Chương 20: Rượt bắt Tác giả: No_dance8x Nguồn 4vn.eu
-----o0o-----
Trong rừng lớn chơi trò đuổi bắt
Lửa cháy lên đốt nóng rừng hoang.
-----o0o-----
"Tiểu thư, hãy theo chúng tôi trở về!" Lão tổng quản cũng không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của cô gái mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Hừ, muốn ta đi theo các người là điều không thể xảy ra!"
Cô gái mặc áo đỏ nghe lão tổng quản nói vậy, sắc mặt có chút biến đổi, tựa như thoáng một tia tức giận. Nhưng cho dù nàng có giận dữ đến đâu cũng không thể che dấu vẻ kiều diễm, phong tình kinh động nhân tâm người khác.
Vù!
Bỗng nhiên, tay cô gái nắm lại thành đấm rồi ném ra một quả cầu lửa nhỏ hướng về phía đoàn người.
Những người này vốn chính là những chiến sĩ đã được tập huấn kỹ lưỡng. Vì vậy, ngọn lửa cỏn con mà cô gái ném ra tất nhiến chẳng làm gì được họ.
Ngọn lửa xuyên qua đám người rồi rơi vào thân cây ở phía sau.
Nhưng đòn tấn công này của cô gái vẫn chưa kết thúc ở đó.
Vù!
Quả cầu lửa vừa chạm vào thân cây liền bật lại, tựa như quả cầu cao su, xuyên tới giữa đoàn người rồi nổ tung. Ở nơi phát nổ, một mảng đất bị dày xéo, những tia lửa lớn không ngừng phun ra.
Phừng! Phừng!
Đám người lão tổng quản thấy vậy, tất nhiên không ngu ngốc chôn chân tại chỗ mà lộn nhào về phía sau để tránh né. Sau vài cú nhào lộn, họ đã thoát ra khỏi phạm vi tấn công của tia lửa.
Ở bên kia, cô gái không chần chờ, tay nhanh chóng tạo ra một vài quả cầu lửa khác rồi ném xuống đất.
Ngọn lửa vừa rơi xuống đất liền biến mất. Nhưng lần này, quả cầu lửa không phát nổ như trước mà ngay sau đó một giây chúng đem áp suất dưới đất nén lại rồi phun lên trên từng đợt khói lớn, vừa đủ tạo thành những màn khói che mắt cả đoàn người.
Hóa ra, đây là kế "sấn hỏa đả kiếp" (Theo lửa mà hành động) trong Binh pháp tôn tử.
"Tất cả mọi người bình tĩnh lại! Trước hết phá màn khói này mau!" Lão tổng quản hét, dường như lão rất gấp gáp.
Thấy vậy, một thanh niên trong nhóm liền đấm xuống đất. Kỳ lạ là khi thanh niên vừa rút tay lên thì từng cột nước như vòi hoa sen phun lên phá tan màn khói.
Nhưng thân ảnh của cô gái kia đã biến mất từ lúc nào rồi.
"A ha, cuối cùng thì dị năng của ngươi cũng có việc để làm." Gã thanh niên bên cạnh ngạc nhiên nói, dường như rất bất ngờ.
"Im đi!" Người thanh niên kia đỏ mặt, quả thật hắn không thích siêu năng lực của mình lắm.
"Hừ, các ngươi im lặng nào." Lão tổng quản hừ lạnh, tay cầm máy định vị tìm kiếm vị trí của cô gái.
"Thẳng tiến theo hướng Đông!" Sau khi nhìn GPS, lão liền phân phó rồi theo đó cũng chạy về hướng đông.
-----o0o-----
Cô gái chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc đã xuyên qua những tán cây dày đặc. Dưới chân cô gái, cây cỏ tán loạn, đâu đâu cũng có đầy cành lá gai góc bụi lùm rụng ngã tơi bời.
"Hộc hộc!" Thở ra một ngụm không khí, cô gái tiếp tục ném từng ngọn lửa về phía sau. Lúc này, đoàn người của lão tổng quản vẫn bám theo sát nàng.
Uỳnh!
Mấy cành cây lớn ở kề đó cũng trầy trụa rạn nứt, thậm chí mấy cây đại thụ sù sì một người ôm không xuể trước mặt cũng đã gãy đổ tùm lum. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho thấy không phải nàng không thể tung ra những đòn tấn công uy lực, mà do đều là người nhà nên nàng có phần nương tay.
"Các ngươi đừng ép ta nữa?" Lúc này, những đòn tấn công của cô gái ngày càng hung bạo nhưng đều bị những người lão tổng quản hóa giải.
"Tiểu thư, mong người theo chúng tôi trở về, gia chủ vì lo lắng đến người mà ăn không ngon ngủ không yên." Lão tổng quản vẫn cố gắng khuyên nhủ.
"Hừ, đừng nói nhiều nữa, muốn bắt thì lại đây mà bắt!" Cô gái mệt mỏi nói. Dường như việc trở về với nàng là việc gì đó khó có thể chấp nhận được.
"Tất cả mọi người, tiến lên! Nhớ kỹ, không được làm tổn thương đến tiểu thư." Lão tổng quản phất tay.
Mười mấy người lao lên đem cô gái vây ở giữa.
Vù!
Một cước chợt quét về phía cô gái, nhưng khi vừa chạm đến người thì ngọn cước hơi rụt rè chỉ đẩy cô gái ra. Vậy cũng đủ thấy người kia hạ thủ không dám làm cô gái bị thương nên chiêu thức có phần nương tay. Nhưng cô gái thì không phải vậy, chân ngọc tung một cước quét ngã hai tên người rồi vọt ra vòng vây để chạy trốn. Ngay lúc này, một cánh tay chợt xuất hiện nhắm vào ngực cô gái nhằm tung chưởng. Cô gái xoay người, vừa vặn né khỏi chưởng này. Trong khi xoay, khuỷu tay trái hích ngược lại vào giữa ngực người kia.
"Bốp" một tiếng, người nọ văng ra ngoài, đến khi đụng trúng một thân cây mới ngừng lại mà rơi xuống đất.
Cô gái tay phải vươn ra đỡ cước trái của một người khác. Rồi tung cước vào ngực người nọ rồi theo đó mượn đà vọt người lên trên không tung người ra phía sau tung tiếp tục xuất quyền phát cước.
Sau một hồi, đám người còn đứng chỉ là một nửa so với ban đầu.
"Dùng lựu đạn đặc chế mau!" Lão tổng quản thấy vậy, liền cắn răng tung con bài cuối cùng.
Mấy người còn lại nghe vậy, liền đưa tay lên thắt lưng đồng loạt lấy ra một quả lựu đạn màu trắng ném về phía cô rồi lui ra phía sau.
Mà bên kia, cô gái hơi bất ngờ, cũng không kịp phản ứng mà chỉ lui về sau vài bước.
Bụp!
Một mảng khói màu hồng từ những quả lựu đạn phun ra. Tạo thành một mảng hồng bao phủ xung quanh. Từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy trước mắt bị lớp vụ khí này mờ nhẹ bao phủ, những sợi sương sợi khói đan xen với nhau, trùng trùng điệp điệp.
-----o0o-----
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua làn sương mù màu hồng làm nó tan dần. Sau khi màn sương mù tan hết, nơi đó liền xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ mặc áo màu đỏ, nhưng lúc này nàng đang bất tỉnh dưới mặt đất.
Lão tổng quản vung tay. Ngay lập tức một cô gái khác trong đoàn người đi tới rồi ngồi xuống cõng thiếu nữ mặc áo đỏ lên trên lưng. Mà những người khác trong nhóm cũng tiến lại băng bó tạm thời và đỡ những người bị nàng đả thương đi tiếp.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành! Tất cả trở về thôi!" Lão tổng quản tay chắp sau lưng, bộ dáng lãnh đạm, nhưng ẩn hiện trên mặt có phần vui mừng.
11:25 AM ngày 30 tháng 9 năm 2011
Bây giờ trời đã về trưa, đoàn người vừa mới vượt qua một con suối và vẫn còn trên con đường trở lại bản làng. Lúc này, họ cũng đã đoàn tụ với người dẫn đường và hai thanh niên khác. Vượt qua những tán cây che phủ lối đi và cành lá vẫn um tùm khắp chốn, đoàn người lầm lũi tiến tới.
Sau khi đi một lúc lâu, lão tổng quản mới hỏi người dẫn đường:
"Còn bao lâu chúng ta mới về tới bản làng!"
Người dẫn đường ở phía trước nghe vậy thì quay lại nói: “Chúng ta đã đi được một nửa đường rồi, nếu cố gắng đi thì đến đêm sẽ đến nơi!”.
"Được rồi!" Lão tổng quản gật đầu, cũng không nói gì khác. Đoàn người lại bắt đầu rơi vào trầm mặc.
-----o0o-----
1:33 AM ngày 1 tháng 10 năm 2011
Thời khắc dần trôi đi. Trong ánh sáng của lân tinh và của nấm độc, mùi ẩm mốc cùng tiếng côn trùng kêu không ngừng trong màn đêm yên tĩnh. Dưới từng tiếng sột soạt của những con thú ăn đêm thì tiếng răng rắc của những bước chân đạp trên lá khô lại tạo một cảm giác âm u đến rờn rợn. Đoàn người giờ đây đã đi được hơn nửa ngày.
Trời về khuya lành lạnh, một thanh niên trong đoàn người đốt một điếu thuốc cho ấm người thì người dẫn đường chợt quay lại gắt gỏng:
“Xin anh dụi điếu thuốc ngay đi, không lại gây nguy hiểm cho mọi người?”
Người kia không hiểu nên người dẫn đường mới nói: “Khi anh hút thuốc, nhóm săn khác dễ tưởng lầm là mắt của động vật ăn đêm mà bắn”.
Đoàng!
Vừa nói xong thì một tiếng súng nổ lên. Một viên đạn xuyên màn đêm găm thẳng về phía đoàn người.
Bụp!
Viên đạn găm thẳng vào thân cây cao lớn sau lưng người thanh niên.
Không hiểu do may mắn hay là do thân thủ nhanh nhẹn mà thanh niên kia đã tránh được viên đạn. Tuy nhiên, mồ hôi lạnh sau lưng hắn cũng không ngừng tuôn ra.
"Chúng tôi là đoàn người tiến vào rừng, các anh đừng bắn nữa!" Người dẫn đường hét lên.
Bây giờ thì tiếng súng mới ngừng hẳn. Một lát sau, từ sau bụi rậm mới hiện lên mấy thợ săn người Xơ-Đăng vẻ mặt lúng túng, miệng ngọng nghịu tiếng Việt:
"Có ãi...bí thượng không vây? (Có ai bị thương không vậy?)"
"Chúng tôi không sao, nhưng nơi này có gần bản không vậy?" Lão tổng quản thấy vậy cũng không chấp nhất mà lên tiếng hỏi người thợ săn kia.
"Chững mươi lặm phụt đi bố nưa!"(Chừng mười lăm phút đi bộ nữa!) Người thợ săn trả lời.
Lão tổng quản gật đầu, sau đó lại quay sang người dẫn đường bên cạnh nói: "Làm phiền anh dẫn chúng tôi xuống chân núi."
"Thế các người không về bản với chúng tôi sao?" Người dẫn đường có chút ngạc nhiên hỏi.
"Chúng tôi hiện đang có việc gấp, lần sau đến sẽ ở lâu hơn!" Lão tổng quản cười nhẹ, tay lục ba lô sau lưng rồi lấy ra một cọc tiền được bọc giấy bên ngoài và một phong bì dày cộm, nói tiếp:
"Đây là phần của già làng." Sau đó lão đưa cọc tiền bọc giấy cho người nọ.
"Còn đây là phần của anh." Lão tổng quản đưa nốt phong bì còn lại.
"Cảm ơn ông, mời mọi người theo tôi." Người dẫn đường kia cười híp mắt, có lẽ đây là đoàn khách đầu tiên thưởng sộp như vậy.
Sau khi đến nơi dừng xe mấy ngày trước, đoàn người mệt mỏi tiến vào bên trong rồi ngả lưng xuống ghế dựa mà thiếp đi. Sau hai ngày trời bôn ba trong rừng, họ thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Lão tổng quản lúc này mới nhờ người dẫn đường trở về thông báo cho Thuận Thiên, người muốn quá giang trở về thành phố Hồ Chí Minh, và cũng là nhân vật chính của chúng ta.
-----o0o-----
"Oáp!" Thuận Thiên ngáp dài, hắn đang ngủ thì bị đánh thức bởi già làng. Mắt nhắm mắt mở, hắn lê bước tiến về chiếc xe Toyota mười sáu chỗ đang đợi sẵn ở phía trước.
Thuận Thiên bước lên xe, gật đầu chào lão tổng quản cho có lệ rồi tiến tới một cái ghế trống gần nhất, ngả lưng xuống mà tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.
Lúc này đồng hồ ở trên xe đã điểm 2:22 AM ngày 1 tháng 10 năm 2011.
Thuận Thiên tất nhiên cũng không biết trên xe đã có thêm một cô gái, mà cô gái này lại có liên quan tới vận mệnh của cả đời hắn.
-----o0o-----
Chương này hơi ngắn, tuy nhiên do kịch bản nên mình dừng chương này tại đây. Tạm cho là end Quyển 1 vậy.
Sau đây là phần Profile của nhân vật:
-----o Profile 0-----
Họ và tên: Liễu Kỳ Nhi:
Ngày sinh: 27 tháng 4 năm 1993
Tuổi: 18
Nghề nghiệp hiện tại: Sinh Viên
Chiều cao quảng cáo: 173cm
Chiều cao thực tế: 165cm (Vì mang giày cao gót 8cm)
Cân nặng: 53kg
Phân tích năng lực hiện tại:
Cấp bậc dị năng hiện tại: Cấp 3 (Cấp trung bình)
Trí lực: Thông minh
Trình độ lực lượng: Cấp C( Hơn người bình thường, dự tính có thể thừa nhận tối đa gấp 2 lần trọng lượng cơ thể)
Tốc độ: Dự tính tốc độ lớn nhất là 30km/giờ
Sức chịu đựng: Cấp C (khả năng chịu đựng khá tốt)
Năng lượng: Cấp C (trong cơ thể mục tiêu có năng lượng dị năng hệ Hỏa)
Kỹ năng chiến đâu: Cấp C (Ngang với cao thủ võ học)
Theo các số liệu dò xét tức thời ở trên, tổng hợp chỉ số chiến đấu: 97
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Quyển 2: Bản ngã Chương 22: Ở bến xe Tác giả:No_dance8x
-----o0o-----
Trước mắt Thuận Thiên là một cảnh tượng mờ ảo, mây mù phủ bao phủ xung quanh, cao ngút che khuất tầm nhìn!
Lạnh lẽo, u ám, gió rét thổi qua từng cơn!
Lúc này, Thuận Thiên cũng không rõ cảnh vật trước mắt là gì.
"Đoàng!" Tiếng súng bất chợt vang lên xua tan màn đêm tĩnh lặng.
Bỗng bên tai hắn truyền đến từng tiếng va chạm của da thịt, đao kiếm dữ dội từng hồi từng chặp kèm theo đó phảng phất như có tiếng khóc lóc nức nở bi thương của một cô gái.
Hắn kinh ngạc mà chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh hỗn loạn. Bây giờ, sâu bên trong bóng tối xa xăm phía sau làn mây mù bất chợt chớp lên một đường ánh sáng xanh, càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn rồi hóa thành một cột sáng khổng lồ, trong nhất thời đem cảnh vật xung quanh bao lại, tiếng huyên náo từ lúc đó mỗi lúc một nhỏ, cảnh vật xung quanh cùng dần thêm phần mờ ảo. Bầu không khí yên tĩnh vừa nãy dần dần buông xuống, giữa bóng đêm đen tối bỗng nhiên nổi lên một luồng gió lớn. Mây mù bao phủ ngày một một dày hơn!
Mắt hắn cũng mờ dần, thân thể lạnh lẽo đến đáng sợ.
Aaaaaaaa!
Hộc!
Thuận Thiên choàng tỉnh. Hắn không khỏi thở dốc, mồ hôi trên lưng, khắp người cũng đổ ra không ngừng.
Đúng là một giấc mơ quái đản mà.
Thuận Thiên lấy tay lau áo lau mồ hôi trên trán, ngả người xuống ghế dựa của chiếc xe Toyota.
Việc Thuận Thiên mơ thấy ác mộng cũng không phải chuyện lạ gì. Những quái đản ở chỗ, giấc mơ vừa này không khác gì những cơn ác mộng thỉnh thoảng hắn lại mơ thấy. Dù cho chúng nó có phần nào đó giống nhau. Tuy chỉ là về mặt nội dung nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm hắn băn khoăn không dứt.
Thuận Thiên tự vỗ trán của mình một cái, cười xòa rồi gác chuyện mộng mị này nọ sang một bên.
Hắn ngước nhìn đồng hồ trên tường. Lúc này kim ngắn đang chỉ con số 8, còn kim dài là số mười.
Xe khách vẫn đang chạy bon bon trên đường. Nhìn ánh đèn mờ ảo trên đường, Thuận Thiên suy nghĩ vẫn vơ.
Sau một hồi nhìn ngắm cảnh đường lúc về đêm, Thuận Thiên cũng cảm thấy nhàm chán.
Hắn giơ tay phải che miệng, ngáp dài, cũng không thèm để ý đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ nữa.
Ngáp dài một hơi xong, Thuận Thiên ngồi dậy rồi đi đến tay lái. Lúc này người lái xe chính là lão tổng quản.
"Chào ông, chúng ta sắp đến thành phố Hồ Chí Minh chưa ạ?" Thuận Thiên nhìn thấy lão tổng quản, cũng lễ phép chào hỏi rồi hỏi ngay vào vấn đề mà mình muốn biết.
"Chúng ta đã đến ngoại thành rồi. Chốc lát sau sẽ tới bến xe miền Đông." Lão tổng quản trả lời Thuận Thiên, mắt không ngừng tập trung lái xe.
"Vâng!" Hắn cũng không muốn làm phiền lão nữa, đáp một tiếng cho có lệ rồi lết đôi dép lào mỏng về chỗ ngồi cũ.
Chiếc xe cứ thế tiếp tục bon bon trên con đường tiến vào nội thành thành phố Hồ Chí Minh.
-----o0o-----
09:13 PM ngày 2 tháng 10 năm 2011
Lúc này, Thuận Thiên đang ở trước cổng bến xe miền Đông. Nhìn khung cảnh tấp nập trước mặt, hắn định hướng một chút rồi rảo bước.
"Này...cậu bé!!" Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc Dream cũ vẫy hắn.
"Vâng, có chuyện gì sao?" Thuận Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Cậu muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi." Người đàn ông cười nói.
"Thôi, tôi vẫn chưa cần." Hắn cũng khách khí trả lời rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bị bộ một lúc, Thuận Thiên mới nhìn tên con đường bên trên cổng bến xe. Hiện tại, hắn đang ở đường Đinh Bộ Lĩnh, phường 26 thuộc quận Bình Thạnh.
Bất chợt, hắn gật đầu rồi lục ba lô tìm kiếm gì đó.
Tờ giấy báo nhập học từ khi nào không cánh mà bay rồi!
Chết tiệt! Giờ phải làm gì đây!
Thuận Thiên nhăn nhó, hai đầu chân mày nhíu lại rồi lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, hắn mới nhớ rằng trước lúc đi, ông hắn có đưa cho hắn một cuộn cẩm nang, dặn rằng khi lên thành phố nếu có lạc đường thì hãy mở ra xem.
Sau một phút tìm tòi, lục lọi Thuận Thiên lấy ra từ trong ba lô một cuốn cẩm nang màu đen, dài chừng mười cen-ti-mét, bề ngoài có hình dạng như một tấm lịch cuốn. Chính xác hơn nó giống như một cuốn bí kiếp ninja trong truyện Naruto vậy.
Hắn nắm lấy hai đầu quyển cẩm nang, hồi hộp mở ra rồi tựa như một đứa trẻ nhìn vào những thứ bên trong không chớp mắt.
Thuận Thiên
Quyển 2: Bản ngã
Chương 23: Người đẹp
Tác giả: No_dance8x
Không tức là sắc, sắc tức là không" Vừa mở cẩm nang, đập vào mắt Thuận Thiên là dòng này.
"Oh sh*t!" Hắn vội vàng vuốt thẳng cuốn cẩm nang rồi lật tới lật lui hàng chục lần. Rốt cuộc khi đã xác định món đồ này là một món rác rưởi không hơn không kém thì hắn mới quăng xuống đất rồi dẫm lên đó cho thoả cơn tức.
"Lão già ác ôn, đến lúc này còn chơi xỏ mình!" Thuận Thiên khóc không ra nước mắt. Vốn là từ nhỏ hắn đã là cô nhi và sống cùng với ông nội trong một căn nhà nhỏ ở trên núi. Từ nhỏ, lão già này ngoài việc dạy một đống chữ nghĩa căn bản thì đặc biệt không cho hắn xuống núi bao giờ. Đặc biệt, lão già này quái dị vô cùng, tuy theo danh nghĩa lão là ông nội của Thuận Thiên nhưng theo lời lão, hắn không xứng gọi lão là ông. Bởi vì dường như mỗi lần Thuận Thiên vô ý gọi phải thì cứ như rằng phải chịu không ít đau khổ từ thể xác đến tinh thần. Từ nếm mật rắn đến ăn mấy loại lá mà lão cho là dược thảo gì đó rồi luyện tay bằng cách trồng cây chuối trên vỏ sầu riêng hay tập chạy trên khoảng sân bôi đầy dầu.
Có lần, Thuận Thiên chịu không nổi tịch mịch nên lẵng lặng trốn xuống núi. Tuy nhiên, có lẽ ông trời thích làm những việc nhàm chán nên mỗi khi Thuận Thiên đi được chưa bao lâu thì đều có lý do "đặc biệt" để quay trở lại "Địa ngục trần gian" của mình. Đã có lần Thuận Thiên đi được gần đến chân núi thì lại đau bụng rồi tiêu chảy đến chết đi sống lại. Dù hắn đã cố gắng để lết xuống chân núi để nhìn cho thoả một lần nhưng kỳ lạ là càng đi đến đích thì số lần đau bụng càng ngày càng tăng.
Cuối cùng khi Thuận Thiên tưởng như mình sẽ quy tiên vì tiêu chảy quá nhiều thì lão già ấy xuất hiện. Đã vậy vừa thấy mặt hắn thì lão thở dài rồi nói: "Thằng nhóc, ông nói không được xuống núi lúc này nhưng mày không nghe nên chịu hậu quả thôi!"
Nói xong, lão nắm tóc hắn rồi chạy như bay về nhà. Trên miệng thầm thì: "Hoả khắc Mộc, vừa ăn dược thảo xong mà không điều tức để tiêu hoá. Thân lại mang hoả khí cực thịnh mang theo đống lá trong ruột chạy suốt ngày thì không ị ra mật là đỡ rồi. May mà ông chợt nhớ đã lâu chưa tắm nên gọi mày nấu nước nên cứu được lần này ah."
Mấy lần trốn tiếp theo, vận xui của Thuận Thiên ngày càng tăng. Đến lần thứ năm thì hắn cạch hẳn, không còn ý định trốn xuống núi nữa. May mà trên núi vẫn còn một cái tivi cũ nên hắn cũng có món để giải trí.
Thuận Thiên rất thích xem phim chưởng nhưng ông hắn cực kỳ thích xem phim Hàn Quốc. Một sở thích cực kỳ lạ đối với một lão già... Có lẫn hắn hỏi trộm mới biết lão rất khoái mấy bộ mặt xinh như mộng của mấy cô diễn viên chớ tình tiết thì lão vứt lên mây từ bao giờ rồi.
Nói không ngoa, mỗi lần hắn định xem mấy bộ phim đánh đấm thì ý như rằng lão liền giựt cái remote cũ xì mà bấm lia lịa.
Thật ra ở trên núi cũng có mấy hộ gia đình. Lúc sắp rời khỏi, một bác hàng xóm khá giả đã tặng cho Thuận Thiên một cái điện thoại di động, thực ra thứ đó là do con của ông gửi về nhưng do thấy mình đã cao tuổi lại chẳng thích dùng nên vui vẻ tặng cho hắn.
Hic, cái điện thoại này đã mất trong rừng rồi...!
Lại nói đến lúc còn mấy tháng thì hắn tròn mười tám tuổi, lão già này đột nhiên quyết định đuổi hắn xuống núi để đi học.
Mẹ, đi học?
Đi học quyền pháp hay Khí công gì đó thì không nói, đằng này lại xuống núi học đại học.
Chẳng lẽ lão già đã lẫn đến nỗi quên trình độ học vấn của mình chỉ tương đương học sinh cấp hai?
Đúng lúc này, một gã đàn ông béo nu béo núc xuất hiện rồi tự nhận là chú họ của hắn, gã còn tự giới thiệu mình tên là Trần Hú, hiện đang là hiệu trưởng trường đại học gì đó.
Quan trọng là cái tên của trường này thật tức cười, chẳng biết có phải là trại buôn người hay không?
Tên trường đại học này là: Mông Hồng!
Theo lời ông chú họ thì cái tên này để tưởng nhớ hiệu trưởng đầu tiên của trường. Lúc đó, Thuận Thiên chỉ ậm ừ nhận giấy báo trúng tuyển. Nào hay người tính không bằng trời tính, thành ra lúc này hắn phải chịu khổ ở đây.
Thật ra trước khi đến thành phố Hồ Chí Minh thì hắn đã dạo xuống núi chơi dưới sự hướng dẫn của ông chú họ nên cũng không mấy lạ lẫm với cuộc sống mới.
Còn đám người có năng lực phi thường đã gặp trong rừng thì hắn lại nghĩ họ đã tu luyện võ công đến mức xuất thần nhập hoá trong truyền thuyết mà thôi. Nào biết dị năng đó cũng tương tự mấy cái siêu năng lực trong mấy bộ phim X-men mà hắn đã từng xem.
Lúc này Thuận Thiên ngẩn người nhìn đường phố nhộn nhịp. Theo trí nhớ của hắn, phố huyện dưới chân núi chẳng bằng đông đúc bằng một góc của nơi này.
Oa? Chiếc xe kia đẹp thật!
Trước mắt hắn là một chiếc thể thao mui trần màu đỏ thật là bắt mắt, bên trong là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Dường như nàng đang đợi ai đó.
Chẳng biết ai sai khiến, Thuận Thiên tiến lại gần rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô gái. Dường như cô gái cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn nên trừng mắt rồi lạnh lùng nói:
"Lần đầu nhìn thấy người đẹp à?"
"Cô…tên là gì?” Thuận Thiên có chút xấu hổ nên tìm lời để nói.
Cô gái hừ một tiếng, nàng căn bản không hề để ý tới hắn.
"Cô có biết lái xe hay không?" Hắn lại hỏi.
Cô gái kia liếc mắt trả lời: "Anh là ai? Hỏi gì lạ vậy, nếu không biết lái xe thì tôi ngồi đây làm gì?"
Thuận Thiên cười khổ, hắn đã thấy cô gái ngồi ở ghế lái xe.
"Cô tên là gì?" Hắn tiếp tục tìm lời để nói.
Chỉ tiếc là người ta không cho hắn chút mặt mũi, chẳng ừ hử câu nào.
"Tôi tên Thuận Thiên, lần đầu đến thành phố này nên chẳng may bị lạc. Cô có thể cho tôi quá giang hay không?" Thuận Thiên mỉm cười hoà nhã, rồi thầm nhớ một đoạn hội thoại trong bộ phim Hàn Quốc nào đấy.
"Thật nhàm chán!" Cô gái ngáp dài rồi phẩy tay nói tiếp: "Người đeo đuổi tôi đủ xếp thành một hàng dài dằng dẵng, nếu tôi đều đồng ý chắc phải thay chiếc xe này thành xe buýt hai tầng thôi."