Nhữ Thu theo Trần Mộ đi vào chế tạp thất, càng đi trong lòng càng là khâm phục. Phòng chế tạp chất đống các loại dụng cụ đều hoàn toàn mới , hẳn là vừa mới mua không lâu. Những dụng cụ này tại thành thị không dễ có, nhưng điều này chỉ đúng đối với chế tạp sư bình thường mà thôi.
Đối với Tào Đông là đại sư có thể chế tạo seri tạp phiến, lại chỉ ở trong một gian chế tạp thất bình thường như vậy, thật sự làm cho nàng phi thường bất ngờ. Quy cách chế tạp thất như vầy, tại Tư Nguyên học phủ tùy ý có thể thấy được, bình thường chỉ là nơi đệ tử thực tập.
Trong ý nàng Trần Mộ là nhân vật cấp đại sư, hẳn là ngồi ở trong loại phòng chế tạp hàng đầu, có nhân viên trợ tá rất nhiều, hưởng thụ ánh mắt mọi người tôn kính ngưỡng mộ. Mà không phải là một phòng thí nghiệm bình thường đến không thể bình thường hơn, cô độc một người yên lặng công việc.
Nàng rất muốn hỏi, seri tạp phiến có phải được chế tạo ở đây hay không.
Trần Mộ cũng không cảm thấy chế tạp thất này có chỗ nào keo kiệt. Đây là điều mà hắn đến bây giờ mới gặp qua, lần đầu tiến vào chế tạp thất, rất nhiều dụng cụ mà hắn tên còn kêu không được. Mà loại thản nhiên cùng thần sắc tự nhiên, trong mắt Nhữ Thu liền thành biểu hiện tự tin.
Còn biết nghĩ gì, người ta có thể trong hoàn cảnh gian khổ như thế, chế tạo ra seri tạp phiến chấn động liên bang. Mà nàng bản lĩnh nông cạn như thế, lại chiếm cứ một chế tạp thất tốt nhất Tư Nguyên học phủ, làm nàng không khỏi cảm thấy một tia xấu hổ.
Bởi nguyên do như thế, thần thái nàng lúc này lộ vẻ cung kính, bước theo sát phía sau Trần Mộ.
Những dụng cụ này vừa mới chuyển lại đây, Trần Mộ còn chưa kịp sắp xếp, cho nên chế tạp thất có vẻ khá bừa bộn. Hắn vừa mới thí nghiệm ra một điểm ngoài ý muốn, trong góc còn một đống hỗn độn.
Ánh mắt Trần Mộ rơi vào bán thành phẩm trên bàn, nhất thời không dời khỏi. Toàn bộ đầu óc đều là phương án kia chiếm lĩnh, bán thành phẩm trên bàn là thành tích của hắn tới giờ. Nhưng bán thành phẩm này, quy cách Trần Mộ cần đến, còn rất kém.
Ngồi vào hắn rất nhanh liền lâm vào suy nghĩ, quên cả Nhự Thu một bên.
Nhữ Thu tay chân rất nhanh nhẹn, hơn nửa canh giờ, chế tạp thất nho nhỏ liền sáng sủa hẳn lên. Nhữ Thu đã sớm chú ý tới Trần Mộ đang cau mày vắt óc suy nghĩ, nàng có chút tò mò, vấn đề gì có thể làm khó một đại sư như vậy chứ?
Nàng lặng yên đi tới bên cạnh, liếc mắt nhìn tạp phiến trên bàn.
Chỉ liếc mắt một cái. Nàng liền bị tạp phiến này thu hút. Nàng xem ra đây chỉ là bán thành phẩm. Là tạp phiến chưa hoàn thành. Song đã hoàn thành một số bộ phận, đại bộ phận đều là loại kết cấu nàng chưa bao giờ gặp qua. Kết cấu này phi thường quen thuộc, nhưng chỉ loáng thoáng nhớ ra. Trên Tạp phiến kết cấu rất xa lạ, nhưng liên tục làm cho nàng có một cảm giác quen thuộc.
Không thể phủ nhận, Nhữ Thu phải có chỗ đặc biệt mới được chỉ định kế tục chế tạp phân viện phân viện trưởng. Nàng mặc dù không học qua lý luận trù, nhưng lại mơ hồ có điều ngộ ra, đủ thấy nàng tại phương diện chế tạp ngộ tính rất cao.
Kết cấu cũng không quá phức tạp. Nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất thâm ảo. Rõ ràng nhìn không biết. Rồi lại phảng phất có điều ngộ ra. cảm giác mâu thuẫn vô cùng đan vào nhau, mặt Nhữ Thu càng xem càng trắng bệch.
Nàng đã bị thu hút hoàn toàn! mặc dù nàng mới học tập chế tạp trong thời gian rất ngắn. Nhưng nói về sự chuyên chú này ngay cả Tiêu Tư cũng phải động dung, mà cũng là nguyên nhân Bội phu nhân lựa chọn trúng nàng làm đệ tử duy nhất.
Chỉ là năng lực của nàng chưa đủ để hiểu kết cấu này, do ngộ tính của nàng thần kỳ quá cao, nên bất tri bất giác tâm lực địa tiêu hao đã vượt qua khả năng thừa nhận, đây cũng là tại sao sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt.
- Năng lượng trong thân thể bất đồng làm sao có thể liên tục truyền đi đây?
Trần Mộ vô thức thì thào.
Đây là vấn đề lớn nhất hắn gặp phải, đem công kích chia làm mấy bộ phận, mấu chốt nhất trong lúc đó, là làm sao đem các bước liên kết với nhau, làm cho năng lượng trong bọn họ trót lọt truyền qua.
Thanh âm Trần Mộ không lớn, nhưng trong chế tạp thất vắng lặng rõ ràng vô cùng.
Nhữ Thu cả kinh, nhất thời tỉnh táo lại, nghe được Trần Mộ nói những lời này, nàng vô thức trả lời:
- Năng lượng đồng tần số có thể truyền lại a.
Vừa nói ra, nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ. Trời ạ! Chính mình lại đưa ra một câu trả lời nhập môn đơn giản thường thức nhất cho một đại sư.
Không biết là có sỉ nhục đại sư không? mặt Nhữ Thu thêm tái nhợt, đặc biệt nhớ đến kết cấu mới vừa rồi, loại xấu hổ này càng thêm mãnh liệt. Chính mình xem không hiều cấu vân tạp phiến của người ta, lại dám mở miệng chỉ điểm một câu thường thức như vậy.
Nhữ Thu ước gì trên mặt đất có một lổ để chui xuống.
- Năng lượng cùng tần số?
Trần Mộ thì thào, con ngươi đột nhiên lóe hào quang. Năng lượng cùngtần số có thể truyền đi? Trần Mộ tính toán ra kết quả rất nhanh, theo như lời Nhữ Thu năng lượng cùng tần số có thể truyền đi là chính xác ! Đột nhiên, thoáng cái tất cả vấn đề đều trở nên thông suốt, trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cỗ xúc động mãnh liệt.
Đúng là trong xúc động loại này, hắn điên cuồng cắm đầu vào trong công việc trong.
Trước khi tiến vào trạng thái này, hắn còn thầm than thở, quả nhiên không hổ là cao thủ của Tư Nguyên học phủ, thuận miệng một câu liền chỉ rỏ mấu chốt! Lợi hại! Hắn hoàn toàn không có để ý tới Nhữ Thu đang xấu hổ ở một bên.
Trần Mộ cùng với chế tạp sự được đào tạo bài bản khác nhau chỗ này. Bởi vì không được giáo dục có hệ thống, hắn có khuyết điểm hết sức nghiệm trọng về trụ cột chế tạp, cũng làm cho hắn thường thường bí lối trước một số vấn đề thường thức. Mà đối với chế tạp sư bình thường lĩnh vực gian sâu vô cùng khó như lên trời chính là ưu hóa cùng xếp đặt, lại là lĩnh vực hắn am hiểu nhất.
Tỉ như Nhữ Thu khi chế tác, khó khăn lớn nhất đó là làm sao cho năng lượng khống chế cùng tân số. Nhưng việc này đối với Trần Mộ giống như là chuyện đương nhiên, hắn có ít nhất năm loại phương pháp giải quyết yêu cầu này.
Vấn đề căn bản được giải quyết, công việc tiến triển rất nhanh. Hiện tại hắn đối mặt đều là một số chi tiết nhỏ, không quá khó khăn, chỉ cần có đủ thời gian, hắn có thể hoàn thành chúng nó dễ dàng.
Vì vậy, Nhữ Thu liền chính mắt thấy đại sư ngang tuổi nàng, công việc điên cuồng ra sao.
Trong lúc này, La Dữu thành hoàn toàn hỗn loạn. Mà động thái này, không chỉ ảnh hưởng trong La Dữu thành , mà lan rông trên toàn liên bang.
Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ đồng thời phát biểu kích liệt đả kích hành vi độc ác của Pháp Á. Cơ hồ cùng lúc phát biểu, các cứ điểm của Pháp Á liền bị Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ liên hợp đả kích, tổn thất thảm trọng!
Mà căn cứ của Pháp Á tại La Dữu thành cũng bị hủy diệt, nghe nói ngay cả Đến Quả cũng trọng thương. Cơ hồ chỉ trong một đêm, thế lực của Pháp Á tại La Dữu thành đã bị nhổ tận gốc. Vì để đảm bảo an toàn, Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ tăng thêm vào lực lượng vào trú tại La Dữu thành .
Bốn học phủ còn lại đồng thời phát biểu chê trách hành động của Pháp Á. Nhưng là bọn họ cũng chỉ chê trách mà không có bất cứ động tĩnh nào vì bọn họ chọn thế bàng quan.
Nếu bốn trường kia không có động tĩnh gì, sẽ không có ai dám động . Lục đại tùy tiện đều là cự đầu, càng huống chi lần này là hai nhà liên thủ.
Nhưng là người sáng suốt cũng biết, thế cục liên bang theo hành động lần này của Pháp Á đã đi vào bước ngoặt. Đã bao nhiêu năm nay, không người nào dám khiêu khích lục đại quyền uy như thế. Mà cũng đã bao nhiêu năm, lục đại chưa bao giờ từng có phản ứng quá khích như thế.
Hoặc là tiếp tục duy trì truyền thống cơ cấu lục đại quyền lực, nghĩa là quyền lợi lục đại gặp phải sự khiêu chiến trước nay chưa từng có? Nó sẽ phát sinh biến hóa ra sao? Nếu như đúng thì sẽ phát sinh biến hóa gì?
Khi bị Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ liên hợp đả kích, Pháp Á lui vào ẩn núp. Vô số người nghi hoặc, bọn họ không rõ, Pháp Á tại sao làm làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy.
Mà lúc này, đột nhiên bộc phát một đại sự khác, hoàn toàn đem tình hình đảo lộn!
Tây Thắng khu mười ba nhà liên minh đột nhiên tấn công Bạch Đông khu, trong ba ngày ngắn ngủi chiếm lĩnh hơn nữa Bạch Đông khu. Tất cả chứng cớ đều cho thấy, đây là một hành động có dự mưu có kế hoạch.
Nếu như lần trước Đông Hành khu xảy cục bộ chiến tranh làm cho cả liên bang chấn động, nhưng trận chiến lần này ảnh hưởng còn vượt xa lần trước.
Bởi vì cơ hồ tất cả mọi người biết, Tây Thắng khu là địa bàn của Mạc Doanh, mười ba nhà liên minh này cũng là do thế lực này tổ chức. Mà Bạch Đông khu lại là phạm vi thế lực truyền thống của Sương Nguyệt Hàn Châu. Trận chiến này trên thực tế là trận chiến giữa Mạc Doanh và Sương Nguyệt Hàn Châu.
Lục đại đều liên can! Tin tức này làm cho rất nhiều người sợ ngây người.
Sương Nguyệt Hàn Châu tự nhiên cũng không để im, bọn họ tại Bạch Đông khu thế lực hùng mạnh thâm căn cố đế. Liên minh mười ba nhà rất nhanh gặp lực cản cường đại, sau khi phục hồi tinh thần lại Bạch Đông khu phản kích khiến ngay cả bọn họ đều cảm thấy lạnh lùng.
Hai bên giao chiến đều là một trong lục đại, mà Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ hai nhà liên thủ đánh cho Pháp Á không ngóc đầu dậy nổi, có năng lực điều đình dừng chiến chỉ có Tinh Viện cùng Khổ Tịch tự vốn thường hay không màng thế sự. Không ngoài dự liệu, Tinh Viện cùng Khổ Tịch tự đồng thời phát biểu hy vọng ngưng chiến và sau khi phát biểu liền bảo trì trầm mặc.
Tóm lại, cả liên bang thế cục thoáng cái khẩn trương lên, rất nhiều địa phương quyết định hạn chế lưu thông những đội ngũ đông đảo.
Mà lúc này, Trần Mộ rốt cuộc cũng ra khỏi chế tạp thất.
Nhìn chăm chú rừng cây ngoài cửa sổ, Trần Mộ rốt cuộc cũng có thể có chút thời gian rảng rỗi. Vật thí nghiệm hắn chế tạo vừa mới giao cho Ba Cách Nội Nhĩ, vật này phải trải qua thực nghiệm, mới có thể đánh giá kết quả. Có thể đáp ứng kế hoạch hay không, lập tức có thể biết được.
Trần Mộ đang hưởng thụ rảnh rổi khó có này. Từ lúc này mà nói, hắn mặc dù là một người đang phát triển, nhưng nhiều lúc, hắn lại phi thường bị động. Khả năng đạt tới mức này, đều là cuộc sống đưa đẩy. Nếu như chỉ chế tạo (Không hẹn mà gặp) cùng (Sư sĩ truyền thuyết) khi ấy, nếu như không chuyện ngoài ý muốn, hắn chắc còn đang ở Đông Thương vệ thành, tiếp tục cuộc sống đơn giản và tầm thường.
Nhưng thế sự luôn luôn kì diệu. Mọi người thường thường không có nhiều lắm lựa chọn, khi trước mặt không có ngã ba, phía sau lại không có đường lui, vậy chỉ có kiên trì đến cùng đi lên phía trước. Mà khi phát hiện việc ngoài ý muốn, mình đã đi xa hơn tưởng tượng rất nhiều.
Ngoài cửa sổ, thảm cỏ xanh biếc trải dài, rừng cây xa xa thu hết vào đáy mắt.
Bay cao nhìn xa, hào khí phát sinh.
Mấy ngày này chuyện đã xảy ra, hắn cũng đại khái biết được. Cho dù hắn không có được cái nhìn đại cục, cũng hiểu được, Liên bang sắp rối loạn, loạn thế sẽ đến.
Loạn thế là dạng gì? Hắn không biết. Nhưng hắn biết khi mất đi trật tự, sau đó sẽ nhất định là hỗn loạn.
Lúc nhỏ chỉ lo đấu tarnh để sống, rất nhiều chi tiết tựa như khắc sâu trong đầu. Vô luận địa phương nào, hiện tại nghĩ đến, những địa phương tranh đấu kịch liệt tàn khốc, đều là những nơi không có trật tự không có quy tắc.
Chỉ sợ, đến lúc đó sinh tồn trở nên lại càng khó khăn.
Nhìn ra cửa sổ ánh mắt Trần Mộ trở nên u thâm. Cho dù đang là một đứa trẻ trong khi tranh đấu sinh tồn, cũng tuân theo một nguyên tắc đơn giản, ai có lực, ai mạnh hơn, mới có thể kiếm được vật thực, mới có thể sống sót trong trời đông giá rét.
Ký ức của Trần Mộ về cuộc đời lưu lạc rất nhiều, nhưng đấu tranh để sống sót có thể tính được rất nhiều lần. Mỗi một khi có thể sống sót, đều phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm, đói ăn, giá rét, bọn buôn người, còn có những đứa trẻ lưu lạc khác cũng là địch nhân.
Có thể sống đến bây giờ, kì thật có mấy người là lương thiện? Nhu nhược, không kiên định . Không đủ tàn nhẫn, đều bị loại bỏ ra khỏi cuộc đấu tranh đó.
Nhẹ nhàng thở dài. Không ngờ nhiều năm như vậy đi qua, cục diện dường như quay trở lại lúc ban đầu. Hiện tại lực lượng của mình hình như càng mạnh. Nhưng địch nhân đối mặt cũng càng mạnh!
Ánh mắt u thâm dần dần sáng ngời, trở nên kiên định, thậm chí lộ ra vài phần tàn nhẫn hiếm thấy.
Chính mình vốn hai bàn tay trắng, cần gì suy tính thiệt hơn chứ? Đột nhiên không hiểu sao, Trần Mộ nhớ tới lần nọ cùng Lôi Tử tại đông vệ học phủ đánh cho đám thiếu gia quý tộc kia mặt không còn chút máu.
Khóe miệng của hắn không tự chủ nhếch cười.
Vô luận đối thủ cường đại cỡ nào, vô luận bọn họ cao quý cỡ nào, vô luận bọn họ có lịch sử huy hoàng cỡ nào. Chỉ cần bọn họ muốn cướp của ta dù chỉ một ổ bánh bao. Vậy ta cũng phải đem bọn họ đạp xuống ngựa!
Đối với Trần Mộ mà nói, hiện tại nguyện vọng duy nhất đó là có thể tự do sống sót. Không cần quỵ lụy, hay phụ thuộc vào người khác! Nhiều năm qua, trước kia chỉ là một đứa trẻ ngay cả đói no ấm lạnh đều khó khăn giành lấy. Hiện tại lại vì tự do bản thân mà tranh đấu.
Làm người , phải luôn luôn không ngừng đi tới!
Trái ngược lại hắn không cho tính mạng của mình là quan trọng. Kim ban nhuyễn dịch khuẩn trân bảo như thế, không phải là loại có thể hy vọng xa vời. Ma quỷ nữ cũng không biết tung tích. Có thể sống bao lâu đó là ý trời hắn không quyết định được, trong lòng mặc dù có sợ hãi, nhưng phần nhiều chính là thản nhiên.
Nếu như, hắn có thể thỏa hiệp để giải quyết vấn đề trong thân thể vấn đề, nói không chừng hắn còn có thể cúi đầu. Nhưng việc giải quyết sơi tơ xanh là vô vọng, chính mình cần phải sống còn, đây là việc hiện tại hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được .
Này, hắn mới là người hiện giờ cần có một ổ bánh bao!
Độ nghi trên tay đột nhiên vang lên, là Ba Cách Nội Nhĩ, xem ra thực nghiệm hẳn là có kết quả.
Thu thập tâm tình , hắn cười tự giễu, xem ra mình vẫn không hoàn toàn vứt bỏ tính tàn nhẫn trước kia a. Vẻ mặt khôi phục như thường, bất tri bất giác bước đi như kiên định hơn, hắn bước nhanh hướng phòng huấn luyện đi đến.
Vừa bước vào phòng huấn luyện, liền thấy Ba Cách Nội Nhĩ cười đến ngoác miệng. Chuyện có thể làm cho kẻ luôn tỉnh táo như Ba Cách Nội Nhĩ hưng phấn đến tình trạng này, vậy là hắn đang phi thường hài lòng.
- Thế nào?
Trần Mộ chủ động hỏi.
- Hắc hắc, có thể làm được rồi! Ngươi tới xem!
Ba Cách Nội Nhĩ trên mặt tươi rói, bảo ba người này một lần nữa biểu thị.
Trước mặt bọn họ, là ba tạp tu bình thường, trong đó người cường độ cảm giác vừa mới đột phá tứ cấp, còn hai gã kia thì đều là ba cấp trung giai. Ba người vẻ mặt hưng phấn, bọn họ luống cuống tay chân đứng chung một chỗ, kích hoạt độ nghi trên tay.
Vị trí ba người hình thành một hình tam giác.
Ba người chưa lập tức bắt đầu biểu thị, mà bắt đầu điều chỉnh tần số năng lượng, đây là bước mấu chốt. Nếu như tần số năng lượng không như nhau, tạp phiến trong độ nghi không cách nào hình thành liên lạc.
Ba Cách Nội Nhĩ đứng bên cạnh Trần Mộ, thấp giọng nói:
- Bọn họ vừa mới tiếp xúc, động tác quá chậm. Chỉ cần huấn luyện một thời gian, hiệu suất nhất định tăng lên rất nhiều.
Rồi hắn lập tức đưa ra một ý kiến cải tiến:
- Ta đề nghị tạp phiến bên trong có vài tần số, làm vậy có thể tránh quấy nhiễu cho các đơn vị chiến đấu gần nhau.
Trần Mộ gật đầu:
- Cái này không khó.
Khi tần số năng lượng của ba người đồng bước, Trần Mộ cảm giác nhạy cảm vô cùng, lập tức thấy ba người lúc đó có mối liên lạc đặc biệt.
Xác thực mà nói, là ba tạp phiến liên lạc. Một khi tần số ba tạp phiến này đồng bước sóng, kì thật khiến cho ba người thực hiện cộng hưởng tin tức. Khống chế kết cấu năng lượng chính là tạp tu cường độ tứ cấp, tạp phiến trên tay hắn tác dụng lớn nhất đó là điều chỉnh kết cấu năng lượng.
Kết cấu năng lượng Trần Mộ dùng chính là năng lượng toa!
Loại năng lượng kết cấu này là sản phẩn ưu hóa từ thoát vĩ toa. Lúc trước, vì muốn một người kiêm nhiệm tất cả các bước, Trần Mộ căn bản không cách nào tiến hành hoàn toàn ưu hóa. Mỗi một điểm ưu hóa, đối với người điều khiển khó khăn liền tăng lên rất nhiều. Đặc biệt thoát vĩ toa năng lượng thể khá hoàn thiện, bất cứ điều chỉnh nào cũng đều làm cho gánh nặng cảm giác gia tăng rất nhiều.
Nhưng hiện mỗi tạp tu chuyên môn phụ trách một hạng, liền dễ dàng rất nhiều, Trần Mộ không hề cố kị tiến hành tận cùng khả năng ưu hóa. Tạp tu này cảm giác so với Trần Mộ kém đến xa, nhưng bởi vì chỉ cần phụ trách một hạng, nên có thể đảm nhiệm.
Việc này cho kết quả là tạp tu phụ trách khống chế kết cấu năng lượng thể phải có cảm giác cường độ tứ cấp trở lên. Bởi vậy cũng có thể thấy sau khi được ưu hóa, việc khống chế rất khó khăn.
Mà lúc này, hai tạp tu phụ trách tập trung đã hoàn thành tập trung. Nguyên bản trong phương án là một tạp tu phụ trách phóng ra, một người khác phụ trách tảo miêu tập trung. Trần Mộ cân nhắc một chút liền điều chỉnh. Hiện tại hai tạp tu cũng có thể tiến hành tảo miêu tập trung, trong đó một là chủ công tạp tu, còn người kia là phó công tạp tu.
Kết cuộc phân tích công kích do chủ công tạp tu phụ trách phóng ra.
Bởi vì Trần Mộ phát hiện, nếu như thực hiện quét chéo tảo miêu, tính chuẩn xác càng cao. Đặc biệt đối với này vật thể chuyển dịch tốc độ cao, tính chuẩn xác cao hơn ba lần, đây là một số liệu kinh người.
Mà phó công tạp tu, có thể khi chủ công tạp tu bị thương tiếp nhận quyền công kích.
Chính xác thì chỉ cần hai người phối hợp, liền có thể phát huy lực chiến đấu. Bất quá cuối cùng Trần Mộ cùng Ba Cách Nội Nhĩ vẫn lựa chọn hình thức tổ ba người.
Hình thức tổ ba người chỗ tốt là hiệu suất trúng mục tiêu rất cao.
Hưu!
Tiếng rít đặc hữu của Thoát vĩ toa tại sân huấn luyện chợt vang lên, sau khi cường hóa thoát vĩ toa phát ra so với bình thường thanh âm càng kinh khủng.
Mà bia ngắm cũng hiện ra giá trị thương tổn:
Ba Cách Nội Nhĩ hiển nhiên rất hưng phấn:
- Gần một ngàn giá trị thương tổn, sách sách, đây chính là bốn sao tạp, lính mới tò te lại có thể phát xuất ra lực chiến đấu như vậy, chúng ta kiếm lớn.
Ba Cách Nội Nhĩ tâm trạng kích động vô cùng, hắn rất rõ ràng, bộ tạp phiến này xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ phương thức tác chiến truyền thống.
Không biết có làm nên một trào lưu mới hay không, hắn cũng không khẳng định. Nhưng hắn tin tưởng, loại phương thức tác chiến này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phương thức tác chiến hiện nay. Thân là một trong những người sáng tạo, làm sao hắn không kích động?
Giá trị thương tổn này Trần Mộ cũng không ngạc nhiên lắm, so với chiết hình yến ba tạp cao tới 1502 giá trị thương tổn, nó kém vài cấp bậc. Bất quá thành quả này đủ làm cho Trần Mộ phi thường hài lòng. Trừ phi sử dụng chiết hình yến ba tạp, nếu không Trần Mộ mốn xuất ra giá trị thương tổn như vậy cũng không phải dễ dàng.
Mặc dù giá trị thương tổn cũng không thể đại biểu hết thảy, nhưng là trọng tâm của chiến đấu. Về phần vấn đề khác, như vậy giao cho Ba Cách Nội Nhĩ.
Làm được việc này, Trần Mộ rất hài lòng. Hắn cũng không hưng phấn lắm, tựa như hắn cũng không hiểu rõ, mình chế tạo ra bộ ba tạp phiến này, mang lại ảnh hưởng gì cho liên bang. Hắn chỉ như trút được gánh nặng, vì thời gian này liên bang biến động, làm cho hắn đánh hơi thấy một tia nguy hiểm.
Cứ việc hắn cũng không hiểu được này sẽ đối với mình sinh ra cái gì ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy một loại nguy hiểm đang đến gần. Cũng đang là loại cảm giác này, ép tới hắn khó thở.
Vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết , vậy hiện tại, việc phải làm chính là chế tạo thật nhiều bộ tạp phiến này. Hơn bốn trăm người, ba người một tổ, vây phải có hơn trăm bộ, đây chính là số lượng không nhỏ.
Bất quá đối với Trần Mộ mà nói, hắn không sợ vấn đề số lượng. Huống chi, còn có hai mươi chế tạp sư do phân viện chế tạp tư nguyên học phủ điều đến, há có thể lãng phí?
Trần Mộ cân nhắc , cũng nên đi gặp bọn họ một chút .
Đi vào phòng làm việc của hai mươi chế tạp sư này, Trần Mộ nhất thời hoảng sợ. Chỉ thấy trên mặt bàn chất đống vô số năng lượng tạp, tùy ý cầm lấy một tấm, bốn sao! cầm lấy tấm khác,vẫn là bốn sao! Bốn sao! Bốn sao......
Trên bàn tất cả đều là bốn sao năng lượng tạp! nghĩ đến trước đó mình còn hoài nghi những người này không có năng lực chế tạo bốn sao năng lượng tạp, Trần Mộ nhất thời cảm thấy mình có chút không có ý tứ.
Bất quá, bọn người kia tinh thần nghề nghiệp thật sự là cao a! Trần Mộ thầm than, hắn chưa từng thấy cao cấp chế tạp sư chăm chỉ như vậy. Chỉ nhìn trên mặt bàn chất đống giống như hòn núi nhỏ bốn sao năng lượng tạp, có thể hình dung ra những chế tạp sư này hiệu suất cao cỡ nào, cỡ nào cố gắng!
Những chế tạp sư này cũng hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trong đầu Trần Mộ. Hơn nữa khi hắn đi vào, không ai ngẩng đầu, bọn họ mỗi người vùi đầu vào công việc, mỗi người con mắt đỏ bừng, không ít người hai mắt sưng phù, vừa nhìn chính là do thức suốt đêm mà ra.
Trần Mộ đứng đó cũng không ai để ý tới. Những người này thật sự rất nhập thần, mỗi người vẻ mặt thừ ra, động tác máy móc, là vậy nhưng tốc độ không có chậm nửa phần.
Thấy thế, Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là mở miệng:
- Các vị xin ngừng tay một lát.
Trần Mộ nói phá vỡ sự an tĩnh của gian phòng. Đám chế tạp sư ngẩng đầu, mỗi người vẻ mặt mờ mịt thừ người ra, thấy vậy Trần Mộ trong lòng cảm động không thôi. Hắn biết, khi tập trung công việc quá nhiều, dễ dàng sinh ra loại vẻ mặt này.
Họ còn tốt hơn đồng đội a!
Qua nửa phút, những người này mới hồi phục tinh thần lại. vị chế tạp sư chỉ huy thấy Trần Mộ nhất nghiêm mặt, không khách khí nói:
- Ngươi tới làm cái gì?
Nói xong, người này vung tay trên chỉ đống bốn sao năng lượng tạp, ngạo nghễ hỏi:
- Chỗ này bốn sao năng lượng tạp đủ chưa ?
Trên mặt bàn ít nhất có hơn bốn trăm bốn sao năng lượng tạp, chất đống cùng một chỗ, làm hoa cả mắt.
Suy nghĩ một chút. tính nhẩm lại một phen, Trần Mộ rất thật thà nói:
- Không đủ
Hơn bốn trăm bốn sao năng lượng tạp thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng hiện tại lực lượng bọn họ cũng mở rộng đến bốn trăm người, chia trung bình tự nhiên là không đủ . Càng huống chi như loại này có thể làm vật tư dự trữ cho chiến đấu. Trần Mộ cho tới bây giờ đều cảm thấy càng nhiều càng tốt.
Chế tạp sư chỉ huy trán nổi gân xanh, bất quá nghĩ đến việc hiệu trưởng phân phó, hắn cứng rắn đem lời mắng mỏ nuốt đi. Bất quá mặt của hắn trở nên càng đen, cực kỳ bất mãn nói:
- Vậy ngươi tới làm cái gì?
- Năng lượng tạp hảy từ tư một chút, Ta muốn các ngươi đi làm công việc khác.
Trần Mộ trực tiếp trả lời.
Trong chế tạp thất tất cả mọi người thở dài một hơi, mấy ngày nay chế tạo bốn sao năng lượng tạp cơ hồ khiến bọn họ phát khùng! Đối với bọn họ, chế tạo tạp phiến này rất máy móc, không có bất cứ nội dung gì về kỹ thuật chế tạp, không thể nghi ngờ là hành hạ thần kinh con người. Bọn họ sống an nhàn sung sướng đã lâu. Khi nào đã làm công việc như vậy? Nếu như không phải nhẫn nhịn, phỏng chừng chuyện lớn nhất họ có thể làm là tiêu cực lãn công.
Hiện tại nghe nói không cần chế tạo bốn sao năng lượng tạp nữa , bọn họ mỗi người như trút được gánh nặng.
Trời ạ, rốt cuộc thoát ly bể khổ! Rất nhiều người đều cảm thấy cái mũi phát đau ê ẩm, vì tranh hơn lời nói, bọn họ một ngày một đêm theo đuổi công việc với mật độ cao. thiếu thời gian nghỉ ngơi, cơ hồ trọng lượng mọi người đều giảm xuống.
Bọn họ hiện tại trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần đừng cho bọn họ chế tạo bốn sao năng lượng tạp thì công việc gì đều nguyện làm.
- Được.
Chế tạp sư chỉ huy đáp ứng. Sảng khoái đến mức khiến cho Trần Mộ cũng cảm thấy được. Những người này tinh thần nghề nghiệp quả thực không thể chê trách.
Tầng thứ bảy sân huấn luyện số 9.
Đó là một sân huấn luyện khổng lồ, có thể chứa ước chừng bảy trăm người đồng thời huấn luyện. Cũng là sân huấn luyện lớn nhất trụ sở. Bởi vì trước giờ ít người nên đây là lần đầu tiên mở ra.
Đương nhiên, chỉ mới là bốn trăm lẻ năm tạp tu , nếu Ba Cách Nội Nhĩ đóng cửa tất cả thông đạo đi thông bảy từng lầu, không ai có thể dòm ngó.
Ba Cách Nội Nhĩ giác quan rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Sân huấn luyện to như vậy mà lặng ngắt như tờ, mọi người đều kính sợ nhìn hắn.
Đại khái ai cũng không ngờ đến, cái chức danh gọi là phụ trách an toàn chẳng qua là Ba Cách Nội Nhĩ tùy ý đặt ra. Nhưng cho dù không ai biết, cũng sẽ không có ai dám bất kính. Bọn họ đều thấy, hơn hai mươi cao thủ trước mặt Ba Cách Nội Nhĩ thần phục ra sao, họ ôn thuận giống như bầy sơn dương vô hại. Ý nghĩ bọn họ rất đơn giản, ngay cả những cao thủ cũng không dám ho he, bọn họ đều là lính mới, ý kiến có đem lại đường sống hay không?
Càng huống chi, phía sau Ba Cách Nội Nhĩ đứng hai tạp tu! Người ta là cao thủ chân chính, tùy tiện duỗi đầu ngón út, cũng có thể ấn một người vào trong một tảng đá lớn.
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi tiến hành huấn luyện cơ bản nhất.
Ba Cách Nội Nhĩ mặt lạnh lùng, ánh mắt giết người đảo qua những người này, không người nào dám cùng hắn đối mặt.
- Huấn luyện này rất đơn giản, sẽ không ai bị thương hoặc chết, rất an toàn.
Ba Cách Nội Nhĩ tươi cười, nhe hàm răng trắng bóng làm bọn họ thấy lạnh cả người.
Rất nhanh sau đó, bọn họ liền vô cùng hiểu được cái gọi là không có thương vong.
Mỗi một lần là một động tác cơ bản, mà yếu lĩnh động tác Ba Cách Nội Nhĩ yêu cầu cực kỷ khủng hoảng, bất cứ một sai sót nhỏ cũng không cho phép xuất hiện. Hơn nữa là nhóm huấn luyện, trong nhóm chỉ cần có một người không đúng, cả nhóm phải làm lại một lần nữa.
Đám tạp tu kêu khổ cả ngày, bất quá bọn họ cũng chỉ dám đợi lúc nghỉ ngơi mới trốn vào một bên oán giận. Một khi bắt đầu huấn luyện, không người nào dám có một tia lười biếng.
Phía sau hắn là hai người, một người am hiểu trinh sát tảo miêu tạp, cả sân huấn luyện dù là một động tác thật nhỏ cũng không thể tránh thoát cảm giác của hắn. còn người kia, mặc dù thân hình nhìn thấp lùn, nhưng cơ thể rắn chắc vô cùng khiến cho hắn nhìn qua như một tòa núi nhỏ. Càng làm người khác sợ hãi chính là này nét tàn nhẫn trong ánh mắt hắn.
Có một tên lười biếng bị hắn nhéo tay, da bị lột ba tầng. Cả sân huấn luyện đều vang vọng tiêng kêu la tham thiết thê lương vô cùng, những người còn lại mặt như màu đất, trái tim theo tiếng kêu rên của kẻ vi phạm mà co rút.
Có tấm gương này những người còn lại tự nhiên thành thật rất nhiều. Bất quá bọn họ rất nhanh phát hiện, chỉ cần bọn họ huấn luyện chăm chú, những lúc nghỉ ngơi dù nói hoặc làm cái gì, lão đại đều không quản bọn họ.
- Đáng chết , ngày hôm đó sao ta ngu thế a!
Không nhịn được có người oán giận.
- Ai biết, dù sao ta cảm thấy cũng tốt, không cần liều mạng đã có thể cầm nhiều tiền như vậy, rất hợp tính ta a!
Một người thành thật nói.
- Đúng vậy, Thời gian này kiếm tiền rất khó khăn! Ta nhận lương cao như vậy, chịu chút khổ sở vậy cũng đáng.
Có người phụ họa.
- Ta không sợ chịu khổ, nhưng ***, huấn luyện như vậy hoài ta phát điên mất! Quả thực là cầm đao gọt quả, chậm rãi hành hạ người!
Lời này vừa nói ra, lập tức có rất nhiều người biểu lộ đồng tình.
Đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền đến:
- Các ngươi biết cái gì, chủ quản dùng chính là phương pháp huấn luyện của quân đội. tiêu chuẩn như vậy, tại quân đội cũng là cao cấp. Hừ, chủ quản không phải nhân vật đơn giản! Còn ông chủ chúng ta, càng thâm sâu không lường được.
- Phương pháp huấn luyện Quân đội? Lão đệ đừng nói giỡn , quân đội nếu huấn luyện đám vô dụng này, vậy đánh rắm còn hay hơn!
Có người không nhịn được phản bác.
Người nọ đảo cặp mắt trắng dã:
- Không biết thì đừng nói bậy. Đây là tiêu chuẩn kỉ luật huấn luyện của quân đội, từng tân binh đều phải thông qua.
Thấy mọi người hoài nghi nhìn hắn, hắn cười lạnh nói tiếp:
- Lão tử có 5 năm binh nghiệp. Dù sao xin khuyên các vị một câu, cái huấn luyện này là tốt rồi, đến lúc cần thiết các ngươi sẽ thấy việc này có thể cứu mạng các ngươi ra sao.
Nói xong những lời này, hắn cũng chẳng cần đợi mọi người phản ứng, xoay người rời đi.
Ba Cách Nội Nhĩ đã sớm chú ý tới tên tạp tu Khương Lương này. Động tác của hắn phi thường tiêu chuẩn, vừa nhìn là biết hắn từng tham gia binh nghiệp.
Đám tạp tu tân binh hiện tại đang tiến hành chính là điều cơ bản nhất của quân đội “kỉ luật huấn luyện”. “Kỉ luật huấn luyện” là phương pháp đặc thù dành cho tân binh đặc thù huấn luyện, nhằm bồi dưỡng binh lính tính tổ chức kỉ luật cùng với ý thức đoàn thể, đặc thù lớn nhất của nó là buồn tẻ.
Quân đội Liên bang chọn lựa phi thường nghiêm khắc, chỉ có tạp tu có thực lực, hoặc có tiềm lực mới có thể tiến vào quân đội. Quân đội cũng tập hợp nhiều tinh anh nhất liên bang. Một binh lính bình thường, thường thường đều là cao thủ.
Quân đội Liên bang phúc lợi thật tốt, hơn nữa binh sĩ có danh vọng cùng địa vị xã hội rất cao. Tại bên trong quân đội, cũng có chế độ bồi dưỡng hoàn thiện, các loại tư nguyên cũng hơn xa ngoại giới. Một khi nhập ngũ, rất ít người xuất ngũ. Chỉ có tới tuổi rút lui là tạp tu già, mới có thể lựa chọn xuất ngũ.
Khương Lương nhìn qua chừng hai mươi bốn tuổi, theo lý thuyết, binh lính tuổi này sẽ không rời khỏi quân ngũ. Càng huống chi, hắn có lý lịch nhập ngũ, nếu có thực lực, nhất định sẽ phải được các tạp tu đoàn nhiệt liệt mời chào, làm sao lại đến nước này?
Hắn cho người gọi Khương Lương vào trước mặt.
- Ngươi từng là binh lính?
- Vâng ! Quan lớn!
Khương Lương đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt.
- Mấy năm?
- Báo cáo quan lớn! Năm năm!
Ba Cách Nội Nhĩ kinh ngạc. Năm năm trong bộ đội mặc dù không có cấp bậc, nhưng là lão binh. Hắn biết quy củ của quân đội liên bang, bọn họ đối với lão binh luôn luôn quý trọng, đãi ngộ rất cao. Hơn nữa Khương Lương năm nay mới hai mươi bốn tuổi, đã có năm năm kinh nghiệm chiến binh, vậy hắn nhập ngũ lúc chưa tới hai mươi tuổi.
Có thể nhập ngũ lúc không tới hai mươi tuổi, có thể thấy được người tuyển quân đối với tiềm lực của hắn có đánh giá khá cao.
- Bị thương?
Ba Cách Nội Nhĩ đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ là cảm giác bị thương?
- Vâng! Quan lớn!
- Khó trách.
Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu. cảm giác một khi bị thương, không chỉ làm thuộc tính cảm giác giảm xuống, còn có thể khiến cho sự phát triển suy giảm. Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Hiện tại cường độ cảm giác bao nhiêu?
- Báo cáo quan lớn, tứ cấp trung giai.
Khương Lương mặt không chút thay đổi.
- Vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngươi đảm nhiệm chức đội trưởng một đội.
Ba Cách Nội Nhĩ nói.
-Vâng, quan lớn!
Mặt Khương Lương vẫn bất động.
Ba Cách Nội Nhĩ lại chọn ra bốn người có biểu hiện tốt đảm nhiệm đội trưởng bốn đội còn lại. Hắn đem bốn trăm lẻ năm tạp tu chia làm năm đội, mỗi đội có hai mươi lăm tổ tác chiến, từng tổ tác chiến do ba gã tạp tu tạo thành. Còn lại mười tổ tác chiến do hắn tự mình thống lĩnh, mệnh danh là tinh anh tổ, tổ trưởng là một gã họ Thiết.
Năm đội trưởng cùng tinh anh tổ trưởng đãi ngộ cao nhất, mà tạp tu tinh anh tổ so với đội viên đãi ngộ cao hơn hẵn.
Ngay sau đó, Ba Cách Nội Nhĩ lại trực tiếp ban hành một loạt phương thức khảo hạch cùng thưởng phạt. Đãi ngộ được gắn với kết quả khảo hạch, ai hoàn thành được thành tích tốt nhất là có thể đạt được đãi ngộ tốt nhất. Thành viên tinh anh tổ có thể thay đổi, ai làm tốt là có thể tiến vào tinh anh tổ, trong khi thành viên tinh anh tổ, tùy thời có khả năng bị loại ra. Hơn nữa tiểu đội nào có thành viên có thể tiến vào tinh anh tổ. Đội trưởng còn có thể được thưởng thêm.
Những phương thức thi thố này vừa ra đời, tính tích cực của đám tạp tu nhất thời tăng vọt. Bọn họ vốn là vì kiếm tiền mà đến, ai lại không muốn mình được đãi ngộ càng cao?
Mà mỗi đội trưởng cũng cố gắng, đốc thúc đội viên huấn luyện.
Xong việc thứ nhất, Ba Cách Nội Nhĩ gánh nặng nhẹ đi một chút.
Mặc dù đám tạp tu tiến bộ thần tốc. Nhưng theo yêu cầu của Ba Cách Nội Nhĩ còn kém xa lắm. Cũng may hắn biết là một đội ngũ có lực chiến đấu, cũng không phải dễ dàng thành lập lên. Lúc này phải làm là ổn định đội ngũ.
Càng huống chi, một chỉ huy đủ tư cách, luôn luôn thiện dụng các loại điều kiện.
Ba Cách Nội Nhĩ huấn luyện toàn bộ đều phong tỏa, điều này làm cho đám đệ tử của Tiêu Tư mỗi người đều hết sức hiếu kì, huấn luyện sao phải thần bí như thế?
Mà ngay cả người biết nhiều hiểu rộng như Tiêu Tư, cũng có chút ngứa ngái. Bất quá hắn biết rõ quy củ. Đám tạp tu này mặc dù xuất thân từ Tư Nguyên học phủ, nhưng khi hợp đồng còn hiệu lực, họ và Tư Nguyên học phủ không có bất cứ gì dính líu. Cho dù xuất hiện bất cứ sự cố gì, xuất hiện thương vong, cũng không ảnh hưởng đến Tư Nguyên học phủ.
Hơn nữa hắn gần đây vẫn vội vàng chỉ điểm họ.
Nói thật, đoạn thời gian này trong lòng hắn sự kinh ngạc vẫn không dừng lại.
Hơn hai mươi tạp tu tự nhiên không tính là gì, cho dù hơn hai mươi cao cấp tạp tu, tại Tư Nguyên học phủ cũng không nghĩa lý gì. Nhưng hơn hai mươi tạp tu này lại làm cho Tiêu Tư thất kinh.
Lực chiến đấu cá nhân bọn họ chỉ bình thường, nhưng khi bọn họ phối hợp, lại cao minh đến mức đáng giật mình. Ba người một tiểu đội, phối hợp ăn ý, tiến thối có thứ tự qui cũ.
Khi hắn đối mặt một tiểu tổ. Mỗi lần đều phải phí một ít sức lực, điều này làm hắn kinh hãi. Đám tạp tu này số lượng nếu như nhiều một chút, vô luận ai cũng phải đau đầu. Hắn chọn trong đám tạp tu mình mang đến ba người cùng một tiểu tổ đối chiến.
Có khả năng trở thành tạp tu tùy thân đi theo Tiêu Tư, thực lực tự nhiên không tệ. Một chọi một, ba tạp tu này thực lực hơn đối phương rất xa.
Song cục diện chiến đấu lại ngoài tất cả dự liệu, tiểu tổ đối phương đối chiến khiến hai tạp tu của Tư Nguyên bị thương
Điều này làm cho Tư Nguyên học phủ tất cả đệ tử sắc mặt đột biến.
Nếu như thực lực không bằng người thì đành chịu. nhưng rõ ràng người của bọn họ thực lực vượt qua đối phương, kết quả lại lạc bại. Điều này làm cho đám cao thủ cao ngạo của Tư Nguyên học phủ sắc mặt vô cùng khó coi.
Vì vậy Tiêu Tư đơn giản tổ chức năm vòng tỉ thí. Hắn cũng muốn thử dò xét một chút đám tạp tu đáo để này.
Cuối cùng kết quả làm cho người ta thất kinh, năm trận tỉ thí, bọn họ chỉ thắng được một, hơn nữa lại gian nan vô cùng. Đối phương nhìn qua thì không mạnh, nhưng lại thắng được bốn trận.
Trong sân huấn luyện, tạp tu của Trần Mộ mỗi người hưng phấn đến cực điểm, mà Tư Nguyên học phủ các đệ tử thì mỗi người xấu hổ gần chết.
Nhìn lính mình cúi đầu đứng trước mặt đám lính mới của Trần Mộ, Tiêu Tư trong lòng đầy tư vị khó nói. Xem ra chính mình quá đáng trong việc bắt bọn họ rèn luyện thân thể lực chiến đấu, mà bỏ qua phối hợp chiến đấu, nên gặp phải cục diện như vậy.
- Các ngươi cũng thấy được, kết quả này ta tin tưởng các ngươi chính mình cũng không hài lòng.
Nhìn lướt qua đám đệ tử, Tiêu Tư trầm giọng nói.
Đám đệ tử đầu đã thấp cuối cho càng thấp.
Tiêu Tư nhướng mày, ánh mắt không vui, đề cao âm lượng quát:
- Ngẩng đầu lên cho ta! Mới có tí ngăn trở đã chịu không nổi? Hừ, vậy sao xứng làm Tiêu Tư đệ tử. Thua thì thua, có gì quá đáng? Tư Nguyên giáo huấn là gì? Các ngươi quên rồi sao? Mẹ (***)? Đánh không lại người khác, thì học, học xong lại đánh! Đánh nữa không thắng, lại đi học! học hoài đánh cũng thắng!
Đám đệ tử sôi nổi ngẩng đầu lên, mỗi người trên mặt đều đỏ bừng, bọn họ xấu hổ vì đã thua. trong lời nói Tiêu Tư phảng phất tràn ngập lực lượng. Mà ngay cả đám lính của Trần Mộ, nhìn về phía Tiêu Tư ánh mắt đều tràn ngập tôn kính.
- Hừ!
Tiêu Tư nhìn lướt qua đám đệ tử trước mặt, chú ý thấy trong mắt bọ sự quyết tâm hiện ra, trong lòng phi thường hài lòng, bất quá trên mặt cũng không lộ mảy may:
- Thang Thành!
- Vâng, hiệu trưởng!
Một tạp tu nhã nhặn ánh mắt kích động đứng ra.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phụ trách huấn luyện tất cả học viên, hảo hảo hướng đám cao thủ thỉnh giáo. Không bằng người khác, thì phải dụng tâm học. Hừ, có ai không nghe lời, thì tự trở về trường học đi.
- Vâng!
Đám tạp tu thủ hạ của Trần Mộ khi nào gặp qua loại sự việc này. Bọn họ mặc dù có vài kẻ cũng có chút danh tiếng, nhưng đệ tử Tư Nguyên học phủ khiêm tốn hướng bọn họ thỉnh giáo, làm cho rất nhiều người có chút thấy thương thì sợ. Càng huống chi, lời này vẫn là từ Tiêu Tư trong miệng nói ra.
Những người này, lực chiến đấu thật sự rất mạnh a! Hắn gặp qua rất nhiều tạp tu đoàn, nhưng là chưa bao giờ gặp qua chiến thuật phối hợp chất lượng cao như thế. Nếu như tạp tu trường học, cũng có được tố chất chiến thuật như vậy, nọ vậy......
Trong lòng Tiêu Tư, thoáng cái nhiệt huyết bốc lên.
Thấy tình hình trong sân hỗn loạn Lô Tiểu Như không khỏi lo lắng. Cứ như vậy, chính việc huấn luyện sẽ gặp ảnh hưởng. Nhưng Ba Cách Nội Nhĩ đang phong bế huấn luyện, Trần Mộ cũng đang bề bộn công việc, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Ba Cách Nội Nhĩ sau khi trở về, nhất định sẽ không hài lòng với kết quả huấn luyện.
Mấy ngày qua, nàng đã biết tính tình lão đại. Tương tự, ông chủ cũng không có nhiều lời. Lão đại cực kì coi trọng huấn luyện, nhưng hễ là không hài lòng, vậy kết quả sẽ rất thê thảm.
Nàng cũng không nghĩ đến việc bị phạt, nhưng lúc này không có biện pháp nào tốt để tưởng tượng. Những người này ngoại trừ bỏ lão đại cùng ông chủ, ai cũng không phục.
Đột nhiên, một người đi vào, hô:
- Lô Tiểu Như.
Thanh âm không lớn, song thần kỳ là tất cả đán tạp tu thủ hạ nhất tề ngậm miệng. Việc đột ngột này cũng làm cho tất cả đệ tử Tư Nguyên học phủ trong khoảng thời gian ngắn cũng lặng im, tràng diện nhất thời yên ắng.
Sân huấn luyện to như vậy, thoáng cái quỷ dị an tĩnh, ánh mắt mọi người, nhất tề nhìn về người vừa mới tiến vào sân huấn luyện.
Duy A mặt không chút thay đổi, cũng không nhìn ai.
Lô Tiểu Như tâm trạng vui vẻ, mình làm sao lại quên còn có người này tồn tại chứ. Duy A trong mắt vài tạp tu, là một tên yêu quái. Ngày đó hắn dễ dàng đánh bại sáu vị tạp tu, khiến cho hắn trở thành đối tượng bọn họ kính sợ.
Ba Cách Nội Nhĩ vì sự kiện lần nọ mà giận dữ, điên cuồng huấn luyện bọn họ, vì thế, bọn họ chịu rất nhiều đau khổ. Hơn nữa mấu chốt là, người này làm họ mất mặt trước chủ nhân, nên ánh mắt đám tạp tu nhìn Duy A cực kì bất thiện.
Bất quá, không ai dám động thủ, sáu người ngày đó bị đánh bại, đứng đầu trong bọn họ, nên những người khác muốn động thủ cũng phải cân nhắc nhiều.
Người này không cần một chọi một, mà là một chọi sáu!
Cho nên, khi bọn hắn thấy Duy A, liền ngậm miệng.
Đám đệ tử Tư Nguyên học phủ đệ tử đâu biết chuyện này nên kì quái nhìn Duy A. Chẳng lẽ người này cũng là rất nhiều lai lịch?
- Ngài có gì phân phó?
Lô Tiểu Như vội vàng đi tới trước mặt Duy A, cung kính hỏi. Duy A đột nhiên chạy đến nơi đây tìm đến nàng, nhất định là có chuyện.
Nhưnglà chuyện gì? trong lòng Nàng có chút chần chừ không chừng.
- Chó béo bị bệnh, nơi nào có thể chữa trị?
vẻ mặt Duy A không chút thay đổi.
Cả sân huấn luyện, mọi người ngừng tay, ngậm miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Duy A, nghe hai người nói chuyện với nhau, không có bất cứ gì động tĩnh.
Tiêu Tư nhìn chằm chằm Duy A, trong lòng hiếu kì, chẳng lẽ đây cũng là một cao thủ? Cơ hồ vô thức, hắn thả ra cảm giác, muốn thử dò xét một chút.
Duy A đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tiêu Tư.
Một cỗ sát khí cường đại vô cùng thốt nhiên dựng lên, tràn ngập sân huấn luyện. Nặng như thực. Ép tới khiến mọi người thở không nổi, vừa như đao phong phóng ra khí thế mạnh mẽ, mọi người giống như đột nhiên bị một cây đao gác trên cần cổ, thân thể cứng đờ.
Mọi người đều biến sắc!
Đồng tử Tiêu Tư chợt co rút lại. Gắt gao nhìn chằm chằm Duy A. Các đệ tử quen thuộc ánh mắt này đều biết, trong ánh mắt này mênh mông chiến ý!
Người này, lại có khả năng khơi mào chiến ý của hiệu trưởng! Tư Nguyên học phủ các đệ tử thất kinh. Từ trình độ nào đó, việc này cũng có nghĩa là thực lực của đối phương chiếm được khẳng định của hiệu trưởng.
Trời ạ! Địa phương này, chẳng lẽ là căn cứ của quái vật sao?
- Các hạ có hứng thú hay không luận bàn một phen?
Tiêu Tư trịnh trọng đưa ra lời mời. Trong mắt chiến ý càng thêm cường thịnh.
-Không có.
Duy A dường như vô sự thu liễm sát khí. Không nhìn Tiêu Tư. Mà chuyển qua nhìn Lô Tiểu Như.
Lô Tiểu Như cảm thấy thanh âm mình run rẩy:
- Ta...... Ta có thể biết, nhưng...... Nhưng không chắc lắm.
- Ngươi dẫn ta đi tìm.
Duy A bình tĩnh nói. Sau đó ánh mắt đảo qua mọi người trên sân, người nào khi bị ánh mắt hắn chạm đến đều vội nhìn tránh sang chỗ khác. Rất nhiều người thậm chí cảm giác được trong lòng căng thẳng.
Ánh mắt Duy A nhìn Nhất Tự Mi đứng trong góc:
- Ngươi. Đi theo ta .
Nhất Tự Mi run lên. Không lên tiếng, đàng hoàng đi tới trước người Duy A.
Nói xong. Liền dẫn hai người này. Rời khỏi sân huấn luyện. Cả quá trình. Không có một tiếng động, mà ngay cả Tiêu Tư cũng bảo trì trầm mặc.
Chờ ba người rời đi, trong sân huấn luyện mọi người mới đột nhiên buông lỏng tâm trí. Rất nhiều người thậm chí phát hiện chân mình hơi run, lúc này trong lòng càng hoảng sợ. đủ hiểu mới vừa rồi Duy A gây ra áp lực kinh khủng cở nào.
Bị trận nhốn nháo này. Đám thủ hạ làm gì còn có tâm tư thỉnh giáo Tư Nguyên học phủ đệ tử. Mỗi người không hé môi, tiếp tục vùi đầu khổ luyện.
Tiêu Tư nhìn theo ba người rời đi. Thật lâu vẫn không thu hồi ánh mắt.
….
Thế cục Liên bang biến hóa kinh người, phảng phất dục vọng chiến đấu dồn nén mấy trăm năm thoáng cái bộc phát ra, Tây Thắng khu cùng Bạch Đông khu chiến đấu vẫn sôi sục.
Đêm đen kịt. Bầu trời không một ánh sao.
Khuôn mặt anh tuấn của Tổ Trữ trong bóng đêm trở nên âm trầm dữ tợn.
- Học trưởng, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.
Một đệ tử Liên bang tổnghợp học phủ trầm giọng nói.
Toàn bộ lực lượng của Liên bang tổnghợp học phủ tại La Dữu thành tất cả lực lượng đều ở trước mặt hắn. Mấy ngày nay, nương lý do chèn ép Pháp Á. Hắn đã lặng yên đem tất cả lực lượng đều tập trung lại.
Nhìn đám bạn học đều là tinh anh bồi dưỡng có hệ thống. Tổ Trữ tràn ngập hào khí.
Trứơc lúc hắn đến La Dữu thành, chưa từng nghĩ tới chính mình lại sử dụng thủ đoạn kịch liệt như thế.
Khi Giải Yến Bạch và hắn đồng thời bị tập kích. Hắn cực kì phẫn nộ. Mà sau khi Mạc doanh cùng Sương Nguyệt Hàn Châu bộc phát chiến đấu, hắn phút chốc tỉnh táo lại – thế cục rối loạn của liên bang đã bắt đầu rồi.
Nếu vẫn trông cậy như trước đây không ngừng mà gia tăng nhân mã. Một trận chiến thắng để nắm được Trung Châu tập đoàn, ý tưởng này đã không còn phù hợp, vì bọn họ không có thời gian, thật sự nếu không nắm được Trung Châu tập đoàn lúc này, càng về sau sẽ càng khó. La Dữu thành đã dần dần hình thành cục diện rối loạn. Đến lúc đó vô luận là ai, trong thế cục này nếu muốn toàn mạng trở ra cũng không dễ dàng gì.
Kỹ thuật trên tay Do Văn Châu đối với Liên bang tổnghợp học phủ thật sự quá trọng yếu! Mệnh lệnh của Hiệu trưởng đã truyền tới trên tay hắn, vô luận như thế nào, bằng mọi giá phải có được kỹ thuật này.
Hắn không phải không nghĩ tới việc dùng sức mạnh, nhưng là bởi vì Giải yến Bạch kè kè bên sườn. Hắn khá kiêng kị nên không thể làm gì khác hơn là sử dụng thủ đoạn bên ngoài.
Nhưng khi Giải Yến Bạch bị trọng thương, tạo cho hắn một cơ hội thật tốt. Lúc này. Là lúc lực lượng của Trung Đạt Thư Phủ tại La Dữu suy yếu nhất. Lúc này động thủ, thành công có thể lớn nhất, cơ hồ không có bất cứ gì trở ngại, nên đề nghị tấn công của hắn được những người khác nhất trí đồng ý.
Thời gian liền lựa chọn tại đêm nay.
- Đi!
Đã sớm chuẩn bị mọi người bay lên trời. Hóa thành từng đạo lưu tinh, hướng Trung Châu tập đoàn bay đi.
Vì hành động hôm nay. Tổ Trữ đã chuẩn bị công việc rất nổ lực, đặc biệt là vị trí cụ thể của Do Văn Châu cùng tâm phúc của hắn là Tiền Minh Nhất. Hai người này là trung tâm của Trung Châu tập đoàn.
Hành động tiến hành thuận lợi. Sức chống cự tại nơi ẩn náu của Do Văn Châu yếu ớt giống như tờ giấy. Đám liên bang đệ tử, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, buổi tối hôm nay hành động thuận lợi, bọn họ lập được công lao đủ để cho bọn họ tại trong trường học đạt được kinh người tưởng thưởng.
Thực lực hai bên thật sự khác biệt quá xa, đặc biệt vì tiết kiệm thời gian. Tổ Trữ cũng ngang nhiên ra tay, hai tên bên cạnh hắn khai hỏa toàn bộ hỏa lực, cả quá trình chiến đấu rất ngắn.
Do Văn Châu mặt trắng bệch nhưng lập tức khôi phục trấn tĩnh. Bên cạnh hắn Tiền Minh Nhất nhìn Tổ Trữ ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
- Tổ thiếu gia. Ngươi có ý tứ gì?
Do Văn Châu trầm giọng hỏi.
Tổ Trữ thỏa mãn cười ôn hòa:
- Hiệu trưởng đối với tiên sinh rất là ngưỡng mộ, hy vọng có thể sớm cùng tiên sinh tao ngộ, ta đây làm đệ tử, sao lại có thể xem hiệu trưởng lo lắng như thế, không thể làm gì khác hơn là đến thúc giục tiên sinh .
- Vậy sao.
Do Văn Châu thần sắc không thay đổi, từ từ nói:
- Nói như vậy, Tổ thiếu gia chuẩn bị dùng sức mạnh?
- Aa. Tiên sinh nói đùa, bất quá tiểu đệ chỉ hơi nhắc nhở.
Tổ Trữ vẫn tươi cười, ý vị nói một câu:
- Tiên sinh do dự lâu qua. Đợi giá cả là chuyện thường tình. Nhưng lòng ham muốn của con người không cho phép kéo dài.
Do Văn Châu khẽ biến sắc. Hắn vẫn muốn xem cuối cùng ai có thể trả giá cao nhất, không ngờ Liên bang tổnghợp học phủ đã chờ không được , hắn chợt nhớ tới một chuyện khác thầm giật mình.
Hắn nhìn chằm chằm Tổ Trữ. Vẻ mặt dần dần trở nên có chút dữ tợn. Nghiến răng nói:
- Chẳng lẽ Tổ thiếu gia không sợ ngọc vỡ người chết sao?
Tổ Trữ thần sắc như thường, từ từ nói:
- Tiên sinh cần gì phải vòng vo? Những nhân vật trọng yếu của Trung Châu đều đã bị người của ta khống chế, Tiên sinh càng vòng vo. Chỉ sợ cấp dưới chưa chắc cùng nhâm tiên sinh một lòng đâu. Tại hạ chẳng qua là tốn một phen công phu thôi, lại nói, Tiên sinh sẽ không vì đứa con Tần nhi cân nhắc một phen sao chứ?
Do Văn Châu không thay đổi, vẫn như cũ hung ác vô cùng nhìn chằm chằm Tổ Trữ.
Tổ Trữ cười cười, nụ cười này làm cho Do Văn Châu cảm nhận được hơi lạnh thấu xương:
- Tiên sinh còn chưa rõ tình cảnh của mình sao. Đối với chúng ta mà nói. Không chiếm được kỹ thuật trên tay ngài cũng không phải kết quả xấu nhất, xấu nhất là kỹ thuật này lọt vào tay người khác, nếu như không chiếm được, a a. Trách nhiệm của ta chính là không cho tình huống xấu nhất phát sinh.
Liếc nhìn Do Văn Châu một cái, hắn nhẹ nhàng phun ra một câu:
- Không chiếm được, hủy diệt là được.
Do Văn Châu sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
- Nghe nói, Do gia cũng tồn tại đã rất nhiều năm . Lịch sử cũng không ngắn, ai. Lịch sử luôn luôn vô tình a. Hủy diệt bao nhiêu gia tộc a.
Tổ Trữ cảm khái nói.
Do Văn Châu sắc mặt như tro tàn, hắn không ngờ tới. Lục đại là đại tập đoàn như vậy, lại cũng dùng thủ đoạn như vậy. Nếu như mình không hợp tác, chỉ sợ gia tộc trong chớp mắt sẽ bị xóa đi. Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của vợ con, Do Văn Châu trong lòng chợt đau đớn.
Thôi thôi.
Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên một thanh âm nhàn nhạt thản nhiên truyền đến.
- Tổ thiếu gia làm như vậy là phá hủy quy củ.
Tổ Trữ sắc mặt khẽ biến.
Chỉ thấy Giải Yến Bạch mang theo một nhóm tạp tu. Khí thế hung hăng vọt lại đây. Giải Yến Bạch sắc mặt tái nhợt, có thể nhìn ra mới vừa bị thương nặng. Nhưng bên người hắn đám tạp tu mỗi người như hổ rình mồi nhìn bọn họ.
Độ nghi hai bên đều kích hoạt, tùy thời có thể ra tay.
- Không ngờ làm kinh động Giải huynh, tội quá tội quá, trong đêm gió lớn. Giải huynh cẩn thận coi chừng thương thế nặng thêm a.
Tổ Trữ vẻ mặt ân cần.
Giải Yến Bạch lạnh nhạt:
- Đa tạ Tổ thiếu gia quan tâm, ta đã đáp ứng phủ chủ, tự nhiên sẽ hết sức, dù có chết cũng không màng. Yến Bạch ta dù bản lãnh kém cõi. Ít nhất cũng có thể tận lực với nhiệm vụ được giao, không thẹn với lương tâm.
Sắc mặt Tổ Trữ âm trầm:
- Giải huynh quyết định cùng tiểu đệ là địch ?
- Trách nhiệm trong người. Không dám quên.
Ánh mắt Giải Yến Bạch kiên nghị. Bọn tạp tu đều kính nể nhìn hắn.
- Nga. Vậy chi bằng chúng ta đánh nhau một trận, ai thắng thì được.
Tổ Trữ chỉ vào Do Văn Châu phía dưới.
Do Văn Châu trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Chung quanh Giải Yến Bạch đám tạp tu nhất thời xao động hẳn lên. Nhìn về phía Tổ Trữ ánh mắt muốn phun lửa. Rất nhiều người đã thấp giọng mắng:
- Mẹ nó đồ không biết xấu hổ!
Giải Yến Bạch châm chọc nói:
- Tổ thiếu gia thật đúng là không sợ chiếm tiện nghi a. Biết rõ tiểu đệ bị thương, nhưng lại làm như thế làm, chẳng phải làm cho người ta đánh giá thấp?
Chợt ngạo nghễ nói:
- Sau khi Yến bạch khỏi hẳn. Sẽ hướng Tổ thiếu gia lãnh giáo!
Tổ Trữ ra vẻ bất đắc dĩ xòe tay:
- Chẳng lẽ ngoài Giải huynh. Không có ai có thể cùng ta đánh một trận sao?
Đám tạp tu phẫn nộ.
- Giải học trưởng, để cho ta xử hắn!
- Con mẹ nó, lão tử đánh bạo ngươi!
- Họ Tổ tiểu súc sinh. Xem gia gia như thế nào thay cha ngươi giáo huấn ngươi!
Tổ Trữ bất động. Khóe miệng cười lạnh, bất quá bên cạnh hắn các tạp tu đã không thể kiềm chế được mở mồm mắng to.
Giải Yến Bạch khoát tay. Đám tạp tu bên người nhất thời an tĩnh lại.