Trùng Sinh Thế Gia Tử Tác giả : Thái Tấn -----oo0oo-----
Chương 1: truyền thuyết về nhíp thái tử
Nguồn: Sưu Tầm
Trong Tứ Cửu thành, được xưng là thế gia đệ tử trung nhất uất ức con riêng, Nhiếp Chấn Bang không chịu nổi gánh nặng rốt cục tự sát, lại sống lại về tới cùng phụ thân quen biết nhau trước kia một sát na kia.
Bi kịch hay không còn hội tái diễn? Tiếng tăm lừng lẫy kẻ bất lực, lúc này đây có thể tại Tứ Cửu thành trở thành không người không biết, không người không hiểu tồn tại sao? Gia đạo sa sút, cả đời này, Nhiếp Chấn Bang còn có thể lại để cho lịch sử tái diễn sao? Con riêng cũng có khống chế gia tộc ngày nào đó sao?
Thủ đô
Năm 2010, dưới ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng lên sự phồn hoa nơi thủ đô. Thế vận hội năm 2008 đã khiến cho cái thành phố cổ kính này bổng nhiên tản ra một sức hấp dẫn đến kinh người. Là một trung tâm văn hóa – chính trị của cả nước, cũng như một trung tâm giao lưu của quốc tế, cái thành phố này, với hơn 3000 năm lịch sử được xây dựng nên và 850 năm lịch sử của một thủ đô, đã trở thành một thánh địa trong lòng dân chúng cả nước.
Khu quán bar Thập Sát Hải này là một nơi nổi danh tương tự như quán bar Tam Lý Đồn ở khu quảng trường của thủ đô. Giờ phút này, trong cái khu quán bar cũ ở Bắc Kinh đó, bên ngoài một quán bar nhỏ cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang đi lung la lung lay ở trên đường cái.
Bây giờ đúng vào giữa mùa hè. Với một chiếc quần cộc hàng vỉa hè mười khối tiền một chiếc, màu sắc thì sặc sỡ, liền giống như là quần mặc trên bãi biển vậy, bên trên thì mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, phía ngực bên trái còn in hoa văn, tên còn rất là dọa người, phía dưới là chữ “ Bát nhất”, người đàn ông trung niên này lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm. Nhưng giữa hai hàng lông mày của ông ta, lại thoáng có thể thấy được một sự tuấn lãng. Lúc còn trẻ, người đàn ông này nhất định là một anh chàng thuộc dạng bảnh bao.
Rượu trong tay ông ta là thứ rượu xái Hồng tinh rẻ tiền nhất. Dưới đèn đường mờ mờ, người đàn ông trung niên nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường cái, thỉnh thoảng thì dừng lại rồi ngửa đầu lên uống hai ngụm rượu.
Trên đường cái, đột nhiên một chiếc xe thể thao Aston Martin gào thét mà qua, ngay sau đó, là một chiếc Ferrari F430. Cả hai chiếc xe đều là xe mui trần. Trên xe có bốn năm người cả nam lẫn nữ đang hò hét chói tai. Những người qua lại ở ven đường nhìn vậy không khỏi thỉnh thoảng thở dài. Cái đám con cháu thế gia của cái thành Tứ Cửu này, vẫn luôn luôn kiêu ngạo như vậy.
Vừa đúng lúc đó, hai chiếc xe lại đột ngột quay đầu, phi thẳng trên làn đường ngược chiều chạy tới phía người đàn ông trung niên bên này. Dường như, cái này căn bản cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Biển số xe ở phía đằng đầu cũng hết sức là dọa người, đây là biển của Quân khu Thủ đô. Khó trách những người này lại dám kiêu ngạo như thế.
Trên chiếc Aston Martin, một người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở vị trí tay lái đi xuống xe, một bộ quần áo ngắn tay của hãng Versace thoải mái, tóc đầu đinh ngắn ngủn, bên cạnh còn có hai cô gái khá trẻ đi theo. Một trong hai cô gái mặc váy ngắn có quai, phía dưới đai váy còn có một lớp sa mỏng manh như có như không, chiếc áo ngực màu đen cũng có thể thấy rõ ràng, khe rãnh đằng trước phập phồng, mông cong, eo thì thắt đáy lưng ong, trên vành tai thì bắn đầy lỗ, đeo không dưới mười cái khuyên tai nhỏ xíu. Một người còn lại thì mặc áo quây ngực ngắn ngủn, một chiếc quần short jean, dáng người giống nhau, cũng vô cùng hấp dẫn. Càng nổi bật chính là trên môi của cô gái này bấm một chiếc khoen môi, lại phối hợp với trang phục kiểu này, có vẻ cực kỳ hoang dại.
Người thanh niên vừa xuống xe, hai cô cũng đi theo xuống, một trái một phải, không coi ai ra gì liền ôm lấy cánh tay của người thanh niên.
- Ai yo! Đây không phải là Nhiếp Thái Tử nổi danh của thủ đô chúng ta sao? Làm sao vậy? Không ở khách sạn Vương Triều à, vậy tại sao không tới nhà khách chính phủ chứ? Ở cái đầu đường thế này, chậc chậc, uống lại còn là cái loại rượu xái Hồng tinh ba đồng một chai. Thật đúng là, thưởng thức không tầm thường.
Trên khuôn mặt của người thanh niên không có nửa điểm tôn trọng nào, mà ngược lại, còn mang theo một tia trào phúng. Vẻ mặt hung hăng, vênh váo, cậu ta đi tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Lúc này, một tên béo ngồi trên chiếc Ferrari cũng dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp đi xuống. Tên béo này người Tấn Châu, Tấn Châu sản than đá, chủ mỏ than có tiền. Mấy năm trước, trên phố còn truyền nhau rằng, chủ mỏ than ở Tấn Châu, kéo theo một bao lại một bao tiền to lao tới thủ đô rồi khoanh đất mua nhà. Người khác là mua một bộ, một bộ. Còn bọn họ là mua từng dãy, từng dãy. Cái mức độ bùng phát đó có thể thấy được cả một đám.
Tên mập mạp họ Diêm, gọi Diêm Hoa. Cũng là đồng tông đồng họ với thổ Hoàng đế Diêm Lão Tây tiếng tăm lừng lấy năm đó của Tấn Châu. Gia đình tên mập mạp là chủ mỏ than nổi danh lẫy lừng của Tấn Châu, nhà gã có mấy cái mỏ than, còn có một nhà máy luyện than cốc. Trong nhà đưa gã tới thủ đô học tập, mục đích cũng không phải là để cho tên mập mạp này trở thành cái gì mà chuyên gia “gọi thú” (từ này đồng âm với từ giáo sư). Ông Diêm chỉ có một mục đích, không phải nói là cán bộ thủ đô nhiều sao? Để cho tên mập mạp cầm nhân dân ( chỉ tiền nhân dân tệ của Trung Quốc) đi trước mở đường, làm quen với một vài vị thái tử gia, thái tử nữ, vân vân. Mập mạp cũng không có phụ sự ủy thác của ông cha, dựa vào một bó tiền lớn trong tay, coi như là cũng quen biết được với không ít nhân vật trong cái giới thái tử gia kia. Người thanh niên ở trước mắt này chính là một trong số đó.
Tổ tông cũng như bậc cha chú của người thanh niên này khá là nổi bật. Tổ tông là Thượng tướng Dương, một người có tiếng tăm lừng lấy, có công lớn trong việc khai quốc. Thời gian xây dựng đất nước ban đầu, tuy rằng Dương gia cũng không nổi danh, nhưng, từ lúc bắt đầu cải cách trở về sau, hai đời gia chủ của Dương gia, cũng chính là cha của người thanh niên này và Dương Thượng tướng, với ánh mắt nhìn xa trông rộng, trong vài lần thay đổi thời cuộc, đã lựa chọn đúng chỗ đứng cho gia tộc mình. Hiện giờ, ở thủ đô, Dương gia tuyệt đối có thể coi là gia tộc tầng cao nhất.
- Dương thiếu gia, đây là cái thứ rác rưởi mà cậu nói kia sao? Con riêng của Nhiếp gia. Sao chổi?
Tên mập mạp thường đi cùng một chỗ với người thanh niên, tự nhiên cũng đã từng nghe qua một vài chuyện trong hội. Mà trong đó, người thường bị những người này nhắc tới nhiều nhất, chính là cái người được gọi là Nhiếp thái tử này.
Tên của vị Dương thiếu gia này là Dương Trí, có thể xem như đời thứ tư của Dương gia. Ông nội của cậu ta hiện giờ tuy rằng đã lui lại, nhưng uy vọng thì vẫn còn tại. Các lãnh đạo đương nhiệm cũng phải để cho chút mặt mũi. Trong số ba anh em thuộc bậc cha chú của cậu ta, cha cậu ta là lão Đại Dương An Quốc, hiện giờ đã là ủy viên trung ương, Bí thư Tỉnh ủy Giang Bắc, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, thì đã là một nhân vật của bộ Chính trị rồi. Chú hai là Dương An Bang, tuy rằng không ở trong chính giới, nhưng, xí nghiệp mà ông ta kinh doanh nằm trong tốp 500 công ty lớn mạnh nhất của thế giới. Luận quyền lực, cũng không kém so với người cha của cậu ta. Chú út là Dương An Quân, hiện tại cũng là Thiếu tướng, Quân đoàn trưởng của một một tập đoàn quân ở quân khu Giang Bắc, một thiếu tướng mới chỉ vừa 40 tuổi, tiền đồ vô lượng. Có thể nói, Dương gia của hôm nay giống như mặt trời ban trưa vậy.
Dương Trí cười khẽ một tiếng. Là một nhân vật nổi danh trong cái vòng Thái tử thủ đô này, Dương Trí không có lúc nào là không thể hiện cái sự ưu việt của chính mình. Cao ngạo, tự kiêu tự đại, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, tất cả đều được đắn đo hết sức đúng mực. Dương Trí cho rằng, đây mới đúng là biểu hiển mà hắn hẳn là nên biểu hiện ra. Con cháu Hồng sắc, cũng không phải giống như cái đám con cháu nhà giàu mới nổi, hay đám quan lại này. Từ ba đời trở lên, mới có thể coi là quý tộc được. Dương Trí cho rằng, chính mình hiện giờ, xem như là quý tộc rồi.
Vào lúc này, người đàn ông trung niên cũng là lung la lung lay mà ngồi bệt xuống gờ bồn hoa ở ven đường, căn bản cũng không có để ý tới lời châm chọc của Dương Trí, phảng phất giống như là không phải đang nói gã vậy. Mà ngược lại, gã uống tiếp một ngụm rượu xái của mình.
Hành động này, khiến cho Dương Trí rất là tức giận. Vẻ tức giận chợt lóe mà qua trên khuôn mặt hắn, lập tức, hắn liền nâng chân đạp một cái trúng vào giữa ngực của người đàn ông trung niên, làm cho ông chú trung niên này ngã thẳng xuống đất. Nhìn người đàn ông trung niên kia bởi vì đau đớn mà cuộn tròn lấy thân hình, Dương trí tức giận nói:
- Nhiếp Chấn Bang, ông thật đúng là, con mẹ nó, hưởng thụ thật đấy.
- Anh Hoa, lão già này làm thế nào lại đắc tội Trí thiếu gia vậy?
Mỹ nữ đứng bên cạnh người Diêm mập mạp nhìn thấy cảnh tượng này liền tò mò hỏi nhỏ.
Dương Trí người này, bình thường vốn hào hoa phong nhã, luôn luôn tự cho mình là một quý tộc. Mà quý tộc sao, thì phải có phong độ tao nhã của quý tộc. Cho nên, tuy rằng Dương Trí có gia thế hiển hách, nhưng, ở trong cái thủ đô này, ngoại trừ việc ham mê người đẹp ra, thật sự cũng không có làm loạn gì, coi như là một người có thanh danh tốt. Nhưng, hôm nay người này lại tức giận lớn với một gã say như vậy, vị mỹ nữ này cũng cảm thấy được hết sức tò mò.
Diêm Hoa nhìn người đàn ông trung niên ngã nằm vào trong bụi hoa còn cố ôm chặt lấy bình rượu không buông, trên mặt hiện lên một tia thương hại, nhỏ giọng nói:
- Nói tới người này, Nhiếp gia năm đó ở thủ đô, cũng là có tiếng tăm lừng lẫy.
- Nổi tiếng như thế nào vậy?
Mỹ nữ rất có tiềm năng trong việc truy tra vấn đề tới gốc tới rễ, tiếp tục nghiên cứu, thảo luận với Diêm mập mạp.
Mập mạp nhìn Dương Trí, lập tức liền nói nhỏ:
- Nhiếp gia, là một gia tộc có công lớn trong việc khai quốc. Ông nội của gã say này năm đó đúng là một chiến tướng nổi danh. Sau Đại cách mạng, ông ta còn từng đảm nhiệm chức vị quan trọng của Quân ủy, không hơn không kém đúng là một người lãnh đạo của Đảng cùng đất nước. Dương thiếu gia coi như là Hồng tứ đại (đời thứ tư của gia đình cách mạng), còn vị này chính là Hồng tam đại, cùng một thế hệ với bậc cha chú của Dương thiếu gia. Nghe nói, năm đó, cha của gã say này lúc còn là một thanh niên trí thức đi xuống Yến Bắc, sau khi xảy ra quan hệ với một cô gái người địa phương thì đã sinh ra gã. Chuyện hôn nhân này, căn bản là không có được sự cho phép của ông cụ Nhiếp gia, vì vậy dĩ nhiên biến thành con riêng rồi. Ông già của gã cũng không dám mang gã về trong nhà. Sau lại, người đàn ông đấy trở về nhà, tự nhiên là tìm một người vợ môn đăng hộ đối. Chuyện này, cứ như vậy liền quên đi. Rồi sau đó, không biết là có nguyên nhân gì, đứa con riêng này cũng là bị tìm được rồi, nhưng, cũng đã thành tàn tật, đi đường bị khập khiễng đấy.
Từ lúc mới bắt đầu, ông cụ của Nhiếp gia đã cực kỳ bất mãn, cho rằng đây là nỗi sỉ nhục của Nhiếp gia, và đứa nhỏ này chính là biểu tượng cho sự sỉ nhục đó. Tuy nhiên, nếu đã tới rồi, lấy quyền thế của Nhiếp gia, nuôi dưỡng một người rảnh rỗi cũng không phải là không được.
Nhưng, từ sau khi Nhiếp thái tử này bước vào Nhiếp gia, Nhiếp gia đứng ở trong hội cũng xảy ra vấn đề. Nếu không phải là ông cụ Nhiếp gia còn khỏe mạnh, chỉ sợ là cũng đổ rồi. Sau cái lần đó, ông cụ Nhiếp gia bị đả kích, buông tay liền quy thiên. Trong một lần khác nữa, Nhiếp gia lại là lựa chọn sai chỗ đứng cho chính mình, toàn bộ Nhiếp gia, cứ như vậy liền xong rồi. Mà này hết thảy, người của Nhiếp gia đều cho rằng là do gã say trở về mới dẫn tới. Vì vậy, gã say liền trở thành sao chổi nổi tiếng trong thủ đô. Ha hả, thái tử của Nhiếp gia, đây chẳng qua cũng chỉ là một câu nói mà người trong hội trêu đùa mà thôi.
- Nhiếp Chấn Bang, cuộc sống cũng trôi qua không sai đấy. Còn có tiền uống rượu nữa. Lại là dì út của tôi đưa cho ông đi. Ông nói, bản thân ông, đi cái đường thôi cũng đi không xong, lại còn sống sờ sờ thế. Dì út của tôi, cả đời không lấy chồng, ông cứ nhẫn tâm như vậy, để cho dì út của tôi kéo dài vậy sao? Tại sao ông không đi chết đi?
Dương Trí không ngừng đá, đạp người đàn ông trung niên nằm trên đất, đồng thời, cũng không ngừng mà mắng chửi.
Người đàn ông trung niên khi nghe tới hai chữ dì út, hai mắt vốn đục ngầu lại rất rõ ràng mà sáng lên một cái, hiện lên một tia thống khổ, nhưng chỉ nháy mắt, lại biến trở về bộ dạng mông lung, lèm nhèm. Nằm ở trong bụi hoa, người động cũng không động, mặc cho Dương Trí đánh thế nào, mặc cho cành hoa rơi rụng ở trên người, phảng phất giống như là đã chết rồi vậy.
Lúc này, mập mạp cũng bước tới:
- Dương thiếu gia, đừng đánh nữa, cậu xem, gã động cũng không động đậy nữa, chắc không phải là đã chết rồi chứ?
Dương Trí cũng hoảng hồn, tuy rằng Nhiếp Chấn Bang bị đuổi ra khỏi Nhiếp gia, tuy rằng hiện giờ gia cảnh của Nhiếp gia đã sa sút rồi, chức vị lớn nhất cũng mới chỉ là một cấp phó tỉnh, nhưng, Nhiếp gia thâm căn cố đế, ở trong hội, môn sinh của ông cụ Nhiếp gia vẫn còn tại, nếu Nhiếp Chấn Bang chết rồi, ít nhiều cũng sẽ khiến cho mình có chút phiền phức, hơn nữa là phiền phức không nhỏ.
Giờ phút này, Dương Trí cũng ngừng lại, hung hăng gắt một tiếng, tức giận mà nói:
- Không chết được. Người trên toàn bộ thế giới này đều chết hết, kẻ này cũng không chết được.
Nói xong, nhìn bộ dạng Nhiếp Chấn Bang giống như là chó chết, Dương Trí lại mắng:
- Nhiếp Chấn Bang, nếu ông còn là đàn ông, nếu như ông còn có chút lương tâm, vậy đừng để cho dì út của tôi thống khổ như vậy. Người giống như ông vậy, còn sống chính là chỉ hại người khác mà thôi. Suy nghĩ cho thật kỹ đi. Chính mình tự tìm một chỗ rồi chấm dứt đi. Bố đây còn đi nhặt xác cho.
Hai chiếc xe thể thao cứ thế lại gào thét mà đi. Ước chừng lại 10 phút trôi qua, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới lảo đảo đứng lên. Bây giờ, nhìn kỹ lại thì chân trái Nhiếp Chấn Bang đúng là có chút không được linh hoạt lắm, so với chân phải thì ngắn hơn một chút.
Trận đánh vừa mới rồi, tựa hồ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang từ nhỏ luyện võ, hơn nữa, hai mươi năm nay, mấy trận đánh như vậy, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đã sớm giống như là ăn cơm bình thường rồi. Thái tử Nhiếp gia, ha ha, cái xưng hô này, Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ ràng rằng, đây cũng chỉ là một câu châm chọc mà thôi. Con riêng của Nhiếp gia, một kẻ mà đến ông cụ của Nhiếp gia đều không thừa nhận thì có tư cách gì mà tự xưng là Thái tử của Nhiếp gia.
Trùng Sinh Thế Gia Tử Tác giả : Thái Tấn -----oo0oo-----
Chương 2: lựa chọn khó khăn
Nguồn: Sưu Tầm
Nhiếp Chấn Bang cũng đã trở thành một trò cười lớn trong cái vòng tròn của đám Thái tử ở thủ đô. Trước kia khi ông cụ còn trên đời, bất kể như thế nào thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Nhưng, sau khi ông cụ xuôi tay rời khỏi nhân gian, đến ngay cả mấy cái gia tộc nhỏ, cho dù là trước kia ở trước mặt Nhiếp gia ngay cả rắm cũng không bằng, nhưng bây giờ lại cũng có thể giương oai ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang rồi.
Nếm hết nhân tình ấm lạnh, sự thay đổi dễ dàng của lòng người, Nhiếp Chấn Bang thậm chí còn nghĩ rằng, nếu không phải một lần tai nạn xe cộ ở hai mươi bốn năm trước thì có lẽ, chính mình hiện giờ cũng có một gia đình hạnh phúc, có con cái hầu hạ dưới gối. Cứ việc là không có quyền thế, nhưng cũng có thể thản nhiên tự đắc đi. Cái gọi là quyền thế của Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang không có hưởng thụ được tới, mà nhận được, chỉ có trí nhớ đầy đau khổ mà thôi.
Dương An Na, đây là cái tên mà Nhiếp Chấn Bang không muốn nghĩ tới. Dương An Na, cũng chính là dì út của Dương Trí. Dương gia có bốn anh em, lão Đại Dương An Quốc, lão Nhị Dương An Bang, lão Tam Dương An Quân, em gái Dương An Na. An Na là con gái duy nhất của Dương gia, là hòn ngọc quý trong tay, rất được sự yêu quý của ông cụ Dương gia. Nhưng, Dương An Na lại cố tình coi trọng tên què của Nhiếp gia.
- Anh Chấn Bang, khi lớn lên, em nhất định phải gả cho anh.
- Chấn Bang, em không biết, em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh. Chân của anh là vì em mà bị què vậy. Em không thể không để ý tới anh được. Ông nội của em đã từng nói, Dương gia, không cần lấy hạnh phúc của em để đi đổi lấy quyền lực. Nếu ba anh em của Dương gia đều không thể chống đỡ nổi Dương gia, vậy cũng chỉ có thể coi, đó là mệnh của Dương gia.
- Chấn Bang, uống rượu ít một chút. Chẳng lẽ, anh còn không chịu nhận em sao?
Lời nói của Dương An Na bay về trong óc của Nhiếp Chấn Bang. Dương An Na, chính là cô bé mà Nhiếp Chấn Bang đã cứu ra từ trong vụ tai nạn xe. Năm đó, Nhiếp Chấn Bang mười sáu tuổi, Dương An Na mười ba tuổi.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhiếp Chấn Bang đứng thẳng thân mình lên. Mặc cho bởi vì quanh năm say rượu mà có vẻ hơi chút còng xuống, công phu Hình Ý Quyền đã sớm bỏ lại, mặc cho bởi vì tàn tật mà có vẻ không được cân bằng, nhưng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là cố hết sức mà đứng thẳng dậy. Người Nhiếp gia cũng có niềm kiêu ngạo của người Nhiếp gia.
Chết, có lẽ là một loại giải thoát. Coi như là nhân sinh của chính hắn trong kiếp này đi. Nhiếp Chấn Bang xiết chặt nắm tay, bước đi tập tễnh tới cái ổ của bản thân.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Nhiếp Chấn Bang liền thức dậy. Đây là một ngày mà trong suốt hai mươi năm qua, Nhiếp Chấn Bang thức dậy sớm nhất. Thay một bộ quần áo của Salvatore Ferragamo mà Dương An Na mua cho hắn. Đây là thương hiệu thời trang nam xa xỉ nhất thế giới, phong cách rất chín chắn, rất nghiêm túc mà giản dị.
Nhưng, vào lúc này, khi mặc ở trên người Nhiếp Chấn Bang, phối hợp với dáng người 1m8 của Nhiếp Chấn Bang, thì có vẻ rất phù hợp. Tuy rằng đời này, Nhiếp Chấn Bang chỉ là một kẻ vô tích sự, nhưng, tiếp xúc nhiều với người có quyền thế cho nên bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng có một loại khí chất của kẻ bề trên.
Trên bàn, một chiếc di động Nokia 5110 đời cũ, trong cái thời đại mà smartphone với di động 3G đang tràn ngập mọi nơi thì, chiếc điện thoại đơn chức năng giống như cây gậy này, rất là cổ lỗ. Đây là thứ mà Dương An Na đã tặng cho hắn. Năm đó, nó là chiếc thứ nhất của thủ đô, và cũng là một món quà rất quý báu.
Bấm một dãy số, giọng nói của Nhiếp Chấn Bang có lẽ là vì luôn say rượu trong một thời gian dài nên có vẻ có hơi khàn khàn:
- Em gái hả? Là anh đây.
Em gái cùng cha khác mẹ của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư, tên lấy từ trong “Thu thủy – Trang Tử”, Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc (Trang Tử nào phải cá mà làm sao biết niềm vui của con cá). Ông cụ lấy cái tên như vậy, ý tứ rất đơn giản chính là, hy vọng con gái của Nhiếp gia đều có thể có hạnh phúc và sự vui vẻ. Nhiếp gia, tính từ thế hệ này của ông cụ thì đồng lứa với cha của Nhiếp Chấn Bang, còn có hai trai hai gái. Đến lứa của Nhiếp Chấn Bang thì, bác của Nhiếp Chấn Bang, cũng là con trai lớn nhất của ông cụ, Nhiếp Quốc Đống có hai người con trai. Cha của Nhiếp Chấn Bang là Nhiếp Quốc Uy chỉ có một người con gái là Nhiếp Tử Ngư. Nhiếp lão gia tử nhưng là có một loại khí phách của quân nhân, quyền thế của Nhiếp gia, không cần đến con gái tới duy trì.
- Tìm tôi có chuyện gì sao? Đòi tiền uống rượu hả? Rất xin lỗi, tôi không phải là nhà từ thiện, và tôi cũng không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng một thứ rác rưởi giống như anh vậy. Cũng chính là vì anh mà toàn bộ Nhiếp gia mới có thể rơi xuống cái tình trạng như thế.
Giọng điệu của Nhiếp Tử Ngư rất là không tốt.
Nhiếp Chấn Bang không có để ý, hết thảy đều là do bản thân hắn làm một người anh cả mà không có làm được hết trách nhiệm. Nguyên bản ông cụ hy vọng con gái của Nhiếp gia đều có thể tự do tự tại. Nhưng, sự thật là, lại phải để cho Nhiếp Tử Ngư gả cho một người mà cô không muốn gả. Hết thảy cũng là vì Nhiếp gia, vì giữ gìn cho Nhiếp gia có thể có một vị trí nhỏ nhoi ở thủ đô, chỉ vậy không hơn. Không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống của Nhiếp Tử Ngư cũng không hạnh phúc. Cái người của Trần gia kia, thanh danh bên ngoài không tốt đẹp chút nào.
- Tử Ngư, đừng cúp máy vội. Anh muốn dùng xe. Anh muốn tới đại học thủ đô nhìn một cái. Nơi đó dù sao cũng là trường học cũ của anh. Học suốt bốn năm trời, nhưng cuối cùng, lại ngay cả chứng nhận tốt nghiệp đều không có nhận được tới, đây là một nỗi tiếc nuối của anh. Tử Ngư, coi như là một điều cuối cùng mà anh cầu xin em.
Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói, vô cùng đau thương hơn cả chết tâm. Năm đó, thành tích của Nhiếp Chấn Bang mặc dù cũng nói không tới mức là tốt, nhưng, tốt nghiệp cũng không có vấn đề gì. Nhưng, bởi vì sau khi Nhiếp gia suy tàn, Nhiếp Chấn Bang đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là đối tượng để mỗi người công khai mà lên án. Mẹ kế cũng cắt đứt nguồn kinh tế cung cấp cho Nhiếp Chấn Bang. Một kẻ tàn tật cứ như vậy mà thôi học. Cũng chỉ kém có một tháng là có thể nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp. Thế nhưng, lúc ấy, trong cơn tức giận, cha Nhiếp cứng rắn buộc Nhiếp Chấn Bang thôi học. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết, những thứ khác, tất cả liền có vẻ không còn quan trọng như vậy nữa rồi. Cầu xin cũng tốt, van xin cũng thế, tùy hắn đi thôi.
Đầu bên kia trầm mặc rồi một chút:
- 10 phút sau, xe sẽ tới đón anh.
Cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lại bấm số điện thoại của Dương An Na. Điện thoại vừa thông thì đầu bên kia, một giọng nữ vô cùng êm tai vang lên:
- Chấn Bang, hôm nay làm sao mà anh lại muốn gọi điện thoại cho em rồi vậy?
Trong giọng nói, lộ ra sự vui sướng, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút đau đầu, trầm mặc rồi một hồi, hắn mới nói:
- An Na, em đừng như vậy. Tôi chỉ là một tên tàn phế, lại còn là một đứa con riêng có thân phận thấp kém mà thôi. Tôi không xứng với em. Em cứ như vậy, cảm thấy nó đáng giá sao? Giờ phút này, Dương An Na liền giống như là một người phụ nữ có chút thần kinh vậy, căn bản cũng không quản cái gì, không để ý tới cái gì, cứ vậy mà gào to ở trong điện thoại:
- Chấn Bang, anh không cần nói như vậy. Em đáng giá, em cảm thấy nó đáng giá. Đời này, em chỉ chấp nhận anh. Dương An Na em, sống là người của anh, chết là quỷ của anh. Cho dù là đợi đến ngày nào đó, lúc em già tới bảy tám mưới tuổi thì em cũng sẽ chờ anh.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Cảm xúc của Dương An Na rốt cuộc là báo ân hay là thật tình, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng không biết. Bởi vì, nhiều năm như vậy, Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn luôn ở né tránh. Vào những lúc đối mặt với Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang đều có một cảm giác giống như đang chịu tội vậy. Một cô gái thanh xuân tươi đẹp đến cỡ nào, vốn nên có một cuộc đời tốt đẹp, một tương lai hạnh phúc, mà một người như chính hắn vậy, đúng là không xứng được với cô. Nhưng, từ lúc thiếu nữ cho tới hiện tại, gần hai mươi năm thời gian, Dương An Na vẫn luôn kiện định với sự kiên trì của cô.
Hoa rơi cố ý, nhưng không phải là nước chảy vô tình, mà đó là không dám hữu tình. Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- An Na, em hãy bảo trọng. Vể sau, hãy tìm một người đàn ông tốt để lấy. Anh sẽ cảm thấy vui mừng cho em.
Nói xong, căn bản cũng không để ý Dương An Na hô to như thế nào ở trong điện thoại, Nhiếp Chấn Bang vô cùng dứt khoát mà cúp điện thoại, rồi cầm điện thoại đặt ở đầu giường của mình. Đây là vị trí mà Nhiếp Chấn Bang cho rằng nó quan trọng nhất.
Chiếc xe treo giấy thông hành của bộ Giáo dục, bởi vậy lái thẳng một mạch vào trong khu phía Bắc. Nhìn hồ nước vô danh bên ngoài cửa sổ xe, Nhiếp Chấn Bang nói với lái xe ở đằng trước:
- Dừng xe, anh quay về đi. Tôi một mình đi dạo xung quanh một chút.
Lái xe gật gật đầu, không nói gì. Thân phận của người trước mắt này, hắn cũng có biết tới. Mặc dù nghèo túng nhưng cũng không phải một kẻ bình thường giống như mình vậy có thể trêu chọc được. Lạc đà còm vẫn hơn ngựa béo.
Dọc theo con đường nhỏ ở ven hồ nước không có tên, Nhiếp Chấn Bang đi cũng rất vất vả. Nói thật, nơi này cũng không phải là một địa điểm tốt để tự sát. Kiến trúc của Bắc đại (cách gọi tắt thường dùng cho trường đại học Bắc Kinh, tên trường thêm chữ Đại đằng sau khi gọi một trường đại học nào đó, ví dụ S đại, T đại) cũng không phải thuộc dạng nhà cao tầng. Tất cả các tòa nhà dạy học đều khống chế trong phạm vị 5 tầng đổ xuống. Bởi vì, các kiến trúc của đại học thủ đô đều phải khống chế thấp hơn tháp Bác Nhã, tháp Bác Nhã chính là biểu tượng của đại học thủ đô. Nếu nhảy lầu, rất khó mà ngã chết được. Còn nhảy xuống hồ? Chỉ sợ chính mình mới vừa nhảy xuống, các học sinh ở trong trường cũng đã nhảy xuống theo rồi. Ở một nơi như thế này, luôn luôn không có thiếu các sinh viên gương mẫu thấy việc nghĩa là hăng hái mà làm.
Tầm mắt có thể nhìn tới được, chính là tháp Bác Nhã nổi bật giữa hồ nước không tên. Nhiếp Chấn Bang bước đi tập tễnh tới phía bên đó. Tháp Bác Nhã nằm trên một đồi nhỏ ở phía đông nam của hồ nước không tên, lúc sớm nhất là được xây dựng để làm thác nước. Có một chiếc thang đu nối thẳng tới đỉnh tháp.
Hiện giờ, công năng của tháp nước thật ra thì dần dần đã biến mất, tháp Bác Nhã nhưng lại trở thành biểu tượng đặc trưng của đại học thủ đô. Đứng dưới chân tháp, Nhiếp Chấn Bang dường như là cảm nhận được một ngày nào đó của hai mươi bốn năm trước, lúc đó chính mình mới vừa tới báo danh, hâm mộ mà tới. Đứng ở dưới tháp Bác Nhã, có cảm giác ý chí hăng hái, chỉ điểm giang sơn, kích dương văn tự, có một cảm giác coi thường hết thảy giống như của vạn hộ hầu năm đó vậy.
Nhưng, hai mươi bốn năm sau, hắn lại đã trở thành một kẻ say rượu tàn tật, không có lấy một cái thân phận hiển hách, và còn không bằng với một người bình thường. Thế sự thay đổi, gặp gỡ của một con người cũng chỉ như vậy mà thôi. Đã thấy quá nhiều sự tranh đấu chính trị, khuôn mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nếu lại đến một lần, chính mình còn lựa chọn đi cứu người sao? Cứu cái người phụ nữ đến bây giờ vẫn luôn luôn đau khổ kiên trì mà không biết được, đó là vì báo ân hay vẫn là vì nguyên nhân khác nữa.
Cửa tháp khóa kỹ, làm thế nào để đi lên cũng là một vấn đề. Tuy vậy, điều này có vẻ như cũng không làm khó được Nhiếp Chấn Bang. Năm đó, hắn cũng từng đi lên trên một lần, vì thế, còn bị người trông coi tháp kéo từ trên đấy xuống dưới, thiếu chút nữa còn báo lên trên trường. Lúc này đây, mặc dù hắn đã thành tàn tật, nhưng, Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể thuận lợi dựa vào một chỗ mà lẻn đi lên.
Dọc theo thang đu, từng bước một, vô cùng kiên định, hắn đi thẳng tới tầng cao nhất. Toàn bộ đại học thủ đô đều thu hết vào trong mắt. Ánh mắt hắn nhìn về phía đằng xa, khuôn mặt ngó về phía Trung Nam Hải. Nơi đó, đã từng là nơi mà chính hắn ở lại suốt năm năm. Từ lúc ông nội qua đời, người trong nhà liền chuyển ra khỏi nơi đó.
- Tạm biệt rồi, thế giới này. Tạm biệt rồi, An Na. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không sống một cách uất ức như vậy.
Nhiếp Chấn Bang nỉ non, lẩm bẩm, nói lời từ biết cuối cùng với cái thế giới này.
- Này, cậu là ai? Làm sao lại đi lên đây vậy, mau mau đi xuống đi.
Một người bảo vệ tuổi chừng năm mươi chạy từ dưới lầu lên.
Quãng thời gian hai mươi bốn năm, cậu trai trẻ năm đó, hiện giờ cũng đã trở thành một gã trung niên. Mấy chục năm đều như một ngày, trông chừng biểu tượng tinh thần của đại học thủ đô. Nhiếp Chấn Bang cũng có một sự kính nể đối với người bảo vệ này, lập tức cười nói:
- Thầy Tần, còn nhớ rõ hai mưới bốn năm trước sao? Cũng là ở trong này, thầy bắt được một cậu sinh viên mới tới báo danh đi xuống.
Người bảo vệ hơi sửng sốt. Là một người công nhân viên chức chính thức của trường học, các sinh viên trong trường gọi mình là thầy, đó cũng đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi. Sinh viên hiện giờ, đều gọi bác bảo vệ, hoặc khách sáo một chút thì gọi một tiếng, thầy. Suy tưởng một hồi, người bảo vệ cũng đã nhớ tới rồi, cười nói:
- Là cậu à. Thế nào mà đều đã tới cái tuổi này rồi còn làm như vậy. Cậu làm vậy là tạo gương xấu cho đám sinh viên đàm em bây giờ đấy.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhẹ, nhìn phía đằng xa rồi nói:
- Thầy Tần, gương xấu liền gương xấu đi. Đã nhiều năm như vậy, tuổi trẻ khinh cuồng, sớm đã không còn. Tôi và thầy cũng đã bước vào trung niên rồi. Hôm nay, thầy hãy để cho tôi phóng túng nốt một lần này đi.
Trên đỉnh tháp, cũng chỉ có một lan can thấp bé. Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang bị tàn tật, nhưng cái đáy của Hình Ý Quyền thì vẫn còn đó, thân thủ này cũng đủ để vượt qua cái chướng ngại này rồi. Ngay lúc người bảo vệ ngây người, Nhiếp Chấn Bang đã lộn mình qua, cười vang dội, không hề có chút chần chừ gì liền nhảy xuống.
Trong cái khoảnh khắc rơi xuống, Nhiếp Chấn Bang chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết, não của hắn đã vỡ toàn, máu tươi nhuộm đỏ cả khối ngọc bội hình rồng đeo trên cổ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trùng Sinh Thế Gia Tử Tác giả : Thái Tấn -----oo0oo-----
Chương 3: bi kịch tái diễn sao?
Nguồn: Sưu Tầm
- Mình đã chết rồi sao? Mình đã chết rồi sao?
Nhiếp Chấn Bang cảm thấy bản thân có chút choáng váng đầu, rõ ràng hắn nhớ được hắn đã nhảy từ trên tháp xuống. Chẳng lẽ, kỹ thuật y học xã hội cao siêu bây giờ đã cứu sống hắn?
Ngay lúc Nhiếp Chấn Bang đang trầm tư, bên cạnh, một giọng nói bỗng vang lên:
- Anh bạn trẻ, trốn tránh xử phạt cũng không cần phải giả bộ bất tỉnh đâu. Được rồi được rồi. Coi như cậu là sinh viên mới, lần này bỏ qua cho cậu. Vừa mới báo danh xong, lá gan cũng không nhỏ đâu. Học sinh thời nay, gan càng ngày càng lớn. Lần sau lại để tôi bắt gặp, sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu.
Mở to mắt, Nhiếp Chấn Bang nhìn người trước mặt mà sợ ngây người. Đây. . đây là thầy giáo Tần? Người trông coi an toàn cho tòa tháp Bác Nhã? Sao lại trẻ như vậy?
Đây không phải tình huống mà năm đó, sau khi hắn báo danh trong đợt khai giảng xong, vụng trộm chạy lên tòa tháp Bác Nhã sao? Thầy giáo Tần kiên quyết muốn bắt hắn đi phòng công tác chính trị sinh viên, nhưng hắn lại giả bộ ngất, thấy hắn đáng thương, thầy giáo Tần tha cho hắn một lần. Ngay sau đó, hắn đi ra khỏi trường học, lại vừa đúng lúc gặp Dương An Na xảy ra tai nạn. Vì cứu Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang hắn bị xe đụng gãy chân trái, từ nay về sau thành tàn tật. Mặc dù may mắn tìm được cha ruột của hắn, nhưng đây cũng là bắt đầu cho bi kịch của hắn, cho đến hai mươi bốn năm sau, chính hắn kết thúc sinh mạng trên tháp Bác Nhã này.
Đây là mơ sao? Nhưng, vì sao giấc mơ này lại chân thực như vậy. Khi Nhiếp Chấn Bang đang suy tư, bên cạnh, thầy giáo Tần mở miệng:
- Anh bạn, cậu không sao chứ. Có cần đi đến phòng y tế của trường xem không?
Nhiếp Chấn Bang vội vàng đứng lên, khoát tay:
- Không cần, không cần. Thầy Tần, đã làm phiền thầy rồi. Em chỉ là bệnh cũ, rồi sẽ tự khỏi thôi, em không quấy rầy thầy nữa. Em đi về trước.
Nhìn bóng dáng Nhiếp Chấn Bang rời đi, thầy giáo Tần rất buồn bực, nói thầm:
- Thằng nhóc này, chẳng lẽ là giả bộ, bằng không làm sao sẽ biết họ của mình. Thật là kỳ quái, chẳng lẽ ở trường học mình nổi tiếng như vậy sao?
Đi không bao xa, Nhiếp Chấn bang lại dừng lại, đi tới bên hồ, nhìn trong hồ nước, khuôn mặt thanh tú của mình, một cái áo sơ mi dài tay bằng sợi tổng hợp mầu trắng, một chiếc quần dài màu lam. Tóc là kiểu tóc lệch một bên hiện giờ đang rất thịnh hành. Nhiếp Chấn Bang lại sốc. Chẳng lẽ, chính hắn sống lại rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại có một trận mừng như điên, chẳng lẽ là ông trời rủ lòng thương, cố ý làm cho hắn sống lại để đền bù những tiếc nuối của kiếp trước? Nhưng, chính hắn chỉ là một đứa con riêng, anh chị em, cô bác trong nhà, thậm chí là cha cùng mẹ kế đều khinh thường, đều chán ghét hắn. Chỉ riêng cái điều này thôi cũng chính là một cửa ải khó vượt qua. Đời này, hắn có thể vượt qua được nó sao?
Một kiếp sống tủi nhục hai mươi năm, sớm đã rèn luyện cho tâm lý của Nhiếp Chấn Bang vô cùng mạnh mẽ. Suốt một khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang mới hồi phục lại tinh thần. Bất luận là tái sinh cũng được, mà mơ cũng thế. Bất kể là Trang Chu Mộng Điệp hay là Điệp Mộng Trang Chu. Tóm lại, giờ phút này, chính hắn lại đứng ở trong cái thời đại này. Hiện giờ, Nhiếp gia vẫn là gia đình quyền quý đứng đầu với tiếng tăm lừng lẫy, vẫn là số ít gia đình còn tồn tại trong thủ đô. Nếu ông trời cho hắn cơ hội này, mặc kệ phía trước là núi đao hay là biển lửa; không xông vào một lần, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không yên lòng.
Vừa mới nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền đứng dậy. Nếu cái chuyện tái sinh này là thật, như vậy, ngay sau đó, ngay một tiếng đồng hồ sau, ở cửa trường học, sẽ xảy ra một vụ tai nạn xe. Một chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đâm vào một cô gái đang trên đường từ trường về nhà. Mà chính hắn, trong vụ tai nạn này, sẽ biến thành tàn phế.
Vừa về tới ký túc xá, nhìn bạn cùng phòng ký túc xá, Nhiếp Chấn Bang lại là một trận ngẩn ra. Trước mắt, người bạn học Lý Chính Hồng, dáng người mét bảy, đến từ phía nam tỉnh Sở Nam, ở hai mươi năm sau, trở thành Phó Chủ tịch thường trực thành phố đặc khu Nam Hải, phía nam tỉnh Việt Đông. Ngay sau đó, bởi vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng mà bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra bắt giam, cuối cùng vào tù.
- Chấn Bang, cậu đã đi đâu vậy? Mọi người trong ký túc xá đều đến đông đủ, buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ?
Lý Chính Hồng cười nói.
Người Sở Nam hiếu học, hàng năm thi vào trường cao đẳng, điểm của tỉnh Sở Nam cao nhất toàn quốc. Là thủ khoa khoa văn của tỉnh Sở Nam, Lý Chính Hồng có niềm kiêu ngạo của chính mình. Đối mặt với Nhiếp Chấn Bang, Lý Chính Hồng có một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh, nói chuyện cũng rất cao ngạo.
Nhìn bộ dạng của Lý Chính Hồng, Nhiếp Chấn Bang trong lòng có chút khinh bỉ. Tuy nhiên, cũng là thấy nhưng không thể trách. Người như vậy, lúc ở kiếp trước, hắn đã gặp nhiều rồi. Biết bao cán bộ với đôi mắt trông mong nịnh bợ Nhiếp gia. Nhưng, khi Nhiếp gia sa sút, không giẫm lên ngươi coi như là tốt lắm rồi.
Giờ phút này, điều buồn bực của Nhiếp Chấn Bang là lúc này ở kiếp trước cũng không có tiết mục như vậy. Ngày đó, Nhiếp Chấn Bang trở về ký túc xá rất sớm, căn bản là không gặp được Lý Chính Hồng. Lần này có lẽ là bởi vì chậm hơn, nên mới có một màn trước mắt.
- Không được rồi, Chính Hồng, các cậu ăn trước, tôi còn có chút việc. Như vậy đi, đợi sau ngày mai, tôi mời lại các anh em. Tôi đi trước đây.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang làm sao còn tâm trạng này. Khẩn cấp muốn biết chuyện kỳ quặc này rốt cuộc là thật hay giả, Nhiếp Chấn Bang lập tức chạy ra ngoài.
Đồng thời, trong lòng cũng vui mừng như điên. Một khi chuyện kế tiếp thực sự xảy ra, như vậy, chuyện trong giấc mộng dài quỷ dị đó của hắn rất có thể đều là sự thật. Mà chuyện vừa rồi nói cho Nhiếp Chấn Bang, tương lai là có thể thay đổi được.
Gần như là một đường chạy lao ra cổng trường học, nhìn những người đi lại trên đường, Nhiếp Chấn Bang đều ngây ngẩn cả người. Chuyện cũ rõ ràng đang trôi nổi hiện ra trong đầu của mình. Nhìn người đi đường qua lại, Nhiếp Chấn Bang cũng đang chờ đợi trong sự lo lắng.
Chừng hai mươi phút sau, phía trước, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn, một cô bé phấn điêu ngọc mài, trên cổ còn đeo một chiếc khăn quàng đỏ, trên cánh tay, ba đường kẻ ngang đại diện cho Đội Thiếu niên.
Đây chính là Dương An Na. Tục ngữ nói, nhỏ quanh co, lớn mới ngoan. Câu này đặt lên người Dương An Na cũng không phù hợp, từ nhỏ đến lớn, Dương An Na đều là tiêu điểm.
Ngay sau đó, ngay khi Dương An Na đi đến vị trí cách hắn không đến hai mét, một chiếc xe tải không điều khiển được sẽ từ bên trái xông đến.
Cứu? Hay không cứu? Nhiếp Chấn Bang cũng đang đấu tranh. Nếu sự việc xảy ra, sẽ chứng minh cảnh trong mơ của hắn là sự thật. Cứu! Nếu chẳng may chính hắn lại bị đâm thành tàn tật. Đến lúc đó, hắn sẽ thông qua bác cả Nhiếp Quốc Dung quen biết với cha ruột Nhiếp Quốc Uy của hắn. Cuối cùng, Nhiếp Quốc Uy sẽ đưa hắn, người con riêng này về. Sau khi ông cụ nổi trận lôi đình, miễn cưỡng chấp nhận chính hắn xong. hắn sẽ trở thành người tầm thường nhất, người không được chào đón nhất trong Nhiếp gia. Chẳng lẽ thật sự phải lặp lại bi kịch cuộc đời một lẫn nữa hay sao? Không cứu! Lương tâm của hắn có thể để yên được không? Trải qua hai mươi bốn năm, cho dù là cha mẹ, chị em, tất cả người thân đều vứt bỏ hắn, phân rõ giới hạn với hắn. Nhưng chính là cô gái trước mắt nhìn có vẻ yếu đuối này, lại vẫn đứng bên cạnh hắn, chịu đựng, quan tâm hắn. Nếu không cứu, hoặc là tàn phế, hoặc là tử vong, hắn thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ở do dự. Tay trái Địa ngục, tay phải Thiên đường. Sự lựa chọn này thật không dễ làm.
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Mà khoảng cách năm mươi mét lướt qua trong giây lát. Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của người qua đường. Ánh mắt nhìn lại, một chiếc xe tải màu trắng gào thét lao đến. Chính là chiếc xe tải này, tạo nên cuộc sống bi thảm cho Nhiếp Chấn Bang. Chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trùng Sinh Thế Gia Tử Tác giả : Thái Tấn -----oo0oo-----
Chương 4: nhận tổ quy tông
Nguồn: Sưu Tầm
Thời khắc này, Nhiếp Chấn Bang đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, cứu! Người có việc nên làm, có việc không nên làm. Đây là nguyên tắc của hắn. Mặc kệ về sau như thế nào, cho dù là kết cục bi thảm lại tới một lần, vậy thì sao nào? Lúc này đây, nếu không cứu, chính hắn sẽ hối hận cả đời, sống trong sự lên án của lương tâm. Hơn nữa, kiếp trước bởi vì hắn vẫn chưa từng tiếp xúc với những cái gia tộc chính trị này đó, không thích ứng với hoàn cảnh này. Nhưng, có hai mươi bốn năm kinh nghiệm nhiều hơn so với người khác ở trong đầu, Nhiếp Chấn Bang có một loại tự tin mà trước giờ chưa từng có. Hắn nhất định có thể có một vị trí ở Nhiếp gia. Thậm chí, trở thành người cầm lái của Nhiếp gia trong tương lai cũng không phải là chuyện không thể.
Đầu xe cách Dương An Na đã không đến mười mét. Lúc này, Dương An Na cũng giống như kiếp trước, cả người hoàn toàn sững sờ. Cô bé chỉ là một học sinh lớp sáu tiểu học, căn bản không biết làm sao để đối mặt với tình huống đột phát này. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang liền hành động, so với thời điểm này của kiếp trước, cảm xúc cứu người của Nhiếp Chấn Bang kiên định hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Một tay nắm chặt cánh tay Dương An Na, dùng sức kéo một cái, gần như là đã dùng hết sức lực của toàn thân, khiến cả người Dương An Na đềubị kéo bay lên. Còn Nhiếp Chấn Bang cũng vì tác động của lực này, cả người mất thăng bằng, ngã trên mặt đất, chiếcxe tải cũng lướt sát bên người Nhiếp Chấn Bang mà qua.
Ở một chỗ phía trước cách Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na vài mét, chiếc xe xông lên phần đường dành cho người đi bộ, đâm vào cây đại thụ mới dừng lại.
Bởi vì sự lôi kéo của Nhiếp Chấn Bang, cả người Dương An Na rơi ngã trên mặt đất, hai đầu gối và cổ tay đều trầy da, rịn ra máu đỏ tươi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không mấy dễ chịu. Xương sườn bên phải đè lên vỉa đường, cái lần vừa mới rồi ngã sấp xuống, lực va đập không nhẹ. Lúc này, chỗ sườn truyền đến sự đau đớn dữ dội, xem ra, ít nhất cũng là bầm tím rồi.
Lấy lại tinh thần, nhìn chiếc xe tải, Nhiếp Chấn Bang cũng là bật cười ha hả. Thay đổi rồi, lịch sử đã thay đổi rồi, bi kịch đã bị thay đổi rồi. Nhìn hai chân của chính mình không bị tổn thương gì, nước mắt từ trong hốc mắt Nhiếp Chấn Bang đã chảy xuống.
- Anh, anh làm sao vậy? Anh sao lại khóc?"
Lúc này, Dương An Na cũng đứng lên, nhìn nước mắt trong hốc mắt của Nhiếp Chấn Bang, cô bé cũng bối rối.
Rốt cuộc là con cháu thế gia, từ nhỏ được bồi dưỡng và giáo dục khiến tâm trí Dương An Na chín chắn hơn nhiều so với những đứa nhỏ cùng lứa tuổi. Trong tình huống này, nếu là đứa nhỏ bình thường, sớm đã khóc đến hai mắt đẫm lệ, vô cùng hoảng loạn. Nhưng Dương An Na lại vẫn còn có thể hỏi han Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang giãy dụa muốn ngồi thẳng người lên, nhưng đau đớn ở chỗ sườn phải truyền đến khiến Nhiếp Chấn Bang lại nằm gục nửa nửa người xuống. Nhìn Dương An Na, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra một nụ cười yêu thương:
- Em gái, anh không sao. Em cũng bị thương rồi, anh thấy, em vẫn là gọi người nhà đến đi.
Đây cũng là một mắt xích quan trọng nhất của Nhiếp Chấn Bang. Kiếp trước, sau khi chân trái của Nhiếp Chấn Bang bị nghiền ép, Nhiếp Chấn Bang đau đến ngất đi, Dương An Na lúc này mới gọi người quản gia đến, đưa Nhiếp Chấn Bang tới bệnh viện tổng hợp quân đội . Ở kiếp này, nếu hắn không có việc gì, nói không chừng Dương An Na cũng sẽ không gọi. Hắn nói như thế này, chủ yếu chính là muốn lịch sử lại lặp lại. Dựa vào quyền thế của Dương gia, Nhiếp Chấn Bang cứu hòn ngọc quý trên tay Dương gia. Nói thế nào họ cũng sẽ đưa Nhiếp Chấn Bang đi bệnh viện kiểm tra một chút. Đến lúc đó, chính hắn có thể gặp được người bác cả đang làm việc tại bệnh viện quân đội, tiếp theo bác cả sẽ phát hiện tên và ngọc bội của hắn.
Trên thực tế, từ lúc Nhiếp Chấn Bang bắt đầu quyết định cứu người, Nhiếp Chấn Bang đã quyết tâm, nếu trên dưới Nhiếp gia đều không muốn nhìn thấy hắn, vậy hắn đây liền càng phải trở về Nhiếp gia. Nếu không, dựa vào tình huống sau khi Nhiếp Chấn Bang hồi sinh, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có thể cả đời đều né tránh Nhiếp gia. Từ chỗ nào té ngã, thì sẽ đứng lên từ chỗ đó. Kiếp trước, chuyện mà hắn không làm được , lần này đây nhất định phải làm được đến. Nhất định phải khiến cho Nhiếp gia nhận chính hắn, cũng phải khiến Nhiếp gia thừa nhận mẹ của hắn. Đây là mục đích Nhiếp Chấn Bang muốn nhận thân.
Lúc này, cảnh sát giao thông cũng chạy tới. Dương An Na gật gật đầu, lập tức đứng lên,đi thẳng tới phía cảnh sát giao thông bên kia, nhìn cảnh sát giao thông nói:
- Các anh ở đây, ai là người phụ trách?
Nhìn thấy màn này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Kiếp trước, Dương An Na đối với chính mình dịu dàng như nước, điều đó là không giả. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tính cách của Dương An Na rất tốt. Ngược lại, trong hội uy danh của Dương An Na cũng không phải là thổi ra được. Với vẻ đẹp của Dương An Na, trong hội có không ít thiếu gia lớn bé đã động lòng. Nhưng không ngoại lệ thì tất cả đều bị Dương An Na chỉnh cho thật thảm. Kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang hôn mê bất tỉnh, cũng không rõ chuyện tiếp theo, nhưng lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn bộ dạng của Dương An Na, cũng mỉm cười.
Người vây xem bên cạnh cũng đều ngây ngẩn cả người. Một học sinh tiểu học lại giống như một người lớn, chất vấn cảnh sát giao thông ai là người phụ trách. Thế nào đều lộ ra quái dị.
Làm cảnh sát giao thông thủ đô, nhãn lực là không thể thiếu được. Thủ đô quan nhiều, điều này là nổi tiếng. Thân là người chấp pháp, nếu chẳng may một ngày nào đó không cẩn thận đánh nhầm người không nên đắc tội, như vậy tiền đồ của mình coi như xong. Nhìn Dương An Na, cô bé lúc này tuy có vẻ lúng túng, còn bị thương, nhưng loại khí chất tỏa ra đó, lại không phải những cô bé con bình thường vốn có thể có.
Lúc này, người đứng đầu của nhóm cảnh sát giao thông đã đi lại, cười nói:
- Em gái, em bị thương rồi. Có cần các anh đưa em đi bệnh viện không?
Dương An Na lúc này vẻ mặt thản nhiên, lắc đầu nói:
- Em không sao, người cứu em bị thương. Xin anh gọi điện thoại cho Cục trưởng Lưu Phúc Lai của các anh, nói là Dương An Na xảy ra tai nạn xe bị thương rồi.
Trong lòng cảnh sát giao thông chấn động một chút, Lưu Phúc Lai là ai? Đó là Ủy viên thường vụ Thành ủy thủ đô, Cục trưởng Cục Công an thành phố, cao tương đương với cán bộ cấp Thứ trưởng. Dương An Na, bên trong Thành ủy thủ đô, lãnh đạo họ Dương, chỉ có một, đó chính là Phó Chủ tịch thường trực thủ đô Dương Thắng lợi. Chẳng lẽ nói, cô bé này là thiên kim của Chủ tịch Dương?
Nghĩ đến đây, cảnh sát giao thông không dám chậm trễ. Có lẽ đây chính là một cơ hội của chính gã. Nếu như có thể mượn cơ hội này, hầu hạ tiểu tổ tông đây cho hài lòng, sau đó nói tốt cho gã vài câu. Đời này gã hưởng thụ cũng không hết.
- Tiểu thư An Na, cô đợi một chút. Bên tôi đây lập tức thông báo. Mặt khác, xe cứu thương đến rồi. Cô xem, hay là để bạn của cô lên xe cứu thương trước, làm chút xử lý đơn giản.
Cảnh sát giao thông thật rất biết làm người, chi tiết quyết định thành bại. Cơ hội như vậy không phải thường xuyên xuất hiện. Tất cả các mặt đều phải chú ý. Chẳng sợ Dương An Na bộ dạng mới mười hai mười ba tuổi, cảnh sát giao thông cũng không có nửa điểm tâm lý xem thường .
Không đến mười phút, trên đầu đường, đèn hiệu kêu vang lớn, một đoàn xe đã chạy tới. Chiếc xe thứ hai, quả nhiên là xe số 2 của Thành ủy. Điều này lại khiến cảnh sát giao thông trong lòng vui vẻ.
Tư thế chạy bộ tiêu chuẩn, một cảnh lễ tiêu chuẩn:
- Báo cáo, trung đoàn cảnh sát giao thông thủ đô, đại đội trưởng đại đội ba, chi đội Đông Thành, Quách Ngọc Xuân báo cáo thủ trưởng, xin thủ trưởng chỉ thị.
Tiếng nói vừa dứt , Dương Thắng Lợi đã đi lên bắt tay Quách Ngọc Xuân nói:
- Xin chào đội trưởng Quách. Không biết An Na thế nào? Có bị thương hay không?
Quách Ngọc Xuân nhìn bên cạnh Lưu Phúc Lai một cái. Là thủ trưởng lớn của gã ,lúc này, bỏ qua người lãnh đạo trực tiếp, đi nịnh nọt Chủ tịch thành phố Dương, điều này rõ ràng là một sai lầm. Tới cái cấp độ này của Dương Thắng Lợi , bản thân gã căn bản là không đủ để mà đặt được vào trong mắt. Cho nên, mục đích của Quách Ngọc Xuân vẫn là dựa vào trên người Lưu Phúc Lai.
Nhìn thấy Lưu Phúc Lai gật gật đầu, Quách Ngọc Xuân lúc này mới nói:
- Báo cáo thủ trưởng, thân thể của An Na tiểu thư có một chút trầy da nho nhỏ. Không có trở ngại lớn.
Nhìn thấy Dương Thắng Lợi đến, lúc này, sự kiên cường của Dương An Na không còn nữa, chạy nhào vào trong lòng Dương Thắng Lợi, nghẹn ngào nói:
- Cha, cứu anh này một cái đi, vừa rồi nếu không có anh này cứu con, chỉ sợ cha đã không còn nhìn thấy con nữa rồi.
Dương Thắng Lợi lúc này tràn đầy yêu thương, vuốt ve tóc Dương An Na nói:
- Na Na, con yên tâm, cha nhất định sẽ cứu người anh này. Na Na, con cũng bị thương, để chị y tá bên cạnh giúp con xử lý một chút, đừng để cho miệng vết thương bịnhiễm trùng.
Nói xong, Dương Thắng Lợi ngẩng đầu nói với Lưu Phúc Lai bên cạnh:
- Đồng chí Phúc Lai, đến thẳng bệnh viện quân đội đi. Đồng chí này đã cứu Na Na, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm với vết thương của cậu ta.
Bệnh viện tổng hợp quân khu, bên ngoài phòng khám bệnh khoa chỉnh hình, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cố ý mở hai nút trên chiếc áo sơ mi, để lộ ra miếng ngọc bội hình rồng.
Tuy rằng đợi đến khi làm kiểm tra, bản thân hắn cũng sẽ phải cởi áo ra, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không nghĩ phiền toái như vậy. Kiếp trước trải quả việc kiểm chứng một lần rồi, lúc này cũng không cần phải già mồm cãi láo như vậy nữa. Dù sao cũng quyết định chủ ý phải nhận thân rồi, Nhiếp Chấn Bang ngược lại hy vọng sự việc đến nhanh một chút.
Kiếp trước, khi hắn nằm viện, do tên và tướng mạo, bác cả đã chú ý đến hắn nhiều hơn,cuối cùng bác cả đã phát hiện ngọc bội của hắn . Ngay sau đó, ông cụ Nhiếp gia bị kinh động đến, cả nhà Nhiếp gia kinh động, cuối cùng nhận định thân phận con riêng của hắn . Nhưng đời này, Nhiếp Chấn Bang lại không muốn khiến cho phiền phức như thế.
Dương Thắng Lợi lúc này từ trong phòng đi ra, bên cạnh là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi. Đây chính là bác cả của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Bình, giáo sư khoa chỉnh hình bệnh viện Quân đội, cấp bậc Thiếu tướng.
- Chị Quốc Bình, đã làm phiền chị rồi. Cậu thanh niên này là ân nhân cứu mạng Na Na nhà chúng tôi. Mong chị giúp tôi một chút. Chị là chuyên gia khoa chỉnh hình của bệnh viện quân đội, nhờ chị giúp, tôi mới an tâm.
Dương Thắng Lợi cười và nói với Nhiếp Quốc Bình.
Làm trưởng nữ Nhiếp gia, thân phận tương đương với Dương Thắng Lợi. Lúc này, Dương Thắng Lợi cũng không dám bày cái giá của mình ra. Đều là những đứa trẻ lớn lên trong đại viện, bởi vậy lúc này Dương Thắng Lợi đều là dùng tình cảm qua lại vốn có để nói chuyện với Nhiếp Quốc Bình.
- Thắng Lợi à, cậu hãy yên tâm. Na Na đứa nhỏ này, tôi cũng rất yêu quý. Cho chàng trai vào đi.
Nhiếp Quốc Bình nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, kinh ngạc một chút, nhưng không nói gì.
- Chàng trai, dũng cảm làm việc nghĩa. Rất tốt. Tên gọi là gì, bị thương ở đâu?
Vừa ngồi xuống, Nhiếp Quốc Bình lập tức liền mở miệng hỏi thăm.
Nhìn bộ dạng của bác cả, kiếp trước, chính hắn mặc dù là con riêng nhưng bác cả và bác trai cả đối với chính hắn rất tốt. Hơn nữa, bởi vì hắn biến thành tàn tật. Bác cả làm bác sỹ điều trị chính còn hết sức tự trách bản thân. Cuối cùng mới không đến sáu mươi tuổi liền buồn bực sầu não mà chết. Lúc này Nhiếp Chấn Bang rất muốn hô một tiếng bác cả. Nhưng vẫn cố nén sự kích động này, giả bộ ra vẻ bình thường, nói:
- Cháu là Nhiếp Chấn Bang, mười sáu tuổi!
Vừa nghe được câu này, cả người Nhiếp Quốc Bình chấn động một chút, phắt một cái liền đứng lên, con mắt chăm chú nhìn thẳng Nhiếp Chấn Bang, cuối cùng, ánh mắt đã rơi xuống miếng ngọc bội trước ngực Nhiếp Chấn Bang.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trùng Sinh Thế Gia Tử Tác giả : Thái Tấn -----oo0oo-----
Chương 5: ông cụ rất khó chịu
Nguồn: Sưu Tầm
- Cậu thanh niên, cậu…Miếng ngọc bội trước ngực cậu, có thể lấy xuống cho tôi xem một chút không?
Nhiếp Quốc Bình giờ phút này có hơi xúc động, bàn tay giơ ra cũng đã hơi run run.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, tất cả đều diễn ra theo suy nghĩ của hắn, cảm giác này hắn chưa từng có trong kiếp trước. Cái cảm giác nắm được vận mệnh trong tay, thật sự quá tuyệt vời. Giờ đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang, là một sự tự tin trước giờ chưa từng có. Say nằm trong lòng người đẹp, nắm quyền khắp thiên hạ. Vận mệnh của bản thân do chính mình nắm lấy. Vận mệnh của Nhiếp gia, cũng nằm trong tay hắn.
- Mời bác xem. Đây là do mẹ cháu để lại cho cháu. Ngày xưa, mẹ cháu là thanh niên trí thức được đưa về nông thôn của Ký Châu ở Yến Bắc. Mẹ cháu nói rằng, đây là thứ mà cha cháu cho cháu.
Nhiếp Chấn Bang lại nổ một quả bom lớn nữa.
Lúc này, Nhiếp Quốc Bình ngược lại là không vội vã xem ngọc, mà là nhìn kỹ Nhiếp Chấn Bang, nói rất nghiêm túc:
- Cậu tên là Nhiếp Chấn Bang phải không? Đây là tên do cha cậu đặt sao?
Nhiếp Chấn Bang lắc đầu, trên mặt cố ý để lộ sự mất mát, ngay sau đó hắn thấp giọng nói:
- Không phải vậy, từ khi cháu có thể ghi nhớ được, cháu đã không được gặp cha mình. Hồi nhỏ, mọi người nói cháu là một đứa con hoang không cha. Sau đó, cháu đi theo mẹ trở lại Đường Thành, trở về bên cạnh ông bà ngoại. Sau khi mẹ cháu trở về đó, bà được sắp xếp làm việc ở Đường Thành. Trong trận động đất lớn khi ấy, vì bảo vệ cháu, cứu cháu, ông bà ngoại và mẹ cháu đều đã qua đời. Cháu lớn lên nhờ vào tiền trợ cấp từ đơn vị của mẹ, thẳng cho đến năm nay, khi cháu thi đỗ vào trường đại học thủ đô.
Vẻ mặt của Nhiếp Quốc Bình rất nghiêm túc, ánh mắt của đứa trẻ này rất chân thành, nó không hề biết về chuyện của mình. Ăn mặc thì lại rất giản dị, có lẽ không phải do người khác sai khiến tới. Điều quan trọng hơn nữa là, Nhiếp Quốc Bình nhìn Nhiếp Chấn Bang, càng nhìn càng thấy giống em trai của mình, Nhiếp Quốc Uy. Năm xưa, nơi mà Nhiếp Quốc Uy được điều về, chẳng phải là Ký Châu sao? Chẳng lẽ, đây là đứa con riêng Quốc Uy không cẩn thận để lại vào lúc đó?
- Cậu họ Nhiếp, tôi cũng họ Nhiếp, vậy tôi gọi cậu là Chấn Bang. Nào, cháu ngoan, đến đây ngồi đi, để tôi xem vết thương cho cậu.
Nghĩ tới đây, ngữ khí của Nhiếp Quốc Bình đã thay đổi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra vết thương cho Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Bình cũng thở phào nhẹ nhóm, đây chỉ là vết thương nhẹ ở sụn thôi, không có vấn đề gì lớn, với thể chất của thằng bé, nghỉ ngơi một tuần, là không sao rồi. Lúc này, Nhiếp Quốc Bình mới đứng lên, cười nói:
- Chấn Bang à, cậu ngồi ở đây một lúc nhé, đừng đi đâu cả, tôi đi ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay.
Vừa ra khỏi cửa, Dương Thắng Lợi và Dương An Na đã bước tới, Dương An Na hỏi đầy quan tâm:
- Cô Bình, anh ấy thế nào rồi ạ?
Nhiếp Quốc Bình nhìn sang Dương Thắng Lợi, vào lúc này, ngoài thư ký của Dương Thắng Lợi, không có người ngoài, nên không phải ngại ngần gì. Ngay lập tức, Nhiếp Quốc Bình nói rất nghiêm túc:
- Thắng Lợi, thằng bé không sao cả. Có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày trong viện là có thể xuất viện được rồi. Cậu và Na Na về trước đi. Na Na cũng bị thương, có lẽ còn sợ hãi nữa, về nghỉ ngơi đi.
Dương Thắng Lợi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích:
- Chị Quốc Bình, vậy thì phiền chị giúp cho việc này, tiền thuốc men của đứa trẻ này cứ tính cho tôi, tới lúc đó, tôi sẽ qua để thanh toán. Vậy tôi đi trước , đến khi nào chị rảnh, tôi sẽ tới cảm tạ chị sau.
Nhiếp Quốc Bình nghe vậy, cũng cười với Dương Thắng Lợi. Ông cụ của Dương gia, công lao dựng nước kém hơn nhiều so với ông cụ Nhiếp nhà mình. Nhưng, Dương gia thì ngày càng tốt, không nói tới năng lực của bản thân ông cụ Dương gia, khả năng của đời thứ hai Dương gia cũng là một nhân tố quan trọng. Nhìn từ phong cách xử lý sự việc của Dương Thắng Lợi vừa nãy, Dương gia quật khởi, đã là chuyện đương nhiên.
Lúc này Nhiếp Quốc Bình không còn tâm tư để ý tới chuyện của Dương gia nữa, giờ đây, chuyện của Nhiếp Chấn Bang mới là quan trọng nhất. Cần phải biết rằng, nếu giờ đây việc Nhiếp Quốc Uy có con riêng bị đồn ra ngoài, không những bên phía vợ của Nhiếp Quốc Uy khó mà giải thích được, ngay cả bản thân Nhiếp Quốc Uy cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, tiền đồ coi như chấm dứt. Đây không phải là chuyện đùa. Bước tới phòng làm việc của mình, Nhiếp Quốc Bình đóng cửa lại, ngay lập tức gọi điện cho em trai mình, Nhiếp Quốc Uy.
- A lô, ai vậy?
Giờ đây, Nhiếp Quốc Uy là Phó vụ trưởng vụ kế hoạch Ủy ban Kế hoạch Quốc gia. Mặc dù chỉ nhỏ hơn Dương Thắng Lợi 4 tuổi, nhưng, từ chức vụ có thể nhận ra rằng, nếu so với Dương Thắng Lợi, một người ở cấp Bộ trưởng, một người mới ở cấp Phó giám đốc sở, sự khác biệt giữa Nhiếp Quốc Uy và Dương Thắng Lợi không phải là nửa cấp bậc hay là một cấp bậc.. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhiếp Quốc Uy không được ông cụ xem trọng. Là con út trong nhà, Nhiếp Quốc Uy được mẹ chiều chuộng quá mức rồi.
- Quốc Uy, giờ nói chuyện có tiện không? Chị có chút chuyện muốn hỏi cậu một chút.
Nhiếp Quốc Bình nói rất nghiêm túc.
Điều này khiến cho Nhiếp Quốc Uy ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt, ngay lập tức nói:
- Chị, có chuyện gì, chị cứ nói đi, chỗ em không có người ngoài.
Nhiếp Quốc Bình nghe Nhiếp Quốc Uy nói vậy, cũng yên tâm:
- Quốc Uy, cậu nói thật cho chị biết, ngày xưa khi cậu về nông thôn, có phải cậu đã có quan hệ với phụ nữ không?
Câu này ngay lập tức làm cho Nhiếp Quốc Uy yên lặng, cô gái mười mấy năm về trước, dường như lại hiện về trước mắt Nhiếp Quốc Uy.
Thấy Nhiếp Quốc Uy không nói gì, mà chỉ yên lặng, Nhiếp Quốc Bình đã biết, có lẽ chuyện này có tới 9 phần là thật, bà bèn nói nghiêm túc:
- Quốc Uy, cậu hãy đến chỗ chị ngay. Mau lên, đừng để cho vợ cậu biết. Đến ngay lập tức. .
Lời của Nhiếp Quốc Bình khiến cho Nhiếp Quốc Uy giật mình, chuyện ở Ký Châu, chỉ có một mình ông ta biết, nhưng, giờ đây đột nhiên Nhiếp Quốc Bình hỏi về điều đó, nhất định chuyện này đã lộ ra ngoài rồi. Nhiếp Quốc Uy kinh sợ trong lòng, ngay lập tức liền đứng dậy nói:
- Tiểu Trương, chuẩn bị xe, đến bệnh viện Quân Tổng.
Nhiếp Quốc Bình ngay lập tức gọi điện cho cha mình. Sau mấy tiếng tút, một âm thanh vang lên:
- Chào ông, xin hỏi ông tìm ai ạ?
Thường thì những lãnh đạo đã lên đến cấp tỉnh bộ, khi nhận điện thoại trong nhà, sẽ không tự báo đây là nhà mình, thường mở đầu sẽ là lời này. Mục đích của việc này là gì? Chủ yếu là sợ một vài người gọi điện bừa tới, hoặc điện thoại bị nghe lén. Nếu như tự báo đây là nhà của mình, nội dung cuộc điện thoại sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Thư ký Ngô phải không? Tôi là Quốc Bình đây. Ông cụ có rảnh không? Tôi có việc gấp muốn tìm ông cụ.
Nhiếp Quốc Bình ngay lập tức nói.
Nhiếp lão, hiện giờ vẫn chưa về hưu, mà đảm nhiệm chức quan trọng ở trung ương, trợ giúp thủ trưởng số 1 duy trì sự ổn định trong quân đội. Người ta gọi ông là Định Hải thần châm của quân đội. Đồng thời ông còn có một chức danh ở trong chính phủ, đó là ủy viên thường vụ bộ Chính trị, vị thủ trưởng thứ 5.
Một lúc sau, âm thanh sang sảng của cụ Nhiếp liền vang lên:
- Quốc Bình à? Có việc gì vậy? Sao lại gấp như vậy.
Nhiếp lão hiểu rất rõ về tính cách con gái lớn của mình, nếu không phải chuyện gấp, nhất định nó sẽ không gọi điện tới làm phiền cụ trong giờ làm việc.
- Cha, con nói cho cha một chuyện, cha đừng kích động. Hôm nay có một thằng bé tới chỗ con. Nó trông rất giống Quốc Uy. Nó nói rằng nó là người tỉnh Yến Bắc, tên là Nhiếp Chấn Bang. Con nghĩ, đây rất có thể là đứa con riêng Quốc Uy để lại năm xưa khi về nông thôn.
Nhiếp Quốc Bình ngay lập tức nói.
Vừa nghe những lời này, cụ Nhiếp đã đứng bật dậy:
- Gì cơ? Quốc Bình, con có nói dối không?
Nhiếp Quốc Bình nói rất khẳng định:
- Cha, chuyện này con có thể nói đùa được sao? Cậu ta tên là Nhiếp Chấn Bang, 16 tuổi, người ở Đường Thành, Yến Bắc, chỉ có mẹ, không có cha. Trên người cậu ta còn có miếng ngọc bội hình rồng mà trước kia cha cho Quốc Uy nữa. Năm đó, Quốc Uy trở về, nó nói đánh mất ,miếng ngọc bội hình rồng rồi. Con thấy, sự việc không đơn giản như vậy. Giờ cậu ta đang ở trong phòng khám của con. Con đã gọi Quốc Uy tới rồi. Có phải hay không, đến lúc đó sẽ biết.
Ông cụ hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Thế này đi, các con đợi cha ở đó, cha sẽ tới ngay.
Ông cụ cũng gấp, lúc này, là lúc rất quan trọng, về vấn đề cải cách hay bảo thủ, hai bên tranh luận rất lớn, là lực lượng nòng cốt của phái bảo thủ, cụ Nhiếp cũng không thể không thận trọng. truyện copy từ tunghoanh.com
Không tới 5 phút sau, một chiếc xe Hồng Kỳ mang biển chính phủ, trên tấm kính xe đằng trước dán đầy những tờ giấy chứng nhận đặc biệt, phóng ra khỏi cánh cửa của đại viên quân ủy, trực tiếp lái tới bệnh viện tổng hợp Quân đội.
Cánh cửa phòng khám mở ra, Nhiếp Quốc Bình đứng ở cửa, Nhiếp Quốc Uy vào trước, còn ông cụ mặt xanh mét đi phía sau.
Thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang đã biết được là có chuyện gì xảy ra rồi . Hắn đứng dậy, người cao 1m80, cơ thể cường tráng vì lao động trong thời gian dài. Lông mày dài, mắt sáng, bề ngoài tuấn tú, trông rất giống với Nhiếp Quốc Uy.
Vừa rồi, ông cụ đã tra hỏi Nhiếp Quốc Uy, quả nhiên như những gì Nhiếp Quốc Bình dự liệu.Năm xưa khi Nhiếp Quốc Uy về nông thôn, chưa được mấy tháng, đã yêu một nữ thanh niên có trí thức đến từ Đường Thành. Sau đó, Nhiếp Quốc Uy bị ông cụ lôi về, nhưng không ngờ, Nhiếp Quốc Uy đã để lại một đứa con.
Miếng ngọc bội hình rồng, là thứ mà ông cụ lấy được trên chiến trường kháng Nhật năm xưa, bởi vậy cụ vô cùng quen thuộc. Năm xưa, cũng chính ông cụ đích thân đưa cho Nhiếp Quốc Uy, cho nên lần này nhìn thấy, sao cụ lại không nhận ra cho được. Trông thấy đứa trẻ này, ông cụ cũng không thể nổi trận lôi đình, cầm gậy đánh loạn xạ. Ông cụ là nhà cách mạng một thời, có một điểm mấu chốt và sự kiên trì của mình, đây là một thứ không thể thay đổi được.
Nhìn Nhiếp Quốc Bình ở bên cạnh, ông cụ thấp giọng nói:
- Quốc Bình, bệnh viện của con chẳng phải vừa có cái gì mà kiểm tra DNA sao? Đừng làm lộ chuyện này, con kiểm tra xem.
Nhiếp Quốc Bình gật đầu, bước tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã biết là chuyện gì xảy ra rồi. Thật ra, ở kiếp trước, cũng như vậy, dù sự thật ở ngay trước mặt, nhưng ông cụ vẫn phải đợi sau khi kiểm tra xong, không còn cách nào khác, mới tiếp nhận sự thật này.
Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cố ý nói:
- Cô ơi, đây là ai vậy? Sao lại giống cháu đến thế? Chẳng lẽ đó là cha của cháu sao?
Nhiếp Chấn Bang nói thẳng sự việc ra ngay lúc đó. Hắn ở trong bệnh viện, năm ngày sau, kết quả giám định đã có. Nhìn tờ kết quả, ông cụ tức giận vất tờ giấy lên mặt Nhiếp Quốc uy, gằn giọng nói:
- Nhìn việc tốt anh làm đi. Tự anh đi về mà giải thích với vợ anh đi.
Nhiếp Quốc Bình nói:
- Cha, vậy phải làm thế nào với đứa trẻ kia?
Ông cụ lạnh lùng nhìn Nhiếp Chấn Bang, với đứa con riêng này, ngay từ đầu cụ đã không có thiện cảm. Đây là cái loại đàn bà gì vậy, sao lại dễ dãi như thế. Ông cụ rất thẳng thắn mà hận luôn cả mẹ Nhiếp Chấn Bang. Rồi cụ ngay lập tức khoát tay nói:
- Làm thế nào? Dẫn về nhà chứ còn gì nữa. Còn làm thế nào được nữa?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương