Chương 10: Lại lạc trong rừng Tác giả: No_dance8x(Kira9795)
Nguồn: 4vn.eu
-----o0o-----
Lần nữa lại lạc trong rừng rậm Suy nghĩ mọi cách tìm lối ra.
-----o0o-----
Sáng ngày 25 tháng 9 năm 2011.
Tại một căn chòi lá nho nhỏ ở một nơi bên trong một khu rừng.
Nơi đây lúc này lại xuất hiện một bóng dáng của một con người. Kỳ lạ thay, lúc này gã lại đang trần nhồng nhộng, bên cạnh lại có rất nhiều mảnh vải nát bấy.
Oáp!
Hắn ngáp một cái, ngồi dậy vươn vai, theo thói quen vò vò đầu.
"Huk? Cái quái gì thế này?" Hắn thì thào.
Hắn không rõ tại sao quần áo lại nát bấy như thế này. Mà da dẻ bên ngoài của hắn cũng được phủ một lớp dịch thể màu đen rất dày.
Người này quả đúng là Thuận Thiên.
Thuận Thiên ngay lập tức dùng vài mảnh vải bên cạnh lau khắp thân người. Lúc này hắn chợt nhận ra da dẻ của mình khá là hồng hào, lại mịn màng như da em bé.
Thuận Thiên hơi quái lạ nhưng cũng không suy nghĩ lâu, hắn nhanh chóng đứng dậy tìm kiếm ba lô. Cái ba lô của hắn giờ đây đang nằm bên trong góc của chòi lá.
Vừa đứng dậy, Thuận Thiên đã nhận ra một chút khác biệt trong cơ thể mình. Dường như thân thể của hắn nhẹ hơn bình thường rất nhiều.
Phù! ~ May quá!
Hắn thở ra một cái, may là trong ba lô vẫn còn vài bộ đồ. Vốn là hắn định khi đến thành phố Hồ Chí Minh sẽ đi mua sắm quần áo một bận. Còn tại sao hắn không sắm rồi hãy đi thành phố ư? Đơn giản thôi, hắn không còn nhiều tiền cho lắm.
Sau khi mặc quần áo, vuốt vuốt phủi phủi vài cái, hắn lại ngớ người.
Tại sao mình lại ở đây???
Hắn vặn óc mãi mới nhớ ra mình đã trúng tia lôi điện của lão già độc ác kia rồi ngất ở quán ăn Hồng Phúc! Có lẽ ông lão họ Phong kia đã đưa hắn đến đây.
Tìm ra được nguyên do, Thuận Thiên cũng không ở đây lâu. Bước từng bước, hắn mở cửa căn chòi lá.
"Oh my God! Lão già họ Phong, ta hận ông!"
Sau khi nhìn thấy khung cảnh tươi sáng bên ngoài, hắn không kìm được mà chửi đổng lên.
Ngoài kia không phải gì khác, vẫn lại là rừng.
Thuận Thiên khóc không ra nước mắt, hắn rất sợ rằng mình sẽ lại một lần nữa lạc vào trong rừng.
-----o0o-----
Trời đã vào giữa trưa, bên trong một khu rừng, có một chàng trai bước từng bước nhanh chóng lướt qua từng bụi cây rậm rạp. Hắn không biết mình càng đi càng vào sâu bên trong khu rừng.
"Quái! Mình đi mãi mà sao vẫn cứ quay lại chỗ này thế." Thanh niên nọ bực mình gắt gỏng.
Gã thanh niên này không ai khác mà chính là Thuận Thiên.
Do thiếu kinh nghiệm đi rừng mà hắn đã tiếp tục lạc vào trong rừng thêm một lần nữa.
Thuận Thiên nhìn con thỏ, suy nghĩ gì đó một chút rồi cười hà hà đuổi theo. Mà chú thỏ kia tuy có hơi chợt giật mình trước hành động của Thuận Thiên nhưng cũng kịp chạy trốn.
Sau một hồi đuổi bắt, nó cũng không tránh khỏi bàn tay ma quỷ của Thuận Thiên.
"Khà khà, thật là tội nghiệp mày quá đi! Tiếc là ta đang đói bụng. Chỉ có thể làm thịt mi thôi!" Thuận Thiên đắc ý cười.
Làm thịt! Khoan đã! Mình không có lửa!
Thuận Thiên khóc không ra nước mắt, hắn không biết nên làm gì con thỏ này cho phải.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ những phương án tiêu cực thì một cái bóng màu đỏ chợt lướt qua.
"Cái gì vậy? A, là một con người." Thuận Thiên chớp chớp mắt. Sau đó sực nhớ gì đó lại hét lên.
"Ê người kia, người mặc quần áo đỏ kia, đứng lại mau!"
Mà người mặc bộ đồ màu đỏ kia cũng không vì Thuận Thiên gọi mà đứng lại!
Thuận Thiên thấy vậy, ngoài miệng tuy không nói nhưng thật sự trong lòng rất ư là ức chế. Không còn cách nào khác, tay hắn cầm hai lỗ tai của chú thỏ vừa dẫm trên cây cỏ rậm rạm mà đuổi theo.
Sau một hồi truy đuổi gắt gao, Thuận Thiên vẫn không thế nào đuổi kịp người kia. Mà người kia cũng vậy, tuy tốc độ chạy vẫn không thay đổi nhưng cũng không thể nào thoát khỏi Thuận Thiên.
Hai người chạy một lúc lâu, người kia mới dừng lại rồi xoay về phía, không mệt mỏi hay thở dốc nhìn Thuận Thiên rồi hỏi.
"Ngươi đuổi theo ta làm gì?" Người kia lạnh lùng hỏi nhưng trong lòng cũng có đôi chút bất ngờ đối với tốc độ của Thuận Thiên.
Mà Thuận Thiên, ngay lúc này thấy người kia dừng lại, theo phản xạ cũng dừng lại rồi liên tục thở dốc. Lúc này, hắn nhìn kỹ mới phát hiện thì ra người kia chính là một cô gái vóc người xinh đẹp, làn da trắng ngần, duy chỉ có khuôn mặt đã bị che dấu là không thể nhìn thấy.
"Này chị gái xinh đẹp, hãy dẫn ta ra khỏi khu rừng này nhé."
Thuận Thiên nhìn vóc dáng ma quỷ của cô gái, mắt híp thành một đường thẳng, cười hề hề hỏi. Vẻ mặt hắn giờ này chẳng khác nào một con sói gặp cô bé quàng khăn đỏ vậy.
"Không rãnh!" Cô gái không vui không buồn trả lời. Nàng rất ghét cái bộ mặt lúc này của Thuận Thiên.
"Ơ kìa, chỉ là dẫn ta ra khỏi khu rừng này thôi mà!" Thuận Thiên miệng cười hì hì nói.
"Không có thời gian." Giọng điệu cô gái vẫn như vậy.
"Này..." Thuận Thiên vẫn cố gắng thuyết phục cô gái.
-----o0o-----
Last edited by Minh Huệ; 13-10-2011 at 04:15 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Chương 11: Hổ mẹ cùng hổ con!* Tác giả:No_dance8x(Kira9795) Nguồn: 4vn.eu
-----o0o-----
Trong rừng hổ mẹ rồi hổ con* Thay phiên thể hiện oai chúa tể.
-----o0o-----
"Đừng theo ta nữa." Cô gái hừ lạnh, tay xòe ra, thuận tay tạo ra một quả cầu lửa chừng một nắm đấm rồi ném về phía Thuận Thiên.
"Oái!"
Thuận Thiên hoảng sợ tránh né. Mấy ngày nay tuy hắn gặp khá nhiều điều kỳ lạ nhưng cũng không thể ngờ cô gái trước mặt cũng có thể phóng ra lửa.
Bụp!
Ngọn lửa nhẹ nhàng rơi xuống một cành cây khô dưới đất, sau đó liền nhanh chóng bắt lửa.
Phùng!
"Má ơi, cháy to rồi!" Thuận Thiên hốt hoảng, nhanh chóng lấy chân dẫm lên ngọn lửa. Nhưng dẫm được một lúc thì nhìn thấy con thỏ trên tay mình nên lại cúi xuống, rồi dùng miệng thổi lửa.
Bốp!
Aaaaaa!
Một cơn đau tê dại từ mông truyền đến, Thuận Thiên ngã vào ngọn lửa.
Thì ra cô gái kia thấy Thuận Thiên chổng mông thổi lửa thì nhanh chân đạp một cú vào mông hắn.
"Hừ, chết đi đồ lưu manh!" Cô gái có lẽ đã hiểu nhầm Thuận Thiên. Sau khi thấy hắn ngã vào đống lửa, cũng không nán lại, nhanh chóng bỏ đi. Trong chốc lát đã không còn bóng dáng.
"Óa óa!" Thuận Thiên ngồi bật dậy, tuy mặt hắn vẫn chưa bị bỏng chút nào. Nhưng tóc trên đầu hắn lại đang cháy dữ dội.
Thuận Thiên vừa la hét vừa cố gắng dập lửa trên đầu. Sau một hồi khổ cực, hắn cũng dập tắt ngọn lửa trên đầu. Lúc này, nếu ai nhìn đầu tóc nham nhở của hắn, chắc cũng không thể nhịn cười.
Thuận Thiên quay đầu tìm kiếm cô gái nọ. Nhưng cô gái kia đã chạy mất từ lâu rồi.
"Ta @#$*@ ngươi!"
Thuận Thiên chửi đổng lên. Hắn không hiểu tại sao cô gái kia lại đạp hắn.
Sau một phút bồi hồi, hắn đưa miệng tiếp tục thổi lửa để nướng thịt thỏ.
Cuối cùng ngọn lửa ở dưới đất bùng lên càng thêm dữ dội, Thuận Thiên thấy vậy cũng thở ra một hơi. Hắn ngồi dậy, ngó quanh tìm vài thanh củi ở gần đó duy trì ngọn lửa. Tay lục lọi ba lô móc ra một con dao nhỏ cắt cổ con thỏ rồi tiếp tục lột da nó.
Trải qua một hồi lóng ngóng, Thuận Thiên mới lột xong bộ da thỏ kia.
Sau đó hắn lại dùng chai nước còn lại trong ba lô rửa sạch thịt và dùng một cành cây khô đâm xuyên qua rồi đưa vào bên trong ngọn lửa. Hành động của hắn rất lúc này rất dứt khoát, gọn gàng.
Nhưng bởi vì hắn không biết nấu ăn. Cho nên, thịt thỏ bên trong ngọn lửa rất nhanh chuyển sang tình trạng cháy khét.
Từng làn khói nhẹ tà tà bốc lên. Thuận Thiên thấy vậy liền đem nó ra khỏi ngọn lửa rồi xé một miếng ăn thử.
Khó ăn quá!
Thuận Thiên cười khổ, thịt thỏ đắng chát. Nhưng cái đói cũng làm hắn tăng thêm cố gắng. Chậm chậm ăn từng miếng, cuối cùng hắn cũng đã ăn xong toàn bộ con thỏ.
Vỗ bụng một cái, Thuận Thiên thầm ngẫm nghĩ cách để thoát khỏi tình trạng hiện tại. Vặn óc mãi, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một cách.
Đó chính là tìm một con suối hay một con sông và đi xuôi theo hướng nước chảy về phía hạ lưu. Tuy nhiên, để tìm ra sông suối thì trước tiên hắn phải tìm đến chỗ cao để quan sát đã.
Quyết định xong, Thuận Thiên tìm một thân cây khá cao rồi leo lên.
Ở đây, hắn nhìn thấy ở hướng Đông có dãy cây xanh tốt hơn chung quanh. Rất có khả năng đó là con sông hoặc dòng suối.
Hắn trèo xuống, dập tắt ngọn lửa, tiếp tục tiến về hướng Đông.
-----o0o-----
Bây giờ, trời đã là giữa trưa. Lúc này, trước mặt Thuận Thiên là một con suối nhỏ. Hắn cười hề hề, nhanh chóng lao tới đem chai nước hiện đang trống rỗng hứng đầy. Theo đó lại men theo con suối này mà tiến tới.
Nhưng Thuận Thiên không hề hay biết, bên trong một bụi cây, có một đôi mắt đang dõi theo từng hành động của hắn.
-----o0o-----
Thuận Thiên chậm rãi men theo con suối. Nhưng đi được vài chục bước, hắn cũng phải dừng lại. Cặp chân chợt run rẩy.
Trước mặt hắn lúc này chính là một con hổ lớn đang vục đầu xuống suối uống nước.
Thuận Thiên rùng mình, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Chân chuyển sang chế độ rón rén, nhẹ nhàng bước vào bụi cây bên cạnh.
Xoạt!
Không may cho Thuận Thiên. Trong lúc trốn vào bụi cây, hắn lại tạo ra tiếng động.
Grừ....Ừmmm!
Con hổ kia quay đầu về phía Thuận Thiên. Lúc này nó đang đói, trông thấy có mồi, liền gầm lên một tiếng, cong đuôi lên, giơ hai vuốt chân trước cào xuống đất mấy cái, rồi nhún mình nhắm nơi Thuận Thiên nấp mà nhảy vọt xuống cào một cái.
Thuận Thiên thấy vậy, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra. Uốn mình tránh vuốt hổ, rồi chạy ra sau lưng nó.
Do nhìn về phía sau không được, nên hổ liền đập hai hàng vuốt trước xuống đất, rồi ném mình quay ngoắt lại vồ hắn.
Thuận Thiên không lùi lại mà lộn người sang một bên.
Hổ kia thấy mình vồ không trúng, tức thì gầm một tiếng như sấm, rồi cong đuôi lên đánh về phía hắn.
Hắn lại nhanh chóng né tránh, thành ra hổ lại hụt lần nữa.
Vốn là khi bắt mồi, loài hổ thường dùng ba cách: Một là tát, hai là vồ, ba là đánh. Nay đã dùng hết ba cách ấy, nhưng cũng không thể làm gì Thuận Thiên. Lòng tự tin cũng đã bị suy giảm nên liền gầm một tiếng rồi quay đầu chạy trốn.
Thuận Thiên thấy vậy mừng như trúng độc đắc. Chân tay mềm nhũn vô lực ngồi bệt xuống đất, không khỏi nghĩ đến tình huống thót tim vừa nãy. Vừa thấy may mắn vừa thấy phục chính mình.
-----o Chú thích o-----
*Chơi chữ: ý nói cô gái mặc đồ đỏ là hổ mẹ, còn con hổ thật sự chỉ là hổ con.
-----o0o-----
Last edited by Minh Huệ; 13-10-2011 at 04:14 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Cơ hội cuối cùng cũng đã tới
Theo sau đoàn người ta tiến lên.
-----o0o-----
Sau một thời gian, Thuận Thiên cũng lấy lại được một chút bình tĩnh, chân tuy vẫn còn run nhưng cũng đủ đem thân thể tạm thời gượng dậy.
"Phù! May quá! Cảm ơn ông chầu bà vãi, Thượng đế, Allah, Shiva, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai,... đã phù hộ độ trì." Hắn vừa đi vừa đem tên tất cả những vị thần tiên mà hắn biết ra mà tạ ơn.
Xoạt xoạt!
Đi được chừng chục bước. Bỗng một tiếng động khẽ phát ra từ bên trong bụi cây bên cạnh.
Thuận Thiên quay đầu lại!
Bên trong bụi cây, vài bóng đen thình lình nhảy xổ ra.
Đến lúc này, Thuận Thiên mới nhìn rõ, hóa ra những bóng đen kia chính là những con người.
Trước mặt hắn lúc này là năm người thanh niên lập thành một nhóm, dưới thân đóng một mảnh khố nối liền với một tấm áo choàng, sau lưng hoặc là súng săn, hoặc là chông tre vót nhọn.
"Các anh sống ở gần đây sao?" Thuận Thiên thấy vậy thì mừng rơn, đoạn lên tiếng hỏi.
"Anh ta nói gì vậy A Hon?"(Tiếng Khmer) Một thanh niên trong nhóm hỏi người đứng bên cạnh mình.
"Tôi cũng không rõ." Người thanh niên tên A Hon đứng bên cạnh trả lời.
Thuận Thiên thấy mấy người đó xì xầm bằng những ngôn ngữ khó hiểu thì lắc lắc đầu. Có lẽ họ không hiểu lời nói của hắn rồi.
Mà ở phía bên kia, một người thanh niên mặc áo choàng đỏ, có lẽ là trưởng nhóm, đứng ra rồi tiến về phía Thuận Thiên.
Thuận Thiên thấy vậy, chân tự giác lùi lại một bước. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thanh niên áo đỏ.
Thanh niên áo đỏ chỉ nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ thân thiện, ngón tay trỏ chỉ về hướng con hổ vừa bỏ đi lúc nãy rồi lại chỉ vào bụi cây bên cạnh, ý muốn nói: Chúng tôi ở đây để tránh con hổ kia.
Vốn là nhóm người này đang lúc đi săn nhưng lại gặp hổ. Do không muốn phiền toái nên phải nằm phục trong bụi rậm để nấp hổ. Không ngờ ngay đúng lúc đó, Thuận Thiên lại tiến tới đuổi con hổ đi. (Đây là suy nghĩ của họ) Vì kính phục trước sự gan dạ và mạnh mẽ của Thuận Thiên cho nên nhóm người này mới bước ra bắt chuyện.
Thuận Thiên thấy vậy tay liền chỉ lên người mình, sau đó chỉ vào rừng rồi lắc lắc tay. Ý muốn nói: Ta bị lạc trong rừng.
Nhưng thanh niên áo đỏ lại hiểu rằng: Ta thường sống trong rừng, nên việc đó (Việc gặp thú dữ) cũng là bình thường.
Anh ta gật đầu rồi quay ra sau lưng nói gì đó với những người kia làm mắt họ nhìn Thuận Thiên ngày càng nóng bỏng. Sau đó thanh niên áo đỏ kia quay lại nhìn Thuận Thiên, tay chỉ vào nhóm người rồi làm dấu hiệu mời ý muốn mời hắn về bản của mình.
Thuận Thiên thấy vậy liền gật gật đầu rồi cất bước theo sau nhóm người này.
-----o0o-----
Bây giờ đã là xế chiều, Thuận Thiên cố nén hơi thở mệt mỏi của mình, dò dẫm bước theo nhóm người kia. Trái với sự mệt mỏi bơ phờ của hắn, nhóm người kia vẫn bước từng bước êm ái, chắc nịch. Ngọn đèn pha gắn trên tay vẫn bình thản soi tới từng khoảng tối trước mặt.
Có nhiều lần cây súng săn tự chế trên tay họ nhướng lên rồi lại hạ xuống. Những con thú nhãi nhép thì bỏ qua không bắn. Khi thì lại nín thở nấp trong rừng chờ đợi loài thú dữ đi qua. Họ vẫn đang cố tìm một con nai, con hoẳng để đủ đãi đám bạn đang chờ ở bản làng.
Trong đám thợ săn gạo cội ở đây, thanh niên áo đỏ tuy chưa phải là tay nức tiếng nhất nhưng cũng đủ để đám bạn săn nể phục mà đưa lên đứng đầu nhóm săn. Với cái vốn săn bắn của hắn sau nhiều năm rèn đúc tài thiện xạ qua nhiều lần săn bắn đã đủ khiến người trong bản tin chắc rằng khi hắn đã xách súng tiến vào rừng là chẳng mấy khi về không. Những người còn lại thì cầm một cây tre dài đã được vót nhọn làm vũ khí hoặc một cây rựa dài, ánh mắt lúc này cũng dòm chừng xung quanh. Có đôi khi, chỉ một tiếng xột xoạt cũng đủ làm họ dừng chân lại mà dò xét.
Săn bắn trong rừng là một việc rất nguy hiểm. Với những loài hiền lành như nai, hoẳng thì chẳng có gì là đáng sợ. Nhưng với những loài hung dữ như heo rừng hay hổ nếu không có kinh nghiệm săn bắn liền có thể mất mạng như chơi. Đây quả là cuộc đi săn đầy hấp dẫn nhưng cũng đủ để làm người ta hồi hộp đến ngạt thở.
Nhưng dù bất luận như thế nào thì những con thú nhỏ hay những con thú mang thai nhất thiết phải để lại, tránh đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này, Thuận Thiên tay cũng cầm một cây chông vót nhọn bước theo sau nhóm người kia, ánh mắt cũng tập trung dòm chừng xung quanh.
Đoàng!
Chợt một tiếng súng vang lên khiến Thuận Thiên giật nảy mình. Sau một phút định thần, hắn mới lao theo phía sau nhóm săn tiến về phía trước.
Lúc này, trước mặt nhóm săn là một con hoẳng cái đang duỗi bốn chân nằm bất động, lưỡi thè ra như đang ngáp dài chờ chết. Đôi mắt trong veo vẫn mở ra mơ hồ tỏ vẻ ai oán.
Thanh niên áo đỏ tiến lại gần con hoẳng nọ, tay sờ cổ con hoẳng. Sau đó quay ra sau lưng gọi hai người khiêng con hoẳng này về bản.
Cuộc đi săn lúc này dường như đã kết thúc! Nhóm người chuẩn bị quay trở về bản làng.
Thuận Thiên thấy vậy cũng thở ra một hơi, đây là lần đi săn đầu tiên của hắn, tất nhiên cũng không tránh khỏi có chút hồi hộp cùng sợ hãi.
-----o0o-----
Last edited by Minh Huệ; 13-10-2011 at 04:15 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Chương 13: Tới bản làng! Tác giả: No_dance8x Nguồn: 4vn.eu
-----o0o-----
Một buổi đi săn cũng đã tàn Từng bước mỏi mệt tiến về bản.
-----o0o-----
Lúc này đã là xế chiều, bên trong khu rừng cũng đã tối đen như mực, giơ tay lên cũng không nhìn thấy ngón.
Ở trên một con đường mòn cây cối rậm rạp có một đoàn người nhân số khoảng năm, sáu người. Đứng đầu đoàn người là một thanh niên áo đỏ, tay đang cầm một cái đèn pha loại vừa chiếu thẳng về phía trước vừa mò mẫm tiến lên.
Đây đúng là nhóm người thuộc dân tộc Xơ-Đăng mà Thuận Thiên đang đi theo.
Qua từng đoạn đường rừng đất đá mấp mô, dốc cao ngút mắt, cùng với lối mòn nhỏ xíu bị cây cối rậm rạp mọc chen nhau sát rạt che phủ hết cả lối đi. Thuận Thiên bước từng bước bằng đầu mũi chân trước rồi mới đến gót sau. Tuy điều này tưởng như rất đơn giản, nhưng thật ra lại chính là một cực hình khó chịu. Đường đi đã dốc, trơn, có những đọan miệng người đi sau muốn cắn gót người kia trước mà cứ phải rón rén để tránh tạo tiếng động lớn khiến thú rừng bỏ chạy.
Bên ngoài trời lúc này tuy se se lạnh nhưng mồ hôi hắn đã vã như tắm. Đôi chân do đi rón rén một thời gian dài lúc này cũng đã tê dại phần nào.
Nhưng hắn cũng không muốn nghỉ ngơi, phần nào đó vì muốn đến bản làng kia thật nhanh để khỏi phải ngủ trong rừng.
Chợt, người thanh niên áo đỏ đứng đầu nhóm khoát tay ra dấu dừng lại. Tức thì, cả đoàn người liền im phăng phắc, nằm bẹp xuống đất.
Mà phía bên cạnh Thuận Thiên chợt có một bàn tay đưa ra ngăn miệng hắn lại, một bàn tay khác lại chụp đầu hắn ép xuống đất.
Suỵt!
Người đó ra hiệu bằng miệng bảo Thuận Thiên đừng lên tiếng.
Ừmmmm!
Một con heo rừng rống một tiếng dài. Sau đó dừng lại một chút rồi bỏ đi.
Thì ra họ tránh con heo rừng kia!
Không phải là những người này không thể bắt heo rừng, mà là họ chỉ đi săn làm mồi nhậu nên không mang theo nhiều người để mang vác như những cuộc đi săn tập thể.
Đoàn người đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước.
Đoàng!
Sau một hồi len lỏi trong rừng thì Thuận Thiên lại nghe thấy tiếng súng. Hắn lẩm bẩm: "Lại bắn trúng nữa chăng?"
Vừa nói xong thì làn cây phía trước bỗng sột soạt, hắn chưa kịp nhìn thấy gì thì một con chồn rơi xuống phía trước đoàn người, nằm dưới đất thoi thóp.
Một người trong nhóm bước tới phía trước nắm đuôi nó lên đập vào thân cây một cái thật mạnh. Lúc này con chồn mới chết hẳn. Sau khi thu được chiến lợi phẩm, họ lại tiếp tục tiến tới. Chốc chốc ánh đèn pha lại dừng rồi tiếp tục đi tiếp. Mà những người này chỉ nhắm hướng rồi tiến tới mà không bao giờ sợ lạc.
Thời khắc dần trôi đi. Bóng đêm cũng phủ lên từng ngọn cây tạo nên những hình dạng ghê rợn. Ánh đèn săn trên tay nhóm người vẫn cứ chiếu về phía trước.
-----o0o-----
Nhóm săn về tới bản thì trời cũng đã về khuya.
Lúc này, bản làng có vẻ khá là nhộn nhịp. Từng đoàn người vừa nhảy vừa hát bên cạnh ngọn lửa lớn giữa khoảng trống của những căn nhà rông.
Thanh niên khoác áo choàng đỏ dẫn đầu đoàn săn tiến đến nói gì đó với một ông cụ chừng sáu bảy chục tuổi ăn mặc đẹp đẽ, lúc này đang ngồi uống rượu ché bên cạnh đống lửa.
"Thưa già làng, trong lúc đi săn, chúng tôi bắt gặp một người thanh niên rất kỳ lạ."(Tiếng Khmer)
"Kỳ lạ như thế nào?" Già làng có chút ngac nhiên hỏi.
Thanh niên liền tường thuật lại những hành động của Thuận Thiên khi gặp hổ cùng với khi ở trong rừng. Già làng chăm chú nghe sau đó cười khà khà.
"Đưa anh ta lại đây!" Già làng phân phó.
"Vâng ạ!" Thanh niên gật đầu, sau đó tiến lại gần Thuận Thiên ra dấu mời.
Già làng nhìn Thuận Thiên lên tiếng: "Chào người bạn trẻ!"(Tiếng Việt)
"Chào ông!" Thuận Thiên có chút bất ngờ nhưng sau đó cũng chào ông cụ.
"Mời cậu ngồi! Nhìn cậu ta lại nghĩ đến những người bạn thường đến đây tham quan. Mà sao cậu mà lại xuất hiện trong rừng sâu vậy? Nghiên cứu à?" Già làng mời Thuận Thiên ngồi xuống, sau đó lại mạch lạc dùng tiếng Việt thuần chất đặt câu hỏi với hắn.
"Thưa cụ. Tôi vốn bị lạc xe khách trong chuyến đi đến thành phố Hồ Chí Minh, nguyên nhân nói ra quả thật rất dài." Thuận Thiên trả lời.
"À, hóa ra là vậy."
Già làng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại hỏi: "Thế cậu vẫn muốn về thành phố Hồ Chí Minh à?"
Thuận Thiên gật đầu đồng ý.
"Nếu vậy có lẽ cậu phải đợi rồi. Chừng ba ngày nữa, mới có một đoàn tham quan từ thành phố Hồ Chí Minh về đây. Khi đó, cậu mới có thể quá giang quay về."
"Ba ngày?" Thuận Thiên thở dài, hai ngày nữa hắn phải vào học rồi.
"Không! Họ ở đây tham quan ba ngày, nếu cậu muốn quá giang. Có lẽ phải ở đây một tuần." Già làng cười hì hì nói.
"Sặc! Những một tuần cơ à." Thuận Thiên trợn mắt, tròng đen đảo một vòng. Sau một phút mặc niệm, hắn mới thở ra một hơi.
"Thôi được, một tuần thì một tuần."
"Được rồi, có lẽ cậu cũng đã mệt, thôi thì hãy nghỉ ngơi sớm đi." Già làng dùng tiếng Việt nói với Thuận Thiên, sau đó lại dùng tiếng Khmer phân phó: "Người đâu, dẫn người bạn trẻ này đến một căn nhà Dôông (cách gọi căn nhà rông của người Xơ-Đăng) đi!"
Một cô gái ở gần đó chợt đứng dậy, theo đó dẫn Thuận Thiên đến một căn nhà rông, nóc và mái tạo thành hình lưỡi rìu khổng lồ ngửa lên trời. Trên có hình sừng thú chót vót ở hai đầu.
Thuận Thiên tò mò nhìn căn nhà rông, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tận mắt một căn nhà của người dân tộc nên có phần hiếu kỳ.
-----o0o-----
Last edited by Minh Huệ; 13-10-2011 at 04:13 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Dòng thác diễm lệ bay tung tóe
Xuyên qua khe suối cỏ lưa thưa
Cánh bướm lượn lờ theo dòng nước
Đồi núi nhấp nhô thoáng xa đưa.
-----o0o-----
Nhà rông được dân làng tạo dựng nên hoàn toàn bằng thảo mộc có sẵn ở địa phương. Kỹ thuật được dùng để xây dựng chỉ là lắp ghép và chằng buộc, không hề dùng đến đinh sắt hay dây thép.
Thuân Thiên nhìn căn nhà rông, trong miệng thầm trầm trồ khen người tạo ra căn nhà này thật khéo léo. Hắn tiến lên từng bậc thang gỗ, bước vào cửa trung tâm nhà rông.
Vách nhà rông này được làm bằng những tấm gỗ xẻ mỏng, dài chừng hai mét, chiều ngang khoảng nửa mét, đóng dựng đứng sát vào nhau bao quanh hàng cột theo đúng chu vi của một ngôi nhà. Cũng như bao căn nhà rông truyền thống khác, căn nhà này cũng bố trí ba cửa ra vào. Trong đó, cửa chính nằm ở giữa vách trước và hướng thẳng về ngọn núi nơi có ngọn suối chảy qua. Cửa phụ hướng Đông có máng nước chảy về nên thường bố trí các vật dụng nấu nướng và sinh hoạt. Cửa hướng Tây lại được mở những khi nhà đông khách hoặc dịp có lễ hội. Khách cũng được đón tiếp từ cửa này. Ngoài ra, hai vách bên cũng được bố trí hai cửa.
Mà cô gái kia, sau khi đưa Thuận Thiên đến đây thì cũng rời đi một lát rồi trở lại với một miếng thịt lớn và một bát cơm.
Thuận Thiên thấy vậy cũng gật đầu cảm ơn.
Cô gái cũng không nói năng gì, cúi người chào rồi đóng cửa lại rời khỏi.
Sau khi ăn xong, Thuận Thiên cũng không buồn làm việc khác nữa, Hắn nằm xuống chõng tre rồi lăn ra ngủ khì.
-----o0o-----
5:00 AM ngày 26 tháng 9 năm 2011.
Oáp!
Thuận Thiên ngáp dài, vươn vai theo thói quen lại vò đầu. Do không quen với chỗ mới nên hắn không ngủ được nhiều.
Xoa xoa cái gáy đang ê nhức, Thuận Thiên mắt nhắm mắt mở quờ quạng cái ba lô bên cạnh sau đó mới lôi ra một cái bàn chải, một tuýp kem đánh răng Colgate cùng một bộ quần jean áo sơ mi.
Hắn lảo đảo mở cửa nhà rông, lếch thếch bước xuống từng bậc thang. Nhưng do còn chưa tỉnh ngủ, nên khi hắn bước xuống được ba bậc thì chân trái lại vấp trúng chân phải rồi ngã lộn cổ xuống cầu thang.
Tất nhiên Thuận Thiên cũng chẳng dại mà tiếp đất bằng đầu. Ngay khi vừa sắp chạm đất, hắn khéo léo xoay người, thành ra chỉ bị trầy xước nhẹ.
"Hic hic, đau thật." Thuận Thiên nhìn vết trầy trên tay, miệng than khổ không ngừng.
Sau một hồi, hắn mới nhớ rằng mình còn phải vệ sinh thân thể nên đành phải gác công cuộc than vãn này lại. Cắp bàn chải, quần áo tiến tới khe suối gần đó.
Vừa bước tới gần bờ suối. Ngay lập tức, hắn liền ngớ người. Mũi mơ hồ phun ra một tí máu cam.
Trước mặt hắn là một cảnh xuân sắc ngàn năm một thuở!
Lúc này, dưới con suối tinh khiết ẩn hiện thân hình tuyệt mỹ của các cô gái dân tộc Xơ-Đăng. Làn da trắng ngần nhấp nhô, huyền ảo trong làn nước mát lạnh trong xanh của núi rừng khiến các cô gái như những tiên nữ trong bức tranh thủy mặc.
Thuận Thiên vuốt mũi, tạm thời lau đi vài giọt máu cam. Hắn tạm thời nấp vào một bụi cây gần đó, trong đầu hai chợt có hai giọng nói chen ngang suy nghĩ của hắn.
Cầm thú: "Ngươi nên xem đi! Không xem lại phí cơ hội trời cho!"
Thánh nhân Thuận Thiên: "Bạn tốt, ngươi không nên xem nữa. Nó sẽ làm đen tối đầu óc ngươi đấy!"
Cầm thú: "Xem sẽ làm tăng hiểu biết của ngươi về phụ nữ!"
Thánh nhân: "Ngươi mà xem nhất định sẽ có lỗi với vợ tương lai của mình."
Cầm thú: "Ê thằng thánh nhân kia, mày không đối nghịch với tao thì không vui à?"
Thánh nhân: "Bình tĩnh nào, tức giận sẽ mau mọc mụn!"
Cầm thú nghe đến đó, lòng không cầm được tức giận. Từ sau lưng rút ra một cây mã tấu rồi lao về phía Thánh nhân.
Mà bên kia, Thánh Nhân cũng không hiền lành gì, tay cũng rút dao phay mang ở sau lưng ra, lao tới solo(một đấu một) với Cầm thú.
Làm thánh nhân hay làm cầm thú bây giờ?
Là thánh nhân chiến thắng cầm thú hay là cầm thú cầm dao phay chém chết thánh nhân?
Trong lòng Thuận Thiên rất là phân vân, đột nhiên nhớ tới một đoạn kinh Phật đã từng đọc trong truyện Tây Du Kí. Do đó, hắn quyết định đọc thử xem có tác dụng gì hay không:
"Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị. Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung vô sắc, vô thụ tưởng hành thức, vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới. Vô vô minh, diệc vô vô minh tẫn, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tẫn. Vô khổ tập diệt đạo, vô trí diệc vô đắc. Dĩ vô sở đắc cố, bồ đề tát đóa, y bàn nhược ba la mật đa cố, tâm vô quải ngại, vô quải ngại cố, vô hữu khủng phố, viễn li điên đảo mộng tưởng, cứu cánh niết bàn. Tam thế chư phật, y bàn nhược ba la mật đa cố, đắc a nậu đa la tam miểu tam bồ đề...(1)."