Người ta đến trong cõi đời này bằng cách nào? Được sinh ra bởi mẹ của anh ta (tương tự cho chị ta nhe).
Anh ta lớn lên, tiếp thu tác động từ xung quanh và trưởng thành.
Anh ta lấy vợ, đẻ con, lo cho gia đình, sống cuộc đời của anh ta.
Cuộc sống thay đổi, cuộc đời anh ta và gia đình trải qua nhiều sóng gió, nhưng họ vẫn sống và là những người tốt, phấn đấu không ngừng, ko phải những kẻ hại người và cũng chẳng phải lũ sâu mọt nhan nhản.
Ông, bà, rồi cha, mẹ của anh ấy mất đi, anh ấy tiếp tục đi lên phía trước, con đường mà định mệnh bảo anh ấy phải đi qua. Nhiều lúc anh ấy muốn gọi mẹ ơi, ba ơi, nhưng vọng lại chỉ là những âm thanh mơ hồ, huyền ảo. Anh ấy phải đứng vững, tự quyết định mọi thứ cho cuộc sống, anh ấy chai sạn, anh ấy không nhận thấy cành thược dược ban sớm đẫm sương đang tắm nắng.
Các con của anh ấy lớn lên, dựng vợ gả chồng. Anh ấy nhìn thấy quá khứ của mình hiển hiện trở lại trong những gia đình mới, cái khác là bây giờ có thêm những điều kiện mà trước kia không có. Anh ấy hạnh phúc. (Do anh ấy đã lớn tuổi nên chúng ta đổi cách xưng hô lại là: Ông ấy)
Ông ấy có thêm những người quen mới, đó là các ông sui, bà sui. Những con người ấy đến từ những vùng đất khác, và họ có lối sống khác với gia đình của ông ấy. Có nhiều lúc những người đó làm những việc trái khuáy và ông ấy buồn.
Ông ấy có những niềm vui mới, đó là những đứa cháu của ông ấy. Chúng được con ông ấy sinh ra, lớn lên. Ông ấy vẫn luôn dõi mắt theo dõi sự trưởng thành của chúng. Mới ngày nào, các con của ông ấy cũng lững chững như thế, nhưng bây giờ, đó là một thế hệ khác, một thế hệ mới với sức sống mới. Chúng sẽ bay cao và bay xa hơn mình chứ nhỉ?
Gia đình của ông ấy đã có thêm rất nhiều thành viên bé nhỏ. Họ buồn, vui, cáu, giận, hạnh phúc,... muôn vàn cảm xúc và ông ấy chứng kiến tất cả. Ông ấy hạnh phúc.
Thời gian trôi qua, một buổi sáng thức dậy, ông ấy thấy mệt mỏi. Ông ấy nhớ lại ngày xưa, lúc ông ấy mới chào đời, đi chập chững trên con đường đầy đất đá và cỏ dại. Mẹ ông đã dắt ông đi những bước đầu tiên. Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Bây giờ mẹ ở trên thiên đường hay dưới địa ngục, hay là mẹ đã qua cầu nại hà, quên đi con của mẹ, và đã chuyển thế, đang hạnh phúc hay đau khổ trong một gia đình nào đó?
Ông ấy mệt, không dậy được, nằm trên ghế ngắm mặt trời ban sáng. Ở ngoài vườn lũ cháu vô tư đang đùa giỡn, cành thược dược mới trồng tháng trước đang đâm hoa. Sương sớm long lanh. Xứ này vẫn đẹp, cao nguyên vẫn ban sơ như thuở ông bước chân vào cuộc đời ở nơi này. Giờ nếu ông đi khỏi nơi này, cao nguyên sớm có còn đẫm sương chăng? Ngày ông ấy vĩnh biệt mẹ, lũ con vô tư của ông ấy vẫn chơi nhảy lò cò trong sân.
Ông ấy nhắm mắt lại và tự hỏi, lúc này mình nên vui hay nên buồn nhỉ?
Anh ta đã đến cõi đời này bằng cách nào? Sau một lần lỡ dại, cụ thân sinh của anh ấy đã sinh ra anh ấy sau 9 tháng 10 ngày (tương tự cho chị ta nhe). Mô Phật.
Anh ta lớn lên, thành tên tiểu tử quậy phá, liếc ngó các cô gái. Cuối cùng anh ta trở thành một playboy chính hiệu với câu nói cửa miệng: Hận đời mình quá đẹp trai.
Sau một đêm chơi bời tới bến, anh ta sập bẫy. Haizzzzzzz. Anh ta thở dài và thốt lên cay đắng: Hận đời mình quá đào hoa. Thế là những tên quỉ nhỏ lần lượt ra đời.
Cuộc sống thay đổi, cuộc đời của playboy cha và các playboy nhí trải qua nhiều sóng gió, nhưng họ vẫn sống và là những kẻ ngước mặt lên trời, hận đời vô đối. Liếc mắt xuống đất, vô đối ở đâu? Mặc kệ thiên hạ bàn ra tán vào, các chàng playboy nhí và các nàng playgirl đã xin thề xin thề và xin thề, sẽ tiếp tục sự nghiệp của cha.
Các Playboy Khốt ta bít lần lượt ra đi, chàng Playboy của chúng ta vẫn mải mê chinh phục các mục tiêu tiếp theo và truyền đạt kinh nghiệm cho lũ nhí. Haizzzzzzzzz. Hận đời mình quá đa tình. Hình bóng các nàng thiếu nữ như những cành thược dược đẫm sương ban sớm đang khoả thân trong nắng. Thiện tai thiện tai.
Các playboy nhí lớn lên, lần lượt sập bẫy. Còn các playgirl nhí lớn lên, bẫy được những em nai vàng ngơ ngác. Và các tổ quỉ tiếp tục ra đời. Anh ấy nhìn thấy quá khứ hào hùng một thời của mình tái hiện. Anh ấy hạnh phúc. (Do anh ấy đã lớn tuổi nên chúng ta đổi cách xưng hô lại là: Ông ấy)
Ông ấy có thêm những người quen mới, đó là các play-man, play-woman sui gia. Họ thường tổ chức những buổi tiệc tập thể và vui chơi thâu đêm suốt sáng, cấm lũ trẻ tham dự, không biết để làm gì. Tuy nhiên, lũ nhí có cách thức của chúng, và ông ấy buồn. Thôi kệ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, tụi nó là con cháu ta cơ mà. Hê hê.
Gia đình của ông ấy đã có thêm rất nhiều thành viên bé nhỏ. Họ buồn, vui, cáu, giận, hạnh phúc,... muôn vàn cảm xúc và ông ấy chứng kiến tất cả. Ông ấy hạnh phúc.
Thời gian trôi qua, một buổi sáng thức dậy sau cuộc chơi kéo dài 1 tuần, ông ấy thấy mệt mỏi. Ông ấy nhớ lại ngày xưa, lúc ông ấy mới chào đời, đi chập chững trên con đường đầy đất đá và cỏ dại. Mẹ ông đã dắt ông đi những bước đầu tiên và dạy cho ông ấy các khái niệm về playboy và playgirl thời hiện đại. Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Bây giờ mẹ ở trên thiên đường hay dưới địa ngục, hay là mẹ đã qua cầu nại hà, quên đi con của mẹ, và đã chuyển thế, đang hạnh phúc hay đau khổ trong một gia đình nào đó?
Ông ấy mệt, không dậy được, thằng bé của ông ấy cũng mệt, nằm trên ghế ngắm mặt trời ban sáng. Ở ngoài vườn lũ cháu vô tư đang đùa giỡn, cành thược dược mới trồng tháng trước đang đâm hoa. Sương sớm long lanh. Xứ này vẫn đẹp, cao nguyên vẫn ban sơ như thuở ông bước chân vào cuộc đời ở nơi này. Giờ nếu ông đi khỏi nơi này, cao nguyên sớm có còn đẫm sương chăng? Ngày ông ấy vĩnh biệt mẹ, lũ con vô tư của ông ấy vẫn chơi nhảy lò cò trong sân.
Ông ấy nhắm mắt lại và tự hỏi, lúc này mình nên vui hay nên buồn nhỉ?