“Thanh Lân, ngươi xác định là nơi này?” Tiêu Viêm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn một mảnh sa mạc bằng phẳng trước mặt, địa hình nơi này, cực kì quá tầm thường, không có bất cứ cái đặc điểm gì có thể khiến cho người khác chú ý, cùng loại Tiêu Viêm rất khó tưởng tượng, địa phương này không chút nào thu hút, dĩ nhiên có tung tích của “Dị hỏa”?
Tại phía sau Tiêu Viêm, là Tiêu Đỉnh ,Tiêu Lệ cùng Tiêu Kiếm, đồng thời còn có mấy chục tên đoàn viên tinh anh của Mạc Thiết dong binh đoàn, bất quá lúc này, bọn họ đều là đem ánh mắt hoài nghi hướng về phía Thanh Lân dẫn đường trước mặt, đối với bọn họ tại Thạch Mạc thành sinh sống mấy năm thậm chí vài chục năm mà nói, khối địa phương này, quả thực là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, hơn nữa trong đó có một số người, thậm chí còn có qua lại nhiều nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm giác được nơi này cùng địa phương khác có cái gì khác nhau đâu a...
Bị mọi người nhìn chăm chú vào, Thanh Lân mặc dù có chút khiếp đảm, nàng quay sang nhìn Tiêu Kiếm thì lúc này hắn đang nhắm mắt im lặng nàng có chút hoảng hốt: “Thiếu… thiếu gia, tại trong cảm ứng của ta, nửa năm trước địa điểm phát sinh dị động, đích thật là ở chỗ này.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm lông mày hơi hơi cau lại, chậm rãi tới trước hai bước, đứng ở một chỗ trên cồn cát nho nhỏ, đưa mắt nhìn chung quanh nhìn, mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.
“Nơi này cũng không có kiến trúc đặc thù cùng với sơn động kì dị, bất quá Thanh Lân tựa hồ không giống đang nói dối... Nếu trên mặt đất không có, trên bầu trời cũng không có... Như vậy, có lẽ ở chỗ này.” Tiêu Đỉnh nhìn chung quanh, đột nhiên ngồi xổm người xuống đến, bàn tay nắm lên một nắm cát, sau đó chậm rãi cho rơi xuống, khẽ cười nói.
“Ý tứ đại ca... ở dưới đất?” Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói.
“Ân, mặc dù có rất nhiều cường giả có thể mượn không khí vặn vẹo trong sa mạc mà chế tạo ra hải thị thận lâu mê hoặc tầm mắt của người khác, bất quá tại chung quanh Thạch Mạc thành trình độ không khí vặn vẹo, còn không đủ để hình thành loại kỳ quan này, cho nên, có thể bài trừ cái khả năng này... Nếu không cẩn thận che lấp, mà chúng ta dùng mắt thường mà lại nhìn không thấy. Như vậy khả năng lớn nhất, đó là đó là trên mặt đất...” Tiêu Đỉnh cười phân tích nói.
Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm nhẹ giẫm giẫm mặt đất, chợt cười khổ nói: “Nhưng cho dù bí mật là đang dưới đất, nhưng chúng ta chung quy khó có khả năng đào lung tung mà tìm chứ?”
“Aa, tự nhiên là khó có khả năng. Tại trong sa mạc đào bới lung tung, nói không chừng cuối cùng sẽ đem chôn sống chính mình, bất quá Mỹ Đỗ Toa nọ nếu cũng có thể đi xuống, như vậy ta đoán trắc hẳn là có thông đạo ẩn giấu.” Cười lắc đầu, Tiêu Đỉnh cười nói: “Bên trong đoàn chúng ta vừa lúc có một hảo thủ biết chút tinh thông điều tra địa hình, chỉ cần để cho bọn họ đến kiểm tra đo lường một phen, hẳn là không khó tìm kiếm ra thông đạo tiến vào lòng đất.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm thở phào, cười nói: “Đã như vầy. Như vậy đành phải phiền toái bọn họ.”
“Tìm kiếm thông đạo thật ra là việc nhỏ... Bất quá nơi này cách Thạch Mạc thành cũng không xa. Chúng ta nhân mã lớn như thế mà công khai dò xét cổ địa. Ta nghĩ sợ rằng sẽ bị thế lực khác bên trong Thạch Mạc thành phát hiện được. Tháp Qua Nhĩ sa mạc ban đêm rất là ngắn ngủi. Nếu chỉ ở buổi tối mới tiến hành công việc thì không chỉ sẽ tiêu hao đại lượng thời gian. Hơn nữa nói không chừng còn có thể bởi vì duyên cớ trời tối mà bỏ sót một địa phương ít trọng yếu... Ở Thạch Mạc thành này. Lấy thực lực Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta. Trừ những tiểu thế lực không dám trêu chọc ra thì có Sa Chi dong binh đoàn... Không thể nói sẽ không nhảy ra quấy nhiễu.” Tiêu Đỉnh lắc đầu. Cau mày bất đắc dĩ nói.
“Sa Chi dong binh đoàn?” Tiêu Viêm cau mày.
“Sa Chi dong binh đoàn bên trong Thạch Mạc thành ngoại trừ thành chủ phủ thế lực cực mạnh ra. Mặc dù trên tổng thể thực lực. Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta cũng không chỗ thua kém. nhưng bọn họ có đoàn trưởng Sa La, là một kẻ đại đấu sư. Ngươi hẳn là minh bạch đại đấu sư cùng đấu sư chênh lệch như thế nào rồi. Cho nên ngày thường nếu như không đại sự. Chúng ta bình thường đều sẽ không trêu chọc vào Sa Chi dong binh đoàn. Bất quá lần này chúng ta nếu như gióng trống khua chiêng mà tìm tòi. Tóm lại nếu để cho bọn họ trỗi dậy lòng hiếu kì. Dưới tình huống loại này. Bọn họ tự nhiên khó có khả năng bảo trì bàng quan.” Tiêu Lệ một bên có chút bất đắc dĩ lên tiếng nói.
Nghe vậy. Tiêu Viêm chép chép miệng. Trầm ngâm một hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ. Mỉm cười nói: “không quan hệ. Đại ca cùng nhị ca chỉ đơn giản làm cho người ta tìm tòi tốt là được rồi. Bất quá vẫn mong nhất định không nên đem tin tức dị hỏa truyền ra ngoài. Còn Sa Chi dong binh đoàn nọ. Nếu là bọn họ thật muốn muốn nhúng tay... vậy để cho ta giải quyết.”
“Aa. Nơi này là toàn là nòng cốt của Mạc Thiết Dong Binh đoàn, Lúc đàu chúng Ta Toàn là những huynh đệ vào sống ra chết, Nên giữ bí mật, Tuyệt đối không thành vấn đề” Tiêu Lệ vỗ vỗ lồng ngực, Bất quá vẫn có chút lo lắng nói : “Ngươi có thể giải quyết Sa La của Sa Chi Doang binh đoàn ? Thực lực của ngươi...Ta có chút lo lắng hay là ngươi để tứ đệ đi?”
“Không cần Nhị ca, nếu Sa Chi dong binh đoàn muốn nhúng tay vào thì đừng trách Tiêu Viêm ta độc ác” Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay lại.
“Được rồi, đã như vậy, Tuyết Lam, Ngươi chạy về Mạc Thiết Dong bing đoàn, Đem mấy người am hiểu dò xét địa hình mang đến đây, Tranh thủ trong vòng một ngày, Tìm kiếm ra thông đạo” Tiêu Đỉnh quay đầu, Phân phó cho Tuyết Lam.
“Không cần đâu đại ca” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Đệ tìm ra rồi các huynh theo đệ”
“A” Tiêu Viêm: “Đệ nói đệ đã tìm ra sao? Nó ở đâu?”
“Đệ không chắc lắm” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Bất quá thần thức đệ dò xét xung quanh đây cố gắng chú ý tìm tòi mới ra được vị trí của một địa đạo. Các huynh theo đệ”
Tiêu Kiếm mỉm cười khởi hành bước chân về phía trước. Ba huynh đệ theo sau hắn có vẻ nghi hoặc nhìn hắn. Không ngờ trong tình trạng này mà hắn có thể dùng thần thức để tìm ra địa đạo cũng quá bá đạo đi.
Tiêu Kiếm vừa đi hắn cũng liên lạc với hai phân thân luôn. Một âm thanh truyền vào đầu hắn: “Bản tôn ngài có gì phân phó”
“Không có chuyện gì lớn” Tiêu Kiếm cười: “Nhờ Tử Hỏa và lão Hoàng giúp ta đi dẹp loạn mấy tên Sa Chi dong binh đoàn nếu chúng không biết yên thân thì các người biết phải làm sao rồi chứ?”
“Vâng thưa bản tôn?” Âm thanh trong đầu Tiêu Kiếm hồi đáp.
Là thế lực lớn nhất Mạc thành, Tất nhiên là có vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động, Cho nên khi Tuyết Lam mang người đi không lâu thì đã có một số lính đánh thuê đến khu vực chỗ của họ dò xét, Vẻ mặt mê hoặc nhìn thành viên của Mạc Thiết dong binh đang dò xét.
Đứng ở một chỗ trên cồn cát, Tiêu Đỉnh nhìn người đến càng ngày càng nhiều, Bất đắc dĩ cười khổ, Lắc đàu : “Cứ như vậy không đầy canh giờ, Sa Chi dong binh đoàn sẽ phái người đến đây.”
Khuôn mặt Tiêu Lệ mơ hồ có chút âm hàn Tàn nhẫn, bàn Tay giơ lên, trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, Hung hăng cắm ở cồn cát, âm lãnh nói : “Nếu lần này bọn họ dám quá phận, Sa chi dong binh đoàn cũng đừng có nghĩ là yên ổn. Sa Chi dong binh đoàn trờ bỏ La Bố,Cả đám còn lại chỉ là một lú phế vật mà thôi.”
Lúc này Tiêu Kiếm đang đi phía trước mỉm cười: “Các vị đại ca yên tâm ta đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu”
“Tứ đệ ý của đệ là…” Tiêu ĐÌnh nghi hoặc nhìn về phía trước Tiêu Kiếm bất quá hắn chỉ mỉm cười im lặng tiếp tục dẫn đường.
…
Hai hắc bạch thiếu niên cùng với hai cường giả đứng trong không trung, trong đó một người thanh niên đang ôm một con mèo nhỏ có hai cánh trông cực lỳ đáng yêu. Bạch y thanh niên tiến đến cúi đầu: “Lần này nhờ Hải lão giúp chúng tôi rồi”
“Hahaha” Hải Ba Đông cười lớn: “Ta đã hứa với hắn sẽ bảo hộ Tam ca hắn trong vòng ba năm chuyện này thì có đáng là gì?”
Bốn người bay đến hướng về phía xa ma tăng tốc. Xa xa hiện nên tầm mắt họ là một đội ngũ gồm vài chục người. Hai thanh niên nhíu mày cùng với một lão già và trung niên từ trên trời hạ xuống. Đám dong binh thấy có người từ trên trời hạ xuống thì hoảng hốt cường giả đấu vương. Một một nam nhân khuôn mặt âm độc trong đám dong binh bước ra, ánh mắt hắn đảo qua bốn người thì há hốc mồm kinh ngạc. Hắn biết bất kỳ ai trong họ cũng đủ giết hắn như một con kiến. Hít lấy một tinh hơi lấy tinh thần, nam tử bước đến: “Tại hạ là Ma Tinh phó đoàn trưởng của Sa Chi dong binh đoàn, không biết các vị tiền bối tại sao lại chặn đường Sa Chi dong bình đoàn chúng ta”
Bạch phát lão nhân giọng nói lạnh lùng: “Các ngươi là người của Sa Chi dong binh đoàn”
“Vâng các vị tiền bối có quen biết Sa Chi dong binh đoàn của chúng ta” Nam tử tên Ma Tinh giọng nói kính cẩn.
“Không quen biết” Lão nhân giả giọng nói lạnh lùng.
“Vậy không biết các vị tiền bối ở đây là có ý gì?” Ma Tinh lúc này hơi run run.
“Ý gì ư?” Bạch phát lão nhân cười lạnh cả người phát ra uy áp nặng nề. Ma Tinh run rẩy lúc này khụy cả chân xuống hai chân hắn quỳ xuống miệng lẩm bẩm: “Cường giả đấu hoàng…”
“Băng Hoàng ta không nhiều lời bọn ngươi mau cút về!” Ngữ khí lão lạnh lùng: “Và nhân tiện nói với tên La Bố gì đó từ nay trờ đi Mạc Thiết dong binh đoàn sẽ do ta bảo hộ nếu đoàn trưởng các ngươi có ý gì với Mạc Thiết dong binh đoàn thì đừng trách Hải Ba Đông ta” Nói đến đây Hải lão vung tay lên một đạo đấu khí chém mạnh lên một gốc cây to gần đó. “Ầm” âm thanh phát ra rung chuyển cả khu vực. Lúc này thân cây không những bị đổ gãy mà còn bị đóng băng hoàn toàn.
“Vâng, vâng” Ma Tinh run lẩy bẩy hắn quay sang nhìn đám dong binh phía sau: “Rút, còn không mau rút…”
Đi một đoạn đường Ma Tinh mới lẩm bẩm: “Chả lẽ là Băng Hoàng tiền bối, một trong thập đại cao thủ của Gia Mã đế quốc…”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Kiếm dẫn mọi người đến một khu vực khá hẻo lánh lúc này hắn tiến đến một chỗ cát tiến đến chỗ đõ quay lại nhìn mọi người mỉm cười. Bên cạnh hắn là một vết lõm sâu xuống dưới. Tiêu Kiếm nhìn mọi người nói: “Ở đây!”
“Đệ ta xem nào” Tiêu Viêm tiến tới chỗ Tiêu Kiếm đang đứng. có chút vui mừng lẫn sợ hãi,hắn phát hiện nơi chỗ lõm có một cái động khẩu rộng chừng nửa thước được các dong binh đào ra. Con mắt liếc vào bên trong động khẩu chỉ thấy một mảnh tối om như mực, hơn nữa lại có nhiệt khí nhàn nhạt.
“Tiêu Kiếm thiếu gia” một âm thanh vang lên thì ra là Thanh Lân: “Ta cảm nhận thấy hơi thở ở đây rốt lồng đậm.”
“Lời ngươi nói là thật” Tiêu Viêm nhíu mày: “Chẳng lẽ Mỹ Đỗ Toa nữ vương đã từng qua đây” Tiêu Viêm nhìn vào động khẩu đen ngòm. Phía trong bốc ra nhiệt khí nhàn nhạt trong nhiệt khí không ngờ lại nồng đậm hỏa thuộc tính.
“A, nàng rất giỏi, tốt lắm.” Giơ ngón cái lên hướng về phía Thanh Lân, nhìn tiểu cô nương khuôn mặt nở nụ cười xán lạn, Tiêu Kiếm khuôn mặt cười nhu hòa, điều này làm Thanh Lân có chút đở mặt.
Trong tay Tiêu Viêm cầm một viên Nguyệt Quang thạch ném vào bên trong động khẩu. Nguyêt Quang thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lăn lóc mấy cái rồi từ từ biến mất. Nhìn Nguyệt Quang thạch nhanh chóng biến mất, Tiêu Viêm nhíu mày nhẹ giọng nói:”Xem ra cái thông đạo này cũng không thông thẳng a.”
Tiêu Kiếm mỉm cười: “Đại ca nói đúng có khoảng trên chục cái thông đạo nếu đệ tính không nhầm hơn nữa các thông đạo lại còn lối với nhau khá chằng chịt”
“Sao đệ biết” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Ha” Tiêu Kiếm cười nhếch mép: “Khi nào thần thức huynh đủ mạnh thì việc này không khó. Đáng tiếc thông đạo quá sâu và dài thần thức đệ không quét hết”
“Như vậy a...” Tiêu Viêm chau mày khổ não.
“Có cần ta phái người xuống dò xét một chút không?”. Tiếng cười của Tiêu Đỉnh từ phía sau truyền đến.
Quay đầu lại, Tiêu Viêm nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ lắc đầu nói:”Phía dưới này không biết còn có cái gì nguy hiểm không ? Mạc Thiết dong binh đoàn tổn hao nhiều nhân lực tìm kiếm giúp đệ như vậy, đệ đã rất hài lòng rồi. Nếu lại để bọn họ tiến vào trong tìm kiếm, lỡ có gì đột xuất xảy ra khiến họ bị tổn thương, sẽ khiến đệ hối hận vô cùng.”
“Aa, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ không cần lo lắng. Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta không có hạng người tham sống sợ chết đâu.” Những đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn chung quanh cười lớn nói.
“Như vậy đi, ta sẽ chọn lựa mười người thực lực kha khá, sau đó cùng ngươi đi xuống xem một chút. Dù sao để các ngươi đi xuống một mình chúng ta cũng không yên tâm. Nếu lỡ để các ngươi xảy ra chuyện gì chắc phụ thân từ Ô Thản thành chạy đến trực tiếp làm thịt bọn ta mất.” Tiêu Đỉnh trầm ngâm một hồi, khẽ cười nói.
Tiêu Kiếm mở miệng: “Đệ thực sự không muốn huynh đệ Mạc Thiết dong binh đoàn xuống ta thực sự không an lòng đại ca có đệ ở đây rồi đệ sẽ lo cho Tam ca”
“Nhưng quả thật nếu để hai đệ xuống làm đại ca như chúng ta quả thực không yên lòng chút nào” Tiêu Lệ Tiêu Đình nhìn nhau.
“Đại ca yên tâm chắc chắn tứ đệ sẽ bảo vệ được ta” Tiêu Viêm mỉm cười.
“Đại ca, nhị ca yên tâm ta Tiêu Kiếm nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tam ca” Tiêu Kiếm quay sang nhìn hai người. Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh nhìn nhau thở dài: “Vậy hai đệ nhớ bảo trọng”
“Thanh Lân cô đi với chúng ta” Tiêu Kiếm mỉm cười.
“Ta, ta sao, Tiêu Kiếm thiếu gia” Thanh Lân ngơ ngác chỉ vào mình. Tiêu Kiếm mỉm cười: “Vì cô có thể cảm nhận hơi thở đó lên ta muốn cô đi cùng như vậy sẽ tìm kiếm dễ dàng hơn”
“Vâng, Tiêu Kiếm thiếu gia” Thanh Lân cúi đầu. Lúc này mọi người nghe xong có lý, vừa rồi họ định ngăn cản vì cho Thanh Lân đi cũng không được việc nghe xong lời nói của Tiêu Kiếm thì thấy có lý nên đồng ý.
Tiêu Kiếm lúc này dẫn theo Tiêu Viêm bước vào thông đạo. Hắn quay sang vẫy vẫy tay về phía Thanh Lân. Nhìn thấy động tác của Tiêu Kiếm, Thanh Lân liền vội vã chạy lại, đôi nhãn đồng màu bích lục nhìn chằm chằm vào Tiêu Kiếm làm hắn có chút ngây ngất.
Ánh mắt thô lược đảo qua cặp nhãn đồng mê người kia Tiêu Kiếm sắc dục lại nổi lên, sau đó vươn tay kéo Thanh Lân lại vào trong lòng mình, mỉm cười nói:”Nhờ nàng rồi.”
Bị Tiêu Kiếm kéo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân dần dần ửng đỏ, ôn nhu gật đầu.
“Dị hỏa, phía dưới thật sự có sao? Mong rằng không khiến ta thất vọng...” Thân thể cấp tốc lướt nhanh trong thông đạo, Tiêu Viêm lúc này cầm chặt tay Tiêu Kiếm quay sang lẩm bẩm.
“Tam ca chớ quá bi quan” Tiêu Kiếm mỉm cười.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong thông đạo tối đen, Tiêu Kiếm ôm chặt Thanh Lân trong lòng, hai người dựa vào độ dốc của thông đạo, không ngừng trượt xuống theo sau là Tam ca hắn Tiêu Viêm. Trên bàn tay nhỏ bé của Thanh Lân cầm một miếng nguyệt quang thạch, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ đó, nhưng với Tiêu Kiếm quen dùng thần thức rồi thì có nguyệt quang và không có nguyệt quang cũng không khác nhau là mấy.
Thân thể trượt xuống thêm một lúc, thần thức Tiêu Kiếm đảo qua hai bên vách động, sau một lúc, có chút ngạc nhiên phát hiện, cái thông đạo này cực kì bóng loáng, cơ hồ không có một hòn đá nào gồ ghề từ trong nhô ra, nhìn qua như bị một cột năng lượng hình trụ cực kì khổng lồ ấn lõm sâu vào.
Sau gân hai ba phút trượt xuống Tiêu Kiếm ôm chặt lấy Thanh Lân có vẻ như lúc này hắn đã cảm nhận được nơi đặt chân ở phía trước. Dùng ma khí làm đêm. Tiêu Kiếm không khó khăn gì khi hạ cánh cả bất quá hắn lại chơi khó Thanh Lân. Hắn giả vờ trượt tay rơi xuống trước khi Thanh Lân rời xuống nàng hét lên một tiếng “Á” bất quá khi tiếng kêu chưa dứt thì Thanh Lân đã bị Tiêu Kiếm ôm vào trong lòng ngực: “Thanh Lân xin lỗi vừa rồi ta trượt tay”
“Tiêu, Tiêu Kiếm thiếu gia mau bỏ Thanh Lân ra” Thanh Lân giọng nói ngượng ngùng xấu hổ lại đỏ mặt.
Thấy Tiêu Viêm đã xuống tới. Tiêu Kiếm dùng ma khí nhẹ nhàng làm đệm để Tiêu Viêm đáp xuống rất nhẹ nhàng. Tiêu Viêm biết ý mỉm cười: “Cảm ơn tứ đệ” Nghe vậy Tiêu Kiếm chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Tiêu Viêm lúc này nhìn về phía trước có hơn chục cái thông đại. Nhìn chúng Tiêu Viêm lắc đầu hướng về phía Thanh Lân cười hỏi:”Ngươi thử cảm ứng một chút đi, chứ nếu đi lần lượt từng cái, không có mất vài ngày chắc không thể đi hết được.”
“Vâng Tiêu Viêm thiếu gia.” Nhè nhẹ gật đầu, con ngươi hơi chớp chớp, chỉ thấy chúng quanh đồng tử màu bích lục, ba cái điểm nhỏ màu xanh biếc lặng yên hiện ra.
Thần thức Tiêu Kiếm quan sát thì hắn giật mình kinh ngạc tại sao trên con ngươi nàng lại xuất hiện như lần trước vậy. Thanh Lân chậm rãi nhắm con ngươi lại cảm ứng hơi thở trong thông đạo.
Thời gian trầm mặc chỉ là trong giây lát, Thanh Lân rốt cuộc cũng mở đôi mắt màu bích lục ra, bàn tay chỉ vào một thông đạo bên trái, nhe giọng nói:”Tiêu Viêm thiếu gia. Mặc dù có mấy thông đạo khác cũng lưu lại một ít hơi thở, nhưng mà trong thông đạo này lại nồng đậm nhất, xem ra trong nửa năm trước người đó đã ở trong này lâu nhất.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm ánh mắt quét về cái thông đạo tối đen kia. Cái thông đạo rõ ràng rất dài, ánh mắt nhìn lâu cũng chỉ thấy một mảng đen kịt dày đặc. Nhìn tình huống này, Tiêu Viêm không khỏi hơi nhíu mày.
Tiêu Kiếm hơi hơi nhíu mày: “Ta cảm nhận được hỏa thuộc tính phía trước rất mạnh. Nếu đệ không đoán nhầm có thể là một thứ gì đó tỏa ra hỏa thuốc tính rất mạnh giống như dung nham chẳng hạn”
“Đệ nói dưới đó là dung nham hay sao?” Tiêu Viêm há hốc mồm.
“Đệ không chắc” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Hắn thở dài: “Chúng ta cứ thử tiến về phía đó xem sao”
Nghe thấy điều này Tiêu Viêm có chút mừng dỡ. Trong thông đạo đen kịt lại xuất hiện một cổ hỏa diễm nóng rực, chứng tỏ khả năng xuất hiện dị hỏa là rất cao. Đối với Tiêu Viêm đang đau khổ một mực tìm kiếm dị hỏa mà nói, không nghi ngờ gì là một tin tức vô cùng tốt.
Tiêu Kiếm đi vào thông đạo hắn cảm giác hơi có chút lành lạnh giống như một thứ gì đó làm cho ở đây có chút lành lạnh. Hắn quay sang thì thấy Tiêu Viêm đang lấy một viên hồi khí đan trong nạp giới ra nhét vào trong miệng. Hắn biết đây là thói quen của Tam ca trước khi làm bất kì chuyện gì. Dù sao, nói không chừng vào một lúc nào đó, đấu khí lại chính là điểm quyết định đến sinh tử. Hắn thở dài Tam ca cũng lo lắng thái quá đi. Bởi vì phía trước nếu như có người có thực lực mạnh mà nói hắn sẽ cảm nhận được ngay. Hắn chỉ cảm giác được hơi thở nhỏ yếu hình như là một loại ma thú thì phải.
Trong thông đạo tối đen như mực, tựa hồ không có khái niệm về thời gian, ba người có chút cảm giác cứng nhắc đi về phái trước, mà thông đạo cũng tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, thủy chung không nhìn thấy ánh sáng. Loại tình cảnh này tựu giống như là đang đi đến tâm của quả đất vậy.
Tiêu Kiếm càng đi vào sâu hắn lại cảng cảm thấy hỏa thuộc tính ở đây càng nồng đạm hơn nữa không khí chút lành lạnh thì đang mất dần.
“Lúc này mới vừa tiến vào hỏa thuộc tính đã đậm đặc như vậy! Nơi này khả năng rất cao có dị hỏa?” Tiêu Viêm càng đi xuống hắn càng cảm giác chờ mong.
Tiêu Viêm mím môi, nhãn đồng bốc lên khát vọng. Dị hỏa a, từ sau khi tu luyện Phần quyết, đó là thứ kì vật của thiên địa hắn mong muốn nhất. Bây giờ nó xuất hiện trước mặt, loại cảm xúc hạnh phúc bất thình lình này cơ hồ làm Tiêu Viêm kích động đến mức thân thể phát run run...
Tiêu Kiếm lúc này quan sát hai người một chút với Tam ca hắn người tu luyện hỏa thuộc tính thì không sao với Thanh Lân hắn có chút lo lắng. Tiêu Kiếm mở miệng: ““Thanh Lân, nếu muội thấy không chịu được, phải nói cho ta ngay, biết không ?”
“Ừm.” Ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân, tựa hồ cũng không vì hỏa thuộc tính nóng rực xung quanh mà có dị trạng gì.
Càng đi vào sâu, hỏa thuộc tính càng lúc càng nồng đậm, có mấy dong binh thực lực kém đã bắt đầu không chịu được bất đắc dĩ phải thoái lui.
Tiêu Kiếm nhìn về phía trước mỉm cười: “Sắp tới rồi Tam ca!”
Sắc mặt Tiêu Viêm lúc này cũng mừng rờ: “Thảo nào hỏa thuộc tính trong cơ thể ta lúc này lại tăng trưởng nhanh như vậy”
Lộ trình cuối cùng, ba người tốc độ càng thêm nhanh, vội vàng xuyên qua lộ trình ngắn ngủi này,đi tới cuối thông đạo... Đứng ở cuối thông đạo,thần sắc ba người rung động nhìn thế giới hỏa hồng trước mặt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Đứng ở cuối cái thông đạo nho nhỏ, Tiêu Kiếm ba người nhìn cái thế giới nham thạch nóng chảy tựa hồ không có giới hạn này, ngoại trừ rung động ra, đều không tự chủ được nuốt vội một ngụm nước bọt.
“Ha, thú vị Không nghĩ tới dưới nền đất bên ngoài Thạch Mạc thành lại có một địa phương như vậy.” Tiêu Kiếm nhếch miệng cười nhìn về phía dung nham đỏ thầm phía dưới. Lúc này trên cánh tay hắn Hỏa Long có chút nhộn nhạo.
“Đúng vậy, một thế giới nham tương đồ sộ dưới mặt đất...” Thân thể Tiêu Viêm đồng dạng được tầng đấu khí bao lấy, bất quá nhiệt độ cực cao xung quanh vẫn làm hắn cả người phát sốt.
Tiêu Kiếm lúc này sực nhớ ra hắn quay đầu về phía Thanh Lân không khỏi có chút ngạc nhiên, tựa hồ nàng đối với nơi này còn dễ chịu hơn so với hắn. Phải biết rằng Thanh Lân không có đấu khí a.
Sau khi ổn định chút tinh thần hắn dùng thần thức quét qua thân thể Thanh Lân có thể phát hiện ra bên trong thân thể nàng tựa hồ có một cỗ năng lượng âm hàn không ngừng phóng thích ra. Chính nhờ cỗ năng lượng đó chống đỡ cho nên Thanh Lân mới có thể theo bọn họ đến được cuối thông đạo này.
Tiêu Viêm lúc này quay ra nhìn Thanh Lân sau đó quay sang với Tiêu Kiếm: “Đệ có nhìn ra không? Tiểu nha đầu này có chút kỳ dị, chẳng lẽ bởi vì huyết mạch xà nhân trong người nàng? Nhưng ta thấy cho dù là một xà nhân bình thường đi tới loại địa phương địa phương này cũng chỉ có thể kêu thảm lùi lại mà thôi, sao lại vậy được nhỉ?”
“Ân đệ cũng thấy thế” Tiêu Kiếm gật gật đầu: “nhưng đệ chắc chắn là nó có liên quan tới con mắt của nàng”
“Ây” Tiêu Kiếm nheo nheo mắt nhìn về một nơi trong đó chỉ tay: “Có vẻ như chúng ta không phải người duy nhất ở đây!” Do dung nham đặc nóng mà thần thức Tiêu Kiếm thẩm thấu vào có chút khó khăn
“Ý đệ là có ma thú ẩn nấp dưới đó” Tiêu Viêm nhíu mày nói.
“Ta cũng cảm thấy vậy” Thanh Lân con ngươi màu bích lục nhìn mênh mông nham tương, gấp giọng nói.
“Thanh Lân, ngươi cũng nhìn ra sao, nó là thứ gì?” Ở trong hiểm địa này, cho dù Tiêu Viêm có được Dược lão hộ thân, cũng không dám quá mức khinh thường, lập tức ngưng trọng hỏi.
“Bên trong nham tương, tựa hồ có vật gì đó tồn tại. Ta có thể cảm giác được một chút hơi thở của nó...Nó rất mạnh...” Thanh Lân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nham tương đang không ngừng quay cuồng, con ngươi màu bích lục hiện lên một chút u quang, giống như nhìn xuyên hết thảy trở ngại của nham tương,thấy hết những gì kì lạ ẩn dưới đó.
“Nếu đệ không nhầm thì nó là một con rắn thì phải” Tiêu Kiếm khoanh tay một tay chống cằm.
“một con hỏa mãng” Tiêu Viêm hỏi lại.
“Ân” Tiêu Kiếm gật đầu.
“Chẳng lẽ đây là hơi thở nửa năm trước ngươi cảm ứng được ?” Tiêu Viêm quay sang nhìn Thanh Lân.
“Không phải, cỗ hơi thở đó so với nó mạnh hơn.” Thanh Lân lắc đầu nói
“Thực lực của nó, mạnh hơn Sa Chi dong binh đoàn La Bố một ít. Nhưng vẫn yếu hơn tứ thiếu gia nhiều” Thanh Lân khoa tay múa chân, nhẹ giọng nói. Nàng sinh sống tại Thạch Mạc thành, nhìn thấy người mạnh nhất là La Bố cấp bậc đại đấu sư, cho nên cũng chỉ có thể đem hắn ra so sánh.
“Hô...’’ Thở nhẹ ra một hơi, Tiêu Viêm híp mắt lại. Trầm ngâm trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu, trầm giọng nói: “Mặc kệ trong này có cái gì, ta cũng phải vào xem, không chừng thứ mà ta cần nằm dưới nham tương cũng nên.”
“Từ từ xem nào ” Tiêu Kiếm dang tay ra chắn trước mặt Tiêu Kiếm ngăn hắn cất bước: “Để cho đệ xem sao đã” ngăn cản Tiêu Viêm, Tiêu Kiêm lăng không phi hanh đứng phía trên dung nham nóng chảy.
Phi hành tại không trung, Tiêu Kiếm cảm thấy địa huyệt này có chút rộng lớn, nham tương xung quanh cơ hồ tụ lại thành một cái hồ thật lớn, thỉnh thoảng một cột nham tương bất ngờ vọt lên, Tiêu Viêm cùng Thanh Lân nhìn thế mà hoảng hốt muốn hét lên cảnh bảo nhưng hắn lại không để ý lắm về vấn đề này. Hắn cảm giác cơ thể mình có chút hỏa thuộc tính bị ma khí cắn nuốt kèm theo đó là chút độc tính không đáng ngại
Tiêu Kiếm mỉm cười trên người hăn xuất hiện huyết hỏa đỏ rực. Trên tay hắn một con hăc hỏa long xuất hiện. Một cái đầu rồng từ trên cánh tay hắn thò ra ngoài. Tiêu Kiếm nhìn xuống vùng dung nham thì lúc này có vẻ như con quái vật trong nham thanh cực kỳ hoảng sợ nó bắt đầu lặn sâu xuống phía dưới.
“Tưởng dễ chạy như vậy sao” Tiêu Kiếm mỉm cười. Một con hỏa long to lớn theo cánh tay hắn phi thẳng xuổng hồ dung nham làm dung nham bắn ra tung tóe
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Chương 185: Song đầu linh xà và Bích Xà Tam Hoa Đồng
Hỏa Long gầm rú, phá vỡ nham thạch phát ra một tiếng kêu bén nhọn, bắn mạnh đến người Tiêu Kiếm đang ở trên không trung, Đem hồ nham thạch đang yên ả tự nhiên bị bạo liệt ra, từng cột hỏa trụ bắn mạnh lên cao. Bất quá gặp phải huyết hỏa của Tiêu Kiếm lại không chút ảnh hưởng nào tới hắn.
Thanh Lân lúc này thì cực kỳ rùn rẩy nhìn về hỏa long phía trước. Tiêu Viêm nhi hoặc tiến đến gần Thanh Lân nhẹ giọng: “Thanh Lân ngươi làm sao vậy?”
“Tiêu Viêm thiếu gia” Lúc này đôi chân Thanh Lân hơi run rẩy: “Ta không biết nhìn hỏa long của Tiêu Kiếm thiếu gia thì trong thâm tâm ta cực kỳ sợ hãi hơn nữa còn muốn cúi đầu hành lễ”
“Cái gì?” Tiêu Viêm mở miệng lớn.
Hỏa Long lúc này đuổi theo đầu mãng xà trong lòng dung nham. Dung nham lúc này kịch liệt sôi động. Ở trên mọi người nhìn xuống có thể thấy được chắc chắn.
“Rống” Ma thú trong dung nham lúc này có vẻ đau đớn. Hỏa Long từ trong dung nham bay vọt lên trong miệng nó cắn một con mãng xà. Con mãng xà này có hình thể thật dài, nhìn sơ qua cũng dài đến bốn, năm trượng, Toàn thân màu đỏ, từ xa nhìn lại thì tháy giống như một khối ngọc màu đỏ, bên ngoài thân thể của nó là những miếng lân phiến màu đỏ tươi, hơn nữa nó còn có hai đầu.
Hỏa Long lâu ngày trong tay Tiêu Kiếm không được thả ra ngoài lại nhớ lần trước bị chủ nhân đối xử tệ bạc. Nó với Tiêu Kiếm có khế ước chủ tớ nên không làm gì được. Hỏa Long lúc này cực kỳ tức giận nên nó phải lấy song đầu linh xà ra làm vật phát tiết.
“Rầm” Song đầu linh xà bị Hỏa Long ném mạnh vào vách đá. Nham thạch quanh đó bị vỡ nát. Linh xà giống lến một tiếng trong hai cái miệng nó chảy ra dòng máu huyết màu đỏ trong đó còn nồng đậm khí tức hỏa thuộc tính. Hỏa Long cảm giác vẫn chưa phát tiết thỏa mãn. Nó liên tục phun những hắc cầu vào phía Song đầu linh xà. Song đầu linh xà cực kỳ sợ hãi nó muốn lao mình đi chạy trốn nhưng những hắc hỏa cầu nhỏ liên tục bắn về phía người nó nổ mạnh làm nó bị thương khắp mình mẩy. Thanh Lân lúc này nhìn con song đâu linh xà trong lòng nàng có chút chua xót thương cảm.
Nham xà lúc này rơi vào dung nham cả thân hình nó nổi lềnh bềnh có vẻ như sắp chết vậy. Hỏa Long lúc này hai mắt phát sáng đỏ bừng có vẻ như tâm tình không tốt.
“Hí, hí…” Song đầu linh xà phát ra những tiếng rất nhỏ như cầu xin lòng thương cảm của Hỏa Long bất quá Hỏa Long không thèm để ý. Trong miệng nó lúc này xuất hiện một hắc cầu to đùng. Tiêu Kiếm khó chiu hét lớn: “Hỏa Long mày định phá tan nơi này sao?”
Nghe thấy lời cảnh báo của Tiêu Kiếm nó có chút khó chịu nuốt lại hắc hỏa cầu. Rồi quay sang nhìn Song đầu hỏa linh xà. Có vẻ như lâu lắm rồi nó chưa được ăn linh hồn kẻ tù khi Tiêu Kiếm lên Trung đẳng tiểu ác ma.
“Tiêu Kiếm thiếu gia xin ngài tha cho nó đi. Dù gì nó cũng đã bị thương rất nặng rồi không thể tấn công chúng ta được nữa!” Thanh Lân lúc này đột nhiên vang lên.
“Hài” Tiêu Kiếm thở dài hắn nghĩ Thanh Lân nàng cũng quá nương thiện đi: “Được rồi Hỏa Long trở về!”
“Rống, rống” Hỏa Long cảm thấy tức tối nó ngoan cố chống cự bất quá khế ước nó không thể làm gì khác hơn là quay lại tay Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm nhìn vết săm màu hắc sắc đang dãy dụa trên tay mình dần dần trở lại thì mỉm cười.
Lúc này đầu hỏa xà nghe được lời Thanh Lân thì tỉnh dậy nó nhẹ nhàng bước về phía Thanh Lân. Tiêu Viêm lúc này kinh nghi nhìn thẳng phía hỏa xà định rút huyện trọng xích ra bất quá hắn lại thấy ngạc nhiên là Tứ đệ mình không có phản ứng gì.
“Tiêu Viêm thiếu gia ta thấy con hỏa xà này nó không có ý xấu với ta đâu” Thanh Lân quay sang nhìn con hỏa xà đang tiến về phía nàng.
Nàng tiến đến nhìn vào mắt con rắn thì đột nhiên trong con ngươi của nàng Cặp Bích Lục đồng tử đột nhiên hiện ra Ba điểm nhỏ màu xanh... Lúc này xuất hiện ba điểm nhỏ màu xanh biếc, Sao với tất cả mọi thứ đều rõ ràng hơn, Thậm chí, Cẩn thận nhìn, thì có thể phát hiện Ba cái Điểm nhỏ xanh, Tựa như giống Ba bông hoa.
Theo đóa hoa màu xanh biếc quỷ dị hiện ra, Một mảnh U quang đột nhiên từ trong đó bắn mạnh ra. Chiếu thẳng vào trán của Hỏa linh xà. Lúc này U quang bắn thẳng, chiếu sáng vào thân thể khổng lồ của Hỏa linh xà, Chợt cứng ngắc, Đôi mắt Hỏa linh xà có chút hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Tiểu cô nương.
U Quang quỷ dị ở tại thân thể Hỏa linh xà chậm rãi di động cuối cùng dừng ở giữa tâm của cái Đầu Rắn... Quang mang đình chỉ di động, Sau đó chậm rãi thu nhỏ lại, mà khi quang mang thu nhỏ lại, Nhưng trong đó lại chứa
Phạm vi U quang càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thu nhỏ lại chỉ bằng lòng bàn tay, Mà lúc diện tích đường u quang nọ thu nhỏ lại, Sau đó U quang bắn mạnh đóa hoa nhỏ màu xanh biếc đó thẳng vào trung tâm đầu của Hỏa linh xà.
Sau khi đóa Hoa xuất hiện, U quang bắt đầu từ từ biến mất, Một lát sau, Đóa hoa trong nhãn đồng của Thanh Lân từ từ tiêu tán, trong nháy mắt hồi phục lại nhãn đồng màu lục như trước... Sau khi Nhãn đồng hồi phục bình thường, Thân thể Thanh Lân một trạn lay động, Mí mắt rốt cuộc nhắm lại, cuối cùng nằm vật xuống.
Sau khi Thanh Lân nằm vật xuống, Thân thể không lồ của Hỏa linh xà vẫn đang còn ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, chỉ bất quá, Ánh mắt nhìn Thanh Lân không cò sự hung ác mà thay thế chính là một ánh mắt hiền lành...
“Chuyện gì xảy ra ?” Con mắt gắt gao nhìn Hỏa linh xà, Tiêu Viêm Phát hiện, Hiện tại Hỏa linh xà quả nhiên không có ý đồ công kích, Không khỏi có chút ngạc nhiên, Liền hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm...” Thanh Lân hơi lắc đầu, tiến lên hai bước, Con Ngươi màu lục chằm chằm nhìn Hỏa linh xà trước mặt, nghi hoặc nói : “Không biết tại sao, Ta tựa hồ cùng nó thành lập một loại phương thức liên lạc, Mà Ta lại cảm ứng được Ý niệm của nó...”
“Ách ?” Tiêu Viêm sửng sốt, Ánh mắt đảo qua Hỏa linh xà đang ôn thuận nằm đó, Nhìn Đóa hoa màu xanh biếc trên trán của Hỏa Linh xà, Khẽ nhíu mày,...Lúc trước rõ ràng không có...
“Sách sách, sách sách... Rất giỏi. Tiểu tử Ta không biết vận của ngươi xui hay là may nữa, gặp toàn là sự cổ quái. vậy mà lại gặp được một cái Bích Xà Tam Hoa Đồng.” Lúc Tiêu Viêm Đang nghi hoặc, Dược lão cười than không thôi, Tiếng nói trong lòng vang lên.
“Bích xà Tam Hoa Đồng? Đó là cái đồ vật gì ?” Xưng hô xa lạ làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Ân... Nói như thế nào nhỉ... Đây là một loại Đồng Tử trời sinh, Tựa hồ chỉ xuất hiện ở Hậu nhân của Người và Xà nhân, Nếu có được loại Đồng tử này, Nắm giữ thuần thục được tình huống, có thể khiến cho Người sinh ra ảo giác, Ngươi ngẫm lại, Nếu ngươi trong lúc chiến đấu, Đột nhiên làm cho tinh thần đối phương hoảng hốt, Hoặc hơn nữa là làm cho đối phương đi giết đồng bọn. Vậy thì cảm giác thế nào ?” Dược lão xấu xa cười hỏi.
“Ách...Thế thì quả thật là rất hiểm.” Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh cười khan nói. Tiêu Kiếm lúc này loáng thoáng nghe được hắn có chút kinh ngạc. Cái này sao giống mị nhãn của một số yêu tinh họ rắn của Tây phương và Đông phương vậy.
“Còn nữa, loại đồng tử này, có thể nói là khắc tinh của các loại Xà thú, Bởi vì nó có chút đơn phương khế ước cưỡng chế, cái này gọi là cưỡng chế khế ước, ngươi có thể xem như là còn tồn tại một cái Khế ước thần bí đi.” Dược lão cười nói : “Rất hiển nhiên, đầu Hỏa linh xà trước mặt này vừa lúc xui xẻo bị Tiểu cô nương này đem Bích Xà Tam Hoa Đồng ký khế ước...”
“Thiếu gia... Nó biết Dị hỏa ở địa phương nào.” Thanh Lân chỉ vào Hỏa linh xà, Hướng về Tiêu Viêm tranh công cười nói. Nó biết ? Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt. Liếm liếm môi : “Ở đâu ?”
“Ân...” Thanh Lân khép hờ con Ngươi trong một lát, Chậm rãi mở mắt ra, Ánh mắt đảo qua xung quanh, cuối cùng ngượng ngùng chỉ vào phía Hồ nham thạch đang nóng chảy, Rụt rè nói : “Nó nói...Ở dưới này.”
“A a, ra thế, khó trách, ta nói tại sao không có cảm giác của dị hỏa, nguyên lai là nó bị dung nham che lấp đi.” Dược lão bỗng nhiên chợt hiểu ra, tiếng cười trong lòng Tiêu Viêm vang lên.
“Sư phụ...Nơi này làm sao xuống ?” Nghe vật, Tiêu Viêm sờ sờ miệng, Không ngừng chỉ vào từng đợt bọt khí dung nham, cười khan hỏi.
“Hắc...hắc, Muốn lấy được Dị hỏa, Tự nhiên sẽ không quá dễ dàng.Thế nào ? Dám nhảy chứ ?” Dược lão thản nhiên cười hỏi.
“Mẹ kiếp” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu: “Dám giả chết với lão tử để nhận được sự đồng cảm ah!”
Lúc này nghe thấy thế song đầu linh xà có chút run rẩy tiến sát về phía Thanh Lân như cầu mong sự chở che. Nó cũng hiểu lúc đó không còn cách nào khác thực lực chênh lệch nhau quá mức nếu nó làm vậy may ra còn một tia sống sót nếu không chết là cái chắc. Nó cứ nghĩ nó đã là chúa tể ở khu vực này rồi ai ngờ lại gặp hỏa long địa ngục bà đạo như thế. Thanh Lân lúc này mới mở miệng cầu xin: “Xin Tiêu Kiếm thiếu gia tha cho nó nó biết lỗi rồi! Nó sẽ dẫn hai người xuống tim dị hỏa”
“Được rồi tứ đế” Tiêu Viêm cười: “ngươi mau dẫn chúng ta xuống nham tương tim dị hỏa mau” Tiêu Viêm lên tiếng.
“A” Thanh Lân lúc này kinh hô thân thể hơi run rẩy: “Không lẽ thiếu gia hai người định nhảy xuống dung nham đấy chứ?”
“Ân” Tiêu Kiếm lúc này gật gật đầu: “Nàng đừng quá lo lắng!”
Nghe thấy Tiêu Kiếm nói vậy thân thể xinh xắn của Thanh Lân mới trấn tĩnh lại, Đành khép hờ đôi mắt, Ra lệnh cho Hỏa Linh Xà.
Nhận được lệnh của Thanh Lân, Nhãn đồng của Hỏa linh xà hiện lên một vẻ không muốn, Bất quá tại sự cưỡng chế khế ước, Nó cũng đành phát một tiếng rống đối với Tiêu Kiếm.S au đó chui đầu vào trong Dung nham, Ngước cái đầu lớn nhìn Tiêu Kiếm đang nhìn nó trong ánh mắt khẽ hiện lên nét châm chọc cùng khiêu khích.
Tiêu Viêm lúc này trong ngực có chút phập phồng liền một thân phóng xuống Dung nham. Tiêu Kiếm tiến đến xoa đầu Thanh Lân an ủi nàng chút ít. Lúc này hắn bước đến nhìn xuống dòng dung nham. Tiêu Kiếm mỉm cười trên thân hắn xuất hiện hắc hỏa lòng đậm, Tiêu Kiếm tung mình lao thẳng xuống dòng dung nham nóng bỏng.
“Ùm”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger