Tác giả: Diện Bao
Dịch giả: ????
Nguồn: kiemhiepcac
Không biết là Mỹ Tiếu Tiếu dùng phương pháp quái quỷ gì, Lăng Hạo Thiên chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nội lực cũng bị phong bế hoàn toàn, muốn phản kháng cũng không có khả năng chứ đừng nói gì đến chạy trốn.
Đường đi của Mỹ Tiếu Tiếu nếu không phải là rừng rậm thì cũng là sơn đạo gập gềnh, ngay cả khách điếm cũng chưa từng ghé qua một lần, Lăng Hạo Thiên không thể chịu được nữa, trên đường cứ làm loạn lên.
Hiểu Văn độc ác nói:
- Thật đúng là một đại thiếu gia được nuông chiều quen thói, ngươi còn muốn nếm thử tư vị của “Tàn Hoa Bại Liễu” sao!
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Được đó, ta thích.
Hiểu Văn biết ý tứ trong lời nói của hắn là gì, hừ một tiếng, ném hắn sang một bên:" Thật đúng là một tên ghê tởm!" Sau đó không để ý đến hắn nữa.
Nhưng Lăng Hạo Thiên vẫn không có yên lặng, kêu lên:
- Không được, không được. Theo quy định của giang hồ thì các người phải ưu đãi chiến phu (tù bình chiến tranh)."
Hiểu Văn nói:
- Cái gì mà quy định của giang hồ hả, người nào quy định, ngươi à?
Lăng Hạo Thiên hùng hồn nói:
- Đúng, là bổn thiếu gia, ta còn muốn đưa ra tuyên ngôn cho võ lâm.
Hiểu Văn cười lạnh:
- Chờ sau khi ngươi lên làm minh chủ võ lâm rồi hãy nói đến quy định hay là tuyên ngôn gì đó đi!
Lăng Hạo Thiên nói:
- Hừ, khinh thường ta, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết thế nào “Tiềm Thủy Ngọa Long” (rồng ẩn phục dưới nước).
Hiểu Văn nói:
- Ta chỉ biết, bây giờ ngươi là một tên tù binh, đừng có mà đòi điều kiện với ta!
Lăng Hạo Thiên nóng nảy nói:
- Vậy ít nhất cô cũng phải để bổn thiếu gia tẩy rửa thân thể chứ! Nhiều ngày như vậy rồi, ối chà, thật sự là hôi quá đi! Cô ngửi xem!
Hiểu Văn tiến đến trước mặt hắn, đột nhiên bịt mũi lại, nói:
- Ngươi vốn là loại nam nhân thối, có tẩy rửa thế nào cũng hôi thôi!
Lăng Hạo Thiên nói:
- Cô cho rằng người cô thơm hơn ta sao!
- Ngươi!
Hiểu Văn tức giận, nhưng trong đầu lại nghĩ:" Quả nhiên đường chủ nói không sai, nam nhân thật sự là một bọn chỉ nói hưu nói vượn! Nhưng mà, hì hì, có đôi khi cũng khiến cho người ta phải dở khóc dở cười." Trên mặt nàng thoáng ửng hồng, vô ý giơ tay áo lên ngửi ngửi một chút, nhưng lại không nghe mùi thối như tên Lăng Hạo Thiên nói, chỉ có một mùi thơm ngát xông vào mũi, không khỏi hận Lăng Hạo Thiên thêm, thật sự là quá ghê tởm!
Mỹ Tiếu Tiếu giao Lăng Hạo Thiên cho Hiểu Văn trông giữ, sau đó không đoái hoài gì tới hai người bọn họ, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng thì nàng sẽ không cần trở lại trông coi, tự mình đi phía trước, tựa như là cố ý tạo cơ hội cho Lăng Hạo Thiên lấy lòng Hiểu Văn vậy.
Lăng Hạo Thiên lại nghĩ trong lòng:
- Không đúng, toàn bộ võ lâm đều nói Mỹ Tiếu Tiếu là dâm phụ có tiếng, nhưng nàng lại luôn miệng răn dạy các nữ thủ hạ xinh đẹp của mình phải luôn giữ gìn trinh tiết trong sạch, đề phòng lời ngon tiếng ngọt của nam nhân, nhưng sao lại để cho mình tiếp xúc với tiểu mỹ nhân như vậy, với tướng mạo tuyệt thế vô song và tài năng của Lăng Hạo Thiên ta, tiểu mỹ nữ Hiểu Văn nhất định sẽ dễ dàng bị chi phối. Nàng biết rõ Hiểu Văn sẽ tự sa lưới, mà con cho Hiểu Văn trông coi ta, như thế này chẳng khác nào đưa dê vào miệng hổ! Chẳng lẽ nàng có âm mưu khác, à há, nhất định là vậy, quả nhiên “Tối độc phụ nhân tâm”!
Chẳng qua, Lăng Hạo Thiên coi như là một thiếu hiệp điển trai. Tục ngữ có nói, muốn người khác đối xử tốt với ngươi thì ngươi phải đối xử tốt với người, Lăng Hạo Thiên dùng phương châm này để tiếp cận, lôi kéo tiểu mỹ nhân Hiểu Văn.
- Hiểu Văn tỷ, tỷ thật tốt, người vừa xinh đẹp, ôn nhu, hào phóng, vừa thiện lương, lại ...
- Bịch!
Cũng may là Lăng Hạo Thiên bảo vệ mắt tốt, nếu không thì nhất định là sẽ trở thành một con gấu mèo. Nhưng mà, bảo vệ được hai vành mắt thì cái mũi lại gặp tai họa, Lăng Hạo Thiên tự than mệnh khổ, hai dòng máu đỏ từ mũi chảy ra.
- Ta nói rồi, ta ghét nhất là bị nam nhân làm trò!
Hiểu Văn ôm hai tay, sau đó hung hăng đá lên mông hắn một cước, quát lên:
- Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, đừng tự cho rằng mình là tài giỏi!
Lần này Lăng Hạo Thiên thật sự là không còn cách nào, đành trở thành một cái bao cát để trút giận, buồn bã, ỉu xìu, đờ đẫn mà bước đi, nên cước bộ cũng chậm lại, Hiểu Văn ở phía sau liền xông lên tặng cho hắn một cước, hung ác nói:
-Thật là chậm chạp lề mề, nếu mà chậm trễ thời gian ta sẽ hỏi tội ngươi!
Lăng Hạo Thiên trợn mắt:
- Cô là một người thích ngược đãi người khác à, có tim không hả, đồ biến thái!
Hiếu Văn tức giận, tát hắn một cái:
- Miệng chó không mọc ra ngà voi! Đừng có giả bộ đáng thương với ta!
- Ngươi!!
Lăng Hạo Thiên đang muốn tức giận, nhưng mà nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại thì đành phải ngậm ngùi, có lý mà không nói được, tú tài gặp nhà binh. Tốt nhất là giữ hơi lại để tìm biện pháp chạy trốn.
- Ta cảm thấy không thoải mái! Tỷ tỷ, ta muốn đi cái… kia!
Lăng Hạo Thiên đột nhiên trở nên có vẻ khó coi, Hiểu Văn nhìn hắn, toàn thân nổi da gà, hừ một tiếng:
- Mau đi, ta cũng không có thời gian rỗi mà làm mấy trò vớ vẩn với ngươi! Nếu không thoải mái thì cứ tiếp tục chịu đựng cho ta!
Lăng Hạo Thiên vẫn tiếp tục uốn éo người:
- Không được, ta muốn đi!
Hiểu Văn nhíu mày:
- Ngươi muốn như thế nào?
Lăng Hạo Thiên đột nhiên nổi nóng, kêu to:
- Ta muốn đi ngoài, không nhịn được nữa, các ngươi đối đãi với tù bình như thế ta sẽ tố cáo mọi người, tố giác các ngươi hành hạ ta! Hai nước giao tranh còn không chém tù binh, các ngươi làm như thế là sao?
Hiểu Văn cười nói:
- Ngươi, ngươi muốn đi ngoài thì nói một tiếng là được, chúng ta đối đãi với động vật hung tàn cũng rất khoan dung, con chó cần thiết thì chúng ta cũng cho nó chạy lại bức tường, huống chi là cái miệng ngươi kêu to như miệng ếch, kêu la như vậy làm ta ăn không tiêu!
Lăng Hạo Thiên hừ một tiếng:
- Ta sẽ đi tại đây.
Vừa nói vừa cởi đai lưng xuống, Hiểu Văn kinh hãi kêu lên một tiếng, vội che hai mắt lại, căm hận nói:
- Ngươi, đồ biến thái!
Lăng Hạo Thiên đang cầm khố, thấy Hiểu Văn che mắt lại thì tỏ vẻ đắc ý, nghĩ thầm: "Ha ha, tiểu mỹ nhân à, bây giờ ngươi còn không rơi vào tay của Lăng Hạo Thiên ta hay sao."
Hiểu Văn hơi nheo nheo mắt, thấy Lăng Hạo Thiên không có cởi quần ra thì hung hăng tặng một cước lên bụng của Lăng Hạo Thiên, nhưng không ngờ chính là, Lăng Hạo Thiên bị đạp trúng, nên bụng đau, đưa hai tay ôm bụng, cái quần tuột xuống đất.
- A!
Khuôn mặt của Hiểu Văn lập tức xuất hiện một tầng mây đỏ bay lượn, xoay người ra sau lưng, ấp a ấp úng:
- Hỗn đản, mau đi tìm bụi cỏ mà giải quyết!
Lăng Hạo Thiên nhanh chóng kéo khố lên, nhưng cũng không đi vào bụi cỏ. Khuôn mặt của Hiểu Văn không giấu được vẻ xấu hổ, hai hàm răng nghiến ken két, hai bàn tay nắm chặt, trên mặt của nàng như là có một ngọn lửa đang cháy hừng hực vậy, "Thật là kinh tởm!"
Lăng Hạo Thiên chạy vào một bụi cỏ, nhưng mãi không thấy quay lại, sự nhẫn nại của Hiểu Văn đã đến cực hạn, nhưng nàng không dám chui vào bụi, đứng đó giẫm chân mắng:
- Một lát nữa xem ta xử lý ngươi ra sao!
Nhìn về phía bụi cỏ, bỗng dưng từ không trung nghe được tiếng người kêu lên đau đơn, không phải tên Lăng Hạo Thiên đó thì còn ai! Sau đó thì Mỹ Tiếu Tiếu xuất hiện, nghiêm khắc nhìn Hiểu Văn:
- Hiểu Văn! Con làm ta thật thất vọng, muốn con trông coi hắn là để xem xem con làm sao, muốn rèn luyện con, nhưng con đúng là một nha đầu không có kinh nghiệm gì cả, nói, con muốn bị trừng phạt như thế nào?
Hiểu Văn lập tức quỳ xuống, cầu xin tha thứ:
- Đường chủ, Hiểu Văn biết sai rồi, Hiểu Văn không nên lơ là, xin đường chủ tha cho lần này.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Ngươi tự cắt một tai, lấy nhỏ mà răn đe lớn!
Hiểu Văn do dự nói:
- Con. .. ...
Lăng Hạo Thiên đang cúi đầu ủ rũ, lúc này muốn đi ngoài chỉ là cái cớ, hắn tin tưởng là có thể chạy thoát được, nhưng không ngờ Mỹ Tiếu Tiếu lại là một người cẩn thận, còn chưa chạy được mười bước là đã bị nàng bắt lại rồi. Ài, đành chấp nhận vậy! Nhưng khi hắn thấy Hiểu Văn bị phạt vì hắn chạy trốn thì có chút không nỡ, nàng vốn là một tiểu mỹ nhân, nếu bị cắt mất một tai thì coi sao được.
- Chờ một chút!
Lăng Hạo Thiên không nhịn được rống lên đầy chính nghĩa.
Hai người Mỹ Tiếu Tiếu và Hiểu Văn bị hắn kêu lên bất thình lình như thế thì đều giật nẩy mình, nhưng chỉ ngây người một chút, Mỹ Tiếu Tiếu vọt đến trước người hắn tát một bạt tai
- Mọi việc đều do tiểu tử nhà ngươi, còn rống cái gì!
Lăng Hạo Thiên cố nén đau từ cái tát, cười khổ, nói:
- Mỹ a di, Tiếu a di, không được đâu, nếu cắt đi một tai thì Hiểu Văn tỷ tỷ sẽ rất khó coi, sau này làm sao nàng lập gia đình được!
Mỹ Tiếu Tiếu cười lạnh nói:
- Ý của ngươi là muốn thay nàng ta chịu tội, vậy ta sẽ cắt một tai của ngươi!
Lăng Hạo Thiên cúi đầu, thấp giọng nói:
- Ta không có nói như thế, ta cũng không có ý đó.
Hiểu Văn lúc này không dám lên tiếng gì cả, chỉ có thể yên lặng nghe Mỹ Tiếu Tiếu nói, tâm lý cũng không ổn định, không nghĩ rằng tên Lăng Hạo Thiên kia lại cầu xin dùm mình, nữ nhi mà, tâm lý cũng rất là lạ, nàng cũng không biết là trong tâm trí của nàng đã có chút thay đổi.
Mỹ Tiếu Tiếu nhìn Hiểu Văn trông rất đáng thương, thở dài nói:
- Lần này coi như bỏ qua, ta không muốn ngươi có lần sau, quản hắn cho kỹ, không được để hắn lừa nữa! Còn nữa, sau này không cho ngươi gọi ta là a di, nếu không ta cắt tai ngươi!
Mỹ Tiếu Tiếu oán hận nói xong câu cuối cùng rồi xoay người đi.
Hiểu Văn được tha tội, lập tức đứng dậy, nắm lấy vạt áo trước ngực của Lăng Hạo Thiên, tàn nhẫn nói:
- Ngươi thật sự là chán sống rồi!
Lăng Hạo Thiên giơ hai tay lên cao, cố ý như van xin tha mạng:
- Anh hùng, xin đừng chấp nhặt tiểu nhân!
Nhưng cho dù hắn than thở khóc lóc, kêu khàn cả giọng nhưng cũng không xong, Hiểu Văn đang trong cơn tức giận, khuôn mặt anh tuấn của Lăng Hạo Thiên trở thành một cái bao cát cho Hiểu Văn vung quyền, hắn như bị biến thành một con gấu mèo!
- Thành thật một chút cho ta!
Hiểu Văn đẩy hắn, Lăng Hạo Thiên không còn cách nào khác hơn là lảo đảo bước từng bước về phía trước.
- Đồ đàn bà thối tha, một ngày nào đó ta sẽ cho các ngươi xem, ai da, đau quá, ai da!
Lăng Hạo Thiên yên lặng thầm mắng Hiểu Văn đáng chết.
- Ngươi thì thầm cái gì đó! Có bản lĩnh thì đi tìm võ lâm minh chủ tố cáo ta đi! Cần gì phải rụt đầu rụt cổ như thế chứ!
Hiểu Văn lại đạp cho hắn một cước, Lăng Hạo Thiên lảo đảo, liền lập tức hôn lên đất mẹ vĩ đại một cái.
- Ha ha, chó ăn ***, thật là tức cười!
Hiểu Văn cười lên không ngừng.
Mặt Lăng Hạo Thiên đầy bùn đất, ngơ ngác nhìn Hiểu Văn đang cười, phảng phất như tất cả sự ngây thơ, khờ khạo, lãng mạn đều toát ra từ trên người nàng, thấy bộ dáng tú lệ say đắm lòng người của nàng thì Lăng Hạo Thiên khen nàng một câu từ tận đáy lòng:
- Cô thật đẹp!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tác giả: Diện Bao
Dịch giả: ????
Nguồn: kiemhiepcac
Lăng Hạo Thiên ngây ngốc nói:
- Cô thật đẹp!
Trong lòng Hiểu Văn cảm thấy rung động, nhưng bỗng dưng tinh thần liền đề cao cảnh giác.
"Chát chát" hai tiếng vang lên, trên mặt Lăng Hạo Thiên lại có thêm mười dấu tay sưng đỏ.
Hiểu Văn hừ nói:
- Thật là một tên nam nhân ghê tởm! Không thể để cho người khác nhìn thấy một điểm tốt. Ngươi tốt nhất là không nên làm chậm trễ thời gian vàng bạc của ta, nếu không quay về bảo đúng thời gian theo quy định thì ta cũng không sống nổi.
Nét mặt đột nhiên buồn bã.
- Lão tử chưa từng chịu ủy khuất như thế này, nếu như một ngày nào đó không cho cô nàng này lãnh giáo sự lợi hại của Lăng Hạo Thiên ta thì có lẽ đã uổng phí kiếp này! Con bà nó, đây là cái thủ pháp điểm huyệt gì, sao mà một chút nội lực cũng không có.
Lăng Hạo Thiên cứ oán thán, Hiểu Văn cũng không muốn để ý đến hắn nữa.
Chưa hết một ngày, Lăng Hạo Thiên bị hai nữ nhân đưa đến một bờ sông. Từ phía xa nhìn thấy có một chiếc thuyền lớn đang neo ở bến tàu, trên khoang tàu có mấy thiếu nữ cầm kiếm đi qua lại, nhìn thấy mỹ tiếu tiếu đi đến thì khom người nói:
- Tham kiến đường chủ!
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Mọi người đến đông đủ chưa?
Một thiếu nữ xinh đẹp nói:
- Đến đông đủ, chỉ là có chút việc ngoài ý muốn, đã xử lý rồi.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Sau này hãy nói, chúng ta lập tức lên đường quay về bảo!
Các thiếu nữ đồng thanh hô vâng, rồi ra lệnh cho thuyền phu hạ buồm khởi hành.
Lăng Hạo Thiên buồn bực nói:
- Đi đâu vậy?!
Hiểu Văn hừ nói:
- Ngươi không cần biết chuyện đó, chỉ cần biết đi theo là được!
Nắm lấy ống tay áo của hắn quát:
- Đi mau!
Có hai thiếu nữ tuổi tác so ra cũng không kém Hiểu Văn mấy, thấy Hiểu Văn đi đến thì bắt chuyện:
- Hiểu Văn, xem ra người này ở cạnh ngươi đã chịu không ít đau khổ nhỉ!
Hiểu Văn nói:
- Ai kêu hắn xui xẻo gặp ngay ta! Các người đó, tỷ muội mà còn thế, nhìn thấy nam nhân anh tuấn là hồn vía lên mây, thế là cái dạng gì, vừa có bao nhiêu tỷ muội phản giáo ta!
Một thiếu nữ nói:
- Chỉ phát sinh một lần, một tỷ muội ở Tử Hoa Đường, ngay cả mạng cũng không cần, giết chết hai vị tỷ muội đi chung, rồi cùng đào tẩu với nam nhân bị áp giải kia, đang bị đuổi bắt.
Hiểu Văn nói:
- Vì một nam nhân mà mạng sống cũng không cần sao, nữ nhân, làm như thế có đáng không?
Nghĩ thế thì bỗng cảm thấy bực bội, Lăng Hạo Thiên ở một bên thấy nàng như thế thì vội nói:
- Ta lại làm gì chọc giận cô sao!
Hiểu Văn hừ nói:
- Hai người đưa hắn vào trong khoang thuyền đi.
Hai thiếu nữ nghe theo lời đưa hắn vào trong đáy khoang thuyền, tất cả các thiếu niên công tử bị bắt đều bị áp giải đến đây, nhưng Lăng Hạo Thiên không có nhìn thấy Ôn Thu Cầm, hắn rất muốn hỏi những người khác nhưng lại sợ đả thảo kinh xà, nên đành ngậm miệng lại. Không thấy Ôn Thu Cầm nhưng lại gặp mặt Ngô Kiến Hạo.
Ngô Kiến Hạo nhìn thấy trên mặt Lăng Hạo Thiên chỗ xanh chỗ tím, thì lại càng hoảng sợ, cả kinh nói:
- Lăng huynh, là huynh sao?
Lăng Hạo Thiên tiếc nuối nói:
- Chuyện cũ đừng nhắc đến nữa, Ngô huynh, trên đường đi có tốt không?
Ngô Kiến Hạo nói:
- Các cung nữ này cũng khôn lanh lắm, không tìm được cơ hội xuống tay, ài, chúng ta không còn sống bao nhiêu ngày nữa.
Lăng Hạo Thiên căm phẫn nói:
- Ta tuyệt đối không cho phép âm mưu của các nàng được thực hiện!
Ngô Kiến Hạo nói:
- Ngươi xem ngươi trước đi, tìm cách bảo vệ cái mạng nhỏ trước đã!
Lăng Hạo Thiên nói:
- Đúng vậy!
Nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phía đông, Ngô Kiến Hạo thờ dài:
- Lại một ngày nữa, lăng huynh, ta đã cảm giác được khí tức tử vong.
Lăng Hạo Thiên cười:
- Ngô huynh lại còn rất thương cảm nữa, có thể thi tú tài được đó.
Ngô Kiến Hạo liếc hắn một cái:
- Không nói gạt huynh, trước khi ta lên Vũ Di Sơn luyện võ thì cũng đã là một tú tài. Đáng tiếc ...
Lúc này, đột nhiên từ cửa khoang thuyền có mấy thiếu nữ xinh đẹp tiến vào, quát lớn:
- Không được làm ồn, nếu không thì ta sẽ cắt lưỡi các ngươi!
Lăng Hạo Thiên làm mặt quỷ, Ngô Kiến Hạo lắc đầu bất đắc dĩ, thật sự là không thể tránh được.
Cũng không biết là qua bao nhiêu ngày, hôm nay chỉ nghe các thiếu nữ xinh đẹp lớn tiếng quát:
- Mau đứng lên, đứng dậy, đi theo chúng ta!
Đám thiếu hiệp trẻ tuổi giờ đây giống như là người gỗ, bị đẩy ra ngoài khoang thuyền.
Thì ra là thuyền đã cập bờ vào một hòn đảo nhỏ, khi lên bờ các cung nữ lại tách Lăng Hạo Thiên khỏi đám người, Lăng Hạo Thiên nhìn Ngô Kiến Hạo, cao giọng nói:
- Ngô huynh bảo trọng, tiểu đệ đi trước một bước!
Vừa nói xong, thì Lăng Hạo Thiên mới phát hiện là nói ra câu đó cũng không may mắn.
Thì ra Thần Ưng Bảo vì tránh thị phi của võ lâm quấy rầy, mười năm trước đã âm thầm dời đại bản doanh tới một hòn đảo nhỏ trên hồ Bà Dương, như thế thì có thể vừa công vừa thủ, quả là một lựa chọn không tồi.
Lăng Hạo Thiên bị hai cung nữ bắt đi, thấy được xung quanh là một thế giới toàn hoa đang đua nở, hương thơm ngập tràn mũi. Rất nhanh, một khối kiến trúc hiện ra, cả kiến trúc xa hoa như cung điện, tràn ngập khí phách vương giả, so với Hoa Sơn đơn giản mà nói thì nơi này quả thật là quá xa xỉ, Lăng Hạo Thiên tấm tắc khen ngợi.
Lăng Hạo Thiên bị mang vào một phòng giam, lúc đầu thì hắn có chút tuyệt vọng, dù sao thì mình đã bị điểm huyệt, lại không ra được, bên ngoài khắp nơi đều là cung nữ canh gác. Nghĩ đến Ôn Thu Cầm, giờ này không biết sống chết ra sao, Lăng Hạo Thiên cảm thấy khó chịu.
"Phải sống và đưa Thu Cầm ra ngoài!" Lăng Hạo Thiên nghĩ thế.
Không lâu, cánh cửa mở ra, hả? Là Hiểu Văn, Lăng Hạo Thiên thật sự mừng rỡ, trên mặt lộ ra hẳn vẻ mừng rỡ, vội tiến lên nói:
- Hiểu Văn tốt, ca ca rất nhớ muội, ta còn tưởng rằng muội đã quên ca ca rồi chứ?
Nhưng nghênh đón hắn là một quả đấm, ánh mắt của Hiểu Văn lộ vẻ hung ác:
- Đứng đắn, nghiêm chỉnh lại cho ta, miệng đầy lời hoa ngôn, không biết ngươi đang nói cái gì!
Lăng Hạo Thiên xoa xoa cái mặt bị đánh xưng vù, lập tức trở nên nghiêm túc:
- Ta theo đuổi một thế giới lý tưởng, đó chính là “Ái tâm vĩnh hằng”! Cô là một thiếu nữ đáng yêu, cho nên ta quyết định bắt đầu theo đuổi cô!
Hiểu Văn hừ nói:
- Ngươi quả thực chính là cực phẩm trong rác rưởi!
Lăng Hạo Thiên nghi hoặc nói:
- Đó là cái gì?
Hiểu Văn nói:
- Là đồ bỏ đi!
Lăng Hạo Thiên bị trói cả một ngày, nên vô lực nằm xụi lơ dưới đất, cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Hiểu Văn của ta đã có chút khiếu hài hước rồi!"
Hiểu Văn dựng hắn đứng lên, nói:
- Thấy ngươi không còn sống được bao lâu nữa, cho nên mới không so đo với ngươi! Đôi khi nghĩ lại, ngươi cũng có chút đáng thương!
Lăng Hạo Thiên cố ý nói:
- Cuối cùng cô cũng biết được nỗi khổ của ta rồi, đúng là tri kỷ, đến đây ôm một cái nào!
Duỗi tay ra định ôm Hiểu Văn, nhưng lại bị một quyền của Hiểu Văn đánh ngã.
Hiểu Văn hung hăng nói:
- Ngươi đúng là một tên hạ lưu, vô sĩ, dâm dục nhất!
Lăng Hạo Thiên ha ha cười nói:
- Hạ lưu là phong cách của ta, vô sỉ là bản tính của ta, A ha, cô xem như gặp đúng người!
Hiểu Văn nói:
- Thật sự là không hiểu sao thế gian lại có người như ngươi tồn tại, thật sự là tạo nghiệt.
Lăng Hạo Thiên không trả lời trực tiếp với nàng, Hiểu Văn hung hăng nói:
- Vốn định giáo huấn ngươi một chút, nhưng dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, không hành hạ ngươi nữa! Hừ!
Lăng Hạo Thiên trách:
- Ta quá đáng sao, trên thế giới này có nam nhân nào tình nguyện để ngươi đánh mà không chống trả không!
Hiểu Văn hừ nói:
- Ngươi có thể chống trả sao?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Nói đi, tìm ta để làm chi, đưa tiễn ta à?
Hiểu Văn nói:
- Chịu không được ngươi, ta quả thật xui xẻo, bị phái đến quản ngươi!
Xoay người rời đi, đột nhiên bị một bàn tay to ôm lấy thắt lưng, toàn thân Hiểu Văn tê rần, Lăng Hạo Thiên ở phía sau vội la lên:
- Hiểu Văn tỷ tỷ, không nên giận ta, đừng bỏ ta, ta rất cô đơn.
Hiểu Văn chỉ cảm thấy một cảm giác kỳ diệu mà trước nay chưa từng có xuất hiện trong lòng, lập tức tránh ra, xoay người tát một cái vào mặt Lăng Hạo Thiên, quát:
- Vô sỉ!
Rồi sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng.
Lăng Hạo Thiên lẩm bẩm:
- Ta vô sỉ sao? Hạ lưu sao? Không phải có câu “Nam Nhân Bất Hoại, Nữ Nhân Bất Ái” sao? Không xong, chiêu này không linh, tại sao ta dùng chiêu này đối phó với Hoa Sơn Tứ Phượng thì được, còn nàng thì không động tâm? Chẳng lẽ nàng không phải phụ nữ sao, tiêu rồi!
Đêm đó, Hiểu Văn đưa người mang bồn tắm đến, bảo Lăng Hạo Thiên tắm rửa thay quần áo. Lăng Hạo Thiên phấn khởi nói:
- Thật sự là chu đáo quá, tiểu mỹ nhân, cùng ca ca tắm chung nhé!
Hắn vừa nói vừa nắm tay các cung nữ, cười nói:
- Tốt quá, các người cũng cùng tắm với ta nào!
Hiểu Văn nói:
- Muốn chết! Nếu không phải Thánh cô muốn gặp ngươi thì ngàn năm cũng đừng mong tắm rửa ở chỗ này. Mau lên, tắm xong thì thánh cô muốn gặp ngươi, ta khuyên ngươi nên khôn ngoan một chút, tốt nhất là nên quy thuận Thần Ưng Bảo của chúng ta, nếu không thì chỉ có con đường chết. Khi Thánh cô gặp ngươi cũng chính là thời khắc sinh tử của ngươi, tốt nhất là nên nghĩ kỹ lại đi.
Nói xong thì dẫn các tỳ nữ đi ra.
Thánh cô? Không phải chính là Quách Quân Di sao, là đại mỹ nhân khiến người khác phải điên đảo thần hồn.
Nghĩ tới một Đại mỹ nhân muốn gặp mình, cho dù là đối mặt với thời khắc sinh tử Lăng Hạo Thiên cũng không ưu sầu mà ngược lại còn hưng phấn lên, vội vàng cởi bỏ quần áo nhảy vào bồn tắm, cảm thấy rất vui vẻ. Lăng Hạo Thiên vào trong bồn thì miệng khẽ hát một bài hát, lẩm bẩm:
- Oa! Sảng khoái, đã lâu như rồi chưa được tắm thoái mái như thế.
Hoàng hôn mờ nhạt.
Lăng Hạo Thiên đi theo phía sau Hiểu Văn, khi đi ngang vườn hoa thì gặp Ngô Kiến Hạo đang tưới hoa, vì vậy khó hiểu hỏi:
- Ngô huynh, sao lại ở đây tưới hoa?
Ngô Kiến Hạo nhìn Hiểu Văn một chút, không dám lên tiếng, bộ dạng có vẻ sợ hãi, nhìn Lăng Hạo Thiên bất đắc dĩ mỉm cười.
Hiểu Văn đứng một bên quát:
- Tên họ Lăng kia, ngươi muốn biết tại sao à? Ta nói cho ngươi biết, phàm là những xú nam nhân bị chúng ta bắt đến đây, nếu không quy thuận thì sẽ bị phế hết võ công, ăn bách hoa tiên lộ, trọn đời không được rời khỏi thần ưng bảo, không giết các ngươi coi như đã là ban ơn rồi!
Lăng Hạo Thiên nói:
- Không quy thuận thì giết! Cũng chỉ có độc phụ như cô mới nghĩ ra.
Hiểu Văn tức muốn hộc máu, giơ tay lên định cho Hạo Thiên một bạt tai!
Tay của Hiểu Văn đột nhiên dừng lại giữa không trung, không biết từ lúc nào tay của Lăng Hạo Thiên đã nắm chặt tay nàng.
- Ngươi!!!
Hiểu Văn thất kinh, không ngờ Lăng Hạo Thiên có thể chế trụ mình, hai tròng mắt mở thật to.
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Được rồi, ta biết cô rất lợi hại, ta đi gặp Thánh cô của các người trước, xin cô hạ thủ lưu tình. Ta không muốn vác cái mặt sưng đỏ lên đi gặp Thánh cô của các người.
Nói xong thì buông tay nàng ra đi theo nữ tỳ khác.
Chỉ còn Hiểu Văn vẫn còn đứng sững tại đó, lẩm bẩm nói:
- Hắn đỡ được! Vậy tại sao hắn lại không chống trả ta, tại sao? Tại sao?
Lăng Hạo Thiên được đưa đến một căn phòng lớn xa hoa, không lâu sau thì nghe một nữ tỳ nói:
- Thánh cô giá lâm!
Một cơn gió thổi qua, mang theo một làn hương nồng đậm bay vào trong điện.
- Uhm ~~Thơm quá!
Lăng Hạo Thiên tâm tình hưởng thụ buột miệng nói ra.
Lúc này, một lớp màn mỏng trong suốt như khói được thả xuống, chắn ngang một thân ảnh, trong mông lung có thể nhận ra được hình dáng diễm lệ, đường con tuyệt đẹp! Quả nhiên là không tầm thường.
- Liêm Trung Hữu Giai Nhân, Phương Tâm Thị Thị Khả Khả. Vi Thùy Nhi Ngưng Mục? Chẩm Trung Đối Kiều Sở. Ân, Hảo Từ, Hảo Từ!
(Dịch nghĩa: Sau màn có giai nhân, tâm hồn đang xao xuyến. Vì ai mà ngưng mắt? Đối đầu với đau khổ. Thơ hay, thơ hay - BNT)
Lăng Hạo Thiên nổi hứng ngâm vài câu, cũng là tự khoe khoang mình.
Các nữ tỳ đứng ở bên cạnh đều kinh hãi nhìn hắn, từ sau lớp lụa mỏng vang lên một giọng nói êm tai:
- Người đứng bên dưới là Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ “Quả thực là nói nhảm, bắt lão tử nhiều ngày như vậy rồi, còn cố ý để hỏi nhảm nhí!”
Trong đầu nghĩ thế nhưng vẫn cất cao giọng nói:
- Đúng là tại hạ!
Lúc này Thánh cô Quách Quân Di nói:
- Phụ thân của người là chưởng môn Hoa Sơn Lăng Chấn Nhạc, mẫu thân là Lâm Thục Trinh?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Ngươi nói toàn bộ đều đúng.
Đột nhiên Quách Quân Di khẽ run người, cắn răng nói:
- Tốt! Quả là báo ứng!
Lăng Hạo Thiên thấy Quách Quân Di hận cha mẹ của mình như thế thì cất cao giọng nói:
- Ta không biết giữa ngươi và cha mẹ ta có thâm thù đại hận gì? Nhưng ta biết ngươi tuyệt đối không phải là một quân tử thục nữ gì, nói trắng ra thì ngươi không phải là người tốt.
- Làm càn!
Nữ tỳ đứng bên cạnh lớn tiếng quát mắng Lăng Hạo Thiên.
Quách Quân Di cũng nói:
- Đây là điều mà cha mẹ ngươi dạy cho ngươi!
Lăng Hạo Thiên nói:
- Ngươi sai rồi, cha mẹ ta chưa bao giờ dạy ta hận người khác, cũng không nói là nhận định ai là đúng ai là sai. Đây là ta nói, nếu ngươi và cha mẹ ta có thù oán, nếu là một chính nhân quân tử thì đường đường chính chính lên Hoa Sơn tìm cha mẹ ta kết thúc mọi chuyện, đừng ở đây bắt ta mà hi vọng báo thù cha mẹ ta, quả thực là hành vi của tiểu nhân.
- Làm càn!
Một tỳ nữ lần nữa lớn tiếng quát.
Nhưng Quách Quân Di lại nói:
- Để cho hắn nói.
Lăng Hạo Thiên trấn định tự nhiên nói:
- Đối với tiểu nhân, ta không có gì để nói.
Ánh mắt của Quách Quân Di đột nhiên hiện lên rừng rực:
- Ngươi không phục lắm!
Lăng Hạo Thiên hờ hững nói:
- Nếu như ngươi thả ta ra, cùng ta đường đường chính chính đấu một trận, có lẽ ta sẽ phục.
Quách Quân Di nói:
- Ngươi sẽ có cơ hội này.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Chỉ mong ngươi không sẽ làm ta thất vọng.
Quách Quân Di lẫm liệt nói:
- Ngươi đúng là một điểm cũng không khiêm nhường, người đâu, mang hắn đi!
Lăng Hạo Thiên bị nữ tỳ mang đi rồi, Quách Quân Di nói với tỳ nữ thiếp thân của mình:
- Trở lại nói cho Bạch Hoa đường chủ, sau này không được ngược đãi Lăng Hạo Thiên, nếu không thì sẽ xử theo giáo quy. Thuận tiện thả luôn người tên Ôn Hằng Thiên kia.
Nô tỳ kia nói:
- Vâng, thánh cô.
Tất cả mọi người lui xuống, Quách Quân Di vừa đi vừa thì thào tự nói:
- Giống, thật giống! Quật cường như hắn năm đó vậy.
Quách Quân Di tựa như từ trên người của Lăng Hạo Thiên nhìn thấy được hình ảnh của Lăng Chấn Nhạc năm đó. Trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm, sự bối rối, thỉnh thoảng nàng còn bật cười, có khi lại âm thầm thương tâm.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tác giả: Diện Bao
Dịch giả: ????
Nguồn: kiemhiepcac
Lăng Hạo Thiên bị áp tải về phòng giam, lúc này Ôn Thu Cầm cũng bị tống vào. Lăng Hạo Thiên cảm thấy vui vẻ, ôm lấy Thu Cầm, nhưng thấy nàng mơ mơ màng màng, nên cũng không đánh thức nàng, không biết qua bao lâu, Ôn Thu Cầm mới từ từ tỉnh lại.
Ôn Thu Cầm la hoảng lên:
- Tướng công, chàng còn sống, thiếp thực lo lắng gần chết.
Lăng Hạo Thiên ôn nhu vuốt ve tóc nàng, nói:
- Không phải ta còn sống rất tốt sao? Sao nàng ngốc thế, biết rõ đánh không lại mà còn đến cứu ta?
Ôn Thu Cầm rúc vào trong lòng của Lăng Hạo Thiên nói:
- Bởi vì thiếp không muốn chia lìa với tướng công nữa, nên cũng chẳng sợ chết.
Lăng Hạo Thiên chặn ngang cái miệng nhỏ nhắn của nàng:
- Không nên nói bậy! Chúng ta làm sao mà chết được, nàng còn chưa sinh cho ta một đám nhóc nữa mà!
Khuôn mặt xinh xắn của Ôn Thu Cầm đỏ lên:
- Ứ, nhân gia đáp ứng sinh cho chàng một đám nhóc hồi nào.
Lăng Hạo Thiên cảm thấy vui vẻ, ôm lấy người ngọc vào lòng:
- Tướng công muốn nàng sinh mà!
Ôn Thu Cầm ngượng ngập nói:
- Chàng xấu lắm, đúng rồi, chúng ta đang ở đâu thế?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Đây là Thần Ưng Bảo, chúng ta đều bị Ngọc la sát Quách Quân Di bắt.
Ôn Thu Cầm thử vận khí, thì phát hiện ra huyệt đạo trên người đã bị người khác dùng thủ pháp phong tỏa.
Ôn Thu Cầm kinh ngạc nói:
- Huyệt đạo của thiếp đã bị phong bế, làm sao bây giờ?
Lăng Hạo Thiên mỉm cười:
- Vốn ta cũng tuyệt vọng, nhưng mà các nàng đã phạm một sai lầm, đó chính là nhốt nàng và ta chung một chỗ!
Ôn Thu Cầm nói:
- Tướng công, chàng có cách à?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Thu Cầm, nàng còn nhớ ngày đó ta đã dùng ngữ nữ song tu đại pháp giải độc cho nàng không?
- A! Chàng thật xấu, lại khi dễ nhân gia!
Mặt của Ôn Thu Cầm đỏ bừng.
Lăng Hạo Thiên nghiêm mặt nói:
- Không, ta nói chuyện nghiêm chỉnh đấy, nàng thử nghĩ xem, ngự nữ song tu đại pháp có thể đả thông cả kỳ kinh bát mạch của nàng, huống chi là thủ pháp điểm huyệt nhỏ này!
Ôn Thu Cầm nói:
- Tướng công, chàng muốn dùng ngự nữ song tu đại pháp để giải huyệt đạo của chúng ta!
Lăng Hạo Thiên mỉm cười:
- Thu Cầm, chẳng lẽ nàng còn biện pháp nào tốt hơn sao?
- Không có.
Ôn Thu Cầm vừa nói xong thì xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống hết cỡ.
Lăng Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc nàng, ngửi lấy mùi thơm trên người nàng, trong đầu không khỏi nảy sinh những ý nghĩ ”hươu vượn”, nhẹ giọng nói bên tai nàng:
- Thu Cầm, để tướng công yêu nàng nào.
Ôn Thu Cầm cũng hiểu ra hàm ý của Lăng Hạo Thiên, ôn nhu nói:
- Tướng công, từ ngày người giải độc cho thiếp thì thiếp đã là người của chàng rồi, nhất định sẽ nghe lời chàng, chàng muốn gì cũng được ...
Chưa nói hết lời là nàng đã mắc cỡ rúc đầu vào trong lòng của Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên bế Ôn Thu Cầm lên trên chiếc chiếu đơn giản trong phòng giam, Ôn Thu Cầm nhu thuận nằm trong lòng của Lăng Hạo Thiên, thâm tình nhìn Lăng Hạo Thiên, Lăng Hạo Thiên cúi đầu cũng nhìn nàng say đắm. Ôn Thu Cầm bị ánh mắt đa tình của Lăng Hạo Thiên làm cho xấu hổ, liền nhắm chặt hai mắt, hơi ngẩng đầu lên, khẽ nhếch đôi môi anh đào, đôi môi kiều diễm, ướt át và đỏ mọng, hơi chu ra, tựa như một trái anh đào chín mọng.
Lăng Hạo Thiên hôn lên, dùng sức mà mút, cũng đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng, giao lưu với cái lưỡi thơm tho của nàng, Ôn Thu Cầm cũng đưa lưỡi của mình ra, thuận theo sức hút từ miệng của Lăng Hạo Thiên, sau đó cũng học theo Lăng Hạo Thiên bắt đầu mút đầu lưỡi của Lăng Hạo Thiên.
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài, cho đến khi Ôn Thu Cầm không thở được thì họ mới lưu luyến tách ra, thâm tình nhìn nhau, bọn họ không cần ngôn ngữ, bởi vì bọn họ đều biết rõ: họ vĩnh viễn yêu nhau. Quần áo của họ cũng thuận theo tự nhiên mà rơi xuống, không có ra vẻ, không làm bộ, họ luyến ái nhau, tìm kiếm nhau, trao cho nhau tình yêu chân thành. Dưới tình huống đó, quần áo của họ đã được rũ bỏ, tâm hồn của họ nối liền với nhau, hai cái lưỡi quyện vào nhau, quấn quít không rời ...
Hô hấp của Ôn Thu Cầm bắt đầu trở nên dồn dập, ngực của nàng bắt đầu phập phồng, song phong rắn chắc không ngừng cương lên trước người Lăng Hạo Thiên, rung động, khiến cho Lăng Hạo Thiên hưng phấn vô cùng, Lăng Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giữa chiếu, cúi đầu xuống hôn nàng, hôn lên ngọc nhũ đầy đặn và co dãn của nàng, và cũng không ngừng vuốt ve những vị trí mẫn cảm trên thân nàng.
Lăng Hạo Thiên cẩn thận đánh giá thân thể mê người của Ôn Thu Cầm, khuôn mặt mịn màng, đôi mày liễu mờ ảo như ngọn núi phía xa, điểm lên đó là một đôi mắt như làn thu thủy, một đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng, khiến cho Lăng Hạo Thiên yêu mến không nói nên lời. Thân thể trắng như bạch ngọc, lại mềm mại, láng mịn, những đường cong tuyệt diệu, lồi lõm rõ ràng, cánh tay đẫy đà, cảm giác vô cùng mềm mại, song nhũ cao vút tựa như hai ngọc nữ phong đang giằng co, trên đỉnh núi là hai viên ngọc trai màu hồng phấn, sáng bóng động lòng người, song nhũ dựa sát vào nhau tạo thành một thung lũng thật sâu, xuống dưới là một bình nguyên rộng lớn.
Lúc này Ôn Thu Cầm tựa như là một chút dê non đang đợi bị ăn thịt, nàng càng rên rỉ, kêu tha thì càng khiến cho toàn thân của Lăng Hạo Thiên nóng hơn, dục hỏa bùng cháy. Lăng Hạo Thiên ngăn nàng lại, đè lên thân thể xinh đẹp động lòng người của nàng, chuẩn bị hưởng thụ thế ngoại đào nguyên khiến người người say mê, cũng là làm cho Ôn Thu Cầm đạt được khoái lạc tột đỉnh….
Hai người liên tục mây mưa, tạo nên một chiến trường hỗn loạn! Kích tình mãnh liệt trong khi giao chiến, đồng thời Lăng Hạo Thiên cũng ghé vào tai Ôn Thu Cầm truyền thụ ngự nữ song tu đại pháp, hai người nhanh chóng tiến nhập vào trạng thái kỳ ảo.
Qua một lúc lâu, Ôn Thu Cầm kêu lên một tiếng lớn, ôm chặt lấy Lăng Hạo Thiên, hai chân nhếch cao quắp lấy chânLăng Hạo Thiên, mông cố dùng sức đẩy lên, phối hợp với Lăng Hạo Thiên đang đẩy xuống.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, vuốt ve, hôn nhau, hưởng thụ sự ấm áp và yên bình sau trận chiến.
Sau khi hai người hợp lực song tu, huyệt đạo đã được đả thông hoàn toàn, chân khí từ đan điền cuồn cuộn vận chuyển đến kỳ kinh bát mạch liên tục.
Ôn Thu Cầm ngượng ngùng, ôn nhu hôn Lăng Hạo Thiên, không còn sức lực nên chỉ lẩm bẩm.
- Nha đầu ngốc, cám ơn gì chứ? Sau này chúng ta sẽ sống cùng một chỗ, chỉ cần nàng muốn được thoải mái thì ta sẽ giúp nàng.
- Tướng công, mắc ở chết đi được! Chàng nói cho thiếp biết, có phải chàng đã 'Ngự' Nam Cung Như Đình phải không?
Ôn Thu Cầm đột nhiên nhắc đến Nam Cung Như Đình làm Lăng Hạo Thiên sửng sốt.
Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm, dù sao thì sau này còn có rất nhiều chuyện phải đối mặt vì vậy, đem chuyện của mình cùng đại sư tỷ Nhạc Lâm Lam, Bạch Tuyết Như thần đao đường, Quách Vân Tranh thần ưng bảo, và Nam Cung Như Đình nói ra hết.
- Thu Cầm, nàng nhất định rất hận ta!
Lăng Hạo Thiên nghĩ đến phải làm thế nào để chịu cơn giận của Ôn Thu Cầm, tâm lý đã sẵn sàng.
- Tướng công, thiếp làm sao mà trách chàng chứ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi chàng lại ưu tú như thế, các nàng lại cũng rất xuất sắc. Thiếp sẽ không ăn dấm chua, Thu Cầm vĩnh viễn là người của tướng công. Hơn nữa tướng công dũng mãnh như thế, không có nhiều tỷ muội chia sẻ thì thiếp cũng không chịu nổi.
Mặc dù thường ngày Ôn Thu Cầm có vẻ văn nhã và bảo thủ, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân trong giang hồ, so với nhi nữ bình thường thì cởi mở hơn một chút, hơn nữa còn đối với Lăng Hạo Thiên đầy thâm tình, vừa rồi lại nếm được hương vị tuyệt diệu của tình ái, bây giờ đang trong lúc xuân tình nhộn nhạo, cho nên mới có tâm lý thoải mái như thế.
Lăng Hạo Thiên nghe Ôn Thu Cầm nói xong thì cảm động, nói:
- Thu Cầm, nàng đối với ta thật là tốt, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng.
Lăng Hạo Thiên nhìn nàng, nàng cũng nhìn Lăng Hạo Thiên, ánh mắt của nàng hiện tại rất bình tĩnh, lúc này Thu Cầm xuân ý nhộn nhạo, tư thái mị hoặc, cực kỳ xinh đẹp. Nàng nhìn Lăng Hạo Thiên trìu mến, trong mắt tràn ngập vẻ an bình, nhu tình và quan tâm, sự dâm đãng, phóng đãng vừa rồi khi đạt đến cao trào đã hoàn toàn biến mất, lúc này Thu Cầm tựa như là một thê tử ôn lương, hiền thục.
Lăng Hạo Thiên cảm động ôm chặt nàng, khẽ hôn lên suối tóc của nàng, ngửi từng làn hương thiếu nữ, bọn họ vừa hòa hợp với nhau cùng một chỗ, rồi hôn chặt lấy nhau, bọn họ dùng thân thể để nói lên sự đồng cảm của tâm linh, không chỉ có sự hòa hợp về xác thịt, mà trong tâm linh cũng cảm nhận được nhau.
- Hay cho một đôi si nam oán nữ.
Mỹ Tiếu Tiếu không biết từ khi nào đã đi vào.
Ôn Thu Cầm mắc cỡ, mặt đỏ đến tận mang tai, vội đứng dậy khoác vội cái áo, Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Thật không ngờ Ôn Hằng Thiên là một nữ nhân, hơn nữa, trên dưới Thần Ưng bảo của ta đều bị lừa.
Lúc này công lực của Lăng Hạo Thiên đã khôi phục hơn phân nửa, tất nhiên không cười với nàng, nói:
- Dâm phụ! Ngươi muốn làm gì?
Mỹ Tiếu Tiếu cười lạnh:
- Sao? Lăng thiếu hiệp sao lại mau quên khoảng khắc thân mật của chúng ta vậy, không phải hôm đó chúng ta đã ân ái với nhau tại khách sạn sao? Không ngờ ngươi cũng là một tên có mới nới cũ, vong tình phụ nghĩa!
Ôn Thu Cầm mặc y phục vào rồi nói:
- Câm miệng, đừng hòng vũ nhục tướng công ta!
Mỹ Tiếu Tiếu cười nói:
- Một đôi vợ chồng ân ái, chỉ là tướng công của ngươi không chỉ có một tiểu phu nhân, mà có rất nhiều tình nhân.
Ôn Thu Cầm nổi giận:
- Tướng công của ta có nhiều thê thiếp thì cũng không đến lượt một dâm phụ như ngươi quyến rũ!
Mỹ Tiếu Tiếu càng vui vẻ nói:
- Vậy sao? Hay là hỏi tướng công tốt của ngươi xem có dám thề giữa trời không?
Lăng Hạo Thiên thấy nàng càng nói càng nhiều, sợ Ôn Thu Cầm sẽ tức giận công tâm, vì vậy nói:
- Mỹ Tiếu Tiếu, ngươi muốn làm gì? Có chuyện gì cứ nói.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Được! Ngươi đi theo ta.
Lăng Hạo Thiên sửng sốt:
- Dựa vào cái gì?
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Bởi vì ngươi là tù nhân, trừ khi ngươi không muốn sống.
Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ, bây giờ mình có thể chế phục được nàng nhưng không nhất định là sẽ thoát khỏi Thần Ưng bảo, thứ nhất là hoàn cảnh địa lý nơi này không quen thuộc, thứ hai là đối với thủ vệ an bài ở nơi này cũng không rõ. Bây giờ thừa lúc này đi theo Mỹ Tiếu Tiếu ra ngoài quan sát tình hình, không cần phải đả thảo kinh xà.
Lăng Hạo Thiên "truyền âm nhập mật " cho Ôn Thu Cầm nói:
- Thu Cầm, ta theo nàng ta ra ngoài quan sát một chút, nàng ở nơi này tịnh dưỡng, chờ ta trở lại rồi cùng nhau đi.
Ôn Thu Cầm nói với Lăng Hạo Thiên:
- Mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Lăng Hạo Thiên đi theo Mỹ Tiếu Tiếu rời khỏi phòng giam.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tác giả: Diện Bao
Dịch giả: ????
Nguồn: kiemhiepcac
Lăng Hạo Thiên đi theo Mỹ Tiếu Tiếu mãi cho đến một gian phòng ngủ, nơi này đầy hoa và nến huyền ảo, khiến người ta phải suy nghĩ liên miên. Nhìn cặp mông đầy đặn của Mỹ Tiếu Tiếu, thật là co dãn, cái eo mảnh khảnh, hai chân thon dài và trắng, thân thể thành thục, thấy vậy bảo bối của Lăng Hạo Thiên muốn phá tù xông ra. Nghĩ đến ngày hôm đó cùng Mỹ Tiếu Tiếu ở khách điếm có một đêm diễm tình, Lăng Hạo Thiên tựa như hiểu rõ ý định của Mỹ Tiếu Tiếu mang mình đến đây.
Kỳ thật mấy ngày nay, Mỹ Tiếu Tiếu vẫn tận lực áp chế tình cảm của mình đối với Lăng Hạo Thiên. Sau khi nàng và hắn lần đầu tiên phát sinh quan hệ ở khách điếm thì không lúc nào là không nghĩ đến hắn. Cho đến tối nay, sau khi Quách Quân Di gặp Lăng Hạo Thiên thì phân phó nàng cho Lăng Hạo Thiên dùng “Bách Hoa Tiên Lộ”.
Mỹ Tiếu Tiếu nghĩ lầm Quách Quân Di muốn lưu Lăng Hạo Thiên lại, có thể trọng dụng, cho nên mới phái chính mình đi cho hắn dùng thuốc, chính là muốn mình mềm rắn cùng thực thi. Đây là một cơ hội tuyệt vời để mình lôi kéo Lăng Hạo Thiên, từ đáy lòng Mỹ Tiếu Tiếu cho là như vậy.
Lúc này, máu dâm của Mỹ Tiếu Tiếu từ nội tâm chảy khắp toàn thân, trong lòng có chút chờ mong do dâm tính kích động, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Mỹ Tiếu Tiếu vừa cài then cửa lại thì thanh âm của Lăng Hạo Thiên đã vang lên sau lưng nàng:
- Dâm phụ, ngươi muốn làm gì?
Mỹ Tiếu Tiếu cũng không có xoay người lại đã đáp:
- Tiểu tình lang của ta, chẳng lẽ còn giả vờ ngây thơ ở trước mặt ta sao? Vừa rồi ngươi và tiểu tình nhân kia đã làm gì trong phòng giam?
Lăng Hạo Thiên cũng không cười với nàng, nói:
- Dâm phụ, câm miệng!
Mỹ Tiếu Tiếu cười khúc khích:
- Lăng thiếu hiệp, làm được tại sao lại không dám nhận.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Nhận hay không nhận, ta không cần phải nói rõ với ngươi! Danh dự của ta không cần hạng người không ra gì như ngươi chứng minh!
Mỹ Tiếu Tiếu uốn éo ngọc thể quyến rũ động lòng người của mình, tựa như đốt cháy dục vọng của Lăng Hạo Thiên, nói:
- Chẳng lẽ chàng đã quên chúng ta từng có một đêm thần tiên triền miên sao?
Lăng Hạo Thiên dĩ nhiên là không thể quên kinh nghiệm bị Mỹ Tiếu Tiếu “cưỡng gian” ở khách điếm, oán hận không thôi.
Lăng Hạo Thiên đột nhiên tiến lên phía sau của Mỹ Tiếu Tiếu, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, rồi dùng hai bàn táo bạo tóm lấy nhũ phong đầy đặn của nàng, đồng thời bóp mạnh vài cái.
- Tiểu sắc quỷ, thật là háo sắc mà! Mỹ Tiếu Tiếu tưởng Lăng Hạo Thiên đã mắc câu, nên hờn dỗi nói.
Lúc này đột nhiên Lăng Hạo Thiên điểm lên huyệt nhâm đốc của nàng, cười lạnh:
- Dâm phụ, hôm nay ta phải báo mối thù ngày đó, để xem hôm nay ta xử lý ngươi ra sao!
- A! Ngươi đã khôi phục công lực!
Mỹ Tiếu Tiếu kinh ngạc, không ngờ Lăng Hạo Thiên có thể giải khai huyệt đạo, mặt khác lại không thể cự tuyệt được khoái cảm mà Lăng Hạo Thiên 'tặng' cho mình, Mỹ Tiếu Tiếu rên rỉ không ngừng càng kích thích dục vọng của Lăng Hạo Thiên.
- Nói cho ta biết, làm sao mới có thê rời khỏi Thần Ưng bảo?
Lăng Hạo Thiên tàn nhẫn nói.
- Ngươi có trốn cũng không thoát, bên ngoài có ba tầng thủ vệ, trừ khi ngươi có khả năng thông thiên.
Mỹ Tiếu Tiếu không để ý, cứ điên cuồng lắc lư cặp mông tròn trịa của mình, hòa nhịp với cử động của Lăng Hạo Thiên.
- Dâm phụ, nói cho ta biết, ngươi bảo ta đến đây để làm gì?
Lăng Hạo Thiên hỏi.
- Đệ đệ yêu dấu, tỷ tỷ muốn đệ không nhịn được,.
Hành động của Mỹ Tiếu Tiếu rất lớn mật nhưng cũng rất nóng bỏng, dùng lưỡi ra sức quấn lấy Lăng Hạo Thiên, điên cuồng tấn công miệng của Lăng Hạo Thiên, khiến cho hồn phách của hắn như muốn xuất khiếu.
Lúc này dục vọng của Lăng Hạo Thiên cũng bốc lên cao, tạm thời quên đi nguy cơ tồn tại, hai người ôm lấy nhau vuốt ve, vừa lên giường, Mỹ Tiếu Tiếu lôi bảo bối của Lăng Hạo Thiên ra, hưng phấn hẳn lên.
- A, không phải ngươi rất ghét dâm phụ như ta sao?
Mỹ Tiếu Tiếu vừa rên rỉ vừa nói.
- Ta bây giờ rất muốn ngươi, dâm phụ!
Lăng Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói, hắn hoàn toàn bị Mỹ Tiếu Tiếu thổi bùng dục vọng từ đáy lòng mình.
- A, ta cũng rất thích bị ngươi chọc.
Nghĩ đến đại bảo bối của Lăng Hạo Thiên sẽ ra ra vào vào người mình, thân thể của Mỹ Tiếu Tiếu kích thích quá độ, không tự chủ được mà run rẩy, nơi đó vốn đã ngứa ngáy khó chịu rồi mà giờ lại chảy cả dâm thủy nữa.
Đầu lưỡi của Lăng Hạo Thiên và của Mỹ Tiếu Tiếu quấn với nhau như rắn, giống như buộc vào với nhau, Mỹ Tiếu Tiếu ôm lấy thân thể cường tráng của Lăng Hạo Thiên, để hắn có thể gần sát mình hơn, vừa nhiệt liệt hôn môi, Lăng Hạo Thiên vừa cởi y phục của Mỹ Tiếu Tiếu ra, sau đó dùng hai tay tận tình vuốt ve thân thể đầy đặn mê người của Mỹ Tiếu Tiếu.
Hai người quấn lấy nhau, Lăng Hạo Thiên chịu không nổi, dục vọng bốc lên, rốt cuộc tấn công vào trong cơ thể của Mỹ Tiếu Tiếu, hai người bắt đầu vào giai đoạn chiến đấu kịch liệt, “Mãn thất sinh hương, oanh ngữ phi dương” (ý chỉ “thịt” vào lời ra)!
Qua một lúc lâu, cả Lăng Hạo Thiên và Mỹ Tiếu Tiếu đồng thời đổ xuống, sau cuộc mây mưa triền miên, Lăng Hạo Thiên đột nhiên nắm lấy song chưởng của Mỹ Tiếu Tiếu, nói:
- Tiện nhân, rốt cục ngươi đưa ta đến đây để làm gì?
Mỹ Tiếu Tiếu thẹn thùng nói:
- Không phải vừa mới nói đó sao?
Lăng Hạo Thiên cười lạnh:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao, đừng tưởng ta là một đứa con nít ba tuổi.
Mỹ Tiếu Tiếu quyến rũ nói:
- Muốn ta nói cho ngươi biết cũng được, trước tiên giải huyệt cho ta đã.
Lăng Hạo Thiên cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ngươi còn có thể mặc cả hay sao?
Hai người so với lúc nãy triền miên giao chiến với nhau thì khác xa, lúc này tựa như hai người xa lạ đang tranh đấu.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Ngươi cho rằng bắt được ta, ngươi có thể đi ra ngoài sao?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Ít nhất ngươi cũng là một đường chủ, ít ra cũng có chút giá trị lợi dụng.
- Ha ha! Buồn cười, nếu ngươi cho rằng bởi vì bắt được ta mà bọn họ sẽ dễ dàng để ngươi đi thì ngươi đã quá xem thường Thần Ưng bảo!
Mỹ Tiếu Tiếu cười lạnh, nhưng cũng mang theo vài phần bi uất.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm đến sống chết của ngươi!
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Khi tỷ tỷ của ta chết thì một chút thương tâm, đồng tình bọn họ cũng không có. Chúng ta đối với Quách gia, đối với Thần Ưng bảo, bất quả chỉ là một quân cờ mà thôi. Hôm nay Mỹ Tiếu Tiếu chết đi, thì ngày mai sẽ có mười người khác thay thế ta, ngươi nói xem bọn họ có quan tâm đến sống chết của ta không.
Lăng Hạo Thiên cảm thấy khó hiểu:
- Vậy tại sao ngươi lại còn bán mạng vì họ!
Trong ánh mắt Mỹ Tiếu Tiếu lộ ra thần sắc bi thương, nói:
- Ngươi nghĩ ta cam tâm tình nguyện làm người xấu sao, thay bọn họ giết người sao, làm một dâm nữ có thể lấy bất cứ ai làm chồng sao. Chúng ta hoàn toàn không có lựa chọn, bởi vì sau khi uống Bách Hoa Tiên Lộ, nếu không phục tùng, chỉ có con đường chết.
Lăng Hạo Thiên thấy Mỹ Tiếu Tiếu ngày thường ngang ngược, dâm đãng, nhưng lúc này lại vô cùng yếu ớt, bất lực, thì cũng không khỏi cảm thán. Hắn giải huyệt cho nàng, nói:
- Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, đưa ta về phòng giam.
Mỹ Tiếu Tiếu sửng sốt, nói:
- Ngươi không phải muốn đem ta làm con tin sao?
Lăng Hạo Thiên cười:
- Ngươi không phải đã nói là không có giá trị lợi dụng sao? Một người không có giá trị đối với Thần Ưng bảo thì làm sao có thể làm con tin.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Ngươi không hối hận?
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Hối hận? Đó là không mang được ngươi theo, bên người thiếu đi một đại mỹ nhân tuyệt sắc. Bỏ qua một mỹ nhân như ngươi thì nam nhân nào chẳng tiếc nuối.
- Ngươi!?
Mỹ Tiếu Tiếu nhất thời nghẹn lời, nàng không ngờ rằng Lăng Hạo Thiên lại nói ra như thế, mắc cỡ đỏ mặt:
- Ta nói thật cho ngươi biết, hôm nay ta gặp ngươi, thật ra là do Thánh cô an bài, muốn ta cho ngươi phục dụng Bách Hoa Tiên Lộ, cho ngươi phục tùng Thần Ưng bảo, nếu như ngươi thà chết không chịu thì ta phải ... Phải câu dẫn ngươi!
Lăng Hạo Thiên nói:
- Ngươi đã thành công!
- Không!
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Ta sẽ không nói lại với Thánh cô chuyện hôm nay, nhưng là ta ...
Lăng Hạo Thiên nói:
- Ngươi không thể hướng Quách Quân Di phục mệnh.
Mỹ Tiếu Tiếu cúi đầu trầm mặc một lúc lâu.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Ngươi cứ bẩm báo với Quách Quân Di, nói Lăng Hạo Thiên ta mềm rắn đều không uống.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Không! Như vậy sẽ hại ngươi.
Lăng Hạo Thiên cười lạnh nói:
- Nàng sẽ giết ta, hay là đem ta đánh tàn phế?
Mỹ Tiếu Tiếu vội la lên:
- Tóm lại, nàng sẽ sử dụng biện pháp độc ác để đối phó với ngươi.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Từ lúc nào ngươi trở nên quan tâm ta vậy!
Mỹ Tiếu Tiếu nhất thời mắc cỡ đỏ mặt, nói:
- Xem như ta trả lại cho ngươi một phần nhân tình lúc nãy.
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Nhân tình gì?
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Không có bắt ta làm con tin.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều, đưa ta về phòng giam, ta tự có biện pháp ứng phó hết thảy.
Mỹ Tiếu Tiếu kinh ngạc không có cảm giác tin tưởng nói:
- Ngươi ...
Lăng Hạo Thiên không có chờ nàng nói xong, đã ý bảo nàng dẫn đường.
Mỹ Tiếu Tiếu đành phải bất đắc dĩ đưa Lăng Hạo Thiên về phòng giam.
Đối với Mỹ Tiếu Tiếu mà nói, lực hấp dẫn của Lăng Hạo Thiên rất lớn, tựa như mầm mống đã mọc rễ trong lòng của nàng, trải qua hai cuộc chiến triền miên đã khắc cốt ghi tâm, cả đời này của Mỹ Tiếu Tiếu cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi sức hấp dẫn của Lăng Hạo Thiên.
Yêu hận chỉ là một ý niệm trong lúc đó!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tác giả: Diện Bao
Dịch giả: ????
Nguồn: kiemhiepcac
Lăng Hạo Thiên trở lại phòng giam, Ôn Thu Cầm vội quan tâm hỏi:
- Lăng lang, chàng không có chuyện gì chứ, họ có làm khó chàng không?
Lăng Hạo Thiên mỉm cười an ủi nàng, nói:
- Ta không phải còn tốt sao?
Ôn Thu Cầm quan tâm nói:
- Thiếp thật sự sợ các nàng đối xử độc ác với chàng.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Không có việc gì, chúng ta tìm biện pháp chạy trốn khỏi đây.
Lăng Hạo Thiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện cả phòng giam rất chắc chắn, chỉ có mỗi cửa sắt kia là lối ra duy nhất. Lăng Hạo Thiên và Ôn Thu Cầm đã khôi phục công lực, cánh cửa sắt này căn bản là không cản được hai người bọn họ, nhưng lúc này Lăng Hạo Thiên không muốn phá cửa ra.
Bởi vì lúc nãy khi đi theo Mỹ Tiếu Tiếu thì hắn phát hiện Thần Ưng bảo chẳng khác nào mê cung cả, hơn nữa còn canh phòng nghiêm ngặt, có muốn xông ra cũng rất khó.
Ôn Thu Cầm đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu hỏi:
- Lăng lang, chúng ta có cách nào ra khỏi đây không?
Lăng Hạo Thiên mỉm cười, dùng 'truyền âm nhập mật' nói:
- Chúng ta có thể xông ra bất cứ lúc nào, nhưng như thế thì rất là nguy hiểm.
Ôn Thu Cầm nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Lăng Hạo Thiên kéo nàng vào một góc rồi dùng truyền âm nhập mật nói:
- Ta nghĩ, một lúc nữa có người tiến vào, chúng ta chế trụ các nàng, sau đó thay quần áo, ngụy trang như thế thì an toàn hơn nhiều.
Ôn Thu Cầm nói:
- Nếu như chỉ có một người đến thì làm sao bây giờ, hơn nữa đều là trang phục nữ, làm sao chàng ngụy trang được?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Cho nên cần phải nhẫn nại, bọn họ nhốt chúng ta ở chỗ này, nhất định sẽ có người khác đến!
Ôn Thu Cầm ngẩng đầu lên:
- Lăng lang, thiếp đang nghĩ, cho dù chúng ta chạy ra được thì cũng phải bắt được người điều khiển thuyền mới được.
Lăng Hạo Thiên mỉm cười:
- Không có thuyền phu, thì có thể bắt, ta nghĩ chuyện này không phải là chuyện khó.
Đang nói chuyện đột nhiên Lăng Hạo Thiên khoát tay ngăn lại nói:
- Có người đến.
Ôn Thu Cầm không nghe được thanh âm nào, không nhịn được nên nỏi:
- Sao thiếp không nghe gì cả?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Vẫn còn trên đường đi, sắp đến rồi.
Giọng nói vừa dứt quả nhiên bên ngoài có tiếng người mở cửa. Lăng Hạo Thiên vội dùng truyền âm nhập mật dặn dò:
- Thu Cầm, nàng nhỡ kỹ, chúng ta phải giả vờ bị điểm huyệt, không thể động thủ được, hãy để ta ứng phó.
Ôn Thu Cầm gật đầu:
- Thiếp biết.
Tiếng cửa sắt kêu “két” một cái, được người bên ngoài mở ra, ánh sáng từ ngọn đèn bên ngoài chiếu vào.
Ôn Thu Cầm cố ý lớn tiếng mắng:
- Các ngươi nhốt chúng ta ở nơi này, muốn gì đây?
Từ ngoài cửa một lục y nữ tử, tay cầm đèn lồng, thong thả đi vào, khẽ cười nói:
- Nhị vị công tử, không cần nổi giận, nếu như vậy ta sẽ nhốt các người.
Nàng vừa mở miệng ra thì Lăng Hạo Thiên đã biết người đến là Hiểu Văn, bất giác hừ một tiếng:
- Cô nương thật là giỏi, nói, đến đây là để giễu cợt ta phải không.
Ôn Thu Cầm:
- Đại ca, huynh biết nàng sao?
Hiểu Văn đưa đèn lồng lên cao một chút, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa xuân của nàng, ánh mắt chiếu lên người Lăng Hạo Thiên, cười nói:
- Chỉ sợ cho dù đời này hắn có hóa thành bụi cũng sẽ nhớ kỹ ta.
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Chỉ sợ Hiểu Văn cô nương đã đánh giá cao bản thân mình, cô vẫn còn chưa có mị lực lớn như thế, Lăng Hạo Thiên ta cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, sẽ không chấp nhặt với tiểu nha đầu như cô.
Đôi mắt sáng của Hiểu Văn có chút kinh ngạc, nói:
- Vậy sao?
Ôn Thu Cầm dường như là ghen cho nên muốn đùa cợt, cười nói:
- Xem ra hai người là thiếp hữu ý lang vô tâm rồi!
Hiểu Văn nghe nàng nói xong thì khuôn mặt ửng hồng, vội nói:
- Ngươi ít ba hoa đi.
Nàng không có tức giận, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú đối với câu 'Thiếp Hữu Ý Lang Vô Tâm' này.
Lăng Hạo Thiên lạnh lùng nói:
- Huyệt đạo của chúng ta bị bế, trở thành tù phạm của các ngươi, ngươi vào đây có chuyện gì, dứt khoát nói ra đi!
Hiểu Văn nghe được thì ngẩn ngơ, nhìn hắn nói:
- Công tử hình như thật sự trách ta!
Nàng xoay người đóng cửa sắt lại, rồi nói:
- Thật ra là Thánh cô bảo ta đến, nếu không thì ta cũng không quản các ngươi.
Lăng Hạo Thiên động tâm, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đúng như Thu Cầm nói, cố ý đối với ta như thế. Có lẽ có thể lấy được một ít bí mật từ miệng của nàng.
Tâm niệm vừa chuyển, Lăng Hạo Thiên liền nói:
- Tại hạ không trách cô nương.
Hiểu Văn nói:
- Thật sự không trách ta?
- Dĩ nhiên là thật.
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Tại hạ muốn trách thì phải trách vị Thánh cô kia mới đúng, chỉ không biết Thánh cô có phải là bảo chủ nơi này không, bởi vì theo ta được biết thì Thần Ưng bảo cũng không phải được đặt ở hồ Bà Dương!
Hiểu Văn nói:
- Không, nơi này là cứ địa bí mật của Thần Ưng bảo, trong giang hồ có rất ít người biết, những người bị bắt đến đây đều không có cơ hội rời đi cho nên nơi này rất bí mật, bảo chủ vẫn và Quách Thiên Phách.
Lăng Hạo Thiên lại nói:
- Thế sao ta chỉ thấy ở đây toàn là nữ nhân như cô nương?
Hiểu Văn nói:
- Bởi vì nơi này chính là Phượng Đường do Thánh cô trông coi, cho nên không có nam đệ tử.
Lăng Hạo Thiên cười hỏi:
- Cô nương có thân thủ cao như thế, không biết lệnh sư là ai?
Sắc mặt của Hiểu Văn hơi đổi, rồi nói:
- Ta không biết.
Ôn Thu Cầm nói:
- Sư phụ là ai cũng không biết?
Hiểu Văn đối với nàng cũng không có giả vờ, quay đầu lại lãnh đạm nói:
- Ta không biết thì nói không biết, không được sao?
- Hiển nhiên có thể.
Lăng Hạo Thiên cười nói:
- Thế thì không biết phương danh của cô nương là gì, ta vẫn chưa được biết?
Hắn biết muốn đối phó với nữ nhân phải xuất ra công phu miệng lưỡi!
- Ta ...
Hiểu Văn bỗng đỏ mặt lên, nàng muốn nói là “Ta không biết”, nhưng khi nàng vừa nói được chữ 'ta' thì khựng lại, qua một lúc lâu, liếc nhìn về phía Lăng Hạo Thiên, thấy Lăng Hạo Thiên cũng nhìn nàng, bất giác sâu kín nói:
- Ta gọi là ... Lục Hiểu Văn.
Ôn Thu Cầm thấy nàng và Lăng Hạo Thiên nói chuyện đầy ẩn tình thì trong lòng không khỏi nổi nóng, lạnh lùng nói:
- Các người thật đúng là tình chàng ý thiếp!
Hiểu Văn hừ nói:
- Ngươi ít xen miệng!
Hiểu Văn đột nhiên "ồ" một tiếng, vội la lên:
- Các ngươi từ cứ bắt ta nói chuyện, làm ta quên luôn chuyện chính sự, Lăng Hạo Thiên, bảo chủ muốn gặp ngươi!
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc nói:
- Ngươi nói Quách Thiên Phách muốn gặp ta?!
Hiểu Văn nói:
- Đúng vậy! Sau khi nghe nói ngươi là con trai của chưởng môn Hoa Sơn thì lập tức sai ta dẫn ngươi lên gặp hắn.
Ôn Thu Cầm nói:
- Chúng ta có hai người, chỉ mời một người à?
Hiểu Văn nói:
- Bảo chủ của chúng ta muốn gặp công tử Lăng Hạo Thiên của chưởng môn phái Hoa Sơn, hiển nhiên là chỉ cần một người đi ra ngoài.
- Không được.
Ôn Thu Cầm nói:
- Muốn đi, hai người chúng ta cùng đi.
Hiểu Văn nói:
- Chuyện này không phải do ngươi, ta cũng không làm chủ được.
Ngay khi hai người đang giằng co thì cánh cửa sắt đột nhiên mở ra, một người tiến vào.
- Người nào!?
Lăng Hạo Thiên, Hiểu Văn đồng thời kêu lên!
Hiểu Văn giơ đèn lồng trong tay lên, chỉ thấy người đến tay mắt nhanh lẹ, "Phanh" một chưởng đánh đến, Hiểu Văn không tránh kịp, đèn lồng trong tay rơi xuống đất, đang muốn phản công thì đối phương đã tiến đến, đánh ngất Hiểu Văn, tốc độ cực nhanh, người khác không kịp phản ứng.
Lăng Hạo Thiên thấy Hiểu Văn ngã xuống đất, đang định ra tay!
Người kia đột nhiên nói:
- Là ta!
Lăng Hạo Thiên sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Mỹ Tiếu Tiếu! Là ngươi.
Lúc này, Lăng Hạo Thiên và Ôn Thu Cầm mới nhận ra người đến chính là Mỹ Tiếu Tiếu, Ôn Thu Cầm lạnh nhạt nói:
- Ngươi đến đây làm gì?
Mỹ Tiếu Tiếu không để ý đến Ôn Thu Cầm, nhìn Lăng Hạo Thiên nói:
- Hạo Thiên, nếu ngươi tin tưởng ta thì mau đi theo ta!
Không đợi Lăng Hạo Thiên lên tiếng Ôn Thu Cầm đã nói:
- Chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi!
Lăng Hạo Thiên ngăn Ôn Thu Cầm lại, nói:
- Ngươi đến đây là muốn đưa chúng ta đi, tại sao?
Trong ánh mắt của Mỹ Tiếu Tiếu lộ vẻ thương cảm, nói:
- Bởi vì ta không muốn ngươi chết ở nơi này.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Cho dù có ngươi đi theo, chúng ta cũng chưa chắc trốn ra ngoài được, đây là chính ngươi nói.
Mỹ Tiếu Tiếu nói:
- Không phải người muốn tìm một con tin sao? Ta thay ngươi tìm một con tin.
Vừa nói nàng vừa ôm một người đang hôn mê tiến vào, nói:
- Có người này, ta tin chúng ta có thể an toàn rời đi, thậm chí là cả bách hoa tiên lộ trên người của ta cũng có thể giải trừ!
Ôn Thu Cầm nói:
- Người nào mà quan trọng vậy?
Lăng Hạo Thiên vừa nhìn, thì phát hiện ra người này vô cùng quen thuộc, đó là người khiến hắn sớm tối nhung nhớ, khuôn mặt ngày đêm quấn lấy hắn.
Không ngờ người mà Mỹ Tiếu Tiếu bắt đến chính là nhi nữ của Quách Thiên Phách, tình nhân của Lăng Hạo Thiên - Quách Vân Tranh.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương