Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 21 : Liệt Vân Long Điêu (thượng)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Ngoài miệng hắn nói như vậy chứ trong lòng rất sướng, không ngờ Kim Câu có thể khiến lão già thần thông cảnh này ăn bồ hòn, nếu không phải tình cảnh không đúng thì hắn rất muốn hôn Kim Câu vài cái.
- Chiêm chiếp!
Lý hộ pháp là cao thủ thần thông cảnh nên cực kỳ mạnh mẽ không hề bị thương, nhưng quần áo và mặt nạ vỡ vụn làm lão có chút chật vật, khuôn mặt điển trai xanh mét.
Lão là long võ giả thần thông cảnh, Thanh đồng hộ pháp của Ma Long giáo, đến đến đâu có thể nói là vạn người kính ngưỡng, đi trên đại lục hiếm khi gặp đối thủ, không thể tưởng tượng hôm nay chịu thiệt trong tay một con chim, thật sự không nhịn được nữa. Lão định nổi trận lôi đình.
- Hừ! Súc sinh khốn kiếp kia! Dám to gan vô lễ với bổn tọa? Thật nực cười!!!
- Này này! Tiền bối chậm đã, chắc ngươi sẽ không hạ mình so đo với một con chim chưa đủ lông đủ cánh đi?
Phong Liệt giật mình, vội ôm Kim Câu vào ngực, cảnh giác nhìn Lý hộ pháp.
- A?
Ngay sau đó, Lý hộ pháp nhìn chằm chằm Kim Câu con ngươi chợt co rút, kinh ngạc thất thanh nói:
- Đây là...thức tỉnh Ma Long huyết mạch Liệt Vân Điêu? Điều này sao có thể!?
- Liệt Vân Điêu? Không phải chứ? Có Liệt Vân Điêu mạnh mẽ như vậy ư?
Phong Liệt vẻ mặt quái dị liếc Kim Câu, mắt đầy khó tin.
Liệt Vân Điêu là loại ác điểu trong loài chim, nổi tiếng tốc độ kinh người và trời sinh thân thể như tinh kim, rất nổi tiếng trên đại lục, số lượng cũng nhiều. Dù kiếp trước Phong Liệt kiến thức không uyên bác thì cũng có nghe thấy về nó.
Nhưng hắn chưa nghe nói qua Liệt Vân Điêu có thể phát ra công kích sóng âm uy lực như vậy. Hơn nữa dù Liệt Vân Điêu có thứ tỉnh chân long huyết mạch thành Liệt Vân long điêu trưởng thành cũng sẽ chỉ thức tỉnh kim long huyết mạch, thể chất thiên hướng kim thuộc tính.
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì?
Lý hộ pháp khinh thường trừng Phong Liệt, sau đó mắt nóng rực nhìn chằm chằm Kim Câu, nói:
- Trên đời này Liệt Vân Điêu chỉ là kế thừa một phần huyết mạch của thượng cổ hồng hoang hung cầm Liệt Vân Điêu mà thôi, chỉ có cái tiếng!
- Chỉ Liệt Vân Điêu thời thượng cổ mới chân chính xứng với hai chữ 'liệt vân'. Liệt Vân Điêu trưởng thành một tiếng rít có thể dễ dàng đánh tan mây đen vạn dặm, thanh âm đi qua đâu là vạn vật đều hóa thành bụi đất, tục truyền rằng dù là cấp thấp chân long đều phải đi đường vòng! Tiểu tử này có thể thức tỉnh thần thông tổ tiên, chắc là huyết mạch rất tinh thuần, nhưng...sao nó thức tỉnh Ma Long huyết mạch chứ? Thật kỳ lạ!
Phong Liệt chột dạ nói:
- Khụ khụ, chắc là tại biến dị?
Lực chú ý của Lý hộ pháp đều tập trung và Kim Câu, không nhìn thấy Phong Liệt chột dạ. Mắt lão chớp lóe, bỗng cười ẩn ý với Phong Liệt.
Phong Liệt sớm đã quen Lý hộ pháp lạnh lùng, giờ thấy nụ cười chồn chúc tết gà thì lòng run lẩy bẩy, chưa đợi lão nói cái gì hắn đã cười tủm tỉm nói:
- Tiền bối, Kim Câu là vãn bối suýt mất mạng mới tìm được, tuyệt đối không truyền lại, người miễn mở lời đi!
Lý hộ pháp vẻ mặt khó chịu nói:
- Hử? Tiểu tử, cực phẩm long thú này dù có ở trong tay người thì sẽ được đến lúc này? Hơn nữa chim non này muốn tu luyện đến đại thành cần hao phí tài nguyên là con số thiên văn, chỉ bằng vào ngươi đi đâu tìm tài nguyên như thế? Đúng là lãng phí!
Phong Liệt không thả lỏng, đáp trả lại:
- Hừ! Cái này không cần tiền bối quan tâm, ta có cách giải quyết.
Kim Câu có thần thông thiên phú kinh người như vậy, chỉ cần qua vài năm thì chắc chắn trở thành thuộc hạ đắc lực và tọa kỵ cực phẩm, sao Phong Liệt chịu buông tay tặng người? Huống chi là tặng cho lão già trước mắt.
Lý hộ pháp hừ lạnh nói:
- Hừ! Tiểu tử, đừng quên rằng là ta tốn sức chín trâu hai hổ mới cứu ngươi ra khỏi Phong gia! Không lẽ ân cứu mạng không bằng con súc sinh xẹp lông này?
- Ơn cứu mạng Phong Liệt vô cùng cảm kích, ngày sau chắc chắn Phong Liệt sẽ báo đáp! Nhưng trước không nói ngươi đạt thành hiệp nghị với Thiết Dực Trưởng Lão của Phong gia ta, chỉ nói ta cứu mạng con gái ngươi đủ bằng rồi đi?
Lý hộ pháp vẻ mặt hung tợn nói:
- Khốn kiếp! Ngươi không nhắc tới ta suýt chút quên, tuy rằng ngươi cứu U Nguyệt nhưng làm hỏng danh tiết của nàng, cái này tính sao đây?
Phong Liệt chột dạ bảo:
- Hắc, hắc hắc! Cái này...thật ra thì nói đi nói lại chúng ta đều là người một nhà, Kim Câu đi theo ai chẳng phải đều giống nhau sao? Ta đang nghĩ khiến Kim Câu bảo vệ U Nguyệt.
- A?
Lý hộ pháp nghi ngờ xem xét Phong Liệt, biểu tình dần dịu đi. Vốn lão định lấy Kim Câu là để bảo vệ Lý U Nguyệt, giờ nghe Phong Liệt chịu nhả ra thì không so đo nữa.
- Được rồi, cứ làm như vậy đi! Coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm! Nhưng có phải người một nhà hay không thì nói quá sớm rồi!
- A...
Không đợi Phong Liệt nói thêm thì thân thể lại bị Lý hộ pháp túm lấy, lần này Kim Câu không công kích. Chớp mắt hai người một chim đã bay trở lại chỗ đậu xe ngựa, Lý U Nguyệt đứng bên cạnh xe ngóng cổ trông chờ.
Nàng thấy Phong Liệt không có gì nguy hiểm thì vẻ lo lắng trên mặt mới rút đi, nhưng tiếp theo gò má ngọc ngà hây hồng, không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực của Phong Liệt.
Lòng Phong Liệt rất ngứa, bất giác nhớ đến cảm giác tuyệt vời đêm qua, dưới thân nóng lên. Hắn thầm nghĩ phải tìm cơ hội bỏ rơi lão già bên cạnh, cùng mỹ nhân ôn lại đêm xuân.
Nhưng khiến Phong Liệt thất vọng là tiếp theo hắn không còn cơ hội đơn độc ở chung với Lý U Nguyệt.
Lý hộ pháp sai Phong Liệt bày lại thùng xe xong ba người cùng ngồi trong xe ngựa, thúc giục long mã nhanh như chớp lao ra xa.
Càng quá đáng là Lý hộ pháp thỉnh thoảng nhìn Phong Liệt bằng ánh mắt phòng kẻ trộm khiến hắn bực mình muốn ói máu.
- Ủa? Con chim thật xinh đẹp!
Qua thật lâu sau, Lý U Nguyệt luôn chú ý Phong Liệt rốt cuộc phát hiện sự tồn tại của Kim Câu, đôi mắt đẹp tỏa sáng, kiềm không được định vươn tay ngọc sờ lông chim ám kim sáng lấp lánh của nó.
- Gri...ô ô!
Lông chim toàn thân Kim Câu dựng lên định công kích, nhưng mới phát ra nửa tiếng rít đã bị Phong Liệt kịp thời túm mỏ dài cong cong.
- Kim Câu, đây là nữ chủ nhân của ngươi, sau này lời của nàng chính là của ta, biết chưa?
Phong Liệt hung dữ răn dạy Kim Câu, rồi mỉm cười nói với Lý U Nguyệt:
- Nó tên Kim Câu, thích ăn linh đan, đây, nàng lấy cái này đút cho nó, nó sẽ thích nàng.
Nói rồi Phong Liệt đưa một bình long nguyên đan cho Lý U Nguyệt, kín đao sờ bàn tay trắng nõn của giai nhân, quang minh chính đại ăn bớt.
Lý U Nguyệt nghe lời Phong Liệt răn dạy Kim Câu thì xấu hổ đến lỗ tai đỏ rực, lại bị hắn nhéo tay, thân thể mềm mại khẽ run, gò má đỏ đến sắp nhỏ máu, làm hắn nhìn thèm nhễu nước.
- Khụ khụ!
Lý hộ pháp nhíu mày đúng lúc ho khan đánh gãy mập mờ giữa hai người, làm Phong Liệt rủa thầm.
Tiếp theo trên đường đi Lý U Nguyệt dần quen với Kim Câu, trong thùng xe thỉnh thoảng vang tiếng thiếu nữ cười khúc khích như chuông ngân.
Phong Liệt cố ý vô tình liếc mắt đưa tinh, thầm trao đổi với mỹ nhân, bất giác cảm tình sẽ hai người tăng nhanh. Đặc biệt là ăn vụng dưới mi mắt nhạc phụ tương lai, làm Phong Liệt mới nếm tình thú nam nữ nên rất khoái, trên đường không cảm thấy khô khan, buồn tẻ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 22 : Liệt Vân Long Điêu (hạ)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Ma Long giáo ở Ma Long sơn mạch, tại chỗ giao nhau giữa Kim long Thiên Triều và thiên long Thần Triều, khu vực hai bên không cai quản, cách Thiên Lân Thành chỉ chừng mấy vạn dặm. Nếu lấy thân thể người thường thì e rằng cả đời này khó thể ra khỏi cương vực khắp nơi tràn đầy nguy hiểm ở Kim long Thiên Triều này.
Nhưng ba người Phong Liệt có hai long mã chở đi, tốc độ nhanh như gió, nói là một ngày đi ba ngàn dặm cũng không khoa trương.
Hơn nữa b người sợ bị đại quân Kim long Thiên Triều truy sát, không dám dừng lại, thường ăn uống đều ở trên xe, hai con long mã lấy linh đan làm thức ăn.
Ngày đêm chạy nhanh, hơn mười ngày sau đã thấy một sơn mạch nguy nga hùng tráng liên miên bất tận ở phía xa.
Ma Long sơn mạch nổi tiếng khắp thiên hạ, núi non liên miên vô tận, tung hoành phạm vi mấy vạn dặm. Tục truyền sơn mạch này ở thời đại viễn cổ thần long là đất mạch Ma Long tụ tập, có bí ẩn Ma Long vô cùng tận.
Bên trong có vô số thâm sơn độc trạch, nơi hiểm yếu tuyệt địa, chẳng những người bình thường nửa bước khó đi, dù là long võ giả tu vi tinh thâm sai một bước là có thể thập tử vô sinh.
Ma Long giáo là một trong mười giáo phái của long huyết lục, trong giáo cao thủ như mây, truyền thuyết có mấy vị cao thủ là long biến cảnh, nhưng sơn môn chỉ ở một ngọn núi tên gọi Bàn long Phong ngoài Ma Long sơn mạch.
Vượt qua vài ngọn đồi, Bàn long Phong dưới ánh chiều tà tựa như một con viễn cổ thần long vắt ngang tại trước mắt người, cảm giác áp lực mạnh mẽ hòa hợp với thiên địa ập vào mặt.
Đường núi không thích hợp xe ngựa đi, ba người đã sớm bỏ xe ngựa. Lúc này Phong Liệt và Lý U Nguyệt cưỡi long mã chạy nhanh, Lý hộ pháp thì dựa vào tu vi thần thông cảnh ngự không mà đi.
Phong Liệt nhướng mắt từ xa nhìn Bàn long Phong bị ánh tà dương nhuộm thành sắc vàng, lòng vừa thấy quen vừa thấy lạ, dần không còn ý nghĩ cùng mỹ nhân U Nguyệt điên loan đảo phượng mà có phần nghiêm túc.
Đời trước hắn lấy danh thiên tài đột ngột xuất thế, vừa vào Ma Long giáo liền bái Ma Long giáo chủ là Chiến Thiên Ma Vương làm sư phụ, mười năm khổ tu kinh diễm thiên hạ, nhưng cuối cùng lấy kết cuộc cực kỳ thảm thiết kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Cách không lâu sau hôm nay hắn lại lần nữa đặt chân vào vùng đất này, chờ đợi hắn sẽ là vận mệnh như thế nào? Là long đằng vu thế, uy lâm thiên hạ, hay bi kịch kiếp trước lại tái diễn?
“Không! Nếu lão tử đã trùng sinh thì tuyệt đối không để bi kịch kiếp trước lại diễn ra! Ma Long giáo, nếu lão tử đã dám đưa lên cửa thì chính là muốn đạp ngươi dưới chân! Sở Huyền, lần này ngươi ở ngoài sáng còn ta trong tối, hãy xem lão tử đùa chết ngươi ra sao! Nếu ngươi muốn thông qua nuốt linh hồn ta độc chiếm thân thể ta hòi phục lại huy hoàng viễn cỏ thì, hừ! Ta cũng có thể nuốt người, bước lên đỉnh cao võ đạo, giẫm toàn thiên địa dưới chân!"
Tâm tình Phong Liệt dần trong sáng, khóe môi bất giác nhếch nụ cười tàn khốc.
- Ngươi...Ngươi làm sao vậy?
Một giọng nói êm tai trong trẻo vang bên tai Phong Liệt, kéo lại tinh thần hắn.
Cách không xa Lý U Nguyệt đôi mắt đẹp phức tạp nhìn bóng dáng Phong Liệt cô đưn mà kiên cường, hắn như vậy khiến nàng thấy xa lạ, lòng xẹt qua chút đau đớn.
Không biết có phải là ảo giác, nàng mơ hồ cảm thấy hình như trên vai Phong Liệt gánh một ngọn núi cực kỳ nặng nề, hơi sơ sẩy là đè ép thân hình mảnh khảnh chưa trưởng thành của hắn thành bột phấn.
Khoảnh khắc này, nàng không muốn khiến người đàn ông đã đi vào lòng mình dỡ xuống ngọn núi to đó mà là bất chấp tất cả giúp đỡ hắn cùng gánh vác, dù cho có tan xương nát thịt cũng không oán không hối hận.
Phong Liệt quăng đi trầm trọng, cười giỡn với Lý U Nguyệt:
- Sau này phải kêu là phu quân, có biết không?
- Ngươi...hừ! Không thèm gọi!
Lý U Nguyệt kiêu ngạo hừ, liếc hắn, dáng vẻ hừn giận hấp dẫn tự nhiên khiến Phong Liệt sắp hóa thú.
- Ha ha, ha ha ha ha! Ma Long giáo, lão tử Phong Liệt đã giá đáo! Ha ha ha ha ha!
Phong Liệt quay mặt đi, giống như điên cuồng ngửa đầu cuồng cười, vẻ cuồng ngạo sảng khoái làm Lý U Nguyệt trợn tròn mắt.
Trên trời Lý hộ pháp lạnh nhạt liếc Phong Liệt, nhíu mày. Người khác muốn bái vào Ma Long giáo nổi tiếng một trong mười đại giáo đại lục có ai không phải nơm nớp lo sợ, kinh sợ, nhưng hình như tiểu tử này thiếu sự kính cẩn với Ma Long giáo.
- Hừ, tiểu tử này dường như có vấn đề.
- Gri!!!
Một tiếng rít điếc tai vang trong thiên địa, Kim Câu bay trên trời cao dường như bị tâm tình của Phong Liệt lây nhiễm, nó không ức chế khí thế kiêu ngạo hung cầm, phát khiêu chiến với vô số ác điểu giữa không trung.
- Gri!!!
- Gri!!!
Liên tiếp mấy tiếng rít tràn ngập địch ý từ phía xa vang lên, vài con ác điểu hình thể to lớn dường như rất khó chịu con chim nhỏ dám giương oải ở địa bàn của mình, chúng vỗ cánh ập đến, phải cho con chim này biết khoảnh trời này ai mới là vua thật sự.
Trước tiên ập đến là một con huyết nhãn điêu toàn thân lông chim đen như mực, giương cánh hơn trượng. Con huyết nhãn điêu đã thức tỉnh hắc long huyết mạch, lúc bay có lờ mờ hiện ra ảo ảnh hắc long.
Nó hoàn tàn xứng đáng là bá chủ bầu trời này, đôi mắt đỏ rực như nhỏ máu bắn tia sáng bốn phía, người thường nhìn một cái chắc chắn sẽ nằm mơ ác mộng vài ngày. Dựa vào sức lực mãnh mẽ và lực lượng vô cùng, dù là một số ác điểu thức tỉnh chân long huyết mạch khác cũng chỉ có nước đi đường vòng tránh nó thôi.
Bây giờ hình thể Kim Câu còn chưa bằng một móng vuốt của nó, nhưng Kim Câu không chút sợ hãi, hai cánh giơ ngang cực kỳ nhanh liệng cánh hướng huyết nhãn điêu. Phong Liệt, Lý U Nguyệt ở dưới đất suýt thót tim vì con chim này.
Khi hai bên cánh nhau mười mét, Kim Câu đột nhiên phát ra tiếng rít, tiếp theo từng đường cong màu trắng như có như không xẹt qua huyết nhãn điêu.
Con huyết nhãn điêu bỗng phát ra tiếng hét gắn, toàn thân lông chim đen theo gió rơi rụng, chớp mắt thành đại điêu rụng lông, hơn nữa tàn thân nó chảy máu, cảnh tượng cực kỳ quái dị. Kim Câu lướt qua nó, huyết nhãn điêu không bì nổi đột nhiên vô lực ngã xuống dưới.
Lúc này, Kim Câu đột nhiên vòng trở lại đuổi theo huyết nhãn điêu đã chết, mỏ dài gấp khúc sắc bén dễ dàng xuyên thủng đầu nó, đào ra đôi mắt đỏ nuốt vào bụng.
- Hắc hắc, cái con này thật chịu chơi!
Phong Liệt thở phào, cười khẽ nói:
- Nhưng đây mới là sinh hoạt nó muốn.
Lý U Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Phong Liệt, hỏi:
- Còn ngươi? Ngươi muốn sống như thế nào?
Nàng có vẻ mong chờ, người đàn ông này đã định trước sẽ không tình nguyện bình thường.
- Ta hả? Hắc hắc, Phong Liệt ta không có chí lớn gì, chỉ muốn lấy một mỹ nữ làm vợ rồi sinh cho ta một đám con, ha ha ha ha!
Long mã chạy nhanh như gió, tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong thiên địa thật lâu.
- Xì!
Lý U Nguyệt rất bực mình, không ngờ bị cái tên kia đùa ngược lại, nàng xoay đầu không thèm để ý hắn, nhưng trong mắt ý cười dịu dàng không để Phong Liệt thấy.
Một lát sau ba người đi tới chân núi Bàn long Phong, một gã đàn ông thủ sơn chân khí cảnh từ xa đi tới đón, bước chân hùng hồn có lực, thế lay động núi non.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 23 : Ta không quen tiểu tử này
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Gã đàn ông bỗng quát to:
- Người đến dừng bước, xưng tên ra!
Vách xa trăm trượng chấn hai con long mã khẽ run.
Lý hộ pháp đáp xuống đát, phẩy tay lộ lệnh bài hộ pháp cho gã đàn ông thấy.
Gã đàn ông trông thấy lệnh bài người chợt run lên, vẻ mặt kinh khủng hành lễ nói:
- Thì ra là Thanh đồng hộ pháp đại nhân, đệ tử mắt mù xin đại nhân thứ tội!
Ma Long giáo hộ pháp đều là ai nấy xông pha chiến đấu siêu cấp, tay nắm quyền lực, chỉ vài cao thủ đại thế gia dòng chính trong Ma Long giáo mới có tư cách đảm nhận, địa vị cực kỳ cao quý, cho nên đệ tử chân khí cảnh này không thể không cung kính.
Lý hộ pháp lạnh nhạt nói với gã:
- Ừm, tiểu tử này đến bái sơn, dẫn hắn đi trắc nghiệm.
Gã đàn ông cười nịnh bảo:
- Đệ tử tuân mệnh! Người hộ pháp đại nhân mang đến đương nhiên đệ tử phải sắp đặt cho tốt.
- Dựa theo quy tắc làm việc là được, ta không quen tiểu tử này!
Lý hộ pháp lạnh nhặt quăng câu dưới rồi dẫn theo Lý U Nguyệt vẻ mặt ai oán bay vào trong sơn, bỏ lại Phong Liệt ngây như phỗng tại chỗ.
- Tổ cha nó! Lão già vô lương tâm, đúng là xem thường người mà! Lão tử vì ngươi ra sống vào chết mà ngươi đối xử như vậy với lão tử! Ngươi giỏi lắm!
Qua thật lâu sau Phong Liệt mới giậm chân chửi um sùm, nhưng Lý hộ pháp đã sớm không còn bóng dáng.
- Khụ khụ! Tiểu tử, phải cung kính với tiền bối chút, biết chưa? Đi theo ta!
Gã đàn ông âm thầm quan sát,ặc dù không biết quan hệ giữa tiểu tử này và Thanh đồng hộ pháp nhưng dường như khá phức tạp, gã không làm khó dễ nhiều, không nóng không lạnh bỏ xuống một câu rồi thẳng lưng xoay người đi vào trong.
- Lão già kia, sớm muộn gì cho ngươi đẹp mặt! Lão tử không đi cửa sau cũng sẽ như cá gặp nước cho coi!
Phong Liệt ngửa đầu rống câu nữa rồi mới sải bước vội theo sau gã đàn ông.
Phong Liệt theo sau gã đàn ông đi nhanh trên con đường núi khúc khuỷu, chẳn mấy lú sau đã ở ngoài một kiến trúc lượn lờ ma khí, ma khí ngập trời ngăn cản cả ánh hoàng hôn khiến mặt đất u tối không ánh sáng.
Chỗ này đã là ở trong sơn môn Ma Long giáo, xung quanh dần nhiều người tới lui, trừ số ít phụ trách đón tiếp cấp thấp đệ tử Ma Long giáo ra, tối đa là thiếu niên người thường đến bái sư. Đưa mắt nhìn thì có hơn ngàn người.
Những thiếu niên này tuổi xấp xỉ Phong Liệt, gần như đạt đến đỉnh luyện thể người thường, họ trông thấy Phong Liệt tỏa ra hơi thở long võ giả thì nét mặt lộ vẻ hâm mộ.
Ma Long giáo là một trong mười giáo phái đại lục, trong giáo có cách tuyệt mật thức tỉnh Ma Long huyết mạch, nhưng dù là vậy thì những thiếu niên nhận tẩy lễ có thể thức tỉnh Ma Long huyết mạch e rằng một trăm chưa chắc có một.
Chính là nói những thiếu niên đến bái sơn trong một trăm người chưa chắc có một người được Ma Long giáo thu nhận.
Phong Liệt đã là Ma Long võ giả danh xứng với thật, tiến bước dài so với họ, chỉ cần thẩm tra thân phận không có vấn đề, tham gia và Ma Long giáo là sự thật ván đã đóng thuyền.
Nhưng trong Ma Long giáo chia làm cửu viện, dưới cửu viện những viện phái tự am hiểu công pháp, chiến kỹ riêng, đa số khác biệt, thực lực, địa vị tổng thể cũng chia làm ba bảy loại. Phong Liệt sẽ tham gia vào viện phái nào thì còn cần chờ trắc nghiệm mới được.
Trong lòng Phong Liệt đã sớm tính sẽ đi vào viện phái nào, hơn nữa hắn tin tưởng dựa vào thiên phú của mình muốn thông qua trắc nghiệm không phải vấn đề lớn.
Vừa đi tới hắn vừa nhanh chóng quét mắt đám người, hy vọng tìm ra vài bóng dáng quen thuộc.
Kiếp trước Sở Huyền, sư phụ, Long Vũ cùng hắn tham gia vào Ma Long giáo chung một ngày, nhưng đời này hay thay đổi, hắn không chắc có gặp ba người ngay ngày đầu tiên tới đây không.
Quả nhiên thật lâu sau hắn vẫn không trông thấy bóng dáng ba người, lòng hơi thất vọng.
- Đánh chết cẩu nô tài nhà ngươi! Chưa tham gia vào Ma Long giáo mà dám làm trái lời của bổn công tử hả, đúng chán sống! Đánh cho ta, đánh chết nó!
- Đúng vậy! Dám can đảm làm trái lời đại ca, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dù ngươi có tham gia vào Ma Long giáo thì đời này chỉ là nô tài của Lữ gia ta! Đánh chết con chó nhà ngươi!
- ...
Phía trước tiếng ồn ào truyền vào tai Phong Liệt, hắn lạnh nhạt giương mắt nhìn, khi thấy rõ hình ảnh trước mặt bất giác khóe môi cong lên.
Chỉ thấy đằng trước trên đường núi rộng rãi trải đá xanh có hai công tử trẻ tuổi mặc trang phục xa hoa quý giá đang rống chỉ huy mấy tùy tình quyền đấm cước đá thiếu niên gầy yếu ngã trên mặt đất. Người xung quanh liếc mắt nhìn nhưng không ai ra tiếng ngăn cản.
Thiếu niên trên mặt đất bị đánh đến mặt mũi bầm dập, toàn thân đẫm máu, trên người phục sức hạ nhân rách rưới như sơ mướp. Nhưng thiếu niên bướng bĩnh không rên một tiếng, dùng đôi tay bảo vệ chỗ hiểm lăn lộn trên mặt đất, đôi mắt ngẫu nhiên toát ra thù hận nhưng càng nhiều là kiên cường và bất khuất.
- Lữ thị huynh đệ? Hắc hắc, thật sự đụng đến người quen.
Phong Liệt coi như quen thuộc với hai công tử thân phận không tầm thường này. Hai người kia tên gọi là Lữ Tranh, Lữ Vanh, xuất thân từ một thế gia Ma Long huyết mạch Thiên long Thần Triều.
Kiếp trước hai huynh đệ này ỷ vào sau lưng có gia tộc chống lưng, cộng thêm bản thân có thiên phú cũng cực kỳ xuất chúng, tham gia vào Ma Long giáo không lâu thì có được danh hiệu 'Lữ thị song hùng'. Trong đám trẻ tuổi Ma Long giáo khá nổi tiếng, gần như không ai dám chọc, hai người có quan hệ khá thân với Sở Huyền.
- Dừng tay!
Đợi đi đến gần thì gã đàn ông trung niên đưa đường Phong Liệt chợt quát bả ngừng:
- Nơi này là Ma Long giáo chứ không phải chỗ để Lữ gia các ngươi dạy dỗ nô tài! ồn ào còn ra thể thống gì?
Lữ Tranh, Lữ Vanh nhìn gã đàn ông, biểu tình ngơ ngác sau đó quát mắng thuộc hạ ngừng tay.
Lữ Tranh làm bộ làm tịch chắp tay nói với gã đàn ông:
- Thì ra là Tống chấp sự, ha ha, vãn bối hữu lễ! Nếu Tống chấp sự đã lên tiếng thì hôm nay tạm thời bỏ qua cho cẩu nô tài này! Chúng ta đi!
Nói xong hai người dẫn thuộc hạ nghênh ngang đi, không thèm liếc Tống chấp sự cái nào, chọc gã đàn ông giận dữ mặt xanh mét nhưng không làm gì được.
Lữ thị gia tộc có không ít tộc nhân ở Ma Long giáo địa vị cao thượng, Tống chấp sự thì chỉ là một chấp sự không có bối cảnh gì, sức nặng có hạn.
Phong Liệt không để ý Tống chấp sự xấu hổ, đặt ánh mắt vào người thiếu niên, chớp lóe.
"Đây là...Diệp Tri?"
Phong Liệt nhìn rõ khuôn mặt bẩn của thiếu niên rồi thì lòng máy động.
Đời trước hắn ở trong Ma Long giáo phần lớn thời gian dành cho tu luyện, người cùng thế hệ bị hắn nhớ tên ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Hễ ai được Phong Liệt nhớ tên thì hoặc là thế gia công tử có bối cảnh vô cùng hiển hách, hặc là tuyệt thế kỳ tài, tư chất kinh người.
Thiếu niên ngã trên mặt đất tên gọi Diệp Tri, nếu không ra gì ngoài ý muốn thì vài năm sau gã sẽ trở thành ám võ viện tuyệt thế thiên tài của Ma Long giáo, cũng là gần trăm năm qua đệ tử kiệt xuất duy nhất ám võ viện thiên cấp thân pháp chiến kỹ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Nghĩ đến đây Phong Liệt bỗng nảy ý đầu cơ trục lợi, hắn tiến lên trước, không chút e ngại Diệp Tri chật vật rách rưới, ânng gã dậy. Thật ra thì lúc này trên người Phong Liệt quần áo cũng rách mướp chứ có hơn gì Diệp Tri.
- Khụ khụ, ngươi là...?
Diệp Tri cực kỳ suy yếu hộc vài ngụm máu, lung lay người, kinh ngạc nhìn thiếu niên xa lạ trước mắt. Gã đã quen thế nhân lạnh lùng nên rất kinh ngạc hành động của Phong Liệt.
- Ta tên Phong Liệt, cũng tiến đến bái sư, đây là một viên dược trị thương, cầm lấy đi!
Phong Liệt nhét một viên diệu xuân đan vào tay Diệp Tri xong không đợi gã nói cái gì đã xoay người rời đi.
- Cái này...
Diệp Tri biểu tình ngây ngốc. Mặc dù gã xuất thân thấp kém, nhưng không chịu vô duyên nhận ơn người khác. Gã định từ chối Phong Liệt lại bất đắc dĩ phát hiện hắn đã đi xa.
Qua thật lâu sau gã mới hướng chỗ Phong Liệt khuất bóng khẽ phun ra hai chữ:
- Đa tạ.
Rồi gã ngửa đầu nuốt diệu xuân đan vào bụng, nhớ kỹ diện mạo của Phong Liệt vào lòng.
Hành động mới rồi của Phong Liệt toàn nằm trong mắt Tống chấp sự, làm gã đàn ông chân khí cảnh này lòng rung động. Lấy kiến thức như gã đương nhiên nhận ra đó là một viên thánh đan trị thương, diệu xuân đan!
Gã thật sự không ngờ Phong Liệt có thể tùy tiện tặng bảo mệnh đan dược giá trị không nhỏ này cho người khác, gã đánh giá hắn vài lần, trong mắt tăng thêm suy tư.
Lát sau một đại điện cao hơn mười trượng, chiếm diện tích mấy trăm trượng đã gần ngay trước mắt.
Tòa đại điện cách điệu màu đen là chính, hiện ra vô cùng trang nghiêm, trên cửa có tấm biển to viết bốn chữ lớn màu ám kim rồng bay phượng múa 'Đằng long đại điện', đây là chỗ trắc nghiệm tư chất đệ tử mới của Ma Long giáo.
Tống chấp sự vừa tiến lên vừa truyền âm với Phong Liệt.
- Phong Liệt, đây là lần đầu ngươi đến Ma Long giáo đúng không?
- Đúng vậy, không biết tiền bối có gì chỉ giáo?
Phong Liệt cung kính nói.
- Lát nữa lúc trắc nghiệm nếu ngươi đạt đến thượng phẩm huyết mạch, tốt nhất có thể tham gia ma khí viện, nếu là hạ phẩm huyết mạch thì tốt nhất là vào kiên võ viện.
Tống chấp sự lạnh nhạt nói.
- A? Tại sao vậy?
Phong Liệt ngẩn ra, hỏi.
- Viện chủ ma khí viện do giáo chủ Ma Long giáo chúng ta đích thân đảm nhiệm, chỗ tốt đương nhiên không cần nói. Kiên võ viện là có thực lực khổng lồ nhất trong cửu viện, tham gia vào kiên võ viện sẽ không bị mấy viện phái khác vô cớ gây chuyện. Đương nhiên đấy chỉ là ý kiến của cá nhân ta, lựa chọn tham gia viện phái nào là tự ngươi quyết định!
Tống chấp sự mỉm cười nói.
- Đa tạ Tống tiền bối đã chỉ dẫn, vãn bối ghi nhớ trong lòng!
Phong Liệt nghe Tống chấp sự thiện ý nhắc nhở thì sửng sốt, không rõ tại sao gã đàn ông này nói những lời đó với hắn. Nhưng trong lòng hắn đã sớm tính rồi, dù là ma khí viện hay kiên võ viện đều không nằm trong phạm vi đắn đo của hắn.
Lúc nói chuyện hai người đã bước vào trong đại điện, vừa vào điện thì uy nhiếp chân long đậm đặc ập vào mặt khiến Phong Liệt lòng run lên.
Tỏa ra uy nhiếp chân long là từ một pho tượng thủy tinh Ma Long ca hơn một trượng, Ma Long uốn lượng bay lên trời, giương đôi cánh, khí thế hùng hồn như là Ma Long thật sự tái sinh vậy.
Trong pho tượng Ma Long như ẩn chứa một tia thượng cổ Ma Long long uy, đối với cao thủ cương khí cảnh là đồ tốt trong đời khó cầu.
Phong Liệt biết rõ pho tượng Ma Long đó là thứ mấu chốt trắc nghiệm tư chất long võ giả.
Lúc này trong đại điện có mười mấy tên chấp sự phân loại hai hàng, bên trên một chiếc bảo tọa ngồi một ông lão mắt khép, toát ra khí thế kinh người.
Trong đại điện trừ hơn mười chấp sự Ma Long giáo mặc đồ đen ra còn có năm thiếu nam thiếu nữ chừng mười mấy tuổi đang đứng dưới pho tượng Ma Long thủy tinh, những người này rõ ràng là long võ giả vừa thức tỉnh Ma Long huyết mạch nguyên khí cảnh nhất tầng.
Phong Liệt và Tống chấp sự bước vào đại điện chưa khiến bất cứ ai chú ý, bởi vì giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung và pho tượng Ma Long ở chính giữa đại điện. Hai người Phong Liệt nhìn quanh tình hình trong điện xong lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
Đứng trước pho tượng Ma Long là một thiếu niên mặt đen như than khoảng mười bảy, tám tuổi, chỉ thấy gã vươn tay phải nắm lấy một móng vuốt Ma Long bay lên không, nguyên lực toàn thân thông qua tay phải ồ ạt rót vào pho tượng Ma Long.
Theo nguyên lực của thiếu niên rót và, pho tượng Ma Long thủy tinh dần toát ra màn sáng đen mông lung, hơn nữa phạm vi dần khuếch trương, một thước, hai thước, ba thước, cuối cùng màn sáng đen tới khoảng ba thước thì ngừng lại.
Một chấp sự mặt trắng trẻo không biểu tình cao giọng nói:
- Tam phẩm huyết mạch! Vị kế tiếp!
- Lại là thứ đồ bỏ đi! Liên tiếp hơn mười rồi, không ngờ nửa đệ tử ra dáng cũng không gặp phải, thật xui xẻo!
- Ha ha, Lý chấp sự cần gì sốt ruột? Chẳng phải còn có mấy người không trắc nghiệm sao? Tiểu tử mặt đen này nếu thượng cửu viện các ngươi không nhìn trúng thì hãy để hạ cửu viện chúng ta nhận!
Thiếu niên đó nghe các viện chấp sự thảo luận, trong mắt lóe qua không cam lòng nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ lùi xuống.
Phong Liệt lạnh lùng nhìn tình hình trong điện, hắn biết rõ pho tượng Ma Long thủy tinh đó là linh bảo kỳ lạ trắc nghiệm độ đậm chân long huyết mạch trong người long võ giả.
Trên long huyết lục này chân long huyết mạch trong người long võ giả có đậm hay không liên quan rất lớn đến việc quyết định tiềm năng trưởng thành, mức độ nguyên lực tinh thuần của long võ giả.
Độ đậm chân long huyết mạch tổng cộng chia làm cửu phầm, nhất đến tam phẩm là hạ đẳng huyết mạch, tứ ngũ lục phẩm là trung đẳng huyết mạch, thất là thượng đẳng huyết mạch.
Thông thường thì huyết mạch long võ giả tối đa có thể tu luyện đến đỉnh nguyên khí cảnh, sau này rất khó có tiến cảnh, muốn đột phá cảnh giới tiếp theo thì cần có cơ duyên lớn lao mới được.
Những long võ giả này mỗi khi tăng một cảnh giới thì thường phải trả giá cố gắng gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần so với người khác, hao phí tài nguyên tu luyện cũng nhiều gấp vô số lần, gọi là vô dụng cũng không quá đáng.
Long võ giả trung đẳng huyết mạch thì tiềm lực lớn hơn nhiều lắm, chỉ cần chịu bỏ công cộng thêm có đủ tài nguyên để tu luyện thì có khả năng rấ lớn tu đến cương khí cảnh, sau này dựa vào ngộ tính và cơ duyên của cá nhân.
Long võ giả thượng đẳng huyết mạch thì được gọi là thiên tài, những long võ giả này trong người mỗi một phần thịt có thể phù hợp rất tốt với nguyên khí thiên địa, tu luyện thường chỉ mất nửa phần.
Thường chỉ có long võ giả thượng đẳng huyết mạch mới trong mấy chục năm ngắn ngủi đạt đến đỉnh cương khí cảnh do đó có hàng đống tuổi thọ trùng kích bình cảnh, có hy vnjg bước vào cao thủ thần thông thiên phút nghịch thiên sửa mệnh.
Qua đợt bàn tán, thiếu niên tam phẩm huyết mạch cuối cùng bị một chấp sự địa võ viện mang đi, chắc cả đời chỉ có thể là quân tốt trong Ma Long giáo. Bốn thiếu niên, thiếu nữ chừ trắc nghiệm trong đại điện nảy ra cảm giác thỏ chết hồ bi.
Trong lòng Phong Liệt cũng có chút lo âu, kiếp trước hắn không trắc nghiệm kiểu này, trực tiếp bái vào môn hạ của Ma Long giáo chủ, hắn không nắm chắc Ma Long huyết mạch của mình có thể đạt đến vài phẩm.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 25 : Kiểm tra (thượng)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Tiếp theo lại có một thiếu niên bước ra, chỉ thấy gã hít sâu một hơi, mạnh ấn tay phải vào long trảo pho tượng Ma Long, nguyên lực vừa ùa ra thì pho tượng Ma Long lại tỏa màn sáng đen mông lung, lát sau màn sáng vào lúc năm thước thì dừng lại.
- A? Ngũ phẩm huyết mạch! Không sai!
Chấp sự mặt trắng bệch vừa dứt lời, mười mấy chấp sự đến từ mười tám phân viên Ma Long giáo mắt tỏa sáng nhìn thiếu niên như trông thấy tuyệt thế mỹ nữ vậy.
Thiếu niên thở phào một hơi, trên mặt khó giấu vui sướng. Trung đẳng huyết mạch đã xem như tương đương không tệ, sau này chỉ cần không chết rất có khả năng làm một phương chư hầu trong Ma Long giáo.
Trong Ma Long giáo có một quy tắc, đệ tử có huyết mạch dưới lục phẩm thì không có tư cách tuyển chọn tham gia viện phái nào, đều bị các vị chấp sự quyết định. Chỉ thiên tài đệ tử thượng đẳng huyết mạch mới có tư cách lựa chọn viện phái.
Trải qua tranh cãi một phen, thiếu niên tư chất không tệ này thuộc thiên võ viện trong cửu viện, vẻ mặt đắc ý ra khỏi đại điện.
Tiếp theo còn lại ba người lần lượt tiến lên trắc nghiệm, nhưng ba người này chỉ là hạ đẳng huyết mạch, khiến các chấp sự vô cùng thất vọng. Trong đó một thiếu nữ diện mạo không tệ nhưng chỉ là nhất phẩm huyết mạch, kiểm tra có kết quả xong nàng rưng rưng muốn khóc.
Một lát sau, trong đại điện chờ trắc nghiệm chỉ còn lại một mình Phong Liệt, theo Tống chấp sự ý bảo, hắn tiến tới trước.
Chấp sự chủ trì trắc nghiệm nhìn Phong Liệt, sửng sốt nói:
- Ủa? Nguyên khí cảnh tam tầng? Đây là sao?
Phong Liệt lòng căng thẳng, dừng bước chân, hắn biết Vương chấp sự này đang nghi ngờ lai lịch xuất thân của mình.
Không đợi hắn lên tiếng thì chỉ thấy Tống chấp sự bước nhanh lên giải thích nói:
- Vương sư huynh, tiểu tử này là Lý hộ pháp nằm trong Thanh đồng hộ pháp từ bên ngoài mang về, không phải nhận tẩy lễ trong Ma Long giáo chúng ta.
- A? Là thế à!
Vương chấp sự cẩn thận đánh giá Phong Liệt, hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Nếu đã là Lý hộ pháp mang về thì cứ thử trước xem.
Đối với Ma Long giáo thì đệ tử thức tỉnh Ma Long huyết mạch ở trong giáo thường có độ trung thành cao hơn chút, ngược lại Phong Liệt xuất thân từ bên ngài sẽ kém hơn chút.
May là Tống chấp sự không nói ra câu cuối cùng của Lý hộ pháp, nếu không thì e rằng hôm nay Phong Liệt không có cả tư cách trắc nghiệm.
Thấy Vương chấp sự gật đầu thì Phong Liệt thầm thở phào, lại nhấc chân đi hướng pho tượng Ma Long thủy tinh.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai bóng người đi vào đại điện, mọi người bất giác giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy đi phía trước là một chấp sự bình thường mặc áo đen Ma Long giáo, bóng dáng yêu kiều đằng sau làm đám đàn ông trong đại điện mắt sáng rỡ, ngay cả Phong Liệt cũng kiềm không được dừng bước, mắt lóe qua kinh diễm.
Chỉ thấy người đến là một thiếu nữ tuyệt sắc chừng mười bảy, tám tuổi. Thiếu nữ da trắng như tuyết, khuôn mặt diễm lệ vô song, dáng người nhấp nhô quyến rũ, mặc chiến y bó sát của nữ, lộ rõ dáng người hoàn mỹ vô khuyết, đôi mắt tỏa ra linh khí nhiếp người, chớp lóe vẻ nghịch ngợm. Môi như thu thủy cốt như ngọc, hình dung này thường tả về mỹ nữ, phút chốc các vị chấp sự trong đại điện nhìn mắt tròn mắt dẹt.
- Hừ!
Thiếu nữ hừ lạnh, chán ghét lướt qua mọi người, sau đó vượt qua Phong Liệt đi tới dưới pho tượng Ma Long. Nàng không chút do dự vươn tay ngọc dán vào long trảo.
Phong Liệt còn đang nhớ lại mũi thơm thấm lòng người quanh mũi, pho tượng Ma Long thì lại tỏa ra màn sáng đen đậm đặc. Một thước, hai thước...năm thước, sáu thước, bảy thước...
Dần dần ánh mắt mọi người trong đại điện từ vẻ kinh diễm đổi thành chấn kinh, nhìn pho tượng Ma Long tỏa ra màn sáng đen đậm đắc, ai nấy trợn lồi mắt. Ngay cả ông lão mắt lim dim trên bảo tọa cũng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm pho tượng, mặt đầy giật mình.
Thất phẩm huyết mạch? Thật sự là thất phẩm huyết mạch!
- Chưa xong đâu! Mau nhìn, bát...bát phẩm!
Pho tượng Ma Long phát ra màn sáng chói mắt, cuối cùng xác định thiếu nữ này là bát phẩm huyết mạch cực kỳ hiếm thấy, thuộc hàng kỳ tài trăm năm khó gặp.
Ngơ ngác qua đi, Vương chấp sự chủ trì trắc nghiệm cố nặn nụ cười nói với tuyệt sắc thiếu nữ rằng:
- Bát phẩm huyết mạch! Nha đầu, bát phẩm huyết mạch có thể tự chọn viện phái, ngươi muốn gia nhập vào đâu?
- Nha đầu, tham gai vào ma khí viện chúng ta đi! Ngươi có thiên phú như vậy được đến giáo chủ đại nhân đích thân chỉ dạy thì sau này chắc chắn tương lai rộng mở!
- Kiên võ viện chúng ta cũng không tệ, trong viện cao thủ như mây, tài nguyên phong phú vô cùng!
- Thương võ viện chúng ta có chiến kỹ sắc bén nhất...
- Tâm võ viện chúng ta có Ma Long công pháp cường đại nhất!
- ...
Vương chấp sự vừa dứt lời thì chấp sự đến từ mười tám viện phái trong đại điện đều nước miếng tung bay giới thiệu ưu điểm các viện cho thiếu nữ. Tất nhiên có mấy chấp sự viện phái thực lực thấp tự nghĩ rằng hy vọng không lớn, há mồm ra rồi khép lại.
Phong Liệt nhìn đám chấp sự ai nấy giương nanh múa vuốt, hận không thể bắt cóc thiếu nữ thì thấy rất buồn cười. Nhưng khi hắn lần nữa cẩn thận đánh giá thiếu nữ cứ thấy khá quen.
- Ủa, nàng này sao thấy quen mắt quá ta?
- Đều câm miệng lại hết cho ta!
Bỗng vang tiếng quát lạnh đè ép tiếng ồn ào của các vị chấp sự trong đại điện. Lên tiếng đương nhiên là ông lão ngồi bên trên, chính là điện chủ của đằng long đại điện này.
Chỉ thấy lão lạnh lùng quét mắt người trong điện, ánh mắt sáng ngời tới đâu là mọi người bất giác cúi đầu không dám đối diện.
Ông lão thấy tất cả yên tĩnh lại mới dịu sắc mặt, ngược lại thân thiện hiền lành nói với thiếu nữ xinh đẹp:
- Nha đầu, ngươi là người Diệp gia Thiên long Thần Triều đúng không?
- Ha ha, Diệp gia quả nhiên là ra thiên tài! Lão phu chấp chưởng đằng long điện này hơn mười năm, nhớ rõ ba năm trước có một nha đầu tên Diệp Thiên Quỳnh trắc ra thất phẩm huyết mạch, mà ngươi cùng Diệp Thiên Quỳnh có bảy phần giống nhau.
Thiếu nữ chu môi nói:
- Ta tên là Diệp Thiên Tử, Diệp Thiên Quỳnh là tỷ tỷ của ta, đương nhiên chúng ta giống nhau rồi.
- Khụ khụ, quả nhiên là vậy!
Ông lão lúng túng ho khan, tiếp theo nghiêm mặt nói với đám chấp sự bên dưới:
- Tốt lắm, nếu là người Diệp gia thì các ngươi không cần tranh giành, một mạch Diệp gia thường đều và ma khí viện cả! Người đâu, dẫn nàng đi Ma Khí Phong!
Nghe ông lão nói vậy, mặc dù vẻ mặt đám chấp sự sốt ruột nhưng không ai lên tiếng phản bác, bởi vì thế lực Diệp gia đúng là ở Ma Khí Phong.