Chương 15: Kẻ trộm? Tác giả:No_dance8x
Nguồn 4vn.eu
-----o0o-----
Cơm lam thịt Dúi cùng rau dớn
Thơm ngon bổ dưỡng lại ngon lành.
-----o0o-----
Á!
Thuận Thiên đang tụng kinh, chợt nghe một tiếng rú từ bên trong suy nghĩ.
Hóa ra lúc này, cầm thú đã thành công lợi dụng sơ hở của thánh nhân rồi chém chết hắn.
1-0 cho cầm thú
Thuận Thiên thấy vậy, kinh cũng không thèm đọc tiếp, miệng than một câu kinh điển của nhà Phật: "Ta không vào địa ngục thì ai vào!"
Sau đó liền mở mắt ra, nhìn về con suối.
Nhưng bóng dáng của những cô gái Xơ-Đăng đã khuất ở phía xa rồi.
Hóa ra trong lúc hắn đấu tranh trong suy nghĩ và đọc kinh, những cô gái kia lại đã tắm xong và thay đồ đi mất.
Thuận Thiên mồm chữ A, miệng chữ O. Mãi mới khép lại được. Sau một hồi ngó trái nhìn phải, hắn mới rời khỏi bụi cây rồi tiến lại bờ suối.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Thuận Thiên cởi quần áo ra, nhẹ nhàng bước xuống suối. Lúc này, trời se se lạnh nhưng nước suối lại khá ấm áp.
Thuận Thiên nhắm mắt lại, bơi ngửa đầu, vừa suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra mấy ngày hôm nay vừa nghĩ cách đối phó như thế nào khi đến thành phố gặp ông chú.
Sau một hồi, hắn mới choàng tỉnh, bơi lại bờ suối mặc quần áo.
Nhưng, quần áo hắn để trên bờ đã biến mất từ lúc nào rồi!
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, thường thì người Xơ-Đăng sẽ dậy sớm làm rẫy. Nhưng vì hôm qua đã nhậu suốt khuya nên hôm nay họ sẽ nghỉ ngơi ở nhà.
Thuận Thiên thở ra một hơi, cầm kem đánh răng và bàn chải, hai vật dụng còn sót lại, chạy như bay về lại nhà rông.
Hắn thở hồng hộc, lục lọi ba lô. Lúc này, trong ba lô chỉ còn một bộ đồ cuối cùng.
Thuận Thiên thở ra một cái rồi nhanh chóng mặc vào.
Sau khi mặc xong quần áo, hắn mới lại bước ra khỏi căn nhà rông. Bước từng bước dạo quanh một chút, trong lòng suy nghĩ về người trộm quần áo kia.
Lắc lắc đầu, Thuận Thiên thở ra một hơi, bỏ qua chuyện này, tiếp tục chuyên tâm tham quan bản làng.
Người Xơ Đăng ở đây định cư ở lưng chừng những sườn núi trọc hình bầu dục, mỗi nóc có khoảng vài chục hộ gia đình bố trí vây quanh nhà rông. Mỗi nhà sàn được bảo vệ bằng hàng rào lồ ô khép kín có lối ra và cổng vào. Họ ở nhà sàn thấp vừa hình chữ nhật, mái lợp tranh, vách bằng gỗ, sàn trên dùng để ở và sinh hoạt, phần dưới để đồ dùng và nuôi gia súc.
Ò ó o o...
Lúc này, gà cũng đã gáy báo hiệu một ngày mới đã đến, đâu đó cũng xuất hiện bóng dáng những người phụ nữ dân tộc Xơ-Đăng đang giã gạo.
Thuận Thiên thấy vậy, cười cười tiến lại phụ giúp, dù sao đã ăn không của người ta, âu cũng nên giúp chút gì đó.
Nhìn thấy Thuận Thiên tiến tới, người phụ nữ Xơ-Đăng kia cũng hơi bất ngờ. Nhưng nhìn thấy hắn muốn phụ, lại có vẻ mặt rất có thành ý nên cũng vui vẻ đưa cây chày giã gạo cho hắn.
Ban đầu, Thuận Thiên giã gạo khá đều, liên tục giã hết hai bồ thóc, nhưng đến bồ thóc thứ ba. Hắn lại không thể tiếp tục giã tiếp.
Người phụ nữ kia thấy vậy cũng chỉ cười cười, nhận lấy chày từ tay của Thuận Thiên rồi tiếp tục công việc.
"Này, cậu trai trẻ!" Một giọng nói từ đâu đó gọi hắn.
Thuận Thiên xoay người, tìm nơi phát ra tiếng nói.
"Ta ở đây!" Người kia lại lên tiếng.
Hóa ra người gọi hắn chính là già làng.
"A, chào ông!"
Thuận Thiên thấy già làng gọi thì cười cười rồi bước đến chào một tiếng.
"Hì hì, chào cậu bé! Hôm qua ngủ có ngon không?" Già làng hỏi thăm hắn.
"Vâng, tuy chưa quen với nơi đây nhưng cháu vẫn ngủ khá ngon giấc." Thuận Thiên cũng thành thật trả lời.
"Ừ, cậu đã đói chưa, chúng ta cùng vào ăn sáng nào." Già làng mời hắn.
"Làm phiền ông vậy." Thuận Thiên mỉm cười, cũng không từ chối.
Già làng gật đầu, sau đó lại đi tới một căn nhà rông lớn rồi tiến vào đó.
Thuận Thiên đi theo phía sau, ánh mắt ngó nghiêng nhìn căn nhà rông này. So với căn nhà rông đêm qua hắn ở quả là khác nhau một trời một vực. Bỏ qua độ lớn cùng cách sắp đặt và bố trí nề nếp những vật dụng sinh hoạt. Căn nhà này được trang trí bằng kỷ vật gia truyền quý báu của cả bản như: cồng chiêng, choé, trống, nồi đồng tại một giá kỹ lưỡng nằm sát phía bên trên vách.
Thuận Thiên trầm trồ những vật này. Lòng lại thêm kính phục những nghệ nhân đã làm nên những đồ vật tinh xảo như thế.
Chốc lát sau, hắn cũng tạm rời mắt khỏi những vật mĩ nghệ này, cùng già làng bắt đầu bữa ăn sáng.
Bữa ăn này gồm hai món chính là thịt con Dúi nướng ống(1) cùng rau dớn bóp chua(2) ăn kèm với cơm lam(3). Do lạ miệng nên Thuận Thiên ăn rất nhiều.
Sau bữa ăn, hắn lại tán dóc với già làng vài câu rồi tiếp tục tham quan bản.
-----o Chú thích o-----
(1)Thịt con Dúi nướng ống: Con Dúi là đặc sản của Tây nguyên, con Dúi thường sống dưới ống le, thức ăn chính của Dúi là rễ cây le, vì thế thịt Dúi săn chắc, thịt Dúi tẩm gia vị, bỏ vào ống nứa để nấu.
(2)Rau dớn: thường mọc ở ven suối, hái rau về chần sơ với nước sôi, cho gia vị vào bóp chua, ăn kèm với thịt Dúi nướng và cơm lam tạo cảm giác ngon miệng, bổ dưỡng.
(2)Cơm lam: là món ăn cơ bản của người Xơ-Đăng. Do nấu cùng nước dừa tươi và nếp hương trong ống nứa nên tạo ra hương vị đậm đà.
-----o0o-----
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Chương 16: Đoàn người kỳ lạ. Tác giả:No_dance8x(Kira9795) Nguồn: 4vn.eu
Sau khi đi tham quan quanh bản vài vòng, Thuận Thiên mới bước về căn nhà rông của mình.
Và một cuộc gặp mặt thú vị cũng đang chờ đợi hắn ở phía trước!
Thuận Thiên vặn cổ, đưa tay vò vò đầu. Lúc này, tóc trên hắn do bị cháy một bên nên lúc vò đầu trông thật hài hước.
Mà Thuận Thiên tất nhiên cũng không để ý đến điều đó, bước chầm chậm trở về ngôi nhà rông. Hắn ngáp dài một cái rồi bước lên cầu thang.
Thuận Thiên cũng không thèm nhìn, ngả lưng ngay xuống chõng tre.
Oáp!
Không hiểu sao dạo này mình lại hay buồn ngủ.
Than thầm một tiếng Thuận Thiên chìm vào giấc ngủ.
-----o0o-----
Ba ngày rốt cuộc cũng nhanh chóng trôi qua.
8:56 AM ngày 29 tháng 9 năm 2011
Lúc này, trên con đường mấp mô gạch đá dẫn lên bản của người Xơ-Đăng đang có một chiếc xe Toyota mười sáu chỗ kiên trì lăn bánh.
Kétttt!
Sau một quãng đường mấp mô, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Cạch!
Cửa trước bên phải của xe bật mở, một người tài xế tuổi chừng năm, sáu mươi tuổi bước ra.
Những người bên trong xe cũng bước xuống. Nhìn sơ qua ước chừng có khoảng trên dưới mười người, nam có nữ có.
Sau khi ổn định hàng ngũ, gã tài xế nhìn những người này, giọng nói chợt trở nên trịnh trọng: "Chúng ta đến đây vì một nhiệm vụ..."
Ngừng lại một chút, gã nhấn mạnh: "Nhiệm vụ của chúng ta chính là đem tiểu thư an toàn trở về."
"Tiểu thư bị bắt cóc sao?" Một thanh niên trong nhóm hỏi, bên trong mơ hồ có chút bất ngờ.
Đoàn người nhất thời xì xầm.
"Tiểu thư đã bỏ trốn khỏi nhà vào hai ngày trước. Theo tình báo ta vừa nhận được, có người tìm thấy tung tích của tiểu thư ở khu vực này. Nhưng theo một nguồn tin khác, hai ngày trước ở nơi đây đã xảy ra một trận đại chiến giữa hai Tôn Giả cấp 5 là Phong Hành Giả và Không Tôn Giả, nên gia chủ rất lo lắng cho an nguy của tiểu thư. Nhưng do có việc bận và đang ở nước ngoài cho nên ngài đã yêu cầu ta phải mang tiểu thư an toàn trở về." Gã tài xế nói một mạch.
"Tại sao tiểu thư lại bỏ trốn nhỉ?" Một cô gái trong nhóm có chút thắc mắc xoay qua hỏi người bên cạnh.
"Suỵt, im lặng để tổng quản nói tiếp đi." Người kia có lẽ cũng không rõ sự tình cho lắm.
"Hừ, đây là chuyện mà chúng ta không nhất thiết phải biết. Các ngươi cũng không cần tò mò, cứ làm tốt nhiệm vụ được giao là được rồi." Gã tài xế nói.
"Rõ!" Đoàn người đồng thanh đáp.
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng đoàn người bỏ lại chiếc xe Toyota mười sáu chỗ tại đây rồi bắt đầu tiến lên bản.
-----o0o-----
Thuận Thiên ngáp dài, mấy ngày nay hắn khá là rãnh rỗi. Cho nên ngoại trừ thời gian ăn uống, dạo chơi thì hắn cũng chỉ biết ngủ với ngủ mà thôi.
Lúc này, Thuận Thiên đang bước ra bên ngoài bản. Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi hắn đến đây. Theo lời của già làng, trong ngày này sẽ có một đoàn khách lên đây tham quan.
Phù!
Thuận Thiên thở ra một cái, hắn đã trễ học một ngày rồi.
Lúc này, ở đầu bản, có một đoàn người đang đi tới.
"Này! Anh bạn kia!" Một người gọi hắn.
"Hả? Gọi ta sao?" Thuận Thiên có chút bất ngờ nhưng cũng tiến lại.
"Các vị có chuyện gì cần ta giúp sao?" Thuận Thiên chớp chớp đôi mắt, lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
"À, cho tôi hỏi, đây đúng là bản làng của người dân tộc Xơ-Đăng phải không?" Người kia lại hỏi.
"Đúng vậy! A, phải chăng các vị chính là đoàn khách du lịch kia?" Thuận Thiên gật gật đầu. Sau đó lại nhớ đến cái gì đó nên bật thốt.
"Đúng vậy. Hiện chúng tôi đang muốn gặp già làng." Gã kia cười hì hì đáp.
"Vậy mời các vị đi theo tôi." Thuận Thiên làm bộ dáng mời. Sau đó lại bước đi trước dẫn đường.
Sau khi dẫn đoàn người đến gặp già làng, công việc của hắn cũng kết thúc. Xoay người, Thuận Thiên quay trở lại nơi ở của mình.
-----o0o-----
Ở trong căn nhà rông lớn của bản. Lúc này, người tài xế của đoàn người đang vui vẻ nói chuyện với già làng.
"Chào già làng, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi." Gã tài xế cười hì hì hỏi thăm già làng.
"Ừm, tính ra cũng đã là một năm. Kể từ sau cái này đó." Già làng gật gật đầu.
"Hà hà, lần này chúng tôi có việc gấp cần vào rừng nhiều ngày, mong già làng phái người dẫn đường cho, thù lao cũng có thể thương lượng thêm." Gã tài xế sau một hồi hỏi thăm qua loa liền đi vào vấn đề chính.
"Vào rừng vài ngày sao?" Già làng ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, chuyện này đối với chúng tôi rất là quan trọng a." Gã tài xế lắc lắc đầu, tạo ra bộ dáng khá là gấp gáp.
"Nhưng hai hôm trước đã có người gặp hổ bên trong rừng." Già làng vẫn muốn khuyên can.
"Chúng tôi sẽ không tiến sâu vào rừng đâu." Gã tài xế vẫn kiên trì.
"Thôi được rồi, ta sẽ phái người am hiểu đi rừng trong bản đi theo các đoàn người vậy." Già làng sau một hồi cân nhấc, cuối cùng vẫn là đồng ý.
"À, ở đây có một người bạn trẻ lạc trong rừng, và cũng muốn trở về thành phố Hồ Chí Minh. Khi trở về các anh hãy dẫn theo hắn nhé." Người mà già làng nhắc đến dĩ nhiên chính là Thuận Thiên.
"Được rồi." Người tài xế cũng sảng khoái đồng ý.
"Thành giao."
"Thành giao." Hai người bắt tay nhau, xem như đã đồng ý cho vụ giao dịch này.
"Khi nào các người tiến vào rừng?" Ngừng một lát, già làng chợt hỏi.
"Ăn uống xong chúng tôi sẽ đi." Gã tài xế đáp.
"Được rồi. Ta sẽ sắp xếp." Già làng gật đầu, sau đó mới gọi người dẫn đoàn người đi ăn uống nghỉ ngơi.
-----o0o-----
-----o Profile 0-----
.
Họ và tên: Trần Thuận Thiên
Ngày sinh: 11 tháng 11 năm 1993
Tuổi: 18
Nghề nghiệp hiện tại: Sinh Viên
Chiều cao quảng cáo: 173cm
Chiều cao thực tế: 171cm
Cân nặng: 70kg
Phân tích năng lực hiện tại:
Cấp bậc dị năng hiện tại: Cấp 1 (Cấp thấp nhất)
Trí lực: Không rõ
Trình độ lực lượng: Cấp D(người bình thường, dự tính có thể thừa nhận tối đa gấp 1 lần trọng lượng cơ thể)
Tốc độ: Dự tính tốc độ lớn nhất là 100km/giờ
Sức chịu đựng: Cấp E (khả năng chịu đựng quá kém cỏi)
Năng lượng: Cấp D (trong cơ thể mục tiêu có năng lượng Phong dị năng, tạm thời chưa thể nắm bắt)
Kỹ năng chiến đâu: Cấp D (Chỉ đủ đánh lưu manh côn đồ)
Theo các số liệu dò xét tức thời ở trên, tổng hợp chỉ số chiến đấu: 35 (Bình thường
)
Last edited by Kira9795; 18-10-2011 at 05:54 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Chương 17: Tin xấu Tác giả:No_dance8x(kira9795) Nguồn 4vn.eu
-----o0o-----
Giữa bản làng sơ giao Định Vị
Biết hung tin nên vui nay buồn?
-----o0o-----
Sau khi được dẫn đến nhà rông Thuận Thiên đang ở, đoàn người mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Thưa tổng quản, chúng ta làm thế nào để tìm thấy tiểu thư?" Một gã thanh niên trong đoàn người tiến lại gần gã tài xế. (Từ sau đoạn này ta sẽ gọi gã tài xế kia là tổng quản)
"Hừ, gia chủ vốn đã cài trên người tiểu thư một cái định vị GPS, nên chỉ gần tiểu thư nằm trong phạm vi một trăm ki-lô-mét vuông là chúng ta sẽ có thể nhận được tín hiệu ngay." Lão tổng quản móc từ trong người ra một cái máy màu đen có kích thước bằng một trái lựu đạn tiêu chuẩn.
"Định vị GPS sao?" Thanh niên kia lộ ra một vẻ mặt cực kỳ ngây thơ, trong giọng nói lại mang theo một tia không hiểu.
"Hừ! Các ngươi thật sự đã quá lạc hậu rồi, thứ sản phẩm công nghệ cao thế này mà cũng không biết?" Lão tổng quản ngạc nhiên.
"Cái này dùng như thế nào?" Gã thanh niên kia giật lấy cái vật kia. Sau đó lại tập trung nhìn thật kỹ như sợ bỏ qua một chi tiết nào vậy. Những người khác thấy vậy cũng đưa tai lên nghe ngóng.
"Thôi, các ngươi đã không biết thì ta sẽ nói cho các ngươi biết. Hệ thống Định vị Toàn cầu(GPS) là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí của các vệ tinh nhân tạo. Trong cùng một thời điểm, tọa độ của một điểm trên mặt đất sẽ được xác định nếu xác định được khoảng cách từ điểm đó đến ít nhất ba vệ tinh. Tuy được quản lý bởi Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, chính phủ Hoa Kỳ cho phép mọi người trên thế giới sử dụng một số chức năng của GPS miễn phí, bất kể quốc tịch nào." Lão già làm ra bộ mặt thật sự uyên bác, vừa cười vừa giảng giải cho nhóm người.
"Tôi vẫn chưa hiểu rõ công dụng của nó cho lắm." Gã thanh niên sau một hồi suy nghĩ, lại lắc đầu. Trong mắt đã mờ mịt lại càng thêm mịt mờ.
"Quác quác. Cái lũ đầu to óc bo bo này. Ăn học làm gì đến cái định nghĩa dễ hiểu như vậy cũng không biết." Lão tổng quản sau khi vui vẻ giảng giải, lại nhìn thấy vẻ mặt này của gã thanh niên thì không kiềm được tức giận, miệng chửi đổng lên.
"Á, chúng tôi vẫn học tập theo lão Phúc mà?" Thanh niên kia cười khổ trả lời.
"Các ngươi học cái gì từ hắn?" Lão tổng quản có chút hiếu kỳ, tạm thời đè nén cơn giận rồi hỏi.
"À, sáng thì chạy một trăm cây số, sau khi trưa xong thì luyện tập đối kháng, buổi tối thì theo lão Phúc đi săn giết thú dữ."
"Ngoài những thứ đó các ngươi có làm gì khác không?" Lão tổng quản lắc đầu, chắc lưỡi hỏi.
"Đúng rồi, chúng tôi còn ngồi thiền để tăng cường từ khuya tới sáng nữa." Thanh niên kia cười hi hi đáp.
"Hóa ra là vậy." Lão tổng quản thở dài một hơi, trong lòng thầm rủa: "Cũng tại cái tên già mắc dịch kia không cho các ngươi ra ngoài học hỏi mà các ngươi trở nên lạc hậu đến thế. Bởi vậy cũng đừng trách ta."
Trầm ngâm một chút, lão tổng quản thu lại máy định vị GPS, sau đó lại phán một câu.
"Sau này ta sẽ báo việc học tập của các ngươi cho gia chủ. Kế đó chắc chắn ngài sẽ có biện pháp thay đổi cách học cho các ngươi." Lão tổng quản nhếch miệng nói.
Đúng lúc đó, người của dân tộc Xơ-Đăng cũng đã đem đồ ăn tới.
"Thôi, các ngươi cứ ăn trước đi, ta vẫn chưa đói." Lão tổng quản nói, sau đó từ cầu thang ra khỏi nhà rông đi ra ngoài.
Đúng lúc này, lão ta lại gặp Thuận Thiên.
"Ô hô, chào cậu bé." Lão ta cười cười tiến tới bắt chuyện với Thuận Thiên.
"A, chào ông tài xế." Thuận Thiên cũng không ngần ngại tiếp lời.
"Ha ha, cậu là người bị lạc trong chuyến đi đến thành phố Hồ Chí Minh sao?" Lão tổng quản chợt nhớ đến lời nhờ vả của già làng.
"Đúng vậy. Tôi lạc chuyến xe của mình vào khoảng hai, ba ngày trước." Thuận Thiên vỗ vỗ đầu trả lời.
"Năm, sáu ngày trước?" Lão tổng quản nghe vậy có chút trầm ngâm, sau đó mới nói tiếp: "Có phải chiếc xe cậu bị thất lạc mang biển số 31C-5843?"
"Đúng vậy" Thuận Thiên luôn có thói quen ghi nhớ biển số xe mà mình đang đi.
"Vậy thì cậu quả thật là một người rất may mắn!" Lão tổng quản híp mắt lại, nói một câu đầy thâm ý sâu sắc.
"Ông nói vậy nghĩa là sao?" Thuận Thiên rùng mình, mắt trái giật giật, trong lòng chợt xuất hiện một linh cảm không hay.
"Mấy ngày trước, người ta phát hiện một xe khách mang biển số 31C-5843, hợp đồng chuyến đón khách từ thành phố Đà Nẳng về thành phố Hồ Chí Minh bị hủy hoại nặng. Bốn mươi mốt người trong xe, mười sáu người mất tích còn lại đều mất mạng."
"Sao cơ?" Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe tin tức này, Thuận Thiên cũng không khỏi chấn kinh.
"Tin tức này báo chí cả nước đều có đề cập không nhiều cũng ít, khi nào rãnh thì ngươi cứ tìm mà xem." Lão tổng quản chắc lưỡi.
"Vậy khi nào đoàn người các ông về thành phố?" Thuận Thiên tạm bỏ qua sự kinh hãi của mình, đưa ra một câu hỏi khác.
"Ừm, mấy ngày này đoàn người bọn ta có việc riêng, tạm thời vẫn chưa biết khi nào mới về. Nhưng nhanh thì cũng một hai ngày, chậm thì năm sáu ngày." Lão tổng quản trầm ngâm một chút, sau đó lại đưa ra dự đoán.
-----o0o-----
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Thuận Thiên im lặng cân nhắc, trong lòng tự thấy trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì to tát. Dù sao hắn cũng đã trễ thời gian đi học. Dù có trễ thêm vài ngày cũng chẳng có sao.
Trong lòng đã có quyết định, Thuận Thiên cũng không băn khoăn nữa. Hỏi thăm thêm vài câu hắn liền bỏ đi nơi khác.
Lão tổng quản híp mắt lại, nhìn bóng dáng của Thuận Thiên rời đi. Dường như lão có chút suy nghĩ gì đó nhưng cũng lắc đầu bỏ qua rồi trở lại nhà rông.
-----o0o-----
16:36 AM ngày 29 tháng 9 năm 2011
Đoàn người lúc này đã tiến sâu vào bên trong khu rừng. Lá khô ở đây rụng đầy khắp nơi, chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra tiếng. Chung quanh, cây leo cỏ dại mọc rậm rạp che phủ đường đi trước mặt.
Khu rừng này không ngờ lại lớn vô cùng vô tận. Sau một buổi chiều tiến vào rừng, đoàn người đã đi đến một gốc cổ thụ cao mấy trăm hay thậm chí là cả ngàn năm tuổi cao chót vót, sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời.
Xoẹt!
Lão tổng quản chém một cái, con rắn trước mặt liền đứt làm đôi.
"Loại rừng thiêng nước độc như thế này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, cỏ dại, cây leo thực quá dày đặc, xem chừng kể cả khi thú rừng mai phục ở cách mười thước cũng khó mà nhìn ra."
Người dẫn dường nhìn đám cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất và những bụi gai mọc thành búi dầy đặc mà than thở.
Lão tổng quản không khỏi liếc nhìn đám cỏ dại xum xuê phải cao chừng nửa thân người ở trước mắt. Trong đó rất có thể rắn đôc' đang ẩn náu. Hít một hơi thật sâu, lão mới tiếp tục đi tới, miệng dặn dò đoàn người phía sau:
"Cẩn thận!"
Sau khi nghe lời dặn dò của lão tổng quản, trong lòng những người kia lại càng thêm phần thận trọng.
Trời bất chợt mưa lất phất. Tuy lúc này mưa không lớn mấy nhưng với bầu trời ảm đạm ở trên thì xem ra mưa cũng khó mà tạnh ngay.
Ở giữa chốn thâm sơn này, lá cây của cổ thụ dày đến nổi mưa rơi cũng khó mà lọt, tuy nhiên có nhiều hạt mưa ngẫu nhiên len lỏi rơi được mà xuống đất.
Trong rừng này có quá nhiều đại thụ, cơ hồ che kín cả bầu trời. Nhìn thấy cảnh này, những người trong đoàn không khỏi nhớ lại kiến thức về cách sinh tồn trong rừng rậm mà lão tổng quản đã dặn dò trước lúc tiến vào.
Đó chính là phân biệt phương hướng!
Tại loại địa phương khó có thể nhìn thấy mặt trời này, nhất định phải học cách phân biệt được phương hướng.
Xoẹt!
Đoàn người lướt qua đám gai mây dày đặc chắn đường, vừa mới đi được chừng hai bước thì lại gặp một đám dây leo lớn khác.
Đoàn người tiếp tục chém đứt đám dây leo rồi tiến tới.
Cạch!
Lão tổng quản rút ra máy định vị GPS, ngón tay ấn lên cái nút duy nhất ở bên trên máy.
Tít tít xoẹt!
Trên tay lão, máy định vị GPS có hình dáng như trái lựu đạn chợt phát ra vài tiếng kêu tít tít. Sau đó chợt xòe ra thành một bông hoa. Ở giữa một màn hình LCD cực mỏng chợt nổi lên. Trên màn hình hiện thị ô màu đỏ yêu cầu cho dấu vân tay.
Lão tổng quản thấy vậy, ngón tay cái ấn lên màn hình.
Tít!
Màn hình đang màu đỏ chợt hóa thành màu xanh dương cùng dòng chữ:
"Yêu cầu nhập mật mã:"
Bíp Bíp Bíp!
Lão tổng quản tiếp tục ấn liên tục lên bàn phím ảo trên màn hình tạo thành một chuỗi ký tự cùng chữ số dài dằng dặc.
Tit!
Màn hình từ màu xanh dương sang màu vàng sau đó nhanh chóng xuất hiện một cái bản đồ.
Lão tổng quản nhấn vào một hình vẽ bên trên màn hình nhằm thực hiện lệnh "Tìm kiếm vị trí của thiết bị đã nối."
Tách tách!
Cạnh máy chợt phát ra hai tiếng kêu. Sau đó một chiếc ăng ten liền bật lên.
Bíppp!
Màn hình chợt chuyển sang màu đỏ. Một biểu tượng dấu "!" hiện lên cùng dòng chữ "Không thể liên kết với thiết bị tương ứng".
"Hừ, vẫn chưa được." Lão tổng quản hừ lạnh, trong giọng nói dường như có chút khó chịu.
"Tiếp tục đi tới!" Lão ta phân phó.
Đoàn người cũng không có ý kiến khác. Sau khi ăn một vài món lương khô liền tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
-----o0o-----
17:25 PM ngày 29 tháng 9 năm 2011
Đoàn người đi được chừng một giờ nữa thì mưa lại càng lớn, trời cũng tối dần.
"Thưa ông, trời cũng đã chập tối, chúng ta có nên nghỉ ngơi rồi mai hẳng đi tiếp." Người dẫn đường thấy vậy liền đưa ra ý kiến với lão tổng quản.
"Được rồi! Tạm dừng ở đây may lại tiếp tục." Sau một hồi cân nhắc, lão cũng đưa ra quyết định.
Những thanh niên cùng cô gái trong đoàn người nghe thấy vậy thì gật gật đầu. Sau đó thuần thục lấy những vật dụng cần thiết rồi tạo hai căn lều lớn.
-----o0o-----
Cùng thời điểm đó, ở bên trong căn chòi lá mà Thuận Thiên đã từng ở.
Lúc này, căn chòi đang là nơi ở tạm thời của một cô gái. Với bộ quần áo đỏ rực như lửa bó sát bên ngoài. Những đường cong cực kỳ tiêu chuẩn của cô gái đều được tôn lên đẩy đủ.
Dung mạo của diễm lệ tựa như thiên tiên. Đôi mắt ấm áp mà sáng như sao. Tóc dài xõa ngang vai, thân cao chân dài. Cùng với vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn.
Nói nghiêng nước nghiêng thành cũng không ngoa đối với vẻ đẹp của cô gái này!
-----o0o-----
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Chương 19: Đuổi kịp Tác giả:No_dance8x(Kira9795) Nguồn 4vn.eu
-----o0o-----
Gian nan vượt rừng mưa lất phất
Sao bao cực khổ cũng tìm ra.
-----o0o-----
Lúc này, cô gái đang ngồi trên một tấm phản trong góc của căn chòi tranh. Vẻ mặt nàng tư lự, dường như đang có chút âu sầu xen lẫn lo lắng. Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tiếp theo mình phải làm sao đây!"
Sau một hồi suy nghĩ vẫn vơ, cô gái chợt lắc đầu, dường như cố bỏ qua cái suy nghĩ trong đầu.
"Haizzz!"
Cô gái thở dài, ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Rồi mới lục ba lô, đem ra vài món lương khô ăn cho đỡ đói.
Chừng mười lăm phút sau, cô gái cũng đã ăn xong. Sau khi uống một chút nước, nàng cũng không nghĩ ngợi mà ngả lưng xuống tấm phản mà chìm vào giấc ngủ.
-----o0o-----
6:14 AM. ngày 30 tháng 9 năm 2011
Lúc này, cơn mưa rừng đã tạnh, gió cũng đã ngừng. Bầu trời kia nhẹ nhàng chiếu từng tia sáng ban mai đầu tiên xuyên qua tầng mây dày đặc lác đác rọi xuống mặt đất.
Trong rừng sâu, khắp nơi bao phủ một màn yên lặng. Nhưng sau chốc lác khi tia sáng đã lên khu rừng kia cũng dần trở nên huyên náo trở lại. Ở nơi này, từng tiếng chim hót là âm thanh đầu tiên phá tan không gian yên tĩnh trong khu rừng. Những tia sáng rực rỡ xuyên qua cành cây như hồi sinh cả vùng rừng rậm đang chìm trong bóng đêm triền miên. Tại nơi nào đó, những con thú trong rừng cũng gọi nhau đón chào ngày mới.
Lúc này, đoàn người kia đã khởi hành. Qua khỏi những tán cây dày đặc, cây cỏ tán loạn ở dưới chân, họ lại tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Hiện tại, lão tổng quản đang đi phia sau người dẫn đường, tay lão đang cầm máy định vị GPS.
Tít tít!
Lúc này, màn hình vẫn màu đỏ.
"Vẫn chưa thể kết nối với tiểu thư sao?" Một gã thanh niên hỏi.
"Ừ!" Lão tổng quản thở dài. Bọn họ ở khu rừng bạt ngàn vô tận này tìm kiếm đã nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn chưa phát hiện được gì. Ổ đây ngoài cây ra cũng chỉ có cây, đường lại gồ ghề, khi thì lên dốc thật cao, lúc thì phải xuống. Thật làm con người ta đau đầu vô cùng. Đôi lúc lão cũng tự nghĩ: Có lẽ vì vậy mà nơi đây không có người sinh sống.
Tít!
Ngay lúc này, màn hình của máy định vị GPS chuyển sang màu xanh và dòng chữ: "Đã kết nối với thiết bị!".
Màn hình liền hiện lên một mũi tên tím chỉ địa điểm đoàn người hiện tại. Ở bên cạnh mũi tên mười cen-ti-mét là một dấu chấm đỏ.
"Tìm được vị trí của tiểu thư rồi!" Lão tổng quản thốt lên, dường như rất vui mừng.
Cũng vì vậy đoàn người tiến nhanh về phía trước.
9:34 AM, ngày 30 tháng 9 năm 2011
Sau một hồi, đoàn người cũng đã thu hẹp khoảng cách với mục tiêu.
Mười ki-lô-mét
Chín ki-lô-mét
.
.
.
Một ki-lô-mét
Ban đầu tốc độ tiến tới rất nhanh, nhưng do đoàn người liên tục gặp thú dữ trong rừng. Do không muốn vướng phải những rắc rối không đáng có, nên lão tổng quản cùng đoàn người một bên cẩn thận quan sát trước mặt, một bên lại phần nào giảm dần tốc độ. Vốn đoàn người gôm mười người, nhưng do thể lực người dẫn đường chịu không nổi một chuyến hành trình xuyên rừng với mật độ khủng khiếp như thế này. Nên cuối cùng, lão tổng quản đành phái hai người đi theo người nọ, còn lão và những người còn lại tiếp tục tăng tốc tiến tới.
Thời gian dần trôi, trong rừng vẫn bao phủ một màn tĩnh lặng. Mơ hồ chỉ có âm thanh do đoàn người dẫm lên những bụi cây tạo ra và ríu rít của chim vang vọng trong rừng. Đoàn người càng vào sâu trong rừng, những thân cây càng trở nên to lớn phi thường. Ngoài ra, những bụi rậm xung quanh quả thật quá rậm rạp khiến đoàn người không thể nhìn bao quát hết được. Lúc này, đoàn người vừa vượt qua một thân cây dễ phải to bằng năm sáu người ôm. Qua kích thước của những cây đại thụ ở đây, có lẽ tuổi thọ cũng phải từ sáu bảy trăm năm đến nghìn năm.
"Tiểu thư rất gần đây, tất cả các ngươi hãy tập trung cho kỹ." Lão tổng quản nhắc nhở.
"Nếu gặp tiểu thư chúng tôi phải làm như thế nào?" Thanh niên ngẫm nghĩ, bất chợt liền đưa ra câu hỏi.
"À, ta quên nói cho các ngươi biết. Nhiệm vụ của chúng ta là không để tiểu thư gặp nguy hiểm hay bi bất cứ vết thương nào. Vì vậy, khi đối đầu với tiểu thư, các ngươi chỉ được dùng súng gây mê cùng lựu đạn gây mê (Chỗ này không biết nên để từ nào cho hợp) thôi." Lão tổng quản vuốt cằm trả lời.
"Rõ!" Đoàn người tiếp tục nhanh chóng tiến về phía trước.
-----o0o-----
Ở một nơi khác bên trong khu rừng, cách đoàn người không quá xa.
"Quái lạ thật! Sao mình lại cảm thấy như có người nào đang theo dõi mình ấy nhỉ." Cô gái thốt.
Cô gái này mặc áo đỏ, cũng chính là "tiểu thư" mà bọn người lão tổng quản đang đuổi theo.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ, tuy nhiên nàng cũng không để ý lắm về cái linh cảm mơ hồ này.
Đi được một chặp, bên tai nàng chợt vang lên một giọng nói.
"Tiểu thư, chúng tôi tìm người đã lâu."
Bấy giờ, từ phía sau chợt xuất hiện bóng dáng đoàn người của lão tổng quản.
"Các người...các người làm sao có thể đuổi theo được đến đây." Cô gái giật mình, tuy đã lường trước được sự kinh khủng của tổ chức tình báo mà dòng họ mình nắm giữ nhưng cũng không thể nào ngờ mình lại bị tìm thấy nhanh đến như vậy.
-----o0o-----
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795