Từ sau khi nhìn thấy huyễn tạp quảng cáo của cửa hàng Song Hoàn, Trần Mộ đối với những huyễn tạp quảng cáo khác đều mất đi hứng thú. Hắn có phần khó hiểu, có một số cửa hàng khác, quy mô so với cửa hàng vừa rồi cũng không khác biệt gì nhưng tại sao huyễn tạp quảng cáo lại khác biệt nhiều đến như vậy?
Bất quá lần này Trần Mộ cũng thu hoạch được rất nhiều, ít nhất thi cũng biết được cái gọi là huyễn tạp quảng cáo đích thực. Trong mắt của hắn những huyễn tạp quảng cáo mượn thân thể mỹ nữ căn bản không thể tính là một huyễn tạp quảng cáo.
Kiến thức tăng lên nhưng sự thật quá tàn khốc.
Trần Mộ bây giờ vẫn không có cách nào làm ra một khối huyễn tạp quảng cáo đạt đến trình độ như vậy. Nhưng hắn vẫn muốn làm cho Hoa thúc một khối huyễn tạp quáng cáo, đương nhiên không phải là loại mỹ nữ huyễn tạp quảng cáo này.
Đi dạo một vòng, bản thiết kế tổng thể biển quảng cáo cho Hoa thúc cũng đã định hình trong tâm trí hắn. Vấn đề còn lại chính là chế tạo. Đại khái cần khoảng ba ngày sẽ hoàn thành.
………………………………
“ Đình Y”. Sau lưng Tả Đình Y truyền đến một thanh âm vang dội, hắn dừng bước, quay người nhìn lại, một người thanh niên vóc dáng cao to đang rất nhanh chạy đến. Đây là Hồng Đào, bạn thân của Tả Đình Y.
“ Ha ha, ngươi cái thứ này cuối cùng cũng bị ta bắt được!” Hồng Đào đột nhiên bước nhanh về phía trước dùng cánh tay ôm lấy cổ Tả Đình Y.
Tả Đình Y vóc dáng cao gầy ngay lập tức bị hắn lảo đảo kéo về phía trước.
“ Nhẹ thôi! Chú ý đến hình tượng một chút.” Tả Đình Y khó chịu nhíu mày, nói khẽ.
Hồng Đào với dáng vẻ không quan tâm nói: “ Thôi đi, hình tượng với không hình tượng cái gì chứ, ta nói ngươi lúc này chính là đạo đức giả, một chữ thôi, GIẢ!”
Hồng Đào dáng người khoảng một thước tám, thân hình to khoẻ, mặc bộ đồng phục chật cứng, ngoài ra rất anh tuấn vui tươi, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, trong trường học phẩm chất cực cao. Mà tính cách lại hào sảng nghĩa hiệp, nên càng làm cho hắn trở thành nhân vật có tiếng nói nhất trong trường học.
So với bên cạnh, Tả Đình Y thân thể tỏ ra quá gầy yếu. Bất quá bộ đồng phục thẳng đẹp làm cho hắn nhìn cũng rất nhẹ nhàng phong độ. Thứ mà chỉ chế tạp sư mới có đó là khí chất nhã nhặn. Hắn trong lòng các nữ sinh còn nổi tiếng hơn cả Hồng Đào.
“ Điều thứ chín mươi mốt nội quy trường Đông Vệ Học Phủ, học viên tại nơi công cộng, cần phải chú ý đến hình tượng.”
“ Điều thứ sáu mươi quy tắc ăn mặc trường Đông Vệ Học Phủ, trong ngày lên lớp, học viên phải mặc đồng phục vào trường học, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, đặc biệt là cổ áo, phải gài cúc lại…..”
Tả Đình Y đứng thẳng người, đầu tiên là vuốt vuốt bộ đồng phục trên người, ngay sau đó mặt không biểu tình, ánh mắt hướng về cổ áo đang mở rộng của Hồng Đào một chữ cũng không ngừng nói.
“ Được rồi, được rồi, ta đầu hàng!” Hồng Đào vội vàng xin tha, Tả Đình Y từ sau khi gia nhập vào ban kỷ luật của nhà trường, liền trở thành vị học sinh đầu tiên trong lịch sử trường học có thể đem tất cả bảy trăm hai mươi hai điều giáo quy vô luận lớn nhỏ thuộc nằm lòng. Hắn không sợ tả Đình Y lôi hắn đến ban kỷ luật mà hắn chỉ sợ Đình Y nói nhảm.
“ Hắc, ngươi xem, đó không phải là Hân Nghi sao.” Hồng Đào thấy vậy ngay lập tức nói sang chuyện khác.
Cách bọn họ không xa, là một cô gái đeo kẹp tóc màu hồng nhạt. Nàng một tay cầm một cây kem, tay kia đang nắm một cuốn tạp chí màu sắc sặc sỡ, đằng sau nàng là hai con chó một lớn một nhỏ.
Tả Đình Y khôi phục vẻ mặt tự nhiên, nhấc chân đi về phía trước, Hồng Đào vội vàng đuổi theo, hai người sóng vai mà đi. Tả Đình Y hơi hạ thấp đầu: “ Ngươi đối với nàng có hứng thú?”
“ Quên đi.” Hồng Đào vội vàng lắc đầu: “ Ta cũng không dám, ngươi biết anh trai nàng là ai không? Trưởng phòng cảnh sát thành Đông Phương Vệ, hắc hắc, lần trước Aragon tiểu tử đó muốn đánh nhau bị nàng bắt được, kết quả trực tiếp bị đưa đến sở cảnh sát, bị nhốt trong đó hơn năm giờ, nghe nói lúc đi ra hắn nhìn không giống người chút nào a!” Hồng Đào ríu rít nói.
“ Hừ, đáng đời.” Tả Đình Y khinh thường nói, hắn đối với loại người ăn chơi trác táng như Aragon luôn luôn rất xem thường. Tả Đình Y xuất thân danh môn, mà Aragon mặc dù phụ thân là phú hào một phương, nhưng mà trong mắt của Tả Đình Y gia đình quý tộc như vậy so với bọn nhà giàu mới nổi cũng không khác gì nhau. Chỉ là tên kia cũng biết điều không có gây hấn gì với Tả Đình Y.
“ Nghe nói một thời gian nữa tinh viện muốn cho người đến trường chúng ta.” Hồng Đào thử dò xét hỏi.
Tả Đình Y hơi kinh ngạc nhìn hắn: ” Tin tức của ngươi rất nhanh a.” Tả Đình Y rất được các giáo viên yêu thích, hầu như những chuyện lớn nhỏ trong trường hắn đều biết trước. Hơn nửa hắn thuộc ban kỷ luật của trường, về phương diện giáo vụ cũng có liên quan, tin tức so với những học sinh bình thường nhanh hơn rất nhiều.
“ Hắc hắc, chứ sao.” Hồng Đào dõng dạc nói, sắc mặt ngay sau đó liền trở nên oán giận: “ Cái thứ như ngươi có phải là bạn thân của ta không, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho ta biết một tiếng.”
Tả Đình Y giải thích nói:” Ta cũng vậy, vừa mới biết không lâu. Nhà trường yêu cầu chúng ta nghiêm khắc, thắt chặt kỷ luật, tránh làm xấu mặt người ngoài.”
“ Đại khái là còn bao lâu nữa? Bọn họ đến trường chúng ta làm gì?”
“ Còn khoảng hơn một tháng nữa, bọn họ tới làm gì ta cũng không biết rõ, chỉ nói là giao lưu trao đổi gì đó.”
“ Ngươi nói thử xem, đệ tử của Tinh Viện thực lực rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào? Thật sự là làm cho người ta chờ mong a!” Trong mắt Hồng Đào xuất hiện quang mang nóng cháy, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Đình Y, ngươi có muốn đi Tinh Viện không?”
Tả Đình Y dừng lại cước bộ, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi mới lắc đầu nói:” Ta cũng không biết, bất quá Tinh Viện mấy năm nay tuy có hơi sa sút, những vẫn là một trong lục đại học phủ, nền tảng vững chắc, trình độ của họ không phải những trường học bình thường có thể so sánh. Vả lại lần này bọn họ đến cũng chưa chắc có liên quan đến việc chiêu sinh.”
“ Thôi đi, theo ta thấy tám chín phần là có liên quan đến việc chiêu sinh. Tinh viện đã nhiều năm rồi không có cùng trường học khác tiến hành giao lưu, không phải vì vấn đề chiêu sinh thì là cái gì?” Hồng Đào không cho là đúng, nếu như thật sự giống như hắn suy nghĩ, thì cơ hội của hắn cũng rất lớn. Tả Đình Y cũng biết rõ thực lực người bạn thân này của mình, thực lực chân chính của Hồng Đào so với những biểu hiện thường ngay của hắn cao hơn rất nhiều.
“ Vậy bọn họ tại sao lại chọn lựa trường của chúng ta?” Tả Đình Y lời nói sắc bén trực tiếp đi vào trọng tâm vấn đề.
Đúng vậy, nếu như nói là bởi vì việc chiêu sinh, vậy Tinh Viện tại sao lại chọn Đông Vệ Học Phủ? Cứ cho là Đông Vệ Học Phủ có thực lực đi, mà cho dù như vậy thì cũng không tới phiên Đông Vệ Học Phủ.
“ Ách…” Hồng Đào có chút nghẹn lời.
“ Không biết bọn họ lần này tới là nội viện đệ tử hay ngoại viện đệ tử đây.” Tả Đình Y thong thả nói.
“ Tốt nhất là nội viện, ngoại viện thì không thú vị.” Hồng Đào đem vấn đề vừa rồi vứt sang một bên tiếp lời vấn đề của Tả Đình Y.
Tả Đình Y khinh thường liếc mắt nhìn Hồng Đào:” Chỉ sợ cho dù là ngoại viện đệ tử thì cái vị gọi là cao thủ của trường ta cũng không đối phó được.” “ Gọi là cao thủ” Bốn chữ này hắn nhấn mạnh từng chữ một.
Hồng Đào cười khan hai tiếng:” Đình Y, ngươi cứ nâng uy danh người ngoài, hạ thấp uy phong người mình.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của changkho276
Tinh Viện là một trong sáu học phủ lớn của liên bang Thiên Du, có lịch sử lâu đời, mà người sáng lập ra nó lại càng đại danh lừng lẫy, người đó là Hyner Vincent Van. Chính vì vậy, dù mấy năm nay Tinh Viện tuy sa sút, nhưng vẫn không rơi khỏi hàng ngũ sáu học phủ lớn, nhưng lại xếp hạng cuối cùng.
Sự suy sụp của Tinh Viện, liên quan trực tiếp đến thể chế của họ.
Tinh Viện chia ra thành ngoại viện và nội viện, mỗi năm tới một thời gian đặc biệt, trường học sẽ tuyển chọn một ít học viên có thiên phú cùng thành tích ưu tú từ ngoại viện vào nội viện học tập. Nội viện là hạch tâm của tinh viện, mỗi người có thể từ nội viện đi ra, cho dù là chế tạp sư hay tạp tu, không vị nào không để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử.
Nhưng điều kiện tiến vào nội viện không chỉ cực kỳ nghiêm khắc, muốn ra cũng không dễ dàng. Suốt mười năm nay không ai từ trong nội viện đi ra, đây là nguyên nhân chính làm cho Tinh Viện xuống dốc trong những năm gần đây. Mà năm học phủ khác, không nói đến liên bang tổng hợp đại học phủ đang như mặt trời giữa trưa, dù là học viên cực kì thưa thớt như Khổ Tịch Tự, vẫn cứ qua hai ba năm lại xuất hiện một hai nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Chỉ có mỗi Tinh Viện đã hơn mười năm không có ai từ nội viện đi ra.
Mấy năm nay danh tiếng Tinh Viện đều là do học viên ngoại viện tạo nên, mới miễn cưỡng tận lực chống đỡ cục diện xấu hổ trước mắt.
Bất quá từ đây có thể thấy được, học viên ngoại viện vẫn mạnh hơn học viên các trường thông thường không ít. Cho nên câu nói của Tả Đỉnh Y vừa nãy liền khiến những người đặt mắt cao hơn đầu xấu hổ không thôi.
--------------------
Hôm nay cuối cùng cũng chế tạo xong huyễn tạp quảng cáo cho Hoa thúc, đã bảy ngày trôi qua từ lúc Trần Mộ đi đến Kim phố.
Sản phẩm sau cùng này Trần Mộ rất hài lòng.
Do vỏ cây Thiên Vân trải qua đặc thù xử lý chế thành, trên thân tạp hiện ra màu trắng bán trong suốt, những cấu vân màu xanh lá tạo thành đồ án phức tạp hoàn mĩ nhỏ bằng nửa bàn tay. Bút lực của Trần Mộ đã có chút hỏa hầu, đường nét trôi chảy tự nhiên.
Một cây hoa thanh lan cao ngang đầu người, lá cây xanh tươi, thân hoa thon dài mảnh khảnh trắng noãn, trên đó là vài đoá hoa lan màu trắng sữa, đong đưa nhè nhẹ. Cứ mỗi mười giây những đóa hoa lan này sẽ phóng ra một ít đốm sáng rực rỡ, đốm sáng biến hóa như hơi nước, lung linh rực rỡ, dần dần biến ảo thành chữ “ Cửa hàng tạp hóa Hoa thúc ” sáng rực.
Vào ban đêm, đoá hoa thanh lan này mới có thể hiển lộ hết vẻ đẹp của nó.
Trong năm ngày, ngoại trừ huyễn tạp quảng cáo hoa thanh lan, Trần Mộ còn chế tạo một huyễn tạp khác.
Khối huyễn tạp này Trần Mộ chỉ mô phỏng theo một bộ phận trong đó. Trong số các ảo ảnh mà khối huyễn tạp kia phóng ra, con rồng lửa vây quanh thanh niên áo đen lạnh lùng khiến Trần Mộ hứng thú.
Huyễn lệ mà nóng cháy, đại biểu cho quyền lực và sức mạnh. Đây là huyễn tạp hỏa long cấp ba, thuộc về trung cấp chiến đấu tạp. Rồng lửa hoàn toàn do năng lượng mô phỏng thành, dưới sự khống chế của tạp tu, nó không chỉ phát ra sức nóng kinh người, còn có tính nổ mạnh, linh hoạt, uy lực mạnh mẽ. Được rất nhiều chiến đấu tạp tu yêu thích.
Huyễn tạp mà Trần Mộ chế tạo có liên quan đến hỏa long tạp, nhưng nó chỉ là huyễn tạp cấp một. Nói cách khác, đây không phải là hỏa long tạp thực sự, mà chỉ là hỏa long huyễn tạp. Huyễn tạp này có thể tạo ra ảo ảnh Xích Diễm Long cực kì giống thật, nhưng ảo ảnh này chỉ do ánh sáng tạo thành, không có bất cứ lực sát thương gì.
Nhưng không thể không nói, Trần Mộ chế tạo huyễn tạp này phóng ra ảo ảnh rồng lửa rất giống thật!
Rồng lửa nhìn rất sống động, thân thể do tầng tầng ngọn lửa cuồn cuộn tạo thành vừa ảo vừa thật, một khi được phóng ra, nó sẽ bay vờn quanh bầu trời nhảy múa, thỉnh thoảng tạo ra một chùm lửa đỏ sẫm, như muốn nuốt lấy người khác, thanh thế làm người ta sợ hãi cực độ.
Quảng cáo của cửa hàng Song Hoàn để lại ấn tượng cực kì sâu sắc cho Trần Mộ, trước đây hắn chưa từng nghĩ ảo ảnh có thể làm được đến độ phức tạp như thế. Hỏa long huyễn tạp là kết quả từ cơn xúc động nhất thời của Trần Mộ sản sinh ra.
Bất quá chuyện này làm cho hắn hiểu một điều, trình độ của mình cách vị chế tạp sư chế tạo quảng cáo cho cửa hàng Song Hoàn bao xa.
Mang theo huyễn tạp quảng cáo cho Hoa thúc, tâm tình Trần Mộ tốt hơn nhiều. Trong cuộc sống bình thản của hắn, chuyện cần hoàn thành rất ít, đây là một việc trong số đó. Hôm nay rốt cuộc làm xong, trong đầu hiện lên vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi của Hoa thúc khi nhìn thấy ảo ảnh do huyễn tạp quảng cáo phóng ra, trong lòng hắn liền tràn ngập chờ mong.
Hắn chạy một mạch đến cửa hàng tạp hóa của Hoa thúc.
Cánh cửa đóng im lìm khiến Trần Mộ bất ngờ, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một dự cảm mơ hồ.
Hắn vội vàng chạy đến cửa hàng xung quanh, tìm được một ông chủ, vội vàng hỏi: “ Chào ông, Hoa thúc kế bên sao hôm nay không mở cửa?”
“Ai biết, đã vài ngày ông ấy không đến!” Chủ cửa hàng ngẩng đầu liếc nhìn Trần Mộ, hời hợt trả lời.
Trần Mộ thất hồn lạc phách quay về nhà. Từ hôm đó về sau, hầu như hàng ngày hắn đều đến cửa hàng của Hoa thúc, song lần nào cũng thất vọng trở về, cửa hàng của Hoa thúc từ sau khi đóng cửa, vẫn không mở lại.
Hắn cũng hỏi thăm những chủ cửa hàng xung quanh chỗ ở của Hoa thúc, nhưng không một ai biết.
Trần Mộ biết, Hoa thúc có thể đã đến bước cuối cùng. Thật ra lúc Hoa thúc không ngừng ho khan, hắn đã có một loại dự cảm mơ hồ.
Điều này khiến cho hắn buồn bã trong suốt một thời gian dài.
Cuộc sống an ổn nhiều năm, khiến hắn đối với cái chết của Hoa thúc có chút bỡ ngỡ.
Hoa thúc qua đời đả kích Trần Mộ rất lớn, hắn cũng không rõ đây là loại kích thích ra sao. Nhưng hắn liều mạng luyện tập, luyện tập môn thể dục học từ huyễn tạp thần bí cùng chế tạo huyễn tạp. Lần luyện tập này hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
Huấn luyện một ngày một đêm, hắn hoàn toàn quên thời gian. Mỗi ngày đều tập đến mức mệt muốn chết mới thôi, nhưng hắn vẫn tiếp tục không ngừng, hắn còn huấn luyện theo cách tự làm khổ mình, hắn không muốn cho mình có chút nhàn rỗi nào. Hắn sợ, sợ nghĩ đến Hoa thúc, sợ nghĩ đến những sự việc trước kia.
Hắn muốn bản thân mình trở nên bận rộn!
Ngoại trừ mua sắm những vật phẩm cần thiết hàng ngày, hắn không hề bước ra khỏi phòng. Mỗi ngày không ngừng luyện tập môn thể dục, không ngừng luyện tập chế tạo huyễn tạp, hắn cũng bắt đầu tiếp xúc với tri thức về trù tạp. Nhưng chỉ tiếp xúc đến phần kiến thức căn bản, dù vậy sự thâm thúy của trù tạp cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng khó khăn.
Trong mắt hắn, đây hoàn toàn là một lĩnh vực mới mà hắn chưa từng tưởng tượng qua.
Trong thời gian Trần Mộ khổ cực huấn luyện, thành Đông Thương Vệ phát sinh một việc lớn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của changkho276
Tinh Viện một trong sáu đại học phủ, đột nhiên thông báo tổ chức giao lưu cùng Đông Vệ học phủ. Việc này tại thành phố không lớn như Đông Thương Vệ là một tin chấn động.
Tinh Viện là ai? Đường đường là một trong sáu đại học phủ, lịch sử của nó còn lâu đời hơn liên bang tổng hợp học phủ nổi danh nhất bây giờ rất nhiều, người sáng lập ra nó chính là người sóng vai cùng cha đẻ của tạp phiến lí luận, Hyner Vincent Van.
Mỗi điểm huy hoàng trước kia của Tinh Viện lần lượt đều bị đào xới lên, nhất thời Tinh Viện phảng phất trở thành niềm kiêu ngạo của tất cả dân cư ở thành phố Đông Thương Vệ.
Nước lên thuyền cao, Đông Vệ học phủ cũng nhờ vậy mà nổi danh, các học viên mỗi bước đi đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tinh thần phấn chấn.
Mục đích đến Đông Vệ học phủ của Tinh Viện cũng là đề tài được mọi người bàn tán nhiều nhất. Không lâu trước, Tinh Viện mà mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ trong ánh mắt không ngờ lại đến Đông Vệ học phủ, rất nhiều người dân ở thành phố Đông Thương Vệ vừa nghe tin này đều cười khẩy, cho là tin vịt.
Cả thành Đông Thương Vệ trong một đêm liền trở nên sạch sẽ trật tự, trên các con đường không có một hạt bụi, không thấy trẻ lang thang. Khắp nơi là công nhân đang chỉnh trang thành phố, đây là lệnh do thị trưởng đưa ra.
Lượng du khách đến Đông Vệ học phủ cũng tăng vọt, nhiều người rất tò mò, trường học không danh tiếng này có điểm nào được Tinh Viện coi trọng chứ? Trong một tuần sau khi Tinh Viện công bố tin tức này, Đông Vệ học phủ nhận được hơn một trăm thư giao lưu trao đổi của các trường khác.
Tất nhiên Trần Mộ không biết những việc này, đã khá lâu rồi hắn không có ra ngoài. Bất quá dù biết được, hắn cũng cho rằng chuyện này không có liên quan gì đến mình.
Mỗi ngày như mọi ngày, huấn luyện, học tập.
Hắn không biết sao mình lại như vậy, cũng không muốn biết, hắn chỉ không muốn dừng bản thân lại.
Dưới loại huấn luyện học tập có vài phần tra tấn này, trình độ của hắn tiến bộ khá nhanh.
Trần Mộ cảm giác mình như đang nằm mơ, một giấc mơ có vẻ rất dài mà ngắn ngủi, từ giấc mơ tỉnh lại hắn có cảm giác xa lạ với bản thân.
Cả người hắn như tràn đầy sức mạnh. Bây giờ hắn có thể dùng một tay nhấc vật nặng mà trước kia phải cần đến hai tay. Trừ việc này, cảm giác của hắn cũng nhạy bén hơn nhiều, sức bật, độ mềm dẻo mọi mặt đều tăng lên. So sánh mà nói, thân thể hắn ngược lại tăng trưởng rất ít.
Khiến hắn cảm thấy khó tin là thân thể hắn đã mềm mại đến mức có thể tùy ý uốn lượn, điều này làm hắn nhớ đến diễn viên trong đoàn xiếc. Thân thể mềm dẻo của họ thậm chí có thể chuyển hướng trong ống nhỏ hẹp. Bất quá họ đều là những cô bé mười hai mười ba tuổi, phụ nữ trời sinh mềm dẻo hơn đàn ông nhiều lắm, mà độ tuổi này lại là thời kì thân thể của họ mềm dẻo nhất.
Nhưng mình thì sao? Đã sắp mười sáu tuổi, lại là đàn ông.
Đương nhiên, trong mắt Trần Mộ, thiếu niên và đàn ông không khác gì nhau, ít nhất đối với hắn là vậy.
Dù ở mặt huấn luyện này Trần Mộ có tiến bộ kinh người, nhưng lòng hắn vẫn là một màu xám. Tiến bộ này cũng không thể để hắn ngạc nhiên hay vui mừng. Bây giờ trừ tạp phiến thần bí kia ra, hắn đã mất đi lòng hiếu kì với mọi thứ.
Đã thành thói quen, hắn vẫn cắm đầu huấn luyện học tập như máy móc. Nhưng hắn đã bắt đầu tư duy trở lại. Điều hắn suy ngẫm cũng không phải là ý nghĩa của sự sống, đối với hắn điều này quá xa xôi. Thật ra cái chết của Hoa thúc ảnh hưởng rất lớn đến hắn, đôi lúc không khỏi nảy sinh một ít thương tiếc, nhưng rất nhanh, hắn liền bỏ đi những ý nghĩ dư thừa này ra ngoài.
Người chết thì cũng đã chết, người đang sống thì vẫn phải sống tiếp.
Cuộc sống là thật, hắn không quen tư duy về ý nghĩa của cuộc sống. Hiện tại hắn muốn làm một chuyện cơ bản nhất, đó chính là sống.
Hoa thúc qua đời, đối với hắn mà nói, không chỉ là một người thật sự quan tâm hắn vĩnh viễn ra đi. Còn có nghĩa từ nay về sau, hắn phải tìm một nơi khác để bán năng lượng tạp của mình. Đây là một vấn đề lớn, rất lớn, nếu không giải quyết, tất cả đối với hắn đều chỉ là ảo ảnh, không thực tế. Hắn phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Đúng lúc này, Lôi Tử tới.
Lôi Tử vừa vào, liền nằm thẳng xuống giường của Trần Mộ, trong miệng không ngừng than thở: “Ai, thật là thoải mái, mệt chết được. Đầu gỗ, cái giường nát của người hình như trở nên thoải mái thật đó.”
Trần Mộ không để ý đến hắn, đứng dậy đưa chén nước cho hắn: “ Sao hôm nay ngươi lại tới đây?”
“ Nhớ ngươi.” Lôi Tử nói một câu không đâu, chợt vẻ mặt khổ sở, không đầu không đuôi than một câu: “Đầu năm nay, muốn kiếm sống thật không dễ.”
Vừa nghe câu này, Trần Mộ liền biết tên này chắc chắn là bị ủy khuất gì, hoặc là chịu đau khổ gì, đến đây dốc bầu tâm sự. Hắn biết mình nên làm thế nào, chính là không cần làm gì cả, chỉ cần lẳng lặng ngồi nghe.
Quả nhiên, Lôi Tử bỗng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt căm hận: “Đầu gỗ, ngươi nói cuộc đời này là sao, lão tử làm việc bán sống bán chết, không ngờ thằng khốn kia chẳng nói một lời chiếm hết công lao, hắc, thằng chó chết, tổng biên kịch cái gì chứ!”
Dưới lời kể đầy bức xúc của Lôi Tử, Trần Mộ rốt cuộc cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Lôi Tử còn trẻ lại chịu khó, sau khi vào công ty tạp ảnh, liền nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh trong đó. Bởi vì đọc sách nhiều năm, lại thông minh, hắn bắt đầu thử viết kịch bản. Mà hành vi của hắn được tổng biên kịch phát hiện, tổng biên kịch không ngừng khen ngợi hắn, cũng hứa hẹn chỉ cần hắn sáng tác ra một kịch bản hay, liền đưa hắn lên làm biên kịch chính thức.
Có hứa hẹn này Lôi Tử vắt óc suy nghĩ ngày đêm, hao hết tâm huyết, cuối cùng viết ra một kịch bản mà hắn hài lòng. Đưa tổng biên kịch xem qua, tổng biên kịch vừa vui mừng vừa kinh ngạc, liền quyết định tại chỗ, dựa theo kịch bản bắt đầu chế tác.
Chứng kiến tâm huyết của mình được coi trọng, Lôi Tử hạnh phúc hơn ai khác. Hắn vô cùng chờ mong tạp ảnh ra mắt, song hắn không thể ngờ, sau khi tạp ảnh hoàn thành, đưa ra thị trường. Hắn mới phát hiện, tên người biên kịch được ghi trên tạp ảnh là tên của vị tổng biên kịch kia. Hắn như bị sét đánh tại chỗ, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Khi hắn tức giận tìm đến tổng biên kịch, tổng biên kịch chỉ cười lạnh đưa hắn năm vạn Audierne, không hề nhắc đến chuyện đưa hắn lên làm biên kịch chính thức. Hơn nữa còn dọa, nếu hắn ra ngoài nói lung tung, sẽ đuổi hắn ra khỏi công ty.
Làm cho Lôi Tử cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa tức giận là bộ tạp ảnh này nhanh chóng nổi như cồn, trong hai tuần ngắn ngủi, đã đứng đầu trong bảng tiêu thụ. Mà vị tổng biên kịch kia cũng nhờ bộ tạp ảnh này mà trở thành nhân vật quyền thế trong giới tạp ảnh.
Tất cả lửa giận cùng sức lực của Lôi Tử dường như theo đoạn kết câu chuyện mà biến mất, hắn chán nản nằm xuống giường một lần nữa. Trần Mộ lẳng lặng ngồi nghe, cũng không tỏ thái độ gì. Thật ra dù là hắn hay Lôi Tử, gặp qua chuyện bất công hơn thế này nhiều lắm, chỉ là kịch bản này chứa rất nhiều tâm huyết của Lôi Tử, cho nên hắn mới bức xúc đến vậy. Nhưng lý trí của hắn và Trần Mộ chưa bao giờ tin rằng trên thế giới này thực sự có công bằng.
“Ngươi học huyễn tạp đến đâu rồi?” Qua lúc lâu, Lôi Tử mới thều thào hỏi Trần Mộ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của changkho276
Trần Mộ lắc đầu: “Đã lâu không làm qua.” Trong thời gian này hắn đang cố gắng nghiền ngẫm lý luận cơ sở của trù tạp.
“Vậy mấy ngày nay người làm gì?” Lôi Tử như nghe thấy một chuyện không thể tin được, bật dậy nhìn Trần Mộ. Hắn rất hiểu đứa bạn này. Hắn không ham chơi, hay chính xác trong đầu hắn căn bản không có khái niệm chơi là gì. Trong đầu Lôi Tử, Trần Mộ như không hề biết mệt mỏi, chưa bao giờ biết chán ghét, một lòng học tập huyễn tạp, mặc dù không thích cầu tiến, nhưng là một thanh niên rất tốt.
Song hôm nay hắn không ngờ Trần Mộ nói đã lâu hắn không đụng đến huyễn tạp, bảo sao hắn không kinh ngạc?
Trần Mộ im lặng, không nói lời nào. Hắn không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Lôi Tử thấy vẻ mặt Trần Mộ như vậy, hiểu rõ hắn không muốn nói. Nếu như Trần Mộ không muốn nói, Lôi Tử tin tưởng, trên thế giới này không ai có thể từ trong miệng hắn moi ra được một từ nào.
“Được rồi, đừng làm ra bộ mặt xấu này, ai cần? Vậy có cái nào hồi trước làm không? Cho ta xem một chút.” Lôi Tử ra vẻ thoải mái nói.
Bọn họ là một đôi bạn như thế, khi bản thân phẫn nộ sẽ không nhịn được liền gặp nhau để phát tiết, mà khi người kia khó chịu, cho dù mình không vui, cũng tuyệt đối không đeo vẻ mặt khổ não làm cho không khí đã nặng nề lại càng nặng nề hơn.
Trần Mộ tiện tay đưa cho Lôi Tử một huyễn tạp: “Ừ, nó đây.”
“Hắc, để nhân vật có thực lực trong giới tạp ảnh như ta xem xét huyễn tạp ngươi chế tạo, nói cho ngươi biết, ánh mắt của ta rất độc, đến lúc bị ta chê cũng đừng buồn.” Lôi Tử vừa bảnh chọe vừa cuống quít cầm lấy huyễn tạp Trần Mộ đưa.
“Ha, rốt cuộc đã đến thời khắc lịch sử…” Lôi Tử vừa nói vừa vụng về cắm huyễn tạp vào trong khe chứa tạp trên độ nghi của mình.
Chứng kiến động tác vụng về của Lôi Tử, Trần Mộ không chịu được, trong lòng buồn bực, trước đây thân thủ tên này không phải là rất linh hoạt sao?
Hắn không biết, bây giờ bất luận là độ linh hoạt, nhanh nhẹn, sức lực, hay nhãn lực của thân thể hắn so với trước kia đã như hai người khác nhau. Cho nên hắn mới đột nhiên cảm thấy động tác của Lôi Tử rất vụng về, không hợp lý. Không phải Lôi Tử vụng về đi, mà là trình độ hắn biến cao. Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa nhận ra điểm này.
Lôi Tử nhấn nút kích hoạt.
Đột nhiên, một quái vật to lớn xuất hiện giữa khoảng không, cơ hồ bịt kín cả căn phòng. Là một con rồng! Một con rồng lửa! Thân thể thật dài của nó cuộn tròn vờn quanh, một cặp mắt đỏ thẫm sâu hoắm nhìn hắn chăm chú, như muốn xem thấu nội tâm của hắn. Lôi Tử sợ đến lạnh cả xương sống.
“Má ơi!” Lôi Tử trừng mắt, ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh!
Trần Mộ chết lặng nhìn Lôi Tử ngất xỉu. Hắn không thể tin huyễn tạp cấp một lại có thể dọa một người ngất xỉu.
Đi tới bên cạnh Lôi Tử, tắt độ nghi trên tay hắn, xoát! Con rồng lửa đáng sợ lập tức biến mất khỏi không khí.
Trần Mộ không đánh thức Lôi Tử, mà ngồi xuống bên cạnh hắn. Đáng tiếc không có thanh vân lưu thủy, Trần Mộ hơi tiếc nuối. Cứ ngồi im như vậy, thả lỏng suy nghĩ của bản thân. Sự tĩnh lặng không có ưu thương, Trần Mộ nhìn qua không khác gì một khúc gỗ.
Qua mười phút sau, Lôi Tử mới từ từ tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh lại, liền trở mình dậy, nhìn xung quanh, trên mặt vẫn còn vài phần sợ hãi: “Đầu gỗ, vừa rồi ngươi có thấy không? Đó là cái gì vậy?”
“Ừ, nhìn thấy.” Vẻ mặt Trần Mộ không chút thay đổi: “Đó là rồng lửa, chiến đấu huyễn tạp cấp ba.”
“A! Chiến đấu tạp cấp ba?” Lôi Tử liền đờ mặt ra, qua mười giây, đột nhiên quay đầu qua, ngây ngốc hỏi: “Ngươi chuyển sang làm tạp tu từ khi nào?”
“Không có, đó là huyễn tạp cấp một, con rồng lửa đó chỉ là một ảo ảnh, không có lực sát thương.” Trần Mộ giải thích, nhưng ảo ảnh mình chế tạo ra vậy mà lại có thể dọa người khác ngất đi, hắn cảm thấy có chút tự hào.
“Ảo ảnh?” Lôi Tử thoáng ngẩn ra, lập tức lắc đầu như điên: “ Không có khả năng, làm gì có chỗ nào giống ảo ảnh? Đầu gỗ ngươi đừng chọc ta, ta làm nghề gì? Là làm tạp ảnh! Mỗi ngày đều tiếp xúc không ít ảo ảnh, có phải ảo ảnh hay không ta chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Lúc nãy tuyệt đối không phải là ảo ảnh!” Lôi Tử giọng như chém đinh chặt sắt kết luận.
“Lúc nào ngươi thành tạp tu? Còn có huyễn tạp cấp ba? Món đó cũng không rẻ đâu a?” Lôi Tử ngờ vực.
Trần Mộ chẳng thèm giải thích, liền đến cạnh Lôi Tử, mở độ nghi của hắn một lần nữa.
“Ngươi sờ đi rồi biết.” Trần Mộ bỏ lại một câu.
Con rồng lửa vô cùng sống động một lần nữa xuất hiện.
Lôi Tử càng hoảng sợ, nhưng lại bình tĩnh hơn so với lần trước nhiều, chỉ có bắp chân hơi run lẩy bẩy. Liếc nhìn Trần Mộ, thấy hắn không giống như đang đùa, Lôi Tử liền sợ sệt đưa tay chạm vào con rồng lớn này.
Nhưng lại chạm vào khoảng không.
“Ý.” Cảm giác trống không trên tay làm Lôi Tử giật mình, quả nhiên là ảo ảnh. Như vậy, lòng căng thẳng của hắn cũng xẹp xuống. Vừa buông lỏng, hắn bắt đầu nảy sinh hứng thú sâu đậm với ảo ảnh rồng lửa này. Hắn đi tới đi lui xung quanh ảo ảnh rồng lửa, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng than thở.
“Trời ạ, quá giống! Đúng là giống thật y như đúc! Đầu gỗ, không nghĩ ra kỹ thuật của ngươi đã đến trình độ này, thật sự làm ta giật cả mình a! » Lôi Tử vô cùng hưng phấn, miệng nói không ngừng.
Đối với sự khen ngợi của Lôi Tử, Trần Mộ không để ý đến, ừ một tiếng rồi nằm lên giường.
Lôi Tử nhìn hơn mười phút, mới luyến tiếc thu hồi lại huyễn tạp. Quay mặt qua, vẻ mặt hắn cực kỳ vui sướng.
“Đầu gỗ! Ta có ý này!” Trong mắt Trần Mộ, Lôi Tử đang phấn khởi vô cùng.
Trần Mộ chậm rãi đáp: “ Ý gì?”
“Chúng ta làm tạp ảnh đi.” Lôi Tử lại gần, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Mộ.
Trần Mộ cẩn thận nhìn Lôi Tử, thấy hắn chăm chú không giống như đang nói đùa, suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Lôi Tử, ta không biết chút gì về tạp ảnh, làm không được.”
Lôi Tử cũng không nóng nảy: “Đầu gỗ, ngươi có thể làm ra huyễn tạp đến mức này, tạp ảnh chỉ là vấn đề nhỏ đối với ngươi. Ta tin chắc, chỉ trong thời gian ngắn ngươi liền học được tạp ảnh. Nó đơn giản hơn nhiều so với ảo ảnh rồng lửa của huyễn tạp cấp một mà ngươi làm. Kịch bản ta viết, bán hàng ta cũng phụ trách, ngươi chỉ cần làm tạp ảnh là được. Thời gian ta làm nghề này cũng không ít, ta rất rõ đường đi nước bước trong nghề này. Đầu gỗ, ngươi có thực lực này! Ta cũng có! Chúng ta là bộ đôi hoàn hảo!” Trong lời nói của Lôi Tử lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.
Trần Mộ cúi đầu suy tư, từ sau khi Hoa thúc qua đời, hắn vẫn không kiếm được nguồn thu nhập khác. Có lẽ, làm tạp ảnh cũng là sự lựa chọn không tồi…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của changkho276
Lôi Tử cắn răng: “Đầu gỗ, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi chắc chắn có thể làm được! Tin ta đi, ta đã gạt ngươi bao giờ chưa? Năm vạn audierne là số vốn ban đầu của chúng ta, ta dự tính đầu tư toàn bộ số vốn đó. Đầu gỗ, ngươi còn do dự gì chứ, làm một lần đi!”
Trong ánh mắt Lôi Tử tràn ngập cuồng nhiệt.
Hai người nhìn nhau thật lâu, do dự một chút, Trần Mộ đồng ý: “Được. Ta thử xem.”
“Hoan hô!” Lôi Tử như một đứa trẻ, bỗng nhảy dựng lên. Nhìn Lôi Tử vui mừng nhảy nhót, khóe miệng Trần Mộ lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Vì vậy hai người bắt đầu cùng nhau thảo luận.
Năm vạn audierne cho một bộ tạp ảnh là không nhiều, Trần Mộ cũng góp tiền tiết kiệm của mình vào, rốt cuộc gom được mười vạn audierne.
Nhưng số tiền trên vẫn quá ít đối với một bộ tạp ảnh, hai người liền quyết định làm một đoạn tạp ảnh ngắn.
Kịch bản do Lôi Tử phụ trách, còn Trần Mộ thì Lôi Tử chỉ có một yêu cầu, chỉ cho hắn hiểu rõ tạp ảnh là gì.
Đúng dịp Lôi Tử biết ngày mai ở Đông Vệ học phủ sẽ có một buổi tọa đàm về tạp ảnh, hai người liền dự định đến xem.
Sáng sớm hôm sau, Lôi Tử mang theo hai vành mắt thâm đen đi đến chỗ Trần Mộ. Tối hôm qua hắn hưng phấn đến độ mất ngủ, khi gặp Trần Mộ thì miệng ngáp không ngừng, mặt mày phờ phạc, trông rất uể oải.
« Sao lại đông người như vậy ? » Trần Mộ cảm thấy khó hiểu, khách du lịch trong Đông Vệ học phủ đông hơn bình thường đến mấy lần, khắp nơi đều là người.
“Còn không phải là do chuyến thăm của Tinh Viện sao, đám người này ăn không ngồi rồi, chạy đến đây cho náo nhiệt thôi.” Lôi Tử vừa ngáp vừa nói.
Trần Mộ giật mình: “Tinh Viện đến Đông Vệ học phủ?”
“Không phải chứ, tin tức lớn như vậy mà ngươi cũng không biết?” Lôi Tử nhìn Trần Mộ ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Hắc, đúng là đầu gỗ!”
Tinh Viện đến Đông Vệ học phủ, Trần Mộ vẫn còn đang tiêu hóa tin tức này. Trong mắt Trần Mộ và Lôi Tử, Tinh Viện là một nơi rất thần thánh. Nếu đem so sánh Đông Vệ học phủ cùng với Tinh Viện, sẽ không ai chú ý đến sự tồn tại của Đông Vệ học phủ. Sáu học phủ lớn trong mắt người bình thường quả thực giống như truyền thuyết.
Ba năm trước, có một đứa trẻ ở thành Đông Thương Vệ được tuyển vào Trung Đạt Thư Phủ, cũng là một trong sáu học phủ lớn, lúc ấy cả thành Đông Thương Vệ đều chấn động. Đứa trẻ kia còn được thị trưởng đích thân tiếp đãi.
Sáu học phủ lớn có hệ thống thi tuyển khá nghiêm khắc, đối tượng chiêu sinh chủ yếu là người dân ở năm hoa khu lớn và thủ đô. Đối với người dân ở hai mươi hai khu Phổ Cư(khu bình dân), điều kiện tuyển chọn khắc nghiệt hơn nhiều. Nếu như một thiếu niên ở khu Phổ Cư có thể được học ở một trong sáu học phủ lớn, có thể thấy hắn có thiên phú vô cùng xuất sắc.
Sáu học phủ lớn luôn luôn ở vị trí cao cao tại thượng, luôn có chính sách phân biệt đối xử với khu Phổ Cư, bây giờ lại chủ động đến giao lưu với Đông Vệ học phủ, làm sao mà không để hắn cảm thấy khó hiểu.
Xem ra Đông Vệ học phủ sắp bước vào thời kì phát triển cao độ, Trần Mộ nghĩ thầm. Nhờ tình hình này, Đông Vệ có thể thu được rất nhiều lợi ích, tên tuổi của nó cũng nổi tiếng hơn nhiều, các mặt lợi ích khác thì lại càng nhiều vô kể.
Trải qua sự khiếp sợ lúc đầu, Trần Mộ đã khôi phục bình tĩnh. Tin tức này đúng là rất chấn động nhưng cũng chẳng quan hệ gì đến hắn. Mình cũng không phải học viên ở Đông Vệ học phủ, cũng không thu được lợi ích nào, cuộc sống của bản thân cũng không bị ảnh hưởng gì.
Trong dòng người tấp nập, Trần Mộ và Lôi Tử cố mở một đường máu. Trần Mộ thì tốt rồi, huấn luyện một khoảng thời gian khiến thân thể của hắn cường tráng rất nhiều, cho nên không cần phí sức. Lôi Tử nhìn qua có vẻ chật vật hơn,thở hồng hộc, quần áo bị chèn ép đến nhăn nhún, trên bàn chân thì lớp lớp dấu giày. Lôi Tử không thèm sửa lại quần áo, ngóng cổ nhìn xung quanh.
“Ở đây, ở đây!” Cách đó không xa có người quơ cánh tay ra hiệu.
Lôi Tử mừng rỡ, vội kéo Trần Mộ chen về phía đó.
“Ôi má ơi, bây giờ trường của các ngươi đúng là giàu rồi, xém chút nữa là chen không nổi.” Lôi Tử oán trách nói.
Trước mặt Trần Mộ là một học viên mặc đồng phục, nhìn qua có vẻ lấm la lấm lét, dáng người lại thấp bé, thực sự không giống người tốt. “ Hắc hắc, đúng là vậy, nghe nói mức thu nhập tài chính năm nay tăng mạnh, nhà trường còn đang cân nhắc sang năm có nên miễn học phí hay không đó.” Trong lời nói lộ ra vẻ đắc ý.
“Được rồi được rồi, đừng nổ trước mặt ta.” Dường như Lôi Tử rất hiểu rõ hắn, tùy tiện nói vài câu giới thiệu Trần Mộ: “Đây là người anh em của ta, Trần Mộ.” Lập tức quay qua Trần Mộ: “Hắn là bạn của ta, tên Lao Thư, bất quả mọi người đều gọi hắn là lão thử, là đại ca ở nơi này.”
Tò mò đánh giá những người xung quanh, đây là lần đầu tiên Trần Mộ vào phòng học trong Đông Vệ học phủ. Phần lớn những người này đều là học viên, bất quá Trần Mộ vẫn thấy có vài người đục nước béo cò như hắn. Các học viên tự do thảo luận gần đây có bộ tạp ảnh nào đáng xem, không khí trong phòng rất nhẹ nhàng.
Một học viên nữ bước lên bục giảng, phía dưới liền bắt đầu an tĩnh lại.
“Mọi người giữ im lặng một chút, hôm nay chúng ta trình chiếu bộ tạp ảnh gần đây được khen ngợi nhiều nhất “Tiếng Nói Ngày Hè”. Bộ tạp ảnh này vừa ra thị trường liền thu được sự ái mộ rất lớn, cốt truyện xuất sắc, nhân vật được khắc họa hợp lý, có thể nói đây là bộ tạp ảnh đáng chú ý nhất trong thời gian này.”
Trần Mộ đột nhiên phát hiện Lôi Tử bên cạnh mình lộ ra vẻ mặt đau khổ, hai tay vịn trên ghế hơi run rẩy.
Lòng thầm kinh ngạc, Trần Mộ chợt hiểu ra, nhẹ giọng hỏi : “Là bộ mà ngươi sáng tác?”
“Ừ.” Lôi Tử mím môi, sắc mặt hơi đáng sợ.
Trong lòng thở dài một tiếng, Trần Mộ không hề nói gì, mà hoàn toàn chú ý vào màn hình sắp chiếu tạp ảnh. Đây là lần đầu hắn xem tạp ảnh, không khỏi cảm thấy mới lạ.
Độ nghi cũng có thể dùng để chiếu tạp ảnh, nhưng bây giờ trên thị trường đã có thiết bị chuyên dụng để trình chiếu tạp ảnh. Hiện tại nó đang được sử dụng trong phòng học, nó phóng ra ảo ảnh sắc nét hơn, lại còn có khe chứa tạp âm thanh chuyên dụng, hiệu quả âm thanh cực kì xuất sắc.
Nửa tiếng sau, tạp ảnh đã được chiếu hết.
“Tạp ảnh là thế này?” Trần Mộ không thể tin hỏi Lôi Tử.
Lôi Tử đã khôi phục bình thường, hắn biết Trần Mộ đang nghĩ gì, cười khẽ: “ Đúng vậy, làm cái này ngươi có tự tin chứ.”
Tạp ảnh không ngờ lại là như thế này! Trần Mộ không biết mình nên nói gì. Trong mắt hắn, dù là vật thể hay nhân vật bên trong đều không giống thật, chỉ được cường điệu một chút với trải qua đơn giản hóa xử lý mà thôi. Nói về độ khó khăn, tạp ảnh còn kém xa hỏa long huyễn tạp mà Trần Mộ chế tạo, càng không cần nói đến huyễn tạp quảng cáo của cửa hàng Song Hoàn.
Mặc dù không biết trình độ chế tạo bộ tạp ảnh này được xem là tốt hay kém trong giới tạp ảnh, nhưng hắn cảm thấy nổi bật nhất là cốt truyện của bộ tạp ảnh này. Không thể không khen ngợi tài hoa của Lôi Tử về mặt này. Ngay cả người nguội lạnh chất phác như Trần Mộ mà cũng rất mê mẩn.
Trần Mộ nghĩ rằng nếu làm giống thật hơn chút nữa thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng liền nghĩ lại, nếu đúng như vậy chỉ sợ chi phí sẽ là một con số trên trời! Hắn lúc này mới hiểu ra vì sao tạp ảnh chỉ sử dụng ảo ảnh đã được đơn giản hóa và cường điệu hoá huyễn ảnh.
Hắn cũng không biết đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất. Muốn làm tạp ảnh giống thật y như đúc, không chỉ tăng chi phí rất nhiều, mà độ khó cũng rất cao. Chế tạp sư có kỹ thuật đạt đến trình độ như thế rất thưa thớt.
Ngay sau đó lại chiếu tiếp vài bộ tạp ảnh kinh điển.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của changkho276