Tức giận một lúc sau Phong Liệt đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn Lý hộ pháp, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Mười năm sau, ngày cổ giới thiên tuyển.
Lý hộ pháp thản nhiên ní một câu rồi lóe người lên, chớp mắt biến mất ở truyền tống trận thông hướng Long Huyết Giới.
- Mười năm sau, ngày cổ giới thiên tuyển?
Phong Liệt từ từ nhai lại lời Lý hộ pháp nói, dần siết chợt hai nắm tay, trong mắt thoáng chốc lóe ra tia sáng khiến người sợ hãi.
- Hừ hừ, mười năm hả? Đủ rồi!
Con người sống trên đời luôn sẽ phải bất đắc dĩ như vậy.
Nhưng xem nó như thế nào thì cũng tùy người.
Kẻ yếu lựa chọn bất đắc dĩ chấp nhận hoặc là nhát gan trốn tránh. Kẻ mạnh sẽ coi nó là loại khiêu chiến, bậc thang đạp lên con đường đỉnh cao.
Trong long võ giả thế giới cường giả lớp lớp, thế gia bá quyền thì một nhân vật muốn le lên nhất định phải đạp từng đối thủ cường đại dưới chân.
Nếu không thì dù cho ngươi đăng cao tuyệt đỉnh, cũng chỉ là sống ở trong tưởng tượng của mình.
Phong Liệt trước giờ luôn cho rằng mình là cường giả, vậy nên hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ khiêu chiến nào, cũng không vì chọc vào một kẻ địch cường đại mà hối hận.
Vì hắn luôn giữ niềm tin mặc kệ đối phương cường đại cỡ nào rồi sẽ có ngày thành đá lót chân nhỏ bé không đáng kể của mình, chỉ thế thôi.
Trong thế giới hắc ám từng đợt nguyên khí linh vụ theo gió nhẹ múa, chậm rãi dung nhập vào người Phong Liệt, dần dần bị phong ma thần thương ởđan điền của hắn hấp thu.
- Tất cả của Phong Liệt chỉ thuộc về một mình ta, ai đụng vào thì chết!
Phong Liệt đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại, tâm trí càng vững vàng hơn. Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn truyền tống trận chính giữa, khóe môi nhếch nụ cười tàn khốc.
- Ưm, có nên đi xem cổ giới trước không đây?
Phong Liệt lòng máy động, mắt chớp lóe, nổi lên ý nghĩ đi cổ giới thử xem.
Nhưng hắn suy nghĩ rồi đè nén ý định này.
Một mặt là lúc mới vào cửa thanh âm già nua đã cảnh có hắn không được đi lung tung, mặt khác Phong Liệt cho rằng lấy thực lực hiện tại của hắn còn chưa đến trình độ tùy ý phá hư quy tắc.
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt dần cách khỏi truyền tống trận đi hướng sâu trong hắc ám.
Bây giờ hắn đã hiểu cái gọi là vô quang bí cảnh rõ ràng không phải bí cảnh riêng của ám võ viện, thậm chí không phải của Ma Long giáo.
Trên ba truyền tống trận này tùy thời xuất hiện một ít long võ giả cường đại không xuất thân từ ám võ viện, lỡ như cái tên nào thấy gai mắt hắn tùy tay cho một cú là hắn tiêu đời.
Vậy nên hắn cảm thấy chỗ này không tiện ở lâu, ngoan ngoãn ở trong nhất tầng bí cảnh này yên tịnh tu luyện mới là đạo lý.
Tiếp theo Phong Liệt tiến lên, trong lòng ngày càng kinh ngạc.
Hắn phát hiện chỗ truyền tống trận chỉ là gần biên giới nhất tầng bí cảnh mà thôi, hắn đi xa cỡ mười dặm vẫn không phát hiện tận cùng nhất tầng bí cảnh.
Nhưng khiến hắn rất vui mừng là càng đi sâu với thì nguyên khí trong thiên địa càng đậm đặc, thậm chí không khí xung quanh và đất đai dưới chân biến ẩm ướt hơn, có xu hướng biến dịch.
Nguyên khí đậm đặc trong khung trời này chỉ kém hơn thượng cổ tụ nguyên trì ở dạ mạc đại hiệp cốc một bậc mà thôi.
- Hắc hắc hắc! Giàu! Lão tử giàu rồi!
Phong Liệt cực kỳ kích động, trong mắt không thể che giấu niềm vui sướng.
Nguyên khí đậm đặc như vậy có lẽ bản thân hắn không hấp thu được bao nhiêu nhưng với trấn long thiên bia gần như cạn kiệt linh khí thì không thểnghi ngờ chính là động tiên không có cái thứ hai!
Phong Liệt không dừng bước chân, trước khi hắn càn quét nguyên khí xung quanh phải mò rõ tình huống chỗ này, nếu không khi bị người phát hiện thì rắc rối to.
Rốt cuộc đi hơn hai mươi dặm hắn phát hiện một hồ nước nguyên dịch màu đen, ở trong bóng tối toát ra hơi thở âm trầm.
Từ xa nhìn thì hồ nước như một hình trứng bất quy tắc, có phạm vi ba trăm trượng, nguyên khí hùng hồn ập vào mặt còn kèm theo từng đợt mùi máu.
Đặc biệt làm Phong Liệt giật mình là quanh hồ tràn ngập xương cốt rậm rạp, trong hồ có tiếng hét khiến người hoảng hốt.
Những bộ xương số ít là hình người, đa số là xương cốt long thú các loại hình. Trong đó có bộ xương xanh dài hơn hai mươi trượng rõ ràng là độc long tích ít nhất cấp bốn trở lên.
Cách hồ nước còn ba trăm trượng Phong Liệt đột nhiên dừng bước, từ xa nhìn hồ, biểu tình biến trầm trọng vô cùng.
Bây giờ hắn mơ hồ cảm tháy trong hồ như ẩn tàng một sinh linh nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, những bộ xương trắng hếu này là chứng minh tốt nhất.
Phong Liệt kiềm nén lòng tò mò muốn tiến lên tra xét, âm thầm lùi ra sau. Tò mò hại chết người, cẩn thận là hơn.
Đến đây thì lòng hắn vô cùng tò mò với vô quang bí cảnh này, cũng thắc mắc về Ma Long giáo.
Kiếp trước hắn tự nghĩ mình là đệ tử duy nhất của Ma Long giáo chủ, hiểu kha khá nhiều bí ẩn trong giáo nhưng giờ xem ra hắn hiểu là một cọng lông trâu mà thôi.
Ít nhất với cái gọi là 'cổ giới' hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng ngay sau đó, khi Phong Liệt lùi đi không xa thì bỗng khựng lại, thầm giật mình.
Giờ phút này hắn cảm thấy dường như mình bị một ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm, như là nếu hắn nhúc nhích cái nào thì rất có thể sẽ bị tấn công dồn dập.
"A? Khốn kiếp, là cái quỷ gì vậy?"
Phong Liệt trái tim nhảy lên tới cổ họng, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn hồ nước phía sau lưng, con ngươi co rút.
Chỉ thấy chính giữa hồ nước đen mặt nước vốn đen như mặc đang nổi lên một cái đầu tm giác màu bạc, lộ ra từng phân nhánh lưỡi rắn màu đen, đôi mắt đỏ như máu sáng rực hung tợn nhìn chằm chằm Phong Liệt, phát ra tiếng rít khẽ.
Giây phút Phong Liệt ngoái đầu nhìn thì bỗng cái đầu tam giác to lớn *rào rào* vọt lên khỏi mặt nước tới ba trượng, lộ ra một khúc cổ rắn và sau cổ có thứ như là cánh bướm, đôi mắt nó càng tăng sự hung ác.
- Đây...đây là hóa linh giao?
Phong Liệt lòng run lên, kiềm không được kinh kêu, hắn lập tức nhận ra thân phận của nó.
Đây rõ ràng là một con hóa linh giao cực kỳ quý hiếm, một hoang thú kỳ diệu có thể đem tinh hoa máu thịt của sinh linh chuyển hóa thành nguyên khí thiên địa, cực kỳ hiếm thấy trên đời.
Trên Long Huyết đại lục dã thú thức tỉnh chân long trong cơ thể rồi sẽ trở thành long thú có thực lực, chỉ số thông minh tăng nhiều.
Trừ điều đó ra, trên đại lục còn có một số sinh linh cường đại trời sinh đã có thần thông kỳ lạ, hơn nữa dù không thức tỉnh chân long huyết mạch thì cũng có thực lực kinh người, chúng nó được gọi là hoang thú.
Hoang thú thực lực mạnh mẽ, thần thông quỷ dị, thọ mệnh dài lâu, nhưng khuyết điểm duy nhất là linh trí của chúng không cao, tiến hóa chậm chạp.
Bây giờ cái thứ to lớn ở trong hồ nhìn hắn nhễu nước miếng, sau lưng có đôi cánh bướm lấp lánh cùng với hoàn cảnh nguyên khí đậm đặc xung quanh, khiến Phong Liệt dễ dàng nghĩ đến trong sách cổ ghi chép thượng cổ hoang thú hóa linh giao.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
"Bà nội nó! Hèn chi chỗ này có nguyên khí đậm đặc như vậy, hóa ra vì tồn tại cái con này! A? Nguy rồi!
Đang lúc Phong Liệt ngộ ra thì hóa linh giao bỗng ngửa đầu hú chói tai, rào một cái trồi ra khỏi hồ nước, kéo thân hình hùng vĩ dài hơn hai mươi trượng như là lốc xoáy bạc nhanh chóng vọt hướng Phong Liệt.
Bây giờ Phong Liệt cảm nhận rõ rệt hóa linh giao phát ra uy nhiếp mạnh mẽ không kém gì Lý hộ pháp lúc nãy, làm hắn tinh thần hoảng sợ.
Dù là tốc độ hay thực lực thì Phong Liệt tự nghĩ tuyệt đối không cách nào đối kháng cùng cái con to xác này.
Lửa sém lông mày, hắn không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.
- Gri...
Khoảng cách ba trăm trượng chớp mắt rút ngắn, tiếng hút chói tai sắc nhọn, hóa linh giao há mồm máu táp hụt. Nó bỗng cuộn người ngóc cổ lên nhìn xung quanh, hình như rất kinh ngạc vì mất đi mục tiêu.
- Phù...nguy hiểm quá!
Trong long ngục không gian, Phong Liệt xuất hiện trên đỉnh trấn long thiên bia cao trăm trượng, nghĩ mà sợ quệt mồ hôi lạnh. Hắn biết mình không phải đối thủ của hóa linh giao, trước tránh đầu sóng là tốt nhất.
Nhưng ai biết khi Phong Liệt mới thở ra thì bên dưới trấn long thiên bia phát ra tiếng tức giận dường như vô cùng u oán:
- Ủa? Tạp chủng! Ngươi rốt cuộc xuất hiện! Mau lăn tới chỗ lão tử...!
Phong Liệt ngẩn ra, cụp mắt xuống nhìn, chỉ thấy một thân hình già nua bán trong suốt tức điên định bay lên nhào tới chỗ hắn.
"A? Lữ Tiêu? Bà nội! Sao quên mất còn có lão già này nữa!"
Gần đây Phong Liệt có nhiều việc quá, phải vội vàng luyện chế thần thương, lại bị Diệp Thiên Tử gây rối, cùng Tiểu Yên, Tiểu Lục tham khảo nhân sinh, kết quả bận tới bận lui, lại quên mất trong long ngục không gian có một đại cao thủ hóa đan cảnh Lữ Tiêu.
Mãi đến nghe tiếng rống to này Phong Liệt mới nhớ tới sự tồn tại của lão già này.
Phong Liệt bỗng biến sắc mặt, lòng rên rỉ.
Lão già hóa đan cảnh này không hề dễ đối phó hơn hóa linh giao bên ngoài chút nào, thậm chí s sánh thì Phong Liệt thà ra bên ngoài đối đầu con thú chỉ số thông minh không cao còn hơn là ở chung với lão già.
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt lập tức độn ra khỏi long ngục không gian.
Nhưng khi Phong Liệt sắp nhích người thì chợt phát hiện lão già Lữ Tiêu đã bán trong suốt, rõ ràng là thể linh hồn.
Hơn nữ ngoài mấy trăm trượng nằm một cái xác già nua mất hết nguyên khí, đúng là thân xác ban đầu của lão rồi.
Thấy vậy mặt Phong Liệt lộ vẻ mừng như điện, chậm rãi đứng dậy khỏi bia đá, nhìn Lữ Tiêu chạy đến, cười lạnh.
- Hắc hắc, lão già, còn sót lại thể linh hồn cũng dám vênh váo với lão tử hả? Xem coi ta đùa chết ngươi!
Thấy Phong Liệt không hề sợ hãi mà còn người khùng khục thì Lữ Tiêu vừa bay lên vừa thầm kinh ngạc.
"Ủa? Sao tiểu tử này không trốn? Không lẽ bị cái thế thần uy của lão phu hù ngu ra? ừ ừ! rất có thể! Dù sao chỉ là một tên nguyên khí cảnh mà thôi, tâm lý chịu đựng kém chút cũng không có gì kỳ!"
Lữ Tiêu tốc độ nhanh như tia chớp, mắt thấy cách Phong Liệt ngày càng gần, khuôn mặt già nua lộ nụ cười đắc ý.
Lão thậm chí vừa nghĩ đến đoạt xá thể xác cửu phẩm huyết mạch thiên tài hiếm tháy trên đời thì kiềm không được tinh thần kích động, khoảng thời gian này oán niệm Phong Liệt cũng do đó phai nhạt nhiều.
Hơn mười ngày nay không ai đoán đươnc Lữ Tiêu, đường đường là hóa đan cảnh nhất tầng đã ăn đau khổ như thế nào.
Thân xác già nua của lão vốn đại hạn sắp tới, nguyên lực mỗi giây mỗi phút sẽ tan biến trong trời đất, cố lắm chống ba năm đã là không tệ, việc đoạt xá đã lửa sém lông mày.
Nhưng không ngờ từ khi bị đánh vào long ngục không gian, bị trấn long thiên bia mạnh mẽ tước đoạt, thân xác già nua của lão tán loạn nguyên lực nhanh gấp trăm lần, vốn sống được ban năm vậy mà ngắn ngủi mười ngày đã tiêu hao hầu như không còn.
Cuối cùng lão hắn không thể không linh hồn ly thể, trở thành bộ dạng quái quỷ như hiện giờ đây.
Thiên địa quy tắc có hạn, bất cứ thể linh hồn nào đều không có khả năng thoát ly thân thể mà tồn tại lâu dài trên thế gian này. Nếu là cường giả chân khí cảnh, cương khí cảnh bình thường thì e rằng linh hồn ly thể không đủ giây lát liền tan thành mây khói, rơi vào luân hồi.
Nhưng người quái dị dẫu sao cũng là cường giả hóa đan cảnh, linh hồn cực kỳ cường đại, dù không còn thể xác ký gửi thì thể linh hồn có thể đơn độc tồn tại một thời gian, ba, năm tháng không thành vấn đề.
Hơn nữa cường giả hóa đan cảnh đã có thể phất tay đạn chỉ là mượn dùng nguyên khí thiên địa đánh bị thương địch thủ, dù chỉ là một linh hồn cũng có sức chiến đấu không tha khinh thường.
Nếu Phong Liệt ở bên ngoài gặp phải người quái dị bây giờ thì chỉ có nước bỏ chạy, tuyệt đối không có sức đánh lại.
Nhưng hôm nay hai nay hai người ở trong long ngục không gian, Phong Liệt chẳng những có trấn long thiên bia cường đại làm hậu thuẫn, quan trọng nhất là trong trời đất này không có một chút nguyên khí.
Lữ Tiêu muốn xử lý Phong Liệt chỉ có thể dựa vào lực linh hồn cực kỳ mạnh mẽ.
- Khặc khặc khặc khặc! Tiểu tử, lão phu sẽ đối xử thật tốt thân xác của ngươi! oa ha ha...khặc!
Khi Lữ Tiêu bay tới trước mặt Phong Liệt ba trượng thì không chút khách sáo lẻn vào thức hải của hắn, linh hồn cường đại hóa đan cảnh muốn đoạt xá một nguyên khí cảnh ngay cả thể linh hồn còn thưa hình thành thì thật là dao mổ trâu giết gà.
Nhưng có ai ngờ chính lúc này Phong Liệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng, phút chốc tay nắm một thanh trường thương trượng hai, thương phong sắc ám kim toát ra ánh sáng sắc bén âm u khiến người không dám nhìn gần.
- Hừ! Lão già, ngươi vui mừng quá sớm rồi!
*Vèo!*
Một tiếng xé gió rách màng tai vang lên, tiếp theo thương to trong tay Phong Liệt bỗng nhiên huyễn hóa ra vài chục thương ảnh khí thế hùng hồn,đâm tới Lữ Tiêu.
- Khặc khặc khặc! Súc sinh, chẳng lẽ sư nương của ngươi không cho ngươi biết binh khí dưới huyền bảo không có tác dụng gì với linh hồn à?
Lữ Tiêu khuôn mặt già nua tràn đầy khinh thường, lười tránh bóng thương thật giả bay đầy trời. Thậm chí lão cố ý thả chậm tốc độ, muốn nhìn biểu tình bó tay chịu trói của Phong Liệt.
Nhưng ngay sau đó, lão kinh ngạc phát hiện bụng mình bỗng có một cái lỗ hổng.
Ánh mắt lão từ kinh ngạc biến thành chấn kinh, vì lỗ hổng càng lúc càng to, chớp mắt nửa người của lão đã hòa tan vô hình.
- A...đây là sao? Súc sinh, ta phải giết ngươi...a!
Lữ Tiêu vô cùng kinh hoàng lập tức lùi ra trăm mét, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn thể linh hồn của mình nhanh chóng tan biến, kiềm không được hét to.
Phong Liệt một tay nắm thương, mặt treo nụ cười nhạt, giễu cợt cười bảo:
- Hắc hắc hắc! Lão già, không lẽ sư nương của ngươi không cho ngươi biết luyện hồn sa có thể khắc chế linh hồn à?
- Cái gì? Luyện hồn sa? Trong thương của ngươi có luyện hồn sa? Điều này không thể nào! Lão phu không cam tâm a...!
Lữ Tiêu mắt lồi ra, không cam lòng gầm rống, chớp mắt đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Từ đây một cao thủ hóa đan cảnh vô cùng uất ức đã chết.
- Hừ! Gieo gió gặt bão
Phong Liệt khinh thường khẽ hừ, hắn nhìn thương to trong tay, biểu tình rất vừa lòng.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Nếu là đối phó long võ giả có thân xác máu thịt, khi mũi thương đâm trúng kẻ địch chỉ có thể khuếch tán một phần khí thể luyện hồn sa tổn thương linh hồn kẻ địch nhưng không đủ trí mạng.
Nhưng nếu đối thủ thể linh hồn thuần túy thì đâm một chết một, tuyệt đối không có cơ may.
Bây giờ nếu đã tiêu diệt Lữ Tiêu rồi thì xem như Phong Liệt đã trừ đi một khói tâm bệnh, long ngục không gian rốt cuộc lại trở về tay hắn.
- A? Bên ngoài cái con hóa linh giao kia không biết đã đi chưa nữa?
Phong Liệt cau mày.
Trầm ngâm một lúc, hắn ở đỉnh đầu mở ra một cái khe nhìn bên ngoài.
Ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện một nguyên khí hóa dịch dính đặc xuyên qua khe hở tuôn vào trong long ngục không gian, chớp mắt biến thành nguyên khí đậm đặc bị trấn long thiên bia hấp thu.
- A? Không lẽ đây là đang ở trong hồ nước?
Phong Liệt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo đột nhiên nghĩ đến chỉ có trong hò nước mới có nguyên khí hóa thành thể lỏng.
Phong Liệt không hay biết khi hắn mới trốn vào long ngục không gian thì bên ngoài pho tượng thiên long biến thành bụi phấn, vừa đúng dính vào cánh bướm sau lưng hóa linh giao, bị nó mang vào trong hồ.
Phong Liệt biểu tình thay đổi liên tục, lát sau trong lòng hiện ra một ý niệm điên cuồng, thành hình, tâm tình hắn cực kỳ kích động.
Đây là cơ hội rất lớn cho hắn. Lúc trước chính mắt hắn thấy nguyên dịch hồ nước này đến ba trăm trượng, nếu hoàn toàn bị trấn long thiên bia hấp thu thì thiên bia sẽ hồi phục đến mức độ nào đây?
Thật khiến người mong chờ!
Nhưng nếu mình càn rỡ cướp đoạt nguyên khí trong hồ nước thì có khiến cao thủ đến ngăn cản không?
- Cha nó! Ham giàu là phải chịu hiểm! Ích lợi ngay trước mắt sao không hốt chứ? Huống gì lão tử chỉ láy đi một phần nguyên khí thiên địa mà cao thủ không thèm thôi, không đến mức gây tai vạ lớn đi?
Sau khi long võ giả đạt đến đỉnh cương khí cảnh rồi thì muốn tu vi tăng thêm một bậc qun trọng nhất là cảm ngộ với võ đạo.
Còn về nguyên khí, long võ giả từ cương khí cảnh trở lên có thể dễ dàng hốt đủ long tinh cung cấp nguyên khí cho mình, nên đương nhiên không cần.
Đây cũng là tại sao trong nhất tầng bí cảnh có nguyên khí thiên địa đậm đặc như vậy mà không có cao thủ nào tới đây tu luyện.
Phong Liệt đặt quyết tâm xong lập tức tâm ý động, phút chốc bên trên long ngục bỗng xé ra một khe hở rộng chừng nửa thước, dài một trượng.
Ngay sau đó, thác nước đen dính đặc từ bầu trời lao ngục đổ xuống, cho long ngục yên lặng đã lâu có phong cảnh đặc biệt mới.
Nhưng thác nước này mới đổ xuống giữa không trung thì rất nhanh hóa thành từng đợt nguyên khí linh vụ, theo sau điên cuồng tuôn vào trấn long thiên bia cao đến trăm trượng, tu sửa vết hằng nhiều lần trải qua tang thương.
Phong Liệt ở trên thiên bia, đứng yên, vẻ mặt kích động nhìn bia đá. Hắn không quên chia ra một lũ tâm thàn cẩn thận chú ý tình hình bên ngoài.
Lúc này trấn long thiên bia tựa như một khối đất khô hạn đã lâu đang đón mưa móc.
Từng vết nứt rộng thì cỡ vài chục trượng, chi chít giao nhau, như là sao trên trời đếm hoài không hết.
Nguyên khí thiên địa thật nhiều ùa vào, nguyên khí dần vui mừng phát hiện từng vết rạn trên bia đá đang chậm rãi khép kín, mặc dù tốc độ cực chậm nhưng nó đúng là xảy ra.
Cùng lúc đó, khí thế chấn nhiếp không thể chống cự từ thiên bị chậm rãi tăng cường. Thậm chí bốn chữ to màu máu 'trấn long thiên bia' càng lúc càng chói mắt như là có thể nhỏ máu vậy.
Nhìn trấn long thiên bia biến đổi to lớn, Phong Liệt vui mừng nở hoa.
Thiên bia hồi phục nguyên lực, điều này tăng cường thực lực cho Phong Liệt.
Rất khó tưởng tượng trấn long thiên bia uy chấn viễn cổ long giới nếu hồi phục cái thế thần uy thời viễn cổ thì Phong Liệt đánh ra thiên bia, có phải sẽ khiến cao thủ long biến cảnh thành tro bụi không? Chỉ nghĩ thôi đã khiến người hưng phấn rồi.
Nhưng Phong Liệt biết rõ cho dù hồ nước nguyên khí hoàn toàn bị thiên bia hấp thu, cũng còn kém rất xa để nó hồi phục như cũ.
Giờ phút này, bên ngoài long ngục không gian, tâm tình của hóa linh giao cách biệt với Phong Liệt một trời một vực.
Nó trơ mắt nhìn nước trong hồ quanh thân giảm đi từng chút một, kinh ngạc và cũng rất tức giận, thân thể to lớn lăn lộn rít gào trong hồ, dấy lên sóng nước ngập trời.
Ông trời đáng thương nó đi, những nguyên khí này đều là nó vất vả khổ cực nuốt vô số long thú bao nhiêu năm qua mới gom góp tích luỹ đi ra bảo bối.
Ngày thường một ít cao thủ Ma Long giáo ngẫu nhiên đến lấy một, hai lít còn khiến nó đau như dao cắt, giờ nó trơ mắt nhìn nước hồ điên cuồng biến mất, quá buồn cười!
Gầm rống lăn lộn nửa ngày, hóa linh giao rốt cuộc phát hiện tội khôi họa thủ, cũng chính là khe hở bỗng dưng xuất hiện ở đáy hồ, điều này khiến cáiđầu chưa từng suy nghĩ của nó vắt óc đau đầu.
Nếu có sinh linh khác dám đụng đến bảo bối của mình thì đừng nói phải huyết chiến một trận, nuốt vào bụng mới hết giận được.
Nhưng hôm nay, đối mặt khe hở qusai dị kia khiến nó chịu bó tay, chỉ đành trơ mắt nhìn nước hồ biến mất.
Một tấc, hai tấc, một thước, hai thước, một trượng, hai trượng...
Thời gian trôi qua, hồ nước to lớn phạm vi ba trăm dặm mặc nước chậm rãi giảm sút dần thấy đáy, bộ xương long thú to như núi cũng dần lộ ra.
Hiện tại hóa linh giao đã phát hiện nước quanh người nó chẳng những không đủ che đậy thân hình mà thậm chí không đủ cho nó uống.
Trái ngược là Phong Liệt ở trong long ngục không gian mừng như điên, không thể bình tĩnh.
Hiện tại biểu tượng mất hết linh khí, khô khan không ánh sáng của trấn long thiên bia đã không còn, mặc dù còn vài trăm khe hở khá lớn không thểhoàn toàn lành lặn nhưng đã tỏa ra ánh sáng xanh lăn tăn, linh khí nhiếp người, lực chấn nhiếp kinh khủng dần nổi liễm, rất kỳ diệu.
Đặc biệt khiến Phong Liệt kinh ngạc là trấn long thiên bia vốn cao trăm trượng giờ tăng lên đến ba trăm trượng, nằm ngoài dự đoán của hắn.
Phong Liệt chợt nhớ ra lúc hắn vào hoàn cảnh tỏa long đài tạo ra thì từng thấy bên trong trấn long thiên bia cao cỡ vạn trượng.
- A? Không lẽ trấn long thiên bia lành lặn cần to đến vạn trượng? Ài, đường còn xa xôi đây!
Phong Liệt ngửa đầu nhìn bia đá xanh to lớn, miệng bất đắc dĩ thở dài, nhưng trên mặt vẻ vui mừng không thể che giấu, điển hình được lợi còn lên mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài trừ tiếng hét phát hiện của hóa linh giao ra đột nhiên có thanh âm kinh ngạc rõ ràng truyền vào tai Phong Liệt.
- Ủa? Sao lại thế này?
- Nguy rồi! Có người đến!
Phong Liệt giật mình, nhanh chóng tam ý động khống chế long ngục khép lại khe hở kia, hoàn toàn biến mất.
Phong Liệt lặng lẽ phân ra một lũ tâm thần chú ý tình hình bên ngoài, thấy có một ông lão mặc đồ đen biểu tình âm trầm đứng trên mặt nước, nhíu mày nhìn hồ nước bên dưới sắp cạn, biểu tình liên tục thay đổi.
Hóa linh giao trông thấy ông lão như có chỗ dựa, mắt lóe tia ỷ lại uất ức vòng tới vòng lui, không ngừng phát ra tiếng *gri gri*
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Ông lão trong mắt chất chứa tức giận, bực mình chửi:
- Là ai lấy đi nhiều linh dịch như vậy? Không thông báo cho lã phu câu nào! Hừ! Đúng là buồn cười!
Nhưng tiếp theo, lão cẩn thăm dò tìm một lát mà không thể tìm đến chỗ nào đáng nghi ngờ, chỉ cho rằng do vị tiền bối nào cần linh dịch nên đã lấy đi. Mặc dù lão tức giận nhưng biết làm sao được, đành gác sang bên.
Ngay sau đó, lão vung tay lên đem xác vài chục long tượng, long tích, những long thú có hình thể to lớn quăng vào trong hồ, rồi bay hướng truyền tống trận.
Đến đây thì Phong Liệt đã hiểu chắc ông lão là người cao thủ hộ pháp chuyên môn phụ trách chăn nuôi hóa linh giao, cũng như là chưởng quản linh dịch trong hồ.
Lúc này hóa linh giao thấy xác long thú trước mắt thì hưng phấn lên, nó liền quên mất chuyện không vui lúc trước, sốt ruột há to mồm nhe nanh ra nuốt.
Thấy ông lão bay đi, hóa linh giao cũng bận rộn, Phong Liệt thế mới yên tâm chút.
Tiếp theo hắn không dám chậm trễ, mau chóng biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, hóa thành một lũ sương mù, lặng lẽ độn ra khỏi long ngục không gian.
Hóa linh giao thấy cách mình không xa bỗng bốc lên một luồng khói đen dì thì con mắt hung tựn lóe qua tia nghi hoặc, sau đó tiếp tục ăn thực vật trước mắt.
Phong Liệt thấy vậy thì thầm mừng.
Nếu con hóa linh giao là long thú cấp bốn, chỉ cần tinh thần lực quét sơ là có thể dễ dàng phát hiện sự tồn tại của hắn. May mắn nó chỉ là hoang thú có chỉ số thông minh thấp, thần kinh thô, thế nên mới cho Phong Liệt có cơ hội chạy trốn.
Phong Liệt hóa thành sương mù chậm rãi bay lên cao, chốc lát sau đã cách xa hồ nước. Ở ngoài mười dặm hắn hồi phục hình người, đáp xuống đất.
- Hắc hắc! Đúng là may mắn quá! Không ngờ chuyến đi vô quang bí cảnh này sẽ có thu hoạch lớn như vậy! Không uổng chuyến này! Hắc hắc hắc!
Phong Liệt nghĩ đến trong long ngục trấn long thiên bia đã hồi phục uy lực kha khá thì bụng vui mở cờ.
Dưới tình huống kẻ địch lớp lớp như hiện nay, ám võ viện chẳng qua tạm bỏ đảm hắn an toàn mà thôi, chỉ bản thân có thực lực mới là đáng tin nhất.
Trấn long thiên bia chính là lá bài mạnh nhất trong tay hắn, uy lực của nó đến đâu thì chính Phong Liệt cũng không rõ ràng.
Trước mắt không có chuyện gì, Phong Liệt hơi nhíu mày trầm ngâm một chút, quyết định tìm một chỗ tiềm tâm tu luyện.
Dù sao trong bí cảnh này có nguyên khí đậm đặc hơn xa bên ngoài, là lựa chọn tuyệt vời cho hắn bế quan tu luyện.
Hiện giờ Phong Liệt có tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng, chỉ cần ở trong bí cảnh này tu luyện đến đỉnh nguyên khí cảnh cửu tầng rồi cộng thêm ngưng nguyên đan Diệp Thiên Tử đưa cho phụ trợ hạ, hắn có chín phần nắm chắc trùng kích chân khí cảnh.
Một khi đến chân khí cảnh, thực lực của hắn sẽ thay đổi một trời một vực, một số cường địch trước kia cũng sẽ tan rã vô hình.
Trong vô quang bí cảnh một mảnh tối đen, Phong Liệt dựa vào ánh mắt hơn người, một lát sau rốt cuộc tìm ra chỗ khiến hắn vừa lòng.
Đó là một góc hẻo lánh không chút bắt mắt có một ngọn đồi cỡ mười trượng, độ dốc bằng phẳng, không mọc một cọng cỏ.
Nhưng không biết tại sao trên đồi có thể chậm rĩ ngưng tụ xung quanh nguyên khí linh vụ, dần dần hình thành tầng mây, rất là huyền diệu.
- Ưm, chính là nó, chỗ này có đủ nguyên khí rồi!
Phong Liệt nhìn âm vụ bên trên, vừa lòng gật đầu, rồi chậm rãi bước lên đồi, khoanh chân ngồi xuống.
Trong bí cảnh này hiếm có bóng người, thêm vào chỗ này cực kỳ vắng vẻ, Phong Liệt không lo bị người quấy rầy, yên tâm vận chuyển thiên cấp công pháp 'Ma Long Thiên Sát Quyết', chuyên tâm tu luyện.
Tiếp theo hắn từ từ lôi kéo từng lũ nguyên khí linh vụ ùa vào người mình, các kinh mạch trong thân thể làm từng vòng tuần hoàn, trợ giúp nguyên lực trong đan điền.
Lúc này Phong Liệt có thể cảm nhận rõ ràng hiệu quả tu luyện tại đây dù không bằng trong nguyên khí linh dịch nhưng cũng siêu nhanh, so với trong phòng tối không ánh sáng cầm long tinh tu luyện nhanh hơn gấp trăm lần.
Hắn tin tưởng nếu như có thể tu luyện thời gian dài ở đây thì sẽ lên thần thông cảnh nhanh hơn kiếp trước gấp mấy lần.
Nhưng hắn cũng biết mấy tháng sau sẽ rời khỏi ám võ viện đi Thiên Long Thần Triều nhậm chức, chắc chắn không thể ở lại đây lâu, trong lòng thấy hơi tiếc.
Thời gian từ từ trôi qua, Phong Liệt dần quên mất thời gian, quên mất tất cả bên ngoài phân tranh, hết sức chăm chú chìm đắm trong tu luyện, chìmđắm trong sung sướng nguyên lực tăng cao, không thể thoát ra.
Phong Liệt ở trong vô quang bí cảnh tiềm tâm tu luyện, mà bên ngoài đệ tử mười tám viện phái Ma Long giáo cũng bình tĩnh lại, tập trung chuẩn bịcho đại tái trong giáo không lâu sau.
Từng người im lặng hoặc là tiềm tâm khổ tu đột kích bình cảnh, hoặc là vì môn phái làm cống hiến để được nhìn cảm ngộ võ học của tiền bối trong giáo, hoặc tiêu phí số lớn long tinh thu gom thần binh, chiến giáp, bận rộn ngất trời.
Trong Ma Long giáo ba năm một lần so tài viện phái, mười năm một lần đại tái trong giáo, còn có trăm năm một lần cuộc chiến phong vương. Ba cuộc chiến này đều là cơ hội tốt cho ngàn vạn đệ tử trỗi dậy, cũng cho một số đệ tử bình thường không có bối cảnh, gia thế một cơ hội duy nhất cá chép hóa rồng.
Dù là đệ tử bình thường hay đệ tử trung tâm, chỉ cần trong cuộc so đấu có thành tích tốt thì mai này bị phân đi các lãnh địa của Ma Long giáo trên Long Huyết đại lục sẽ được lợi ích thực tế tương ứng. Hợc là chấp chưởng thực quyền, hoặc là một ít công việc béo bở, quan hệ lớn đến tương lai của rất nhiều đệ tử, vậy nên mới được ngàn vạn đệ tử ủng hộ.
So đấu viện phái và đại tái trong giáo còn đỡ chút chỉ là so đấu tuyển chọn trong nội Ma Long giáo. Cuộc chiến phong vương mỗi trăm năm một lần là thịnh yến cường giả mười chân long huyết mạch giáo phái trên Long Huyết đại lục liên hợp tổ chức, hơn nữa chỉ có cao thủ thần thông cảnh mới có tư cách tham gia.
Hễ có thể thành công phong vương thì sau này cao thủ đó mai sau sẽ thành một thành viên chức vị cao trấn thủ một phương, thậm chí vấn đỉnh viện chủ, giáo chủ cũng được hết.
Phong Liệt không để vào lòng so đấu viện phái hay đại tái trong giáo, vì thực lực của hắn đã sớm đạt được chứng minh rồi.
Hắn còn chưa tham gia tỷ thí chính thức mà đã thành một thành chủ Tứ Phương Thành của Đằng Long quận, Thiên Long Thần Triều, chỉ chờ mấy tháng sau đi nhậm chức là được.
Mặc dù có một ít người sáng suốt thấy ra được ám võ viện thỏa hiệp Ngân Nguyệt sơn trang, nhưng Phong Liệt có đãi ngộ dạy như vậy khiến vô sốđệ tử ghen tỵ.
Mặc kệ người ngoài nghĩ sao, Phong Liệt chỉ để ý cuộc chiến phong vương hai mươi năm sau mà thôi. Bây giờ hắn không biết thời gian chính xác khi nào diễn ra đại tái trong giáo nữa là.
Nhưng Phong Liệt không quan tâm cũng không có nghĩa là người khác không để ý.
Mắt thấy đại tái trong giáo từng ngày đến gần, Triệu Đống, Tiểu Yên, Tiểu Lục, Diệp Thiên Tử, Diệp Trì, và viện phái như Nhạc Đông Thần, Lý Phong, Long Khuynh Vân, Hòng Phi Dương đều rơi vào không khí chuẩn bị cưng thẳng, đều muốn ở trong đại tái thi triển thực lực nổi bật.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, từng áng mây trắng the gió thổi bay xa.
Trong viện của Tiểu Yên thỉnh thoảng vang lên từng tiếng khẽ kêu trong trẻo êm tai và binh khí giao kích.
- Yên xem kiếm này! Phi hoa chiết diệp kiếm!
*Vèo!*
Tiểu Lục khẽ quát, khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi toát ra sắc bén, trường kiếm bạc trong tay rung một cái, kiếm hoa chói mắt nhanh chóng bao phủ Tiểu Yên, uy thế bất phàm.
Tiểu Yên vẻ mặt giật mình, nàng cũng nhanh chóng giơ kiếm đón đỡ, một thức kiếm chiêu xinh đẹp đánh ra.
Nhưng ngay sau đó vang tiếng *đinh* chấn động, Tiểu Yên kêu lên, trường kiếm đột nhiên bay ra khỏi tay đâm vào thân cây cách ba trương, kêu *ong ong* không ngừng.
- Ai nha! Lục đáng ghét! Hôm nay đã là lần thứ ba đánh bay bảo kiếm của người ta, ngươi ra tay dốc sức như vậy làm gì? Không đánh, không đánh nữa! Ghét quá đi!
Tiểu Yên xoa cỏ tay đau xót, chu môi thở phì phì ngồi trên ghế đá.
- A? Yên, ta không dùng sức nha, vẫn giống như bình thường thôi mà!
Tiểu Lục kinh ngạc chớp mắt, rồi lầm bầm tự hỏi:
- Ưm, dường như có gì không giống với. Ta cảm giác mấy ngày này nguyên lực trong người dường như tinh thuần rất nhiều, hơn nữa, tốc độ ngưng tụ nguyên lực nhanh hơn trước gấp mấy làn! Thật là kỳ lạ!
- Hừ! Không lẽ sư huynh cùng ngươi kết duyên một đêm đã truyền cửu phẩm huyết mạch cho ngươi ư?
Vốn là một câu vui đùa nhưng không ngờ Tiểu Lục ngẩn ra rồi thật sự gật đầu, nói:
- Yên, có lẽ ngươi nói đúng, bây giờ ta có biến đổi rõ ràng như vậy chắc chắn liên quan đến sư huynh!
- Cái gì? Phi! Không biết xấu hổ!
Tiểu Yên đỏ mặt xùy, quay đầu đi không thèm nói với Tiểu Lục.
Tiểu Lục bỗng cười, vứt bỏ trường kiếm, từ sau lưng ôm lấy Tiểu Yên, cười khẽ bên tai nàng nói:
- Yên, chúng ta là tỷ muội tốt, ta không lừa ngươi đâu! Nếu không tin thì chờ sư huynh xuất quan rồi ngươi cùng hắn thử thì biết liền. Hơn nữa mùi vịrất tuyệt vời đó! Hì hì hì!
- Hừ hừ! Người khảu thị tâm phi! Tối hôm qua ngươi còn ôm người ta gọi tên sư huynh nhé! Hì hì hì!
- Muốn bị đánh mà! Ngươi đừng chạy!
- …
- …
Trong vô quang bí cảnh, Phong Liệt ngồi trên ngọn đồi đã bảy ngày, như là pho tượng không nhúc nhích.
Trong người hắn niêm phong mười viên long nguyên đan, nếu không ra ngoài ý muốn thì hắn sẽ tiếp tục tĩnh tọa tu luyện, mãi đến khi đạt được đỉnh nguyên khí cảnh cửu tầng mới thôi.
Nhưng không biết từ lúc nào trong một góc tối cách ngọn đồi ngàn trượng có đôi mắt tang thương yên lặng nhìn Phong Liệt lên ngọn đồi, mắt sáng lấp lánh.
Xung quanh nguyên khí điên cuồng dâng lên, thân hình Phong Liệt như là vô tận không thể lấp đầy, đem nguyên khí rót vào người tiêu hóa hết.
Trong những nguyên khí phần lớn tuần hoàn kinh mạch trong người Phong Liệt một vòng xong biến thành từng tia nguyên lực lưu trữ ở trong đanđiền, phần nhỏ khác trực tiếp bị phong ma thần thương hút lấy, chậm rãi tăng phẩm cấp thần thương.
Thời gian trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nguyên khí hùng dũng quanh người Phong Liệt khựng lại, tốc độ ùa vào người hắn giảm lại. Phong Liệt từ từmở mắt ra, tia sáng lóe qua rồi biến mất.
"Hắc hắc! Trời cũng giúp ta! Nhanh như vậy đã chạm tới bình cảnh!"
Biểu tình của Phong Liệt mừng rỡ.
Mấy tháng trước hắn ở dạ mạc đại hiệp cốc tụ nguyên trì đã tăng lên nguyên khí cảnh cửu tầng nhưng cách đỉnh cửu tầng còn kém một khoảng nhỏ.
Bây giờ qua mấy tháng củng cố, cộng thêm hơn mười ngày gàn đây điên cuồng tu luyện trong bí cảnh nguyên khí đậm đặc, hắn thành công đến đỉnh nguyên khí cảnh cửu tầng, đây thật là việc đáng ăn mừng.
Lúc này, hắn cảm giác bên trong đan điền dung lượng đã đạt đến cực hạn, nếu muốn tiếp tục chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nguyên lực thì nhất định phải mở rộng dung lượng đan điền.
Chính là phải tăng cao cảnh giới.
Tốc độ tu luyện như vậy khiến Phong Liệt mừng thầm, cửu phẩm huyết mạch thiên tài đúng là không bất tài.
Nếu đổi lại đệ tử khác, không có cơ duyên đặc biệt thì sợ rằng ở lại nguyên khí cảnh cửu tầng ba, năm năm cũng là bình thường. Thạm chí nhất, nhịphẩm huyết mạch cả đời này đều kẹt tại đây cũng không có gì bất ngờ.
Phong Liệt đắc chí một lát rồi trầm ngâm có nên nuốt vào ngưng nguyên đan, trực tiếp trùng kích chân khí cảnh không.
Nếu có thể thành công tiến cấp chân khí cảnh, đợi hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì sẽ có thực lực sơ cấp cương khí cảnh, thậm chí khi triển đòn sát thủ thì rất có thể đối kháng với cường giả đẳng cấp càng cao hơn.
Đến lúc đó hắn sẽ vượt xa cao thủ thế hệ trẻ Ma Long giáo, hơn nữa rời khỏi Ma Long giáo cũng có nắm chắc giữ mạng hơn.
Nghĩ như vậy, Phong Liệt nổi lên hưng phấn. Hắn lập tức lấy ra một cái bình nhỏ cổ hẹp màu xanh, bên trong có một viên đan dược hương thơm mát xộc vào mũi, chính là cô nàng Diệp Thiên Tử tặng cho hắn ngưng nguyên đan, thù lao đáp tạ hắn cứu người trong đợt rèn luyện.
Tiếp theo Phong Liệt định nuốt vào ngưng nguyên đan, nắm chặt thời gian trùng kích bình cảnh.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt không thèm ẩn giấu nhìn chằm chằm vào mình. Dù hắn không cảm giác có sát khí nhưng vẫn khiến hắn ngừng động tác nuốt đan dược, đưa mắt nhìn bóng đêm phía xa.
Hắn ở trong nhất tầng bí cảnh tiềm tâm tu luyện, hơn mười ngày nay chưa từng có ai đến quấy rầy, làm hắn bất giác thả lỏng cảnh giác.
Cho đến giờ phút này hắn bỗng nhiên nhớ đến trong bí cảnh không chỉ có một mình hắn.
Ngay sau đó hắn phát hiện trong một góc tối cách mình ngàn trượng có một đôi mắt sáng nhìn mình chằm chằm.
Phong Liệt lòng máy động, chậm rãi đứng lên, âm thầm đề phòng.
Chính lúc này, trước mặt hắn bỗng có gió nhẹ thổi, bỗng một bóng người xuất hiện.
- A?
Con ngươi Phong Liệt co rút, phong ma thần thương chớp mắt xuất hiện trong tay, cùng lúc đó, hắn vội vàng biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân ẩn vào sương mù dày đặc, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn lại.
Giờ phút này hắn mơ hồ cảm giác được người đến có thực lực trên mình nhiều, nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết.
Tiếp theo, Phong Liệt dễ dàng thấy diện mạo người đến.
Chỉ thấy phía trước mười trượng đang đứng một trung niên tu sĩ mặc trường bào trắng, khuôn mặt tuấn dật nho nhã, trên người gã không lộ ra chút khí thế mạnh mẽ nhưng có hơi thở phiêu dật xuất trần.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, Phong Liệt biết người này rất mạnh!
Không nói khác, chỉ việc người này có thể từ ngoài ngàn trượng đi tới gần đây đủ thấy cao thủ bình thường không thể so sánh, dù là cao thủ thần thông cảnh cũng không cách nào làm được.
Người đàn ông trung niên thấy Phong Liệt phản ứng nhanh chóng thì mặt xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau đó cười khẽ nói:
- Ha ha, tiểu tử, đừng sợ! Bổn tọa không có ác ý.
Phong Liệt không vì một câu của đối phương mà bỏ cảnh giác, ở trong sương mù bình tĩnh hỏi:
- A? Không biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?
- Ưm, ngươi gọi ta Tử Long tiền bối là được.
- Cái gì? Ngươi là Tử...Tử Long hộ pháp?
Người đàn ông trung niên chưa dứt câu thì Phong Liệt kiềm không được kinh kêu, lòng dậy sóng.
- Tử Long hộ pháp? Cái này sao có thể chứ? Không lẽ chính là kim lân hộ pháp duy nhất trong ám võ viện! Cao thủ long biến cảnh?
Người đàn ông trung niên thản nhiên gật đầu nói:
- Không sai, chính là bổn tọa!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.