Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 10: Phun Mật Vàng
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Đang làm canh cửa, Dương Vân còn không biết người ta đem hắn ra bàn tán, bất quá qua ánh mắt mấy nữ nhân viên này nhìn đến, Dương Vân cũng đoán được đối tượng các nàng đang đàm luận là mình. Chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều ánh mắt mĩ nữ nhìn mình như vậy, Dương Vân thật không được tự nhiên, nhìn sang một bên, không dám cùng mấy nữ nhân viên này đối nhãn.
Cứ vậy đứng ngồi không yên hơn nửa tiếng, mới nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên, cũng không biết hai tỉ muội nói những gì mà Tam tiểu thư mang theo bộ mặt tươi cười đi ra, bất quá nhìn thấy Dương Vân cạnh cửa, sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Đi !"
Dương Vân cẩn thận đi theo sau, sợ chậm một bước, Tam tiểu thư vốn đã chán ghét mình lại chửi mắng thêm một hồi.
Đi đến cánh cửa căn phòng mở rộng có mĩ nhân trí thức, Tam tiểu thư ngừng lại, xoay người ánh mắt lạnh nhạt nhìn Dương Vân: " Ngươi có thể trở về."
"Ta...... trở về?" Dương Vân kinh ngạc chỉ vào mũi của mình, ra vẻ bản thân hôm nay đi theo cũng chưa có làm chuyện gì? Lại trở về?
"Sao? Còn muốn ta tự mình lái xe đưa ngươi về?" Tam tiểu thư trong mắt hung quang chợt lóe.
"Không, không có, ta tự mình về." Dương Vân chỉ có thể tự cho mình xúi quẩy, có một lão bản như vậy, hắn còn dám hi vọng gì xa vời?
Tới thì rất dễ dàng, nhưng trở về lại có điểm khó khăn. Không phải Dương Vân không biết đường, lại nói 4 năm học đại học đều ở thành phố này, sao hắn có thể không biết đường. Chính là cái Thiều Hoa sơn trang kia tuy rằng không phải ở ngoại thành, bất quá cũng cách khu trung tâm hơn mười cây số, đi bộ trở về, hai chân phỏng chừng không thể chịu được.
Nhưng Dương Vân không xu dính túi, bụng lại đang đói meo, càng không thể ưỡn ngực mặt dày đi tìm Tam tiểu thư vay tiền, như vậy sẽ làm nàng xem thường chính mình. Biện pháp duy nhất, chỉ có thể dựa vào đi xe buýt mà thôi.
Hơn 10 km là đối với tự mình lái xe, Dương Vân lại chỉ có một đôi chân, không thể tưj mình chạy loạn lên ở đường quốc lộ, chỉ có thể theo xe buýt đi đường vòng, vốn 10 km lộ trình trong nháy mắt tăng lên hơn phân nửa.
Đến khi trở lại Thiều Hoa sơn trang, thời gian đã gần 12 giờ, lê bàn chân mệt mỏi, Dương Vân khó khăn đi đến căn nhà của mình. May mắn, bởi vì được Tam tiểu thư mang ra ngoài, nên công việc bên trong sơn trang, đã không có tính phần hắn, vậy nên không phải làm thêm công việc gì.
Bởi vì đói đến không thể chịu nổi, vào phòng bếp Dương Vân đầu tiên ăn hai quả trứng, làm cho lưng bụng một chút. Tiếp đó mới lấy gạo cắm cơm, sau đó vội vàng về phòng mở máy tính.
Ăn liên tiếp hai quả trứng, Dương Vân cũng không còn đói lắm, bình thường ở nhà, hắn cũng chỉ hai bát ăn cơm trắng với rau.
Đăng nhập vào QQ, hình biểu tượng sáng lên. Không phải Phách Vương Long mà lại là tin nhắn ngày hôm qua của Tứ Phong và Hàm Tu Thảo muội muội. Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Tiểu đệ, ngươi online a, tiếc rằng tỷ tỷ lại không gặp, đáng tiếc a. Gần đây công ty đang có một cái dự án tiêu thụ, ta không có nhiều thời gian lên mạng, trên cơ bản phải hơn 10 giờ tối mới rảnh rỗi, nếu ngươi có thời gian, chúng ta lúc đó nói chuyện." Tử Phong muội muội.
Hàm Tu Thảo chỉ có một câu:" Đại ca, em nhớ anh !!!!!" phía sau là một nụ hôn thật lớn.
Dương Vân trong lòng vui sướng, cũng biết những việc trên mạng vị tất đã là thật, nhưng thấy tình ý trong lời nói, hắn có chút đắc chí. Nhìn biểu tượng hai vị muội muội đều màu xám, hiển nhiên không có trên mạng.
Dương Vân chú ý đến biểu tượng của Phách Vương Long, cũng sáng, nhưng lại để ở chế độ busy.
Dương Vân cũng không thèm để ý, trực tiếp nói một câu: " Onl sao?"
Bên kia lập tức truyền tới một chữ: " Cút !"
Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dương Vân biết, Phách Vương Long chính là so đo chuyện hôm qua với hắn, lập tức đánh dòng chữ khiến ngay cả mình cũng thấy buồn nôn:" Đừng như vậy mà, ngày hôm qua là ta không đúng, ta hiện tại giải thích với ngươi nha ?"
"Ghê tởm !" hai chữ to tướng, lại là màu đỏ, thoạt nhìn thật chói mắt.
" Thật thẳng thắn !" Dương Vân cho thêm một cái smiles đổ mồ hôi.
"Rõ ràng là nam nhân, còn dùng cái từ 'nha' kia, nói ngươi ghê tởm cũng không phải, mà là biến thái. " Phách Vương Long mắng sướng miệng.
Dương Vân chỉ có thể cười khổ trong lòng: " Được rồi, ngươi đang làm gì?"
"Chat cùng một tên biến thái !"
"Biến thái không phải chỉ ta chứ ?"
"Ngươi nói xem?" Một đạo sấm sét cùng con dao đầm đìa máu phía sau.
"Ăn chưa ?" Dương Vân tự giác chuyển chủ đề.
"Chưa ăn ! Muốn ăn thịt ngươi, có cho không?"
"Đang nấu cơm, hay cùng nhau ăn?"
"Tốt, ngươi đến đây a."
Nói chuyên ăn uống, không ngờ có chút thú vị, Dương Vân liền hỏi: "Ngươi ở đâu, ta lập tức mang cơm tới." nhưng Phách Vương Long lại gửi tin nhắn đến trước :" Ngươi tự nấu cơm? Một nam nhân, sẽ không tự đầu độc chính mình đấy chứ?"
Dương Vân lập tức dâng lên tinh thần tự tôn nam nhân oán giận nói:" Sao nói thế, nam nhân sao không thể nấu cơm a? Ngươi xem đầu bếp nhà hàng, có mấy người là nữ?"
Phách Vương Long như mèo bị nắm đuôi bắt đầu phản kích:" Như thế nào, ngứa đòn a, lại dám dạy bảo ta?" Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Không phải, chỉ là không cẩn thận nói lên sự thật." Ở trên mạng, da mặt Dương Vân thật sự dày.
"Người thật thà thường chết sớm !" Lời nguyền rủa trắng trợn, ngay sau đó Phách Vương Long tiếp tục nói dồn, căn bản không cho Dương Vân kịp trả lời:" Lão bản ngươi thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Chính là mĩ nữ lão bản trẻ tuổi kia ! Còn giả bộ, đem ngươi đi thiến !" Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sớm quen với việc Phách Vương Long lấy từ 'thiến' của súc vật dùng cho người, Dương Vân cũng không căn cứ điểm này mà phán nàng không phải thục nữ, bị hỏi lão bản của mình, làm hắn nhớ tới ngày hôm nay phải chịu ủy khuất, một bụng tức giận :" Ba chữ, không phải người !"
"Không phải người? Không thể nào? Chẳng lẽ ngươi bị nàng phi lễ ? Nói như vậy, là ngươi chiếm đại tiện nghi a !"
"Cái gì phi lễ, ta bị nàng ngược đãi." Dương Vân trong lòng suy nghĩ không biết ' không phải người ' với ' phi lễ ' có gì liên quan đến nhau, bất quá hắn rõ ràng Phách Vương Long tư duy logic thường xoay chuyển rất nhanh.
"Bị ngược đãi? Lão bản ngươi điên cuồng hành hạ? Nhỏ nến hay dùng roi a?" Phía sau là một chuỗi vẻ mặt biểu tình nghi vấn.
"Cầu xin ngươi đừng có đen tối như vậy được không !" Dương Vân thêm một smiles con dao đầm đìa máu.
"Vậy làm sao? Chả lẽ ngươi bị nàng đánh?"
Mặc dù không phải sự thật, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Dương Vân tự nhiên không có khả năng kể lại sự việc khuất nhục của mình hôm nay, chỉ nói bốn từ: "Không sai biệt lắm ." Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Phách Vương Long MM lập tức hào khí ngút trời nói:" Vậy có là gì, được mĩ nữ đánh, xem như là phúc khí của ngươi đi."
"Nếu đó là phúc khí, ta đây tình nguyện không cần ." Dương Vân thêm cái smiles bực mình, tiếp theo đánh thêm dòng chữ:" Được rồi, ta xem cơm chín chưa, nói chuyện sau." Truyện Đỉnh Cấp Nam Phó copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Không cần, ta cũng muốn ra ngoài ăn cơm, hôm nay bị một tên ngu ngốc làm cho tức giận, buổi tối lại cùng ngươi nói chuyện !"Phách Vương Long rất nhanh nhảu, bên này Dương Vân còn chưa viết xong ' bb ', bên kia chân dung đã chuyển màu xám xịt.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 11 : Tằng Tằng Tằng Tằng Tằng...Tổ Phụ...
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
Mười giờ tối, Dương Vân rút cuộc đợi cho Tử Phong MM login, đối với đại tỷ luôn cổ vũ tinh thần cho mình khi còn học đại học, Dương Vân trong nội tâm luôn tôn kính cùng yêu thích, có đôi khi hắn thậm chí còn mong có một ngày nào đó mình với vị đại tỷ có giọng nói ngọt ngào, tính tình vô cùng ôn nhu này đi đến một hồi tình yêu tỷ đệ.
"Phong tỷ, ngươi onl ?" Nhìn biểu tượng nick Tử Phong sáng lên, Dương Vân nói luôn một câu.
"Ân, ngươi a, xem ra ngươi còn để những lời tỷ nói trong lòng, rất tốt, cuối cùng cũng không có quên tỷ tỷ ta." Phía sau Tử Phong còn thêm một smiles tươi cười.
"Sao có thể, tỷ là tỷ của đệ, đệ quên ai cũng không dám quên tỷ a." Dương Vân da mặt thật dày, nói luôn một câu buồn nôn.
"Ngươi đừng nói dễ nghe nữa đi." Tủ Phong thêm một smiles biểu tình nghịch ngợm "Đúng rồi, thời gian này làm gì ? Rất ít khi thấy ngươi lên mạng a."
"Vội tìm việc làm kiêm tiền a, chuẩn bị cho lão bà tương lai." Dương Vân rất thành thực nói.
"Ha ha, không tin được, ngươi cũng biết toan tính tương lai. Hiện tại thế nào, tìm được việc làm chưa?"
"Đã tìm được rồi, tiền lương rất cao, xem ra vài năm là có thể có đủ vốn cưới lão bà." Dương Vân bắt đầu thổi phồng, bởi vì đề cập đến vấn đề thể diện nam nhân, hắn cũng không muốn đại tỷ lo lắng.
"Oh tốt a, tỷ tỷ ta chúc ngươi sớm ngày kiếm đủ tiền cưới lão bà."
"Đó là tất nhiên." Dương Vân thêm một smiles ôm đầy tiền.
"Đúng rồi, có bạn gái chưa?" Tử Phong lại hỏi.
"Còn chưa tìm được ai vừa lòng." Phía sau thêm một smiles biểu tình uể oải.
"Yêu cầu đừng cao vậy a, tiểu đệ đệ." Thật lòng khuyên bảo Tử Phong nói:" Chẳng lẽ ngươi khi còn học đại học không có lấy một mảnh tình vắt vai?"
"Không có a." Dương Vân trong lòng có chút chờ mong" Kỳ thật yêu cầu của đệ không cao, chỉ cần tìm một người ôn nhu ân cần như tỷ là được rồi."
Một smiles sấm sét, sau đó thêm một câu:" Như thế nào, dám chiếm tiện nghi của tỷ?"
"Không có, không có, đệ chỉ thấy lão bà nữ tính như tỷ mới là mẫu bạn gái hoàn hảo." Dương Vân liên tiếp khen.
"Cái đó không nhất định nga." Một smiles xương khô " Ngươi nếu biết bộ mặt khác của ta, cũng sẽ không nói như vậy nữa."
"A, tỷ còn có bộ mặt khác? Nói đệ nghe một chút. "Dương Vân kinh ngạc nói.
"Bí mật." Hai chữ đơn giản lại tuyệt tình.
"Không thể nào? Lấy tình cảm tỷ đệ chúng ta, tỷ còn giữ bí mật với đệ? Thật đáng thương cho trái tim mỏng manh của đệ, cứ vậy mà bị đâm một dao."
Dương Vân gửi một câu thổ lộ tâm tình, chờ Tử Phong ôn nhu quở trách, ai ngờ Tử Phong chẳng những không có lập tức đáp lời, hơn nữa Dương Vân còn gửi thêm vài câu nói dí dỏm lúc sau cũng không đáp lại.
Chẳng lẽ mình nói sai cái gì làm cho vị đại tiểu thư này tức giận? Dương Vân âm thầm phỏng đoán.
Ước chừng vài phút sau, Tử Phong mới lại lên tiếng:" Tiểu đệ, vừa rồi có người từ công ty gọi điện tới, có vài việc, không thể nói chuyện tiếp cùng ngươi, ta phải lập tức đến công ty."
Dương Vân biết được nguyên nhân Tử Phong không trả lời, trong lòng thở phào: "Vậy tỷ đi đi, đi cẩn thận, nhớ đừng làm việc quá khuya."
"Ân, bb ."
Nhìn biểu tượng nick Tử Phong ảm đạm xuống, Dương Vân cũng không còn hứng thú chat nữa, chơi game chốc lát, rồi logout.
Đầu tiên vào tắm nước ấm thoải mái một cái, sau đó cứ thế nằm trên giường, một hồi tiến vào mộng đẹp.
Có chút mơ màng, Dương Vân lại cảm thấy bên giường có người, Dương Vân hai chân run lên, từ trong mơ tỉnh lại.
Bên giường Dương Vân lại có một cái bóng trắng, vẫn như cũ vọng ra âm thanh già nua:" Tiểu Dương, ngươi tỉnh rồi a?"
"A, Chu, Chu........Chu đại gia !" Dương Vân răng va vào nhau lập cập, gặp loại tình huống này, vô luận thế nào đều không thể dùng việc mơ để giải thích, trước không nói đến việc hắn sao có thể mơ gặp một người xa lạ những hai lần, chỉ cần hắn theo bản năng nhéo vào bắp đùi một cơn đau truyền đến đã khẳng định tất cả đều là sự thật.
"Không cần sợ, ta chỉ là buồn chán, nghĩ đến đây ngồi chơi." Chu đại gia nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, vẻ mặt hiền lành như cũ, thoạt nhìn cùng với hình tượng ma quỷ vô cùng không thích hợp.
Dương Vân cố áp chế nội tâm sợ hãi nói: "Chu đại gia, người tìm ta có chuyện gì sao? Có phải có oan khuất gì hay không........" Dương Vân phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, trong TV thường có chuyện oan hồn báo mộng kêu oan, cùng với tình huống hiện tại rất giống.
Chu đại gia híp mắt nhìn về phía Dương Vân, nói với giọng như trưởng bối quan tâm vãn bối: "Tiểu Dương a, ngươi xem TV nhiều quá, ta chính là một lão quỷ vô tự lự sống bao năm tháng, không có cái gì oan khuất."
"Vậy người như thế nào lại........tìm đến ta? Ta cũng chưa có làm chuyện gì thẹn với lương tâm." Nếu không phải âm hồn tới kêu oan, Dương Vân không thể không lo lắng cho an toàn của bản thân, sợ sẽ bị đi làm thế thân.
Chu đại gia cổ quái nhìn Dương Vân, một hồi sau hài lòng nói:" Mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta còn cùng ta nói chuyện, ngươi nói, một lão quỷ tĩnh mịch mấy trăm năm, đột nhiên có người nói chuyện, hắn có thể không mừng rỡ như điên sao?"
"Ta là người đầu tiên gặp lão?" Dương Vân kinh ngạc, nhưng cũng không có gì đáng cao hứng. Bản thân không có cái gì đặc biệt a, chỉ là một người bình thường, trời mới biết có thể gặp được một lão quỷ có phải hay không là một cái vinh dự.
"Không sai, trước kia cho dù ta đi qua trước mặt, người khác cũng không thấy ta, chỉ có ngươi, khi ta vừa tiếp cận ngươi, ngươi liền cảm giác được sự tồn tại của ta. " Chu đại gia hơi nghiêng thân mình, ánh mắt có chút hứng thú nhìn Dương Vân, tựa hồ như muốn tìm kiếm nguyên nhân Dương Vân có thể nhìn thấy lão.
Dương Vân bị nhìn đến độ cả người nổi da gà, làm cho một lão quỷ hứng thú cũng không phải cái chuyện gì tốt, hắn nhanh chóng chuyển đề tài :" Chu đại gia, người nói là mấy trăm năm trước........vậy như thế nào biết TV?"
Nghe được Dương Vân hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, Chu đại gia nâng thủ muốn xoa đầu Dương Vân một cái, bất quá có thể là cố kỵ sức lực mình quá mạnh, sợ làm bị thương Dương Vân, chung quy không có hạ xuống, chỉ đành bất lực nói:" Mấy trăm năm, ta không thể đi nhìn ngắm xung quanh sao? Nói đến TV này, ta xem so với ngươi còn nhiều hơn."
Dương Vân cũng ý thức được câu hỏi khá ngu ngốc của mình, đối với việc này cũng chỉ có thể oán thầm, lão quỷ sống mấy trăm năm, xem TV tự nhiên so với mình nhiều hơn, chỉ sợ từ khi mới có TV lão đã xem, mình sao có thể so sánh? Nhưng mặt ngoài vẫn tuyệt không để lộ ra thần sắc gì, liên tục gật đầu.
Chu đại gia đứng dậy, cũng không để ý đến biểu hiện ba phải của Dương Vân, trên mặt lộ vẻ như nhớ ra gì đó:" Tiểu Dương, ngươi có biết vì sao ta ở Thiều Hoa sơn trang này những 609 năm không?"
609 năm? Lâu như vậy? Dương Vân líu lưỡi, hơn nữa cũng không giỏi lịch sử, nên hắn rất khó tính ra 609 năm trước là vào thời Minh.
Chu đại gia tiếp tục nói:" Bởi vì Thiều Hoa sơn trang này, năm đó thái tổ ban cho Chu gia ta, về phần sáu vị tiểu thư trong sơn trang cũng là hậu nhân của ta, theo thứ tự bối phận, hẳn là các nàng phải gọi ta là tằng tằng tằng tằng tằng... tổ phụ."
Mấy từ ' tằng ' , Dương Vân cũng không nghe rõ ràng, nhưng ít ra cũng biết, mình đang cùng chủ nhân mấy trăm năm trước của sơn trang này nói chuyện.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 12: Tuyệt Thế Vô Song Trù Kỹ.
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
"Thái tổ gia năm đó có ân sủng, ban cho ta họ của hoàng tộc, chờ được ân sủng này, ta có thịt nát xương tan cũng khó báo đền........ Đáng tiếc !" Chu đại gia nói xong lời cuối cùng, nặng nề thở dài, một hơi, cũng không biết là cảm thán 'Thái tổ gia' đã sớm chết hay cảm thán Chu gia hiện giờ không còn chút dấu vết ngày xưa.
Dương Vân nghe được lời này cũng đã khẳng định một việc, ' Chu ' nếu là quốc họ, vậy hẳn là Minh triều, mà thái tổ gia trong lời nói của Chu đại gia, phỏng chừng là Minh triều khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương.
"Thái tổ gia đem ngọn núi này ban cho Chu gia ta, ta đã phát lời thề, dù thành quỷ, cũng sẽ thủ hộ ở trong sơn trang này." Nói tới đây Chu đại gia bỗng nhiên cười khổ " Không thể ngờ ta phát thệ cư nhiên ứng nghiệm, cái này chứng minh thật sự trên đời có thiên ý."
Nghe đến đây, Dương Vân cũng rõ ràng vì sao lão quỷ trăm năm Chu đại gia vẫn còn ở lại sơn trang, bất quá hắn còn chút không rõ.
"Chu......đại gia, chẳng lẽ không có ngưu đầu mã diện đến bắt người đi đầu thai sao?" Đã tồn tại quỷ, Dương Vân đưng nhiên nghĩ đến Diêm Vương tọa trấn địa phủ minh điện trong truyền thuyết. Thân là một người hiện đại, Dương Vân kì thật không mê tín, chỉ vì Chu đại gia này chính là quỷ trong truyền thuyết kia, chẳng trách hắn nghĩ nhiều.
Chu đại gia vẻ mặt quái dị hỏi:" Ta lúc đầu cũng nghĩ như ngươi, bất quá mấy trăm năm nay, trừ người sống ta cũng chưa bao giờ gặp đồng dạng tồn tại như ta. Bằng không, ngươi cũng không là người đầu tiên ta nói chuyện."
Dương Vân suy tư thật lâu mới hiểu được ý tứ Chu đại gia, theo cách nói của lão, lão cư nhiên là quỷ trăm năm duy nhất tồn tại trên đời, cái này thật bất khả tư nghị ( không thể tin được ). Chẳng lẽ, địa phủ trong thần thoại, truyền thuyết căn bản không có?
"Tiểu Dương, ngươi có phải hay không cảm thấy kì quái?" Nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt Dương Vân,Chu đại gia dường như đoán được hắn nghĩ gì.
Dương Vân gật đầu, trải qua một phen nói chuyện, hắn cũng không còn cái sợ hãi khi gặp quỷ nữa.
"Có lẽ người sau khi chết, muốn biến thành quỷ cũng không dễ dàng như vậy?" Chu đại gia biểu thình thoáng có chút cô đơn, nói vậy mấy bao lâu sau hắn cũng phải sống một mình như vậy sao?
Dương Vân cũng vô cùng đồng cảm, hắn nhớ rõ trước kia mình từng xem một quyển sách, nói quỷ chính là một loại tinh thần ngưng kết, một người khi sống tinh thần lực cường đại khi chết có thể giữ lại được tinh thần, chính là quỷ trong lời nói của mọi người. Ngược lại, sẽ tan thành mây khói, không lưu lại chút gì, người chết như đèn tắt.
Cô đơn một lát, Chu đại gia lại một lần nữa nhìn Dương Vân, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng:" Tiểu dương, có hứng thú học vài thứ hay không?"
Dương Vân sửng sốt, nhưng ngay sau đó hưng phấn: "Học cái gì ?" Trong lòng đã nghĩ đến những đại hiệp khinh công cao cường, vô cùng tiêu sái a.
"Ngươi theo ta đến đây." Chu đại gia phất tay, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Đi theo Chu đại gia xuống phòng bếp, tại đây trên bàn có cơm, lại có đồ ăn, Dương Vân để lại định sáng mai hâm nóng lên ăn. Bất quá, đồ ăn trong đó cũng không quá lộn xộn, bởi Dương Vân có thói quen, khi cơm nước xong nếu thức ăn còn thừa sẽ vén gọn vào bên trong bát đĩa, như vậy thoạt nhìn sẽ không giống như ' Bị gà mổ qua '.
"Đây là đồ ăn hôm nay ngươi làm, lợn cũng không thèm ăn ." Chu đại gia không chút lưu tình phê phán, trực tiếp vạch trần kẻ đã nấu đống đồ ăn kia.
"Hẳn là không đến nỗi vậy chứ?" Dương Vân trong lòng có chút không phục, nói thế nào mình cũng là kẻ sống một mình nhiều năm, đối với trù nghệ cũng có chút đắc chí, không nghĩ bị người ta một câu phủ nhận, lại nói vô cùng trực tiếp.
Chu đại gia như không để ý đến điểm tự ái của Dương Vân trong lời nói, thở dài: "Ai, không thể tưởng tượng hậu nhân phát minh nhiều thứ công cụ nấu ăn như vậy, lại ngay cả trù kỹ của tổ tông cũng không bảo lưu lại." Nói xong tiện tay cầm chiếc thái đao hẹp dài trên thớt lên, ở trước mặt Dương Vân nhoáng lên vài cái:" Nhìn kĩ đây."
Nhìn thái đao sáng loáng xẹt qua trước mặt, Dương Vân theo phản xạ muốn bỏ chạy, Chu đại gia giữ hắn lại:" Sợ cái gì, ta đâu phải chém ngươi."
