Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Hàn khí từ dưới mặt đất thấu lên, Thủy Nhan cảm thấy hô hấp mỗi lúc một khó, hơn nữa trong cơ thể lại đang bị trúng Mông Hãn dược, giờ phút này cảm thấy cả người vô lực, mặc dù thế, trong đầu nàng lại vô cùng tỉnh táo, tiếng kêu đau đớn vừa rồi, nàng khẳng định là phát ra từ công tử áo lam, kết luận rằng hắn giả bộ bất tỉnh, vì thế lấy tay đẩy hắn, thản nhiên nói: “Ngươi còn định giả bộ tới chừng nào nữa đây?””
“Xì…” Một tiếng cười nhẹ, thân thể công tử áo lam khẽ chút run run, Thủy Nhan ngồi trong bóng tối xem thường, không biết người này rốt cục muốn làm gì.
“Là ngươi cố ý.” Thủy Nhan trầm giọng hỏi, nàng đoán, công tử áo lam cố ý bị Hổ Tam Nương bắt được.
Thanh âm áo bào sột soạt, công tử lam y như ngồi dậy, nàng chỉ cảm thấy vây bốn xung quanh thân mình là hàn khí, đột nhiên có luồng khí nóng qua, đoán là công tử áo lam đã tới gần mình, hô hấp hắn sát bên tai nàng.
Hơi thở lạ lẫm mang theo hơi ấm kia khiến nàng có chút mất tự nhiên, nàng thử dịch thân mình để tránh hắn, không ngờ tay lại chống vào mu bàn tay hắn, cảm xúc ấm áp khiến nàng cả kinh, lập tức rút tay về, trong bóng tối khẽ có tiếng cười trầm thấp, nàng như chứng kiến khuôn mặt tuấn lãng kia đang tươi cười.
Thủy Nhan hắng giọng, hỏi lại lần nữa, "Ách, tại sao ngươi lại cố tình để bị bắt?"
“Gọi ta là Tử Hạ.” Hắn nói.
“Tử Hạ công tử, ngay từ đầu, ngươi đã lợi dụng ta?”
Giọng Thủy Nhan vẫn như cũ, vô cùng bình thản, nhưng trong lòng bàn tay nàng thật sự đã đổ mồ hôi, không hiểu tại lại trở thành bộ dạng này, nhưng nàng muốn biết thân phận của mình, muốn chứng minh rằng mình không phải thân phận nô tài kia...
Trong bóng đêm, bọn họ không thấy rõ mặt đối phương, nhưng mà vấn đề là Tử Hạ đang phía sau nàng, theo mùi hương nhàn nhạt của nàng tiến tới, hắn hỏi: “Vì sao mà ngươi nghĩ thế?”
“Ngươi căn bản không có trúng độc dược!” Lúc này đây Thủy Nhan khẳng định chắc chắn.
Kỳ thật vừa rồi Thủy Nhan không có dám khẳng định hắn có trúng độc hay không, nhưng bây giờ, qua thăm dò, nàng xác định ngay từ đầu Tử Hạ đã không đơn thuần là muốn cứu nàng.
Hơn nữa, tiếng hô kia bị đụng đầu vào mặt đất kia, nàng ngay lập tức hiểu ra cảm giác bị lợi dụng.
“Nếu ta không trúng độc, làm sao bọn họ có thể bắt được hai ta?” Hắn hỏi lại.
“Ha ha, cô nương là một người thật kỳ lạ, vừa đoán biết, lại không biết!” Trong bóng đêm, con ngươi của Tử Hạ phát ra quang mang khác thường, tựa hồ, đối với nữ nhân trước mắt này hắn cảm thấy rất tò mò.
“Với chuyện của ngươi ra không rõ lắm, cũng không có hứng thú, nhưng hiện tại chúng ta bị vây khốn, rời khỏi nơi này mới là điểm quan trọng!”
“Vậy nàng cảm thấy chúng ta nên rời đi khỏi chỗ này bằng cách nào?” Tử Hạ hỏi lại.
“Đợi!” Thủy Nhan đáp hắn.
Tử Hạ ngẩn ra, lập tức hỏi: "Đợi? Đơn giản như vậy?"
Thủy Nhan cảm thấy nam nhân này còn nhiều lời hơn cả nữ nhân, cái gì cũng phải rành mạch, nàng không rõ, nếu nói vậy, đầu óc dung để làm gì?
Thủy Nhan không hề để ý tới hắn, đúng lên, thân thể có chút run rẩy, nàng dò dẫm bốn phía…
“Ách… Cái kia… Ngươi luôn muốn ta nói, cái gì cũng muốn… Vì sao không tìm biện pháp chạy đi?”
Thủy Nhan thật muốn hỏi hắn, vừa rồi có phải đầu óc bị hỏng rồi không, nhưng bốn phía là bóng đêm, trò chuyện có vẻ làm mất nhiều không khí, liền đáp: “Chỗ này vốn là nơi giam giữ người chuyên nghiệp, có vẻ như đây là hang ổ của một tổ chức, chúng ta có cơ hội chạy đi sao?”
“Ha ha… đúng vậy, nàng nói có lý lắm!” Lập tức Tử Hạ cũng cảm thấy lời mình hỏi nhàm chán.
Trong bóng đêm không ai rõ mặt ai, Tử Hạ khẽ vuốt cằm, men theo mùi thơm của nàng, hắn biết rõ vị trí nàng đứng, trong lòng không khỏi hiện ra đôi mắt kiên cường của nàng.
Ngay từ đầu hắn đã nhận định nàng là một nữ nhân gan dạ, sáng suốt, nhưng giờ phút này, hắn không thể không nói, là mình đã đánh giá thấp nàng…
“Ngươi tin ta sao?” Tử Hạ thu hồi thái độ bất cần đời, nghiêm túc hỏi.
Thủy Nhan ngừng lại, đối với hắn: "Tín thì như thế nào? Không tín thì như thế nào?"
“Tín, ta sẽ không để cho nàng chết!" Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Thủy Nhan không chút do dự, “Tín!” Lập tức nàng hỏi tiếp, “Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?”
Trong lòng Tử Hạ thầm khen một cái, “Nữ nhân thông minh!”, Liền nói: “Nếu nàng nguyện ý phối hợp ta, ta đây cứu nàng ra ngoài, còn có thể làm cho nàng một chuyện!”
Thủy Nhan nhíu mày, điều kiện hắn đưa ra thật là khiến động nhân tâm, nhất là nói sẽ giúp nàng một chuyện, trước mắt mà nói, nguyện vọng lớn nhất của nàng là biết rõ thân phận của mình, mà về điểm này, ai có thể giúp?
Đối với sự im lặng của Thủy Nhan, Tử Hạ không chút nỏng nảy, hắn lẳng lặng chờ đợi đáp án của nàng, mà đáp án này, hắn cảm giác sẽ làm thỏa mãn hắn, hắn không biết đối với Thủy Nhan sẽ là chịu lỗ vốn để làm làm ăn.
Quả nhiên, trầm mặc trong chốc lát, Thủy Nhan mở miệng nói chuyện, “Ngươi muốn ta làm thế nào ta không rõ lắm, nhưng ngươi nói sau khi ra ngoài sẽ vì ta làm một chuyện, chuyện gì cũng được có thể làm?”
"Bán nước hại dân là việc ta không làm..."
Thủy Nhan hé miệng, đối với sự hài hước của hắn không hề có chút phản cảm.
“Ta cần một thứ gì đó của ngươi làm vật hứa hẹn!” Thủy Nhan nhàn nhạt nói khiến đối phương không thể kháng cự.
“Ách… một nam nhân như ta chẳng lẽ…”
“Đã là lừa đảo thì chẳng phân chia nam nhân hay nữ nhân!” Thủy Nhan cắt ngang lời hắn nói.
Tử Hạ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, đối với sự hoài nghi của nàng dành cho hắn, hắn rất khó chịu, cho tới giờ chưa có ai dám nghi ngờ hắn, hắn bực mình nói: “Nàng là một nữ nhân chẳng đáng yêu chút nào!”
“Ha ha…” Thủy Nhan cười không chút cảm tình, “Ta không cần ngươi yêu mến ta, cho nên… Chữ này ngươi dùng nhầm người rồi…”
“Hay là xuất ra một thứ gì đó làm bằng chứng!” Thủy Nhan nhắc nhở hắn.
Trong bóng đềm truyền đến tiếng hít thở sâu của Tử Hạ, tiếp theo nghe tiếng sột soạt của áo bào…
“Đây, nàng cầm lấy, xong xuôi mọi việc, hãy đưa lại cho ta!”
Thủy Nhan duỗi tay trong bóng tối tìm kiếm, lại chạm vào mu bàn tay của Tử Hạ, hắn nói: “Tay của nàng thật quá lạnh lẽo!”
Thủy Nhan đỏ mặt, tiếp nhận vật gì đó từ tay hắn, cẩn thận xem xét, hình như là ngọc bội, đường nét hoa văn có vẻ rất tinh mĩ, nhưng là trong bóng tối, không cảm thấy rõ lắm, nhưng chắc hẳn đây là một vật quý giá.
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 20: Tử Cũng Có Thể Là Thẻ Bài
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Hai tay Thủy Nhan vuốt vẻ, cảm giác được sự khác thường của ngọc bội kia, lúc tay chạm vào vật nhẵn nhụi kia, cảm giác như có lóe sáng hệt như ánh mắt thiếu nữ mới lớn, cảm giác ôn nhuận mà kiên cố truyền ra tay, bốn phía khảm hoa văn bằng vàng tinh tế, phát ra khí lạnh, tựa hồ trên mặt ngọc bội có thể hút nhiệt độ của cơ thể, xuyên qua lòng bàn tay, khiến cho Thủy Nhan có cảm giác khác thường, bất an....
“Là ngọc bội?” Nàng hỏi
“Ừm… Cho là thế đi. Cô nương hãy giữ nó cẩn thận!”
Lời hắn nói ra, như có đôi phần hối hận khi giao nàng vật này.
Mặc kệ hắn có thể nhìn thấy hay không, Thủy Nhan thận trọng gật đầu nói: "Ưm, cái này đường nhiên, ta biết đồ vật này quan trọng với ngươi, dĩ nhiên, đối với ta, nó cũng quan trọng!"
Tử Hạ yên tâm gật đầu, "Vậy là tốt rồi, hi vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ tốt đẹp!"
"Tốt đẹp hay không ta cũng không dám vọng tưởng, chỉ hi vọng không phải là ác mộng là đủ!" Thủy Nhan vẫn lạnh nhạt nói chuyện, nhưng lại có cảm giác như đang bắt đầu một chuyện gì đó...
Hai người vừa hoàn thành hiệp nghị không lâu, phòng tối một lần nữa bị mở cửa, Tử Hạ lại như cũ giả dạng hôn mê, Thủy Nhan thì thanh tỉnh, không hề che giấu.
Người tiến vào không phải ai khác, là Hổ Tam Nương, đứng sau ả là một người dáng gầy nhỏ, đứng trong bóng tối, bên cạnh là một tên cầm đèn lồng, xem ra là thủ hạ của Hổ Tam nương, Thủy Nhan nhìn hình thể người kia phỏng đoán, có thể là ngươi mà Tam Nương gọi là Qủy Trủng.
Tên cầm đèn lồng soi lên Thủy Nhan, nhìn vẻ mặt nàng, gấp gáp nịnh nọt Hổ Tam Nương: “Lão đại, nàng tỉnh…”
Qua tiếng nói của hắn, Thủy Nhan đoán được, hắn đã vào lúc nãy, chỉ có điều lần này không có người có giọng kỳ quái kia đi cùng.
Hổ Tam Nương nghe tên thủ hạ nói Thủy Nhan tỉnh, gấp gấp nhìn tới, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, ả thấy Thủy Nhan sắc mặt có chút tái nhợt, không nhúc nhích đang nhìn chăm chú vào mình, trong lòng cả kinh nghĩ thầm: “Nữ nhân này không đơn giản, trong mắt không hề có chút sợ hãi.”
Hổ Tam Nương nhiều năm đối mặt với nguy hiểm nhưng vẫn có thể lành lặn vượt qua nhờ áp dụng đúng lời khuyên: "Cẩn thận thì thuyền có thể dùng vạn năm"
Ngày thường những nam nhân hoặc nữ nhân bị bắt làm nô lệ, giờ phút này phân nửa đều sợ tới mức tè ra quần, kêu trời than đất, nhưng nữ nhân này trong mắt không hề có nửa điểm sợ hãi, chuyện này ả chưa bao giờ thấy qua!
“Ngươi không sợ sao?” Hổ Tam Nương cầm tẩu thuốc trên tay hướng Thủy Nhan phun tới.
“Sợ sao? Ta còn đang muốn ra ngoài đây.”
Như là nghe được chuyện cười hay nhất từ trước tới giờ, Hổ Tam Nương cùng thủ hạ bên cạnh lập tức phát ra tiếng cười quỷ mị: “Ha ha ha, vào cửa của Hổ Tam Nương ta, còn muốn ra ngoài?”
Đối với phản ứng của bọn họ, Thủy Nhan vẫn nhàn nhạt đối lại, mặt không chút thay đổi, coi như hai con ếch vừa mới nhảy qua, không thể gây chú ý với nàng.
Hai người kia thấy Thủy Nhan nhìn chúng như nhìn xiếc khỉ, trong lòng khó chịu, không chờ Hổ Tam Nương mở miệng, một tay hướng mặt Thủy Nhan một bạt tai…
“Nhìn cái gì vậy!”
“Ba------“
Thanh âm thanh thúy vang dội trong phòng tối.
Nóng cháy thiêu đốt trên má, Thủy Nhan vẫn im lặng nhìn tên thủ hạ kia.
"Ngươi hận hắn?" Tam Nương ở một bên quan sát, hít một hơi thuốc lá.
Thủy Nhan không rời mắt khỏi tên thủ hạ kia, bình tĩnh nói: "Hắn không có tư cách!".
“Hắc… Nha đầu, ngươi đúng là miệng lưỡi cứng rắn!”
Dứt lời, hắn lại động thủ hướng mặt Thủy Nhan đánh tới, lúc này đây, Thủy Nhan vô thức nghiêng mình một cái, rất xảo diệu tránh qua, né được một đòn.
“Dám tránh!” Tên kia phẫn nộ, muốn đánh thêm một cái.
"Chỉ cần ta không chết, ta nhất định bắt ngươi phải chết!"
Thanh âm Thủy Nhan lạnh như băng quanh quẩn trong phòng tối, tay của tên thủ hạ dừng im trong không trung, hắn cảm thấy toàn thân rét run, loại rét lạnh này, không phải do bên ngoài đến, mà là từ trong phát tán ra, thoáng chốc, không khí bốn phía như bị hút hết, toàn thân hắn ảo giác khó thở.
Hổ Tam Nương híp híp đôi mắt xếch, ngồi xổm người xuống, dùng tẩu thuốc nâng cằm Thủy Nhan, "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Thủy Nhan nhìn Tử Hạ trên mặt đất, nói với ả: "Thả hắn, hết thảy ta nghe theo ngươi!"
“Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói chuyện trao đổi với ta sao?”
“Nếu không, ta không còn chuyện gì nói!”
Hổ Tam Nương nhíu mày, lại hút thuốc, “Ngươi dựa vào cái gì?”
“Cái chết của ta!” Nàng trả lời ngắn gọn.
“Cái chết của ngươi?” Hổ Tam Nương cười lớn nhìn Thủy Nhan.
Thủy Nhan nhìn tên thủ hạ kia, lạnh lùng nói: "Có thể mời hắn nói cho ngươi, ta có thể kiếm tiền, hơn nữa giá sẽ rất cao!"
“Cho nên, ngươi cảm thấy mình đáng giá nên có thể ra điều kiện với ta?”
Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng a, mang theo sự khiêu khích.
Ánh mắt băng lãnh của Hổ Tam Nương lướt qua mặt Thủy Nhan, hết cầm lên, nói với vẻ châm chọc: "Vào tù thất của ta, sinh tử của ngươi là do ta định, bán lấy tiền hay không là việc của ta, ngươi dựa vào cái gì mà ra điều kiện với ta?'
“Nếu ta chết, ngươi sẽ chẳng có gì!”
“Ngươi nghĩ rằng đã ở chỗ Hổ Tam Nương ta, ngươi còn nắm giữ được sinh tử của mình sao?” Hổ Tam Nương cả giận nói.
“Nếu ta muốn chết, không ai ngăn được!” Thủy Nhan cao giọng, không hề để mắt ả.
Chỉ thấy nàng phiêu mắt nhìn Tử Hạ đang hôn mê trên mặt đất thầm nói: “Hy vọng ngươi có thể làm được hết những lời ngươi nói!”
Lập tức nàng nói với Hổ Tam Nương: “Ta đoán ngươi rất muốn biết thân phận của ta, bởi vì ngươi là người làm việc cẩn thận, điểm này, ta chắc chắn là việc ngươi quan tâm nhất lúc này." Nàng tạm ngừng, nhìn thấy con ngươi Hổ Tam Nương dao động, trong lòng biết là đã đi đúng hướng, tiếp tục nói: "Bất quá, ta biết, nếu là chạy trốn, ngươi sẽ không tha cho ta, vì thế ta không có ý định đào tẩu, nhưng ngươi quên là... trước khi ngươi bắt được ta, người đồng hành với ta đã chạy đi được..."
Hổ Tam Nương kinh ngạc, giờ phút này ả hồi tưởng, dường như nghe được giọng nói của Ngũ Nhi kia, nói rằng các nàng là người của phủ Thái tử, ả liền dò xét Thủy Nhan một lượt, có khí chất cao quý, còn có thái độ không hề sợ hãi, hoàn toàn không phải một nha đầu tầm thường.
Nhìn đến đây, trong lòng Hổ Tam Nương không khỏi cả kinh, “Chẳng lẽ ta bắt phải hoàng thân quốc thích?”
Nhưng ngay sau đó, ả lại lập tức phủ quyết ý tưởng, bởi vì từ Hoàng thượng cho tới hoàng thân, chưa có nghe qua nhân vật như Thủy Nhan, hơn nữa, nếu là hoàng thân quốc thích há lại giả nam hành tẩu ở phố phường?
Thủy Nhan thấy Hổ Tam Nương bị lời nói của mình làm cho phân tâm, trong lòng không khỏi thở nhẹ ra, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dạng lạnh lùng.
“Hiện tại có phải là ngươi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan? Muốn giết ta, rồi lại cảm thấy có bạc kiềm chân giữ tay; muốn bán ta nhưng lại sợ chủ nhân ngươi, đáng sợ hơn là, không đợi ngươi giết, tự ta có thể chết trước, ngươi sợ đến lúc ấy, người không còn, bạc cũng chẳng thấy đâu, muốn thả thì lại sợ người nhà của ta..."
“Nói, ngươi là ai?” Đối mặt với người có thể đọc ra nội tâm của người khác, Hổ Tam Nương cảm thấy trong lòng có áp lực lớn không thốt ra được.
“Ha ha, ngươi đoán ta sẽ nói cho ngươi sao?” Thủy Nhan khẽ cười bâng quơ.
Hổ Tam Nương có chút nhụt chí, ả biết mình hỏi cũng sẽ không có đáp án, trong lòng uất nghẹn.
“Nếu ngươi nói, ta sẽ xem xét có thả ngươi không!” Tam Nương dụ dỗ.
“Nếu ngươi biết thân phận của ta, chỉ sợ đời này ngươi phải kiêng kị tránh ta…”
Một câu mang theo cảm giác bất ổn, hiện tại Hổ Tam Nương có cảm giác đâm lao phải theo lao, nội tâm thầm mắng: "Nữ nhân, thông minh như vậy làm gì?"
Thủy Nhan thấy thời co tới, một lần nữa nói ra yêu cầu, “Ta không muốn thiếu nợ ai, hôm nay nếu ngươi thả vị công tử này ra, từ nay về sau ta nghe lời ngươi, cam đoan từ giờ tới trước khi ngươi bán ta sẽ sống khỏe!"
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 21: Tương Kế Tự Kế
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Hổ Tam Nương tức giận thở ra một hơi:
“Thôi được, giờ ta sẽ thả người này . Chẳng qua…. những lời mà ngươi đã nói ngươi phải làm được , nếu không ta chắc chắn sẽ lại bắt người về đây …”
Thủy Nhan nhíu mày:
“ Theo lời ngươi nói. Bây giờ thả hắn ra chẳng qua chỉ là cho người ta xem mà thôi, đến lúc bán ta rồi, ngươi lại sẽ bắt hắn về ?”
“ Nha đầu này, ngươi ngứa da miệng phải không? Dám nghi ngờ lời nói của lão Đại ta?”
Trên cổ tên thủ hạ nổi đầy gân xanh , cứ như việc Thủy Nhan nghi ngờ là điều không thể chấp nhận được.
“ Được rồi , không cùng ngươi nói điều vô nghĩa, Chúng ta cũng có quy củ của chúng ta, tin hay không là tùy ngươi !”
Thủy Nhan nháy mắt, tạm thời làm như có thể tin lời nói của bà ta, thoáng cái, nàng hỏi:
“ Bây giờ có thể thả hắn ra chưa vậy?”
Hổ Tam Nương híp mắt, cười chế nhạo,
“ Nhìn không ra ngươi thật ra cũng đa tình đó chứ , mới quen biết người ta chưa được bao lâu, mà để tâm đến hắn như vậy… Nha đầu, bề ngoài ngươi có vẻ hời hợt mà bên trong không phải như vậy a …”
Thủy Nhan cúi đầu, hai mắt nhìn Tử Hạ đang nằm trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ :
“Nếu không phải hắn ta ra điều kiện mê người như vậy, ta sẽ bằng lòng cứu hắn sao?”
Hổ Tam Nương trông thấy Thủy Nhan không nói lời nào tưởng rằng nàng xấu hổ, trong đôi mắt trên gương mặt to béo hiện lên một tia âm ngoan, khóe miệng bất giác lộ ra vẻ hung ác .
“Được rồi, ngươi cũng không phải nhìn ta, ngày hôm nay xem như mặc ngươi, ta sẽ gọi người cho thả hắn, nhưng ngươi 1 lát nữa phải theo ta, nhớ kỹ, chớ có đùa giỡn với lão nương!”
“ Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ nghe lời ngươi!”
Hổ Tam Nương ra lệnh cho thủ hạ :
“ Làm hắn tỉnh cho ta!”
Tên thủ hạ thấp giọng thì thầm :
“ Thật là đồ vô dụng, chỉ có một chút dược mà cũng ngủ mê man như vậy, thật không phải là nam nhân!”
Chỉ thấy Tam Nương lấy trong ngực ra một lọ sứ nhỏ , tên thủ hạ đặt ở dưới mũi Tử Hạ, Tử Hạ nhíu mày một cái, khịt khịt mũi, rồi hắt hơi, mở mắt ra.
“ Này … Đây là nơi nào …”
Tử Hạ xoa cái đầu đau nhức, Bởi vì Hổ Tam Nương e ngại võ công của hắn, khi Tử Hạ tỉnh lại, cho Quỷ Trủng tiến đến chế trụ hắn lại.
Vốn vẫn còn mê man, mặt Tử Hạ lập tức kinh hãi.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với Tử Hạ giờ phút này, Thủy Nhan lãnh nhan nhìn hắn trong lòng rất muốn cười lớn, tên này lại diễn trò…
Hổ Tam Nương trông thấy Tử Hạ tuấn mỹ ở bên cạnh, 2 mắt lập tức sáng lên, đột nhiên nuốt nước miếng, cười nói:
“Đừng sợ… Đừng sợ… Nơi này của ta rất chi là an toàn …”
Thanh âm làm nũng kia khiến Thủy Nhan nghe xong người liền nổi hết da gà, ngay lập tức ,Tử Hạ cũng không thể kiềm chế, cả người run lên, lập tức lớn tiếng quát :
“ Điêu phụ, ngươi muốn như thế nào!”
Hổ Tam Nương khi đang lúc hoan hỷ khi nhìn thấy Tử Hạ tuấn mỹ, cũng không nghĩ đến, khi cùng Tử Hạ nói chuyện liền thấy một một bên miệng hắn bị thương, vết máu lem nhem, không khỏi giật mình nhỏ giọng hỏi tên thủ hạ bên cạnh:
“ Làm thế nào mà khiến mĩ mạo của hắn hỏng rồi?”
Tên thủ hạ khẽ lắc đầu
“Không rõ lắm ạ, vừa rồi chỉ thấy trên mặt hắn có vết bẩn, cũng không nghĩ là bị thương …”
“ Lời ngươi vừa đáp ưng ta phải chăng đã quên ?”
Thanh âm lạnh lùng của Thủy Nhan cắt ngang lời nói của 2 người.
Hổ Tam Nương cảm thấy bản thân thất thố , liền ho khan .
“ Không…, Không phải thế, hiện tại liền thả.”
Ả nói với tên Quỷ Trủng đang chế trụ Tử Hạ :
“Thả hắn ra!”
Quỷ Trủng khẽ ngẩng đầu nhìn ả, liền đi xuống, tay hắn khẽ dụng lực, phút chốc đã đem Tử Hạ từ trên mặt đất kéo lên, sau đó không dừng lại kéo Tử Hạ đi đến cửa ám thất.
“Buông ta ra …”
Tử Hạ tức giận hô to.
”Ngươi đi đi, hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta, bây giờ ta trả lại cho ngươi nhân tình này!”
Dứt lời, Thủy Nhan không hề nhìn Tử Hạ .
“Cô nương, ta cứu ngươi đâu có nghĩ gì… Buông ta ra, ta không đi …”
Thanh âm Tử Hạ dần dần biến mất , khi 1 lần nữa nghe được loảng xoảng 1 tiếng, ám thất lại được đóng lại 1 lần nữa, Hổ Tam Nương cười ha hả đối với Thủy Nhan nói:
“ Ta đã đáp ứng chuyện của ngươi , bây giờ ngươi phải báo đáp ta chứ?”
Thủy Nhan đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh
“Đi thôi, tim rằng chỗ này không phải chỗ bán người!”
Hổ Tam Nương đắc ý,
“Ha ha, thật là một cô nương thông minh, hiện tại ta đưa ngươi ra ngoài một phen, đêm nay có thể bán.”
Thủy Nhan liếc mắt nhìn Hổ Tam Nương , rồi liền thu hồi ánh mắt, theo Hổ Tam Nương đi ra khỏi ám thất .
Ra khỏi ám thất, 1 cỗ không khí thanh tân ùa tới , Thủy Nhan tham lam hít một ngụm, mơ hồ lại ngửi thấy mùi máu tươi, nàng liền nhìn lại bốn phía xung quanh, bởi vì giờ phút này là đêm khuya, nhìn không rõ lắm, chỉ là nhìn thấy tối tăm rậm rạp, những cái bóng chồng chất lên nhau tự như 1 đám dã thú vây xung quanh.
Giờ phút này nàng cảm thấy không ngờ đi ra ngoài càng them khó chịu so với ở trong ám thất, lại cảm thấy áp lực vô hình kia, khiến nàng hít thở không thông, rất khó chịu.
“ Không cần nhìn, ngươi nghĩ là sẽ chạy khỏi nơi này sao..”
“ Hổ Tam Nương ở một bên mỉa mai nhắc nhở.
“giờ ngươi muốn ta làm cái gì?”
Thủy Nhan hỏi .
Hổ Tam Nương chỉ vào một gian phòng có ánh nến nói :
“Đi vào, sẽ có người chỉ cho ngươi, ngươi dựa theo các nàng phân phó mà làm.”
Thủy Nhan theo lời đi vào, tên thủ hạ lập tức tiến lên đóng cửa, hơn nữa thấp giọng hỏi Tam Nương.
“ Lão Đại, thật sự là làm theo lời nàng ta nói, thả gã kia đi sao?”
Hổ Tam Nương trừng mắt liếc hắn, thấp giọng nói :
“Nê Thu a, ngươi thật là ngu ngốc một cách đáng yêu, hay là vẫn còn khờ dại? Ngươi đã khi nao thấy ta ăn thịt vào miệng còn nhả ra chưa?”
Nê Thu vò đầu,
“Vậy không phải vừa mới bảo Quỷ Trủng thả hắn ra sao?”
Ả dùng sức vỗ vào đầu của hắn, cánh tay rung rung thịt béo giống như cuộn sóng,
“Vốn là ta dự định đêm nay dùng người nọ, bán cho lão Hắc, nhưng các ngươi làm cho mĩ mạo của hắn bị hỏng rồi, ta cũng mất đi hứng thú, đơn giản là làm trò trước mặt nàng ta thả đi … Chẳng qua Quỷ Trủng thông suốt, biết phía bên kia sẽ có người thay ta tiếp nhận …”
Nê Thu lộ ra nụ cười âm hiểm,
“Ha ha, bên kia… Thiệt ngươi nghĩ muốn đi ra được sao, hắn ta nếu đi đến chỗ đó, vẻ bên ngoài của hắn không quan trọng, chỉ cần thể lực mà thôi, dù hắn ta có chết cũng không thể đi ra, cô nương ngốc nghếch kia vĩnh viễn sẽ không biết rằng thật ra ngươi không có thả hắn”
Hổ Tam Nương gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo như rắn rết “Hừ, trước mặt lão nương cứ nghĩ là mình thông minh, không hề biết rằng sống không bằng chết…”
Bên này, sau khi Thủy Nhan vào nhà, lập tức ngồi xổm xuống, dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, chỉ nghe được mơ hồ là Hổ Tam Nương nói sẽ không tha cho Tử Hạ mà thôi, nhưng rất nhanh, hai người đã bước đi ra xa, nàng khẽ hé miệng cười, hồi tưởng lại lời nói mà Tử Hạ nói với nàng lúc trước.
“… Bà ta sẽ không tha cho ta đâu, nhất định sẽ lại đưa ta đến một nơi nào đó, nhưng chính là ta lần này muốn đến nơi đó, nàng cứ đợi ở đây, sẽ có bằng hữu của ta tới đón nàng đi…”
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ,
“ Hắn thật sự đã đoán trúng, Hổ Tam Nương kia thực không nghe lời ta mà thả hắn đi như vậy, nhưng … bà ta sẽ đưa hắn đến nơi nào?”
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 22: Trí Nhớ Được Mở Ra
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Hổ Tam Nương cùng Nê Thu rời đi không lâu, một lão mụ mang theo hai tiểu nha hoàn đi vào, lão mụ kia trông khoảng sáu mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên mặt nếp nhăn giống như ruộng bậc thang trên sườn núi , đôi tay của bà ta lại càng xấu vô cùng, vừa đen vừa thô, ở bên dưới làn da, gân guốc hằn lên như những con giun, nhìn qua là biết rõ một đôi tay quen làm việc nhà nông, đôi tay của nông dân.
Hai tiểu nha đầu phía sau bà ta bộ dạng khá giống nhau, chỉ là nhìn vào hai mắt thì dường như không có tròng đen, tinh tế nhìn vào mắt hai tiểu nha đầu như hoa như ngọc kia, khiến nàng không khỏi trợn mắt nhìn.
“Nhìn đủ chưa? Đôi mắt của hai người bọn họ là bởi vì muốn tìm cách bỏ trốn mà thành ra như thế này đấy.”
Thủy Nhan vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng Hổ Tam Nương kia làm ra chuyện như thế, muốn chạy trốn ra khỏi nơi này chính là khiêu chiến quyền uy của bà ta, cho nên nàng nguyện ý chết chứ không để ả ta thỏa mãn.
“Gọi ta là Hắc bà, ta là người chuyên chuẩn bị xiêm y cho các cô nương, ngươi chuẩn bị tốt rồi đi ra ngoài nghiệm hàng!”
Thanh âm của Hắc bà khàn khàn, trong đêm khuya yên tĩnh khiến người nghe không nhịn được phải rùng mình.
Nhưng trong lòng Thủy Nhan không có một chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại càng cảm thấy bình tĩnh .
Hắc bà thấy Thủy Nhan không khóc lóc, lại càng không tìm cách van xin bà ta, trong lòng thầm thấy kỳ quái.
“Ngươi không cảm thấy sợ sao?”
Thủy Nhan từ từ hạ bấc đèn xuống, chớp mắt, thản nhiên nói:
“Nếu ta sợ, có phải là trong lòng ngươi sẽ rất thoải mái?”
Những lời này như là lơ đãng, nhưng khi Hắc bà nghe được lại rõ ràng là giọng mỉa mai châm biếm, thậm chí cảm giác sự bình tĩnh hiện ra rõ ràng ở trên mặt nàng, tựa hồ như châm biếm cùng chế giễu.
“ Bà ta theo thói quen vuốt ve đôi bàn tay, khàn khàn nói:
“Ngươi thật to gan, nơi đây vốn là chỗ ngươi không nên tới, một khi đã đến đây, hãy cam chịu số mệnh đi!”
Thủy Nhan nuốt một ngụm khí, một cảm giác lạnh mát ở cổ họng khiến nàng thêm bình tĩnh, nàng buông chén nói:
“Ngươi làm sao phải nói nhiều với ta như vậy?
Trong đôi mắt Hắc bà xuất hiện tinh quang, Thủy Nhan trong lòng cả kinh, đầu bỗng xuất hiện ý niệm:
“Bà ta có võ công!”
Đích xác, chỉ có nội lực cao cường mới như vậy, mà Thủy Nhan không hề nghĩ ngợi trực giác rằng võ công của bà ta rất cao cường, trong lòng giờ phút này sóng lớn nổi lên.
Hắc bà lấy tay đẩy hạ thân phía sau hai nha đầu kia lập tức hướng tới Thủy Nhan đi tới , nhìn trận thế, như là đã quen thuộc với căn phòng này, ngay cả ghế, chân cũng không đụng tới, nếu không phải Hắc bà đã nói hai mắt nha đầu kia đều đã mù, có đánh chết nàng cũng không tin hai nha đầu này đã bị móc mắt…
Một nha đầu tới, Thủy Nhan nghĩ rằng cô ta muốn cởi bỏ dây cột tóc của nàng, liền vội nói:
“ Không cần, tự ta có thể làm được…”
Không chờ nàng nói cho hết lời, nha đầu kia dường như cái kìm đem nửa người trên của nàng khóa lại chặt chẽ khiến nàng không thể nhúc nhích.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Thủy Nhan trầm giọng hỏ.
“Ngươi có hỏi cũng bằng không, hai người bọn họ lỗ tai cũng bị đâm cho điếc, đầu lưỡi cũng không có, ngươi nghĩ có thể hỏi ra cái gì?”
Hắc bà còn đang khuyên Thủy Nhan, một nha đầu khác dùng song chưởng ở dưới người nàng, kẹp cặp chân không thể nhúc nhích.
Thủy Nhan dùng sức với ý đồ giãy ra, không nghĩ cánh tay của hai nha hoàn này giống như con trăn, một khi bò lên, mặc cho người có giãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát được.
“Đừng nhúc nhích, ngươi sẽ không bị thương, ta chi là giúp Tam Nương nghiệm hàng, nhìn xem giá trị của ngươi mà thôi.”
“Ta không có bỏ trốn, các ngươi là làm cái gì vậy?”
Thủy Nhan có chút buồn bực hỏi.
Hắc bà kia hừ lạnh một tiếng:
“Nếu không như vậy, ngươi sẽ để cho ta xem sao?”
“Ngươi muốn nhìn cái gì?”
Trực giác nói cho Thủy Nhan, Hắc bà kia nhất định sẽ không làm chuyện gì tốt.
Hắc bà không trả lời, nếp nhăn trên mặt khẽ động, tựa hồ khinh thường đối với lời nói của Thủy Nhan, bà ta ra hiệu ôm lấy Thủy Nhan, hướng tới nha hoàn ôm hai chân gõ xuống, nha hoàn kia liền ôm lấy Thủy Nhan, song chưởng đem nàng đưa lên giường.
Thủy Nhan không biết các nàng muốn làm cái gì, nhưng quyền chủ động không nằm trong tay mình, hơn nữa lại bị khống chế, cho dù nàng có lại bình tĩnh có sẽ cảm thấy bối rối, giờ phút này ngoại trừ giãy dụa thì không có biện pháp khả thi.
Không biết vì cái gì, khi nàng bị ném lên giường một loại sợ hãi không hiểu quét qua toàn thân, tựa hồ như đó là nhược điểm của nữ nhân, trong một khắc, Thủy Nhan nói với mình, tương lai vô luận là cùng ai đều không thể ở trên giường!
Khi thân thể Thủy Nhan vừa tiếp xúc với giường, hai nha đầu kia tựa như bình thường không có mù, không cho nàng cơ hội chống cụ, nhanh gọn đem tay, chân nàng buộc chặt ở trên giường, giờ phút này nàng không thể động đậy.
“Buông ta ra.”
“Sợ cái gì, ta chỉ giúp ngươi kiểm tra thân thể thôi!”
Dứt lời , Hắc bà hướng tới giường đi đến.
“Biến, ngươi không được lại gần đây!”
Thủy Nhan có dự cảm xấu vô cùng, nghĩ thầm nếu Hắc bà kia mà đến, mình cùng lắm cắn lưỡi tự sát là được.
Hắc bà thấy trong mắt Thủy Nhan lộ ra vẻ kiên quyết, kinh nghiệm lâu năm của bà ta lập tức biết không ổn, vội nói:
“ Ta chỉ xem xem ngươi đã phá thân chưa mà thôi, ngươi đừng lo sợ, chỉ thoáng cái mà thôi!”
“ Cái gì mà phá với không phá, mau buông ta ra.”
Thủy Nhan không rõ bà ta nói là có ý gì, nàng giãy dụa, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi đoạn dây thừng trói buộc.
Hắc bà thấy thế lập tức nhíu mày, lập tức dùng chân đá nha hoàn kế tiếp, Thủy Nhan còn chưa kịp suy nghĩ bà ta muốn làm gì, chỉ thấy nha hoàn bị đá kia tay tại trước mặt nàng lung lay hạ xuống, nàng không có ngửi được hương vị gì, nhưng đột nhiên cả người đến đầu lưỡi cũng không thể động đậy.
Hắc bà gật đầu cười cười, nếp nhăn trên mặt bà ta càng sâu:
“Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ xong thôi"
Thủy Nhan hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, trong thân thể đột nhiên có cảm giác huyết mạch dâng trào, ngay lập tức bốn phía dường như biến thành màu đỏ, bàn tay bị trói không nhịn được nắm chặt, trong đầu giờ chỉ muốn giết người, muốn dùng kiếm đâm vào lồng ngực Hắc bà này.
Phút chốc, nàng cảm thấy hạ thân chợt mát lạnh, chỉ thấy một nha hoàn khác đem xiêm y của nàng bỏ ra, hạ thân trần trụi, hai chân trắng nõn lộ ra trước mắt, nàng vùng vẫy, lửa giận từ trong mắt dâng tràn đủ để đốt cháy hết thảy.
Chỉ thấy Hắc bà vươn tay ngăm đen thô ráp ra, không hề báo trước liền tìm vào chỗ kín của nàng …
Khuất nhục, phẫn nộ tràn ngập khắp người nàng, ngón tay thô ráp mà lạnh lẽo kia đang va chạm vào chỗ màng mỏng yếu ớt, nàng bây giờ hiểu được, Hắc bà nói hư thân là có ý gì, mà lần này, tựa hồ như hồi tưởng lại, dường như từng có người đã nói về vấn đề tương tự này …
“ Tấm màng mỏng manh này mà bị phá, người sẽ chảy ra 1 chút huyết, tạo thành vết máu trên bạch quyên, các trưởng lão sẽ lấy cái bạch quyên này làm bằng chứng khi động phòng …” (Bạch quyên : khăn màu trắng đặt trên giường)
Thanh âm kia cung kính cùng ôn nhu, như ở sâu trong trí nhớ của nàng, bởi vì Hắc bà, mà giờ phút này hiện lên , nàng mơ hồ nhớ lại 1 vài lời nói.
Giờ phút này nội tâm Thủy Nhan cực kỳ hỗn loạn, đối với việc Hắc bà làm nàng không thèm quan tâm, chỉ là dùng sức hồi tưởng, nàng cố gắng nỗ lực, bởi vì nàng biết, chỉ cần hiện ra hết thảy, nhất định nàng sẽ biết rõ ràng thân phận của mình.
Nhưng đúng lúc này, đầu nàng lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, nàng hươ hai tay, bắt được cái gì đó bên cạnh, cảm giác được một cổ nhiệt lưu hướng về phía bản thân mình, tiếp theo hai mắt bị cái gì đó làm ướt , bốn phía hết thảy cũng đều thành màu đỏ, màu máu đỏ …
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây
Chương 23: Huyết Ảnh Sương
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: ThươngLong
Dịch giả: msKun4491
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Một con chuồn chuồn màu đỏ đậu trên chiếc lá trúc xanh biếc bị gió thổi qua khiến nó khiếp sợ bay đi, lại không cẩn thận đâm vào bức tường cao ở bên cạnh, nó choáng váng bay loạn xung quanh, nó không từ bỏ, cố gắng phất cánh, cuối cùng cũng có thể bay ra khỏi ngôi nhà yên tĩnh bốn phía là tường cao này .
Không biết có phải vì quá sớm hay không mà nơi này cực kỳ vắng vẻ, trong viện vô cùng tĩnh mịch, ngay cả không khí cũng tựa hồ ngưng kết lại, duy chỉ có lá sen bên trong cái ao nhỏ là có chút rung động, chắc ở trong ao có con cá nhỏ nào đó chơi đùa ở dưới mà đâm vào cuống lá sen ở bên dưới.
Hình ảnh “Ngư hí liên diệp” (Cá chơi đùa với lá) phải khiến khung cảnh thi vị, nhưng không khí lại có hương vị khác thường khiến con người sợ hãi, cái sợ hãi kia không phải là bởi vì yên tĩnh mà sinh ra, mà cái cảm giác sợ hãi kia hoàn toàn là bởi vì khứu giác mà sinh ra, nếu có ai đó ở đây ngửi được mùi vị này chắc chắn sẽ cảnh giác, đây chính là mùi máu tươi nồng đậm, hơn nữa là mùi máu người…
Nê Thu mới từ hành lang gấp khúc bên kia đi tới hình như cảm thấy được hương vị này, hắn ta liền cảnh giác, thu liễm thân hình, lựa theo chân tường, theo mùi máu kia mà lẻn đến.
Khi hắn chứng kiến tất cả ở trong căn phòng nhỏ, liền dùng sức xoa nhẹ hai mắt , hít một hơi thật sâu lui ra ngoài, lại nhìn ngó bốn phía xem có gì khả nghi không, không nói một lời, hướng tới nơi ở của Hổ Tam Nương chạy đi …
“Lão Đại … Lão Đại …”
Vẫn còn đang trong mộng, Hổ Tam Nương duỗi người, miệng không ngừng phun ra lời thô tục mắng chửi Nê Thu.
“Đại cái gì mà đại? Ngươi bị ai thiến à?”
Nê Thu thần sắc bối rối,
“Lão Đại, theo ta đi xem nhanh, có chuyện không may rồi…”
Nghe Nê Thu nói có chuyện không may, Hổ Tam Nương nhíu mày, thần sắc hoảng sợ nói:
“Trong cung phái người tới tra xét?”
Nê Thu vội vàng xua tay,
“Không có, không có … Ai có thể tra được chỗ này của chúng ta a.”
“Ngươi, cái tên chết tiệt Nê Thu này, ngày hôm qua chơi đùa với mấy cô nương chưa đủ à? Mới sáng sớm tinh mơ đến phá hoại mộng đẹp của lão nương.”
Nê Thu lo lắng dùng sức nuốt nước bọt,
“ Ôi a, hãy nghe ta nói, trong nhà có người chết.”
Hổ Tam Nương trừng mắt liếc hắn một cái, buồn cười nói:
“Không phải đã chết người sao? Ở chỗ chúng là còn thiếu người chết à?”
“Là có người chết trong phòng nhỏ.”
Hổ Tam Nương bỗng chốc từ trên ghế nhảy dựng lên,
“Nữ nhân kia tự sát?”
Nê Thu biết đó là chỉ Thủy Nhan, vội nói:
“Không phải!”
“Vậy ngươi hoảng cái rắm a!”
Hổ Tam Nương buồn cười văng tục nói.
“Hắc bà bị giết … Hơn nữa còn chết rất khó coi…”
Ba~
Một tay Hổ Tam Nương hướng Nê Thu chụp đến,
“Ngươi, đồ còn rùa, còn không nói sớm …”
Dứt lời cấp bách xông ra ngoài như có cháy.
Nê Thu xoa chỗ da đầu bị đánh, run lên, ủy khuất nói:
“Vừa rồi ta muốn nói, là ngươi cắt lời của ta đấy chứ …”
Hổ Tam Nương chạy đến căn phòng Thủy Nhan bị nhốt, bị những thứ nhìn thấy trước mắt làm cho ngây người, chỉ thấy trên giường chính là Thủy Nhan đang hôn mê, máu me đầy người, chỉ có điều hô hấp vững vàng, xem ra không có gì đáng ngại, nhưng dưới giường là Hắc bà đã ngã xuống, dù đã giết người vô số nhưng nhìn vào cũng không nhịn được ghê tởm.
Hai mắt Hắc bà mở trừng trừng, có lẽ biến cố phát sinh quá đột ngột, cho nên đến chết cũng không nhắm mắt, cả người không có dấu vết xung đột gì, chỉ có trước ngực một lỗ thủng bằng nắm tay, mơ hồ một chút huyết ở lỗ thủng, vừa đúng là chỗ trái tim, cả người đều bị máu của mình làm cho nhuộm đỏ, bốn phía xung quanh cũng đều còn đọng lại máu tươi, mùi máu tươi khiến hít thở khó khăn…
Sáng sớm tinh mơ đã bị đánh thức, Hổ Tam Nương nhìn thấy một màn như vậy, dạ dày không nhịn được cũng quay cuồng, vội vàng rời khỏi căn phòng, nổi giận mắng:
“Tên chết tiệt Nê Thu, sáng sớm để cho ta thấy cái này, thực là xui xẻo!”
“ Ha ha, lão Đại, ngươi không phải muốn ói ra đấy chứ …”
Hổ Tam Nương hít một hơi thật sâu, sóng to gió lớn trong lòng nhất thời giảm đi, nghe Nê Thu hỏi như vậy, liền ngẩng đầu lên trừng hắn một cái, mắt híp lại, trầm giọng hỏi:
“Lúc ngươi đến đây có ai không?”
Nê Thu thấp giọng nói:
“Không có!”
Hổ Tam Nương hướng trong phòng nhìn lại, chỉ thấy Thủy Nhan cả người đầy máu hôn mê bất tỉnh, góc tường hai đứa nha hoàn chồm hỗm, sợ tới mức lạnh run, bà ta đi qua đó, một tay kéo lấy một nha hoàn, cái tay to béo tựa như một cái kìm, làm cho cổ tay sinh ra mấy nếp mỡ.
“Nói, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nha hoàn kia nước mắt ràn rụa, trong ánh mắt trần ngập sợ hãi và bất lực, cả người run run.
“Ôi … Ta nói này lão Đại, nha hoàn này làm sao có thể nói được cái gì!”
Hổ Tam Nương hạ tay xuống , bây giờ mới nhớ ra, nha hoàn này đã sớm trở thành người điếc, vốn định mắng một chập, lại nghĩ mắng thật dở hơi, liền hung hăng buông tay nha hoàn kia ra, quở trách Nê Thu nói:
“Sao không nói sớm!”
“Ách.. Không phải ta vừa mới nói sao.”
“Tránh ra!”
Hổ Tam Nương bước qua hắn, hướng Thủy Nhan đi tới, tinh tế xem xét khí sắc, thấy không thiếu tay chân, trên mặt tuy có máu, nhưng không có vết thương, trong lòng âm thầm giảm căng thẳng, con gà đẻ trứng vàng không có vấn đề gì, trong lòng cũng thoải mái hơn, chỉ là nhìn vào Hắc bà đang nằm trên đất, lông mày không tự chủ nhíu lại.
Bà ta ngồi xổm xuống, nhìn máu tươi đã đọng lại trong lỗ thủng, trong lòng thất kinh,
“Cái này không phải là bị lợi khí gây thương tích, thật là giống như bị cái gì đó chọc vào lấy tim ra.”
Nghĩ đến đây, bà ta nhìn Thủy Nhan đang hôn mê, thấy ở đây máu văng ra rất nhiều, trông thấy Thủy Nhan không hề có động tĩnh, mới nhích lại gần.
Nê Thu thấy kỳ quái hỏi:
“Làm sao vậy?”
Bà ta hướng về hắn ngoắc ngoắc,
“Ngươi đến đây nhìn xem, lỗ thủng ở ngực Hắc bà này rốt cục là do cái gì làm ra?”
“Không phải là do đao sao?”
Hổ Tam Nương đá hắn,
“Ngu ngốc, đao có để lại vết như vậy sao?”
Nê Thu tiến đến nhìn kỹ, lỗ thủng này rất kỳ quái:
“Đúng vậy, cái lỗ này nhìn không giống như là đao gây ra, trái tim giống như bị cái gì đó lấy ra …”
Hắn ta cẩn thận nghĩ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Chẳng lẽ … Đây là do người lấy ra sao?”
“Chỉ dùng tay để lấy…”
Nê Thu cùng Hổ Tam nương đồng thời há miệng, hai người trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đem ánh mắt hướng về người đầy máu nằm trên giường chính là Thủy Nhan, lại đem tầm mắt hướng về hai tay Thủy Nhan, hai tay bị trói, ở trên chỉ có chút máu.
Hổ Tam Nương nhìn xong lắc đầu nói:
“Không phải là nàng ta, trên tay không có vết máu.”
“Nhưng vì cái gì mà Hắc bà chết ở trên giường?”
Nê Thu vò đầu.
Hổ Tam Nương lấy tay đánh hắn,
“Đồ ngốc này, nếu thực sự là nha đầu này, thì sao có thể để cho chúng ta bắt?”
Nê Thu nghe xong lời của bà ta cảm thấy có lý, vội gật đầu:
“Ân, lão Đại nói đúng, nha đầu này làm sao có thể chịu a…”
“Nhưng đấy là vấn đề… Nếu không phải nàng ta thì là ai, dám đến Đào Hoa lâu giết người, hơn nữa vì cái gì lại ra tay với Hắc bà?”
Nê Thu lại hỏi.
Trong lúc nhất thời, Hổ Tam Nương cũng không nghĩ ra, bà ta suy nghĩ, nói với Nê Thu:
“Chạy nhanh, gọi người thu thập nơi này lại, cho người trong lâu cùng các huynh đệ phải kiểm tra từng góc, ta đi nói cho Cửu gia một tiếng.”
“Thì ra nơi này tên là Đào Hoa lâu …”
Thủy Nhan đã tỉnh lại còn giả bộ hôn mê thầm nghĩ trong lòng.
Bầu chọn ủng hộ bộ truyện Phượng Điểm Giang Sơn: Tại đây