Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 5: Lễ Vật Của Tứ Tiểu Thư
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Trong lòng sợ hãi, Dương Vân dùng toàn bộ sức lực cơ thể thẳng hướng Phong Lâm Uyển một hồi đã chạy tới.
Nhưng Dương Vân cũng không dám lại gần quá mức, xung quanh căn nhà Tứ tiểu thư toàn là độc trùng, hiện tại lại là buổi tối, căn bản không thể nhìn rõ ràng, nếu không cẩn thận bị cắn phải, có khả năng biến thành quỷ chết oan.
Hơn nữa, Dương Vân cũng sợ mình chạy động tĩnh quá lớn kinh động đến Tứ tiểu thư, mụ phù thủy tóc dài này mà ra đây, chắc chắn không trưng cái bộ dạng tươi cười cho mình xem. Cho nên, chỉ cần đến gần nơi ngọn đèn trong phòng hắt ra bên ngoài Dương Vân đã ngừng lại, lén lút lại gần, trông như kẻ trộm.
Bất quá hắn vừa lo lắng đến Tứ tiểu thư, cũng không nghĩ tới vừa đến gần, đã nhìn ngay thấy một thân bạch y đứng trước vườn hoa, đúng là một người, bất động, mái tóc dài tung bay theo gió.
"Trinh, trinh.........tử" Dương Vân cảm giác thân thể bắt đầu run rẩy, hắn bỗng nhiên nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mình từng xem qua, nói là một lữ khách đi qua một trấn nhỏ, bởi vì người dân nhiệt tâm mời mọc mà ở lại, buổi tối toàn bộ thị trấn cư nhiên không có người sống, tất cả đều là cương thi. Chẳng lẽ chính mình lại gặp hoàn cảnh như vậy, trong sơn trang này ban ngày đều là người, buổi tối biến thành quỷ?
"Ai, đi ra !" Không nghĩ tới nhân ảnh kia lỗ tai thật thính, lại có thể nghe thấy tiếng lắp bắp kinh hãi của Dương Vân, ngay lập tức quay ra quát lớn.
Nghe được tiếng người, vẫn là giọng nói lạnh băng quen thuộc, Dương Vân cuối cùng cũng kìm nén được ý nghĩ đáng sợ của mình, âm thanh có chút khàn khàn: " Là ta, Tứ tiểu thư."
Người nọ tựa hồ vô cùng kinh ngạc : " Ngươi tới đây làm gì !"
Dương Vân lại gần một chút, phát hiện dưới chân Tứ tiểu thư có bóng (DG: Chắc quỷ không có bóng dưới chân ), tâm lí liền thả lỏng, nuốt một ngụm nước miếng : "..........Ta sợ. "
"Sợ? Ngươi sợ cái gì? " Tứ tiểu thư có chút sửng sốt, hoài nghi liệu mình có nghe lầm :" Một đại nam nhân, lại sợ mấy thứ hư vô vẩn vơ gì đó?"
Nghe Tứ tiểu thư nói vậy, Dương Vân quả thật có cảm giác mất mặt, chính là so với mất mặt hắn vẫn thấy cái mạng nhỏ trọng yếu hơn, cầu xin: "Tứ tiểu thư, có thể hay không cho ta trú tạm ở nơi này một lát, một lát thôi............."
Có lẽ là lần đầu tiên nghe được nam nhân lấy lý do hoang đường như vậy cầu xin mình, Tứ tiểu thư không nói tiếp, chính là vẫn bất động tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng Dương Vân biết, Tứ tiểu thư có lẽ đồng ý, nếu không chỉ cần có chút đề phòng, đã sớm đuổi mình đi.
Hai người cách nhau mấy thước cứ đứng như vậy, không khí có chút yên lặng quỷ dị.
Một lát sau, có lẽ bởi vì thấy đứng lâu như vậy mà Tứ tiểu thư vẫn chưa có thái độ tức giận gì với mình, Dương Vân lá gan cũng không khỏi lớn lên, tìm cớ nói chuyện: "Tứ tiểu thư, ta hỏi một chút, có phải hay không Tam tiểu thư rất khủng bố?
"Khủng bố? " Tứ tiểu thư nghe xong mới từ trầm tư tỉnh lại, nghe được hai chữ cuối cùng mới hỏi lại Dương Vân.
"Ta nghe Dương Thiên đại ca nói, hắn nói Tam tiểu thư có chút...........Ách, tính tình không tốt." Dương Thiên a Dương Thiên, ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
"Ngươi rất sợ Tam tỷ?" Tứ tiểu thư hơi nghiêng người, đem ánh mắt hướng vào căn nhà của mình nói.
"Nói thật, ta thực sự sợ hãi. " Dương Vân có chút run rẩy nói, chỉ là đối với Tứ tiểu thư thích nuôi độc trùng, hắn xem mình sợ hãi Tam tiểu thư hơn một chút. Ai biết Dương Thiên kia có nói giảm đi mức khủng bố của Tam tiểu thư hay không, nếu là một dạng nữ bạo long, chính mình có khi thi thể cũng không còn.
"Cái đó ngày mai ngươi sẽ biết. "Tứ tiểu thư nói càng làm Dương Vân mù mịt.
Dương Vân vẻ mặt đau khổ, trong lời của Tứ tiểu thư cũng không thu được tin tức gì hữu dụng, mới dời chủ đề :" Tứ tiểu thư, vì sao người lại nuôi những..........sủng vật kì quái? "
"Thích." Âm thanh bình thản lãnh đạm, không lộ chút nhân tình.
"Tứ tiêu thư, ta nghe nói người thích ăn thịt, có phải sự thật hay không?"
"Giả. "
"Tứ tiểu thư, ta nghe nói.........."
"Ngươi một nam nhân sao lại dông dài như vậy? "Tứ tiểu thư rút cuộc không kiên nhẫn, trong mắt tựa hồ bắn ra tia băng lãnh.
Dương Vân sợ tới mức liên tục xua tay: "Không nói, không nói nữa............." Hắn sợ Tứ tiểu thư tức giận mà đuổi mình đi.
Hai người lại trầm mặc yên lặng bất động hồi lâu, lần này Tứ tiểu thư chủ động nói chuyện: "Ngươi ở trong sơn trang gặp phải quỷ?"
"Không có, chính là không hiểu sao, phòng ta đột nhiên mất điện. " Dương Vân thành thật giải thích .
"Đây là lí do ngươi cho rằng gặp quỷ?" Tứ tiểu thư ngữ khí cao hơn: "Nếu như ngươi nói, ngươi có thể về đi."
"A?" Dương Vân sửng sốt, Tứ tiểu thư không thể không chút nhân tính vậy chứ? Cho dù không tin có quỷ, chẳng lẽ để mình ở lại đây một lát sẽ chết sao?
"Trong sơn trang có một quy củ, phàm là căn nhà nào có đồ điện mở vượt quá mười giờ không tắt, toàn bộ căn nhà sẽ tự động cắt điện, mười phút sau mới có điện trở lại. Ngươi ngay cả cái này cũng không biết sao? "Tứ tiểu thư lanh lùng nói.
"Không, không ai nói với ta a." Dương Vân trong lòng kêu oan uổng, ta mới tới, như thế nào biết nhiều quy củ như vậy? Đồ điện dùng quá 10 giờ, quả thật có, chính là cái máy tính trong phòng ngủ của mình. Nhưng một cái sơn trang lớn như vậy, cấp cho nam bảo mẫu mặc đồ cũng hàng hiệu, điện đóm sao lại tính toán chi li như vậy, quả nhiên có tiền càng hà tiện, lại còn tự động cắt điện? Cái này không phải tự bới việc sao?
Tứ tiểu thư cũng mặc kệ Dương Vân kêu oan uổng, tuy rằng cảm giác nam nhân nhát gan trước mặt cùng nam nhân khác có chút bất đồng, nhưng vẫn như cũ không chút lưu tình ra lệnh trục khách:" Còn ở lại làm gì? Muốn ta đưa lễ vật sao?"
Lễ vật? Tứ tiểu thư khách khí quá đi? Dương Vân trong lòng thầm nghĩ, dưới chân đang chuẩn bị li khai. Cũng không nghĩ vừa nhìn lại, gặp Tứ tiểu thư trong tay đang cầm một vật thể dài dài, hắn sợ tới mức hốt hoảng: "Cái gì đây?"
"Con rết"
Dương Vân sợ tới mức hét lớn, xoay người bỏ chạy. Tứ tiểu thư ta với nàng không thù không oán, ngươi cũng không nên hại ta như vậy a.
Nhìn bóng dáng nam nhân xa dần, Tứ tiểu thư trên khóe miệng có một tia cười khó hiểu, khuôn mặt lạnh băng giờ này biến hóa không nhỏ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 6: Giấc Mộng Nam Kha?
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Biết được nguyên nhân mất điện, Dương Vân cũng an tâm hơn, về phần sau gáy như bị cái gì phớt qua, có lẽ cũng chỉ là do tâm lí mình hoảng sợ mà sinh ảo giác.
Trở lại căn nhà, điện đã sáng trở lại, cả căn nhà biến thành một mảnh sáng trưng.
Có lẽ trải qua kinh hãi vừa rồi, tuy đã biết nguyên nhân mất điện, nhưng Dương Vân vẫn không dám tắt đèn, cứ để đèn như vậy mà ngủ. Dù sao vượt quá 10 giờ sẽ tự động ngắt điện, cũng không cần mình phải quan tâm. Hơn nữa, khi đó đã là ban ngày, còn có cái gì đáng sợ?
Đang ngủ say xưa, bỗng cảm giác tựa hồ có người vào phòng mình, Dương Vân trong lòng run lên, mở to mắt.
Chỉ thấy cuối giường là một cái bóng màu trắng, bởi vì ngọn đèn chói mắt nhất thời cũng không thấy rõ, nhưng cũng đủ để hắn kinh sợ gần chết. Trùm kín chăn, cả người hắn co ro, gắt gao ôm chặt cái chăn.
"Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi a? " Bóng trắng truyền đến âm thanh mơ hồ, nghe như xa lại vang vọng như cái loại âm thanh của u hồn phát ra.
"Ngươi, ngươi .......... là ai?" Dương Vân cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều co rút lại, sớm biết đụng phải cái thứ này, chính mình dù Tứ tiểu thư nói cái gì cũng nhất quyết ở lại Phong Lâm Uyển, cho dù bị độc trùng cắn chết cũng không đáng sợ bằng bị quỷ hù chết.
"Ngươi nhìn ta một chút chẳng phải là sẽ biết?" Lần này âm thanh không còn mông lung, bởi vì hắn nghe rõ trong giọng đối phương có ý trêu chọc. Cho dù là quỷ, phỏng chừng cũng có quỷ tốt a.
Bỏ chăn trùm ra, Dương Vân ló đầu. Chỉ thấy bên giường đang ngồi một lão nhân hiền lành mặc đường trang ( cái này không rõ lắm ) màu trắng, ước chừng 60 tuổi, mặt mày hồng hào, làm cho người ta có cảm giác thật sung mãn, tuyệt không giống ma quỷ thường có sắc mặt xanh lè, tái nhợt.
Dương Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả người tung chăn chui ra, không quên oán giận: "Ta nói lão nhân gia người, khi vào có nên báo một tiếng hay không? Cứ thế đột nhiên ngồi trên giường của ta hù ta suýt nữa sợ quá mà chết."
"Cái đó thật ngại quá, ta vào ngươi đang ngủ, vốn không định đánh thức ngươi." Đường Trang lão nhân tủm tỉm cười, nói xong đứng dậy.
Dương Vân lúc này mới phát hiện lão nhân rất cao, chừng hơn 1m85, đối với những người tầm tuổi lão nhân mà nói, hiển nhiên ít gặp. Áp chế lòng hâm mộ, Dương Vân hỏi: " Lão nhân gia, ông cũng là người trong sơn trang?"
"Đúng vậy, đều ở trong này vài..........thập niên." Đường trang lão nhân một bên đánh giá bài trí của căn phòng, một bên thoáng chần chờ nói.
"Nguyên lai ông đã ở trong sơn trang lâu như vậy." Dương Vân cũng không chú ý đến việc đối phương khi nói hơi mất tự nhiên, nghe xong ở đây vài thập niên, bật ra tình cảm ngưỡng mộ.
Đã đánh giá xong bài trí của căn phòng,đường trang lão nhân quay đầu về phía Dương Vân hỏi:" Đúng rồi trước kia chưa thấy qua ngươi, là người mới hả?"
"Vậy khó trách." Đường trang lão nhân trong mắt lộ vẻ hiểu rõ, đặt tay lên bàn máy tính, ngón tay gõ có tiết tấu lên mặt bàn, tựa hồ tự hỏi cái gì.
Dương Vân tuy rằng không muốn quấy rầy, nhưng có chút vấn đề muốn hỏi rõ ràng: " Lão nhân gia, đã trễ thế này, ông không ở nhà ngủ sao còn đến đây?"
" A........ Người già đều thế, giấc ngủ không tốt, cứ ban đêm là không ngủ được, muốn tìm người tâm sự." Đường trang lão nhân thu hồi tay trên mặt bàn, ánh mắt có chút lóe lên.
" Có chuyện gì nói một chút ta có thể nghe." Dương Vân nghĩ, dù sao cơn buồn ngủ của mình vừa rồi cũng bị dọa cho mất sạch, hơn nữa xem ra cũng đã sáng, 6 giờ đã phải đến chỗ chờ Tam tiểu thư, hiện tại mình lại đi gặp chu công, vạn nhất để muộn, Tam tiểu thư lấy cớ phát tác, có lẽ thê thảm. Huống chi, trước mặt là một lão nhân gia sống vài thập niên trong này, nói không chừng còn biết cả chủ nhân sơn trang, mình lấy lòng lão, chung quy không có gì không tốt?
Nghe Dương Vân nói, đường trang lão nhân gật gật đầu: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Ta họ Dương, tên một chữ Vân." Dương Vân tự giới thiệu, có lẽ thấy đường trang lão nhân cũng có chút cổ phong ( phong cách xưa ) , hắn cũng dùng cách nói ngày xưa mà giới thiệu.
"Dương Vân? Tên rất hay! " Đường trang lão nhân tán thưởng một tiếng, cũng không nói hay chỗ nào, lại nói tiếp:" Ta họ Chu, nếu ngươi không ghét bỏ, có thể kêu ta một tiếng Chu đại gia, đây là năm đó..........là họ của hoàng tộc Minh triều, là thái tổ gia tự mình............" Nói tới đây, đường trang lão nhân bỗng lớn tiếng hơn một chút.
Dương Vân nghe được cũng thấy hay hay, không để ý đến đường trang lão nhân xưng hô với Chu Nguyên Chương có chút khác biệt hỏi: "Tự mình cái gì?"
"Nga, không có gì..................Ta nói tiểu Dương a, ngươi tin trên đời có quỷ sao?" Đường trang lão nhân nói lảng sang chuyện khác.
Dương Vân trong lòng giật mình, lại đánh giá đường trang lão nhân một cái, xác định không có khả năng là cái kia, nhíu mày nói: "Chu đại gia, ngươi hỏi cái này là?"
" Nga, ta đúng là muốn hỏi vậy." Chu đại gia ánh mắt liếc về phía đông hồ treo tường, tựa hồ nhìn kim chậm rãi quay, có chút không yên lòng.
Dương Vân nói:" Kỳ thật ta cũng không biết nên tin hay không, bất quá nếu buổi tối không có ánh sáng đèn, ta phỏng chừng là tin."
Chu đại gia quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Vân, hơi cười nói:" Ngươi rất thành thực! Đại đa số mọi người đều vậy, bóng tối không thể hiểu rõ, nên sinh sợ hãi, mọi người đều thế."
Dương Vân trong lòng vừa động, quả thật có đạo lý, nếu là ban ngày gặp quỷ phỏng chừng hắn cũng không để trong lòng. Nhưng nếu buổi tối, một mảnh hắc ám, vậy có thể sợ tới mức tiểu ra quần.
" Chu đại gia, ngươi tin có quỷ sao?"
"Đại khái là tin?" Chu đại gia trên mặt có chút mờ mịt, bất quá càng nhiều hơn là vẻ quỷ dị.
Dương Vân tỏng lòng căng thằng:" Ngài đã gặp qua?"
Như là hiểu rõ Dương Vân nghĩ gì, Chu đại gia thần bí cười:" Không chỉ ta đã thấy, phải nói ngươi cũng gặp qua."
"Chu đại gia, cái loại đùa giỡn này không có buồn cười." Dương Vân có chút sợ, hắn không phải người lớn gan, nhất là lại thấy bộ dáng của đường trang lão nhân.
Chu đại gai cười càng quỷ dị:" Tiểu dương a, ta ở đây mấy trăm năm, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cùng người sống nói chuyện lâu như vậy. Ngươi không tồi, muốn đến chỗ của ta hay không?"
"Ngươi, ngươi..... nhà ngươi ở đâu?" Chẳng lẻ là phần mộ sao, Dương Vân răng đánh vào nhau cồm cộp, bởi vì hắn phát hiện sau khi nói xong đường trang lão nhân thân ảnh dần như ảo ảnh, chậm dãi biến thành trong suốt, cho đến khi biến mất không thấy.
Dương Vân thấy trời đất quay cuồng, bị dọa cho choáng váng. Chính mình lại thật sự gặp quỷ, lại còn là một lão quỷ vài trăm năm, trời ạ! Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm bồ tát, Đức mẹ Maria mau tới cứu con đi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 7: Cọp Cái Tam Tiểu Thư
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Khi Dương Vân tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, trước tiên hắn kiểm tra thân thể mình, phát hiện tất cả đầy đủ không thiếu bộ phận nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận hồi tưởng mọi chuyện phát sinh, Dương Vân nhịn không được rùng mình, hắn xác thực quả thật nhớ rất rõ vị Chu lão gia kia như thế nào trước mặt mình dần dần biến mất. Nhưng mà, nếu Chu đại gia là quỷ thật, vậy sao mình bây giờ vẫn bình yên vô sự? Không phải đã bị hắn cướp lấy thân thể sao?
Chẳng lẽ nằm mơ? Một ý niệm dâng lên trong đầu Dương Vân tựa hồ như tìm được lý do chấn an mình, nhất định là nằm mơ, thật sự nếu gặp lão quỷ, chả lẽ lão lại dễ dàng buông tha cho mình? Cái này gọi là ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng, nhất định tối qua do việc ngắt điện mà kinh sợ, nên mới cả nghĩ như vậy.
Nghĩ vậy, trong lòng Dương Vân cũng thoải mái hơn nhiều, nhìn đồng hồ, tuy rằng sắc trời đã sáng rõ, nhưng vì đang là mùa hè, nên vẫn chưa đến 6 giờ, bất quá chỉ còn thừa hơn mười lăm phút.
Dương Vân vẫn còn nhớ rõ hôm nay mình phải hầu hạ Tam tiểu thư, mắt thấy thời gian đã khá trễ, hắn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, không kịp ăn sáng, bấm bụng chạy ngay đến Phong Lâm Uyển. So với việc nhét đầy cái bụng, hiển nhiên việc hội ước với vị Tam tiểu thư có khuynh hướng bạo lực trong truyền thuyết kia quan trọng hơn nhiều.
Đi vào Phong Lâm Uyển, Dương Vân xa xa đã nhìn thấy Tứ tiểu thư đứng trước vườn hoa tươi đẹp trên tay bưng một thứ gì đó, dùng tay kia lấy thứ gì từ trong đó rồi rắc xuống đất.
Bởi vì khá xa, Dương Vân cũng không nhìn rõ ràng, bất quá Tứ tiểu thư một thân bạch y, tóc dài quá mông, bay bay trong gió làm cho hắn có cảm giác mình gặp tiên nữ hạ phàm.
Nhưng khi đến gần, loại cảm giác này bị cảm giác sợ hãi thay thế, bởi vì dưới chân Tứ tiểu thư đang tập trung rất nhiều độc trùng, hiển nhiên là đang hưởng thụ bữa sáng 'mĩ vị' của Tứ tiểu thư.
"Tứ tiểu thư, sớm a." Nhìn đống sủng vật hung tợn trên mặt đất, Dương Vân trong lòng phát run, không dám lại gần, chỉ dám đứng xa chào hỏi.
Tứ tiểu thư như không nghe thấy có người cùng nàng nói chuyện, tiếp tục rắc thức ăn cho đám sủng vật.
Dương Vân ngượng ngùng cười khan vài tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện hỏi:" Tứ tiểu thư, ta hỏi một chút, trong sơn trang có vị lão nhân cao tuổi nào không a?"
Tứ tiểu thư ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, giọng lạnh băng:" Không có."
" Người chắc chắn?" Dương Vân nội tâm run lên một trận, kỳ thật hắn hi vọng Tứ tiểu thư trả lời 'có' , bằng không đến đêm phỏng chừng hắn không dám ngủ.
"Ta chán ghét nam nhân dông dài. " Tứ tiêu thư ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng về đây, trên tay rõ ràng đang cầm một con rết cực lớn.
Dương Vân sợ đến mức liên tục lùi về sau, duy trì khoảng cách an toàn với Tứ tiểu thư, lúc này mới dừng lại, nghĩ mà sợ không thôi, ' Lễ vật ' trong tay Tứ tiểu thư thật quá mức dọa người mà.
Bị Tứ tiểu thư dọa một trận, Dương Vân không dám tiếp tục mở miệng, một bên âm thầm nhìn dáng người tựa như tiên nữ của Tứ tiểu thư mà cảm khái, nếu nàng có những sở thích như người bình thường, nhất định mình sẽ theo đuổi nàng.
Nhưng hắn lập tức dập tắt ý nghĩ điên cuồng trong đầu, nghĩ đến mình cái gì cũng không có, một kẻ nghèo hèn, lại nhìn người ta là Tứ tiểu thư của cả một sơn trang rộng như một ngọn núi này, ai cũng đều biết chẳng phú thì quý, lấy thân phận mình muốn theo đuổi nàng, quả thật cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cứ thế chán nản suy nghĩ một hồi, Tứ tiểu thư đã cho sủng vật ăn xong đi vào trong phòng, thủy chung không thèm liếc Dương Vân một cái. Điều này làm Dương Vân mờ mịt, tối quá thật sự mình nói chuyện cùng nàng nhiều như vậy sao? Sao bây giờ cảm giác ngay cả người xa lạ cũng không bằng?
Tứ tiểu thư đi vào liền không có đi ra, bất quá Dương Vân vẫn cô linh đứng đó chờ, bỏ đi thì không dám, rõ ràng bảo mình 6h đến đây chờ, hiện tại đã gần 6 rưỡi, còn chưa thấy thân ảnh Tam tiểu thư đâu.
Cảm giác đói dưới bụng truyền lên không ngừng, Dương Vân âm thầm hối hận, sớm biết thế này, mình nên ăn xong rồi mới đến.
Chính là bây giờ mà trở về, lại sợ Tam tiểu thư kia tùy thời có thể xuất hiện, đã đợi lâu như vậy, vạn nhất bỏ đi đúng lúc Tam tiểu thư đến, vậy nãy giờ chẳng phải mất công vô ích sao? Hơn nữa, còn có thể vì muộn mà bị Tam tiểu thư đánh đập nữa a.
Hơn một giờ sau, đang lúc Dương Vân không còn kiên nhẫn nổi, dạ dày kháng nghị đòi trở về, hắn rút cuộc cũng thấy một chiếc BMW màu bạc đi tới.
Xe cách rào chắn ba mét liền dường lại, người lái xe mở cửa xe ra, một đầu tóc ngắn dường như nam nhân ló ra. Bộ dạng thật anh tuấn, thậm chí có thể nói là tuấn mĩ, mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo sơ mi bẻ ngược, một chiếc cà vạt vắt ngang, thoạt nhìn có chút phóng túng. Hai chân thon dài, ngực tựa hồ rất lớn, lại có chút nhô lên?...............Di, như thế nào không có yết hầu? Này, cái cổ cũng đẹp quá đi?
Dương Vân nuốt một ngụm nước miếng, lại cảm giác toàn thân không được tự nhiên, bồn chồn đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt phun hỏa đang căm tức nhìn hắn, tuấn mỹ nam nhân có cơ ngực phát triển quá mức kia nói:" Ngươi chính là người mời tới?"
"Ngươi là?" Dương Vân sửng sốt, người này là nữ, bởi hắn nghe ra giọng nói đối phương rất trong trẻo mà dày dặn, chỉ có mĩ nữ mới có thể phát ra âm thanh véo von thế này, liên tưởng đến sự phát triển quá độ của bộ ngực, Dương Vân rút cuộc khẳng định đó không phải cơ ngực, mà là bộ vị mẫn cảm của nữ nhân.
Nam nhân trước mặt còn hỏi mình là ai, âu phục mĩ nữ lạnh lùng cười:" Ngày hôm qua người được chỉ định theo ta chính là ngươi?"
"A, Tam tiểu thư?" Dương Vân quả thật khiếp sợ,đồng thời trong lòng kêu khổ không thôi. Xem bộ dạng thích mặc nam trang thế này, nhìn là biết phần tử có khuynh hướng bạo lực.
"Còn không mau lăn lại đây!" Tam tiểu thư hiển nhiên tức giận, bởi vì tức giận, nên sủng vật của Tứ tiểu thư dưới đất liền chịu hành hạ.
Dương Vân nào dám nói nửa từ ' không ', vội vàng đi tới: "Tam tiểu thư có gì phân phó?"
"Lái xe !" Hai chữ cơ hồ rít qua kẽ răng.
"Ta sẽ không................" Dương Vân cúi đầu, bản thân căn bản chưa học qua, sao có thể lái xe?
"Sẽ không?" Tam tiểu thư tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt bán ra hung quang nhìn Dương Vân: "Vậy sao ngươi còn?"
"Là có kẻ hãm hại ta......."
Không đợi Dương Vân nói xong, Tam tiểu thư trong lòng giận dữ, theo ta đi là có kẻ hãm hại ngươi? " Lăn vào xe!"
Dương Vân vẻ mặt cầu xin đi ra mở cánh cửa, vừa muốn bước vào.
Tam tiểu thư đá một cước vào cánh cửa, ' phanh' một tiếng đóng cửa lại, nói:" Lên phía trước ngồi !" Chỉ vào vị trí bên cạnh ghế lái.
Dương Vân trong lòng run lên, may mắn một cước này không vào trên lưng mình, bằng không cứ nhìn cánh cửa dập mạnh như vậy, chỉ sợ mình trúng phải không thể đứng lên. Hơn nữa còn chứng minh phương diện Tam tiểu thư ngay cả cái xe của mình cũng không yêu quý, vậy một ngoại nhân như khẳng định cũng không có cái gì gọi là lòng thương xót.
Chờ Dương Vân nơm nớp lo sợ ngồi vào xe, Tam tiểu thư cũng hấp tấp ngồi vào ghế lái, mắt liếc nhìn Dương Vân:" Không biết lái xe, vậy ngươi sao có thể tiến vào sơn trang?"
"Các nàng không có kiểm tra ta cái đó. "Dương Vân có chút ủy khuất, quả thật lúc đó khảo nghiệm, chỉ có cân đo chiều cao cân nặng của mình.
"Kiểm tra cái gì?" Tùy tiện rút ra một điếu thuốc lá nữ thon dài, Tam tiểu thư vừa tìm bật lửa vừa hỏi.
"Thể trọng chiều cao."
Nhanh chóng tìm được cái bật lửa, Tam tiểu thư đưa thuốc lên miệng, tư thế tuyệt đẹp, nhưng nàng ngoảng đầu lại nhìn Dương Vân, ánh mắt thực quỷ dị: "Ngươi cao 1m75, nặng 67,5 kg?"
"Đúng vậy, Tam tiểu thư." Dương Vân cẩn thận đáp, trong lòng lại tự nhiên liên tưởng, các nàng tìm người như vậy làm gì? Sẽ không phải cần kẻ thí nghiệm đó chứ? Dương Vân vốn nhát gan nhưng lại xem nhiều phim kinh dị, nhiều tình tiết trong tiểu thuyết cứ vậy mà bị hắn lôi ra liên tưởng.
"Hắc hắc.............." Tam tiểu thư cười quái dị, ánh mắt đánh giá trên dưới Dương Vân một lần, chuyển đề tài:" Ngươi biết hôm nay đi làm việc gì chưa?"
Dương Vân lắc đầu, ánh mắt có chút sợ hãi, nhìn rất đáng thương.
Tam tiểu thư cũng như không thấy, đánh tay chóc một cái: "Rất đơn giản, chỉ cần ngươi luôn đi theo ta . Còn có, ta bảo ngươi làm gì ngươi làm cái đó !"
" Vậy nếu không làm được hoặc làm không tốt thì sao? " Dương Vân hỏi han, hắn thật sự lo lắng bị đưa đi làm vật thí nghiệm.
"Ta đây khiến ngươi khỏi làm nam nhâm !" Tam tiểu thư ánh mắt lạnh lùng khởi động xe.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 8: Kia Đều Là Do Cuộc Sống Cấp Cho
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Tam tiểu thư lái xe thực điên cuồng, không chính xác là đang lướt như bay. (biểu xe? )
Dương Vân tuy rằng không biết tốc độ bao nhiêu, nhưng tuyệt đối rõ ràng, tốc độ này là rất kinh khủng, trên đường đi, vài lần cùng với xe tải trên đường cách nhau vài cm, Dương Vân sớm sợ tới mức nhắm chặt hai mắt. Đây là ngồi xe kiều gì a, quả thật cùng chết không có gì khác nhau.
"Ngươi có phải nam nhân hay không! Tốc độ chậm như vậy liền sợ tới mức tiểu ra quần? " Tam tiểu thư cố tình nói mát, hơn nữa, là cái loại nói mát mà nam nhân nghe xong cực kì khuất nhục.
Dương Vân không dám lên tiếng, hắn sợ Tam tiểu thư tiếp tục châm chọc, trong lòng chỉ cầu khẩn lộ trình ma quỷ này lập tức chấm dứt.
Có lẽ Phật tổ nghe được lời hắn khổ sở cầu xin, sau khi tiến vào khu trung tâm, Tam tiểu thư không dám làm càn, chủ yếu là muốn phi nhanh cũng không được, bởi vì ở đây đầy rẫy đèn đỏ cùng tắc đường, trừ phi nàng có thể dùng xe giống như trực thăng bay lên.
Bất quá tắc đường như thế, nhưng Tam tiểu thư vẫn giết ra được một đường máu, xe đến cửa một trung tâm thương mại liền dừng lại, tòa nhà đã có hơn mười chiếc xe đắt đỏ đỗ ở đó có rèm che, chiếc BMW màu bạc của Tam tiểu thư ở đây cũng được coi là loại bình thường.
Nhưng Dương Vân không rảnh cảm thán chủ nhân những chiếc xe này có bao nhiêu tiền, bởi vì xe vừa dừng lại hắn đã mở miệng nôn khan, nếu không sợ xấu mặt trước bàn dân thiên hạ, hắn có lẽ ngay cả cơm ăn đêm qua cũng phun ra.
Tuy rằng chỉ là nôn khan, nhưng lại có vài người chú ý, cứ đứng đó chỉ chỏ, trên mặt rõ ràng cười nhạo .
Điều này làm Tam tiểu thư cảm thấy mất mặt, trong lòng cực kì hối hận đã mang người này xuất môn, tức giận hừ một tiếng: " Nam nhân vô dụng!" trước khi đi vào cánh cửa xoay tròn của tòa nhà. Nàng khinh thường nhất là nam nhân yếu đuối, lúc này Dương Vân trong mắt nàng đã trở thành đối tượng bị chán ghét, huống chi Dương Vân còn trước mặt nhiều người như vậy cấp cho nàng một cái đại xấu mặt.
Mà Tam tiểu thư đi vào, Dương Vân ngừng nôn khan, có vẻ bơ phờ theo sau. Trước mặt Tam tiểu thư cường hãn thế này, hắn chỉ có thể làm một nam nhân vô dụng.
Vào trong cánh cửa xoay, bên trong một đại sảnh rộng rãi, bên phải có một quầy tiếp tân, một nhân viên tiếp tân khuôn mặt tươi cười đứng mỉm cười với khách hàng hoặc lễ phép bắt chuyện, chào hỏi.
Tam tiểu thư cũng là đối tượng được chào hỏi, hiển nhiên nhân viên tiếp tân này đối với nàng cũng không xa lạ, bất quá nàng chỉ hơi gật đầu, liền bước nhanh vào trong đại sảnh hướng thang máy đi đến, Dương Vân cũng theo sát đằng sau.
Hai người tiến vào thang máy, cũng không có ai theo sau, Tam tiểu thư ấn nút lên tầng 35.
Nhìn Tam tiểu thư bộ mặt âm trầm, Dương Vân không dám mở miệng nói gì, lặng lẽ đợi thang máy đi lên, khi đến tầng 11, Tam tiểu thư lại đột nhiên mở miệng:" Ngày mai ngươi không cần theo ta ra ngoài !"
"Dạ, Tam tiểu thư." Dương Vân thuận theo nói, trong lòng nghĩ may mắn, không cùng Tam tiểu thư ra ngoài, đỡ phải trải nghiệm cái loại cảm giác cận kề tử vong tim nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tam tiểu thư nhìn Dương Vân một thân khúm núm, tức giận vô cớ :" Ta nói, ngươi trừ việc gật đầu đồng ý, vốn không có chút giác ngộ nam nhân nào sao?"
Dương Vân cười khổ, không trả lời. Trong lòng nghĩ, ngươi là lão bản, ta là nhân viên, chẳng lẽ có thể tranh luận với ngươi? Ta còn muốn giữ bát cơm này.
Tam tiêu thư giận dữ, Dương Vân không dám cãi lại bị nàng xem thành nam nhân yêu đuối, nói chuyện càng cay độc: "Làm nam nhân như ngươi, ta xem ngươi nên về nhà trốn vào bụng mẹ luôn đi !"
Những lời này động đến nội tâm của hắn, vũ nhục hắn thì có thể, nhưng dính dáng đến người nhà của hắn, vậy tuyệt đối không được, hắn tình nguyện trả giá sinh mạng cũng phải bảo vệ gia đình. Ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nữ nhân: "Tam tiểu thư, ta thừa nhận, ngươi là người cao cao tại thượng, đối với những người tầng chót xã hội như chúng ta vốn kinh thường, ta cũng không một câu oán hận, ta cũng không cần ngươi thay đổi cách nhìn, nhưng ngươi có biết, không phải mỗi người sinh ra liền giống ngươi cuộc sống không gì âu lo, chúng ta phải dùng đôi tay của chính mình nuôi sống mình cùng người nhà. Hiện tại ngươi là lão bản của ta, ngươi là kẻ có quyền lực, thử hỏi, ta cấp dưới có thể chọc giận làm lão bản mất hứng sao? Tự tôn? Nam nhân giác ngộ? Cái đó có thể đổi lấy quần áo mặc không, có thể đổi được cơm ăn sao? Ta trong mắt ngươi không cần cái gì gọi là ngông nghênh, ta chỉ muốn cơm no áo ấm như người bình thường, không có ước vọng lớn lao gì..........."
"Câm miệng cho ta! "Dương Vân nói thật dõng dạc, nhưng Tam tiểu thư lại không chịu được, có lẽ yếu đuối nam nhân hình tượng đọt nhiên chuyển thành kẻ giáo huấn nàng làm nàng khó có thể chấp nhận, bộ mặt có chút dữ tợn: " Ngươi nhĩ rằng ta chỉ biết ăn rồi hồ đồ mà chết sao? Ngươi nghĩ rằng ta chỉ biết đòi tiền gia đình sống cuộc sống mơ mơ màng màng sao? Đừng tự đem người khác nghĩ như vậy, ta cũng giống ngươi, cũng dựa vào đôi tay nuôi sống chính mình, ngươi giúp được cha mẹ làm việc, chả lẽ ta không có? Ngươi có tư cách gì mà nói với ta những lời kia! Đúng vậy, xuất thân của ta đúng là rất tốt, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ ta đặc biệt hơn người, hoàn toàn chỉ là do ngươi tự mình phỏng đoán, ta không phải loại người yếu đuối cần người khác nâng như nâng trứng !"
Tam tiểu thư đồng dạng mắng thống khoái, Dương Vân lại ngây người, hắn không nghĩ tới lời nói của mình lại làm kích động Tam tiểu thư như vậy, vội vàng giải thích" Tam tiểu thư, ta không phải ý tứ này............."
" Ngươi không cần giải thích với ta. "Thang máy lên đến tầng 35, Tam tiểu thư nhấc chân bước ra ngoài, đầu không ngoảng lại" Ngươi biết không? Ta ghét nhất nam nhân yếu đuối, nhất là nam nhân chính mình yếu đuối còn vin cớ. Yên tâm, ta sẽ không đuổi việc ngươi, ngươi muốn nuôi sống mình và gia đình, vậy hảo hảo nỗ lực lên !"
Nói xong, sải bước đi về phía trước.
Dương Vân theo phía sau, tuy rằng nghe được Tam tiểu thư không đuổi việc mình thở phào một hơi, nhưng bản thân đã đã tội với vị Tam tiểu thư này, theo lời nói cùng hành động của nàng đều có thể thấy được. Nếu lần đầu gặp mình chỉ là chán ghét, vậy lúc này chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy, hoặc chính là loại từ ngữ nào so với ' chán ghét ' còn kinh khủng hơn.
Ngày đầu tiên làm việc liên quan đến cơm áo trong ba năm liền thất bại như vậy sao, Dương Vân trong lòng không yên, hồi tưởng lại lời nói Tam tiểu thư, mình thật sự là nam nhân yếu đuối sao?
Có lẽ vậy! Kia đều là do cuộc sống cấp cho !
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 9: Thục Hoa
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Công ty Thục Hoa ở Nam Khang tịnh không phải là lớn nhất, nhưng trong mắt người dân Nam Khang, cũng là thần bí mà lại mộng ảo.
Nghe nói chủ tịch là một mĩ nữ, nghe nói tổng giám đốc cũng là một mĩ nữ, nghe nói tất cả các cổ đông đều là mĩ nữ, lại nghe nói tất cả các nhân viên trong công ty cũng là mĩ nữ. Tóm lại một câu, công ty Thục Hoa chính là do một cái mĩ nữ quân đoàn tạo thành, là nơi nam nhân thèm nhỏ dãi, và nơi thánh địa mà nữ giới hướng tới.
Dương Vân đương nhiên cũng nghe nói qua, dù hắn là người nơi khác đến, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc hắn đối với tên công ty này như sấm bên tai. Bất quá ý nghĩ trong lòng hắn cùng với nam nhân khác bất đồng, Dương Vân nghe nói tên công ty này qua thực lực hùng mạnh, tổng tài sản đạt tới 95 triệu mĩ kim, đổi thành nhân dân tệ, hắn tính không lấy máy tính cẩn thận tính qua, nhưng phỏng chừng hắn mấy vạn kiếp cũng không kiếm được.
Mà đối với một công ty lớn như vậy, Dương Vân cũng chưa từng có hi vọng xa vời một ngày có thể gia nhập, ước mong của hắn rất nhỏ, chỉ cần có một cái tiểu công ty thu nhập vượt quá 50 vạn chịu tiếp nhận hắn là hắn đã đủ vui mừng rồi. Nhưng mà, hiện tại hắn lại đứng trước cái chuyện mà hắn không thể tưởng tượng được.
Tam tiểu thư cư nhiên sau khi ra khỏi thang máy liền dắt hắn đi vào tổng bộ công ty Thục Hoa, nếu không phải trước quầy tiếp tân có ghi dòng chữ 'Công Ty Thục Hoa' đặc biệt còn có thương hiệu cùng với tên tiếng anh ' Shuhua ', Dương Vân có lẽ đã hoài nghi mình gặp phải ảo giác, mà công ty Thục Hoa lại đặt tổng bộ ở tòa nhà thương mại hắn không biết tên, cái này thật sự rất..........
Dương Vân không biết hình dung thế nào, nhưng tâm tình rất kích động, kích động đến nỗi nhịn không được bắt đầu phát run.
"Tổng giám đốc, hảo."
"Tổng giám đốc, hảo."