Dương Vân lúc này mới bình tĩnh, bất quá mặt lại đỏ lên, biết tâm tư của mình bị Chu đại gia nhìn thấy, nhưng vẫn lấy cớ:" Không, ta chỉ tò mò đại gia ngươi muốn làm gì, cho rằng ngươi đang khai mở không gian. " ( DG: hắc hắc )
Chu đại gia cũng không vạch trần điểm tâm tư này trong lòng Dương Vân "Tốt lắm, không nói nữa, nhìn kĩ đây." Nói xong, hướng tới tủ lạnh cách ba mét duỗi thủ, thất thời, cánh cửa tủ lạnh như có máy móc điều khiển tự động mở ra, bên trong hành, gừng, tỏi cùng vài loại rau bay ra thẳng tới bên này.
Nhìn một màn này, Dương Vân hóa cả mắt, trong lòng yy nếu mình trước mặt vài muội muội mà thi triển thủ đoạn này, cái đó tuyệt đối là đầy mị lực a.
Nhưng mà vẫn chưa kết thúc, động tác kế tiếp của Chu đại gia càng làm Dương Vân trợn mắt há mồm, miệng chảy đầy nước miếng.
Chỉ thấy nguyên liệu bay tới trước mặt Chu đại gia, Chu đại gia khoát tay nhanh như chớp, hàn quang loáng lên, nhìn như chỉ vung một dao, nhưng tất cả rau xanh, hành tỏi, gừng các gia vị khác đều được hảo hảo cắt ra, không có chút sai lệch.
"Có muốn học không?" Chu đại gia đem thái đao để lại trên thớt, mặt đầy tiếu ý nhìn Dương Vân đang mở to mắt nói.
"Muốn !" Dương Vân trả lời rất nhanh, cơ hồ Chu đại gia vừa nói hắn đã biểu hiện ý muốn mãnh liệt của mình, bất quá lập tức lại hỏi:" Ta có thể học được sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi chịu khó, nhất định có thể làm được như ta." Chu đại gia chỉnh lại sắc mặt, cho hắn thấy đây không phải đùa giỡn.
Dương Vân lại không có tự tin, dù sao Chu đại gia không phải là người, mình muốn học, làm sao có thể giống lão ở trong tình trạng này? Cho nên nói chuyện ngữ khí không tránh khỏi điểm do dự :" Cái này hơi khó khăn một chút, dù sao người cũng là........" Nói tới đây, Dương Vân lập tức ý thức được cái gì, không nói tiếp.
Chu đại gia trừng mắt:" Ngươi muốn nói ta là quỷ, cho nên mới dễ dàng làm được việc này? Đánh rắm! Nói cho ngươi đây chỉ là công phu mèo quào, khi còn sống, trình độ ta so với bây giờ còn cao hơn !" Nói đến đây dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Vân:" Ngươi không tin, vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy cho ngươi tuyệt thế vô song trù kỹ!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong Chương 13: Đại Hoàn Đan.
Dịch: Mai Kiếm Phong Nguồn: TuChanGioi
"Trù kỹ?"Dương Vân có chút ngây người, nhưng lập tức kích động run rẩy hẳn lên, công phu nấu ăn hắn không quá quan tâm, nhưng thủ đoạn cách không thủ vật cùng với thái rau như tiên nữ tán hoa trong truyền thuyết kia, không học được quả thật có lỗi với cha mẹ, có lỗi với vợ con tương lai, lại càng có lỗi với bản thân a.
"Trước tiên đừng cao hứng quá sớm, học cái này cũng không phải chuyện một sớm một chiều, còn phải xem tư chất của ngươi." Chu đại gia nhìn biểu tình hưng phấn của Dương Vân, dội một gáo nước lạnh.
"Đai gia người xem ta hẳn là có tư chất a?" Dương Vân thu dọn một chút mới cùng Chu đại gia ra ngoài mặc âu phục, trong mắt không dấu được vẻ mong mỏi hỏi.
Chu đại gia trên dưới đánh giá hắn một lần, hồi lắc đầu hồi lại gật đầu nói:" Tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng nếu có thể nhìn thấy ta, nói vậy cũng có khả năng khác người bình thường, có thể thử một lần."
Nghe xong lời nói của Chu đại gia, Dương Vân trong lòng dở khóc dở cười, có thể nhìn thấy quỷ, cũng coi là một loại biểu hiện tư chất sao?
Có lẽ mấy trăm năm lần đầu bỏ vốn đầu tư vào người khác, Chu đại gia bắt đầu nghiêm túc mở giọng dạy dỗ:" Ngươi có biết muốn làm một món ăn ngon tối trọng yếu cần chú ý những điểm gì không?"
Dương Vân lắc đầu, dù hắn cũng rất muốn nói một vài kinh nghiệm bản thân, nhưng ở trước mặt Chu đại gia thoạt nhìn đối với trù nghệ là ngưu B lão quỷ trước mặt, hắn cũng không dám múa rìu qua mắt Lỗ Ban. ( DG: ngưu B hình như trong Phong Lưu Pháp Sư có kiến giải a)
"Thứ nhất là đao công, thứ hai hỏa hầu, thứ ba chính là gia vị, mà đao công là quan trọng nhất, rất nhiều món ngon tinh tế đều là do đao công mà tạo nên. Mà đao công, quan trọng nhất là cơ bắp, nhãn lực cùng kĩ xảo........."
Nghe xong một đống lí thuyết, Dương Vân đã muốn choáng váng, rất nhiều thứ tầm thường, hắn đều có thể lên mạng tìm kiếm. Đây cũng không phải kì vọng của hắn, hắn muốn học chính là bổn sự cách không mở tủ lạnh cùng với cắt nguyên liệu lúc trước Chu đại gia biểu diễn kia.
Khi nghe đến phát buồn ngủ, bỗng thấy Chu địa gia nói:" Tiểu Dương, ngươi mang cái tủ lạnh qua đây."
Dương Vân nghe xong giật mình, tuy rằng có chút không rõ dụng ý của Chu đại gia, nhưng vẫn chiếu theo đi làm. Đi đến cái tủ lạnh mà Chu đại gia chỉ, nhìn thấy chiều rộng gần như gấp đôi thân mình, còn chiều cao ngang bằng mình, Dương Vân trong lòng cũng không để ý nhiều.
Chính mình có bao nhiêu cân lượng, Dương Vân rất rõ tràng, trước không nói tủ lạnh dù trống không mình có thể di chuyển hay không, chỉ nói đến rau quả nguyên liệu cùng các loại thịt mấy chục kg bên trong, cái này không khác gì họa vô đơn chí (liên tiếp gặp hạn). Bất quá trong lòng nghĩ vậy, động tác cũng không chậm, vươn hai tay ôm lấy hai bên tủ lạnh, dùng sức bắt đầu nâng lên. Chính là trừ việc khiến mặt mình nghẹn đỏ, ngay cả làm cho cái tủ lạnh nhúc nhích khỏi mặt đất một chút cũng không được.
Chu đại gia ở bên cạnh nhìn liên tục lắc đầu:" Tiểu Dương, khí lực của ngươi quá nhỏ, ta khi ở tuổi của ngươi, đừng nói là một cái tủ lạnh, chính là 18 cái cũng có thể nâng lên."
Dương Vân có chút xấu hổ, một đại nam nhân không di chuyển nổi cái tủ lạnh một chút, quả thật mất mặt. Huống chi, lời nói của Chu đại gai cũng rất đả kích người khác, cái gì mà kêu bằng tuổi hắn có thể nâng 18 cái tủ lạnh? Không phải trắng trợn khoe mẽ sao? Phải biết rằng, khi đó lão còn sống, chính là ngay cả tủ lạnh cũng không biết là gì a.
Chu đại gia không biết đọc tâm thuật, cho nên cũng không biết Dương Vân trong bụng oán thầm mình, nhìn Dương Vân thở dài nói:" Cũng thế, nếu vậy, ta đây sẽ dạy ngươi làm thế nào tăng lực lượng bản thân !"
"Cái này..... đại gia, người có thể hay không chờ ngày mai mới dạy?" Dương Vân ngữ khí cẩn trọng thương lượng, chủ yếu là bây giờ đã trễ thế này, nếu không ngủ liền mai đừng nghĩ rời khỏi giường, vạn nhất mấy vị tiểu thư tìm mình có việc, hậu quả thật bi thảm đó.
Chu đại gia không quan tâm, lông mày dựng lên:" Đây là chuyện có thể chờ sao? Học công phu quý nhất là kiên trì bền bỉ, muốn giống như ta bây giờ, ngươi ngay cả điểm khổ cực ấy cũng không làm được?"
Dương Vân bị nói không chút lưu tình, đang định mở miệng giải thích ngày mai còn phải làm việc, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, có chút không dám tin nhìn Chu đại gia:" Luyện tập tăng lực lượng cũng có thể được như lão hiện giờ?" Bắt đầu còn tưởng rằng Chu đại gia rèn luyện lực lượng cho hắn, cũng không nghĩ cần tập luyện đến trình độ hiện tại của lão, cái này căn bản là cầu còn không được, bởi vậy mà mai sẽ có thể chậm trễ vài chuyện cũng kệ dù bị phạt cũng đáng.
"Không sai !" Chu đại gia gật gật đầu "Ngươi bên trong kỳ kinh bát mạch ẩn chứa tiềm lực vô cùng, chỉ cần có phương pháp chính xác, là có thể khai thác được, sau đó lợi dụng nó làm vài chuyện mà người bình thường không làm được, giống ta vừa làm lúc nãy." Nói xong, Chu đại gia tự tay làm mẫu cách không thủ vật một lần. Tay trái năm ngón xòe ra, hướng tới cái tủ lạnh mà Dương Vân lúc nãy không thể dịch chuyển, chỉ thấy tủ lạnh dần dần bay lên, giống như bị sợi dây vô hình này đó kéo lên vậy.
"Quá, quá ....tuyệt lắm !" Dương Vân kích động đến nói năng lộn xộn, hận không thể bắt đầu tập luyện ngay, để đạt được trình độ cử trọng nhược khinh như thế.
Nhìn thấy màn vừa rồi kích thích mong muốn học tập của Dương Vân, Chu đại gia rất vừa lòng cười nói:" Ta nơi này có một đoạn khẩu quyết, chỉ cần ngươi chăm chỉ, mỗi ngày đều tập luyện, không đến ba, năm mươi năm, nhất định có thành tựu."
"Lâu như vậy?" Dương Vân trợn tròn mắt, không khỏi nhớ tới 'Lộc Đỉnh Kí' không phải là cũng một lời kinh điển kia, tuyệt thế võ công nào cũng nói luyện vài chục đến trăm năm, phỏng chừng không luyện được một nửa đã vào trong quan tài.
"Học công phu chú ý là tiến hành theo tuần tự, dục tốc bất đạt đạo lý đó ngươi cũng không hiểu sao? Một ngụm muốn nuốt hết ngươi cảm thấy có thể sao?" Chu đại gia chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nhìn Dương Vân, đối với việc ai đó không có kiên trì rất là bất mãn, bỗng nhiên chuyển giọng: "Bất quá muốn nhanh cũng không phải không được, ta nhớ rõ năm đó ta lưu lại một viên Đại Hoàn Đan, chỉ cần ăn vào trong nháy mắt tăng một giáp công lực..."
"Ở đâu? Mau cho ta!" Dương Vân mặt đỏ tía tai kêu lên. Một giáp? Không phải 60 năm sao? Dương Vân xem tiểu thuyết cũng không ít, một giáp tương đương bao nhiêu năm hắn biết rõ ràng, nước miếng nhỏ giọt trên mặt đất, này có thể sánh với ba, năm mươi năm mà Chu đại gia vừa nói, quả thực là hấp dẫn cực kì.
"Ta quả thật biết ở đâu, bất quá có thể lấy được không đều là do ngươi." Chu đại gia bí hiểm cười, nụ cười làm Dương Vân nổi lên một dự cảm xấu, chỉ nghe Chu đại gia lại nói:'' Đại Hoàn Đan kia bị ta dấu trong một cái trang sức, mấy trăm năm qua cũng chưa ai phát hiện, nhưng thời gian lâu như vậy, hiệu quả chắc chỉ còn 3,4 thành. Hơn nữa, cái này dùng ngoại lực tác động, dù sao cũng không bằng bản thân tự khổ luyện ra, ngày sau ngươi muốn đề cao thực lực, khó khăn không ít."
Khó khăn thì mặc khó khăn, dù sao mình cũng không muốn tranh cái gì thiên hạ đệ nhất, chỉ cần một thân có thể đối chọi với mười mấy đại hán, còn có thể trước mặt mấy muội muội thể hiện tài năng, như vậy đã thỏa mãn. Hơn nữa, ba bốn phần của một giáp, kia cũng có hơn 20 năm công lực, cũng khá rồi, Dương Vân liều mạng nuốt nước miếng.
"Đại gia, lão nói cho ta biết đi, vô luận Đại Hoàn Đan kia ở nơi nào, ta đều phải lấy đến tay !" Dương Vân tràn ngập tự tin nói.
Nhưng Chu đại gia rõ ràng cho ngươi ta hi vọng, rồi tự tay dập tắt hi vọng này:" Nó được ta dấu bên trong một khối ngọc bội do thái tổ gia khâm ban, mà hiện tại khối ngọc bội này được truyền đời......trên người các tôn nữ của ta, hiện tại cũng chính là Đại tiểu thư trong sơn trang này. Tiểu Dương, ngươi tự tin có thể lấy được sao?"
"Không thể nào?" Dương Vân giống như tự mình nhìn thấy quỷ trợn trừng mắt không thể tin được, trên người Đại tiểu thư, cái này mình sao có thể lấy? Bản thân còn chưa thấy qua đại tiểu thư, chỉ có nghe giọng nói một lần, mà giọng nói kiều mị cùng uy nghiêm kia làm cho Dương Vân không dám hi vọng xa vời cái gì trên người nàng, huống chi cái ngọc bội tổ truyền kia, cái này quả thực là nhiệm vụ bất khả thi. (DG: Cưa luôn là được, một tên hai chim )
Last edited by Tiểu Thuận; 17-07-2010 at 12:33 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Cuốn 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong
Chương 14: Khảm Sài Công
( Công phu chẻ củi).
Dịch: Mai Kiếm Phong
Nguồn: TuChanGioi
"Tiểu Dương, ngươi phải biết rằng, cho dù hiện tại lấy Đại Hoàn Đan cũng vô dụng, thân thể hiện tại của ngươi vô pháp chịu được dược tính của Đại Hoàn Đan, nói không chừng liền bị vỡ mạch máu mà chết." Nhìn thần thái Dương Vân, Chu đại gia tận tình khuyên bảo.
Dương Vân cũng biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, có thu hoạch ách phải trả giá, huống chi trước mắt có thu hoạch hay không còn chưa biết a. Xốc lại tinh thần, Dương Vân cười khổ nói:" Đại gia, thôi ta đành thành thành thật thật luyện khẩu quyết của người đi."
"Tốt! Ngươi bây giờ đi theo ta." Mắt thấy Dương Vân từ bỏ ý nghĩ một hơi nuốt trọn, Chu đại gia đương nhiên vui vẻ, lão ngay từ đầu đã không tán thành Dương Vân đi đường tắt, cũng đạo lý đó, dựa vào ngoại lực, dù sao cũng không phải chính đạo, hơn nữa dễ nuôi dưỡng tâm kiêu ngạo, đối với đệ tử mà lão muốn chuyên tâm dạy dỗ, điều này tuyệt đối không được để xảy ra.
"Đi đâu?" Dương Vân hỏi theo bản năng.
"Không cần hỏi, đi theo là biết." Chu đại gia không trả lời, xoay người bước đi, Dương Vân chỉ biết ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Ra khỏi căn nhà, Chu đại gia vẫn một mực đi về hướng đông, mục tiêu đúng là rừng tùng đêm hôm nọ Dương Vân bị gió thổi nên tỉnh lại khi đang suy nghĩ, sau đó lại nhìn thấy cái gì như quỷ, không ngờ hiện tại lại thành sự thật.
Tiến vào rừng cây, Chu đại gia cũng không dừng lại, vẫn như cũ đi sâu vào bên trong, Dương Vân trong lòng quái dị đi theo phía sau, tuy rằng biết rõ Chu đại gia đi trước dẫn đường sẽ không làm gì bất lợi với mình, nhưng 'cùng quỷ đồng hành' loại hành vi kích thích tuyến thượng thận hoạt động mãnh liệt này, vẫn làm cho người ta có cảm giác mất tự nhiên.
Lại qua một cây tùng lớn đến 7, 8 người ôm, một phần mộ khổng lồ hiện ra trước mắt, đứng sừng sững nơi đó vây quanh là rất nhiều cây tùng cổ thụ.
Một bên là tấm bia đá thật lớn cao hai thước rộng một thước, phía dưới tấm bia thoạt nhìn có loại động vật giống như rùa, cái này trong thời cổ đại, chỉ có người có thân phận mới được hưởng cái loại đặc quyền này, cho thấy chủ nhân chỗ này không phú cũng quý.
Vì trời tối, Dương Vân không nhìn thấy trên bia viết cái gì, nhưng trong lòng cũng đoán được chút manh mối.
Chu đại gia mở miệng phù hợp với phỏng đoán của hắn:" Đây là nhà ta trong 600 năm qua." Thanh âm có chút thê lương, hiển nhiên đối với việc chờ đợi 600 năm tại 'nhà' cũng không tức giận nhưng chẳng có gì vui vẻ.
Dương Vân chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, trong đêm khuya, đứng bên một phần mộ, hơn nữa bên cạnh còn có chủ nhân ngôi mộ, chỉ nghĩ thôi cũng bị hù chết. Bất quá đã hàn huyên với Chu đại gia hơn nửa buổi tối, Dương Vân biết lão không gây bất lợi cho mình, lấy bổn sự kia của lão, căn bản không cần lừa gạt đem mình đến đây.
"Theo ta vào đi." Chu đại gia mở miệng, nhấn nhẹ một cái vào tấm bia đá, nhất thời vang lên một trận 'Cạp cạp' như tiếng người âm.
Chỉ thấy bia mộ chậm rãi chui vào lòng đất, lộ ra một cái động khẩu đen ngòm. Chu đại gia không nói hai lời đi vào, Dương Vân cũng cẩn thận theo sát đằng sau.
Phần mộ này cũng không tối như bên ngoài nhìn vào, ít nhất cũng có vài ngọn đèn trên tường chứng minh điều này, tuy rằng mờ nhạt vô cùng, nhưng cũng nhìn rõ đường đi dưới chân.
Bên trong phần mộ không có quan tài như tưởng tượng, dưới này xây dựng một căn phòng bằng đá, có hành lang, có phòng ngủ, đương nhiên có thư phòng........Thoạt nhìn, người xây phần mộ này cũng mong chủ nhân 'ở' nơi này cũng được giống thoải mái như trên dương thế.
Đang cảm thán khí thế nơi này, Chu đại gia dẫn đường phía trước bỗng ngừng lại trước một gian thạch thất.
Đây là căn phòng đầu tiên Dương Vân được nhìn rõ, nhìn bài trí bên trong liền hiểu ngay công dụng, không có ghế đá, không bàn đá, càng không có giường đá.
Chỉ có một đống gỗ khô, chứa cơ hồ nửa cái phòng, có khúc to như bắp chân, có cái lại bằng cánh tay. Ở bên cạnh đống gỗ, cắm một thanh hắc thiết sài đao ( dao sắt màu đen). Nhà Dương Vân ở nông thôn, hắn cũng gặp nhiều sài đao, hơn nữa công việc hằng ngày cũng dùng nhiều.
Phòng này, căn bản là phòng chứa củi, Dương Vân không rõ Chu đại gia mang mình đến đây làm gì.
Chu đại gia giải thích:" Thân là một đại trù, cơ bắp phải mạnh, hiện tại ngươi luyện chẻ củi, rèn cơ bắp cùng nhãn lực." Nói tới đây, chỉ vào bên trái căn phòng bên cạnh ngọn đèn có một đoạn văn tự nói:" Thấy không, trên vách tường chính là khẩu quyết mà ta muốn truyền cho ngươi, nếu ngươi thấy chẻ củi vài cái cổ tay liền tê dại, thì chiếu theo khẩu quyết luyện tập, có thể giảm bớt đau đớn khi che củi."
"Đại gia, trước kia ta cũng làm qua, hẳn là không khó." Dương Vân nói lời này cũng không phải thể hiện mình có bao nhiêu năng lực, chính là muốn nói mình không có yếu đuối như trong tưởng tượng. Che củi vài cái đã tê dại cổ tay, vậy trước kia hắn làm việc nhà nông lâu như vậy chẳng phải là công cốc sao?
Chu đại gia nhếch miệng cười cười, tựa hồ có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa:" Ngươi cho rằng che củi chỉ dễ dàng như vậy sao? Nhìn cái này trước đi." Nói xong, cũng không thấy Chu địa gia làm động tác gì, chỉ thấy hai thứ đen tuyền xuất hiện trong tay lão, thoạt nhìn như bao tay, ném qua bên này.
Dương Vân thân thủ tiếp nhận, cơ hồ làm cho cả người hắn ngã xuống đất, hắn không nghĩ tới bao tay thoạt nhìn không có bao nhiêu cân nặng này lại nặng như vậy, sau đó âm thầm kêu khổ trong lòng biểu tình khoa trương:" Đại gia, người sẽ không bảo ta đeo cái này che củi chứ?"
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Chu đại gia rung đùi cười đắc ý, tiếp theo lại nghiêm mặt nói:" Tiểu Dương, cái này chính là khóa học nhập môn, mỗi bao tay nặng 10 kg, đợi cho ngươi quen tay, sẽ thay nặng hơn..... Thấy không, những cái kia ngươi đều phải dùng qua." Chu đại gia chỉ chỉ đống bao tay treo trên vách tường " Những cái đó trước kia ta đã dùng qua, giờ để lại cho ngươi."
Nhìn từng bộ bao tay nặng nề, mặt Dương như trái mướp đắng, ngay cả công phu chẻ củi đã vất vả như vậy, tập luyện cao thâm hơn một chút có khi không còn cả cái mạng già a?
Chu đại gia hiển nhiên không thông cảm với khuôn mặt nhăn nhó của Dương Vân, tiện tay cách không ném sài đao trước mặt Dương Vân nói:" Ta ra ngoài trước, ngươi ở trong này luyện, một giờ sau, mới có thể ra về." Nói xong thân hình chợt lóe, biến mất vô tung.
Dương Vân chỉ có thể than thở mệnh khổ, nhưng đối với lời nói của Chu đại gia cũng không dám không nghe, đeo đôi bao tay nặng kí vào, bắt đầu công việc che củi. Nếu muốn trở thành người có thực lực, nhất định phải nếm trải đắng cay a.
Mấy cái đầu thuận lợi, bất quá dần dần, Dương Vân cảm giác sài đao kia ngày càng nặng, cơ hồ không nâng lên nổi. Hắn cũng biết đây là ' công lao' của đôi bao tay, cắn răng chống đỡ thêm một lát, rút cuộc nhịn không được khổ sở như vậy, Dương Vân ngừng lại thở hổn hển, xoa xoa cổ tay cùng cánh tay.
Xoa bóp một hồi, Dương Vân rút cuộc nhớ tới lời nói của Chu đại gia, đến gần ngọn đèn trên vách tường viết khẩu quyết.
"Ma Đao Bất Ngộ Khảm Sài Công" đây là câu đầu tiên của đoạn khẩu quyết, cũng là tên của đoạn khẩu quyết trên. Bất quá ngại tên quá dài, Dương Vân quyết định kêu " Khảm sài công", dù sao chính mình cũng làm công tác ' khảm sài '.
Trừ bỏ một câu không hiểu ra ngoài, đoạn khẩu quyết kế tiếp ý tứ vô cùng rõ ràng, Dương Vân cũng không ngốc, tự nhiên chiếu theo khẩu quyết mà luyện tập.
Quét sạch một khoảng nền nhà, Dương Vân khoanh chân ngồi xuống, lòng bày tay song song hướng vào nhau, dựa theo hướng dẫn trên khẩu quyết mà luyện.
Mới đầu cũng không có cảm giác được thay đổi gì, cũng giống như ngồi một chỗ xếp bằng bình thường, bởi vì hai chân đã run lên có chút tê dại, Dương Vân định sửa tư thế cho thoải mái một chút, lại ẩn ẩn thấy bụng có một cỗ nhiệt lưu dâng lên, tựa như đun nước sôi, càng ngày càng nóng.
Dương Vân biết đây là ' khí ' theo trong khẩu quyết nói, lập tức không dám nhúc nhích, chịu đựng hai chân tê dại, tiếp tục yên lặng luyện tập. Cỗ nhiệt lưu trong bụng không có bất động, bắt đầu từ bụng dâng lên sau đó chậm rãi chảy ra toàn thân. Đi qua địa phương đau nhức nơi cổ cánh tay, hai chân, Dương Vân thấy rõ ràng cảm giác tê dại kia giảm đi không ít. Lập tức mừng rỡ, xem ra Chu đại gia không lừa mình, đoạn khẩu quyết này thật sự hữu dụng.
Lại ngồi xếp bằng một lát, chờ cổ tay và cơ thể không còn đau nhức, Dương Vân lại đứng dậy, bắt đầu chẻ củi. Có khẩu quyết này giúp đỡ, hắn cảm thấy tương lai một mảnh đẹp tươi.
Hạ đao một lần, hai lần, ba lần........... đến khi cổ tay lại đau nhức, Dương Vân mới dừng lại, tiếp tục tu luyện khẩu quyết.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận