Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Phong_Vu
Biên tập: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 34: A La
Chùm pháo mừng năm mới Sorry mọi người, ca Ruồi bận nên không post được. Giờ mình sẽ post tạm 2 chương, tối mình sẽ post nốt
- Ta nhất định sẽ không hối hận!
Lão chưởng quầy thản nhiên nhìn Trầm Côn cùng A Phúc với thái độ cực kỳ khinh miệt rồi chắp tay trở vào trong phòng khách quý.
- Mắt chó không biết nhìn người!
A Phúc tức khí mắng một câu, chủ tử bị người ta xem là tên khuất cái cùng kẻ lừa gạt đuổi ra ngoài, hắn là người trung gian cũng không tránh khỏi mất mặt!
Cha nó nữa, đúng là người đi thì trà lạnh, nếu A Phúc ta mà vẫn còn là tình nhân của nãi nãi nhị thiếu gia, thử hỏi làm sao ngươi dám đối xử với ta như vậy?
Ôi, đáng tiếc A Phúc ta đã trở về thân phận một tên nô tài rồi, mặt mũi cũng chẳng còn đáng giá nữa…
Ra khỏi cửa, A Phúc làm ra bộ dáng tức giận nói:
- Đại thiếu gia, lão gia hỏa này đúng là không có mắt, không bằng… Ta dẫn người đến một… quán khác?
- Ở Tân Nguyệt thành còn có Giám Định Sư tốt hơn hắn à?
Trầm Côn hỏi ngược lại:
- Không có!
A phúc trầm mặc.
- Vậy không phải rõ rồi sao, Giám Định Sư của Bách Bảo Trai còn không nhận định được linh phù của ta, thì qua nơi khác càng không có khả năng!
Trầm Côn tuy ủ rủ nói nhưng trên mặt lại cười hì hì:
- Bất quá không cần phải lo, ta cam đoan trước buổi tối hôm nay, lão gia hỏa này sẽ tìm ta quay lại và ra giá cao để mua tấm linh phù này!
- Đại thiếu gia, ngài có biện pháp giáo huấn lão gia hỏa kia sao?
Hai mắt A Phúc sáng lên.
- Biết tại sao ta chỉ để lại một tấm linh phù không?
Trầm Côn quơ quơ tấm linh phù còn lại.
- Đây chính là biện pháp, hắc hắc, ta muốn lưu lại tấm linh phù này để quảng cáo, chờ khi linh phù của ta tạo được danh tiếng, chẳng phải lão gia hỏa này sẽ đon đả mời ta quay lại sao?
- Quảng cáo?
A Phúc trước giờ vẫn chưa nghe tới loại từ mới mẽ như vậy.
Trầm Côn cũng không giải thích nhiều, hắn lôi A Phúc tới một quán ven đường, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ngó người qua lại.
Muốn quảng cáo linh phù, cũng cần phải có một người mẫu thích hợp mới được chứ!
Đúng, nhân tiện bần tăng cũng phải tìm thử xem tiểu tử nào thích hợp làm người mẫu đây?
Trên con đường Bách Bảo Trai dài chừng bốn năm trăm thước, dòng người nhộn nhịp, Trầm Côn quan sát tỉ mỉ từng người qua lại, sau hai canh giờ bỗng mắt hắn sáng lên…
Kia!
Chính là hắn!
Ánh mắt Trầm Côn dừng trên người một ngoại hương nhân( người ngoài thành) nghèo túng đang đi từ đầu đường tới.
Người này mặc một bộ giáp màu đỏ bị phá thảm hại, phần hộ giáp bên vai trái bị lợi nhận(vũ khí sắc bén) cắt đứt, trên ngực lỗ chỗ vài lỗ thủng, hẳn là bị trường cung bắn trúng. Còn phần dưới tệ đến mức không thể nào gọi là quần được nữa, bảy tám chỗ nứt toát ra rồi lại dùng dây để buột chặt lại, lộ ra cả một khối da thịt trắng như tuyết…
Áo giáp này tuy rách nát nhưng lại được tẩy rửa rất sạch sẽ, nếu nói nó ‘bụi bặm bất nhiễm’ cũng không ngoa!
Ngoại hương nhân này hẳn là rất yêu sạch sẽ!
Trầm Côn âm thầm gật đầu, tiếp tục quan sát dung mạo của người này…
Diện mạo của người này khá nghèo túng, một đầu tóc đen tùy tiện xỏa ra, vài nơi vẫn còn dấu vết bị cháy xém, một phần buông thỏng ra sau lưng, một phần buông rủ trước mắt, che khuất hơn phân nữa khuôn mặt. Thông qua khe tóc, Trầm Côn mới thấy người này trên mặt còn đeo nữa khối mặt nạ bằng thiết--- Từ dấu răng cưa trên mặt nạ, hắn có thể đoán được mặt nạ này trước đây vốn che cả khuôn mặt, nhưng lại bị người khác cắt đi một nữa, chỉ còn đủ để che một bộ phận bên mặt trái…
- Lão bản, ta muốn đến nhận việc.
Ngoại hương nhân đến trước một cửa hàng, nơi này đang tuyển bảo tiêu. Nàng vừa nói xong liền cuối đầu, dáng vẻ thẹn thùng như một người chưa bao giờ đi xin việc.
- Ngươi sao?
Lão bản đang sửa sang sổ sách ở trước nghe thấy liền ngẩng đầu lên cười khì khì,
- Vị lão huynh này…, oh, ra là tiểu thư, vị tiểu thư này, chúng ta nơi này mặc dù thiếu người, nhưng cũng không phải ai cũng nhận được, ngươi xem lại bộ dáng của mình kìa, có giấy chứng nhận sao? Có người đảm bảo sao?
- Ta…
Ngoại hương nhân hai má ửng đỏ, đầu cuối càng thấp hơn.
- Không có sao?
Lão bản cầm quyển sổ lật qua trang kế.
- Chúng ta đàm phán không có kết quả rồi, kế tiếp…
- Lão bản, ngươi hết yêu cầu này lại tới yêu cầu khác!
Ngoại hương nhân gấp rút đè quyển sổ xuống.
- Ta thực sự cần công việc này, nếu không ta sẽ chết đói mất!
- Tiểu thư, nơi này của chúng ta không phải nhà từ thiện!
Lão bản không ngừng phất phất tay
- Đi mau, đi mau!
- Lão bản, cho ta một cơ hội được không?
Ngoại hương nhân đau khổ cầu khẩn.
- Ngươi còn không chịu đi sao?
Lão bản nhíu mày, hô:
- Người đâu, đuổi tên điên này đi cho ta, hừ, dám gây rối ở Bách Bảo Trai à, đúng là mắt chó mà!
- Xú nha đầu, không nghe lão bản chúng ta nói gì sao? Biến ngay!
Mười mấy tên đại hán cường tráng vọt từ trong cửa hàng ra, vài người nắm vai ngoại hương nhân đẩy hắn ra khỏi cửa hàng…
Càng quá đáng là, có một tên bì ổi thấy da tay của ngoại hương nhân khá nhẵn nhụi, bèn thừa dịp loạn sờ soạng tới cái eo thon của nàng!
- Đồ vô sỉ!
Chỉ nghe ‘Xoát’ một tiếng liền thấy ngoại hương nhân rút ra một thanh bội kiếm!
Tỉnh táo, tỉnh táo!
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, ngoại hương nhân bỗng nhiên do dự, nàng trong lòng cảnh báo chính mình…
A La, ngươi không thể xuất thủ, ngươi đã không phải là A La trước đây rồi, ngươi chỉ là một người đã mất đi võ hồn, không có nhà để về, một nữ nhân lưu lãng sắp chết đói mà thôi!
Nếu ngươi dám động thủ, không chỉ phải chết ở nơi này, mà còn làm bại lộ thân phận của chính mình, đồng thời còn đem đến vô số phiền toái cho ngươi cũng như quốc gia của ngươi!
Nơi này chính là Bách Bảo Trai của vương triều Đại Triệu đó!
Nghĩ tới đây, ngoại hương nhân thu lại bảo kiếm, gượng cười cúi đầu xin lỗi,
- Lão bản, là ta lỗ mãng, thật xin lỗi, bây giờ ta có thể đi được chứ?
Lão bản bĩu môi.
- Đa tạ!
Ngoại hương nhân một lần nữa cúi đầu, trong chiều gió lạnh thổi từng cơn, tiếng bước chân của nàng càng thêm đơn độc…
A Di Đà Phật!
Chứng kiến tràng cảnh vừa rồi, trong lòng Trầm Côn không khỏi bồi hồi,
- Khặc, đối với Bách Bảo Trai, con người cũng không khác gì đồ vật a!
- Đâu chỉ không phải là đồ vật?
A Phúc vỗ vỗ cái bụng,
- Đại thiếu gia, ta dám dùng cái bụng béo này đánh cược với người, việc này vẫn chưa kết thúc, tiếp theo mới càng hấp dẫn!
- Bọn hắn vẫn không chịu buông tha cho ngoại lai nhân đó sao?
Trầm Côn liếc hắn một cái…
Khặc!
Quả là như vậy!
- Đứng lại, lão bản cho ngươi đi, nhưng huynh đệ chúng ta còn chưa đồng ý!
Ngay khi ngoại hương nhân đi đến đầu phố, mười mấy tên tráng hán cầm thiết bổng xông tới, cả bọn cười giễu đánh giá chiến giáp trên người ngoại hương nhân, nhất là nơi quần rách lộ ra làn da trắng nõn.
- Các ngươi muốn gì nữa?
Ngoại hương nhân nhíu mày.
- Quy củ của Bách Bảo Trai, dám ở nơi này động tay thì lưu tay lại, còn dám xuất cước thì lưu chân lại!
Tên tráng hán cầm thiết bổng chỉ vào bảo kiếm của ngoại hương nhân,
- Ngươi dám tại nơi này xuất kiếm thì lưu kiếm lại đây!
- Không được, thanh kiếm này là vật tổ truyền của ta, không thể đưa cho các ngươi!
Ngoại hương nhân lui về phía sau vài bước, nhưng ngón tay nắm chặt chuôi kiếm bởi vì dùng sức quá lớn mà đã đổi thành một màu xanh trắng.
- Không chịu để lại? Hắc hắc…vậy thì không thể để lại mặt mũi cho ngươi rồi!
Tên đầu lĩnh cười ha ha:
- Các huynh đệ, theo quy củ cũ: lột quần áo của nàng, mọi người cùng nhau vui vẻ, sau đó bảo kiếm thì đưa cho chưởng quầy, nha đầu này thì phế bỏ võ công bán vào Túy Phong lâu, bạc thì mọi người chia đều!
Túy phong lâu?
Ngoại hương nhân lần đầu nghe đến địa danh này, trong lòng cũng nao nao. Lúc này một tên trong bọn giơ thiết bổng nhắm trán của nàng đánh xuống.
- Nhẹ tay, nhẹ tay thôi!
Một tên tráng hán khác nói:
- Nha đầu kia trúng phải một gậy không chừng sẽ hủy nhan mất, Túy Phong lâu cũng không nhận kỹ nữ bị hủy nhan đâu!
Túy Phong lâu nguyên lai là kỹ viện?
Đám vô sĩ này, dĩ nhiên muốn đem bản nương bán vào kỹ viện!?
Trong mắt ngoại hương nhân hiện lên một đạo hàn quang, nhìn ánh mắt ấy không khỏi làm tim người lạnh giá, chỉ có những người thường xuyên vào sinh ra tử mới có được ánh mắt này.
- Muốn chết!
Thiết bổng sắp đánh xuống đỉnh đầu, ngoại hương nhân đột nhiên rút ra bội kiếm, trường kiếm vừa ra khỏi vỏ lập tức hiện ra một đoàn hồng quan, khiến mọi người xung quanh khó có thể mở mắt ra được.
Phốc!
Một lúc sau, mọi người đột nhiên nghe được một tiếng đồ xuống nặng nề, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn…
Thiết bổng của tên tráng hán đã bị chém thành hai đoạn, mà bội kiếm của ngoại hương nhân… Đã cắm trong cổ của tên tráng hán đó!
Last edited by Tiểu Tây; 04-02-2011 at 03:57 PM.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Song Tinh
Biên tập: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 35: A La (2)
Chùm pháo mừng năm mới Sorry mọi người, ca Ruồi bận nên không post được. Giờ mình sẽ post tạm 2 chương, tối mình sẽ post nốt
- Ôi... Ôi...
Tay bảo vệ kinh hãi nhìn trường kiếm đang kề trên cổ họng mình, lại nhìn nhìn bằng hữu bên cạnh, đầu đột nhiên gục xuống, thở ra một hơi cuối cùng.
-G iết....giết người rồi!
- Có người giết bảo tiêu của Bách Bảo Trai, là bảo tiêu của Bách Bảo Trai, hoàng thất bảo tiêu đó!
- Đi nhanh lên, Bách Bảo Trai muốn trả thù, đừng để bị ngộ thương!
Đường lớn lập tức bị náo động, người đi đường trên phố xông ào ào vào những ngõ nhỏ, người bán hàng thì vứt bỏ hàng hóa, ngay cả Trầm Côn đang ở quán trà Hạp Qua Tử, chỉ trong nháy mắt đã thấy hoàn toàn vắng vẻ...
- Đại thiếu gia, chạy mau!
A Phúc vẻ mặt lo lắng nhắc nhở:
- Nha đầu kia quả thực là kẻ điên, nàng lại dám giết người ở Bách Bảo Trai!
- Không vội, không vội!
Trầm Côn cực kỳ hứng thú nhìn ngoại hương nhân, không hề di chuyển.
- Trời ơi đại thiếu gia, ngài không lo lắng sao!
A Phúc xoay người bỏ chạy:
- Đại thiếu gia, ngươi không đi. Nhưng ta phải đi, đừng trách ta không nói cho ngươi biết, Bách Bảo Trai lập tức sẽ phái cao thủ ra trả thù nha đầu kia, đến lúc cục diện xảy ra sẽ là Vũ tông đại chiến, ngài sẽ bị ngộ thương mất!
Vũ tông đại chiến?
Hắc hắc, vậy càng không thể đi rồi!
Bần tăng tới nơi này chính là để quảng cáo. Vũ tông đại chiến? không phải là cơ hội quảng cáo tốt nhất sao?
Trầm Côn làm ra bộ dạng sợ hãi, cúi đầu quên cả chạy trốn...
Ba, ba!
Khung cảnh đang yên tĩnh một cách tuyệt đối, bỗng dưng lão bản tiểu điếm bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng vỗ tay.
- Một kiếm rất gọn gàng, xuống tay tàn nhẫn, tiểu thư, ngươi cũng là cao thủ sử dụng kiếm nhiều năm đó!
Lão bản chậm rãi lui về phía sau:
- Nhưng mà ngươi dám giết người ở Bách Bảo Trai, vậy cũng đừng trách bọn ta không khách khí! Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, tự sát tạ tội, chúng ta sẽ làm cho ngươi một lễ tang mở mày mở mặt; thứ hai, chờ ở chỗ này, chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cao thủ Bách Bảo Trai sẽ lập tức tới!
Ngoại hương nhân lạnh lùng nhìn lão bản, nàng không hề để ý đến hai lựa chọn mà lão bản nhắc đến, lập tức đi về phía đầu phố.
- Đứng lại, ta chỉ có thể cấp cho ngươi hai lựa chọn!
Lão bản cười lạnh nói:
- Ngươi thử bước thêm bước nữa xem? Nhìn cho rõ, phía trước ngươi là cái gì đi!
- Đứng lại, đứng lại, ta bảo đứng lại!
Theo lời uy hiếp của lão bản, từ mỗi ngã rẽ đều xuất hiện một ít quân đội chính quy, trong tay bọn hắn cầm cường nỏ, lạnh lùng nhắm trên người ngoại hương nhân.
Nguyên lai toàn bộ cửa ra vào đều bị Thành Vệ đội ngăn chặn, chẳng qua để tránh cho thương vong quá lớn, những quân nhân bình thường cũng không chạy tới!
Ở Cửu Châu đại lục, cao thủ thường thường do cao thủ đối phó, điều này có thể tránh gây ra thương vong thật lớn cho những quân nhân bình thường.
Không hổ là Bách Bảo Trai, trong chớp mắt có thể xuất động nhiều quân đội như vậy!
A La, xem ra đây chính là nơi táng thân của ngươi...
Ục ục!
Ngoại hương nhân chua sót nghĩ, trong bụng chợt truyền đến vài tiếng vang.
Aizzz, A La đã ba ngày chưa được ăn cơm...
Thôi, thôi, cho dù chết, cũng phải ăn cơm cho no, giết thêm được vài người trong bọn hắn nữa!
Ngoại hương nhân tự giễu lắc lắc đầu, lúc này người đi đường trên đường lớn đều đã chạy hết sạch, chỉ có một thiếu niên có đôi mắt nhỏ bát trạc xiên, cái đầu bóng lưởng còn đang đứng ở quán trà, hình như là sợ hãi đến choáng váng...
- Ta không giết được ra ngoài, vậy trước khi chết, mời ta ăn chút trà bánh được chứ?
Ngoại hương nhân đi đến bên cạnh Trầm Côn, thản nhiên ngồi xuống.
- Được, được!
Trầm Côn biểu tình như là thật sự sợ hãi, tay chân run run nói:
- Ngươi....ngươi muốn nước trà, Hồng Trà, hay là trà xanh?
- Trầm Côn, lập tức rời khỏi nơi này, bằng không chúng sẽ xem ngươi là đồng bọn của hung thủ!
Người kia vẫn không nói gì, lão bản ở phía xa lạnh lùng hô to.
- Ta, ta... Lão huynh, ta không dám đi, ngươi để cho ta giúp nàng pha trà đi được không?
Trầm Côn làm bộ như sợ hãi, chậm chạp chuẩn bị sử dụng trà cụ.
Nhưng là ngay tại lúc những người khác không chú ý, hắn đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống, nói với ngoại hương nhân:
- Mỹ nữ, nhìn lực đạo lúc ngươi xuất kiếm, tối thiểu cũng là Võ Linh cao thủ, hơn nữa không có Võ hồn, vậy ngươi nhất định là trốn không thoát đâu...
Người này ngẩn ra, nhìn thiếu niên Trầm Côn quái dị này, thoạt nhìn nhát như chuột, rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi, tại sao còn dám nói như vậy?
- Đừng nhìn ta như vậy, mỹ nữ, ta đây cố ý tiếp cận ngươi, muốn hợp tác làm sinh ý với ngươi a!
Trầm Côn chậm chạp bày trà cụ:
- Ngươi biết linh phù bí thuật không? Hiện tại ta đang có Trương linh phù, Hoàng Nguyên trung đoạn, mang vào sẽ tăng thuộc tính công kích, có thể bảo vệ bình an cho ngươi rời đi lúc này...
Vừa nói, Trầm Côn vừa trộm đem linh phù đặt ở trên đĩa trà, đưa đến trước mặt người đó.
Đúng như trong dự liệu của Trầm Côn, người này có thể khinh thường loại linh phù có thể dùng để trùi đít này, hắn còn phải tiếp tục giải thích giải, nhưng là khi người này thấy rõ bút pháp trên linh phù, mắt phượng lập tức trợn tròn!
- Bút Tẩu Thái Hư, Càn Khôn thần phù?
Người này thấp giọng cả kinh gọi ra bút pháp của Trầm Côn, nhẹ giọng nói:
- Ai vẽ ra vậy? Sau khi Phù Ma Vương mất tích, Thái Hư thần bút đã thất truyền tại nhân gian!
- Ngươi nhận ra nó?
Trầm Côn nhãn tình sáng lên:
- Ngươi đừng quản lai lịch của thứ này, chỉ có một câu, ngươi có hứng thú làm giao dịch này hay không?
- Với Thái Hư thần bút này, ta chắc chắn có thể phá vây mà ra...
Người này suy nghĩ rất nhanh, chỉ nghĩ một chút liền chỉ bội kiếm của mình:
- Ta không có tiền, dùng thanh kiếm nầy để đổi linh phù, sau khi ta thoát được ra ngoài, sẽ ở rừng cây ngoài thành chờ ngươi!
- Thành giao!
Trầm Côn thầm nghĩ chỉ cần quảng cáo, cũng không quản người này có thực sự thực hiện ước định hay không, hắn thu hồi linh phù, cười tủm tỉm nói:
- Bất quá Trương linh phù này không thể cho ngươi, bằng không bị người chứng kiến, còn tưởng là ta và ngươi là cùng một bọn! Sang trái năm mươi bước, trong cừa hàng cũng có một kiểu linh phù như vậy, cứ vậy mà làm... Sau đó ngươi có thể bảo toàn được mạng sống!
Nói xong, Trầm Côn vứt bỏ bình trà, vẻ mặt sợ hãi chạy tới bên người lão bản:
- Ai u, lão huynh, xin lỗi, ta vừa rồi bị sợ hãi, quên cả chạy trốn, nàng...nàng để cho ta châm trà, ta lại càng không dám chạy...
- Ta biết ngươi là kẻ bất lực, mau tránh ra!
Lão bản không kiên nhẫn gạt Trầm Côn sang một bên, kỳ thật cũng không cần Trầm Côn giải thích, sẽ không có ai hoài nghi hắn và người lạ kia có quan hệ với nhau.
- Lão huynh, cám ơn!
Trầm Côn cúi đầu trốn ở một bên, trộm bật cười...
Quảng cáo đã chuẩn bị xong, đến đây đi, để cho các ngươi kiến thức uy lực của việc bần tăng quảng cáo!
Sau khi Trầm Côn đi xa, người lạ kia nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó nàng dựa theo dặn dò của Trầm Côn, làm bộ như phát hiện được cái gì, kinh ngạc a lên một tiếng!
- Kỳ quái, kỳ quái!
Người lạ đứng lên, nhắm mắt lại đi tới một chỗ ở gần đó:
- Ở Tân Nguyệt thành nho nhỏ này, lại có thể có thần binh lợi khí như vậy?
- Cô ta nói gì đó?
- Thần binh lợi khí cái gì đó, ngươi có hiểu ý tứ của cô ta không?
Những quân nhân vây quanh đường đều ngây ngẩn cả người nhìn nhau, tất cả đều mang vẻ mặt mờ mịt, đành phải không hẹn mà cùng dán mắt vào người này.
Người này nhắm mắt lại cảm ứng một lúc, giống như đã phát hiện gì đó, vẻ mặt mừng rỡ, bước nhanh xông ào vào trong một cửa hàng.
- Ngươi....ngươi muốn làm gì?
Lão chưởng quầy vừa rồi nhục mạ Trầm Côn trốn ở phía sau quầy, ôm đầu run lẩy bẩy.
Người này nhìn lão bản với vẻ khinh miệt:
- Ta cảm ứng được, nơi này linh khí tận trời, tại phía xa năm mươi bước có vật uy áp làm ta thở không nổi, hừ, chắc là ngươi nơi này cất giấu một món thần binh lợi khí phải không, mau lấy ra, đúng lúc ta đang muốn tìm binh khí!
Thần binh lợi khí?
Lão chưởng quầy lơ mơ, nơi này của hắn chính là một tiểu điếm bình thường bên đường, cho dù có một ít binh khí không tệ lắm, nhưng cũng không tính là 'Thần' binh được!
- Không nghe ta nói gì sao?
Ngữ khí người này đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
- Nghe được! Nghe được!
Lão chưởng quầy vội vàng chỉ vào một cái quầy, nói với giọng cầu khẩn:
- Tiểu thư, binh khí tốt nhất của ta là một thanh trường kiếm cấp Bạch Nguyên, tên là Phi Tuyết kiếm, có thể tăng thêm thương tổn do băng thêm ba thành . Ngươi...ngươi lấy nó đi, đừng giết ta!
Ầm!
Người lạ kia đá cái quầy, nhặt Phi Tuyết kiếm lên nhìn, sau đó lại cắm ở trước mặt lão chưởng quầy:
- Cái này cũng xứng gọi là thần binh lợi khí? Không phải cái này!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Lão chưởng quầy vội vàng nghĩ nghĩ:
- Đúng rồi, mặt phải trong tủ treo quần áo còn có một chuôi đại đao, tên là Tàn Sát thần đao, là bảo bối lưu truyền từ trong hoàng cung tới!
- Cũng không cái đó!
Người này cầm lấy đại đao nhìn nhìn, tùy tay vứt bỏ:
- Ta muốn thần binh lợi khí, có linh khí tận trời, ở phía xa năm mươi bước vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó! Ngươi không cần phải giả vờ với ta, bằng không, trường kiếm của ta sẽ không khách khí đối với ngươi!
- Sao? Cái này cũng không phải?
Lão chưởng quầy hoảng sợ nhìn trường kiếm của người này, cắn răng nói:
- Được, ta sẽ trả bất cứ giá nào, chỉ cần ngươi không làm hại ta, ta cho ngươi biết, trong mật thất dưới quầy, bên trong có một con cơ quan thú do Mặc gia chế tạo, đây chính là trấn điếm chi bảo của ta!
- Cơ quan thú?
Người này nhìn vào trong mật thất, trong nhất thời ngữ khí trở nên lạnh như băng:
- Ngươi còn đang gạt ta? Cơ quan thú này mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ là Bạch Nguyên binh khí bình thường, ta muốn chính là thần binh linh khí tận trời, ít nhất cũng là Hoàng Nguyên trung đoạn uy lực! Không, hẳn là so với Hoàng Nguyên trung đoạn phải mạnh hơn!
- Tiểu thư, ta...ta thật sự không có mà!
Lão chưởng quầy bị hù đến mức đái cả ra quần
- Không biết điều, vậy tự ta tìm!
Người lạ kia đi một vòng trong tiểu điếm, rồi bỗng nhiên lật đổ một cái quầy, trịnh trọng nhặt lên một tờ linh phù ở trong một góc tối:
- Nguyên lai ở trong này, buồn cười, ngươi lại đem thần binh lợi khí cấp này đặt ở một góc rách nát nhất trong quầy?
- Ngươi....ngươi nói đây là thần binh lợi khí?
Lão chưởng quầy nhận ra, thứ người lạ kia lấy đi đúng là tấm linh phù của Trầm Côn, hắn thất thanh nói:
- Tiểu thư, đây là giấy trùi đít mà, trên mặt chỉ tùy tiện vẽ ra vài nét!
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Biên tập: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 36: Uy lực của linh phù
- Tùy tiện vẽ vài nét?
Ngoại hương nhân vung hai tay:
- Con mắt chó của ngươi mù àh, đây là tuyệt tích ngàn năm Thái Hư Thần Bút đó! Thần binh như thế, rơi vào tay kẻ bình thường như ngươi nhìn cũng không ra được, uổng, quá uổng, không bằng đưa cho ta!
Tuyệt tích ngàn năm......
Thái Hư Thần Bút!?
Ông trời, chẳng lẽ Trầm Côn không phải kẻ lừa gạt, tấm linh phù này của hắn, thật sự là tuyệt thế thần binh vạn kim không đổi được?
Ngoại hương nhân bước ra ngoài, lão chưởng quỹ cũng mang theo một bụng đầy nghi hoặc đi theo, trốn đằng sau mép cửa lặng lẽ nhìn lén......
............
- Vị tiểu thư này, ngươi dám ở trong Bách Bảo Trai giết người, lá gan thật không nhỏ, trước hết lưu lại tên đi!
Cao thủ của Bách Bảo Trai đã tới, chặn ngoại hương nhân lại ở trước cửa điếm, kẻ đến là hai lão nhân khô gầy, trên người bọn họ tản ra ánh sáng màu trắng thể hiện thực lực Bạch Nguyên Vũ Tông trung đoạn, thần sắc rất kiêu ngạo.
Ánh mắt ngoại hương nhân đột nhiên trở thành tự giễu......
A La, ngươi thấy không? Bọn chúng chỉ là hai tên Bạch Nguyên Vũ Tông, mà đã dám giương nanh múa vuốt với ngươi rồi, chẳng bao lâu sau, cho dù là Hồng Nguyên, thậm chí là Lam Nguyên Vũ Tông, cũng sẽ dám ở trước mặt ngươi động võ!
Thôi! Thôi!
Ai bảo ngươi đã mất đi vũ hồn, trở thành gái lưu lãng chỉ có thể phát huy ra thực lực Vũ Linh đây chứ?
- Muốn đánh thì đánh, cần gì lưu lại tên!
Ngoại hương nhân lạnh lùng quát.
- Hừ, ngay cả tên cũng không dám nói, ta xem ngươi cũng chẳng phải nhân vật đầu mục gì, nhị đệ, ngươi lược trận, rồi ta lên!(Lược trận: ý bảo canh me ấy mà)( Biên : là canh gác bên ngoài, DG hình như là người miền nam!)
Lão giả lớn tuổi quát một tiếng, tay rút lấy một cột cờ dài hơn hai chục mét, ném về phía ngoại hương nhân, còn hắn thì theo sát phía sau cột cờ, giống như là một con diều hâu mạnh mẽ, hai tay chụp tới cổ họng ngoại hương nhân!
Chiêu thức này là do thú tôn Lý Mục sáng chế, quyền pháp tiêu chuẩn của quân đội Đại Triệu, một trong lục thức thú tôn, ưng trảo!
Ánh mắt của ngoại hương nhân càng thêm tự giễu......
Ưng trảo, chiêu thức này đã tồn tại hơn năm trăm năm rồi, bằng vào lực quan sát của nàng, ít nhất có thể tìm ra mười ba chỗ sơ hở!
Nhưng mà tìm ra thì sao cơ chứ? nàng có năng lực bắt được những sơ hở đó sao? A La nàng, chỉ là một phế nhân không có vũ hồn thôi
Ài, sớm chấm dứt trận chiến thương tâm này vậy......
Ngoại hương nhân mất hứng thú cắn đầu ngón tay, một giọt máu tươi dính lên trên linh phù của Trầm Côn......
- Xem linh phù của ta đây, phá!
Ngoại hương nhân hất linh phù bay ra khỏi tay!
Linh phù xuất khỏi tay, mọi người vây xem quanh Bách Bảo Trai đột nhiên cười lên điên cuồng.
- Ta không có hoa mắt chứ, không ngờ cô ta dùng linh phù bằng giấy trắng!?
- Điên rồi, điên rồi, đã sớm biết cô ta là người điên mà, chỉ cần huynh đệ chúng ta thu thập cô ta là đủ, cần gì phải kinh động hai vị trưởng lão cơ chứ?
- Ta còn tưởng ngươi có thể xuất ra chiêu thức gì? Chỉ là tờ giấy trắng? Hahaha...... Chịu chết đi!
Lão giả Bạch Nguyên thần sắc khinh miệt ,buông lỏng cảnh giác, lão giả áp trận thì càng khinh thường xoay người đi, thì ra chỉ là một nha đầu ngốc ra tay lung tung, nếu vậy mình không nhất định phải lược trận rồi, một mình đại ca là đã có thể thu thập nó!
Ngay lúc này trong tiếng trào phúng khinh miệt......
Trầm Côn ôm đầu, tìm một cống nước chui vào trong!
Thôi rồi!
Các ngươi không biết uy lực linh phù của bần tăng, thì cứ việc ở đó mà cười cho đã, bần tăng không rảnh cùng các ngươi tìm chết!
Nhớ lại cảnh tượng trận đánh trên Lan Vân Sơn, Quỷ Ảnh Phi Tri to lớn như vậy còn bị linh phù này đánh nát, thử hỏi con phố của Bách Bảo Trai này còn có thể chịu được sao? Con đường này, cũng không có kiên cố như cơ thể của Quỷ Ảnh Phi Tri!
A di đà phật, nguyện phật tổ phù hộ cho đám đui mù ngu si dại dột này......
Vào lúc này, tiếng trào phúng trên đường cái chợt đình chỉ!
Bầu trời đột nhiên trở nên tối lại......
Mây đen ầm ầm từ bốn phương tám hướng tụ lại, vây quanh linh phù đang nổi giữa bầu trời, linh phù cứ như vậy trôi nổi giữa không trung, chia làm tám tấm, mây đen cũng chia ra thành tám đạo cuồng lôi, phân biệt rót vào tám đạo linh phù!
Tích lực hoàn tất, linh phù mạnh mẽ bùng nổ, trong nháy mắt, tám đạo sét cắn nuốt mọi thứ trong phạm vi năm mươi bước!
Nhưng mà cái này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!
Cái Trầm Côn vẽ, là linh phù Liên Tỏa ! (Liên tỏa: dây chuyền, mắc xích)
Xèo! Xèo!
Chỉ thấy mỗi một ánh sét tiếp xúc với một vật, liền lập tức chiết xạ dây chuyền ra tia sét thứ hai. Vì thế sấm sét ngày càng nhiều, phạm vi bị sấm sét công kích cũng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...... Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, những tiếng nổ thật lớn, các cửa hàng trên đường phố cũng bắt đầu lần lượt sụp đổ, mọi người bắt đầu hoảng hốt chạy trốn, động vật nào không kịp chạy trốn đều biến thành tro bụi, ngay cả đường phố chỗ Bách Bảo Trai, cũng bị vụ nổ đánh thành một đống đổ nát!
Quân lính vây xem choáng váng!
Tròng mắt lão bản cửa hàng bất động!
Khoảng cách của hai lão giả ở gần trung tâm vụ nổ, nên chết chỉ còn chừa lại tro tàn mà thôi!
Thiên nột!
Đây là linh phù gì vậy!?
- Ta có thể đi rồi chứ?
Ngoại hương nhân dường như đã sớm biết được uy lực của linh phù, lãnh đạm lắc đầu, bên ngoài mặc dù vẫn còn rất nhiều quân lính may mắn sống sót, nhưng bọn họ nhìn hai tay của ngoại hương nhân một chút, sợ hãi trực tiếp tránh ra tạo thành một đại lộ, thiên nột, người này nếu còn có thể xuất ra tấm linh phù thứ hai, chỉ sợ chúng ta chỉ còn lại tro mà thôi!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, ngoại hương nhân thản nhiên đi mất.
............
Lão chưỡng quỹ trốn ở phía sau mép cửa, cũng bị lôi quang trùng kích làm chấn động, may mắn hắn ở nơi này có không ít đồ tốt, vội vàng tìm nhanh một bộ áo giáp mặc lên người, cuối cùng mới không bị mất cái mạng già.
- Linh phù của Trầm Côn, tại sao lại có loại uy lực như vậy!?
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp, lão chưỡng quỹ ngồi trong đống đổ nát, ngây ngốc nhìn tất cả mọi thứ trước mắt......
Đáng chết!
Thật là đáng chết mà!
Ta thật sự đúng là mắt chó bị mù mà, không ngờ ta lại hoài nghi Trầm Côn là kẻ lừa gạt!
Thiên nột, Trầm Côn lừa gạt chỗ nào cơ chứ, hắn...... hắn chính là đại bảo khố có thể cung cấp siêu cấp linh phù, là đại tài thần!
Phải rồi, trong tay tài thần gia còn có linh phù!
- Người của Bách Bảo Khố nghe đây, không quản hết thảy mọi cách, lập tức đem Trầm Côn tìm về cho ta, ngay lập tức!
Lão chưởng quỹ đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về đám tiểu nhị còn đang ngẩn người rống lên.
- Tìm Trầm Côn?
Bọn tiểu nhị há hốc mồm, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của lão chưởng quỹ, còn tưởng rằng Trầm Côn đắc tội với hắn, lập tức phái người xuống ống cống bắt Trầm Côn lên.
- Lão chưởng quỹ, đã mang Trầm Côn đến rồi!
Hai tiểu nhị đi tới trước mặt lão chưởng quỹ, Trầm Côn bị bọn họ trói chéo tay sau lưng, đặt một cây gỗ ở trong, vẻ mặt ngây ngốc!
- Lão chưởng quỹ, ngươi...... ngươi bắt ta làm cái gì, ta đắc tội với ngươi sao!
Trầm Côn giả bộ làm bộ dạng không biết, rụt rè nói.
- Ai da, ai cho phép các ngươi đem tài thần gia trói lại hả?
Lão chưởng quỹ vung tay tát hai tên tiểu nhị hai cái tát, rồi hắn tự tay cởi trói cho Trầm Côn, vẻ mặt tươi cười đầy chân thành:
- Ai da, Trầm đại thiếu gia, mới vừa rồi là ta lỗ mãng, ra lệnh không rõ ràng, ngài đừng để ý, đừng để ý......
- Hiểu lầm à? Phù, ngươi làm ta sợ muốn chết!
Trầm Côn vỗ vỗ bộ ngực:
- Ta có thể đi được chưa?
- Đừng đi, đừng đi mà!
Lão chưởng quỹ mời Trầm Côn vào một trong túp lều tạm thời, cười cười nói:
- Đại thiếu gia, ta mới vừa rồi mắt bị mù, để ngài chịu thiệt rồi, haha, linh phù của ngài, quả nhiên là uy lực tuyệt luân!
- Linh phù của ta?
Trầm Côn vẻ mặt ngây ngốc.
- Đại thiếu gia, ngài cũng đừng giả đò hồ đồ với ta nữa!
Lão chưởng quỹ chỉ chỉ đống đổ nát bên ngoài,nói:
- Bách Bảo Trai biến thành như vậy, còn không phải là kiệt tác do linh phù của ngài sao?
- Hả!?
Trầm Côn nhảy dựng lên:
- Vụ nổ mới vừa rồi, là linh phù của ta gây nên sao?
Đạo diễn hết thảy mọi thứ, gần như phá hủy hết Bách Bảo Trai, rồi lại giả làm bộ dạng hoàn toàn không quan hệ gì tới mình, bần tăng cũng thật là......
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Biên tập: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 37: Chuyện cũ về lão hòa thượng
Hắc hắc, bần tăng chính là đang giả ngu đó.
Linh phù Liên Tỏa mới vừa rồi phá hủy nguyên con phố Bách Bảo Trai, nếu bây giờ thừa nhận linh phù này là do bần tăng chế tạo, Bách Bảo Trai còn không nổi điên đem bần tăng chia làm tám mảnh nữa thì thôi luôn rồi?
Đúng thế, tuyệt đối không thể thừa nhận! Bất quá, linh phù không phải bần tăng chế tạo, vậy bảo ai chế tạo đây?
Trầm Côn chớp mắt, lập tức có chủ ý......
- Lão chưởng quỹ, ngươi cứ thong thả, chậm rãi một chút, ta thật sự không hiểu ý tứ của ngươi a!
Trầm Côn vẻ mặt mờ mịt bắt đầu chém gió......
- Ngươi thật sự không biết?
Lão chưởng quỹ rõ ràng không tin:
- Đại thiếu gia của ta, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, mới vừa nãy ngươi lưu lại một tấm linh phù ở chỗ ta ký bán, ngoại hương nhân kia chính là cầm linh phù của ngươi, phá hủy đường phố của Bách Bảo Trai đó!( Biên : ký bán là gửi bán)
- Linh phù của ta thật sự có loại uy lực này ư?
Trầm Côn há hốc miệng, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hồn nhiên vô tội, sau đó hắn vỗ mạnh cái trán.
- Ai da da, ta hiểu rồi, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!
Trầm Côn làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:
- Lão chưởng quỹ, nếu nói quan hệ giữa ta cùng linh phù này, kỳ thật là...... ài, ngươi có thời gian không? Ta nói từ đầu với ngươi!
- Nói đi!
Lão chưởng quỹ gật đầu.
Trầm Côn thở dài:
- Để ta kể câu chuyện giữa ta cùng tấm linh phù này, đó là vào khoảng năm ngày trước...
Vào buổi tối năm ngày trước, ta ở Phù Đồ Tháp bị nhị thiếu gia sỉ nhục...... chuyện Phù Đồ Tháp ngươi biết chứ? Àh, ngươi hẳn có xem vũ kịch ngày hôm qua, nên cũng biết...... Ài, sau khi bị nhị thiếu gia sỉ nhục, ta đây tâm tàn ý lạnh, định mang theo năm trăm lượng bạc tư tàng mấy năm này rời khỏi Trầm gia, muốn tìm một địa phương không người ẩn cư. Thế nhưng lúc ta đi tới cửa thành, thì gặp phải một lão hòa thượng hóa duyên!
Hình dung lại một chút bộ dáng mình hóa trang, Trầm Côn tiếp tục nói:
- Lão chưởng quỹ ngươi cũng biết, cha nuôi ta là hòa thượng, cho nên ta từ nhỏ đã đối với hòa thượng có hảo cảm, nhìn thấy lão hòa thượng nọ quá đáng thương, nên ta liền cho hắn một trăm lượng bạc...... Nhưng ngươi biết kết quả thế nào không? Lão hòa thượng nhìn ta xuất một phần năm tài sản cho hắn, lúc ấy liền hô to phật hiệu, khen ta là người thiện tâm, còn muốn làm pháp sự phù hộ ta đấy!
Ài, lúc ấy ta cũng đang chán, liền đi theo lão hòa thượng trò chuyện một phen......
Ta nhìn ra được, lão hòa thượng đó cũng là một người thiện tâm, hắn nghe xong tao ngộ của ta, nhất là sau khi biết ta mất đi vũ hồn, liền hỏi ta, Trầm Côn, ngươi mặc dù không còn vũ hồn nữa, nhưng mà vẫn còn có một thân lực lượng Bạch Nguyên Vũ Tông, vậy ngươi có nguyện ý làm đệ tử ký danh của bần tăng, học mấy chiêu linh phù bí thuật để phòng thân không?
Nói đến cái này, lão chưởng quỹ ngươi cũng đừng chê cười ta, ý nghĩ của ta lúc đó cũng không nhiều, ta nghĩ, lão hòa thượng nghèo túng này, hắn nếu là một cao thủ linh phù, thì còn có thể suy bại đến mức phải hóa duyên xin cơm sao? Mặc dù ta rất xem thường lão! Nhưng mà ta thấy bộ dáng lão hòa thượng đó rất nghiêm chỉnh, cho nên cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt hắn, vậy là bái sư rồi......
Thanh âm của Trầm Côn dần dần nhỏ lại:
- Sau khi bái sư, sư phụ lão nhân gia nói, học tập linh phù thì phải dùng tới Mặc Thủy, cho nên hắn cho ta hai tấm linh phù, để cho ta tới chỗ ngươi đổi lại hai mươi chậu Mặc Thủy......
Chuyện tình kế tiếp ngươi cũng biết rồi đó, nói thật, ta nhìn cái linh phù vẽ bằng giấy chùi đít đó, cũng không tin là nó có uy lực gì, nhưng sư phụ đã lên tiếng, ta nào dám không nghe! Vì vậy... ta đành ôm thử hi vọng một lần, đến đây lừa gạt ngài, dùng giấy chùi đít, gạt lấy Mặc Thủy của ngài......
Trầm Côn ảo não cúi đầu:
- Lão chưởng quỹ, ta xin lỗi ngài, mới vừa rồi ngài thấy ta ngưu khí hò hét, kỳ thật, ta thật sự là gạt ngài đó!
- Không sao, không sao!
Nghe cố sự của Trầm Côn xong, lão chưởng quỹ cười ha ha cuống quít phất tay.
Ta nói Trầm Côn làm sao đột nhiên lại xuất ra hai tấm tuyệt thế linh phù đây, thì ra là tìm được một sư phụ tốt!
Ân, chân tướng đã rõ ràng rồi: Trầm Côn này mặc dù uất ức, nhưng tâm địa không tệ, kết giao được một cao nhân thế ngoại, mà cao nhân thế ngoại này thấy hắn đáng thương, nhận hắn làm đệ tử, lại cho linh phù......
Quá hợp lý, bây giờ mới hợp lý!
- Đại thiếu gia, ngài không cần phải tự trách, sự thật chứng minh, ngươi cũng không có gạt ta mà, linh phù của ngươi dùng rất tốt!
Lão chưởng quỹ nâng Trầm Côn đang cúi đầu dậy.
- Ngươi không trách ta sao? Linh phù của ta đã phá hủy Bách Bảo Trai đó!
Trầm Côn khiếp sợ cúi đầu.
- Đao giết người, chúng ta có thể nói đao có tội sao? Cũng là đạo lý đồng dạng, ngươi cùng với linh phù của ngươi cũng không có tội!
Lão chưởng quỹ giải vây cho trách nhiệm của Trầm Côn xong, nở nụ cười nói:
- Đại thiếu gia, ta có một thỉnh cầu nhờ ngươi, ngươi...... có thể để ta gặp lão hòa thượng sư phụ của ngươi được không?
- Cái này......
Trầm Côn làm ra bộ dạng khó khăn:
- Sư phụ của ta có nói, trừ ta ra, ngài không gặp người ngoài.
- Ta hiểu, cao nhân thế ngoại, đều không muốn bị người phàm quấy rầy mà!
Lão chưởng quỹ cười nói:
- Có thể nói thế này, ta muốn gặp sư phụ ngươi, là vì thấy được uy lực linh phù của sư phụ ngươi, muốn cùng ông ấy làm một vụ giao dịch dài hạn - Sư phụ ngươi chế tạo linh phù, chúng ta phụ trách buôn bán, tiền kiếm được chỉ lấy vào sổ sách nửa phần! Haha, sư phụ ngươi đã không muốn ra mặt, vậy ngươi nguyện ý thay ta chuyển lời chứ?
- Cái này không tốt lắm đâu, sư phụ ta là người xuất gia......
Trầm Côn làm ra bộ dáng khó khăn, suy nghĩ rất lâu.
- Chỉ cần ngươi thay ta nói, ta có thể phân cho ngươi một thành lợi nhuận!
Lão chưởng quỹ vội vàng tăng thêm lợi ích!
- Một thành?
Mắt Trầm Côn sáng rực lên.
Lão huynh, ngươi thật sự đúng là ngu dốt!
Bần tăng chính là lão hòa thượng trong truyền thuyết đó, ngươi đem năm thành lợi nhuận phân cho lão hòa thượng, lại cấp thêm cho bần tăng một thành, hắc hắc, vậy bần tăng chẳng khác nào là cầm sáu thành rồi sao?
- Lão chưởng quỹ ngài đã nói vậy rồi, thì ta nhất định chuyển lời, chỉ là, ta còn có một yêu cầu đặc biệt......
Trầm Côn tâm tình vừa áp lực vừa mừng như điên, làm bộ khó khăn nói:
- Ngươi hẳn cũng biết tình cảnh của ta tại Trầm gia, về chuyện linh phù......
- Ngươi yên tâm, Trầm gia tuyệt đối sẽ không biết ngươi có sư phụ mới, càng sẽ không biết được giao dịch linh phù giữa chúng ta!
Lão chưởng quỹ toát ra thần sắc kiêu ngạo:
- Ta lấy danh dự Bách Bảo Trai cam đoan, cũng là hoàng thất Đại Triệu cam đoan!
- Được, vậy ta cũng không nói gì nhiều nữa, thành giao!
Trầm Côn mừng đến nỗi nhảy dựng lên.
Bên ngoài có người đem khế ước mua bán tới, Trầm Côn suy nghĩ chút, cười hì hì nói:
- Lão huynh, ngài khoan đã, để ta đi tìm sư phụ truyền lời!
- Không vội, không vội!
Lão chưởng quỹ lại bảo người ta đưa tới một cái bọc nhỏ:
- Giao dịch của chúng ta còn chưa có xong! Đại thiếu gia, ngươi không phải vẫn còn một tấm linh phù sao? Tấm linh phù đó chúng ta lấy, đây là tiền hàng, ngươi kiểm tra xem?
- Yên tâm đi, lão huynh, ta tin danh dự của Bách Bảo Trai!
Trầm Côn cười hì hì không mở bao ra, nhưng mà ánh mắt của lão chưởng quỹ lại mang theo ám chỉ khác, mỉm cười nói:
- Hay là xem thử một chút đi, giá cả có chút thay đổi, trong lòng Đại thiếu gia cũng hiểu chứ?
Trong bao còn có bảo bối khác sao?
Trầm Côn nhanh chóng mở bao ra nhìn......
Ngất!
Phát tài! Phát tài rồi! Bần tăng lần này buôn bán lời to!
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Biên tập: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 38: Khóa học đầu tiên của Vương Kiêu (1)
Ở trong bao đặt một tờ giấy khế ước, có tấm khế ước này, thì có thể vào trong kho hàng của Bách Bảo Trai lấy ra hai mươi chậu Mặc Thủy cấp Bạch Nguyên, đây là giá cả ứng với linh phù được mua.
Đã vậy bên dưới khế ước, còn tặng kèm thêm ngân phiếu một vạn lượng, cùng với tấm danh thiếp màu vàng.
- Lão huynh, danh thiếp này là?
Trầm Côn cất ngân phiếu vô, cầm lấy danh thiếp hỏi, đầu óc buôn bán trời sinh nói cho hắn biết, danh thiếp này so với một vạn lượng bạc kia còn đáng giá hơn!
- Đây là danh thiếp của chủ nhân nhà ta.
Lão chưởng quỹ cười nói:
- Đại thiếu gia, ta không tính là đại nhân vật gì, thứ có thể giao thiệp thương lượng với ngươi thì cũng chỉ có bấy nhiêu, ngài nếu có chuyện gì trọng yếu, thì cầm tấm danh thiếp này, đến bất cứ cửa hàng nào của Bách Bảo Trai, cầu kiến chủ nhân ta...... Danh thiếp xuất hiện, chủ nhân của ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi một yêu cầu quá đáng!
- Chủ nhân nhà người là?
Trống ngực Trầm Côn đập nhanh hơn.
- Gia chủ họ Triệu, Triệu Vô Cực!
Vừa nói, lão chưởng quỹ vừa cười thần bí:
- Trong vương triều Đại Triệu, người nắm giữ danh thiếp của gia chủ không tới một trăm, mỗi một người, tuyệt đối đều là khách quý của Bách Bảo Trai!
- Ái chà, lễ vật này của lão huynh cũng quá to lớn, vạn nhất sư phụ của ta không đồng ý giao dịch thì sao đây?
Trầm Côn cười toe toét.
- Đại thiếu gia cứ việc chuyển cáo cho sư phụ ngài, cho dù lão nhân gia không đồng ý giao dịch, thì ngân phiếu cùng danh thiếp, chúng ta cũng tuyệt không thu hồi, ha ha, coi như là kết giao bằng hữu vậy!
Kết giao bằng hữu, là đưa ra một vạn lượng bạc trắng, còn có một tấm danh thiếp có thể yêu cầu Bách Bảo Trai trả lại nhân tình!?
Quả nhiên là có phong phạm hoàng thất!
Được rồi!
Ngươi bảo bần tăng giờ cũng xem như là người có tiền, vậy một vạn lượng bạc này xài thế nào đây?
Là mua hai tòa biệt thự, một tòa để chơi, một tòa đi mở Thiếu Lâm Tự, hay là mở hai tòa Thiếu Lâm Tự, một tòa để chơi, một tòa làm Thiếu Lâm Tự đây?
Thôi rồi, lại lan man nữa!
Trầm Côn lưu lại tấm linh phù cuối cùng, sau đó rời khỏi Bách Bảo Trai.
- Đại thiếu gia, ngươi không sao chứ?
Mới vừa chui ra khỏi đống đổ nát, thì A Phúc từ trong một gian tạp hóa nhỏ chạy tới:
- Vừa rồi nguy hiểm chết đi được, ta còn đang chuẩn bị gọi người đến cứu ngươi đây!
- An tâm, an tâm đi!
Trầm Côn bĩu môi cười, hắn cũng chả trông cậy vào A Phúc có thể làm ra được chuyện trung nô hộ chủ gì:
- Ta không phải đã ra rồi sao? Hắc hắc, ta chẳng những đi ra, hơn nữa còn buôn bán lời một mẻ lớn đây!
- Hai mươi chậu Mặc Thủy cấp Bạch Nguyên, giá trị hai vạn, ta cũng lấy được rồi!
- Cha nó, cộng chung lại là lên tới ba vạn rồi......
A Phúc nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên quỳ xuống giữa phố, vỗ cái bụng bự nói:
- Đại thiếu gia, không cần nói gì nữa, A Phúc đã hiểu rồi, năm đó ta bị bán vào Trầm gia không phải xui xẻo, mà là ông trời cho ta cơ hội, để cho ta gặp được quý nhân như ngài a! Đại thiếu gia, A Phúc lấy cái bụng béo này ra cam đoan với ngươi, sau này sẽ trở thành tay sai trung thành nhất của ngài, còn sống là người của ngài, khi chết cũng là quỷ của ngài...
Trầm Côn trợn trắng con mắt, cúi đầu nói:
- Lão huynh, muốn biểu thị trung thành, thì ngươi cũng phải xuất ra một vài hành động thực tế đi chứ, cái bài này ta nghe cũng mấy chục lần rồi!
A Phúc xấu hổ le lưỡi, bộ dáng mập mạp không ngờ rất đáng yêu.
Trầm Côn tâm tình cũng đang tốt, thuận tay cho A Phúc mấy chục lượng bạc làm tiền tiêu, dặn dò hắn cầm lấy mực núi, sau đó đem đến miếu chùa của Thiết hòa thượng.
- Đại thiếu gia, ta cầm mực nước về, vậy còn ngài?
A Phúc nhận bạc rồi, nói chuyện cũng dùng giọng điệu kính trọng hơn.
- Quản nhiều vậy làm cái gì?
Trầm Côn bĩu môi, chui vào trong một cái hẻm nhỏ yên tĩnh.
Tính toán lại xem, bần tăng ở trong cửa hàng cùng Vương Kiêu nói hai câu, dùng hết mười giây đồng hồ, vậy hôm nay còn có thể trò chuyện tiếp cùng Vương lão huynh thêm năm mươi giây!
Năm mươi giây à, cũng đủ cho Vương Kiêu truyền thụ khá nhiều tri thức võ học rồi!
- Vương lão huynh!
Tại một góc không ai chú ý, Trầm Côn triệu hồi ra pháp tướng Minh Vương:
- Hắc hắc, chuyện lão huynh phân phó đã làm thỏa đáng rồi, hai mươi chậu mực nước cấp Bạch Nguyên, sáng mai là đã có thể dùng!
- Ngươi làm tốt lắm!
Vương Kiêu ôm ngực, xuất hiện ở sau lưng Trầm Côn, gương mặt lạnh lùng không ngờ lại xuất hiện một nụ cười.
Tâm tình của Vương Kiêu phi thường tốt!
Hồi tưởng lại kinh nghiệm mấy ngày nay, Vương Kiêu ta chẳng những thoát được phong ấn ngàn năm, thấy được thế giới bên ngoài lần nữa, đã vậy lại còn gặp được một chủ nhân thiên phú quá tốt...... Không, thiên phú của chủ nhân này không chỉ quá tốt, mà quả thực là ngàn năm hiếm thấy! Có chủ nhân như vậy, năng lực của Vương Kiêu ta đã có chỗ dụng võ rồi, lại có thể hưởng thụ lần nữa cảm giác vinh quang tuyệt thế cầm phù trong tay, vạn người biến sắc, vinh quang tuyệt đỉnh!
Được rồi!
Chủ nhân Trầm Côn này cũng rất đặc biệt, hắn mở miệng ra là lão huynh, ngậm miệng là có chuyện gì ngài cứ phân phó, rõ ràng không đem Vương Kiêu ta trở thành nô tài, mà là trở thành vị sư phụ tôn kính nhất......
Một vũ hồn có thể có loại chủ nhân như vậy, còn có gì đòi hỏi thêm nữa?
Ôi, nếu như A Nguyệt cũng ở chỗ này thì tốt biết mấy......
- Vương lão huynh, ngươi đang nghĩ cái gì đó? Lan man không phải là thói quen tốt đâu nha!
- Ngươi gọi ta ra, có phải là muốn ta dạy ngươi tri thức võ đạo không?
- Xem lão huynh kìa, ta cũng không có ý đó mà.....
Trầm Côn ngoài miệng nói không có ý tứ, nhưng con ngươi trong đôi mắt nhỏ lại phát sáng hơn so với ai hết.
- Phải chính là phải, dài dòng cái gì?
Vương Kiêu hừ một tiếng:
- Được rồi, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi khóa đầu tiên, thân là vũ giả phải có tốt chất, đó cũng là điều kiện tiên quyết để tu luyện linh phù...... Lực quan sát!
- Lực quan sát?
Trầm Côn há miệng:
- Lão huynh, cái này không cần đâu, hắc hắc, lực quan sát của ta rất tốt, ngươi chỉ cần trực tiếp dạy ta chiêu thức võ công là được rồi.
- Đừng có vội nói mạnh miệng như vậy!
Khuôn mặt của Vương Kiêu lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi tự nhận lực quan sát của mình tốt, vậy ta hỏi ngươi, nha đầu mới giết người vừa rồi kia, trên người nàng có mấy chỗ đặc biệt?
- Nàng không phải chỉ là một người ngoại hương nghèo túng thôi sao? Còn có thể có cái gì đặc biệt cơ chứ?
Ánh mắt Trầm Côn mê mang.
- Khặc khặc!
Nghe xong đáp án của Trầm Côn, Vương Kiêu đột nhiên cười một trận quái dị.
- Bộ ta nói sai sao?
- Sai lớn, không những thế còn là đặc biệt sai!
Vương Kiêu lạnh lùng trào phúng nói:
- Chỉ bằng vào trình độ này của ngươi, còn dám bảo lực quan sát của mình tốt? Trầm Côn, ngươi có tin không, nếu như nha đầu nọ là địch nhân của ngươi, thì ngươi đã chết mất một trăm lần rồi...... Thân là vũ giả, ngươi phải giỏi về việc quan sát hết thảy mọi việc xung quanh, chỉ có như vậy, thì ngươi mới có thể bất bại được!
Trầm Côn le lưỡi:
- Vậy ta phải quan sát như thế nào?
- Vẫn nói về nha đầu nọ, ta trước hết nói cho ngươi một ít phương pháp quan sát cơ bản......
Vương Kiêu ngữ khí bình thản, nhưng nội dung nói ra lại có thể dọa chết người!
- Quan sát một đối thủ, bước đầu tiên, là phải nhìn quần áo của hắn!
Vương Kiêu dẫn dắt cho Trầm Côn chậm rãi nhớ hết:
- Ngươi suy nghĩ lại xem, nha đầu nọ mặc là cái gì? Có phải là một kiện áo giáp rách nát không? Vậy ngươi có lưu ý không, trên áo giáp của nàng có tổng cộng bao nhiêu vết thương, mỗi một vết thương là do nguyên nhân gì hình thành?
Trầm Côn toát mồ hôi, hắn đúng là không để ý đến điểm này.
- Nhìn không ra sao?
Vương Kiêu cười lạnh:
- ta nói cho ngươi biết, trên người nha đầu nọ tổng cộng có hai mươi bảy vết thương, hai mươi sáu chỗ là do hỏa, còn một chỗ thì ta nhìn cũng không ra, mà trong đó, lại có hai ba vết thương, tập trung ở vị trí sát đằng sau vai trái...... Ngươi biết nó có ý nghĩa gì không?
- Đại đa số vết thương đều tập trung ở đằng sau vai trái......
Trầm Côn linh quang chợt lóe:
- Võ công của nha đầu kia có khuyết điểm, đằng sau vai trái, chính là nơi tử huyệt của nàng.
- Không sai! Đây chính là lực quan sát mà ta nói! Chỉ cần ngươi quan sát đến trình độ cao, liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra tử huyệt của đối thủ!
Thiên nột!
Trầm Côn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giãn nở.
Trước kia xem qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, cũng có nói cái gì mà, cao thủ liếc mắt một cái là có thể lập tức nhìn ra sơ hở của đối thủ, nhưng mà chưa từng có ai nói rõ là thấy như thế nào...... Hôm nay cuối cùng Vương Kiêu cũng giúp bần tăng hiểu rõ!
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây