Hoàng Kim Sư Vương xông vào giữa quân đội Thú nhân, đi qua nơi nào, máu tươi phiêu tán, thịt bay tứ tung. Ma thú cấp sáu có uy lực tương đương với một cường giả Vương phẩm, hơn nữa Hoàng Kim Sư Vương không chỉ có thiên phú về ma pháp, mà nó còn có khả năng cận chiến hùng mạnh.
- Thả Cự Tê Thú Thuẫn, ngăn chúng lại.
Một gã tướng lĩnh Thú Nhân điên cuồng hét to. Bỗng dưng, Thú Nhân binh lính ở phía trước như ong vỡ tổ tản ra, xuất hiện trước mặt Tề Bắc là một dãy Cự Tê tạo thành tấm lá chắn bằng thịt. Cự tê da dày, cao gần hai trượng, thể trọng đạt hơn trăm tấn, binh sĩ sơ cấp bình thường chém vào không mảy may hề hấn. Hoàng Kim Sư Vương xuất ra một đạo kim quang đại kim đao chém một Cự Tê ra làm đôi, nhưng phía sau lại có một Cự Tê khác ra cản đường, căn bản đường không ra đường, hướng không ra hướng, hình thành một tấm bình phong che chắn. Đúng lúc này, một đám binh linh Thú Nhân trốn sau Cự Tê thông qua các khe hở đâm ra một loạt thương. Khóe miệng Tề Bắc lóe ra một tia lãnh khốc, hắc trường kiếm trong tay phát ra từng tiếng long ngâm. Bỗng nhiên, hắn từ trên lưng Hoàng Kim Sư Vương nhảy lên, trường kiếm vung lên mang theo hào quang bao phủ toàn thân, bắn xuống như mưa bom màu hoàng kim.
Ầm!
Bốn, năm Cự Tê và mười mấy binh linh Thú Nhân đang ẩn nấp bỗng chốc bị nổ tung, đầu một tên binh sĩ Thú Nhân bay qua Cự Tê trận, rơi xuống trước mặt đám binh lính Thú Nhân ở đằng sau, gây ra hoang mang cực độ. Kim Cương một cước nhanh như điện, dễ dàng bắt được một con Cự Tê một sừng, dùng sức nhổ sừng, nhưng sừng cự tê vốn có từ lúc sinh ra, nhổ một cái ra rút cả gốc, một tiếng kêu thê thảm vang lên, đã thế cả con cự tê này còn bị giơ lên, dùng sức ném về phía trước, lập tức có vài con Cự Tê ngã xuống, còn đám thương binh của Thú Nhân ở giữa biến thành bánh thịt. Tề Bắc sau mấy lần dùng đấu khí, đã hoàn toàn dung sức mạnh đấu khí cao cấp, uy lực của đấu khí Thánh phẩm của cuồng long quyết không chỉ tăng gấp mười lần công phá, mà còn cùng dung hợp với nội lực, bộc phát ra khủng khiếp hơn nhiều lần so với Chiến sĩ Vương phẩm. Tề Bắc lại nhảy lên trên lưng Hoàng Kim Sư Vương, đại trướng trung quân đã ở ngay trước mắt.
- Lên!
Tề Bắc quát to một tiếng, Hoàng Kim Sư Vương nhảy vọt qua đỉnh đầu đám binh lính Thú Nhân.
- Bắn lưới ra
Một gã tướng lĩnh Thú Nhân hét lên một tiếng. Từ phía sau đám binh lính Thú Nhân, bắn ra một tấm lưới khổng lồ, trùm thẳng lên Tề Bắc và Hoàng Kim Sư Vương. Tấm lưới này cực kì lớn, căn bản không thể tránh khỏi. Trong nháy mắt, Tề Bắc và Hoàng Kim Sư Vương bị bao chụp trong đó, Hoàng Kim Sư Vương điên cuồng hét lên liên tục, dung ma pháp và móng vuốt để phá lưới ra nhưng không thể nào làm nó rách ra đến một sợi nào. Mà Tề Bắc đấu khí bị áp chế lại, bảy vòng đấu khí ở trong đan điền đang từ từ chậm lại.
- Vu Linh Thích, lên!
Tên tướng này tiếp tục quát, nhưng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm. Lần này được thủ lĩnh Độc Giác Tê thưởng cho Vu Linh võng và Vu Linh thích, thêm vào đó là Vu Thần Gia Trì vừa phòng ngự vừa công kích, Vu Linh Võng giống như một cấm chế phong tỏa cả ma pháp lẫn đấu khí, Vu Linh Thích có thể phá ma pháp và đấu khí, những vật này cực kỳ trân quý, giá trị liên thành. Nếu để cho người này xông thẳng tới đại trướng trung quân, giết thống lĩnh, thì quân đội Thú nhân sẽ không đánh mà bại. Mấy chục Vu Linh Thích lóe lên đâm tới Tề Bắc và Hoàng Kim Sư Vương trong lưới, lập tức trên mình Hoàng Kim Sư Vương xuất hiện mấy chục lỗ lớn nhỏ, làm nó rống lên liên tục, nhưng không có cách nào thoát thân. Còn Tề Bắc thì núp dưới bụng hoàng kim sư vương, toàn thân bao trùm một tầng bởi một tầng nội lực. Cách đó không xa, Kim Cương thấy Tề Bắc lâm nguy, ánh mắt đỏ lên.
- Thiếu gia!
Kim Cương rống to một tiếng, nắm lấy một gã binh lính Thú Nhân, dùng sức nâng lên, lập tức xé hắn thành hai mảnh, nội tạng rơi đầy trên mặt đất.
- Grào...
Tức giận làm cho đầu Kim Cương như muốn nổ tung, hắn điên cuồng hét lên liên tục, cả thân hình bắt đầu biến đổi lớn, quần áo trên người biến thành từng mảnh vải rách. Một vòng tròn giống như ngọn lửa toát ra từ mặt và lồng ngực hắn, thân hình hắn đã bành trướng to đến ba trượng trong nháy mắt, đôi mắt đỏ rực lóe ra hung quang.
- Chết, toàn bộ phải chết!
Tiếng hét Kim Cương rung một góc trời trời, một tay hắn nhấc bắp đùi một con Cự Tê, biến con cự tê thành vũ khí vung lên, lập tức đè chết mấy trăm binh sĩ Thú Nhân. Kim Cương phẫn nộ, đã hoàn toàn cuồng hóa rồi. Năng lượng trong máu được khởi động mang theo sát khí biến hắn thành một cỗ máy giết chóc, không ai có thể ngăn cản. Cho dù là Dực Nhân trên trời ném phi mâu xuống cũng chỉ tạo lên những tiếng “keng keng”, tất cả đều bị bắn ra.
- Thú Thần hàng lâm, Thú Thần hàng lâm...
Binh sĩ Thú Nhân đã hoàn toàn mất đi chiến ý, quỳ rạp xuống đất, kết quả bị Kim cương đạp thành đống thịt nát. Ánh mắt Tề Bắc nổi lên kim mang, hắn đem xiêm y che tay, hai tay nhất thời Long Hóa, nắm lấy cái lưới kia, lập tức xé thành nhiều mảnh nhỏ
- Chết!
Tề Bắc lạnh như băng quát to một tiếng, đem mười mấy tên cầm Vu Linh Thích đến chỗ chết, đám binh sĩ Thú Nhân cũng phát hiện ra nhưng lúc đó Tề Bắc đã hồi phục rồi. Kim Cương cuồng hóa tuy không được thời gian dài, nhưng hiện tại đã làm cho binh lính Thú Nhân sở hãi, đúng là cơ hội tốt. Tề Bắc cưỡi Hoàng Kim Sư Vương cả người đầy máu, phi thẳng tới đại tướng trung quân. Khi Tề Bắc vọt tới trước trung quân đại tướng, chỉ thấy thủ lĩnh Khắc La ngơ ngác nhìn Kim Cương cuồng hóa, ngay cả khi cổ họng bị tay của Tề Bắc bóp lấy, hắn cũng không nhúc nhích.
- Hạ lệnh triệt binh, dừng công thành lại.
Tề Bắc lạnh lùng nói. Lúc này Khắc La mới tỉnh táo lại một chút, khuôn mặt đầy vẻ kích động, ánh mắt không rời khỏi Kim Cương, hắn giơ tay lên, lập tức kèn lệnh thu binh vang lên. Quân đội Thú Nhân giống như thủy triều lui về, thành Tây Linh thoát khỏi nguy hiểm. Lúc này, Kim Cương cũng thôi đánh giết, khí tức cuồng bạo làm cho Tề Bắc cũng thực sự khó thở.
- Kim Cương.
Tề Bắc hét lớn một tiếng. Thân thể khổng lồ của Kim Cương rung lên, ánh mắt nhìn về phía Tề Bắc, sát khí cuồng bạo từ từ giảm dần. Sau đó thân thể Kim Cương nhanh chóng thu nhỏ lại, ngọn lửa ở mặt và lồng ngực cũng từ từ biến mất.
- Thiếu gia, ngài không sao là tốt rồi.
Sắc mặt Kim Cương tái nhợt nói xong, rồi té trên mặt đất rồi hôn mê. Cùng lúc đó Thập Tam nhanh chóng hiện ra trước mặt Tề Bắc.
- Thập tam, mang theo Kim Cương, chúng ta vào trướng.
Tề Bắc vừa nói, vừa túm lấy cổ Khắc La, đẩy hắn vào trung quân đại trướng. Tề Bắc đánh vào mi tâm của Khắc La một đạo nội lực, rồi mới buông ra. Mà Khắc La vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào Kim Cương đang hôn mê, tựa như nhìn tiên tử trong mộng, quên cả sinh tử. (Biên: gay rồi )
- Thú Thần cuồng hóa... Thú Thần huyết mạch... Là hài tử của ngài ấy...
Khắc La lẩm bẩm nói, đôi mắt to lớn của hắn tràn đầy nước mắt. Tề Bắc có chút không hiểu “chẳng lẽ Khắc La này biết phụ thân của Kim Cương?”
Một lúc lâu sau, Khắc La mới tỉnh táo lại một chút, nhìn Tề Bắc, mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Thành chủ của thành Tây Linh, Nặc Đức Tề Bắc.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Thành Tây Linh cũng có thành chủ rồi... Nặc Đức gia tộc, khó trách trên tường thành sẽ xuất hiện Hắc giáp quân.
Trên tường thành Tây Linh, binh lính cũng điên cuồng mà hoan hô, có người lấy rượu ra, có người nhảy múa…
Mà ở một góc tường thành, Mộ Dung Tinh Thần nhìn những cỗ thi thể của binh lính Thú Nhân, cỗ thi thể toàn thân biến thành màu đen, thất khiếu cũng chảy máu đen. Nét mặt của nàng có chút phức tạp, nhẹ nhàng thở dài, cảnh tay ngọc xỏ vảo gang tay đen. Nếu không phải quân đội Thú Nhân kịp thời lui binh, e rằng nàng đã đại khai sát giới rồi, cho dù từ nay về sau thế giới này sẽ không có chỗ cho nàng dung thân. Nàng chỉ không muốn thấy Tề Bắc có việc!
- Phiêu Tuyết.
Mộ Dung Tinh Thần nhẹ nhàng nói một tiếng. Phiêu Tuyết tất nhiên biết Mộ Dung Tinh Thần gọi nàng làm gì, dùng ma pháp Tinh Linh biến những cỗ thi thể thành tro bụi.
- Tinh chủ, tên vô sỉ kia quả nhiên là có mấy phần bản lãnh, xem tình hình này xem ra hắn đã khống chế được thủ lĩnh đại quân thú nhân rồi.
Yên Linh nói.
- Muội đã nhìn nghìn vạn người rồi, Tề Bắc thật sự rất đẹp trai nha.
Vẻ mặt Như Phong sùng bái, không nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tề Bắc đã bị hắn bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, nước mắt chảy ròng ròng.
- Đúng vậy a, hắn thật sự có bản lãnh, rất xứng đôi với Tinh Chủ.
Phiêu Tuyết mở to mắt to nói.Mộ Dung Tinh Thần liếc nhìn ba nha đầu một cái, nhất thời tam nữ đều cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
- Chúng ta trở về.
Mộ Dung Tinh Thần vừa nói, xe lăn chuyển động, xuống khỏi thành, ba nha đầu vội vàng đi theo, ở phía sau nháy mắt với nhau. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tinh Thần có chút ảm đạm, hắn nhất định là loại anh hùng được ủng hộ chào đón còn nàng chỉ có thể vĩnh viễn ẩn núp như bóng ma.
…
…
Trong trướng của quân đội Thú Nhân, Kim Cương đã tỉnh lại.
- Thiếu chủ.
Khắc La kích động quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Kim Cương nói. Kim Cương nhìn Khắc La một cái, không để ý đến hắn, quay lại nhìn Tề Bắc nói:
- Thiếu gia, người không sao chớ?
- Không có chuyện gì, ngươi ngồi đi, sau khi cuồng hóa thân thể sẽ suy yếu, hơn nữa ngươi cuồng hóa khá lâu, cần tĩnh dưỡng hai ngày mới có thể khôi phục.
Tề Bắc đặt bàn tay lên vai Kim Cương ấn hắn ngồi xuống. Nhìn thái độ của Kim Cương với Tề Bắc, sắc mặt Khắc La biến hóa, sâu trong ánh mắt bắt đầu có vẻ phẫn nộ.
- Khắc La, ta nhớ ra ngươi.
Kim Cương nhìn Khắc La nói.
- Ngươi từng là bộ hạ phụ thân ta. Lúc nhà ta gặp kiếp nạn, ngươi đang ở đâu?
- Thiếu chủ, Khắc La tuyệt đối không phản bội gia tộc Thú Thần vĩ đại, lúc ấy bệ hạ động thủ với thủ lĩnh, tiểu nhân đang phụng mệnh đi Mộng Huyễn Hải thuộc Ngũ Đại Thánh Địa cầu viện. Tiểu nhân cầm tín vật, ở bờ biển quỳ mười ngày mười đêm, lúc này mới có đệ tử Mộng Huyễn Hải đi ra ngoài, ngay sau đó một vị trưởng lão Mộng Huyễn Hải chạy tới, nhưng là đã muộn...
Khắc La quỳ trên mặt đất khóc rống thất thanh, quả đấm không ngừng nện xuống đất. Tề Bắc nhìn nỗi thống khổ và tự trách của Khắc Là không hề giống làm bộ. Sắc mặt Kim Cương hơi nguôi giận, hiển nhiên cũng tin lời nói của Khắc La.
- Tiểu nhân biết Thiếu chủ và tiểu thư trốn ra ngoài, nên vẫn phái người đi tìm kiếm, nhưng thù thủ lĩnh không thể không báo, cho nên tiểu nhân mang theo bộ tộc của tiểu nhân đầu nhập vào bộ tộc Độc Giác Tê.
Khắc La bình phục một chút tâm tình nói tiếp.
- Báo thù? Thủ lĩnh Độc Giác Tê cho dù đánh bại Bỉ Mông và Tử Kim thú nhân, ngươi cho rằng hắn không cần Vu Thần ủng hộ?Tuy nói lúc ấy động thủ chính là Bỉ Mông hoàng tộc, nhưng trên thực tế đều là ý Vu Thần muốn tiêu diệt gia tộc Thú Thần.
Kim Cương lạnh lùng nói, hắn bình thường mặc dù như cái cọc gỗ đứng phía sau Tề Bắc nhưng tâm tư của hắn lại rất nhạy bén.
- Vâng là Khắc La ngu dốt, sau này Khắc La sẽ ở cạnh thiếu chủ, liều chết vì thiếu chủ.
Khắc La lớn tiếng thần phục. Kim Cương nhìn về Tề Bắc, Tề Bắc chỉ gật đầu với hắn. Thần phục Kim Cương, chẳng khác nào thần phục Tề Bắc, đột nhiên nhiều thêm mấy vạn quân đội Thú Nhân, thực lực của hắn tương đương khuếch trương lên gấp mấy lần.
Tề Bắc cưỡi trên lưng Hoàng Kim Sư Vương. Nó không hổ là ma thú cấp sáu, mặc dù bị Vu Linh Thích đâm vào tạo thành mấy cái lỗ nhưng cũng chả tổn thương nó được mấy, nhanh chóng lành lặn lại. Năm vạn đại quân Thú Nhân đi theo phía sau hắn, ở trên tường thành nổ ra tiếng hoan hô như thuỷ triều. Đại quân tiến vào thành Tây Linh. Vô luận là tân binh hay là các Mạo Hiểm Giả xem náo nhiệt, ánh mắt bọn họ nhìn về Tề Bắc đã hoàn toàn bất đồng, ở trong lòng bọn họ thì Tề Bắc này đã dùng sức một của một mình hắn làm thay đổi cuộc chiến, hơn nữa còn chiêu hàng năm vạn đại quân Thú Nhân.
Thiên quân vạn mã ta độc hành! Dũng!
Đàm tiếu chiêu hàng Thú Nhân quân! Trí!
Nếu như nói lúc trước Tề Bắc ở thành Tây Linh uy vọng chỉ là làm mọi người đối với hắn cảm giác sợ hãi, thì hiện tại, uy vọng hắn chính là sự sùng bái của mọi người. Chiến tranh, vĩnh viễn là cách tạo nên uy vọng nhanh nhất và dễ dàng nhất.
- Thành chủ uy vũ! Thành chủ uy vũ!
Nghe binh lính và cư dân thành Tây Linh hô hoán rung trời, Tề Bắc chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ có thứ gì đó ở thức tỉnh, hắn thích cảm giác như vậy. Một bộ phận quân đội Thú Nhân bắt đầu bố trí phòng thủ thành phố, một bộ phận ở bãi đất trống trải trong thành Tây Linh xây dựng cơ sở tạm thời.
- Tước gia, lần này có bốn mươi tám Hắc Giáp Quân chết trận, một trăm lẻ năm Hắc Giáp Quân bị thương, trong đó trọng thương có ba mươi người, thành vệ quân cũng có ba ngàn tám trăm người bị thương, trong đó trọng thương bảy trăm người, sáu mươi ba Ma Pháp Sư bị tử vong mười ba người.
Hỏa Liệt báo cáo về tình huống thương vong lần này. Ma Pháp Sư chết cũng là do Dực Nhân liều chết xông tới giết.
Trong lòng Tề Bắc đau quặn một cái, hai trăm ba mươi Hắc giáp quân mà đã bị tổn thất mất bốn mươi tám người. Họ chính là quân trụ cột để hắn phát triển, mà Ma Pháp Sư cũng đã chết mười ba người. Tổn thất này so với hơn vạn quân Thú Nhân thì không thấm vào đâu nhưng đủ để làm hắn rất khó chịu. May mà đội quân Thú Nhân đầu nhập dưới trướng nếu không hắn sẽ đau lòng muốn chết mất.
- An táng các huynh đệ hy sinh, phí an gia tăng lên gấp đôi.
Tề Bắc thở dài một tiếng, kế tiếp sau đó thì truy binh của bộ tộc Bỉ Mông sẽ tới, nghĩ đến còn sẽ có một cuộc ác chiến. Tề Bắc ngồi một mình ở hậu viện phủ thành chủ, ánh mắt nhìn vào bầu trời bao la, lâm vào suy nghĩ của mình.
- Trong một thời gian ngắn phải có được một đội quân tinh nhuệ. Vùng đất này càng ngày càng rối loạn…
Tề Bắc nói. Hôm nay tộc Thú Nhân nội loạn quấy nhiễu tới đây, biên giới Kim Diệp tự nhiên sẽ gặp phải áp lực lớn, hắn ở chỗ này phải hứng mũi chịu sào. Nếu nói tinh nhuệ thì không chỉ có kỷ luật nghiêm minh, mà phải có cả võ lực cường hãn và trang bị tốt, căn bản nhất chính là phải có quân hồn. Quân hồn của Hắc giáp quân là Nặc Đức gia tộc rót vào, Nặc Đức gia tộc chính là tín ngưỡng của bọn họ.
- Quân đội cho riêng mình, tín ngưỡng chỉ có thể là mình! Quân hồn của bọn họ chỉ có thể để mình tạo ra.
Tề Bắc hai mắt tiêu cự tụ tập, tinh quang bắn ra bốn phía. Hiện tại Tề Bắc đã thoát ly khỏi Nặc Đức gia tộc.
Bên ngoài thành Tây Linh. Hai mươi vạn đại quân Thú Nhân đang dàn trận, bính lính đông nghìn nghịt, vô biên vô tận. Cuồng phong hòa cùng sát khí gào thét đầy trời, khiến cho ngươi ta lạnh thấu xương tủy. Bộ tộc Bỉ Mộc thuộc đại quân Thú Nhân đã tiến tới đây, chẳng qua lúc này tựa hồ cũng không có ý định công thành. Đội quân Thú Nhân này do mãnh tướng Bỉ Mông là Lạp Lý (Larry) thống lĩnh, thân hình y cao hơn một trượng, trên đầu có cái hai sừng, diện mạo vô cùng dữ tợn, trong tay cầm một thanh Khai Thiên Bảo Đao nặng ngàn cân, chiến lực tương đương với Chiến sĩ Địa Phẩm, rất mạnh mẽ.
- Đại Soái, vì sao không gióng trống đánh hạ thành Tây Linh, diệt tàn quân này của bộ tộc Độc Giác Tê?
Một gã Tướng Quân Giao Nhân lớn tiếng nói
- Thành Tây Linh dễ thủ khó công, nếu chúng ta cường công, dù có hạ được thì cũng phải hy sinh mấy vạn dũng sĩ, cái được không bằng cái mất.
Vẻ mặt Lạp Lý vô cùng dữ tợn nhưng tâm tư lại rất kín đáo. Tuy nói Thú Nhân tộc không thông minh được như con người, nhưng Thú Nhân cấp cao thì lại khác, họ giống như hồ ly vậy, vô cùng giảo hoạt.
- Vậy chúng ta cứ để mặc chúng sao? Nếu như quân chủ lực của bộ tộc Độc Giác Tê có thể phá vỡ thế phòng thủ của Đại Vương, khi đó chúng từ phía sau đánh tới thì chẳng phải chúng ta sẽ bị tiền hậu giáp công sao?
Tướng Quân Giao Nhân nói
- Sẽ không như vậy, quân đội chủ lực của bộ tộc Độc Tê Giác đang bị cầm chân tại thảo nguyên Phỉ Thúy, nếu như theo lời ngươi nói, đem hết quân đội chủ lực tới đây cứu viện thì đại bản doanh của bọn họ sẽ rất khó giữ. Bởi vậy, bộ tộc Độc Tê Giác chắc chắn sẽ phải chấp nhận hy sinh đám tàn quân này.
Giọng nói của Lạp Lý vô cùng rõ ràng, tràn đầy tự tin, gã nói tiếp:
- Do đó, chúng ta chỉ cần vây chặt thành Tây Linh, không cần đánh cũng có thể thắng lợi.
- Nhưng mà đại soái, bão tuyết cũng sắp tràn tới đây rồi, hiện tại chúng ta đóng quân ở ngoài thành thì khó có thể chống đỡ được với gió tuyết….
Tướng Quân Giao Nhân chần chờ một lát rồi nói, mặc dù vây thành Tây Linh là một biện pháp tốt, nhưng mà thời tiết, khí trời Tây Bắc cũng không có phân biệt địch ta.
- Chuyện này bổn soái đã biết, trong thành Tây Linh tồn tại nhiều thế lực lớn, có nhiều hạng người hỗn tạp, chỉ cần chúng ta vây chặt thành Tây Linh, thì bên trong thành tất sẽ loạn.
Lạp Lý cười ha ha nói.
- Đại soái anh minh.
Hai mắt Tướng Quân Giao Nhân sáng lên, vuốt mông ngựa nói. Có điều, cả Lạp Lý và với thủ lĩnh Sư Nhân là Khắc La đều phạm phải một sai lầm, chính là bọn họ cũng không biết rằng, Tề Bắc đã nắm giữ được toàn bộ thành Tây Linh, mà cánh tàn quân Thú Nhân kia cũng đã hợp vào thành Tây Linh, cho nên tuyệt đối không có khả năng phát sinh nội loạn. Tề Bắc đi lên trên tường thành Tây Linh thành, nhìn thấy phía bên ngoài thành, quân đội Thú Nhân đang bắt đầu đốt lửa lên, nói:
- Xem ra bọn chúng không có ý định công thành, không biết là chúng đang nghỉ ngơi dưỡng sức hay nghĩ rằng chỉ cần vây thành thì chúng ta tự sụp đổ đây.
- Thành chủ đại nhân, chắc là bọn chúng muốn vây thành, nhìn vào phương thức đóng quân cũng thấy được bọn họ tập trung vào phòng ngự.
Khắc La cung kính nói, y thân là Tướng Quân Thú Nhân tộc, tất nhiên hết sức quen thuộc đối với phương thức tác chiến của quân đội Thú Nhân.
- Ha ha, nhìn sắc trời như thế này thì trong vòng mấy ngày tới sẽ có bão tuyết, ta thấy bọn chúng đang tự mua dây buộc mình.
Trong lòng Tể Bắc thoải mái hơn rất nhiều, vây thành cũng đúng theo suy nghĩ của hắn. Khắc La nói:
- Thành chủ đại nhân, chắc hẳn bọn họ không biết rằng thành Tây Linh hiện tại đã nằm trong tay ngài, nếu giống như trước đây thì bên trong thành tất sẽ sinh nội loạn.
Tề Bắc khẽ gật đầu, chờ sau khi bảo tuyết ập tới, thì có muốn công thành cũng không dễ dàng như như trước nữa, hắn cũng không tin đại quân Thú Nhân sau khi bão tuyết đi qua sẽ không bị tổn hại. Mà tình hình bên trong thành thì tốt hơn, có phòng ốc để tránh bão, có lò than để sưởi ấm. Bão tuyết tới sớm hơn so với dự liệu, ban ngày thời tiết vẫn còn rất tốt, ánh nắng tươi sáng, đến buổi tối trời đất liền trở lên âm u, cuồng phong gào thét, tuyết bay đầy trời. Tại khu vực của dân nghèo trong thành Tây Linh, kiến trúc đã được sửa sang lại rất tốt, mười mấy vạn dân nghèo đi vào ở, hiện tại cũng không cần phải lo lắng gió lùa vào trong, nhà bị bão tuyết đè sập nữa.
Trong phòng ngủ của Tề Bắc tại phủ thành chủ. Mái tóc dài của Huyễn Ảnh phủ xuống trước ngực, phía sau lưng nàng Tề Bắc đang dùng chưởng ép tới, muốn khơi thông nốt đạo kinh mạch cuối cùng còn bế tắc. Trên trán Huyễn Ảnh đổ ra từng giọt mồ hôi, sau đó theo khuôn mặt chảy xuống cổ, dần dần xuống tới ngực, lúc này đôi tiểu bạch thỏ của nàng đang được bảo vệ bằng một tấm áo lót có vẻ chật chội, khiến cho chúng nó rất bất mãn. Tấm áo lót đã ướt đẫm bởi mồ hôi, dính chặt lên người nàng, làm lộ ra những đường cong nóng bỏng trên thân thể, khiến cho con người ta khi nhìn thấy không khỏi huyết mạch sôi trào. Chẳng qua hiện tại Tề Bắc chẳng có tâm tình mà thưởng thức, trên đỉnh đâu hắn toát ra một làn kim vụ nhàn nhạt, đôi mày kiếm nhăn lại, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, để đả thông đạo kinh mạch cuối cùng này lại khó khăn đến như vậy. Thường thì cứ sau khi đả thông được hai tấc thì chỉ chốc lát sau lại bế tắc mất một tấc, điều này làm cho nội lực của hắn tiêu hao một cách nhanh chóng, nhưng đạo kinh mạch mới chỉ đả thông được phân nửa. Nếu như bỏ dở giữa chừng thì không cần nói cũng biết, một nửa đạo kinh mạch đã được đả thông sẽ rất nhanh bế tắc trở lại. Rốt cục, một tia nội lực cuối cùng của Tề Bắc cũng tiêu hao hết, nhưng mà đạo kinh mạch kia trong của Huyễn Ảnh mới chỉ đả thông được hai phần ba
“Tốn công vô ích rồi…” Tề Bắc thầm than một tiếng, ý thức có chút hỗn loạn, như vậy xem ra nội lực hiện tại của hắn còn xa mới có thể đả thông nốt đạo kinh mạch cuối cùng cho Huyễn Ảnh. Nhưng đúng lúc này, dương khí trong cơ thể Tề Bắc tựa hồ đã đạt tới cực hạn, bắt đầu trở lên sôi trào.
“Không phải chứ, lúc này lại sinh ra cực dương chi hỏa, đây chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao” Tề Bắc trong lòng vô cùng hoảng hốt, toàn thân nóng như phát hỏa, thân thể dần trở lên đỏ bừng. Đột nhiên, lúc này từ Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay trái của Tề Bắc xuất hiện một dòng khí kim sắc. Dòng khí này khác nội lực chí dương của Thần Long quyết, nó mang theo một cảm giác vô cùng mát mẻ tràn vào đan điền của Tề Bắc. Cực dương khí sắp trở thành cực dương chi hỏa bỗng dưng như bị dội lên một gáo nước lạnh, liền bình ổn lại. Bỗng kinh mạch toàn thân Tề Bắc phình lên, nhưng ngay sau đó, huyết nhục toàn thân hắn như bị xé rách ra, đau đớn kịch liệt, khiến cho gương mặt tuấn tú trở lên vặn vẹo, hàm răng cắn chặt, vang lên từng tiếng canh cách.
“ Đinh ” một tiếng, trong đầu hắn như vang lên một tiếng như tiếng nhạc, khiến cho ý thức của hắn nháy mắt trở lên vô cùng thanh tỉnh, Thần Long Đồ Án từ Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay hắn bay ra ngoài, lượn quanh thân thể hắn một vòng sau đó trở về. Lúc này, trong đan điền trống rỗng của Tề Bắc đột điên xuất hiện một tia nội lực kim sắc, hơn nữa còn không ngừng bành trướng. Luồng nội lực dần trở lên đậm đặc, rồi mỗi lúc một chân thật, chậm dãi ngưng tụ thành hình một con rồng. Nội lực chi long bên trong đan điền Tề Bắc hết sức chân thật, long trảo vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy từng chiếc vảy rồng trên thân thể nó, nhưng một vài bộ vị lại có chút mơ hồ.
- Thần Long Quyết tầng thứ hai
Tề Bắc rất nhanh hiểu được chuyện gì đang phát sinh trong cơ thể mình, thế nhưng trong lúc cực dương khí sắp hóa thành cực dương chi hỏa, hắn lại đột phá những ràng buộc của Thần Long Quyết tầng thứ nhất mà đột phá lên Thần Long Quyết tầng thứ hai. Bất ngờ đột phá tầng thứ hai Thần Long Quyết, mặc dù chưa hoàn toàn thích ứng với cảnh giới mới, nhưng luồng nội lực trong đan điền Tề Bắc lúc này còn mạnh hơn mấy lần so với trạng thái đỉnh phong tầng thứ nhất như trước đây, hiện tại hắn tất nhiên sẽ không bỏ quan cơ hội đả thông đạo kinh mạch cuối cùng cho Huyễn Ảnh. Lúc này, đạo kinh mạch kia của Huyễn Ảnh đã bế tắc lại một nửa, bất quá Tề Bắc cũng không quá lo lắng,với luồng nội lực hùng hậu trong đan điền hắn lúc này thì đả thông hoàn toàn đạo kinh mạch đó của nàng cũng không quá khó.
Một tấc lại một tấc, một phần ba, một phần năm….
Tề Bắc cắn chặt hàm răng, trong mắt cũng toát ra kim quang nhàn nhạt, toàn thân được bao phủ bởi một đạo khí hình rồng ẩn hiện. Rốt cục, đạo kinh mạch cuối cùng này cũng bị Tề Bắc dùng nội lực đả thông.
- Phụt!
Đột nhiên Huyễn Ảnh phun ra một ngụm máu màu xám tro.
Ngụm máu màu xám tro sau khi bị Huyễn Ảnh phun ra từ miệng, lập tức ngưng tụ thành một con sâu xấu xí màu xám tro, ngọ nguậy ở trên giường, trên người nó tỏa ra một mùi hôi khó chịu khiến người ta nôn mửa. Tề Bắc đang muốn đem con sâu xấu xí kia tiêu diệt thì đột nhiên từ trong lòng bàn tay trái của hắn xuất ra một đạo hôi mang (ánh sáng màu xám), bảo phủ lên con tiểu trùng này, rồi nháy mắt thu nó vào trong Thần Long ấn ký trên bàn tay trái của hắn. Đây thật sự là một năng lượng đáng sợ.
“ Con xú trùng ghê tởm này lại chui vào trong người ta sao?” Tề Bắc sờ sờ lòng bàn tay, có chút kinh hãi, lạnh người. Mà đúng lúc này, trên người Huyễn Ảnh đột điên tản ra một làn sương mù màu ngân bạch nhạt, khiến cho người nàng trở lên vô cùng mông lung. Đồng thời Tề Bắc cũng cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ phát ra từ trên người nàng. Hắn lập tức nhảy từ trên giường xuống, lùi xa ra, mắt mở lớn nhìn Huyễn Ảnh không chớp. Tất cả mười hai đạo kinh mạch đã được đả thông, như vậy toàn bộ năng lượng thần bí bị áp chế trong cơ thể nàng đã được phóng thích ra. Làn sương mờ màu trắng bạc phủ quanh người Huyễn Ảnh dần dần biến ảo, quang mang ctrong làn sương hớp động, tựa như một dải ngân hà quanh người nàng vậy. Đột nhiên, làn sương dần dần tụ lại thành một hình hài thực.
“ Là hổ?....hay mèo?” Tề Bắc bắt đầu xuy đoán, cảm thấy nó vừa giống hổ lại vừa giống mèo. (Biên: 2 con na ná nhau còn gì :220:). Bỗng dưng, bản thể của Huyễn Ảnh lúc này cũng bắt đầu biến hóa, đầu tiên hai tay của nàng bỗng biến thành một đôi thủ trảo, móng vuốt sáng loáng, lóng lánh hàn quang, sau đó lỗ tai của nàng cũng mọc ra một lớp mông mềm mại hòa thành….tai mèo, phía sau mông nàng cũng xuất hiện một cái đuôi dài có lông màu bạc, sáng lóng lánh. Bất thình lình Huyễn Ảnh mở hai mắt ra, hai con ngươi của nàng hiện tại có màu xanh biếc như lục bảo thạch, lạnh như băng và sâu thẳm khôn cùng. Tề Bắc cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt, một cỗ hàn khí lan tỏa ra bốn phía, sát khí lạnh thấu xương bao phủ khắp không gian. Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi nhìn một thân ảnh nhỏ bé cảm giác như sẽ bị nàng xé nát bấy.
- Huyễn Ảnh!
Tề Bắc quát to một tiếng. Thân hình Huyễn Ảnh khẽ khựng lại, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Tề Bắc, dần trở lên trấn tĩnh.
- Thiếu gia.
Khóe miệng Huyễn Ảnh khẽ nhếch lên, thân hình đột nhiên lảo đảo, mềm nhũn, té xuống đất. Tề Bắc lập tức tiến lên đỡ lây nàng, hắn phát hiện trong thân thể nàng có một nguồn năng lượng đang ngày một lớn dần, bành trướng không thôi, nhưng lại có chút hỗn loạn, xem ra nàng mới lấy lại lực lượng bất quá trong phút chốc không thể thích ứng, khống chế được nó cho nên dẫn tới hôn mê. Tề Bắc ôm Huyễn Ảnh đến bên giường, hắn có chút ngạc nhiên mà đưa tay sờ sờ lỗ tai nàng, cảm giác thật mềm mại. Tiếp đó, ánh mắt hắn lại bị hấp dẫn bởi cái đuôi dài trên mông nàng, không nhịn được mà đưa tay ra vuốt vuốt. Chẳng qua, cái đuôi của nàng có chút nhạy cảm, khi mà hắn vừa chạm vào lập tực quặt ra hướng khác.
“Con mèo nhỏ này…tốc độ nhanh thật, ngay cả mình cũng không theo kịp, hơn nữa trong cơ thể trời sinh đã có năng lực xuất chúng, xem ra cái tên Huyễn Ảnh này hoàn toàn là phù hợp với nàng” Tề Bắc trìu mến nhìn xuống Huyễn Ảnh khẽ lẩm bẩm. Hiện tại, dị biến trên người Huyễn Ảnh dần dần tan biến, từ tai mèo, móng vuốt tới cái đuôi dài cũng biến mất. Thần Long ấn ký trên bàn tay Tề Bắc bỗng nhiên nóng rực lên, điều này cho thấy thân thể của Huyễn Ảnh chính là cực phẩm Nguyên Âm. Tề Bắc nhìn thân thể xích lõa, mềm mại của nàng trong vòng tay, dục vọng trong lòng có chút bùng lên, tiểu đệ đệ cũng đã bắt đầu phản đối. “Nhẫn nhịn lâu như vậy, bây giờ Huyễn Ảnh đã chính thức chuyển thành cực phẩm Nguyên Âm thể chất rồi, có phải bây giờ nàng sẽ đồng ý cho ta mình không?….”
Tề Bắc dời ánh mắt khỏi những bộ phận nóng bỏng, làm cho tâm thần con người ta mê muội trên thân thể nàng, hắn nhìn lên khuôn mặt tuyệt mĩ đang say ngủ của nàng, sau khi đả thông kinh mạch thì nhan sắc của nàng có phần càng trở lên xinh đẹp, tuyệt mĩ, da thịt trên người vô cùng mịn màng, trắng ngần, đồng thời trên người nàng còn toát ra một cỗ khí tức lười biếng thần bí. Tề Bắc cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống, khẽ vuốt lên khuôn mặt đang nở nụ cười của Huyễn Ảnh, rồi giúp nàng đắp chăn lại, sau đó đi ra khỏi phòng. Ngoài trời, hàng ngàn hàng vạn bông hoa tuyết nhẹ nhàng phủ xuống mặt đất, Tề Bắc dựa lưng vào cột trụ ngoài hành lang, đột nhiên trong lòng có chút ngẩn ngơ, hình ảnh từng khuôn mặt thân thuộc lẫn lạ lẫm của kiếp trước và kiếp này dần hiện lên. Cuối cùng, trong gió tuyết hiện lên một thân ảnh xinh xắn, duyên dáng của Yêu Nhiêu, nàng quay đầu lại nhìn hắn, quyến rũ nở nụ cười mê hoặc thế gian. Tề Bắc đưa tay ra, nhưng thân ảnh của Yêu Nhiêu lại giống như hoa trong gương, trăng dưới nước mà biến mất.
- Yêu Nhiêu, hiện giờ nàng đang ở nơi đâu?
Trong lúc bất chợt, giọng nói Tề Bắc lại thốt lên một cái tên từ trong tưởng niệm, Yêu Nhiêu là một nữ tử bình thường, nhưng nhưng lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Trên Thông Thiên Sơn không có tuyết rơi, và vĩnh viễn sẽ không có tuyết rơi. Yêu Nhiêu đang ngồi xếp bằng tu luyện, bỗng dưng tim nàng đập mạnh, nàng lập tức mờ bừng mắt, tay phải nhẹ nhàng vuốt ngực. Một hồi lâu sau, nàng mới có thể bình tĩnh trở lại, nhưng cũng không còn tâm trí đâu mà tu luyện nữa. Nàng phi thân lướt ra ngoài, đứng trên một tảng đá lớn, nhìn xuống những tầng mây đang cuốn động, nhưng trong long lại cảm thấy trống không.
- Tề Bắc, nam nhân bé nhỏ của thiếp, có phải lúc này chàng đang nhớ tới thiếp chăng?
Yêu Nhiêu tự mình lẩm bẩm, đôi mắt đẹp khẽ phủ lên một lớp sương mù, dáng vẻ có chút mê ly. Từng cảnh tượng mà mình đã trải qua ở Vong Linh Sơn kia đang dần hiện lên trước mắt nàng.
- Tề Bắc, thiếp mãi mãi sẽ chờ chàng, chàng nhất định phải tới đây tìm thiếp, không được để thiếp chờ đợi chàng qua lâu đâu nhá.
Lúc này cảm xúc trong lòng Yêu Nhiêu vô cùng lẫn lộn, có chút ngọt ngào, có chút chua chát, có chút phiền lòng, nhưng mà nàng lại không làm thế nào có thể kiềm chế được
…
…
Trong đại sảnh phủ thành chủ, Tề Bắc ngồi ở ghế chủ tọa, Kim Cương cùng Huyễn Ảnh đứng ở phía sau, vây quanh là nhóm người Khắc La, Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Độc Nhãn cùng với Hỏa Lang và đại diện cho Tinh Thần là Lôi Minh. Trên mặt bàn ở chính giữa có một tấm bản đồ của đế quốc Thú Nhân. Tề Bắc lên tiếng nói:
- Bão tuyết mặc dù có thể ngăn cản đại quân Thú Nhân ở bên ngoài thành triển khai công kích, nhưng mà sau khi trận bão tuyết này qua đi, đại quân sẽ phát hiện bên trong thành không phát sinh nội loạn thì sẽ lập tức công thành, chúng ta không lên mang ý nghĩ cầu may trong lòng rằng sau khi trận bão tuyết qua đi thì đại quân Thú Nhân sẽ rút lui, bởi vậy thay vì bị động phòng ngự, chũng ta sẽ chủ động tấn công.
- Thành chủ đại nhân, ngài muốn tập kích quân doanh Thú Nhân tộc?
Khắc La hỏi. Tề Bắc lắc đầu nói:
- Cho dù chúng ta có mang đội quân tinh nhuệ ra tập kích quân doanh Thú Nhân tộc thì cũng không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng được.
Lúc này, Tề Bắc chỉ tay vào một vòng tròn màu đỏ trên bản đồ nói:
- Nơi này là thành thị của bộ tộc Giao Nhân, cũng chính là nơi tiếp tế lương thực cho đại quân Thú Nhân, ý bổn thành chủ muốn nói là chúng ta sẽ tập kích bất ngờ thành Giao Nhân, hủy con đường tiếp tế của chúng, như vậy thành Tây Linh sẽ tự động được giải vây.
- Thành chủ đại nhân, bên trong thành Giao Nhân nhất định sẽ có trọng binh canh gác, mà quân đội của chúng ta cũng không thể nào mà không một tiếng động qua mặt đội quân của bộ tộc Bỉ Mông mà tiến ra ngoài thành được.
Khắc La nói
- Ai nói ta muốn xuất động đại quân? Bổn thành chủ sẽ tự mình chỉ huy, dẫn theo mười Chiến sĩ cao cấp hoặc mười Ma Pháp Sư cao cấp vậy là được.
Tề Bắc cười nhạt nói. Thủ hạ bên dưới đều nhao nhao ngăn cản, cho là phương pháp này không thể thực hiện được. Chỉ có mười một người muốn tập kích bất ngờ vào thành Giao Nhân được canh phòng cẩn mật bằng trọng binh, việc này căn bản là không thể thực hiện được. Tề Bắc kiên trì nói :
- Chúng ta đây không hải là đi công thành, mà là phá hủy đường tiếp tế của Thú Nhân tộc, như vậy dẫn nhiều người đi để làm gì?
Lôi Minh lúc này lên tiếng:
- Ý của thành chủ đại nhân chính là lén lút lẻn vào thành Giao Nhân. Hiện tại, trời đang có bão tuyết, mà thành Giao Nhân lại nằm ở phía sau, nhất định phòng thủ sẽ có phần nơi lỏng, do đó chúng ta trà trộn vào cũng không quá khó khăn.
- Đúng vậy, đương nhiên chuyện này còn cần sự giúp đỡ của Tinh Chủ.
Tề Bắc cười hết sức gian trá. Lôi Minh có cảm giác không ổn, muốn mời Tinh Chủ tự thân xuất mã thì có phần hơi khó khăn.
Y quán của Mộ Dung Tinh Thần vẫn còn mở cửa nhưng bệnh nhân đã vắng đi rất nhiều. Cơ mà trong lúc bão tuyết hoành hành như thế này thì bằng đó người đã là khá lắm rồi. Một phần cũng phải cảm ơn Tề Bắc đã lo cho vì tính mạng người dân nghèo mà xây dựng thêm nhiều phòng ốc rất lớn. Trước kia người ta e ngại ngày đông lạnh lẽo phải xếp hàng khám bệnh nhưng nay thì vấn đề đó đã được giải quyết ổn thỏa. Lúc này, Tề Bắc đang cắn răng chịu đựng bão tuyết quật vào người tới tấp để đi đến trước cửa y quán. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp Mộ Dung Tinh Thần ngồi ở bên cửa sổ lầu hai đang nhìn hắn. Tề Bắc nhìn nàng cười một cái rồi phóng mình lên trên lầu. Hắn khẽ gõ vào khung cửa sổ mấy cái. Mộ Dung Tinh Thần thuận tay, khẽ đẩy nhẹ cửa một cái, Tề Bắc lập tức mang theo cái giá lạnh nhảy vào trong phòng.
- Tinh Thần, hai ngày không gặp nàng làm ta rất đau khổ.
Tề Bắc bước đến trước mặt Mộ Dung Tinh Thần. Nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng, thủ thỉ nói. Nhưng Mộ Dung Tinh Thần lại rút tay lại, thản nhiên nói:
- Ngươi còn nói những lời không đứng đắn thì xin mời bước ra ngoài … từ trên này nhảy xuống đi.
“Nhảy ra ngoài á?” Tề Bắc cười hềnh hệch, tựa hồ hắn đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy.
- Ngươi…ngươi cười cái gì?
Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần thoáng có chút sầu thương. Tề Bắc liền ngậm miệng, hắn khom lưng, cúi nhìn đôi mắt linh lung của Tinh Thần. Con ngươi của Mộ Dung Tinh Thần bỗng nhiên co rút lại, bởi vì nàng chợt cảm nhận được sự nóng bỏng trong đôi mắt Tề Bắc. Nàng khẽ lui xe lăn lại một chút, thâm tâm muốn tránh né cái nhìn đầy cuồng nhiệt kia nhưng dường như nàng đã bị đôi mắt đầy ma lực kia chế trụ.
- Ha ha…Tinh Thần. Nàng xấu hổ rồi, thật sự xấu hổ rồi..
Tề Bắc lại nở nụ cười thật rạng rỡ. Hiển nhiên hắn đã phát hiện ra biểu hiện bất thường của Tinh Thần rồi. Mộ Dung Tinh Thần thẹn quá hóa giận, liền ném ra một cái không gian tiểu ma pháp chui tọt vào mồm Tề Bắc. Tề Bắc đang hí hửng bỗng nhiên miệng hắn bị không gian lực làm cho vặn vẹo biến hình khiến những tiếng nói cười hắn phát ra như băng cát sét nhão vậy, âm thanh nghe thật quái dị nhưng lại làm cho người đối diện hả dạ. Tề Bắc lấy hai tay chụp lấy miệng, ra sức xoa bóp để cho mọi thứ trở về vị trí cũ. “Nha đầu này đúng là thiên tài, không gian ma pháp cũng có thể chỉnh người ta như vậy.”
- Mộ Dung Tinh Thần! Nàng chọc giận đại gia rồi.
Tề Bắc nhe nanh múa vuốt, nhào về phía Tinh Thần. Nhưng thân hình Mộ Dung Tinh Thần lóe lên một cái, đã thuấn di qua một bên.
- Có thể thoát khỏi tay Phật Như Lai à?
Tề Bắc cũng lóe lên một cái, xuất hiện bên cạnh xe lăn. Hắn ôm bổng Tinh Thần từ xe lăn lên. Mộ Dung Tinh Thần bị làm cho giật mình, nổi giận nói:
- Buông ta ra.
- Không buông.
Tề Bắc chỏn lỏn đáp lại. Hắn vừa nói vừa ôm Tinh Thần, định ghé đít ngồi vào xe lăn. Nhưng mông Tề Bắc vừa chạm mép xe lăn thì chiếc xe đã trượt về sau một chút thành ra cái mông phải chào hỏi thân mật với mặt đất. Mộ Dung Tinh Thần bị cảnh đó chọc cười thành tiếng, tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc, đôi mắt xinh đẹp khép lại như vầng trăng khuyết.
- Nàng cười rồi…
Tề Bắc đang ôm Mộ Dung Tinh Thần ngồi dậy thì bị nàng làm cho sững sờ. Tiếng cười của Mộ Dung Tinh Thần bỗng dưng ngừng bặt. Chính bản thân nàng cũng bất ngờ vì mình cười thành tiếng.
- Á! Ta chưa có nói gì hết! Nàng cứ tiếp tục cười nữa đi…
Tề Bắc vội vàng lấp liếm. Hắn cảm thấy có thể làm cho nàng cười vui vẻ cũng là một thành tựu lớn rồi. Mộ Dung Tinh Thần nhìn chằm chằm Tề Bắc một chút, trong đôi mắt đẹp bỗng xuất hiện một màng nước trong suốt.
“Chuyện quái gì thế này, vừa khóc vừa cười ăn mười cục…sao? Không phải vừa nãy mới vui vẻ à?” Cho dù Tề Bắc rất tự tin với kinh nghiệm câu nữ nhân của mình nhưng hắn cũng phải công nhận tâm tư nữ nhân luôn là thứ khó dò nhất.
- Đừng khóc, Tinh Thần ngoan nào, là ta không đúng…
Tề Bắc luống cuống tay chân. Lần đầu gặp mặt hắn đã chọc nàng phát khóc, lần này hắn khổ sở lắm mới làm cho nàng cười một tiếng bất quá cuối cùng thì sao nàng vẫn khóc. Mộ Dung Tinh Thần ngăn nước mắt chảy xuống, hỏi:
- Ngươi không đúng chỗ nào?
- Ta…Ta không nên chọc nàng cười.
Tề Bắc bày ra bộ mặt thành khẩn. Nắm đấm nhỏ của Mộ Dung Tinh Thần nhẹ nhàng đập một cái vào ngực Tề Bắc. Nàng rúc mặt vào lồng ngực của hắn như một chú mèo nhỏ tìm sự che chở. Lồng ngực Tề Bắc rất rộng, từng nhịp đập mạnh mẽ và trầm ổn của trái tim làm cho nàng cảm thấy vô cùng an toàn và yên ổn. Có một người chọc cho nàng khóc, cũng có thể làm cho nàng cười vui vẻ. Người đó cũng có một lồng ngực to lớn, ấm áp cho nàng dựa vào, những điều này chẳng phải là những thứ mà nàng từng khao khát trong mơ sao?
- Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Một lúc lâu sau Mộ Dung Tinh Thần mới mở mắt ra, dường như mới vừa rồi nàng cũng chỉ nằm mộng mà thôi.
- Phải có chuyện ta mới tới tìm nàng hay sao?
Tề Bắc có chút chột dạ chống chế. Thân hình Mộ Dung Tinh Thần nhoáng lên một cái đã từ trong ngực Tề Bắc trở lại trên ghế xe lăn. Nàng cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm như chờ câu trả lời. Tề Bắc đành chịu thua. Hắn nhún vai nói:
- Được rồi! Ta thua. Ta muốn nhờ nàng giúp đỡ chút việc nhưng mà ta thật sự muốn gặp nàng.
- Nói nhanh đi.
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói. Thấy Mộ Dung Tinh Thần lại bày ra bộ dạng lạnh lùng, Tề Bắc có chút khổ sở.
- Ta muốn mượn nàng mấy sợi tóc dùng một chút.
Tề Bắc nói. Mộ Dung Tinh Thần sửng sốt, đưa tay kéo khăn quấn đầu xuống, nhất thời mái tóc bạc trắng đổ xuống bờ vai. Nàng dùng dao cắt nhẹ qua mái tóc một cái, một lọn tóc bạc nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng. Nàng bỏ lọn tóc đó vào trong bình nhỏ, đậy lại cẩn thận rồi đưa cho Tề Bắc.
- Không còn chuyện gì nữa thì ngươi hãy đi đi. Ta cần phải nghỉ ngơi một chút.
Mộ Dung Tinh Thần quay lưng về phía Tề Bắc, hạ lệnh trục khách. Tề Bắc há miệng định nói gì đó nhưng mà lại thôi. Hắn lại phi người ra khỏi cửa sổ để xuống dưới đường. Người hắn vừa ra khỏi cửa, cánh cửa liền lập tức đóng sập vào nhưng tấm rèm cửa lại được vén lên. Tề Bắc đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà một chút rồi mới xoay người biến mất trong gió tuyết. Sau khi tấm rèm cửa được vén lên, Mộ Dung Tinh Thần mới xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng đã dần mờ xa của Tề Bắc. Tề Bắc trở lại phủ thành chủ. Hắn đã nhận ra ba nữ Tinh Linh là Yên linh, Như Phong và Phiêu Tuyết cũng đã có mặt.
- Nghe nói ngươi muốn tập kích thành Giao Nhân, chúng ta cũng phải có phần chứ?
Yên Linh nói.
- Các ngươi không lưu lại chiếu cố Tinh Chủ sao? Nàng phải xoay sở sao nếu thiếu các ngươi?
Tề Bắc nhăn nhó nói.
- Vậy thì Như Phong với Phiêu Tuyết ở lại, ta đi với các ngươi.
Yên Linh cố chấp nói. Tề Bắc suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
- Lôi Minh nói ngươi vừa mới đi tìm Tinh Chủ để nhờ nàng giúp đỡ, ngươi nhờ nàng làm cái gì?
Như Phong hỏi. Tề Bắc lấy ra cái bình nhỏ trong suốt mà Mộ Dung Tinh Thần cho, có thể thấy bên trong một lọn tóc bạc.
- Cái này là tóc của Tinh Chủ?
Sắc mặt ba nữ Tinh Linh trở nên kỳ quái.
- Tóc của Tinh Chủ các ngươi là chất kịch độc khủng khiếp. Chỉ cần bổn thiếu gia đem cho pha vào nước rồi sau đó lấy nước đó đổ vào lương thảo tiếp tế của bọn Thú Nhân thì…
Tề Bắc nham hiểm cười hắc hắc, tự cho mình thông minh. Hắn không chỉ hủy đi nguồn lương thực tiếp viện của địch quân hơn nữa nếu may mắn có thể tiêu diệt sạch bọn chúng mà không tốn chút sức lực nào.
- Ý tưởng rất sáng tạo…Bất quá ngươi có biết ý nghĩa của việc một cô gái Tinh Thần tộc trao tóc cho một người đàn ông không?
Yên Linh nói.
- À! Vậy ý nghĩa gì vậy?
Tề Bắc hỏi.
- Tượng trưng cho người con gái đã đem linh hồn trao cho nam nhân. Trong Tinh Linh tộc cho dù nam nữ có yêu nhau nhưng cũng rất ít cô gái làm điều này.
Yên Linh gằn từng chữ một. Tề Bắc ngây người như phỗng. Sau khi hồn vía từ tứ phía trở về, hắn vội vàng đem chiếc bình cất vào giới chỉ. “Cái quái gì kịch độc khó tìm? Cần gì phải dùng dao mổ trâu giết gà?” Hắn đã quyết định cả đời phải bảo đảm tín vật này thật tốt.