng Tự của Hoàng Giáo."
Hoàng Giáo chính là danh xưng khác của Cách Lỗ phái, đây là giáo phái phật giáo hưng thịnh nhất tại Thổ Phồn, do tăng nhân Tông Khách Ba nổi tiếng sáng lập ra. Ngoài ra còn có Trữ Mã phái với danh xưng Hồng Giáo, Cát Cử với danh xưng Bạch Giáo và Tát Già phái với danh Hoa Giáo.
Tại Thổ Phồn còn có một giáo phái khác nữa gọi là Hắc Giáo, giáo đồ thuộc giáo phái chuyên mặc đồ đen cho nên gọi là Hắc Giáo, ngoài ra giáo phái này còn có tên là Bổn Ba Giáo hoặc Giả Giác Nan phái. Giáo lý của giáo phái này dạy là phải tin tưởng vào vạn vật vì vạn vật đều có linh tính, tin tưởng vào các loại hiện tượng, và rất am hiểu Vu thuật. Bọn họ thường dùng phương pháp bói toán để giải trừ các loại tai nạn trong cuộc sống. 'Bổn Ba' chính là ám chỉ khả năng thông quỷ thần của Vu sư, thủy tổ của giáo phái là Tân Nhiêu Mễ Ốc Long, phiên dịch thành Hán ngữ thì có ý nghĩa là 'Vu sư tối cao'.
Tuy nhiên, sau khi Hoàng Giáo xuất hiện đã chiếm được vị trí chủ đạo tại Thổ Phồn, người đứng đầu tối cao của Hoàng Giáo hiện tại chính là Đạt Lại Hòa, sống tại Lạp Tát Bố Đạt Lạp Cung và tiếp khách tại Trát Thập Luân Bố Tự. Hoàng Giáo dạy cho các giáo đồ nghiêm thủ giới luật và phải giữ tâm trong sáng. Ngoài ra, Hoàng Giáo còn có chế độ quản lý rất nghiêm, do đó các giáo đồ của Hoàng Giáo bình thường ai ai cũng nghiêm thủ thanh quy, hết sức thành kính, cả đời đều là khổ tu.
Người tối cao đứng đầu Hoàng giáo thường được xưng là 'Hoạt Phật' (phật sống), còn người đứng đầu của các phái như Trữ Mã phái, Cát Cử phái, Tát Già phái thì đều xưng là 'Pháp Vương'.
Triết Bạng Tự đúng là một trong ba tự viện lớn nhất thuộc Hoàng giáo tại Thổ Phồn.
Du Mộng Điệp nhìn tên lạt ma, lạnh lùng cười nói: "Thượng sư là người xuất gia, đáng lý phải nghiêm thủ giới luật, tại tự viện cố gắng tu hành, nhưng vì sao phải rời xa Thổ Phồn tới nơi này làm ác? Chẳng lẽ vị đại sư tổ sư Tông Khách Ba giáo dạy ngươi làm vậy sao?"
Tên lạt ma nghe xong lời nói của Du Mộng Điệp, đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, cắn răng không nói tiếng nào, sử dụng Đồng Bạt còn lại trong tay đánh vào đầu.
Mặt của Du Mộng Điệp liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nếu một người mà lương tâm còn có thể cảm giác được sự xấu hổ thì nói rõ người này vẫn còn có thể cứu vãn được.
Trên thế gian này người không thể cứu vãn được nữa thì chỉ là người đã bỏ mất sự xấu hổ của lương tâm thôi.
Ánh đao lóe lên, Phương Thất đột nhiên ra tay, đao trong tay như tia chớp bay ra, một tiếng 'keng' vang lên, xuyên qua lỗ hổng chính giữa của Đồng Bạt nằm trên tay của tên lạt ma, dư kình chưa hết, thanh đao mang theo Đồng Bạt bay ra khoảng một trượng xa, cắm vào đá, chỉ còn chuôi đao và Đồng Bạt vướng trên thân đao lộ ra, rung động không thôi.
Tên lạt ma tuyệt vọng nhìn Phương Thất, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã và sợ hãi.
Còn tên cầm Phán Quan Bút thì toàn thân mồ hôi lạnh chảy ra, cả người run rẩy không thôi.
Du Mộng Điệp nhìn thoáng qua Đồng Bạt và đao đang cắm sâu vào đá rồi quay đầu lại nhìn Phương Thất, dịu dàng mỉm cười.
Phương Thất lẳng lặng nhìn tên lạt ma khẽ thở dài, sau đó đột nhiên nói: "Ngươi đi đi."
Vẻ mặt của tên lạt ma trong nháy mắt không ngừng biến hóa, kinh ngạc có, khó hiểu có, cảm kích có, mừng rỡ có, và còn vẻ buồn bã và mơ hồ nữa.
Phương Thất nói: "Đi đi, trở về Thổ Phồn đi”
Tên lạt ma không hiểu, đưa ánh mắt mơ hồ nhìn Phương Thất, tiếp đó dùng tiếng Hán cứng nhắc hỏi: "Tại sao?"
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Phật tổ nói, quay đầu là bờ, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, ta tin tưởng ngươi!"
Tên lạt ma ngơ ngác nhìn Phương Thất, trong mắt đột nhiên tràn ngập sự cảm kích vô hạn.
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:39 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hàn Băng
Sự tín nhiệm và tha thứ đúng lúc của một người có đôi khi rất quan trọng!
Tha thứ cũng là một trong những tính cách tốt đẹp nhất của loài người.
Nếu càng có nhiều người có tính cách tốt đẹp này thì thế gian này sẽ càng trở nên hạnh phúc hơn.
Phương Thất chậm rãi nói: "Ngươi không cần cảm kích ta, ta biết có một số việc vốn bất đắc dĩ không muốn làm, ta cũng tin tưởng ngươi sau này nhất định có thể cứu giúp cho rất nhiều người thoát ly bể khổ."
Tên lạt ma đột nhiên ưỡn ngực, da mặt ngăm đen của hắn dường như có hào quang hiện ra, nói: "Cảm ơn thí chủ!"
Trong mắt Phương Thất hiện lên vẻ thương cảm nhưng vẫn mỉm cười nói: "Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, đại ca của ta cũng giống ngươi …… xuất gia làm hòa thượng, ta tin tưởng ngươi nhất định cũng giống đại ca ta, sẽ trở thành một cao tăng"
Tên lạt ma nhìn Phương Thất và Du Mộng Điệp, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói : "Hôm nay có thể gặp đựơc hai vị thí chủ nơi đây đúng là duyên phận và phúc phận trong đời của bần tăng! Sau khi trở về Thổ Phồn, bần tăng sẽ đến bên Nạp Mộc Thác Hồ ngày đêm tụng kinh, vì tội nghiệt đã gây ra mà sám hối, vì những vong hồn mà siêu độ, và cũng vì hai vị thí chủ cùng chúng sinh thế gian cầu phúc! Bần tăng xin cáo từ”
Nạp Mộc Thác còn có tên khác là Nạp Mộc Thác Hồ, trong tiếng Tạng thì 'Thác' có nghĩa là 'Hồ'. 'Nạp Mộc Thác' ý chỉ 'Thiên Hồ', 'Linh Hồ' hoặc là 'Thần Hồ', tương truyền nơi đây là đạo tràng của Mật Tông và cũng là một trong những thánh địa lớn nhất của Phật giáo.
Việc này, trước kia Du Mộng Điệp đã từng nghe Hiên Viên Hoằng nói qua.
Phương Thất lại cười nói: "Đại sư đi đường cẩn thận”
Tên lạt ma liền chắp tay rồi xoay người bỏ đi.
Giết chết một người có đôi khi cũng không khó, nhưng muốn tha thứ cho một người thì đôi khi cũng không dễ.
Nếu có thể tha thứ để cảm hóa một người, khiến cho hắn từ nay về sau hướng thiện và luôn giúp đỡ người khác, chuyên làm chuyện tốt giúp người thì chuyện như vậy bất luận là đối với chính mình hay người khác cũng là một chuyện vô cùng có ý nghĩa.
Nếu ngươi tha thứ cho một người và cảm hóa hắn làm cho hắn thành tâm đi giúp đỡ người khác thì chẳng phải là ngươi cũng đang gián tiếp trợ giúp họ hay sao?
Sau này bất luận lúc nào nghĩ lại thì tâm cũng sẽ cảm thấy vui mừng, tâm trạng vui vẻ thì khóe miệng tự nhiên sẽ lộ ra nụ cười mà thôi.
Luôn luôn nở nụ cười là một điều tốt, một người chỉ cần còn có thể cười được thì chẳng những có thể làm cho chính bản thân cảm giác được vui vẻ mà còn có ảnh hưởng tốt đẹp đến người khác nữa.
Chuyện như vậy thì tại sao lại không làm nhỉ?
Tuy nhiên chuyện như vậy lại có bao nhiêu người có khả năng làm đựơc đây?
Tên lạt ma bỏ đi rồi, tên cầm Phán Quan Bút có dáng vẻ thư sinh cũng cúi đầu, chuẩn bị bước theo sau.
Phía trước chính là một góc của dãy nhà , tên lạt ma đã băng qua góc tường tại đó, tên có dáng vẻ thư sinh cũng nhanh chóng bước theo sát hắn, chuẩn bị biến mất sau góc tường.
Ánh đao đột nhiên lóe lên, một thanh đao đơn đao cắm vào vách tường chặn đường đi của tên dáng vẻ thư sinh, đao cắm vào vẫn còn rung động không thôi.
Tên dáng vẻ thư sinh nhìn thấy sợ ngây người.
Hắn chậm rãi xoay người lại, thanh đao trong tay Du Mộng Điệp đã không còn nữa.
Du Mộng Điệp cười nói: "Ai cho ngươi đi?”
Hắn đột nhiên cảm giác được mình hiện tại giống như một con chuột đang nằm chờ con mèo ra tay xử lý.
Đột nhiên hắn cảm thấy buồn bã cực kỳ.
Sự thất vọng, sợ hãi đồng thời nảy lên trong lòng, tên thư sinh nhìn Du Mộng Điệp, tựa như một con chuột đang cố gắng chạy nhưng vẫn không cách nào chạy thoát, ánh mắt thất thần và tuyệt vọng nhìn con mèo đang hí hửng.
Vừa mới trước đó không lâu, hắn vẫn còn là một con chim ưng uy phong, chỉ chờ con thỏ xuất hiện thì sẽ đớp mồi.
Tuy nhiên sau đó lại đột nhiên phát hiện ra con thỏ không phải là thỏ mà là một con mãnh hổ.
Mọi việc trên đời thường rất hay đùa bỡn con người.
Tên thư sinh đột nhiên lớn tiếng nói: "Giết ta đi!"
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi lại: "Ngươi rất muốn chết phải không?"
Trên đời không có ai muốn chết cả, người muốn chết nếu không phải là có đầu óc bị bệnh thì cũng là người chịu sự đả kích dữ dội đến nỗi tuyệt vọng.
Tên thư sinh cắn răng nhìn Du Mộng Điệp, trong mắt lộ ra sự thù hận, lớn tiếng quát: "Đúng!"
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này tên thư sinh cảm giác được giống như con mèo đã hạ vuốt xuống.
Du Mộng Điệp nói: "Nếu ngươi muốn chết thì chúng ta đương nhiên không cản ngăn ngươi."
Tên thư sinh nghe những lời đó xong thì dùng ánh mắt cực kỳ oán hận nhìn vào Du Mộng Điệp, không thốt lời nào.
Du Mộng Điệp thản nhiên nói tiếp: "Nếu một người đã khăng khăng muốn làm chuyện gì đó, cho dù là tự chấm dứt mạng sống đi nữa thì chỉ cần không nguy hại đến người khác, hắn lúc nào cũng có quyền lợi làm việc đó, người khác đương nhiên không thể dùng sức ngăn cản, ngươi nghĩ đúng không?"
Tên thư sinh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: "Các ngươi …… các ngươi chuẩn bị giết ta?”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ồ, ta nghĩ rằng ngươi không muốn sống nữa chứ”
Lời của Du Mộng Điệp nói thật ra rất dễ hiểu.
Cho dù là một kẻ ngu thì cũng có thể nghe hiểu được ý tứ của nàng là gì.
Tên thư sinh chậm rãi cúi đầu, thở dài, nói : "Các ngươi hãy giết ta đi”
Du Mộng Điệp đột nhiên lạnh lùng nói: "Hôm nay người chết tại nơi này thật sự quá nhiều rồi, nếu ngươi thật sự muốn chết thì tại sao không giống tên lạt ma vừa rồi, có chút dũng khí nhỉ?"
Tên thư sinh giật mình nhìn Du Mộng Điệp, nói lắp bắp: "Ta …… ta ……"
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói tiếp: "Chỉ cần cây Phán Quan Bút của ngươi nhẹ nhàng cắm vào huyệt Thái Dương thôi thì ta tin chắc ngươi sẽ rất nhanh đi gặp lại đồng bọn, tại sao ngươi còn chưa ra tay?"
Trán của tên sinh mồ hôi đột nhiên chảy ra như tắm.
Du Mộng Điệp đột nhiên khẽ thở dài, nói: "Trời tối rồi, ngươi muốn chúng ta đợi bao lâu đây?”
Tên thư sinh nhìn thoáng qua Du Mộng Điệp và Phương Thất rồi quay đầu nhìn về mặt trời đỏ rực ở phía tây, tiếp đó chậm rãi nhắm lại đôi mắt, tay phải chậm rãi giơ lên , Phán Quan Bút bằng thép trong tay dưới ánh hoàng hôn phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Sau đó hắn lại nhìn về Du Mộng Điệp và Phương Thất, cắn răng, cánh tay phải chuyển động, Phán Quan Bút trong tay đột nhiên đâm tới huyệt Thái Dương.
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn hắn, Phương Thất cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Tuy nhiên Phán Quan Bút vừa chạm đến huyệt Thái Dương đã dừng lại.
Du Mộng Điệp nở nụ cười, Phương Thất cũng cười.
Cánh tay phải của tên thư sinh run rẩy không thôi, tiếp đó thốt lên: "Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ngươi không phải muốn chết sao? Vừa rồi ngươi có cốt khí lắm mà, sao lại dừng lại thế?”
Tên thư sinh cúi đầu thật thấp, nói: "Ta ……"
Du Mộng Điệp thở dài, nói: "Ta tin tưởng ngươi cũng có cha mẹ và vợ con, nếu ngươi chết đi thì họ biết làm sao?", dừng một chút, Du Mộng Điệp nói tiếp: "Kỳ thật rất nhiều người trong chúng ta cố gắng sống cũng là sống vì thân nhân của mình cho nên ngươi cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ”
Tên thư sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa xấu hổ vừa cảm kích nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Chết thật ra rất dễ dàng nhưng sống thì rất khó đấy, sỡ dĩ ta cố gắng giải thích cho ngươi là vì ta biết ngươi nhất định sống trong đau khổ và mệt mỏi!"
Tên thư sinh thở dài, lại tiếp tục cúi đầu thấp xuống.
Du Mộng Điệp chậm rãi nói tiếp: "Ngươi vừa rồi không nên làm vậy, cho dù ngươi không vì chính bản thân thì cũng nên vì cha mẹ và vợ con mà nghĩ lại”, Du Mộng Điệp dừng một chút rồi mỉm cười: "Huống chi, ngươi cũng không cần ở trước mặt chúng ta biểu diễn nhiều trò như vậy."
Tên thư sinh vẫn cúi đầu không lên tiếng.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói tiếp: "Ta hy vọng ngươi có thể nói ra bí mật của tổ chức các ngươi, và là ai đã hại Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, ta cam đoan ngươi có thể an toàn rời đi”
Tên thư sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt và ánh mắt lộ ra vẻ rất sợ hãi. Một hồi lâu sau lại chậm rãi lắc đầu.
Phương Thất đột nhiên thở dài, lạnh lùng nói: "Đinh Dật, rốt cuộc ngươi có muốn nói không?"
Tên thư sinh kinh ngạc nhìn Phương Thất, nói lắp bắp: "Ngươi …… ngươi?"
Phương thất cười lạnh, nói:: "Khoái Bút Thư Sinh Đinh Dật, là người Cửu Giang, chuyên sử dụng Phán Quan Bút, vận bút như thần, chuyên đánh vào các yếu huyệt của đối thủ, trên giang hồ cũng có danh nghĩa hiệp, chẳng lẽ ngươi cũng cam tâm làm con chó dưới chân người khác?”
Đinh Dật nhìn Phương Thất, hắn nhìn thật lâu, sau đó ngửa mặt lên trời than thở: "Đinh mỗ thẹn với tổ tông, quả thật đáng chết!"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải chết, ta biết ngươi cũng đã từng làm nhiều chuyện tốt, ta sẽ không giết ngươi đâu."
Đinh Dật nhìn Phương Thất, vẻ mặt hắn biến hóa rất nhiều, cảm kích có, xấu hổ có, bất đắc dĩ và đau khổ cũng có.
Phương Thất chậm rãi nói: "Theo ta thấy thì với võ công của các ngươi căn bản không thể đụng tới một sợi tóc của tứ ca ta, tuy nhiên tổ chức của các ngươi đã hại tứ ca của ta như vậy, do đó ngươi chỉ cần nói cho ta biết tên chủ mưu phía sau các ngươi là ai thì ngươi có thể lập tức trở về Cửu Giang, tiếp tục danh tiếng hiệp sĩ của ngươi, chuyện hôm nay ta tuyệt sẽ không tiết lộ một lời"
Đinh Dật chậm rãi gật đầu, tiếp đó thở dài nói: "Ngừơi của Phương gia quả nhiên ai cũng là người thông minh, Đinh mỗ đây kính nể vạn phần, chỉ là ngươi muốn ta nói cho ngươi biết ai đã hại Phương Ngọc Thành, điều này không có khả năng"
Phương Thất nhìn Đinh Dật, thở dài, nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn nói, vậy ngươi hãy đi đi, nên nhớ sau này đừng giúp bọn chúng làm chuyện ác đức nữa là được"
Trong mắt Đinh Dật đột nhiên tràn ngập cảm kích, nói: "Phương huynh đệ, Đinh mỗ có thể xưng hô với ngươi một tiếng huynh đệ không? Ngươi đối đãi ta như vậy , Đinh Dật đây thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Chỉ là chuyện này không phải ta không muốn nói mà là ta quả thật không hề biết gì cả”
Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Không biết? Sao có thể như vậy?”
Đinh Dật chậm rãi nói: "Các ngươi đại khái cũng biết nơi này có một tổ chức thần bí, ta đương nhiên cũng là ngừơi của tổ chức này, tuy nhiên tổ chức này có những bí mật đáng sợ gì thì ta thật sự là không biết”
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:39 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuyệt Kiếm