"Tổng giám đốc....."
Trong đại sảnh rộng khoảng một phần tư cái sân bóng rổ tiêu chuẩn, cơ hồ mọi vị trí ngồi đầy các nữ nhân viên, nhìn thấy Tam tiểu thư tiến vào, nhất lượt cung kính mà thân thiết chào hỏi, mà đối với Dương Vân giống đực duy nhất ở đây thì coi như không thấy, hoặc là ngẫu nhiên đảo mắt qua mang theo một tia quỷ dị.
Dương Vân trước đây cũng nghe nói qua công ty Thục Hoa đều là nữ nhân, sau khi chính mắt nhìn thấy, ngoài cảm thán còn có cả cái đồ vật đặc hữu của nam nhân cũng đặc biệt xao động có xu hướng mạnh mẽ ngóc đầu dậy. Tuy rằng không nhìn kĩ, nhưng chỉ thoáng qua cũng đủ để thấy các nữ nhân viên này nhan sắc đều không tồi, có thể được một người trong đó, cũng là mong muốn của rất nhiều nam nhân.
Bất quá Dương Vân trong lòng lại nghĩ lại, đối với...công ty lớn như vậy tiền lương cho nhân viên hẳn rất cao, hắn cũng không có ý nghĩ ăn thịt thiên nga trong đầu.
Mà càng làm cho hắn kinh dị chính là, Tam tiểu thư cường hãn hơn cả nam nhân kia cư nhiên lại là tổng giám đốc công ty. Thật không nghĩ tới, Tam tiểu thư nếu bỏ đi cái hình dạng cùng tính cách hơi chút nam tính bên ngoài, vẫn là một nữ nhân tài ba, khó trách nàng lúc trước nói dựa vào hai tay nuôi sống bản thân.
Dưới tình huống toàn thân đều có chút mất tự nhiên, Dương Vân đi theo Tam tiểu thư tiến vào bên trong công ty, qua cánh cửa văn phòng, Tam tiểu thư ngừng lại, nhìn vào bên trong đang ngồi bên bàn văn kiện là một mĩ nữ toàn thân toát ra vẻ đẹp trí thức.
"Ada, chủ tịch không ở đây sao?"
Mặc bộ đồ công chức mĩ nữ trí thức ngẩng đầu lên, làm cho Dương Vân lại một trận cảm thán, thế giới này mĩ nữ thật quá nhiều. Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn, bên trên chiếc mũi cao thẳng là một gọng kính màu phấn hồng, thoạt nhìn vừa có vẻ trí thức lại vừa quyến rũ.
" Chủ tịch trong phòng làm việc." Mĩ nữ trí thức khẽ mở môi đỏ thắm, nói xong lại cúi đầu xem văn kiện. Làm cho Dương Vân thất vọng chính là, đối phương chỉ nhìn Tam tiểu thư mà nói, từ đầu đến cuối thủy chung không liếc qua hắn một cái.
Nhận được đáp án Tam tiểu thư định lập tức rời khỏi, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì xoay người lại:" Đúng rồi, Ada, đem bản dự toán ngân sách vào phòng làm việc của ta, buổi chiều rảnh rỗi ta sẽ đọc."
"Vâng, tổng giám đốc." Mĩ nữ trí thức lại ngẩng đầu, lại thờ lơ không liếc qua Dương Vân đang trong lòng có chút u oán.
Đi theo Tam tiểu thư hướng bên trong công ty tiếp tục đi đến, ở trên một căn phòng có viết chữ "Chủ tịch" liền dừng lại. Tam tiểu thư không chút chần chờ, gõ cửa:" Đại tỷ, ta là Thần Thần !" (DG: Ách tên đẹp nhỉ )
"Vào đi." Một giọng nói kiều mị vang lên, nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm, làm cho Dương Vân nghe được trong lòng tê dại lại một trận run rẩy.
Tới gần cửa, Tam tiểu thư thần sắc có hơi chút nghiêm khắc nói:" Đợi ở đây, không được tùy tiện đi lại, bằng không cẩn thận cái chân chó của ngươi !"
"Vâng!" Dương Vân thành thực trả lời, hắn chỉ có thể thành thật, dù sao mình cũng không phải người hùng như trong TV, chỉ là một kẻ vì sắp chết đói mà ký kế ước bán mình làm nam bảo mẫu, trên cơ bản không có cái gọi là nhân quyền, Dương Vân đã sớm nhận thức điểm này.
Bất quá trong lòng đối với tên của Tam tiểu thư hắn có chút không cho là đúng, tuy rằng không biết cái gì là ' chen ' từ (DG: chắc là ý nghĩa của tính danh, tác giả viết từ 'chen' mình để yên như vậy ), nhưng hai từ kia kêu lên thật dễ nghe, đáng tiếc đặt trên người Tam tiểu thư, có chút sỉ nhục.
Trong lòng thầm than một tiếng, Dương Vân đứng một bên, làm như nhân viên coi cửa.
Mà xa xa, nhìn thấy Tam tiểu thư bước vào văn phòng chủ tịch, nhóm nhân viên nữ nhất tề đem ánh mắt chiếu thẳng đến Dương Vân đang đứng trước cửa.
Có mấy người thậm chí còn tụ tập cùng nhau, châu đầu thì thầm gì đó.
" Ngươi nói, người kia có thể kiên trì bao lâu?"
"Ta phỏng chừng là ba ngày."
"Không, năm ngày."
"Có thể kiên trì 1 tuần không sai."
"Muốn không cược một lần, liền cược cái áo Chanel ngươi mới mua thế nào?"
"Sớm biết rằng ngươi đã có chủ ý này, bất quá lần này ta liền cùng ngươi cược, ngươi nói bao nhiêu ngày."
"Ba......không, năm ngày."
"Hảo, ta liền cá một tuần. Ta thắng, ngươi đem lọ nước hoa hôm trước mua khi đi Pháp tặng cho ta."
"Thành giao."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba