TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 2: Nghiệt Duyên (2)
Chương 26: Ám tự tranh đấu
Dịch: matroivedem297
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Trần Nhược Tư thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: "Ta dù sao cũng phải chết, hà cớ gì ta không tiếp một kích này của hắn, nói không chừng nàng còn có cơ hội đào thoát."
Trần Nhược Tư nghĩ vậy, bèn bước nhanh tới phía trước mặt của Tử Điệp, chắn choTử Điệp ở phía sau,Trần Nhược Tư nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng khi miệng hắn vừa mới mở ra, thì đạo hắc quang kia thật sự đã đánh tới người hắn.
Đạo hắc quang kia, nhìn như không có tý sức mạnh nào, nhưng trên thực tế, lại ẩn hàm mãnh lực công kích rất lớn. Trần Nhược Tư sau khi bị đạo hắc quang kia đánh trúng, hắn cảm giác được ngực vô cùng đau đớn, nhất thời liền mất đi tri giác, thân thể hắn cũng bị sức mạnh cường đại kia chấn bay ra ngoài. Tử Điệp ở phía sau Trần Nhược Tư, cũng theo Trần Nhược Tư, bị chấn bay đi.
Tử Điệp trong nháy mắt lúc bị đẩy bay, tay nàng đã ôm Trần Nhược Tư vào trong lòng. Tử Điệp vạn vạn lần cũng không nghĩ đến, Trần Nhược Tư liều lĩnh không để ý đến an nguy của bản thân hắn mà tiếp thay cho nàng một kích này, nàng thời khắc này trong lòng đau như bị đao cắt, nhất thời nước mắt chợt dâng trào, nàng trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi thật sự là một tên khờ. Vì sao lại ngốc ngếch như vậy?"
Bọn họ bị kích bắn ra sau mấy trượng, rơi xuống biển sâu. Tử Điệp pháp lực chỉ có hạn, nàng cũng không thể mang theo người mà phi hành. Bây giờ, nàng cũng chỉ có thể ôm lấy thân thể của Trần Nhược Tư, đồng thời rơi xuống. Nàng nếu thời khắc này bỏ Trần Nhược Tư, chính nàng có thể đào tẩu được, nhưng nàng không làm như vậy, mà nàng cũng không muốn làm như vậy.
"Muốn dùng cách này để đào tẩu, cũng không có cửa đâu!" Một đoàn thanh vụ phiêu động tại không gian bên trên mặt biển, từ bên trong màn thanh vụ , truyền đến thanh âm của một nam tử.
Thanh âm trầm xuống, một đạo thanh quang từ bên trong màn thanh vụ, xạ ra bên ngoài, hướng xuống phía Tử Điệp và Trần Nhược Tư mà công tới.
Tử Điệp thấy Trần Nhược Tư đã rơi vào trạng thái hôn mê, nàng cho rằng Trần Nhược Tư trong khi đang rơi xuống mà bị đạo thanh quang này kích trúng, hẳn phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa, nàng bèn xoay người lại , dụng thân thể chính mình, ngăn cản đạo thanh quang kia.
Nàng sau khi bị đạo thanh quang đánh trúng, liền cảm giác được kinh mạch toàn thân hầu như đều bị chấn đoạn, vô cùng đau đớn, ý thức nhất thời trở nên hỗn loạn. Trong đầu nàng, lúc này tràn ngập khuôn mặt tươi cười tinh quái của Trần Nhược Tư, tiên huyết từ khóe miệng trào ra, nhưng trên khuôn mặt nàng lại lộ ra một chút tiếu ý, ánh mắt nàng trở nên vô lực từ từ chậm rãi nhắm lại.
Đột nhiên, nàng cảm giác được có một cổ lực lượng, mạnh mẽ cướp lấy Trần Nhược Tư đang trong lòng nàng mà đem đi.
Nàng muốn mở to mắt, nhưng đôi mắt nàng trở nên nặng trĩu, đúng là không nghe sự chỉ đạo của nàng, bướng bỉnh nhắm lại. Nàng có chút lo lắng, cảm giác một trận thương tâm nhất thời lan truyền khắp toàn thân, nàng lại phun ra một ngụm tiên huyết, dần dần mất đi tri giác.
Sinh tử của Tử Điệp, không ai biết được, phải xem tạo hóa cũng như vận khí của nàng vậy. Trần Nhược Tư hắn cũng bị một đạo thanh quang từ thanh vụ bắn ra, cuốn lấy hắn, nhưng là bị đem đến bên trên vách núi đen.
Đoàn thanh vụ lúc đầu đứng im trong không trung, giờ đã phiêu động tới huyền nhai, biến ảo thành nhân hình, đứng trên mặt đất.
Hắc ảnh tử nhân lúc ẩn lúc hiện vừa rồi, cũng hiện ra thân hình, khuôn mặt hắn tái nhợt, thanh sấu, xương gò má nhô cao, đôi mắt sâu hoắm, từ xa một chút mà nhìn lại, người khác chắc cho rằng đang nhìn thấy một bộ xương khô. Người này chính là một hộ pháp của Minh vương , tên là Đế Khai.
Hắn đi đến bên cạnh của Trần Nhược Tư, nhìn Trần Nhược Tư đang nằm trên mặt đất, đã mất đi sinh mệnh khí tức nói: "Thanh tả hộ pháp, có cần thiết phải kiểm tra xem hắn đã tử vong hay chưa không?"
"Cần, rất cần là đằng khác. Ngươi cũng biết, lúc trước, hắn trúng phải U Huyền chú của ta, nhưng không đến một hồi, hắn đã tỉnh lại, nhưng một chút chuyện xảy ra cũng không có. Ngươi nói đi, ta có nói quá chút nào không ?" Thanh Mâu nói.
"Ha ha, đúng là có việc này sao, nhưng hắn vừa rồi trúng phải Ô Sát chú của ta, tịnh không phải là U Huyền chú của ngươi, ta muốn xem hắn thế nào có thể tỉnh lại."
Đế Khai cười lạnh hai tiếng, khinh thường cố nhiên nhìn thoáng qua Thanh Mâu, trong khẩu khí mang theo một chút ý vị khinh miệt nói.
Thanh Mâu hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Đế Khai, từ từ cười cười, nói: "Rất nhanh, hắn sẽ tỉnh lại thôi. Nếu không tin, ngươi đi kiểm tra một chút, xem xem hắn đã đoạn khí hay chưa?"
Thanh Mâu và Đế Khai hai người, mặc dù đều là hộ pháp của Minh Vương, nhưng trong mắt của hai người, cũng chẳng có ai phục ai cả, có khác chăng bọn họ không hề minh thương minh đao đấu đá nhau. Đương nhiên, lúc bọn họ đấu đá với nhau, đều tiến hành ở những địa phương bí mật, Minh Vương tịnh chẳng biết bọn họ chẳng hề dung thứ cho nhau.
Minh tộc nhân có cách phân chia cấp bậc hết sức rõ ràng, nhưng những cấp bậc này, cũng sẽ theo lực lượng pháp lực mà tăng lên, pháp lực càng cao , cấp bậc cũng sẽ theo vậy mà tăng lên. Minh tộc nhân, cấp bậc được xếp từ thấp đến cao đại khái được xếp như sau quỷ nô - quỷ soa -quỷ hồn hoặc âm hồn - u linh hoặc cương thi - huyết nghê gia tộc - yêu linh - hộ pháp - minh vương.
Nhân vật cấp yêu linh, đại đa số là những nhân vật giữ vai trò tướng lĩnh, huyết nghê gia tộc, là minh tộc tối cường đại và nhân số trong đội ngũ một chi công kích của bọn họ cũng có lực lượng lớn nhất, bọn họ mỗi một người, đều có thể một mình đối phó được với nhân vật bán tiên bán nhân trên nhân gian. Trong Minh tộc, nơi nào cũng có thể gặp quỷ nô và quỷ soa, mà so với bọn chúng những nhân vật có đẳng cấp cao hơn, nếu không nhận mệnh lệnh của Minh Vương, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng lộ diện.
Trong Minh tộc, quyền lực có thể nói hoàn toàn nắm giữ trong tay của một mình Minh Vương. Đế Khai cười cười, nói: "Xem thì xem, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy là hắn đã chết rồi."
Hắn nói xong, bèn ngồi xổm xuống, bàn tay đưa tới bên dưới mũi của Trần Nhược Tư, hắn cảm giác được Trần Nhược Tư có một chút khí tức yếu ớt, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Không nghĩ được tiểu tử này mệnh của hắn lại lớn như vậy, không ngờ vẫn còn sống. Không được, ta tuyệt không thể mất thể diện như vậy được."
Hắn nghĩ vậy, vốn là bàn tay đang nắm hờ thành quyền, đột nhiên biến thành chưởng, âm thầm tụ khí, hướng lên trên ngực của Trần Nhược Tư, ấn xuống.
Động tác này của hắn, Thanh Mâu đứng ở một bên thấy vẻ đau đớn của Nhược Tư, hắn chỉ là thong thả cười cười, chờ xem một màn kịch hay.
Tay của Đế Khai, đúng lúc đụng vào ngực của Trần Nhược Tư, thì trên người của Trần Nhược Tư, trong nháy mắt xạ ra mấy đạo kim quang, bắn vào trong lòng bàn tay của Đế Khai .
Đế Khai hoảng hốt, trong lòng thầm hô lên một tiếng, sau đó rất nhanh rời bàn tay đang đặt trên lồng ngực của Trần Nhược Tư, hắn giương mắt nghi hoặc nhìn Trần Nhược Tư. Một cảm giác đau đớn giống như bị ngàn vạn cây châm chích vào lòng bàn tay, nhất thời từ trong lòng bàn tay, dần dần truyền đi khắp toàn thân. Hồi lâu sau, hắn liền đứng lên, nhìn Thanh Mâu, trong lòng thầm nghĩ: "Thanh Mâu ngươi đúng là một tên hỗn đản, ngươi biết rõ hắn là một củ khoai nóng bỏng không dễ động vào, vậy mà cố ý để ta đi đánh hắn. Hừ, ngươi đã bất nhân, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa."
Hắn nghĩ vậy, hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đương trường. Thanh Mâu thấy thế, bắt đầu cười to ha hả. Cũng không biết có phải vì tiếng cười của Thanh Mâu khiến cho Nhược Tư bừng tỉnh, hay là do hắn tự mình tỉnh lại, Trần Nhược Tư ho khan hai tiếng, từ từ mở mắt, nhưng tư tưởng của hắn, hình như vẫn còn rất mơ hồ, miệng hắn không ngừng lảm nhảm kêu lên: "Mộng Tuyết tỷ tỷ, đừng rời khỏi ta, tiên tử tỷ tỷ, đừng chạy , đừng chạy mà !"
Đám quỷ nô, quỷ soa đứng một bên, nghe được tiếng kêu la của Trần Nhược Tư, đều bắt đầu cười to một cách quái đản, còn có kẻ vừa cười vừa nói: "Tên này đúng là tiểu hỗn đản, lại còn là một tên phong lưu, một mình mà có tới hai đứa"
Thanh Mâu ngưng cười, bọn quỷ nô, quỷ soa , theo đó cũng đều ngưng cười, một tên có vẻ như là đầu lĩnh của đám người này, bước tới, hỏi Thanh Mâu: "Tả hộ pháp, chúng ta xử trí tên tiểu tử hỗn đản này thế nào đây?"
"Không cần các ngươi phải quan tâm, các ngươi hãy thối lui, ta tự mình xử lý."
Thanh Mâu nói. Vừa rồi trong thông đạo, hắn có gọi quỷ nô tống Trần Nhược Tư đến luyện ngục, không nghĩ đến lại để cho Trần Nhược Tư đào thóat, ngươi nói xem, hắn còn dám tin tưởng vào khả năng làm việc của bọn chúng không ? Theo hắn bây giờ cho rằng, bọn quỷ nô và quỷ soa , tất cả đều lũ phế vật, sự tình gì cũng xử lý cũng hỏng cả.
Mà lũ quỷ nô và quỷ soa này, cũng biết tả hộ pháp Thanh Mâu luôn luôn ra vẻ kẻ cả khinh thường bọn chúng, bọn chúng cũng tự biết mình, cho nên sau khi hành lễ với Thanh Mâu xong, đều lẳng lặng rời đi.
Thanh Mâu nhìn Trần Nhược Tư, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu ta có thể hoàn toàn khống chế được hắn, lợi dụng lực lượng của hắn, để đối phó với Minh Vương và Đế Khai, thực sự là mĩ sự cực tốt. Nhưng vạn nhất thất bại, thì đây lại là phiền toái cực lớn, ta nên làm thế nào đây ?"
Thanh Mâu suy nghĩ, rồi bước tới bên cạnh của Trần Nhược Tư, vươn hữu thủ, ám tụ lực lượng, vừa lật cổ tay, từ trong tâm chưởng, xạ ra một đạo huyết hồng sắc quang mang hướng tới đầu của Trần Nhược Tư công tới.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 2: Nghiệt Duyên (2)
Chương 27: Tẩy não ma chú
Dịch: matroivedem297
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Pháp thuật mà Thanh Mâu sử dụng vừa rồi, chính là một loại pháp thuật có thể trong nháy mắt tẩy sạch kí ức, tư duy của người và động vật, gọi là Tẩy Não Ma Chú.
Sử dụng loại pháp thuật này có một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải khiến cho người bị thi triển pháp thuật rơi vào trạng thái hôn mê, hoặc là trạng thái chết giả, thì pháp thuật mới có thể phát huy tác dụng. Còn nếu không, chỉ là lãng phí năng lượng mà thôi.
Người trong Minh Tộc, có thể biết được Tẩy Não Ma Chú, nhưng ngoại trừ hai vị hộ pháp và Minh vương ra, thì không một ai khác có thể sử dụng.
Đạo hồng sắc quang mang kia, sau khi tiến vào trong đầu Trần Nhược Tư, thì đầu của Trần Nhược Tư đột nhiên cảm giác được một cơn thống khổ vô cùng. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân co quắp, ôm lấy đầu, lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng kêu la oa oa.
Thanh Mâu thấy thế, chấn động, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng là quái sự, ta từng thử nghiệm qua với vài người, đều sử dụng Tẩy Não Ma Chú, đến ngay cả một chút phản ứng cũng không có, hắn thế nào lại có phản ứng dữ dội như vậy? Chẳng lẻ kí ức của hắn không thể tẩy sạch được!"
Trong khi Thanh Mâu đang chuẩn bị thi triển pháp thuật lại lần nữa, thì lúc này, Trần Nhược Tư lẳng lặng nằm dài trên mặt đất, không hề nhúc nhích, đột nhiên lại quay trở về trạng thái hôn mê lúc vừa rồi. Chỉ có điều, diện mạo cũng như biểu tình của hắn, giống như trong trạng thái kinh sợ.
Thanh Mâu thấy điều này, rất nghi hoặc.
Trần Nhược Tư thời khắc này có thể nói, đang rơi vào trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hiện tại, trong đầu của hắn xuất hiện mười sáu đoạn cảnh tượng, mỗi một người và sự việc trong một mảng cảnh tượng lại không hề giống nhau.
Mười sáu đoạn này,đột nhiên giống như là ký ức cô đọng trong mười sáu năm sinh sống của hắn.
Phiến đoạn thứ sáu trong mười sáu phiến đoạn, hắn có thể nhìn thấy có điều gì đó rất quen thuộc, mà phiến đoạn thứ nhất cho đến phiến đoạn thứ năm, lại để cho hắn cảm giác có chút quái dị.
Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ nhất chính là: Trên một mảng thảo nguyên hoang vu mênh mông một màu xanh, có một thanh y nữ tử, trong lòng đang ôm một anh hài mới sinh, thanh y nữ tử đang cười ngọt ngào, nhìn anh hài kia. Đứng bên cạnh thanh y nữ tử là một nam tử diện mạo anh tuấn, thanh tú, mặc tử sắc đạo bào, hắn đang mỉm cười, nhìn anh hài trong lòng thanh y nữ tử.
Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ hai: Trước vách đá dăm, bên trên mảnh sân toái sa thạch , cũng là thanh y nữ và thanh niên vận tử bào, bọn họ thời khắc này này có chút biến hóa, thanh y nữ tử quay mặt về phía tử bào thanh niên, đang cùng hắn nói chuyện. Phía bên dưới vách đá cạnh nơi bọn họ đang đứng, có một động phủ mặt trước đề ba đại tự "Cư tiên động". Nơi lối vào động phủ, trải ra một khối vải hoa, trên khối vải kia, có một tiểu nam hài đang nhảy nhót rất vui sướng.
Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ ba: Tại một mảng hải vực mêng mông vô cùng, sóng biển vô cùng mãnh liệt, có một tấm huyền phù và phía trên tầng lớp sóng biển chính là Thanh Long Thú và tử bào thanh niên đã xuất hiện trong hai phiến đoạn trước đứng đối diện. Tử bào thanh niên đang niệm tụng cái gì đó, mà Thanh Long thú kia, cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Trong đôi mắt của nó, mơ hồ có thể trông thấy nước mắt. Một lát sau, nó hô lên: "Trần Đạo Thiên, động thủ đi!" Tất cả trong phiến đoạn, duy nhất có một câu, cũng là một câu Trần Nhược Tư có thể nhớ rõ nhất .
Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ tư: Có thể nói vẫn là tử bào thanh niên kia đang đi dạo, với một tiểu nam hài ngây thơ hoạt bát. Giữa sa mạc mênh mông cùng nhau vui đùa, nhưng trên khuôn mặt của thanh niên nam tử kia, đang lộ ra vẻ ưu thương và đau đớn vô cùng.
Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ năm: Một lão đạo râu bạc, và một tiểu nam hài trong phiến đoạn thứ tư, đang bay lượn như con thoi trong làn mây.
Cảnh tượng trong phiến đoạn thú sáu cho đến phiến đoạn thứ mười lăm, thì Trần Nhược Tư có chút rõ ràng hơn, khi tĩnh tâm suy nghĩ, thì đây là tình cảnh khi hắn trưởng thành, cảnh tượng trong phiến đoạn thứ mười sáu, là hắn và Mộng Tuyết tay nắm tay, mặt đối mặt đứng chung một chỗ.
Cũng không biết qua bao lâu, mười sáu phiến đoạn xuất hiện trong đầu Trần Nhược Tư, rồi biến mất, Trần Nhược Tư cũng đã tỉnh lại. Thời khắc này, hắn ngoại trừ có thể nhớ rõ cảnh tượng trong mười sáu phiến đoạn ra, thì tất cả những thứ khác, hắn cũng không nhớ rõ, kể cả sự tình gặp gỡ Tử Điệp, hắn cũng đều không nhớ rõ.
Trần Nhược Tư mở mắt, nhìn Thanh Mâu nói: "Ngươi là ai, đây là địa phương nào?"
"Ha ha ha, ngươi không cần quản ta là ai, chỉ cần ngươi từ nay về sau nghe theo lời ta nói là được rồi." Thanh Mâu cười cười nói. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng hân hoan, hắn còn tưởng rằng hoàn toàn không thể đem kí ức trong đầu của Trần Nhược Tư xóa đi.
Ta vì sao phải nghe ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Không nói thì ta phải đi rồi, ta muốn tới Cư Tiên Động, nơi đó là gia đình của ta, phụ mẫu ta vẫn còn chờ ta ở đó?" Trần Nhược Tư nói. Khi nói xong, chính hắn cảm thấy hồ đồ, hắn cũng không biết vì sao hắn lại nói những lời này .
Hắn trong lúc suy nghĩ tại sao mình lại nói những lời này, có lẽ đang đợi hắn, chính là bên dưới luyện ngục.
Thanh Mâu nghe xong câu hỏi của Trần Nhược Tư, trong lòng thầm nghĩ: "Cư tiên động là địa phương nào, ta sao cho tới bây giờ vẫn chưa nghe thấy người ta nói về địa phương này? Chẳng lẽ Tẩy Não Ma Chú của ta lại khiến trong kí ức của hắn nhớ lại những sự việc khác sao, việc này thật sự có chút quái dị."
Trong khi hắn suy nghĩ, bèn nhìn Trần Nhược Tư nói: "Phụ mẫu ngươi là ai, ngươi có biết không ?"
Trần Nhược Tư lắc lắc đầu, không trả lời.
Thanh Mâu cười cười, trong lòng thầm nghĩ: "Thật thú vị, xem ra trời giúp ta rồi, bất quá ta còn phải thử xem hắn có phải thật sự quên mình là ai hay không." Khi hắn nghĩ vậy, liền nhìn Trần Nhược Tư nói: "Vậy ngươi tên là gì, ngươi lớn lên ở địa phương nào?"
Trần Nhược Tư thấy người trước mặt hắn này, luôn hỏi đi hỏi lại, hắn cảm thấy có chút phiền phức bực mình, trong lòng thầm nghĩ: "Kẻ trước mặt này, xem bộ dạng của hắn, thì đã biết hắn không phải người tốt rồi, ta sao phải nói thật cho hắn biết. A, trong kí ức của ta, cái người kêu bằng Trần Đạo Thiên này, không ngờ lại có thể giao tranh với rồng, khẳng định lợi hại. Tại sao ta không dùng tên người này dọa kẻ trước mặt."
Hắn khi nghĩ vậy, cười nói: "Ta tên là Trần Đạo Thiên, ta lớn lên ở Cư Tiên Động." Những lời này của hắn, tuy nói là những lời nói dối, nhưng lại căn cứ theo kí ức của hắn mà nói, cũng không quá giả dối, cũng có vài phần chân thật.
Đồng tử Thanh Mâu chuyển động, thầm nghĩ: "Trần Đạo Thiên, Cự Tiên Động… Tên người và tên địa danh đều chưa từng nghe nói qua. Xem ra vốn kí ức của hắn đã hoàn toàn mất đi, kí ức mới của hắn bây giờ lại đến từ đâu? Thật không hiểu điều huyền diệu bên trong ra sao. Mặc kệ, trước hết cứ quan sát hắn vài ngày rồi nói sau! Phải rồi, mấy lão thần tiên bất tử đang bị nhốt, nói không chừng có thể biết, ta đem tiểu tử này đến tra hỏi xem."
Thanh Mâu khi nghĩ vậy, nhìn Trần Nhược Tư, nói: "Đi nào, ta đưa ngươi đi gặp vài vị thần tiên. Nói không chừng, bọn họ có thể nói cho ngươi, Cư Tiên Động là địa phương nào."
"Thần tiên, ngươi thật có thể đem ta đi gặp thần tiên, thật tốt quá. Cám ơn ngươi, đại thúc." Trần Nhược Tư cười quỷ dị, nói có chút hưng phấn, khi hắn nói xong, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn có thể đưa ta đi gặp thần tiên, xem ra hắn không phải người xấu, vậy ta vừa rồi đã lừa gạt hắn, có phải là có chút quá đáng không? Quan tâm làm gì, đợi cơ hội thì giải thích lại cho hắn là được."
"Đi theo ta." Thanh Mâu cười cười, nói.
Trần Nhược Tư nhanh chân chạy tới phía trước, vội vã đuổi theo nhìn hắn, nói: "Vị đại thúc này, người thật sự là một đại hảo nhân, ta từ nay về sau sẽ không quên thúc đâu. Thúc nói tên mình cho ta biết đi, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng."
Thanh Mâu trong lòng cười thầm nói: "Ta là hảo nhân, đại hảo nhân, ha ha ha!" Hắn nhìn Trần Nhược Tư, suy nghĩ một lát, nói: "Ta nói cho ngươi tên của ta, ngươi từ nay về sau có nghe theo lời ta không? Nếu ngươi nghe lời, ta có thể cho ngươi theo những tiên nhân kia học tập pháp thuật, tương lai thành tiên, đối phó với người xấu, ngươi nghĩ thế nào ?"
"Tốt quá, tốt quá, cám ơn hảo nhân thúc thúc." Trần Nhược Tư cao hứng nói.
" Ta tên là Thanh Mâu, phải rồi, là hộ pháp của nơi này." Thanh Mâu nói.
" Hộ pháp là cái gì?" Trần Nhược Tư hỏi.
Thanh Mâu ngẩn người, nói: "Hộ pháp không phải là cái gì cả. Không phải, hộ pháp là cái gì nhỉ. A, tiểu tử khiến ta trở nên hồ đồ rồi, hộ pháp là một chức vị."
"Ô, ta hiểu rồi." Trần Nhược Tư cười cười, nói.
Trần Nhược Tư và Thanh Mâu hai người, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã tới Hộ Pháp điện của Thanh Mâu.
Hộ Pháp điện này cũng chính là tiểu cung điện mà Trần Nhược Tư và Tử Điệp hai người, lúc trước khi mới ra khỏi thông đạo, đã nhìn thấy .
Quỷ nô và quỷ soa cung điện đứng trước cung điện, thấy hộ pháp và tên tiểu tử vừa rồi bọn chúng đuổi giết, vừa nói vừa cười tiêu sái bước tới cung điện, đều cảm thấy có chút bực tức khó hiểu, nhưng bọn chúng chẳng ai dám hỏi vì sao lại như thế này.
Hộ pháp điện trông cũng giống như Minh Vương điện lúc trước, rực rỡ huy hoàng, chỉ là so với Minh Vương điện thì hơi nhỏ hơn một chút. Trần Nhược Tư đứng giữa cung điện, nhìn quanh quất, không thể nhịn lời, lớn tiếng ngợi khen : “Căn phòng này tuyệt đẹp, so với phòng của ta quả thật đẹp hơn rất nhiều, nếu có thể ở lại đây thì thích thật.”
- “Ngươi thật sự muốn ở lại chỗ này?” Thanh Mâu hỏi lại.
- “Đúng vậy, căn phòng đẹp thế này ai lại không muốn ở chứ.” Nhược Tư đáp lời
- “Được ta đáp ứng cho ngươi tạm ở lại chỗ này, đi thôi, bây giờ ta đưa ngươi đi gặp thần tiên gia gia.”
Thanh Mâu trong mắt Trần Nhược Tư bây giờ đều là ấn tượng tốt, vậy nên sau đó Nhược Tư để ý nghe hắn nói, thế nhưng trước đây nó vẫn gọi thần tiên hỗn đản sau lại đổi thành thần tiên gia gia, thật tức cười.
- “Hay đấy, ta đi nào, ta đang rất muốn gặp thần tiên, nếu có thể có được pháp lực thần thông, chà chà, như vậy thực là hay, ta có thể giết hết đám yêu ma quỷ quái trong thiên hạ, thay trời hành đạo.” Nhược Tư nói trong hân hoan cực độ.
Thanh Mâu nghe xong, bất giác cảm thấy ớn lạnh, trong lòng thầm nghĩ : “Tiểu tử này nói ra những lời như vậy, nếu trước đây hắn không bị mất trí nhớ, liệu tương lai ta còn có thể khống chế sử dụng hắn được chăng? Ta như thế này phải chăng là hơi mạo hiểm, ài, phải suy nghĩ thêm vài ngày mới được”. Nghĩ đoạn hắn quay sang Trần Nhược Tư nói : “Ta vừa rồi mới nhẩm tính, hiện tại hình như mấy vị thần tiên gia gia không có ở đây, đợi vài ngày nữa ta sẽ nói chuyện sau, ngươi thấy thế nào?”
Nhược Tư thấy hắn nuốt lời, trong lòng thầm nghĩ : “Người này làm cái quái gì không biết, lúc thì bảo ta đi gặp thần tiên, lúc lại nói là thần tiên vắng mặt, thật mất uy tín, hắn quả là không phải người tốt, xem ra hắn còn che giấu điều gì đó.” Nó nghĩ vậy, cảm thấy cụt hứng, mặt mũi nhăn nhó nói : “Hiển nhiên không có ở đây thì không thể gặp được, gặp được thần tiên quả thật khó.”
- “Tiểu tử, ngươi không nên mất hứng, ta đã nói đưa ngươi đi gặp thần tiên, nhất định ta sẽ làm, chỉ là chờ thêm vài ngày nữa thôi.” Thanh Mâu cười nói.
- “Được rồi, ta tin ngươi, ta bây giờ đi ngoạn cảnh, chờ khi ngươi quyết định đưa ta đi hãy đến gọi” Nó nói xong chạy thẳng về phía cửa điện nhằm hướng vách núi chạy đến.
Thanh Mâu bị hành động của Trần Nhược Tư làm gợi lên trong lòng một chút cảm thán : “Tiểu tử này quả thật kỳ quái, ta nghiên cứu ngàn vạn người vẫn chưa thấy người nào như hắn, hắn dù bị tẩy não vẫn có thể tái xuất hiện ký ức trong đầu, hơn nữa trong thân thể hắn còn có tiên khí hộ thể, thế này đúng là sự lạ, ngàn năm khó gặp, bởi vậy có thể đoán rằng tương lai hắn nhất định làm nên kỳ tích. Bây giờ giết hắn đi có thể nói là vì Minh tộc trừ đi đại họa, nhưng nếu giết hắn thì kế hoạch xưng bá Minh tộc của ta cũng không biết là ngày nào mới có thể thực hiện được.”
Thanh Mâu nhìn cái bóng của Trần Nhược Tư rời đi, chìm đắm trong hai mạch tư duy trái chiều.
Nhược Tư chạy khỏi cung điện, phía trước cửa có vài tên lính gác đi qua đi lại như âm binh quỷ sứ, thầm nghĩ trong lòng : “Đám người này quả thật kỳ lạ, trời lạnh thế này lại chỉ đóng khố, mặt mũi lại xấu xí, thật khiến người ta kinh tởm, nơi này là địa phương nào nhỉ? Không được ta phải điều tra rõ nơi này, đến khi trở lại Thanh Tâm Đạo Quán mới có thể nói rõ ràng với sư phụ được”
Trần Nhược Tư nghĩ vậy, nhanh chân bước tới một tên quỷ soa ở bên cạnh, thân thủ thẳng hướng quỷ soa chộp tới. Quỷ soa muốn thoát khỏi tay hắn đã không còn kịp rồi, Trần Nhược Tư đã tóm được hắn, lúc này tên quỷ soa dường như bị điện giật, toàn thân run rẩy tỏa ra một làn khói đen.
Trần Nhược Tư hồ đồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội buông tên quỷ soa nhảy lùi lại phía sau 2 bước. Hắn vừa buông tay ra, tên quỷ soa không biết tại sao cũng vứt bỏ cương xoa trong tay, ngửa mặt lên trời quỵ xuống, sau đó, hóa thành một làn khói đen phiêu tán.
Đám âm binh quỷ sứ gác cổng thấy thế cũng không biết làm sao, lẳng lặng đứng nhìn Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư lật lật qua lật lại bàn tay mình nhìn chăm chú, trong lòng cảm thấy nghi hoặc : “Tay ta chẳng có cái gì cả, vừa rồi người kia tại sao lại biến mất nhỉ? Hỏng bét, họa lớn đến rồi” .
Trần Nhược Tư nghĩ vậy, đang muốn chạy trốn thì đã bị đám âm binh cầm cương xoa vây chặt lấy. Trần Nhược Tư lúc này mới phát giác đám người này có một điểm quái dị, chân họ hình như không chạm đất khi di chuyển, dù có dẫm nát đất đá dưới chân cũng không hề phát ra tiếng động nào.
Trần Nhược Tư nhìn đám người đang bao vây mình, không dám công kích đám quái nhân này, nói : “Xin lỗi vừa rồi ta không cố ý, chỉ là ta muốn kéo hắn lại để hỏi hắn đây là địa phương nào”. Hắn nghĩ rằng hắn chỉ muốn biết địa điểm này nhưng không ngờ lại vô ý giết chết tên quỷ soa nọ.
- “Cái gì, ngươi tưởng một tiếng xin lỗi là xong được sao, chúng ta phải giết ngươi báo thù cho hắn” Một tên quỷ soa nói.
- “Gì chứ, hắn chết cũng đâu phải là do ta, quả thật oan uổng mà”. Nhược Tư khẽ than thầm.
Tên quỷ soa vừa dứt lời, cả đám âm binh quỷ sứ liền huy động cương xoa, hướng Trần Nhược Tư công kích. Trần Nhược Tư thấy thế, nghĩ thầm : “Ta vậy là xong rồi, thực sự là hết đời, không thể ngờ rằng việc này mang đến đại họa sát thân, đám hung thần ác sát trước mắt nhiều như vậy ta có thể đấu lại sao?”. Nghĩ đến đây, hắn ngồi bệt xuống, cúi đầu nhắm mắt chờ đợi tử thần giáng đòn.
Đám âm binh quỷ sứ lăm lăm cương xoa trong tay, vừa mới chạm vào thân thể Trần Nhược Tư thì trên thân thể hắn bất chợt xuất hiện một đạo kim quang, trong nháy mắt thổi bay đám người này đến quỷ môn quan. Sự việc này Trần Nhược Tư không hề biết chút gì cả.
Sự việc xảy ra vừa rồi, tất thảy đều không lọt khỏi mắt Thanh Mâu, việc này khiến hắn thần người, thầm nghĩ : “Tiên khí hộ thể của tên tiểu tử này ngày càng cường hãn, xem ra không thể lưu hắn lại được rồi.”
Nghĩ đoạn, Thanh Mâu chậm rãi đi đến trước mặt Trần Nhược Tư, nói : “Tiểu tử, ngươi làm sao vậy, đi nào, ta đưa ngươi đến một nơi”
Nhược Tư nghe có tiếng người gọi mình, hắn mở to mắt đứng lên, nghi hoặc nhìn Thanh Mâu hỏi lại : “Hảo thúc thúc, người đã nhìn thấy đám người vừa rồi định giết ta, bọn họ đâu rồi? Là người đã đuổi chúng đi phải không?”
Người trước mặt hắn bây giờ đã nổi sát tâm, vậy mà hắn còn gọi là “hảo thúc thúc” nghe thật tức cười.
Thanh Mâu nhìn qua Trần Nhược Tư, cười cười thong thả nói : “Bọn chúng đều là người của ta, ta bắt bọn chúng đi, chúng dám không đi sao”
- “Hảo thúc thúc quả nhiên có tấm lòng quảng đại, ta từ nay về sau nếu có thể có nhiều quân lính như vậy thật là tốt, sẽ không có kẻ nào dám khi dễ ta, cũng như hảo thúc thúc vậy, không tên nào dám khi dễ thúc thúc.”
Thanh Mâu cười thầm, nghĩ : “Tiểu tử này hình như trở nên thông minh hơn rồi, còn có thể nói lời để lấy lòng ta, ta liệu có thể giết hắn chăng?” Thanh Mâu cảm thấy do dự, không biết phải quyết định thế nào.
Qua một hồi lâu, Thanh Mâu nhìn Trần Nhược Tư nói : “Đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi mà ngươi chưa đến bao giờ.”. Lúc này hắn không còn muốn nuôi dưỡng ảo tưởng nơi Trần Nhược Tư, hắn không muốn lưu lại tên tiểu quỷ này, vốn sẽ là ẩn họa của Minh tộc, hắn quyết định diệt trừ Trần Nhược Tư.
Nhược Tư không thể biết được ẩn tình gì, trong lòng rất hiếu kỳ khiến hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn : “Hay quá, hay quá, chúng ta đi nào.”
Thanh Mâu cười cười, trong lòng thầm nghĩ : “Tiểu tử chớ trách ta vô tình, có trách thì trách tiên khí hộ thể trong người ngươi quả thật khiến người ta chết khiếp, không thể không diệt trừ ngươi.”. Hắn nghĩ vậy, nhìn Trần Nhược Tư nói : “Đi theo ta”.
Trần Nhược Tư cao hứng đáp lại, đi theo Thanh Mâu tới chỗ lúc trước hắn và Tử Điệp cùng đi ra hướng đến cánh cửa vô hình.
Thông đạo dẫn tới luyện ngục tại cửa Minh Vương đại điện kỳ thực chỉ là một ảo ảnh, căn bản là không thực sự tồn tại. Minh Vương sử dụng pháp lực tạo ra thông đạo này mục đích cũng chỉ là để che mắt người khác.
Phía cuối thông đạo hiện ra một động khẩu, cách động khẩu chừng ba trượng xuất hiện một khe đá, khe đá này dẫn tới ba thạch môn, bên trên mỗi thạch môn, ở vị trí chính giữa có một hòn đá nhỏ nhô ra ngoài, những thạch môn này bình thường đều ở trong tình trạng phong bế. Phía trên cùng ba thạch môn khắc ba dòng chữ : Luyện Ngục, Tỏa Tiên Động, Âm Hàn Cung.
Không mất nhiều thời gian, Trần Nhược Tư đi theo Thanh Mâu đã đến được khe đá này. Nhược Tư nhìn chữ trên ba thạch môn, trong lòng cảm thấy có chút bất an nhưng vẫn cố nặn ra một bộ mặt cười, chỉ vào ba chữ “Tỏa Tiên Động” hỏi : “Hảo thúc thúc, ba chữ “Tỏa Tiên Động” này là có ý tứ gì, có thể nào thần tiên đã bị các người giam giữ trong đây, các người thật là lợi hại, quả nhiên có thể khống chế cả thần tiên, không thấy tận mắt thì đúng là không thể tin được, vậy ta theo người tu luyện chẳng phải là còn lợi hại hơn cả tu luyện thành tiên sao?”
Thanh Mâu liếc nhìn Trần Nhược Tư, trầm giọng nói : “Được quả nhiên ngươi không muốn gặp thần tiên, ta cũng không muốn, vậy chúng ta đến chỗ khác.”
Thanh Mâu nói xong, gương mặt thoáng hiện lên một chút ưu tư, hắn cũng không biết là vì cái gì mà như vậy, có lẽ vì, hắn những tưởng muốn lợi dụng tiểu tử này nhưng rồi lại không dám sử dụng, lại cảm thấy ưu phiền.
Trần Nhược Tư dường như đã cảm thấy nỗi ưu tư này, trong lòng càng thêm bất an, thầm nghĩ : “Chẳng lẽ hắn muốn giết ta, vì điều gì mà hắn lại muốn giết ta? Bọn họ quả nhiên là đối địch với thần tiên, chắc chắn không phải người tốt, ta phải làm sao bây giờ?” Nghĩ đoạn quay qua nhìn Thanh Mâu nói : “Nếu như đã không có thần tiên, vậy chúng ta về thôi”, nói xong quay lưng trở về đường cũ.
- “Chờ đã!” Thanh Mâu gọi giật lại.
Trần Nhược Tư không để ý gì đến hắn, ngược lại còn tăng tốc cước bộ, chuyển sang chạy thục mạng.
Thanh Mâu cười lạnh một tiếng, nói : “Tiểu tử, tinh thần cảnh giác của ngươi cũng khá cao đấy, đã biết ta sắp ra tay hạ thủ, ngươi nghĩ mọi việc đơn giản vậy sao?..” Nói đoạn phất tay phóng ra một luồng thanh quang bắn thẳng tới Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư mới chạy được vài bước đã bị đạo thanh quang nọ đánh trúng, đạo thanh quang này cũng không có đả thương hắn, chỉ là khống chế không cho hắn di động dù chỉ nửa bước. Trần Nhược Tư đứng yên tại chỗ, lưng quay lại phía Thanh Mâu nói : “Ngươi muốn làm gì, ta và ngươi vốn không oán thù, tại sao lại muốn giết ta?”
Thanh Mâu không lý gì đến hắn, phẩy tay một cái, một cơn cuồng phong phát ra cuốn Trần Nhược Tư đến chỗ thạch môn có chữ “Luyện ngục”, vừa đến nơi thì cơn cuồng phong cũng tự tiêu tán.
Thanh Mâu nhìn Trần Nhược Tư, lạnh giọng : “Tiểu tử, ta vốn định lưu ngươi lại làm thủ hạ, chỉ tại tiên khí hộ thể trong người ngươi quả thật quá mạnh mẽ làm cho ta cảm thấy bất an, có trách thì trách người đã ban cho ngươi tiên khí đó.”. Thanh Mâu nói xong nhích sang một bên thạch môn, tay chạm vào viên đá nhô ra phía trên thạch môn.
Trần Nhược Tư nhất thời bị dọa cho sợ vỡ mật, hồn xiêu phách tán, toàn thân run rẩy, lấm lét nhìn mọi cử động của Thanh Mâu. Thanh Mâu đưa tay gạt viên đá xuống, thạch môn đã bị khai mở, một quầng sáng màu lam từ bên trong phát ra chói lọi, đồng thời một dòng sóng nhiệt cũng theo đó đi ra từ thạch môn, hướng thẳng Trần Nhược Tư phóng đến.
Trần Nhược Tư nhất thời có cảm giác như đang đứng bên lò lửa, toàn thân nóng rực bất an, quay nhìn Thanh Mâu đã thấy trên người hắn xuất hiện một vầng sáng xanh biếc, chính là hắn đã dựng lên để tự bảo vệ mình.
Thanh Mâu nhìn thoáng Trần Nhược Tư, nở một nụ cười quỷ dị rồi chính mình tiến đến thạch môn trước. Thanh Mâu vừa lùi lại, không đến một hồi sau Nhược Tư đã bị một cỗ lực lượng cường đại kéo vào bên trong thạch môn.
Phía trong thạch môn là một thạch động hình tròn, giữa thạch động là một đĩa thạch anh đường kính chừng 5 thước, từ trong đĩa thạch anh phát ra quang mang xanh biếc nhuộm toàn bộ thạch động thành một khối màu xanh. Lam quang phát ra từ phiến thạch anh không có gì là lạ, chính là một quầng lam sắc hỏa diễm. Trần Nhược Tư ngây ngốc nhìn đám lửa trước mắt, y phục trên người ướt đẫm, là bị nhiệt hãn và lãnh hãn tứa ra từ người hắn làm ướt, nhiệt hãn là do bị hơ lửa, lãnh hãn do hắn quá sợ tình hình diễn ra trước mắt mà ra.
Trần Nhược Tư sợ đến co rúm cả người lại, thân thể run lên bần bật, chân tay mềm nhũn vô lực, nhưng hắn vẫn rất kiên cường đứng vững, vẫn chưa bị ngã xuống đất. Thanh Mâu lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư, cười lạnh : “Sợ rồi phải không?”.
- “Ta việc quái gì phải sợ, ngươi không phải là muốn thiêu chết ta sao? Ngươi cho rằng ta sợ sao, sau khi ta chết đi biến thành quỷ lệ, cả ngày quấn lấy ngươi, không cho ngươi lấy một phút yên bình”. Trần Nhược Tư quay đầu nhìn Thanh Mâu cười cười.
- “Quỷ, ôi sợ quá, kha kha kha…Ngươi biết ta là ai không, ta là Thanh Mâu, Minh Tộc hộ pháp, Minh Tộc ở nơi nào ngươi có biết không? Chính là thế giới của quỷ, hahaha. Bất quá ngươi bị đưa vào lò lửa này, đến cơ hội trở thành quỷ còn không có, nói cách khác là hủy diệt hoàn toàn, ngươi rõ chưa?”
- “Ồ” Trần Nhược Tư khẽ thốt lên một thanh âm lạ lẫm, lẳng lặng nhìn đám lửa một hồi rồi nói : “Đến lệ quỷ cũng không làm được, vậy thì còn có thể làm gì chứ!” Nói xong lặng lẽ thở dài rồi từ từ bước vào đám lửa.
Hắn càng đến gần ngọn lửa, độ nóng càng tăng cao đột ngột, khi đã đến sát gần đám lửa, hắn có cảm giác đang phải ôm lấy một khối sắt nóng đỏ, toàn thân bỏng rát khó chịu.
Giờ phút này, tâm trí hắn hiện lên hình ảnh của sư phụ, các sư huynh cùng lúc, cả thân ảnh của Thanh Long Thú cùng Tử Bào Thanh Niên cũng thoáng hiện về. Hắn trong lòng thầm nói : “Sư phụ, các sư huynh, vĩnh biệt mọi người.” Nói xong bình tĩnh bước thẳng vào đám lửa.
Thanh Mâu thấy sự việc này, trong lòng chấn động, thầm nghĩ : “Tiểu tử này quả nhiên không sợ chết, xem ra hắn chết thế này thật đáng tiếc”. Hắn nghĩ vậy, thở hắt ra một hơi dài, lầm bầm nói : “Đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, vận khí của các ngươi vẫn còn tốt quá, ông trời hình như luôn chiếu cố các ngươi.”. Hắn nói xong lắc đầu bất đắc dĩ, rồi sải bước rời khỏi thạch động. Thanh Mâu vừa ra khỏi cửa, thạch môn liền khẩn cấp đóng lại.
Thanh Mâu theo hầu Minh Vương đã mấy ngàn năm, khổ nỗi vẫn chưa có cơ hội tốt để hạ thủ Minh Vương, mà Minh Vương làm việc đều cẩn thận phi thường không cho hắn một chút cơ hội nào, ngoài ra Minh Vương còn cho một hộ pháp khác ngầm theo giám sát hắn.
Thanh Mâu muốn lật đổ Minh Vương, đầu tiên phải diệt trừ ông ta, mà lão vương này, dường như đã biết âm mưu của hắn nên phòng phạm khắp nơi, việc này làm hắn vô cùng căm tức. Do vậy, hắn chỉ có thể dùng kế mượn đao giết người để đạt được mục đích.
Ngày trước tại trung thổ hắn tung tin đồn, nói rằng mình muốn đi tìm địch nhân báo thù, việc này cũng là một trong những kế hoạch của hắn, tại sao hắn phải giới thiệu đích danh, đó là hắn có chủ ý, hắn lừa người trung thổ rằng đây là mệnh lệnh của Minh Vương.
Có lẽ sẽ có người hỏi hắn không sợ bị lột mặt nạ hay sao. Không thể, người trung thổ hận Minh Tộc khắc cốt ghi tâm, chỉ cần nhìn thấy thôi là đã giết rồi, chắc chắn sẽ không nói gì với người Minh Tộc, lời người dẫn truyện.
Thanh Mâu làm như thế mục đích cũng chỉ là liên hợp cao thủ từ các đạo quán nhằm tìm ra những toan tính của Minh Vương. Minh Vương lúc này tuy pháp thuật đã rất cao cường, cũng đã có tính đến việc xâm lấn trung thổ trong đầu, tuy nhiên hắn còn do dự vì hắn biết rằng ở đó còn có một lực lượng hùng hậu, hắn không muốn đối đầu với lực lượng đó.
Với lực lượng cường đại của Minh Tộc hiện nay đối phó với người của trung thổ không phải là vấn đề lớn, vấn đề chỉ còn là thời gian, chỉ có điều nếu họ muốn chiến thắng được lực lượng siêu nhiên đó và cả thú tộc dũng mãnh, hẳn nhiên phải tổn thất rất nhiều sức lực.
Thanh Mâu không có mộng tưởng nhiều như vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng được ngồi lên cái ghế của Minh Vương, điều này có thể đạt được hay không, không ai biết trước được.
Trần Nhược Tư sau khi nhảy vào lò lửa, tịnh không cảm giác được một chút nhiệt lượng nào, tựa hồ như mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều bị thiêu đốt rồi bốc hơi hết, trước mắt hắn chỉ tuyền một màu lam. Hắn cảm thấy điều này thật kỳ lạ, thầm nghĩ : “Nhiệt độ cao thế này, thân thể ta đã hoàn toàn bốc hơi hết, tại sao tư tưởng của ta vẫn còn tồn tại, quả thật kỳ lạ quá.”
Bất kể hắn nhìn về hướng nào, cũng đều không thể thấy được gì cả, chỉ thấy một không gian xanh lam bao phủ mọi nơi. Ngay cả thân thể của mình cũng không thể nhìn thấy, hắn bây giờ chỉ còn tư tưởng và cảm giác. Hắn cảm giác được chính mình đang rơi xuống đồng thời tay chân vẫn còn cựa quậy được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn cảm thấy đôi chân của đã chạm đến mặt đất, từ mặt đất một luồng nhiệt lượng không ngừng qua gan bàn chân hắn chuyển vào trong thân thể, chậm rãi tràn ngập cơ thể. Lúc này hắn cảm thấy những tế bào đã bốc hơi lại trở về tái tạo thân thể hắn, cùng với nhiệt lượng tràn vào châu thân mỗi lúc một nhiều, hắn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình ngày càng trở nên mạnh mẽ.
- “Việc gì thế nhỉ?”. Trần Nhược Tư không ngừng tự hỏi bản thân mình.
Thời gian trôi qua, lam quang trước mắt Trần Nhược Tư cũng từ từ yếu đi, dần dần chuyển thành ngọn lửa màu đỏ. Dù hoàn cảnh chung quanh ít nhiều thay đổi, nhưng cảm giác của Trần Nhược Từ tựu trung cũng không có gì thay đổi, nhiệt năng dào dạt không ngừng tuôn chảy vào trong cơ thể hắn.
Dần dần đám lửa màu đỏ cũng tắt ngấm, trước mắt Trần Nhược Tư bây giờ cũng không còn gì cả, chỉ còn lại cái đĩa thạch anh. Trần Nhược Tư lấy làm kinh ngạc, trong lòng tự hỏi : “Sao lại thế này, lẽ nào ta vẫn chưa chết?” Nghĩ đoạn đưa tay lên gãi đầu cảm thấy nghi hoặc, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể cái gì cũng đều không có, cứ như là đã trở nên trong suốt vậy khiến hắn cảm thấy hồ đồ.
Trong khi Trần Nhược Tư còn đang nghi hoặc, thanh âm của một lão nhân bất chợt truyền thẳng vào lỗ tai hắn : “Tiểu tử ngươi vận khí thật tốt, bọn ta mấy trăm lão nhân phải hy sinh tiên khí để bảo vệ linh hồn của ngươi.”
- “Người là ai? Người đang ở chỗ nào thế?”
- “Ta bây giờ là một phần của linh hồn ngươi, bất quá chỉ có thể nói chuyện với ngươi vài câu, ngươi nghe lấy, không nên ngắt lời ta”. Thanh âm lão nhân lại truyền đến.
- “Ta biết ngươi vẫn còn nghi hoặc, nhưng ngươi hãy nghe ta nói, ngươi bây giờ dù chỉ tồn tại linh hồn thể, nhưng chỉ cần ngươi đi tìm nơi lạnh nhất thế gian này, tìm được linh xà đã tu luyện ngàn năm, trích lấy một giọt máu của nó rồi uống là ngươi có thể lại thấy thân thể chân thật của mình, ngươi sẽ lại được tái sinh, hơn nữa thân thể của ngươi khi đó không còn là nhục thể phàm nhân nữa, mà là tiên thể, dù như thế ngươi vẫn phải tu luyện để tăng pháp lực, tự nhiên có thể quyết định thành tiên hay không, như vậy sau này ngươi nên chú tâm tu hành.”. Thanh âm của lão nhân lại truyền đến.
- “Các người là vì cái gì mà muốn biến ta thành linh hồn thể, lẽ nào các người không thể tự mình làm như vậy sao? Như vậy các người đều có thể được hồi sinh?” Trần Nhược Tư đáp lời.
- “Tiên khí của mấy trăm lão già chúng ta chỉ đủ cho một người hồi sinh, hơn nữa muốn hồi sinh cũng phải có điều kiện nhất định, đó là người được hồi sinh phải có đủ khả năng phá vỡ phong ấn của luyện ngục này, vì sao một phàm nhân như ngươi có thể phá vỡ phong ấn này, cái đó bọn ta cũng không rõ lắm, chỉ là chúng ta cảm thấy ngươi có đủ điều kiện nên đã để ngươi hồi sinh, chúng ta làm thế này tuy là có tư tâm, nhưng chúng ta cũng không muốn có thêm thần tiên nào bị hủy hoại nơi luyện ngục này nữa”. Thanh âm của lão nhân lại truyền đến.
- “Các người suy nghĩ thế này cũng rất là cao thượng, đáng để học tập.” Nhược Tư nói xong, suy nghĩ một hồi rồi nói : “Lão bảo ta tìm nơi âm hàn nhất để tìm thiên niên xà, phải làm thế nào, như thế nào thì nó mới xuất hiện ở đó?”.
- “Ha ha ha!” Tiếng cười của lão nhân văng vẳng bên tai, dứt tràng cười Trần Nhược Tư rốt cục cũng không nghe được tiếng người đối thoại nữa.
Trần Nhược Tư đứng trên phiến thạch anh, nhìn quanh quất ngửa cổ lên hét lớn : “Ít nhất thì các lão cũng phải cho ta biết làm sao để ra khỏi đây chứ, không thì các người hy sinh vô ích à?”.
Thanh âm của hắn văng vẳng nửa ngày trời, nhưng không một ai trả lời, hắn cay cú lầm bầm chửi : “Mẹ kiếp, hỗn đản cẩu thí thần tiên, nói ra được có một nửa!!!”.
Trần Nhược Tư vô nại đi tới chỗ gần phiến thạch anh, leo lên trên đó rồi nhìn quanh tìm lối thoát. Luyện ngục không gian đã bị phong ấn, vậy nên muốn tìm lối thoát quả thực rất khó khăn. Kỳ thực luyện ngục này không phải là hoàn toàn bị phong bế, thạch môn thực ra chỉ là một ảo ảnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn là ảo ảnh, từ phía bên ngoài nó hoàn toàn là một phiến đá thực sự, phải gạt cái cần đá thì nó mới khai mở, nhưng từ phía trong nó lại là hư ảo, đây chính là điểm quỷ dị của thạch môn này. Thạch môn dẫn vào “Tỏa Tiên Động” và “Âm Hàn Cung” đích thị cũng là như thế này. Dĩ nhiên Trần Nhược Tư không thể biết được điều này.
Trần Nhược Tư vô nại nhìn động khẩu, nói : “Ta phải ra như thế nào đây?”. Nói đoạn đi thẳng lại gần chỗ thạch môn. Hắn cảm thấy thân thể mình như đang xuyên qua không khí hướng thẳng ra phía bên ngoài. Trần Nhược Tư cảm thấy vui vẻ, lẩm bẩm nói ra : “Nguyên lai thạch môn này cũng chỉ là hư ảo, hại ta mất nửa ngày trời”. Hắn nói xong lồm cồm bò dậy, đứng giữa khe đá nhìn hai thạch môn còn lại, thầm nghĩ : “Tỏa Tiên Động này khẳng định là có thần tiên bị nhốt ở bên trong, ta vào xem thử một tý rồi tiện thể hỏi luôn nơi âm hàn nhất thế gian tọa lạc ở đâu?”. Trần Nhược Tư nghĩ vậy nhằm thẳng thạch môn này tiến vào.
“Cốp!!!...” Thân thể Trần Nhược Tư va chạm mạnh vào thạch môn, cái đầu hắn xuất hiện một cục u to tổ bố. Hắn bây giờ tuy tồn tại dạng linh hồn thể nhưng những cảm giác của hắn vẫn như thân thể chân thật, hỉ, nộ, ai, lạc, đau đớn vẫn có thể cảm nhận, duy chỉ có điều là hắn không thấy thân thể mình thôi.
- “Cái thân thể quái dị này, không nhìn thấy nhưng vẫn biết đau, lần sau phải cẩn thận hơn mới được, sau này có bị người đâm một dao chảy máu cũng không thấy vết thương mà băng bó được, vậy thì đau lắm.”
Hắn đứng trước thạch môn, chờ đợi một hồi cho vết thương đỡ đau rồi bắt chước Thanh Mâu, vươn tay kéo cái cần đá xuống.
“Ràoòòò….”. Một tiếng động vang lên, thạch môn đã được khai mở, một luồng xú khí bốc lên nồng nặc, Trần Nhược Tư vội vàng lùi lại vài bước, xém nữa thì mửa hết cả ra. Đương nhiên đây cũng chỉ là một cảm giác, cho dù hắn có nôn ra thật thì cũng chẳng có cái gì phun ra cả.
Trần Nhược Tư đưa bàn tay hư ảo bịt chặt lấy hai lỗ mũi cũng là hư không lại thầm nghĩ : “Tỏa Tiên Động này vì sao lại có thứ mùi khó ngửi quá, lẽ nào bọn chúng thực sự đã hại chết cả thần tiên ở đây sao, bọn chúng chính mình đi vào không thấy khó ngửi sao?”
Trần Nhược Tư biết được người của Minh Tộc khi vào nơi này đều vận công hộ thể, cách ly thân thể với môi trường bên ngoài nên chắc cũng không ngửi thấy mùi gì cả. “Mùi khó ngửi như vậy, ta có nên vào hay không”, Trần Nhược Tư trong lòng tự hỏi, lại chợt nhớ đến hai lỗ mũi tội nghiệp, liền đưa tay bịt mũi rồi từ từ tiến đến thạch môn chắn trước Tỏa Tiên Động.
Hắn đi vào với tốc độ thật chậm, gần như ngang bằng với một con kiến. Lúc này hắn nghe thấy phía sau có tiếng người nói chuyện, hắn quay đầu lại phía sau nhìn thấy vô số âm binh quỷ sứ Minh Tộc đang nhằm chỗ hắn chạy tới. Đám âm binh quỷ sứ này là do tiếng động mở cửa làm kinh động nên chạy tới đây. Trần Nhược Tư thấy vậy, bất chấp mùi xú uế gia tăng cước bộ lao đến chỗ thạch môn.