Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 05-06-2008, 05:40 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
H?i 25

Tiếng Hoan Hô Như Bất Tận




Ngoài Ä‘Æ°á»ng phố ngÆ°á»i má»—i lúc má»™t đông, mà cÅ©ng má»—i lúc má»—i náo loạn hÆ¡n lên.
Äám ngÆ°á»i ở trÆ°á»›c cá»­a của căn nhà có cá»­a Ä‘en chỉ la chá»­i, ném đá đại khái chứ không dám đập phá cá»­a nhà. Có lẽ há» còn e sợ cái oai thế uy danh của Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh.
Những thủ hạ của Äàm Minh đã có má»™t số lén cởi áo của tiêu cuá»™c vứt Ä‘i và chạy trốn luôn.
Bóng chiá»u đã nghiêng dài bởi ánh nắng tuy yếu á»›t vẫn mập má» nghiêng vá» phÆ°Æ¡ng Tây.
Bá»—ng cái cá»­a màu Ä‘en của tòa nhà Phi Long Tiêu Cuá»™c được mở lá»›n. Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh má»™t tay vuốt râu, sắc mặt lạnh lùng thong thả Ä‘i ra.
Äôi mắt của lão nhÆ° hai luồng Ä‘iện liếc qua đám ngÆ°á»i đứng trÆ°á»›c cá»­a.
Những tiếng la ó tức thì bớt đi.
Äàm Minh vẫn đứng yên nhìn bao quanh tất cả những ngÆ°á»i ở đó được hai lần, thì cả đám đông giỠđây đã hoàn toàn im lặng.
Long Hình Bát Chưởng đợi đến lúc không còn má»™t tiếng ồn ào nữa, thì lão má»›i cất giá»ng hùng hậu và trầm giá»ng nói:
– Quý vị tụ tập nơi đây làm gì?
BỠngoài, Long Hình Bát Chưởng tỠra hết sức bình tĩnh và thản nhiên, nhưng trong lòng thì ngược lại lão rất lo âu suy nghĩ.
Tiếng nói của Äàm Minh nhÆ° tiếng trống vang Ä‘i, làm cho những ngÆ°á»i đứng phía trÆ°á»›c phải dá»™i lui lại hết ba bốn thÆ°á»›c.
Thấy đám đông vẫn im lặng, Äàm Minh lại nói:
– Nếu quý vị không có việc gì thì hãy vỠđi.
Bá»—ng ở giữa đám đông có má»™t ngÆ°á»i la lên:
– Nợ máu phải trả bằng máu. Ngài đã thiếu món nợ máu từ mÆ°á»i mấy năm qua, nếu hôm nay không trả thì chúng tôi buá»™c lòng Ä‘oàn kết hợp quần ra tay.
Tức thì hàng loạt tiếng la ó làm náo Ä‘á»™ng và đám ngÆ°á»i nhốn nháo mất trật tá»± nhÆ° sắp sinh loạn.
Long Hình Bát Chưởng quát to một tiếng:
– Im lặng!
Tiếng la của lão bằng ná»™i lá»±c, nên gầm lên nhÆ° tiếng sấm nổ bên cạnh má»i ngÆ°á»i. Bao nhiêu tiếng la ó lại phải dẹp mất.
Long Hình Bát Chưởng hai tay nắm chặt nói:
– Ai muốn nói gì cứ lên đây mà nói!
Trong đám đông ngÆ°á»i này nhìn ngÆ°á»i kia, nhÆ°ng chẳng má»™t ai dám tiến lên.
Äàm Minh lại nói:
– Vụ án mÆ°á»i mấy năm trÆ°á»›c, quý vị không quên được, mà chính tôi cÅ©ng chẳng quên được. Lúc nào cÅ©ng muốn tìm cho rõ sá»± thật của vụ án đó ...
Lão ngừng lại để đám đông lưu ý hơn rồi nói gằn từng tiếng:
– Quý vị đã biết tôi, biết tôi lâu rồi. Tại sao nghe lá»i đồn đãi của tiểu nhân mà cho tôi là hung thủ? Quý vị xem tôi đây có giống là hung thủ không?
Có vài tiếng ngÆ°á»i la:
– Äó là sá»± thật chứng minh, Ngài còn muốn chối nữa sao?
Long Hình Bát Chưởng la lên:
– Sự thật chỗ nào? Có ai lấy bằng cớ chứng minh được không? Chỉ cần có một bằng cớ tôi sẽ tự vận trước mặt quý vị. Không cần quý vị ra tay ...
Äôi mắt lão nhìn khắp má»i ngÆ°á»i vá»›i ánh mắt quắc lên nhÆ° hai luồng Ä‘iện rồi lão tiếp:
– Còn nếu chỉ biết ngậm máu phun ngÆ°á»i, thì thiên hạ đâu có phục? Có ai có bằng chứng thật sá»± cứ Ä‘Æ°a nhân chứng ra. Tôi Äàm Minh hứa sẽ không Ä‘á»™ng tá»›i má»™t mảy may nhân chứng ấy?
Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết bÆ°á»›c ra nói:
– Tôi Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết lấy danh dá»± của Phi Linh Bảo đứng ra đảm bảo cho lá»i hứa của Long Hình Bát Chưởng. Nếu Long Hình Bát Chưởng mà đụng đến nhân chứng thì Phi Linh Bảo sẽ thanh toán vá»›i Long Hình Bát Chưởng ngay. Còn nếu không ai có bằng chứng xác thật mà chỉ phát ngôn càn bÆ°á»›ng phỉ báng thì Phi Linh Bảo sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh vậy.
Äàm Minh rất cảm kích những lá»i của Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết nên lão lại nói:
– Không lẽ quý vị không tin lá»i đảm bảo của Phi Linh Bảo sao?
Ai cÅ©ng biết Phi Linh Bảo là má»™t lâu đài ở tỉnh Giang Tô, mà giá»›i giang hồ võ lâm đã xem lâu đài này nhÆ° má»™t thánh địa của võ lâm, thì lá»i nói của đại trưởng nam của lão Bảo chủ của lâu đài Phi Linh ấy dÄ© nhiên rất có hiệu lá»±c.
Tuy có vài tiếng xì xào nho nhỠvới nhau:
– Há» là sui gia, dÄ© nhiên là bênh nhau là thÆ°á»ng!
NhÆ°ng rồi cả đám đông trên con Ä‘Æ°á»ng lá»›n này Ä‘á»u im phăng phắc, má»™t sá»± im lặng nặng ná».
Äá»™t nhiên có tiếng cÆ°á»i rất to và dài phát ra từ cuối con Ä‘Æ°á»ng nÆ¡i xa xa chá»— đám đông. Tiếng cÆ°á»i Ä‘á»u làm cho ai nấy Ä‘á»u giật mình quay vá» hÆ°á»›ng ấy.
Cả Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh và mấy anh em Äông PhÆ°Æ¡ng NgÅ© Hiệp cùng hÆ°á»›ng mắt vá» chá»— phát ra tiếng cÆ°á»i.
Bùi KhÆ°Æ¡ng đã theo dõi má»i diá»…n biến từ trên lầu của má»™t quán rượu, xeo xéo bên kia Ä‘Æ°á»ng đối diện vá»›i tòa nhà Phi Long Phân Cuá»™c. Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh cÅ©ng có mặt nÆ¡i đó và có vẻ hài lòng vá» sá»± bố trí của mình.
Khi xem đến lúc Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết đứng ra nói thì chàng ta phải cÆ°á»i lên.
Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n nói:
– Giá» này mà Ngô huynh còn cÆ°á»i được à?
Thất Khảo Äồng Tá»­ đáp:
– Äệ cÆ°á»i cho anh chàng Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết đã không biết sá»± giả dối của Äàm Minh mà dám lợi dụng tiếng tăm của phụ thân để che chở cho Äàm Minh nữa, thật không đáng buồn cÆ°á»i Æ°?
Bùi KhÆ°Æ¡ng định nói, nhÆ°ng chÆ°a ngá» lá»i bá»—ng nghe tiếng cÆ°á»i vá»ng từ cuối Ä‘Æ°á»ng đã thấy Thần Thủ Chiến Phi xuất hiện.
Äám đông nhốn nháo lên.
Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh và anh em Äông PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u biến hẳn sắc mặt.
Thần Thủ Chiến Phi thong thả từng bÆ°á»›c Ä‘i đến và đám đông Ä‘á»u tránh lối Ä‘i để cho Chiến Phi tiến vào ... và đến trÆ°á»›c mặt Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh.
Vừa thoạt thấy Thần Thủ Chiến Phi, đám đông nhốn nháo, ồn ào nhÆ°ng khi Chiến Phi ngừng trÆ°á»›c mặt Äàm Minh thì má»i tiếng Ä‘á»™ng Ä‘á»u mất hẳn nhanh chóng.
Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết chắp tay há»i:
– Chiến Trang chủ có bằng cớ cụ thể phải không?
Thần Thủ Chiến Phi nhìn thẳng vào Long Hình Bát Chưởng há»i:
– Äàm Tổng tiểu đầu muốn có bằng chứng thật phải không?
Äàm Minh nói lá»›n:
– Hãy đưa bằng chứng ra!
Thần Thủ Chiến Phi đưa tay phất một cái.
Tức thì có hai hán tá»­ dìu má»™t lão nhân ốm yếu Ä‘i ra, rồi đến trÆ°á»›c chá»— Chiến Phi và Äàm Minh.
Thần Thủ Chiến Phi há»i lá»›n chỉ vào Äàm Minh:
– Quá Bất Khứ, lão có biết ngÆ°á»i này là ai không?
Quá Bất Khứ run giá»ng đáp:
– NgÆ°á»i này là Long Hình Bát Chưởng Äàm đại nhân.
Thần Thủ Chiến Phi nói:
– Lão đứng ở đây, kể hết những sự việc mà lão đã nhìn thấy cho quý vị anh hào nơi đây nghe đi!
Quá Bất Khứ càng run giá»ng hÆ¡n lên đáp:
– Dạ ... tôi ... tôi đâu dám ...
Thần Thủ Chiến Phi quay sang Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết nói:
– Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết thiếu hiệp có bảo đảm sá»± an toàn cho lão này không?
Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết đáp:
– Tại hạ dùng danh dự của Phi Linh Bảo để đảm bảo.
Thần Thủ Chiến Phi lại nói với Quá Bất Khứ:
– Äã có Äông PhÆ°Æ¡ng thiếu hiệp bảo vệ cho, lão còn lo sợ cái gì nữa? Lão cứ nói cho toàn thể quý vị đây được nghe Ä‘i!
Quá Bất Khứ lấy hết can đảm nói:
– Vâng nếu vậy tôi xin kể hết tất cả ...
Thế là Quá Bất Khứ bắt đầu kể từ đầu đến cuối những Ä‘iá»u lão đã thấy.
Tiếng nói của lão không mấy lá»›n, nên má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải im lặng để nghe cho rõ.
Trong lúc Quá Bất Khứ kể, Long Hình Bát Chưởng từ đầu câu chuyện đến hết câu chuyện vẻ mặt của lão không chút thay đổi cÅ©ng không có nói vào má»™t lá»i nào, nên không ai biết cáo ú niệm phản ứng trong lòng lão nhÆ° thế nào?
Äông PhÆ°Æ¡ng NgÅ© Hiệp thì nét mặt hÆ¡i xanh và thỉnh thoảng liếc nhìn qua Äàm Minh.
Trong khi đó nÆ¡i trên lầu bên kia tÆ°á»ng, Bùi KhÆ°Æ¡ng sắc mặt cÅ©ng đổi xanh.
Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh nói:
– Chốc nữa Khương huynh có thể xuống trả thù cho phụ thân của Khương huynh được rồi.
Bùi Khương đáp:
– Äệ hy vá»ng đừng có má»™t ai giúp đệ trong vụ này.
Viên Tố Châu cũng xen vô nói:
– Tiểu muá»™i cÅ©ng không muốn thấy nhiá»u ngÆ°á»i mà Ä‘i vây đánh má»™t lão già, mặc dầu lão ấy cÅ©ng là kẻ thù không Ä‘á»™i trá»i chung vá»›i tiểu muá»™i.
Lúc Quá Bất Khứ kể xong câu chuyện ấy thì Thần Thủ Chiến Phi lại nói lớn:
– Quý vị đã nghe rõ rồi chứ?
Rồi Chiến Phi quay lại Äàm Minh há»i:
– Äàm Tổng tiểu đầu có muốn nói Ä‘iá»u gì nữa phải không?
Long Hình Bát Chưởng chÆ°a kịp đáp lá»i thì Chiến Phi há»i luôn:
– MÆ°á»i mấy năm vá» trÆ°á»›c, vào má»™t đêm trá»i tuyết có phải Tổng tiêu đầu đã tá»›i thành Bảo Äịnh không?
Äàm Minh lạnh lùng đáp:
– Äúng!
Những tiếng la ó của đám đông tức thì nổi lên náo động.
Thần Thủ Chiến Phi lại nói:
– Nếu vậy thì tiêu đầu có thừa nhận đã giết XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch rồi chứ?
Long Hình Bát Chưởng bình thản đáp:
– Vào đêm trá»i tuyết, cách đây mÆ°á»i năm đó, thì thành Bảo Äịnh có biết bao nhiêu ngàn ngÆ°á»i đến, không lẽ những ai đến đó Ä‘á»u là hung thủ sát hại XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch Bùi thị Song Hiệp cả sao?
Thần Thủ Chiến Phi bật cÆ°á»i lá»›n nói:
– Äúng là mÆ°u sÄ© còn muốn ngụy biện!
NhÆ°ng tiếng nói của Chiến Phi vừa thoát ra đã bị tiếng cÆ°á»i của Äàm Minh át Ä‘i.
Thần Thủ Chiến Phi giật quá quát lên:
– CÆ°á»i cái gì? Giá» này mà còn cÆ°á»i được à?
Long Hình Bát Chưởng đáp:
– Chỉ là lá»i nói của lão xa phu mà dám cho là bằng chứng Æ°? á»’! Thứ bằng chứng nhÆ° thế ấy ai mà chẳng là được. Chỉ cần bá» tiá»n ra mua chuá»™c cả khối tên nhÆ° loại ấy. Ở đây toàn là anh hùng hảo hán sáng suốt làm sao mà tin được lá»i tố cái ấy chứ?
Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết nói:
– Nếu đúng theo lương tâm công bình, thì đây chưa phải là bằng chứng xác thực được.
Thần Thủ Chiến Phi đáp:
– Nếu nhÆ° vậy mà gá»i là chÆ°a phải là bằng chứng xác thá»±c, thì chỉ có cách là Bùi Thị Song Hiệp sống lại má»›i có thể chứng minh ai là hung thủ, vì sá»± kiện đã qua từ mÆ°á»i mấy năm rồi.
Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết nhận thấy thật khó phân xá»­ nên quay lại nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Kiếm, Äông PhÆ°Æ¡ng Giang, Äông PhÆ°Æ¡ng Hổ nhÆ° ngầm há»i ý kiến của những ngÆ°á»i này.
Lúc này trên lầu quán rượu ...
Thất Khảo Äồng Tá»­ nói vá»›i Bùi KhÆ°Æ¡ng:
– Thật là lão già xảo quyệt!
Bùi Khương thở dài đáp:
– NhÆ°ng nếu nói cho công bằng thì đến giá» này thì chúng tôi vẫn chÆ°a có bằng chứng có thể xác định tá»™i trạng của Äàm Minh được.
Thất Khảo Äồng Tá»­ không bằng lòng nói:
– KhÆ°Æ¡ng huynh quá hiá»n từ!
NhÆ°ng lúc đó ở phía dÆ°á»›i Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết nói:
– Anh em chúng tôi là kẻ ngoài cuá»™c, nhÆ°ng cÅ©ng muốn nói má»™t câu cho công bình là nếu không có bằng chứng xác thật, thì hy vá»ng quý vị hãy nghÄ© kỹ lại để khá»i oan cho má»™t ngÆ°á»i tốt.
Thần Thủ Chiến Phi định nói gì thì phía đông đã có một tiếng la lớn:
– Tôi có bằng chứng xác thực cụ thể.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải giật mình quay lại nhìn ngÆ°á»i ấy.
Còn Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh thì mặt biến sắc, vì lão thấy ngÆ°á»i má»›i thốt ra câu nói đó là Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy.
Liá»…u Huy từ đám đông bÆ°á»›c ra, lại cả Khoái Mã Thần Äao Công Thanh DÆ°Æ¡ng, TrÆ°á»ng Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng và Nhiếp Hồn Äao La NghÄ©a.
Äàm Minh cất tiếng há»i:
– Liễu tiêu đầu làm gì?
NhÆ°ng Liá»…u Huy không thèm nhìn Äàm Minh mà Ä‘i thẳng đến trÆ°á»›c mặt Thần Thủ Chiến Phi rồi quay xuống đám đông nói:
– Tôi có bằng chứng.
Tức thì đám đông loạn cả lên.
Liễu Huy lại tiếp:
– MÆ°á»i mấy năm, Äàm huynh tuy có đủ phú quý vinh hoa, nhÆ°ng tôi thấy ông ta ăn không ngon ngủ không yên kể từ hôm ... nghe tin Quá Bất Khứ xuất hiện, ông ta đã nghÄ© ra mấy kế hoạch Ä‘á»™c ác để đối phó vá»›i Äồng Minh Giang Nam.
Äàm Minh không ngá» ngÆ°á»i thân tín nhất của lão, mà hôm nay lại tố cáo lão nên lão giận đến cá»±c Ä‘á»™ liá»n quát lá»›n:
– Tên phản bội!
Äồng thá»i Ä‘Æ°a hai tay ra, đâm tá»›i Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy.
NhÆ°ng Äông PhÆ°Æ¡ng Thiết đã kịp thá»i cản ngay trÆ°á»›c mặt Liá»…u Huy rồi nói:
– Không được động thủ!
Long Hình Bát Chưởng nói:
– Võ lâm toàn là những lừa gạt, tranh chấp, chém giết. Phi Long Tiêu Cục và Äồng Minh Giang Nam đã là hai thế lá»±c đối nghịch nhau, thì việc tôi có ý muốn tiêu diệt há» là Ä‘iá»u dÄ© nhiên. NhÆ°ng có ai nói tôi là hung thủ vụ án đó, thì tôi liá»u mạng vá»›i ngÆ°á»i đó.
Chiến Phi lại nói:
– Liễu tiêu đầu cứ nói tiếp đi. Không ai dám làm gì tiêu đầu đâu!
Bát Quái Chưởng mỉm cÆ°á»i nói:
– Những chuyện này nói má»›i đủ chứng minh «Ngài Tổng tiêu đầu» là ngÆ°á»i nham hiểm chÆ°a đủ chứng minh «ngài» là «NgÆ°á»i bịt mặt» hồi mÆ°á»i mấy năm vá» trÆ°á»›c.
Liễu Huy hơi ngừng một chút rồi nói tiếp:
– NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u có thể chứng minh được Äàm Minh là hung thủ đã giết XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch Bùi Thị Song Hiệp.
Nhiá»u ngÆ°á»i đã há»i lên:
– Chuyện gì? Nói mau đi!
Bát Quái Chưởng Liễu Huy nói:
– Quý vị còn nhá»› lúc XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch bị giết lúc trong ngÆ°á»i có má»™t bảo vật là Xích Ngá»c Xiêm Du không?
Chiến Phi há»i:
– Có phải viên bảo ngá»c có thể biết trá»i nắng hay mÆ°a không?
Liễu Huy đáp:
– Bích Ngá»c Xiêm Du đó và hiện giỠđó là viên ngá»c bảo vật ấy trong mình của Äàm Minh vậy.
Tức thì bốn phía tiếng ngÆ°á»i la hét vang lên.
Trên lầu, Bùi Khương hồi hộp quá cũng phải đứng phắt lên.
Tiếp theo đó tiếng ngÆ°á»i la trong đám đông:
– Xét ngÆ°á»i y! Xét ngÆ°á»i y!
Má»™t số ngÆ°á»i khác lại la:
– Bắt y lấy viên ngá»c Xiêm Du ra.
Có tiếng nói thật lớn:
– Lão há» Äàm nếu không phải là hung thủ, thì dám cho chúng tôi xét không?
Long Hình Bát Chưởng giận quá thành ra phải cÆ°á»i. Tiếng cÆ°á»i càng lúc càng lá»›n, rồi bá»—ng nhiên im bặt và lão trợn mắt cất tiếng quát:
– Có ai dám xét ta không?
Sau tiếng quát, những ngÆ°á»i trong đám đông chỉ ngÆ°á»i này nhìn ngÆ°á»i kia mà chẳng ai dám tiến lên.
Bá»—ng Nhiếp Hồn Äao La NghÄ©a bÆ°á»›c ra má»™t bÆ°á»›c, chấp tay xá bốn phía rồi nói:
– Quý vị thì có thù oán vá»›i Äàm Minh. NhÆ°ng viên Bích Ngá»c Xiêm Du thì có liên hệ vá»›i tôi rất nhiá»u, viên Bích Ngá»c Xiêm Du này là của nhà triệu phú gởi bạn thân của tôi là Äoạn Hồn Äao Tôn Bân mà tôi và Tôn Bân là huynh đệ kết nghÄ©a. Tôn Bân vì há»™ tống bảo vật này mà kết thù vá»›i «Hoàng DÆ°Æ¡ng Tam Sát».
Sau đó, Tôn Bân trong cuá»™c đụng Ä‘á»™ đã giết chết Nhị Sát, nhÆ°ng vì muốn tránh sá»± trả thù của Äại Sát Trinh Anh và Tam Sát Äoạn Mạng, nên gởi cho XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch Ä‘i há»™ tống giúp.
La Nghĩa thở dài nói tiếp:
– Hiện giá» không biết Tôn Bân ở đâu? Còn sống hay chết? Cái gì cÅ©ng tại viên Bích Ngá»c này cả. Mà bảo vật này liên hệ vá»›i tôi, nên giỠđây tôi muốn xét Äàm Minh vậy!
Nói xong nhảy đến trÆ°á»›c mặt Äàm Minh.
Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh liá»n đánh ra má»™t chưởng vào giữa ngá»±c La NghÄ©a.
La NghÄ©a liá»n cảm thấy má»™t luồng chưởng phong ập tá»›i nên phải lùi luôn ba bÆ°á»›c.
La Nghĩa la lên:
– Lão Äàm Minh còn dám Ä‘á»™ng thủ. Quý vị hãy đứng ra giữ gìn công bằng!
Tức thì nhiá»u tiếng la ó vang lên:
– Äánh chết lão Ä‘i rồi xét! Äánh chết Ä‘i!
Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh vẫn đứng hiên ngang xem rất oai hùng vì lão đã quyết ý, dù có chết cÅ©ng không má»™t ai đụng tá»›i áo lão.
Trong khi đó. Trên lầu tửu quán.
Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh quay qua nói:
– Khương huynh! Khương huynh có thể xuống đó được rồi!
Nhưng cũng vào lúc này.
Má»™t bóng ngÆ°á»i chạy nhÆ° bay đến, nhảy qua ngÆ°á»i đứng chung quanh Äàm Minh rÆ¡i xuống trÆ°á»›c mặt Äàm Minh. Äồng thá»i đẩy má»™t chưởng vào ngay ngÆ°á»i đứng trÆ°á»›c mặt, làm cho ngÆ°á»i này té nhào.
Long Hình Bát Chưởng la lên:
– Ồ! Báo Tử! Con đã đến!
Giữa lúc bạn và thủ hạ Ä‘á»u bá» rÆ¡i lão mà còn được má»™t thủ hạ thân tín, đến giữa lúc này đã làm cho Äàm Minh cảm Ä‘á»™ng muốn chảy nÆ°á»›c mắt.
Miêu Báo không nói gì cả, mà tay trái đánh ra chá»™p được cánh tay của ngÆ°á»i đứng gần nhất, đồng thá»i tay kia vung ra chá»™p luôn đầu gối của ngÆ°á»i ấy, rồi giÆ¡ ngÆ°á»i này lên cao. Gã hét to:
– Ai dám động thủ nữa?
Äám đông giãn rá»™ng ra.
Nhiếp Hồn Äao La NghÄ©a la lên:
– Con thú này muốn cái gì?
Nói vừa dứt câu, thì Miêu Báo đã nhẹ nhàng tung ra má»™t ngá»n cÆ°á»›c, La NghÄ©a vá»™i nhảy tránh sang má»™t bên. NhÆ°ng ngá»n cÆ°á»›c này chÆ°a xuống, thì ngá»n cÆ°á»›c khác tung ra theo thế liên hoàn, nên La NghÄ©a bất ngá» tránh không kịp, nên lãnh trá»n ngá»n cÆ°á»›c.
La Nghĩa la lên một tiếng đau đớn, thân hình cũng bay lên rớt xuống ngoài một trượng.
Thần Thủ Chiến Phi quát:
– Giá»i lắm! Ta muốn thá»­ xem!
Miêu Báo chỉ «hừ» má»™t tiếng hai tay liệng ngÆ°á»i vào trong Thần Thủ.
Thần Thủ Chiến Phi dùng tay trái chụp ngÆ°á»i này rồi liệng ra sau lÆ°ng, đồng thá»i tung ngay hữu chưởng đụng ngá»n chưởng của Miêu Báo ngay.
Hai ngá»n chưởng chạm nhau.
Miêu Báo cảm thấy toàn thân như bị điện giật, rồi té xuống đất.
Thần Thủ cảm thấy sức mạnh đẩy qua, phải lùi lại hai bước.
Long Hình Bát Chưởng há»i:
– Có sao không Báo Tử?
Miêu Báo đáp:
– Không sao!
Vừa nói vừa đánh ra hai chưởng nữa.
Thần Thủ cũng đánh ra một chưởng để đối ứng.
Vừa rồi Thần Thủ Chiến Phi dá»± tính chỉ cần má»™t chưởng là đủ hạ thiếu niên này, nhÆ°ng đã năm chiêu rồi mà Miêu Báo vẫn dÅ©ng mãnh nhÆ° thÆ°á»ng.
Bá»—ng phía sau có ngÆ°á»i la lên:
– Bùi đại nhân đã đến!
Tức thì tiếng hoan hô vang lên. Má»i ngÆ°á»i kể cả Long Hình Bát Chưởng Ä‘á»u nhìn qua bên kia Ä‘Æ°á»ng, để lại Thần Thủ Chiến Phi và Miêu Báo hai ngÆ°á»i Ä‘ang ác đấu mà không ai ngó ngàng tá»›i.
Äám đông tá»± Ä‘á»™ng nhÆ°á»ng ra má»™t lối Ä‘i.
Giá» này trá»i đã lặn rồi. NhÆ°ng vẫn còn ánh sáng nhá» những chiếc lồng đèn lá»›n của những dãy nhà đã đốt lên từ lúc nào.
Bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u đổ vào Bùi KhÆ°Æ¡ng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘i thật thong thả đến ngay trÆ°á»›c mặt Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh.
Hai ngÆ°á»i bốn mắt nhìn nhau.
Äây là phút quan trá»ng trong võ lâm.
Má»i thứ tiếng Ä‘á»™ng Ä‘á»™t nhiên ngÆ°ng lại hoàn toàn.
Ngay cả cặp Thần Thủ Chiến Phi và Miêu Báo cũng không hiểu tại sao cũng không đánh nhau nữa.
Sau má»™t phút yên lặng bá»—ng má»i ngÆ°á»i phát ra tiếng hoan hô rầm trá»i vá»›i âm thanh nên chẳng biết há» hô gì?
Một lúc sau mới trở lại yên lặng.
Long Hình Bát Chưởng lên tiếng trước:
– Hay lắm! Ngươi đến càng tốt!
Bùi Khương nghiến răng:
– Tôi đã đến đây!
Long Hình Bát Chưởng há»i lá»›n:
– Ngươi đến làm gì? Có phải trả thù không?
Bùi Khương đáp:
– Tôi chỉ muốn há»i má»™t câu ...
Äàm Minh nói:
– Hừ! Ngươi cứ nói xem!
Bùi KhÆ°Æ¡ng đôi mắt sáng nhÆ° ánh Ä‘iện nhìn Äàm Minh há»i gằn từng tiếng má»™t:
– Có phải ông giết thân phụ tôi không?
Tiếng ồn ào tuyệt nhiên không còn nữa.
Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh cÆ°á»i gằn đáp:
– Äúng rồi!
Hai tiếng này như hai nhát búa đánh vào ngực Bùi Khương.
Äồng thá»i tiếng la ó nổi lên còn hÆ¡n trá»i gầm, có thể truyá»n xa hÆ¡n mấy dặm.
Các anh em Äông PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng giật mình lùi lại hai ba bÆ°á»›c.
Miêu Báo đứng sát bên Äàm Minh.
Bùi KhÆ°Æ¡ng quay ngÆ°á»i lại phía đám đông, giÆ¡ má»™t tay lên nói:
– Quý vị hãy yên lặng cho!
Tiếng nói của chàng nhÆ° có má»™t sức mạnh kỳ diệu và lÆ°á»›t hẳn tiếng la ó rợp trá»i đó, nên đám đông yên ngay.
Bùi Khương quay lại phía đám đông, buông một tiếng thật cứng rắn:
– Äi!
Äàm Minh hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
– Äi đâu?
Bùi Khương nói:
– Thù giết cha là không Ä‘á»™i trá»i chung. Tôi và ông sẽ tìm má»™t chá»— vắng để quyết đấu, má»™t sống má»™t chết. Bất cứ ai thắng ai thua, cái thù giữa hai nhà kể nhÆ° không còn.
Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh mặt biến sắc.
Các anh em Äông PhÆ°Æ¡ng thì khen thầm:
– Thật là một hảo hán anh hùng!
Long Hình Bát Chưởng thì ngá»­a đầu lên cÆ°á»i.
Ngô Thế Minh nói nhỠvới Bùi Khương:
– Äệ đã sắp đặt kế hoạch rồi, chỉ cần KhÆ°Æ¡ng huynh ra lệnh má»™t tiếng thì Äàm Minh sẽ trốn không khá»i cái chết. KhÆ°Æ¡ng huynh cần gì phải mạo hiểm?
Äàm Minh quay lại nói:
– Äúng là ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘á»™c đấu vá»›i ta? NhÆ°ng võ công của ngÆ°Æ¡i làm gì mà địch nổi ta?
Bùi Khương lạnh lùng đáp:
– Tôi vá»›i ông ra khá»i nÆ¡i đây, nếu có ai Ä‘i theo tôi, thì ngÆ°á»i ấy quá khinh thÆ°á»ng không đủ tÆ° cách để trả thù cho phụ thân tôi.
Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh hÆ¡i bất ngá» nên la lên:
– Chúng ta đừng để Bùi đại nhân đi, chúng ta phải giết tên đại ác này trước đã.
Äám đông lại sôi Ä‘á»™ng lên xem chừng há» sắp nổi loạn lên rồi.
Bá»—ng có má»™t tiếng hú kinh khủng, má»™t số đông ngÆ°á»i chịu không nổi phải Ä‘Æ°a tay bịt chặt lá»— tai lại. Tiếng hú từ xa đến gần và kèm theo tiếng hú lại có má»™t luồng gió cá»±c mạnh làm tắt luôn tất cả những lồng đèn nÆ¡i ấy.
Tiếng hú lại từ từ đi xa dần, chỉ nháy mắt đã xa cả trăm trượng.
Äến lúc má»i ngÆ°á»i đã quen vá»›i bóng tối thì tiếng hú đã Ä‘i xa mất rồi và Long Hình Bát Chưởng cÅ©ng biến mất dạng luôn.
Äám đông hoàn toàn tán loạn. NgÆ°á»i thì lo đốt đèn. Kẻ thì la rối rít lên:
– Chạy rồi! Chạy rồi! Mau rượt bắt!
Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh chỉ biết trợn mắt nhìn vá» phía xa.
Những anh em Äông PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải kinh dị. Há» là những cao thủ hạng nhất, vậy mà há» chỉ thấy má»™t bóng Ä‘en Ä‘i theo luồng gió nhảy xuống ôm Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh Ä‘i luôn. NhÆ°ng há» không thấy rõ hình dáng bóng Ä‘en đó nhÆ° thế nào.
NgÆ°á»i kinh ngạc nhất là Bùi KhÆ°Æ¡ng.
Chàng ta chỉ nghe tiếng hú ấy cÅ©ng đủ biết bóng ngÆ°á»i ấy là ai rồi. NhÆ°ng chàng không hiểu nổi tại sao Kim Äồng Ngá»c Nữ lại ra tay cứu Äàm Minh mang Ä‘i?
Bùi Khương bước lên bực thang trước cửa nhà, giơ hai tay lên nói:
– Quý vị hãy nghe đây! Bây giá» Äàm Minh đã Ä‘i rồi! Hy vá»ng quý vị trở vá» cÆ°Æ¡ng vị cÅ© của má»—i cá nhân để phục vụ cho cá»™ng đồng. Tôi mong quý vị lúc nào cÅ©ng phải bình tÄ©nh. Nếu sau này, tôi có phát giác có kẻ nào hành Ä‘á»™ng nguy hại tá»›i võ lâm, tôi cÅ©ng mong quý vị sẽ cùng tá»›i nhÆ° hôm nay để gìn giữ công đạo, chính nghÄ©a cho võ lâm!
Tiếng hoan hô nhÆ° trá»i gầm, nhÆ° bất tận:
– Tổng thủ lãnh muôn năm.
– Bùi đại nhân muôn năm.
hết: H?i 25, xem tiếp: H?i 26
Tài sản của danangcity

  #27  
Old 05-06-2008, 05:44 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
H?i 26

Nhìn Kẻ Thù Gục Chết




Tiếng hoan hô như sấm động, kéo dài như bất tận.
Viên Tố Châu đã bị xúc Ä‘á»™ng đến chảy nÆ°á»›c mắt bởi những tiếng hoan hô rầm trá»i đó.
Lãnh Hàn Trúc nói với Khô Mộc:
– Bùi Khương đã trưởng thành rồi!
Lãnh Khô Mộc gật đầu đáp:
– Chúng ta cÅ©ng nên rá»i đây cho rồi!
Lãnh Hàn Trúc nói:
– Còn cuộc đánh cá thì sau?
Lãnh Khô Má»™c mỉm cÆ°á»i hân hoan đáp:
– Cuộc đánh cá gì nữa? Dù thắng hay bại cũng chẳng quan hệ gì nữa.
Hai vị lão quái nhìn nhau, cất tiếng cÆ°á»i vui vẻ, hài lòng nhất trong Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng phiêu bạt giang hồ đã qua, rồi cả hai cùng Ä‘i lẫn vào đám đông mất dạng.
Thần Thủ Chiến Phi đứng trước tình cảnh này lại có cảm tưởng mình đã quá già rồi và đã bị bỠrơi hoàn toàn. Chiến Phi đứng than một mình:
– A ha! Cuá»™c Ä‘á»i ta kể nhÆ° đã qua rồi!
Thốt xong, Thần Thủ Chiến Phi con ngÆ°á»i đã mang cả tâm cÆ¡ mÆ°u trí để cố mÆ°u đồ cho mình má»™t chá»— đứng vững chãi trong chốn giang hồ võ lâm. NhÆ°ng nào ngá», tất cả Ä‘á»u hết, tất cả Ä‘á»u nhÆ° dã tràng xe cát. Bao nhiêu mÆ°u trí những tưởng để vun đắp cho mình, ai ngá» giây phút vinh quang lại đến cho ngÆ°á»i.
Thật là má»™t bài há»c chua chát, má»™t bài há»c quá đắt giá. CÅ©ng chẳng qua má»i bất chính trái đạo Ä‘á»u nhận Ä‘Æ°á»›c mốt hậu quả ê chá» thật chẳng than trách ai được.
Thần thủ Chiến Phi thở dài một tiếng thật ngao ngán rồi lầm lũi đi vào đám đông mà không ai chú ý đến lão. Chiến Phi sẽ đến một chỗ có thể an ủi cho lão.
Chá»— này là má»™t ngÆ°á»i đàn bà vá»›i nụ cÆ°á»i duyên dáng và vòng tay êm ái. vá»›i đôi mắt nuá»™t nà.
Äã từ lâu Chiến Phi vẫn cố chinh phục bá»n mày râu giang hồ. NhÆ°ng lần này lão lại muốn chinh phục má»™t ngÆ°á»i đàn bà.
Trong khi đó, Nhiếp Hồn Äao La NghÄ©a vẫn nằm yên má»™t góc tÆ°á»ng, khóe miệng còn dính máu. Gã cÅ©ng Ä‘ang có rất nhiá»u ý nghÄ© vá» những tiếng hoan hô.
Gã Ä‘ang tìm cách để quyết định Ä‘Æ°á»ng hÆ°á»›ng tÆ°Æ¡ng lai của gã, mà gã sẽ phải hành Ä‘á»™ng thế nào cho được đắc sách.
Còn Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy, Khoái Mã Thần Äao Công Thanh DÆ°Æ¡ng và TrÆ°á»ng Kiếm Biên Thiếu Hằng, ba ngÆ°á»i cÅ©ng đã len lén vào đám đông và há» Ä‘i rất nhanh Ä‘Æ°á»ng ra ngoài thành Hán Khẩu.
Biên Thiếu Hằng nói vá»›i đồng bá»n:
– Lão Äàm Minh chạy rồi. Chúng ta phải làm sau đây?
Công Thanh Dương nói:
– Chắc gì lão trốn khá»i?
Liễu Huy tiếp:
– Lão đã tá»± thú giết XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch thì Bùi KhÆ°Æ¡ng đâu chịu tha lão.
Trước sau gì lão cũng phải chết.
Rồi Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy cÆ°á»i khoan khoái nói tiếp:
– Nếu Äàm Minh chết! Ha! Ha! Những sổ sách, nghiệp vụ, tài sản của Phi Long Tiêu Cuá»™c Ä‘á»u do lão cai quản giữ hết. NhÆ° vậy tôi sẽ là má»™t nhân vật quan trá»ng.
Khoái Mã Thần Äao Công Thanh DÆ°Æ¡ng nói:
– Chúng ta đã kết bạn vá»›i Äồng Minh Giang Nam thì tÆ°Æ¡ng lai Phi Long Tiêu Cuá»™c chắc sẽ vững lắm.
Liễu Huy mắt hơi nặng nói:
– Như vậy, thì cái ghế Tổng tiêu đầu chắc phải thuộc vỠDương huynh rồi?
Công Thanh DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khan mấy tiếng nói:
– Không dám! cái ghế Tổng tiêu đầu dĩ nhiên là của Liễu huynh rồi!
Biên Thiếu Hằng xen vào nịnh bợ:
– Liễu Tổng tiêu đầu, không biết tôi có chỗ dung thân trong Phi Long Tiêu Cuộc không?
Liá»…u Huy cÆ°á»i gằn đáp:
– Äừng nói vậy! Căn cứ theo tiếng tăm và võ công thì cái ghế Tổng tiêu đầu phải do Biên huynh nắm giữ má»›i đúng!
Biên Thiếu Hằng bật cÆ°á»i khoái chí.
NhÆ°ng tiếng cÆ°á»i chÆ°a dứt, thì Ä‘á»™t nhiên Khoái Mã Thần Äao Công Thanh DÆ°Æ¡ng bổng kêu lên má»™t tiếng thật thê thảm.
Biên Thiếu Hằng và Liá»…u Huy hoảng hốt quay nhìn lại, thì đã thấy Công Thanh DÆ°Æ¡ng quằn quại Ä‘au Ä‘á»›n và cả thân hình ngã nhào xuống đất, sau lÆ°ng còn có má»™t con dao ghim vào. Hai ngÆ°á»i đồng quát lên:
– Ai?
Nhìn lại, thấy má»™t ngÆ°á»i từ từ bÆ°á»›c đến, vừa Ä‘i vừa nói:
– Hai ngÆ°á»i tính toán ngon lành quá!
Liễu Huy ngập ngừng nói:
– Ồ! Báo huynh ... Huynh lại hồi nào?
Miêu Báo nói giá»ng lạnh lùng:
– Äừng có há»i nhiá»u vô ích!
Liễu Huy vẫn ấp úng nói:
– Báo huynh ... Muốn làm gì? Huynh đệ chúng ta lâu nay ...
Miêu Báo chận lá»i quát lá»›n:
– Không có huynh đệ gì cả? Ta lại đây để giết bá»n ngÆ°Æ¡i!
Thấy tình thế không Ä‘á»™ng thủ tất không xong nên Biên Thiếu Hằng đã nhanh nhẹn rút kiếm ra, đâm má»™t nhát vá» phía trÆ°á»›c, trong khi đó Liá»…u Huy cÅ©ng ra quyá»n tấn công đối phÆ°Æ¡ng.
Miêu Báo tay không đánh vá»›i hai ngÆ°á»i vẫn xem nhÆ° không. Song chỉ đánh ra phía Liá»…u Huy, còn chân thì lập tức tung ngá»n tuyệt cÆ°á»›c vào cánh tay cầm kiếm của Biên Thiếu Hằng.
Biên Thiếu Hằng tá»± biết võ công của mình không bằng Miêu Báo, nhÆ°ng thấy còn có Liá»…u Huy, lấy hai địch má»™t, nên cÅ©ng chẳng e sợ gì cả, mà liá»n tấn công liên tiếp ba kiếm nhanh nhÆ° ánh chá»›p.
NhÆ°ng bất ngá», Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy thừa lúc Miêu Báo Ä‘ang phải chống đỡ Ä‘Æ°á»ng kiếm của Biên Thiếu Hằng, thì liá»n quay đầu bá» chạy.
Biên Thiếu Hằng thấy vậy cũng hoảng hốt rối loạn.
Miêu Báo má»™t tay đón đỡ Ä‘Æ°á»ng kiếm, còn tay kia lấy ra ba mÅ©i phi Ä‘ao, nhắm Liá»…u Huy phóng tá»›i.
Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy vừa chạy được chừng má»™t trượng nghe sau lÆ°ng có tiếng gió, liá»n tránh ra.
NhÆ°ng vì Liá»…u Huy Ä‘ang hoảng sợ, nên chỉ tránh được hai ngá»n phi Ä‘ao, còn má»™t ngá»n phi Ä‘ao khác cắm trúng vào lÆ°ng gã. Liá»…u Huy chỉ kêu lên má»™t tiếng đã ngã chúi xuống liá»n.
Biên Thiếu Hằng càng hoảng hốt hơn nữa, chỉ được năm chiêu đã bị Miêu Báo đánh một chưởng vào ngực. Biên Thiếu Hằng cảm thấy choáng váng mặt mày, thân hình lảo đảo rồi phun ra một bún máu tươi.
Miêu Báo không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, liá»n bồi thêm má»™t cÆ°á»›c.
– Hự!
Thân hình của TrÆ°á»ng Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng bay cao lên, rồi rá»›t ra ngoài má»™t trượng nằm chết cạnh xác Bát Quái Chưởng Liá»…u Huy.
Tuy tay trái của Miêu Báo cũng bị trúng một nhát kiếm của Biên Thiếu Hằng nhưng Miêu Báo cũng chẳng để ý đến, mà phóng chạy vụt vào trong bóng đêm mất dạng.
Những khách sạn, quán ăn Ä‘á»u chật cả khách.
Những anh hào Ä‘ang ăn uống vui mừng cho Äồng Minh Giang Nam đã đại thắng. HỠđổ dồn vỠđây và rồi há» lại cÅ©ng sắp tản mác ra Ä‘i.
Lãnh Cúc Song Má»™c đã mất biá»n biệt.
Long Hình Bát Chưởng tuy chưa chết, nhưng không ai biết lão đi đâu.
Còn Phi Long Tiêu Cuộc kể như đã tan rã.
Có thể nói cuá»™c đại há»™i ở Giang Nam lòng vòng mãi cho đến hôm nay má»›i gá»i là kết thúc.
Có nhiá»u ngÆ°á»i vui mừng và cÅ©ng có nhiá»u kẻ thất vá»ng. NhÆ°ng há» Ä‘á»u công nhận má»™t Ä‘iá»u. Äó là, võ lâm đã có má»™t nhân vật má»›i, má»™t Tổng thủ lãnh hay nói má»™t cách khác là đã có má»™t Minh chủ võ lâm.
Tất cả đang mừng cho nhân vật ấy.
Nhưng lúc này nhân vật đó, đang ở trong một căn phòng và chỉ có một mình mà thôi. Căn phòng này thuộc ngôi nhà của Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng.
Cửa phòng được đóng chặt lại.
Chàng Ä‘i lui Ä‘i tá»›i ra chiá»u suy nghÄ© rất nhiá»u.
Bao nhiêu ngÆ°á»i rất muốn đến ngồi chung vá»›i chàng để chúc mừng má»™t ly rượu, nhÆ°ng chàng Ä‘á»u từ chối.
Viên Tố Châu và Ngô Thế Minh cũng đến phòng ấy, và chỉ nhìn qua cửa sổ, nhưng chàng cũng từ chối và nói:
– Äêm nay quá mệt, xin để cho sáng mai.
HỠđi rồi, thì chàng cũng chẳng ngủ được, mà chỉ ngồi suy tư một mình.
Chàng nhớ đến Lãnh Cúc Song Mộc, chàng biết rằng sẽ rất khó khăn mới có cơ hội để được gặp gỡ hai vị lão quái đáng mến đó.
Rồi chàng nhớ đến chuyện cựu thù của chàng. Kẻ thù đã đi đâu rồi?
Chàng cÅ©ng lo lắng đến trách vụ của chàng trong tÆ°Æ¡ng lai đối vá»›i giang hồ võ lâm. Chàng lên giÆ°á»ng cố dá»— giấc ngủ, nhÆ°ng không tài nào nhắm mắt được.
Chợt chàng ta nghe có tiếng gá»i tên của chàng nÆ¡i xa xăm. Chàng ta hết sức ngạc nhiên thì tiếng gá»i lại vẳng lên:
– Bùi Khương! Bùi Khương!
Chàng mở cá»­a sổ nhìn ra ngoài thì tiếng gá»i lại rõ hÆ¡n. Chàng nhẹ nhàng nhảy qua cá»­a sổ, liếc qua thấy cá»­a phòng Ngô Thế Minh bá» mở, hình nhÆ° y đã Ä‘i đâu rồi. Chàng không còn thì giỠđể suy nghÄ© nữa, mà liá»n nhảy ra khá»i hàng rào.
Chàng cứ theo tiếng kêu mà phóng mình lÆ°á»›t Ä‘i. Äi khá xa mà tiếng kêu cứ văng vẳng phía trÆ°á»›c. chàng suy nghÄ© có nên theo tiếng kêu này không, chàng vẫn cố theo má»™t Ä‘oạn nữa rồi sẽ hay.
Nhưng được một lúc nữa, thì chàng đã thấy trước mắt có một cái hồ, bên cạnh hồ này lại có một căn nhà. Vừa lúc đó, thì tiếng kêu kia mất hẳn.
Chàng nghĩ thầm:
“Không lẽ tiếng kêu đó là do ai muốn mình đến căn nhà này chăng?â€.
Chàng liá»n chạy đến căn nhà trÆ°á»›c mặt, căn nhà này là do ba chiếc ghe cÅ© được ghép lại thành má»™t căn nhà trên mặt nÆ°á»›c.
Chàng liá»n nhảy lên chiếc ghe thứ nhất. Vì ghe đã cÅ© nên có nhiá»u chá»— hở.
Bùi KhÆ°Æ¡ng ghé nhìn qua chá»— hở, thấy trong phòng có má»™t cái giÆ°á»ng. Trên chiếc giÆ°á»ng có má»™t thiếu nữ mặt trắng, tóc dài và rất quen thuá»™c.
Bùi KhÆ°Æ¡ng suýt phải kêu lên, vì thiếu nữ ấy là Tôn Cẩm Bình. Nàng ốm hÆ¡n lúc trÆ°á»›c nhiá»u, mắt xanh xao, nhÆ°ng vẫn rất đẹp và dá»… thÆ°Æ¡ng.
Cạnh chiếc giÆ°á»ng có đặt má»™t cái bàn và có hai ngÆ°á»i ngồi cạnh bàn này.
Má»™t lần nữa Bùi KhÆ°Æ¡ng lại giật mình đánh thót má»™t cái, vì má»™t ngÆ°á»i là kẻ thù không Ä‘á»™i trá»i chung của chàng, tức là Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh.
Còn má»™t ngÆ°á»i nữa là lão già há» Tôn, tức Äoạn Hồn Äao Tôn Bân, mà cánh tay mặt của Tôn Bân đã mất rồi.
Hai ngÆ°á»i này không nói chuyện vá»›i nhau. NhÆ°ng lão Tôn Bân Ä‘ang cầm má»™t vật trong tay quan sát rất kỹ lưỡng rồi bá» xuống trên bàn.
Bùi KhÆ°Æ¡ng phải giật mình vì vật ấy, chính là viên «Bích Ngá»c Xiêm Du».
Lại nghe Tôn Bân ho sù sụ mấy tiếng rồi nói:
– Bảo vật thÆ°á»ng mang lại xui xẻo. Tôi cÅ©ng vì bảo vật này mà phải chạy trốn giang hồ, còn bị tàn tật, cả Tôn Cẩm Bình cÅ©ng ...
Lão nói đến đây, thở dài má»™t tiếng, liếc qua Tôn Cẩm Bình Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng.
Long Hình Bát Chưởng an ủi:
– Äó cÅ©ng là số mạng thôi.
Tôn Bân lại nói:
– Tôi bị như vậy cũng do tôi, nhưng lão huynh tại sao lão huynh không chịu nói ra sự thật?
– Lúc tôi bị mất viên «Bích Ngá»c Xiêm Du» tôi tưởng là Hoài DÆ°Æ¡ng Tam Sát đánh cắp. Tôi không Ä‘iá»u tra kỹ lưỡng lại Ä‘i giết há». Äây cÅ©ng là má»™t sá»± lầm lá»—i và nhÆ° vậy tôi phải mang tá»™i hay không? Tôi chịu hậu quả nhÆ° thế này cÅ©ng là đáng!
Äàm Minh đáp:
– Tôi thì chỉ muốn trả viên «Bích Ngá»c Xiêm Du» cho chủ cÅ© thôi.
Lão thở dài rồi tiếp:
– MÆ°á»i mấy năm trÆ°á»›c, tôi còn rất hăng hái. Lúc đó võ lâm xuất hiện má»™t ngÆ°á»i bịt mặt rất tàn ác. Tôi quyết tâm phải tìm cho ra sá»± thật. Tôi lại nghe lão huynh Ä‘ang há»™ tống viên bảo ngá»c này, nên tôi tính chắc là ngÆ°á»i bịt mặt, thế nào cÅ©ng sẽ tìm đến lão huynh.
Lão ngưng chốc rồi nói tiếp:
– NhÆ°ng lúc tôi đến Hà Bắc, thì tôi lại phát hiện Hoài DÆ°Æ¡ng Tam Sát cÅ©ng có mặt ở đó. Tôi sợ há» cÅ©ng muốn hạ thủ ngÆ°á»i bịt mặt, nên tôi cÅ©ng theo dõi há» luôn.
– NhÆ°ng đêm đó, khi tôi nghe thủ hạ của lão huynh kêu lên thê thảm, nên tôi vá»™i chạy lại thì lại thấy hai bóng ngÆ°á»i chạy ra. Tôi liá»n Ä‘i theo và biết hai bóng ngÆ°á»i đó chính là XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch Bùi Thị Song Hiệp.
Bùi Khương nghe tới đây muốn nín thở luôn, chàng không dám tin thân phụ của chàng lại làm những chuyện ác như vậy được.
Long Hình Bát Chưởng lại nói tiếp giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u:
– Tôi tưởng hai anh em đó là ngÆ°á»i bịt mặt, nên tôi tìm cách theo dõi đến thành Bảo Äịnh và giết hỠđể lấy lại những bảo vật ...
Äàm Minh lại thở hắt ra má»™t cái rồi nói tiếp:
– Sau này, tôi biết tôi lầm lẫn. Viên «Bích Ngá»c Xiêm Du» đó là má»™t món gia bảo của má»™t thÆ° sinh nhÆ°ng bị má»™t triệu phú sang Ä‘oạt, rồi Ä‘em gởi cho lão huynh há»™ tống. Bùi Thị Song Hiệp muốn lấy lại, để trả cho chàng thÆ° sinh là nguyên chủ của viên bảo ngá»c bị sang Ä‘oạt. NhÆ°ng vì tôi sÆ¡ ý gây ra chuyện Ä‘á»™ng trá»i này. Mãi đến sau này thÆ° sinh chết vẫn không biết viên «Bích Ngá»c Xiêm Du» ở đâu. Còn triệu phú kia cÅ©ng bị phá sản, con trai duy nhất của ông ta, nghe nói cÅ©ng phải lÆ°u lạc giang hồ.
Bùi KhÆ°Æ¡ng theo dõi câu chuyện thấy nhẹ nhõm vì thân phụ chàng đã vì bênh vá»±c kẻ yếu nên muốn lấy lại bảo vật, chứ không phải thân phụ chàng làm Ä‘iá»u ác. Chàng thấy hãnh diện trong lòng.
Tôn Bân lên tiếng há»i:
– Tôi nhá»› triệu phú há» Hoa, ông này là nguyên do của má»i tai há»a. Không biết con ông ta có bị trá»i trả báo không?
Long Hình Bát Chưởng nói:
– Có! Con ông ta tên Hoa Ngá»c, chuyên Ä‘i săn tin tức để bán kiếm tiá»n.
ngÆ°á»i ta gá»i y là Khoái Tín Hoa Ngá»c. Sau này y bị giết chết ở cạnh Lãnh SÆ¡n Trang của Thần thủ Chiến Phi, nhÆ°ng sá»± việc đến nay vẫn không biết do ai giết?
Bùi KhÆ°Æ¡ng hÆ¡i giật mình vì chàng đã giết Khoái Tín Hoa Ngá»c, tuy chỉ là vô tình, nhÆ°ng chàng cÅ©ng thấy ái ngại vô cùng.
Long Hình Bát Chưởng giá»ng chán chÆ°á»ng nói:
– Trong Ä‘á»i tôi, ngoài việc giết Bùi Thị Song Hiệp má»™t cách lầm lẫn, còn má»™t việc nữa cÅ©ng làm tôi ái ngại chẳng ít. Äó là, sau khi tôi hạ sát Bùi Thị Song Hiệp, tôi trở vá» kinh thành thì gặp lại Trung Châu Nhất Kiếm Âu DÆ°Æ¡ng Bình đến.
Tôi rất kính trá»ng Âu DÆ°Æ¡ng Huynh nên có lÆ°u ông ta ở lại trong tiêu cuá»™c. Rồi đến tối hôm sau, tôi và Âu DÆ°Æ¡ng Bình cùng nhau uống rượu, nhÆ°ng khi tôi đứng lên để Ä‘i rót rượu, chợt tôi nhìn vào tấm kiếng thì phát giác được là ông ta lật đật bá» má»™t ít bá»™t màu trắng vào trong ly rượu của tôi. Tuy đã thấy, song tôi vẫn giả bá»™ nhÆ° không thấy gì và tôi chỉ lén đổ rượu ấy Ä‘i mà thay vào rượu khác để uống.
Má»™t lúc sau, tôi giả bá»™ say và xin phép vá» phòng ngÆ¡i nghỉ. Äến khoảng canh ba, tôi nghe Âu DÆ°Æ¡ng Bình đứng ngoài cá»­a sổ mà gá»i tôi. Lúc đó tôi có nghỉ má»™t Ä‘iá»u là nếu ông ta muống hại tôi thì cứ hạ thủ, chứ làm gì phải mất công quá.
NhÆ°ng tôi muốn biết sá»± thật nhÆ° thế nào, nên tôi liá»n ra theo ông ta ngay. Tôi cứ theo Âu DÆ°Æ¡ng Bình, cho đến khá»i thành Bắc Kinh thì má»›i ngừng bÆ°á»›c tại khu đất bá» hoang. Äêm hôm đó trá»i rất lạnh. Sau khi đứng lại nhìn tôi, Âu DÆ°Æ¡ng Bình bổng cất tiếng cÆ°á»i rồi há»i tôi:
«Äàm huynh có biết ngÆ°á»i bịt mặt là ai không?» Tôi chÆ°a kịp đáp lá»i thì Âu DÆ°Æ¡ng Bình đã nói:
«NgÆ°á»i bịt mặt chính là tôi, là Âu DÆ°Æ¡ng Bình này đây!» Tôi hết sức kinh ngạc nhÆ°ng ông lại nói:
«Từ nay vá» sau, ngÆ°á»i bịt mặt sẽ không còn nữa, vì Äàm huynh là tiêu đầu cuối cùng mà tôi phải giết ...» Tôi Ä‘i từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, chÆ°a biết nói sau, thì Âu DÆ°Æ¡ng Bình lại nói tiếp:
«Äàm tiêu đầu đã uống thuốc Ä‘á»™c của tôi rồi, thì võ công Äàm huynh đã bị mất Ä‘i má»™t ná»­a. Tôi chỉ cần má»™t chưởng là Äàm huynh chết ngay.» Âu DÆ°Æ¡ng Bình bổng cÆ°á»i đắc ý nói tiếp:
«Sau đó, tôi dẽ tìm má»™t khách Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nào đó, giết chết Ä‘i và làm nát mặt ra, thay vào bá»™ áo Ä‘en của tôi mang theo đây thì sáng mai, khi có ngÆ°á»i phát giác sẽ cho là Long Hình Bát Chưởng đã chết chung vá»›i ngÆ°á»i bịt mặt ... Hà! Hà! DÄ© nhiên là tôi không còn trở ngại và tôi sẽ là bá chủ võ lâm, còn Äàm huynh cÅ©ng được cái tiếng anh hùng hiệp nghÄ©a.» Nghe Âu DÆ°Æ¡ng Bình nói đến đây làm tôi nổi nóng, nên không đợi cho ông ta nói hết, liá»n đánh ra má»™t chưởng. Âu DÆ°Æ¡ng Bình lại á»· y, nên không sở dụng nhiá»u sức trong chưởng để đỡ, vì ông ta ngá» rằng chưởng lá»±c của tôi đã yếu. chính vì thế mà Âu DÆ°Æ¡ng Bình đã bị thÆ°Æ¡ng ngay từ chưởng thứ nhất. Tôi vận dụng toàn lá»±c đánh thêm mÆ°á»i chiêu nữa thì Âu DÆ°Æ¡ng Bình đã bị tôi giết chết.
Äàm Minh có vẽ nghÄ© ngợi rồi nói:
– Lúc sắp chết, Âu DÆ°Æ¡ng Bình còn trợn mắt ra nhÆ° muốn há»i tại sao thuốc Ä‘á»™c không hại được tôi? Lúc đó tôi lại thi hành nhÆ° phÆ°Æ¡ng cách ông ta đã nói để trừng trị ông ta. Nên tôi tìm má»™t khách Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, giết chết rồi thay luôn bá»™ áo Ä‘en của Âu DÆ°Æ¡ng Bình đã Ä‘em theo. Hừ! Không ngá» lúc đó tôi lại hành Ä‘á»™ng má»™t cách ngu ngốc nhÆ° vậy, thì dù giỠđây tôi có nói sá»± thật ra Ä‘i nữa, có ai chịu tin đâu?
Äến đây có má»™t hán tá»­ Ä‘i vào. Hán tá»­ này ăn mặt rách rÆ°á»›i, bÆ°ng bình rượu Ä‘em vào, để trên bàn của hai ngÆ°á»i rồi quay ra ngay.
Long Hình Bát Chưởng nghi ngá» há»i Tôn Bân:
– NgÆ°á»i này là ai? Hắn có nghe câu chuyện của tôi nói hay không?
Tôn Bân đáp:
– Hán tá»­ ấy vừa khá» vừa khùng, cả ngày không nói chuyện vá»›i ai, dù có nghe cÅ©ng chẳng sao cả. Từ khi cha con tôi bị Thiên Thủ ThÆ° Sinh đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng được Kim Äồng Ngá»c Nữ cứu sống rồi may được hán tá»­ ấy săn sóc má»›i khá»i bị chết đói.
Long Hình Bát Chưởng cũng nói theo:
– Hai tiá»n bối Kim Äồng Ngá»c Nữ thật là hai nhân vật kỳ tài của võ lâm, chuyện gì há» cÅ©ng biết hết.
Tôn Bân lại nói:
– Vụ án này ai cÅ©ng bị quả báo cả, chỉ có XÆ°Æ¡ng Kiếm Vô Äịch Bùi Thị Song Hiệp là chết oan uổng.
Long Hình Bát Chưởng đáp:
– HỠđược thiên báo là con của hỠlà Bùi Khương đã thành một nhân vật đệ nhất võ lâm hiện nay rồi.
Äàm Minh bÆ°ng chung rượu uống má»™t hÆ¡i rồi để xuống. Bổng Äàm Minh quắc mắt nhìn Tôn Bân đồng thá»i tay đánh xuống bàn làm cái bàn nát gãy cả.
Äàm Minh quát:
– Tôn lão huynh ...
Vừa nói đến đây thì từ cá»­a sổ có ba Ä‘Æ°á»ng ánh sáng nhÆ° ba ánh chá»›p bay vào trúng cả vào ngÆ°á»i của Äàm Minh.
Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh la lên má»™t tiếng rồi ngã nhào trên cái bàn gãy nát.
Tôn Bân thì cũng quát lên:
– Ai?
Tức thì có má»™t ngÆ°á»i chạy vào.
NgÆ°á»i này chính là Thất Khảo Äồng Tá»­ Ngô Thế Minh. Mặt chàng hiện đầy sát khí, bÆ°á»›c lại kéo Äàm Minh lên. Lúc này Äàm Minh máu đã chảy cùng mình.
Nàng Tôn Cẩm Bình cũng đã hoảng hồn, nhưng vì chân nàng đã bị gãy, nên đi không được.
Tôn Bân đứng bên cạnh giÆ°á»ng để bảo vệ cho nàng.
Thất Khảo Äồng Tá»­ nói:
– Äàm Minh biết ta là ai không?
Äàm Minh giá»ng yếu á»›t:
– Ngô Thế Minh ... tôi không thù oán gì với ngươi ... tại sao lại ám hại ta?
Ngô Thế Minh cÆ°á»i lá»›n:
– Ha! Ha! Ha! không thù oán gì Æ°? Giá» lão trúng ba ám khí có Ä‘á»™c của ta, dÄ© nhiên lão sẽ chết bây giá». NhÆ°ng ta cÅ©ng nói ra để lão yên tâm nhắm mắt ... Hừ!
ta không phải là Ngô Thế Minh Ta là con của Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình, tên thật là Âu Dương Thù, mà ngay cái đêm thân phụ ta bị ngươi sát hại mẫu thân ta hay tin nên đem ta chạy trốn ...
Bùi Khương thầm nghĩ:
“Hèn gì Ngô Thế Minh tức là Âu DÆ°Æ¡ng Thù, lúc nào cÅ©ng muốn Äàm Minh chết, mà không khi nào cho ai biết lý lịch của y cả.â€.
Bao nhiêu nghi vấn từ trước đến giỠlần lượt được giải đáp hết.
Vừa lúc đó, gã hán tử bưng rượu vào lúc nãy lại chạy vào, và lần này gã lên tiếng nói với Âu Dương Thù:
– Hừ! Äàm Minh chÆ°a chắc chết vì tay các hạ. Äó là tôi đã cho thuốc Ä‘á»™c vào rượu và chính vì ông ta phát giác mình bị trúng Ä‘á»™c nên má»›i bị ám khí của các hạ đánh trúng.
Âu DÆ°Æ¡ng Thù ngạc nhiên há»i:
– Như vậy anh là ai?
Hán tở cÆ°á»i đáp:
– Ha! Ha! Tôi là con của ngÆ°á»i khách Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, bị Äàm Minh giết chết, để làm thành ngÆ°á»i bịt mặt giả hiệu đó. Vì tôi mồ côi cha mẹ nên giúp việc cho cha con há» Tôn đây này.
Gã ngước nhìn lên nói say sưa:
– Ôi! Ông trá»i có mắt, nên cho tôi nghe hết câu chuyện của lão Äàm Minh kể, nên tôi vá»™i bá» ngay thuốc Ä‘á»™c mà tôi có dá»± trữ sẵn để lão ta uống ... Ha! Ha!
Tôi đã trả thù rồi! Tôi đã trả thù rồi!
Trong khi gã hán tở say sÆ°a vá»›i sá»± vui mừng vì trả được thù thì Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh cố nói mấy tiếng:
– Thì ... ra ... ngươi bỠđộc ... vào rượu ...
Äàm Minh nói đến đó là bật ngÆ°á»i ra trút hÆ¡i thở cuối cùng.
Bỗng lúc đó, gã hán tử cũng lăn đùng xuống đất, vừa gào vừa la, được một lúc cũng chết luôn.
Thì ra trong lúc gã quá mừng, gã say sÆ°a nên đã cầm ly rượu của Tôn Bân để nÆ¡i góc chân giÆ°á»ng của Cẩm Bình, ly rượu có thuốc Ä‘á»™c này mà Tôn Bân chÆ°a uống má»™t giá»t nào và vá»™i chạy lại bảo vệ cho Tôn Cẩm Bình lúc nãy, nên để nÆ¡i ấy. Rồi giỠđây, gã hán tá»­ lại bÆ°ng lên uống hết sạch, trong say sÆ°a mừng rỡ tá»™t cùng của gã ... để lại phải thiệt mạng. Thật đáng thÆ°Æ¡ng cho gã hán tá»­, vừa trả được thù cha cÅ©ng vá»™i chết theo liá»n.
Bùi Khương xem đến đây, nhịn không được, nên cũng nhảy vào phòng.
NhÆ°ng bổng nghe sau lÆ°ng có tiếng gá»i:
– Bùi Khương!
Bùi KhÆ°Æ¡ng quay lại thấy Kim Äồng Ngá»c Nữ đã đứng ngay cá»­a từ lúc nào.
Kim Äồng nhìn thấy xác chết, rồi nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng thở dài nói:
– Trễ rồi, chúng tôi lại trễ quá!
Ngá»c Nữ nói:
– Äó là số trá»i, ông trá»i cái gì cÅ©ng sắp sẵn, không ai sá»­a đổi được.
Bà ta thở dài quay nhìn Kim Äồng rồi nói:
– Coi bộ chúng ta cũng nên tìm một chỗ yên tĩnh để ẩn cư cho xong.
Kim Äồng quay sang nói vá»›i Bùi KhÆ°Æ¡ng:
– Lúc nãy, lão dùng phÆ°Æ¡ng pháp truyá»n âm nhập mật để gá»i Bùi thiếu hiệp và Thất Khảo Äồng Tá»­ ra đây, chúng tôi cÅ©ng không ngá» sá»± việc biến chuyển quá mau nhÆ° vậy.
Bùi Khương đáp:
– Cám Æ¡n nhị vị tiá»n bối! NhÆ°ng giỠđây thù của tại hạ đã trả xong, tại hạ muốn Ä‘i theo hai vị tiá»n bối.
Kim Äồng la lên:
– Thiếu hiệp muốn đi theo chúng tôi ư? Thiếu hiệp có biết còn bao nhiêu công việc và trách nhiệm ở võ lâm phải làm không chứ?
Ngá»c Nữ tiếp lá»i:
– Thiếu hiệp Ä‘i không được đâu. Äàm Tiểu Kỳ Ä‘ang đợi thiếu hiệp nÆ¡i căn phòng thiếu hiệp đấy. Chúng tôi vì Ä‘Æ°a cô ta đến đó, nên má»›i bị trá»… nhÆ° vầy.
Bùi KhÆ°Æ¡ng giá»±t mình, bao nhiêu bi ai, hận thù Ä‘au khổ Ä‘á»u quên hết, Chàng Ä‘ang nóng lòng muốn gặp nàng. Chàng quên hết thá»±c tại trong giây phút bất thần chợt má»™t tiếng hú vang lên, Bùi KhÆ°Æ¡ng nhìn lại đã không còn Kim Äồng Ngá»c Nữ nÆ¡i đó nữa. Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n phóng ngÆ°á»i theo nhÆ°ng tiếng hú đã mất biệt. Chàng ngừng chân nói má»™t mình:
– Ta phải đi gặp nàng!
hết: H?i 26, xem tiếp: H?i 27
Tài sản của danangcity

  #28  
Old 05-06-2008, 05:48 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
H?i 27

NgÆ°á»i Yêu Mất Tích




Bùi KhÆ°Æ¡ng vừa nghÄ© đến Äàm Tiểu Kỳ, vừa phóng ngÆ°á»i chạy nhanh.
Bao nhiêu sự nhớ như đang xáo trộn tong tâm thức của chàng. Bùi Khương nghĩ thầm:
“Gặp lại nàng, ta sẽ nói gì đây?â€.
Tá»± đặt câu há»i cho mình rồi chàng tá»± trả lá»i thầm:
“Ta sẽ an ủi nàng, để cùng nàng kết gót phiêu du, lúc nào cÅ©ng có bên nhau cho quên tháng ngày mong nhá»›.â€.
Rồi Bùi KhÆ°Æ¡ng lại nghÄ© đến đôi mắt Ä‘en buồn ấy giỠđây có còn buồn hÆ¡n không? Chắc nàng sẽ cÆ°á»i, chẳng những bằng miệng, bằng môi, mà cả bằng mắt nữa, khi mà gặp lại nàng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lại nghÄ© đến mái tóc óng ả bồng bá»nh hay khô héo. Rồi thân hình nàng chịu bao nhiêu cay đắng Ä‘au buồn trong những ngày mong nhá»› nhÆ° Viên Tố Châu đã kể lại, giỠđây có suy nhược, hốc hác Ä‘i không?
Chàng lại thắc mắc, không biết Kim Äồng Ngá»c Nữ Ä‘Æ°a nàng đến nÆ¡i ấy mà Viên Tố Châu có hay biết chăng? Nếu Châu Châu biết được chắc nàng cÅ©ng mừng lắm!
Bao nhiêu câu há»i, bao nhiêu câu trả lá»i, cÅ©ng do ý nghÄ© của Bùi KhÆ°Æ¡ng, làm đầu óc chàng phải làm việc. Những lúc đắc ý, chàng ta mỉm cÆ°á»i, những lúc khó nghÄ©, gÆ°Æ¡ng mặt tuấn tú của chàng lại có vẻ suy tÆ° ngỡ ngàng.
Mãi nghÄ© ngợi mà chàng đã đến trÆ°á»›c tÆ°á»ng rào lúc nào không hay. Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n nhảy vào nhà.
Căn nah lúc này tất cả đèn Ä‘uốc Ä‘á»u tắt tất cả. Má»™t màu Ä‘en vây đặc căn nhà, nhÆ°ng vì nhá» Ä‘i trong bóng tối đã quen, hÆ¡n nữa lúc này Bùi KhÆ°Æ¡ng đã có má»™t ná»™i công thâm hậu nên có thể nhìn trong đêm tối, nhÆ°ng hiện giá» không khó khăn, tuy không rõ ràng nhÆ° ánh sáng ban ngày.
Tuy nhiên, không một góc, xó nào của căn nhà có ánh đèn cũng làm cho Bùi Khương hơi hoang mang. Chàng thấy lo lo.
Chàng nhìn vỠhướng căn phòng của chàng lúc nãy vẫn không có ánh đèn, cả phòng Ngô Thế Minh tức Âu Dương Thù cũng tối đen. Chàng nghĩ:
“Không lý Äàm Tiểu Kỳ lại ngồi trong phòng tối nhÆ° vậy mà chịu được sao? Thật là ngồi đợi mình?â€.
Bùi KhÆ°Æ¡ng dừng chân lại quan sát, nhÆ°ng vẫn không phát giác Ä‘iá»u gì khả nghi. NhÆ°ng má»™t sá»± yên lặng nặng ná» khiến chàng có cảm giác nhÆ° có chuyện chẳng lành.
Chàng nhận thấy những tên thủ hạ của Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng không có ai lai vãng nên nhủ thầm:
“Có lẽ quá khuya bá»n chúng Ä‘i ngủ cả rồi.â€.
NghÄ© vậy nên chàng nhẹ nhàng Ä‘i vào lối sân trÆ°á»›c. NhÆ°ng Ä‘i được vài bÆ°á»›c, chàng nhìn thấy có mấy đống Ä‘en nằm phía trÆ°á»›c. Chàng giá»±t mình lÆ°á»›t đến, thì thấy đó là mấy xác ngÆ°á»i mà nhìn qua y phục biết ngay là bá»n thủ hạ của Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng vẫn túc trá»±c nÆ¡i đây để phục dịch chàng.
Bùi Khương rất hoang mang. Chàng vội cúi xuống lật xác chết lên xem.
Bùi Khương lại đi đến xác thứ hai. Chàng cũng cúi xuống để lật xác lên xem.
Nhưng khi chàng vừa lật xác chết thứ hai này lên thì bỗng nhiên cái xác chết này nhanh như ánh chớp, song chưởng đẩy vút lên nhằm vào giữa mặt Bùi Khương đánh lên.
Bùi Khương thật chẳng bao giỠngỠsự việc này xảy ra, nhưng đôi mắt tinh vi của chàng vừa nhìn thấy cử động của hai cánh tay đối phương thì đã thấy chưởng phong cuốn lên. Song chàng như con tôm, thân hình búng ngược ra phía sau hơn ba bước thân hình đã đứng vững như pho tượng.
Tức thì cái xác ấy cũng vụt đứng lên.
Bùi KhÆ°Æ¡ng trong nhất thá»i chÆ°a biết tính sao nên vẫn đứng nguyên vị trí, lên tiếng há»i vá»›i giá»ng ngạc nhiên:
– Ngươi là ai?
Bóng Ä‘en kia cÆ°á»i gằn má»™t tiếng âm lạnh đáp:
– Äừng nói nhiá»u!
Bùi KhÆ°Æ¡ng vốn vẫn ôn hòa dầu trong trÆ°á»ng hợp nào, nên chàng vẫn bình thản há»i tiếp:
– Ngươi không phải là thủ hạ của Mã Phi Hồng?
NgÆ°á»i áo Ä‘en kia lại đáp:
– Hừ! Hãy xem đây!
NgÆ°á»i này nói xong, lập tức hai tay múa lên vá»›i cặp Ä‘oản Ä‘ao lấp lánh trong tay.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lại quát há»i:
– Ngươi là ai? Hãy xưng danh rồi động thủ!
NgÆ°á»i kia quắc đôi mắt sáng ngá»i trong bóng đêm, rồi há»i lại:
– Ngươi là Bùi Khương?
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy lạ lùng cho câu há»i của đối phÆ°Æ¡ng. Vì qua câu há»i thì hắn chÆ°a biết chàng bao giá», thế thì tại sao lại đến đây cố ý Ä‘á»™ng thủ nhÆ° thế này?
Chàng cũng gật đầu đáp:
– Äúng rồi! NhÆ°ng tại sao nhÆ° vầy?
NgÆ°á»i áo Ä‘en kia bật lên má»™t tiếng cÆ°á»i thật âm ma, nói:
– Vậy đúng là ngươi rồi!
Bùi KhÆ°Æ¡ng vẫn thắc mắc há»i:
Thế nghĩa là làm sao?
NgÆ°á»i kia đáp:
– Hãy xem đây!
Tức thì đôi đoản đao của tên ấy như những vòng hào quang vẽ trong màn đêm, cuồn cuộn nhằm Bùi Khương mà tấn công như vũ bão.
Mặc dù chàng không muốn động thủ, muốn tìm một giải pháp ôn hòa để dàn xếp, nhưng đối phương liên tiếp tunf ra những chiêu sát thủ nên buộc Bùi Khương phải uất chiêu ứng phó.
Từ lúc há»c tất cả những tuyệt chiêu của «Hải Thiên Bí Lục» nhÆ°ng chính Bùi KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng chÆ°a hiểu mức Ä‘á»™ võ công của chàng đến được mức nào. Vì cÅ©ng từ trÆ°á»›c đến nay, chàng cÅ©ng chÆ°a thật sá»± giao thủ vá»›i ai cả mà chỉ có những trÆ°á»ng hợp thật ngẫu nhiên và vô tình má»›i xuất chiêu, cho nên không thể Æ°á»›c Ä‘á»™ chiêu thức đó lợi hại nhÆ° thế nào?
GiỠđây, trÆ°á»›c sá»± tấn công của đối phÆ°Æ¡ng, lúc đầu Bùi KhÆ°Æ¡ng chỉ cố né tránh, nhÆ°ng nhận thấy đối phÆ°Æ¡ng quá ngang tàng, hÆ¡n ná»­a chàng cho rằng chính tên này là hung thủ hạ sát những thủ hạ của Mã Phi Hồng và nhÆ° thế có thể nguy hiểm cho Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Chân nữa. Vì nghÄ© đến đó nên Bùi KhÆ°Æ¡ng muốn thanh toán nhanh trở ngại này để Ä‘i vào phong xem sao.
Chính vì thế mà hai tay chàng thật tự nhiên, thật thong thả, thế mà vừa vung lên đã chộp ngay vào một tay của đối phương.
Tức thì tên này theo thế «Lưỡng đầu tháp quang», ngá»n Ä‘oản Ä‘ao thứ hai được đâm thốc từ Äan Ä‘iá»n của Bùi KhÆ°Æ¡ng vút lên nhÆ° ánh chá»›p. NhÆ°ng ngá»n Ä‘ao Ä‘i chÆ°a được ná»­a Ä‘Æ°á»ng, bá»—ng nghe «rắc» má»™t tiếng, rồi tiếp theo má»™t tiếng kêu thất thanh:
– Ã!
Tức thì, cánh tay của tên này rá»i khá»i thân mình hắn ngay, chiếc thân còn lại của hắn lại ngã nhào ngay trên mÅ©i Ä‘oản Ä‘ao của hắn, đâm phập vào ngÆ°á»i, rồi lăn lóc quằn quại trong vÅ©ng máu ...
Bùi KhÆ°Æ¡ng cầm cánh tay của đối phÆ°Æ¡ng mà chàng sững sá». Chàng thầm nói:
“Trá»i Æ¡i! Sao giống má»™t chiêu thức của Thiên Thủ ThÆ° Sinh đã lấy cánh tay của Công Thanh DÆ°Æ¡ng vậy?â€.
Tuy nghÄ© vậy, nhÆ°ng thá»±c tại đã kéo chàng khá»i những suy nghÄ©.
Xác tên áo đen bất động. Chàng không cần xem lại, vội vã tiến bước vào.
Lại thấy mấy xác chết nữa nằm ngổn ngang. Lần này thận trá»ng hÆ¡n, Bùi KhÆ°Æ¡ng lấy chân hất mạnh vào mấy xác chết, nhÆ°ng quả thật chúng là những thủ hạ của Mã Phi Hồng.
Bùi Khương quá nôn nóng. Chàng bước nhanh đến cửa phòng của chàng.
Tất cả Ä‘á»u im lặng và vắng vẻ.
Cái không khí nghe rá»i rợn củng khiến cho Bùi KhÆ°Æ¡ng phải chùn bÆ°á»›c.
Chàng cất tiếng gá»i khi gần đến trÆ°á»›c cá»­a phòng chàng:
– Kỳ muội! Kỳ muội ...
Chàng lại vừa bÆ°á»›c gấp, vừa gá»i thật gấp mấy lần nữa, nhÆ°ng tuyệt nhiên vẫn chẳng thấy ai đáp lá»i.
Bùi Khương cảm thấy hoang mang vô cùng. Chàng bước nhanh hơn. Vừa đến cửa là chàng mở cánh cửa ra ngay.
Cánh cửa vừa được mở, tức thì một ánh chớp lóe lên, đâm thẳng vào giữa ngực của Bùi Khương.
Thật là bất ngá», giữa lúc Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘ang hoang mang vá» tình trạng của Äàm Tiểu Kỳ thì lại bị tấn công lén.
Tuy nhiên, võ công của Bùi Khương ngày nay là tùy theo chiêu thế của đối phương mà chàng phản ứng thật là uyển chuyển. Vì thế, khi bị tấn công, chàng chỉ thấy ánh chớp đâm tới, tức thì chàng bước ngang qua để tránh, nên đòn tấn công lén của địch rơi vào không khí.
Thấy hụt đòn, tức thì trong gian phòng phóng ra má»™t bóng ngÆ°á»i nhắm Bùi KhÆ°Æ¡ng mà ra chiêu tức thì. Bóng ngÆ°á»i này không nói má»™t lá»i mà sá»­ dụng lưỡi Ä‘ao tung ra những chiêu sát thủ vá»›i lá»±c đạo thật là hùng hồn.
Bùi KhÆ°Æ¡ng đã lùi ra phía bên ngoài, nhÆ°ng bóng ngÆ°á»i này cứ bám sát.
Bùi KhÆ°Æ¡ng hiểu rằng nếu có há»i cÅ©ng chỉ bằng thừa nên chàng xoay bá»™ nói giá»ng tức giận:
– Hừ! Tại ngươi muốn thế!
Cùng vá»›i tiếng nói, Bùi KhÆ°Æ¡ng đã sá»­ dụng má»™t trong bảy chiêu mà Kim Äồng Ngá»c Nữ đã dạy cho chàng kèm theo bảy thành công lá»±c đẩy mạnh ra nhằm vào bóng ngÆ°á»i này.
– Hự!
Chưởng lực của chàng áp mạnh vào bóng đối phương, tức thì sau tiếng «hự» khô khan, đối phương cả thân hình bốc cao lên cây rồi rơi ngoài xa ba bốn trượng nằm im bất động.
Chàng nói lẩm nhẩm:
– Hừ! Những tên này toàn là những cao thủ cả.
Chàng không thể suy nghÄ© gì hÆ¡n, liá»n phóng ngÆ°á»i chạy vào căn phòng của chàng. ÄÆ°a mắt nhìn khắp căn phòng nhÆ°ng vẫn không thấy bóng dáng của Äàm Tiểu Kỳ đâu cả.
Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n châm đèn lên. Căn phòng vụt sáng.
Má»™t lần nữa, Bùi KhÆ°Æ¡ng vẫn không tìm được má»™t dấu tích gì của Äàm Tiểu Kỳ cả.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lập tức chạy vá»™i Ä‘i qua những căn phòng khác, nhÆ°ng tất cả má»i nÆ¡i Ä‘á»u im lặng, chỉ có tất cả gần hai mÆ°Æ¡i thủ hạ của Thất Khảo Truy Hồn nằm chết rải rác mà thôi.
Bùi Khương chạy đến phòng Viên Tố Chân, nhưng cũng như mấy phòng kia, vẫn không thấy nàng Viên Tố Chân đâu cả.
Cẩn thận hÆ¡n, chàng Ä‘i lật xem từng xác chết trong khuôn viên căn nhà này, nhÆ°ng há» Ä‘á»u là bá»n thủ hạ của Thất Khảo Truy Hồn mà thôi.
Xem xét qua tất cả những căn phòng của ngôi nhà này, Bùi KhÆ°Æ¡ng nhận thấy sau má»™t cuá»™c Ä‘á»™ng thủ giữa những thủ hạ của Mã Phi Hồng và những tay cao thủ là há» Ä‘á»u bị giết sạch.
Sở dÄ© Bùi KhÆ°Æ¡ng quả quyết đối phÆ°Æ¡ng là cao thủ vì những thủ hạ mà Mã Phi Hồng sai phái đến nÆ¡i đây Ä‘á»u là hạng khá, vậy mà xem ra há» Ä‘á»u chết sạch má»™t cách nhanh chóng, hoặc vì võ khí hoặc vì chưởng lá»±c, Chàng vẫn không tìm ra má»™t dấu tích nào vá» Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu nên hết sức lo lắng. Chàng há»i thầm:
“Ai đã bắt cóc hai nàng ấy Ä‘i?â€.
Nhưng rồi chàng lại đặt nghi vấn:
“Không biết Äàm Tiểu Kỳ đã đến nÆ¡i này chÆ°a?â€.
Song chàng lại quả quyết:
“Kim Äồng Ngá»c Nữ đã Ä‘Æ°a nàng ấy đến đây rồi, dÄ© nhiên không thể sai chạy được! NhÆ°ng Kim Äồng Ngá»c Nữ vừa Ä‘i khá»i là nÆ¡i đây xảy ra biến chăng? Nếu nhÆ° vậy, đối phÆ°Æ¡ng quả là má»™t lá»±c lượng có chuẩn bị sẵn và gồm nhiá»u đại cao thủ!â€.
Chàng lại suy tính tiếp:
“Äối phó vá»›i bá»n này không phải là dá»… dàng, nhÆ°ng ta phải cấp tốc Ä‘iá»u tra xem Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu đã chịu số phận nhÆ° thế nào?â€.
Chính vì nghÄ© vậy mà Bùi KhÆ°Æ¡ng lại băng mình khá»i ngôi nhà này.
Chàng nhìn chung quanh rồi nói thầm:
“Âu là ta trở lại ngôi nhà trên bá» hồ để gặp Âu DÆ°Æ¡ng Thù rồi hẳn hay.â€.
Nghĩ vậy rồi, Bùi Khương như bóng ma thoát đi như vệt khói mập mỠtrong đêm vắng.
Má»™t lúc sau, Bùi KhÆ°Æ¡ng đã đến bá» hồ, nhÆ°ng cảnh tượng trÆ°á»›c mắt của chàng làm chàng càng kinh hoàng hÆ¡n. Äó là ngôi nhà trên sông, lúc nãy xảy ra cái chết của Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh, giỠđây Ä‘ang rá»±c cháy bừng bừng trong biển lá»­a.
Bùi Khương đã hoang mang, càng thêm hoang mang. Chàng nhận thấy đối phương ra tay như đã có một kế hoạch và chỠđợi cơ hội này mới hành động.
Song chàng không thể biết mục đích của đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào? HÆ¡n nữa, Bùi KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thể suy Ä‘oán đối phÆ°Æ¡ng là lá»±c lượng nào? Nhân vật nào cầm đầu? Và có nhằm chống đối chàng hay không? Tất cả những câu há»i ấy Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u mù tịt.
Giữa lúc này, chàng cảm thấy thật cô đơn vô cùng. Chàng lại nghĩ:
“Hay là triệu tập má»™t đại há»™i để công bố ngay những Ä‘iá»u mỠám, để cho quần hào góp tay truy tìm kẻ địch?â€.
NhÆ°ng chàng lại thấy không ổn. Vì nếu nhÆ° thế, có vẻ là chàng quá yếu kém, chỉ nhá» vả vào sức lá»±c ngÆ°á»i khác khi mà chính chàng chÆ°a có hành Ä‘á»™ng nào để tá»± tìm tung tích đối phÆ°Æ¡ng.
Ngoài ra, nếu làm kinh Ä‘á»™ng thì e rằng Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu dá»… nguy hại khi còn nằm trong tay bá»n chúng.
Ngôi nhà trên bỠhồ đã cháy rụi rồi từ từ chìm luôn xuống đáy hồ.
Bùi Khương tự nhủ:
“Không biết những ngÆ°á»i và tá»­ thi trong nhà này có cháy hết không? Và không hiểu Âu DÆ°Æ¡ng Thù đã Ä‘i đâu?â€.
Bùi Khương cứ lo nghĩ một hồi. Chàng thở dài lẩm bẩm:
– Kỳ muội và Châu Châu thật tội nghiệp, nếu có rủi ro bỠnào chắc phải thiệt mạng.
Äã nghÄ© đến Äàm Tiểu Kỳ và Châu Châu thì chàng càng lo lắng hÆ¡n. Con Ä‘Æ°á»ng tìm tông tích hai nàng thật là mÆ¡ hồ. NhÆ°ng mấy lúc gần đây, cùng Ä‘i vá»›i Lãnh Cúc Song Má»™c thì chàng có nghe hai vị lão tiá»n bối ấy kể cho chàng nghe những nhân vật thuá»™c hai đạo hắc bạch đã nổi tiếng trong giá»›i võ lâm, cÅ©ng nhÆ° những bang phái thật to lá»›n, nhÆ°ng chÆ°a có má»™t Ä‘á»™ng tÄ©nh gì và ý kiến gì vá» cuá»™c đại há»™i vừa qua ở Giang Nam.
Bùi KhÆ°Æ¡ng đã nhiá»u lần nghe Lãnh Cúc Song Má»™c nói đến má»™t bang phái có nhiá»u nhân vật võ lâm cao thủ quy tụ ở đó nhÆ°ng vẫn trong vòng hoạt Ä‘á»™ng bí mật. Äó là Hắc Long Bang.
Äã có lần Lãnh Cúc Song Má»™c nói vá»›i chàng:
– Một mối lo ngại cho võ lâm trong tương lai là Hắc Long Bang đấy, vì hiện giỠchưa có gì, nhưng theo sự tìm hiểu của hai anh em lão đây thì Hắc Long Bang thật là một lực lượng mạnh mẽ, sau này chắc sẽ gây nạn kiếp cho võ lâm.
Lúc ấy Bùi KhÆ°Æ¡ng có há»i:
– Nếu biết vậy sao nhị vị tiá»n bối không phối hợp vá»›i các bậc tiá»n bối khác để triệt hạ há» Ä‘i khi mà lá»±c lượng còn trong trứng nÆ°á»›c vẫn dá»… dàng hÆ¡n là đã thành hình?
Lãnh Cúc Song Má»™c cÅ©ng đã trả lá»i:
– Chuyện không phải Ä‘Æ¡n giản vậy đâu. Vì há» quá dÆ° biết dầu có bí mật đến mấy cÅ©ng có ngày ngÆ°á»i ta biết, nên hỠđã chuẩn bị má»i biện pháp để đối phó. HÆ¡n nữa, há» chÆ°a có biểu lá»™ má»™t hành Ä‘á»™ng nào gá»i là trái vá»›i đạo lý thì ai có thể kết tá»™i há»? HÆ¡n nữa, Hắc Long Bang Chủ là má»™t nhân vật rất kỳ bí.
Lúc trÆ°á»›c Lãnh Cúc Song Má»™c có nói những lá»i ấy nên giỠđây chàng lại nghi ngá» vụ bắt cóc Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu chắc cÅ©ng do há» chủ trÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng không hiểu vá»›i mục đích gì? Không thể nào hành Ä‘á»™ng khác hÆ¡n nên Bùi KhÆ°Æ¡ng đành tá»± quyết định:
“Ta phải Ä‘i tìm hỠđể há»i xem có chuyện ấy không?â€.
Dá»± tính nhÆ° vậy nên Bùi KhÆ°Æ¡ng lập tức Ä‘i thẳng đến Kinh bắc vì ná»i đó Lãnh Cúc Song Má»™c đã có Ä‘á» cập lúc trÆ°á»›c cho chàng biết là nÆ¡i có sào huyệt của Hắc Long Bang.
Từ ná»­a đêm cho đến hừng Äông, chàng đã Ä‘i hÆ¡n má»™t trăm dặm. Khi đến má»™t làng nhá», chàng dừng chân mua ít thức ăn, rồi lại tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng.
Sở dÄ© Bùi KhÆ°Æ¡ng hấp tấp nhÆ° vậy là vì chàng hy vá»ng trên con Ä‘Æ°á»ng từ Diên Châu sang Kinh Bắc, chàng có thể bắt gặp Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu.
Bởi Bùi KhÆ°Æ¡ng nghÄ© rằng nếu Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu bị Hắc Long Bang bắt cóc thì trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, dẫu chúng có to gan đến đâu cÅ©ng không dám trói hai nàng bá» trên lÆ°ng ngá»±a chở Ä‘i. ÄÆ°á»ng ấy khách bá»™ hành Ä‘i rất đông lại không có Ä‘Æ°á»ng thủy, thế nào chúng cÅ©ng phải bá» hai nàng vào má»™t cá»— xe ngá»±a phủ kín chẳng hạn, má»›i che mắt được thế gian. Äo đó, chàng có thể dùng thuật kinh công Ä‘uổi theo.
à đã quyết, Bùi KhÆ°Æ¡ng không còn chần chá» gì nữa, cố vượt Ä‘Æ°á»ng đến trÆ°á»›c nÆ¡i mé sông Giang là chá»— giáp giá»›i giữa Ä‘Æ°á»ng thủy và Ä‘Æ°á»ng bá»™.
Có Ä‘iá»u, lòng Bùi KhÆ°Æ¡ng lcú này cảm thấy lạnh lẽo quá.
Äã chịu Ä‘au buồn, song chàng có thể chịu Ä‘á»±ng, nhÆ°ng từ lúc Äàm Tiểu Kỳ mất tích thì lòng chàng lại thấy lo lắng cho nàng nhiá»u hÆ¡n.
Bùi Khương chạy suốt cả đêm hôm ấy và cả ngày hôm sau nữa. Tính ra đã hơn bốn trăm dặm.
Bây giá», chàng đã đến DÆ°Æ¡ng Gia Tập, má»™t quận nhỠở mé sông Giang.
DÆ°Æ¡ng Gia Tập tuy là má»™t quận nhá», nhÆ°ng vì là nÆ¡i trá»ng yếu các trục lá»™ Ä‘á»u phải Ä‘i qua, nên hành khách tấp nập, phố xá cÅ©ng nhiá»u. Bên mé sông lại có nhiá»u khách sạn và tá»­u Ä‘iếm để đón khách chá» thuyá»n qua sông. Vì đến đây ai muốn sang Ä‘Æ°á»ng thủy là phải thuê đò quá giang, mà con Ä‘Æ°á»ng sang Kinh Bắc thì nhất định không tránh khá»i bến đò này.
Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘i mấy ngày ròng rã đã quá mệt. Chàng thầm tính, nếu chúng bắt hai nàng Tiểu Kỳ và Tố Châu chở vá» Kinh Bắc thì đêm nay sẽ đến bến đò này. Chàng tìm má»™t tá»­u quán gần đó để ăn uống và nghÄ© chân. Äồng thá»i để canh chừng xem có chiếc xe ngá»±a nào khả nghi đến đây chăng?
Chàng vào cái quán cạnh bến đò, gá»i tá»­u bảo Ä‘em ra má»™t lạng thịt và má»™t bình rượu ngon.
Vì đã má»i mệt mấy ngày liá»n, bây giỠđược nghỉ ngÆ¡i, ăn uống, chàng lấy làm thoải mái vô cùng.
Chàng ăn xong thì cÆ¡n buồn ngủ đến thình lình, đôi mắt muốn nhắm lại. Có lẽ vì quá mệt và bình rượu ngon mà chàng uống khá nhiá»u, nên không chịu nổi, chàng gục đầu xuống bàn đánh má»™t giấc ngon lành.
Ngủ được má»™t lúc, chàng giật mình thức dậy, thấy khá»e khoắn vô cùng, ngoắc tay gá»i tá»­u bảo đến tính tiá»n.
Tá»­u bảo nhìn chàng mỉm cÆ°á»i nói:
– Cám Æ¡n quý khách! NgÆ°á»i bạn của quý khách đã trả đủ tiá»n rồi!
Bùi Khương nghe nói giật mình nhảy dựng một cái làm cho tên tửu bảo thất kinh đánh rơi cả bộ tách trà xuống đất bể nát.
Bao nhiêu quan khách ngồi uống rượu bên trong Ä‘á»u ngạc nhiên nhóng lên nhìn chàng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy vậy cố gắng lấy lại bình tÄ©nh giả bá»™ nhÆ° không có việc gì quan trá»ng xảy ra, mỉm cÆ°á»i há»i tên tá»­u bảo:
– Bạn tôi lúc ra Ä‘i có dặn lá»i nào chăng? NgÆ°á»i đó hình dạng thế nào?
Tuổi độ bao nhiêu?
NgÆ°á»i tá»­u bảo lấy làm lạ nhíu mày đáp:
– Quý khách ngồi ăn được má»™t lúc khá lâu thì ngÆ°á»i bạn của quý khách vô đây ngồi, sao quý khách lại không hay biết?
Bùi Khương ôn tồn nói:
– À! Tôi có rất nhiá»u bạn, chẳng biết ngÆ°á»i ấy là ai, vừa rồi tôi quá mệt má»i, đã vô ý ngủ quên.
Tên tửu bảo nói:
– Bạn của quý khách có lẽ đã ngoài năm mươi tuổi.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nghe nói mặt lÆ¡ láo, không hiểu gì cả. Chàng cúi mặt xuống bàn suy nghÄ© thì thấy trên mặt bàn còn má»™t bá»™ ly và má»™t đôi Ä‘Å©a để đấy, lại có mấy nét chữ ẩn hiện mập má». Cứ xem nét chữ thì Bùi KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘oán được là ngÆ°á»i đó đã dùng má»™t thứ đá cứng viết nhẹ lên mặt bàn. Nét chữ tuy lợt lạt nhÆ°ng có thể nhìn ra được. Mấy chữ nhÆ° sau:
«Äã thấy dấu tích Châu cô nÆ°Æ¡ng.» Bên dÆ°á»›i không ký tên và cÅ©ng không để má»™t dấu hiệu nào.
Thật là rắc rối, làm cho Bùi KhÆ°Æ¡ng không hiểu được gì cả. Chàng moi móc để xét Ä‘oán, nhÆ°ng cÅ©ng không thể tìm ra ngÆ°á»i bạn đó là ai?
Chàng nghĩ thầm:
“NgÆ°á»i này hình nhÆ° gấp việc thì phải, mà giá» này có há»i gì nÆ¡i tá»­u bảo thì cÅ©ng không dá»… gì hiểu được tung tích, chi bằng cứ lặng yên để rồi thủng thình tìm hiểu manh mối thì hÆ¡n.â€.
Chàng liá»n thò tay vào túi lấy ra má»™t nén bạc, ngầm vận ná»™i lá»±c ấn xuống bàn, rồi đẩy qua đẩy lại, xóa hết các vết chữ rồi quay qua nói vá»›i tên tá»­u bảo:
– Äây! Ta thÆ°á»ng cho ngÆ°Æ¡i vá» bá»™ đồ trà vừa bị bể. Còn thừa lại, ngÆ°Æ¡i cứ cất mà dùng.
Dứt lá»i, chàng bÆ°á»›c ra khá»i tá»­u Ä‘iếm.
NÆ¡i đây sát vá»›i bến đò. Dòng sông Giang sóng bủa rạt rào, những ghe thuyá»n đánh cá lÅ© lượt qua lại nhÆ° thoi.
Màn đêm từ từ bao trùm cả cảnh vật, đây đó thấp thoáng ánh đèn, chàng để mắt nhìn chừng các nẻo vẫn không thấy một bóng cổ xe ngựa nào đi qua.
Lòng chàng nóng nhÆ° lá»­a đốt, đầu óc chàng mÆ¡ màng thấy hình bóng của Äàm Tiểu Kỳ và cảm thấy bâng khuâng lạnh lẽo.
Chàng mãi đắm Ä‘uối trầm tÆ°, chân bÆ°á»›c đến bá» sông trong đêm khuya lặng lẽ thì bá»—ng nghe từ phía xa xa có tiếng bánh xe cá»c cạch vá»n đến. Chàng giật mình sá»±c tỉnh, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh thì chỉ thấy ánh trăng rải khắp nÆ¡i má»™t màu vàng dịu.
Äêm đã khuya, đò đã ngừng Ä‘Æ°a khách qua sông, khách bá»™ hành không còn má»™t ai qua lại nữa. Mặt sông chỉ còn nghe tiếng nÆ°á»›c chảy ào ào, sóng nhấp nhô nhÆ° muôn ngàn ánh sao lấp lánh.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lắng nghe má»™t lần nữa rồi tung chân chạy thẳng vá» hÆ°á»›ng có tiếng bánh xe lăn cá»c cạch.
Tiếng bánh xe rõ dần! Äúng là má»™t chiếc xe ngá»±a Ä‘ang tiến đến phía chàng giữa vòm trá»i khuya. Chàng vá»™i nép mình vào gốc cây khuất ánh trăng.
Qua một lúc không lâu, quả nhiên có một chiếc xe ngựa mui đen chạy đến thật gấp. Tiếng bánh xe như muốn xé tan màn đêm lặng lẽ u tịch.
Bùi Khương nhìn thấy phía trước có một chàng trai đội khăn trắng, tay cầm roi quất vào mông ngựa không ngớt mặc dầu ngựa đã phi hết sức nhanh.
Äến bến đò, Ä‘á»™t nhiên chiếc xe dừng lại. Chàng trai Ä‘á»™i khăn trắng lấy trong túi ra má»™t chiếc sừng trâu, đặt lên môi thổi mấy tiếng lạ lùng. Sau đó, hắn lại nhảy xuống xe, lần trÆ°á»›c ra mé sông, Ä‘Æ°a mắt nhìn trên mặt sông nhÆ° chá» má»™t tin tức gì.
Bùi Khương lắng tai nghe, thấy chiếc xe ngựa phủ kín bởi những tấm màn che bốn bên và bên trong phại phát ra những tiếng rên rỉ. Chàng nóng lòng thở dài lẩm bẩm:
– Äúng rồi! Chắc chúng bắt cóc Tiểu Kỳ và Tố Châu bá» vào xe chứ chẳng sai, bá»n chúng chở đến nÆ¡i đây để chá» thuyá»n sang sông. CÆ¡ há»™i đã đến, ta không kịp thá»i giải thích cho hai nàng ấy thì còn đợi đến khi nào nữa?
Chàng nghÄ© vậy nên nhún ngÆ°á»i nhẹ nhàng nhảy đến bên chiếc xe ngá»±a, Ä‘Æ°a ngón tay rạch rách tấm màn che thật căng rồi vén ra để xem. NhÆ°ng, chàng vừa thấy mặt ngÆ°á»i bên trong lại sững sá» lùi ra má»™t bÆ°á»›c.
Trong xe không phải hai nàng Tiểu Kỳ và Tố Châu mà là hai tên đại hán mặt mày thô kệch đang bị thương nặng nằm thở thoi thóp. Chúng thấy Bùi Khương rạch màn, đưa mắt nhìn rồi lại từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc đó, chàng trai bịt khăn trắng đã nhảy vút đến sau lưng Bùi Khương đưa tay chặt mạnh vào gáy chàng một đòn thật mạnh, sức gió lộng ào ào.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nghe tầm chưởng lá»±c, biết không phải tay vừa, liá»n nhảy sang bên né tránh rồi ôn tồn há»i:
– Mấy ngÆ°á»i này có phải bá»™ hạ của Hắc Long Bang không?
Mặc dù chàng không được biết rõ Hắc Long Bang đã chính thức hoạt Ä‘á»™ng chÆ°a, vì bang phái này vẫn nằm trong hoạt Ä‘á»™ng bí mật, tuy nhiên, giá»ng nói của Bùi KhÆ°Æ¡ng có vẻ chững chạc và uy nghi khiến cho ngÆ°á»i bịt khăn trắng không rõ là bạn hay thù, vá»™i dừng tay há»i lại:
– Tôn huynh là ai mà há»i Hắc Long Bang?
Bùi KhÆ°Æ¡ng không đáp, nhìn thoáng qua hai ngÆ°á»i kia, hất hàm há»i:
– Hai ngÆ°á»i trên xe vì sao lại bị thÆ°Æ¡ng? Còn ngÆ°á»i mà các ngÆ°Æ¡i áp giải ở đâu?
Câu há»i của Bùi KhÆ°Æ¡ng có vẻ nhÆ° bá» trên khiển trách khiến cho ngÆ°á»i bịt khăn trắng ái ngại không biết Bùi KhÆ°Æ¡ng là ai.
Sở dÄ© vậy vì Bùi KhÆ°Æ¡ng có nghe vá» Hắc Long Bang này vốn có nhiá»u đồ đảng mà hoạt Ä‘á»™ng thì chÆ°a chính thức nên chỉ có những hoạt Ä‘á»™ng ngầm, chính vì thế, có nhiá»u ngÆ°á»i cùng trong bang mà vẫn chÆ°a biết nhau nên chàng cứ nói cái giá»ng ấy là vậy.
Nghe Bùi KhÆ°Æ¡ng há»i nhÆ° thế, ngÆ°á»i bịt khăn trắng ngá» chàng là bậc cao cấp nên lẽ phép thÆ°a:
– NgÆ°á»i chúng tôi áp giải đã bị kẻ khác cÆ°á»›p mất rồi. Chúng tôi cố sức kháng cá»± nên bị thÆ°Æ¡ng. Tôn huynh có phải ngÆ°á»i trong bang phái đến để tiếp sức chúng tôi không?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng vừa nói vừa Ä‘Æ°a hai ngón tay lên trá»i, hai ngón tay giữa co lại, đồng thá»i lại cúi đầu chào Bùi KhÆ°Æ¡ng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy vậy biết đây là má»™t ám hiệu của bá»n chúng, nhÆ°ng chàng nào hiểu được gì nên cứ đứng tần ngần ra đấy.
NgÆ°á»i bịt khăn trắng biết đã lầm, giận dữ nạt lá»›n:
– Hừ! Ngươi dám qua mặt ta hả? Dám lấy vải thưa che mắt thánh sao?
Dứt lá»i hắn Ä‘Æ°a tay nhÆ°ng còn xuất thế rất lanh lẹ.
Bùi KhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i, lánh mình tránh sang má»™t bên, rồi Ä‘Æ°a tay ra dấu ngừng Ä‘á»™ng thủ, nói:
– Các hạ là ngÆ°á»i của Hắc Long Bang phải không?
Tên bịt khăn trắng đáp:
– Äúng!
Bùi Khương gật đầu nói tiếp:
– Tại hạ không phải là ngÆ°á»i của Hắc Long Bang, song không phải là ngÆ°á»i thù. Tại hạ chỉ muốn đến đây há»i thăm má»™t tin tức.
NgÆ°á»i bịt khăn trắng thấy Bùi KhÆ°Æ¡ng xuất thủ không phải tầm thÆ°á»ng. HÆ¡n nữa, tay trái của hắn lại bị thÆ°Æ¡ng, trên xe hai đồng bá»n tính mạng nhÆ° chuông treo sợi chỉ, việc giao đấu tất không lợi, hắn liá»n ngừng tay vừa cÆ°á»i vừa nói:
– Tôn huynh muốn há»i gì xin cứ nói!
Bùi KhÆ°Æ¡ng há»i:
– Các ngươi có áp giải hai cô gái phải không?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng rồi đáp:
– Äúng má»™t ná»­a!
Bùi KhÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i:
– Sao lại đúng một nửa?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng đáp:
– Có gì đâu! Vì chúng ta áp giải chỉ có một cô gái thôi.
Bùi Khương càng thêm kinh ngạc:
– Chỉ một cô gái thôi?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng đáp:
– Äúng nhÆ° vậy.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lại há»i:
– Có phải là ái nữ của Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh tức Long nữ Äàm Tiểu Kỳ?
NgÆ°á»i bịt khăn tráng lắc đầu nói:
– Long nữ Äàm Tiểu Kỳ thì tôi không biết mặt, chỉ có nghe nói thôi, nhÆ°ng chắc cô gái ấy không phải nàng Long Nữ, vì cô gái này không biết võ công.
Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n nghÄ© đến Viên Tố Châu nên chàng há»i:
– Nàng này có đôi mắt đen láy? Mặc áo xanh phải không?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng gật đầu đáp:
– Äúng vậy!
Bùi KhÆ°Æ¡ng biến sắc mặt há»i:
– Thế thì cô gái ấy đâu?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng đáp:
– Äã bị kẻ khác cÆ°á»›p Ä‘i rồi!
Bùi KhÆ°Æ¡ng nặng giá»ng há»i:
– Kẻ nào đã cướp cô gái đó?
NgÆ°á»i kia đáp:
– Chúng tôi nào biết kẻ ấy là ai?
Bùi KhÆ°Æ¡ng hậm há»±c há»i tiếp:
– Kẻ ấy hình dáng ra sao? Chạy vỠhướng nào?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng thấy Bùi KhÆ°Æ¡ng cứ há»i phăng tá»›i, má»—i lúc má»™t gắt gá»ng hÆ¡n, nên trợn mắt đáp:
– Chúng nó là hai tên hòa thượng, còn việc chúng chạy vỠhướng nào chúng tôi không rõ.
Bùi Khương trong lòng như đốt, nghe nói tức giận nạt lớn:
– Hắc Long Bang tại sao lại bắt cóc cô gái ấy làm gì? Hãy bói mau!
NgÆ°á»i kia cÅ©ng tức giận đáp:
– Việc ấy ngÆ°Æ¡i không nên há»i làm gì!
Bùi KhÆ°Æ¡ng nghÄ© rằng Ä‘iá»u cần kíp là phải tìm cho ra Viên Tố Châu là quan trá»ng hÆ¡n nên không thèm chất vấn nữa mà há»i:
– Các ngươi bị lão hòa thượng cướp cô gái ấy tại đâu?
NgÆ°á»i bịt khăn trắng trá» tay vá» phía Tây nói:
– Cách đây ba mÆ°Æ¡i dặm có má»™t cái gò hoang, ở đó có rất nhiá»u mồ mả.
Chúng ta đã qua một trận chiến với kẻ cướp ở khu nghĩa địa ấy. Nếu ngươi có gan thì đến đó xem thử.
Vừa lúc đó, bá»—ng có ngÆ°á»i quát lên:
– Hừ! Ngươi dám mạo danh ư?
Tức thì, từ phía sau, má»™t bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t tá»›i nhìn ngÆ°á»i bịt khăn trắng rồi nói:
– NgÆ°Æ¡i dám mạo danh Hắc Long Bang để vu cáo cho ngÆ°á»i vá» tá»™i bắt cóc ngÆ°á»i của đại nhân đây sao?
Cả ngÆ°á»i áo trắng lẫn Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u kinh ngạc.
NgÆ°á»i áo trắng nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng há»i:
– Các hạ là ... Bùi đại nhân?
NgÆ°á»i vừa má»›i đến nói:
– Những ngÆ°á»i trong Hắc Long Bang Ä‘á»u phải biết Bùi đại nhân chứ! NhÆ° vậy ngÆ°Æ¡i chính là tên giả mạo, ta phải trừng trị!
Vừa nói ngÆ°á»i này vừa vung hai tay lên. Tức thì hàng loạt ánh chá»›p bay Ä‘i ghim vào tất cả bá»n ngÆ°á»i này.
Hàng loạt tiếng la thất thanh vang lên, tiếp theo tên áo trắng cÅ©ng nhÆ° mấy tên đồng bá»n Ä‘á»u ngã gục trên mặt đât chết cấp kỳ.
Nghe tiếng la, hai tên bị thÆ°Æ¡ng trong xe cÅ©ng gượng nhá»m dậy vạch màn che ra xem thì lập tức hai ám khí của ngÆ°á»i kia bay ghim vào ngay.
Thế là chỉ trong ánh chá»›p, cả bá»n chết ngay lập tức.
Bùi KhÆ°Æ¡ng bàng hoàng chÆ°a lên tiếng há»i, thì ngÆ°á»i má»›i đến cất tiếng nói vá»›i chàng:
– Ồ! Lại được tái ngộ với Bùi đại nhân.
Bùi KhÆ°Æ¡ng miá»…n cưởng đáp lá»i:
– Tưởng ai, té ra Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh. Cá hạ đến đây có việc gì thế?
Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh cÆ°á»i đáp:
– Cũng có chút việc riêng của Hắc Long Bang.
Bùi KhÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i:
– Ủa! Ngày trước các hạ chính là cánh tay mặt của Hướng Bang chủ Kim Kê Bang, sao lại phục vụ cho Hắc Long Bang?
Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh mỉm cÆ°á»i đáp:
– Cũng chẳng qua, tôi có chỗ quen thân với Hắc Long bang chủ nên đực tín nhiệm, trong khi Kim Kê Bang đổi chủ nên tôi gia nhập vào Hắc Long Bang.
Bùi KhÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp đáp lá»i thì Hồ DÆ° Khánh tiếp:
– HÆ¡n nữa, Hắc Long Bang vừa má»›i chính thức hoạt Ä‘á»™ng thá»i gian rất gần đây thôi, nên vô tình Ä‘i ngang qua đây nghe nhóm ngÆ°á»i này dá»± tính vu khống cho cho Hắc Long Bang bắt cóc ngÆ°á»i của Bùi đại nhân là má»™t Ä‘iá»u không thể tha thứ được, nên tôi bất đắc dÄ© phải ra tay trừng trị.
Bùi Khương không muốn xen vào chuyện Hắc Long Bang giữa lúc này nên nói:
– Nhưng các hạ ra tay hơi nặng!
Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh đáp:
– Nếu không thế thì uy danh của Hắc Long Bang chưa hoạt động đã phải tai tiếng à? Nhất là đối với Bùi đại nhân nữa.
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy việc này dầu bá»n ngÆ°á»i bịt khăn trắng có thật là ngÆ°á»i của Hắc Long Bang hay không cÅ©ng quan trá»ng. Song có Ä‘iá»u bá»n chúng bị cÆ°á»›p là Ä‘iá»u thật, nên chàng phải cấp tốc đến nghÄ©a địa ấy tìm xem. NghÄ© vậy nên Bùi KhÆ°Æ¡ng nói:
– Vì có chút việc nên xin cáo từ các hạ!
Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh lại há»i:
– Bùi đại nhân đi đâu gấp vậy?
Bùi Khương thật tình đáp:
– Äi tìm kẻ cÆ°á»›p cô gái!
Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh nói:
– Nếu việc cần kíp xin đại nhân tự tiện.
Bùi Khương chào xong là thoát đi nhanh.
Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh nhìn theo chàng rồi mỉm cÆ°á»i bí mật lẩm nhẩm:
– Bùi Khương! Ngươi sẽ thấy ...
Vừa nói, hắn cũng vừa chạy biến đi mặc cho mấy xác chết và chiếc xe ngựa nằm giữa lộ này.
hết: H?i 27, xem tiếp: H?i 28
Tài sản của danangcity

  #29  
Old 05-06-2008, 05:55 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
H?i 28

Gặp Bạn Trong Cơn Nguy Khốn




Sau khi rá»i nÆ¡i bến đò sông Giang, Bùi KhÆ°Æ¡ng cứ băng mình chạy nhanh.
Chàng tin chắc là sá»± việc bá»n ngÆ°á»i bịt khăn trắng kia quả thật có bị cÆ°á»›p nên cứ chạy nhÆ° tên bắn, chỉ chốc lát đã vượt hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng. Quả thật bên Ä‘Æ°á»ng có má»™t nghÄ©a trang, cây cối rậm rạp.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng theo ánh trăng, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh bốn phía. Quang cảnh thật lạ lùng. Từng nấm mồ hoang nhô lên ẩn hiện dÆ°á»›i những gốc cây tùng màu Ä‘en sẩm. Những gốc cây chập chùng nhÆ° muôn ngàn bóng ma Ä‘ang sừng sững trong cõi thâm u. Cái cảnh quang vắng ấy khiến ngÆ°á»i ta cho đó là má»™t thế giá»›i ma quá»·, chứ không phải thế giá»›i của loài ngÆ°á»i.
Nhìn kỹ bên Ä‘Æ°á»ng, Bùi KhÆ°Æ¡ng nhận thấy có rất nhiá»u vết máu, cây cá» bị đạp ngã, chứng tá» nÆ¡i đây vừa trải qua má»™t cuá»™c tá»­ chiến khủng khiếp. Chàng nhìn trăng thở dài lẩm bẩm:
– Viên Tố Châu chắc đã bị chúng cÆ°á»›p giật nÆ¡i đây và bắt Ä‘i rồi. NhÆ°ng chúng dẫn nàng Ä‘i đâu? Hai vị hòa thượng kia là ai, ở chùa nào? Ôi! Trá»i cao đất rá»™ng, trong thế gian biết bao nhiêu chùa chiá»n, làm sao tìm cho ra manh mối hai tên ác tăng đã bắt cóc Viên Tố Châu?
Chàng ngao ngán nói thầm tiếp:
– Còn Kỳ muội lại lạc vỠđâu? Thật là rắc rối!
Dẫu Bùi KhÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i thông minh đến đâu Ä‘i nữa, thì trong hoàn cảnh này cÅ©ng không có phÆ°Æ¡ng pháp nào làm sáng tá» má»™t tia hy vá»ng được.
Chàng suy nghĩ mãi, đầu óc rối loạn, bao nhiêu sầu nhớ dâng lên trong tâm khảm, chàng sững sỠđứng giữa nghĩa trang vắng lạnh cả hàng giỠmà vẫn không hay biết gì cả.
Chàng ngẩn đầu nhìn trăng, thấy vừng trăng mÆ¡ màng giữa khoảng trá»i xanh, chẳng khác nào má»™t chiếc thuyá»n con trôi trong biển cả.
Bá»—ng nhiên, từ xa vá»ng lại má»™t tiếng kêu lạc loài của giống chim ăn đêm.
Tiếng kêu nghe bi thảm quá, nhÆ°ng cÅ©ng làm cho chàng sá»±c tỉnh, nhìn lại toàn thân đã đẫm Æ°á»›t hÆ¡i sÆ°Æ¡ng và trá»i đã hết canh năm, bóng bình minh đã ừng sáng ở chân trá»i.
Chàng định đến Kinh Bắc để tìm Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu, nhÆ°ng ý định ấy bây giá» không còn nữa, vì chàng biết rằng Hắc Long Bang rất phức tạp, ngay cả sá»± kiện vừa rồi chàng gặp Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh thì cÅ©ng đủ biết nếu ngÆ°á»i bịt mặt khăn trắng nói thật thì bá»n Hắc Long Bang chỉ bắt Viên Tố Châu, và Äàm Tiểu Kỳ ở đâu?
NhÆ°ng nếu ngÆ°á»i bịt khăn trắng là ngÆ°á»i của Hắc Long Bang thì tại sao Äá»™c Kỳ Hồ DÆ° Khánh lại ra tay hạ sát chúng nhÆ° vậy?
Äàm Tiểu Kỳ tìm không thấy được má»™t dấu tích và Viên Tố Châu thì vẫn còn mịt má».
Rồi chàng nghÄ© đến ngÆ°á»i bạn đến viết mấy chữ trên bàn trong quán ăn mấy ngày trÆ°á»›c là ai? Chẳng lẽ Âu DÆ°Æ¡ng Thù? Vì nếu Âu DÆ°Æ¡ng Thù thì tại sao lại cao niên nhÆ° tên tá»­u bảo đã nói. Còn nếu chẳng phải là Âu DÆ°Æ¡ng Thù thì ngÆ°á»i nào biết vụ mất tích ấy mà Ä‘i theo dõi. NhÆ°ng tại sao Âu DÆ°Æ¡ng Thù không gá»i chàng dậy mà viết mấy chữ rồi Ä‘i ngay?
Không biết bao nhiêu câu há»i, bao nhiêu vấn đỠđến vá»›i chàng, thật là phức tạp vô cùng.
Chàng lững thững bÆ°á»›c ra khá»i nghÄ©a trang và rồi má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n.
NhÆ°ng Ä‘i Ä‘á»™ ba bốn dặm chàng lại ngừng bÆ°á»›c tá»± há»i:
– Ta đi vỠđâu bây gi�
Há»i mà không thể trả lá»i nên chàng lại trợn mắt đứng đó nhÆ° má»™t pho tượng.
Bây giá» mặt trá»i dần dần lên cao. Ãnh nắng dìu dịu chiếu xuống ngập tràn cả vÅ© trụ. Cảnh hãi hùng của đêm khuya đã biến mất. Chàng bình tÄ©nh nhìn quanh tìm phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng rồi nhủ thầm:
“Ta phải tìm dò má»™t ít tin tức vá» Hắc Long Bang hẳn rồi hành Ä‘á»™ng. HÆ¡n nữa tuy ta ngày nay là Tổng thủ lãnh của Lục Lâm Giang Nam, song cÅ©ng chÆ°a có nhiá»u ngÆ°á»i biết mặt, há» chỉ nghe đồn thôi, nên cÅ©ng dá»… bá» cho ta hành Ä‘á»™ng.â€.
NghÄ© vậy nên chàng phóng ngÆ°á»i vá» nÆ¡i thị trấn gần đó nhất để dò la tìm tin tức cần thiết.
Äã hai ngày qua, Bùi KhÆ°Æ¡ng đã ráo riết tìm dò tin tức, nên đã biết những Ä‘iá»u quan trá»ng trong võ lâm, mà vì trong suốt thá»i gian chàng đánh cá vá»›i Lãnh Cúc Song Má»™c nên không hiểu chuyện bên ngoài. GiỠđây chàng đã hiểu mà càng hiểu thì càng thấy lo ngại vô cùng. Bởi vì Hắc Long Bang đã thành hình và đã hoạt Ä‘á»™ng mạnh mẽ, nhÆ°ng chÆ°a biết bên trong của bang phái này nhằm mục đích gì.
Tuy nhiên, có nhiá»u lá»±c lượng cÅ©ng nhÆ° những tay đại ma đầu từ lâu vắng bóng giỠđây lại đã xuất hiện, nhÆ°ng mục đích của há», Bùi KhÆ°Æ¡ng chÆ°a biết rõ được. Có má»™t Ä‘iá»u là những nhân vật má»›i xuất hiện này Ä‘á»u không biết mặt Bùi KhÆ°Æ¡ng mà chỉ nghe biết tên Bùi đại nhân mà thôi. Song, có vẻ há» rất lÆ°u ý ba chữ «Bùi đại nhân», không biết ác ý hay thiện. Há» cÅ©ng thÆ°á»ng bàn tán:
– Không biết Bùi đại nhân võ công cao cÆ°á»ng đến mức nào?
Hay lại thắc mắc:
– Bùi đại nhân chẳng lẽ chỉ thụ huấn Lãnh Cúc Song Má»™c mà đã có bản lãnh cao cÆ°á»ng hÆ¡n luôn cả Long Hình Bát Chưởng sao?
NhÆ°ng Bùi KhÆ°Æ¡ng biết đâu rằng chính những lá»i này là nguồn há»a cho chàng. Bởi vì những tay đại ma đầu Ä‘ang thắc mắc không biết Bùi KhÆ°Æ¡ng có há»c được võ công của má»™t bí kíp nào hay không?
Nếu há» biết chàng há»c hết pho «Hải Thiên Bí Lục» thì nào hỠđể cho chàng yên nhÆ° vậy? Và có lẽ mục đích chính của những vụ bắt cóc hai ngÆ°á»i bạn gái của chàng cÅ©ng không ngoài mục đích ấy.
Bùi Khương tổng hợp tin tức ấy rồi tự nhủ:
“Ta phải tìm cho ra manh mối hai nàng Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu là biết ngay ý đồ của chúng.â€.
Nhưng chàng lại nghĩ:
“NhÆ°ng tại sao Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu lại không cùng bị bắt má»™t lượt?â€.
Rồi chàng quyết định:
“Hai ngày qua nữa rồi, đêm nay ta ra ngoài thị trấn này để dò la Ká»· Hà Miếu xem sao. Vì nghe nÆ¡i đây lắm chuyện lạ lùng lắm.â€.
Quyết định vậy rồi, Bùi KhÆ°Æ¡ng chỠđến đêm xuống liá»n tung mình Ä‘i khá»i khách sạn, sau khi để lại số bạc trả tiá»n phòng, chàng Ä‘i vun vút trong bóng đêm nhắm hÆ°á»›ng Ká»· Hà Miếu lÆ°á»›t tá»›i.
Äi được chừng mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng thì thấy ngôi cổ miếu trÆ°á»›c mặt, nhÆ°ng chỉ còn là đống tro tàn và có lẽ là ngôi cổ miếu này vừa má»›i bị đốt cách đây không lâu vì trong những đống tro lá»›n có vài đóm lá»­a bập bùng.
Bùi Khương cảm thấy hết sức lạ lùng.
Chàng suy nghÄ© mãi cÅ©ng không tìm được câu giải đáp, nên Bùi KhÆ°Æ¡ng lại rá»i Ká»· Hà Miếu mà thoát Ä‘i.
Chàng Ä‘i má»™t lúc khá lâu, không biết đã Ä‘i được bao nhiêu dặm Ä‘Æ°á»ng, chợt chàng nghe tiếng la thánh thót của má»™t ngÆ°á»i con gái nhÆ° là bị hà hiếp.
Tiếng la lại trỗi lên lần nữa, Bùi Khương không nhịn được nên băng mình vỠhướng phát ra tiếng kêu đó.
Chàng đến thật nhẹ nhàng rồi nhìn vào ngÆ°á»i con gái Ä‘ang cất tiếng la thì chàng phải giật mình vì nàng là Hồng Phi Yến con gái của má»™t tiêu đầu đã bị ngÆ°á»i bịt mặt giết và được Long Hình Bát Chưởng Ä‘em vá» nuôi, rồi sau đó lại Ä‘Æ°a nàng ta cùng vá»›i sÆ° huynh của nàng là Tống PhÆ°á»›c Hải đến má»™t phân cuá»™c của Phi Long.
Hồng Phi Yến và Tống PhÆ°á»›c Hải đã thầm yêu nhau nhÆ°ng vì sá»± nghiệp chÆ°a đạt nên vẫn là đôi tình nhân mà thôi. Mà cả hai ngÆ°á»i này và Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u hết sức thân mật lúc còn ở cùng Phi Long Tiêu Cuá»™c. HỠđã thÆ°Æ¡ng mến nhau rất má»±c song không thể cãi lại quyết định của Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh khi Ä‘Æ°a hỠở xa nhau.
GiỠđây vừa thấy Hồng Phi Yến, Bùi Khương thấy mừng rỡ vô cùng.
NhÆ°ng vừa lúc ấy thì thấy má»™t ngÆ°á»i áo Ä‘en bịt mặt Ä‘ang vung tay nhanh nhÆ° chá»›p đánh tạt vào miệng nàng má»™t cái, và Ä‘Æ°a tay nắm lấy Quan tiết huyệt của nàng, định Ä‘Æ°a tay đập chết nàng.
Äá»™t nhiên tên áo Ä‘en bịt mặt phải lạng ngÆ°á»i sang má»™t bên để tránh né, vì cảm thấy má»™t luồng gió mạnh từ trên đập xuống nhằm vào ngÆ°á»i hắn. NgÆ°á»i bịt mặt định thần nhìn kỹ, thấy ngÆ°á»i vừa Ä‘á»™t kích hắn là má»™t thiếu niên, vẻ mặt tuấn tú, mặc áo màu xanh. Hắn khá»±ng lại kêu lên kinh ngạc:
– Ồ! Bùi đại nhân.
NhÆ°ng hắn chỉ có thốt có vậy, vá»›i má»™t giá»ng hết sức kinh ngạc nhÆ°ng rồi lại im lặng ngay.
Bùi KhÆ°Æ¡ng liếc nhìn Hồng Phi Yến, khẽ cau mày rồi lại nhìn sang ngÆ°á»i bịt mặt cÆ°á»i gằn nói:
– Các hạ biết tại hạ à?
NgÆ°á»i bịt mặt nhÆ° lúng túng nói:
– Ờ ... Ờ ... Bùi đại nhân danh trấn thiên hạ ai ai mà chẳng biết?
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy vậy liá»n há»i:
– Tại sao các hạ lại hành động đê hèn áp chế một cô gái như thế này, mà các hạ là ai mà phải bịt mắt như vậy?
NgÆ°á»i bịt mặt cÆ°á»i hăng hắc đáp:
– Bùi đại nhân không nên há»i nhiá»u và cÅ©ng không nên xen vào vụ này.
Vừa nói dứt là hắn rút kiếm ra lẹ nhÆ° chá»›p và liá»n tay đâm má»™t chiêu vào giữa ngá»±c Bùi KhÆ°Æ¡ng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng chỉ lách nhẹ má»™t cái đủ cho thanh kiếm sát tà áo Ä‘i qua rồi nhanh nhẹn Ä‘iểm vào cánh tay cầm kiếm của ngÆ°á»i bịt mặt này.
Tên này thấy nguy hiểm liá»n xoay ngang má»™t vòng thoát khá»i ngá»n đòn của Bùi KhÆ°Æ¡ng trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nhếch mép cÆ°á»i ngạo nghá»…, định truy sát đối phÆ°Æ¡ng nhÆ°ng nào ngá» má»›i quay mặt lại đã loáng thấy Tống PhÆ°á»›c Hải nhÆ° má»™t xác chết nằm im dÆ°á»›i đất, những viên đá đắp đầy hai chân lên đến bụng. Bùi KhÆ°Æ¡ng kinh hãi vô cùng, quên mất địch nhân trÆ°á»›c mắt.
NhÆ°ng ngÆ°á»i bịt mặt kia hình nhÆ° cÅ©ng chá» cÆ¡ há»™i này, liá»n quay ngÆ°á»i phóng chạy nhÆ° bay.
Bùi KhÆ°Æ¡ng không cần quan tâm đến địch nhân mà vá»™i Ä‘Æ°a chân quét sạch đá trên mình Tống PhÆ°á»›c Hải rồi cúi xuống xốc chàng lên, hai chân nhún má»™t cái đã nhảy ra khá»i hốc đá.
Bấy giá» Hồng Phi Yến má»›i chạy đến nÆ¡i, nàng ngỡ ngàng mừng rỡ nghẹn ngào gá»i:
– Trá»i! KhÆ°Æ¡ng huynh. Äã lâu quá, nay gặp KhÆ°Æ¡ng huynh, nếu không ...
Nàng nói đến đây đã bật khóc thành tiếng.
Bùi Khương cũng xúc động nói:
– Ồ! Yến cô nương chắc là chuyện này cũng dài dòng lắm phải không?
May gặp đây mừng quá.
Rồi chàng nhìn Tống Phước Hải nói tiếp:
– GiỠđây, cần phải cấp cứu Hải huynh trước đã, rồi chúng ta sẽ cùng hàn huyên, nếu chậm trễ sẽ nguy cho Hải huynh.
Hồng Phi Yến thấy Tống Phước Hải nằm sóng rượt trong lòng Bùi Khương nên nàng giật mình nín bặt.
Bùi Khương đặt Tống Phước Hải nằm xuống đất, áp tai vào ngực lắng nghe một lúc. Nét mặt của Bùi Khương mỗi lúc một khẩn trương và lo lắng.
Hồng Phi Yến từ khi trông thấy Tống PhÆ°á»›c Hải, chẳng nói được má»™t câu, mở to đôi mắt nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘ang chữa bịnh cho chàng. Nét mặt của Hồng Phi Yến cứ theo nét biến đổi của Bùi KhÆ°Æ¡ng mà dòng lệ tá»± nhiên tuôn trào xuống Æ°á»›t má nàng. Äến khi nghe Bùi KhÆ°Æ¡ng thở dài lo lắng, thì nàng liá»n há»i:
– Khương huynh, bệnh của Hải huynh nặng lắm phải không? Có thể chữa được không? Xin Khương huynh cố giúp cho.
Bùi Khương quanh nhìn Hồng Phi Yến nói:
– Yến cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng đừng quá bi lụy, tuy Hải huynh của cô nÆ°Æ¡ng không những bị thÆ°Æ¡ng nặng mà còn bị ngÆ°á»i ta hạ Ä‘á»™c thủ. Sợ khó chữa được.
Hồng Phi Yến rú lên:
– Sao? Khương huynh bảo Hải ca ca của tiểu muội không sống được sao?
Bùi Khương lắc đầu đáp:
– Việc ấy chưa thể quả quyết được.
Hồng Phi Yến lại há»i:
– NhÆ°ng có hy vá»ng cứu được không?
Bùi KhÆ°Æ¡ng cố làm ra vẻ tá»± nhiên để trấn tÄ©nh Phi Yến, nhÆ°ng trong thá»±c tâm chàng hết sức lo cho bệnh thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i bạn chàng, nên chàng thản nhiên đáp:
– Bệnh tình của Hải huynh thật trầm trá»ng, giỠđây Ä‘iá»u cần thiết là chúng ta hãy tìm má»™t nÆ¡i tÄ©nh mịch, để tôi tìm ra phÆ°Æ¡ng pháp chữa trị cho Hải huynh.
Hồng Phi Yến nhìn quanh há»i:
– Nơi đây không được sao? Còn phải tìm kiếm nơi khác?
Bùi Khương đáp:
– Chúng ta phải tìm má»™t nÆ¡i vắng vẻ, có thể tránh được mÆ°a nắng tạm thá»i, bởi vì bệnh này không phải má»™t thá»i gian ngắn mà khá»i. Yến cô nÆ°Æ¡ng hãy nhanh lên, nếu không trá»… mất.
Hồng Phi Yến nét mặt như cành hoa héo, nói:
– Nếu thật Hải ca mà chết đi, tiểu muội chắc cũng không sống được bao lâu!
Hồng Phi Yến nói một cách tự nhiên, không có vẻ gì gượng gạo cả.
Bùi KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng chợt nhá»› đến mối tình của và Äàm Tiểu Kỳ. Rồi lo lắng không biết giá» nàng lạc ở phÆ°Æ¡ng nào. Bùi KhÆ°Æ¡ng lại há»i:
– Mà tại sao Hải huynh bị như thế này?
Hồng Phi Yến đáp ngay:
– Tiểu muá»™i và Hải ca ca đã rá»i Phi Long Phân Cuá»™c để đến Giang Nam tìm gặp KhÆ°Æ¡ng huynh vì đã nghe KhÆ°Æ¡ng huynh Ä‘ang đối đầu vá»›i Long Hình Bát Chưởng để trả thù. Và nhÆ° vậy thì chính Long Hình Bát Chưởng cÅ©ng là kẻ thù của tiểu muá»™i và Hải ca ca nên chúng tiểu muá»™i má»›i định Ä‘i tìm KhÆ°Æ¡ng huynh là vậy.
Nàng ngừng một chốc rồi tiếp:
– Äến đêm hôm qua, Hải ca ca bảo có hẹn vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn, và bảo tiểu muá»™i đợi ở khách sạn.
Nói đến đây nét mặt nàng có vẻ hoảng hốt nói tiếp:
– NhÆ°ng đến gần sáng chàng ta má»›i thất thiểu vá» phòng và ngã lăn ra bất tỉnh, chẳng nói được lá»i nào. Tiểu muá»™i thấy nguy, nên liá»n bồng Hải ca ca Ä‘i tìm thuốc nhÆ°ng vẫn vô phÆ°Æ¡ng cứu trị.
Nàng nhìn lối mòn đến hóc đá nói tiếp:
– Cho đến lúc tối, tiểu muá»™i lại đối đầu vá»›i mấy tên áo Ä‘en bịt mặt, và đã chiến đấu vá»›i chúng, hạ được mấy tên, nhÆ°ng sau đó tên bịt mặt khác lại chạy đến, tên này võ công cao cÆ°á»ng quá nên tiểu muá»™i không chống cá»± lại, nên hắn ức hiếp tiểu muá»™i ...
Nàng lại khóc rồi nói:
– Hắn bắt Hải ca ca bỠvào hốc đá để từ từ bỠđá lấp sống, nếu tiểu muội không ưng thuận cùng hắn ...
Nàng nói đến đây quay nhìn Bùi Khương hổ thẹn tiếp:
– Trong khi tiểu muá»™i tuyệt vá»ng hoàn toàn thì may mắn có KhÆ°Æ¡ng huynh đến cứu. Thật Æ¡n này ...
Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n xua tay nói chận:
– Yến cô nÆ°Æ¡ng đừng Ä‘á» cập tá»›i Æ¡n nghÄ©a gì cả. Chúng ta Ä‘á»u là ngÆ°á»i thân cả. Sống chết có nhau, chỉ mắc mÆ°u Long Hình Bát Chưởng mà phải Ä‘oạn trÆ°á»ng.
Tiếng suối róc rách xa dần khi hai ngÆ°á»i lầm lÅ©i bÆ°á»›c Ä‘i. CÆ¡n gió thì thào nhÆ° thông cảm cho tâm tÆ° má»—i ngÆ°á»i.
Äi được má»™t lúc, Bùi KhÆ°Æ¡ng đặt Tống PhÆ°á»›c Hải nằm trên má»™t tảng đá bằng phẳng rồi nói vá»›i Hồng Phi Yến:
– Äể tôi đả thông mấy kinh mạch cho Hải huynh vì chất thuốc lúc nãy tôi cho uống đã thấm rồi, nhÆ° vậy má»›i giữ cho Hải huynh được nhiá»u phần yên bình hÆ¡n.
Hồng Phi Yến chỉ lá»™ nét cảm Æ¡n ngÆ°á»i bạn mà chẳng nói được lá»i nào, vì lá»i nói lúc này hình nhÆ° không đủ để diá»…n đạt chân tình của nàng được. Nàng vẫn đứng nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘ang truyá»n công cho Tống PhÆ°á»›c Hải.
NhỠđã uống thuốc và được nguyên khí của Bùi Khương dắt dẫn, nên qua một lúc Tống Phước Hải dần dần tỉnh lại.
Tống PhÆ°á»›c Hải chầm chậm mở mắt, thấy mình Ä‘ang nằm trong lòng ngÆ°á»i bạn chí thân là Bùi KhÆ°Æ¡ng, sau bao ngày xa cách nên muốn tung mình đứng lên, nhÆ°ng toàn thân không cá»­ Ä‘á»™ng được. Chàng vùng vẫy hai ba cái cÅ©ng chẳng ăn thua gì cả.
Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i thông cảm nói:
– Chân khí của Hải huynh đã hao hết, còn bị kẻ địch ngầm hạ độc thủ. Hãy nằm im đi, đừng nói gì cả, đừng vùng vẫy, đợi đệ đả thông tám kinh mạch rồi sau đó chúng ta hãy nói cũng chưa muộn.
Tống Phước Hải hình như quá cảm kích, liếc nhìn Bùi Khương một cái rồi gật đầu quay sang nhìn Hồng Phi Yến đang lặng lẽ nhìn chàng lo lắng.
Hồng Phi Yến thấy Tống PhÆ°á»›c Hải hồi tỉnh, mừng rỡ bÆ°á»›c lại bên chàng, lắc đầu nói nhá»:
– Hải ca, KhÆ°Æ¡ng huynh không muốn ca ca nói chuyện, nhÆ°ng tiểu muá»™i biết ca ca có rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i tiểu muá»™i.
Tống PhÆ°á»›c Hải không còn đủ sức để gật đầu, chỉ cố cÆ°á»i nhẹ thật héo hắt.
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy Tống PhÆ°á»›c Hải được chàng truyá»n hÆ¡i đã hồi tỉnh, nên chàng lập tức ngầm vận công để đả thông kinh mạch cho Tống PhÆ°á»›c Hải. Vì Bùi KhÆ°Æ¡ng biết rằng nếu không kịp thá»i đả thông kỳ kinh bát mạch của Tống PhÆ°á»›c Hải, thì chỉ trong khoảnh khắc, Tống PhÆ°á»›c Hải sẽ hôn mê bất tỉnh ngay, nên chàng chẳng có thì giá» giải thích cho Hồng Phi Yến rõ.
Bùi Khương đặt Tống Phước Hải nằm thẳng ra, đưa tay tăng nội lực để đả thông kỳ kinh bát mạch. Hai tay Bùi Khương quạt liên hồi, làm tà áo Tống Phước Hải không ngừng lay động.
Bùi KhÆ°Æ¡ng môi mím chặt, mồ hôi rịn Æ°á»›t cả áo, nhá» giá»t xuống đôi tay Ä‘ang quạt cho Tống PhÆ°á»›c Hải, hÆ¡i thở của Bùi KhÆ°Æ¡ng má»—i lúc má»™t dồn dập. Qua má»™t lúc lâu, Bùi KhÆ°Æ¡ng má»›i dừng tay, nhắm mắt ngồi nghỉ.
Tống PhÆ°á»›c Hải đã được Bùi KhÆ°Æ¡ng vận công đã thông bát mạch, tức thá»i cÆ¡ năng hồi phục, chàng vùng ngồi dậy. Tống PhÆ°á»›c Hải nhìn thấy Bùi KhÆ°Æ¡ng sắc mặt Ä‘ang đổi ra trắng bạch, hai mắt nhắm nghiá»n, miệng hé mở, hÆ¡i thở dồn dập nhÆ° đã mệt lắm rồi. Tống PhÆ°á»›c Hải ngÆ¡ ngẩn ngồi thừ ra đó, nhìn ngÆ°á»i bạn cách xa từ mấy năm qua, nhÆ°ng chẳng có cảm tưởng rõ rệt. Bổng chàng ta, đôi mắt sáng lên, miệng mấp máy:
– Ta ... ta không ngá» ... Sao ngÆ°Æ¡i lại ... ngầm hạ Ä‘á»™c thủ ... Ha! Ha! Thật ta không ngá»! Thật ta không ngá» ...
Tiếng nói của chàng ta má»—i lúc má»—i lá»›n dần, rồi chàng ta bá»—ng bật tiếng cÆ°á»i rá»™ lên. Tiếng cÆ°á»i vang lên nhÆ° chá»c vào tai, làm Ä‘á»™ng cả núi rừng ...
Tống PhÆ°á»›c Hải cứ thế mà cÆ°á»i mãi, cÆ°á»i nhÆ° những kẻ chÆ°a bao giỠđược cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i má»—i lúc má»™t man dại nhÆ° má»™t kẻ mất trí.
Hồng Phi Yến kinh hoàng thét há»i:
– Hải ca! Ca ca cÆ°á»i gì vậy?
Tống PhÆ°á»›c Hải Ä‘á»™t nhiên im bặt, nét mặt thẫn thá», vụt đứng lên, nghiêng qua nhào lại, nhÆ° ngÆ°á»i say rượu, lững thững bÆ°á»›c Ä‘i.
Hồng Phi Yến càng kinh sợ kêu lên:
– Hải ca! Ca ca không còn nhận ra tiểu muội và Khương huynh sao?
Vừa nói, nàng vừng tung mình nhãn đến chận Tống PhÆ°á»›c Hải lại, mặt đầy nÆ°á»›c mắt há»i:
– Hải ca ca! Sao ca ca lại bỠtiểu muội mà định đi đâu thế?
Tống Phước Hải đôi mắt như ngây dại nhìn Hồng Phi Yến một cái, rồi thẫn thỠbước đi, hình như chẳng biết Hồng Phi Yến là ai cả.
Hồng Phi Yến quá sốt ruá»™t, Ä‘Æ°a tay chận Tống PhÆ°á»›c Hải giá»ng nghẹn ngào nói:
– Hải ca ca! Tại sao ngày nay ca ca lại có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế này? Tại sao ca ca nhẫn tâm rá»i bá» tiểu muá»™i?
Hồng Phi Yến còn định nói nữa, nhưng bên tai nàng đã vang lên tiếng nói của Bùi Khương:
– Yến cô nương! Không phải Hải huynh bỠcô nương đâu mà Hải huynh đã bị điên loạn rồi.
Hồng Phi Yến đôi mắt trợn ngược kinh ngạc ồ một tiếng nói:
– Sao? Hải ca ca điên rồi sao?
Bùi KhÆ°Æ¡ng gật đầu giá»ng buồn bã nói:
– Äúng vậy! Hải huynh đã bị ngÆ°á»i ta dùng công phu thâm Ä‘á»™c đả thÆ°Æ¡ng các bá»™ phận trá»ng yếu và Thiên Linh huyệt làm cho thần trí rối loạn. Bây giá» chúng ta hãy tìm má»™t ngôi nhà nào gần đây để cho Hải huynh tịnh dưỡng vài ngày tôi má»›i có thể đủ thá»i gian kiểm xem Hải huynh bị Ä‘iểm thÆ°Æ¡ng vá» môn nào.
Hồng Phi Yến thương cảm quá, nên ôm chầm lấy Tống Phước Hải than:
– Hải ca ca Æ¡i! Ca ca hiá»n lành nhÆ° thế này mà sao gặp lắm chuyện thê thảm vậy?
Nàng ôm chặt Tống PhÆ°á»›c Hải khóc nhÆ° mÆ°a. Khuôn mặt kiá»u diá»…m của nàng chứa đầy bi thảm.
Tống PhÆ°á»›c Hải tuy được Bùi KhÆ°Æ¡ng đả thông kinh mạch nhÆ°ng ná»™i phủ bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, thấy Hồng Phi Yến ôm chặt mình thì hoảng sợ, nhÆ°ng không làm sao mà vùng vẫy ra được.
Bùi Khương đưa tay điểm nhẹ vào huyệt đạo làm cho Tống Phước Hải mê đi, rồi nói với Hồng Phi Yến:
– Yến cô nương đừng khóc nữa! Cô nương hãy bồng Hải huynh lên, chúng ta tìm nơi nào có thể tránh mưa nắng, để nghĩ cách chữa thương cho Hải huynh.
Hồng Phi Yến không khóc nữa nhÆ°ng tiếng rất nghẹn ngào vẫn còn thỉnh thoảng ú á»› trong cổ há»ng. Nàng giÆ¡ tay áo chùi sÆ¡ lên mặt rồi bế Tống PhÆ°á»›c Hải.
Thế là cả hai lên Ä‘Æ°á»ng, không biết đã băng qua bao nhiêu đồi núi.
Trong thá»i gian này, Hồng Phi Yến cÅ©ng có há»i vá» hai nàng Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu cÅ©ng nhÆ° Long Hình Bát Chưởng Äàm Minh nhÆ°ng Bùi KhÆ°Æ¡ng chỉ nói má»™t cách đại khái.
Chàng chỉ bảo Äàm Minh đã chết vì có kẻ giết lão. Vá» Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu chàng chỉ nói hai nàng này không biết đã lÆ°u lạc nÆ¡i đâu, chàng chÆ°a gặp lại chá»› không Ä‘á» cập thá»±c sá»± trÆ°á»ng hợp của hai nàng ấy. Vì Bùi KhÆ°Æ¡ng nghÄ© rằng có nói Ä‘i nữa Hồng Phi Yến càng lo lắng mà chẳng ích gì, thì hãy cứ để nàng lo cho Tống PhÆ°á»›c Hải cÅ©ng đủ làm nàng nát lòng rồi.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i không biết đã bao lâu, băng qua bao nhiêu đồi núi.
Nắng chiá»u đã phản chiếu qua những tảng tuyết trên đỉnh non cao, tá»a ra má»™t vùng ánh sáng tá»± hào quang.
Hồng Phi Yến thấy cảnh ấy dừng lại nói:
– KhÆ°Æ¡ng huynh! Äừng Ä‘i nữa!
Bùi Khương ồ một tiếng ngạc nhiên, nhìn sang Hồng Phi Yến để xem nàng nói gì.
Gió chiá»u thổi tung tá áo trắng và những sợi tóc xòa trên trán Hồng Phi Yến bay phất phá»›i. Nàng đứng nghiêm chỉnh, môi nàng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i héo hắt, mắt nhìn ánh nắng sắp tàn chầm chậm nói:
– Vần thái dÆ°Æ¡ng sắp gác đồi non. TrÆ°á»›c lúc chiá»u tàn thÆ°á»ng má»™t cảnh đẹp và hùng vÄ©. NhÆ°ng ...
Nói đến đây, Hồng Phi Yến lại trở vỠvới trạng thái im vắng xa xăm.
Trước cảnh đó, Bùi Khương cũng cảm thấy lạnh mình, chàng lên tiếng đưa Hồng Phi Yến vỠthực tại:
– Yến cô nương, đối với bịnh tình của Hải huynh cô nương nhận thấy thế nào?
Hồng Phi Yến nói một cách rất tin tưởng:
– Tiểu muội rất tin tưởng Hải ca ca không thể nào chết được!
Bùi KhÆ°Æ¡ng rất thÆ°Æ¡ng cảm cho tình cảnh đôi uyên Æ°Æ¡ng này. Hai ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»u là bạn thân của chàng cả. Chàng đã suy nghÄ© má»i cách. Suốt Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng vừa qua, chàng Ä‘em tất cả những gì đã há»c được, suy nghÄ© tìm tòi. Rốt cuá»™c vẫn không tìm ra phÆ°Æ¡ng pháp cứu chữa cho Tống PhÆ°á»›c Hải.
Bùi Khương biết rõ lắm, nguyên khí của Tống Phước Hải đã hao hết. Trừ khi kỳ tích phát sinh, chứ nếu không chàng ta khó sống qua ba ngày. Lại nữa, sau khi bị thỠthương, Tống Phước Hải còn bị kẻ địch dùng một thứ nội gia công phu rất âm độc điểm thương vào huyệt mạch.
Tuy Bùi KhÆ°Æ¡ng đã tìm ra những huyệt mạch bị Ä‘iểm thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i Tống PhÆ°á»›c Hải, nhÆ°ng chẳng biết há» dùng công phu gì. Dù chàng không tiếc công lá»±c, cứ mÆ°á»i giỠđả thông kỳ kinh bát mạch cho Tống PhÆ°á»›c Hải má»™t lần, nhÆ°ng cÅ©ng có thể ngăn cản những huyết mạch bị thÆ°Æ¡ng khá»i biến hóa, kéo dài sinh mạng Tống PhÆ°á»›c Hải thêm được mấy ngày thôi.
Nhưng Bùi Khương có cố gắng và Tống Phước Hải có sống vài ngày, Bùi Khương cũng chẳng biết cách nào làm cho thần trí Tống Phước Hải tỉnh lại.
Hồng Phi Yến thấy Bùi KhÆ°Æ¡ng trầm ngâm tÆ° lá»±, mỉm cÆ°á»i nói:
– Hải ca ca nhất định là có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i tiểu muá»™i, mà những lá»i ấy chắc êm đẹp và thÆ¡ má»™ng lắm, cÅ©ng nhÆ° khi mặt trá»i sắp lặn có má»™t cảnh sắc mÆ¡ má»™ng huyá»n ảo vô cùng.
Bùi Khương an ủi nàng:
– Yến cô nÆ°Æ¡ng! Hãy Ä‘i gấp lên, đừng có nghÄ© ngợi viển vông, sợ Hải huynh có Ä‘iá»u gì thì ân hận lắm.
Hồng Phi Yến nhìn mặt trá»i dần khuất sau đỉnh núi tuyết, trên khuôn mặt hồn nhiên, hiá»n lành của nàng bá»—ng hiện ra những nét kỳ dị. Nàng châu mày cÆ°á»i bảo:
– Khương huynh, tiểu muội muốn nhỠKhương huynh một việc, không biết có được chăng?
Bùi Khương nhìn nàng đáp:
– Yến cô nÆ°Æ¡ng có việc gì cứ nói. Giữa chúng ta là chá»— bạn thân thiết đã bao lâu chÆ°a gặp, không ngá» hôm nay tái ngá»™ lại là ở trong hoàn cảnh này. Cô nÆ°Æ¡ng nhá» bất cứ Ä‘iá»u gì nếu việc đó có thể thá»±c hiện được thì tôi không để cho Yến cô nÆ°Æ¡ng phải thất vá»ng đâu.
Hồng Phi Yến Ä‘Æ°a mắt nhìn mấy chòm mây bạc Ä‘ang trôi lững lá», thở dài má»™t tiếng nói:
– Nếu Hải ca ca của tiểu muội chết đi thì Khương huynh làm ơn xây cho Hải ca ca một ngôi mộ đẹp nhé.
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy nàng đòi há»i lạ lùng, nên cÅ©ng chìu ý nói thật thà:
– Chắc không đến nỗi nào đâu, song nhỡ ra thì nếu Yến cô nương muốn thì chẳng những tôi làm cho Hải huynh một ngôi mộ đẹp còn đi tìm bằng được kẻ hãm hại Hải huynh để trả thù cho Hải huynh. Nhưng tôi tin rằng chuyện ấy sẽ không xảy ra.
Hồng Phi Yến nhÆ° không còn nghe thấy lá»i an ủi của Bùi KhÆ°Æ¡ng, mà nàng vẫn mÆ¡ màng nói tiếp:
– KhÆ°Æ¡ng huynh là má»™t ngÆ°á»i bạn tốt nhất đối vá»›i chúng tôi, chúng ta quen biết nhau từ lúc nhá». Bây giá» nếu KhÆ°Æ¡ng huynh đã hứa làm ngôi má»™ đẹp cho Hải ca thì tiểu muá»™i xin má»™t Ä‘iá»u ...
Bùi Khương còn ngơ ngác thì Hồng Phi Yến nói tiếp:
– Khương huynh xin hãy chôn tiểu muội cùng một mộ với Hải ca ca.
Bùi KhÆ°Æ¡ng ngÆ¡ ngẩn má»™t lúc rồi má»›i há»i:
– Yến cô nương ... muốn được chôn sống với Hải huynh sao?
Hồng Phi Yến lại cÆ°á»i hồn nhiên, nói thật bình thản:
– Tiểu muá»™i và Hải ca ca mà được gần nhau, tiểu muá»™i sẽ giúp cho ca ca của tiểu muá»™i nhiá»u việc lắm.
Bùi KhÆ°Æ¡ng thật tình xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c mối tình của nàng đối vá»›i Tống PhÆ°á»›c Hải mà chạnh nghÄ© cho bản thân chàng và Äàm Tiểu Kỳ. Chàng bồi hồi khuyên nhủ:
– Yến cô nương à, xin cô nương đừng nghĩ quấy nữa. Phải can đảm lên để phấn đấu mới được.
Hồng Phi Yến cÆ°á»i gượng:
– KhÆ°Æ¡ng huynh là ngÆ°á»i bạn tốt, đã hết lòng nhá»c sức vì chúng tôi, thật ...
Bùi Khương ngắt ngang nói:
– Yến cô nương cứ an tâm, đừng nghĩ suy gì nữa. Cuộc sống còn lắm chông gai, khó khăn mà ta phải vượt qua.
Hồng Phi Yến lắc đầu:
– KhÆ°Æ¡ng huynh nói chí phải, nhÆ°ng cứu cánh của má»™t con ngÆ°á»i đã mất thì còn nghÄ©a lý gì trong cuá»™c sống. Sống nhÆ° vậy cÅ©ng nhÆ° chết rồi.
Bùi KhÆ°Æ¡ng không muốn khÆ¡i sâu vấn Ä‘á», để cho nàng bi lụy thêm, nhìn bầu trá»i rối nói:
– Chúng ta Ä‘i thôi. Trá»i sắp tối rồi, chúng ta hãy tìm nÆ¡i tạm nghỉ trÆ°á»›c khi đêm đến.
Hai ngÆ°á»i lại băng mình trong im lặng, chẳng ai nói vá»›i ai má»™t lá»i. Hình nhÆ° há» Ä‘ang theo Ä‘uổi những suy tÆ° cho riêng há».
hết: H?i 28, xem tiếp: H?i 29
Tài sản của danangcity

  #30  
Old 05-06-2008, 06:00 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
H?i 29

Thiết Phiến Nho Sinh




Vầng kim ô đã lẩn mất đỉnh non cao tự lúc nào.
Giây phút chuyển tiếp giữa ngày và đêm nÆ¡i rừng đồi thật là cô tịch. Trong tiếng gió len qua kẽ lá xào xạc nhÆ° tiếng dạ thần hăm dá»a kẻ non gan. Má»™t vài cánh chim cô Ä‘Æ¡n chợt vá»™i vàng tìm chá»— ở.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lo ngại Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh. Chàng thấy nÆ¡i chân núi phía Bắc có mấy căn nhà ẩn hiện trong màn đêm. Chàng liá»n bảo Hồng Phi Yến:
– Chúng ta hãy đi nhanh đến nơi đó xin trú ngụ qua đêm.
Hồng Phi Yến chỉ gật đầu rồi nhanh bước bồng Tống Phước Hải lướt đi.
Bùi KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng liá»n nối bÆ°á»›c theo liá»n.
Vừa đến nÆ¡i, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u thấy quả có má»™t ngôi nhà tranh ẩn khuất sau chân núi đó.
Tuy là nhà tranh, nhÆ°ng rất chỉnh tá» trang nhã. Ngôi nhà gồm ba dãy theo hình tam giác, má»—i dãy có ba căn. Ở giữa là phòng khách, đèn thắp sáng choang, hai bên là phòng ngủ tối om. TrÆ°á»›c nhà trồng cây cao, trong sân trồng liá»u. Hai cánh cổng tre ná»­a khép ná»­a mở.
Bùi KhÆ°Æ¡ng quan sát địa thế, chung quanh ngôi nhà. Chàng thấy má»™t dãy núi vòng cung, bao bá»c ngôi nhà đó. LÆ°ng núi bằng phẳng. Hai đầu nhô lên, xa trông lại giống nhÆ° con cá»p Ä‘ang nằm vậy. Bất giác chàng khen thầm:
– Thế đất Phục Hổ LÄ©nh này thật hùng vÄ©. Chủ nhân nhà này chắc không phải hạng tầm thÆ°á»ng.
Có lẽ những con bạch hạc bay trên không trung đập gió ào ào làm kinh động chủ nhà. Nên sau tiếng mở cửa dưới ánh đèn sáng ùa ra, một nho sĩ bước ra.
Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn. Chàng trai đó khoảng ba mÆ°Æ¡i tuổi, đầu Ä‘á»™i mÅ© nho sinh, mình mặc áo dài, vẻ mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i.
Nho sinh đó nhìn Bùi Khương lộ vẻ kinh ngạc, nhưng phút chốc trở lại bình tĩnh ngay, hướng mắt nhìn sang Hồng Phi Yến, rồi quay nhìn mấy con bạch hạc vỗ cánh bay xa.
Chàng nho sinh chắp tay thi lá»…, mỉm cÆ°á»i nói:
– Xin lỗi, phải chăng nhị vị muốn tìm nơi tạm trú?
Bùi Khương chào đáp lễ rồi nói:
– Äúng nhÆ° vậy! Chúng tôi dám phiá»n ngài ...
Nho sinh áo tím chặn lá»i:
– Xin chớ quá bận tâm! Tệ trang được tiếp nhị vị quả là một hân hạnh lớn lao.
Bùi Khương lại nói:
– Ba huynh muội chúng tôi vì ham mê ngắm cảnh, nên lỡ bước không vỠkịp.
Chàng nho sinh chỉ mỉm cÆ°á»i, hÆ°á»›ng mắt nhìn Hồng Phi Yến há»i:
– NgÆ°á»i trong lòng cô nÆ°Æ¡ng áo trắng đó, phải chăng bị trá»ng thÆ°Æ¡ng?
Bùi KhÆ°Æ¡ng lúc nào cÅ©ng nói thật, nhÆ°ng vì hoàn cảnh mà quyá»n biến nói trá»›, nên khi nghe thÆ° sinh áo tím há»i vậy, chàng cảm thấy lúng túng, chÆ°a biết trả lá»i làm sao thì Hồng Phi Yến đã lên tiếng:
– á»’! Äúng thế! Ca ca của tôi bị trá»ng thÆ°Æ¡ng ...
Äã trót quyá»n biến nên Bùi KhÆ°Æ¡ng phải nói luôn, chặn lá»i của Hồng Phi Yến. Chàng nói:
– Chúng tôi gặp lại ngÆ°á»i thù hồi mấy năm trÆ°á»›c. SÆ° huynh tôi đối địch vá»›i chúng, bị chúng đả thÆ°Æ¡ng rất nặng. Ban đêm không tiện Ä‘i xa được.
Nho sinh áo tím cÆ°á»i nói:
– Nhị vị nếu muốn lưu lại đây để chữa bệnh cho vị sư huynh ấy xin cứ tự tiện. Cần ở lại bao lâu cũng được. Chỉ tiếc vùng này hoang vu, chẳng lấy gì đãi khách.
Nói xong chàng nho sÄ© lại mỉm cÆ°á»i, chắp tay má»i khách vào nhà.
Bùi KhÆ°Æ¡ng đã thầm lÆ°u ý từ trÆ°á»›c. Nhìn ngÆ°á»i nho sÄ© này, chàng biết ngay y là má»™t ngÆ°á»i có ná»™i công tinh thâm. Thỉnh thoảng y nhìn lên mặt Bùi KhÆ°Æ¡ng vá»›i vẻ tò mò, không hiểu lúc ấy y Ä‘ang nghÄ© gì? NhÆ°ng lá»i nói của y lại ôn hòa, nhã nhặn, không để lá»™ má»™t cữ chỉ nào nghi hoặc cả. Äiá»u đó chứng minh y là má»™t kẻ lịch lãm giang hồ.
Trong hoàn cảnh này lại gặp má»™t nhân vật cao siêu, quả thật Bùi KhÆ°Æ¡ng rất lo âu. NhÆ°ng Hồng Phi Yến trẻ ngÆ°á»i non dạ, đâu có biết được những gì nguy hiểm có thể xảy ra. Nàng Ä‘i vào nhà rất tá»± nhiên.
Từ mấy năm nay Bùi KhÆ°Æ¡ng lăn lá»™n giang hồ, nên đã có nhiá»u kinh nghiệm và nhất là sau vụ Long Hình Bát Chưởng chết Ä‘i, rồi Äàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu mất tích đã làm cho Bùi KhÆ°Æ¡ng dè dặt trong má»i trÆ°á»ng hợp và hay quyá»n biến là vậy, vá»›i sá»± quyá»n biến không có hại gì cho ai là được.
GiỠđây tuy cảm thấy e ngại, song đã vào đây chẳng lẽ cáo lui, hơn nữa biết tìm nơi nào trú ngụ qua đêm.
Chàng hÆ¡i phân vân thì nho sinh áo tím Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i đến căn phòng ngủ bên trái, đẩy cá»­a vào, cÆ°á»i bảo:
– Nhị vị tạm ở trong này. Tôi đi lấy lửa thắp đèn.
Nói rồi chàng nho sĩ lui ra ngay.
Bùi Khương thừa cơ khẽ bảo Hồng Phi Yến:
– Yến cô nÆ°Æ¡ng! NgÆ°á»i này tuy không có vẻ xấu. NhÆ°ng chúng ta cần phải Ä‘á» phòng, không thể Ä‘em chuyện của mình mà tá» thật vá»›i há» ...
Nói chÆ°a dứt, chàng đã nghe tiếng chân ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào cá»­a. Tiếp đó có tiếng chàng nho sinh vá»ng vào:
– Nhị vị đợi lâu quả nhỉ?
Rồi chàng ta lật đật đánh lá»­a, bÆ°á»›c đến nÆ¡i kệ thông kê gần cá»­a sổ, thắp lên má»™t ngá»n đèn dầu tá»a ánh sáng khắp phòng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng quan sát chung quanh, trong phòng chỉ vá»n vẹn có má»™t cái kệ thông bên cá»­a sổ, bốn ghế tre, má»™t cái giÆ°á»ng gá»— lá»›n. Trên giÆ°á»ng má»n gối xếp ngay ngắn. Phòng rá»™ng, vật ít, trông trống trải kém mỹ thuật, nhÆ°ng được quét dá»n rất sạch sẽ.
Hồng Phi Yến bÆ°á»›c đến bên giÆ°á»ng, đặt Tống PhÆ°á»›c Hải nằm xuống. Nàng cởi giầy cho chàng và kéo má»™t cái má»n bông phủ lên mình của Tống PhÆ°á»›c Hải.
Chàng nho sinh áo tím chầm chậm bÆ°á»›c lại bên giÆ°á»ng, nhìn Tống PhÆ°á»›c Hải, rồi lắc đầu nói:
– Sư huynh của nhị vị tuy thương thế rất nặng, nhưng thiên hạ còn có thuốc cứu được, chẳng qua ...
Hình nhÆ° biết mình đã lỡ lá»i, chàng nho sÄ© liá»n im lặng Ä‘Æ°a mắt nhìn ra cá»­a sổ.
Hồng Phi Yến nghe có thuốc chữa bênh được cho Tống PhÆ°á»›c Hải thì mừng rỡ và lại ngạc nhiên, trợn mắt há»i ngay:
– á»’! Äó là thuốc gì vậy thÆ°a các hạ?
Nho sinh nhìn sững Hồng Phi Yến ngẫm nghÄ© mà không lên tiếng trả lá»i.
Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘i lại bên giÆ°á»ng cùng đứng vá»›i Hồng Phi Yến mỉm cÆ°á»i há»i:
– PhÆ°Æ¡ng thuốc của các hạ vừa nói, phải chăng là Huyết Sâm Quả của Äại Quang Tá»± ở Kỳ Liên SÆ¡n?
Chàng nho sÄ© ngập ngừng má»™t lát, Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i nói:
– Thuốc hay vẫn không cứu được tử bệnh. Sư huynh của nhị vị đã đến lúc này, đâu còn sức sống lại nổi nữa.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nhận thấy y Ä‘Æ°a đẩy, biết ngay y là má»™t ngÆ°á»i ích ká»·. Chàng cau mày má»™t cái, nhÆ°ng rồi lại đổi thái Ä‘á»™ lại nói:
– Không hẳn thế đâu! Thương thế của Sư huynh tôi rất nặng, nhưng không phải là vô phương cứu chữa.
Nho sinh áo tím mỉm cÆ°á»i, không nói gì cả, quay mình ra khá»i phòng.
Bùi KhÆ°Æ¡ng vừa đóng cá»­a lại, cẩn thận quan sát trong phòng má»™t lần nữa, Ä‘á» phòng má»i bất trắc có thể xảy ra. Chàng cảm thấy gian phòng này chứa đầy vẻ thần bí, không giống nhÆ° nÆ¡i các nhân ẩn thủ, cÅ©ng không phải là kẻ tu hành.
Chàng nho sinh đó, cá»­ chỉ không có vẻ gì lạ lùng lắm so vá»›i những nhân vật trong phái giang hồ. NhÆ°ng trên mặt, thần tình biến hóa khôn lÆ°á»ng. Äôi khi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, lá»i nói ôn hòa, khoáng đãng. Có lúc nghiêm nghị nói năng lãnh đạm. Thật khó mà hiểu được y thuá»™c vá» hạng ngÆ°á»i nào.
Bùi KhÆ°Æ¡ng suy nghÄ© rất nhiá»u, nhÆ°ng vẫn không có cách giải đáp được những Ä‘iá»u nghi ngá» thắc mắc trong lòng. Bùi KhÆ°Æ¡ng quay sang nói nhá» vá»›i Hồng Phi Yến:
– Ở trong gian phòng này, tôi cảm thấy lo ngại quá! Cách bố trí trong phòng xem nhÆ° có nhiá»u ngÆ°á»i ở lắm, nhÆ°ng sao chẳng thấy kẻ nào lá»™ diện, ngoài ngÆ°á»i nho sinh khi nãy? Nếu nhÆ° ngày thÆ°á»ng ắt hẳn ta phải khám phá cho ra sá»± thật chứ chẳng chịu để yên. NhÆ°ng giỠđây Hải huynh bị thÆ°Æ¡ng nặng quá, lở có việc gì xảy ra e trở tay không kịp.
Ngừng một chốc, chàng nói tiếp:
– Äể tránh những nguy hiểm bất ngá», bất cứ đồ ăn thức uống trong phòng này, chúng ta cÅ©ng không nên dùng đến. Ngày mai xem thÆ°Æ¡ng thế của Hải huynh biến chuyển thế nào rồi chúng ta định liệu.
Từ lúc gặp Bùi KhÆ°Æ¡ng đến giá», chÆ°a bao giá» Hồng Phi Yến thấy nét mặt chàng nghiêm trá»ng nhÆ° lúc này. Nàng gật đầu đáp:
– Tiểu muá»™i nhất nhất xin nghe theo lá»i KhÆ°Æ¡ng huynh. Giá» chúng ta Ä‘i nghÄ© nhé!
Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n nói:
– Äược rồi, Yến cô nÆ°Æ¡ng ngủ đây nhé! Tôi ra phòng ngoài ngủ cho tiện.
Nói xong chàng Ä‘i lại tắt ngá»n đèn dầu.
Gian phòng lại chìm vào bóng tối thâm u. Chàng nhớm bước định ra phòng ngoài, bổng nghe tiếng chân bước nhẹ cùng với tiếng nói của nho sinh khi nãy thốt lên:
– Nhị đệ nhẹ một tý ...
Tiếng nói nhỠquá, Bùi Khương chỉ nghe được nửa chừng. Bùi Khương thấy lo ngại, nên quay trở vào phòng của Hồng Phi Yến.
Trong lúc Hồng Phi Yến bật dậy định lên tiếng há»i, nhÆ°ng đã bị Bùi KhÆ°Æ¡ng nói vào sát tai nàng:
– Bên ngoài có ngÆ°á»i đến. Yến cô nÆ°Æ¡ng im lặng bảo vệ cho Hải huynh để tôi ra ngoài xem thá»­ việc gì xảy ra nhÆ° vậy.
Hồng Phi Yến gật đầu, Ä‘Æ°a tay cầm lấy thanh kiếm búng nhẹ nÆ¡i chuôi kiếm, thanh kiếm dài ba thÆ°á»›c tuá»™t ra khá»i võ. Nàng bÆ°á»›c nhẹ lấy giày mang vào, thủ kiếm canh chừng bên Tống PhÆ°á»›c Hải.
Bùi Khương lại nhỠtiếng căn dặn:
– Bất kể bên ngoài đánh nhau ác liệt thế nào mà tôi chÆ°a lên tiếng gá»i, thì cô nÆ°Æ¡ng không được rá»i Hải huynh ná»­a bÆ°á»›c đấy nhé.
Nói xong, chàng khẽ đẩy hai cánh cá»­a sổ, chú ý nhìn ra ngoài rồi phóng mình qua cá»­a sổ nhanh nhÆ° chá»›p, không gây má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá».
Cách cá»­a sổ phòng chẳng bao xa, có má»™t cây thông cao đến mÆ°á»i trượng đứng thẳng giữa trá»i. Tàng cây um tùm che kín cả mẫu đất. Bùi KhÆ°Æ¡ng quan sát chung quanh rồi nhảy vút qua cây thông đó.
Bùi KhÆ°Æ¡ng biết đối phÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i có võ công cao cÆ°á»ng, ná»™i công thâm hậu, nên chàng không dám Ä‘i vòng nhà trong mà đứng yên dÆ°á»›i gốc thông.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nhìn kỹ cây thông, thấy từ gốc đến ngá»n không dÆ°á»›i mÆ°á»i trượng. Nếu không có khinh công cao siêu mà muốn nhảy lên trên đó thật không phải dá»….
Äã nắm vững địa thế, Bùi KhÆ°Æ¡ng liá»n vận khí Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n, vẫy hai cánh tay bay thẳng lên không. Tay trái chàng bắt má»™t cành chìa ra, lá»™n má»™t cái nhẹ nhàng, ngÆ°á»i đã đứng thẳng lên cây. Hai chân chàng vừa đứng vững, chợt nghe từ bên phải cách chừng má»™t trượng trong má»™t tùm lá um tùm, Ä‘Æ°a đến mốt tiếng cÆ°á»i quái dị. Âm thanh không lá»›n nhÆ°ng xoáy vào tai rất dá»… sợ.
Tuy bị tiếng cÆ°á»i bất thần ấy, nhÆ°ng Bùi KhÆ°Æ¡ng vẫn phân biệt được tiếng đó từ hÆ°á»›ng nào đến, chàng ngầm vận công Ä‘á» phòng.
DÆ° âm của tiếng cÆ°á»i đã mất. Äêm khuya tÄ©nh mịch lạ lùng! Qua má»™t lúc chẳng nghe Ä‘á»™ng tịnh gì nữa, Bùi KhÆ°Æ¡ng toan phóng mình Ä‘á»™t kích nÆ¡i phát ra tiếng cÆ°á»i quái dị, bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói trầm trầm cất lên:
– Äừng có làm bậy! NgÆ°Æ¡i ở trong «Liệt Há»a Tiá»…n» và «Äá»™c Cốt Châm» của ta rồi. Hai thứ này nhắm vào ngÆ°Æ¡i. Hãy ngoan ngoãn qua đây, ta có chuyện cần há»i.
Lá»i nói ngang tàng, âm thanh lạnh lẽo vô cùng làm cho Bùi KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải rùng mình rởn gáy.
Bùi KhÆ°Æ¡ng đã chủ tâm Ä‘á» phòng từ trÆ°á»›c, nên vừa nghe tiếng nói, đã biết chá»— ẩn núp của đối phÆ°Æ¡ng. Chàng định bất thình lình tấn công sang, nhÆ°ng lại thôi. Sá»± e ngại đó, không phải chàng sợ đối phÆ°Æ¡ng mà lo cho ngÆ°á»i bạn thân Ä‘ang mang trá»ng bệnh, nằm trong nhà lá của chàng nho sinh, và chàng cÅ©ng không biết giữa chủ nhân ngôi nhà bí mật kia và ngÆ°á»i vừa nói vá»›i chàng là thù hay bạn. Nếu giữa hai ngÆ°á»i đó là bạn thì không nói chi, còn nếu há» là thù thì tính mạng của Tống PhÆ°á»›c Hải và Hồng Phi Yến sẽ khó bảo đảm.
Bùi Khương thầm nghĩ:
“Ta thá»­ xem «hắn» là ai rồi ra tay không muá»™n.â€.
Chàng vận ná»™i công chuẩn bị, chăm chú nhìn vá» phía mấy cây tùng rậm rạp, cách cây thông già chàng Ä‘ang ngồi chừng hai trượng rồi chàng cất tiếng há»i nhá»:
– Các hạ là ai mà muốn nói chuyện với tại hạ? Tại sao không xuất đầu lộ diện?
Tiếng nói từ ngá»n tùng vang lên nho nhá», nhÆ°ng rất rõ ràng:
– Ta thấy khinh công của ngÆ°Æ¡i vừa nhảy lên cây thông đó đẹp lắm, nên ta má»›i phá lệ cho ngÆ°Æ¡i gặp mặt. Nếu ta có ý giết ngÆ°Æ¡i thì ngÆ°Æ¡i đã mất mạng dÆ°á»›i nắm «Äá»™c Cốt Châm» của ta rồi.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nghe ngÆ°á»i ấy nói ngang tàng hách dịch, chàng cÅ©ng thấy giận muốn ra tay đối phó, nhÆ°ng sợ làm kinh Ä‘á»™ng đến ngÆ°á»i nho sinh, nên cố dằn cÆ¡n giận, nói:
– Äược! Nếu vậy thì tại hạ qua gặp đây!
Vừa nói dứt lá»i, Bùi KhÆ°Æ¡ng đã nhảy vút sang đám cây um tùm, đứng trên má»™t nhánh tùng lá»›n de ra.
Chàng vẫn chú ý đỠphòng nhưng không có chuyện gì xảy ra. Cảnh vật ban đêm vẫn yên lặng.
Bùi Khương nhẹ nhàng chuyển mình qua cây tùng cao nhất, hai tay vẹt mấy nhánh nhỠnhìn vào, và thiếu chút nữa chàng phải rú lên.
Trên má»™t thân cây, má»™t bà già Ä‘ang ngồi vắt vẻo. Hình dạng của bà ta thật quái đản! Tóc trắng lòa xòa trên vai, mặc má»™t chiếc áo thụng xanh. GÆ°Æ¡ng mặt rất xấu xí, hai mắt Ä‘á»u lé, lông mày xếch ngược, môi trá», hai bên má nổi lên hai lằn Ä‘á», nhÆ° được đắp bằng hai miếng thịt nhá». Tay mặt bà ta mang bao tay bằng da thú, Ä‘ang nắm chặt cái gì trong đó không biết, tay trái cÅ©ng có bao Ä‘ang mân mê má»™t vật gì màu tím.
Bà ta trố mắt nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng thở dài má»™t tiếng, bá» quả cầu vào bá»c da beo mang trên lÆ°ng, tay quật ngược ra sau, lòn vào túi, nhÆ° cất má»™t vật gì.
Bùi Khương thầm nghĩ:
“Chắc có lẽ tay phải của bà ta nắm «Äá»™c Cốt Châm».â€.
Bà lão xấu xí chỉ nhánh tùng kế cận nói:
– Hãy ngồi đó! Ta có chuyện muốn há»i ngÆ°Æ¡i!
Bùi Khương lẳng lặng chuyển sang ngồi đối diện với bà ta.
Bà lão này tuá»™t bao tay, để lá»™ hai bàn tay nõn nà, trắng mịn, những ngón tay búp măng thon dài má»m mại. Vá»›i hai bàn tay đó, không ngá» lại là đôi tay của má»™t bà già có khuôn mặt quái dị kia. Bà ta nghiêng ngÆ°á»i má»™t chút, quay bên phải nhìn vá» hÆ°á»›ng nhà lá.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nhói cổ nhìn theo, bất giác giật mình, thì ra bà già này mượn chá»— cây lá rậm rạp này để dá»… dàng quan sát má»i việc xảy ra dÆ°á»›i ngôi nhà bí mật ấy. Chàng nhủ thầm:
“NhÆ° vậy thì từng hành Ä‘á»™ng của ai trong nhà kia Ä‘á»u không thể tránh khá»i sá»± theo dõi của bà lão này. Thế này thì má»i việc của mình, từ lúc má»›i đến, cho đến khi nhảy vá»t ra cá»­a sổ Ä‘á»u bị bà ta phát giác cả.â€.
Bà lão kéo nhánh cây che kín lại, quay qua phía Bùi KhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
– Trẻ như thế mà đã có khinh công tuyệt đỉnh, vậy chẳng hay thiếu hiệp đến đây với mục đích gì?
Bùi KhÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp trả lá»i thì bà ta lại há»i:
– Nhưng thiếu hiệp có biết chủ nhân ngôi nhà ấy là ai không?
Bùi KhÆ°Æ¡ng lạ lùng há»i:
– Là ai thế?
Bà lão chỉ cÆ°á»i má»™t tiếng khô khan đáp:
– Thiết Phiến nho sinh!
Bùi KhÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i tiếp:
– Chủ nhân của ngôi nhà ấy là Thiết Phiến nho sinh?
Bà lão gật đầu đáp:
– Äúng vậy! Có phải ngÆ°Æ¡i thấy chàng nho sinh ấy rất phong nhã, đúng là má»™t ngÆ°á»i há»c nhiá»u hiểu rá»™ng không?
Bùi Khương gật đầu:
– Äúng thế! Vị chủ nhân ...
Bà lão quái trợn mắt nói:
– Hừ! Äúng à! NgÆ°Æ¡i đừng xem bá» ngoài của Thiết Phiến nho sinh mà lầm!
Thật sá»± hắn là má»™t kẻ xấu nhất trên Ä‘á»i này. Cái tài văn võ còn giúp hắn thêm mÆ°u mô xảo trá, lá»i nói mật ngá»t nhÆ°ng lòng dạ hiểm Ä‘á»™c khôn lÆ°á»ng.
Nữ quái đột ngột ngừng tiếng, hai hàm răng cắn chặt, biểu lộ sự căm thù tột độ Thiết Phiến nho sinh.
Bùi KhÆ°Æ¡ng tuy đã bÆ°á»›c chân vào chốn giang hồ, nhÆ°ng Ä‘á»u bị hoàn cảnh đẩy Ä‘Æ°a và Ä‘á»u phải đối phó vá»›i những hoàn cảnh đặc biệt nên còn nhiá»u nhân vật trong chốn giang hồ làm sao chàng biết cho hết được, nhÆ° nữ quái bà này và chàng Thiết Phiến nho sinh kia vậy.
Nữ quái căm phẫn nói:
– Việc này đã trải qua mấy chục năm, Thiết Phiến nho sinh còn nổi danh trên giang hồ, có lẽ lúc ngươi còn trong bụng mẹ, nên không hiểu hắn đâu.
Nữ quái thở dài, lắc lÆ° cái đầu tóc bạc tá» vẻ chán chÆ°á»ng rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»i.
Dầu là má»™t ngÆ°á»i thông minh, Bùi KhÆ°Æ¡ng vẫn không biết nữ quái bà và Thiết Phiến nho sinh ai là thù, ai là bạn vá»›i chàng. Chàng chỉ hiểu được rằng, nữ quái này và ngÆ°á»i nho sinh chủ nhân ngôi nhà kia đã có má»™t mối thâm thù huyết hận, nhÆ°ng chàng cÅ©ng không bận tìm hiểu tận nguồn gốc làm gì.
Bùi Khương ngẫm nghĩ:
“Ta nên giúp đỡ nữ quái đối phó vá»›i Thiết Phiến nho sinh hay là giúp Thiết Phiến nho sinh đẩy lui nữ lão quái này?â€.
Bùi KhÆ°Æ¡ng phân vân má»™t lúc, không tìm ra giải pháp tiện lợi nên chàng nhìn nữ quái há»i:
– Lão bà gá»i tại hạ qua đây chỉ nói bấy nhiêu đó sao?
Nữ quái bà chìm trong dÄ© vãng thÆ°Æ¡ng Ä‘au, nên chẳng nghe rõ Bùi KhÆ°Æ¡ng nói gì, nên quay nhìn chàng há»i:
– Ngươi vừa nói gì?
Bùi Khương thấu hiểu tâm trạng của bà, nên vẫn bình thản lặp lại:
– Lão bà gá»i tại hạ qua đây chỉ nói chút chuyện ấy thôi sao?
Nữ quái tay sỠhai vết nhăn đỠbầm trên mặt, lạnh lùng nói:
– Ta nói cho ngươi hay, Thiết Phiến nho sinh ngoài mặt nho nhã, nhưng tâm nó rất hiểm độc, chẳng khác nào con quỷ sống.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lo lắng há»i:
– Lão bà nói sao?
Nữ quái cÆ°á»i chua chát nói:
– Thiết Phiến nho sinh là một con quỷ sống! Thân thể ta đến nỗi này cũng vì nó!
Bất giác Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay vạch càng tùng, phóng mắt nhìn vào nhà lá, thấy không có gì khả nghi, chàng má»›i yên tâm quay lại nhìn nữ quái há»i:
– Lão bà ẩn thân trên cổ tùng này, có phải để chỠcơ hội báo thù không?
Nữ quái đáp:
– Nếu ta muốn âm thầm hạ độc thủ nó, để rửa sạch cái hận trong lòng, thì cần gì phải ẩn thân trên đây, chịu cái cực khổ của mưa gió?
Bùi KhÆ°Æ¡ng lấy làm lạ há»i:
– Vậy lão bà có mục đích gì?
Nữ quái bà nghiêm nghị nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng, há»i lại:
– NgÆ°Æ¡i đừng há»i già này có mục đích gì, mà hãy nói ngÆ°Æ¡i có muốn giúp ta không đã?
Bùi KhÆ°Æ¡ng cau mày há»i:
– Hãy nói cho tại hạ biết việc gì đã chứ?
Nữ quái bà hơi giận nói:
– Phục Hổ LÄ©nh này có thứ võ lâm dị bảo, nên đã mÆ°á»i lăm năm nay, Thiết Phiến nho sinh ở đây, mục đích giữ hai bảo vật ấy, vì hắn sợ lá»t vào tay ngÆ°á»i khác. Hừ! Hắn đâu phải thật sá»± quy ẩn.
Bùi KhÆ°Æ¡ng nghe nói giật mình, nhÆ°ng cố làm ra vẻ thản nhiên cÆ°á»i nói:
– Vật gì mà có thể giữ nổi Thiết Phiến nho sinh ở mãi Phục Hổ LÄ©nh này mÆ°á»i lăm năm và lão bà cÅ©ng phải chịu mÆ°a gió, ẩn thân trong cây cối rậm rạp này?
Nữ quái bà nghĩ một lúc, nói:
– Hai vật này Ä‘á»u là những kỳ trân võ lâm! Nếu ngÆ°Æ¡i bằng lòng chịu giúp ta thì ta sẽ nói cho ngÆ°Æ¡i nghe, còn không muốn giúp ta thì ta chẳng ép bức.
Bùi Khương hoài nghi nói:
– Lão bà hãy nói trước tên hai bảo vật đó, để tại hạ xem có thể giúp được lão bà không?
Nữ quái bà thản nhiên cÆ°á»i nói:
– Có giúp hay không tùy ngÆ°Æ¡i. Ngá»c Thủ La Sát này đâu phải cần ngÆ°Æ¡i giúp đỡ má»›i làm được việc?
Bùi Khương cũng đáp:
– Lão bà không cần, chẳng lẽ tại hạ lại xin giúp vô lối như vậy sao?
Chàng liá»n quay mình nhảy qua má»™t cành tùng khác, cách nữ quái hÆ¡n má»™t trượng. Hai ngÆ°á»i đối diện nhau, nhÆ°ng cùng im lặng, má»—i ngÆ°á»i theo dõi má»™t ý nghÄ©.
Bá»—ng tiếng cÆ°á»i khe khẽ từ trong nhà tranh Ä‘Æ°a ra ...
Bùi KhÆ°Æ¡ng sá»±c nhá»› lại những lá»i của Ngá»c Thủ La Sát đã nói lúc nãy, nên thầm nghÄ©:
“Thiết Phiến nho sinh là má»™t con quá»· sống, tâm cÆ¡ hiểm Ä‘á»™c, Hồng Phi Yến lại quá ngây thÆ¡, nếu ngÆ°á»i nho sinh ấy mà ra tay thì Hồng Phi Yến sẽ nguy tai ...â€.
Bùi KhÆ°Æ¡ng chợt sợ hãi, vá»™i vạch mấy cành tùng, rồi sá»­ dụng thế «Bạch Hạc Lạc Hình», từ trên cao bảy tám trượng bay thẳng xuống. Khi sắp xuống đất, chàng lá»™n nhào mấy cái, rồi nhẹ nhàng đứng xuống. Tiếp đó chàng nhún mình má»™t cái đã đến cá»­a sổ. Không kịp suy nghÄ© nhiá»u, Bùi KhÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay đẩy nhẹ cánh cá»­a sổ, tung mình nhảy vào.
Bá»—ng lá»­a chá»›p sáng, cây đèn dầu thông trên kệ đã được thắp sáng lên. Bên kệ đèn, chàng nho sinh Ä‘ang đứng mỉm cÆ°á»i, trên tay còn cầm mồi lá»­a.
Bùi KhÆ°Æ¡ng quay nhìn trên giÆ°á»ng Tống PhÆ°á»›c Hải nằm, thấy má»n gối ngổn ngang. Tống PhÆ°á»›c Hải và Hồng Phi Yến đã biến đâu mất rồi.
Chàng nho sinh thong thả cÆ°á»i nói:
– Các hạ có thân pháp tuyệt diệu, vậy chẳng hay các hạ là đệ tử của vị kỳ nhân nào?
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy Tống PhÆ°á»›c Hải và Hồng Phi Yến không còn ná»›i đây, lòng lấy làm lo ngại, nhÆ°ng cÅ©ng cố ý giữ vẻ bình thản, há»i:
– Các hạ có phải là Thiết Phiến nho sinh không?
NgÆ°á»i nho sÄ© ngạc nhiên, trố mắt nhìn Bùi KhÆ°Æ¡ng, nói:
– Äúng thế! Còn các hạ ... các hạ là ai?
Bùi KhÆ°Æ¡ng giá»ng lạnh lùng nói:
– Các hạ không cần biết ta là ai, mà trả lá»i ngay sÆ° huynh, sÆ° muá»™i của ta đâu rồi?
Chàng thầm chuẩn bị ra tay.
Thiết Phiến nho sinh trở vá» vá»›i sá»± bình thản, khẽ cÆ°á»i nói:
– Các hạ chá»› lo lắng! Tại hạ tạm thá»i Ä‘Æ°a hỠđến má»™t nÆ¡i an toàn nghÄ© đỡ.
Các hạ tin rằng Cổ Vân Hàn này chÆ°a đến ná»—i ám hại má»™t ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng thế trầm trá»ng và má»™t thiếu nữ trẻ đẹp đâu. Nếu các hạ không tin thì hãy theo tại hạ sẽ rõ!
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy Thiết Phiến nho sinh nói năng nho nhã, lòng đã tin nhÆ°ng nghÄ© lại câu chuyện Ngá»c Thủ La Sát vừa nói, chàng đâm ra phân vân tá»± nhủ:
“Không biết hắn nói thật hay láo, mà thái Ä‘á»™ của hắn quá tá»± nhiên thế kia? Nếu hắn nói lừa thì quả là má»™t kẻ Ä‘iếm xảo vô cùng. Mình phải thận trá»ng, nếu không lại rÆ¡i vào cạm bẫy của tên ma đầu này!â€.
Thiết Phiến nho sinh thấy Bùi KhÆ°Æ¡ng ná»­a tin ná»­a ngá», nên than dài má»™t hÆ¡i, giá»ng nói nhÆ° phân trần:
– Có má»™t vị sÆ° huynh của tại hạ từ trên núi xuống, báo tin cá»±u thù năm xÆ°a đã tìm được chá»— ẩn cÆ° của anh em tại hạ. Không đêm nay, thì ngày mai thế nào cÅ©ng đến đây, nhÆ° thế không làm sao tránh khá»i má»™t trận sống mái. Vì sợ không rảnh tay bảo vệ và e làm kinh Ä‘á»™ng đến sÆ° huynh các hạ, nên tại hạ má»›i dá»i hỠđến nÆ¡i khác, không dè làm các hạ phiá»n lòng.
Nếu không được Ngá»c Thủ La Sát nhắc nhở trÆ°á»›c thì Bùi KhÆ°Æ¡ng đã tin lẹ rồi. NhÆ°ng nhỠđược cảnh cáo trÆ°á»›c nên chàng không dám có ý định bảo Thiết Phiến nho sinh dẫn Ä‘i xem chá»— Tống PhÆ°á»›c Hải và Hồng Phi Yến tạm ẩn, vì e ngại bẩy của đối phÆ°Æ¡ng sắp sẵn.
Bùi Khương xoi mói, nhìn Cổ Vân Hàn, nói:
– Ồ! Chuyện gì cựu thù tìm đến! Các hạ ẩn cư trong Phục Hổ Lĩnh này chẳng qua là vì hai bảo vật võ lâm mà các hạ muốn chiếm giữ cho riêng các hạ đấy thôi.
Sắc mặt của Thiết Phiến nho sinh thay đổi liá»n liá»n, hắn bÆ°á»›c lùi má»™t bÆ°á»›c, vẻ hào hoa tan biến mất. Cổ Vân Hàn lá»›n tiếng há»i:
– Ngươi là ai? Hãy nói mau?
Bùi KhÆ°Æ¡ng thấy thái Ä‘á»™ của tên ma đầu nhÆ° thế, càng tin lá»i Ngá»c Thủ La Sát là thật. Chàng nhíu mày, cất giá»ng khinh khỉnh:
– NgÆ°Æ¡i không đáng há»i tên ta ...
Chàng nói chÆ°a dứt lá»i, Ä‘á»™t nhiên nghe má»™t tiếng kêu dài tá»± xa Ä‘Æ°a đến.
Má»™t luồng gió nhẹ thổi đến, ngá»n đèn dầu xao Ä‘á»™ng trong phòng, lại xuất hiện thêm má»™t ông già mặc áo thụng xanh đậm.
Bùi Khương tức giận nói:
– Äược! Các ngÆ°Æ¡i có bao nhiêu cứ xông ra hết Ä‘i!
Thiết Phiến nho sinh thình lình tắt ngá»n đèn dầu thông, trong phòng trở nên tối om.
Bùi Khương sợ Thiết Phiến nho sinh thừa cơ hội trốn thoát, nên nhanh nhẹn nhảy vụt đến, tay trái như chớp nhoáng đánh ra.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài vá»ng vào má»™t tiếng thét, tiếp theo má»™t Ä‘iểm sáng nhÆ° sao, phóng vào cá»­a sổ.
Thiết Phiến nho sinh Ä‘ang đứng quay hÆ°á»›ng vào phía cá»­a sổ, thấy tay quyá»n của Bùi KhÆ°Æ¡ng chặt tá»›i, vá»™i nhảy nhanh vá» bên trái mấy bÆ°á»›c, nên ám khí đánh lén sau lÆ°ng Cổ Vân Hàn lại nhằm ngay mặt Bùi KhÆ°Æ¡ng bay đến ...
Sá»± việc xảy ra chỉ trong chá»›p mắt, Bùi KhÆ°Æ¡ng không thể truy kích tên ma đầu được nữa, dùng chưởng biến thành trảo, luồn tay qua tóm ngá»n phi tiêu bay đến nằm gá»n trong tay chàng. Thiết Phiến nho sinh cÆ°á»i khe khẽ nói:
– Giá»i thật! Giá»i thật!
Câu nói chÆ°a dứt, Cổ Vân Hàn đã vá»t ra khá»i cá»­a sổ.
Bùi KhÆ°Æ¡ng lẹ làng phóng ngÆ°á»i vá»t theo, nhÆ°ng khi chàng nhảy ra đến cá»­a sổ, thì má»™t vệt sáng vàng đã phóng tá»›i mặt. Ãm khí không phát tiếng Ä‘á»™ng, kẻ sá»­ dụng cÅ©ng không lên tiếng báo trÆ°á»›c, nên không phải là Bùi KhÆ°Æ¡ng thì đã mất mạng rồi. Bùi KhÆ°Æ¡ng nổi giận, tại sao kẻ ném ám khí không chịu phân rõ ai thù ai không, mà bá»—ng dÆ°ng lại cố ý nhắm vào chàng mà ám hại. Äã thế, kẻ đó lại còn dùng loại «Phù Dung Kim Châm» kịch Ä‘á»™c. Nếu Bùi KhÆ°Æ¡ng không ngầm vận chân khí há»™ thân gặp lúc nguy hiểm này, cÅ©ng khó né tránh cho được.
Bùi Khương không truy kích được Thiết Phiến nho sinh nữa, chàng lại đứng im một bên quắc mắt xem xét ...
hết: H?i 29, xem tiếp: H?i 30
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áîäèáèëäèíã, êàëåíäàðü, êåðàìîãðàíèò, êóðñû, ïåòåðáóðãà, òðîéêà


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™